Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 130: Chương 130



Thầy giáo kinh ngạc:

"Là hai anh họ của em – Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, những người đang học lớp cao hơn?"

Thiêm Hỉ gật đầu nghiêm túc. Thật ra, cô bé thường xuyên kiểm tra xem hai anh đã làm xong bài tập chưa, thậm chí giám sát họ viết bài đúng giờ. Vì nắm rõ tiến độ học tập của hai anh, Thiêm Hỉ chỉ cần bịa một câu chuyện nhỏ để chuyển hướng chú ý của thầy giáo là đủ.

Quả nhiên, thầy giáo tin ngay!

Sau tiết học, về tới văn phòng, thầy vẫn không ngừng cảm thán, kể với mọi người:

"Người ta thường nói trẻ con học chậm, nhưng sao tôi thấy chúng học nhanh hơn thì đúng hơn! Nhìn cái cô bé nhà họ Vệ kia, chỉ học theo hai anh vài hôm mà đã nắm được phương pháp toán học của lớp cao, còn làm tốt hơn những học sinh lớn tuổi hơn. Có phải chúng ta đang lãng phí giai đoạn học tập tốt nhất của trẻ không?"

Một giáo viên khác nghe xong thì an ủi:

"Anh có bị ám ảnh không đấy? Cả thế giới này được mấy đứa trẻ giống Thiêm Hỉ? Nó mới ba tuổi, còn lũ trẻ ba tuổi nhà người ta thì vẫn mặc tã, khóc lóc, và phá phách đấy!"

Thầy toán nghĩ ngợi rồi thấy có lý, không nói thêm gì nữa. Nhưng ông ấy tự nhủ rằng không thể đánh giá Thiêm Hỉ như những học sinh bình thường. Dù cô bé có học kiểu gì, chỉ cần làm đúng bài tập là được.

Cũng nhờ vậy mà trong tiểu học Ái Quốc xuất hiện một hiện tượng lạ – một đứa trẻ ba tuổi vừa ngủ gật trong lớp, vừa không làm bài tập sau giờ học, nhưng luôn đạt điểm tuyệt đối trong mọi kỳ thi, kể cả ở lớp cao. Ngay cả hai học sinh giỏi được công nhận là Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang cũng bị cô bé bỏ xa.

Nếu không vì Thiêm Hỉ còn quá nhỏ và hiệu trưởng trường Ái Quốc không có quyền quyết định, hẳn ông ta đã gửi cô bé lên trung học để xem trí tuệ của cô bé xuất chúng đến mức nào.

Cứ thế, những ngày tháng thảnh thơi, "trốn việc" ở trường của Thiêm Hỉ bắt đầu.

...

Ở một văn phòng yên tĩnh của bộ phận hậu cần trong quân đội, Vệ Đại Nha đang cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u bút chì, chăm chú nhìn vào một cuốn sách với vẻ mặt lo lắng.

"Đại Nha, cậu có muốn uống nước không? Văn phòng có sẵn nước để nguội, vừa không nóng cũng không lạnh, uống rất hợp." Bạch Đình Sinh gõ cửa hỏi.

Đại Nha đặt bút xuống, mở cửa để Bạch Đình Sinh bước vào:

"Vậy thì rót cho tôi chút nước ấm. Văn phòng này không có lò đun nước, muốn uống cũng chẳng dễ. À, đồng chí Đình Sinh, cậu giúp tôi xem bài này làm sao nhé? Tôi đọc mãi mà không hiểu được đề."

Bạch Đình Sinh nhận lấy tờ giấy từ Đại Nha, nhìn một lát, sắc mặt trở nên khó coi. Anh ta nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

"Tôi không giỏi toán, nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu một người."

"Là ai?" Đại Nha không để ý đến vẻ phức tạp trong ánh mắt anh ta.

Bạch Đình Sinh rót đầy bình nước trên bàn rồi đổ vào cốc của cô ấy:

"Là Bạch Dương ở liên đội kỹ thuật. Cậu ấy học rất giỏi, bài này chắc chắn không làm khó được cậu ấy."

"Ôi, đồng chí Đình Sinh, tôi phải học hỏi cậu mới được. Cậu không những quen biết nhiều người mà còn hiểu rõ về họ nữa."

Sau khi cảm ơn Bạch Đình Sinh một cách chân thành, Đại Nha nhanh chóng chép lại bài toán và hăm hở mang đến liên đội kỹ thuật để tìm sự giúp đỡ.

Đợi Đại Nha đi xa, Bạch Đình Sinh mới vuốt mặt, lẩm bẩm:

"Tôi đã thích cậu bao nhiêu năm, hiểu rõ về cậu như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng thì sao chứ? Tất cả chỉ là một tình cảm đơn phương sai lầm."

Anh ta siết chặt nắm tay, tự nhủ:

May

"Cố gắng lần nữa, chỉ lần cuối cùng thôi." Giọng nói đầy cay đắng tan biến trong cổ họng.

Bộ phận hậu cần thường xuyên làm việc với các phòng ban khác, nên những người lính trẻ độc thân thích Đại Nha không ít. Khi nghe cô ấy đích thân đến liên đội kỹ thuật tìm "liên thảo" Bạch Dương, nhiều người xót xa đến nỗi buột miệng thở dài.

(*) Liên thảo: người học giỏi nhất trong liên đội.

Bạch Dương, với gương mặt sáng sủa và dáng vẻ đoan chính, nhờ rèn luyện lâu năm trong quân đội mà làn da hơi rám nắng nhưng không quá đậm. Dù chỉ mặc thường phục, anh ta vẫn toát lên vẻ thanh tao và lịch lãm, khiến Đại Nha không khỏi ngẩn ngơ khi nhìn thấy.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 131: Chương 131



Bạch Dương thấy Đại Nha nhìn mình với ánh mắt ngay thẳng và rực rỡ, liền bật cười hỏi:

"Đồng chí Đại Nha, cô tìm tôi có việc gì sao?"

Giọng nói của anh ta trầm ấm, vô cùng quyến rũ.

Từ nhỏ đến lớn, trái tim thiếu nữ của Vệ Đại Nha chỉ rung động hai lần. Một lần là khi gặp Trần Xuyên—người từng lén nhìn quả phụ Vương tắm rồi ngã từ trên tường xuống. Lần còn lại chính là bây giờ.

Không bàn đến những hành động thô bỉ của Trần Xuyên, khi Vệ Đại Nha gặp anh ta lần đầu, anh ta trông thật bảnh bao. Chàng trai trẻ với đôi mắt trong sáng, vai mang một con thỏ vừa săn được, tay xách một con gà rừng bị bẫy chết. Anh ta ung dung bước trên bãi cỏ hoang, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, khóe môi khẽ nở nụ cười mỏng. Dẫu bước đi có phần phóng túng, hình ảnh ấy vẫn dễ dàng len lỏi vào trái tim thiếu nữ của cô ấy.

