Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 160: Chương 160



Cốc Thạc làm kỹ thuật trong quân đội, chuyên chế tạo pháo và tên lửa. Dù không biết cách viết sáng chế thuốc, nhưng anh ấy có chút kinh nghiệm với các loại sáng chế khác. Anh ấy cùng Tạ Ngọc Thư thảo luận suốt hai ngày liền, cuối cùng cũng hoàn thành bản đăng ký sáng chế.

Tạ Ngọc Thư hỏi bà cụ Vệ:

"Mẹ, người đứng tên đăng ký sáng chế này nên ghi ai?"

"Đăng ký sáng chế? Là cái gì mà phải ghi tên?" Đây là lần đầu bà cụ nghe thấy thuật ngữ cao cấp như vậy.

Tạ Ngọc Thư kiên nhẫn giải thích:

"Nếu sau này sáng chế này kiếm được tiền, thì tiền đó thuộc về người đứng tên đăng ký."

"Ồ, vậy à?" Bà cụ Vệ hiểu ra, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Thuốc này là do nhóc Hỉ tìm được, tiền kiếm được đều thuộc về con bé. Ghi tên con bé vào."

Tạ Ngọc Thư vừa định viết, Cốc Thạc đã nhắc:

"Nhóc Hỉ chưa đủ tuổi, phải đủ 18 tuổi mới được. Nếu không thì đổi người đứng tên, hoặc ghi tên con bé, rồi trong ngoặc ghi người giám hộ của con bé."

Bà cụ Vệ hiểu ra, vung tay quyết định:

"Vậy thì ghi tên nhóc Hỉ, người giám hộ ghi tên mẹ."

Tạ Ngọc Thư có chút do dự. Dù bà ấy muốn nhắc bà cụ rằng người giám hộ thường nên là Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, nhưng nghĩ đến địa vị vượt trội của bà cụ trong nhà, bà ấy biết điều không hỏi nhiều, hỏi cũng chỉ chuốc bực vào mình.

Ở lại quê thêm ba ngày, Tạ Ngọc Thư và Cốc Thạc lại vội vã trở về quân đội, mang theo cả bản đăng ký sáng chế.

Vệ Đại Nha và Bạch Dương cũng nóng lòng quay lại trường học, không ở lại lâu. Ngày hôm sau khi Tạ Ngọc Thư và Cốc Thạc rời đi, hai vợ chồng cũng lên đường về thủ đô.

Thời gian thấm thoắt trôi, thu qua đông tới. Bà cụ Vệ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chỉ cần đóng gói thêm vài món thường dùng là có thể rời đi. Bà cụ gọi Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân lại để thông báo chuyện chuẩn bị chuyển nhà, đồng thời dặn họ vừa thu dọn vừa đi thăm hỏi họ hàng.

Bà cụ nói:

"Lần này đi, không biết bao nhiêu năm mới quay lại. Có khi có người chúng ta chẳng còn cơ hội gặp nữa. Các con cứ tranh thủ đi lại nhiều hơn."

Ý bà cụ chủ yếu là nhắc ba cô con dâu, nên về nhà mẹ đẻ thêm vài lần. Đợi rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu rồi, nhà cửa làm gì có dư tiền mà mua vé tàu về thăm nhà.

Không ngờ cả ba cô con dâu đều là người "ăn cháo đá bát" chính hiệu.

Lý Lan Tử ngập ngừng:

"Mẹ, không cần gấp đâu. Họ hàng bình thường thì không nhất thiết phải đi thăm. Cùng lắm con chỉ về nhà mẹ đẻ một chuyến, trước khi đi hẵng thông báo, con sợ mẹ con lại bày trò gì nữa."

Trương Xuân Nha dứt khoát:

May

"Chị hai dù sao còn có nhà mẹ đẻ để về, chứ con đã cắt đứt quan hệ với mẹ đẻ rồi, còn đâu mà đi? Ngay cả mẹ đẻ con còn không thèm gặp, nói gì đến mấy họ hàng xa mấy đời? Con không đi, không đi! Đợi sắp đi, bảo Đông Minh và Tây Minh về báo một tiếng với mẹ con, cứ coi như bà ấy không sinh ra đứa con gái này nữa. Sau này con sẽ ra ngoài hưởng phúc, chẳng bao giờ quay lại nữa!"

Diêu Thúy Phân là người do dự nhất trong ba chị em dâu, đồng thời cũng lo nhất mẹ mình sẽ nhân cơ hội này đến nhà làm phiền. Bà suy nghĩ hồi lâu, rồi rụt rè hỏi bà cụ Vệ:

"Mẹ, sau khi nhà mình đi rồi, chắc ít có dịp về lại. Con muốn đem mảnh đất hoang mà Tứ Trụ khai khẩn cho nhà mẹ con canh tác, mẹ thấy có được không?"

Diêu Thúy Phân vốn nghĩ bà cụ sẽ trách mắng mình, không ngờ lần này bà cụ lại tỏ ra rất thoáng.

“Không vấn đề gì, sau khi chuyển hộ khẩu ra ngoài, đất công không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Mảnh đất khai hoang kia vốn không có chủ, ba đứa chia nhau ra mà lấy, rồi đưa về làm của riêng cho nhà mẹ đẻ mỗi đứa nhé!”

Sợ ba cô con dâu dòm ngó căn nhà này, bà cụ Vệ liền nghiêm giọng nhắc nhở: “Nhà này thì đừng ai mơ tới! Mẹ định cho nhà dì hai mượn ở tạm, nhưng yên tâm, là cho mượn chứ không phải cho hẳn. Nếu sau này các con có tiền đồ, căn nhà này coi như cho hẳn nhà dì hai. Còn nếu chẳng có tương lai gì, rồi lại định quay về Đầu Đạo Câu để dưỡng già, thì nhà này vẫn có thể lấy lại từ tay dì hai.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 161: Chương 161



Tháng Mười Hai đã gần cuối, bọn trẻ học ở trường tiểu học Ái Quốc được nghỉ hết cả rồi, cả ngày chỉ ngóng tuyết rơi. Nhưng đợi mãi chẳng thấy tuyết đâu, chỉ thấy ba chiếc xe tải quân dụng to đùng lăn bánh đến.

Ba chiếc xe quân dụng đó là do Vệ Đại Trụ nhờ sắp xếp. Những chiếc xe này đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển vật tư liên tỉnh, tiện thể mang đồ từ doanh trại của Vệ Đại Trụ đến điểm đóng quân gần Đầu Đạo Câu. Vệ Đại Trụ tranh thủ sắp xếp để người nhà Vệ đi nhờ chuyến xe này.

Nghe tiếng đập cửa, bà cụ Vệ đang đi vệ sinh vội vàng kéo quần chạy ra. Mở cửa, bà cụ nhìn thấy một thanh niên mặc đồ rằn ri đứng trước cổng, trông có vẻ lạ lẫm. Bà cụ ngơ ngác hỏi: “Đồng chí, cậu tìm ai thế?”

