Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 150: Chương 150



Hiệu trưởng trường tiểu học Ái Quốc, vốn đã quen với sự xuất sắc của Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha, không hề bất ngờ trước đề nghị này. Đúng lúc chính sách nhà nước không quản lý quá chặt về việc cho học sinh nhảy lớp, ông ta liền phê chuẩn ngay, “Chỉ cần học giỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị để học vượt cấp.”

Chẳng bao lâu sau, hiệu trưởng công bố chính sách “cho phép học sinh có năng lực vượt cấp” tại buổi chào cờ. Ông ta nói:

“Dù học sinh ở khối thấp được chia thành ba lớp, nhưng thực chất vẫn học chung. Nếu ai có năng lực, có thể nắm vững toàn bộ chương trình trong ba năm, thì kỳ thi cuối kỳ hè năm nay có thể đăng ký để lên thẳng khối cao.”

“Khối cao chỉ có hai lớp, mỗi năm đều có học sinh thi vào trung học. Dù là học sinh lớp bốn hay lớp năm, chỉ cần thi đỗ là được!”

Hôm đó, khi về đến nhà, bảy đứa trẻ nhà họ Vệ hào hứng kể cho bà cụ Vệ nghe tin này. Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang vốn đã sẵn sàng tham gia kỳ thi vào trung học, nên không mấy kích động. Nhưng Vệ Tây Chinh, Vệ Đông Minh, Vệ Tây Minh và Vệ Quang Minh lại vô cùng phấn khởi, thi nhau đếm ngón tay tính xem liệu đến kỳ hè năm sau, mình sẽ được lên lớp nào.

Vệ Tây Chinh còn mạnh miệng khoe với cả nhà rằng năm sau sẽ học khối cao một năm, rồi năm tiếp theo sẽ thi vào trung học, cứ như thể cậu đã chắc chắn đỗ vậy. Nói xong, cậu liếc sang Vệ Đông Chinh với vẻ đắc ý, “Anh, sao anh không vui mừng gì cả? Hay là không định học tiếp nữa?”

Trước trò “gài bẫy anh” quen thuộc của Vệ Tây Chinh, Vệ Đông Chinh vẫn thản nhiên. Cậu nhún vai, “Có gì đáng để hào hứng chứ? Trong nhà mình, người học giỏi nhất còn chẳng nói gì kia kìa.”

Vệ Đông Chinh hất cằm về phía Vệ Thiêm Hỉ, đang thảnh thơi ngồi bóc hạt thông, nói tiếp:

“Nếu nói ai nhảy lớp nhanh nhất, thì anh đoán hè năm sau nhóc Hỉ có thể tham gia kỳ thi vào trung học, học cùng anh Kiện và anh Khang. Con bé thông minh, học gì cũng nhanh. Đợi đến lúc em thi trung học, chắc con bé đã chuẩn bị thi đại học rồi. Người ta còn chẳng khoe mẽ, em khoe cái gì? Đúng là cóc nhái trèo cây hoa tiêu, đắc ý chẳng đúng chỗ!”

Vệ Tây Chinh bị anh trai dội cho một gáo nước lạnh, mất hết hứng thú. “Đúng vậy, nếu nhóc Hỉ cũng có thể nhảy lớp, chắc chắn nó sẽ vượt qua chúng ta nhanh hơn. Chúng ta cố gắng thế nào cũng chỉ là làm nền cho con bé mà thôi.”

Vệ Thiêm Hỉ rất biết cách xoa dịu, mang đến cho Vệ Tây Chinh một chút an ủi. “Anh Tây Chinh, anh yên tâm, em sẽ giữ thể diện cho các anh.”

Vừa mới lóe lên chút hy vọng, Vệ Thiêm Hỉ lại cười híp mắt dội ngay một gáo nước lạnh khác. “Em đâu cần ngày nào cũng bám lấy trường học để học đâu. Chỉ cần em học xong rồi, chắc chắn sẽ không ở lại trường lâu. Khi nào các anh học xong thì mình cùng nhảy lớp.”

Vệ Đông Chinh thấy Vệ Tây Chinh bị quê, không nhịn được liền bật cười thành tiếng.

...

Ban đầu, Vệ Thiêm Hỉ không định dựa vào khả năng của mình để kiếm chuyện với nhà máy phân đạm, nhưng ngày nào cũng phải ngửi mùi amoniac nồng nặc khiến cô bé thực sự không chịu nổi, đành “sắp xếp” một chút trước khi đi ngủ.

Cô không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không muốn làm điều gì quá khích, chỉ lặng lẽ gửi một bức thư nặc danh đến ký túc xá sinh viên trường Đại học Truyền thông Thủ đô.

May

Người khác viết thư nặc danh thường chỉ là hình thức, nếu có người muốn điều tra thì qua nhiều cách như thu thập chứng cứ, xác minh, đều có thể tìm ra người tố giác. Nhưng thư nặc danh của Vệ Thiêm Hỉ thì hoàn toàn vô dấu vết, không để lại bất kỳ manh mối nào.

Ai có thể ngờ rằng một cô bé bốn tuổi lại viết được thư nặc danh? Thông thường, trẻ con bốn tuổi còn không viết đúng tên của mình.

Lá thư nặc danh đó được cô dán lên bức tường trong ký túc xá khoa báo chí của trường Đại học Truyền thông Thủ đô. Cô mượn lại một tiêu đề từng gây sốt trên mạng đời trước, viết một bài với tựa đề: “Người dân đều bàng hoàng! Một nhà máy phân đạm khiến hàng vạn người ho dữ dội, nôn ra m.á.u đến chết!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 151: Chương 151



Trong bài viết, cô liệt kê chi tiết tình hình trước và sau khi nhà máy phân đạm được xây dựng ở Tam Đạo Câu. Những thay đổi lớn nhất được cô trình bày bằng phương pháp so sánh, tạo cảm giác rợn người.

Con sông vốn đầy cỏ nước xanh tươi, cá bơi lội thành đàn giờ đây đã biến thành một con kênh bốc mùi hôi thối. Thậm chí, có ngày vớt được hàng ngàn con cá c.h.ế.t nổi trên mặt nước. Trẻ con chơi nước bên bờ sông xong bị mắc bệnh ngoài da nghiêm trọng!

Không khí vốn trong lành, sạch sẽ giờ đầy ô nhiễm. Mùi hôi nồng nặc từ nhà máy phân đạm kéo dài nhiều ngày không tan. Hàng chục ngôi làng lân cận, thậm chí cả huyện dưới chân núi và các vùng xa hơn cũng có người mắc bệnh về tai mũi họng.

Nghiêm trọng nhất là công nhân nhà máy phân đạm ho ra m.á.u c.h.ế.t ngay tại nơi làm việc.

Cuối lá thư, Vệ Thiêm Hỉ dùng giọng văn đầy cảm xúc: “Mảnh đất này đã nuôi dưỡng tôi, nhìn quê hương tôi từng đêm thương nhớ biến thành thế này, lòng tôi đau như cắt. Thành tâm kêu gọi mọi tầng lớp xã hội quan tâm đến vấn đề của nhà máy phân đạm Tam Đạo Câu, trả lại cho người dân nước trong, trời xanh!”

