Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 290: Chương 290



Quần áo có thể vận chuyển đường bộ, nhưng thiết bị điện thì không. Chúng phải được đưa từ cảng Dương Thành đến cảng Tân Thị, sau đó mới chuyển sang đường bộ để đảm bảo an toàn khi vận chuyển về thủ đô.

Vệ Đông Chinh cùng Vệ Đại Nha và Vệ Thiêm Hỉ ngồi chung xe chở quần áo, lắc lư cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng về đến thủ đô an toàn.

Họ vào thành khi trời tối mịt, xe đỗ ngay trước cửa tứ hợp viện. Tài xế cùng những người bốc xếp, cộng với ba người nhà Vệ, nhân lúc đêm tối như trộm, chuyển từng bao tải lớn xuống, chất vào căn phòng bên trong cùng của viện, nơi đã được dọn dẹp sẵn.

Sau khi thanh toán tiền cước vận chuyển và tiền quần áo, Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đều mệt đến mức kiệt sức, nằm gục trên bàn, uống liền hai bát nước đường mới tỉnh táo lại.

Vệ Thiêm Hỉ có sức hơn, không thấy quá mệt, cô còn đi nấu cơm giúp bà cụ Vệ.

Trong bữa ăn, bà cụ Vệ hỏi Vệ Đại Nha: “Các con đi Dương Thành đã tiêu hết bao nhiêu tiền? Sao mua về lắm thứ thế? Đại Nha, mấy thứ con mua đầy bao tải kia là gì vậy?”

Vệ Đại Nha vừa húp cháo kê, vừa trả lời qua loa: “Quần áo, giày dép, chăn ga gối đủ cả. À đúng rồi, mẹ, lần trước mẹ bảo với nhóc Hỉ rằng mẹ muốn mua vài bộ đồ phải không? Con với nhóc Hỉ đã mua sẵn cho mẹ ở Dương Thành rồi. Ăn xong con dẫn mẹ đi xem.”

“Thật sao? Hai đứa mua gì cho mẹ? Áo len hay áo khoác? Hay là quần nhung đang mốt?” Bà cụ Vệ vui mừng ra mặt.

Vệ Đại Nha đáp mập mờ: “Mua hết rồi mẹ ạ. Mẹ mặc vào đảm bảo đẹp! Con đo chắc chắn vừa người mẹ.”

Bà cụ Vệ nén sự phấn khích, vội vàng múc thêm một bát cháo cho Vệ Đại Nha, giục: “Ăn đi, ăn nhanh lên, đừng lề mề nữa.”

Vệ Thiêm Hỉ đứng bên cạnh lén bóp tay Vệ Đại Nha, ngầm lo thay cho chị ấy. Bà cụ Vệ đúng là có nhờ mua vài bộ đồ, nhưng nếu biết Vệ Đại Nha mua cả một bao tải lớn, chắc bà cụ sẽ nổi trận lôi đình.

Nguyên cả một bao tải! Nếu bà cụ mỗi ngày đều mặc đồ mới, thay đổi liên tục cũng đủ mặc cả tháng không lặp lại.

Sau khi ăn xong, Vệ Đại Nha đầy khí thế, dẫn bà cụ Vệ vào phòng chứa đồ. Chị ấy bật đèn, tìm gói hàng được đánh dấu đặc biệt, mở dây buộc nylon, lấy ra một chiếc áo len đỏ tươi được bọc trong túi nhựa cứng, rồi giũ ra, hỏi: “Mẹ, mẹ thấy chiếc áo len lông cừu màu đỏ này thế nào? Mẹ thích không?”

Khuôn mặt bà cụ Vệ rạng rỡ: “Thích! Rất thích! Đại Nha, con làm sao biết mẹ thích kiểu này? Đẹp quá! Để mẹ sờ thử chất vải nào.”

May

Bà cụ đưa tay sờ áo, nụ cười càng thêm tươi: “Ôi chao, chất vải thật tốt, còn mềm mịn hơn cả má nhóc Hỉ.”

Vệ Thiêm Hỉ đứng bên lập tức xị mặt: “Bà nội, sao bà lại so sánh kỳ quặc như thế chứ?”

Vệ Đại Nha lại lấy ra một chiếc áo len cổ cao màu vàng bò, hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ thấy chiếc này đẹp không?”

Bà cụ ngẩn người, cầm áo lên xem kỹ, giọng không còn hào hứng như trước nhưng vẫn gật đầu: “Đẹp, chất cũng tốt, mẹ thấy ưng ý.”

Vệ Đại Nha tiếp tục lấy ra một chiếc áo len cổ chữ V màu xanh lam, hỏi: “Còn cái này thì sao, mẹ? Đây là chiếc có hàm lượng lông cừu cao nhất, mặc vào rất thoải mái!”

Nụ cười của bà cụ Vệ hơi cứng lại: “Thích, thích, cũng đẹp lắm. Đại Nha, con có hiếu với mẹ, mẹ biết. Nhưng con mua nhiều đồ thế này, có phải hơi phung phí không?”

“Trời, mẹ! Mới có thế này mà mẹ đã lo rồi? Còn nữa đây!”

Vệ Đại Nha kéo bao tải đặt cạnh giường, túm lấy hai góc bên dưới rồi dốc ngược ra, đổ tất cả quần áo xuống, chất đầy gần kín cả chiếc giường.

“Mẹ xem đi, tất cả đều là đồ con mua cho mẹ: áo trong, áo ngoài, áo bông, áo len, quần áo da, giày da, cái gì cũng có. Con biết mẹ kén chọn nên đã chọn những thứ này, đảm bảo mẹ sẽ thích. Mẹ vui không?”

Sắc mặt bà cụ Vệ đen lại: “Đại Nha, con định sửa soạn cho mẹ đẹp lên rồi gả mẹ đi à? Mẹ đã hơn sáu mươi tuổi, mua nhiều quần áo thế này làm gì? Nếu con mua đủ đồ bốn mùa thì mẹ nhịn cũng không nói, đằng này con toàn mua đồ xuân! Nhiều quần áo thế này, mẹ mặc bao giờ mới hết?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 291: Chương 291



Vệ Đại Nha đã chuẩn bị sẵn lời giải thích trên đường về, lập tức lên tiếng nịnh: “Mẹ ơi, giờ mẹ là giáo viên đại học, sao lại không mặc cho ra dáng? Sinh viên của mẹ toàn người đẹp, mẹ không ăn mặc tử tế thì không bị chúng nó cười cho à?”

“Với lại, mấy món đồ này sắp được bày lên quầy bán rồi, mẹ mặc ra đường một vòng, ai hỏi thì bảo chỗ mẹ bán. Mẹ vừa mặc đẹp vừa giúp con quảng cáo, lãi lớn không lỗ đâu. Đến hè, con lại đổi kiểu khác mua cho mẹ!”

