Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 190: Chương 190



Bà cụ Vệ ngạc nhiên thốt lên:

"Trời! Đi học còn được phát tiền à? Trường này tốt thật đấy! Tám đứa cháu nhà mình sau này cũng phải học những trường thế này."

Vì cả Vệ Nhị Nha và Vệ Đại Nha đều được bộ đội gửi đi học rồi, trong thời gian học không những không xin tiền gia đình, mà còn giúp đỡ được nhà. Bà cụ Vệ trước giờ cứ tưởng hai cô con gái tiết kiệm, dè xẻn. Không ngờ, đi học lại còn được nhận tiền!

Qua chuyện này, bà cụ càng quyết tâm ép lũ cháu trong nhà phải đi học bằng được.

Tạ Ngọc Thư viết báo cáo gửi lên. Lãnh đạo bộ đội vừa đọc xong, thấy ngay bà cụ Vệ - người từng lên báo tìm người thân và là người hạ gục hai tên đặc vụ gần đây - đang ở ngay dưới mắt mình, liền lập tức liên lạc với giám đốc xưởng thuốc Xuyên Trung, bảo bên đó cử người phụ trách sang thảo luận về việc sản xuất hàng loạt "trà dược đặc chế bà cụ Vệ."

Trường đại học Y Giải Phóng Quân trước kia được bộ đội duyệt chi rất nhiều tiền, lãnh đạo tất nhiên không muốn khoản chi đó thành công cốc. Nay nghe tin có cách giải quyết vấn đề, họ không thể bỏ lỡ.

Lãnh đạo bộ đội gọi điện cho giám đốc xưởng thuốc, sau đó xách một giỏ hoa đến thăm bà cụ Vệ, ân cần bày tỏ:

May

"Nếu cuộc sống có vấn đề gì, nhất định phải tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ."

Bà cụ Vệ làm gì có khái niệm "khách sáo" trong từ điển cuộc đời mình, nên bà cụ thẳng thắn hỏi:

“Thật không? Vậy có thể sắp xếp cho ba đứa con trai nhà tôi việc gì làm không? Đừng khó quá, chỉ cần tìm được chỗ nào để chúng nó không nhàn rỗi là được. Nhưng mà nhất định đừng cho chúng nó vào mấy chỗ quan trọng hay then chốt gì cả, ba đứa chúng nó toàn là đồ vô dụng, chỉ tổ làm hỏng việc, kéo người ta tụt lại thôi.”

Vị lãnh đạo đơn vị lần đầu tiên gặp một bà cụ không coi mình là người ngoài như vậy, nhưng lời đã nói ra sao có thể rút lại? Ông ta bèn thăm dò:

“Bên bếp ăn đang thiếu vài người chăm gà, vịt, lợn, ngỗng, bà xem việc đó có được không? Tuy hơi bẩn chút, nhưng giờ thật sự chẳng có công việc nào khác phù hợp hơn.”

Mắt bà cụ Vệ sáng lên:

“Được! Quá được là đằng khác! Việc như thế chính là thứ hợp với ba đứa chúng nó. Chứ mà giao việc khó, chúng nó kiểu gì cũng phá hỏng thôi. Chăm lợn, gà, vịt, ngỗng đúng là vừa sức! Cảm ơn đồng chí!”

Vị lãnh đạo ban đầu cứ nghĩ bà cụ sẽ nổi giận khi nghe mấy việc không mấy danh giá này, nhưng không ngờ yêu cầu của bà cụ lại đơn giản thế. Quả tim treo lơ lửng của ông ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Nhưng khi vừa quay đầu, ông ta đã thấy bà cụ cười hiền lành, ánh mắt vẫn dán chặt lên mình. Lập tức, từng sợi tóc gáy của ông ta dựng đứng, lòng thầm hoảng hốt: Bà cụ này liệu có định đòi thêm yêu cầu gì nữa không đây?

Nhưng bà cụ Vệ không phải người tham lam quá đáng. Hơn nữa, những người khỏe mạnh trong nhà có thể ra ngoài làm việc đều đã được bà cụ sắp xếp đâu vào đấy. Còn lại chỉ có bà cụ và lũ trẻ con thì biết đòi thêm gì nữa? Bà cụ vẫn còn bận trồng rau trồng dưa trong sân nhà mà.

Bà cụ vui vẻ nói với lãnh đạo đơn vị:

“Cho ba anh em chúng nó vào bếp ăn là hợp lý nhất. Ở đội sản xuất quê nhà, chúng nó cũng từng làm mấy việc tương tự, nhất định sẽ làm tốt thôi. Còn vợ của ba đứa nó thì cũng có thể đến phụ nấu ăn, ngày thường cứ theo nhau làm việc là ổn.”

Lãnh đạo đơn vị sợ hãi trước khả năng nói chuyện không ngừng của bà cụ, đành bám lấy cửa mà vội vàng chuồn đi sau chưa đầy mười lăm phút.

...

Trước đây, xưởng thuốc Xuyên Trung từng tìm bà cụ Vệ vài lần, nhưng vì bà cụ ở quá xa nên đành bỏ cuộc. Khác với các xưởng thuốc thông thường, xưởng này dựa vào quân đội như một cái cây lớn che mát, nên mọi việc thuận lợi hơn nhiều. Ai ngờ lần này, cơ hội lại tự dâng đến tận cửa.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 191: Chương 191



Để thể hiện sự coi trọng đối với thương vụ này, chính bí thư xưởng thuốc đã đích thân dẫn đoàn đến nhà bà cụ. Họ đưa ra một loạt điều kiện rất hào phóng, gần như không cần thương lượng gì nhiều, đã nhanh chóng mang được bản quyền công thức đi. Trước khi rời đi, họ còn đặc biệt nhờ thư ký đơn vị mang máy ảnh đến, chụp cho bà cụ Vệ một tấm ảnh làm kỷ niệm.

Sau khi trở về xưởng thuốc Xuyên Trung, bí thư có hiệu suất làm việc cực kỳ cao đã ngay lập tức cho người đăng báo, thông báo về việc xưởng thuốc của họ đã nhận được quyền sản xuất "Trà dược đặc chế bà cụ Vệ". Đồng thời, ông ta cũng cam kết rằng lô thuốc đầu tiên chắc chắn sẽ ra mắt trong vòng một tháng.

Hai mươi ngày sau, sản phẩm "Trà thanh tạng bà cụ Vệ" – tên gọi mới của "Trà dược đặc chế bà cụ Vệ" – chính thức được xuất xưởng, với bao bì do xưởng thuốc Xuyên Trung đặc biệt thiết kế.

Do là chế phẩm từ đông y, xưởng đã sử dụng chai thủy tinh nâu, loại thường dùng để bảo quản các loại thuốc tiêm trên thế giới. Một hộp gồm tổng cộng năm mươi chai, không bán lẻ ra ngoài mà cung cấp trực tiếp cho các bệnh viện Nhân dân trên khắp cả nước.

