Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 165: Âm hôn (Kết thúc)



Cuối cùng, Phong Kỳ giống như chạy trốn, vội vã lao ra khỏi trướng.

Gió lạnh thấu xương, mái tóc đen tung bay theo gió. Dù là khi ngủ Phong Kỳ cũng đeo mặt nạ. Lúc này, dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt hắn nóng ran như thiêu đốt. Hắn vội tháo mặt nạ xuống, để mặc cho gió lạnh thổi vào.

Gió rét giữa mùa đông không làm dịu đi nhiệt độ đang dâng trào trong người hắn. Chỉ cần buông lỏng một chút, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh nữ nhân kia chui vào lòng mình, đôi môi hồng hé mở, thở ra hơi thở ấm áp thơm tho. Đôi tay thon dài trắng mịn đang từ từ luồn vào trong lớp áo trong của hắn—

Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng và sâu thẳm của Phong Kỳ đỏ bừng lên, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được một câu:

“Không biết xấu hổ!”

Câu nói vừa bật ra, lập tức tan vào trong gió lạnh, không ai nghe thấy, cũng chẳng có sức lực gì.

Giống như là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn.



Trong lều.

Đồng Du bĩu môi đầy bất mãn, hừ một tiếng, lẩm bẩm:

“Đúng là biết giả vờ.”

Ở hiện đại, cho dù đã chết cả ngàn năm, trở thành một hồn ma, chồng quỷ của cô vẫn cố chấp tuân thủ lễ nghi, cổ hủ bảo thủ. Nếu muốn cùng nằm chung giường thì phải có đủ tam thư lục lễ, chính thức thành thân xong mới được.

Sau khi Đồng Du tốt nghiệp đại học họ mới tổ chức hôn lễ.

Cô đã nhịn suốt 4 năm, ngay cả hôn cũng kiềm chế, nắm tay cũng kiềm chế…

Cô cứ tưởng hắn đã không còn dục v.ọng, ai ngờ…

Sau khi thành thân hắn lại như sói như hổ, đến mức cô không thể chống đỡ nổi, sáng nào cũng phải vịn tường mà bước ra khỏi phòng.

Đồng Du hiểu rõ chồng mình, biết hắn nhất định sẽ quay lại. Cô trở mình, không đứng dậy, cứ thế nằm trên đệm trải dưới đất.

Trong hơi thở quen thuộc của chồng còn sót lại, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đúng như cô dự đoán, hơn một canh giờ sau, Phong Kỳ lại trở về lều.

Nhìn nữ nhân đang nằm trên chiếc đệm hắn từng nằm, mái tóc đen xõa bên gối, khuôn mặt trắng mịn bị chăn che mất một nửa, hơi thở đều đặn, tư thế ngủ không đẹp, vậy mà Phong Kỳ vẫn không thể rời mắt.

Ngọn lửa hắn phải cố gắng lắm mới đè x.uống giờ lại bùng lên lần nữa, như lửa hoang thiêu đốt trái tim hắn.

Phong Kỳ cố kiềm chế mà dời ánh mắt đi.

Ngàn vạn ý nghĩ cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Cho dù nàng là ai, có uy h**p gì đến hắn thì Phong Kỳ cũng không còn muốn giết nàng nữa.

Chỉ sau một ngày rưỡi ở bên nhau, với nữ nhân thần bí này.

Hôm sau.

Khi tỉnh lại, Đồng Du không còn nằm trên đệm đất mà là trên chiếc giường êm ái, các lớp màn che mờ tầm nhìn. Cô từ từ ngồi dậy, bên cạnh giường là nước ấm và khăn sạch đã chuẩn bị sẵn, cùng với bộ y phục cổ trang có phần cũ kỹ.

Cô rửa mặt xong, cầm lấy y phục. May mà đồ không quá phức tạp, mặc cũng không khó. Ngoài bộ y phục còn có áo lông cáo dày nặng, chạm vào rất mềm, mặc lên người cũng rất ấm.

Đồng Du cảm thấy mới mẻ, đây là lần đầu tiên cô mặc loại quần áo này.

Mang giày xong, cô vén màn bước ra khỏi lều, đi tìm bóng dáng chồng mình. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy hắn đang luyện thương ở một bên lều.