“Bà là bà cụ Vệ phải không ạ? Thiếu tướng Vệ nhờ chúng cháu đến giúp bà chuyển nhà. Đồ đạc bà chuẩn bị xong hết chưa? Xe đã đậu ngoài kia rồi, có gì cần bọn cháu giúp thì cứ bảo nhé.”

Bà cụ Vệ ngẩn người: “Hả???” Không phải nói là để sang năm, đầu xuân mới chuyển sao?

Dù trong đầu rối bời, nhưng vì người đến giúp chuyển nhà đã tới, bà cụ Vệ tuyệt đối không thể để họ đến không công. Bà cụ dò hỏi:

"Đồng chí, chuyển nhà vào buổi chiều được không? Trước đây chúng tôi không nhận được tin báo, cứ tưởng phải sau Tết Nguyên Đán mới chuyển. Chuyện này xảy ra đột ngột quá, cho chúng tôi thêm buổi sáng để thu xếp có được không?"

"Được, không vội ạ." Người kia trả lời rất dứt khoát.

Bà cụ Vệ liền mời hai người lính vào phòng khách, pha trà thuốc cho họ, rồi vội vã thúc giục Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân thu dọn đồ đạc.

Cả nhà đều ngẩn người, Vệ Nhị Trụ còn mơ màng hỏi:

"Mẹ, chẳng phải nói sang năm mới chuyển sao? Sao hôm nay đã phải chuyển rồi?"

"Giờ nào rồi mà còn ngủ? Mau dậy đi! Bảo Lan Tử nhanh chóng thu dọn đồ đạc, các con anh em đi kiểm tra kho lúa phía sau, gói ghém cả nồi niêu bát đĩa mang theo luôn. Mẹ thấy ngoài sân nhà mình có ba chiếc xe tải lớn, chở được không ít đồ đâu. Thứ gì mang đi được thì cứ mang, sang bên đó mua lại cũng tốn tiền."

Bà cụ Vệ thúc giục Vệ Nhị Trụ chui ra khỏi chăn. Thấy Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh vẫn nằm ì trên giường, bà cụ liền kéo chăn ra, quật mấy cái vào m.ô.n.g hai đứa:

"Cho mấy đứa lười biếng! Cho mấy đứa lười biếng! Hôm nay có việc gì mà không tự biết hay sao? Giờ nào rồi mà còn nằm đây? Mau dậy đi sang nhà bà dì, báo với bà dì chuyện nhà mình hôm nay chuyển đi!"

Thật ra, bà cụ Vệ đã nói trước với Tôn Nhị Anh về việc chuyển nhà, chỉ là lúc đó bà cụ bảo sau Tết mới chuyển. Hai chị em còn hẹn sẽ gặp nhau chơi vài ngày sau Tiểu niên (ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp). Ai ngờ mới qua lễ Lạp Bát (mùng 8 tháng Chạp), Vệ Đại Trụ đã cử người tới.

Bà cụ Vệ bực mình đến mức ngứa ngáy cả ruột gan, chỉ muốn mọc cánh bay đến đơn vị, tẩn cho Vệ Đại Trụ một trận vì làm gì cũng không báo trước với nhà. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà cụ lại thấy thời điểm Vệ Đại Trụ chọn cũng hợp lý.

Trước Tết ai cũng phải quét dọn nhà cửa, giặt giũ chăn màn. Đằng nào cũng phải chuyển nhà, thôi thì dọn sang chỗ mới rồi vệ sinh từ trong ra ngoài luôn. Căn nhà cũ sắp bỏ lại này chẳng cần bận tâm làm sạch làm gì, dù dọn cũng chẳng ở được mấy ngày. Sau Tết chuyển sang bên kia, lại phải dọn nữa, bà cụ không muốn phí công sức.

May

Trương Xuân Nha vì cãi nhau với mẹ ruột nên trước giờ không hề báo chuyện rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu. Nay đột ngột bị Vệ Đại Trụ sắp xếp chuyển đi ngay trong ngày, bà ấy cảm thấy vô cùng bối rối và tiếc nuối.

"Đông Minh, Tây Minh, hai đứa cũng đừng ngủ nữa, mau mặc quần áo sang nhà ngoại báo tin. Thay mặt mẹ nói với bà ngoại rằng nhà mình sắp chuyển đi, sau này mẹ sẽ không về lại Đầu Đạo Câu nữa. Bảo ông bà ngoại coi như chưa từng sinh ra mẹ đi!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 162: Chương 162



Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh đều chưa đủ tuổi trưởng thành, không thể hiểu hết ý tứ trong lời mẹ. Hai anh em nghe xong thì cứ thế làm theo, đến báo tin cho bà cụ Trương. Suýt chút nữa bà cụ Trương tức đến ngất.

Con gái bất hiếu này có ý gì đây?

Phát đạt rồi không giúp đỡ anh em nhà mẹ đẻ, mà còn bỏ mặc cả gia đình. Lại còn lên mặt đến khoe khoang nữa? Đây rốt cuộc là oán hận sâu nặng gì?

Trương Xuân Nha bảo hai con trai nhắn lại với bà cụ Trương rằng nhà họ Vệ để lại cho nhà mẹ đẻ một mảnh đất hoang trên núi. Đất nhà họ Vệ khai hoang luôn là loại đất năng suất cao, cả làng đều biết. Vì món quà này mà bà cụ Trương không làm khó hai đứa cháu ngoại, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ vui vẻ gì. Bà ta chỉ lạnh nhạt ậm ừ một tiếng rồi quay đi làm việc khác.

Diêu Thúy Phân là người duy nhất nghĩ đến việc giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ ruột của bà vốn là người tham lam, nghe nói nhà họ Vệ cho một mảnh đất hoang thì mừng rỡ, nhưng vẫn muốn đòi thêm. Bà ta hỏi Vệ Quang Minh:

"Quang Minh à, mẹ cháu còn dặn gì bảo ngoại không? Nhà các cháu giờ giàu rồi, mấy cái cuốc xẻng chắc không cần nữa đâu nhỉ? Nếu có thứ gì không dùng đến, cháu nói với ngoại, nhà ngoại nghèo lắm, sang nhặt về dùng."

Vệ Quang Minh chẳng buồn để ý lời bà ngoại. Trong lòng cậu chỉ nhớ một chuyện—bà cụ Vệ từng bảo sau khi chuyển đi, cả khu nhà sẽ cho nhà bà dì hai mượn. Vậy nên đồ đạc trong nhà để lại cũng thuộc về bà dì hai, không liên quan gì đến bà ngoại cả.

"Vâng, nếu có lời gì mẹ cháu dặn, cháu sẽ nói với ngoại!"

May

Vệ Quang Minh đồng ý lấy lệ, ra khỏi cửa liền quên sạch. Dù sao buổi chiều cậu cũng đi rồi, bà ngoại còn đuổi theo đòi được chắc?

Cả nhà họ Vệ bị pha bất ngờ này của Vệ Đại Trụ làm rối tung lên, ai nấy đều bận tối mặt tối mũi. Nhờ có ba chiếc xe tải quân đội lớn, mọi người mạnh tay mang theo đủ thứ, từ giường phản đến rương gỗ đàn hương, chẳng khác gì cảnh vơ vét trong chiến tranh.