Trên mỗi chai thủy tinh nâu có dán nhãn, ngoài bảy chữ "Trà thanh tạng bà cụ Vệ", còn in thêm ảnh của bà cụ Vệ: một bà cụ mặt tròn, hiền từ, ngồi ngay ngắn, gương mặt rạng rỡ nụ cười.

Sau khi lô thuốc đầu tiên được sản xuất, chúng được gửi ngay tới các khu vực có nhà máy đạm. Quân đội cũng được phân một phần vì binh lính bị cảm cúm, ho là chuyện thường xuyên.

Bác sĩ Cốc vốn đã quen thân với bà cụ Vệ, nên ngay ngày đầu tiên nhà thuốc nhận được lô thuốc, sau khi tan làm, bà ấy mang theo một hộp đến tặng bà cụ Vệ.

Cả hai đều là góa phụ. Bác sĩ Cốc may mắn hơn một chút, chồng bà ấy ra đi không quá sớm, còn bản thân bà ấy cũng có năng lực, không phải làm ruộng nhưng vẫn nuôi dạy được Cốc Thạc khôn lớn. Nhưng bà cụ Vệ lại không được như vậy. Chồng bà cụ mất sớm, con trai cả đi theo quân đội, bao năm không có tin tức. Bà cụ chịu hai cú sốc lớn ngay khi còn trẻ, nhưng nhờ vào sự kiên cường, bà cụ đã gắng gượng nuôi nấng năm đứa con còn lại khôn lớn.

Hai người phụ nữ, một già một trẻ, khi ngồi lại bên nhau luôn có vô số chuyện để nói.

Bà cụ Vệ giữ bác sĩ Cốc ở lại ăn cơm. Bác sĩ Cốc ngại ăn không nên đã mang phiếu ăn của mình ra nhà bếp quân đội lấy về hai hộp đồ ăn mặn. Sau đó, bà ấy giúp bà cụ nhào bột. Bà cụ Vệ nấu một nồi mì lớn, đổ hết thức ăn mặn vào nồi trộn đều, tạo nên một món ăn có hương vị vô cùng hấp dẫn.

Trong lúc trò chuyện, bác sĩ Cốc nhắc đến chuyện ba cô con dâu của bà cụ đều đang làm việc ở bếp ăn của quân đội. Bà ấy nói:

May

"Từ ngày ba cô con dâu nhà chị vào làm ở bếp, đồ ăn mà mấy ông đầu bếp bếp trưởng làm ra ít hơn hẳn."

Nghe vậy, bà cụ Vệ giật mình, tưởng rằng ba cô con dâu của mình – Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân – lười biếng, keo kiệt không chịu cho các chiến sĩ ăn no. Bà cụ vội hỏi:

"Chẳng lẽ ba con dâu của tôi chặt chẽ quá, không nỡ phát thêm cơm cho lính?"

"Đâu có chuyện đó! Là do ba cô ấy khéo tay, món ăn làm ra ngon quá, mấy ông lính ăn khỏe hơn. Bình thường một bát là no, giờ phải ăn hai bát rưỡi. Mấy ông đầu bếp phải dè xẻn vì sợ người tới muộn không còn gì ăn. Cái nồi thì vẫn to chừng đó, nhưng người ăn lại nhiều hơn. Không kiểm soát làm sao được?"

Bác sĩ Cốc bật cười. Bà ấy vừa nói vừa nhìn miếng thịt trong hộp cơm:

"Chị xem, tôi ăn ở bếp ăn quân đội bao nhiêu năm, đến lúc về hưu lại được mời quay lại làm việc mới biết bếp ăn quân đội cũng có thể nấu ra những món ngon như vậy. Trước đây, tay nghề đầu bếp cũ chẳng ra sao, bây giờ mới thấy chênh lệch rõ rệt!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 192: Chương 192



Bà cụ Vệ ngạc nhiên đáp:

"Thật sao? Bà quá khiêm tốn rồi. Tôi thấy Cốc Thạc được bà nuôi dạy tốt như vậy, làm sao bà lại không biết nấu ăn?"

Bác sĩ Cốc lắc đầu cười:

"Chị không tin thì hỏi thử Nhị Nha đi. Cốc Thạc thậm chí không cho tôi chạm vào bếp!"

Câu chuyện tiếp tục xoay quanh những điều vụn vặt trong nhà. Bác sĩ Cốc kể:

"Khi chồng tôi còn sống, ông ấy lo chuyện nấu nướng. Sau khi ông mất, tôi học mãi cũng không làm được, nên suốt ngày dẫn Cốc Thạc đi ăn ở căng tin. Lâu dần, nó tự học nấu ăn. Thật may là cưới được Nhị Nha làm vợ. Tính tình con bé hiền lành, đảm đang, việc nhà, nấu ăn cái gì cũng giỏi."

Để tiếp lời, bà cụ Vệ cũng không tiếc lời khen Cốc Thạc, như một cách khéo léo nâng cao mối quan hệ giữa hai nhà:

"Nhị Nha quả thật tốt, nhưng Cốc Thạc của chị mới là đứa giỏi giang. Trẻ như vậy mà làm gì cũng giỏi, còn hiền lành, dễ thương, ai mà không thích?"

Câu chuyện giữa hai bà mẹ cứ thế kéo dài, không dứt.

Từ đầu dây bên kia, Từ Đại Côn nói:

"Thím Vệ, bên này bí thư huyện ủy đã đồng ý rồi, nói là sẽ lắp một thứ gì đó trên ống khói của nhà máy phân đạm. Nghe bảo sau khi lắp vào thì sẽ không còn khói làm ngạt nữa. Mọi người đang mong chờ lắm!"

"Thế... cũng được." Bà cụ Vệ đáp, nhưng rõ ràng bà cụ cảm thấy lời Từ Đại Côn nói không đáng tin lắm. Tuy nhiên, bà cụ không hỏi thêm mà chỉ nhắc:

"Không phải mấy người nói là muốn loại trà thuốc của tôi sao? Tôi nói cho mà biết, xưởng thuốc Xuyên Trung đã mua công thức của tôi rồi. Giờ họ đã bắt đầu sản xuất, khoảng hai, ba ngày nữa là thuốc sẽ được chuyển đến bệnh viện Nhân Dân của huyện. Các người cứ đến đó mà mua, chắc chắn có hàng."

Từ Đại Côn ấp úng:

"Mua? Thím Vệ, ý thím là... bọn cháu còn phải trả tiền sao?"

Sắc mặt bà cụ Vệ lập tức sa sầm lại:

"Ngày trước các người lợi dụng tôi chưa đủ à? Hồi đó, vì sợ bị mang tiếng buôn bán bất hợp pháp, tôi mới không thu tiền. Các người nghĩ tôi đi hái thuốc không tốn sức hay sao? Chế biến thuốc không mất công à? Lợi dụng không biết chán à? Lần này xưởng thuốc Xuyên Trung dùng kỹ thuật tiên tiến để chế ra thuốc, họ phải vận hành máy móc lớn, mua nguyên liệu, thuê người sản xuất, rồi còn đặt làm bao bì nữa... Chuyện nào cũng tốn tiền! Hay các người nghĩ tiền của họ là từ trên trời rơi xuống chắc?"

