Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 140: Chương 140



Khi bảng lương này được công bố, từ thôn Đầu Đạo Câu đến Mạt Đạo Câu, tất cả thanh niên đều sôi sục! Một cơ hội tốt như vậy mà không biết trân trọng thì thật là phung phí của trời.

Có người rảnh rỗi đã cẩn thận thống kê lương của các vị trí trong nhà máy, rồi so sánh và đưa ra kết luận: công nhân ở xưởng cố định nitơ kiếm được nhiều nhất, còn ít tiền nhất là những người dọn cỏ và nhặt rác. Khoảng cách thu nhập giữa hai bên đúng là một trời một vực.

Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đều được làm ở vị trí kiếm nhiều tiền nhất. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha có gì không hài lòng chứ? Hai chị em dâu vui vẻ tụ họp, cùng bàn bạc may cho chồng mình mỗi người một bộ quần áo mới, rồi tiễn hai anh em đến nhà máy làm việc.

Mọi người đều nghĩ nhà máy phân đạm xuất hiện là chuyện tốt, chỉ riêng Vệ Thiêm Hỉ là không mấy hào hứng.

Nhà máy phân đạm là nhà máy hóa chất, mà xưởng cố định nitơ lại là nơi ô nhiễm nặng nhất. Kiếm được nhiều tiền thì có ích gì?

Làm vài năm thôi là sức khỏe bị hủy hoại, nửa đời sau sẽ sống trong bệnh tật. Những người sức khỏe kém, có khi còn mất mạng sớm hơn hai mươi năm.

Biểu tượng của nhà máy phân đạm là ống khói cao hàng chục mét xây bằng gạch. Từ khi nhà máy đi vào hoạt động, ống khói đó liên tục nhả khói trắng. Vệ Thiêm Hỉ không rõ khói trắng đó lan xa bao nhiêu, nhưng cô biết đứng trong sân nhà họ Vệ cũng không tránh khỏi mùi amoniac nồng nặc.

May

Điều đáng buồn là không ai hiểu mùi amoniac đó tượng trưng cho thứ quỷ quái gì. Ngược lại, nhiều người còn gọi nó là "hương thơm của thời đại công nghiệp mới". Không ít nông dân mỗi sáng đều hít một hơi thật sâu, nghe đâu làm vậy sẽ giúp họ tràn đầy năng lượng cả ngày.

Nhà máy phân đạm hoạt động được một tháng rưỡi, vào cuối thu, lo lắng của Vệ Thiêm Hỉ cuối cùng cũng thành sự thật.

Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ suốt ngày ho sù sụ. Bình thường thì ho nhẹ, nhưng hễ bị k*ch th*ch là ho như xé phổi, dường như muốn ho cả lá phổi ra ngoài.

Có lẽ vì bà cụ Vệ lớn tuổi, nên bà cụ cũng bắt đầu ho. Ban ngày còn đỡ, nhưng ban đêm thì tiếng ho không ngớt.

Vệ Thiêm Hỉ hỏi thăm bạn học, phát hiện không chỉ nhà họ Vệ bị ho, thế là cô quyết định trốn buổi học chiều, gửi đồ trong cặp cho Vệ Đông Chinh mang về, còn mình đeo cặp trống không lao thẳng vào rừng.

Trong di truyền mà cô nhận được từ vị thần nọ, có một bài thuốc kỳ diệu tên là "Ngũ hành thanh tạng phương". Thuốc này dùng năm loại dược liệu thuộc năm hành khác nhau để phối hợp, cuối cùng đạt được hiệu quả "thanh tạng".

Chữ "tạng" trong "Ngũ hành thanh tạng phương" vừa có thể hiểu là "ngũ tạng", vừa có thể hiểu là "chất bẩn".

Ý nghĩa là bài thuốc này có thể làm sạch độc tố và rác thải trong cơ thể, rất hữu ích cho công nhân nhà máy phân đạm và dân sống gần đó.

Năm loại dược liệu này tuy không quý hiếm, nhưng cũng không dễ tìm. Vệ Thiêm Hỉ đi khắp rừng suốt một buổi chiều, chọn được một cặp sách đầy, mang về nhà rồi nói với bà cụ Vệ một tiếng, sau đó một mình vào hậu viện.

Cô cắt các dược liệu thành đoạn dài bằng đốt ngón tay, lôi ra chiếc nồi sắt đã “nghỉ hưu nhiều năm” để chế biến, rồi đun một nồi trà thuốc, đổ vào bình nước sôi bà cụ dùng để pha nước uống cho cả nhà.

Trà thuốc khác xa nước lọc, sợ mọi người uống thấy vị lạ mà đổ đi, Vệ Thiêm Hỉ dặn trước với bà cụ: "Bà ơi, cháu tìm được ít thứ trị ho, nấu thành trà cho bà và mọi người uống. Bà nhớ uống nhiều, bảo cả nhà uống vài bát, nhất là bác hai và bác ba, họ ho nặng nhất, phải uống nhiều hơn."

Bà cụ hỏi: "Cháu lấy ở đâu ra thế, Hỉ?"

"Con đào trong núi!" Không để bà cụ hỏi thêm, Vệ Thiêm Hỉ lập tức rút vào phòng.

Nằm trên giường đất, cô thở dài một hơi. Cô từng nghĩ Đầu Đạo Câu là nơi núi rừng trong lành, không ngờ lại xuất hiện nhà máy phân đạm… Ống khói cao của nhà máy cả ngày thải khí độc, nước thải của nhà máy chắc chắn sẽ làm ô nhiễm nguồn nước ngầm và đất, dẫn đến lương thực trồng trên đất này bị giảm chất lượng, thậm chí trở thành "độc lương thực". Cá trong sông e rằng chẳng mấy chốc sẽ c.h.ế.t sạch.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 141: Chương 141



Nếu là chuyện nhỏ, kêu gọi dân làng biểu tình có thể hiệu quả. Nhưng nhà máy phân đạm là dự án quốc gia, có vị trí quan trọng trong quá trình công nghiệp hóa, không thể lay chuyển được.

Thậm chí Vệ Thiêm Hỉ nghĩ có khi nhà nước đã biết nhà máy gây ô nhiễm nghiêm trọng, nên mới xây ở vùng núi thưa dân như thế này. Nếu không, tại sao nhà máy không xây ở thành phố để tạo việc làm cho công nhân đô thị?

Vì muốn dân có cuộc sống tốt hơn, sự hy sinh này có lẽ là cần thiết. Hủy hoại một vùng đất, nhưng thúc đẩy ngành công nghiệp hóa học cả nước tiến xa, sản xuất phân đạm giúp tăng năng suất lương thực, người dân địa phương làm việc trong nhà máy lại kiếm được tiền cải thiện cuộc sống. Một mũi tên trúng nhiều đích.

Chỉ có điều, với những người dân không biết sự thật thì quả là bất công.

Thậm chí nếu họ biết nhà máy gây hại môi trường và sức khỏe, vì tiền, họ vẫn sẽ chọn làm việc ở đó.

Cô không đủ sức giúp nhiều người, chỉ có thể bảo vệ gia đình mình trước.

Bà cụ Vệ rất tin lời Vệ Thiêm Hỉ, liền ngồi canh nồi trà thuốc, ai về nhà là gọi vào bếp uống một bụng đầy.

