Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 20: Chương 20



Thúy Phân nằm cả ngày trên giường, lúc này mới ngồi dậy vận động. Vừa thấy bà cụ dẫn theo ba chị dâu bước vào, chị giật mình tưởng mình bị bắt quả tang lười biếng, tim thắt lại. Nhưng khi thấy bà cụ cúi xuống giường nựng đứa trẻ, chị mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thức rồi ạ. Ngủ cả buổi chiều, vừa b.ú xong, chắc còn tỉnh táo được một lúc.”

Bà cụ Vệ nhớ con dâu cả là quân y trong quân đội, trêu đùa cháu bé một lúc rồi nhường chỗ, nói với Tạ Ngọc Thư: “Con dâu cả, con là bác sĩ mà, xem giúp bà cháu bé này khỏe không?”

Tạ Ngọc Thư dù không chuyên về nhi khoa, nhưng sống trong khu gia đình quân đội, thường xuyên có người đưa trẻ đến nhờ khám nên đã học được chút ít từ các bác sĩ lớn tuổi trong đội y tế. Dù không giải quyết được bệnh phức tạp, nhưng kiểm tra sức khỏe cơ bản cho trẻ nhỏ thì chị ấy làm được.

Lo đôi tay lạnh cóng sẽ làm bé giật mình, Tạ Ngọc Thư vội xoa hai tay cho ấm rồi mới luồn vào chăn, đặt lên n.g.ự.c bé cảm nhận nhịp tim, sau đó kiểm tra tay chân và cuối cùng nhìn kỹ ngũ quan. Đúng lúc này, ánh mắt chị ấy chạm phải đôi mắt đen láy của Vệ Thiêm Hỉ. Nhìn vẻ đáng yêu ấy, trái tim Tạ Ngọc Thư như tan chảy.

Cô bé này thật xinh xắn! Còn đẹp hơn cả hai cậu con trai của chị ấy!

Tạ Ngọc Thư không nỡ rời tay khỏi đôi tay mũm mĩm của Thiêm Hỉ. Nhưng chị ấy không nhận ra ánh mắt của Thiêm Hỉ nhìn mình trống rỗng.

Vệ Thiêm Hỉ lúc này thực sự sững sờ. Cô bé nhìn thấy từ trên đầu Tạ Ngọc Thư một luồng sáng đỏ rực như máu. Nhìn kỹ hơn, trên tờ lịch treo tường có ghi ngày mồng năm tháng Giêng, chính là ngày Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư trở về đơn vị. Trên đường từ huyện đến tỉnh để bắt tàu, chiếc xe khách gặp tai nạn, rơi xuống khe núi. Dù không ai tử vong, nhưng Tạ Ngọc Thư bị đá đập vào đầu, trở thành người thực vật. Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại rất thấp.

Vệ Thiêm Hỉ: “...” Bàn tay vàng của mình cũng mạnh quá đi chứ!

Cũng may cô bé không trông chờ quá nhiều vào khả năng này, nếu không chắc đã bị đau tim trẻ em mất rồi. Nhưng vấn đề là, giờ cô bé chưa biết nói, làm sao nhắc nhở người bác gái này về tai nạn sắp tới? Dù có nói được, chắc gì người ta tin mình...

Vệ Thiêm Hỉ đang bận suy nghĩ, nên khi được Tạ Ngọc Thư bế lên cũng không phản kháng. Thúy Phân và bà cụ Vệ đều tròn mắt ngạc nhiên.

Thúy Phân ngạc nhiên thốt lên: “Chị cả, con bé này thích chị thật đấy! Bình thường ngay cả em cũng không cho bế, bế là khóc, hôm nay lại để chị bế!”

Nghe giọng điệu kinh ngạc của Thúy Phân, Vệ Thiêm Hỉ thầm than, liếc mẹ một cái rồi quay đầu, dựa lên vai Tạ Ngọc Thư tiếp tục nghĩ cách. Cô đâu phải thích bà bác này, chỉ đơn giản là ghét bị bế như sàng gạo mà thôi.

Bà cụ Vệ cũng không khỏi bất ngờ, trong lòng hơi chạnh lòng. Cháu cưng của bà cụ ngay cả bà cụ cũng không cho bế, thế mà lại để con dâu cả vừa về đã bế!

May

Bà cụ véo má Vệ Thiêm Hỉ, ghen tị nói: “Đồ vô tâm, bà thương cháu như thế mà không cho bà bế. Bác gái cả mới về, cháu đã để bế. Hay cháu cũng thích người có học, lớn lên cũng muốn làm bác sĩ như bác gái à?”

Vệ Thiêm Hỉ vươn vai, ngáp dài, nghĩ thầm: Làm bác sĩ ư? Không đời nào! Tương lai nghề y áp lực thế kia, làm bác sĩ thì được gì? Vất vả cực nhọc còn bị chửi.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 21: Chương 21



Tạ Ngọc Thư vẫn đang thích thú với đứa bé mềm mại thơm tho này, vỗ nhẹ lưng cô bé, cười nói: “Bé ngoan mau lớn nhé. Nếu muốn làm bác sĩ, cháu thi vào Đại học Y Khoa Thủ Đô, học y giỏi nhất, chắc chắn xuất sắc hơn cả bác! Xa thì không nói, đợi cháu lớn thêm chút nữa, đến lúc ăn được thịt bò khô của đơn vị bác, bác gửi về cho con nhấm nháp!”

Vệ Thiêm Hỉ tiếp tục ngáp, thu tay vào ống tay áo cọ cọ, mắt không thèm nhướng lên, nhưng trong lòng lại thầm đáp: Thịt bò hả? Được thôi, để cháu lo!

Khi Vệ Thiêm Hỉ đã được sắp xếp ổn thỏa, cả nhà vẫn chưa ai nhận ra sự việc. Ngay cả bà cụ Vệ, người yêu chiều cháu gái đến cuồng, cũng không thể ngờ rằng một câu nói vô tình của Tạ Ngọc Thư lại có tác dụng đến thế.

Mùa đông, trời tối nhanh. Thấy Vệ Thiêm Hỉ nằm trên vai Tạ Ngọc Thư và bắt đầu thiu thiu ngủ, bà cụ Vệ liền ra hiệu cho các con dâu. Đợi đến khi Tạ Ngọc Thư đặt đứa nhỏ lên giường sưởi, cả đoàn người nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Gió bấc thổi rít qua cánh rừng phía sau nhà họ Vệ, làm những cây thông và dương già kêu xào xạc. Nhưng trong nhà, cả gia đình đang chìm vào giấc ngủ say sưa.