Đồ đạc của bà cụ Vệ đã được sắp xếp từ trước. Bà cụ không giúp con cháu thu dọn mà một mình ở bếp nướng bánh, luộc trứng. Đồ thông thường có thể mang theo, nhưng trứng gà sống thì khó vì dễ vỡ. Chỉ có luộc chín mới tiện mang đi.

Bà cụ luộc chín toàn bộ trứng trong nhà, để nguội trong nước lạnh, rồi bỏ vào túi vải. Bà cụ còn lấy chiếc bình giữ nhiệt quân dụng mà Vệ Đại Nha mua về, rót đầy nước nóng.

Bánh chưa kịp nướng xong, giọng Tôn Nhị Anh đã vang lên ngoài sân, nghẹn ngào như sắp khóc:

"Chị, chị thật sự đi sao? Chị, chị thật sự bỏ mặc em sao?"

Bao năm qua, hai chị em Tôn Nhị Anh và bà cụ Vệ luôn nương tựa vào nhau. Giờ bà cụ nói đi là đi, mà đi xa như vậy. Những lời đau lòng dù không nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu. Chẳng hạn như chuyến đi này của bà cụ có nghĩa là xuôi về miền Nam, biển Bắc, liệu hai chị em còn có thể gặp lại không?

Có lẽ sẽ gặp, nhưng ai biết phải bao lâu mới được gặp một lần. Không thể giống như bây giờ, hai ba ngày lại gặp nhau. Đời người vô thường, có khi chưa kịp gặp lại thì đã mất nhau rồi. Cái c.h.ế.t của bà cụ Vương để lại bóng đen lớn trong lòng Tôn Nhị Anh. Khác với tình cảm phức tạp của bà cụ Vệ dành cho bà cụ Vương, Tôn Nhị Anh chỉ có sự thương xót và yêu mến đối với bà cụ Vệ.

"Khóc lóc gì thế? Cháu chắt đều lớn cả rồi, nói những lời này không thấy ngượng à? Sau này ngày tháng cứ thế mà sống, chẳng phải vẫn có thể viết thư, gửi điện báo, gọi điện thoại sao? Thật sự muốn gặp thì ngồi tàu hỏa đến thăm chị! Đại Trụ và vợ chồng nó mỗi năm về hai lần, Đại Nha với Nhị Nha cũng thường xuyên về, ngồi tàu hỏa có một hai ngày là tới."

Lời bà cụ Vệ nói nghe thật thoải mái, hoàn toàn quên mất trước đó mình từng bảo con dâu: "Lấy đâu ra tiền mà về nhà mẹ đẻ bằng tàu hỏa!" Cũng quên luôn chuyện hai cô con gái của mình cũng đi tàu hỏa về thăm nhà.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 163: Chương 163



Tôn Nhị Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y bà cụ Vệ, khóc lóc một hồi lâu mới ngừng. Bà cụ em dặn dò hết điều này đến điều khác, giống y hệt một bà mẹ già hay lo lắng. Hiếm khi bà cụ Vệ không thấy phiền trước sự lắm lời của Tôn Nhị Anh, thậm chí còn giữ em gái lại nhà ăn trưa.

Với phương châm "người tận dụng sức, vật tận dụng giá trị", bà cụ Vệ chẳng khách sáo gì với Tôn Nhị Anh, bảo em gái giúp nướng hơn chục chiếc bánh vừng.

Sau bữa trưa, bà cụ chỉ huy anh em Vệ Nhị Trụ mang toàn bộ nồi niêu xoong chảo trong bếp chất lên xe. Bà cụ cũng dặn ba nàng dâu kiểm tra đủ con cái, không để sót đứa nào. Cuối cùng, bà cụ tự mình kiểm tra khắp trong ngoài sân, chắc chắn không bỏ quên thứ gì, rồi giao cả ổ khóa và chìa khóa lại cho Tôn Nhị Anh. Cả nhà chui vào chiếc xe tải quân dụng chở hàng, đóng cửa thùng xe, ngồi ké chuyến xe rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu.

Bà cụ Vệ ghé mắt qua khe cửa thùng xe, nhìn khung cảnh bên ngoài. Ống khói lớn ở nhà máy phân đạm trong thôn Tam Đạo Câu đứng sừng sững dưới bầu trời xám xịt. Thôn Đầu Đạo Câu ngày càng xa, chỉ còn là một chấm nhỏ không nhìn rõ.

Bà cụ quay lưng lại, lau nhanh dòng nước mắt, rồi trải chiếc bao tải đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một tấm chăn dày ấm áp. Bà cụ gọi:

“Thiêm Hỉ, lại đây với bà, trong thùng xe lạnh lắm, nằm trong chăn ấm hơn.”

May

Những người khác chẳng ai phàn nàn về sự thiên vị rõ rành rành của bà cụ, vì họ đã quá quen với điều đó. Nhưng Vệ Thiêm Hỉ lại không nhận tình cảm này. Cô nhìn bà cụ bằng ánh mắt khó tả, lắc đầu nói:

“Bà, cháu không nằm đâu, bà nằm đi, cẩn thận đấy.”

Theo tính toán của bà cụ Vệ, bà cụ định tiết kiệm một khoản, đi ké xe quân đội đến thẳng doanh trại. Dù trong lòng ai cũng có ý kiến, chẳng ai dám phản đối. Nhưng sau một chặng đường bị chiếc xe tải quân dụng xóc nảy liên tục, vừa đến tỉnh thành, bà cụ đã gọi tài xế dừng xe, để cả nhà xuống ở ga tàu hỏa, quyết định mua vé tàu đi tiếp.

Đường xóc nảy như muốn rã rời từng khúc xương già của bà cụ. Những người khác không nằm nghỉ nên chưa cảm nhận rõ sự dằn xóc, nhưng bà cụ thì nằm. Mỗi lần xe chạy qua ổ gà, bà cụ lại phải chịu cảnh "bay lên rồi rơi xuống". Vì sự an toàn của mình, bà cụ không dám nằm nữa. Cuối cùng, bà cụ cũng hiểu ánh mắt của Vệ Thiêm Hỉ, cũng như lời khuyên “Cẩn thận đấy” của cô.

Sau khi lên tàu hỏa, toa xe vắng người, chỉ lác đác vài hành khách. Dù đôi lúc tàu cũng lắc nhẹ, nhưng so với xe tải quân dụng, tàu hỏa êm ái hơn không biết bao nhiêu lần. Bà cụ nhanh chóng tìm một chỗ trải chăn ra, bảo mọi người nằm nghỉ, phân công Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ thay phiên nhau trông đồ đạc.

Chiều hôm sau, tàu dừng tại Dung Thành, nơi gần doanh trại nhất. Trời ở Dung Thành đang mưa.

Vừa bước xuống tàu, bà cụ đã đứng sững:

“Đây là chỗ quái nào thế này? Sao lại nóng thế! Tháng Chạp mà còn mưa à? Ở quê mình giờ này phải có tuyết mới đúng chứ!”

