Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 320: Chương 320



Nhờ trình độ tiếng Thụy Điển xuất sắc, vẻ ngoài điển trai, cùng danh nghĩa là anh họ của Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Tây Chinh đã vượt qua nhiều thử thách và thành công gia nhập đoàn công tác đến Thụy Điển.

Trước khi anh ấy lên đường, bà cụ Vệ kéo tai anh ấy dặn dò:

"Cháu sang đó thăm con bé Thiêm Hỉ, nếu nó sống tốt, không bị ấm ức gì, thì bảo nó cứ lo cho tương lai của mình, đừng bận tâm chuyện ở nhà. Nhưng nếu nó sống không tốt, thì nói với nó rằng sức khỏe của bà ngày càng yếu, nếu nó không về, có lẽ sẽ không kịp gặp bà lần cuối, nhớ chưa?"

Vệ Tây Chinh nhìn người bà tinh anh, khỏe khoắn của mình mà thắc mắc:

"Bà ơi, sao bà lại nói như vậy?"

Bà cụ Vệ chỉ biết thở dài. Bao nhiêu năm trôi qua, đứa cháu trai này vẫn ngốc như ngày nào. Dù học hành giỏi giang, lĩnh vực nào cũng xuất sắc, nhưng cứ trước mặt bà cụ là cái sự ngốc nghếch lại lộ rõ.

“Vì sao lại phải làm thế này? Cháu nói xem, vì sao phải làm thế này? Đồ ngốc, sắp kết hôn đến nơi rồi, mà chút chuyện vặt thế này cũng nghĩ không ra!”

“Cả đời này, điều bà mong mỏi nhất chính là các cháu đều có tiền đồ. Nhìn từng đứa một trưởng thành, làm nên chuyện, bà còn mừng hơn là chính mình làm nên chuyện. Các cháu giống như những cháu diều do chính tay bà thả lên trời, bà mong các cháu bay càng cao càng tốt. Vậy nên, nếu nhóc Hỉ sống tốt ở bên ngoài, dù bà có nhớ nó thế nào, cũng phải nghĩ cho tương lai của nó.”

“Cháu thử nghĩ xem, nó đi xa đến vậy, giành được bao nhiêu giải thưởng, nghe nói còn nổi tiếng khắp thế giới. Nếu chỉ vì bà nhớ nó mà kéo nó về đây, bắt nó sống cạnh bà, cháu bảo như thế có phải quá ích kỷ không? Nếu nhóc Hỉ sống vui vẻ ở bên ngoài, thì dù bà có nhớ nó đến đâu, trong lòng vẫn cảm thấy an ủi. Bà đọc báo, thấy tên nó được nhắc đến, cảm giác như đang nhìn thấy nó vậy.”

“Bà mong các cháu có được tương lai sáng lạn, nên tuyệt đối không muốn trở thành gánh nặng cho các cháu.”

Bà cụ Vệ lau nước mắt, rồi nói tiếp: “Nhưng bà cũng lo cho nhóc Hỉ. Tính cách của em cháu, bà còn không rõ sao? Nó xưa nay chỉ nói những điều tốt, không kể khổ. Rõ ràng mấy tờ báo rách kia đã bôi nhọ nó đến mức nào, vậy mà khi về, nó còn cười tươi nói với bà rằng không có gì đâu, bảo bà đừng lo lắng. Nhưng bà nghe thấy nó khóc thầm trong chăn vào ban đêm.”

“Trong thư, nó lúc nào cũng nói ở Thụy Điển sống rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon, thầy cô và bạn bè đều tốt. Nhưng bà tin được sao? Đều là người nước ngoài cả, có mấy ai thật lòng tử tế? Ngày xưa chính đám người nước ngoài ấy đã khiến đất nước mình tan hoang. Ở bên đó, ai biết nó phải chịu bao nhiêu cực khổ!”

“Dù con bé có may mắn, không bị ai làm khó, nhưng bà nghe nói ở Thụy Điển quanh năm lạnh lẽo. Em cháu sợ lạnh nhất, sống ở đó chắc chắn rất vất vả. Còn chuyện ăn uống nữa, cách xa đến mấy vạn dặm, đồ ăn cũng khác hẳn. Liệu nó có quen được không? Bà nghe nói người nước ngoài còn ăn thịt sống, em cháu lại kén ăn, sao mà chịu nổi chứ.”

Nghĩ đến đây, bà cụ Vệ càng thương xót cháu gái nhỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh nhóc Hỉ đang đói rét, khổ sở và bị ức h**p. Bà cụ bỗng bật khóc nức nở, đ.ấ.m n.g.ự.c thình thịch trong sự đau đớn:

“Giá mà bà biết nó phải chịu nhiều khổ sở như thế, thì có nói gì cũng không để nó đi! Đi một cái là hai năm, ngày nào bà cũng nhớ nó, chỉ biết nhìn ảnh nó cho đỡ nhớ. Lúc trước, bà đáng lẽ phải ngăn nó lại. Nếu không sống nổi ở thủ đô, thì về Dung Thành cũng được, sống thế nào chẳng là sống! Ôi, cháu gái yêu của bà ơi…”

May

“Chinh, nếu cháu qua đó mà thấy em cháu sống không tốt, thì cháu nói với nó rằng bà bệnh nặng lắm. Dù có phải lừa, cũng phải tìm cách đưa nó về đây. Hiểu chưa? Bà mong các cháu thành đạt, nhưng càng mong các cháu được bình an.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 321: Chương 321



Tình thương của cha mẹ ông bà trên đời thật đáng quý.

Vệ Tây Chinh bất đắc dĩ phải hứa với bà cụ Vệ, lại mất công giải thích đủ điều hay ho về cuộc sống ở nước ngoài, mới dỗ được bà cụ ngừng khóc.

Ngày hôm sau, Vệ Tây Chinh lên chuyến bay thẳng từ thủ đô đến Stockholm.

...

Sinh viên của Học viện Điện ảnh Hí kịch đã quen với phong cách giảng dạy mạnh mẽ, nhiệt huyết của bà cụ Vệ. Gần đây, họ phát hiện ra bà cụ bỗng dưng thay đổi cách dạy.

“Hát đi nào… Hát cao lên một chút… Tôi nhắc bao nhiêu lần rồi, các cô các cậu đừng khiến tôi thất vọng nữa, được không? Các cô các cậu phải để tâm chứ…”

Trước đây, phong cách giảng dạy của bà cụ là gì? “Hát! Hát to lên! Hét căng cổ họng ra mà hát! Không làm được à? Trưa nay chưa ăn cơm hay sao hả? Hát cho tôi nghe!”

Từ một người dữ dằn như sư tử Hà Đông, bà cụ bỗng biến thành một đoá hoa nhỏ yếu ớt. Sự thay đổi này khiến sinh viên của Học viện Điện ảnh Hí kịch vừa bất ngờ vừa lo lắng.

Khi Vệ Tây Chinh đến Thụy Điển, Vệ Thiêm Hỉ vừa nộp luận văn tốt nghiệp của mình cho Đại học Lund và đang tiến hành các thủ tục rời nhiệm sở.