Cảm giác rung động khi ấy có lẽ là do nhìn người chưa thấu, chưa hiểu về tình yêu mà xúc động vẩn vơ. Nhưng còn lần rung động và nhịp tim loạn nhịp bây giờ thì sao?

Vệ Đại Nha cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c mà lao thẳng đến chỗ Bạch Dương.

"Ờ…ờ…ờ… Đồng chí Bạch Dương, anh có rảnh không? Tôi có một bài không giải được. Đồng chí Bạch Đình Sinh trong tổ tôi bảo anh chắc sẽ biết, nên tôi đến hỏi thử."

Lưỡi của Vệ Đại Nha dường như không chịu phối hợp, líu lại không nói tròn câu.

Nghe nhắc đến "Bạch Đình Sinh," nụ cười trên môi Bạch Dương thoáng chững lại. Anh ta nhìn Vệ Đại Nha với ánh mắt dò xét, xoa đầu tóc ngắn, gật đầu: "Đưa bài cho tôi xem nào. Không thấy đề, tôi cũng không chắc mình giải được hay không."

Vệ Đại Nha nhanh chóng đưa tờ giấy trong tay cho anh ta. Khi Bạch Dương nhận lấy, cô ấy lập tức rụt tay lại như vừa chạm vào điện. Từ cổ đến vành tai, từng tấc một đều đỏ bừng.

Bạch Dương xem đề một lúc, rồi quay vào phòng lấy bút và quyển sổ. Anh ta viết lời giải lên sổ, sau đó xé tờ giấy đưa cho Vệ Đại Nha. "Bài này giấu khá nhiều mánh khóe. Phải biến đổi vài lần các điều kiện đã cho, rồi sẽ dễ hơn. Tôi đã viết quy trình giải ra giấy, cô xem thử, có chỗ nào không hiểu thì hỏi."

Vệ Đại Nha vốn đã tưởng tượng ra cảnh Bạch Dương giải thích cặn kẽ cho mình, một viễn cảnh đầy màu sắc lãng mạn. Gương mặt cô ấy đỏ bừng, nóng ran, gần như muốn bốc khói. Nhưng kết quả, anh ta chỉ đơn giản đưa bài giải và bảo cô ấy tự đọc. Cô ấy như bị dội một gáo nước đá lạnh buốt, khiến mọi mộng mơ đều tan biến.

Cô ấy gượng gạo đáp một tiếng "Ừm," cố gắng trấn tĩnh. Nhìn qua lời giải trên giấy, cô ấy tập trung vào những bước biến đổi ban đầu, suy nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên thông suốt. Lập tức, cô ấy nghiêm túc cảm ơn Bạch Dương rồi quay lưng định rời đi.

"Đợi đã," Bạch Dương gọi cô ấy lại, như thể có điều gì thôi thúc. "Đồng chí Vệ Đại Nha, cô định thi đại học phải không?"

Vệ Đại Nha đang rối bời liền gật đầu.

"Vậy cô định thi trường nào? Chuyên ngành gì?"

"Tôi chưa nghĩ đến. Chỉ cần đỗ đại học là tốt rồi. Còn chuyên ngành thì… chắc là kinh doanh." Vệ Đại Nha bình tĩnh đáp.

May

Bạch Dương cười rạng rỡ dưới ánh nắng: "Trùng hợp quá. Tôi cũng muốn học kinh doanh. Hay là sau này chúng ta cùng ôn thi? Có gì không hiểu có thể trao đổi với nhau. À, tôi định thi Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô. Nếu muốn học kinh doanh, trường này là nhất. Cô cũng nên thử thi vào đó."

Vệ Đại Nha trong lòng đang thầm trách: "Anh có thể đừng cười như vậy được không? Cười thế này dễ làm người ta xao xuyến lắm!" Nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn đồng ý.

Trên đường về tổ mua sắm, nếu không ngại bị người khác xem là kẻ thần kinh, có lẽ cô ấy đã nhảy múa một điệu vui vẻ giữa đường rồi.

Thế là nhóm học tập của Vệ Đại Nha và Bạch Dương ra đời. Hai người thường xuyên gặp nhau để trao đổi bài vở. Hầu hết thời gian, Bạch Dương giảng giải những chỗ khó hiểu cho Vệ Đại Nha. Chỉ thỉnh thoảng mới có một lần cô ấy hiểu rõ hơn Bạch Dương.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 132: Chương 132



Cả hai đều đang ở độ tuổi xuân thì, tình cảm dễ bộc phát. Qua những lần gặp gỡ, họ dần trở nên thân thiết. Khi có ngày rảnh rỗi, họ thậm chí hẹn nhau đi xem phim. Với Vệ Đại Nha, bất kể màn hình chiếu gì, chỉ cần ngồi cạnh Bạch Dương là đủ khiến trái tim cô ấy tràn đầy hạnh phúc, như thể chân đang đạp trên mây, gió nhẹ cũng có thể đưa cô ấy bay lên.

Tình cảm giữa Bạch Dương và Vệ Đại Nha ngày càng nồng thắm. Nhưng ở tổ mua sắm, Bạch Đình Sinh lại không ngồi yên được. Trong lòng anh ta chua xót như uống cả thùng giấm chua ngâm chanh, nhìn Vệ Đại Nha bằng ánh mắt đượm mùi ghen tuông.

Vệ Đại Nha vốn khá nhạy cảm, nhưng từ khi yêu Bạch Dương, trong lòng và ánh mắt cô ấy chỉ còn Bạch Dương, cùng công việc và học hành. Cô ấy chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của người khác. Vì thế, mọi biểu hiện của Bạch Đình Sinh đều bị cô ấy bỏ qua.

Bạch Đình Sinh ấm ức, cuối cùng cũng bắt được cơ hội Vệ Đại Nha không ăn cơm cùng Bạch Dương. Anh ta mặt dày đòi ngồi chung bàn với cô ấy.

Vệ Đại Nha khó chịu ra mặt. "Đồng chí Bạch Đình Sinh, anh định làm gì? Nếu tôi còn độc thân thì sao cũng được. Nhưng bây giờ tôi đã có người trong lòng rồi. Anh ngồi chung thế này chẳng phải khiến tôi bị hiểu lầm sao?"

Bạch Đình Sinh bực bội nói: "Yên tâm, Bạch Dương không ghen với tôi đâu."

"Anh nói gì cơ?"

Vệ Đại Nha ngỡ rằng Bạch Đình Sinh đang nói đến một người Bạch Dương khác. "Đồng chí Bạch Đình Sinh, tôi nói cho anh biết, Bạch Dương nhìn thì có vẻ phóng khoáng, nhưng thật ra rất hay để ý. Tôi chỉ nói thêm vài câu với một tân binh trong đội anh ta, vậy mà anh ta đã tra hỏi tôi đủ thứ rồi. Nếu anh có gì cần nói thì nói nhanh, nói xong tôi sẽ đổi bàn khác. Tôi không muốn lại bị anh ta xét hỏi như thẩm vấn tù nhân."