Thôn Đầu Đạo nằm ở vùng Bắc chính gốc, còn Dung Thành lại ở Tây Nam. Vào mùa hè, nhiệt độ giữa hai nơi chênh lệch không quá lớn, chỉ tầm mười độ, nhưng mùa đông thì khác biệt rõ rệt. Thôn Đầu Đạo lạnh nhất có thể xuống tới âm hai mươi độ, trong khi Dung Thành hiếm khi dưới không độ, thậm chí còn chẳng đến mức làm nước đóng băng, nói gì đến chuyện có tuyết rơi?

Nhưng bà cụ Vệ và mọi người đâu có biết Dung Thành ấm áp thế nào!

Nhìn vào trang phục của bà cụ và cả nhà mà xem: áo bông dày, quần bông to sụ, trên đầu đội mũ len lông cừu, cổ và mặt đều được quấn kín mít. Ngược lại, người dân quanh ga tàu Dung Thành chỉ mặc mỗi áo đơn mà thảnh thơi dạo chơi trên phố.

Thi thoảng có vài người liếc nhìn cả nhà Vệ, thấy họ mặc đồ trái ngược hoàn toàn với thời tiết, cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh, miệng lẩm bẩm gì đó bằng phương ngữ địa phương. Bà cụ Vệ không hiểu họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt khinh khỉnh và thái độ mờ ám kia, bà cụ đoán chắc chẳng phải lời hay ý đẹp.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 164: Chương 164



Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai anh em lớn lên ở Dung Thành, dù thường nói tiếng phổ thông nhưng phương ngữ nơi đây họ vẫn nghe hiểu được. Hai người liền làm phiên dịch cho bà cụ. "Bà ơi, họ đang cười chúng ta mặc đồ dày quá."

Bà cụ Vệ vỗ vai hai cháu, nói: "Kệ bọn họ đi. Một lũ quê mùa, chưa từng thấy người phương Bắc bao giờ à? Chúng ta từ Bắc xuống đây, suốt đường đi qua bao nhiêu chỗ tuyết rơi. Nếu không mặc dày, chắc giờ đã c.h.ế.t cóng rồi."

Tiếng địa phương Dung Thành khó nghe khó hiểu, nhưng giọng nói của người thôn Đầu Đạo gần như là tiếng phổ thông. Những người qua đường đều nghe rõ lời bà cụ.

Mấy người nọ không ngờ trong nhóm bà cụ lại có người nghe hiểu tiếng Dung Thành, vội vàng ngừng nói, giả bộ như không có chuyện gì rồi nhanh chóng bỏ đi.

Không phải vì họ nhát gan, mà do dáng người cao to trời sinh của người phương Bắc. Ba anh em Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, và Vệ Tứ Trụ đứng sừng sững như ba cây cột thép, người khác không dám bén mảng. Thêm vào đó, anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang cũng không nhỏ con chút nào. Nếu đám thanh niên đó có định xông vào đánh thì chắc cũng phải quỳ xuống xin tha.

Điều họ không biết là, trong đoàn người nhà họ Vệ, chiến đấu giỏi nhất không phải ba người đàn ông như những cây cột kia, cũng chẳng phải mấy thanh niên, mà chính là bà cụ Vệ – người tuy nhỏ nhắn nhưng sức mạnh và tinh thần vượt trội cả nhà.

...

Trời đang rả rích mưa, gia đình họ Vệ đứng chờ ở ga tàu Dung Thành mà không biết phải đi đâu.

May

Quân đội ở đâu? Nhà mà Vệ Đại Trụ sắp xếp ở đâu?

Trong lòng bà cụ Vệ bắt đầu hối hận. Đáng lẽ bà cụ phải hỏi rõ ràng mọi chuyện trước khi lên đường. Nếu hỏi kỹ, đâu có cảnh bơ vơ đứng ngẩn ngơ ở ga tàu thế này.

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang dù sống ở đây mười năm, nhưng họ hầu như chưa bao giờ tới khu vực ga tàu này. Mỗi lần đi đâu đều có Vệ Đại Trụ hoặc Tạ Ngọc Thư dẫn theo, nên không nhớ được đường.

Ở thôn Đầu Đạo, bà cụ Vệ vốn oai phong bao nhiêu thì khi đến Dung Thành lại trở nên nhỏ bé, yếu ớt. Người ta nói gì, bà cụ nghe không hiểu; các biển chỉ đường bên đường, bà cụ cũng không đọc nổi.

Đúng lúc bà cụ quyết định, khi tìm được Vệ Đại Trụ phải mắng cho một trận, thì hai chiếc xe jeep lao đến từ xa.

Hai chiếc xe dừng lại bên lề đường không xa chỗ bà cụ Vệ. Cốc Thạc từ trên xe nhảy xuống, che ô chạy đến bên bà cụ, nói: "Mẹ, mẹ mau che ô rồi vào xe đi. Anh cả đã sắp xếp xe từ trước, nhưng trên đường xảy ra chuyện nên phải ghé đón một người, thành ra tới muộn. Chị dâu cả đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi hết rồi, lên xe về nhà rồi nói chuyện sau."

Nghe Cốc Thạc giải thích, bà cụ Vệ nguôi giận đi phần nào.

Dung Thành được xây dựng và phát triển rất tốt, đường xá rộng rãi, bằng phẳng. Xe jeep chạy trên đường không hề xóc nảy. Khi rời khỏi Dung Thành, con đường dẫn đến quân khu càng bằng phẳng hơn, khiến bà cụ Vệ, vì mệt mỏi cả ngày, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi xe dừng lại ở cổng đông của dãy nhà liên kế gần doanh trại, Vệ Thiêm Hỉ ngó ra ngoài cửa sổ. Thấy xe đỗ trước một sân rộng rãi, bên trong sân còn có một ngôi biệt thự nhỏ kiểu Tây, cô mở to mắt đầy kinh ngạc.

Trong thời buổi này mà sống trong ngôi nhà như vậy, có phải quá phô trương không?

Nhưng nghĩ đến việc nhà này sát cạnh quân khu, chắc hẳn nó đã được duyệt kỹ, Vệ Đại Trụ mới mua, nên cũng không có vấn đề lớn. Vệ Thiêm Hỉ thở phào nhẹ nhõm, quay sang lay bà cụ Vệ: "Bà ơi, đến nơi rồi. Bà nhìn đi, nhà đẹp quá!"

Bà cụ Vệ giật mình tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ, miệng há hốc: "Trời đất, bác cả cháu làm gì thế này? Không phải bảo mua cái nhà vườn thôi à? Sao lại mua cái nhà Tây này? Tường trắng toát thế kia, gió thổi cái là bẩn, ngày nào cũng phải lau, phiền c.h.ế.t đi được."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 165: Chương 165



Vệ Thiêm Hỉ biết Dung Thành sạch sẽ, nhưng không biết giải thích thế nào, chỉ đành nói: "Bà yên tâm, để mẹ cháu quét dọn."