Cô bé cố ý dùng bốn chữ “từng đêm thương nhớ” để đánh lạc hướng.

Ngoại trừ Vệ Thiêm Hỉ, tất cả những người đọc lá thư nặc danh đều tin rằng nó chắc chắn được viết bởi một người con xa quê nhiều năm, trở về và bật khóc khi thấy quê hương mình thay đổi đến không nhận ra, rồi viết nên lá thư này.

Không ngoài dự đoán của Vệ Thiêm Hỉ, lá thư nặc danh như một viên vôi sống rơi vào chảo dầu, làm dậy sóng cả Đại học Truyền thông Thủ đô.

Sinh viên thời này đầy nhiệt huyết chính nghĩa. Ngọn lửa m.á.u nóng truyền từ những thanh niên đầu thế kỷ chưa hề nguội lạnh. Nhìn thấy bức thư, lập tức có người tổ chức cuộc họp.

Sau buổi họp, một nhóm người bắt tàu hỏa đến Tam Đạo Câu, một số khác bắt đầu tìm hiểu xem các nhà máy phân đạm khác có xảy ra vấn đề tương tự không. Thậm chí, có người đặc biệt đến Đại học Y Thủ đô tìm các giáo sư chuyên môn để hỏi về khí thải, nước thải và các chất thải khác của nhà máy phân đạm ảnh hưởng như thế nào đến con người và môi trường.

Càng ngày càng có nhiều người tham gia vào cuộc điều tra. Vệ Đại Nha và Bạch Dương đang học ở Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô cũng nghe được tin. Cặp vợ chồng trẻ vừa kết hôn không lâu này vừa nghe nơi xảy ra sự việc là quê mình, lập tức hoảng hốt.

Bạch Dương thấy Vệ Đại Nha, vốn luôn tươi cười, nay khóc không ngừng. Anh ấy vừa an ủi vợ vừa nhờ người tìm hiểu tình hình ở Đại học Truyền thông Thủ đô. Không những mượn được kết quả điều tra của nhóm sinh viên từ Tam Đạo Câu trở về, anh ấy còn nhờ người chép tay lá thư nặc danh và lấy được chứng nhận của các giáo sư Đại học Y Thủ đô.

Kết quả thí nghiệm cho thấy các chất thải từ hoạt động sản xuất của nhà máy phân đạm (gồm khí thải, nước thải, chất thải rắn...) gây ra tổn hại không thể phục hồi và không thể đảo ngược cho con người, môi trường và tự nhiên.

Vệ Đại Nha ngồi trên bậc thềm trước cổng trường Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Bạch Dương ôm vai vợ, an ủi liên tục. “Vợ ơi, đừng khóc, nhà mình chắc chắn không sao đâu. Em nghĩ mà xem, mấy ngày trước chúng ta còn gọi điện cho anh cả, nếu nhà có chuyện gì, chắc chắn anh cả đã nói với mình rồi.”

May

Vệ Đại Nha khóc đến sưng cả mắt. “Không đâu, Bạch Dương, anh không biết mẹ em là người thế nào đâu. Bà luôn giấu tin xấu, chỉ nói điều tốt. Nếu ở nhà xảy ra chuyện gì, miễn không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, bà nhất định không nói, sợ tụi em ở xa lo lắng.”

“Vậy em xin phép nghỉ học đi, hai vợ chồng mình về quê một chuyến, tận mắt xem tình hình ở nhà thế nào. Anh sẽ ra ga mua vé tàu ngay bây giờ, em về nhà chuẩn bị đồ trước nhé.” Bạch Dương đề nghị.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 152: Chương 152



Vệ Đại Nha nghe vậy cũng yên tâm hơn. Nghĩ ngợi một chút, chị ấy nói với chồng: “Bạch Dương, nhà mình đang ở là tiền mẹ em cho mua. Gần trường, không đắt lắm, vẫn còn dư ít tiền phải không?”

“Anh nói với mẹ anh xem, mua thêm một ngôi nhà lớn hơn chút. Lấy hết số vàng bà cho em để mua, mua được bao nhiêu lớn thì mua. Chúng ta về quê xem tình hình, nếu môi trường ở đó thực sự quá tệ, thì đón cha mẹ em lên đây sống một thời gian. Biết chất thải của nhà máy phân đạm có độc, em không thể đứng nhìn cha mẹ, anh chị và cháu mình bị nhiễm độc được!”

May

Bạch Dương không hề do dự, lập tức đồng ý. “Lúc cưới, chẳng phải mình đã nói rồi sao? Số vàng đó là của hồi môn của em, em muốn dùng thế nào thì dùng. Mua nhà đương nhiên không thành vấn đề. Anh đi mua vé tàu, xong sẽ bàn với cha mẹ anh việc này.”

“Em đừng lo, chuyện mua nhà không phải nhỏ, cần phải chọn lựa kỹ. Cha mẹ anh chẳng phải đã mua một ngôi nhà tứ hợp viện cho chúng ta khi cưới sao? Nếu anh chị em đến thủ đô, cứ để họ ở đó trước, em giao chìa khóa cho họ là được. Nhà đó để không cũng lãng phí, chúng ta đâu có ở. Em đừng áy náy, anh không ý kiến gì đâu.”

Vệ Đại Nha cảm động vô cùng. Lau nước mắt xong, chị ấy ôm lấy Bạch Dương và hôn một cái thật mạnh. Bạch Dương đỏ cả tai, vội vàng đạp xe ra ga mua vé tàu. Vệ Đại Nha nhanh chóng xin nghỉ học rồi về nhà thu dọn đồ đạc.

Khoảng ba tiếng sau, Bạch Dương đạp xe về. Anh ta đưa hai vé tàu đã mua cho Vệ Đại Nha giữ, vừa sưởi tay trên lò, vừa kể lại những việc mình đã làm.

“Anh đã bàn chuyện mua nhà với cha mẹ. Mẹ anh bảo mấy hôm trước nghe có người muốn bán một ngôi nhà lớn gần khu Hoàng Thành. Nghe nói nhà đó có ông cụ mắc bệnh lạ, cả nhà vội gom tiền đưa ông ấy ra nước ngoài chữa trị. Giá không quá đắt nhưng nhà cũng có tuổi rồi, cần sửa sang trước khi ở.”

Vệ Đại Nha mừng rỡ, “Ở gần Hoàng Thành thì tốt quá! Nhà bên đó tuy cũ nhưng nhộn nhịp. Mẹ em rất thích nơi náo nhiệt. Nếu bà theo chúng ta lên thủ đô, sống gần Hoàng Thành chắc chắn sẽ không thấy buồn.”

Tối hôm đó, Vệ Đại Nha cùng Bạch Dương mang số vàng đến ngôi nhà tứ hợp viện của cha mẹ Bạch Dương.

