Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 200: Chương 200



Bà cụ Vệ ngẩn người, đặt bình tưới sang một bên, cầm lấy bánh xà phòng từ tay Vệ Thiêm Hỉ. Nhìn cục xà phòng vuông vức, to lớn và khá bắt mắt, bà cụ nói: "Nếu đúng như cháu nói, thì đây là món hời đấy"

"Xà phòng vốn là thứ quý giá, nhúng nước một chút là đã hao mất nửa bánh. Nhưng mà dùng nó giặt đồ thì sạch hơn hẳn tro củi. Chỉ có điều, xài lâu tay sẽ nứt nẻ. Nếu thứ cháu làm ra tốt hơn xà phòng, nhà mình phát tài rồi"

"Phát... tài."

May

Ý định mở xưởng xà phòng của Vệ Thiêm Hỉ còn chưa hình thành rõ ràng, cô cũng chưa hề nói gì với bà cụ. Sao bà cụ lại nghĩ ngay đến chuyện kiếm tiền thế này.

Bà cụ Vệ nhanh trí, nghĩ rằng Vệ Thiêm Hỉ chưa kịp nghĩ đến khía cạnh kinh tế, liền phân tích cặn kẽ: "Nhóc Hỉ, con nghĩ xem. Ngày trước nhà mình chỉ dựa vào công thức trà thuốc, đã kiếm được bao nhiêu tiền. Bây giờ nếu cháu chế ra được công thức xà phòng thế này, mình liên hệ với một xưởng xà phòng, chẳng phải lại kiếm bộn sao"

Vệ Thiêm Hỉ cầm ngón tay chọc chọc bánh xà phòng đục ngầu, lẩm bẩm hỏi bà cụ: "Nhà mình có công thức, sao lại phải bán cho xưởng xà phòng. Tự mở xưởng không tốt hơn à"

"Làm xà phòng đâu phải việc nặng nhọc gì, cũng chẳng cần đầu óc quá sắc sảo. Chỉ cần mua nguyên liệu, thuê vài người được đào tạo làm thợ kỹ thuật, số còn lại lo ép khuôn và đóng gói. Trong khu quân nhân này người nhiều thế, đủ để mở một xưởng nhỏ. Nếu thiếu người thì mình có thể thuê thêm ở mấy làng lân cận. Bà thấy sao."

Không nghĩ ngợi nhiều, bà cụ Vệ lập tức bác bỏ: "Nhóc Hỉ, ý này của cháu là tư bản chủ nghĩa. Ý tưởng đó thì nói với bà thôi, đừng dại dột nói ra ngoài. Lỡ bị người ta chộp lấy làm lớn chuyện, thì phiền toái không nhỏ đâu."

Vệ Thiêm Hỉ sững người: "Bà, mình đâu nhất thiết phải tự làm. Bà thử nói với bác cả xem, liệu có thể phối hợp qua đường quân đội được không. Cháu nghe nói nhà nước đang thúc đẩy cải cách công tư hợp doanh, quân đội góp nhà xưởng, nhà mình góp kỹ thuật, sản phẩm cuối cùng mang danh quân đội. Nhà mình không phải chủ, nhà nước mới là chủ. Nhà mình chỉ coi như đầu tư bằng kỹ thuật thô.i"

"Ký hợp đồng rõ ràng chuyện chia lợi nhuận là được. Mình không cần danh, chỉ cần lợi. Nếu xưởng xà phòng hoạt động tốt, không chỉ giải quyết được vấn đề công việc cho gia đình quân nhân, mà còn kiếm tiền cho nhà nước. Xà phòng làm ra cũng tiện lợi cho dân, một công đôi ba việc. Nhà nước chắc chắn sẽ thấy được lợi ích này."

"Dù nhà nước không để ý, mình cũng có chỗ dựa lớn mà. Thành tích này ghi lại từng chút một, mình đang góp sức xây dựng xã hội chủ nghĩa, chứ không phải làm chuyện tư bản đâu."

Nghe xong, bà cụ Vệ gật gù: "Ừ nhỉ, cháu nói cũng có lý."

Ngay hôm sau, bà cụ kể lại chuyện này với Vệ Đại Trụ, còn đưa ra thời hạn tối đa ba ngày. Dù làm được hay không, cũng phải cho bà cụ một câu trả lời dứt khoát.

Trong thâm tâm, bà cụ Vệ cũng đã tính sẵn. Nếu không thể thông qua quân đội, thì có thể bán công thức này cho một xưởng xà phòng quốc doanh. Dù tiền kiếm được không nhiều bằng tự mình làm, nhưng vẫn là tiền.

Có thêm ngày nào, kiếm được ngày đó.

Bà cụ Vệ tính toán vui vẻ bao nhiêu thì Vệ Đại Trụ lại đau đầu bấy nhiêu.

Vệ Đại Trụ đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, theo lẽ thường ông ấy không nên gây ra bất kỳ xáo động lớn nào. Nhưng mệnh lệnh gần như cứng rắn của bà cụ khiến ông ấy không thể không làm.

Tối đó, Vệ Đại Trụ bàn bạc với Tạ Ngọc Thư. Nghe ông ấy chia sẻ nỗi lo, Tạ Ngọc Thư khuyên nhủ: "Trước mắt cứ tạm gác mấy vấn đề đó lại. Chuyện này là giúp nhóc Hỉ, nhưng khi gửi đơn lên thì mình không nên nói thật, mà nên trình bày là để giải quyết vấn đề việc làm cho gia đình quân nhân."

"Anh nghĩ xem, khu quân nhân này người rảnh rỗi nhiều thế nào. Ở quê thì còn có thể ra đồng, nhưng ở đây mọi người đều dựa vào trợ cấp của nhà nước. Nếu giúp họ có việc làm, một mặt giảm bớt gánh nặng cho quân nhân, mặt khác giúp mọi người có việc để làm, giảm bớt chuyện phiền phức, cũng ít mâu thuẫn hơn, anh thấy sao."

"Em nghĩ việc này có thể thành công."

Nghe lời Tạ Ngọc Thư, Vệ Đại Trụ tự nhiên cảm thấy vững lòng hơn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 201: Chương 201



Những lời dặn dò của mẹ ruột, Vệ Đại Trụ không dám lơ là. Hễ có thời gian rảnh, ông ấy lại chạy ngược chạy xuôi. Nếu có lãnh đạo không đồng ý, ông ấy lập tức nộp hết đơn xin này đến đơn xin khác, vừa lấy tình cảm thuyết phục vừa đưa lý lẽ thuyết minh. Trong khi đó, Tạ Ngọc Thư tranh thủ thời gian tụ họp với những bà vợ trong khu quân sự, bàn chuyện làm giàu chung, đồng thời "tẩy não" họ bằng những ý tưởng tuyên truyền. Hai vợ chồng phối hợp nhịp nhàng, qua hơn một tuần mềm mỏng thuyết phục, cuối cùng lãnh đạo cũng gật đầu đồng ý.