Nghe thấy thế, Diêu Thúy Phân ngồi bên kia không khỏi nghẹn lời. Cô con gái này là do bà sinh ra, từ nhỏ bà đối xử với nó không thiên vị, thậm chí thương yêu hơn cả các con trai. Vậy mà giờ nó chẳng thương mẹ chút nào, cứ như đã bị bà cụ Vệ "bắt cóc" mất rồi.

Ngôi biệt thự này do một tay chỉ huy quân đội thời Dân Quốc xây dựng, mang nét kiến trúc phương Tây tinh tế. Trên tường treo tranh sơn dầu, bình hoa theo phong cách tối giản. Nhưng những đồ đạc mà gia đình họ Vệ mang tới lại vô cùng thôn quê: đàn cũ đặt trên giường đất, hòm gỗ sơn đỏ, hộp sắt đựng kẹo... Tạ Ngọc Thư nhìn những món đồ đó mà không biết sắp xếp ra sao, đành tạm để đấy, sau đó lau chùi dọn dẹp toàn bộ biệt thự.

Khi xe jeep đỗ trong sân biệt thự, gia đình họ Vệ, giống như bà cụ Lưu bước vào đại quan viên, thứ gì cũng thấy mới mẻ.

Sau khi biết đây là nơi ở của mình, sự e dè trong lòng bà cụ Vệ biến mất hoàn toàn. Bà cụ bước lên trước, nhìn khoảng sân rộng trống trải, quay sang Vệ Tứ Trụ bảo: "Tứ Trụ, hôm nay nghỉ ngơi một đêm, mai ra sửa sang mảnh đất này, bón phân rồi chăm chút cho tốt."

"Thời tiết bên này ấm áp, con đi hỏi xem người ta thường trồng rau gì, mùa nào gieo hạt. Sau khi tìm hiểu kỹ, nhớ làm theo vụ mà trồng. Mảnh sân to thế này, trồng rau đủ cho cả nhà mình ăn."

Tạ Ngọc Thư vừa ra đón, nghe bà cụ Vệ dặn dò mà bất giác bị vấp chân suýt ngã. Bà ấy vội giải thích: "Mẹ, đây là chỗ để trồng hoa, trồng rau không đẹp đâu. Nếu mẹ muốn trồng rau, ra phía sân sau ấy, chỗ đó cũng rộng, đủ rau cho cả nhà ăn. Ngoài ra, sân sau còn có một cánh cửa nhỏ thông ra chân núi. Đất chỗ đó đang bỏ hoang, mẹ có thể trồng ở đấy."

"Sao? Mảnh đất rộng thế này mà chỉ để trồng hoa thôi à?" Bà cụ Vệ ngạc nhiên thốt lên. "Bảo sao phải đánh đổ bọn tư bản, chúng nó chỉ giỏi hưởng thụ!"

"Nhưng nhà mình vẫn trồng rau. Trồng cà chua, dưa chuột, đỗ, mấy luống cải xanh. Rau củ đỏ đỏ xanh xanh trông vừa đẹp lại ngon. Đất rộng thì trồng thêm chút, thừa thì đem qua cho Đại Trụ và Ngọc Thư, hoặc hai đứa về đây ăn. Nhà đông người, làm gì có chuyện rau thừa. Nếu thừa nữa, thì phơi khô làm dưa để ăn mùa đông."

Tạ Ngọc Thư vội vàng giải thích:

"Mẹ, thời tiết ở đây ẩm thấp, hay mưa lắm. Rau phơi mãi cũng không khô được, mà có khô rồi để vài hôm cũng dễ bị ẩm mốc. Mùa đông thì không lạnh, rau vẫn trồng được, nên nhà mình chỉ cần trồng ít thôi, kẻo ăn không hết lại phí."

Bà cụ Vệ không đồng ý:

"Ăn không hết thì đem cho người ta. Mẹ chồng của Nhị Nha chẳng phải làm việc ở phòng thuốc của quân đội sao? Gửi bà ấy chút rau tươi cho vui. Với cả bên con, chắc cũng có người quen thân thiết. Rau nhà mình dư dả thì cứ gửi tặng, vừa giúp được người ta, vừa vun đắp tình cảm. Nhà mình mới đến đây, quan trọng nhất là phải sống hòa thuận với hàng xóm. Mẹ mang theo đặc sản quê nhà cả rồi, lát nữa bảo Lan Tử với mọi người qua mấy nhà bên cạnh, biếu chút đặc sản làm quà, tạo mối quan hệ."

"Mẹ ơi... dãy nhà lớn này chỉ có mỗi nhà mình ở thôi, mấy căn còn lại đều bỏ trống, chẳng có hàng xóm mà thăm hỏi." Tạ Ngọc Thư nói.

May

Bà cụ Vệ nghẹn họng, đành đáp:

"Thôi được, thế cứ để sau tính. Nhưng chuyện trồng trọt thì con đừng lo. Nhà mình mang cả giống lúa, giống rau từ quê lên rồi. Sân sau còn đất trống, thì trồng ít lúa, trồng thêm rau mà ăn. Nhà ta toàn thanh niên trai tráng, ăn khỏe lắm, cứ bảo Nhị Trụ với bọn nó khai hoang thêm, trồng nhiều chút cho đủ mà ăn."

Sau đó, bà cụ dẫn đầu cả nhà đi một vòng quanh trước sau căn nhà. Trong lòng bà cụ cảm thấy đời mình đến giờ xem như không uổng phí. Đến khi bước chân vào căn nhà lớn, bà cụ vừa đặt chân tới đã khựng lại, suýt nữa thì ngã.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 166: Chương 166



"Trời ơi, cái nhà này sao lại thành ra thế này?"

Tạ Ngọc Thư đoán trước bà cụ sẽ không quen, nên tiến lại đỡ cánh tay bà cụ, rồi dẫn cả nhà Vệ đi tham quan khắp căn biệt thự nhỏ. Từng gian phòng một được xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng cả nhà quay lại phòng khách lớn.

Bà cụ Vệ nhìn cái ghế sofa trong phòng khách, cứ nghĩ nó giống mấy chiếc ghế gỗ cứng ở quê nhà được phủ thêm lớp nệm, nên liền ngồi xuống. Ai ngờ, sofa mềm mại đến mức bà cụ ngồi xuống là người như bị chìm vào trong, suýt nữa ngã ngửa.

Bà cụ Vệ hoảng hốt, tim đập thình thịch, chỉ tay vào cái sofa, hỏi Tạ Ngọc Thư:

"Thứ gì thế này? Ghế gì mà trông kỳ cục đã đành, ngồi vào lại mềm nhũn như bông gòn là sao?"

Tạ Ngọc Thư vội giải thích:

"Mẹ, cái này gọi là sofa, du nhập từ nước ngoài. Ngồi lên rất thoải mái. Mẹ cứ từ từ ngồi xuống, dựa vào lưng ghế một lát sẽ thấy thư giãn cả người." Vừa nói, bà ấy vừa làm mẫu cho bà cụ xem.

