Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 180: Chương 180



Chị Mã vốn tưởng chẳng ai sẽ ghé qua thăm mình, cảm giác sâu sắc sự lạnh nhạt khi người đi trà nguội. Cuối cùng, bà ta cũng nhận ra mối quan hệ của mình trong khu nhà gia đình quân nhân thực ra ra sao.

Không, bà ta chẳng có quan hệ tốt đẹp nào cả.

Trước đây, mọi người chào hỏi bà ta, chắc chỉ vì ngại làm phật lòng bà ta mà thôi. Bây giờ, khi thấy bà ta gục ngã, bộ mặt thật của họ cũng phơi bày hết. Nhưng điều làm bà ta khó chịu nhất không phải là sự lạnh nhạt đó, mà là cái miệng của đám phụ nữ trong khu. Mỗi lần gặp bà ta, họ đều hỏi:

“Chị Mã, hôm nay ăn thịt chưa?”

May

Bất kể bà ta đi đâu, làm gì, luôn có cảm giác bị người ta chỉ trỏ sau lưng, bàn tán xì xào. Chị Mã thực sự không chịu nổi nữa. Biết được sức chiến đấu gần như siêu nhân của bà cụ Vệ, bà ta đành chấp nhận rút lui. Ngày hôm sau, bà ta thu xếp hành lý, lên đường đến Dung Thành. Bà ta quyết định ở lại chăm con gái cữ rồi mới quay về.

Nào ngờ, thuộc tính “gây họa” vốn dĩ đã gắn chặt vào bà ta. Đi đến đâu cũng không yên, nhưng chuyện này sẽ nhắc lại sau.

Cùng với danh tiếng “rất lợi hại” của bà cụ Vệ lan xa, danh tiếng “nhiệt tình giúp đỡ” của bà cụ cũng được truyền tụng.

Trong doanh trại có đội hậu cần, đội hậu cần cũng có đầu bếp chuyên trách. Nhưng những người này đều là đàn ông, suốt ngày chỉ biết nấu những món ăn lớn. Đầu bếp nào nấu không dở đã là rất tốt, còn nói gì đến hương vị ngon lành. Họ làm đồ ăn rất qua loa, ngại gói há cảo vì quá phiền phức nên chỉ nấu một nồi mì lớn... Kết quả, binh sĩ đều chán nản.

Ở nơi đất khách quê người, mỗi dịp lễ tết lại càng khiến người ta nhớ quê hương hơn.

Nỗi nhớ quê là tình cảm ăn sâu vào m.á.u của người Hoa. Ngày thường có thể không thấy rõ, nhưng đến lúc lễ tết, họ không kiềm được mà nhớ đến gia đình, nhớ những món ăn quê nhà, nhớ đến những chiếc há cảo do mẹ làm... Vì vậy, khi ngoài kia đang rộn ràng không khí vui mừng, nhà ăn doanh trại lại nhuốm vẻ buồn bã. Dù có bao nhiêu chương trình văn nghệ do lính văn nghệ chuẩn bị, cũng khó làm binh sĩ nở một nụ cười thật lòng.

Vào lúc này, bà cụ Vệ đã đến để mang hơi ấm.

Phải nói thật, số há cảo bà cụ Vệ cùng bốn cô con dâu làm không hề ít, nhưng số binh sĩ còn đông hơn nhiều. Mỗi người nhận được trong bát chỉ là một hoặc hai cái. Dẫu vậy, tình cảm này đã khắc sâu vào lòng những người lính thép ấy.

Người tốt luôn gặp điều tốt. Sáng mùng Hai, “điều tốt” đã tìm đến tận cửa.

Trưởng đội hậu cần tìm đến nhà họ Vệ, hỏi bà cụ:

“Bác gái ơi, đám lính đều bảo há cảo nhà bác làm ngon. Tôi đã hỏi trong khu gia đình quân nhân, biết được nhà bác nấu ăn cũng rất tuyệt. Bác xem có thể cho vài người trong nhà qua đội hậu cần giúp một tay không? Có lương hẳn hoi, có cả chế độ. Không cần làm việc nặng nhọc đâu, chỉ cần nấu nướng, pha chế gia vị là được.”

Bà cụ Vệ vốn đang phiền lòng vì ba cô con dâu – Lan Tử, Xuân Nha, và Thúy Phân – cứ nhàn rỗi trong nhà, khiến bà cụ bực mình. Trưởng đội hậu cần chẳng khác gì mang gối đến đúng lúc bà cụ đang buồn ngủ.

“Được! Ba con dâu nhà tôi đều rảnh cả. Cậu nói xem bao giờ cần họ đi, tôi sẽ bảo họ ngay.” Bà cụ đồng ý rất nhanh gọn.

Trưởng đội hậu cần cười hiền lành:

“Càng sớm càng tốt! Đám lính ai cũng mong được cải thiện bữa ăn rồi.”

“Vậy thì mai họ sẽ đến! Cậu cứ yên tâm, con dâu nhà tôi làm việc đều đáng tin cả, không phải loại người hay làm cao đâu. Nếu có gì chưa đúng, cậu cứ thẳng thắn phê bình. Những người lính đều là thần hộ mệnh của dân, mình phải để họ ăn ngon!”

Nghe bà cụ nói với tinh thần như vậy, lại thêm việc bà cụ từng bắt sống hai gián điệp, trưởng đội hậu cần càng thêm kính phục, lòng ngưỡng mộ dâng lên cuồn cuộn như dòng sông.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 181: Chương 181



Thế là Lan Tử, Xuân Nha, và Thúy Phân được sắp xếp ổn thỏa.

Nhà giờ chỉ còn lại vài người không phải làm gì, bà cụ Vệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nỗi ám ảnh tâm lý do gián điệp để lại cũng nhạt dần.

Sáng mùng Hai, Nhị Nha và Cốc Thạc ghé qua, mang theo một túi quà cùng quà tặng cho bảy anh em nhà họ Vệ và cả Thiêm Hỉ.

Bà cụ nhớ lời của Thiêm Hỉ nên bóng gió nói với Nhị Nha. Lúc này, bụng của Nhị Nha đã lộ rõ, dự kiến sinh vào khoảng Tết Đoan Ngọ. Nhị Nha lanh trí, nghe xong liền hỏi:

“Mẹ, tin này từ đâu ra? Có chắc không?”

“Ông trời nói cho mẹ, con tin hay không tùy con.” Bà cụ nói tránh.

Cốc Thạc nghe chẳng hiểu gì, nhưng Nhị Nha thì hiểu. Chị ấy xoa bụng, đáp:

“Được ạ! Con vốn muốn tốt nghiệp sớm nên đã đẩy nhanh tiến độ học, chỉ còn một năm nữa là xong. Con sẽ cố gắng tiết kiệm thời gian, sau kỳ nghỉ này sẽ nói với lãnh đạo khoa, tốt nghiệp sớm và xin điều về doanh trại. Nhưng mẹ ơi, con học đại học rồi, chắc sẽ không làm việc cùng mẹ chồng ở đội y tế đâu. Con sẽ làm ở vị trí kỹ thuật như anh Thạc. Mẹ thấy vậy có được không?”