Dù biết bà cụ Vệ cách xa mình hàng nghìn dặm, không thể quay về đánh mình được, Từ Đại Côn vẫn toát mồ hôi hột. Ông ta cười gượng:

"Thím Vệ, cháu không có ý đó. Ý cháu là, chúng ta là chỗ quen biết bao nhiêu năm, thím không thể cho bọn cháu cái công thức thuốc sao? Như thế sẽ đỡ tốn tiền hơn, đúng không ạ?"

"Đúng cái đầu anh! Tôi đã ký hợp đồng với xưởng thuốc Xuyên Trung rồi. Nếu công thức này bị lộ, anh chẳng phải đang hại tôi vào tù hay sao? Muốn mua thì mua, không mua thì ho hen c.h.ế.t đi cũng đáng!"

Bà cụ Vệ giận đến mức cúp máy cái rụp. Rồi đột nhiên bà cụ nhớ ra mục đích chính của cuộc gọi này là để khoe với Tôn Nhị Anh rằng mình sắp nổi tiếng khắp cả nước. Bà cụ lắc đầu tự nhủ:

"Người ta bảo già rồi thì tính tình sẽ điềm đạm hơn, sao mình lại chẳng kiềm chế nổi nhỉ?"

Không cần bà cụ Vệ phải đi khoe khoang với Tôn Nhị Anh, Từ Đại Côn nhận được điện thoại chẳng mấy chốc đã loan tin khắp làng. Tuy nhiên, kết quả lại hoàn toàn ngược với mong muốn của bà cụ Vệ. Khi nghe Từ Đại Côn nói rằng bà cụ Vệ đã bán bài thuốc bí truyền cho một xưởng dược và từ giờ nếu muốn dùng "trà dược đặc chế bà cụ Vệ" thì phải bỏ tiền ra mua, phần lớn dân làng đều tỏ ra kinh ngạc và tức giận.

“Bà cụ Vệ bị tiền làm mờ mắt rồi sao? Cả làng sống với nhau bao nhiêu năm, giờ bà ấy còn muốn kiếm tiền từ hàng xóm à?”

May

“Đúng là người ta phát đạt rồi thì khác hẳn, dọn đi hưởng thụ, quay lưng lại quên hết bà con. Sao bà ấy không nghĩ xem ngày xưa chính những người bà con mà bà coi thường đã giúp đỡ bà ấy thế nào? Nếu không có họ, một mình bà ấy làm sao nuôi nổi ngần ấy đứa con?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 193: Chương 193



Có người ghen tị, người ngưỡng mộ, kẻ khinh bỉ, thậm chí có người đỏ mắt muốn đến đòi tiền bà cụ Vệ… Những kẻ này phần lớn từng bị bà cụ Vệ xử lý thẳng tay ngày xưa. Lúc bà cụ còn ở thôn Đầu Đạo Câu, những người này nhút nhát như chim cút, bị mắng vào mặt cũng không dám cãi. Giờ thì bà cụ đã rời đi, họ nhảy nhót hả hê hơn ai hết.

Đặc biệt là con cháu nhà họ Miêu, những người từng bị bà cụ Vệ trấn áp cả nửa đời người, nay nhảy cẫng lên vui mừng. Ngày xưa, bất cứ ai đến xin trà thuốc từ bà cụ Vệ đều được cho ít nhiều, riêng nhà họ Miêu thì chẳng bao giờ thấy nổi một mẩu bã trà. Nay bà cụ đi rồi, họ lập tức lan truyền đủ loại lời nói xấu, hầu hết đều là bịa đặt.

Tôn Nhị Anh không mạnh mẽ như bà cụ Vệ, nhưng cũng không phải dạng dễ bắt nạt. Khi nghe danh tiếng trong sạch cả đời của chị mình bị người ta bôi nhọ, bà cụ mượn ngay một chiếc loa từ đội trưởng sản xuất Tôn Đống Lương, rồi đứng trước cổng nhà họ Miêu mà chửi thẳng mặt:

“Đồ chó c.h.ế.t gan hùm mật gấu, cả đời làm rùa rụt cổ, giờ thấy chị tôi đi rồi thì lại dám nhảy ra hả?”

“Cứ tưởng cả làng không biết nhà mấy người có gốc rễ thế nào à? Con cháu của bọn chó săn b*n n**c, tưởng mọi người quên hết mấy chuyện thất đức nhà các người làm rồi sao?”

“Đẻ con không có hậu môn, mấy người không sợ xuống địa ngục bị nhổ lưỡi à?”

Tôn Nhị Anh đứng ngay trước cửa nhà họ Miêu mà chửi, tuy giọng bà cụ không to bằng bà cụ Vệ, nhưng có loa khuếch đại, tiếng chửi đay nghiến nghe rõ mồn một khắp cả dặm. Mức độ hung hãn chẳng khác gì ngày xưa bà cụ Vệ từng làm.

Chưa vào vụ gieo trồng xuân, người dân trong thôn vẫn rảnh rỗi. Nghe có chuyện náo nhiệt, họ lập tức kéo nhau tới xem, mang theo ghế nhỏ, thậm chí cả gia đình cùng đến. Và rồi… Tôn Nhị Anh đã thể hiện một màn “thao tác” khiến mọi người kinh ngạc.

Sau khi mắng nhà họ Miêu chán chê, bà cụ bất ngờ xoay người, hướng loa về phía đám người xem rồi bắt đầu chửi tiếp:

“Từng đứa một, toàn là đồ vô ơn! Ngày trước chị tôi còn ở đây, mấy người đến tận nhà nịnh nọt xin trà, chị tôi có lấy của mấy người xu nào không?”

“Không có những bài thuốc đó, chưa biết chừng mấy người đã nằm duỗi chân, trợn mắt từ lâu rồi, còn sống được mà ở đây bịa đặt nói xấu à? Chị tôi là mẹ mấy người hay tổ tiên mấy người, mà đòi người ta phải phục vụ mấy người?”

Có người nghe bà cụ chửi thì mất mặt, vội bước tới can ngăn:

“Nhị Anh à, chị bà không còn ở đây nữa, bà cần gì phải giận cả làng làm gì. Mọi người không trách gì chị bà đâu, chỉ là nghĩ rằng một bài thuốc, cũng chẳng đáng để thu tiền, đúng không?”

“Mọi người tự đi hái ít cỏ thuốc trên núi về mà cũng chữa được bệnh, cần gì phải tốn tiền mua thuốc ở bệnh viện. Thời buổi này ai cũng khó khăn, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, bà thấy đúng không?”

“Đúng cái gì mà đúng!”

Tôn Nhị Anh hét lớn, giọng vang dội:

“Vì tiết kiệm chút tiền mà các người không cần liêm sỉ nữa phải không? Ngày trước được lợi vài lần, giờ lại muốn lợi dụng mãi phải không? Thời buổi này, Đảng và lãnh đạo vẫn luôn dạy chúng ta phải biết ơn, mấy người làm vậy là sao? Quá đáng thật!”