Nghe lời Vệ Đại Nha nói, cơn giận trong lòng bà cụ Vệ dần nguôi ngoai. Bà cụ nghĩ đến những học trò mình đã dạy, ai nấy đều là những thanh niên trẻ trung, sáng sủa, lại nghĩ đến bản thân, vốn dĩ xuất thân từ nông thôn. Dù không mang chất giọng thô lỗ đặc trưng, nhưng một vài thói quen khó mà thay đổi, chẳng hạn như giọng nói cao vút mỗi khi trò chuyện. Mỗi lần đứng cùng các thầy cô giáo ở Học viện Điện ảnh Hí kịch – những người nói năng nhẹ nhàng, êm dịu – để tán gẫu, bà cụ Vệ luôn cảm thấy sốt ruột.

May

Rõ ràng một phút có thể nói mười câu, thế mà họ cứ kéo dài thành mười phút mới nói xong, trông như thể lúc nào cũng sắp thở hắt ra mà lìa đời. Tính bà cụ vốn nóng nảy, nghe họ nói thôi cũng đủ khó chịu.

Ban đầu, bà cụ Vệ nghĩ rằng vấn đề nằm ở những người nói chuyện quá chậm. Nhưng rồi bà cụ nhận ra, hầu hết người dân thủ đô đều có kiểu nói chuyện kéo dài như hát, tuy nghe thì hay nhưng đối với người nóng tính như bà cụ, đó quả là một sự tra tấn.

Bà cụ từng thử học cách nói chuyện với âm điệu của người thủ đô trong hai ngày, nhưng mãi chẳng nắm được cốt yếu. Bà cụ liền từ bỏ, nghĩ bụng: nếu đã không hòa nhập được vào kiểu nói chuyện của người thủ đô, chi bằng làm một bà cụ phong cách hiện đại hơn cả họ!

“Đại Nha, mẹ biết con hiếu thảo, nhưng có tiền cũng không thể tiêu xài bừa bãi như thế này. Cái cửa hàng của con còn chưa khai trương, lời lỗ thế nào còn chưa biết được! Đợi đến lúc nào cửa hàng kiếm được tiền rồi, con muốn mua gì cho mẹ, mẹ đều không từ chối, hiểu chưa?” Bà cụ Vệ vẫn dặn dò Đại Nha vài câu.

Đại Nha đang bận kiểm đếm hàng hóa, chỉ ậm ừ đáp qua loa một tiếng, chẳng hề để tâm lời mẹ nói.

Hai ngày sau, tivi, máy giặt, đài radio, quạt điện đều lần lượt được chuyển đến. Vì chính sách cụ thể chưa ban hành, Vệ Đông Chinh không dám công khai làm rầm rộ mà lẳng lặng tìm một nơi, bỏ tiền ra mua lại rồi đóng cửa trong sân để chuẩn bị.

Nơi Vệ Đông Chinh mua là một căn nhà sân dài hình chữ nhật, ba mặt là phòng ở, trong đó hai mặt giáp phố. Nếu không phải vì căn sân này có dáng dấp quá xấu, dễ bị xem là ‘phong thủy xấu’ kiểu ‘nhà quan tài’ thì chủ cũ của nó đã chẳng nỡ bán một ngôi nhà ở vị trí tốt như vậy.

Vệ Đông Chinh trước tiên đóng cửa sân, lặng lẽ sửa lại các căn phòng theo bản vẽ mà Vệ Thiêm Hỉ đã phác thảo. Sau đó, bất chấp sự khuyên can của hàng xóm, anh ấy đục tường làm cửa sổ lớn, cửa ra vào, mua gỗ tốt và kính để lắp cửa sổ. Ngoài ra, anh ấy còn dùng thép hàn thành lưới bảo vệ bên ngoài cửa sổ để chống trộm.

Ba ngày trước Tết Dương lịch, chính sách ‘cải cách nội bộ, mở cửa ra bên ngoài’ cuối cùng cũng được truyền đạt rõ ràng. Như hổ thêm cánh, Vệ Đông Chinh và Đại Nha nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường. Họ thuê một chiếc xe ba bánh, chuyển toàn bộ hàng hóa vào cửa hàng đã chuẩn bị sẵn.

Quần áo được treo lên, các thiết bị điện tử được bày ra, cùng với những mặt hàng như bình giữ nhiệt, gương trang điểm, lược, hộp cơm mà Đại Nha đã dựa vào mối quan hệ tích lũy hơn mười năm để đặt trước, lần lượt được chuyển đến và sắp lên kệ.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Vệ Đông Chinh treo tấm biển quảng cáo bằng gỗ mà anh ấy đã đặt làm từ trước lên nóc nhà, đốt vài dây pháo mừng: ‘Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại’ chính thức khai trương.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 292: Chương 292



Dù trước đây, thủ đô từng rộ lên phong trào như vậy, nhưng hiếm ai có gan lớn như Vệ Đông Chinh và Đại Nha, vừa nhập khẩu thiết bị gia dụng, vừa nhập quần áo thời thượng, lại còn thêm những món hàng như chăn ga gối đệm giá rẻ, chất lượng tốt… Để có vốn nhập hàng, hai người đã mượn của Vệ Thiêm Hỉ vài chục ngàn. May mà lợi nhuận từ nhà máy thuốc Xuyên Trung và xưởng xà phòng Quân Trung Lục Hoa đủ dồi dào, nếu không khó lòng chống đỡ nổi tham vọng kinh doanh của hai người.

Trong khi nhiều người vẫn chưa kịp định hình kế hoạch kinh doanh, cửa hàng của Vệ Đông Chinh và Đại Nha đã khai trương.

May

Người Hoa vốn có thói quen thích tụ tập đông đúc. Vừa thấy cửa hàng mới mở, rất nhiều người ùa đến, phần lớn là các bà nội trợ trung niên.

Vào bên trong, những người đến xem náo nhiệt phát hiện ra một ‘thiên đường’ mới, vừa đi vừa xuýt xoa không ngớt.

Một phụ nữ trung niên vui vẻ nói: “Trời ơi, quần áo ở đây vừa rẻ lại vừa đẹp thế này!”

Một bà lão đứng trước gian hàng bán chăn ga không rời mắt: “Ôi trời, bộ chăn ga hoa nhí này đẹp quá, sờ vải cũng dày dặn, giá lại rẻ. Cô bán hàng, lấy cho tôi một bộ cỡ 2m4 x 2m nhé! À không, gói cho tôi bộ hoa nhí này và cả bộ hoa mẫu đơn đỏ kia nữa. Hai bộ có giảm giá không?”

Vệ Đại Nha ôm chiếc máy tính mới mua chạy lại, lạch cạch bấm một hồi rồi nói với bà ta: “Chị à, thật sự không giảm thêm được nữa đâu. Chị nhìn mẫu mã này, chất lượng này, rồi so giá của chúng tôi với chợ Lao Động hay chợ Ngũ Nhất, chỗ chúng tôi là rẻ nhất rồi đó!”

“Chị cái gì mà chị! Con gái tôi còn cỡ tuổi cô!” Bà ta giả vờ giận, trong lòng lại vui vẻ lắm. Bà ta tiếp tục mặc cả: “Bớt thêm chút nữa đi, cửa hàng mới khai trương, tôi là khách đầu tiên mua hàng, đây là mở hàng may mắn đó!”