May

Sáng mùng hai Tết, Tạ Ngọc Thư bị hơi nóng từ giường sưởi làm thức giấc. Chị ấy trở mình, thấy hai đứa trẻ vẫn ngủ say, liền khẽ đẩy Vệ Đại Trụ, thấp giọng gọi:

“Thủ Thành, Thủ Thành...”

Sau khi nhập ngũ, Vệ Đại Trụ đã đổi tên thành Vệ Thủ Thành, nhưng Tạ Ngọc Thư vẫn quen gọi anh ấy là “Thủ Thành”. Nếu không phải vì bà cụ Vệ cứ một tiếng “Đại Trụ” hai tiếng “Đại Trụ”, chị ấy cũng chẳng buồn gọi cái tên quê mùa ấy.

Vệ Đại Trụ bị đánh thức, mơ màng định lật người ngủ tiếp. Nhưng chưa kịp làm gì, anh ấy đã bị Tạ Ngọc Thư véo một cái thật đau vào eo, khiến cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ.

Vệ Đại Trụ trừng mắt nhìn vợ, hậm hực:

“Trời chưa sáng mà không ngủ thêm, em muốn làm gì thế?”

Tạ Ngọc Thư khẽ thì thầm, giọng đầy tâm sự:

“Vừa mới về quê, nào có chuyện nằm ngủ nướng? Anh thì được, nhưng nếu mẹ biết em ngủ nướng, không biết sẽ chê bai thế nào. Dậy đi, em đi nấu cơm, anh dọn dẹp một chút. Chúng ta còn phải đến hợp tác xã mua ít đồ, rồi đưa Quốc Kiện và Quốc Khang đi thăm họ hàng. Sau này hai đứa ở quê, cũng phải quen biết để không ai dám bắt nạt.”

Vệ Đại Trụ bật cười, lắc đầu:

“Em lo xa quá rồi. Có mẹ anh bảo vệ, mười dặm tám làng này, ai dám động vào Quốc Kiện và Quốc Khang chứ? Em không biết à, ở thôn Đầu Đạo Câu, người lớn dọa trẻ con không nghe lời đều nói ‘Không ngoan thì gửi sang nhà bà cụ Vệ’, đảm bảo tụi nhỏ sợ ngay, không dám nghịch nữa.”

Tạ Ngọc Thư nghe mà kinh ngạc, tròn mắt hỏi:

“Anh đừng bịa chuyện! Chúng ta mới về hôm qua, làm sao anh biết được?”

Vệ Đại Trụ cười ngặt nghẽo:

“Hôm qua lúc bọn anh rửa bát trong bếp, Tam Trụ kể đấy. Mà này, em biết không, anh còn thắc mắc sao Nhị Trụ và Tam Trụ chẳng giống kiểu người hay làm việc vặt, vậy mà lại xung phong rửa bát. Em đoán xem Nhị Trụ nói gì?”

Tạ Ngọc Thư tò mò:

“Nói gì?”

“Nhị Trụ bảo đây là ý mẹ anh. Mẹ anh thường nghĩ đến chuyện phát tài, sống sung túc. Lúc Nhị Nha học, có lần mẹ nghe con bé nói ‘Cung hỉ phát tài’, liền tự giải thích rằng ‘phát tài’ nghĩa là đàn ông trong nhà rửa bát, giặt đồ, thì năm tới cả nhà sẽ giàu có.”

Tạ Ngọc Thư đứng hình, không biết nói gì. Chị ấy bỗng cảm thấy làm dâu nhà họ Vệ thật tuyệt vời! Nhưng nghĩ đến việc để Vệ Đại Trụ cũng noi theo truyền thống ấy, giúp chị ấy rửa bát giặt đồ, chị ấy lại thấy không ổn. Ở khu quân nhân, người ta hay đồn đại đủ thứ, nếu đàn ông làm việc vặt trong nhà, chắc chắn sẽ bị nói xấu là “vợ dữ, chồng hèn”. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tạ Ngọc Thư đã quyết định tự mình chịu cực, không để chồng phải khổ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 22: Chương 22



Vệ Đại Trụ khoanh tay sau đầu, miệng cười đắc ý:

“Anh đoán chắc hồi đó bọn Nhị Trụ lười quá, không chịu giúp mẹ làm việc, nên bà cụ mới nghĩ ra cách này.”

Hai vợ chồng chưa kịp trò chuyện xong thì đột nhiên nghe tiếng “rầm” rất lớn. Cả nhà như rung lên, bụi trên trần nhà rơi lả tả xuống.

Tạ Ngọc Thư hoảng hốt, nghĩ rằng nhà sắp sập. Chị ấy vội mặc quần áo, nhảy xuống giường, chân không kịp mang tất, xỏ vội đôi dép rồi lao ra ngoài.

Nhìn cảnh tượng bên ngoài, chị ấy vội chạy ngược vào trong, kéo Vệ Đại Trụ dậy.

Vệ Đại Trụ bực mình vì bị rét lạnh, lớn tiếng hỏi:

May

“Lại làm sao nữa? Em cứ la lối om sòm, không để anh yên được à?”

Tạ Ngọc Thư tức tối ném bộ quần áo lên người anh ấy:

“Dậy ngay đi! Có con bò đ.â.m vào tường đất nhà mình c.h.ế.t rồi. Tường bị đ.â.m thủng một lỗ to bằng cái chậu rửa mặt đấy. Mau ra xem đi!”

Hôm qua, lúc nghe Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ kể chuyện, Vệ Đại Trụ đã hiểu qua tình hình của nhà họ Vệ những năm gần đây. Dù không đến mức đói khổ, nhưng cũng chẳng phải giàu có gì. Thịt mỡ trên bàn ăn, khi thì thịt dê núi, lúc lại thịt lợn rừng, đều là những con thú từ trên núi xuống, vì phóng quá nhanh mà đ.â.m vào tường nhà họ Vệ, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Hóa ra, để có bữa ăn tươm tất, nhà họ Vệ cũng giống như câu chuyện “thỏ khờ đ.â.m cây mà chết”.

Nhị Trụ, Tam Trụ, và Tứ Trụ thật thà kể luôn cả chuyện kỳ lạ xảy ra khi Thúy Phân sinh Vệ Thiêm Hỉ. Họ muốn chia sẻ niềm vui với anh cả, nhưng không ngờ Vệ Đại Trụ từ lâu đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng tiến bộ của quân đội, nên hoàn toàn không tin vào mấy chuyện tâm linh. Những lời họ nói, qua tai anh ấy, chỉ gói gọn trong hai chữ: mê tín!