Khi nói điều này, mặt Vệ Đại Nha đầy vẻ khó chịu, nhưng ai tinh ý đều nhận ra cô ấy đang vừa trách móc vừa hãnh diện. Cô ấy thích cái cách Bạch Dương hay để ý như vậy.

Bạch Đình Sinh bị đẩy một miếng "cơm chó" ngập vị giấm chua, lòng càng thêm khó chịu.

Anh ta vốn chỉ muốn trách móc Vệ Đại Nha vì đã không nể tình bạn mà chen ngang vào mối quan hệ giữa anh ta và Bạch Dương. Nhưng đối diện với ánh mắt trong sáng của cô ấy, mọi lời anh ta định nói đều nghẹn lại.

Biết trách gì đây?

Bạch Dương là người anh ta giới thiệu cho Vệ Đại Nha. Một người đẹp trai, một người xinh xắn, tính cách một người phóng khoáng, một người tinh nghịch, rõ ràng là một cặp trời sinh. Ngay cả anh ta cũng thấy hai người họ rất hợp nhau. Nếu cả hai đều đã có tình cảm, thì sao lại không thể đến với nhau?

Chỉ vì anh ư?

Anh ta chỉ là bạn của Vệ Đại Nha, và là người đã mất đi tư cách làm bạn với Bạch Dương. Anh ta lấy tư cách gì để cấm đoán chuyện tình cảm của họ?

Nghĩ lại, anh ta thích Bạch Dương, nhưng Bạch Dương chưa từng thích anh ta. Bạch Dương không phải là vật sở hữu của anh ta, nên thích ai cũng không cần xin phép. Lý trí hiểu rõ điều này, nhưng trái tim thì vẫn đau đớn như bị d.a.o cứa.

May

Đó là người anh ta thích nhất, nhưng lại chính tay anh ta đẩy đến bên người khác.

Trước ánh mắt thẳng thắn của Vệ Đại Nha, Bạch Đình Sinh chỉ thấy mình như một kẻ hèn hạ và đầy toan tính. Anh ta từng lợi dụng Vệ Đại Nha để tiếp cận Bạch Dương, từng hy vọng nhờ cô ấy mà làm lành được với Bạch Dương. Nhưng giờ mọi toan tính đều thất bại. Anh ta có thể trách ai đây?

Bạch Đình Sinh không muốn kìm nén thêm nữa, liền một hơi nói hết với Vệ Đại Nha:

"Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi thích một người bạn từ nhỏ, vào quân đội cũng là vì đuổi theo cậu ấy, người đó chính là Bạch Dương."

"Phụt!!!"

Miếng cơm còn chưa nhai kỹ trong miệng Vệ Đại Nha phun thẳng vào mặt Bạch Đình Sinh, cô ấy bị câu nói đó làm sặc đến ho khù khụ.

Bạch Đình Sinh: "..."

Thấy Vệ Đại Nha lấy khăn tay trong túi ra lau mặt và người cho mình, Bạch Đình Sinh đen mặt nhận lấy khăn từ tay cô ấy:

"Không cần cô lau, lỡ cậu Tiểu Bạch Dương của cô lại ghen tuông vô cớ, cô định làm sao?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 133: Chương 133



Nhanh chóng xử lý xong mấy hạt cơm dính trên người, Bạch Đình Sinh trả khăn lại cho Vệ Đại Nha. Nhìn thấy ánh mắt cô ấy trống rỗng, vẻ mặt như bị sét đánh trúng, anh ta bực bội nói:

"Sao? Bị dọa rồi à? Bây giờ cậu biết mình thiếu đạo nghĩa thế nào rồi chứ? Tôi coi cậu là bạn, còn cậu thì lại thành đôi với người tôi thích!"

Giải tỏa được nỗi bức xúc trong lòng, lý trí của Bạch Đình Sinh nhắc nhở rằng anh ta không thể tiếp tục làm loạn như vậy nữa. Anh ta lại nói:

"Thích thì thích, nhưng nếu cậu ấy thích cậu, vậy hai người cứ tốt đẹp mà ở bên nhau, hiểu chưa? Cả đời này tôi coi như đã rơi vào bùn sâu không thoát ra được, chẳng có lý gì lại kéo cậu ấy vào cùng. Như vậy là không công bằng với cậu ấy. Tôi không phải người bình thường, nhưng cậu ấy bình thường. Đồng chí Vệ Đại Nha, cậu hãy đối xử tốt với cậu ấy."

Vệ Đại Nha sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn. Đến tận lúc này, cô ấy vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng người Bạch Đình Sinh thích lại là Bạch Dương.

"Tôi ăn no rồi, về phòng đây. Cô từ từ ăn, tiêu hóa chuyện này cho tốt, đừng nói với Bạch Dương." Cầm lấy khay cơm nhôm, Bạch Đình Sinh quay lưng bỏ đi.

Bữa cơm của Vệ Đại Nha bỗng trở nên nhạt như nước ốc, cô ấy ăn mà chẳng thấy vị gì, cả người lơ lửng như hồn ma phiêu dạt về văn phòng. Nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên sách một lúc lâu, cô ấy mới tập trung lại được.

Đứng ở góc độ bạn bè, Vệ Đại Nha cảm thấy áy náy với Bạch Đình Sinh.

Nhưng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc, cô không thấy mình sai.

Yêu đương vốn dĩ là chuyện hai bên tình nguyện, làm gì có chuyện một bên thích, bên kia bắt buộc phải đồng ý, nếu không thì thành ép buộc mất.

Nghĩ đến Bạch Dương, bị người bạn thân yêu đơn phương, còn bị bạn chất vấn đòi câu trả lời, chắc chắn cảm giác đó chẳng dễ chịu gì.

Kỳ thi đại học ngày càng gần, Vệ Đại Nha ép mình gác lại chuyện này, nhưng mỗi lần nhìn thấy Bạch Dương, trong đầu cô ấy lại hiện lên cảnh Bạch Đình Sinh nói với mình: "Người tôi thích là Bạch Dương." Không còn cách nào khác, cô ấy nộp đơn xin đi công tác với chủ nhiệm phòng thu mua, chạy một mạch hơn chục nơi, tiêu sạch một đống tiền và phiếu mua hàng, mới tạm xua tan được áp lực tâm lý mà Bạch Đình Sinh gây ra.

Cách duy nhất để giải sầu là mua sắm!

Kỳ thi đại học đến trong nháy mắt. Bạch Dương nhận ra Vệ Đại Nha có gì đó bất thường, bèn dẫn cô ấy leo hết ngọn núi sau doanh trại trước khi kỳ thi diễn ra. Tại đó, anh ta kể lại toàn bộ câu chuyện năm xưa.

May

Đó là một câu chuyện về Bạch Đình Sinh, tự thôi miên, tự đắm mình, tự vùi mình, đến giờ vẫn không chịu tỉnh lại để đối mặt với hiện thực, cũng không muốn buông tha cho chính mình.