Khi văn bản phê duyệt xây dựng nhà máy xà phòng được ban hành, đã là hơn nửa tháng sau. Tuy vậy, nhờ quân đội vốn có một số đặc quyền tại địa phương, việc xây dựng nhà máy đã được bắt đầu ngay từ khi lãnh đạo phê duyệt.

Nói là xây dựng, thực ra cũng không quá khó. Một dãy nhà xưởng được dựng lên cách khu tập thể nhỏ chưa đầy hai dặm. Quân đội lại duyệt thêm kinh phí, giao cho phòng thu mua đi tìm thiết bị sản xuất xà phòng và nguyên liệu khắp nơi.

Nguyên liệu thì không khác biệt là mấy, các nhà máy xà phòng trên thế giới đều dùng những loại giống nhau. Nhưng thiết bị sản xuất xà phòng lại cần độ chính xác cao hơn. Vệ Thiêm Hỉ đã liệt kê danh sách yêu cầu thiết bị và giao cho Vệ Đại Trụ. Ông ấy trực tiếp chuyển cho trưởng phòng thu mua, để họ dựa theo yêu cầu mà mua sắm.

Từ lúc bắt đầu xây dựng nhà máy đến khi tuyển công nhân và đi vào sản xuất chính thức, tổng cộng mất hai tháng.

May

Công nhân được tuyển đều là những người trong khu quân sự. Phụ nữ trẻ tuổi biết chữ, có học thức được bố trí vào xưởng sản xuất, phụ trách phối nguyên liệu và nấu chảy. Những người lớn tuổi, ít biết chữ hơn thì làm việc ở xưởng đóng gói. Khi những bánh xà phòng vừa được gỡ ra khỏi khuôn, công nhân ở xưởng đóng gói liền lấy hộp để đóng gói ngay. Họ thoa chút hồ dán lên mép hộp rồi gấp lại, sau đó xếp xà phòng vào thùng lớn, hoàn thành công đoạn cuối cùng.

Ngày nhà máy xà phòng bắt đầu sản xuất, vị trưởng phòng phụ trách được điều từ quân đội đến đã mạnh tay quyết định: toàn bộ số xà phòng bị lỗi nhỏ được phân phát cho công nhân mang về dùng thử.

Khi mang xà phòng về nhà thử, những người công nhân đã bị hiệu quả thần kỳ của sản phẩm làm cho kinh ngạc.

Thời đó, người dân bình thường khi nấu ăn rất ít khi dùng dầu. Chỉ cần một chút dầu mỡ rơi trên bàn cũng muốn l.i.ế.m sạch, nên quần áo hiếm khi bị dính dầu bẩn. Nhưng trong quân đội, nhiều người phải làm việc liên quan đến dầu máy. Những bộ quần áo sạch sẽ, chỉ cần mặc làm việc nửa ngày là đã bẩn như vừa được vớt lên từ dầu đen.

Đây là nỗi khổ lớn nhất của các bà vợ khi phải giặt giũ.

Dù dùng tro bếp hay bột kiềm cũng không thể làm sạch, nhưng đàn ông đi làm mà mặc quần áo bẩn thì thật mất mặt. Vì vậy, họ đành cắn răng mua xà phòng. Thế nhưng, xà phòng thời đó vừa đắt vừa nhanh hết, giặt một bộ quần áo mà đã hết nửa bánh, trong khi một bánh xà phòng giá đến ba hào hai xu. Mỗi lần mua xà phòng, các bà vợ đều tiếc đứt ruột.

Lúc đầu, các công nhân trong nhà máy xà phòng không mấy tin tưởng vào sản phẩm của chính mình. Nhưng khi mang xà phòng về nhà thử, họ làm theo hướng dẫn trên hộp: ngâm quần áo bẩn trong nước nóng, sau đó vò nhẹ. Kết quả, dầu đen trên quần áo trôi đi ào ào, đổ hai chậu nước bẩn ra ngoài là quần áo đã sạch bong như mới mua, sáng bóng đẹp đẽ.

Điều khiến các bà vợ càng thích thú hơn chính là xà phòng này, khi ngâm trong nước, không bị mềm nhũn như các loại khác. Dù có mềm hơn một chút, nhưng nếu dùng cẩn thận, sau khi xát lên quần áo thì đặt sang một bên cho ráo nước, bánh xà phòng vẫn giữ nguyên hình dạng. Mỗi lần chỉ cần dùng một chút là đã giặt sạch cả bộ quần áo... Thật đúng là xà phòng thần kỳ!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 202: Chương 202



Tin tức lan truyền khắp khu quân sự, dù bên ngoài chưa biết đến sản phẩm này. Một bà vợ thông minh nhớ lại trước đây từng mua một bánh xà phòng thơm được nghe nói nhập từ Hồng Kông, vừa dùng để giặt giũ, rửa tay, rửa mặt xong lại thơm ngát. Bà ấy liền đề nghị với vị trưởng phòng rằng nhà máy xà phòng có thể thử sản xuất loại xà phòng thơm tương tự.

Ý kiến này được đưa ra thảo luận tại công đoàn. Mọi người đều ủng hộ, thế là bụi bạc hà trên ngọn núi phía sau đơn vị quân đội liên tục bị người dân cắt về.

Những phụ nữ khéo tay trong nhà máy thử đi thử lại công thức, cuối cùng cũng chế tạo thành công xà phòng thơm. Dù hơi ảnh hưởng đến khả năng tạo bọt, nhưng tác động rất nhỏ, gần như không đáng kể. Thậm chí, bánh xà phòng vốn bị Vệ Thiêm Hỉ ghét bỏ vì màu trắng sữa giờ đây lại có màu xanh nhạt dịu mắt, cả xưởng đều tràn ngập hương bạc hà.

Khuôn mẫu đặc chế của nhà máy cũng được giao về. Xà phòng làm ra lớn hơn gấp đôi so với loại ngoài thị trường, hình vuông chắc chắn, phía dưới in hình nổi bông mẫu đơn. Càng gần ngày đưa sản phẩm ra thị trường, trưởng phòng cung ứng của nhà máy càng lo lắng.

Hiện tại, các loại xà phòng trên thị trường thường được gọi là xà phòng họ Trương, họ Lý... Chẳng lẽ ông ấy phải đặt tên là xà phòng họ Chu? Người không biết chữ nghe nhầm thành "xà phòng phân lợn" thì c.h.ế.t mất!

Cả bao bì hộp xà phòng cũng cần được thiết kế đẹp mắt hơn, nếu không làm sao thu hút người mua?

Vị trưởng phòng lo lắng đến nỗi phải tìm đến bà cụ Vệ nhờ giúp đỡ. Nhưng bà cụ còn không biết chữ, làm sao nghĩ được tên cho nhà máy?

Nhìn bộ dạng rầu rĩ của ông ấy, bà cụ Vệ không nỡ từ chối, đành nói:

“Hay là ông chờ một chút, để tôi về hỏi đám nhỏ có học trong nhà xem sao. Mai tôi sẽ trả lời.”

Không còn cách nào khác, ông trưởng phòng đành trở về chờ đợi.