Vệ Đại Trụ cũng chẳng muốn phá tan giấc mộng đẹp của ba người em trai. Anh ấy chỉ mỉm cười nghe rồi cho qua, thậm chí còn tự nghĩ ra một lời giải thích hợp lý: có lẽ mấy con dê vàng và lợn rừng trên núi bị đói quá nên lao ra tìm ăn. Đường núi thì quá dốc, lại thêm lớp tuyết phủ trơn trượt, khiến chúng sảy chân trượt xuống. Nhà họ Vệ xây tường ngay đầu con đường dốc, thế là đám dê và lợn không thắng kịp, đ.â.m sầm vào.

Nhưng Vệ Đại Trụ còn một thắc mắc: sau núi làm gì có bò? Con bò này từ đâu ra?

Gương mặt anh ấy trở nên nghiêm trọng, cảm thấy vấn đề không hề đơn giản.

Lúc này, trong gian nhà bên cạnh, bà cụ Vệ đã dậy từ sớm. Bà cụ bận rộn chuẩn bị đồ để Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ mang đến nhà thông gia chúc Tết. Nhị Trụ và Tam Trụ chắc chắn sẽ dẫn cả gia đình đi, còn Tứ Trụ thì vợ vừa mới sinh con, chưa ra khỏi cữ, chỉ có thể để anh ấy mang đứa con trai lớn đi thay mặt chúc Tết và báo tin mừng.

“Phải nói rõ với nhà thông gia là Thúy Phân vừa sinh một cô con gái mập mạp, mời họ cả nhà tới dự tiệc đầy tháng.” Bà cụ Vệ nghĩ thầm. Bà cụ định lấy cớ “đầu năm ai cũng bận” để tránh việc thông gia bên kia tới giúp Thúy Phân kiêng cữ. Một phần vì bà cụ nghĩ mình vẫn tự xoay xở được, phần nữa, bà cụ không muốn có thêm vài miệng ăn tranh thịt trong nhà.

Bà cụ còn đặc biệt căn dặn: khi Tứ Trụ đến nhà thông gia, phải nhấn mạnh việc vừa có thêm cháu gái, đừng để bên kia quên gửi tiền mừng tuổi cho đứa nhỏ! Nghĩ đến đó, bà cụ bật cười. “Con bé này khéo chọn ngày sinh ghê, vừa chào đời đã tính lên hai tuổi rồi, so với Na Tra còn lớn nhanh hơn!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 23: Chương 23



Nụ cười làm khuôn mặt bà cụ nhăn nhúm lại. Bà cụ chuẩn bị ra ngoài chia lại thịt cho đều, để tránh chuyện gia đình này được nhiều hơn, nhà kia được ít hơn, lại sinh mâu thuẫn không đáng có. Thế nhưng, vừa bước chân ra cửa, bà cụ đã nghe một tiếng “Rầm!” quen thuộc từ phía sân.

Bà cụ Vệ sững người, mặt tái đi. Không kịp nghĩ gì thêm, bà cụ tất tả chạy ra, thấy một cái đầu bò mắc kẹt ngay trên tường.

Trong đầu bà cụ, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là: “Nếu cứ tiếp tục thế này, nhà mình khỏi cần làm ruộng nữa, chuyển sang làm đồ tể chắc đủ sống. Thịt bò, thịt lợn, thịt dê đều là hàng hiếm, bán được khối tiền!”

Dĩ nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Bà cụ hiểu rõ: “Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.” Nếu nhà họ Vệ liên tục có thịt trời ban, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen ghét, dẫn đến vô số rắc rối.

Bà cụ không quan tâm cái đầu bò mắc trên tường nữa, vội gõ cửa nhà Tứ Trụ, lôi Vệ Thiêm Hỉ đang ngủ say dậy, lay mạnh và nói như sắp khóc: “Bé ngoan của bà, nghe bà nói này, nhà mình không thiếu thịt đâu, con đừng làm thêm nữa, được không? Nếu còn thế này, bà bị con dọa đến c.h.ế.t mất!”

May

Vệ Thiêm Hỉ vẫn còn ngái ngủ, bị gọi dậy bất ngờ nên không khỏi khó chịu. Nhưng cô bé không có thói quen khóc nhè, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn bà cụ.

Bà cụ chẳng quan tâm Thiêm Hỉ có hiểu hay không, tiếp tục giảng giải một bài “phát tài trong âm thầm,” khiến cô bé nghe đến mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, quay sang quát Tứ Trụ, Thúy Phân và đứa con trai lớn, Vệ Quang Minh: “Nghe rõ hết chưa? Muốn gì thì tự chịu đựng, đừng nói ra trước mặt con bé! Nó mà lại gây ra chuyện, cả nhà chẳng còn thịt ăn đâu!”

Ba người bị mắng đến cúi gằm mặt, bà cụ mới lật đật ra ngoài. Nhưng trước khi đi, bà cụ còn bám vào khung cửa, mắng thêm: “Dậy ngay! Nằm ườn như thế là sao? Vợ anh còn đang ngồi cữ, chẳng lẽ anh cũng ngồi cữ theo? Tường nhà lại bị một con bò đ.â.m thủng, mau dậy mà dọn!”

Bà cụ lẩm bẩm, “Dù nhà mình ở nơi hẻo lánh, cũng khó tránh người khác nhìn thấy. Nếu để họ thấy tường mình kẹt một con bò thì phiền toái lắm. Lôi vào sân trước, làm thịt, rồi nhốt ở sân sau đi. Trời lạnh thế này, không sợ hỏng. Tối xử lý sau.”

Trong lúc bà cụ mắng mỏ, Đại Trụ đã dậy từ lúc nào. Anh ấy cẩn thận đẩy cái đầu bò mắc kẹt trên tường ra ngoài, rồi kéo cả con bò nhem nhuốc vào sân.

Tạ Ngọc Thư hăng hái cầm chổi chạy ra “quét tuyết,” thực chất là xóa dấu vết hiện trường, tránh để người khác nhìn thấy.

Nhìn con bò to lớn, Tạ Ngọc Thư nhanh chóng nghĩ ra lý do giải thích cho bức tường bị thủng. Chị ấy quyết định đổ hết tội lên đầu hai đứa con trai, Quốc Kiện và Quốc Khang: “Hai thằng ranh sáng sớm nghịch ngợm, nhét pháo vào lỗ tường, làm nổ tung một mảng.”

Quốc Kiện và Quốc Khang ngồi thừ người, tuyệt vọng nhận ra, vừa về quê mấy ngày mà mẹ ruột đã hóa mẹ kế rồi.