Cha mẹ Bạch là những người vừa giàu có vừa có học thức. Dù ban đầu họ không mấy hài lòng với xuất thân của Vệ Đại Nha, nhưng sau khi gặp chị ấy, những bất mãn ấy đã hoàn toàn tan biến.

Bà cụ Vệ đã chuẩn bị của hồi môn cho Vệ Đại Nha là một miếng vàng nhỏ. Chuyện này cha mẹ Bạch đều biết, nhưng họ chưa bao giờ có ý định động vào miếng vàng ấy. Nay nghe tin đôi vợ chồng trẻ định bán hết miếng vàng để mua nhà, cha mẹ Bạch không hề phản đối.

Ngược lại, mẹ Bạch còn ân cần hỏi Vệ Đại Nha:

“Có cần mẹ với cha con thêm chút tiền không? Mua căn nào rộng rãi hơn, mới hơn một chút, tốt nhất là chỉ cần dọn qua loa vài ngày là có thể ở được ngay. Nhà cũ quá lại phải sửa chữa, mất thời gian lắm.”

Mẹ Bạch còn dặn dò:

“Khi con và Tiểu Bạch Dương cưới nhau, mẹ con bên ấy không đến được. Lần này hai đứa về quê, nhất định phải mời mẹ con lên thủ đô ở chơi một thời gian. Chẳng mấy mà thành người một nhà rồi, vậy mà còn chưa gặp mặt nhau, nói ra người ngoài nghe thấy lại khó coi.”

“Vâng ạ.” Vệ Đại Nha nghèn nghẹn mũi, đáp, “Con cảm ơn mẹ.”

Trái ngược với sự mạnh mẽ, sắc sảo của bà cụ Vệ, mẹ Bạch là mẫu người phụ nữ dịu dàng điển hình. Bà ấy nói chuyện chậm rãi, làm việc chu toàn, chưa từng khiến ai cảm thấy khó chịu.

Sau khi Bạch Dương mua vé tàu, hai vợ chồng trẻ ghé qua nhà cha mẹ Bạch trước. Mẹ Bạch biết được họ sẽ ở lại thủ đô thêm một đêm rồi sáng mai mới đi, liền mời hai đứa ở lại ăn cơm.

Vệ Đại Nha và Bạch Dương hiện đang học ở đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô. Căn nhà họ định mua cũng ở gần trường, nhưng cả hai đều bận việc học nên rất ít khi về thăm cha mẹ Bạch. Mẹ Bạch tuy rất nhớ con trai và con dâu, nhưng bà ấy không nói ra mà chỉ âm thầm gửi gắm tình cảm vào những món ăn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 153: Chương 153



Chỉ có bốn người ăn, nhưng mẹ Bạch nấu đến mười món mặn, kèm theo sáu đĩa đồ nguội. Cả hai vợ chồng ăn no đến mức không muốn nhúc nhích, mẹ Bạch mới chịu dừng mời cơm.

Sau bữa ăn, mẹ Bạch bảo Bạch Dương lên thư phòng nói chuyện với cha. Còn mình thì mang một đĩa trái cây đã rửa sạch đến ngồi cạnh Vệ Đại Nha, hỏi han tính cách và sở thích của người nhà họ Vệ, đặc biệt là bà cụ Vệ.

Vệ Đại Nha nghĩ đến tính cách thẳng thắn và phong cách làm việc xưa nay của mẹ mình, trong thoáng chốc không biết phải trả lời thế nào.

Chị ấy vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra một câu trả lời mà chị ấy cho là phù hợp:

“Mẹ ạ, mẹ con ở quê cả đời sống cực khổ, không có sở thích gì đặc biệt. Nhưng nếu thật sự phải nói một sở thích thì mẹ con rất cưng cháu gái. Hồi trước khi con còn làm ở phòng hậu cần của quân đội, mỗi lần con mua đồ gửi về, mẹ con đều càm ràm. Nhưng nếu con mua đồ cho cháu gái, dù tốn bao nhiêu tiền mẹ cũng không nói gì cả.”

Mẹ Bạch chớp mắt, thầm nghĩ: "Vị thông gia này có vẻ cũng khá đặc biệt đây!"

Trong một xã hội mà miệng thì nói “con trai con gái đều như nhau” nhưng thực tế lại trọng nam khinh nữ, sinh không được con trai thì cố sinh cho bằng được, bà cụ Vệ – người hết mực yêu chiều cháu gái – quả thật là dòng nước trong giữa cơn lũ dữ.

Thế nhưng, mẹ Bạch lại rất cởi mở và dễ dàng chấp nhận điều này. Nghĩ đến những gì bà cụ Vệ đã làm cho Vệ Đại Nha, mẹ Bạch không khỏi dâng lên một cảm giác kính trọng khó tả.

Nếu đổi lại là một gia đình bình thường, trong cái thời buổi đói khổ này, không đến nhà con gái để bòn rút đã là tốt lắm rồi, nói gì đến việc tặng con gái của hồi môn quý giá khi gả chồng? Bà thông gia này quả thật là người có tư tưởng rất cao!

Mẹ Bạch, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, nghĩ đến việc Vệ Đại Nha được gia đình nhà ngoại yêu chiều mà lớn lên, lại nghe nói tính tình bà cụ Vệ không phải dễ chịu, lập tức nhớ đến một mặt tính cách có phần gai góc của con trai mình. Bà vội hỏi Vệ Đại Nha:

“Đại Nha, Bạch Dương đối xử với con tốt không?”

“Tốt lắm ạ! Chúng con cưới nhau mấy tháng rồi, chưa từng cãi vã hay giận dỗi lần nào.” Nhắc đến chuyện hôn nhân của mình, Vệ Đại Nha liền nở nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.

Mẹ Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Đại Nha, tính cách của Bạch Dương có đôi chút ngang ngạnh, nếu nó làm con khó chịu, cứ đến nói với mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ nó cho con! Còn nữa, những chuyện xích mích vặt vãnh giữa hai vợ chồng mẹ sẽ không can thiệp, nhưng nếu xảy ra mâu thuẫn lớn, con cứ yên tâm tìm mẹ, mẹ sẽ không thiên vị Bạch Dương.”

May

“Con với Bạch Dương đều là những đứa trẻ ngoan. Nếu Bạch Dương phạm phải lỗi lầm về nguyên tắc, mẹ sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà, xem con như con gái ruột. Nhưng nếu con phạm phải lỗi lầm nguyên tắc thì cũng đừng trách nhà họ Bạch vô tình. Quan trọng nhất là, hôn nhân của con với Bạch Dương là quân hôn, các con phải hiểu được tầm quan trọng của nó, rõ chưa?”

Bạch Dương vừa kết thúc buổi trò chuyện với cha trong thư phòng, vừa ra đến cửa đã nghe thấy lời mẹ nói với vợ mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tuông như bị đổ cả bình giấm chua.

“Mẹ, mẹ cứ đuổi con ra khỏi nhà luôn đi, nhận Đại Nha làm con gái rồi con quay lại làm rể ở nhà này, con nghĩ như thế mẹ sẽ hài lòng hơn.” Bạch Dương nói đầy chua xót.