May

Bà cụ mang về một bánh xà phòng lỗi, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ xem rồi hỏi:

“Nhóc Hỉ, cháu xem này, đặt tên gì cho bánh xà phòng này thì hay?”

“Còn hộp xà phòng này nữa, chẳng phải nhìn xấu xí sao? Một cái hộp giấy trống trơn chỉ ghi hai chữ ‘xà phòng’, ai mà biết xà phòng này tốt thế nào chứ? Con nghĩ cách giúp nhà máy đi, càng bán được nhiều, nhà mình càng được chia nhiều tiền, có phải không?”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn bánh xà phòng xanh lè, bỗng thấy ê răng. Cô đùa:

“Nội, nội thấy xà phòng này xanh thế này, lại còn có bông mẫu đơn in trên đó, hay mình gọi là ‘Quân Trung Lục Hoa’ đi! Dù sao đây cũng là xà phòng do quân nhân chế tạo, đặt tên như vậy là hợp. Còn hộp xà phòng, nội nhớ cái chăn hoa màu xanh ở nhà mình không? Cháu vẽ thử một mẫu cho nội xem nhé…”

Vệ Thiêm Hỉ vẽ vài nét, phác họa ngay hộp xà phòng. Sáu mặt đều là hoa văn chăn hoa màu xanh, mặt trước để một khung trắng, ghi bốn chữ “Quân Trung Lục Hoa”. Nhìn xong, bà cụ Vệ sững sờ, thốt lên:

“Cứ thế này đi! Nhìn đẹp nhất rồi!”

Sáng hôm sau, bà cụ mang bản vẽ của Vệ Thiêm Hỉ đến nhà máy xà phòng đưa cho trưởng phòng Chu. Vì trong tên có chữ “quân”, ông Chu không dám tự quyết, phải xin ý kiến lãnh đạo. Lãnh đạo đồng ý, ông ấy lập tức triển khai công việc đóng gói theo thiết kế đó.

Chủ nhiệm Chu trình bày ý kiến lên cấp trên, không ngờ không những được chấp thuận mà còn được đề xuất thêm một ý tưởng mà vị lãnh đạo tự cho là rất sáng tạo:

“Bà cụ Vệ trước đây từng bán cho xưởng thuốc Xuyên Trung công thức làm ‘trà thuốc thanh tạng’ phải không? Cậu còn nhớ bao bì của họ không? Họ in hẳn ảnh bà cụ lên đấy! Sao ta không làm giống thế nhỉ? Tôi để ý thấy trên vỏ hộp xà phòng của ta, phần giữa còn một khoảng trống trắng khá lớn.”

“Cứ in ảnh bà cụ Vệ lên. Công thức xà phòng này vốn là của bà cụ nghĩ ra, ta mượn danh tiếng của bà cụ một chút, đặt tên xà phòng là ‘Quân Trung Lục Hoa’, bên dưới thêm dòng chữ nhỏ ‘Xà phòng đặc chế bà cụ Vệ’. Dựa vào tiếng tăm của bà cụ, chắc chắn sẽ bán chạy hơn nhiều so với không có.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 203: Chương 203



Nghe xong, mắt Chủ nhiệm Chu sáng rỡ, liền vỗ tay tán thưởng: “Lãnh đạo đúng là tài giỏi, ý tưởng này thật tuyệt vời! Tôi sao không nghĩ ra được chứ? Cảm ơn chỉ đạo của lãnh đạo, tôi sẽ lập tức triển khai việc này.”

Chủ nhiệm Chu xuất thân từ quân đội, làm việc rất nhanh nhẹn. Vừa nhận được lệnh là ông ấy đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy cho bà cụ Vệ. Người chụp ảnh vẫn là thư ký lần trước, địa điểm chụp vẫn ở sân nhà bà cụ, nhưng lần này không dựa vào tường nữa mà chuyển sang chụp dưới giàn đậu. Bức ảnh khiến bà cụ Vệ trông thật phúc hậu, khuôn mặt đậm chất nhân từ, phúc khí.

Sau khi chụp xong, người thư ký còn nghĩ ra một câu quảng cáo: “Xà phòng đặc chế bà cụ Vệ, ai dùng cũng khen hay!”

Lô xà phòng cũ được tiêu thụ ở khu vực Dung Thành và các cửa hàng cung ứng xung quanh, giá bán mỗi cục là bảy hào, đắt gấp đôi so với các loại xà phòng khác trên thị trường. Nhưng ‘Quân Trung Lục Hoa’ lại có kích thước lớn, thơm lâu và mang danh hiệu ‘đặc chế bà cụ Vệ’, nên không quá khó để bán.

Đến nửa tháng sau, ‘Quân Trung Lục Hoa’ bắt đầu nổi danh trên thị trường. Những người đầu tiên mua về đều trở thành những “người phát ngôn” tự nguyện, không ngừng giới thiệu với người thân, bạn bè về xà phòng này, ca ngợi rằng nó không chỉ tẩy sạch vượt trội mà còn bền hơn hẳn. Sự cuồng nhiệt của họ chẳng khác gì các đại lý thực phẩm chức năng hoặc những người bán hàng online thời sau này.

Khi ‘Quân Trung Lục Hoa’ được bày bán tại cửa hàng cung ứng của huyện nơi thôn Đầu Đạo Câu tọa lạc, một số người tinh ý đã nhận ra hình ảnh in trên bao bì chính là bà cụ Vệ, người nổi tiếng xuất thân từ huyện của họ. Tin tức lan nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã truyền về đến thôn.

Vì muốn ủng hộ chị gái mình, Tôn Nhị Anh đã đặc biệt đến cửa hàng cung ứng huyện mua hai cục ‘Quân Trung Lục Hoa’ mang về nhà. Chưa kịp bước vào cổng, bà cụ đã bị dân làng xúm lại tò mò hỏi han.

May

“Nhị Anh, chị gái bà thật sướng! Nhìn ảnh này xem, mặt mũi đầy đặn hẳn ra, trông hiền từ, phúc hậu làm sao. Ai mà ngờ được hồi đó bà ấy lại dữ thế nhỉ?”

“Đúng vậy! Nếu không phải ngũ quan vẫn thế, tôi còn không nhận ra. Bà cụ Vệ chuyển nhà một lần, sao như đổi cả khuôn mặt vậy? Nhìn trẻ ra hai mươi tuổi!”

Tuy nhiên, cũng có người ghen tị, nói bóng gió: “Bà cụ Vệ đúng là gặp may! Công thức đặc chế hết thứ này đến thứ khác, từ trà thuốc đặc chế đến giờ lại có xà phòng đặc chế. Không biết tiếp theo bà ấy có làm thêm tương đặc chế hay dưa muối đặc chế không nữa. Thật đúng là khéo làm ăn, chắc tiền kiếm được nhiều đến mức không có chỗ mà cất rồi!”