Có lẽ vì ngưỡng mộ một học giả tài năng, hoặc cũng có thể vì không muốn từ bỏ danh tiếng mà giải thưởng Fields và giải Wolf đã mang lại cho khoa Toán của Đại học Lund, trường không hề thu hồi chức danh giáo sư của Vệ Thiêm Hỉ. Thay vào đó, cô được chuyển từ vị trí giáo sư thường trú sang giáo sư danh dự bên ngoài. Nếu muốn quay lại, cô có thể làm điều đó bất kỳ lúc nào.

Với sự giúp đỡ của Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư Meiseta đã thành công thoát khỏi môi trường học thuật mà bà ấy vừa yêu vừa ghét. Khi chuyển sang lĩnh vực hành chính, bà ấy phát hiện ra sở thích và năng lực thực sự của mình. Thêm vào đó, việc “đào tạo” ra một tài năng toán học xuất sắc như Vệ Thiêm Hỉ đã củng cố vững chắc vị trí của bà ấy trong giới hành chính.

Có lẽ bà ấy đã dự đoán được rằng Vệ Thiêm Hỉ sớm muộn gì cũng trở về Trung Quốc, nên khi nghe tin cô xin rời nhiệm sở, Meiseta không cảm thấy quá bất ngờ.

Điều khiến bà ấy lo lắng là sau khi Vệ Thiêm Hỉ trở về, những sinh viên trong nhóm nghiên cứu của bà ấy sẽ ra sao?

Nếu chỉ là những sinh viên nghiên cứu các hướng đi thông thường, có lẽ bà ấy còn có thể quay lại để tiếp tục hướng dẫn. Nhưng những sinh viên trong nhóm hiện tại đều do Vệ Thiêm Hỉ trực tiếp đào tạo. Từ ý thức nghiên cứu đến nền tảng học thuật, tất cả đều vượt xa khả năng chỉ bảo của bà ấy.

Khi tặng Vệ Thiêm Hỉ món quà chia tay được chuẩn bị kỹ lưỡng, giáo sư Meiseta bày tỏ sự băn khoăn này.

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc, nửa đùa nửa thật đáp: “Nếu thực sự không giải quyết được, cô có thể để Nilsen và các sinh viên khác đi cùng em đến Trung Quốc. Em sẽ tìm nơi sắp xếp cho họ. Khi nào họ hoàn thành luận văn tốt nghiệp, hãy để họ quay lại Đại học Lund. Nhưng mà vấn đề vé máy bay, có lẽ cần cô lo liệu giúp!”

May

Giáo sư Meiseta mừng rỡ: “Thật chứ? Nếu em đồng ý làm vậy, tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức để họ đi cùng em đến Trung Quốc. Vé máy bay thì không thành vấn đề, chi phí này hoàn toàn có thể giải quyết. Thậm chí, tôi còn có một ý tưởng hay nữa!”

Vệ Thiêm Hỉ hơi ngạc nhiên: “...?” Cô biết thời nay có mô hình đào tạo liên kết, chẳng lẽ giáo sư Meiseta muốn cùng cô hợp tác giữa Trung Quốc và Đại học Lund để triển khai chương trình này?

Quả nhiên, Meiseta đang nghĩ như vậy. Bà ấy đề xuất: “Thiêm Hỉ, sau khi em trở về Trung Quốc, dựa vào những thành tựu mà em đã đạt được trong lĩnh vực toán học, chắc chắn sẽ có nhiều trường đại học tranh giành em. Đến lúc đó, tôi sẽ tìm cách từ phía Đại học Lund, còn em từ trường em làm việc. Chúng ta cùng nhau thực hiện một đề tài liên kết, chia sẻ nguồn lực, qua đó tạo điều kiện cho sinh viên trao đổi!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 322: Chương 322



Vệ Thiêm Hỉ cười khổ: “Giáo sư Meiseta, có lẽ cô không biết tại sao em lại đến Thụy Điển học. Trước đây, em học tại khoa Toán của Đại học Kinh Hoa. Năm nhất đại học, em đã đạt được một số thành tựu, chính là những gì được ghi trong bản lý lịch em từng gửi cho cô.”

“Có người trong nước cho rằng với kinh nghiệm và kiến thức của em khi đó, không thể nào làm ra những nghiên cứu đó. Vì vậy, họ đã tung ra nhiều dư luận, gây không ít rắc rối cho em. Đại học Kinh Hoa giữ lại bằng tốt nghiệp và bằng cấp của em. Ban đầu, họ định để em ở lại giảng dạy sau khi tốt nghiệp, nhưng rồi lại thay đổi ý định vì những lời đồn thổi kia. Thậm chí, công việc em từng có ở Viện Hàn lâm Khoa học cũng bị đình chỉ... Ai mà biết được, có khi em chỉ tạm thời về nước thăm người thân, rồi vài tháng sau lại quay về Đại học Lund cũng nên.”

Nghe xong, giáo sư Meiseta tròn mắt kinh ngạc, giọng đầy cảm thán: “Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Tài năng của em rõ ràng đến thế, họ lại không nhìn thấy sao? Những thành tựu mà em đạt được là độc nhất vô nhị, cả giới toán học quốc tế đều công nhận. Họ có lý do gì mà không tin chứ? Trời ơi, tôi thật sự phải cảm ơn họ. Nếu không phải vì họ hành xử như vậy, em đã không đến bên tôi, cũng không mang đến cho tôi niềm vui lớn thế này!”

“Nếu sau khi về Trung Quốc, em cảm thấy không thoải mái, Thụy Điển luôn chào đón em! Em biết mà, chỉ với tiền lương từ Đại học Lund, em cũng có thể mua được một ngôi nhà rất tốt ở Thụy Điển và sống một cuộc sống sung túc.” Giáo sư Meiseta nghiêm túc nói với Vệ Thiêm Hỉ.

Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy xúc động sâu sắc. Sau khi tạm biệt Meiseta, cô quay về căn hộ được Đại học Lund cấp cho mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sống ở Thụy Điển hai năm, với bản tính không thể qua loa, cô đã tích góp rất nhiều thứ lặt vặt, khiến việc thu dọn trở nên mất nhiều thời gian. Tuy vậy, Vệ Thiêm Hỉ không có ý định rời đi ngay lập tức. Trước tiên, cô muốn hoàn thành việc quan trọng nhất: liệt kê tất cả những giới hạn mà cô gặp phải trong nghiên cứu toán học của mình, dưới dạng “giả thuyết” và “phỏng đoán”, rồi công bố trên tạp chí khoa học của Đại học Lund, mở ra con đường cho các nhà toán học đời sau tiếp tục khám phá.

Về nghiên cứu toán học lý thuyết, Vệ Thiêm Hỉ dự định đặt dấu chấm hết tại Đại học Lund.

May

Theo lời mời của thủ thư trường, cô gom lại các bản thảo ghi lại những ý tưởng quan trọng mà cô tích góp trong hai năm qua, đóng gói cẩn thận, rồi nhờ Nilsen chuyển đến thư viện của trường.