“Chị tôi bán bài thuốc cho xưởng dược, xưởng sản xuất thuốc bán lại cho bệnh viện. Mấy người không muốn mua thì ai ép? Chỉ muốn lợi mà không muốn thiệt, tưởng mình là thiên tử thật đấy à!”

“Tỉnh lại đi, triều Thanh sụp đổ lâu rồi, dù mấy người có là thiên tử thật thì cũng chẳng ai thờ phụng đâu!”

May

Khi còn bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh sống an nhàn, không cần đấu khẩu với ai, nên lúc nào cũng vui vẻ. Danh hiệu “người đàn bà chanh chua nhất thôn Đầu Đạo Câu” chẳng bao giờ rơi vào bà cụ. Nhưng nay chị gái bà cụ đã đi, lại bị những lời đàm tiếu của dân làng đụng đến gan ruột, bà cụ bộc phát ngay tại chỗ. Dân làng cuối cùng cũng thấy mặt thật của bà cụ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 194: Chương 194



Quả không hổ danh chị em ruột, từ cách chửi bới, thần thái đến ngữ điệu của bà cụ đều giống hệt bà cụ Vệ. Cộng thêm khuôn mặt và dáng người hao hao, đứng từ xa nhìn còn tưởng bà cụ Vệ đã quay lại.

Sau khi mắng đã miệng, Tôn Nhị Anh chính thức nhận lấy danh hiệu “người đàn bà chanh chua nhất thôn Đầu Đạo Câu” từ tay bà cụ Vệ. Bà cụ hùng hổ quay về nhà, nằm phịch xuống giường, hai chân run như cày sàng, lòng thì hối hận vô cùng.

Bà cụ chỉ cần nhắm vào một hai người để làm rõ chuyện là được, cớ gì lại lôi nửa thôn ra mà chửi? Sau này làm sao sống trong làng nữa đây?

Nằm trên giường, Tôn Nhị Anh bứt rứt không yên, nhưng hối hận thì cũng muộn màng. Chuyện đã lỡ, biết đi đâu mua thuốc hối hận mà uống?

Thực tế chứng minh Tôn Nhị Anh lo quá xa. Dân làng phần lớn vẫn chân chất hiền lành. Ban đầu họ chỉ tức giận vì thứ từng miễn phí giờ phải trả tiền. Nhưng sau khi bị Tôn Nhị Anh chửi thẳng mặt, họ cũng ngẫm ra.

Ngày trước bà cụ Vệ sẵn lòng tặng bài thuốc là cái tình, giờ bà cụ bán lại cho xưởng dược, xưởng thu tiền là chuyện đương nhiên.

Trên đời này làm gì có chuyện chữa bệnh mà không tốn tiền? Ngay cả ăn cơm còn phải trả tiền, huống hồ là uống thuốc.

Lại thêm một vài người bị ho ra m.á.u rồi qua đời, dân vùng Đầu Đạo Câu sợ mất mạng, hôm sau đã có người chạy lên bệnh viện huyện mua thuốc.

“Trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ” của xưởng dược Xuyên Trung được đóng gói lớn, không bán lẻ. Chỉ ai mang sổ hộ khẩu mới được mua, và mỗi người chỉ được mua tối đa ba mươi gói, đủ dùng trong mười ngày.

Mỗi gói trà dược giá tám hào, dân làng chê đắt, kêu ca khiến bác sĩ phát bực, thẳng thừng nói:

“Không mua thì thôi, mua ít cũng được, nhưng nghe cho rõ: đây là thuốc hiếm, cả nước đều chờ phân phối. Hết lần này thì phải chờ đợt sau, không có thêm đâu.”

Có người muốn mua nhiều hơn cũng bị bác sĩ chặn ngay:

“Mỗi hộ khẩu chỉ được mua ba mươi gói. Anh mua hết thì người khác lấy gì? Số lượng này đủ để kìm cơn ho hiện tại. Nếu bệnh tái phát, thì cố chờ đến đợt thuốc tiếp theo. Đợt nào cũng có hạn mức, nhưng sau này sẽ dễ hơn. Giờ cả nước cần thuốc, nên mới thiếu như vậy, hiểu không?”

Dân làng dù phàn nàn, nhưng khi trả tiền thì không ai do dự. Bỏ tiền mua thuốc chính là bảo vệ mạng sống của mình!

Một số người đàn ông trong thôn tỏ ra cứng đầu, nghĩ rằng không cần uống thuốc cũng có thể gắng gượng qua được cơn bệnh. Nhưng các bà vợ của họ thì không để yên. Mỗi khi họ cố gắng mạnh miệng từ chối, các bà vợ liền ôm con khóc lóc thảm thiết:

May

“Đồ vô tâm! Anh không muốn quan tâm đến mẹ con tôi nữa đúng không? Biết rõ cơn ho này nguy hiểm đến tính mạng mà vẫn không chịu uống thuốc. Anh thấy chúng tôi phiền lắm rồi phải không? Anh định bỏ mặc mẹ con tôi sống c.h.ế.t thế nào cũng được hả?”

Trước cảnh ấy, những người đàn ông dù muốn tiết kiệm chút tiền cho gia đình cũng không dám làm căng. Cuối cùng, họ đành cầm sổ hộ khẩu ra ngoài, mua đủ liều trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ về uống. Uống xong một liều, họ mới nhận được ánh mắt dịu dàng hơn từ các bà vợ.

So với loại thuốc sắc thô sơ mà bà cụ Vệ tự tay chế biến trước đây, phiên bản trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ hiện tại được tinh chế kỹ lưỡng và cô đặc hơn rất nhiều. Tỷ lệ dược liệu cũng được điều chỉnh chính xác, hiệu quả rõ rệt hơn. Nhiều người chỉ cần uống liều đầu tiên đã cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng rát như được làm sạch, cổ họng thông thoáng, giọng nói vang hơn hẳn. Đến liều thứ ba, cơn ho gần như dứt hẳn, chỉ còn cảm giác nóng rát trong phổi nhưng không còn nghiêm trọng như trước.

Ban đầu, một số người còn tính toán tiết kiệm, dự định để dành một ít thuốc. Họ nghĩ nếu người khác không mua được thuốc, có thể đến hỏi mua lại. Nhưng nào ngờ, chỉ cần ngưng thuốc hai bữa, cơn ho liền quay trở lại, thậm chí còn nặng hơn. Hoảng sợ, họ vội vàng uống thuốc lại.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 195: Chương 195



Có người phàn nàn rằng trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ chỉ trị phần ngọn, không trị tận gốc, uống thuốc mà bệnh vẫn tái phát. Họ kéo nhau lên bệnh viện huyện, tìm gặp bác sĩ đã kê đơn để khiếu nại. Nhưng vị bác sĩ chỉ thản nhiên bắt mạch rồi hỏi:

“Anh uống bao nhiêu liều trà thuốc bà cụ Vệ? Nói thật đi, thuốc này mọi người uống đều hiệu quả, chẳng lẽ chỉ có mình anh là không? Hay là muốn thử lấy m.á.u xét nghiệm xem sao?”