“Được!” Bà cụ thở phào nhẹ nhõm. “Nhị Nha, mẹ biết con là đứa nghe lời, nên mẹ không cần nói nhiều. Mẹ rảnh rỗi, việc chăm con cứ để mẹ lo. Xem con bé Thiêm Hỉ nhà mình kìa, chẳng phải mẹ một tay nuôi lớn sao? Xinh đẹp, lanh lợi, con cứ yên tâm đi!”

Nhị Nha vốn có chuyện muốn nói với bà cụ, ăn cơm xong liền bày tỏ ý định:

“Mẹ, mẹ biết con học ngành dược, sau khi về doanh trại cũng thường làm việc liên quan đến thuốc. Mẹ xem có thể cho con quyền sử dụng sáng chế ‘canh ngũ hành thanh tạng’ mà mẹ bảo chị cả đăng ký không? Giá trị của sáng chế đó rất lớn, con muốn dùng làm luận văn tốt nghiệp. Với kết quả này, dù tình hình có biến động thế nào, con cũng không bị ảnh hưởng.”

Bà cụ lưỡng lự:

“Thứ đó nếu của riêng mẹ thì mẹ sẽ cho ngay. Nhưng đó là của Thiêm Hỉ, mẹ sợ không hợp. Hay là hỏi ý kiến con bé xem sao?”

Nhị Nha vốn định như vậy. Khi bà cụ gọi Thiêm Hỉ ra, chị ấy liền nói rõ ý định:

“Thiêm Hỉ, cháu có thể cho cô dùng sáng chế đó để làm nghiên cứu không? Đừng lo, nếu nghiên cứu liên quan đến sáng chế này mà kiếm được tiền, cô sẽ không lấy một xu. Cô chỉ muốn nghiên cứu, xem có thể chiết xuất một số thành phần từ đó, rồi điều chế thành thuốc viên hoặc thuốc tiêm. Cháu thấy sao? Tên cháu chắc chắn sẽ được ghi trong mọi kết quả nghiên cứu. Tiền kiếm được, cô sẽ không động vào.”

May

Thiêm Hỉ cười ngây thơ:

“Được ạ!” Rồi không nói thêm gì nữa.

Nhị Nha rất tốt với Thiêm Hỉ, cô cũng nhận ra Nhị Nha muốn tốt nghiệp sớm nên đồng ý ngay.

Nhị Nha tự nhắc đến chuyện tiền bạc, vừa hay giúp Thiêm Hỉ khỏi phải suy nghĩ nhiều. Nếu không, cô còn lo chẳng biết mở lời thế nào với Nhị Nha.

Vệ Thiêm Hỉ lục tìm giấy bút trong nhà, rồi hỏi Vệ Nhị Nha cách viết giấy ủy quyền. Sau đó, cô cẩn thận viết từng nét, còn dùng giấy đỏ cạo ít phẩm màu, in dấu tay lên trên.

Vệ Nhị Nha mãn nguyện rời đi. Về đến nhà, chị ấy liền vùi đầu vào biển sách, khiến Cốc Thạc nhìn mà xót xa. Nhưng anh ấy hiểu áp lực Vệ Nhị Nha phải chịu khi muốn tốt nghiệp sớm, nên không nói gì nhiều, chỉ âm thầm nhắc mẹ mình vài lần, mong bà cụ Cốc chuẩn bị cho Vệ Nhị Nha nhiều món bổ dưỡng hơn.

Bốn cô con dâu đều có công việc, ngôi nhà vốn đông đúc giờ trở nên vắng lặng. Bà cụ Vệ nhìn bảy đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy, cảm thấy chúng bỗng đáng yêu hơn hẳn. Ồn ào một chút cũng tốt, ít ra nhà cửa còn có sức sống.

Nhưng nghĩ đến lời Vệ Thiêm Hỉ nói, bà cụ lại không khỏi lo lắng cho Vệ Đại Nha.

Mong mỏi mãi, cuối cùng đến mùng sáu tháng Giêng, Vệ Đại Nha và Bạch Dương cũng về, mang theo không ít quà cáp. Nhưng bà cụ Vệ nhận ra cách hai vợ chồng trẻ cư xử với nhau có gì đó khác lạ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 182: Chương 182



Bà cụ vốn không phải người giữ được chuyện trong lòng. Trong bữa cơm, bà cụ thẳng thắn hỏi, khiến Bạch Dương hơi ngượng ngùng, còn Vệ Đại Nha thì không hề né tránh. Vừa mở miệng, chị ấy đã rơm rớm nước mắt:

"Mẹ ơi, Bạch Dương muốn ra nước ngoài, còn bảo đưa con đi cùng. Con không muốn đi, nhưng cả cha mẹ chồng đều khuyên con đi, nói rằng ở nước ngoài điều kiện tốt hơn, hai đứa nên sang đó lập nghiệp, đừng lãng phí thời gian ở trong nước với cái môi trường rối ren này."

"Gì cơ? Ra nước ngoài? Đi đâu?" Bà cụ Vệ sững sờ.

Nước mắt Vệ Đại Nha rơi lã chã, như chuỗi hạt đứt dây, tuôn mãi không ngừng:

"Sang bên kia đại dương, đến Mỹ. Cha mẹ chồng con bảo điều kiện bên đó tốt hơn, lại nói giờ ở thủ đô nhiều nhà cũng đưa con cháu sang Mỹ. Nhưng mẹ nghĩ xem, ra ngoài một năm tốn bao nhiêu tiền, mà đi để làm gì? Sang đó người ta nói gì mình còn chẳng hiểu, thì sống thế nào đây?"

Bạch Dương nghe thế liền mất bình tĩnh, lời lẽ đầy bực dọc:

"Không hiểu thì học dần! Các giáo sư của mình chẳng phải cũng nói, trình độ học thuật bên đó hơn hẳn trong nước sao? Ra ngoài học thêm chút bản lĩnh chẳng tốt hơn à? Cha mẹ anh cũng bảo rồi, ra đi đâu phải không quay lại nữa. Em còn không rõ gió đang thổi hướng nào ở thủ đô sao? Biết ở lại có thể gặp rắc rối, sao không đi tránh tạm, đợi qua cơn rồi về?"

Vệ Đại Nha không nói lại được Bạch Dương, chỉ ôm mặt khóc nức nở.

Bà cụ Vệ bị tiếng khóc làm rối bời tâm trí, liền đề nghị:

"Hay là con về nhà mẹ đẻ ở tạm? Cha mẹ chồng muốn đưa Bạch Dương đi thì cứ để nó đi, còn con, nếu không muốn thì cứ ở lại. Hai vợ chồng bàn bạc kỹ, đừng cãi nhau chỉ để phân đúng sai. Cha mẹ chồng con nói tránh gió thì tránh, chỉ cần hai đứa không làm gì sai, đợi qua giai đoạn khó khăn, cả nhà vẫn yên ấm như cũ."