Đứng trên đỉnh núi, nghe tiếng gió núi rít bên tai, Vệ Đại Nha chăm chú nhìn Bạch Dương. Một người vốn luôn cười vui vẻ, giờ đây lại nhíu mày. Vẫn đẹp, nhưng khiến người ta thấy đau lòng.

"Đại Nha, anh không thể đáp lại tình cảm của cậu ấy. Việc cậu ấy thích anh không phải lỗi của anh. Anh không muốn tổn thương cậu ấy, đã cố tránh xa rồi, nhưng cậu ấy không chịu buông tha cho anh."

Bạch Dương trầm ngâm, không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc giấy, ngậm vào miệng rồi bật diêm châm. Rít một hơi, anh ta chậm rãi nhả khói, nói tiếp:

"Cậu ấy quá cố chấp. Người ta nói không thấy sông Hoàng Hà thì không c.h.ế.t tâm, không đụng tường Nam thì không quay đầu. Anh đã cho cậu ấy thấy sông Hoàng Hà, đụng tường Nam, vậy mà cậu ấy vẫn không buông bỏ được. Anh phải làm sao đây?"

Một hơi hít, một hơi nhả, tàn thuốc đỏ rực lúc sáng lúc tối. Khói thuốc bao phủ khuôn mặt anh ta, như thể cả người bị ẩn trong màn sương mù, khiến Vệ Đại Nha cảm thấy bối rối.

Cô ấy đưa tay giật lấy điếu thuốc, dập tắt rồi ném xuống đất, dùng chân di mạnh mấy lần, sau đó đá tàn thuốc xuống núi.

"Anh nói đúng, trước đây là em đi vào ngõ cụt. Chuyện tình cảm là của chúng ta, không liên quan đến người khác. Bạch Đình Sinh nghĩ thế nào, chúng ta không thể lo được."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 134: Chương 134



Viên đá lớn trong lòng được đặt xuống, Vệ Đại Nha lập tức trở lại trạng thái "quản gia nghiêm khắc":

"Bạch Dương, từ nay không được hút thuốc nữa, nghe rõ chưa? Anh nhìn mấy người hút thuốc xem, hàm răng trắng bóc bị ám vàng hết cả, trông phát ớn. Anh không biết thương răng của mình à? Lúc hút thuốc, anh có hỏi ý kiến chúng chưa?"

Bạch Dương bật cười:

"Anh hỏi rồi mà. Hút thuốc anh hỏi chúng, nếu không đồng ý thì kêu lên một tiếng, anh sẽ không hút. Kết quả là chúng chẳng lên tiếng, vậy chẳng phải là đồng ý sao?"

Vệ Đại Nha lườm anh ta:

"Đó là sự phản kháng trong im lặng, lười tranh cãi với anh!"

...

Một năm sau, lại vào cuối tháng Bảy, Vệ Đại Trụ, Tạ Ngọc Thư, Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha trở về thôn Đầu Đạo Câu. Nhưng lần này, họ không chỉ có bốn người mà còn mang theo hai vị khách - Bạch Dương và Cốc Thạc.

Trên đường, Vệ Đại Trụ liên tục dặn dò Bạch Dương và Cốc Thạc:

"Mẹ tôi tính tình không được tốt lắm, hai người là người có học, mong hai người rộng lượng bỏ qua nhé..." Câu này anh ấy lặp lại ít nhất trăm lần.

Nhìn vẻ căng thẳng của Vệ Đại Trụ, Tạ Ngọc Thư lại nhớ đến lần đầu tiên anh ấy đưa vợ về ra mắt nhà họ Vệ, sau khi m.á.u tụ trong não anh ấy tan.

Khi ấy, Vệ Đại Trụ miêu tả bà cụ Vệ như thần tiên hạ phàm, thế gian có một không hai, nhưng vừa gặp mặt, bà cụ đã phá vỡ hình tượng anh ấy dày công xây dựng.

Bạch Dương và Cốc Thạc đã nghe Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha kể về những "chiến tích lẫy lừng" của bà cụ Vệ, trong lòng vô cùng tò mò, muốn tận mắt chứng kiến dung nhan bà cụ. Nhưng nếu không phải vì thân phận "chàng rể xấu gặp mẹ vợ", hai người chắc chắn có thể ung dung bước vào nhà họ Vệ.

Cả hai đều là người từng trải, từ doanh trại đến thôn Đầu Đạo Câu, họ vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, tâm trạng khá thoải mái. Nhưng Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thì không được như vậy.

Hai chị em lớn lên dưới "uy quyền" của bà cụ Vệ, biết rõ tính bà cụ cứng rắn đến mức nào, chẳng khác gì Từ Hi Thái Hậu tái thế. Bà cụ nói gì, không ai được phép cãi. Hai chị em thấp thỏm lo sợ, nhỡ đâu bà cụ không chấp nhận người mà họ chọn thì biết làm sao?

Càng gần đến nhà, tâm trạng hai chị em càng rối bời, lòng như có con thỏ nhảy loạn lên muốn chuột rút.

May

Đi dọc con đường chính của thôn Đầu Đạo Câu, rẽ qua khúc cua cuối cùng, họ đã thấy cổng nhà mình.

Lúc đó, bà cụ Vệ đang tưới nước cho hàng rau xanh trồng dưới chân tường. Thấy trong sân bỗng xuất hiện một nhóm người, bà cụ ngẩng đầu lên nhìn, chiếc gàu nước trong tay rơi xuống đất.

Nếp nhăn trên mặt bà cụ giãn ra thành một nụ cười rạng rỡ. Bỏ qua Vệ Đại Nha, Vệ Nhị Nha, Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ, bà cụ bước nhanh tới bên Bạch Dương và Cốc Thạc, hỏi:

"Hai cậu là đồng chí Dương Liễu và đồng chí Tiểu Mễ phải không? Mau vào nhà, hoan nghênh, hoan nghênh! Đói chưa? Khát không? Thúy Phân, nấu cơm đi! Xuân Nha, nhồi bột hấp bánh bao!"

Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha mỗi người kéo một bên tay áo của bà cụ Vệ, chỉnh lại lời bà cụ.

"Mẹ, không phải Dương Liễu, là Bạch Dương!"

"Mẹ, không phải Tiểu Mễ, là Cốc Thạc! Ngũ hành Cốc, béo tốt Thạc!"

Bà cụ Vệ cười ngượng:

"Ây, già rồi, đầu óc lẩm cẩm, hai cậu đừng để bụng nhé!"

Bà cụ quay người thúc giục Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân:

"Gọi nấu nước, làm cơm, còn lề mề gì trong nhà thế? Đại Nha và Nhị Nha đưa bạn trai về rồi, nấu thêm vài món ngon, không được làm khách thất vọng, nghe rõ chưa?"

Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân đang giặt quần áo, vừa nghe nói Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha dẫn người yêu về nhà, hai chị em dâu vội đặt bàn giặt xuống, túm mấy cái vạt áo lau khô nước trên tay.