Mẹ Bạch không thèm liếc mắt nhìn Bạch Dương: “Nhìn cái bộ dạng của con kìa, đến cả vợ mình mà cũng ghen. Phải rồi, Bạch Dương, hôm nay mẹ nói thẳng trước mặt con, nhắc nhở con để nhớ kỹ, con tuyệt đối không được phạm sai lầm gì về nguyên tắc. Nếu không, chỉ cần ở đâu nằm trong tầm tay mẹ và cha con, bọn ta đều sẽ xử lý con.”

Bạch Dương bĩu môi, giọng điệu có chút bực bội: “Được rồi, được rồi, biết rồi. Con chỉ cần còn ở thủ đô, còn ở trong nước, là không thoát khỏi lòng bàn tay của hai người, đúng không? Hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt, con với Đại Nha về trường đây.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 154: Chương 154



Dưới sự tuyên truyền nhiệt huyết của hàng trăm sinh viên Học viện Truyền thông Thủ đô, rất nhiều học sinh đầy lý tưởng đã thành lập nhóm đi đến Tam Đạo Câu, chuẩn bị biểu tình phản đối hành vi kiếm tiền bất chấp tính mạng và sức khỏe người dân của những kẻ m.á.u lạnh. Riêng chuyến tàu mà Bạch Dương và Vệ Đại Nha đi, đã có hơn hai mươi sinh viên.

Khi hai vợ chồng xuống tàu, trời đã trưa ngày hôm sau. Họ ghé một quán vỉa hè bên nhà ga ăn bát cháo nóng, mua thêm hai quả trứng trà, xin chủ quán rót một bình nước sôi rồi vội vã ra bến xe, bắt chuyến xe khách lớn đi về huyện nơi có thôn Đầu Đạo Câu.

Chưa tới huyện, hai người đã ngửi thấy mùi amoniac trong không khí, ban đầu không nồng lắm, nhưng càng đến gần huyện mùi càng đậm hơn.

Bị mùi hăng nồng bủa vây đột ngột, hai vợ chồng phải mất một lúc lâu mới quen được. Từ bến xe huyện, họ tiếp tục đi bộ về thôn Đầu Đạo Câu. Đến nơi, trời đã tối.

May

Khi đó, bà cụ Vệ đang tự tay sấy thuốc.

Với hiệu quả thần kỳ của canh ngũ hành thanh tạng, nhiều người đã tự nguyện tham gia tuyên truyền, trở thành “đội nước sạch” của bà cụ Vệ. Những người này còn thân mật đặt tên mới cho món canh – “trà dược đặc chế bà cụ Vệ.”

Sau một thời gian lan truyền và gây tiếng vang, “trà dược đặc chế bà cụ Vệ” nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn. Không chỉ dân thôn Đầu Đạo Câu đến xin thuốc, mà cả những người từ các thôn lân cận, thậm chí từ huyện thành và các làng gần nhà máy phân đạm ở huyện bên cũng tìm đến.

Bà cụ Vệ tuy tính tình mạnh mẽ nhưng lại rất tốt bụng. Chỉ cần có thể giúp đỡ, bà cụ đều hết sức giúp. Nhưng với những người từng gây hại cho bà cụ, bà cụ tuyệt đối không nhân nhượng, như gia đình ông già nhà họ Miêu ở đầu kia của thôn.

Năm xưa, ông già đã c.h.ế.t của nhà họ Miêu từng chỉ điểm nơi trốn của ông cụ Vệ cho bọn Nhật, khiến bà cụ phải góa bụa cả đời, một mình nuôi đàn con khôn lớn, chịu đủ mọi khổ sở. Cả thôn đều biết bà cụ Vệ không ưa gì nhà họ Miêu. Giờ muốn bà cụ cho thuốc nhà họ Miêu? Đúng là mơ giữa ban ngày!

Nhưng mùi amoniac cũng chẳng nể nang nhà nào. Trong khi hàng xóm đã thôi ho hắng, người nhà họ Miêu thì gần như phát điên.

Con trai què của ông già nhà họ Miêu, Miêu Quải Tử, nghĩ bụng: “Chẳng lẽ không có bà cụ Vệ thì chúng ta không mua được thuốc trị ho?”

Hắn cắn răng đến trạm y tế mua thuốc ho về uống, nhưng uống cả tuần bệnh không giảm mà ngày càng nặng. Không cam tâm, hắn lại lên bệnh viện Nhân dân huyện thành khám, phát hiện phổi đã mưng mủ nghiêm trọng, cần nhập viện điều trị.

Ở bệnh viện, cách xa nguồn khí độc, cộng thêm thuốc men, bệnh của Miêu Quải Tử tạm thuyên giảm. Ra viện, hắn hả hê nói: “Xem ra chẳng phải chỉ có bà cụ Vệ mới chữa được ho, bác sĩ ở đây còn giỏi hơn!”

Nhưng lời nói chưa ráo miệng, vài ngày sau hắn lại bị ho nặng hơn, lần này còn ho ra máu. Miêu Quải Tử thật sự sợ hãi…

Bà cụ Vệ sợ bị mang tiếng “đầu cơ trục lợi,” nên dù ai đến xin thuốc cũng không lấy tiền. Người xin thuốc tự hiểu, đều mang chút quà đến tỏ lòng, tùy khả năng và điều kiện mà quà lớn hay nhỏ, đắt hay rẻ.

Bà cụ là người rất rạch ròi. Ai mang quà nhiều, quà quý thì bà cụ cho thuốc nhiều; ai mang ít thì bà cụ cho một nắm tượng trưng. Bà cụ chẳng bận tâm ai bàn tán sau lưng, vì ai dám chê trách bà cụ?

Vệ Đại Nha và Bạch Dương về đến nhà, thấy trong nhà sáng đèn, liền vào thẳng phòng bà cụ Vệ.

Trong phòng chỉ có Vệ Thiêm Hỉ đang ngủ say.

Vệ Đại Nha lay Thiêm Hỉ dậy hỏi: “Hỉ, bà đâu rồi?”

Thiêm Hỉ đang mơ thấy mình ở hành tinh Lobita học hỏi tri thức. Bị lay tỉnh, thấy mặt Vệ Đại Nha bỗng tròn trịa hẳn lên, trên đầu còn có hai b.í.m tóc buộc kiểu kỳ quặc, cô lơ mơ hỏi: “Cô năm, cô mang em trai cháu về đấy à?”

Vệ Đại Nha: “…”

Đúng là hỏi một đằng, đáp một nẻo!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 155: Chương 155



“Cháu đang nói đến em trai nào vậy, nhóc Hỉ? Bà nội của cháu đâu? Khuya thế này còn không ngủ, chạy lung tung đi đâu?” Vệ Đại Nha cố nén sự sốt ruột trong lòng, hỏi.