Vệ Đại Nha làm bộ khó xử, như thể phải hạ quyết tâm lắm mới dám mở miệng: “Chị ơi, thế này nhé, tôi bớt cho chị phần lẻ, được không? Hai bộ tổng cộng 16 đồng 4 hào, tôi tính tròn 16 đồng. Chị nhìn xem, mẫu này đẹp, chất liệu tốt, giá đã rẻ nhất rồi. Nếu chị chần chừ không mua ngay, lát nữa có khi chẳng còn đâu. Mà nếu muốn mua lại, ít nhất cũng phải chờ một tuần mới có hàng mới!”

Bà ta quay đầu nhìn, thấy nhiều người đang dòm ngó chỗ hàng này, bèn quyết định: “Được, bốn hào cũng là tiền, gói lại cho tôi đi!”

Vệ Đại Nha cúi xuống tìm trong quầy, lấy ra hai bộ hàng mới còn nguyên gói, đưa cho bà ta: “Chị, tôi lấy hàng mới tinh cho chị nhé. Bộ chị cầm lúc nãy bị người khác sờ qua rồi, tôi không bán đâu. Chị không yên tâm thì có thể mở ra xem, đảm bảo không có vấn đề gì!”

Bà ta mở gói kiểm tra, rồi trả tiền, vui vẻ xách hàng ra về. Trước khi rời khỏi, bà lão lại nhìn thấy một túi kim chỉ nhiều màu sắc đặt trên quầy gần cửa, không kìm được mà bỏ thêm 7 hào mua một túi.

Vừa đi, bà ta vừa lẩm bẩm: “Hôm nay mua được quá hời. Giá vốn đã rẻ, mua vải còn được giảm 4 hào. Cái túi kim chỉ này xem như chỉ tốn 3 hào thôi. Phải về nhà để đồ rồi quay lại xem còn gì rẻ mà mua nhanh, không khéo vài hôm nữa lại tăng giá!”

Vệ Thiêm Hỉ ngồi ở quầy gần cửa ra vào, đảm nhận vai trò thu ngân. Vì cửa hàng mới khai trương, nhân lực thiếu trầm trọng, lại sợ có kẻ lợi dụng trộm cắp, nên cô tự nguyện làm nhiệm vụ này. Dù ai ra vào, chỉ cần liếc một cái, cô đều biết người đó có giấu hàng không.

Thời buổi này đạo đức xã hội vẫn còn tốt. Ngồi ở cửa cả buổi, Vệ Thiêm Hỉ không phát hiện ai trộm đồ, nhưng lại bán được không ít túi kim chỉ.

Từ khi Vệ Đông Chinh đốt pháo khai trương, bận rộn đến tận trưa, người trong cửa hàng mới dần tản đi. Đông Chinh nhìn về phía quầy của Vệ Đại Nha, thấy chừng một phần tư hàng hóa đã được bán sạch, rồi lại ngó qua quầy điện tử của mình, đến giờ vẫn chưa bán được món nào, lòng đầy nghi hoặc: “Cô, cháu thấy đồ điện nhà mình bán cũng đâu có đắt, sao chẳng ai mua? Còn cô, mấy món chăn ga gối đệm bán chạy quá, cháu nghĩ chắc phải về nhà một chuyến, mang hết số còn lại ra đây, chứ với đà này, chắc không mấy chốc cô sẽ bán hết sạch.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 293: Chương 293



Vệ Đại Nha, dù mệt mỏi rã rời chân tay, đôi mắt lại ánh lên sự hào hứng: “Cũng đúng, nhiều món đã bán hết hàng rồi. Đông Chinh, lát nữa cô trông quầy điện tử giúp cháu, cháu chạy về tứ hợp viện một chuyến, mang thêm đồ ra đây. Cô sẽ lập danh sách, cháu gọi điện bảo họ gửi bổ sung hàng luôn, đưa thẳng đến thủ đô.”

"Thêm hàng sao? Cô, cô thử nghĩ cách giúp cháu bán bớt đồ điện đi chứ! Nhìn thấy cô bán đồ vải vóc đắt như tôm tươi, cháu ghen tị c.h.ế.t được."

Đại Nha trừng mắt nhìn Đông Chinh: “Ghen tị cái gì mà ghen tị! Cửa hàng này ba người góp vốn mở chung, cô bán được vải vóc chẳng phải cũng phải chia lời cho cháu sao? Còn nếu cháu lỗ đồ điện, chẳng phải cô cũng phải gánh một phần à? Thay vì ở đây kêu ca, chi bằng nghĩ cách làm sao bán được hàng đi. Nhóc Hỉ vừa đi vệ sinh, lát nó về, cháu hỏi xem nó có ý gì không.”

Nghe vậy, Đông Chinh lập tức coi Vệ Thiêm Hỉ như chiếc phao cứu sinh, chạy đến hỏi ngay.

Thiêm Hỉ lật cuốn sổ tay, nơi cô ghi chép cẩn thận số lượng từng món hàng đã bán. Cô nói thẳng thắn: “Thật ra không phải chỉ đồ điện bán chậm đâu, quần áo cũng bán chẳng được bao nhiêu. Thứ bán chạy nhất vẫn là chăn ga gối đệm, túi kim chỉ và lược. Đồ điện thì chưa cần vội, mua cái tivi đâu giống mua chăn đệm, đây là món hàng lớn, khách muốn mua phải về bàn bạc kỹ với gia đình. Còn quần áo, chiều nay em sẽ thử nghĩ cách, có thể cứu vãn được chút nào hay chút đó.”

Để giúp Đại Nha khởi động lại mảng kinh doanh quần áo, Thiêm Hỉ đã hi sinh không ít—cô tự chọn vài bộ vừa vặn, mặc vào, rồi đứng ngay trước cửa hàng. Lập tức, cô thu hút không ít ánh nhìn.

Với khuôn mặt xinh đẹp sẵn có, thêm vào bộ đồ gọn gàng, thời thượng, Thiêm Hỉ đứng trước cổng trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, trông chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm, toát lên vẻ rực rỡ lạ thường.

Trung tâm mua sắm nằm ở vị trí đắc địa, sát một ngã tư lớn, người qua lại rất đông. Các nữ công nhân tranh thủ giờ nghỉ trưa, những người phụ nữ đi dạo, hay cả sinh viên đại học tình cờ ngang qua, đều không khỏi ngoái nhìn phong thái thời thượng của Thiêm Hỉ và tò mò ghé vào cửa hàng.

Vào rồi mới biết trên đời có những bộ quần áo đẹp đến thế, đi một vòng, cảm giác như gu thẩm mỹ của họ được nâng tầm.

Mua! Mua! Mua!

Mua hết! Mua hết! Mua hết!

Bất kỳ việc kinh doanh nào, muốn từ giai đoạn nhen nhóm phát triển đến thời kỳ đỉnh cao, đều cần trải qua một giai đoạn tích lũy danh tiếng.

Có câu nói: “Đứng trên đầu gió, lợn cũng có thể bay."

Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại đã đứng vững trên làn sóng ‘cải cách nội bộ, mở cửa với bên ngoài’, trở thành một hiện tượng độc đáo mà không có đối thủ cạnh tranh ngang tầm để chia sẻ nguồn khách. Vì vậy, giai đoạn tích lũy của nó tương đối ngắn, rất nhanh đã bước vào thời kỳ đỉnh cao.

Vệ Đại Nha nhận thấy hai người, chị ấy và Vệ Đông Chinh, không thể nào xoay xở hết mọi việc, mà cũng không thể ngày nào cũng kéo Vệ Thiêm Hỉ đến giúp, làm lỡ việc học ở Đại học Kinh Hoa hay công việc tại Viện nghiên cứu vật lý hạt nhân. Vì vậy, chị ấy đã dán một tờ thông báo tuyển dụng trước cửa trung tâm mua sắm Tân Thời Đại. Lương tháng ba mươi đồng, chỉ tuyển nữ nhân viên bán hàng có trình độ từ trung học cơ sở trở lên, ngoại hình đoan trang, giỏi tính toán, tuổi từ hai mươi đến bốn mươi.

Với điều kiện hấp dẫn như vậy, không lâu sau đã tuyển được người. Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, vốn đang hỗn loạn như một nồi lẩu, dần ổn định.

Những mối quan hệ mà Vệ Đại Nha tích lũy trong quá trình chạy hàng trước đây cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Các mặt hàng ở trung tâm mua sắm Tân Thời Đại ngày càng đa dạng, còn Vệ Đông Chinh thì ra ngoài tìm thêm nguồn cung mới, để lại Vệ Đại Nha một mình phụ trách mọi việc trong cửa hàng.

May

Sau một thời gian kinh doanh, Vệ Đại Nha phát hiện quần áo nam và đồ trẻ em là hai điểm yếu của trung tâm. Thừa dịp cuối tuần Vệ Thiêm Hỉ được nghỉ, chị ấy hết lời khuyên nhủ, cuối cùng cũng thuyết phục được Vệ Thiêm Hỉ giúp trông cửa hàng, còn chị ấy lại kéo Vệ Đông Chinh xuống Dương Thành một chuyến để tìm nguồn cung cho các mặt hàng này.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 294: Chương 294



Chính trong ngày hôm đó, Vệ Thiêm Hỉ đã bất ngờ gặp một vị giáo sư già của khoa Điện tử thông tin, Đại học Thủy Mộc.

Vị giáo sư này đi cùng phu nhân đến trung tâm mua sắm Tân Thời Đại để chọn mua máy giặt và tivi. Sau khi chọn được, hai vợ chồng muốn bàn bạc với chủ cửa hàng xem có thể giảm giá hay không, vì mua liền hai món đồ điện tử là một khoản chi không nhỏ. Nhân viên bán hàng không quyết định được, đành gọi Vệ Thiêm Hỉ, người đang ngồi đọc sách trong căn phòng phía sau, ra ngoài.

Vệ Thiêm Hỉ trong đầu vẫn đang tính toán chuyện chế tạo máy tính. Nghe nhân viên bán hàng nói có người muốn giảm giá, cô liền lấy quy định mà Vệ Đại Nha đã đặt ra ra làm chuẩn:

“Chúng ta không phải đã đặt ra quy tắc rồi sao? Giao dịch trên mười đồng thì xóa phần lẻ, trên năm mươi đồng thì xóa số hàng đơn vị, trên hai trăm đồng thì sau khi xóa số hàng đơn vị sẽ giảm thêm mười đồng. Ưu đãi như vậy còn chưa đủ sao?”

Vị giáo sư già nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Vệ Thiêm Hỉ.

“Bạn học Vệ, sao em lại ở đây?”Giáo sư già có chút bất ngờ.

Trong lòng Vệ Thiêm Hỉ lập tức cảm thấy không ổn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Giáo sư, thì ra là thầy muốn mua tivi và máy giặt à? Thầy nói đi, thầy ưng ý nhãn hiệu nào, em giảm giá cho thầy!”

Giáo sư già nhíu mày, xua tay: “Khoan hãy nói chuyện mua tivi và máy giặt. Em không phải đi Dương Thành công tác rồi sao? Sao lại ở trung tâm mua sắm Tân Thời Đại này? Lại còn trở thành người phụ trách? Câu hỏi tôi nhờ trợ lý nghiên cứu viên bên viện nghiên cứu vật lý hạt nhân gửi cho em, em xem chưa? Tôi đã chờ em gần hai mươi ngày rồi!”

“Gì cơ? Thầy có gửi câu hỏi cho em sao?” Vệ Thiêm Hỉ ngẩn người, rồi có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi thầy, gần đây em không đến viện nghiên cứu vật lý hạt nhân, thời gian chủ yếu em dành để đọc sách ở thư viện trường Đại học Hàng không và không gian.”

Ánh mắt vị giáo sư nhìn Vệ Thiêm Hỉ đầy tiếc nuối, cứ như đang nhìn một người trẻ sa ngã.

Ông ấy nghiêm túc khuyên nhủ: “Bạn học Vệ, các em trẻ tuổi muốn kiếm tiền là rất tốt, nhưng phải phân rõ nặng nhẹ. Công việc chính của em hiện tại là nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu vật lý hạt nhân, sao có thể không đi làm được? Dù em là sinh viên, thời gian có thể linh hoạt hơn, không cần thiết phải đi làm từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối như các nghiên cứu viên khác, nhưng cũng không thể cứ tùy tiện vắng mặt!”

Vệ Thiêm Hỉ nhận ra giọng điệu này có gì đó không ổn, liền cau mày nói: “Khi ký hợp đồng với em, viện nghiên cứu vật lý hạt nhân đã nói rõ ràng. Viện trưởng Hạ cũng bảo rằng chỉ cần khi viện có vấn đề cần em giải quyết, em đến là được, còn bình thường không cần phải có mặt. Nếu không tin, thầy muốn em tìm viện trưởng Hạ báo cáo lại nội dung hợp đồng lúc đó không?”

Nhiệt tình và giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng nếu nhiệt tình đến mức can thiệp vào việc của người khác một cách tùy tiện, thì lại là chuyện khác.

Nụ cười trên mặt Vệ Thiêm Hỉ thu lại ba phần, cô nói với vị giáo sư già: “Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại là do người nhà em mở. Hôm nay là thứ bảy, em qua đây giúp một chút không vấn đề gì. Thầy xem ưng ý thương hiệu tivi và máy giặt nào, em tính giá chiết khấu cho thầy. Nếu thầy chưa quyết định, cứ từ từ xem thêm. Em còn có việc khác.”

Vị giáo sư không ngờ Vệ Thiêm Hỉ lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, có chút bất ngờ. Ông ấy chỉ vào hai món đồ điện tử mình đã chọn: “Muốn mua hai món này.”

May

Chiếc tivi giá bốn trăm năm mươi đồng, máy giặt giá ba trăm tám mươi đồng, tổng cộng tám trăm ba mươi đồng. Mức giá này khá lửng lơ, giảm ba mươi thì hơi tiếc, giảm mười hay hai mươi thì cũng không khác không giảm là bao.