Nilsen mang theo những cảm xúc phức tạp, hỏi: “Thiêm Hỉ… Vệ, cô trở về Trung Quốc rồi, liệu có quay lại Thụy Điển nữa không?”

Vệ Thiêm Hỉ nghiêm mặt, nghiêm túc chỉnh: “Nilsen, cậu nên gọi tôi là đàn chị Thiêm Hỉ, hoặc đàn chị Vệ. Thậm chí, tôi còn là người hướng dẫn luận văn của cậu. Gọi thẳng tên tôi như vậy là không lễ phép.”

Nilsen bật cười trước vẻ mặt cố tỏ ra nghiêm khắc nhưng lại đáng yêu của cô, như một con hổ lớn đang cố giả vờ dữ dằn nhưng lại trông giống mèo con. Cậu ta vội nín cười, lẩm bẩm: “Dù sao cô cũng sắp về nước rồi, để tôi gọi tên cô một lần không được sao?”

Vệ Thiêm Hỉ lẩm bẩm bằng tiếng Trung: “Không hiểu đầu óc mấy cậu trai Thụy Điển làm bằng gì nữa.”

Nilsen lập tức phản bác: “Thiêm Hỉ Vệ, cô không thể chỉ vì tôi mà nghi ngờ hết cả mấy cậu trai Thụy Điển, cũng không thể nghi ngờ trí não của họ được!”

Giọng nói đột ngột pha chút âm điệu Bắc Kinh bằng tiếng Trung khiến Vệ Thiêm Hỉ giật mình: “Nilsen, cậu biết nói tiếng Trung?”

Nilsen tận hưởng vẻ kinh ngạc của cô, đầy tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Từ khi biết cô làm nghiên cứu trong nhóm của giáo sư Meiseta ở khoa Toán Đại học Lund, tôi đã bắt đầu tự học tiếng Trung. Mặc dù ngôn ngữ của nước cô rất khó, nhiều từ có nhiều nghĩa, nhưng tôi có một người bạn Trung Quốc trong câu lạc bộ tennis. Cậu ấy muốn học tiếng Thụy Điển, tôi muốn học tiếng Trung, nên chúng tôi dạy nhau. Sao nào, bạn tôi lúc nào cũng khen tôi học rất giỏi. Cô đánh giá thử xem?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 323: Chương 323



Vệ Thiêm Hỉ bĩu môi: “Hóa ra mỗi tuần cậu đều đến câu lạc bộ tennis chỉ để học tiếng Trung? Nilsen, tôi khuyên cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho luận văn tốt nghiệp. Đề tài luận văn của cậu rất khó, nếu cứ phân tâm thế này, tôi thật sự lo lắng cho cậu. Tất nhiên, học tiếng Trung là việc tốt. Sau khi viết xong luận văn, tôi muốn xem cậu trình bày bằng ba thứ tiếng: Anh, Thụy Điển và Trung Quốc. Hy vọng cậu làm tốt.”

Nilsen: “…” Quỷ dữ!

Vệ Tây Chinh và nhóm của anh ấy lưu lại Stockholm nửa tuần để xử lý các mối quan hệ phức tạp. Sau khi hoàn thành công việc, họ mới có chút thời gian rảnh rỗi để đến thành phố Lund.

Vệ Thiêm Hỉ đã chuẩn bị sẵn sàng nhà cửa từ trước, chờ đón Vệ Tây Chinh cùng ba vị giáo sư từ đại học Thủy Mộc đến.

Vệ Tây Chinh đi phía sau ba giáo sư. Khi ngẩng đầu lên, anh ấy thấy Vệ Thiêm Hỉ đang đứng thẳng người nhìn anh chằm chằm. Cả hai bất giác sững lại. Anh ấy dụi mắt, sau đó bước nhanh vài bước đến trước mặt cô, chăm chú quan sát cô từ đầu đến chân, rồi dùng tay véo má cô một cái: "Nhóc Hỉ, em sang Thụy Điển có phải mập lên rồi không? Anh thấy thịt trên mặt em hình như nhiều hơn trước đấy"

"Nhiều hơn hẳn à?" Vệ Thiêm Hỉ liền vung tay đánh vào mu bàn tay anh ấy, sau đó quay sang chào hỏi ba vị giáo sư: "Lâu rồi không gặp các thầy ạ."

Ba vị giáo sư cũng bất ngờ khi tình cờ gặp Vệ Thiêm Hỉ ở đây, ai nấy đều vui mừng ra mặt.

Họ vốn đến đây với nhiệm vụ đặc biệt, nên đã tranh thủ cơ hội này để trò chuyện cùng cô ngay trên bãi cỏ. Họ kể về tình hình trong nước, từ thế lực đằng sau tờ Báo Thủ đô Tự do, việc chính quyền đang điều tra tờ báo đó, cho đến lời mời nhiệt tình từ đại học Thủy Mộc mong cô quay về giảng dạy. Họ nói không ngừng nghỉ, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nhận được câu trả lời từ Vệ Thiêm Hỉ.

Thấy vậy, họ vội nháy mắt với Vệ Tây Chinh, ra hiệu cho anh ấy khuyên nhủ cô.

Vệ Tây Chinh tiến đến trước mặt em gái, cố nén nụ cười nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên. Anh ấy bắt đầu chơi bài tình cảm:

"Em gái này, về đi thôi! Giờ là lúc đất nước cần nhân tài nhất. Em mà không quay về thì sẽ là tổn thất lớn không thể tưởng tượng nổi. Thành tựu của em đã chứng minh năng lực trước cả thế giới rồi, mấy kẻ nói xấu khi xưa giờ chẳng còn dám lên tiếng nữa. Em rời nhà hai năm rồi, cũng đến lúc quay về xem nhà cửa ra sao. Chú tư, thím tư đều rất nhớ em. Cặp sinh đôi nhà anh trai em cũng biết nói rồi, mà từ đầu tiên chúng nó gọi là tên của em. Còn bà nội mình, ngày nào cũng kể chuyện em tài giỏi thế nào với hai đứa chắt."

Nghe đến đây, mắt Vệ Thiêm Hỉ bỗng đỏ hoe.

Chắc bà nội đã nhắc đến cô trước mặt bọn trẻ không biết bao nhiêu lần, chúng mới có thể gọi tên cô ngay từ khi tập nói.

May

Đúng là cô nên trở về.

Vệ Thiêm Hỉ lau nước mắt, hỏi anh trai:

"Anh, sức khỏe mọi người trong nhà thế nào? Lúc đi gấp gáp quá, nhiều việc em chưa kịp sắp xếp. Viết thư hỏi thì chẳng ai trả lời. Anh kể em nghe tình hình gia đình mình đi."