Ngó đầu ra nhìn, quả nhiên thấy hai chàng trai dáng người cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú đang đứng trong sân, Trương Xuân Nha buột miệng thốt lên: "Đẹp trai thật!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 135: Chương 135



Bà cụ Vệ mời hai chàng rể tương lai vào trong nhà chính, đích thân lấy trà gạo mới rang, pha bằng nước nóng, bưng lên bàn. Sau đó, bà cụ bảo Lý Lan Tử, người đang muối dưa, ra đồng gọi Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ về. Còn mình thì đi xuống bếp chỉ huy Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân nấu cơm.

Gia cảnh của Bạch Dương và Cốc Thạc đã được Vệ Đại Trụ điều tra kỹ càng từ lâu, bà cụ Vệ có thể thuộc lòng như đọc sách, vì thế không cần hỏi thêm. Bà cụ vốn hài lòng với cả hai chàng rể, chỉ đợi đến bữa cơm quan sát thêm vài chi tiết là có thể đưa ra quyết định.

"Xuân Nha, lần trước Đông Chinh lấy được mộc nhĩ trên núi về, vẫn còn chứ? Khi nấu nhớ cho vào một ít!"

"Thúy Phân, đậu nành ngâm sẵn còn không? Không còn cũng phải làm một món đậu xào. Nhóc Hỉ vừa làm ra ít giá đỗ, khi xào đậu nhớ thêm cả giá vào!"

"Thịt heo xào miến cũng phải làm một món! Gì cơ, không có miến ngâm? Vậy mau lấy nước nóng ngâm đi, làm mấy món khác trước, món này làm sau cùng, chắc chắn kịp."

"Xuân Nha, cá chép lần trước Quang Minh bắt ở sông rồi làm thành cá khô treo trên xà nhà, lấy xuống nấu món canh cá!"

"Thúy Phân, thịt thỏ muối trong hũ lấy ra hết mà hầm, thịt thỏ hơi mặn, đừng cho thêm muối, thay vào đó cho nhiều hạt tiêu và hồi!"

"Xuân Nha, lục trong tủ vài quả trứng gà, làm món trứng xào hành lá!"

Bà cụ Vệ vừa nói vừa chỉ đạo, khiến Diêu Thúy Phân và Trương Xuân Nha xoay như chong chóng. Hai người nghe đến chóng mặt, không biết làm gì trước, chỉ đành theo lời bà cụ lấy hết nguyên liệu ra bếp.

Nguyên liệu bày sẵn, khi nấu sẽ không quên món nào. Nếu thiếu một món ăn hay một bát canh, cả hai sợ rằng bà cụ Vệ sẽ nghĩ họ cố ý đối xử tệ với hai chàng rể mới của nhà họ Vệ. Nếu để bà cụ nghĩ vậy, ngày tháng yên ổn của họ coi như chấm hết.

Trương Xuân Nha lấy năm quả trứng gà trong tủ ra, chợt nhớ nhà không còn hành lá, vội cởi tạp dề định chạy sang nhà dì hai Tôn Nhị Anh mượn một ít. Kết quả, bà cụ Vệ gọi giật lại, hỏi: "Đi đâu thế?"

"Con sang nhà dì hai mượn ít hành lá, không có thì không xào được trứng." Trương Xuân Nha trả lời thật thà.

Bà cụ Vệ tỏ vẻ khó chịu: "Mượn gì mà mượn? Sau vườn nhà mình chẳng phải trồng đầy hành với cà chua sao? Tiện tay hái luôn vài quả cà chua về, xào trứng với cà chua ngon lắm."

Trương Xuân Nha sửng sốt: "Không phải mẹ bảo rau quả trong vườn là để dành cho bé Hỉ, ai cũng không được động vào sao? Con bé mỗi ngày đều phải ăn một quả cà chua. Mà trên cây giờ chẳng còn bao nhiêu, thôi để dành cho con bé đi mẹ."

May

"Để dành cái gì? Con bé chê cà chua chua quá, nhìn như ngày nào cũng ăn, nhưng bảy đứa cháu trai nhà mình đứa nào không ăn? Có rể đến, dĩ nhiên phải lấy đồ tốt nhất ra đãi, chứ cứ ki bo như vậy thì còn ra thể thống gì!"

"Yên tâm đi, bé Hỉ không ý kiến gì đâu. À, năm ngoái con bé hái ít tỏi rừng trên núi về đấy, con ra vườn hái thêm hai quả dưa chuột, làm món dưa chuột trộn tỏi cho mát."

Trương Xuân Nha nghẹn lời. Rõ ràng bà cụ từng tiếc đứt ruột không dám ăn mấy quả dưa chuột đó, giờ lại dễ dàng cho làm luôn hai quả.

Nhưng nghĩ lại, bà cụ vốn thiên vị hai cô con gái, yêu con gái thì thương luôn cả con rể, chuyện bà cụ đối xử tốt với họ là điều dễ hiểu. Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân cũng không còn lấn cấn.

Chủ yếu là vì Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thường xuyên mua đồ gửi về nhà. Không kể ít nhiều, lần nào cũng có phần cho họ, làm chị dâu mà tính toán thì thật chẳng ra sao.

Ở trong nhà chính, Tạ Ngọc Thư nghe tiếng động loảng xoảng trong bếp, bèn lấy cớ rời đi, xuống bếp giúp Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân.

Dù Tạ Ngọc Thư đã đoán trước bà cụ Vệ hài lòng với hai chàng rể tương lai, chắc chắn sẽ chuẩn bị món ngon để đãi họ, nhưng không ngờ lại làm nhiều món đến vậy.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 136: Chương 136



"Mẹ định làm gì thế này, Tết cũng không ăn được bữa ngon như hôm nay..."

Tạ Ngọc Thư lẩm bẩm, bị Trương Xuân Nha nghe thấy. Trương Xuân Nha liền vặc lại: "Hai cô út cả năm mới về nhà vài lần, ăn vài bữa ngon thì đã sao?"

Tạ Ngọc Thư bèn giả vờ phàn nàn: "Cả năm chị về nhà vài lần cũng vậy, sao chẳng thấy ai bày ra bao nhiêu món ngon mà đãi chị?"

Diêu Thúy Phân nghe thế, tặc lưỡi vỗ vai Tạ Ngọc Thư: "Chị dâu cả à, tập quen đi. Ngày xưa lúc em với Tứ Trụ đính hôn, mẹ cũng làm cả một bàn đầy thức ăn ngon. Kết quả, em vừa vào cửa nhà, hôm sau đã chẳng còn ưu đãi gì nữa."

"Lần này hai rể mới đến, mẹ nhất định phải đãi đằng chu đáo. Sau này chắc chắn sẽ không có chuyện này nữa. Nói đi cũng phải nói lại, chị với anh cả về nhà, lần nào chúng ta cũng ăn uống đâu có tệ? Bữa nào chẳng có thịt mà ăn, nhà người ta cả tháng ăn được hai miếng thịt đã phải cảm tạ trời đất, lạy Phật bà Quan Âm rồi."