Thực tế chứng minh, nhà họ Vệ sống ở một nơi hẻo lánh đến mức chẳng ai buồn ghé thăm. Thôn Đầu Đạo Câu lại càng là một nơi hoang vắng tột cùng. Suốt từ lúc Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ kéo con bò về sau vườn, nhốt vào chuồng rồi khóa cửa, trước cổng nhà họ Vệ vẫn không thấy bóng dáng một ai.

Bà cụ Vệ đứng ở cửa ngóng, gió lạnh thốc qua cũng không làm bà cụ lùi bước. Đến khi Tạ Ngọc Thư dùng chổi quét sạch tuyết trước cổng, vẫn chẳng có một người nào xuất hiện. Trong lòng bà cụ vừa mừng vừa thất vọng. Mừng vì không bị ai quấy rầy, nhưng cũng hụt hẫng vì chẳng có cơ hội thể hiện với người khác.

Đúng là một người phụ nữ già với nội tâm đầy mâu thuẫn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 24: Chương 24



Bà cụ thở dài, khép cổng lại rồi nói với Vệ Đại Trụ và Vệ Tứ Trụ:

"Đại Trụ, lát nữa con kiếm vài hòn đá lấp tạm cái lỗ hổng kia lại. Chờ Tứ Trụ đi nhà thông gia về, hai anh em trộn ít vữa, lấp hẳn cái lỗ đó."

Bà cụ lại quay sang dặn Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ:

"Hai đứa đừng ở nhà thông gia lâu, ăn xong cơm trưa là về ngay. Chiều còn phải làm thịt con bò, tối đem thịt đi sấy khô. Con bò lớn thế này mà không làm khô, ăn không hết thì sẽ hỏng hết."

Sau khi dặn dò xong, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha cũng vừa dọn dẹp xong trong nhà. Hai chị em dâu vội vàng vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Ba người con dâu năm nào về nhà mẹ đẻ cũng do bà cụ chuẩn bị đồ đạc sẵn. Bà cụ đối xử với các con dâu công bằng, ai cũng như ai, khen là khen chung, mắng cũng mắng chung. Chính vì vậy mà trong nhà không ai phàn nàn gì.

Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha mở ba cái sọt tre đặt trên ghế ra xem. Trong mỗi sọt đều có một miếng thịt heo rừng và một miếng thịt dê vàng. Miếng thịt heo rừng chừng ba cân, thịt dê vàng khoảng hai cân. Hai chị em lén so sánh, thấy đồ đạc trong ba sọt đều giống nhau, bèn vui vẻ chuẩn bị nấu cơm.

Năm cân thịt! Đây là lần mang đồ về nhà mẹ đẻ nhiều nhất trong hơn mười năm họ gả vào nhà họ Vệ.

Nước trên bếp vừa sôi, Lý Lan Tử đổ gạo đã vo sẵn vào nồi, rồi lấy xửng ra hấp một xửng khoai lang. Trong lúc hai chị em đang bàn bạc xem nên cho các cháu bên nhà mẹ đẻ bao nhiêu tiền mừng tuổi, bà cụ Vệ bước vào.

"Bao nhiêu? Một đứa năm xu! Sau Tết đi học, tiền đó đủ mua một hộp phấn viết, dùng được cả năm." Bà cụ dứt khoát quyết định.

Thấy con dâu có vẻ chần chừ, bà cụ nhấn mạnh thêm:

"Đừng nghĩ rằng nhà có bò, có dê, có heo là dư dả rồi. Các con đừng làm chuyện dại dột! Giữ lại một, hai hào, lúc cần còn có mà dùng. Các con mừng tuổi bao nhiêu cho cháu nhà mẹ đẻ thì cũng phải như vậy với cháu bên nhà này. Bốn anh em, nhà nào cũng hai đứa, ai thiệt thòi gì đâu."

Lý Lan Tử ngại ngùng cười:

May

"Mẹ, năm xu có phải hơi nhiều không? Con vừa bàn với Xuân Nha rằng hay mình đổi quy định, mỗi nhà một hào, nhà nào nhiều con thì đừng thấy thiệt, nhà nào ít con thì cũng đừng tính toán. Ai cũng khó khăn cả."

Trương Xuân Nha gật đầu đồng tình:

"Đúng vậy! Anh trai và chị dâu con thì sinh nhiều quá. Hồi xưa không có con trai, họ sinh liền ba đứa con gái, mãi đến đứa thứ tư mới là con trai. Thế mà vẫn thấy ít, giờ sinh tới đứa thứ tám rồi. Riêng mừng tuổi cho các cháu nhà đó đã tốn bốn hào, con xót lắm!"

Bà cụ Vệ đang cúi người lục tủ, nghe hai con dâu nói vậy suýt phì cười, vội vàng giả vờ ho vài tiếng để che giấu.

Bà cụ vừa cười vừa nói:

"Đúng là đáng thương cho hai nhà thông gia của ta! Người ta gả con gái về nhà chồng là để kéo của về, vậy mà hai đứa các con lại còn nghĩ cách bớt tiền mừng tuổi cho cháu nhà mẹ đẻ!"

Lý Lan Tử lo bà cụ cúi thấp đầu đụng trúng tủ, vội đỡ bà cụ đứng dậy, lo lắng hỏi:

"Mẹ, mẹ sao thế? Hay để con ra sau lấy ít quả lê đông lạnh trong chum về nấu nước lê cho mẹ uống nhé?"

Bà cụ lắc đầu, giọng còn nghẹn vì cười:

"Không cần đâu. Mẹ bị mấy đứa chọc cười đấy thôi! Mẹ vẫn luôn dạy các con rằng, gả vào nhà họ Vệ thì phải chung sức giữ gìn gia đình, nhưng đâu có bảo các con phải tiết kiệm đến thế! Tiền mừng tuổi cho cháu nhà mẹ đẻ thì không được giảm."

Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha ngẩn ra, không hiểu ý bà cụ.

Bà cụ nhấn mạnh:

"Các con nghĩ mà xem, một năm mình tốn bao nhiêu tiền cho việc này? Nhiều thêm ba xu, năm xu thì mất gì đâu! Phải giữ mối quan hệ tốt với nhà mẹ đẻ, sau này có chuyện, họ còn nhớ đến các con."

Bà cụ cười nhắc lại chuyện xưa, kể về tình cảm giữa bà cụ và gia đình nhà ngoại, khiến hai chị em dâu không dám nói thêm lời nào.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 25: Chương 25



Bà cụ Vệ khựng lại một chút, rồi phẩy tay nói: "Không cần nghĩ xa xôi làm gì. Nơi nào cần chi để giữ thể diện thì đừng hà tiện, nơi nào cần tiết kiệm thì đừng phung phí. Hiểu không?"

Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha tuy chưa hiểu rõ cái gì gọi là “nơi cần chi” và “nơi cần tiết kiệm”, nhưng không vì thế mà hai chị em dâu không bị ấn tượng bởi triết lý sống đầy khôn ngoan của mẹ chồng. Cả hai gật đầu ngoan ngoãn, quay đi bắt đầu rì rầm với nhau.

Lý Lan Tử nói: “Gừng càng già càng cay, mẹ thật sự nhìn xa trông rộng. Giờ cho bọn cháu bên nhà mẹ đẻ chút tiền lì xì, sau này bọn chúng trưởng thành, có khả năng giúp đỡ chúng ta, thì mấy đồng tiền lì xì này cũng sẽ được trả lại thôi!”

Trương Xuân Nha gật gù hưởng ứng: “Đúng đấy! À, à, mà…chị chị… chị dâu cả đang ở ngoài kia, em đổi cách xưng hô gọi chị là chị dâu hai nhé. Chị dâu hai, trước chị bảo muốn dành dụm tiền xây lại một căn nhà, giờ dành dụm được bao nhiêu rồi? Có đủ xây một dãy nhà lợp ngói chưa?”

“Nhà chị có hai đứa nhỏ, giờ cũng lớn rồi, cứ chen chúc ngủ chung trong một gian phòng mãi không tiện. Trước đây khi chị dâu cả chưa về, chị còn định chờ trời ấm lên thì nói với mẹ một tiếng, cho hai anh em chúng qua ngủ tạm phòng của anh cả chị dâu. Nhưng giờ anh cả chị dâu về rồi, Quốc Kiện và Quốc Khang chắc sẽ ở đó. Đợi khi nào anh cả và chị dâu cả quay lại đơn vị, chị sẽ để hai đứa nhà tôi qua đó, bốn anh em chen chúc trên một cái giường lớn chắc cũng ổn thôi!”

Lý Lan Tử nhanh chóng ngó ra ngoài xem xét, thấy Tạ Ngọc Thư không có trong sân, mới quay lại bếp nói nhỏ với Trương Xuân Nha: “Nói nhỏ thôi, để anh cả chị dâu nghe thấy hay mẹ biết được cũng không hay đâu.”

“Phải rồi, bọn trẻ lớn rồi, chuyện gì cũng không tiện. Em cũng muốn cho hai đứa nhà em ra riêng, nhưng trong tay không dư dả bao nhiêu, nhiều nhất chỉ đủ dựng một căn phòng trống. Nhưng mà thời buổi này ai cũng rảnh rỗi, chỉ cần kéo được ít gạch từ lò gạch về là xong, còn lại tự tay mình làm hết cũng được.”

Hai chị em dâu cứ thì thầm to nhỏ mãi cho đến khi cháo nhừ, khoai lang cũng đã chín, mới thôi trò chuyện.



Ăn sáng xong, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha kéo theo lũ trẻ và các ông chồng, xách theo những giỏ đồ bà cụ Vệ đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.

Vệ Tứ Trụ cẩn thận xách từng giỏ đồ cho Thúy Phân kiểm tra lại, rồi kéo Vệ Quang Minh đang lười biếng nằm dài trên giường dậy: “Dậy mau! Đừng có lề mề nữa. Hôm nay phải ngọt ngào một chút, ai cho tiền lì xì thì nhớ nhắc họ rằng mẹ con vừa sinh thêm em gái cho con đấy. Kiếm luôn phần của em gái con, không thì tối nay bà nội sẽ đánh bố con mình nhừ tử!”

Vệ Quang Minh ngơ ngác hỏi: “Bố, sao bố không đi mà nói? Con còn nhỏ, người ta chưa chắc đã nghe, nhưng bố mà đòi tiền lì xì cho em gái con thì chắc chắn họ sẽ đưa!”

Nằm trên giường, Vệ Thiêm Hỉ đang định mơ màng trở về hành tinh Lạc Bích Đạt để tiếp tục hấp thụ tri thức, nghe thấy câu hỏi ngây thơ của anh trai liền cười phá lên. Đúng là chỉ có anh cô bé mới nghĩ ra mấy câu hỏi vừa ngốc vừa đáng yêu thế này! Chẳng lẽ bố cô bé lại không biết xấu hổ mà đi làm chuyện đó sao?

Quả nhiên, mặt Vệ Tứ Trụ đen lại. Anh ấy nghiến răng hỏi Thúy Phân: “Em bảo thằng nhóc này sao lại ngốc thế hả?”

Nhưng Thúy Phân không nghe thấy, bởi toàn bộ sự chú ý của chị đang dồn vào Vệ Thiêm Hỉ, khi cô bé vừa cười vừa phì ra một bong bóng. Thúy Phân đáp lời chồng mà không suy nghĩ: “Giống anh đấy!”

Vệ Tứ Trụ tức tối: “Anh không ngốc!”

May

“Nhất định là giống anh. Nếu mà giống người ngoài, mẹ anh đã không tha cho em rồi!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 26: Chương 26



Thúy Phân khẳng định chắc chắn rằng hai đứa trẻ nhà mình đều không hiểu được ý tứ trong câu nói đầy sắc sảo của chị, nên mới mạnh dạn buông lời. Nhưng Vệ Thiêm Hỉ không phải là đứa trẻ bình thường, cô bé nghe xong liền bật cười, trong đầu hiện lên một câu: “Yêu là ánh sáng, xanh mướt cả một đời!”

Thấy Vệ Thiêm Hỉ lại cười, Thúy Phân ngạc nhiên, kéo con gái nhỏ vào lòng, hỏi Vệ Tứ Trụ: “Anh xem, con bé cười cái gì thế? Mới mấy ngày tuổi mà đã tự cười thế này rồi!”

Vệ Tứ Trụ dương dương tự đắc: “Sinh con gái thì giống cô ruột, con bé này giống Nhị Nha, thông minh lanh lợi. Chứ không như Quang Minh, con trai thì giống cậu, não lại không được nhanh nhẹn.”

Thúy Phân tiện tay cầm một chiếc tã của Vệ Thiêm Hỉ, vung lên mặt Vệ Tứ Trụ: “Đi đi! Về nhà tôi một chuyến rồi về giặt tã. Cả chậu đầy rồi đấy!”

Vệ Tứ Trụ tưởng Thúy Phân cầm tã sạch, không tránh, còn thản nhiên nói: “Con gái anh, anh không ngại!”

“Bốp!”

Cảm giác ướt nhẹp khiến Vệ Tứ Trụ đang đắc ý lập tức hóa đá.