Bà cụ Vệ bán tín bán nghi, nhẹ nhàng đặt người xuống sofa, để lưng dựa vào tựa ghế. Một lát sau, các nếp nhăn trên mặt bà cụ giãn dần ra, bà hít vào một hơi dài, rồi thốt lên:

"À, đúng là thoải mái thật đấy... ghế này ngồi êm quá!"

Đúng là không ai cưỡng lại được sự hấp dẫn của sofa!

May

Khi đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, người không quen, đất không thuộc, cả nhà họ Vệ muốn trò chuyện cũng chẳng biết tìm ai. Bọn trẻ thì dễ thích nghi hơn, ngủ một giấc dậy đã thấy quen thuộc nơi này. Chúng hoặc bị người lớn giữ lại trong căn nhà sáng sủa, rộng rãi để học bài, hoặc chạy qua cánh cổng nhỏ phía sân sau để lên núi chơi trò "khám phá".

Người lớn thì bận bịu hơn nhiều. Chuyển đến nhà mới, chỗ nào cũng cần dọn dẹp. Lý Lan Tử cùng hai chị em dâu là Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân còn tranh thủ dẫn Vệ Quốc Kiện đi dạo quanh Dung Thành vài vòng, nhờ cậu làm phiên dịch để họ mua sắm không ít đồ dùng cho Tết.

Với "nỗ lực không ngừng" của nhà họ Vệ, một căn biệt thự nhỏ phong cách phương Tây đàng hoàng đã bị họ sửa sang thành kiểu pha trộn Đông Tây không đâu vào đâu.

Bà cụ Vệ chê tủ đứng người ta để lại không đựng được nhiều quần áo, bèn đặt luôn chiếc hòm gỗ đàn hương sơn đỏ mang từ quê lên trong nhà. Nếu không phải cả nhà đều ngăn cản, có lẽ bà cụ còn định xây một cái giường đất lớn trong phòng ngủ tầng một để nằm.

Gu thẩm mỹ của Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân cũng bị bà cụ ảnh hưởng. Ba chị em dâu đem hết chậu hoa mà chủ nhà cũ để lại đi trồng rau. Hai chậu cây khô đặt ở cửa bị họ đào lên, một chậu trồng hành lá, một chậu trồng rau mùi, thậm chí trong những chậu hoa nhỏ cũng được gieo đủ loại cây kỳ lạ.

Tạ Ngọc Thư tranh thủ dẫn tám đứa trẻ đến trường con em quân nhân để gặp hiệu trưởng làm thủ tục nhập học. Trùng hợp, đó chính là vị hiệu trưởng từng ký giấy chuyển trường cho anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang. Khi ấy, ông ấy rất khó hiểu trước quyết định của Tạ Ngọc Thư.

Ông ấy không thể nào hiểu được tại sao lại đưa hai đứa trẻ từ một trường tốt như thế đến học ở một ngôi trường tiểu học nhỏ bé, chẳng ai biết tên trong vùng núi hẻo lánh?

Nhưng giờ đây, nhìn hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang cao lớn, khỏe mạnh, ông hiệu trưởng đã hiểu ra. Hóa ra trường tiểu học đó "dư dả lương thực", có thể nuôi trẻ em ăn no đến vậy!

Trong thời kỳ mà việc học hành chưa được coi trọng, suy nghĩ của Tạ Ngọc Thư không phải không thể hiểu, chỉ là ông hiệu trưởng cảm thấy hơi tiếc.

Ông ấy nói với Tạ Ngọc Thư: "Chuyển trường lại thì được thôi, bên chúng tôi phòng học và bàn ghế vẫn còn trống. Nhưng mấy đứa sẽ nhập học lớp nào? Để các cháu theo kịp tiến độ giảng dạy, tốt nhất là làm một bài kiểm tra trước. Chúng tôi sẽ dùng đề thi mới kiểm tra hôm Tết Lạp Bát vừa rồi. Nếu tôi không nhầm, hai cháu Quốc Kiện và Quốc Khang lẽ ra đang học lớp 7 ở đây, vậy cứ lấy đề thi lớp 7 làm bài kiểm tra. Còn mấy đứa kia thì sao?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 167: Chương 167



Tạ Ngọc Thư hiểu rõ tám đứa trẻ trong nhà thông minh đến mức nào. Bà ấy suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Các cháu nhà tôi học khá tốt, chỉ là đi học hơi trễ. Thử cho chúng làm bài kiểm tra lớp 5 trước đi. Nếu làm hết được, thì thử đề lớp 7."

"Gì cơ? Chị chắc chứ?"

Ông hiệu trưởng suýt nữa phun cả trà trong miệng. Ông ấy chỉ vào Vệ Thiêm Hỉ và hỏi: "Con bé nhỏ thế này cũng làm bài lớp 5 à? Nhiều lắm thì chỉ đủ trình lớp 2 thôi!"

Tạ Ngọc Thư ôm Vệ Thiêm Hỉ nhỏ nhắn mềm mại vào lòng, lắc đầu giải thích: "Không cần đâu. Con bé này là học giỏi nhất trong đám. Thầy cứ cho nó làm đề giống Quốc Kiện và Quốc Khang đi."

Ông hiệu trưởng không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ Tạ Ngọc Thư tự vả.

Ông ấy rời đi khoảng năm, sáu phút, rồi quay lại mang theo một chồng đề thi. Ông ấy dẫn tám đứa trẻ cùng Tạ Ngọc Thư vào một phòng học trống, phát mỗi đứa một cây bút chì đã gọt sẵn, rồi nói: "Các cháu làm đi, có một tiếng đồng hồ. Nếu điểm dưới 60, sẽ hạ xuống một lớp để kiểm tra lại. Nếu trên 90 điểm, sẽ nâng lên một lớp để kiểm tra thêm. Còn từ 60 đến 80 điểm, tạm xếp vào lớp đó, học kỳ sau có thể điều chỉnh."

Tạ Ngọc Thư rất đồng ý với cách làm của ông hiệu trưởng, liền ra hiệu cho tám anh em Quốc Kiện tản ra, ai làm bài của người nấy.

Với tám đứa trẻ nhà họ Vệ, vốn bơi trong biển đề từ nhỏ, bài kiểm tra của trường con em quân nhân chẳng có gì khó. Điền chỗ trống, chọn đáp án, đúng sai hầu như chỉ cần liếc qua đã biết ngay, không cần tính toán. Chỉ có các bài toán ứng dụng là hơi mất thời gian, không phải vì câu hỏi khó, mà vì phải viết dài dòng nhiều bước giải. Việc này thực sự tốn thời gian.

Câu nói “Nếu dưới 60 điểm thì hạ xuống một lớp” của ông hiệu trưởng đã chạm đến lòng tự ái của tám anh em, nên chẳng ai nương tay. Tốc độ làm bài nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Vệ Thiêm Hỉ là người nộp bài đầu tiên, chỉ mất hơn mười lăm phút. Ngay sau đó, Vệ Đông Chinh và những đứa khác lần lượt nộp bài. Người làm chậm nhất là Vệ Quang Minh cũng chỉ tốn chưa đến hai mươi phút.