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mùa hè ở thủ đô khá nóng, thầy có muốn chuẩn bị sẵn một chiếc quạt điện cho gia đình không? Hàng Panasonic nhập khẩu từ Nhật, giá gốc một trăm hai mươi đồng. Nếu mua cùng tivi và máy giặt, tổng giá gốc là chín trăm năm mươi đồng, em tính tròn chín trăm cho thầy, được không?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 295: Chương 295



Phu nhân vị giáo sư còn hơi do dự, nhưng vị giáo sư thì đã cắn răng rút tiền.

Một lần chi ra chín trăm đồng, vị giáo sư đau đến mức tay run rẩy.

“Phương, gọi Minh Bân lại đây, bảo cậu ấy đạp xe ba bánh chở tivi, máy giặt và quạt điện đến nhà thầy giáo. Điều chỉnh hết mọi thứ xong hãy về.” Vệ Thiêm Hỉ dặn dò nhân viên bán hàng bên cạnh, rồi quay sang vị giáo sư: “Thầy yên tâm, đồ điện mua từ bên em, chỉ cần không phải hư hỏng do con người gây ra, chẳng hạn như rơi, cháy, v.v., nếu có vấn đề chất lượng trong vòng một năm, bên em đều bảo hành. Linh kiện bị hỏng trong năm đầu sẽ được thay miễn phí, từ năm thứ hai đến năm thứ ba linh kiện sẽ tính theo giá thị trường với mức giảm hai mươi phần trăm, không tính phí nhân công. Sau ba năm, linh kiện sẽ tính giá thị trường, cộng thêm một chút phí nhân công, nhưng chắc chắn không cao.”

Vị giáo sư gật đầu: “Được rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng không xảy ra vấn đề gì.”

“Nếu không còn gì khác, em xin phép đi trước. Gần đây em đã hẹn làm việc với cục Khoa học và công nghiệp, chuẩn bị hợp tác cùng đội ngũ nghiên cứu ở Băng Thành để thúc đẩy việc nâng cấp siêu máy tính trong nước, phần tối ưu thuật toán do em đảm nhiệm. Nhiều việc quá, mong thầy thông cảm.”

Vệ Thiêm Hỉ gọi nhân viên bán hàng Phương đến, dặn dò tiếp tục hỗ trợ vợ chồng vị giáo sư, còn cô thì trở lại phòng phía sau.

Phu nhân vị giáo sư hỏi: “Ông quen cô ấy à?”

Giọng điệu của vị giáo sư già đầy tiếc nuối, xen lẫn chút trách móc như hận không thể rèn sắt thành thép:

“Tôi chẳng phải đã nói với bà rồi sao? Cô ấy chính là thí sinh thủ khoa đại học mà tôi đặc biệt đánh giá cao. Môn toán của cô ấy cực kỳ xuất sắc, vừa nhập học đã bị viện trưởng Hạ ở Viện nghiên cứu Vật lý hạt nhân mời đi. Tôi còn nghe nói, viện trưởng Trần của Viện Toán học cũng đích thân đến mời, nhưng viện trưởng Hạ không đồng ý. Phải biết rằng, viện trưởng Hạ từng là học trò của viện trưởng Trần đấy.”

Ông ấy chậm rãi kể, rồi như sực nhớ ra điều gì, giọng nói tràn đầy cảm thán:

“Trước đây, cô ấy từng đến Đại học Thủy Mộc dự thính lớp của tôi. Chính cô ấy đã giúp tôi giải quyết một bài toán tối ưu hóa thuật toán. Tôi còn vài vấn đề khác cũng cần tối ưu, nhưng trình độ toán học của bọn tôi, những người làm kỹ thuật thông tin điện tử, chỉ ở mức trung bình. Để giải quyết thì quá khó. Tôi đã muốn tìm cô ấy giúp đỡ thêm, nhưng cô ấy không quay lại dự thính nữa. Tôi để lại lời nhắn ở Viện nghiên cứu Vật lý hạt nhân, nhưng cô ấy cũng không trả lời. Tôi nghĩ chắc cô ấy không muốn giúp tôi…”

May

Người vợ của giáo sư già hiểu ra câu chuyện, liền hỏi lại:

“Chuyện này tôi nhớ ra rồi. Ông từng nói với tôi, còn khoe khoang nữa kìa. Ông bảo mình tinh mắt, giữa hơn trăm người mà phát hiện ra một người có thể giúp mình giải quyết vấn đề. Ông còn nói dùng ba tấc lưỡi thuyết phục cô ấy, dù cô ấy muốn trốn học giữa chừng, vẫn giữ cô ấy lại để giúp mình. Khi ấy ông vui lắm, nhưng đã nghĩ xem tại sao người ta không muốn giúp ông chưa.”

Giáo sư ngớ ra:

“Tại sao cô ấy không muốn giúp tôi?”

Bà vợ hắng giọng, giọng pha chút châm chọc:

“Người ta dự thính lớp của ông, nhưng tại sao giữa chừng lại muốn rời đi? Vì ông giảng chán quá, người ta nghe không nổi nữa chứ sao! Ông không tự biết ý, người ta đã không muốn nghe rồi, ông còn cố giữ họ lại trong lớp. Ông nghĩ mình tốt với người ta, nhưng người ta lại thấy ông phiền c.h.ế.t đi được. Người ta không phải học trò của ông, cũng chẳng nợ nần gì ông, dựa vào đâu mà phải giải quyết vấn đề cho ông.”

Bà vợ chưa dừng lại, tiếp tục kết luận:

“Ông không nghe thấy à? Bây giờ người ta đang làm việc với Viện Kỹ thuật và Công nghiệp, cùng Đại học Công nghiệp Băng Thành phát triển thế hệ siêu máy tính mới. Bận thế nào còn chưa biết, làm gì có thời gian để ý đến ông - một ông già phiền phức và thích lo chuyện bao đồng.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 296: Chương 296



Giáo sư già nghe vậy, chỉ biết im lặng, lén lau mặt, rồi tự nhủ: “Bà ấy nói đúng, chắc chắn là Vệ Thiêm Hỉ cố ý không muốn giúp mình.”

Thế nhưng, trời đất chứng giám, Vệ Thiêm Hỉ thật sự không phải như vậy.

Từ sau chuyến nhập hàng từ Dương Thành trở về, cô bận rộn sắp xếp lại các bài luận đã công bố trên tạp chí nước ngoài, tất cả đều được gửi đến khoa Toán của Đại học Kinh Hoa. Đồng thời, cô cũng nộp một bài luận lớn mới viết liên quan đến lý thuyết số, kèm theo đơn xin tốt nghiệp sớm. Vệ Thiêm Hỉ hoàn toàn không đến Viện nghiên cứu Vật lý hạt nhân.

Kế hoạch của cô là đợi Đại học Kinh Hoa duyệt đơn tốt nghiệp, sau đó sẽ đến Viện nghiên cứu Vật lý hạt nhân làm việc. Nhưng khi đang đọc sách ở thư viện Đại học Hàng không và Không gian, cô nghe các giáo sư ở đó nói rằng Viện Kỹ thuật và Công nghiệp đã khởi động dự án nâng cấp siêu máy tính trong nước. Ngay lập tức, cô viết đơn ứng tuyển gửi đi.