Nói xong, bà cụ lại muốn tự vả vào miệng mình. Sao bà lại quên mất lời Vệ Thiêm Hỉ nói về thời gian?

Cơn gió này đâu phải dễ tránh.

Chỉ sợ một cái chớp mắt đã mười năm, Bạch Dương, người vốn cao ráo, tuấn tú, đi nước ngoài một vòng lại mang theo cả bụng mưu mẹo. Đến lúc đó, liệu có phải anh ta sẽ chán cũ, yêu mới, cưới một cô gái ngoại quốc rồi trở về?

Vệ Đại Nha và Bạch Dương từ thủ đô về thăm đơn vị một chuyến không phải dễ dàng. Thêm vào đó, cả hai đều muốn ghé qua đơn vị cũ để thăm đồng nghiệp trước đây, nên đôi vợ chồng trẻ không vội về, quyết định ở lại đến ngày 13 tháng Giêng mới đi.

Trong khoảng thời gian này, tinh thần của Vệ Đại Nha có vẻ lúc nào cũng thất thần. Khi nói chuyện với bà cụ Vệ, chị ấy thường lơ đãng, khiến bà cụ lo lắng không yên.

Không nhịn được nữa, bà cụ Vệ tranh thủ buổi tối khi không có ai, len lén hỏi Vệ Thiêm Hỉ:

"Nhóc Hỉ, cháu có biết tương lai của cô cháu không? Ý là, hôn nhân của cô và dượng liệu có vấn đề gì không, cô cháu có bị ảnh hưởng từ nhà chồng không?"

Vệ Thiêm Hỉ thực ra chưa từng cố ý xem chuyện này. Bản thân cô không mấy hứng thú với những vấn đề liên quan đến số mệnh, thường thì ngoài những lúc xuất hiện cảnh báo bất ngờ, cô hầu như không động đến những thứ liên quan đến mệnh lý.

May

"Thường xuyên đi gần bờ sông, sao tránh được ướt giày? Một khi đã ướt giày, thì cũng chẳng khác gì rơi xuống sông."

Nghe bà cụ Vệ nói, Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc rồi bảo:

"Mai cháu xem tướng cho cô nhé! Không phải trường hợp đặc biệt, bình thường cháu sẽ không xem. Nếu gần đây có chuyện gì xảy ra, chẳng hạn như năm đó bác cả và bác gái mùng 5 đầu năm, chỉ những ngày này mới có thể nhìn ra, qua mười ngày nửa tháng thì chẳng còn thấy gì."

Bà cụ Vệ lo lắng hỏi:

"Nhóc Hỉ, bà nghe nói xem tướng sẽ mang lại xui xẻo cho người xem, chẳng hạn như phải chịu cảnh cô độc, bệnh tật. Ví dụ như bà Lộ Thần ở quê mình, ai cũng bảo bà ấy bị báo ứng vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều. Nếu con xem tướng cho cô, có bị vạ lây không? Nếu có, thì thôi đừng xem nữa."

"Không sao đâu, xem tướng không phải chuyện bí mật. Chỉ cần theo đúng quy tắc, có thần tiên che chở, sẽ không bị báo ứng. Báo ứng chỉ đến với những kẻ biết cách xem tướng nhưng không có ai che chở, lén mượn năng lực thần tiên. Họ chẳng phải chịu báo ứng thì là gì?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 183: Chương 183



Những điều này là do kiếp trước, sau khi bị bức tượng đá đánh mạnh vào đầu, Vệ Thiêm Hỉ bỗng dưng lĩnh hội được. Những kiến thức trong truyền thừa nghe thì huyền diệu, nhưng cô hiểu cặn kẽ rồi giải thích lại với bà cụ Vệ, tất cả trở nên dễ hiểu.

Bà cụ Vệ nghe xong, an tâm hơn hẳn.

Sáng hôm sau, trong bữa sáng, bà cụ cố ý bảo Vệ Đại Nha dẫn Vệ Thiêm Hỉ đi dạo, tạo cơ hội cho cô. Ăn xong, bà cụ kéo ngay Vệ Thiêm Hỉ vào phòng, khóa trái cửa lại, hồi hộp hỏi:

"Nhóc Hỉ, cháu nhìn ra được gì chưa? Tương lai của cô cháu thế nào, hôn nhân có tốt không? Gần đây có gặp sóng gió gì lớn không?"

"Bà ơi… bà hỏi từ từ, để cháu trả lời từng câu một."

Vệ Thiêm Hỉ nhớ lại những gì mình thấy từ mệnh lý của Vệ Đại Nha, rồi nói:

"Tương lai của cô cháu rất tốt, hôn nhân cũng ổn. Đúng kiểu qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai. Có sóng gió, nhưng không nhiều, dù có thì cũng chỉ tạm thời. Chỉ cần vượt qua từng giai đoạn, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt. Càng lớn tuổi, cô càng sống an nhàn. Bà đừng lo lắng."

"Chỉ cần vượt qua được thì không sao." Bà cụ Vệ nói vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

Người làm mẹ nào chẳng mong con mình được thuận buồm xuôi gió?

Nghe nói con mình sẽ gặp biến cố đến mức tổn thương nghiêm trọng, dù kết quả tốt, bà cụ vẫn xót xa.

Thấy bà cụ Vệ lo lắng, Vệ Thiêm Hỉ an ủi:

"Bà, nghĩ thoáng lên, đó là điều sẵn có trong số mệnh, không thể thay đổi."

Bà cụ gật đầu, rồi bảo Vệ Thiêm Hỉ ở nhà làm bài tập, còn mình đi lo việc khác. Ba cô con dâu đều bận rộn ở bếp ăn tập thể, cả ngày không về nhà. Một sân lớn như vậy, bà cụ bận từ sáng đến tối mới dọn dẹp đâu vào đấy. May mắn thay, cơ thể bà còn khỏe, nhờ thường xuyên uống trà thuốc thanh tạng, bệnh tật tích tụ gần như đã khỏi, nên mới chịu được khối lượng công việc như thế.

Tết năm nay, nhà họ Vệ rời khỏi Đầu Đạo Câu đều sống rất thoải mái. Thức ăn, quần áo, đồ dùng… đều vượt xa hồi còn ở Đầu Đạo Câu. Nhưng dân ở Đầu Đạo Câu thì khổ sở hơn nhiều.

Lúc trước, khi nhà họ Vệ còn ở đây, người trong thôn ho nhiều thì còn có nơi để mua trà thuốc trị ho. Nhưng khi bà cụ Vệ dứt khoát rời đi, ống khói nhà máy phân đạm vẫn ngày đêm phun khói trắng. Làm sao cơ thể của họ chịu nổi?