Vệ Đại Trụ tuy xuất thân nhà nông, nhưng trước đây từng đi lính. Sau giải phóng, anh ấy ở lại quân đội làm cán bộ và từ đó không động đến việc đồng áng. Giờ đây, bảo anh ấy trộn bùn, vá tường thì lý thuyết trong đầu vẫn còn, nhưng vừa cầm cái xẻng bùn, anh ấy đã lúng túng.

Bà cụ Vệ mắt sắc như dao, vừa ra sân đổ nước đã thấy Đại Trụ đứng ngẩn ngơ nhìn cái xẻng. Bà cụ hỏi ngay:

“Gì thế, Đại Trụ, không biết trát tường nữa à?”

Đại Trụ lắc đầu, ngập ngừng đáp:

May

“Biết thì biết, nhưng quên mất bùn để trát tường phải mềm hay cứng, nước thì pha bao nhiêu là vừa?”

Bà cụ Vệ ban đầu định mắng vài câu, nhưng nghĩ lại, từ ngày làm cán bộ, đã hơn hai mươi năm Đại Trụ không động vào mấy việc này. Nghĩ thế, bà cụ khoát tay nói lớn:

“Thôi, thế thì nghỉ đi. Một lát cầm ít quà sang nhà dì hai con, lâu nay bà ấy đâu biết con đã về. Qua đó thăm dì với dượng hai con một chút. Nếu không nhờ dì hai và dượng hai giúp đỡ, nhà mình chắc chẳng ngóc đầu lên nổi đâu.”

“Dạ, mẹ, nhưng mang gì qua thì được ạ?” Đại Trụ hỏi.

Bà cụ nghĩ một lúc rồi bảo:

“Nhà còn thịt, mang thịt đi là tốt nhất. Nhưng hôm trước vừa gửi thịt dê, sáng hôm qua lại gửi thịt heo rừng. Lần này thì mang cái gì khác đi! Mẹ không bày đâu, con bàn với vợ đi. Nếu không nghĩ ra, thì cầm tiền và phiếu ra cửa hàng hợp tác xã mua ít kẹo hoặc gì đó cũng được.”

Đại Trụ gật đầu, rồi hỏi tiếp:

“Mẹ, còn mấy ông bác, chú, và mấy người bề trên bên nhà nội, có cần mang quà đến thăm không ạ?”

Nghe vậy, bà cụ Vệ lập tức “trình diễn” tài năng của mình – đổi sắc mặt nhanh như chớp.

Bà cụ chống nạnh, vẻ mặt hung dữ:

“Thăm? Thăm cái gì? Một lũ m.á.u lạnh, thăm để làm gì? Con nghĩ họ coi con là cháu à? Hồi nhà mình không tiền không gạo, ai để ý tới mẹ con mình? Nhị Trụ đói lả, phải bóc vỏ cây ăn mà cầm cự. Mẹ ngỏ ý vay ít gạo tẻ để nấu cháo, chỉ là vay thôi, đến mùa lúa trả ngay, thế mà có nhà nào đồng ý không? Vệ Đại Trụ, con muốn thăm mấy bậc trưởng bối đồng họ thì mẹ không cản, nhưng nếu mang quà sang, thì đừng bước vào nhà này nữa! Họ coi thường bố con mất sớm, chẳng coi Nhị Trụ và các em con ra gì, con còn vác mặt đến đưa quà?!”

Đại Trụ bối rối:

“Mẹ, con xa nhà hai mươi mấy năm mới về, mà tay không đến thăm thì cũng không hay lắm. Dù gì cũng là họ hàng bên nội...”

“Không hay thì đừng đi! Nhà họ có vàng bạc gì để biếu lại con à? Con coi họ là họ hàng, họ có coi con là cháu không? Ngày trước nhà mình khốn khó, họ phòng mẹ con mình như phòng trộm. Vệ Đại Trụ, con tự nghĩ đi! Nếu không nghe lời mẹ, thì dọn đồ mà đi, mẹ coi như không có đứa con trai như con!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 27: Chương 27



Bà cụ giận dữ, phất tay vén màn cửa và đóng sầm cửa lại.

Tạ Ngọc Thư kéo Đại Trụ vào trong, mặt lạnh tanh:

“Anh nghĩ gì thế? Mẹ nói đúng đấy! Người ta không coi mẹ và các em anh là họ hàng, anh còn vác quà sang? Anh làm vậy chẳng phải dẫm lên mặt mẹ và cả nhà mình à? Chưa kể, mua kẹo cũng phải tốn tiền. Số tiền ấy chẳng bằng mua ít đồ ăn ngon cho Quốc Kiện và Quốc Khang, hoặc mua một hộp sữa mạch nha cho con bé nhà Tứ Trụ, để dành uống vào mùa gặt!”

Đại Trụ than thở:

“Nhưng anh về một chuyến, không thăm họ thì người ta lại nói sau lưng. Làm người không lẽ để thiên hạ chê trách?”

“Ôi giời, anh còn sợ người ta nói? Anh làm cán bộ bao nhiêu năm, bị chửi sau lưng còn ít à? Chưa chắc đã có người mong anh sống tốt đâu!”



Trong khi Đại Trụ ở nhà chịu cảnh "gà bay chó chạy", Vệ Nhị Trụ lại được đón tiếp như khách quý ở nhà thông gia.

Bà cụ Lý vừa thấy Nhị Trụ xách cả rổ thịt đến thăm, mặt cười tươi như hoa. Bà cụ Lý còn rút phong bao lì xì cho hai đứa nhỏ nhà Nhị Trụ, rồi kéo con rể lên giường trò chuyện. Còn Lý Lan Tử bị mẹ sai xuống bếp, cùng ông Lý chuẩn bị bữa ăn.

Lan Tử là con gái duy nhất của nhà họ Lý, lại là chị cả. Dưới chị ấy là ba cậu em trai, đều đã có gia đình. Họ cùng vợ con đi chúc Tết nhà mẹ vợ, nên trong nhà chỉ còn hai ông bà già. Từ sáng sớm, ông Lý đã bận bịu chuẩn bị bữa cơm. Nay Nhị Trụ ghé qua, ông bà càng coi như bảo bối.

“Nhị Trụ, nhà con kiếm đâu ra lắm thịt thế? Mẹ nhìn qua thấy có cả thịt dê, thịt heo. Mang nhiều vậy làm gì? Biết đến là được rồi, cần gì rình rang.”

Bà cụ Lý vừa nói vừa đẩy đĩa hạt dưa và đậu phộng về phía Nhị Trụ, tai dỏng lên, tò mò muốn biết nguồn gốc chỗ thịt kia.

Thời buổi này, thịt là thứ hiếm hoi, có tiền chưa chắc mua được. Nhìn thấy chút mỡ màng đã là may mắn, nói gì đến cả hai miếng thịt to.