Hỏi xong, chị ấy lại nói thêm: “Nhà mình bên này có cái nhà máy phân đạm, mùi nồng quá, các cháu có bị ho không? Đi với cô lên thủ đô ở đi, trên thủ đô không có nhà máy phân đạm, không khí cũng không bị ô nhiễm như ở đây.”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn chằm chằm vào hai búi tóc nhỏ trên đầu Vệ Đại Nha một lúc lâu, rồi nói: “Cô ơi, cô có em trai rồi, không chỉ một mà là hai người!”

Vệ Đại Nha hoảng hốt: “Con bé này, có phải cố tình không để cô yên không? Cô bây giờ còn đang đi học, làm sao mà có con được? Bà nội của cháu đâu? Cô về đây là để tìm bà đấy.”

“Ở đây, ở đây!” Bà cụ Vệ bưng một cái bình gốm bước vào, liếc nhìn Vệ Đại Nha và Bạch Dương, ngạc nhiên hỏi: “Sao hai đứa lại về đột ngột thế này? Chắc chưa ăn gì đúng không? Trong nhà còn cháo và bánh, để mẹ hâm nóng cho mà ăn. Tiểu Bạch Dương, có cần mẹ làm thêm chút rượu nóng và xào hai quả trứng cho không?”

Nghe mẹ vợ gọi thân mật như vậy, Bạch Dương dở khóc dở cười: “Rượu thì không cần đâu ạ, uống vào con dễ lỡ việc, trứng cũng không cần xào, chỉ hâm nóng cháo và bánh là được rồi, buổi tối con không ăn được nhiều. Vợ à, em ra giúp mẹ đi.”

Vệ Đại Nha vốn cũng định nói chuyện riêng với bà cụ Vệ, thế là kéo tay bà cụ vào bếp.

Bạch Dương ngồi trên giường sưởi, ngửi thấy mùi amoniac nồng nặc, ho khan hai tiếng, nhíu mày nghĩ thầm: “Kết quả điều tra của Học viện Truyền thông Thủ đô đúng là không sai. Vấn đề không khí ở đây nghiêm trọng thật, sống ở đây sao mà không sinh bệnh được?”

Vệ Thiêm Hỉ đang nằm ngủ, thấy Bạch Dương ho, lập tức nhảy xuống giường, lấy một chiếc cốc sắt tráng men từ tủ mà bà cụ Vệ vừa rửa sạch, rồi lấy một nắm trà thuốc từ cái bình vừa sao xong của bà nội, rót đầy một cốc bằng nước nóng từ phích, mang đến cho Bạch Dương. “Dượng, uống cái này vào sẽ không bị ho nữa.”

Bạch Dương nhìn cô bé nhỏ xíu bưng chiếc cốc lớn gần bằng cả khuôn mặt mình, trong cốc đầy nước, giật mình vội vàng đỡ lấy: “Nhóc Hỉ, cẩn thận chút đi! Nước nóng như thế, nhỡ làm bỏng mình thì sao? Nếu cháu bị bỏng khi rót nước cho dượng, đừng nói bà nội cháu sẽ xử lý dượng thế nào, chỉ riêng cô cháu thôi cũng đủ lột da dượng rồi.”

Vệ Thiêm Hỉ nghiêm túc nói: “Dượng ơi, cô cháu mang thai hai em trai đấy, là vào thứ Năm của tuần thứ ba tháng trước.”

Bạch Dương vừa uống ngụm trà thuốc đã “phụt” ra đầy đất. Anh ta không kịp lo dọn mớ bừa bộn dưới sàn, chỉ trợn tròn mắt nhìn Vệ Thiêm Hỉ, trong lòng dậy sóng.

Dù không biết thời gian mà cô bé nói có chính xác hay không, nhưng có một điều không thể nhầm lẫn: là thứ Năm.

Bình thường, vì lịch học dày đặc, anh ta và Vệ Đại Nha chỉ ở bên nhau vào Chủ nhật và thứ Năm. Các ngày khác đều bận học, chẳng có thời gian thân mật. Nhưng làm sao con bé Hỉ biết được chuyện này?

May

Vệ Đại Nha đâu phải kiểu người kể lể mọi chuyện trong nhà chứ!

Bạch Dương ngồi trên giường sưởi, mặt đờ đẫn, suy nghĩ về cuộc đời, còn Vệ Đại Nha trong bếp thì đang chịu trận trước loạt “tin tức dội bom” của bà cụ Vệ.

Bà cụ kể tỉ mỉ cho Vệ Đại Nha nghe về những thay đổi xảy ra từ khi nhà máy phân đạm mở ở Tam Đạo Câu. Nghe xong, Vệ Đại Nha cứ ngớ người.

“Mẹ, mẹ nói sao? Nhóc Hỉ tìm được cách chữa ho, còn pha trà thuốc chữa khỏi cho nhiều người?” Biểu cảm trên mặt Vệ Đại Nha vừa ngạc nhiên vừa không tin nổi, như muốn nói: “Mẹ, có phải mẹ đang trêu con không?”

Bà cụ Vệ rót một bát trà thuốc từ nồi ủ trên bếp, đưa cho Vệ Đại Nha: “Không phải đâu, con tự uống thử đi. Khi về, mẹ sẽ chuẩn bị sẵn để con mang theo. Nhóc Hỉ nói, ai ăn ngũ cốc cũng đều ít nhiều có vấn đề trong người, uống trà này sẽ thanh lọc cơ thể. Mẹ thấy những vết đau cũ do làm đồng ngày xưa cũng đỡ nhiều. Trước kia vì để cho các con no bụng, mẹ phải nhai vỏ cây, ăn cám lúa mạch, ruột gan không tốt, hay bị táo bón. Từ khi uống trà này, bệnh táo bón nhiều năm cũng hết.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 156: Chương 156



Vệ Đại Nha bán tín bán nghi, uống thử một ngụm. Thấy vị cũng không tệ, chị ấy uống hết nửa bát còn lại. “Đúng lúc gần đây con thấy không khỏe, kỳ kinh cũng lâu rồi chưa đến, bụng dưới cứ âm ỉ khó chịu. Để con uống trà mẹ nói là thần dược này thử xem sao.”

Bà cụ nghe vậy, vô thức quan sát Vệ Đại Nha thật kỹ. Bà cụ phát hiện, sau khi lấy chồng, khuôn mặt vốn thon gọn của con gái đã tròn trịa hơn, người cũng đầy đặn hơn trước. Hồi trước, làm việc nhà nhiều khiến tay chân của Vệ Đại Nha thô ráp, lòng bàn tay còn có vài vết chai. Giờ đây, da dẻ lại trắng trẻo, mịn màng.

Bà cụ đặt tay lên bụng dưới của Vệ Đại Nha, làm chị ấy giật mình: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Đại Nha, con có phải mang thai không?” Bà cụ cảm thấy bụng của Vệ Đại Nha có phần hơi nhô lên, nhưng chưa chắc chắn. Có thể vì thời gian mang thai chưa lâu nên chưa thấy rõ, cũng có thể do sống ở thủ đô, ăn uống tốt hơn nên béo lên.