Nghe thấy lời này, Tôn Nhị Anh không chịu nổi liền đáp trả ngay: “Chị tôi không làm dưa muối, nhưng tương thì có thể đấy. Tương chị tôi làm ngon thật mà! Nếu có giỏi, thì tự nghĩ ra thứ đặc chế của mình đi…”

Mối quan hệ trong quân đội bề ngoài có vẻ hòa thuận, nhưng thực chất ngầm ẩn nhiều sóng ngầm. Những người có vị trí tương tự như Vệ Đại Trụ không ít, và những kẻ cố gắng leo lên cao hơn còn nhiều hơn. Nhưng vị trí trên cao chỉ có một hai chỗ, có người lên thì đương nhiên sẽ có người phải đứng yên tại chỗ.

Đa phần để đảm bảo an toàn, mọi người đều chọn cách tiếp cận bảo thủ, tập trung làm tốt công việc của mình, không dính líu đến những chuyện thị phi bên ngoài, hy vọng lãnh đạo nhìn thấy công lao của mình mà trao cơ hội thăng tiến.

Vệ Đại Trụ, trái lại, lại tỏa sáng rực rỡ vào thời điểm này.

Ngay từ đầu năm, ông ấy đã lập công lớn khi bắt được hai gián điệp. Không lâu sau, mẹ của Vệ Đại Trụ đã bán bằng sáng chế của mình cho xưởng thuốc Xuyên Trung, tạo ra sản phẩm mang tên "Trà thuốc thanh tạng đặc chế của bà cụ Vệ". Tiếp đó, bà cụ lại cho ra đời sản phẩm "Xà phòng đặc chế của bà cụ Vệ". Những điều này khiến các đồng nghiệp cùng cấp với Vệ Đại Trụ ghen tị đến đỏ mắt. Họ tự hỏi sao mình không có được một người mẹ vừa tài giỏi lại vừa mang lại may mắn như vậy?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 204: Chương 204



Điều khiến người ta ngưỡng mộ nhất không phải tài năng của bà cụ Vệ, mà chính là chiến lược "Quân dân như một nhà" của bà cụ. Bà cụ thường xuyên gọi các quân nhân đang nghỉ phép đến nhà giúp việc. Sau khi xong việc, bà cụ luôn đãi họ một bữa ăn ngon. Thêm vào đó, bốn cô con dâu của nhà họ Vệ đều có tính cách dễ chịu. Trong đó, Tạ Ngọc Thư có tiếng tốt trong đội y tế, không giống một số bác sĩ khác, dễ nổi nóng với binh sĩ. Ba cô con dâu còn lại làm việc trong bếp ăn quân đội, thường phụ trách nấu nướng, chuẩn bị nguyên liệu, và thỉnh thoảng trực tiếp phục vụ cơm cho binh sĩ. Mỗi lần như vậy, họ luôn sắp đầy thức ăn trong đĩa, món ăn vừa ngon lại vừa no bụng. Với sự hỗ trợ mạnh mẽ từ "đội nữ binh" này, danh tiếng của Vệ Đại Trụ ngày càng vang xa.

Chưa kể, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư còn cùng nhau thúc đẩy việc xây dựng xưởng sản xuất xà phòng, tạo công ăn việc làm cho nhiều người nhà quân nhân đang thất nghiệp, giúp giảm đáng kể áp lực kinh tế của các gia đình quân nhân. Các bà vợ và mẹ chồng khi có công việc để làm không còn để tâm đến những chuyện vặt vãnh thường ngày. Khi túi tiền đầy hơn, họ mua thịt cũng thoải mái hơn. Đến giờ cơm, mùi thịt trong khu nhà quân nhân chưa bao giờ dứt.

Mọi người đều khen ngợi gia đình họ Vệ là những người tử tế và nhân hậu. Duy chỉ có chị Mã, vốn bị mọi người ghét bỏ, là tức giận đến mức mặt mày phồng lên như cá nóc.

Khi Tạ Ngọc Thư gọi mọi người đến làm việc ở xưởng xà phòng, nhà nào cũng được nhắc đến, chỉ trừ nhà chị Mã. Việc này khiến mỗi khi đến giờ làm việc, khu nhà quân nhân gần như trống không, chỉ còn lại mấy ông bà già phải ở nhà trông trẻ. Chị Mã muốn nói chuyện làm quen với những người ở lại, nhưng họ đều lạnh nhạt, không ai thèm để ý đến bà ta, thậm chí còn nói những câu khiến bà ta xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Trong lòng, chị Mã tức tối đến mức mỗi ngày đều thầm nguyền rủa Tạ Ngọc Thư cả trăm lần. Nhưng vì sĩ diện, khi bị hỏi sao không đi làm ở xưởng xà phòng, có phải do Tạ Ngọc Thư cố tình không gọi hay không, bà ta lại giả bộ rộng lượng, nói:

“Làm gì có chuyện đó? Ngọc Thư là người hiểu chuyện, không đời nào để bụng chút chuyện vặt vãnh hồi trước mà làm khó tôi. Chỉ là Ngọc Thư biết con gái tôi mới sinh con, tôi phải chạy tới chạy lui chăm sóc, không thể đi làm được, nên bảo tôi cứ nghỉ ngơi. Con rể tôi khỏe mạnh, nhưng nghịch ngợm lắm, mà mẹ chồng nó thì vụng về, cái gì cũng không biết làm, chẳng lẽ tôi không ra tay giúp đỡ? Cháu ngoại mình thì phải tự mình thương, kiếm tiền sao so được với chăm cháu?”

Một bà cụ khác nghe vậy thì hỏi lại:

“Chị bảo phải chạy tới chạy lui chăm con gái, sao tôi chẳng thấy chị ra ngoài, ngày nào cũng ru rú ở nhà? Nhìn cũng không giống là yêu thương cháu ngoại cho lắm!”

Câu nói này đánh trúng điểm yếu của chị Mã, khiến bà ta tức muốn chết, chỉ hận không thể xé nát miệng bà cụ kia. Nhưng lại không dám nổi giận, đành nghiến răng nói:

“Không phải mẹ chồng nó biết tôi chạy tới chạy lui vất vả, nên bảo tự mình chăm con dâu và cháu nội hay sao? Tôi cũng không yên tâm lắm, nhưng đã bàn với con gái rồi, chờ thời tiết ấm hơn, tôi sẽ đón mẹ con nó về nhà tôi ở vài tháng.”

Bà cụ kia nghe xong thì giơ ngón tay cái khen ngợi:

“Chị Mã, chị thật là tốt với con gái!”

May

Chị Mã cười gượng, nhưng trong lòng thì tức đến lộn ruột. Lúc chăm con gái ở cữ, bà ta suýt đánh nhau với bà thông gia tới tám trăm trận. Con gái bà ta lại dở hơi, lúc nào cũng bênh mẹ chồng, khiến bà ta tức đến tăng huyết áp. Còn thằng cháu ngoại thì di truyền hoàn hảo cái giọng chói tai của bà nội nó, cứ tỉnh dậy là gào khóc, làm bà ta bực bội đến mức phải bỏ về nhà.