Nghe vậy, những người hay kiếm chuyện hoảng hồn bỏ chạy.

Những người biết chữ khi về nhà liền cầm hộp thuốc lên đọc kỹ hướng dẫn sử dụng. Những băn khoăn trong lòng họ lập tức được giải đáp: trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ vốn được chia theo liệu trình mười ngày. Với các trường hợp nhẹ, chỉ cần uống liên tục trong mười ngày là khỏi. Nếu bệnh vẫn chưa dứt, chỉ cần tiếp tục một liệu trình nữa, cứ như vậy cho đến khi khỏi hẳn.

Bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân huyện hứa hẹn rất chắc chắn, nhưng sự phát triển thực tế lại vượt xa dự liệu của ông ta.

Xưởng thuốc Xuyên Trung là một trong những xưởng dược lớn hàng đầu trong nước. Theo quy trình thông thường, dù nhu cầu có lớn đến đâu, chỉ cần mười ngày là đủ để phân phối thuốc đến các điểm cung ứng y dược trên cả nước. Thế nhưng, sau mười ngày, loại thuốc mà các bác sĩ mong chờ vẫn chưa được vận chuyển đến. Thậm chí, nửa tháng sau, nguồn cung thuốc này vẫn chưa có mặt, khiến các bác sĩ lo lắng không yên.

Vấn đề nằm ở hiệu quả thần kỳ của trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ.

Ho thường đi kèm với nhiều bệnh lý khác, như viêm đường hô hấp trên, cảm lạnh do gió, v.v. Đặc biệt là ho do cảm lạnh, kèm theo triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy. Nhiều bác sĩ tại bệnh viện đã muốn thử nghiệm hiệu quả của trà thuốc này nên đã kê đơn cho bệnh nhân bị ho uống năm, sáu chai. Hiệu quả vượt ngoài mong đợi.

Một bệnh nhân phản hồi rằng, không chỉ dứt ho, chứng táo bón đeo bám nhiều năm của cô ấy cũng biến mất.

Một người khác chia sẻ, mỗi sáng thức dậy, mặt và chân của anh ta thường bị phù nề, nhưng sau khi uống trà thuốc này, hiện tượng phù nề hoàn toàn biến mất.

Một số phụ nữ còn cho biết họ bị rối loạn kinh nguyệt từ thời gian ở cữ: khi thì kinh nguyệt nhiều, lúc lại rất ít, thậm chí có tháng không có. Điều tệ nhất là mỗi khi đến kỳ, cơn đau dữ dội khiến họ gần như mất nửa mạng sống. Nhưng chỉ cần uống hai lần trà thuốc, ngay đợt kinh nguyệt kế tiếp, mọi thứ diễn ra êm ả, nhẹ nhàng, không chút khó chịu.

Có bệnh nhân khẳng định trà thuốc này chữa khỏi đau răng, đau đầu, đau tức vùng bụng dưới… Họ tán dương trà thuốc như tiên dược chín lần của Thái Thượng Lão Quân, dường như chỉ cần uống là bất kỳ bệnh nào cũng có thể khỏi.

Hiệu quả kinh ngạc ấy đã khiến mọi người tranh nhau mua. Có người cho rằng 8 hào một chai là quá đắt, nhưng cũng có người cảm thấy giá này quá rẻ, muốn mua ngay mười hay hai mươi hộp để tích trữ dùng dần.

May

Có người lo ngại rằng với tác dụng nhanh chóng như vậy, liệu trà thuốc có chứa thành phần gây hại cho cơ thể không. Vì vậy, họ kiến nghị cục quản lý dược phẩm kiểm tra trà thuốc. Cục này lo lắng bệnh nhân có thể gặp nguy hiểm nên đã tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt dây chuyền sản xuất tại xưởng thuốc Xuyên Trung, cả công thức trà thuốc lẫn tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.

Qua hai tháng điều tra, không phát hiện bất kỳ vấn đề gì ở xưởng thuốc, còn sức khỏe bệnh nhân thì ngày càng tốt lên, trông như họ vừa bước vào mùa xuân thứ hai của cuộc đời. Cục quản lý dược phẩm buộc phải công bố rằng trà thuốc không gây hại.

Các giáo sư lớn tại viện nghiên cứu Y Dược Kim Lăng ban đầu tập trung phát triển thuốc chữa bệnh phổi, nhưng sự ra đời của trà thuốc này buộc họ phải thay đổi hướng nghiên cứu. Họ thậm chí còn cử người đến xưởng thuốc Xuyên Trung để khảo sát thực tế và chứng minh lý thuyết y học.

Tại xưởng thuốc, nhóm nghiên cứu từ viện Y Dược Kim Lăng phát hiện nhiều điều thú vị và viết một bài luận đăng trên tạp chí Hoa Hạ Kỳ Hoàng, vô tình trở thành một sự xác nhận công khai cho trà thuốc.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 196: Chương 196



Những nỗ lực này từ cục quản lý dược phẩm và viện Y Dược Kim Lăng chẳng khác nào hai lần quảng cáo miễn phí cho trà thuốc.

Những ai chưa biết về trà thuốc hoặc nghi ngờ hiệu quả của nó giờ đây không còn lăn tăn. Trong thời buổi này, uy tín của các cơ quan chính phủ vẫn rất cao.

Thế là, cơn sốt săn lùng trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ bùng nổ khắp nơi, hết đợt này đến đợt khác, kéo dài mãi không nguội.

Điều này làm khổ những người dân sống gần nhà máy phân đạm. Họ không tiền, không mối quan hệ, muốn mua thuốc khó chẳng khác nào lên trời xuống đất.

Lúc đầu, có người tính toán rằng trẻ con không cần uống nhiều như người lớn, một phần cho hai đứa trẻ và mỗi người lớn một phần là đủ. Kết quả là người lớn khỏe mạnh, còn trẻ con thì vẫn ho không ngừng.

Có đứa trẻ ho đến mức không thể nhấc nổi lưỡi hái cắt cỏ, ngày nào cũng khóc ở nhà. Người mẹ xót con, cũng khóc theo. Cả nhà chìm trong bầu không khí tang thương, chật vật chịu đựng hơn mười ngày. Khi chạy đến bệnh viện huyện mua thuốc, họ được thông báo rằng thuốc cung ứng đã hết sạch, không biết bao giờ mới bổ sung. Điều này khiến nhiều người sợ hãi.

Trong hoàn cảnh không thể mua được thuốc, mọi người lại nghĩ đến Tôn Nhị Anh. Tôn Nhị Anh là em gái ruột của bà cụ Vệ, mà bài thuốc này do bà cụ bán cho xưởng thuốc Xuyên Trung. Nhờ bà cụ liên hệ để xưởng điều thêm thuốc, chắc sẽ được.