Nhìn cảnh tượng này, ông hiệu trưởng thở dài trong lòng. Ông ấy nghĩ, những đứa trẻ tốt đẹp thế này lại bị dạy dỗ thành cái kiểu gì thế này? Nóng nảy, không kiên nhẫn, chẳng có dáng vẻ học sinh chút nào!

Nhưng khi bắt đầu chấm bài, ông hiệu trưởng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Chữ viết của tám đứa trẻ rất đẹp, độ chính xác lại cực kỳ cao.

May

Ông ấy kiểm tra đối chiếu với đáp án nhiều lần. Trong tám đứa, có năm đứa đạt điểm tuyệt đối. Hai đứa bị trừ hai điểm vì cách trình bày không chuẩn. Riêng Vệ Tây Chinh bị trừ bốn điểm vì viết sai một con số trong bước chuyển dòng, khiến kết quả sai. Nhưng từ quá trình giải sai đó, ông ấy có thể chắc chắn rằng tư duy và cách làm của cậu hoàn toàn không có vấn đề.

Đây là những đứa trẻ từ gia đình thần thánh nào chui ra vậy?

Ông hiệu trưởng quay sang hỏi Tạ Ngọc Thư: "Bác sĩ Tạ, chúng ta quen nhau không ít năm rồi. Chị nói thật cho tôi nghe, mấy đứa trẻ này được dạy dỗ kiểu gì vậy? Trường nào mà đào tạo ra chúng?"

"Chị đừng bảo là trường tiểu học sản xuất trong cái vùng núi hẻo lánh đó nhé! Nếu đúng thế, tôi sẽ tự mình đến gặp hiệu trưởng của họ để học hỏi!"

Tạ Ngọc Thư bật cười: "Thật mà, chúng học ở đúng cái trường mà thầy vừa nhắc đấy. Ở đó điều kiện đơn giản, nhiều khối lớp học chung, nên các cháu học một ngày là nghe được bài của nhiều lớp. Mẹ chồng tôi cũng quản nghiêm, chị chồng và em chồng đều làm việc trong quân đội. Hai cô chúng nó còn thi đỗ đại học, mỗi tháng lại gửi sách về cho các cháu. Thế nên chúng đọc nhiều, làm bài nhiều, cộng thêm đầu óc nhanh nhạy, nên học tốt thôi."

Khi Tạ Ngọc Thư nói vậy, hiệu trưởng trường con em lập tức hiểu ra: Nhà họ Vệ quả thật xuất chúng. Không chỉ có một vị trung tướng Vệ, mà còn đào tạo được hai sinh viên của những trường đại học danh tiếng. Thế hệ trẻ của họ có tám đứa, đứa nào cũng là kỳ tài, đến mức khiến người ta phải nói rằng không phải tổ tiên nhà họ chỉ "phát hương" mà còn lắp hẳn một cái ống khói trên mộ phần!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 168: Chương 168



"Ôi chao, trước đây tôi không biết mấy đứa trẻ này tài năng như vậy. Nếu đã học giỏi thế thì làm mấy bài tập kia quả thực là thiệt thòi cho chúng. Đổi sang bộ đề bài cấp cao hơn để làm nhé!"

Hiệu trưởng trường con em lục lọi trong túi hồ sơ, rút ra một xấp đề bài, toàn là những tờ giấy thi dày đặc chữ, rồi phát cho từng đứa, nói: "Đây là bộ đề mô phỏng kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba dành cho học sinh lớp tám. Nếu các cháu có thể làm đúng từ 80% trở lên, thì có thể vào thẳng lớp tám học. Nếu không đạt được 80%, chúng ta sẽ căn cứ vào những lỗi sai để xếp lớp phù hợp. Nào, làm đi."

Bộ đề này vốn được chuẩn bị để kiểm tra năng lực đầu vào của học sinh lớp tám khi nhập học. Đề bài không thể bị lộ trước, và được các thầy cô giáo soạn dựa trên mức độ khó của kỳ thi tuyển sinh cấp ba trong vài năm qua, còn nâng cao hơn một chút. Nếu đám trẻ nhà họ Vệ có thể làm được, thì quả thực chúng là thiên tài.

Những bài này đúng là không dễ dàng. Đối với bảy anh em nhà họ Vệ, dù suy nghĩ kỹ cũng làm được, nhưng tốc độ giải quyết vấn đề không thể nâng cao. Tuy nhiên, với Vệ Thiêm Hỉ, những đề bài này vẫn chưa thấm vào đâu.

Do lượng câu hỏi lớn và nhiều bẫy trong đề, Vệ Thiêm Hỉ cố ý làm chậm lại, vừa để tránh mắc lỗi đáng tiếc, vừa để không khiến các anh trai mất tự tin. Dẫu vậy, cô bé vẫn hoàn thành toàn bộ bài thi một cách chậm rãi trong vòng bốn mươi phút.

Khi nộp bài, hiệu trưởng ngồi ngay tại bục giảng để chấm. Trong khi đó, bảy người anh vẫn chưa làm xong bài, ai nấy đều sốt ruột.

Hiệu trưởng càng chấm càng phấn khích. Ông ấy quay về văn phòng, mang thêm một túi đề nữa, đặt mạnh xuống bàn của Vệ Thiêm Hỉ: "Cháu làm đi, đừng ngồi không. Biết gì thì làm cái đó. Đảm bảo làm đúng, cố gắng tăng tốc độ làm bài. Hiểu chưa? Cái đầu của cháu thật sự rất thông minh!"

Vệ Thiêm Hỉ nhận lấy xấp đề, nhìn thoáng qua. Độ khó lại được tăng thêm. Đoán được ý định của hiệu trưởng, cô gật đầu đáp lời ngoan ngoãn.

May

Trong thời đại này, có cơ hội làm một xấp đề bài lớn như vậy là điều cực kỳ xa xỉ, đến mức nhiều người còn không dám mơ tới.

Vệ Thiêm Hỉ mang đề bài trở lại chỗ ngồi, phân loại theo môn. Trước tiên, cô chọn toán, rồi bắt đầu làm. Đã được yêu cầu tăng tốc, cô chẳng cần che giấu khả năng nữa.

Ánh mắt lướt nhanh qua đề bài, kỹ năng tính nhẩm được sử dụng đến cực hạn. Mỗi nét bút của cô như được thần linh dẫn dắt.

Khi hiệu trưởng chấm xong bài thi đầu tiên của Vệ Thiêm Hỉ, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy vẻ yêu mến một nhân tài. Đã dạy qua bao thế hệ học sinh, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp một đứa trẻ thiên phú đến vậy. Nếu không biết rõ khả năng của mình, ông ấy đã muốn tự mình dạy cô bé.

Bảy anh em nhà họ Vệ đầu óc cũng thông minh, nhưng so với Vệ Thiêm Hỉ có "bàn tay vàng" thì gặp bộ đề mô phỏng kỳ thi cấp ba vẫn là thách thức lớn. Ban đầu cứ ngỡ năng lực giữa bọn họ và em gái không chênh lệch nhiều, giờ mới nhận ra khoảng cách lớn đến mức nào.