Vệ Tây Chinh mỉm cười, trả lời:

"Nhà mình chẳng có gì thay đổi lớn. Anh trai và cô của mình làm ăn ngày càng phát đạt. Bây giờ họ không chỉ có xưởng dệt, xưởng mỹ phẩm mà còn mở cả nhà máy sản xuất tivi, máy giặt. Anh cũng chẳng rõ họ mở bao nhiêu nhà máy, chắc chỉ có họ mới biết rõ. Cô mình còn giỏi hơn, chỉ trong hai năm mà mở hơn bốn trăm trung tâm mua sắm Tân Thời Đại. Từ thủ đô đến Tân Thị, từ Xuân Thành đến Băng Thành, đâu đâu cũng có. Cô chỉ cần ngồi không cũng kiếm được tiền. Nhưng cả anh trai và cô đều đau đầu vì bị bà nội giục kết hôn. Anh trai đã hai mươi bảy, cô thì ngoài ba mươi rồi."

"Còn về anh cả với chị dâu em, họ đã trở thành ngôi sao điện ảnh. Phim của họ chiếu khắp cả nước. Gần đây, bà dì hai còn gọi điện bảo nhìn thấy anh trai em trong phim, hóa thân thành một nhân vật nữ còn mềm mại hơn cả phụ nữ, làm lính tráng trong quân đội mê mệt."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 324: Chương 324



Vệ Thiêm Hỉ tưởng tượng đến cảnh đó mà không nhịn được cười, vội vàng xua đi hình ảnh "nhức mắt" trong đầu.

"Còn Quốc Kiện thì sao?" Cô hỏi.

"Anh ấy và người yêu chia tay rồi. Nhà người yêu giục cưới, nhưng bác gái không muốn nhắc chuyện đó vì sợ làm bà nội buồn. Bác gái nói có thể đính hôn trước, kết hôn để sau, nhưng người yêu anh ấy không chịu, bèn tìm người khác mà lấy."

"Quốc Khang thì ổn hơn, tình cảm vẫn tốt vì hai bên đều thống nhất chờ tốt nghiệp mới cưới. Còn Đông Minh và Tây Minh, hai anh em này khỏi phải nói, chắc cả đời không chịu cưới. Một người làm nông, một người nuôi gia súc, yêu đương chưa đầy một tháng đã chia tay. Thím ba sắp phát điên vì chuyện này."

Nghe anh họ kể, Vệ Thiêm Hỉ cũng nắm được phần nào tình hình trong nhà. Cô bèn hỏi tiếp:

"Còn anh thì sao? Trước anh nói mới vào trường đã có người yêu rồi, giờ thế nào?"

Nụ cười của Vệ Tây Chinh chợt tắt. Anh ấy đáp, giọng trầm xuống

"Còn thế nào được? Chia tay rồi. Cô ấy thích một người Anh, giờ đã kết hôn với người đó. Anh bị đá thôi. Em đừng nói chuyện này với bà nội nhé, bà vẫn chưa biết đâu."

May

Vệ Thiêm Hỉ không giỏi trong chuyện tình cảm, cũng không biết an ủi thế nào, chỉ nghĩ nên dùng khả năng ít khi dùng của mình để xem đường tình duyên của anh trai sẽ ra sao.

Kết quả khiến cô kinh ngạc.

Người mà anh trai sẽ yêu là một cô gái Thụy Điển, nhỏ hơn anh tám tuổi, lại còn là học trò của cô.

Nhớ lại mọi chuyện, cô mới nhận ra tất cả đều có lý do của nó. Nhưng nghĩ đến "lão bò già" nhà mình, Vệ Thiêm Hỉ chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Phái đoàn đặc biệt từ Hoa Quốc đến Thụy Điển lần này có hai nhiệm vụ chính. Một là duy trì mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước, và hai là đưa Vệ Thiêm Hỉ về nước. Nhiệm vụ thứ hai được coi là quan trọng hàng đầu.

Giáo sư Hứa Kiến Dân, giáo sư Vinh Hoành Phát, và giáo sư Quách Truyền Hải, đến từ Đại học Thủy Mộc, đã sắp xếp một buổi gặp gỡ tại phòng họp của Khoa Toán Đại học Lund để trực tiếp thảo luận với Vệ Thiêm Hỉ về việc thu hút nhân tài.

"Đại học Thủy Mộc sẵn sàng mời tôi về nước? Có thể cho tôi biết về điều kiện và đãi ngộ không?" Vệ Thiêm Hỉ hỏi.

Giáo sư Hứa Kiến Dân, cũng đang làm việc tại Khoa Toán, đã chuẩn bị sẵn tài liệu. Khi nghe câu hỏi của Vệ Thiêm Hỉ, bà ấy ngay lập tức lấy ra một tập tài liệu, đưa đến tay cô. "Đây là những điều kiện và đãi ngộ mà Khoa Toán Đại học Thủy Mộc đưa ra. Cô có thể xem qua."

Vệ Thiêm Hỉ nhận tập tài liệu từ giáo sư Hứa Kiến Dân, cẩn thận đọc từng chữ. Những điều kiện mà Đại học Thủy Mộc đưa ra quả thật rất hấp dẫn, đến mức cô không tìm thấy điểm gì để phản bác. Tuy nhiên, có một điều kiện mà cô muốn bổ sung, đó là các sinh viên thuộc nhóm nghiên cứu của giáo sư Meiseta tại Đại học Lund phải được cô đưa về Thủy Mộc. Sau khi hoàn thành luận văn tốt nghiệp, họ sẽ trở lại Lund.

Cô nêu yêu cầu này với giáo sư Hứa Kiến Dân. Tưởng rằng bà ấy cần thời gian để cân nhắc hoặc phải quay lại bàn bạc với Đại học Thủy Mộc, nhưng không ngờ giáo sư Hứa Kiến Dân đã lấy thêm một tập tài liệu khác từ chiếc túi da đen.

"Vệ Thiêm Hỉ, à không, giờ phải gọi là giáo sư Vệ rồi. Đại học Lund có thứ hạng quốc tế cao hơn Thủy Mộc, và với thành tựu của cô trong lĩnh vực toán học, cô đã trở thành một tượng đài khó ai vượt qua. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi yêu cầu có thể từ cô."

"Đây là chính sách mới dành cho du học sinh của Đại học Thủy Mộc. Sinh viên quốc tế có thể được nhận vào Thủy Mộc nếu có giảng viên sẵn sàng bảo trợ và sinh viên đó đáp ứng các yêu cầu về đạo đức, không có tiền án tiền sự. Nếu là sinh viên mà giáo sư Vệ chiêu mộ tại Lund, chỉ cần cô ký xác nhận, họ sẽ được phép theo cô về Thủy Mộc. Tuy nhiên, nếu có vấn đề xảy ra, giảng viên sẽ chịu trách nhiệm chính."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 325: Chương 325



Vệ Thiêm Hỉ xem qua tài liệu, gật đầu đồng ý và bảo Vệ Tây Chinh đưa ba vị giáo sư trở về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó, cô mang tài liệu của Thủy Mộc đến tòa hành chính Đại học Lund để gặp giáo sư Meiseta.

Nghe tin có trường đại học ở Hoa Quốc sẵn lòng tiếp nhận Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư Meiseta vừa tiếc nuối vì sắp mất một tài năng, vừa vui mừng thay cho cô.