Những người từng mua được "Trà dược đặc chế bà cụ Vệ" giờ không còn cách nào, chỉ biết lấy bã trà đã pha đi phơi khô để pha lại. Nhưng pha được một, hai lần còn được, đến lần ba, lần năm, dù có nấu bằng nước sôi cũng chẳng ra chất gì nữa. Dần dần, bệnh ho lại tái phát.

May

Khi ho đến mức không còn cách nào chịu nổi, người trong thôn mới nhớ đến sự tốt bụng của bà cụ Vệ. Nhưng đã quá muộn, nhà họ Vệ đã dọn đi cả gốc rễ, muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu. Dù có mang vàng đi đổi trà dược cũng không có chỗ mà đổi.

Không còn cách, dân trong thôn đành tìm đến Tôn Nhị Anh. Họ chặn cửa nhà Tôn Nhị Anh, đòi bà cụ cho số liên lạc của bà cụ Vệ. Nhưng Tôn Nhị Anh biết việc bà cụ Vệ tặng trà cho dân làng đã khiến chị gái phải chịu thiệt nhiều, nên bà cụ làm sao nỡ để chị mình vẫn phải gánh vác chuyện này từ xa?

Bà cụ Vệ từng để lại số điện thoại của đội y tế nơi Tạ Ngọc Thư công tác, nhưng Tôn Nhị Anh một mực khẳng định mình cũng không có cách liên lạc với bà cụ Vệ. Thêm vào đó, Tôn Nhị Anh vừa nói vài câu đã ho khù khụ, khiến dân làng đành miễn cưỡng tin.

Nếu Tôn Nhị Anh có thể liên lạc với bà cụ Vệ, chắc chắn bà cụ đã lấy trà thuốc trị ho, làm sao lại ho giống họ?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 184: Chương 184



Nhìn thấy vài cụ già quanh thôn đã ho ra m.á.u mà qua đời, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không qua khỏi vì ho, dân làng cuối cùng không chịu đựng được nữa. Họ kéo đến chặn cổng nhà máy phân đạm, yêu cầu nhà máy phải đưa ra lời giải thích.

Nhà máy phân đạm có thể giải thích gì đây?

Quản lý nhà máy, một người béo ú, đeo khẩu trang kín mít, mạnh miệng nói:

"Mọi người chỉ nhìn thấy khí thải từ ống khói của nhà máy gây khó chịu, sao không nhìn xem nhà máy này đã tạo việc làm cho bao nhiêu người, giúp bao gia đình có cơm no áo ấm, cuộc sống tốt hơn chứ?"

"Cút đi! Tính mạng sắp bị nhà máy c.h.ế.t tiệt của ông làm mất sạch, ai thèm chút tiền dơ bẩn đó? Đóng cửa nhà máy, biến đi! Không thì chúng tôi phá nát chỗ này!"

Trước sự phẫn nộ của dân làng, quản lý nhà máy không biết làm sao. Ông ta đóng cổng nhà máy, trở về văn phòng gọi điện cho công an công xã, yêu cầu họ cử người đến trấn áp đám "bạo dân" gây rối.

Cảnh sát và dân quân công xã cũng sắp bị khói của nhà máy làm ngạt chết, chẳng ai muốn ra tay. Nhưng nhà máy phân đạm đứng sau là chính quyền, chẳng ai dám chống lại. Để giữ cái mũ cối, họ đành phải làm việc. Tuy nhiên, họ chỉ làm cho có.

Dân làng gây chuyện, họ chỉ đứng đó giả vờ khuyên nhủ vài câu. Nếu dân làng không chịu đi, thì cứ để họ ngồi đó chờ. Miễn không gây ra chuyện lớn là được.

Quản lý nhà máy nhìn thấy cảnh này, tức đến mức muốn nổ tung. Ông ta mời người đến giải quyết vấn đề, chứ không phải đến đứng nhìn!

Cảnh sát công xã đứng trước cổng nhà máy phân đạm, dân chúng quả thực không còn ồn ào đòi đóng cửa nhà máy nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ thôi gây chuyện, chỉ là cách làm đã thay đổi.

Bây giờ, người dân đổi sang "phương pháp khuyên ngăn bằng thực lực". Hễ thấy một công nhân nào bước ra từ phân xưởng, họ liền lớn tiếng mắng chửi.

“Nếu mày còn làm việc ở nhà máy phân đạm này, ông đây sẽ về ngủ với vợ mày! Mày không phải thích kiếm tiền sao? Ông cắm cho mày mấy cái sừng luôn!” Người nói câu này là gã mồm mép nhất cả mười dặm quanh vùng.

“Đồ khốn, mày mà còn làm ở cái nhà máy này thì đừng về nữa! Tao không cần loại con trai coi tiền quan trọng hơn mạng sống!”

“Xuyên này, mày bảo làm ở đây để kiếm tiền cưới con gái tao đúng không? Tao nói cho mày biết, dù mày có kiếm được cả núi vàng núi bạc từ cái nhà máy c.h.ế.t tiệt này, cũng đừng hòng cưới con gái tao! Đồng tiền dơ bẩn hại c.h.ế.t người làng này, tao không thèm! Con gái tao cũng không gả cho loại người m.á.u lạnh như mày đâu!”

“Nhị Cẩu, mẹ tao ho rồi không ngớt, mày còn làm ở cái nhà máy hại người này, có phải mày mong bà c.h.ế.t sớm không? Ly hôn đi! Tao không sống nổi với loại người vô lương tâm như mày nữa!”

Cảnh tượng trước cổng nhà máy ầm ĩ như chợ vỡ, người bên trong cũng không còn tâm trí nào mà làm việc.

Làm ở đây chẳng phải vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn sao? Nhưng giờ người thân của họ đều phản đối, còn tiếp tục ở lại làm gì nữa? Ngửi cái mùi amoniac độc hại đó à?

Chưa đầy mười lăm phút, hơn nửa số công nhân ở phân xưởng cố định đã đình công, các dây chuyền sản xuất khác cũng lâm vào cảnh tương tự.

Có người dẫn đầu, kẻ khác liền làm theo. Một đám đông lớn lũ lượt kéo nhau rời khỏi nhà máy. Lúc này, người phụ trách nhà máy mới thực sự hoảng hốt, vội chạy ra cản lại, dang tay chắn giữa đường:

“Mọi người không thể đi được! Biết thiết bị ở đây đắt thế nào không? Giờ mà các anh bỏ việc, không ai vận hành, chưa đầy hai tiếng nữa là thiết bị cháy sạch! Thiệt hại đó ai gánh? Các anh gánh nổi không?”