Hiệu trưởng đặt bài của Vệ Thiêm Hỉ sang một bên, rồi bắt đầu chấm bài của bảy anh em nhà họ Vệ. Mặc dù không nổi bật như cô em gái, nhưng kết quả của họ vẫn thuộc dạng xuất sắc so với bạn bè cùng lứa.

"Cô bé này, tôi sẽ tìm người dạy riêng. Dù sao cũng không cần học cấp hai nữa. Để tôi hỏi thử một người bạn cũ. Nếu ông ấy sẵn sàng nhận học sinh, thì cứ để cô bé theo ông ấy học nhập môn. Nhưng gần đây sức khỏe của ông ấy không tốt, có thể không muốn nhận. Nếu vậy, để cô bé học thẳng lớp trung học cũng được. Tuổi tác không quan trọng, chỉ cần học nghiêm túc là được."

"Còn bảy cậu nhóc này, trình độ vẫn chưa tới. Quốc Kiện và Quốc Khang khá hơn một chút, nhưng vẫn cần rèn luyện thêm. Sang học kỳ tới, hai đứa theo lớp bảy học. Năm người còn lại nền tảng yếu hơn, kiến thức không đồng đều, bắt đầu từ lớp sáu."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 169: Chương 169



Ông ấy quay sang bảy anh em nhà họ Vệ: "Đừng so với cô bé này. Nền tảng của cô bé vững hơn các cháu nhiều. Giống như cùng ăn bánh bao, nhưng cô bé không chỉ biết bánh bao làm từ gì mà còn biết cách biến tấu thành nhiều kiểu khác. Các cháu thì không."

"Mọi sự phát triển đều bắt nguồn từ nền tảng. Cần học thật vững những kiến thức cơ bản. Nếu chỉ biết áp dụng kiến thức để làm bài, thì thứ các cậu học được mãi chỉ là bề nổi, không thể đi sâu. Học tốt nền tảng, sau này học gì cũng hữu ích. Còn nếu không, học thêm bao nhiêu thứ hay ho cũng chỉ như cái thùng nước không đầy, lúc nào cũng lắc lư. Hiểu chưa?"

Bảy anh em không trả lời. Dù biết em gái mình rất giỏi, nhưng khoảng cách lớn đến vậy khiến họ khó chấp nhận.

Tạ Ngọc Thư thấy vậy liền thúc giục Quốc Kiện và Quốc Khang: "Hiệu trưởng hỏi các con đấy!"

Hai anh em liền đáp nhỏ, đầy lúng túng.

Vậy là chuyện bảy anh em vào học xen lớp được quyết định như vậy.

Trên đường về, Tạ Ngọc Thư sợ bảy đứa nghĩ quẩn, vội an ủi: "Mấy đứa chỉ là đi quá thuận lợi, chưa từng gặp trở ngại thôi. Có gì to tát đâu? Bị em gái vượt qua thì cố gắng mà vượt lại. Tự giận mình thì sao gọi là đàn ông?"

"Trước đây các con học ở tiểu học Ái Quốc, số học sinh ít, chất lượng dạy cũng bình thường nên không thấy được sự khác biệt. Bây giờ đến trường con em, chất lượng dạy học cao hơn, học sinh đông hơn, mà hiệu trưởng lại giao cho các con những bài chưa học kỹ hay học chưa hệ thống, làm khó là điều đương nhiên. Đừng nhìn vào hiện tại, hãy nhìn vào kết quả sau khi các con học chăm chỉ. Hiểu chưa? Muốn ăn gì, về nhà bác nấu cho."

Vệ Đông Chinh nở nụ cười: "Bác gái ơi, cháu muốn ăn chân giò hầm, bác hầm cho cháu nhé."

Vệ Quốc Khang cũng nói: "Mẹ, con muốn ăn thịt dê nấu bí đao!"

Tạ Ngọc Thư cười khổ: "Bí đao thì có, nhưng bảo mẹ đi trộm chân giò với thịt dê ở đâu đây? Ở khu quân nhân này, muốn ăn thịt cũng khó, cả ngày có người như canh chừng trộm, hận không thể dán mắt vào nồi nhà mình. Về hỏi bà nội các con xem, bên dãy nhà nhỏ ít người để ý hơn."

Vệ Quang Minh bị câu nói của Tạ Ngọc Thư chọc cười: "Bác gái, ai dám gây sự thì để bà nội cháu đi. Bà mà ra tay thì đảm bảo họ phải ngoan ngoãn phục tùng."

Tạ Ngọc Thư: "…" Đúng là ý kiến hay!

May

Vệ Quang Minh vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Tạ Ngọc Thư lại ghi nhớ trong lòng. Về đến nhà, bà ấy ngẫm nghĩ cẩn thận, hôm sau liền đem chuyện này nói với bà cụ Vệ.

Bà cụ nghe xong, cảm thấy cuộc đời bỗng chốc tìm thấy niềm vui, lập tức vui vẻ đồng ý, chủ động bảo:

"Con đưa chìa khóa nhà đây, rồi cứ yên tâm đi làm. Đến gần giờ cơm, mẹ sẽ bảo Quốc Kiện và Quốc Khang đưa mẹ đến khu gia đình. Hôm nay ăn cơm ở nhà con, nấu thêm vài món. Nếu không được thì lấy sườn mà Lan Tử mới mua về hầm lên. Mẹ nhất định phải hầm cho thơm nức cả khu gia đình, để xem kẻ nào chán sống không lo chuyện nhà mình mà cứ thích nhòm ngó bát đũa người khác!"

Tạ Ngọc Thư vội vã đồng ý. Bà ấy rất tin tưởng vào mẹ chồng mình. Chỉ cần mẹ chồng ra tay, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết.

Đưa chìa khóa nhà cho bà cụ xong, Tạ Ngọc Thư yên tâm đi làm. Chuyện này thậm chí bà ấy không nói cho Vệ Đại Trụ biết.

Bà cụ Vệ được giao nhiệm vụ, cảm thấy đây là trọng trách lớn lao. Suốt buổi sáng, bà cụ nghĩ đủ mọi cách. Vừa qua mười giờ, bà cụ liền thúc giục Quốc Kiện và Quốc Khang lên đường, phía sau có Lý Lan Tử và mấy người đi theo, khí thế bừng bừng tiến về khu gia đình.

Cả nhà họ Vệ đã quen ở biệt thự sang trọng, nay đột nhiên vào khu gia đình chật hẹp ẩm thấp, ai nấy đều không quen. Đặc biệt là khi đi qua hành lang ẩm ướt, bà cụ Vệ chăm chú nhìn từng bậc cầu thang mọc đầy rêu xanh, sợ trượt ngã.

Bước vào căn nhà mà quân đội phân cho Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư, bên trong bày biện cũng tạm ổn. Dù không so được với khu biệt thự, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Bà cụ thấy bọn trẻ con ồn ào liền đuổi hết vào một phòng. Sau đó, bà cụ cùng Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân chui vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
 
Back
Top Bottom