Theo bà ấy, một sinh viên xuất sắc như vậy không nên chịu thiệt thòi. Dù với vị thế hiện tại trong giới học thuật, Vệ Thiêm Hỉ không cần chứng minh điều gì, giáo sư Meiseta vẫn tin rằng cô cần lấy lại danh dự tại nơi đã làm cô tổn thương.

Nếu Đại học Thủy Mộc không đồng ý cho Vệ Thiêm Hỉ mang sinh viên ở Lund theo, giáo sư Meiseta có thể còn đau đầu. Nhưng giờ khi điều kiện đó đã được chấp thuận, bà ấy hoàn toàn yên tâm. Bà ấy nhanh chóng bắt đầu sắp xếp để các sinh viên trong nhóm nghiên cứu của mình đi theo Vệ Thiêm Hỉ về Hoa Quốc. Dĩ nhiên, việc này hoàn toàn dựa trên sự tự nguyện.

Giáo sư Meiseta đã hỏi ý kiến các thành viên trong nhóm nghiên cứu, ngoài Nilsen tỏ rõ sự háo hức khi được đi cùng Vệ Thiêm Hỉ sang Hoa Quốc, những sinh viên khác đều có đủ loại băn khoăn: Hoa Quốc có an toàn không, liệu có còn nghèo khổ như xưa… Giáo sư Meiseta chỉ đáp lại tất cả bằng một cái lườm: “Không muốn đi thì ở lại đi, luận văn tốt nghiệp có làm được hay không, tất cả trông vào trí tuệ của các em. Mong rằng nữ thần trí tuệ sẽ luôn che chở cho các em.”

Quay lại, bà ấy lập tức than thở với đồng nghiệp: “Tôi thật không hiểu nhóm sinh viên này lo lắng điều gì. Làm khoa học chứ có phải đi du lịch đâu? Tôi còn chi trả cả vé máy bay khứ hồi cho họ, vậy mà vẫn không chịu đi! Không đi thì cứ ở lại, đề tài của họ Thiêm Hỉ đã soạn sẵn, nhiệm vụ cũng đã giao xong. Đợi đến khi họ cần sự giúp đỡ, sẽ biết Nilsen lựa chọn sáng suốt thế nào. Dù sao thì tôi cũng không hướng dẫn nổi họ… tôi còn chẳng hiểu những đề tài kia là gì nữa.”

Người đồng nghiệp cố nặn ra nụ cười gượng gạo: “Giáo sư Meiseta, bà khiêm tốn quá rồi. Bà có thể dạy ra một sinh viên xuất sắc như Thiêm Hỉ, sao có thể không hiểu đề tài của những sinh viên khác được chứ?”

“Để tôi nói thật cho bà nghe, sự giúp đỡ của tôi dành cho Thiêm Hỉ chỉ giới hạn ở việc tìm cho cô ấy những vấn đề hóc búa đang làm khó các nhà toán học hiện nay, ngoài ra không có chút đóng góp thực chất nào. Những thành tựu cô ấy đạt được hoàn toàn nhờ vào nỗ lực của bản thân. Trước khi nhận đơn du học của cô ấy, tôi chưa từng nghĩ sẽ có kỳ tích như vậy xảy ra.”

Có được một học trò như Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư Meiseta cảm thấy cả đời mình lười biếng trong lĩnh vực toán học cũng là xứng đáng.

Cuối cùng, chỉ có mỗi Nilsen đồng ý đi cùng Vệ Thiêm Hỉ sang Hoa Quốc. Sau mười bốn giờ bay, máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thủ đô Hoa Hạ.

Vệ Tây Chinh cùng đoàn thăm Thụy Điển phải đến Bộ Ngoại giao báo cáo kết quả chuyến đi. Giáo sư Hứa Kiến Dân, giáo sư Vinh Hoành Phát và giáo sư Quách Truyền Hải thì quay về Đại học Thủy Mộc để lo thủ tục nhận việc cho Vệ Thiêm Hỉ. Vì thế, cô đưa Nilsen thẳng về tứ hợp viện.

Gần hai năm không trở lại, thủ đô thay đổi không ít. Trên đường từ sân bay về tứ hợp viện, cô nhìn thấy không ít trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, đủ thấy Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đã tạo dựng được cơ đồ lớn thế nào ở Hoa Quốc.

May

Đối với cô, mỗi ngọn cỏ, viên gạch ở kinh thành này đều vô cùng thân thuộc.

Đứng trên con đường không mấy bằng phẳng, hơi thở quen thuộc của quê hương khiến đôi mắt cô không khỏi cay xè. Cô cố nén nước mắt, gõ cửa tứ hợp viện. Ra mở cửa là bà cụ Vệ.

Phía sau bà cụ là hai đứa trẻ mũm mĩm, được quấn kín từ đầu đến chân, miệng bà cụ lẩm bẩm: “Ai vậy? Giờ này còn gõ cửa.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 326: Chương 326



Nghe giọng nói quen thuộc, cô muốn cất tiếng gọi một tiếng “bà nội”, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra nổi âm nào.

Bà cụ nhìn hai người đứng trước cửa, cũng ngẩn ra, rồi nước mắt ào ạt tuôn rơi.

Bà cụ khóc, Thiêm Hỉ cũng khóc theo. Chỉ có Nilsen và hai đứa trẻ lúng túng nhìn nhau.

May

Bà cụ Vệ là người đầu tiên ngừng khóc. Bà cụ lau nước mắt cho mình, rồi quay sang lau nước mắt cho Thiêm Hỉ, vừa lau vừa nói: “Khóc gì chứ? Về được là tốt rồi, bà đã mong ngày này biết bao! Trước đây bà còn lo cháu đi xa như thế, ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng giờ bà thấy mặt cháu tròn hơn trước vài vòng, cũng an tâm hơn. Đồ nhóc con vô tâm, chỉ biết viết thư, chẳng bao giờ chịu gửi tấm ảnh nào cho bà!”

“Đứng đó làm gì? Mau vào nhà đi! Phải rồi, Thiêm Hỉ, chàng trai ngoại quốc này là… bạn trai cháu à?”

Tuy không phải lần đầu bà cụ Vệ gặp người da trắng, mắt xanh, nhưng thấy cậu ta đi cùng Thiêm Hỉ, bà không khỏi nghi ngờ liệu có phải cháu gái mình dẫn cháu rể về hay không.

Câu hỏi của bà cụ khiến những cảm xúc bồi hồi trong lòng Thiêm Hỉ tan biến. Biết Nilsen hiểu tiếng Trung, cô đỏ mặt vội vàng giải thích: “Bà nghĩ lung tung gì vậy? Đây là học trò của cháu, đi từ Thụy Điển sang làm luận văn tốt nghiệp thôi.”

“Hả? Là học trò à! Thế thì tốt. Bà còn nghĩ nếu con dẫn một chàng rể ngoại quốc về, bà tuy không chấp nhận ngay được, nhưng từ từ cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý. Dù sao lớp bà dạy giờ cũng có vài cậu và cô người ngoại quốc đấy!”