So với cô mặc dày cộm để giữ ấm, Phong Kỳ trông gọn gẽ hơn nhiều. Đôi giày cao dính tuyết, tóc đen được buộc tùy ý, vẫn đeo mặt nạ. Mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh, đâm, chọc, đập, chém, điểm, đâm… từng chiêu đều thuần thục đến mức cực hạn.

Dù đứng khá xa Đồng Du vẫn cảm nhận được thế thương sắc bén trong tay hắn.

Cô nhớ lại những gì chồng từng nói với mình khi ở ngàn năm sau: cả đời hắn rất buồn tẻ, ngoài đánh trận chỉ có luyện võ, ngoài ra không còn gì khác.

Nhìn vậy mới thấy, hắn không hề nói dối. Mỗi ngày đều như thế, không có gì mới mẻ.

Cuộc sống như vậy Đồng Du hoàn toàn không thích. Cô vốn hiếu động, không thể ngồi yên, hoàn toàn đối lập với hắn.

“Phong Kỳ!”

Khi hắn vừa thu thương, cô gọi lớn.

Phong Kỳ sớm đã thấy bóng cô, nhưng đang luyện không thể dừng, nên đợi xong mới quay đầu nhìn cô.

Không còn bộ quần áo kỳ lạ hôm qua nữa, cô giờ đây mặc y phục cổ đại, váy xanh nhạt, tóc cột dây lụa xanh, khí chất như biến đổi hoàn toàn, mang theo vài phần quyến rũ.

Lông mày, mắt, môi đều xinh đẹp rực rỡ, môi cong khẽ nở nụ cười, hai má lúm nhẹ nhàng.

Tỏa sáng vô cùng.

Cô nhảy nhót chạy tới, mở tay muốn ôm hắn.

Phong Kỳ khó giấu sự dao động trong lòng, lùi nửa bước, giọng khàn khàn nói: “Trên người có mồ hôi.”

Hắn đã luyện thương suốt hai canh giờ, mồ hôi đầy người.

Đồng Du “ồ” một tiếng, nhướng mày nghĩ hai giây rồi thúc giục: “Vậy mau đi tắm đi!”

Ánh mắt chán ghét mùi mồ hôi không hề che giấu, lọt thẳng vào mắt Phong Kỳ.

Hắn bật cười không kìm được.

Nàng chẳng hề che giấu cảm xúc vui buồn của mình.

Trước mặt hắn cũng không hề giả vờ.

Chính điều đó lại khiến máu trong người hắn sôi sục, tim đập dồn dập.

Chiến sự dồn dập, tộc Địch liên kết ngoại bang, ngấp nghé muốn chiếm lấy biên ải. Chỉ cần Phong Kỳ chết, cả triều đình chẳng còn gì đáng ngại.

Trong vòng một tháng.

Đồng Du đã quen mặt với hầu hết người trong quân doanh, chỉ là chuyện đánh trận, Phong Kỳ không thể mang cô theo. Hắn luôn dẫn binh rời đi từ sáng sớm, đến chiều tối mới trở về.

Phong Kỳ không hạn chế tự do của cô, chỉ là ngoài doanh trại chiến sự nguy hiểm, hắn không cho cô ra ngoài.

Đồng Du cũng biết ngoài kia nguy hiểm nên chỉ loanh quanh trong doanh trại.

Như hắn từng nói, quân kỷ trong doanh trại rất nghiêm ngặt, binh lính được huấn luyện kỹ lưỡng. Ai cũng biết cô là người của Phong Kỳ nên không ai dám bắt chuyện hay tiếp xúc.

Đồng Du rảnh rỗi, không biết hắn tìm ở đâu được mấy quyển thoại bản cho cô đọc, còn có nhiều đồ lạ mắt.

Mỗi chiều cô lại ngồi trước lều chờ hắn trở về.

Đêm nay yên tĩnh lạ thường, binh lính và chiến mã lần lượt về doanh trại. Đồng Du biết mỗi lần đánh trận xong họ đều tổ chức một cuộc họp, ở đó có các tướng lĩnh và do Phong Kỳ chủ trì, bàn chuyện chiến sự, tình hình địch.