Trong chưa đầy một tiếng, vấn đề này bị nhắc tới lần thứ hai. Vệ Đại Nha như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi đoá: “Mẹ, sao ai cũng nói con mang thai thế? Con bé Hỉ đã nói một lần, còn bảo là mang thai đôi. Giờ đến mẹ cũng nói. Con đang đi học, mẹ nghĩ con có thể mang thai à? Mang thai thì phải giữ gìn, sinh con, rồi ở cữ. Vậy con nghỉ học luôn sao?”

Ban đầu bà cụ Vệ cũng không chắc, nhưng nghe Vệ Đại Nha nói, bà cụ lập tức khẳng định: “Nếu nhóc Hỉ nói con mang thai, thì chắc chắn là con mang thai rồi, không sai đâu. Thế nhóc Hỉ có nói con mang con trai hay con gái không?”

May

Vệ Đại Nha vừa trải qua nửa năm học về chủ nghĩa Mác, mới phá bỏ được những suy nghĩ mê tín trước đây, giờ lại phải đối mặt với những lời thần bí của mẹ mình. Nhớ đến những chuyện kỳ lạ từng xảy ra với nhóc Hỉ, lá cờ duy vật vừa dựng lên trong đầu cô bắt đầu lung lay.

“Mẹ, con thật sự mang thai rồi sao…” Giọng chị ấy run rẩy, bắt đầu so sánh biểu hiện gần đây của mình với những dấu hiệu khi mang thai mà chị ấy biết. Càng so, chị ấy càng thấy giống, suýt chút nữa đã khóc.

“Mẹ ơi, rõ ràng con đã rất cẩn thận rồi, sao vẫn mang thai được? Con phải làm sao đây? Vừa thi đỗ đại học, lần này chắc chắn phải bảo lưu rồi.”

Thấy con gái hoảng loạn, bà cụ Vệ cau mày trách: “Nhìn cái dáng vẻ mất bình tĩnh của con kìa! Là sinh viên đại học mà không có chút bản lĩnh nào sao?”

“Có thai thì có thai thôi. Người ta nói mang thai mười tháng, nhưng phụ nữ nông thôn trước khi sinh nửa tháng vẫn còn làm ruộng đấy, đâu có yếu ớt thế? Nhà giàu có thì sau sinh sẽ ở cữ, nhưng đa số chỉ nghỉ ngơi vài ngày, có gì mà phải lo?”

“Trước khi sinh con, con có thể hơi mệt, nhưng sau khi sinh, muốn học thì cứ học. Chỉ cần nhớ về cho con b.ú là được, còn lại để mẹ chồng con trông. Nếu không, mẹ lên trông giúp con. Con cứ làm việc của mình, đừng có cuống lên!”

Bị bà cụ mắng cho một trận, Vệ Đại Nha cảm thấy yên tâm hơn. Chị ấy sờ bụng, vẫn không hiểu được: “Rõ ràng con đã cẩn thận lắm rồi, sao vẫn mang thai được?”

Bà cụ thả trứng vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp bếp. Bà cụ bĩu môi nói: “Có thai thì cứ có thai, nghĩ ngợi làm gì cho mệt?”

“Mẹ thấy, bây giờ có thai là hợp lý. Học đại học không phải đi làm, cứ sinh con đi. Đến khi con tốt nghiệp, con cũng vừa đến tuổi đi học. Ban ngày có thầy cô trông, tối về có con, chồng con, cha mẹ chồng con thay nhau chăm. Có gì mà cản trở?”

“À mà, cha mẹ chồng con đối xử với con thế nào?” Bà cụ đột nhiên hỏi.

Vệ Đại Nha bê cháo đặt sang một bên, liếc nhìn đĩa bánh hấp trên xửng rồi đáp: “Tốt lắm mẹ. Cha mẹ chồng con dễ tính, không khó chịu gì. Con và Bạch Dương ở nhà gần trường, là căn nhà mẹ mua cho con, nên không ăn chung. Cha mẹ chồng con không phải kiểu người hay gây sự với con dâu, nên con sống rất thoải mái.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 157: Chương 157



Sợ mẹ không hiểu mình hạnh phúc đến mức nào, Vệ Đại Nha còn kể thêm: “So với các chị dâu, con thấy mình sướng hơn nhiều. Ít nhất mẹ chồng con không hay mắng chửi con ha ha ha…”

Vệ Đại Nha cười vui vẻ, nhưng bà cụ Vệ thì mặt đen lại. Bà cụ định giơ tay đ.ấ.m cho con gái một cú để nó tỉnh táo, nhưng sợ không kiềm chế được lực, làm tổn thương cháu nội trong bụng nên chỉ dám véo tay con. Bà cụ nghiến răng nói: “Đồ c.h.ế.t tiệt, lấy chồng xong gan to ra rồi à? Dám chọc mẹ mày hả? Nói ai hay gây sự với con dâu, hay mắng con dâu hả?”

Biết trong nhà không có chuyện gì, Vệ Đại Nha thở phào nhẹ nhõm. Nhân cơ hội, chị ấy chia sẻ dự định của mình với bà cụ Vệ.

May

“Cái gì? Con muốn đón cả nhà lên thủ đô? Không đi, không đi! Con là con gái đã lấy chồng, sao có chuyện mang cả nhà đằng ngoại đi theo? Dù cha mẹ chồng con có tốt bụng, không chấp nhặt, thì mình cũng phải tự hiểu chứ, đừng chủ động gây phiền phức cho người ta, hiểu không?”

“Nếu con nghĩ cha mẹ chồng tốt đến mức sẽ không để bụng chuyện nhỏ nhặt này, thì đúng là sai lầm lớn. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu muốn tốt thì một bên phải nhường, bên kia cũng phải biết điều. Nếu một bên được nước làm tới, còn bên kia mãi nhún nhường, thì dù mối quan hệ tốt đẹp đến đâu cũng sẽ tan vỡ. Hiểu chưa?”

Bà cụ Vệ lấy ví dụ phản bác:

“Con đừng nhìn mẹ hay mắng anh trai và chị dâu con, nhưng mẹ luôn xem các con dâu như con gái trong nhà mà đối đãi. Việc nhà lúc nào mẹ chẳng chia đều cho mọi người? Mẹ không giống những bà mẹ chồng cay nghiệt ngoài kia, suốt ngày coi con dâu không ra gì, bắt làm quần quật.”

Nghe vậy, Vệ Đại Nha hiểu ý bà cụ Vệ, bà cụ đang khéo léo từ chối.

Chị ấy sốt ruột, nói toáng lên:

“Mẹ, mẹ không chịu lên thủ đô, chẳng lẽ cứ mãi ở cái thôn Đầu Đạo Câu này? Nếu môi trường ở đây tốt thì con không ý kiến, nhưng giờ Đầu Đạo Câu ra nông nỗi này rồi. Dù có thuốc trị ho đi nữa, mình cũng đâu thể uống thuốc cả đời? Chuyển chỗ khác ở, chờ đến khi nhà máy phân đạm đóng cửa, không khí bớt ngột ngạt, thì mình quay về, được không?”