Nhưng nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ và lời khen ngợi của bà cụ kia, chị Mã lại ôm khư khư cái danh dự hão của mình. Hôm sau, bà ta đạp xe đến Dung Thành, vào thẳng nhà con gái, định đưa mẹ con nó về nhà ở vài ngày. Dù chỉ vài ngày thôi cũng được, miễn là để mọi người thấy bà ta có thể ngẩng cao đầu.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 205: Chương 205



Nhưng ngay khi vừa bước vào nhà, bà ta đã bị bà thông gia lạnh nhạt đón tiếp. Bà thông gia chỉ buông một câu “Mẹ cô đến rồi” rồi xách giỏ đi chợ, không thèm mời bà ta lấy một chén nước.

Chị Mã bế cháu ngoại, định than vãn với con gái về cuộc sống bị cô lập trong khu nhà quân nhân. Nhưng cháu bà ta lại tè ướt cả người bà ta, chưa kịp tìm bô thì thằng bé lại “tặng” bà ta thêm một bãi trên chân. Chị Mã xui xẻo đến mức muốn khóc, tự nhủ chắc chắn hôm nay ra đường không coi lịch.

Dù vậy, bà ta vẫn phải nuốt bực bội vào lòng, lau sạch người, rồi nói với con gái ý định đưa mẹ con nó về. Con gái bà ta chẳng buồn nghĩ ngợi, lập tức từ chối:

“Mẹ, con không về đâu. Mẹ chồng con đối với con tốt lắm, giúp con trông con, cơm không phải nấu, tã không phải giặt, con về làm gì? Để nghe mẹ cằn nhằn mãi à? Mẹ nói cả khu nhà quân nhân ai cũng ghét mẹ, giờ lại kéo con về để làm bia đỡ đạn cho mẹ hả? Mẹ là mẹ ruột con đấy!”

Chị Mã tức đến phát ngược:

May

“Sao cô ăn nói kiểu đó? Tôi chăm cô ở cữ, không nấu cơm hay giặt tã à? Tóm lại, ngày mai cô gọi chồng đưa cả cô lẫn cháu về nhà! Dù chỉ ở vài ngày, cũng phải để tôi nở mày nở mặt. Nếu không, đừng coi tôi là mẹ nữa!”

Nói xong, bà ta đùng đùng bỏ đi, trước khi đi còn buông một câu:

“Nhớ mang theo lương thực của mẹ con cô! Nhà này không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi!”

Con gái bà ta, tên là Mã Nguyên, vì sợ mẹ tức giận mà xảy ra chuyện, đành đồng ý. Khi mẹ chồng về, cô ta kể lại sự việc. Bà mẹ chồng chẳng có ý kiến gì, chỉ tiếc cháu còn nhỏ, nên dặn dò đủ điều, còn chuẩn bị cả một túi đồ lớn để Mã Nguyên mang về. Những thứ như lương thực mà chị Mã nói cũng đã được bà mẹ chồng chuẩn bị, toàn là thực phẩm tinh.

Chồng Mã Nguyên làm ở xưởng đường ống, đúng lúc tan ca đêm, liền quyết định chở vợ con về nhà mẹ vợ ngay hôm sau. Anh ta sắp xếp đầy đủ đồ đạc trên xe đạp, chở cả nhà băng băng hướng về khu quân đội.

Chị Mã giận con gái mình sau khi lấy chồng thì không còn gần gũi mẹ đẻ, lại thân thiết với mẹ chồng hơn. Nhưng dù sao bà ta vẫn thương con, sáng sớm đã dậy chuẩn bị cơm, thậm chí lấy hết số thịt còn lại trong nhà băm nhỏ làm nhân gói há cảo. Thế mà đợi từ sáng đến trưa, con gái và con rể mới lò mò tới. Kìm nén bực tức, chị Mã vẫn niềm nở mời họ ăn cơm. Nào ngờ con rể mặt mày nhăn nhó, ăn vội vài miếng rồi đi thẳng vào phòng, chẳng thèm nói với bà ta – bà mẹ vợ – một câu. Con gái bà ta còn quá đáng hơn, chẳng những không biết cảm kích công sức gói há cảo của mẹ, mà còn chê bai đủ thứ.

Chị Mã không nhịn nổi nữa, bùng nổ ngay tại chỗ:

“Vợ chồng các người rốt cuộc là giở trò gì thế? Mẹ đây dậy từ sáng sớm làm cơm, đợi mãi đến trưa mới thấy mò tới, còn làm bộ làm tịch cái gì? Các người coi mẹ là bà già làm lụng không công chắc? Cả năm trời nhà này ăn được mấy bữa há cảo, chút thịt còn lại trong nhà mẹ đều gói hết cho hai người rồi, thế mà vẫn không vừa lòng à? Mặt mày cau có như thế, là mẹ nợ các người chắc?”

Mã Nguyên bế đứa con nhỏ vừa ngủ, thấy nó bị tiếng quát làm giật mình khóc thét, cơn giận cũng bùng lên:

“Mẹ không muốn lo thì đừng lo, ai bắt mẹ gọi bọn con về làm gì, để rồi gây sự cho khổ nhau thế này? Cả ngày cứ chê mẹ chồng con thế này thế nọ, mẹ có bao giờ tự nhìn lại mình chưa?”

“Đêm qua, Từ Đông vừa trực ca đêm, sáng ra mới được về nhà. Con thương chồng, để anh ấy ngủ thêm chút rồi mới sang đây, thì sao nào? Anh ấy chỉ ngủ được chưa đầy ba tiếng, đã phải đạp xe chở cả mẹ con con và đống đồ lỉnh kỉnh về đây, mệt đến c.h.ế.t đi sống lại, giờ anh ấy vào phòng ngủ một lát, cũng sai à?”

“Mẹ làm ơn đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình. Để ý và thông cảm cho bọn con một chút, được không?”

“Nếu mẹ không muốn con về thăm nhà, cứ nói thẳng. Hà tất phải gọi con về đây để làm khó nhau như thế? Mẹ làm vậy, trong lòng vui lắm à?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 206: Chương 206



Mẹ con vốn hiểu rõ nhau, thân thuộc đến mức không còn gì xa lạ. Nếu làm tổn thương nhau, chắc chắn từng lời nói ra đều như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim.

Chị Mã vốn đã kìm nén đầy bụng ấm ức, giờ lại bị con gái ruột của mình chỉ tay vào mặt chất vấn. Cơn tức suýt khiến bà ta trào máu, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa mắng:

“Con giỏi lắm, Mã Nguyên! Mẹ bế bồng chăm sóc con từng chút từ bé đến giờ, con đối xử với mẹ thế này sao? Mẹ định đến nhà con chăm cữ cho con, mẹ chồng con lườm nguýt lạnh nhạt, đến mức mẹ phải bảo con bế con về nhà mẹ đẻ, mà con còn tỏ vẻ không muốn! Mẹ hèn hạ đến thế à? Yêu thương con, thương cháu đến mức này mà đây là kết cục con dành cho mẹ sao?”

May

Mã Nguyên bĩu môi:

“... Mẹ, mẹ nuôi con bằng gì cơ???”

Nếu đúng như mẹ nói, chăm bẵm bằng "cái đấy" thì cô ta sống sót đến giờ đúng là kỳ tích. Liệu giờ đổi sang người mẹ khác có kịp không nhỉ?