May

Với kinh nghiệm từng giải quyết các vấn đề toán học cho Viện nghiên cứu Vật lý hạt nhân, đơn ứng tuyển của Vệ Thiêm Hỉ nhanh chóng được lãnh đạo Viện Kỹ thuật và Công nghiệp phê duyệt. Chỉ là cô chưa nhận được yêu cầu tối ưu hóa cụ thể, nên mới đồng ý phụ giúp Vệ Đại Nha trông cửa hàng.

Ai ngờ được, vị giáo sư già ấy lại tìm đến để mua ti vi và máy giặt, càng không ngờ ông ấy còn hiểu lầm rằng cô cố tình không muốn giúp ông ấy giải quyết vấn đề. Vệ Thiêm Hỉ chỉ cảm thấy bản thân còn oan hơn cả nàng Đậu Nga.

Thật ra, cô chỉ sợ phải giao tiếp với những người tự cho mình là trung tâm như vị giáo sư già ấy, nhưng đối với các nhà khoa học tận tâm cống hiến cho đất nước, cô luôn hết lòng kính trọng.

Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại ngày càng làm ăn phát đạt, nói rằng mỗi ngày kiếm được cả rổ tiền cũng không ngoa. Gương mặt của Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh rạng rỡ đến mức chẳng khác gì hoa hướng dương nở rộ, khiến bà cụ Vệ vừa mừng vừa lo.

Dẫu sao, có tiền là tốt rồi. Trước đây, bà cụ Vệ luôn lo lắng việc Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh bỏ quá nhiều tiền đầu tư vào việc kinh doanh, lỡ như thua lỗ nặng nề thì không chỉ hai cô cháu lâm vào cảnh khốn đốn, mà ngay cả Vệ Thiêm Hỉ cũng bị kéo vào vòng xoáy rắc rối. Giờ đây, bà cụ cuối cùng cũng trút được gánh nặng này.

Thậm chí, bà cụ còn vận dụng đầu óc thông minh của mình, nghĩ ra một chiêu quảng bá tuyệt diệu—bà cụ yêu cầu Vệ Quốc Kiện, Vệ Quốc Khang, Vệ Đông Chinh, Vệ Tây Chinh, Vệ Đông Minh, Vệ Tây Minh, cùng anh em Vệ Triều và Vệ Dương đều mặc đồ của trung tâm mua sắm Tân Thời Đại và ra ngoài làm quảng cáo miễn phí.

Con cháu nhà họ Vệ đều có diện mạo khá khẩm, dù không phải tuấn tú xuất sắc thì cũng thuộc loại ưa nhìn, dáng vóc lại cao ráo khỏe mạnh. Vì vậy, khi mặc những bộ đồ đẹp mắt, chắc chắn có thể thu hút không ít khách hàng đến trung tâm mua sắm, chỉ là không biết hiệu quả nhiều hay ít.

Ngay cả Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh, hai sinh viên đại học Nông nghiệp, bà cụ cũng không tha, huống hồ gì là Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình—hai người vốn nổi bật trong đám trai xinh gái đẹp.

Bà cụ tự mình dẫn Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình đến trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, chọn cho mỗi người vài bộ đồ vừa vặn, rồi căn dặn cả hai mỗi ngày phải ăn mặc gọn gàng, lịch sự. Đặc biệt là vào dịp diễn văn nghệ chào xuân, lại càng phải ăn diện sao cho thật bắt mắt.

Vệ Quang Minh, vốn thích quần áo đẹp, vui vẻ đồng ý ngay. Đào Tình Tình lúc đầu còn hơi ngượng ngùng, nhưng Vệ Quang Minh liền bảo cô ấy:

“Cứ mặc đi! Nếu có ai hỏi em mua ở đâu, thì bảo họ là ở trung tâm mua sắm Tân Thời Đại. Giới thiệu được thêm khách hàng cho cô và anh họ anh, họ kiếm được chút lời thì chẳng phải sẽ đủ để em mỗi ngày thay một bộ mới sao?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 297: Chương 297



Đào Tình Tình ngại ngùng, nhất quyết đưa tiền vốn cho Vệ Quang Minh để anh ấy chuyển lại cho Vệ Đông Chinh.

Vệ Quang Minh bật cười bất lực:

“Qua Tết, chúng ta còn đăng ký kết hôn rồi. Em tính toán chi li như thế làm gì? Cứ yên tâm mà mặc đi. Anh họ anh là người tinh quái, keo kiệt lắm, làm sao chịu lỗ? Yên tâm đi, chỉ cần em mặc đồ của cửa hàng, họ lời to rồi!”

Câu nói của Vệ Quang Minh khiến Đào Tình Tình giật mình:

“Gì cơ? Chúng ta đăng ký kết hôn lúc nào? Sao em không biết gì hết vậy?”

Vệ Quang Minh cũng ngẩn người:

“Lần trước anh hỏi em có muốn cùng anh đón Tết không, em nói muốn. Vậy chẳng phải đồng ý đăng ký kết hôn rồi sao? Anh còn nhờ anh họ chọn nhà, giờ đang sửa sang lại. Bà nội anh cũng đã bàn bạc xong với cha mẹ em, họ đều đồng ý, bảo sau khi kết thúc chương trình văn nghệ chào xuân sẽ đi đăng ký. Qua Tết, chúng ta sẽ tổ chức tiệc cưới.”

Đào Tình Tình: “???”Hôm đó cô ấy nói ‘muốn’ là chỉ nghĩ rằng sẽ ở lại thủ đô đón Tết, nào ngờ mọi thứ đã bị người ta sắp xếp đâu vào đấy.

“Quang Minh, chuyện này có phải nhanh quá không? Chúng ta mới học năm hai, còn hai năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp…” Đào Tình Tình ngập ngừng.

Vệ Quang Minh không hiểu:

“Chúng ta bên nhau một năm rồi, cũng gặp gia đình hai bên. Đăng ký kết hôn thì có gì không ổn? Em nghĩ mà xem, nếu em và anh kết hôn, sau này lấy quần áo ở cửa hàng của anh họ chẳng phải tiện hơn sao? Dù gì thì hôn nhân này cũng không tránh được. Chẳng lẽ em định chia tay anh rồi tìm người khác?”

Mặt Đào Tình Tình đỏ bừng. Cô ấy giậm chân, đá mạnh Vệ Quang Minh một cái:

“Anh nói linh tinh gì vậy? Em chỉ thấy kết hôn sớm quá thôi. Lỡ có con thì làm sao?”

“Có con thì sinh chứ sao! Cô năm và cô út của anh đều mang thai ngay năm đầu đại học, vừa học vừa sinh, không vấn đề gì cả. Cô hai còn tốt nghiệp sớm hơn người ta đấy! Con sinh ra cũng không cần em chăm, giao cho mẹ anh và bà nội là xong. Chúng ta yên tâm học hành, tốt nghiệp đúng hạn. Chứ đợi sau khi tốt nghiệp mới sinh con, lại mất thời gian, chẳng phải càng phiền sao?”