Lo bà cụ Vệ tiếp tục từ chối, Vệ Đại Nha bèn tung đòn quyết định:

“Mẹ, nếu mẹ không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho nhóc Hỉ chứ! Con bé còn nhỏ, làm sao chịu nổi cái mùi khí độc này? Nhỡ đâu nó bệnh thật, mẹ không xót sao?”

Bà cụ Vệ không ai hiểu con gái bằng mẹ, và ngược lại.

Lời này của Vệ Đại Nha đã chạm đúng tâm can bà cụ. Bà cụ ngẫm nghĩ, rõ ràng đã d.a.o động, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu:

“Đại Nha, ý tốt của con mẹ hiểu, nhưng mẹ không thể gây phiền hà cho con. Mẹ biết con có lòng, nhưng mẹ không muốn làm hại con.”

Vệ Đại Nha đành thở dài:

“Được rồi, sáng mai con sẽ ra ủy ban gọi điện cho anh trai con. Mẹ không muốn đi thủ đô, thì để anh ấy mua một căn nhà lớn ở gần doanh trại, cả nhà mình chuyển đến đó. Hộ khẩu thủ đô con không giải quyết được, nhưng hộ khẩu ở một làng nhỏ gần doanh trại thì anh con lo được.”

“Không phải để mẹ gánh vác anh chị đâu, mình chỉ cần mua riêng một cái nhà, cả gia đình mình dọn qua, vậy được chưa?”

“Vừa hay con bé Nhị Nha học ở trường gần doanh trại, anh chị và Cốc Thạc đều ở trong quân đội, con và Bạch Dương học xong cũng về đó làm việc. Đến lúc ấy cả nhà mình quây quần, tránh xa cái khí độc của nhà máy phân đạm. Nhà máy quốc doanh này muốn đóng cửa cũng phải mất nhiều năm, mình không thể để nó hại mình mãi.”

Bà cụ Vệ vẫn không vui:

“Ôi trời, Đại...”

“Đại cái gì mà đại! Mẹ lớn tuổi thế rồi mà còn cứng đầu như vậy à? Mẹ, chuyện khác con nhịn mẹ được, nhưng việc này nhất định phải nghe con. Mẹ cố chấp quá, không thể lấy sức khỏe ra đùa được. Con còn đang chờ mẹ giúp con trông cháu đấy! Con đang có bầu, Nhị Nha với Cốc Thạc cưới gần như cùng lúc với con, chưa biết chừng họ cũng có tin vui rồi. Cháu trai thì mẹ chăm đến lớn, chẳng lẽ cháu ngoại lại không màng?”

“Việc này mẹ đừng lo nữa, để con và anh trai sắp xếp. Mẹ cứ yên tâm chờ là được.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 158: Chương 158



Bao năm nay, bà cụ Vệ luôn uy phong trước mặt các con, lần đầu tiên bị con gái làm cho cứng họng. Tuy bị Đại Nha “lấn lướt” đến suýt chảy m.á.u mũi, nhưng bà cụ chẳng hề giận mà còn thấy ấm lòng.

Làm mẹ cả đời, chẳng phải chỉ mong con cái giỏi giang thôi sao? Nếu không vì các con trai quá vô dụng, bà cụ đã sớm muốn nghỉ ngơi rồi.

Dù lúc nói lý lẽ Vệ Đại Nha rất hùng hồn, nhưng vừa xong chị ấy đã thấy chột dạ. Rời xa mẹ lâu ngày, chị ấy có phần quên mất sự đáng sợ của bà cụ. Quyền uy của bà cụ Vệ nào phải thứ chị ấy chống nổi?

Vệ Đại Nha thầm run sợ, chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng té tát, nhưng không ngờ bà cụ chỉ thở dài, miễn cưỡng đáp một tiếng:

“Được rồi.”

Mặt trời mọc đằng Tây rồi đây!

“Mẹ, mẹ đồng ý để con gọi điện cho anh con thật à?” Vệ Đại Nha dò hỏi.

Bà cụ Vệ khẽ cười:

“Con đã nói đến mức đó rồi, mẹ không đồng ý được sao? Chuyển đi cũng tốt, ngày nào cũng phải uống thuốc thật sự không ổn. Mẹ không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mấy anh em Đông Chinh, không thể để nhà máy phân đạm đó khiến các cháu trẻ như vậy mà đã mang bệnh.”

“Thế thì tốt quá! Sáng mai con sẽ gọi điện cho anh và chị dâu, bảo họ lo liệu bên đó. Chờ xong xuôi, mẹ ra đồn công an làm thủ tục chuyển hộ khẩu, chậm nhất là đầu năm sau là mình có thể dọn đi. Ruộng không cần trồng trọt nữa, mẹ cứ nghỉ ngơi qua mùa đông cho khỏe, rồi thu xếp đồ đạc dần đi.”

Sợ bà cụ mang quá nhiều đồ theo, Vệ Đại Nha căn dặn thêm:

“Mẹ, đường lên doanh trại xa lắm, ngoài những thứ thật sự cần thiết, còn lại để lại hết. Nhà này mẹ tính thế nào? Cho thuê hay bán đi? Ruộng hoang khai phá thì xử lý ra sao? Những việc này mẹ rành hơn con, cứ tính kỹ trước, đến lúc dọn đi sẽ không bối rối.”

Bà cụ Vệ chiên trứng xong, bày ra đĩa. Món trứng vàng ruộm vừa thơm vừa đẹp mắt. Bà cụ đặt đĩa lên bàn, bảo Đại Nha:

“Bớt nói đi, mang cháo ra, lấy thêm hai bộ bát đũa, nhanh lên ăn cơm. Tuổi trẻ mà đã lắm lời, cẩn thận Bạch Dương nó chê đấy.”

May

Đại Nha trợn mắt làm bộ giận:

“Anh ấy dám à!” Nhưng trong lòng lại thầm tự trách mình, miệng đúng là thích gây rắc rối.

Trong bữa cơm, thấy Bạch Dương gắp phần lớn trứng cho Đại Nha, bà cụ không khỏi trêu:

“Chả trách con mập lên, trứng này, mẹ chiên có ba quả thôi. Tính cho Bạch Dương hai, con một, mà cuối cùng thì sao? Con ăn hết hai quả rưỡi.”

Vệ Đại Nha: “…”

Bạch Dương cười đỡ lời:

“Đại Nha đâu có mập, giờ là thời điểm đẹp nhất của cô ấy. Đúng rồi, Đại Nha, anh có một ý này, em nghe thử xem có được không?”

Đại Nha vừa húp cháo vừa hỏi:

“Ý gì?”

“Thuốc của nhóc Hỉ đúng là trị ho tốt thật. Hay mình đi đăng ký bản quyền, rồi xin giấy phép sản xuất từ sở y tế. Sau đó đầu tư xây một nhà máy dược, chuyên sản xuất trà thuốc này. Anh vừa uống một cốc lớn, thấy hiệu quả ngay, cả người khỏe khoắn hẳn ra.”