May

“Ông muốn ai gánh thì đi mà hỏi họ! Vợ tôi còn muốn ly hôn đây, tôi thèm quan tâm cái máy móc của ông cháy hay không chắc? Cháy rồi thì càng tốt, cho chúng tôi trở lại bầu trời xanh mây trắng!” Người đàn ông bị vợ dọa ly hôn cười nhạt đáp lại.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 185: Chương 185



Thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, người phụ trách đổi giọng uy h**p:

“Các anh không muốn lấy lương tháng này nữa à? Lương tháng này còn chưa phát đâu! Nếu bỏ việc bây giờ thì đừng mong cầm một xu!”

Lời đe dọa đó chẳng khiến ai bận tâm. Một bà mập lo việc bếp núc trong nhà máy cười khẩy:

“Mới đầu tháng, được bao nhiêu lương chứ? Chẳng đủ tiền viện phí! Ai thèm. Ông tự mà coi chừng cái nhà máy này đi, nhớ mua sẵn quan tài, chừng nào ho không cầm nổi thì tự chui vào mà nằm. Không ai rảnh lo hậu sự cho ông đâu!”

Niềm vui kiếm được đồng lương từ nhà máy phân đạm ngày nào giờ đã trở thành sự căm ghét đến tận xương tủy.

Người dân ngoài cổng không vào được, nhưng những công nhân bên trong đã quyết đình công lại ra sức lôi kéo những người còn lưỡng lự. Nhìn dòng người nghỉ việc ngày càng đông, người phụ trách nhà máy cuối cùng đột quỵ tại chỗ, mặt đỏ bầm như gan lợn.

“Ôi trời, mới vài câu mà bị tức đến ngất! Người này đúng là yếu thần kinh!”

Có người không đành lòng, lại gần thăm dò mạch đập của người phụ trách, nhưng chỉ sau vài giây, anh ta kinh hãi ngồi phịch xuống đất.

“Hết… hết rồi! Ông ta không còn thở nữa!”

Câu nói ấy như một quả b.o.m dội xuống hồ nước cạn, khiến cả đám người nổ tung.

Cảnh sát và dân quân công xã vừa nghe, tim liền thót lại. Họ vội phá cổng sắt, lao vào kiểm tra.

Người phụ trách thực sự đã chết, không còn dấu hiệu của hơi thở.

“Đưa đến bệnh viện! Mau lên!”

May

Đưa đi bệnh viện thì còn ích gì? Nhiều lắm chỉ lấy được một kết quả khám nghiệm tử thi để làm bằng chứng.

Có cảnh sát giám sát, kết quả khám nghiệm nhanh chóng được công bố: Người này bị cao huyết áp và mỡ m.á.u nghiêm trọng, do quá kích động mà xuất huyết não dẫn đến tử vong. Điều khiến các bác sĩ giật mình là m.á.u trong cơ thể nạn nhân đã biến đổi, không còn đỏ tươi như m.á.u người bình thường mà chuyển sang màu hồng nhạt, gần như trắng sữa. Nếu trắng thêm chút nữa, chắc đã thành mỡ lợn rồi!

Cảnh sát muốn ém nhẹm chuyện này. Dù sao họ cũng có mặt tại hiện trường khi sự việc xảy ra, nếu bị cấp trên biết, tội thất trách khó mà thoát.

Nhưng họ không ngờ, sinh viên của Học viện Truyền thông Thủ đô vẫn luôn âm thầm theo dõi, trà trộn trong đám đông. Chỉ hai giờ sau sự cố, bản tin đã được gửi về trường qua điện báo:

“Công nhân nhà máy phân đạm xung đột với người phụ trách, người phụ trách đột quỵ tại chỗ.

Người phụ trách trước khi qua đời đã uy h.i.ế.p công nhân, nói sẽ cắt toàn bộ lương nếu họ đình công.

Nhà máy phân đạm gây ô nhiễm môi trường không thể khắc phục, hàng loạt người dân bị bệnh phổi, sáu người già và một trẻ ba tuổi đã qua đời vì căn bệnh này.

Chèn quảng cáo: Bà cụ Vệ ở Đầu Đạo Câu, dân làng rất nhớ trà thuốc trị ho của bà. Nếu bà đọc được tin này, xin hãy nhanh chóng liên lạc với dân làng. Tính mạng con người là trên hết, không thể trì hoãn thêm nữa!”

Sau khi nhà họ Vệ rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu, họ không hề gọi một cuộc điện thoại nào về, chỉ có bà cụ Vệ thỉnh thoảng nhắc đến Tôn Nhị Anh. Ba người con dâu đôi lúc ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, cầm chiếc cốc tráng men được phát trong quân đội, uống nước đường và hồi tưởng về những ngày khốn khó đã trải qua ở Đầu Đạo Câu. Tất nhiên, chủ yếu chỉ là hồi tưởng, hồi tưởng xong rồi thì ai nấy đều vui vẻ tận hưởng cuộc sống hiện tại, chẳng ai thực sự lưu luyến những ngày khổ sở bị ngâm trong nước khổ qua.

Chuyện này không phải vì nhà họ Vệ vô tình, mà bởi trong thời kỳ khó khăn, nhà nào cũng khép cửa sống, tự giữ của mình, đề phòng cả họ hàng lẫn hàng xóm. Ngay cả giữa người thân cũng có thể trở mặt chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, chứ đừng nói đến bạn bè thông thường. Mọi người đều trở nên lạnh nhạt.

Những bài báo do sinh viên Học viện Truyền thông Thủ đô viết không đến tai nhà họ Vệ, nhưng lại thu hút sự chú ý của không ít xưởng dược. Cả Đại học Y Thủ đô và Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng cũng bắt đầu quan tâm đến tin tức này.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 186: Chương 186



Phải biết rằng, căn bệnh phổi do bị k*ch th*ch lâu dài bởi khí amoniac, ngay cả các giáo sư tại hai trường đại học hàng đầu trong ngành y dược của cả nước cũng không có cách nào đối phó. Một bà cụ nhà quê như bà cụ Vệ, rốt cuộc đã pha chế ra loại trà thần thánh gì mà khiến dân chúng nhắc mãi không quên?

Nhiều người phụ trách các xưởng dược cũng rất tò mò. Nếu họ có thể mua được công thức trà từ bà cụ Vệ và sản xuất một loại thuốc đặc hiệu chuyên trị ho, thì đừng nói gì khác, chỉ cần bán cho những bệnh nhân sống quanh các nhà máy phân đạm và xi măng cũng đã đủ để thu lợi nhuận khổng lồ.

Người phụ trách các xưởng dược và các giáo sư của hai trường đại học bắt đầu lần theo manh mối đến Đầu Đạo Câu để tìm tung tích của bà cụ Vệ, mong lấy được công thức hiệu nghiệm đó. Nhưng nhà họ Vệ đã sớm rời đi, chỉ còn lại gia đình Tôn Nhị Anh, những người không biết gì để trả lời.

Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió, đặc biệt là trong giới học thuật – một nơi nhỏ bé như lòng bàn tay. Một khi một trường đại học có chút động tĩnh, các trường khác cũng sẽ sớm biết.