"Ngũ hành thanh tạng trà" không phải thần dược, hiệu quả chậm. Ban đầu, mọi người chỉ thấy ngủ ngon hơn, ho bớt đi chút ít, nhưng cả nhà đều vui mừng.

Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh dậy, bà cụ Vệ không cần Vệ Thiêm Hỉ nhắc, tự mình lấy một nắm thuốc mà Thiêm Hỉ đã chuẩn bị sẵn, bỏ vào nồi nấu một nồi thuốc thật đặc, ép cả nhà phải uống trước khi ăn cơm.

Nồi thuốc đó nhanh chóng phát huy tác dụng vào buổi sáng. Các chất độc trong ngũ tạng được dược tính đẩy ra khỏi cơ thể, bắt đầu bài tiết qua đường tiểu tiện và đại tiện.

Khi phát hiện nước tiểu của mình có màu đen sẫm, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ, đang làm việc ở nhà máy phân đạm, sợ đến mức đờ người.

Người già thường bảo, lúc gần c.h.ế.t người ta sẽ đi tiểu và đại tiện ra màu đen. Chẳng lẽ cơ thể của họ đã gặp vấn đề lớn? Chẳng lẽ Diêm Vương đã đến đòi mạng?

Ban đầu, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ không nghĩ đến nồi thuốc. Họ nghi ngờ có vấn đề với công việc ở nhà máy phân đạm, nên trong lòng nảy sinh cảnh giác. Khi đi làm, hai anh em ghé qua nhà vệ sinh vài lần, nhận ra rằng chỉ có họ bị như vậy, còn nước tiểu của người khác vẫn có màu vàng bình thường. Hoảng sợ, hai anh em lập tức xin nghỉ bệnh với tổ trưởng ở phân xưởng cố định đạm, rồi lê đôi chân run rẩy trở về nhà.

Vừa về đến cửa, Vệ Tam Trụ đã bật khóc, giọng ai oán: “Mẹ ơi…” tiếng gọi kéo dài, thê lương không dứt.

Bà cụ Vệ bước ra từ trong nhà, thấy Nhị Trụ và Tam Trụ về nhà vào giờ làm việc thì ngạc nhiên, hỏi:

“Ủa, sao giờ này đã về rồi? Có chuyện gì vậy?”

Hai anh em nhanh chóng kể lại việc đi tiểu ra màu đen. Sau khi nói xong, Vệ Tam Trụ, mặt mày tái nhợt, vừa khóc vừa hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ nói xem có phải hai anh em con mắc phải căn bệnh gì không thể sống được không? Mẹ ơi, tụi con không thể ở bên mẹ tận hiếu được nữa rồi! Để mẹ phải tóc bạc tiễn tóc xanh, tụi con đúng là bất hiếu quá mà!”

Hai anh em vừa nói vừa khóc lớn, tiếng khóc khiến bà cụ Vệ nhức cả đầu, liền vung tay gõ mỗi người một cái cốc đầu.

“Tóc bạc tiễn tóc xanh cái gì chứ? Đi tiểu đen là vì mẹ cho các con uống thuốc để đẩy hết chất bẩn trong bụng ra, chẳng lẽ hai đứa không nhận ra rằng mình đã bớt ho hẳn rồi à? Thuốc đó là do con bé Hỉ chuẩn bị, làm sao mà hại các con được?”

May

“Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, hai anh em đúng là giỏi quá ha, đầu óc hết nghĩ ra chuyện này lại đến chuyện kia, định viết kịch bản hả?”

Bà cụ nhìn hai đứa con trai bằng ánh mắt đầy thương cảm, rồi giải thích:

“Con bé Hỉ đã nói rồi, thuốc này giúp đẩy chất bẩn ra khỏi cơ thể. Chính vì những chất bẩn đó tích tụ mà người ta mới bị bệnh. Công việc ở nhà máy phân đạm tưởng chừng kiếm ra tiền nhưng không sạch sẽ chút nào. Các con thử nghĩ mà xem, từ lúc nhà máy phân đạm xây xong, có bao nhiêu người bắt đầu ho không ngừng?”

“Thấy mình đi tiểu ra màu đen thì lo lắng, thật ra hai đứa phải vui mừng mới đúng. Chất bẩn trong bụng được đẩy ra ngoài, đổi lại là người khác, chất bẩn cứ nằm lì trong người, không biết sẽ sinh ra bệnh gì đâu! Muốn nhanh hết màu đen thì uống thêm thuốc, uống thêm nước, sớm đẩy hết chất bẩn ra ngoài. Cơ thể khỏe rồi thì tự nhiên nước tiểu sẽ trong trở lại.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 142: Chương 142



Nghe bà cụ giải thích cặn kẽ, Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ mới yên tâm phần nào. Hai anh em uống một bụng nước nguội rồi quay trở lại nhà máy phân đạm làm việc.

Canh ngũ hành thanh tạng phát huy hiệu quả rõ rệt. Chỉ sau ba ngày, thuốc mà Vệ Thiêm Hỉ chuẩn bị mới dùng hết chưa đến một nửa, cả nhà họ Vệ đã khỏi ho hoàn toàn.

Không chỉ vậy, bà cụ Vệ còn phát hiện ra các bệnh vặt khác trên người mình cũng dần thuyên giảm. Tinh thần và thể chất đều tốt hơn trước, da dẻ hồng hào, không còn phù nề sau khi ngủ dậy, ăn uống ngon miệng, tiêu hóa cũng dễ dàng, cả người tràn đầy sức sống.

Khi cả thôn Đầu Đạo Câu còn gầy guộc xanh xao vì đói kém, người nhà họ Vệ ai nấy mặt mày hồng hào. Lúc mọi người trong thôn gặp nhau, câu chào hỏi từ “Ăn chưa?” đổi thành “Hôm nay có bớt ho không?”, chỉ riêng nhà họ Vệ là không còn ho. Người đầu tiên nhận ra điều này là thầy giáo ở trường tiểu học Ái Quốc.

Lũ trẻ vốn có sức đề kháng yếu, bị khí amoniac k*ch th*ch, ho suốt cả ngày. Trong lớp, tiếng ho vang lên liên tục không ngớt, cả thầy cô cũng ho không ngừng. Chỉ có lũ trẻ nhà họ Vệ là suốt cả tiết học, hiếm khi ho đến vài lần, ngoan ngoãn ngồi làm bài.

Thầy giáo đoán chắc bọn trẻ nhà họ Vệ uống thuốc trị ho, liền gọi Vệ Đông Chinh lên hỏi:

“Vệ Đông Chinh, có phải nhà em mua thuốc trị ho cho em uống không?”

Lời dặn của bà cụ Vệ lập tức vang lên trong đầu Đông Chinh. Cậu lắc đầu trả lời:

“Không ạ. Là bà nội em tự nấu thuốc theo phương thuốc dân gian, uống xong là hết ho.”

Thầy giáo nghe vậy mà sững sờ: “Bà cụ Vệ đúng là giỏi thật, là hy vọng của cả thôn mà!”

“Vệ Đông Chinh, em hỏi bà nội xem có thể bán cho thầy ít thuốc được không? Thầy sẽ trả tiền, thầy ho đến sắp long cả phổi rồi!”

May

Nhìn quanh thấy không ai chú ý, thầy giáo vội rút một đồng nhét vào túi áo Đông Chinh, dặn dò:

“Nhớ đưa tiền này cho bà nội em, bảo là thầy mua thuốc. Mai đến lớp thì mang thuốc đến cho thầy nhé!”