Vậy là, Tôn Nhị Anh vốn bị dân làng lạnh nhạt mấy ngày trước, giờ đột nhiên được đối xử như sao sáng trên trời. Những người từng xúc phạm bà cụ không đến, nhưng ai từng làm bà cụ khó xử đều xuất hiện, khen ngợi không tiếc lời.

Có người nói: “Nhị Anh à, bà với chị bà đều là người miệng cứng mà lòng mềm. Ai cũng biết không nên chiếm lợi ích của người khác, chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt thôi. Giờ thì mọi người hối hận rồi. Bà nói với chị bà đi, điều thêm thuốc về giúp bọn tôi nhé?”

Người khác lại bảo: “Nhị Anh, bà với chị bà đều giỏi giang cả. Bà chịu khó gọi cho chị bà, nói chuyện quê mình, đừng để chị bà quên Đầu Đạo Câu. Đầu Đạo Câu là gốc của nhà họ Vệ, có gì tốt cũng nên nhớ đến người trong thôn mình chứ.”

Có người khác nữa chen vào: “Thím Diệp, thím cũng nghĩ cho Diệp Tử đi. Làm ở lâm trường tuy thể diện, nhưng chắc chắn không nhẹ nhàng hay kiếm được nhiều như con cháu chị thím. Xem thử có thể tìm cho Diệp Tử công việc tốt hơn, thoát khỏi cảnh làm nông mà lên thành phố, hưởng lương thực phẩm cung cấp đi!”

Tôn Nhị Anh lạnh lùng nhìn những người đó, mím môi lau nước mắt: “Được rồi, tôi sẽ gọi cho chị.”

Cùng là dân trong thôn, ngày ngày đối mặt, Tôn Nhị Anh cũng không muốn thấy họ bệnh tật. Bà cụ lấy số điện thoại Vệ Đại Nha từng viết cho bà cụ Vệ, đến văn phòng thôn để gọi. Người bắt máy là Tạ Ngọc Thư.

May

Bên Dung Thành vừa trải qua một trận rét nàng Bân. Nhiều binh sĩ không chống nổi, ngã bệnh, cảm lạnh, ho, sổ mũi. Đội y tế đông nghịt bệnh nhân. Tạ Ngọc Thư giỏi tiêm, được giao việc tiêm thuốc suốt ngày, đến nỗi cánh tay mỏi nhừ không nhấc nổi. Bà ấy chuẩn bị về khu liên hợp ăn cơm thì nhận được điện thoại của Tôn Nhị Anh.

“A… là dì Hai ạ? Có việc gì không? Dì tìm mẹ cháu à? Được, để cháu cho dì số nhà, mẹ cháu thường ngồi ngay cạnh điện thoại đấy!”

Tạ Ngọc Thư chỉ vô tình nói một sự thật, nhưng bên đầu dây, đám người thôn Đầu Đạo Câu đang chờ tin lại xôn xao như nổ tung.

"Cái gì? Cái gì cơ? Nhà bà cụ Vệ có cả điện thoại riêng sao? Thôn ta mới có một chiếc, mà nhiều thôn còn chẳng có nổi một cái nữa kìa!"

Dân thôn Đầu Đạo Câu vừa ghen tị vừa thán phục. Ai nấy đều tấm tắc rằng nhà họ Vệ đúng là phát đạt thật. Tiếng ồn ào làm Tôn Nhị Anh thấy đau cả đầu. Bà cụ cầm tờ giấy ghi số điện thoại mà Tạ Ngọc Thư đưa, bấm số gọi đi.

Chuông điện thoại vang lên ba hồi, rồi đầu dây bên kia bắt máy. Giọng nói đầy hào hứng của bà cụ Vệ truyền ra từ ống nghe:

"A lô, ai đấy?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 197: Chương 197



May mà thời này chưa có hiển thị số gọi đến, nếu không bà cụ Vệ chắc chắn sẽ không thèm nghe cuộc gọi từ thôn Đầu Đạo Câu. Chuyện lần trước bị Từ Đại Côn nói móc vẫn làm bà cụ tức anh ách.

Tôn Nhị Anh cố nén sự xúc động trong giọng nói:

"Chị à, là em đây, Nhị Anh đây!"

Cùng lúc đó, từ đầu dây bên này, dân thôn Đầu Đạo Câu cũng đồng thanh nói lớn:

"Bà cụ Vệ, bà nhận ra chúng tôi không? Đừng có đi hưởng phúc một mình rồi quên mất tụi tôi ở đây nhé!"

Tiếng nói bất ngờ vang lên từ nhiều người cùng một lúc qua ống nghe làm bà cụ Vệ giật mình suýt đánh rơi điện thoại. Bà cụ bực bội nói:

"Sao đông người thế này? Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"

Tôn Nhị Anh ngập ngừng, lo lắng:

"Chị à, người trong thôn muốn nhờ chị hỏi giúp xưởng thuốc Xuyên Trung xem có thể điều thêm thuốc ho về bệnh viện nhân dân bên này được không. Nhiều người chờ thuốc lâu lắm rồi, bệnh viện huyện cứ bảo là hết hàng mãi. Nhìn mấy đứa trẻ con ho đến khàn cả tiếng, em thấy xót quá."

May

"Chỉ có chuyện này thôi sao?"

Bà cụ Vệ liếc qua tờ phiếu chuyển khoản mà người bưu tá vừa mang đến, con số hàng dài số "0" làm bà cụ không kìm được nụ cười.

Nhưng Tôn Nhị Anh thì hồi hộp không thôi, chỉ sợ bà chị mình không đồng ý. Bà cụ vội nói:

"Vâng, chỉ chuyện này thôi. Chị, chị giúp được không? Em nhìn mấy đứa nhỏ khóc mà lòng đau như cắt."

Bà cụ Vệ đặt tờ phiếu xuống bàn trà, sảng khoái đáp:

"Được rồi, không vấn đề gì. Chỉ là chuyện nhỏ, chị sẽ gọi cho bí thư của xưởng thuốc Xuyên Trung ngay. Chờ thêm ba đến năm ngày thôi, thuốc sẽ được gửi về."

Theo hợp đồng ký với xưởng thuốc Xuyên Trung trước đây, mỗi hộp "Trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ" bán ra, bà cụ Vệ sẽ được hưởng bốn phần lợi nhuận. Một hộp bán ra bà cụ kiếm được hẳn mười sáu đồng, mỗi gói là ba xu hai.

"Mấy khoản này là để dành cho nhóc Hỉ. Đợi khi mọi chuyện yên ổn, con bé muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn mua gì thì mua!" – bà cụ Vệ nghĩ thầm.

Bán cho đâu thì cũng là bán, bán cho thôn Đầu Đạo Câu cũng không ảnh hưởng đến lợi nhuận của bà cụ. Vậy thì tại sao không nhân cơ hội này mà giúp đỡ đồng hương và giữ được tiếng thơm?