Bầu không khí vốn căng thẳng như dây đàn lập tức chững lại vì câu nói của chị Mã.

Chị Mã suy nghĩ nghiêm túc về những lời vừa nói, rồi không nhịn được cười phá lên. Nhưng nhớ đến hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để cười, bà ta cố kìm lại, mặt tối sầm:

“Đừng có đánh trống lảng! Mã Nguyên, hôm nay mẹ con mình cứ phải nói cho ra nhẽ, mọi chuyện rõ ràng từ đầu đến cuối, để sau này đỡ mâu thuẫn!”

“Được!”

Mã Nguyên cũng quyết tâm. Cô ta không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với người mẹ thần kinh căng như dây đàn của mình, càng không muốn bị kẹt giữa mẹ ruột ngang ngược và mẹ chồng hiền lành. Cô ta đành lấy hết can đảm liệt kê từng chuyện mẹ cô ta đã làm khiến người khác ngán ngẩm trong những năm qua.

“Mẹ, bỏ qua mấy chuyện khác đi. Con chỉ hỏi mẹ một câu: mẹ có phải quản việc bao đồng quá không? Việc nào cần quản, việc nào không cần, mẹ đều chen vào, đúng không? Lúc con sinh con, mẹ tức đến mức mặt xanh lét. Khi ấy mẹ nói mẹ chồng của bác sĩ Tạ cố ý đối đầu với mẹ. Nhưng sau này con đi hỏi người khác, ai cũng bảo mẹ chồng bác sĩ Tạ tính tình hòa nhã, đối xử với mọi người đều tốt. Sao lại cố ý nhằm vào mẹ được?”

Chị Mã vênh mặt đáp:

“Vì bọn họ đều muốn ăn thịt, chỉ có mẹ giác ngộ cao, không để bọn họ ăn.”

“Thôi đi mẹ! Người ta xem mẹ như kẻ thù giai cấp mà mẹ còn tự tâng bốc bản thân. Mẹ không thấy buồn cười à?”

Mã Nguyên thấy đứa trẻ hơi khó chịu bèn bế lên, vừa đung đưa nhẹ nhàng vừa tiếp tục nói với mẹ mình:

“Mẹ đừng làm phiền nữa. Lúc nào cũng tự cho là đúng, nói rằng mình làm điều tốt cho người khác. Nhưng mẹ đã đứng trên góc độ của người khác mà nghĩ chưa? Người ta có muốn nghe mẹ giáo huấn không? Nhà người ta chỉ mong có miếng thịt ăn, con cái đói đến khóc thét, vậy mà mẹ còn mang lý lẽ của mình ra để thuyết phục, ép buộc họ. Quản trời quản đất, mẹ nghĩ mẹ là cảnh sát Thái Bình Dương à... Bảo sao người ta không ghét mẹ. Nếu là con, con cũng không đứng về phía mẹ đâu, chứ đừng nói gì đến việc bênh mẹ!”

Chị Mã cứng họng, lắp bắp hồi lâu mới hỏi:

“Con gái, mấy lời này ai nói với con?”

“Mẹ chồng con nói.” Mã Nguyên vừa dứt lời, thấy mặt chị Mã ngày càng đen lại, cô ta mới nhận ra mẹ ruột và mẹ chồng mình vốn bất hòa. Cô ta vội chữa cháy:

“Mẹ, mẹ chồng con là người hiểu chuyện. Nhìn bà ấy sống an phận. Quần áo của con cũng là các chị em thân thiết của bà ấy giúp làm. Còn mẹ, mẹ có được mấy người bạn như thế?”

Trong phòng, chồng Mã Nguyên vốn nằm nghỉ, nghe thấy cuộc tranh cãi của vợ và mẹ vợ, anh ta lập tức tỉnh hẳn. Anh ta biết mẹ vợ mình ngang ngược cỡ nào, thế mà bị vợ anh ta nói cho á khẩu. Có khi bà ta đang nghi ngờ cả cuộc đời mình… Nghĩ đến đây, anh ta cười khúc khích trong chăn.

Còn chị Mã, niềm tin vững chắc bao năm của bà ta gần như sụp đổ hoàn toàn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 207: Chương 207



Cùng lúc đó, ở một nơi khác, bà cụ Vệ cũng cảm thấy thế giới quan vững chãi của mình đang lung lay dữ dội.

Bà cụ cầm điện thoại, giận dữ hét lên:

“Đại Nha, con nói lại lần nữa xem nào. Con định làm cái gì? Con phải suy nghĩ kỹ đi. Đứa trẻ đã được chín tháng, chuyện này nói ly hôn là ly hôn ngay được sao?”

“Con đưa điện thoại cho Bạch Dương. Mẹ phải hỏi cho ra nhẽ, cậu ta định bỏ đi thì hai mẹ con con phải làm thế nào? Con biết không, một tháng nữa đứa trẻ ra đời, vừa sinh ra đã không thấy mặt cha. Cậu ta còn liên lụy đến con mình. Hai đứa có nghĩ đến đứa trẻ không?”

Đại Nha nghẹn ngào trong điện thoại:

“Mẹ… con đã cố hết sức rồi. Anh ấy quyết đi. Ngay cả cha mẹ chồng cũng khuyên không được. Con biết phải làm sao đây?”

“Con cũng muốn giữ anh ấy lại. Nhưng mẹ biết, ép buộc anh ấy ở lại thì chỉ là oán hận cả đời. Thà để anh ấy ra đi còn hơn sống bên con mà hận con, trách con vì đã kéo anh ấy lại. Còn chuyện đứa trẻ, để sau hãy tính. Khi cả con và Bạch Dương không thể sống hạnh phúc, làm sao lo nổi cho hai đứa trẻ?”

Bà cụ Vệ giận đến phát đau, tức tối nói:

“Đúng là hai đứa trẻ không may, đầu thai vào nhà cha mẹ như thế này! Đại Nha, con nghe cho rõ đây. Bằng mọi giá, con giữ Bạch Dương lại cho mẹ. Mẹ sẽ đến thủ đô ngay bây giờ. Việc này phải làm cho rõ. Nhà họ Bạch phải cho mẹ một lời giải thích. Mới cưới chưa được một năm, con còn chưa sinh mà đã làm loạn lên thế này, rốt cuộc họ muốn gì đây?”

Dứt lời, bà cụ đập mạnh điện thoại, quay sang tìm Thiêm Hỉ:

“Nhóc Hỉ, cháu đi cùng bà đến thủ đô nhé? Nhà cô dượng cháu làm loạn, chúng ta phải đến đòi công bằng. Dượng cháu không biết bị ma quỷ gì xui khiến, khăng khăng đòi ra nước ngoài. Cậu ta thì ung dung bỏ đi, để lại thím cháu và hai đứa trẻ chưa ra đời. Cả ba mẹ con họ phải làm sao đây?”

Thiêm Hỉ nghĩ một lúc, nói:

“Gọi bác cả đi bà. Chúng ta đến đó mà không có người nói chuyện có trọng lượng thì khó mà giải quyết được.”