Đông Chinh không biết có đồng ý được không, chỉ bảo sẽ về hỏi bà nội. Nhưng cậu vừa đáp ứng, vừa lén giữ lại một đồng tiền đó cho mình.

Sau giờ học, cậu lợi dụng lúc bà cụ không để ý, lấy một ít thuốc mà Thiêm Hỉ đã chuẩn bị, gói vào giấy dầu, rồi cẩn thận xóa sạch dấu vết trước khi lén lút rời khỏi nhà.

Sáng hôm sau, bà cụ Vệ dậy sớm nấu thuốc. Nhìn vào hũ thuốc, bà cụ nghĩ rằng trong nhà có chuột, tự lẩm bẩm:

“Nhà máy phân đạm thật ghê gớm, chuột cũng không có đường sống. Nhưng mấy con chuột này khôn thật, biết trộm thuốc cứu mạng.”

Nói xong, bà cụ không để tâm nữa, chỉ đậy kín hũ thuốc hơn, còn đặt thêm một viên gạch lên trên:

“Chuột thì có thể khỏe đến đâu? Chẳng lẽ còn lật được cả gạch?”

Nhưng bà cụ đã đánh giá thấp quyết tâm của con “chuột” mang tên Vệ Đông Chinh.

Hôm sau, Đông Chinh mang gói thuốc đến sớm, lén nhét vào tay thầy giáo. Thầy giáo mở ra nhìn, thấy bên trong chỉ là mấy cọng rễ và lá cây, thầm nghĩ mình bị lừa, một đồng coi như mất oan.

Nhưng tiếc tiền, thầy giáo vẫn thử nấu thuốc, uống xong bất ngờ thấy vị không quá đắng, còn có hậu ngọt, uống mãi thành ra hết nửa bát.

Thuở đó, giáo viên rất vất vả, một người dạy ba lớp. Dạy xong lớp một chưa kịp uống nước, đã phải lên lớp hai, rồi đến lớp ba, cả ngày khô cả cổ họng. Cộng thêm khí amoniac, ai nấy ho đến khàn giọng, mỗi hơi thở đau như xé phổi, tối nằm cũng khó ngủ.

Uống xong bát thuốc, thầy cảm nhận ngay sự khác biệt, cơn nóng rát ở phổi giảm bớt, cổ họng bớt ngứa. Thầy uống thêm ba bát nữa, rồi đổ phần còn lại vào phích nước, mang lên lớp để tiếp tục uống.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 143: Chương 143



Các thầy cô giáo trong trường cả ngày làm việc chung, ai ho khan nặng, ai bớt ho đều không thể giấu được đồng nghiệp.

Chỉ trong chưa đầy một tiết học, chuyện một thầy giáo mua trà thuốc từ Đông Chinh và giảm ho nhanh chóng đã lan khắp trường tiểu học Ái Quốc. Hiệu trưởng biết, chủ nhiệm biết, thầy dạy Toán biết, cô dạy Văn biết, thầy dạy lao động biết, thậm chí cả bác gác cổng và bà bác quét dọn cũng biết!

Khi Đông Chinh vừa tan học, thầy giáo đã gọi cậu đến văn phòng. Một đám người lập tức vây quanh cậu. Người thì tử tế, mang tiền nhờ cậu mua trà thuốc, kẻ thì gian xảo, cố moi móc công thức bí truyền. Đông Chinh sợ muốn chết.

Dẫu vậy, Đông Chinh vẫn rất cứng cỏi. Cậu nhận tiền từng người, ghi nhớ kỹ gương mặt họ rồi nói:

"Nhà em hết trà thuốc rồi. Phải chờ vài hôm nữa em mới mang đến cho mọi người được. Em đã ghi tên hết rồi, khi nào có em sẽ mang đến, được không ạ?"

Thầy dạy lao động, người có thói quen nói to như hét, vội vàng thương lượng với cậu:

"Đông Chinh, em có thể mang trước cho thầy một gói không? Ít cũng được, chứ thầy không chịu nổi nữa rồi. Ho nhiều quá, giọng thầy sắp thành cái rổ rách rồi đây. Nếu ngày mai em mang cho thầy, thầy đảm bảo kỳ này em qua môn lao động dễ như trở bàn tay. He he he."

Ba chữ "he he he" đầy ám hiệu khiến ai cũng ngầm hiểu thỏa thuận ngầm ở đây.

Đông Chinh chẳng còn cách nào từ chối, đành quyết định liều một phen.

Tối hôm đó, cậu uống thật nhiều nước, mượn cớ đi vệ sinh rồi len lén ra nhà bếp. Cậu nín thở, cẩn thận nhấc viên gạch chèn trên nắp vại, mở nắp ra và thò tay vào vại lấy thuốc.

Không ngờ, bà cụ Vệ lúc đó cũng đang đau bụng, vừa từ nhà vệ sinh sau vườn trở về. Đôi chân bà cụ run rẩy, nhìn thấy cửa nhà bếp mở liền nghĩ do gió thổi nên định đóng lại trước khi đi ngủ.

Bà cụ vừa đứng ở cửa thì bắt gặp Đông Chinh đang mò mẫm lấy thuốc trong vại. Thảm họa xảy ra.

"Đông Chinh! Cháu đang làm cái gì?!"

Tiếng quát vang trời của bà cụ Vệ làm cả nhà hơn chục người thức giấc. Đông Chinh sợ đến mức suýt tè ra quần.

"Bà… bà… bà, bà sao không ngủ, nửa đêm còn đi đâu thế?" Đông Chinh lắp bắp.

Bà cụ Vệ bước đến gần, sắc mặt đen lại như Bao Công:

"Hay thật! Ngày phòng đêm phòng, cuối cùng không phòng nổi trộm trong nhà! Ban ngày bà đã thấy trong vại thiếu đồ, còn tưởng chuột ăn mất, nghĩ mãi sao chuột lại gặm thuốc. Hóa ra là thằng chuột bự này! Cháu trộm đồ nhà để làm gì? Khai mau!"

Bà cụ quát một tiếng khiến Đông Chinh suýt quỳ xuống, lắp bắp mãi vẫn không trả lời được.

Bà cụ túm lấy cổ áo cậu, định nhấc bổng lên như nhấc gà con. Nhưng Đông Chinh giờ đã cao hơn bà cụ nửa cái đầu, bà cụ đành tặc lưỡi, giáng cậu một cái đập tường, vơ lấy cây củi:

"Khai không? Khai thì bà tha, không khai thì hôm nay cháu sẽ biết tay bà!"

Vệ Nhị Trụ và Lan Tử cứ tưởng con trai ra ngoài đi vệ sinh, thắc mắc sao mãi chưa về. Nghe tiếng bà cụ gầm lên, họ hốt hoảng:

"Nhị Trụ, Đông Chinh ăn trộm đồ gì của mẹ vậy?!"

May

Lan Tử sợ đến run rẩy, vội mặc thêm áo lao ra ngoài, Nhị Trụ theo sát sau. Tây Chinh cũng nhanh chóng chạy tới.

Chỉ vài phút sau, cả nhà họ Vệ đã đứng đông đủ ngoài cửa bếp, hóng chuyện bà cụ "thẩm vấn" Đông Chinh.

"Đông Chinh, cháu khai không?" Bà cụ quát, cây củi vung vèo vèo trong tay.