Sau khi gác máy, bà cụ Vệ lấy một tấm danh thiếp từ ngăn kéo nhỏ dưới bàn trà. Đây là số điện thoại mà bí thư xưởng thuốc để lại lúc ký hợp đồng. Bà cụ bấm gọi, người nghe máy là thư ký của bí thư. Yêu cầu của bà cụ Vệ không quá đáng, thư ký tự mình cũng có thể quyết định được, liền đồng ý ngay.

Sau đó, bà cụ Vệ quay lại gọi về thôn Đầu Đạo Câu. Lần này, người nghe máy là Từ Đại Côn. Vừa nghe thấy giọng Từ Đại Côn, bà cụ đã bực không chịu được, lạnh lùng đáp:

"Xưởng thuốc Xuyên Trung đồng ý rồi."

Nói xong, bà cụ dập máy cái "rầm", không buồn nghe thêm.

Phòng trực ban của thôn Đầu Đạo Câu lập tức rộ lên những tiếng reo hò. Người nghe điện thoại ai nấy đều hét to:

"Bà cụ Vệ đỉnh thật!"

"Đỉnh lắm luôn!"

Hợp đồng mà xưởng thuốc Xuyên Trung ký với bà cụ Vệ quy định thanh toán hàng tháng. Vì vậy, mỗi tháng bà cụ đều nhận được một phiếu chuyển tiền, được gửi từ xưởng thuốc Xuyên Trung đến Dung Thành, sau đó chuyển đến đơn vị quân đội, rồi mới đến tay bà cụ.

Chiếc phiếu chuyển tiền bà cụ đang cầm chính là khoản lợi nhuận tháng đầu tiên. Lúc mới nhận, bà cụ dùng chút ít kiến thức còn sót lại sau những buổi học xóa mù chữ ngày trước để đếm đi đếm lại. Nhưng bà cụ đếm mãi mà không rõ tờ phiếu có bao nhiêu con số 0. Tuy vậy, nhìn vào dãy số dài dằng dặc, bà cụ biết chắc rằng gia đình mình đã phát tài rồi.

Nói đúng hơn, là nhờ cô con gái út tài giỏi trong nhà đã phát tài.

Bà cụ Vệ biết Vệ Thiêm Hỉ là người hiểu biết, nên đợi khi cháu gái tan học từ trường con em quân đội về, bà cụ đưa phiếu chuyển tiền cho Thiêm Hỉ, căn dặn:

"Nhóc Hỉ, số tiền này là của cháu. Cháu biết cách chi tiêu sao cho đáng đồng tiền bát gạo, bà không can thiệp. Nhưng cháu còn nhỏ, nếu cần xử lý gì, cứ bàn với bà. Bà sẽ bảo bác cả giúp cháu lo liệu."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 198: Chương 198



Tiền chỉ có ý nghĩa khi được lưu thông như dòng nước. Dù có thể được hoặc mất, nhưng vẫn tốt hơn là để tiền nằm im trong tay.

Nếu giữ quá nhiều tiền mặt, chỉ cần chính sách kinh tế vĩ mô thay đổi chút ít, tiền của dân sẽ bị ảnh hưởng ngay. Mà điều chỉnh kinh tế vĩ mô mười phần thì chín sẽ dẫn đến lạm phát.

Vệ Thiêm Hỉ hiểu rõ đạo lý này. Nhưng trong thời buổi này, bất cứ việc gì cũng gặp hạn chế. Ngay cả gửi tiền vào ngân hàng, cô cũng lo sợ một ngày nào đó ngân hàng phá sản. Không còn cách nào khác, Vệ Thiêm Hỉ đành cùng bà cụ Vệ đến bưu điện rút hết số tiền về, cất vào chiếc rương ở nhà, chờ cơ hội thích hợp để chuyển thành tài sản cố định.

Bà cụ Vệ rất tốt bụng, thương cảm những người lính không thể về nhà. Thỉnh thoảng bà cụ hầm một nồi thịt, nhưng không mang cả nồi đến bếp ăn quân đội mà đứng trước cổng. Thấy lính mặc thường phục đi qua, bà cụ sẽ mời vào ăn một bữa, hoặc tặng vài quả dưa leo hay cà chua.

May

Ban đầu, các binh sĩ đều từ chối sự hiếu khách của bà cụ, viện lý do "quy định quân đội". Nhưng không cưỡng nổi sự nhiệt tình của bà cụ, lần nào bị từ chối bà cụ cũng ấm ức kể lể với Vệ Đại Trụ, đồng thời mắng quy định quân đội chẳng có tình người.

Vệ Đại Trụ chẳng biết làm gì hơn. Quy định là do những người đi trước đặt ra, đâu phải chuyện họ có thể thay đổi. Nhưng để không làm bà cụ buồn lòng, ông ấy mở cho lính của mình một "cửa sau":

"Khi bà cụ gọi các cậu ăn uống, đừng khách sáo, cứ coi như về nhà ăn cơm. Nhưng nhớ phụ giúp bà cụ làm việc. Đây không phải ăn không uống không, mà là giúp đỡ lẫn nhau."

Kể từ khi "cửa sau" này được mở, một nhóm binh sĩ đã đến giúp bà cụ dọn dẹp sân. Họ không chỉ quét tước sạch sẽ mà còn xới đất trước sau. Bà cụ vui mừng, hầm ngay một nồi sườn nếp để mời họ ăn.

Ngày hôm sau, một nhóm binh sĩ khác đến giúp bà cụ làm ruộng, tưới nước. Bà cụ lại hấp một nồi bánh bao thịt để đáp lễ.

Ngày thứ ba, lại có lính đến phụ. Nhưng sân vườn đã sạch bóng, dọn nữa cũng không biết phải dọn gì. Nhóm lính nhanh nhẹn này liền chủ động lau chùi trong ngoài căn nhà. Đến nỗi nền nhà bóng loáng có thể soi gương. Bà cụ lại nấu một nồi đậu đũa xào thịt mời mọi người.

Đến ngày thứ tư, bà cụ sợ đến mức dậy thật sớm, khóa cửa, dẫn Vệ Thiêm Hỉ đi chợ phiên ở ngôi làng gần đơn vị. Nếu cứ có lính đến dọn dẹp, e rằng nhà bà cụ sắp cạn lương thực.

Vệ Thiêm Hỉ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng cô nghĩ đến những gia đình lính. Hầu hết các binh sĩ đã kết hôn đều có vợ đi theo, nhưng họ đều rảnh rỗi trong khu gia đình, rất ít người có việc làm. Ban ngày, họ chỉ đưa con đến trường con em, nấu bữa trưa, rồi dành cả ngày vào những việc lặt vặt. Nếu có thể tập hợp những người này làm một việc gì đó... Một ý tưởng nảy ra trong đầu Vệ Thiêm Hỉ.

Cô thẫn thờ đi cùng bà cụ qua vài vòng chợ, về nhà rồi nói với bà cụ rằng mình muốn nghỉ ngơi. Sau đó, cô chui vào phòng, bước vào hành tinh Lobita để tìm các công thức đã lỗi thời.