Có câu chuyện của Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha làm gương, Vệ Quang Minh tin rằng đây là con đường tốt nhất.

Đào Tình Tình nghĩ ngợi, rồi không kiềm được mà gật đầu, mặt đỏ như gấc:

“Dù em vẫn thấy hơi vội, nhưng nếu anh đã chuẩn bị xong cả rồi, em không có ý kiến gì.”

Vệ Quang Minh nghiêm túc hỏi lại:

“Em nghĩ kỹ chưa?”

Đào Tình Tình khẽ gật đầu.

Ngay lập tức, Vệ Quang Minh ghé sát tai cô ấy, thì thầm:

“Xin lỗi, đồng chí Đào Tình Tình, đồng chí Vệ Quang Minh mà em yêu vừa nói dối em. Dù anh đã chuẩn bị sẵn sàng nhà cửa và thuyết phục gia đình anh, nhưng vẫn chưa xin được sự đồng ý của cha mẹ em. Giờ hai ta đã đồng lòng đăng ký trước Tết, anh chính thức nhờ em cùng anh thuyết phục họ.”

Đào Tình Tình: “…”Đúng là đàn ông đều là đồ dối trá!

Cuối cùng, Vệ Quang Minh lừa được Đào Tình Tình lên ‘con tàu hôn nhân’, sau đó cả hai hợp sức thuyết phục cha mẹ Đào. Xong việc, anh ấy mới nhớ mình chưa nói với cha mẹ ở Dung Thành. Nhiệm vụ này liền được giao cho bà cụ Vệ.

May

Bà cụ đã trở thành ‘nữ hoàng bán hàng’ của học viện Điện ảnh Hí kịch, dùng miệng lưỡi tài tình để kéo gần hết các cô giáo thành khách hàng trung thành. Vệ Đại Nha mỗi lần nhập hàng đều có đông đảo giáo viên tới mua.

Trong bối cảnh đất nước ngày càng coi trọng nhân tài, các giáo viên chẳng thiếu tiền. Thêm vào đó, đồ ở trung tâm mua sắm Tân Thời Đại vừa chất lượng vừa giá hợp lý, khiến ít ai không xiêu lòng. Giáo viên ăn diện lộng lẫy, sinh viên nào chịu ngồi yên?

Sinh viên học viện Điện ảnh Hí kịch đa phần đẹp người, gia cảnh tốt, chuyện mua vài bộ quần áo không thành vấn đề. Dù có người hoàn cảnh khó khăn, họ vẫn dễ dàng kiếm tiền qua việc làm thêm như diễn kịch, làm việc ở xưởng phim. Vì vậy, trung tâm mua sắm Tân Thời Đại nhanh chóng nổi danh, đến mức ai không có vài bộ đồ ở đây sẽ bị xem là ‘lỗi thời’.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 298: Chương 298



Ngay cả sinh viên các trường khác cũng đổ về, tuy không mua nhiều như sinh viên Hí kịch, nhưng vẫn giúp doanh thu của Vệ Đại Nha phá kỷ lục ngày qua ngày.

Tết đã gần kề. Dù đông vẫn chưa qua, thủ đô đã tràn ngập sắc xuân, không phải xuân của đất trời, mà là sức sống từ những gương mặt tràn đầy tự tin của lứa học sinh trẻ trung.

Khi trung tâm mua sắm Tân Thời Đại khai trương, nhiều người đã tỏ ra bi quan, cho rằng Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha không thực tế, nóng vội lao vào nếm thử "miếng đậu phụ nóng" khi chính sách còn chưa kịp ổn định, rồi sẽ sớm bị bỏng đến phồng rộp cả miệng. Không ít người chờ đợi để xem trung tâm mua sắm này thất bại ra sao.

Thế nhưng, gần một tháng trôi qua mà không ai đến gây chuyện với trung tâm. Nhiều người ganh tị đến phát điên, liền vội vã bắt tay vào mở cửa hàng. Phần lớn đều học theo phong cách của trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, từ cách bài trí đến hàng hóa. Có nơi đặt tên là ‘Trung tâm mua sắm Thời Đại Mới’, có nơi lại gọi là ‘Trung tâm mua sắm Thế Kỷ Mới’, thậm chí có cửa hàng còn bỏ luôn chữ ‘Mới’, chỉ gọi là ‘Trung tâm mua sắm Thời Đại’... Những cửa hàng này không chỉ sao chép cách trang trí mà còn nhái theo hàng hóa của Tân Thời Đại.

Riêng những cửa hàng chỉ bán chăn ga gối đệm đã không dưới mười cái, lại còn chen chúc ngay trước mắt Vệ Đại Nha. Họ tìm đủ mọi cách để cướp nguồn hàng của chị ấy, nhưng mối quan hệ mà Vệ Đại Nha xây dựng với các nhà cung cấp đâu phải ai cũng có thể chen chân vào. Nhiều mối quan hệ đã được duy trì suốt hơn mười năm!

Vệ Đại Nha lại làm ăn không tham lam, không ép giá khách hàng mà còn chia sẻ lợi nhuận với nhà cung cấp, áp dụng chiến lược lãi ít bán nhiều. Vì vậy, việc muốn kéo nguồn hàng từ chị ấy là điều vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên, sức hút của tiền bạc khiến người ta phải phát huy đủ loại tài nghệ. Không cướp được nguồn hàng của trung tâm, họ tự mình tìm kiếm nguồn hàng khác. Chẳng lẽ chỉ Vệ Đại Nha mới có thể tìm được nơi bán buôn chăn ga gối đệm sao? Những phương án nhẹ nhàng hơn đã được áp dụng. Nhiều xưởng sản xuất từng chào hàng tại Tân Thời Đại nhưng bị Vệ Đại Nha từ chối do không đạt yêu cầu về chất lượng và mẫu mã, nay chủ động liên hệ với các cửa hàng mới, cam kết chắc chắn: “Chúng tôi biết rõ mặt hàng nào ở Tân Thời Đại bán chạy nhất. Yên tâm, màu sắc và chất lượng đều giống hệt, giá chỉ bằng một nửa. Đến lúc hạ giá, chắc chắn các anh chị sẽ cướp được khách hàng, thậm chí ép Tân Thời Đại phải đóng cửa!”

Một đồng tiền nào cũng có giá trị tương ứng. Vệ Đại Nha không ép lợi nhuận từ nhà cung cấp, nên họ cũng không qua loa với chị ấy về chất lượng. Do đó, hàng hóa từ trung tâm Tân Thời Đại luôn đảm bảo chất lượng cao nhất. Còn những sản phẩm từ các xưởng làm ăn cẩu thả thì sao?

Bề ngoài, chăn ga gối đệm của họ trông không khác gì hàng của Tân Thời Đại, nhưng sờ kỹ mới thấy chất liệu hơi thô hơn. Giá lại rẻ hơn, nên các cửa hàng khác yên tâm nhập về. Thậm chí, để cạnh tranh, họ còn phối hợp chia hàng: cửa hàng này nhập loại này, cửa hàng kia nhập loại khác, cùng thống nhất một chiến tuyến!