"Thì chị chỉ nói vậy thôi. Đại Nha với Nhị Nha thật có phúc, tìm được chồng vừa giỏi vừa đẹp trai, sau này nhất định sống tốt hơn bây giờ. Nhìn Bạch Dương, lại nhìn Cốc Thạc, dáng vẻ đúng là đẹp như tranh vẽ... Hai đứa đúng là có số hưởng." Tạ Ngọc Thư chân thành vui mừng cho Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha.

May

Khi Lý Lan Tử gọi ba anh em Vệ Nhị Trụ từ đồng về, chị ấy cũng chẳng buồn muối dưa nữa, vén tay áo xuống bếp phụ giúp.

Bếp nhà họ Vệ có hai bếp lửa, bình thường chỉ dùng một cái. Hôm nay để nấu nhanh, cả hai bếp đều được nổi lửa, một cái dùng xào nấu, một cái hầm thịt nấu canh. Tốc độ nhanh hơn hẳn.

Nhà họ Vệ đến nơi vào buổi trưa, mãi đến khi mặt trời sắp lặn, căn bếp bận rộn cả buổi chiều mới yên tĩnh lại. Bốn chị em dâu bưng hết món ăn lên bàn, bà cụ Vệ còn sai Vệ Nhị Trụ đi mua hai cân rượu về.

Chiêu đãi rể mới mà chu đáo thế này, trong vùng cũng khó tìm được nhà nào như nhà họ Vệ.

Bạch Dương và Cốc Thạc được đón tiếp nồng hậu, hai người cảm thấy vừa vinh dự vừa lúng túng, vội vàng nâng ly cảm ơn liên tục. Đến giữa bữa, cả hai, vốn không quen uống rượu, đã bắt đầu có chút say.

Thấy thời cơ thích hợp, bà cụ Vệ ra hiệu cho bốn chị em dâu đưa lũ trẻ xuống nhà dưới, lại bảo Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha xuống bếp nấu mì, còn mình bắt đầu hỏi han những câu mà mẹ vợ nào cũng hỏi con rể.

Nào là “Người lớn trong nhà có đồng ý không?”, “Sau này có dự định gì?”, “Muốn cưới vào lúc nào?”, “Dự tính sinh mấy đứa con?”... Bà cụ không bỏ qua một câu nào.

Dù hơi khó chịu với tửu lượng của hai chàng rể, nhưng bà cụ hài lòng với câu trả lời của họ. Thấy hai người nói chuyện hơi líu lưỡi, bà cụ bảo anh em Vệ Đại Trụ đưa họ vào phòng đã dọn sẵn ở sân sau nghỉ ngơi. Sau đó, bà gọi cả nhà lại, triệu tập một cuộc họp gia đình.

Sợ hai chàng rể khát nước mà không ai hay, bà cụ cử anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang ra sân sau làm bài tập, còn không quên dặn đi dặn lại rằng nhất định không được làm ồn, thể hiện rõ phong thái một người mẹ vợ tốt nhất trên đời.

Trong nhà chính chỉ còn lại vài người lớn. Bà cụ Vệ ngồi xuống đầu giường, nói với Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha:

"Giờ hai đứa đã dẫn người về nhà, chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ rồi. Mẹ nói thẳng thế này, mẹ thấy hai chàng rể này cũng được, nghe nói bên thông gia cũng quý hai đứa lắm. Thời buổi đặc biệt, mẹ không câu nệ lễ nghi. Nếu muốn kết hôn, mẹ tuyệt đối không ngăn cản."

"Trước đó, Tiểu Bạch và Tiểu Cốc cũng nói, bốn đứa đều làm việc trong quân đội, xem như là hôn nhân quân đội, muốn kết hôn phải trình báo cáo lên cấp trên. Vì vậy, mẹ sẽ không bày biện linh đình ở nhà, nhưng những gì mẹ chuẩn bị cho các con, chắc chắn không thiếu."

Nghe đến đây, Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha mới thở phào nhẹ nhõm. Quan điểm của hai chị em rất thống nhất, đồng thanh nói:

"Mẹ, chúng con không cần đồ của mẹ đâu."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 137: Chương 137



"Không được!" Bà cụ Vệ xua tay. "Tiểu Bạch là người ở thủ đô, gia đình điều kiện tốt. Cha mẹ Tiểu Cốc là trí thức cao cấp. Họ có thể để mắt đến các con – những cô gái xuất thân từ mảnh đất vàng này – là nhà mình trèo cao rồi. Mẹ không thể để hai đứa về nhà chồng chịu thiệt. Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ cho các con từ lâu, cứ nhận đi."

"Những cô gái đi lấy chồng xa thường là khổ nhất. Nếu ở nhà chồng có điều gì không vừa ý, muốn về nhà mẹ đẻ để khóc cũng chẳng dễ, mà nhà mẹ đẻ muốn giúp cũng khó. Vì thế, mẹ đã tính kỹ rồi. Khi các con lấy chồng, mẹ sẽ bỏ tiền mua cho mỗi đứa một căn nhà. Đại Nha và Tiểu Bạch Dương đều đỗ đại học ở thủ đô, nhà của Đại Nha sẽ đặt ở đó. Còn Nhị Nha, con muốn nhà ở đâu thì tự quyết, mẹ không can thiệp, tiền cho con và chị con sẽ bằng nhau."

Lời bà cụ khiến cả nhà họ Vệ sững sờ!

Vệ Đại Trụ đầu óc ù ù cạc cạc, ánh mắt ngẩn ngơ, hỏi:

"Mẹ, mua nhà ở thủ đô không rẻ. Tiền đó mẹ lấy ở đâu ra?"

Bà cụ Vệ nhảy xuống giường, lật tấm đệm giường lên, tháo mấy viên gạch, lộ ra một chiếc túi vải màu xám giấu bên trong. Bà cụ kéo chiếc túi ra đặt lên bàn, phát ra những tiếng kêu lanh canh. Sau đó, bà cụ tháo sợi dây nylon buộc túi, bên trong lộ ra những vật sáng bóng.

Toàn là vàng!

Bà cụ Vệ mở miệng nói như thật:

"Đây là thứ mẹ đào được khi xây căn nhà này. Chắc là của nhà giàu chôn giấu hồi chiến tranh mà quên lấy, hoặc có thể còn lâu hơn, là của bọn thổ phỉ sống trong núi trước kia cất lại."

"Mười thỏi vàng tất cả. Nhà mình có sáu chị em, mỗi đứa một thỏi. Còn bốn thỏi còn lại không liên quan đến các con, mẹ để dành cho đời cháu. Đứa nào có tương lai, muốn làm ăn mà thiếu vốn, cứ đến tìm mẹ. Nếu mẹ thấy hợp lý, mẹ sẽ cho mượn tiền vốn."

"À, còn một điều nữa, mẹ phải nói rõ. Từ chuyện của Đại Nha và Nhị Nha, mẹ nhận ra rằng, học hành đúng là có thể thay đổi số phận của người nông dân chân lấm tay bùn như chúng ta. Vì vậy, sau này các con chỉ cần lo lắng cho bọn trẻ trong nhà học hành đến nơi đến chốn. Vấn đề tiền bạc, học phí, cứ để mẹ lo!"