Thương cháu, bà cụ cũng không nỡ đánh mạnh. Nếu là kẻ khác, có lẽ đã bị bà cụ đánh cho khóc lóc thảm thiết.

Đông Chinh nghĩ đến số tiền mình kiếm được, cảm thấy dù bị đánh cũng đáng, bèn nghiến răng, nhắm mắt nói:

"Bà, bà cứ đánh đi. Dù bà đánh c.h.ế.t cháu, cháu cũng không nói!"

Nghe vậy, bà cụ giận sôi máu, cầm cây củi đập thẳng vào người cậu. Chỗ nào có thịt nhiều, bà đánh vào chỗ đó: mông, đùi… đâu cũng không tha.

Chỉ ba bốn gậy, Đông Chinh đã đau đến mức gào khóc thảm thiết, cảm giác như m.ô.n.g không còn là của mình nữa.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 144: Chương 144



Tiếng gậy đập vào người con, nhưng lại đau trong lòng Lan Tử. Bà ấy khóc nức nở, cầu xin:

"Đông Chinh, con nói thật với bà đi, được không? Đừng làm bà giận nữa. Sao con lại trộm đồ trong nhà? Nói đi, coi như mẹ xin con!"

Mồ hôi túa ra đầy trên trán và mặt, Đông Chinh vẫn nghiến răng không chịu khai.

Vệ Tây Chinh mắt tinh, thấy từ túi áo của Vệ Đông Chinh rơi ra thứ gì đó, liền chạy tới nhặt lên xem, rồi hét toáng lên: “Tiền! Nhiều tiền lắm! Bà nội, anh hai trong túi có cả đống tiền! Anh, anh lấy tiền ở đâu ra? Có phải anh trộm tiền của bà nội không?”

Vệ Đông Chinh như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông: “Không phải! Anh không có! Đừng nói bậy!”

Nhưng dáng vẻ phản bác của cậu trong mắt người khác lại chẳng khác nào ngầm thừa nhận.

Lý Lan Tử nhìn con trai cả, nước mắt rưng rưng, dáng điệu như nàng Tây Thi ôm tim than thở: “Đông Chinh, sao con lại trộm tiền của bà nội? Nhà mình có thiếu ăn, thiếu mặc gì đâu?”

Vệ Nhị Trụ giận tím mặt, gào lên: “Mẹ, đánh nó! Đánh thật mạnh vào! Thằng nhãi này không chịu học hành đàng hoàng, toàn học thói trộm gà trộm chó, đúng là làm mất mặt nhà họ Vệ! Đánh c.h.ế.t nó đi, coi như con không có đứa con này nữa!”

Vệ Đông Chinh cứng cổ cãi: “Con không trộm tiền! Số tiền này là của thầy giáo trong trường mua trà thuốc của nhà mình. Con nghĩ mọi người trong nhà không còn ai bị ho nữa, bán một ít cho thầy giáo cũng đâu phải chuyện to tát, lại còn kiếm được tiền, tại sao không làm?”

Bà cụ Vệ, đang cầm cây gậy củi trong tay, chợt khựng lại. Bà cụ nghi hoặc nhìn cậu: “Cháu nói thật à?”

Nhìn thấy tia hy vọng sống sót, Vệ Đông Chinh vội vàng giải thích: “Tất nhiên là thật rồi, bà nội! Trà thuốc nhà mình hiệu nghiệm lắm, cả thôn giờ ai cũng ho không dứt, cổ họng muốn khàn luôn. Thầy giáo cháu bảo đến trạm y tế mua thuốc ho mãi mà không đỡ, uống trà thuốc của nhà mình một cái là hết ho luôn… Bà nội, đây là cơ hội kiếm tiền tốt mà!”

“Kiếm tiền?” Mắt bà cụ Vệ chớp chớp, trước giờ bà chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền từ trà thuốc.

Vệ Đông Chinh nhân cơ hội tiếp tục thuyết phục: “Bà nội, bà nói cho cháu biết đi, mấy thứ này từ đâu mà có? Cháu tìm hiểu rồi, không chỉ thôn Đầu Đạo Câu mình bị ho, mà thôn Nhị Đạo Câu, Tam Đạo Câu cũng bị. Bà nghĩ xem, nếu nhà mình bán trà thuốc, thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?”

Bà cụ Vệ sa sầm mặt, quát lớn: “Bớt nói lảng đi! Bà hỏi cháu, hôm qua trộm thuốc đem bán được bao nhiêu tiền? Đồ trong nhà mà đem bán, tại sao không nộp tiền về? Mày không muốn đưa bà thì cũng phải đưa cho mẹ cháu giữ, tự dưng giấu tiền trong túi là có ý gì? Cháu muốn tạo phản hả?”

Vệ Đông Chinh biết số tiền kiếm được lần này không giữ nổi, nhưng vẫn muốn giữ lại chút ít, liền bịa chuyện: “Bà nội, một gói trà thuốc tám hào, cháu đưa hết cho bà là được chứ?”

Bà cụ Vệ cười nhạt: “Cháu lừa bà chắc? Một gói tám hào mà thầy giáo cháu đưa hẳn một đồng, không dư tờ lẻ nào? Vệ Đông Chinh, cháu không nói thật đúng không? Bà mà còn coi cháu là kẻ trộm nữa thì thôi!”

May

Bà cụ quay sang Lý Lan Tử, giọng đầy uy lực: “Lý Lan Tử, quản thằng Đông Chinh cho mẹ. Từ ngày mai, nó khỏi đi học nữa, nhốt nó trong nhà cho mẹ! Đứa nào mà đầy mồm nói dối, đến lúc nào nói thật mới được ra! Con mà không quản được nó, thì hai mẹ con cút ra khỏi nhà mẹ, đừng bao giờ quay lại!”

Lý Lan Tử bị mắng oan uổng, chỉ biết dẫn Vệ Đông Chinh vào phòng. Nhìn con trai bị đánh, quần vừa kéo xuống, m.ô.n.g đã bầm tím sưng vù, bà ấy vừa giận vừa thương, nước mắt ròng ròng: “Con đó, giờ cánh cứng rồi đúng không? Dám giấu mẹ để dành tiền? Con giỏi thì ra ngoài tự kiếm mà để dành! Lấy đồ trong nhà đem bán, đây mà gọi là bản lĩnh hả?”

Vệ Đông Chinh cãi lại: “Cả nhà mình ai cũng hết ho rồi, giữ lại làm gì? Uống nữa có ích gì đâu? Bán cho người khác còn kiếm được tiền. Mẹ, mẹ nói con làm thế có sai không?”

Vệ Nhị Trụ vì bị bà cụ Vệ véo tai mắng cho một trận không quản được con trai, tâm trạng tồi tệ vô cùng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 145: Chương 145



Vừa bước vào phòng đã nghe câu nói đầy ngang ngược của Vệ Đông Chinh, ông ấy lập tức xông tới, giáng thêm mấy cái tát mạnh vào m.ô.n.g cậu: “Đồ bất hiếu! Ai nói nhà mình không cần thuốc nữa? Cha và chú ba của mày vẫn phải dựa vào mấy thứ đó để giữ mạng đấy!”

“Thằng Vương Quải Tử ở Tứ Đạo Câu cũng làm trong phân xưởng cố định, ho đến mức ra máu, chưa kịp tới trạm y tế đã c.h.ế.t giữa đường. Bây giờ cả xưởng chỉ còn cha và chú ba của mày là không sao.”