“Không được. Bác cả cháu dạo này bận túi bụi, không thể vì chuyện nhà mà làm phiền bác cháu. Đây đang là thời điểm sự nghiệp lên hương, chúng ta không thể kéo chân bác. Cha cháu, bác hai, bác ba đều nhát gan, chưa nói gì đã hùa theo nhà người ta. Mang Quốc Kiện và Quốc Khang đi theo đi.”

“Hai thằng đó mười mấy tuổi, cao hơn mét bảy, nếu nhà họ Bạch thật sự không biết điều mà động tay động chân, chúng ta cũng chẳng ngại. Dù có bị đánh, về sau kiện cáo cũng không muộn. Ngay dưới chân thiên tử mà dám làm thế, ta xem họ còn mơ mộng đi nước ngoài nổi không!”

Nói rồi, bà cụ gọi điện cho Tạ Ngọc Thư, bảo bà ấy thông báo với Đại Trụ, những người trong đội bếp như Lan Tử và Nhị Trụ. Sau đó, bà cụ dẫn theo hai cháu trai và một cháu gái lên tàu đi thủ đô.

Từ Dung Thành đến thủ đô đâu phải quãng đường ngắn, phải ngồi ghế cứng cả ngày lẫn đêm mới tới nơi. May mà có Thiêm Hỉ đi cùng. Nhờ đó, bốn bà cháu mới tìm được nơi ở của Đại Nha một cách thuận lợi.

Bà cụ Vệ chẳng thèm gõ cửa, dùng nắm tay đ.ấ.m thùm thụp khiến Vệ Đại Nha trong nhà giật mình, cứ tưởng có trộm xông vào. Chị ấy vớ ngay con d.a.o thái rau xông ra mở cửa.

May

"Chà, giỏi gớm nhỉ, mang d.a.o ra đón mẹ à?" Bà cụ Vệ bước tới như tên bắn, giật phắt con d.a.o trong tay Vệ Đại Nha, rồi tát một cái như trời giáng khiến chị ấy ngẩn người. Đứng sau bà cụ là ba anh em Vệ Quốc Kiện, Vệ Quốc Khang và Vệ Thiêm Hỉ cũng ngơ ngác, chẳng dám nói câu nào.

Vệ Đại Nha ôm gương mặt sưng đỏ, mắt tròn xoe như quả hạch, ngạc nhiên hỏi:

"Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"

"Mẹ đánh con? Con còn hỏi mẹ vì sao?" Bà cụ Vệ trợn mắt, giọng đầy phẫn nộ, "Cha con mất sớm, mẹ một tay nuôi lớn năm đứa các con, việc gì mẹ cũng lo liệu chu toàn. Vậy mà giờ con gặp chút chuyện nhỏ đã bỏ mặc con cái? Làm mẹ kiểu gì thế hả? Nếu năm đó mẹ cũng như con bây giờ, thì thà dìm c.h.ế.t cả năm đứa các con xuống sông rồi sống đời ung dung còn hơn!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 208: Chương 208



Vệ Đại Nha ngồi bệt xuống ghế sofa, hai tay ôm đầu gối, mặt cúi gằm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bà cụ Vệ lại vung tay tát thêm cái nữa, lần này ép chị ấy ngả hẳn ra lưng ghế. "Muốn khóc thế nào thì cứ khóc, nhưng nếu con dám đè bẹp hai đứa cháu ngoại trong bụng, mẹ sẽ lột da con ngay lập tức!"

Vệ Đại Nha vừa khóc vừa cười, trông thảm thương không tả xiết. Nhưng hai cái bạt tai ấy lại khiến tâm trí chị ấy dần tỉnh táo, như tìm lại được chỗ dựa vững vàng.

Vệ Thiêm Hỉ khẽ kéo tay áo bà cụ, bà cụ hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại, rồi ngồi phịch xuống ghế, hỏi:

"Thằng Bạch Dương đâu? Gọi nó tới gặp mẹ!"

May

"Anh ta đi rồi, chắc giờ đã lên máy bay." Vệ Đại Nha ngả người tựa lưng ghế, ánh mắt dại đi, mấy lần định tập trung nhưng đều thất bại.

"Vậy còn cha mẹ chồng con đâu? Gọi cho họ ngay! Nói mẹ muốn đến nhà họ Bạch đòi lại công bằng. Nếu họ không tới, mẹ đích thân đi báo công an! Bạch Dương nỡ bỏ mặc vợ con, một mình cao chạy xa bay, thì mẹ sẽ dùng chính cha mẹ nó mà lôi cổ nó về. Không về thì cứ chờ xem cha mẹ nó ngồi tù! Nếu thằng bất hiếu ấy còn trắng trợn như vậy, thì lần này mẹ cũng phải tâm phục khẩu phục!"

Vệ Đại Nha sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn mẹ mình. "Mẹ…" Chị ấy không ngờ bà cụ lại nghĩ ra chiêu độc như vậy, quả là đòn chí mạng!

"Mẹ cái gì mà mẹ! Con biết không, thằng Bạch Dương bỏ đi, sau này con sẽ khổ đến mức nào? Một chàng rể như nửa đứa con trai, mẹ vốn không cần thêm nửa đứa đó. Nhưng nếu nó dám làm khổ con gái mẹ, mẹ sẽ khiến cả nhà nó sống không nổi!"

"Khi xưa hứa hẹn với mẹ thế nào? Giờ mới một năm đã quên sạch? Bạch Dương liệu mà cầu trời đừng để mẹ gặp lại, không thì mẹ tát cho nó gãy cả hàm răng!"

Bà cụ Vệ chống tay vào hông, mắng như bão táp, nhìn Vệ Đại Nha ngồi bất động, lại thêm tức giận:

"Con còn không gọi ngay đi? Là người c.h.ế.t à? Bị bắt nạt đến thế này mà vẫn chịu nhịn? Không có Bạch Dương thì không sống nổi chắc? Sao phải tự hạ mình đến thế?"

"Vệ Đại Nha, con có gọi không? Không thì từ giờ cút ra khỏi nhà, coi như mẹ không có đứa con gái này. Còn chuyện nhà họ Bạch, mẹ tự xử lý, không lật đổ được đám rùa rụt cổ ấy thì mẹ không phải bà cụ Vệ!"

Biết mẹ mình nói là làm, Vệ Đại Nha sợ đến tái mặt, vội vàng chạy xuống tiệm tạp hóa gần đó để gọi điện.

Nhân lúc ấy, bà cụ ghé tai Vệ Thiêm Hỉ hỏi nhỏ:

"Nhóc Hỉ, có cách nào làm cái máy bay ấy quay đầu không?"

Vệ Thiêm Hỉ giật nảy mình, há hốc miệng:

"Nội ơi, máy bay mà gặp sự cố thì toàn bộ hành khách không ai sống nổi. Nội giận dượng ấy thì giận, nhưng đâu cần cả chuyến bay phải đền mạng!"

Bà cụ lắc đầu, thấp giọng giải thích:

"Ý nội không phải thế. Ở quê mình hay nói đến chuyện "quỷ dẫn đường", con có cách nào làm cho máy bay bay lạc một hồi rồi quay lại không?"