Bà cụ kéo Thiêm Hỉ vào nhà, rồi quay ra đón tiếp Nilsen: “Ôi chao, chàng trai ngoại quốc này đẹp trai quá! Mau vào đi, bà c.h.ế.t đói rồi!”

Thiêm Hỉ nghe câu tiếng Anh ngô nghê của bà cụ, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Bà còn biết nói tiếng Anh nữa sao?”

“Chứ sao! Học viện Điện ảnh Hí kịch bây giờ không chỉ tuyển sinh viên trong nước, mà còn có cả sinh viên nước ngoài. Lớp bà dạy có mấy người ngoại quốc, ai cũng quý bà, còn nhờ bà đặt tên cho họ nữa!” Bà cụ hào hứng khoe.

Thiêm Hỉ giật giật khóe mắt, cảm giác sét đánh giữa trời quang. Cô thử hỏi: “Bà đặt cho họ tên gì? Họ có thích không?”

“Sao lại không thích? Vui vẻ lắm! Có một chàng cao lớn tên là Sử Mật Thiết Đản, một cô gái xinh đẹp tên là Lâm Đạt Xuân Hoa. Còn một người bà thấy đặt tên là ưng ý nhất, tên là Đường Mỗ Tôn Ái Quốc!”

Khoe xong “tác phẩm” của mình, bà cụ quay sang hỏi Thiêm Hỉ: “Học trò ngoại quốc của cháu có tên tiếng Trung chưa? Có cần bà đặt cho không?”

Thiêm Hỉ định từ chối, nhưng Nilsen đã sáng mắt lên, vui vẻ đồng ý: “Được ạ, cảm ơn bà nội Vệ.”

Thiêm Hỉ cau mày, sao Nilsen lại thay đổi thái độ nhanh vậy? Ở với cô thì khó chịu đủ điều, mà với bà nội cô lại tỏ ra sốt sắng thế này? Chẳng lẽ bà nội cô có sức hút lớn đến vậy?

Bà cụ nghe Nilsen nói tiếng Trung lưu loát, không khỏi kinh ngạc: “Chà chà, chàng trai ngoại quốc này còn biết nói tiếng Trung cơ đấy! Nói giỏi quá! Nếu cháu đã đồng ý để bà đặt tên, vậy thì quyết định rồi, từ nay cháu tên là Phúc Thuận nhé! Ở Trung Quốc còn có họ ‘Nghê’ nữa, vậy cháu là Nghê Phúc Thuận!”

Nilsen rất hài lòng với tên tiếng Trung của mình. Anh chàng hớn hở đem những câu khen ngợi tiếng Trung học được từ bạn trong câu lạc bộ tennis ra nói với bà cụ, nào là ‘trường sinh bất lão’, ‘dung mạo như hoa’… khiến Thiêm Hỉ chỉ biết đỡ trán.

Khen cũng phải có tâm một chút chứ! ‘Trường sinh bất lão’, ‘dung mạo như hoa’ mà đem nói với bà cụ hơn sáu mươi tuổi thì hợp gì đâu?

Bà cụ lại rất vui trước những lời khen này. Bà cụ niềm nở mời Nilsen vào nhà, rồi dúi hai đứa trẻ nhà Vệ Quang Minh cho Thiêm Hỉ, dặn: “Thiêm Hỉ, cháu ở nhà với Phúc Thuận một lát, trông chừng hai đứa này giúp bà. Chúng nó nghịch lắm! Bà ra ngoài mua ít đồ, hôm nay chúng ta ăn lẩu!”

Hai năm rời nhà, mọi thứ ở quê dường như không có quá nhiều thay đổi, vẫn giống hệt như trước đây. Nhưng nếu để ý kỹ, những thay đổi lại chẳng hề ít.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 327: Chương 327



Diêu Thúy Phân từ khi phát hiện ra loại Tam Bạch Sương mà Vệ Thiêm Hỉ pha chế thực sự hiệu quả, mỗi sáng việc đầu tiên bà làm sau khi thức dậy là rửa mặt và thoa kem. Trước khi đi ngủ, bà cũng thoa thêm một lớp. Trông bà trẻ trung và đầy sức sống hơn trước rất nhiều.

Vệ Tứ Trụ vốn không mấy hứng thú với chuyện bôi kem hay dưỡng tóc. Thế nhưng từ khi ông phát hiện ra Sinh Phát Thủy do chính Vệ Thiêm Hỉ đặc chế riêng cho mình có thể khiến nửa đầu vốn đã hói của ông mọc tóc trở lại, ông không thể cưỡng lại được. Hai ngày một lần, ông gội đầu và thoa Sinh Phát Thủy đều đặn. Thậm chí thỉnh thoảng còn lén dùng cả Tam Bạch Sương của Diêu Thúy Phân. Nhìn ông, chẳng ai nghĩ ông đã già hơn thời mới cưới bao nhiêu.

Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh – cặp cô cháu mải mê kiếm tiền đến mức chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương – đã đưa Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại phát triển lớn mạnh, trở thành tập đoàn công nghiệp hàng đầu trong nước. Dưới quyền tập đoàn, hàng trăm nhà máy sản xuất từ khăn mặt, găng tay, ga trải giường đến quần áo, giày dép, từ xà phòng, nước rửa tay đến Tam Bạch Sương, Sinh Phát Thủy, thậm chí cả nhà máy sản xuất giấy, in ấn và thực phẩm. Cô cháu này đã đạt được sự thống nhất tuyệt đối trong việc kiếm tiền, biến "Hướng về tiền bạc, kiếm thật nhiều tiền" thành triết lý sống của họ.

Điều khiến Vệ Thiêm Hỉ yên tâm nhất là, dù mải mê kiếm tiền, Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh vẫn luôn giữ vững lương tâm. Những việc làm tổn hại đến đạo đức hay vượt qua giới hạn, họ chưa bao giờ đụng đến. Năm chữ Tập đoàn Tân Thời Đại giờ đây đã trở thành biểu tượng của thương hiệu chất lượng cao và uy tín trong nước. Giá cả dù có nhỉnh hơn các thương hiệu khác, nhưng ‘tiền nào của nấy’, không bao giờ có sự giả dối.

Với quan điểm ‘phù sa nhà không chảy ra ruộng ngoài’, Vệ Đại Nha đã mạnh tay chi ra hai mươi vạn để mời vợ chồng Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình, cùng cặp song sinh Vệ Tuyết Tùng và Vệ Tuyết Lan, làm người đại diện cho Tập đoàn Tân Thời Đại. Nhờ danh tiếng của Vệ Quang Minh trong giới nghệ thuật hóa trang, họ đưa danh tiếng của tập đoàn lên một tầm cao mới.