Vệ Nhị Trụ bất giác nhớ lại lời dặn dò của bà cụ Vệ, trong lòng bỗng nảy sinh vài suy nghĩ. Anh ấy quay sang nói với bà cụ Lý:

“Nhà em trai thứ tư của con vừa sinh con, mẹ con lo đứa nhỏ khó nuôi, trước Tết đã thúc ba anh em chúng con vào núi một chuyến. May mắn sao lại bắt được một vài thứ, đến ngày ba mươi thì làm thịt.”

Sắc mặt bà cụ Lý thay đổi mấy lần, rõ ràng bị câu chuyện hù dọa. Bà cụ vội nhắc nhở Vệ Nhị Trụ:

“Về nói với mẹ con, núi non nguy hiểm lắm, tốt nhất là đừng vào, có thể tránh thì cứ tránh. Dịp tháng Chạp, người ở thôn Nhị Đạo Câu còn bảo gặp sói trên núi. Nhà các con sát rừng, cũng không an toàn đâu. Trẻ con trong nhà nhớ canh chừng cẩn thận, lỡ như có con gì từ rừng chạy ra, mà bắt mất đứa nhỏ thì sao?”

Sợ Vệ Nhị Trụ không tin, bà cụ Lý còn thêm:

“Nhà mẹ đẻ của em dâu Lan Tử ở thôn Nhị Đạo Câu đấy. Mẹ nghe nói không ít nhà bị mất gà, mất dê, thậm chí còn có người bảo nhìn thấy gấu đen trong khu rừng già!”

Nghe đến đây, sắc mặt Vệ Nhị Trụ cũng thay đổi, khiến bà cụ Lý thở phào nhẹ nhõm.

May

Sở dĩ Vệ Nhị Trụ biến sắc, là vì anh ấy nghĩ tới những thứ gần đây liên tục đ.â.m vào tường nhà mình. Ban đầu là con dê, rồi tới con lợn rừng, sáng nay lại thêm con bò hoang chẳng biết từ đâu chạy đến. Tiếp theo là gì đây? Chẳng lẽ là sói, hổ, báo, hay gấu đen?

Ý nghĩ đó khiến Vệ Nhị Trụ toát mồ hôi lạnh.

“Không ổn rồi, tối nay về phải xây lại tường, tường phải cao hơn. Cửa cũng cần làm chắc chắn, cuốc xẻng phải để trong nhà. Nhỡ đâu có con gì xông vào, còn có thứ để đối phó.” Trong đầu, anh ấy lập tức vạch ra kế hoạch.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 28: Chương 28



Hai mẹ con cứ thế trò chuyện đến tận trưa. Lý Lan Tử cùng ông cụ Lý bưng cơm lên bàn, còn gọi hai đứa nhỏ đang chơi ngoài sân về, cả nhà quây quần ăn bữa trưa vui vẻ. Vệ Nhị Trụ uống vài chén rượu, đợi men rượu tan bớt liền giục Lý Lan Tử về nhà.

Bà cụ Lý cằn nhằn:

“Sao không ngồi thêm chút nữa? Cùng là người trong thôn, đi có mấy bước chân, gấp gì mà gấp?”

Vệ Nhị Trụ đáp:

“Phải về xây tường cho cao thêm. Mẹ vừa nói làm con lo quá. Nhà con ngay sát chân núi, không xây cao lên thì không yên tâm.”

Lý Lan Tử cũng muốn về sớm để làm thịt bò khô, nên hùa theo vài câu. Thấy thế, bà cụ Lý đành để họ rời đi.

Ngược lại, tình cảnh của Vệ Tam Trụ thì chẳng được may mắn như thế.

Cũng là rể về thăm nhà vợ, nhưng trong khi nhà họ Lý bày ra mấy món ăn tuy giản dị nhưng đầy thành ý cho Vệ Nhị Trụ, thì nhà họ Trương chỉ nấu cho Vệ Tam Trụ một bát cháo ngô loãng đến mức nhạt nhẽo.

Ăn xong, vừa ra nhà vệ sinh một lúc, Vệ Tam Trụ đã cảm thấy bụng đói meo. Anh ấy biết rõ tính cách của bố mẹ vợ, nên chẳng buồn so đo, chỉ mong sớm được về nhà lót dạ.

Nhưng bà cụ Trương nào chịu buông tha:

“Ôi dào, vội gì mà vội? Xuân Nha, giữ chặt chồng con lại, không thì về nhà mẹ chồng lại nghĩ nhà mình không tiếp đãi rể cho tử tế. Ở lại ngồi thêm chút nữa, mẹ đi lấy gì cho mà ăn.”

Bụng Vệ Tam Trụ đói đến mức kêu rồn rột. Nghe nói có đồ ăn, anh ấy tạm đổi ý, để Xuân Nha kéo mình vào nhà. Nhưng vừa thấy thứ bà cụ Trương mang ra, sắc mặt anh ấy lập tức sa sầm.

May

Thứ gọi là đồ ăn của bà cụ Trương chỉ là một đĩa vỏ quả sơn tra đen sì, bé tẹo như ngón út, nhăn nhúm trông đến là thảm hại. Cầm lên một mảnh có vẻ sạch, lật mặt sau thì thấy đã mốc trắng.

Vệ Tam Trụ giận đến mức suýt thổ huyết, nhưng không tiện nổi nóng với bố mẹ vợ. Nghĩ ngợi một lúc, anh ấy đưa mảnh vỏ cho vợ mình, nói:

“Xuân Nha, em xem thử đây là cái gì hộ anh. Chắc anh mỏi mắt, nhìn không rõ nữa rồi.”

Thông thường, về nhà mẹ đẻ là niềm vui với con gái, nhưng với Xuân Nha thì hoàn toàn ngược lại. Chị ấy hiểu rõ, giúp đỡ nhà mẹ đẻ chẳng khác nào đổ vào một cái hố không đáy, chẳng đáng chút nào.

Thực ra, Xuân Nha chẳng hề muốn về thăm nhà. Lần nào về, chị ấy cũng phải cãi nhau với Vệ Tam Trụ, rồi sau đó bà cụ Vệ lại gọi đám cháu tới tra hỏi tình hình bên ngoại. Dù có giấu cũng không được, đến lúc đó bà cụ Vệ sẽ vì thương con, thương cháu mà mắng chị ấy một trận nên thân.

Nghĩ tới cảnh sẽ không yên thân sau khi về, Xuân Nha đã thấy tức đến nghẹn. Chị ấy đập mạnh tay xuống bàn, làm bố mẹ mình suýt chui tọt xuống gầm.