Vệ Thiêm Hỉ hiểu ra, nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Được ạ. Nội chờ chút, khi nào máy bay của dượng sắp hạ cánh, con sẽ báo nội."

Vừa nói, cô vừa chà nhẹ ngón cái và ngón trỏ vào nhau, đám mây trên trời bỗng xoay chuyển, hợp lại thành một đám mây hình ống khổng lồ, từ từ kéo về phía thủ đô. Máy bay chở Bạch Dương vừa vặn lọt vào vùng bao phủ của đám mây ấy.

Phi công nhận ra tình hình lập tức liên lạc với trung tâm kiểm soát không lưu. Sau khi xác định độ dày và hướng di chuyển của mây, họ quyết định quay lại sân bay thủ đô.

Trên máy bay, hành khách nhìn qua cửa sổ thấy đám mây kỳ dị, ai nấy đều mặt mày tái mét. Máy bay xoay chuyển giữa ranh giới nguy hiểm, đổi hướng và hạ cánh theo lộ trình mới. Nhưng vì là chuyến bay xuyên lục địa, nhiên liệu vẫn còn rất nhiều, máy bay phải bay vòng trên trời suốt mười giờ trước khi có thể hạ cánh.

Bạch Dương trở lại thủ đô, lòng ngổn ngang trăm mối. Một linh cảm chẳng lành cứ vờn quanh tâm trí.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 209: Chương 209



Cha mẹ anh ta, sau khi nhận được cuộc gọi nghẹn ngào của Vệ Đại Nha, cũng tức tốc đến căn hộ nơi con dâu đang sống.

Vừa bước vào cửa, họ liền thấy một bà cụ có nét giống hệt Vệ Đại Nha đang ngồi trên ghế, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Cha Bạch lập tức cảm thấy căng thẳng, vội hạ giọng:

"Dạ… dạ, bà thông gia phải không ạ?"

Bà cụ Vệ cười nhạt:

"Thông gia cái gì? Tôi không có kiểu thông gia tệ hại như các người!"

Bạch Dương thừa hưởng mọi nét đẹp của cha mẹ, nhưng lại chẳng giống ai quá rõ ràng. Lúc cha mẹ anh ta bước vào, bà cụ Vệ còn chưa dám chắc. Nhưng nghe cha Bạch gọi "thông gia", cơn giận bà cụ tích tụ bấy lâu như núi lửa phun trào.

"Nhà các người có còn nhân tính không? Cái gì gọi là thông gia? Gả con gái tôi xa xôi như vậy, giờ muốn ly hôn là ly hôn? Các người nghĩ con gái nhà họ Vệ là thứ gì? Bụng còn đang mang cháu mà nhà họ Bạch lại bạc bẽo đến thế?"

Mẹ Bạch sợ bà cụ Vệ làm lớn chuyện, hạ giọng dỗ dành:

"Bà thông gia, bà bớt giận chút, nói nhỏ thôi, nếu hàng xóm nghe được thì xấu hổ lắm."

May

"Xấu hổ? Các người đã làm chuyện đáng xấu hổ mà còn sợ người khác biết? Giờ mới nghĩ đến thể diện, lúc làm thì nghĩ gì?"

Cha mẹ của Bạch Dương ở thủ đô đều giữ những chức vụ không nhỏ, ra ngoài được xem là những người có uy tín, có danh tiếng. Nếu không, họ cũng chẳng thể dễ dàng sắp xếp để đưa Bạch Dương vào quân đội ở Dung Thành, rồi lại kéo anh ta ra khi cần thiết.

Điều mà họ sợ nhất chính là mất mặt, đặc biệt là chuyện lần này chẳng khác nào làm trái quy định. Nếu bị người khác phát giác, những ngày tháng tốt đẹp của cả gia đình họ có lẽ cũng chấm dứt.

Còn bà cụ Vệ thì chẳng ngán chuyện mất mặt. Huống hồ, trong chuyện này, bà cụ hoàn toàn có lý, có chỗ dựa vững chắc. Nếu có mất mặt, thì cũng không phải là bà cụ.

Những lời mắng nhiếc đầy gai góc của bà cụ Vệ khiến sắc mặt mẹ Bạch lúc trắng lúc xanh. Nén giận, bà ấy nghiến răng hỏi:

“Bà thông gia, chuyện này là nhà họ Bạch chúng tôi làm không đúng, chúng tôi thừa nhận. Nhưng tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho đứa trẻ. Bà muốn mắng cứ mắng, nhưng giờ Bạch Dương đã lên máy bay rồi. Nói gì cũng chẳng thay đổi được nữa. Chi bằng ngồi xuống bàn bạc xem nên giải quyết chuyện của Đại Nha và hai đứa trẻ thế nào cho ổn thỏa.”

Bà cụ Vệ vắt chân lên nhau, cười lạnh lùng:

“Lên máy bay rồi, nói gì cũng chẳng thay đổi được? Tôi đây từ nhỏ đã tin rằng kẻ làm điều ác thì trời sẽ trừng phạt. Không biết là bị ma quỷ nào xui khiến, mà dám bỏ vợ bỏ con để ra nước ngoài? Nếu trời có mắt, chắc chắn sẽ không để nó đi được đâu!”

Bà cụ ngừng lại một lát rồi gật đầu, nói tiếp:

“Nhưng bà nói đúng. Bây giờ nên tính chuyện của Đại Nha và hai đứa trẻ.” Quay sang Đại Nha, bà cụ hỏi:

“Chẳng phải con định ly hôn sao? Giấy chứng nhận ly hôn đã lấy chưa?”

Đại Nha lắc đầu:

“Chưa, chỉ viết đơn ly hôn thôi. Bạch Dương nói, nếu con đồng ý đợi, thì cứ đợi anh ta về, hai người sẽ không tính là ly hôn. Nếu con không muốn đợi nữa, thì cứ cầm lá đơn đã ký tên, đóng dấu tay kia đến cục dân chính, họ sẽ cấp giấy chứng nhận ly hôn cho con.”

Bà cụ Vệ cười khẩy, giọng châm biếm:

“Vậy nên con vẫn muốn đợi cái thằng chẳng ra gì ấy à? Cha mẹ chồng con rõ ràng biết trong nước mấy năm nay khó khăn, nên mới nằng nặc muốn đưa nó ra nước ngoài. Con còn bày đặt giả vờ si tình? Gặp chuyện thế này, đau đầu hai ba ngày là đủ rồi!”

“Đại Nha, nếu con không muốn làm mẹ tức chết, thì mau lấy bút viết lại một lá đơn ly hôn khác cho mẹ! Viết rõ là vì con không thể chịu được sự ích kỷ, vụ lợi của nhà họ Bạch, nên quyết định chia tay trong hòa bình, mỗi người tự theo đuổi cuộc sống riêng. Đừng có học hành nữa. Theo mẹ về nhà! Người ta càng học càng sáng suốt, con càng học càng mụ mị, đầu óc nhồi toàn bã đậu hay sao?”
 
Back
Top Bottom