“Bà nội mày nói rồi, từ lúc mở nhà máy phân đạm, khói từ ống khói thải ra toàn độc tố. May mà có trà thuốc nhà mình để giải độc, không thì cha và chú ba mày cũng chẳng giữ được mạng. Là mạng sống của cha và chú mày quan trọng, hay mấy đồng tiền lẻ của mày quan trọng?”

Vệ Đông Chinh nghe Vệ Nhị Trụ nói xong những lời ấy, mới nhận ra tầm quan trọng của mấy món trà thuốc kia. Trong lòng cậu tràn ngập hối hận, bật khóc rồi kể rõ nguyên do của mình.

"Con đâu phải lấy tiền rồi không đưa lại cho nhà mình. Con chỉ muốn giữ lại một chút trong tay, đợi khi nào tích góp được kha khá, sẽ đến nói với cô con. Cô có thể mua khẩu trang giá rẻ mà, khẩu trang ở trạm y tế thì đắt đỏ quá. Chúng ta để cô mua giúp ít khẩu trang, sau đó bán lại với giá nhỉnh hơn một chút. Chỉ cần giá thấp hơn ở trạm y tế, chắc chắn nhà mình sẽ kiếm được tiền! Đợi khi con kiếm được tiền rồi, con sẽ trả lại ngay. Mẹ, con đâu có ý định ăn cắp tiền, con chỉ muốn mượn tạm để làm vốn thôi. Khi con kiếm được tiền, con sẽ trả lại gấp ba, gấp năm lần cũng được."

Lý Lan Tử xé mảnh giấy cỏ lau mũi, vừa khóc vừa mắng:

"Con còn bé thế này, ai cần con phải lo chuyện kiếm tiền? Nhiệm vụ của con là đi học đàng hoàng! Chuyện lớn như thế này, con không bàn bạc với người nhà mà dám tự ý quyết định. Gan của con to thật đấy! Ai cho con cái gan này hả?"

Vệ Đông Chinh trong đầu toàn là ý tưởng bán khẩu trang kiếm tiền. Thấy Lý Lan Tử không để tâm đến kế hoạch của mình, cậu ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói:

"Mẹ, con nghiêm túc đấy! Mẹ xem cô năm và cô út của con, đi học chẳng phải cũng vì muốn kiếm tiền sao? Nếu không cần đi học mà kiếm được tiền, thì mình cần gì phải chịu khổ học hành?"

Về khoản ăn nói, Lý Lan Tử nào phải đối thủ của Vệ Đông Chinh. Bà ấy bị mấy câu nói của cậu làm cho xoay vòng, cứ cảm thấy lời cậu có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra lỗi. Đành quay sang nhìn Vệ Nhị Trụ cầu cứu.

Khổ nỗi, Lý Lan Tử đánh giá quá cao Vệ Nhị Trụ. Đã ăn nói không trôi chảy, Vệ Nhị Trụ lại càng kém hơn Vệ Đông Chinh. Ông ấy nghĩ mãi mới thốt ra được một câu cụt lủn:

"Hừ, ông đây mặc kệ con nói gì. Không báo với người lớn mà tự ý lấy tiền của nhà, dù con có cả ngàn lý do, thì cũng là sai."

"Con giỏi giang lắm mà? Đầu óc con thông minh lắm mà? Con xem cả nhà là ngốc hết mà giấu giếm, tưởng mình giỏi ghê lắm à? Được, vậy con đi mà nói thẳng với bà nội con xem bà đồng ý không."

"Nếu bà nội đồng ý, cha với mẹ sẽ không cản con. Còn nếu bà không đồng ý, thì con ngồi yên đó mà học. Không học cũng được, theo cha vào xưởng đạm làm việc đi. Hai hôm chịu mùi ở phân xưởng, con sẽ biết học hành đỡ khổ thế nào!"

Vệ Nhị Trụ cùng Lý Lan Tử dẫn Vệ Đông Chinh đến phòng của bà cụ Vệ. Lúc đó, bà cụ vẫn còn đang bực mình vì thằng cháu bất hiếu, thở dài thườn thượt. Thấy hai vợ chồng họ vào, sắc mặt bà cụ sa sầm:

"Các người đến làm gì? Một thằng nhóc mười mấy tuổi mà còn không quản được, để nó qua mặt như chơi, còn mặt mũi nào đến trước mặt tôi nữa?"

Vệ Nhị Trụ cười giả lả, nói đỡ cho Vệ Đông Chinh:

May

"Mẹ, con với Lan Tử hỏi rõ rồi. Thằng Đông Chinh từ bé đã bướng bỉnh, ai khuyên cũng không nghe, đầu óc nó lại lanh lợi, nên khó tránh lầm đường lạc lối. Phải nhờ mẹ ra tay giúp mới được!"

"Đông Chinh, con lấy tiền để làm gì, nói thẳng với bà nội. Bà nội không phải người không biết lý lẽ, nếu bà hiểu con là vì nhà mình, thì dù có sai, bà cũng không trách đâu."

Vệ Nhị Trụ dùng một chiêu khôn ngoan, vừa xoa dịu lỗi lầm của Vệ Đông Chinh, lại nâng bà cụ Vệ lên làm người "biết lý lẽ". Làm vậy, lỗi lầm của cậu nhóc xem như được giảm nhẹ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 146: Chương 146



Tin tưởng lời cha, Vệ Đông Chinh kể hết mọi ý định của mình cho bà nội. Không ngờ, bà cụ Vệ nghe xong thì giận đến suýt ngất.

"Vệ Nhị Trụ, đây là cái lỗi nhỏ mà anh nói? Đông Chinh còn nhỏ, không biết chuyện. Còn anh? Hơn ba mươi năm sống trên đời mà óc toàn nghĩ những thứ viển vông, hoang đường thế à?"

"Anh chỉ là dân thường, muốn kiếm tiền bằng cách buôn bán đầu cơ, anh biết đó gọi là gì không? Là hoạt động thương mại phi pháp! Là đào góc tường xã hội chủ nghĩa! Là đầu cơ tích trữ! Nếu để người ta biết, cả nhà mình đều bị liên lụy!"

Bà cụ Vệ sững sờ trước lối suy nghĩ "kỳ diệu" của cha con nhà họ Vệ. Ngày tháng yên bình không sống, lại đi mơ làm chuyện nguy hiểm. Đây chẳng phải là chán sống sao?

Vệ Nhị Trụ hiểu ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vệ Đông Chinh tuy không hiểu rõ tại sao bán khẩu trang lại bị coi là đầu cơ tích trữ, nhưng biết hậu quả của tội này rất nghiêm trọng. Cha con họ im thin thít ngồi trên giường, không dám hó hé, chỉ sợ làm bà cụ nổi giận thêm.

Bà cụ Vệ thở dài, vừa giận vừa bất lực:

"Thôi đi. Đông Chinh, cháu còn nhỏ, đừng lo chuyện kiếm tiền nữa. Hiểu chưa? Nếu cháu muốn làm rạng danh nhà họ Vệ, thì học hành cho đàng hoàng. Cô năm và cô út của cháu học đại học, làm bà đây nở mày nở mặt lắm. Cháu cũng vậy, nếu đỗ đại học, cha mẹ cháu cũng sẽ được thơm lây."