Đào Tình Tình khởi đầu sự nghiệp thấp hơn so với Vệ Quang Minh, nhưng cô ấy sở hữu một khuôn mặt mang nét đẹp sang trọng. Được đạo diễn lớn của Xưởng phim Thủ đô nâng đỡ, cô ấy thẳng tiến vào màn ảnh rộng, chuyên tâm đóng phim từ những ngày đầu tiên. Cuộc sống hàng ngày của cặp vợ chồng này giống như những diễn viên nhập vai, luôn trong trạng thái "diễn xuất." Tuy danh tiếng của Đào Tình Tình trong nước không bằng Vệ Quang Minh, nhưng cô ấy lại nổi tiếng ở quốc tế. Sau hai năm nỗ lực, cô ấy đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Giải thưởng Lá Vàng Quốc tế, được giới đạo diễn lớn trong nước gọi bằng biệt danh thân thiện: ‘Đào Quốc tế’.

Sự trở về của Vệ Thiêm Hỉ là một sự kiện lớn trong gia đình. Bà cụ Vệ tập hợp mọi người lại để cùng ăn một bữa lẩu thịnh soạn. Ban đầu bà cụ định tổ chức một cuộc họp gia đình ngay trong bữa ăn, nhưng khi nhìn thấy Nilsen – chàng trai mắt xanh tóc vàng – bà cụ đành phải thay đổi ý định, quyết định dời buổi họp sang một dịp khác.

...

Vệ Thiêm Hỉ dẫn Nilsen đến đại học Thủy Mộc. Giáo sư Hứa Kiến Dân, người đã đến trước để sắp xếp mọi thứ, tạm thời đưa Nilsen vào phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh mà ông ấy phụ trách. Đợi khi phòng làm việc của Vệ Thiêm Hỉ được sắp xếp ổn thỏa, Nilsen sẽ chuyển đến đó.

May

Bộ môn Toán của đại học Thủy Mộc cũng đã chuẩn bị sẵn cho Vệ Thiêm Hỉ một văn phòng riêng, với đầy đủ trang thiết bị. Sau khi nhận chìa khóa văn phòng từ phòng hậu cần, cô vừa mới ngồi xuống ghế thì hiệu trưởng và bí thư của trường đã cùng đoàn người đến.

Buổi gặp gỡ bắt đầu với những lời chào hỏi sáo rỗng quen thuộc. Tuy nhiên, nhờ có lá thư ủng hộ của hiệu trưởng khi xưa, quan hệ giữa họ trở nên gần gũi hơn. Hiệu trưởng hỏi về kế hoạch sắp tới của cô. Nghe Vệ Thiêm Hỉ nói mình muốn rời khỏi lĩnh vực nghiên cứu toán học lý thuyết thuần túy để chuyển sang nghiên cứu giao thoa liên ngành, ông ấy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 328: Chương 328



Khi nghe cô nói định xây dựng một viện nghiên cứu cao cấp dưới danh nghĩa cá nhân, hiệu trưởng rất hào phóng đề nghị nhường cho cô một mảnh đất vừa được phê duyệt, với điều kiện duy nhất là viện nghiên cứu phải kết hợp đào tạo liên kết "sản-xuất-nghiên-cứu" với đại học Thủy Mộc.

Mô hình này là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Sau một chút suy nghĩ, Vệ Thiêm Hỉ đồng ý.

Hiệu trưởng còn khéo léo gợi ý: "Giáo sư Vệ, về khoản kinh phí xây dựng viện nghiên cứu, cô có cần trường ứng trước một khoản? Hoặc, viện nghiên cứu có thể trực thuộc đại học Thủy Mộc, tiền trường sẽ chi, cô làm viện trưởng, chắc chắn không ai phản đối."

Vệ Thiêm Hỉ nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của ông, nhưng tiền để xây một hoặc hai tòa nhà, tôi không thiếu."

Hiệu trưởng cho rằng cô suy nghĩ quá đơn giản. Xây một tòa nhà không giống như dựng một căn nhà nhỏ, cần rất nhiều kinh phí cho cả xây dựng, trang trí và mua sắm thiết bị sau này. Tuy không nói thêm lời nào, ông ấy vẫn âm thầm ghi nhớ và dặn trợ lý làm ngân sách, gửi dự án lên Bộ Giáo dục để xin thêm kinh phí.

Nhưng hiệu trưởng không ngờ rằng Vệ Thiêm Hỉ thật sự giữ lời. Ngoài khu đất được trường cấp, mọi chi phí xây dựng khác cô không hề yêu cầu một đồng nào từ đại học Thủy Mộc.

...

Hiệu trưởng cũng yêu cầu cô tổ chức một buổi diễn thuyết tại hội trường lớn của trường, chia sẻ hành trình học tập, nghiên cứu, cũng như triết lý làm khoa học của mình. Vệ Thiêm Hỉ đồng ý ngay.

Thời gian diễn thuyết được ấn định vào một tuần sau tại hội trường lớn nhất của trường.

Sau khi biết hội trường có thiết bị trình chiếu, Vệ Thiêm Hỉ tự tay thiết kế các slide. Theo phong cách hiện đại, cô đưa vào tất cả những điều muốn chia sẻ với thế hệ trẻ.

May

Việc chuẩn bị slide tiêu tốn gần hết thời gian của cô. Khi mọi thứ hoàn tất, buổi diễn thuyết cũng đến.

Là một biểu tượng truyền cảm hứng trong giới học thuật, buổi diễn thuyết của Vệ Thiêm Hỉ thu hút rất nhiều người. Chỉ một giờ trước khi bắt đầu, hội trường đã chật kín người. Trừ hàng ghế đầu dành cho lãnh đạo trường, mọi chỗ ngồi đều chật cứng. Ngay cả lối đi và hành lang cũng đầy người ngồi ghế nhựa.

Hội trường này là nơi Đại học Thủy Mộc tổ chức các cuộc họp quan trọng trong nội bộ trường. Với không gian bậc thang hai tầng, nơi đây có thể chứa được toàn bộ đội ngũ giảng viên và nhân viên nhà trường. Vậy mà hôm nay, chỗ ngồi không còn đủ, có thể thấy lượng người từ các trường khác đổ về để tham dự buổi chia sẻ báo cáo này đông đến mức nào.

Thời gian dần trôi đến giờ bắt đầu, Vệ Thiêm Hỉ đứng trước thiết bị chiếu slide, cẩn thận đặt tấm slide đầu tiên mà cô tự tay vẽ lên. Lập tức, trên màn hình trắng hiện lên một hình ảnh.

Trên màn hình, một dòng chữ lớn nổi bật: “Tôi có một giấc mơ.”

Phía sau dòng chữ ấy là hình ảnh một con đường núi uốn lượn dẫn vào những đám mây mờ ảo. Trên con đường ấy, một cô gái cột tóc đuôi ngựa đeo chiếc ba lô vá chằng chịt đang bước đi.

Nilsen đảm nhận nhiệm vụ thay slide. Vệ Thiêm Hỉ tiến ra giữa sân khấu, khẽ ho một tiếng rồi dùng tay gõ nhẹ vào micro. Sau khi nghe tiếng vọng rõ ràng, cô bắt đầu bài diễn thuyết của mình.

“Xin chào mọi người, tôi là Vệ Thiêm Hỉ. Theo lời mời của hiệu trưởng Nhâm, hôm nay tôi có mặt tại hội trường lớn này để chia sẻ một vài suy nghĩ và kinh nghiệm của mình trong khoảng hai đến ba tiếng.”