Quyết định lần này của bà cụ Vệ không thể nói là nhìn xa trông rộng, chỉ có thể coi là rút kinh nghiệm từ thực tế mà thôi.

Bà cụ Vệ sinh tổng cộng sáu người con, trong đó bốn người con trai. Vệ Đại Trụ khi xưa đi theo bộ đội đánh Nhật, sau này có thể phát đạt hoàn toàn là nhờ vào năng lực cá nhân. Còn Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ chẳng nên cơm cháo gì, cũng chỉ vì họ không chịu phấn đấu. Nếu họ có được chí tiến thủ như Vệ Đại Nha hay Vệ Nhị Nha, lại thêm sự giúp đỡ của Vệ Đại Trụ, thì sao lại đến mức mặt c*m v** đất mà đào bới kiếm ăn nơi đồng ruộng?

Chính vì hiểu rằng việc học hành có thể thay đổi số phận, nên bà cụ Vệ quyết định làm hết sức mình để cho các cháu được đi học. Chỉ cần bọn trẻ chịu học, bà cụ sẽ cố gắng lo liệu đến cùng!

Bà cụ Vệ lấy từ trong túi vải ra ba miếng vàng nhỏ, đưa cho Vệ Đại Trụ và dặn dò:

"Thứ này đem ra ngoài dễ bị người ta để ý, Đại Trụ, con quen biết nhiều, hãy nghĩ cách đổi thành tiền mặt. Đợi khi nào Đại Nha và Tiểu Bạch Dương ở đơn vị hoàn thành xong thủ tục xin kết hôn và được bộ đội phê chuẩn, con hãy dẫn Đại Nha và Tiểu Bạch Dương đến thủ đô mua nhà. Nhị Nha cũng vậy, nếu con bé chưa kết hôn với đồng chí Cốc, số tiền này con cầm lấy trước, đến khi nào hai đứa nó làm đám cưới thì đưa lại cho đôi vợ chồng trẻ."

Dặn dò xong chuyện của Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha, bà cụ lại nghĩ ngợi, rồi nói tiếp với Vệ Đại Trụ:

May

"Con và Ngọc Thư không còn trẻ nữa, chắc chắn đã có tính toán trong lòng. Hai đứa con cũng đã hơn chục tuổi, phải để dành chút của cải cho con cái sau này. Vậy nên miếng vàng này dùng thế nào, con và Ngọc Thư tự bàn bạc đi, mẹ không can thiệp. Nhưng mẹ phải nói trước với vợ chồng con, nếu các con phung phí số vàng này, thì đừng quay lại khóc lóc với mẹ sau này. Cũng đừng nhòm ngó bốn miếng vàng còn lại trong tay mẹ. Bốn miếng vàng đó mẹ đã nói rõ cách sử dụng, đó là mẹ để dành cho các cháu, không liên quan gì đến con trai hay con dâu."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 138: Chương 138



Vệ Đại Trụ liên tục gật đầu đồng ý, nhận lấy ba miếng vàng lấp lánh từ tay bà cụ Vệ. Anh ấy quay lại nói với Tạ Ngọc Thư:

"Ngọc Thư, em may cho anh vài túi nhỏ ở cạp quần, nhớ khâu cho chắc, rồi khâu luôn vàng vào đó, khâu kín lại. Không thì anh sợ trên đường sẽ gặp phải kẻ trộm."

Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ ngồi đó nhìn bà cụ Vệ bằng ánh mắt thèm thuồng, chỉ thiếu nước chìa tay ra xin vàng. Bà cụ chẳng mấy vui vẻ, cũng lấy ra ba miếng vàng, lần lượt đặt vào tay từng người, dặn dò:

"Mỗi người một miếng, giữ kỹ mà cất đi. Nếu bị trộm lấy mất, tốt nhất đừng để mẹ nghe được. Bằng không..."

Bà cụ Vệ cười lạnh, nói tiếp:

"Mẹ chẳng những không thương cảm kẻ ngốc đến mức giữ không nổi của, mà còn sẽ tháo giày ra đánh cho một trận. Con cái các con cũng đã lớn, đến lúc nên chuẩn bị chút của nả cho chúng. Nếu các con phung phí số tiền này, đến lúc cần mà không có, đừng tìm mẹ mà khóc, vô ích thôi."

Thực ra, nguồn gốc của số vàng này, bà cụ Vệ đã nói dối. Làm gì có chuyện đào được trong lúc xây nhà, đây rõ ràng là do bé ngoan Vệ Thiêm Hỉ mang về bằng cặp sách nhân dịp sinh nhật bà cụ năm ngoái.

Khi ấy bà cụ sợ muốn chết, đuổi theo hỏi Vệ Thiêm Hỉ nguồn gốc số vàng. Cô bé nói đó là đồ vô chủ đào được trên núi, khuyên bà cụ cứ yên tâm mà dùng. Lúc này, bà cụ mới yên lòng phần nào.

Dẫu biết số vàng ấy không quá mờ ám, bà cụ vẫn không dám tiêu, giấu kín bí mật này trong lòng hơn nửa năm trời. Đến khi Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cần của hồi môn để xuất giá, bà cụ mới quyết định tiết lộ.

Theo lẽ thường, số vàng này là của Vệ Thiêm Hỉ, bà cụ mang ra làm của hồi môn cho con gái mình là không hợp lý. Nhưng nhà nghèo chẳng giữ được thể diện, còn đâu tâm sức mà lo đến chuyện hợp lý hay không?

May

Bà cụ Vệ chỉ có thể tự nhủ trong lòng: Nhà mình có được như ngày hôm nay là nhờ phúc của cô cháu yêu, sau này nhất định phải đối tốt với bảo bối này gấp bội!

...

Vệ Đại Trụ dẫn vợ, em gái và hai chàng rể tương lai về nhà. Một mặt là để báo tin vui Vệ Đại Nha đỗ vào Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô, mặt khác là để đưa Bạch Dương và Cốc Thạc về ra mắt gia đình. Sau khi hoàn tất hai việc này, họ sẽ trở lại đơn vị.

Vệ Nhị Nha vẫn đang đi học, cô ấy đã bàn bạc với Cốc Thạc, chuẩn bị tổ chức đám cưới ngay khi trở về đơn vị, sau đó xin phép trường học để đẩy nhanh chương trình học, sớm hoàn thành yêu cầu tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, Vệ Nhị Nha dự định viết báo cáo lên bộ đội, xin chuyển đến vị trí công tác có thể phát huy giá trị bản thân. Cốc Thạc không có ý kiến, cả hai thống nhất như vậy.

Kế hoạch của Vệ Đại Nha và Bạch Dương thì khá vội vàng và tiết kiệm thời gian.