"Nhưng bán khẩu trang làm ăn, cháu đừng nghĩ đến nữa. Nếu cháu muốn làm sau lưng bà, thì cứ nói thẳng ra. Bà sẽ chia hết nồi niêu xoong chảo cho nhà cháu, từ nay nghèo khổ hay giàu sang cũng không liên quan đến nhà người khác nữa."

Nghe bà cụ nói muốn đuổi gia đình mình ra ở riêng, vợ chồng Vệ Nhị Trụ hoảng sợ, quỳ xuống năn nỉ:

"Mẹ, đừng làm vậy! Chúng con sẽ trông nom thằng Đông Chinh cẩn thận. Chúng con là người một nhà mà, sao lại chia rẽ thế này? Đông Chinh còn nhỏ, không hiểu chuyện, vợ chồng con sẽ dạy dỗ nó."

Bà cụ nhìn họ, giọng bình tĩnh hơn:

"Mẹ không giận trẻ con. Mẹ giận hai người làm cha mẹ mà không có bản lĩnh, để một đứa trẻ phải lo nghĩ. Hai người không thấy xấu hổ à?"

Bà cụ lấy số tiền vừa thu được từ Vệ Đông Chinh, nhét lại vào túi cậu, dặn dò:

"Đông Chinh, cháu là đứa trẻ tốt, nhưng những đồng tiền này là của nợ, không được đụng vào. Mai cháu mang trả lại hết cho thầy cô. Chỗ thuốc đó nhà mình không còn nhiều, mà làm ra rất tốn sức, không thể đáp ứng được."

Bà cụ nghĩ ngợi một lúc, rồi bảo:

"Nhưng cháu cũng đừng nói hết với họ. Cứ bảo bà sẽ cố nghĩ cách. Nếu có làm được, thì họ phải mang gạo, trứng, đường hay vải vóc đến đổi. Như vậy, nếu có ai hỏi đến, cũng chỉ là quan hệ thân tình qua lại, không phải buôn bán đầu cơ. Cháu hiểu không?"

Đúng lúc này, Vệ Thiêm Hỉ bưng bát nước đường bước vào. Cô đặt bát lên giường, nghe lỏm được câu chuyện. Thấy anh họ ủ rũ, cô an ủi:

May

"Anh Đông Chinh, nếu anh thật sự muốn kinh doanh kiếm tiền, thì hãy học thật giỏi, thi đỗ trường cô năm học. Học xong, anh làm ăn lớn, sẽ khác bây giờ nhiều."

"Bây giờ, anh bán khẩu trang chỉ kiếm được chút tiền, lại gặp rủi ro lớn. Còn học xong rồi, anh làm chuyện lớn, chứ không phải mấy việc nhỏ lẻ này."

Vệ Đông Chinh thở dài:

"Làm ăn lớn? Bán khẩu trang đã bị nói là đầu cơ tích trữ. Nếu làm lớn, chẳng phải cả nhà sẽ bị liên lụy, vào tù hết sao?"

Vệ Thiêm Hỉ nói:

“Không đâu, xã hội đang tiến bộ mà. Chuyện ngày mai, hôm nay không ai nói trước được. Anh thử nghĩ mà xem, chẳng phải thầy giáo ở trường đã dạy rằng suốt năm nghìn năm lịch sử nước ta, lúc nào mà cấm thương nhân làm ăn buôn bán đâu?”

“Giờ không cho phép, chắc là vì lãnh đạo thấy tình hình hiện tại chưa phù hợp thôi. Đợi đến khi mọi thứ ổn định hơn, chính sách chắc chắn sẽ được nới lỏng. Nếu cứ bóp nghẹt dân chúng mãi, khiến họ sống khổ sở, lãnh đạo trong lòng cũng chẳng thoải mái, đúng không?”

Vệ Nhị Trụ và Lý Lan Tử nhìn cô bé Vệ Thiêm Hỉ, nhỏ xíu mà nói chuyện đâu ra đấy, đều thấy rất thú vị. Nhưng một đứa trẻ nói vậy thì ai tin được mấy phần chứ? Dù vậy, thấy Vệ Đông Chinh lơ mơ gật gù, không cãi bướng nữa, hai vợ chồng cũng yên tâm, chẳng buồn tranh luận với Vệ Thiêm Hỉ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 147: Chương 147



Chỉ có bà cụ Vệ là để tâm đến lời cô nói. Đợi Vệ Nhị Trụ, Lý Lan Tử và Vệ Đông Chinh đi ngủ xong, bà cụ giữ Thiêm Hỉ lại, bảo ngủ cùng mình, rồi hỏi:

“Nhóc Hỉ, những gì cháu nói là thật chứ? Sau này nhà nước sẽ nới lỏng mấy chính sách này thật à?”

“Chắc chắn là sẽ nới lỏng thôi, nhưng có lẽ phải mất nhiều năm nữa. Bà ơi, bà đừng nghĩ ngợi nhiều, đợi đến khi có tin tức gì, chúng ta tính tiếp cũng không muộn.”

Thiêm Hỉ nhanh nhẹn cởi áo, chui vào chăn. Tấm chăn trên giường đất ấm áp quấn lấy cô thật chặt, khiến cô thoải mái nhắm mắt, sẵn sàng quay lại hành tinh Lobita để tiếp tục học những kiến thức công nghệ cao.

Nhưng bà cụ Vệ cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Bà cụ hỏi:

May

“Nhóc Hỉ, cháu có thể nói với bà về mấy thứ trà thuốc đó không? Cháu lấy chúng từ đâu ra thế? Nhà mình có thể làm thêm chút nữa không? Nói thật, cái nhà máy phân đạm kia khiến nhiều người sống dễ thở hơn, nhưng cháu ngửi xem không khí này, ngộp c.h.ế.t người đấy! Hồi đầu còn thấy lạ, giờ ngửi mãi thì cảm giác đầu óc như bị hun thành hồ rồi.”

“Nhìn khắp đường làng mà xem, toàn người ho khù khụ. Cá dưới sông cũng c.h.ế.t nổi hết bụng trắng phớ. Cá mà c.h.ế.t thì chứng tỏ nhà máy phân đạm đó có vấn đề, đúng không nào?”

“Ở làng bên, ông Vương Quải Tử cùng với bác hai và bác ba của con đều làm trong xưởng đó, ho ra m.á.u mãi, ho đến chết. Cái nơi tổ tiên nhà mình sống bao đời, sớm muộn cũng bị nhà máy phân đạm ấy phá hỏng thôi!”

Thiêm Hỉ mở mắt, đề nghị:

“Bà ơi, chẳng phải nhà mình tính nhờ bác cả mua nhà ở thủ đô cho bác gái và bác trai sao? Hay là nhà mình cũng mua một căn đi, để tránh xa cái nhà máy phân đạm đó, đừng để nó gây họa đến mình nữa.”

Bà cụ Vệ bật cười:

“Con bé này nghĩ đơn giản quá. Bác trai con vốn là người thủ đô, bác gái hồi lên đơn vị đã chuyển hộ khẩu khỏi làng mình, vào đại học ở thủ đô thì hộ khẩu cũng chuyển đến đó luôn. Có hộ khẩu thủ đô mới mua được nhà. Còn nhà mình là nông dân chân đất, dù có tiền cũng chẳng có đường mua nhà đâu!”

“Hộ khẩu…” Thiêm Hỉ lẩm bẩm nhỏ. “Thật là một thứ làm khó người ta.”