Cô chậm rãi trình bày những điều đã chuẩn bị từ trước.

“Tôi sinh ra tại một ngôi làng nhỏ vùng núi. Quê tôi là một nơi nhỏ bé nhưng khá nổi tiếng. Có lẽ một số người ở đây đã từng nghe qua câu chuyện nhà máy phân đạm từng được Học viện Truyền thông Thủ đô đưa tin, nhà máy đó chỉ cách nhà tôi chưa đầy năm cây số. Trong mùi hăng hắc của khí amoniac từ nhà máy, tôi đã lớn lên. Sau này, tôi chuyển đến Dung Thành, rồi thi đỗ đại học, đến Thủ đô, và sau đó sang Thụy Điển. Trong hai năm học tập ở Thụy Điển, tôi đã đi khắp gần nửa châu Âu.”


 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 329: Chương 329



“Dù xuất thân từ một gia đình như vậy hay đạt được những thành tựu khoa học mà mọi người nhìn nhận, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người vô cùng may mắn.”

“Nhiều người biết đến tôi có lẽ vì tôi là thủ khoa kỳ thi đại học quốc gia năm 1977. Cũng có thể vì vào năm 1979, Báo Thủ đô Tự do từng gọi tôi là một ‘khối u học thuật’. Hoặc cũng có thể vì những thành quả nghiên cứu khoa học tôi đạt được trong hai năm học tập tại Đại học Lund ở Thụy Điển. Nhưng trước khi nghe đến tên tôi, chắc chắn mọi người đã từng nghe về một người khác.”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn về phía Nilsen, cậu ta nhanh chóng đổi sang tấm slide thứ hai. Trên đó hiện lên hình ảnh của bà cụ Vệ, từ ‘trà thuốc thanh tạng đặc chế bà cụ Vệ’, đến ‘xà phòng Quân Trung Lục Hoa’, rồi ‘tương ớt Hoa Tỷ Muội’ do bà cụ cùng Tôn Nhị Anh tạo ra, và cuối cùng là những sản phẩm của Tập đoàn Tân Thời Đại với logo là bức chân dung quen thuộc của bà cụ Vệ. Tất cả đều được Vệ Thiêm Hỉ đưa vào slide này.

“Đây là bà nội tôi. Khi tôi vừa ra đời, bà chỉ là một người phụ nữ nông thôn mạnh mẽ và hiếu thắng. Ấn tượng đầu tiên bà để lại cho tôi chính là sự gan góc, bất kể là tranh giành miếng ăn hay phân định đúng sai. Bà là người có ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời tôi. Dù chỉ học được ít chữ từ lớp xóa mù, bà vẫn kiên trì học hỏi và thực hiện triệt để việc học suốt đời.”

“Bỏ qua những sản phẩm như ‘trà thuốc thanh tạng’ hay ‘xà phòng Quân Trung Lục Hoa’, điều tôi muốn nói nhất chính là giá trị tinh thần mà bà tôi truyền lại. Bà thích ngân nga những giai điệu lạ tai, bắt chước tiếng chim, tiếng dê, tiếng mèo. Một lần tình cờ, bà gặp được cô Miêu Nhị Mai, giảng viên Học viện Điện ảnh Hí kịch. Nhờ sự phát hiện tài năng ca hát của cô Miêu, bà tôi đã được giới thiệu làm giảng viên tại đây.”

“Từ đó, bà lại bắt đầu học chữ, mỗi ngày đều tích cực chuẩn bị giáo án, nghiên cứu các nguyên lý âm nhạc. Nghe nói, học trò của bà đều hát rất hay. Tôi thật lòng vui mừng cho bà, bởi những nỗ lực của bà đã bắt đầu đơm hoa kết trái. Một chuyện thú vị tôi muốn chia sẻ với mọi người: sau hai năm xa nhà, tôi vừa trở về gần đây và phát hiện bà tôi đang học tiếng Anh. Bà còn nói khá trôi chảy vì trong lớp bà dạy có học sinh người nước ngoài. Xin phép hỏi mọi người ở đây, có bao nhiêu người nói được tiếng Anh lưu loát?”

“Tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của bà nội, chịu ảnh hưởng từ bà rất nhiều. Nếu không có bà, tôi sẽ không có được ngày hôm nay. Bà đã dạy tôi tinh thần tranh đấu với thế giới, không bao giờ thỏa hiệp, luôn giữ tâm hồn trong sáng và nhiệt thành. Đối với những điều chưa biết, đối với những giấc mơ, bà luôn tràn đầy hy vọng, tích cực tiến về phía trước với một nguồn năng lượng bất tận.”

“Tinh thần mà bà tôi để lại không chỉ ảnh hưởng đến tôi mà còn tác động đến rất nhiều người. Nếu các bạn quan tâm, sau buổi báo cáo hôm nay có thể tìm hiểu thêm. Giờ thì chúng ta hãy đi vào chủ đề chính.”

Nilsen đổi sang tấm slide tiếp theo, nội dung thật sự của buổi báo cáo hiện ra trên màn hình lớn: “Sáng tạo”.

Vệ Thiêm Hỉ bắt đầu chính thức bài giảng.

“Đề tài này có thể nghe khá trừu tượng. Nhiều người sẽ không hình dung được tôi muốn nói điều gì, nhưng không sao, tôi sẽ lần lượt giải thích.”

“Dù tôi nghiên cứu lý thuyết toán học, tôi cũng tìm hiểu qua các lĩnh vực khác. Sau một thời gian dài suy ngẫm, tôi nhận ra một điều thú vị: mỗi cuộc cách mạng đều được khơi nguồn bởi sáng tạo, và sáng tạo luôn bắt đầu từ sự bất mãn với hiện trạng. Những sáng tạo thành công sẽ mang lại những tác động tích cực không thể đo đếm cho thế giới.”

May

“Việc phát minh ra động cơ hơi nước đã cách mạng hóa tốc độ của thế giới, còn việc phát minh ra máy phát điện đã thay đổi ánh sáng của thế giới. Đó là hai cuộc cách mạng công nghiệp mang ý nghĩa vượt thời đại. Ngoài những sáng tạo lớn ấy, cuộc sống hàng ngày cũng đầy rẫy các sáng tạo nhỏ. Chẳng hạn, ‘trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ’ mà nhiều người từng uống cũng là một sáng tạo. Màn hình lớn phía sau tôi và thiết bị trình chiếu này cũng là sáng tạo. Có thể nói không ngoa rằng sức sáng tạo chính là động lực thúc đẩy thế giới tiến lên.”

“Trước khi sang Thụy Điển, tôi làm việc tại Viện Nghiên cứu Kỹ thuật Khoa học, tham gia dự án cải tiến siêu máy tính. Đó cũng là một hình thức sáng tạo. Không biết bây giờ công việc cải tiến ấy đã hoàn thành hay chưa, nếu đã hoàn thành thì đạt được bao nhiêu phần trăm rồi? Ai biết thì có thể chia sẻ với tôi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back