Công nghệ trên hành tinh Lobita quá tiên tiến, trong khi khoa học trên Trái đất còn sơ khai. Cách biệt như cách hàng chục dải ngân hà. Tìm một công thức áp dụng được vào đời sống hiện tại không phải việc dễ dàng.

Sau nhiều nỗ lực, Vệ Thiêm Hỉ tìm được một chuỗi công thức chất tẩy rửa mà cư dân Lobita thường dùng. Các loại này từ dạng lỏng, sệt cho đến rắn, mỗi loại lại có tác dụng khác nhau.

Cô chọn công thức chất tẩy rửa rắn đơn giản nhất, ghi nhớ rồi rời hành tinh Lobita, trở lại phòng. Lấy bút giấy từ cặp sách, cô nhanh chóng viết ra công thức cùng những thiết bị cần dùng, thêm cả ghi chú về công dụng và yêu cầu của từng thiết bị.

Buổi tối, Vệ Thiêm Hỉ mang công thức ra nhờ Tạ Ngọc Thư giúp đăng ký bằng sáng chế. Cô hào phóng nói:

"Bác gái, đăng ký sáng chế này cần bao nhiêu tiền, bác cứ nói. Cháu có tiền, không cần bác trả trước đâu!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 199: Chương 199



Lúc đầu, cô còn lo ngại pháp luật trong nước chưa đủ chặt chẽ để bảo vệ bản quyền sáng chế. Nhưng Vệ Đại Trụ đã giải thích rằng sáng chế này được đăng ký qua kênh quân đội, thuộc loại sáng chế đặc biệt, tính bảo mật cao hơn bình thường rất nhiều. Nếu ai muốn ăn cắp sáng chế này, chắc chắn sẽ chuốc lấy hậu quả. Nghe vậy, Vệ Thiêm Hỉ yên tâm.

Đi theo nhà nước, đi theo lãnh đạo, chắc chắn có cơm ăn!

Lần này, cô dự định đăng ký sáng chế cho chất tẩy rửa rắn theo con đường quân đội.

Tạ Ngọc Thư chọc ngón tay vào trán Vệ Thiêm Hỉ:

"Đúng là nhóc con ranh ma. Đăng ký sáng chế đặc biệt qua quân đội không tốn tiền. Nếu cháu muốn cảm ơn, thì cho bác chút phí vất vả đi!"

Nói rồi, bà ấy cúi xuống xem công thức Vệ Thiêm Hỉ viết trên giấy.

Tạ Ngọc Thư chỉ đùa, làm sao bà ấy nỡ lấy tiền từ Thiêm Hỉ.

Hiểu ý bà ấy, Thiêm Hỉ cười gian, chỉ vào hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang:

"Bác, vậy cháu sẽ dùng tiền để mua sách luyện thi đại học cho anh Kiện và anh Khang. Muốn thi đỗ đại học thì phải làm bài tập chất cao hai ba mét! Cháu đảm bảo bác sẽ có hai đứa con là sinh viên."

Hai anh em Quốc Kiện và Quốc Khang đang đùa nghịch trong phòng khách. Nghe Vệ Thiêm Hỉ nhắc đến mình, cả hai ngớ người. Vừa định lên tiếng thì đã nghe cô nói sẽ mua sách chất cao hai ba mét. Cả hai cuống cuồng.

"Em gái ơi, đừng chơi khăm anh thế! Bài tập bọn anh đã đủ nhiều rồi. Nếu thêm nữa, chắc bọn anh thành mọt sách bốn mắt mất. Thương anh đi! Đừng mua nữa. Đợi anh vào đại học, kiếm học bổng rồi mua váy cho em nhé!"

May

Vệ Thiêm Hỉ vỗ túi, lắc đầu:

"Không cần, em giàu hơn các anh!"

Hai anh em lập tức bỏ đi, không muốn chịu thêm tổn thương từ cô em gái.

Quả nhiên, em gái tai họa lúc nào cũng khiến người ta đau đầu.

Tạ Ngọc Thư thức khuya viết xong bản đăng ký sáng chế, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ xem. Cô ghi nhớ cấu trúc đơn xin sáng chế, rồi giao lại cho bà ấy. Suốt khoảng thời gian sau đó, Tạ Ngọc Thư bận rộn làm thủ tục đăng ký sáng chế đặc biệt.

Còn Vệ Thiêm Hỉ, vốn quen "trốn tiết" dù là học sinh giỏi, chỉ xin phép giảng viên rồi tìm đến phòng thí nghiệm của Cốc Thạc để mượn thiết bị.

Sản phẩm chất tẩy rửa rắn được nhắc đến trong bằng sáng chế đó liệu có thể chế tạo được không, chỉ có thể khẳng định sau khi tự tay làm thử. Thực tiễn là thước đo duy nhất của chân lý.

Cốc Thạc vừa lo lắng Vệ Thiêm Hỉ làm hỏng thiết bị thí nghiệm của bộ phận kỹ thuật, vừa sợ cô tự làm mình bị thương. Vì vậy, anh ấy đã đặc biệt đích thân hướng dẫn Vệ Thiêm Hỉ sử dụng các thiết bị thí nghiệm. Sau đó, anh ấy giám sát cô trong suốt ba ngày, xác nhận rằng quy trình của cô vô cùng nghiêm ngặt và không có bất kỳ nguy cơ rõ ràng nào, mới điều trợ lý nghiên cứu của mình đến hỗ trợ cô, còn bản thân thì quay lại công việc nghiên cứu chính.

Bằng sáng chế mà Vệ Thiêm Hỉ sao chép được xuất phát từ hành tinh Lobita, vượt xa trình độ khoa học hiện tại trên Trái Đất. Mặc dù cô đã cố gắng kiểm soát chặt chẽ quy trình thí nghiệm, nhưng kết quả vẫn khiến cô có chút thất vọng.

Một chất tẩy rửa rắn đáng lẽ phải được chế tạo, cuối cùng lại biến thành một bánh xà phòng lớn, khiến cô không khỏi chán nản.

Sau khi dọn sạch bàn thí nghiệm và sắp xếp lại toàn bộ quy trình, Vệ Thiêm Hỉ nhét bánh xà phòng đã nguội và đông đặc vào túi nhỏ, từng bước chán nản rời khỏi phòng thí nghiệm, cúi đầu lầm lũi quay về dãy nhà nhỏ.

Bà cụ Vệ đang cầm một bình tưới bằng thiếc, cẩn thận tưới mấy cây dưa leo nhỏ trong sân. Thấy Vệ Thiêm Hỉ bước vào, bà cụ hỏi ngay: "Nhóc Hỉ, thứ cháu làm ra thành công chưa"

Vệ Thiêm Hỉ im lặng, lôi bánh xà phòng lớn từ trong túi ra, đưa cho bà cụ, giọng ngập ngừng: "Bà, bà thử xem. Thứ này chắc chắn tốt hơn loại xà phòng trước giờ nhà mình dùng, lại bền hơn, rửa không làm rát da tay. Ngoài mấy điều đó ra... thì chẳng có gì đặc biệt nữa"
 
Back
Top Bottom