Kiếp trước, bao nhiêu người chen lấn để tranh giành một hộ khẩu Bắc Thượng Quảng Thâm, vậy mà giờ cô sống lại thời kỳ khó khăn, đầy khởi sắc những năm 60, lại phải lo lắng chuyện hộ khẩu lần nữa.

Để bù đắp những tiếc nuối kiếp trước, Thiêm Hỉ thầm quyết tâm. Cô sẽ nhanh chóng tích lũy sức mạnh, chờ đến khi những biến cố lớn qua đi, và một vị lãnh đạo sáng suốt đề ra phương châm bốn chữ có tầm ảnh hưởng sâu rộng. Chính phương châm ấy đã thay đổi vận mệnh của cả một quốc gia, đẩy nhanh sự trỗi dậy của một cường quốc, mang lại cơ hội thay đổi số phận cho vô số con người.

Nếu không hiểu được ý nghĩa của cơ hội đó, có lẽ cô sẽ không để tâm. Nhưng vì biết trước, cô quyết không thể bỏ lỡ.

Bắc Thượng Quảng Thâm, nhất định phải mua một tòa nhà chọc trời!

Ngành nghề mới nổi, phải giành lấy vị trí có lợi!

Đón cơn gió xuân thay đổi số phận này, vươn lên làm những điều kiếp trước không dám mơ, như kiếm ngay một tỷ chỉ trong phút chốc!

Thiêm Hỉ bị viễn cảnh tương lai đầy hứa hẹn của mình làm cho phấn khích đến bật cười, cô kéo chăn trùm kín đầu, lăn lộn trên giường.

Bà cụ Vệ thắc mắc:

“Con bé này không ngủ còn lăn lộn làm gì? Bà đang hỏi chuyện nghiêm túc, sao không trả lời bà?”

Thiêm Hỉ ló đầu ra khỏi chăn, cố nén nụ cười:

“Chỉ là mấy loại thảo dược trên núi thôi, tổng cộng năm loại. Có loại mọc nhiều, có loại mọc ít. Nếu bà muốn kiếm thêm, ngày mai cháu sẽ cùng bà lên núi đào thêm. Nếu không đủ, chúng ta có thể đến công ty dược liệu mua thêm.”

Đôi mắt cô sáng lấp lánh:

“Bà ơi, bà định lấy nhiều trà thuốc như vậy làm gì? Đừng nói là bà không cho anh cháu làm bậy mà giờ lại định làm bậy nhé!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 148: Chương 148



“Xí, con bé này, dám trêu cả bà à.” Bà cụ Vệ nhặt quần áo Thiêm Hỉ vứt lung tung dưới chân, gấp lại rồi giải thích:

“Bà nghĩ, nếu thứ đó có ích, nhà mình nên để dành nhiều một chút, lỡ sau này cần đến thì sao. Nhà bà dì hai cháu vẫn chưa có phần, không thể thiếu phần của họ được. Dù sao thì nhà máy phân đạm chẳng thể di dời ngay được, mình dự trữ thêm chút trà thuốc cũng không thiệt gì.”

“Bà không có ý làm bậy, nhà mình đâu thiếu chút lương thực ấy. Chủ yếu là vì thầy cô trường tiểu học Ái Quốc cứ nhờ Đông Chinh xin cho. Mình không giúp thì ngại, chẳng phải mấy anh em các cháu đều học ở đó sao? Nhỡ họ bụng dạ hẹp hòi, làm khó các cháu thì sao?”

“Giúp được thì giúp, giữ chút quan hệ tốt. Sau này, nếu có chuyện cần nhờ họ, họ cũng chẳng thể từ chối quá phũ phàng, hiểu chưa?”

Đó chính là sự khôn khéo trong cuộc đời của bà cụ Vệ.

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với bà cụ Vệ:

“Được, sáng mai cháu sẽ không đi học, chúng ta sẽ vào rừng đào thêm ít dược liệu. Cháu biết chỗ nào có nhiều. Dù sao chỉ cần nhà máy phân đạm kia chưa dời đi, chúng ta vẫn phải uống trà thuốc mỗi ngày. Tích trữ thêm chút dược liệu cũng không có gì xấu. À, đúng rồi, bà nhớ mang theo một cái gùi lớn nhé, cái túi vải nhỏ của cháu không đựng được bao nhiêu đâu.”

Bà cụ Vệ định nói việc học quan trọng hơn, nhưng nghĩ đến thành tích xuất sắc của cháu gái ở lớp, mỗi lần thi đều mang về điểm tuyệt đối, bà cụ bèn đổi giọng:

“Nhóc Hỉ này, lời này cháu không được nói với ai khác, biết không?”

“Việc học vẫn rất quan trọng. Nhưng bà biết những gì cháu đang học bây giờ cháu đều đã hiểu cả rồi, đến trường cũng chỉ để ngủ. Vì vậy bà mới đồng ý cho cháu nghỉ học. Về sau, khi bài học khó hơn, cháu phải chăm chỉ học hành. Cô năm và cô út của cháu đều thi đỗ những trường đại học không tệ, nhưng bà biết, những trường đó không phải là tốt nhất nước. Cháu hãy cố thi vào một trường tốt nhất để bà có thể tự hào với bà dì hai của cháu, được không?”

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ đến những kiến thức mình đã học trên hành tinh Lobita và từ kiếp trước, vượt xa trình độ hiện tại cả về độ khó lẫn tính phức tạp, nên đáp lại mà không chút khiêm nhường:

“Được ạ!”

Đang ngồi trong nhà vá tất, Tôn Nhị Anh đột nhiên hắt hơi liên tục mấy cái, suýt nữa làm kim đ.â.m vào tay.

...

Hai bà cháu thống nhất với nhau, sáng sớm hôm sau sẽ dậy thật sớm vào rừng. Không nói chuyện phiếm thêm, cả hai lên giường ngủ sớm.

May

Sáng hôm sau, bà cụ Vệ vì lo chuyện đã sớm dậy, còn đặc biệt nướng thêm bánh vừng dày, nấu cả mì nước thanh đạm. Sau khi ăn xong, hai bà cháu đợi mặt trời vừa lên liền khoác gùi lên núi.

Vệ Thiêm Hỉ nhờ có "bàn tay vàng" nên biết rõ từng tấc đất, từng gốc cây trong rừng như lòng bàn tay, chẳng khác nào bản đồ sống của núi rừng. Biết bà cụ muốn thu hái nhiều dược liệu, cô không mải chơi mà dẫn bà cụ đi thẳng đến những nơi có nhiều thảo dược mọc dày. Những chỗ thưa thớt chỉ vài ba cây, cô đều bỏ qua.

“Vắt kiệt ao để bắt cá, đốt rừng để săn thú” là điều cấm kỵ lớn nhất. Phát triển bền vững mới là con đường đúng đắn.

Dù có Vệ Thiêm Hỉ dẫn đường, bà cụ Vệ vẫn đi bộ khá nhiều, hái được đầy một gùi dược liệu mang về nhà mà chân tay rã rời. Nhìn cháu gái vẫn tung tăng nhảy nhót, bà cụ không khỏi kinh ngạc:

“Nhóc Hỉ, cháu không mệt sao? Mau lại đây ngồi nghỉ với bà một chút.”