Vệ Nhị Nha biết được tin này khi đang nghe giảng trong lớp, chính từ miệng vị giáo sư đề cập đến tên mẹ mình.

Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng tự cho mình là đầu tàu trong ngành dược học cả nước, cảm thấy cần gánh vác trách nhiệm xã hội, nên đã rất rầm rộ xin một dự án nghiên cứu từ cấp tỉnh. Thậm chí, họ còn lên Bộ Khoa học và Công nghệ xin thêm một khoản kinh phí béo bở. Các chuyên gia hàng đầu dẫn dắt dự án này gần như vỗ bàn trước lãnh đạo để cam kết: “Chúng tôi nhất định sẽ nghiên cứu ra loại thuốc điều trị căn bệnh phổi này, góp phần giải quyết vấn đề quốc gia!”

Ngay sau đó, nhiều trường đại học khác bắt đầu cảm thấy ghen tị. Thời buổi này, kinh phí để làm nghiên cứu khoa học thật khó kiếm!

Vệ Nhị Nha hiện đang học tại Đại học Y Giải Phóng Quân. Những người dạy chị ấy đều là các quân y giàu kinh nghiệm, trình độ không hề thua kém các giáo sư của Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng. Thậm chí, họ còn có tinh thần tập thể và lòng dũng cảm tiên phong cao hơn.

Các giáo sư của Đại học Y Giải Phóng Quân không cam tâm bị Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng vượt mặt. Sau khi nhanh chóng xin được dự án nghiên cứu từ cấp tỉnh, họ cũng kêu gọi những người lãnh đạo cũ đứng sau trường đại học đến Bộ Khoa học và Công nghệ xin thêm kinh phí.

Ban đầu, vị lãnh đạo này không muốn nhúng tay vào chuyện này, cho rằng một trường đại học y không cần phải tranh hơn thua với viện nghiên cứu dược, bởi hai bên không thuộc cùng một lĩnh vực. Nhưng ông ấy không cưỡng lại được sự nài nỉ của các giáo sư – những người đều từng cứu mạng ông ấy – nên đành dày mặt đến xin. Ai ngờ, lãnh đạo Bộ Khoa học và Công nghệ rất keo kiệt. Không những không cấp tiền, mà còn chế nhạo họ:

“Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng là nơi nghiên cứu dược học chính thống, họ làm nghiên cứu này là hợp lý. Còn các ông, một trường đại học y chen chân vào làm gì? Không cho, không cho!”

Vị lãnh đạo đứng sau Đại học Y Giải Phóng Quân cũng nóng nảy:

“Các ông không cho tiền đúng không? Vậy chúng tôi tự làm! Sau này nghiên cứu ra thành quả, đừng hòng chia phần, ngay cả tên cũng đừng nghĩ đến việc gắn vào!”

Quay về, ông ấy lập tức đến quân đội để vận động. Lãnh đạo quân đội cũng vui vẻ nể mặt ông ấy, phê duyệt một khoản kinh phí lớn hơn cả số tiền Bộ Khoa học và Công nghệ cấp cho Viện Nghiên cứu Y Dược Kim Lăng. Vị lãnh đạo này quay lại và ép các giáo sư phải ký cam kết:

May

“Các anh xin tiền, tôi đã vì các anh mà hạ thấp mặt mũi để xin về rồi. Nếu các anh không làm ra thành quả gì, thì tự suy nghĩ đi, chúng ta sẽ cùng ghi tên mình lên cột nhục nhã!”

Không có tiền thì các giáo sư còn ngứa ngáy thèm thuồng, nhưng giờ có tiền rồi, áp lực như một quả núi đè xuống. Những giáo sư đã ký cam kết gần như muốn khóc.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 187: Chương 187



Lãnh đạo ép giáo sư, giáo sư thì ép học trò của mình.

Thế là, trong năm đó, Đại học Y Giải Phóng Quân xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ. Tất cả luận văn tốt nghiệp, dù thuộc ngành y học hay dược học, đều xoay quanh đề tài nghiên cứu về bệnh phổi. Thậm chí, những khoa không liên quan nhiều đến y học và dược học cũng cố gắng kéo chủ đề vào để chia phần kinh phí và nâng cao danh tiếng trong trường cũng như cả nước.

Vệ Nhị Nha nghe giáo sư già của mình ca ngợi mẹ mình trong lớp với vẻ mặt đầy kính phục, rằng bà cụ có tài năng hơn người, dẫn đầu cả nước trong nghiên cứu y dược, tìm ra phương pháp chữa trị bệnh phổi, là tấm gương sáng của lĩnh vực y dược toàn quốc. Chị ấy hoàn toàn choáng váng.

Thậm chí, giáo sư còn khoác lác rằng nếu có thể tìm được bà cụ Vệ – người đã biến mất – thì Đại học Y Giải Phóng Quân chắc chắn sẽ phong cho bà cụ danh hiệu giáo sư danh dự, không cần bà cụ làm gì cả, chỉ cần bà cụ đóng góp công thức trà hữu hiệu đó là được. Mỗi tháng còn có thể xin lương và phụ cấp chức vụ cho bà cụ.

Vệ Nhị Nha ngưỡng mộ đến mức suýt biến hình ngay tại chỗ.

Ngày hôm sau, nhân dịp cuối tuần, Vệ Nhị Nha nhanh chóng tìm được xe quân đội từ Dung Thành đi mua sắm và quá giang về nhà mẹ đẻ.

Chị ấy kể toàn bộ câu chuyện cho bà cụ Vệ và nói lại với Vệ Đại Trụ cùng Tạ Ngọc Thư. Khi ấy, nhà họ Vệ mới nhận ra bằng sáng chế họ từng đăng ký năm xưa lại lợi hại đến vậy.

Vệ Nhị Nha thuật lại nguyên văn những lời tán dương của giáo sư dành cho bà cụ Vệ, rồi trêu bà cụ:

“Mẹ, mẹ thật là giỏi, học lớp xoá mù chữ xong mà đã có thể dạy cả sinh viên đại học!”

Bà cụ Vệ biết rõ khả năng của mình, liếc Vệ Nhị Nha một cái rồi hỏi Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư:

“Hai đứa từng trải hơn, nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào? Lúc mình rời đi, chỉ nghĩ đến việc mau thoát khỏi cái ống khói lớn ở Tam Đạo Câu, quên mất bà con hàng xóm rồi. Giờ nhà mình sống tốt, chắc họ vẫn còn khổ sở ho sặc sụa đấy.”

May

Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ nào dám quyết định thay bà cụ, vội vàng nói:

“Không không không, trong nhà vẫn là mẹ quyết định, mẹ bảo sao chúng con làm vậy. Mẹ bảo đi về hướng đông, chúng con tuyệt đối không đi về hướng tây.”