Nghe vậy, Vệ Đại Nha mới nhận ra sự đặc biệt của trà thuốc. Lúc mới về Đầu Đạo Câu, cổ họng chị ấy cứ khó chịu, không ho được, lại ngứa ngáy. Vậy mà giờ mọi cảm giác đó đã biến mất.

“Ừ, hình như đúng là tốt thật. Nhưng việc này để anh trai và chị dâu làm thì hơn. Chị dâu làm trong ngành y dược, quen thuộc, có mối quan hệ tốt hơn mình. Hai đứa mình chỉ phụ trách kế hoạch nếu nhà máy thực sự được xây.”

Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư bị “gọi tên” mà chẳng hề hay biết.

Sáng hôm sau, Vệ Đại Nha ra ủy ban gọi điện cho Vệ Đại Trụ. Trước tiên, chị ấy trách anh trai không quan tâm gia đình, sau đó mới trình bày kế hoạch.

Nghe môi trường ở nhà tệ đến vậy, Vệ Đại Trụ lập tức sốt sắng, tối đó tổ chức ngay một cuộc họp gia đình nhỏ gồm ông ấy, Tạ Ngọc Thư, Cốc Thạc và Vệ Nhị Nha.

Trong quân đội có vài việc quan trọng, Vệ Đại Trụ không thể rời đi, Vệ Nhị Nha cũng bận ngập đầu với chuyện ở trường, nên chỉ có thể để Cốc Thạc và Tạ Ngọc Thư xin phép nghỉ để về thôn Đầu Đạo Câu một chuyến. Vệ Đại Trụ mỗi ngày sau giờ làm đều đến huyện lân cận gần doanh trại để dò la xem có nhà nào đang rao bán.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 159: Chương 159



Thời buổi này, muốn mua được một căn nhà phù hợp không hề dễ. Các hộ gia đình đều đang ở nhà theo nhu cầu thiết yếu, phong trào đầu cơ nhà đất còn chưa xuất hiện, nhà ở vẫn là tài nguyên khan hiếm. Vệ Đại Trụ đã dò hỏi mấy ngày liền mà vẫn không tìm được căn nào vừa ý, trong lòng nóng như lửa đốt, cứ lúc rảnh rỗi là chau mày thở dài.

Một người bạn thân trong quân đội của ông ấy là Yến Chí Bình thấy ông ấy không còn về nhà ăn cơm nữa, mà chuyển sang ăn ở nhà ăn doanh trại, thì vô cùng ngạc nhiên. Yến Chí Bình bưng khay cơm ngồi xuống cạnh Vệ Đại Trụ và hỏi:

"Gần đây anh làm sao thế? Cả ngày cứ thẫn thờ như mất hồn, có chuyện gì khó khăn à?"

Vệ Đại Trụ nghĩ Yến Chí Bình có nhiều mối quan hệ bên ngoài hơn mình, bèn kể cho Yến Chí Bình nghe ý định muốn mua một căn nhà.

Nghe xong, Yến Chí Bình bật cười, tay chỉ về phía ngoài nhà ăn:

"Ngay bên ngoài cổng phía đông của doanh trại, chỗ sát với núi Di Sơn đó, có sáu căn nhà liền kề đang bỏ không, anh còn lo không mua được nhà sao? Hay là cảm thấy giá đắt quá? Có cần tôi gom giúp ít tiền không? Anh với chị dâu đều ở trong quân đội, làm đơn xin an cư nộp lên trên, mỗi tháng trích từ lương hai người để trả dần, chẳng phải vẫn mua được nhà sao?"

Yến Chí Bình nói với vẻ đầy hứng khởi:

"Những căn nhà liền kề đó là do mấy ông lớn của đội quân móc câu hồi giải phóng xây, toàn là dùng vật liệu tốt nhất. Sau khi bị chúng ta thu giữ, chúng cứ để trống mãi. Tôi nghe nói đồ đạc bên trong đều thuộc loại cao cấp. Lần trước, tư lệnh cũng bảo, chỉ cần có người chịu bỏ tiền thì đều có thể mua được. Chỉ là vì khu nhà đó sát doanh trại, không dám bán tùy tiện, chỉ có thể bán cho những người lý lịch sạch sẽ. Nếu anh muốn mua, cứ làm một đơn xin thẩm tra lý lịch, điền đầy đủ thông tin người ở vào, rồi nộp cho chính ủy Ngô. Sau khi duyệt xong thì có thể đóng tiền và chuẩn bị dọn vào ở."

"Được, chiều nay tôi sẽ đi làm đơn thẩm tra ngay, chuyện này khá gấp." Vệ Đại Trụ vừa nói vừa nhanh tay xúc cơm, khiến Yến Chí Bình ngớ người:

"Này, anh bạn, mấy căn nhà liền kề đó không rẻ đâu. Hai vợ chồng anh tích góp bao năm, tôi đoán nhiều lắm cũng chỉ mua được một phần ba thôi. Còn hai phần ba nữa, chẳng lẽ anh định trích từ lương để trả sao?"

Vệ Đại Trụ biết bà cụ Vệ trong tay có tiền, ông ấy không lo lắng về vấn đề này, chỉ là không tiện nói với Yến Chí Bình. Như người ta vẫn nói, tiền bạc không thể phô trương. Ông ấy bèn tìm một cái cớ cho qua:

"Để tôi đi vay tạm xem sao. Nhà tôi có ba anh em, ai cũng dành dụm được chút ít. Đại Nha và Nhị Nha đều đã có gia đình, thử hỏi mượn họ một ít, chắc cũng không thiếu nhiều đâu."

May

Dù những căn nhà liền kề đó có đắt mấy, chỉ cần một cục vàng nhỏ cũng đủ mua hai căn. Nếu dựa vào mối quan hệ để thương lượng giá, có khi còn rẻ hơn nữa.

Trong khi Vệ Đại Trụ bận rộn mặc cả với bên quản lý tài sản, thì Tạ Ngọc Thư và Cốc Thạc, sau những ngày lặn lội đường xa, cuối cùng cũng về đến thôn Đầu Đạo Câu.

Ngửi thấy mùi khai nồng nặc, Tạ Ngọc Thư lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải làm xong chuyện mà Vệ Đại Nha đã nhờ hai vợ chồng bà ấy. Nếu không, bà ấy không yên tâm để hai đứa con trai ở lại chỗ này.

Về đến nhà họ Vệ, Tạ Ngọc Thư bị bà cụ Vệ ép uống một bát canh ngũ hành thanh tạng, sau đó phải kiểm tra sức khỏe cho từng người trong nhà. Sau khi xác nhận không ai có vấn đề gì nghiêm trọng, bà ấy mới yên tâm phần nào.

Ăn cơm xong, Tạ Ngọc Thư liền bàn bạc với Cốc Thạc việc viết bản mô tả đăng ký sáng chế cho canh ngũ hành thanh tạng.

Tạ Ngọc Thư trước đây từng viết sáng chế thuốc tây trong quân đội, biết những điểm cần chú ý khi làm. Sau khi sắp xếp ý tưởng, bà ấy suy nghĩ kỹ rồi bắt đầu cầm bút.
 
Back
Top Bottom