Khi Vệ Đông Chinh nghe được những thông tin này, anh ấy lo lắng tìm Vệ Đại Nha bàn cách đối phó. Nhưng chị ấy chẳng hề bận tâm, lạnh lùng lấy từ dưới quầy ra một cuộn vải cũ kỹ, cắt một mảnh thả vào chậu nước. Chỉ trong chốc lát, nước trong chậu chuyển sang màu hồng nhạt. Vệ Đại Nha vò mạnh, nước càng đỏ hơn. Sau đó, chị ấy thêm nước nóng, giặt kỹ. Tấm vải đỏ ban đầu dần nhạt màu, trở thành màu hồng phấn. Vệ Đại Nha không dừng lại, lấy xà phòng Quân Trung Lục Hoa chà mạnh, vắt kiệt nước. Cả chậu nước giờ đã thành như mực đỏ.

May

Vệ Đông Chinh ngơ ngác: “Gì đây, cô? Vải này từ đâu ra vậy?”

“Từ đâu nữa, chính là nguồn hàng mà mấy cửa hàng kia nhập về chứ đâu! Cô làm bao nhiêu năm nay, các chợ đầu mối cả nước đều nắm rõ. Ai làm ăn tử tế, ai chuyên lừa đảo, cô đều biết cả. Chẳng lẽ cô không biết họ nhập hàng rẻ ở đâu sao? Vải này mà đem bán thì phá tan thương hiệu ngay lập tức!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 299: Chương 299



Vệ Đại Nha lạnh lùng cười, vắt chân ngồi trên ghế mây, thong thả nói: “Đông Chinh, làm kinh doanh phải có tâm. Lợi nhuận trong mỗi bộ chăn ga gối đệm bao nhiêu, cậu không phải không rõ. Họ ham rẻ, chẳng mấy chốc sẽ tự gánh hậu quả thôi.”

“Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ để họ lấn lướt mà không làm gì sao?” Vệ Đông Chinh tỏ vẻ không cam lòng.

Vệ Đại Nha cười đầy ẩn ý: “Ai bảo không làm gì? Chẳng lẽ để họ muốn làm gì thì làm? Nhưng chưa phải lúc, phải chờ thêm thời gian.”

Mắt Vệ Đông Chinh sáng lên: “Cô có kế hoạch gì sao?”

“Chẳng có gì phức tạp, chỉ là nhắn nhủ khách hàng rằng dù vải mới nhìn trông đẹp, nhưng được vận chuyển từ xa đến, chắc chắn sẽ bám không ít bụi bẩn và vi khuẩn mà mắt thường không thấy. Trước khi sử dụng, tốt nhất nên giặt bằng nước nóng, thêm chút xà phòng để đảm bảo sức khỏe!”

Vệ Đông Chinh im lặng hồi lâu, rồi bất giác giơ ngón cái: “Tuyệt, thật sự cao tay!”

Anh ấy tiếp lời: “Nhưng sao không làm ngay bây giờ? Nếu giờ nhắc nhở khách hàng, chẳng phải sẽ làm các cửa hàng kia không bán được sao?”

“Bây giờ làm ngay, sau này lấy gì để xem trò vui?” Vệ Đại Nha dừng đung đưa ghế, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích: “Nếu nói ngay bây giờ, khách hàng sẽ nghĩ chúng ta đang lợi dụng tình thế. Họ thắc mắc tại sao trước đây không nói, bây giờ mới nhắc, liệu chúng ta có từng quan tâm đến sức khỏe của họ không? Lúc đó trả lời thế nào đây?”

“Điều chúng ta cần làm là châm dầu vào lửa, thêm gió thổi củi, chứ không phải vội vàng lao ra làm bia đỡ đạn. Khách hàng sẽ sớm phát hiện vấn đề của những cửa hàng kia và đến gây chuyện. Khi đó, chúng ta mới dán thông báo, vừa làm rõ tâm huyết kinh doanh, vừa nâng cao danh tiếng của Tân Thời Đại. Tiếng thơm tự nhiên sẽ lan xa.”

Vệ Đại Nha nói thêm: “Có người tình nguyện làm bàn đạp, cứ để họ làm thật tốt, nâng chúng ta lên càng cao càng tốt. Đông Chinh, cậu là sinh viên đại học, nghĩ cách phân tích sự khác biệt giữa vải của chúng ta và họ. Viết một bài nghiên cứu, khẳng định chất liệu tốt không gây hại cho sức khỏe, còn loại kém chất lượng thì gây nguy hại. Nếu có thể xuất bản bài viết, vấn đề này sẽ được giải quyết triệt để. Từ đó, Tân Thời Đại trở thành biểu tượng của chất lượng cao, còn ai đội chiếc mũ “vải kém chất lượng” thì không liên quan gì đến chúng ta.”

Vệ Đại Nha không phải chờ đợi lâu để thấy điều mình mong đợi xảy ra. Một sự việc kỳ lạ đã trở thành trò cười lớn nhất của thủ đô vào năm 1979.

Chuyện bắt đầu từ một bà lão muốn tiết kiệm tiền nhưng vẫn muốn che mắt cô con dâu sắp về làm dâu. Bà ta đã đến "Trung tâm mua sắm Thế Kỷ Mới" để mua một chiếc ga trải giường, chọn loại bán chạy nhất ở đó.

May

Cô con dâu mới tuy có chút nghi ngờ về chất lượng của chiếc ga, nhưng vì màu sắc phù hợp nên không nghĩ ngợi nhiều. Kết quả, trong đêm tân hôn, khi hai vợ chồng mới cưới đổ mồ hôi như tắm trong "ba trăm hiệp chiến đấu," phần ga trải giường dính mồ hôi đã... phai màu!

Chiếc ga đỏ tươi bắt đầu phai từng mảng, dính đầy lên người cả hai vợ chồng, trông chẳng khác gì cảnh m.á.u me đầy giường. Cảnh tượng ấy khiến người chồng bị sốc đến mức "yếu mềm", còn tiếng hét thất thanh của cô dâu mới suýt làm rung chuyển mái nhà.

Bà lão, đang chìm trong giấc mơ ôm cháu nội, bị tiếng hét làm giật mình tỉnh giấc. Bà ta vội vã mặc tạm quần áo, không để ý đến lễ nghi, xông thẳng vào phòng. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô con dâu hét lớn hơn nữa.

Nhìn con trai và con dâu toàn thân đỏ rực, bà lão suýt ngất xỉu tại chỗ. Trong đầu bà ta chỉ có một ý nghĩ: "Cái quái gì thế này? Đây là đang diễn cảnh lột da trong truyện ma hay sao?"

Sau khi con trai và con dâu mặc lại quần áo, bà lão nghe cả hai khóc lóc kể lể một hồi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện—là do ga trải giường phai màu!

“Trời đất ơi! Đây là loại ga trải giường gì thế này? Đừng dùng nữa, để mẹ lấy cái mới thay vào. Sáng mai mẹ sẽ đến tìm cửa hàng đó mà tính sổ!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back