“Không sao đâu, bà, cháu không mệt. Bà cứ nghỉ đi. Cháu ra sân sau rửa sạch rồi xử lý đống dược liệu này, tối nay có thể nấu trà thuốc luôn. Không thì anh Đông Chinh nhà cháu sẽ sốt ruột mất.”

Bà cụ Vệ không yên tâm để cháu gái xử lý thuốc một mình, liền chống tay đứng dậy:

“Để bà uống ngụm nước, rồi bà ra sân sau giúp cháu. Để một mình cháu làm, bà không đành lòng.”

Một cô bé nhỏ như hạt đỗ, nếu ở gia đình khác thì mỗi ngày chỉ biết nghịch đất, làm sao nỡ để con bé động tay vào bếp hay cầm d.a.o băm?

Dược liệu vừa đào lên còn dính đầy đất. Có loại giữ lại phần rễ bỏ lá, có loại giữ lá bỏ rễ, lại có loại chỉ lấy thân cành, bỏ cả rễ lẫn lá. Vệ Thiêm Hỉ múc một chậu nước rửa sạch thảo dược, rồi dùng kéo nhỏ cắt những phần cần thiết bỏ vào chậu. Xử lý xong, cô dùng d.a.o thái thuốc thành từng đoạn nhỏ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 149: Chương 149



Làm xong đâu đó, Vệ Thiêm Hỉ lôi từ ngăn dưới tủ bát ra một tấm đá xanh, dùng bàn chải chà sạch bụi rồi lén đặt lên miệng bếp lò khi bà cụ không để ý.

Khi quay lại, bà cụ Vệ trông thấy cô cháu gái nhỏ bé của mình đang ôm một tấm đá to như cái chậu đặt lên bếp, bà cụ hoảng hốt kêu lên:

“Trời ơi! Cháu gái cưng của bà, thứ này nặng như thế, cháu làm sao mà nhấc nổi? Sao không gọi bà giúp? Cháu bê tấm đá này làm gì vậy?”

Vệ Thiêm Hỉ chỉ vào số thảo dược trên thớt, nói:

“Sao khô dược liệu.”

“Sao khô dược liệu? Sao không dùng chảo gang? Chảo gang nóng nhanh hơn nhiều, cần gì dùng tấm đá dày thế này, bao giờ mới khô được?”

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:

“Chảo gang nóng quá, không cẩn thận sẽ làm cháy thuốc, không dùng được. Đá nóng chậm nhưng không dễ cháy, mà khi nóng rồi, tốc độ cũng không chậm hơn chảo gang nhiều đâu. Chảo gang có thể dùng, nhưng không phải bây giờ.”

“Vậy bao giờ thì dùng?” Bà cụ thắc mắc.

“Đợi thuốc khô lại đã. Lúc ấy thuốc cứng và giòn, không dễ cháy. Khi đó mới cần sao trên chảo gang để tăng nhiệt.”

Bà cụ nghe hiểu đôi chút, thấy Vệ Thiêm Hỉ đứng trên ghế con nghịch thuốc bên bếp lò, đôi mắt cứ díp lại như dính nam châm. Bà cụ kéo một chiếc ghế dựa vào bếp lò, cảm giác ấm lên liền bảo cháu gái:

“Nhóc Hỉ, bà buồn ngủ quá, ngồi đây chợp mắt một lát. Nếu cần bà giúp, nhớ gọi nhé.”

“Cháu biết rồi, bà. Hay bà vào nhà ngủ trên giường đi, nằm trên giường thoải mái hơn.” Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn bà cụ, thấy bà cụ quầng mắt thâm quầng, biết mấy ngày nay bà ngủ không ngon, liền đề nghị.

Bà cụ vừa ngáp vừa lắc đầu, tựa lưng vào tường, rụt cổ nói:

“Không cần đâu, bà ngồi đây sưởi lửa một lát là được rồi. Cháu cũng đừng gắng sức quá.”

Chẳng mấy chốc, bên bếp lò vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Vệ Thiêm Hỉ sợ bà cụ bị lạnh, liền chạy ra sân trước lấy một chiếc áo bông dày đắp cho bà, rồi mới tiếp tục sao thuốc.

Bà cụ Vệ bị đánh thức bởi tiếng "xoạt xoạt". Mở mắt ra, bà cụ thấy cô cháu gái bé nhỏ đang cầm chảo gang lớn xào dược liệu, chiếc chảo đầy ụ thuốc được đôi tay nhỏ bé vung lên thoăn thoắt. Lửa bốc lên từ đáy chảo chớp nhoáng khiến bà cụ thót tim.

“Trời ơi! Cháu đúng là đang chơi với lửa đấy! Mau xuống đây, để bà làm. Cháu định làm bà sợ c.h.ế.t hay sao?”

Bà cụ Vệ vội vàng bế cháu gái xuống khỏi ghế con, tự mình cầm chảo lên, nhưng mới đảo được vài lần đã thấy tay đau mỏi rã rời.

“Ôi trời, nhóc Hỉ, cháu nói cho bà biết, sao thân hình nhỏ bé thế này mà lại có sức mạnh như vậy? Làm sao cháu nâng được cái chảo nặng thế này?”

Vệ Thiêm Hỉ đáp liền:

“Do cháu uống mạch nha đấy ạ! Thế nào, cháu giỏi không?”

May

Bà cụ Vệ bật cười, không tin lời cháu nói.

Bà cụ biết Vệ Thiêm Hỉ có bí mật không nói với mình. Ban đầu bà cụ thấy buồn, nhưng sau rồi cũng nghĩ thông. Đứa bé này từ nhỏ đã khác thường, có chút bí mật cũng không có gì lạ. Dù sao, cô rất biết điều, không làm chuyện gì ngốc nghếch, bà cụ cũng không muốn bận tâm.

Thuốc trà sau khi sao xong, để nguội, bà cụ gói thành mấy gói bằng giấy dầu theo lượng Vệ Đông Chinh dặn. Bà cụ còn căn dặn Vệ Đông Chinh hôm sau mời thầy giáo đến nhà lấy.

Khi các thầy đến, bà cụ còn định hỏi xem Vệ Đông Chinh đã trả hết số tiền vay chưa. Nếu chưa, bà sẽ ra tay nghiêm khắc dạy bảo thêm.

Quả bầu phải để lớn dần mà trĩu quả, trẻ con thì phải dạy bảo nghiêm khắc mà trưởng thành. Những đứa trẻ như Vệ Đông Chinh, đang ở độ tuổi hình thành nhân cách, nếu nhiễm thói xấu thì khó lòng sửa đổi cả đời.

Việc nuôi dạy trẻ cũng giống như chăm sóc cây non. Chỉ khi được uốn nắn từ nhỏ, cây mới có thể vươn thẳng và phát triển cao lớn. Nếu cứ để mặc cho mọc tự nhiên, chẳng biết khi nào lại thành cây cong vẹo.

Vệ Đông Chinh đã không làm bà cụ Vệ thất vọng. Số tiền nợ được hoàn trả đầy đủ. Theo lời các thầy cô từ trường kể lại, thời gian này, Vệ Đông Chinh chăm học hơn trước rất nhiều. Cậu đã bỏ thói quen qua loa, cẩu thả, tính tình cũng trở nên chững chạc. Cậu còn chủ động học trước chương trình cao hơn và đề nghị với hiệu trưởng trường tiểu học Ái Quốc xin phép được học vượt cấp.
 
Back
Top Bottom