“Mẹ, cái này mẹ gọi là đồ ăn? Thứ này mốc meo thế này mà mẹ dám cho chồng con với các cháu ăn? Lỡ mà đau bụng, phải đi trạm y tế mua thuốc thì tiền đâu ra?”

Bà cụ Trương lập tức cãi lại:

“Xuân Nha, con ăn nói kiểu gì thế? Mẹ cho chồng con và các cháu ăn, mẹ còn sai sao?”

“Mẹ, mẹ thật giỏi đấy! Mẹ không vừa mắt con, con hiểu, nhưng có cần kéo cả chồng và các cháu vào chịu khổ không? Trong tủ của mẹ thiếu gì đồ ăn? Một năm con về được mấy lần, lần nào không phải mang quà, mẹ có thấy lần nào con về tay không chưa? Sao mẹ không thể giữ chút thể diện cho con?”

“Cả năm mồng hai về thăm nhà mà còn chẳng được ăn no. Mẹ cũng không ngại nhận quà Tết. Thứ vỏ quả mốc thế này, mẹ không xấu hổ khi mang ra à?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 29: Chương 29



Bà cụ Trương tái mặt, trông như một bông sen già sắp rơi lệ, giọng nghẹn ngào:

"Xuân Nha, sao con lại nói mẹ như vậy? Nhà mình khó khăn, điều kiện không tốt, nhưng mỗi lần con và Tam Trụ mang con cái về, mẹ đều cố gắng hết sức chuẩn bị chút đồ ăn cho các con. Con không biết ơn thì thôi, sao còn trách mẹ chứ?"

"Phì! Mẹ đừng có giả bộ nữa! Mẹ tưởng con ngu hay mù, bị mẹ lừa à? Nhà có nghèo thật thì cũng nuôi cả đàn gà mái đó thôi! Con dẫn chồng và con cái về, vậy mà một quả trứng cũng không cho ăn? Một năm trời, ăn được mấy quả trứng của mẹ, con ăn không trả chắc?"

"Nói mẹ là mẹ ruột, thà mẹ chồng của con còn tốt hơn! Mẹ hết lần này đến lần khác làm con mất mặt, nếu đổi lại là mẹ chồng của con, sớm đã không cho con mang đồ gì về nhà mẹ đẻ nữa rồi. Mẹ chồng sợ con buồn, năm nào cũng chuẩn bị quà tươm tất. Năm nay ít ra còn mang hẳn năm cân thịt về đây. Còn mẹ thì sao? Đưa cho con chút nước canh nhạt nhẽo, coi con là ăn mày à?"

Trương Xuân Nha nhanh nhẹn mặc quần áo cho hai đứa con đã bị dọa đến sợ cứng người, sau đó xông thẳng vào bếp, lấy lại chỗ thịt mang đến buổi sáng, nhét vào rổ rồi quát lên với Vệ Tam Trụ:

May

"Anh còn ngồi ngây ra đó làm gì? Về nhà thôi!"

Bà cụ Trương giữ chặt lấy Vệ Tam Trụ, không cho anh ấy rời đi. Chẳng qua bà ta muốn moi từ miệng anh ấy chút thông tin, xem nhà họ Vệ kiếm được số thịt đó từ đâu.

Dù sao, nhà họ Vệ trước giờ luôn sống kém hơn nhà họ Trương, bà cụ Trương đoán chắc nhà họ Vệ vừa kết nối được với người nào có quyền lực. Nhưng giờ đây, lời chưa moi được, lại còn cãi nhau một trận với con gái. Bà cụ Trương tức đến đau thắt ngực, đặc biệt là khi thấy Trương Xuân Nha nhét chỗ thịt vào rổ, cơn giận càng dâng cao.

Bà cụ Trương, mặt đỏ bừng vì giận, ngồi trên giường quát lớn:

"Trương Xuân Nha, con giỏi lắm rồi phải không? Khinh thường nhà mẹ đẻ rồi chứ gì? Mẹ nói cho con biết, hôm nay nếu con mang chỗ thịt đó ra khỏi cửa, thì đừng bao giờ quay lại đây nữa!"

Bước chân của Trương Xuân Nha khựng lại, chị ấy nhét chỗ thịt vào tay Vệ Tam Trụ, mặt tối sầm, quay lại phòng, lật tấm chăn dày trải trên giường của bà cụ Trương, lấy ra số tiền giấu dưới mép chăn, nhét vào túi áo.

"Mẹ tưởng con thích về đây lắm sao? Không về thì thôi, con cần gì phải níu kéo!"

Số tiền dưới chăn vốn là quà lì xì mà Trương Xuân Nha định để lại cho các cháu. Nhưng giờ chị ấy đã cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, làm sao chị ấy nỡ để lại số tiền đó? Cũng phải vài hào bạc đấy!

Bà cụ Trương tức đến mức nhảy dựng lên từ giường, hét lớn:

"Đồ bất hiếu! Mày để tiền lại đây! Ăn uống nhà này không mất tiền, giờ còn muốn bỏ đi, trên đời này có chuyện dễ dàng vậy sao?"

Trương Xuân Nha không quay đầu lại, cứ thế bước ra cửa.

Bà cụ Trương giận đến mức nhảy xuống giường, vớ lấy đôi giày, chạy ra ngoài, vừa đuổi theo vừa hét:

"Quay lại! Đồ bất hiếu, quay lại đây! Mày lấy tiền lì xì cho cháu ngoại của mày thì ít ra cũng để lại tiền lì xì của hai đứa nhỏ nhà mày chứ!"

Trương Xuân Nha kéo tay Vệ Tam Trụ, bước đi thật nhanh. Vệ Tam Trụ có chút bất an, ngập ngừng hỏi:

"Đi như vậy có hơi quá không? Dù sao đó cũng là cha mẹ em."

Trương Xuân Nha đi rất nhanh, vừa đi vừa đáp:

"Quá gì mà quá? Từ khi chúng ta kết hôn đến giờ, anh cứ theo em chịu bao nhiêu ấm ức. Giờ ngay cả con cái cũng bị họ khinh thường. Nhìn xem chị dâu hai về nhà mẹ đẻ, họ ăn uống no nê, còn được mang đồ về. Còn chúng ta thì sao? Năm nào mang ít đồ về nhà mẹ đẻ đâu? Là do cha mẹ em khinh thường con gái, con rể, thậm chí cả cháu ngoại. Nếu đã vậy, em coi như không có nhà mẹ đẻ nữa!"

Vệ Tam Trụ chớp chớp mắt, lòng vừa thấy an ủi vừa có chút lo lắng:

"Thật sao?"
 
Back
Top Bottom