Gia cảnh Bạch Dương rất tốt, khi còn trong bộ đội đã bàn bạc với gia đình rằng trước khi nhập học đại học sẽ hoàn tất thủ tục xin kết hôn. Khi về đến thủ đô, họ sẽ tổ chức tiệc cưới tại nhà. Vì Vệ Đại Nha và Bạch Dương học cùng một trường đại học nên không lo chuyện xa cách. Hai người cũng không có ý định đẩy nhanh tiến độ học.

Vệ Đại Nha chỉ muốn học thêm kỹ năng hữu ích cho việc kinh doanh, tranh thủ thời gian học để gây dựng sự nghiệp và làm giàu nhanh chóng. Trong khi đó, Bạch Dương lại nghĩ đến việc sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học, đến các quốc gia phát triển để mở rộng tầm mắt và trải nghiệm xã hội hiện đại.

Dù có sự khác biệt trong kế hoạch tương lai, nhưng vì cả hai đang trong giai đoạn mặn nồng, không ai nhận ra vấn đề nhỏ nhặt này sẽ trở thành một vết rạn lớn trong tương lai.

...

Những năm đói kém qua đi, cuộc sống của người dân dần khởi sắc, cả nước bỗng chốc rộ lên phong trào công nghiệp hóa.

Không biết đội thăm dò của nhà nước chọn thế nào, họ quyết định xây dựng một nhà máy phân đạm - biểu tượng của thời đại mới - trên một ngọn đồi thấp giữa Tam Đạo Câu và Tứ Đạo Câu. Tường rào nhanh chóng được xây cao hai ba mét, các thiết bị từ khắp nơi được chuyển về, lắp ráp và đặt cố định trong nhà máy.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 139: Chương 139



Nhà máy phân đạm cần sản xuất phân bón, nên phải tuyển công nhân. Cuộc tuyển chọn rầm rộ được tổ chức.

Do nhà máy đưa ra chế độ đãi ngộ rất hấp dẫn, nhiều thanh niên trai tráng ở các thôn xung quanh đều hồ hởi muốn được nhận vào làm, vừa để cống hiến sức lực, vừa giải quyết vấn đề áo cơm cho gia đình.

Việc tuyển dụng kéo dài nhiều ngày, mỗi ngày đều đông như hội, số người tham gia thi tuyển đã vượt ngàn.

Công việc ở xưởng mộc của Vệ Tứ Trụ không mấy ổn định, thường làm ba năm ngày lại nghỉ cả tháng. Ông cũng định từ bỏ công việc ở xưởng mộc để vào nhà máy phân đạm. Nhưng bà cụ Vệ thấy Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đã vượt qua kỳ tuyển chọn, được sắp xếp làm ở xưởng cố định đạm - nơi có mức lương cao nhất, liền giữ Vệ Tứ Trụ ở lại, yêu cầu ông tập trung làm việc ở xưởng mộc. Khi không có việc, ông phải lo việc đồng áng.

Bà cụ nói:

"Nhà ta còn phải dựa vào ruộng đất để sống, chẳng lẽ ba anh em các con đều đi làm ở nhà máy phân đạm hết sao? Phải có người ở lại làm ruộng chứ. Mà Tứ Trụ, mấy năm qua mẹ đã ưu ái con rất nhiều, nhờ đó con cũng đúc rút được kinh nghiệm mà người thường không có. Vậy nên, nhiệm vụ vinh quang này sẽ giao cho con. Sau này trong nhà có việc gì, ưu tiên giao cho Tứ Trụ lo liệu, rõ chưa?"

Vệ Tứ Trụ biết rằng dù có phản kháng hay đấu tranh cũng vô ích, nên đành chấp nhận. Diêu Thúy Phân ban đầu không vui, không hiểu vì sao liền hỏi Vệ Tứ Trụ:

"Dựa vào đâu mà hai anh được vào nhà máy kiếm bộn tiền, còn anh lại phải làm ruộng? Chẳng lẽ cứ để nhà họ phát đạt, còn nhà mình thì mãi nghèo sao?"

May

Vệ Tứ Trụ đã nghĩ thông, liền an ủi Diêu Thúy Phân: "Nhà anh hai và anh ba đều có hai con trai, tự nhiên phải kiếm nhiều hơn. Nhưng nhà chúng ta chỉ có một con trai, một con gái, áp lực nhẹ hơn hai nhà họ nhiều. Nếu không để lại một người làm ruộng, cả nhà nhiều miệng ăn như vậy biết lấy gì mà ăn? Đã nhất định phải có người ở lại, thì tất nhiên người đó là anh. Lúc chưa nghĩ thông thì đúng là khó chịu, nhưng nghĩ thông rồi thì cũng nhẹ nhàng thôi."

Diêu Thúy Phân tức giận không nguôi: "Mẹ anh cũng biết chia đều cá vàng cho con trai và con gái, sao đến lượt anh lại coi con gái thấp kém hơn con trai? Con trai cưới vợ thì cần tiền, chẳng lẽ con gái không cần của hồi môn à? Mẹ anh rõ ràng thiên vị anh hai và anh ba, để họ làm việc tốt nhất, còn anh thì làm công việc không có chút tiền đồ nào."

Vệ Tứ Trụ nghe mà tai như muốn điếc, liền thẳng thừng tung ra “chiêu sát thủ” với Diêu Thúy Phân: "Thúy Phân, nếu em không thông suốt thì đi nói thẳng với mẹ anh xem, để xem mẹ anh giải thích thế nào, được không?"

Diêu Thúy Phân lập tức câm lặng. Nếu bà dám oán trách trước mặt bà cụ Vệ, đòi bà cụ cho một lời giải thích, thì cần gì phải càm ràm bên Vệ Tứ Trụ?

So với sự tức giận của Diêu Thúy Phân, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha lại dễ chịu hơn nhiều.

Người ta thường nói "không có hy vọng thì không có thất vọng". Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha ban đầu cho rằng nhà máy phân đạm tuyển công nhân sẽ rất khó vào, vì người đăng ký đông. Dù Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ có ghi danh thì hai người cũng không nghĩ họ thật sự có thể vào làm.

Thực tế lại có chút khác biệt. Nhà máy phân đạm không khó vào như họ tưởng. Phần lớn người đăng ký đều được nhận, những người có học thức được xếp vào vị trí kỹ thuật, còn những người không có học thì làm việc tay chân. Để thực hiện chính sách "phân phối theo lao động, làm nhiều hưởng nhiều" mà lãnh đạo trung ương đề ra, giám đốc và bí thư nhà máy đã cùng bàn bạc và soạn thảo bảng lương chi tiết, quy định chặt chẽ các tiêu chuẩn phát lương.

Bảng lương của nhà máy phân đạm giống với cách đội sản xuất ghi công điểm cho nông dân. Trước tiên quy định mỗi công nhân phải hoàn thành khối lượng công việc nhất định hàng tháng để nhận lương cơ bản, sau đó liệt kê chi tiết các khoản thưởng khi hiệu suất vượt kỳ vọng.
 
Back
Top Bottom