Bà cụ Vệ tức giận:

“Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà thì mẹ còn quyết định được. Nhưng mấy việc này mẹ không hiểu, làm sao quyết định? Mẹ đâu phải người không biết gì mà làm bừa. Bảo hai đứa quyết định thì làm đi, đừng có chối! Nghĩ mà xem, Quốc Kiện với Quốc Khang đều lớn rồi, hai đứa phải gánh vác lên, đừng có chuyện gì cũng dựa vào mẹ! Ngọc Thư, con tính hơi mềm, phải cứng rắn hơn. Nếu không sau này hai cô con dâu vào nhà, chẳng phải sẽ hành con đến không còn đường sống à?”

Tạ Ngọc Thư không nói gì, Vệ Đại Trụ liền lên tiếng:

“Hai đứa nó dám à! Nếu cưới phải một bà vợ đanh đá dám gây sự với Ngọc Thư, con sẽ đuổi cả hai nhà đi, kiện chúng nó tội bất hiếu, xem sau này còn dám ngẩng mặt trước thiên hạ không!”

Vệ Quốc Kiện: "..."

Vệ Quốc Khang: "..."

Hai anh em gần như tuyệt vọng đến mức nghẹt thở, vậy mà bà cụ Vệ vẫn chẳng buông tha, lại còn thêm dầu vào lửa:

"Đại Trụ, con nói đúng đấy. Vợ mình thì phải tự mà bảo vệ, không thể để con dâu bắt nạt được. Nếu cha con còn sống, mẹ đâu đến nỗi phải chịu khổ thế này? Con nghĩ mà xem, nếu có cha con ở đây, ông ấy nắm quyền trong nhà, mẹ liệu có phải ngày ngày mắng mỏ cả gia đình lớn như thế này không? Để cha con mắng, mẹ cũng chỉ muốn làm người hiền lành, không đụng chạm đến ai thôi mà!”

Bà cụ Vệ sụt sùi hai cái, rồi ôm lấy tay Tạ Ngọc Thư nói:

"Ngọc Thư à, mẹ thực sự ngưỡng mộ con lắm. Chồng con giỏi giang, có thể che chở cho con, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chẳng bao giờ gây phiền phức cho người lớn.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 188: Chương 188



Tạ Ngọc Thư chưa từng thấy bà mẹ chồng hung dữ nhà mình nói năng dịu dàng như vậy bao giờ. Bà ấy sợ đến mức nổi cả da gà, vội vàng nịnh nọt một tràng đầy mỹ từ để giữ hòa khí:

"Mẹ ơi, tất cả là nhờ mẹ dạy dỗ tốt đấy ạ! Mẹ nhìn thử các gia đình khác mà xem, mẹ chồng nàng dâu lúc nào cũng như giai cấp đối lập, cãi nhau om sòm suốt ngày. Còn nhà mình thì sao, quả là một gia đình mẫu mực! Mẹ dạy Đại Trụ quá giỏi, hai đứa nhỏ lúc ở với con còn bướng lắm, nhưng về quê ở với mẹ vài năm thì khỏe mạnh, biết lễ nghĩa, hiểu đạo lý hết. Tất cả là nhờ công lao của mẹ cả!”

Nghe những lời này, bà cụ Vệ trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa tự hào, nhìn con dâu mà càng thấy thuận mắt. Bà cụ nắm tay Tạ Ngọc Thư, bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái:

“Con à, roi vọt không làm hư được trẻ, chỉ có nuông chiều mới làm chúng hỏng thôi. Con đừng tưởng Đại Trụ nhà mình với mấy đứa nhỏ bây giờ ngoan ngoãn nghe lời, chứ hồi bé, đứa nào cũng cứng đầu cứng cổ cả. Tất cả đều là bị đòn mà ra dáng người đấy!”

“Như hai anh em Quốc Kiện, Quốc Khang bây giờ, đúng cái tuổi nghé non chẳng sợ hổ, người lớn không thể bao bọc quá kỹ được. Chúng phải biết chịu khổ, để giờ sửa sai, mai mốt ra xã hội mới không chịu thiệt lớn. Gặp chuyện là phải đánh, đừng nương tay. Chỉ có trẻ được nuông chiều mới hư hỏng, chứ đánh làm gì mà hư được!”

Bao năm đã trôi qua, nhưng trong lòng anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày trước, khi Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư đưa họ về quê. Lần đó, cha họ – người mà trong mắt họ là uy nghiêm, oai phong bậc nhất – lại bị bà nội cầm cây chổi lớn đuổi đánh, chạy khắp sân vừa khóc vừa kêu "cha ơi, mẹ ơi" như đứa trẻ. Nghĩ đến cảnh tượng ấy có khả năng lặp lại với chính mình, cả hai lạnh sống lưng.

Vệ Quốc Khang rùng mình, khẽ hỏi anh trai:

“Anh, anh nói xem, nhà mình có phải phụ nữ mạnh mẽ đàn ông nhu nhược không nhỉ…”

Chưa kịp dứt lời, ánh mắt sắc lạnh như d.a.o của bà cụ Vệ đã lia tới. Hai anh em lập tức im bặt, không dám thở mạnh.

Vệ Quốc Khang sợ bà cụ Vệ nổi giận vì câu nói lỡ lời không suy nghĩ của mình, còn Vệ Quốc Kiện lại sợ Vệ Đại Trụ.

Hai anh em xui xẻo này, cha ruột còn đang ngồi ngay bên cạnh, mà lại dám nói những lời như "âm thịnh dương suy"? Sao có thể thốt ra trước mặt cha được chứ?

May mà người lớn trong nhà đều có việc cần bàn bạc, bảy đứa cháu trong nhà suốt ngày ồn ào nói linh tinh, nên người lớn cũng quen rồi, chẳng ai thèm chấp nhặt hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang.

Bà cụ Vệ đuổi hai đứa về phòng làm bài tập, Tạ Ngọc Thư bèn đề xuất:

"Mẹ, hay là con gửi báo cáo từ đội y tế, nói rằng bài thuốc này đang nằm trong tay nhà mình, có thể đưa vào sản xuất hàng loạt, sau đó ủy thác cho xưởng thuốc Xuyên Trung - nơi từ trước đến giờ vẫn hợp tác với bộ đội - để họ sản xuất. Bên đó có chính sách ưu đãi cho quân đội, bài thuốc này cũng thực sự giúp ích cho người dân, mà mình còn có thể kiếm thêm chút tiền. Mẹ thấy thế nào?"

"Tôi không có ý kiến. Xưởng thuốc Xuyên Trung đúng là không tệ, liên hệ mật thiết với bộ đội, thuốc sản xuất ra cũng đảm bảo chất lượng, nhiều loại thuốc cung cấp đều xuất phát từ xưởng đó." Một người khác lên tiếng.

Bà cụ Vệ trước giờ làm việc không nghi ngờ người mình tin tưởng, nghe vậy bèn gật đầu:

"Vậy mẹ cũng không ý kiến gì, mấy đứa cứ chờ tin đi. Lúc ăn cơm tối sẽ nói chuyện thêm. Nhị Nha, hay là tối nay con ngủ lại đây? Sáng mai anh con đưa con đến Dung Thành."

"Được ạ, tiện thể con cũng có chút việc muốn tìm nhóc Hỉ," Vệ Nhị Nha đồng ý.

May

Bà cụ Vệ tuy thấy lạ vì Nhị Nha tìm Vệ Thiêm Hỉ làm gì, nhưng không hỏi nhiều, cố ý để hai cô cháu có không gian riêng trò chuyện. Sau một hồi nói chuyện riêng, Vệ Nhị Nha dẫn theo Thiêm Hỉ đến nhà thuốc của bộ đội.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 189: Chương 189



Vệ Nhị Nha vốn là nhân viên tại nhà thuốc này, dù giờ đang đi học đại học, biên chế vẫn treo ở bộ đội. Hiện tại, người trông coi nhà thuốc vẫn là mẹ chồng chị ấy, nên Vệ Nhị Nha đi lại trong nhà thuốc chẳng khác nào đi lại trong nhà mình.

Chị ấy dẫn Thiêm Hỉ vào, mở sổ thuốc ra rồi nói:

"Nhóc Hỉ, nhìn xem, thuốc Đông y trong nhà thuốc bộ đội chỉ có từng này loại. Cháu có phối được bài thuốc mà cô cần không?"

Thiêm Hỉ liếc qua, thấy tất cả những loại thuốc cô út cần đều có, bèn đáp:

"Cô, cô cứ lấy đi. Nhớ đừng nhầm liều lượng. Lấy một thang thôi, để tối nay bà nấu ba nồi thuốc. Một nồi uống tối nay, một nồi uống sáng mai, còn một nồi thì đóng vào lọ mang về trường. Mỗi tuần cô uống một lần là đủ, tuần sau lại về uống. Thuốc này bổ lắm, uống nhiều dễ bị chảy m.á.u cam, hỏa vượng quá cũng không tốt đâu."

Vệ Nhị Nha tin tưởng không chút nghi ngờ. Thiêm Hỉ mỗi lần đọc tên thuốc và liều lượng, chị ấy đều nhanh chóng lấy đúng thuốc, cân đo cẩn thận rồi gói vào giấy dầu đã chuẩn bị sẵn. Sau khi bốc đủ một thang, Vệ Nhị Nha tính tiền, ghi sổ xong xuôi rồi dẫn Thiêm Hỉ rời đi.

Về đến dãy nhà nhỏ, việc đầu tiên chị ấy làm là sắc thuốc. Bà cụ Vệ cuối cùng cũng hiểu ra Vệ Nhị Nha tìm Thiêm Hỉ để làm gì, tưởng Nhị Nha mắc bệnh gì nghiêm trọng, liền lo lắng hỏi:

"Nhị Nha, con làm sao thế? Đang khỏe mạnh sao lại phải uống thuốc?"

Nhị Nha thấy không thể giấu được, mà cũng sợ bị mắng, đành bịa chuyện qua loa:

"Con chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao? Thời gian học của con ngắn hơn người khác, phải cố gắng học cho xong tất cả các môn, đạt được thành tích tương đương mọi người, nếu không sẽ bị nói này nói nọ. Nhưng con đang mang thai, sức lực không theo kịp. Tối muốn thức học bài thêm, mà cứ buồn ngủ không chịu được. Thi cử, bài tập chất đống cả lên, con nghĩ đến tài năng của nhóc Hỉ nhà mình, nên quay về hỏi thử, không ngờ con bé thật sự có cách."

Vệ Nhị Nha đưa gói thuốc bọc giấy dầu cho bà cụ xem, mặt mày rạng rỡ:

"Mẹ, nhóc Hỉ nói thuốc này bổ khí huyết, tốt cho cả em bé trong bụng. Con phải uống đủ mười hai thang thuốc, mỗi tháng bốn thang, uống ba tháng liền. Con mang lên trường không có chỗ sắc thuốc, phải phiền mẹ nấu trước cho con. Mỗi tuần con về uống, tiền mua thuốc con sẽ bảo Cốc Thạc gửi mẹ."

Bà cụ Vệ giận đến mức định giơ tay lên tát Nhị Nha một cái, nhưng nghĩ đến việc chị ấy đang mang thai, bà cụ lại hạ tay xuống, nghiến răng mắng:

"Con nói cái gì thế hả? Con gái gả đi rồi không phải con do mẹ sinh ra sao? Có chút tiền thuốc mà còn bảo chồng gửi về, là thế nào? Con nghĩ nhà mình nghèo đến mức không mua nổi thuốc cho con à?"

Bà cụ Vệ hào phóng nói tiếp:

"Thuốc này một thang bao nhiêu tiền? Nói mẹ nghe, mẹ đi mua luôn cho."

"…Sáu… sáu đồng một thang." Vệ Nhị Nha ấp úng.

Thuốc Đông y sáu đồng một thang, đó là giá gốc của bộ đội. Nếu mua ngoài tiệm thuốc, ít nhất phải mười lăm đồng mới mua được. Tổng cộng mười hai thang, hết bảy mươi hai đồng, Nhị Nha nào dám để nhà mẹ đẻ trả tiền.

Bà cụ Vệ hơi sững người. Bà cụ nghĩ một thang thuốc cùng lắm chỉ tốn vài hào, không ngờ lại đắt như vậy. Nhưng bà cụ vẫn chịu được, cắn răng bảo:

"Được rồi, tiền thuốc mẹ trả. Cốc Thạc một mình làm việc nuôi cả con đi học, nào là học phí, nào là chi phí sinh hoạt, không thể thêm gánh nặng cho nó được. Con yên tâm, tuần nào con về mẹ cũng sắc sẵn thuốc cho."

May

Nghe bà cụ nói vậy, Nhị Nha hiểu bà cụ sợ mình sống không nổi, liền vừa buồn cười vừa cảm động:

"Mẹ, con với Cốc Thạc không thiếu tiền đâu. Con nghỉ làm để đi học, tuy tiền lương và phụ cấp ít đi, nhưng vẫn đủ để chi tiêu. Lương Cốc Thạc cao, mỗi lần có thành quả nghiên cứu lại nhận thêm tiền thưởng. Mẹ chồng con không giữ tiền riêng, giao hết cho con quản lý. Nhà có ba người, cả ba đều là nhân viên bộ đội, làm sao thiếu tiền được?"

"Với lại, đi học không tốn bao nhiêu. Tuy có thu học phí và chi phí ký túc xá, nhưng sinh viên ở trường con được trợ cấp cao lắm. Tiền trợ cấp mỗi tháng dư đủ trả học phí, chi phí sinh hoạt. Mẹ đừng nghĩ con gái mẹ là đứa khổ sở thiếu thốn, túi con dày cộp đấy!"
 
Back
Top Bottom