Đồng Du vẫn chờ, chờ hắn họp xong đến tìm mình.

Nhưng đến nửa đêm vẫn không thấy bóng hắn, rất bất thường.

Không muốn đợi nữa, cô đứng dậy đến lều của chủ tướng tìm hắn.

Vừa đến cửa đã bị người chặn lại, là phó tướng họ Khổng.

Khổng Phó tướng nói: “Tối nay tướng quân rất mệt, đã nghỉ ngơi sớm rồi, Đồng cô nương xin quay về.”

Chỉ một câu, Đồng Du đã ngửi ra có vấn đề.

Không nói chuyện Phong Kỳ có thói quen ngủ sớm hay không, chỉ riêng Khổng Phó tưởng này bình thường chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt cô, giờ lại canh ở đây như đang cố ý ngăn cô vào lều.

Cô liếc hắn một cái, cười nói: “Vậy được, mai ta lại…”

Vừa nói vừa nhân lúc hắn lơi lỏng, nhanh nhẹn lách qua, xông thẳng vào trong lều.

Khổng Phó tướng lẽ ra có thể ngăn cô, nhưng cả tháng qua, tướng quân đối xử với cô rất tốt, cả doanh trại đều biết cô là người quan trọng của tướng quân, không ai dám đụng vào.

Giờ cũng vậy, hắn ta không dám đụng chạm, chỉ đành để cô xông vào.

Hắn bước theo phía sau cũng vào lều.



Vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc và vị tanh của máu. Màn buông xuống che giường, lờ mờ thấy có người nằm bên trong.

“Huynh ấy làm sao vậy?”

Thấy sắc mặt cô nghiêm trọng, Khổng Phó tướng thở dài, nghiêm túc giải thích.

Phong Kỳ là chủ tướng, mỗi trận chiến đều xông lên đầu, trong các tướng lĩnh chỉ mình hắn làm vậy.

Hắn làm thế là để giảm thiểu thương vong cho binh lính. Nhờ vậy, mỗi trận hắn chỉ huy đều giảm thương vong rất nhiều, cũng là lý do khiến binh lính kính trọng hắn, và là nguyên nhân chính giúp họ liên tiếp thắng trận.

Nhưng Phong Kỳ không phải thần, vẫn là máu thịt. Mỗi khi về từ chiến trường đều mang thương tích. Hắn giỏi chịu đựng, nhiều binh lính còn không biết hắn bị thương vì hôm sau thấy hắn vẫn khỏe mạnh như thường.

Trận này Phong Kỳ bị thương nặng. Đại phu nói hắn phải qua được đêm nay, nếu không sẽ chết.

Dù vậy, khi chưa mê man hắn vẫn lo cho Đồng Du, bảo Khổng Phó tướng đứng ngoài chặn cô, lấy lý do là ngủ sớm.

Nói xong, Khổng Phó tướng cũng rời lều, tiếp tục canh ngoài.

Đồng Du nặng nề bước đến bên giường, mùi thuốc đắng xộc vào mũi. Thứ mà thường ngày cô rất ghét, giờ lại không cảm thấy gì nữa.

Phong Kỳ nằm trên giường, bụng quấn đầy băng vải, lồng ngực phập phồng rất nhẹ, nhìn bằng mắt thường giống như một xác chết. Máu thấm đỏ băng đập vào mắt cô.

“Huynh sẽ không chết, huynh từng nói rồi mà…” Đồng Du gục bên giường, thì thào.

Ngàn năm sau chồng cô từng nói, hắn bị ám sát bởi thích khách do hoàng đế phái đến chứ không chết trên chiến trường.

Nhưng thương tích trước mắt quá đáng sợ, mắt cô lập tức đỏ hoe, nắm lấy tay hắn. Dù trong phòng có lò than, da hắn vẫn lạnh như băng. Cô chỉ có thể siết chặt tay, mong truyền chút hơi ấm của mình vào người hắn.

Khoảnh khắc ấy hắn chẳng khác gì khi đã thành hồn ma: có thân thể, nhưng chạm vào vẫn lạnh lẽo như người chết.

Cô biết hắn sẽ không chết nhưng vẫn đau lòng đến nghẹt thở.

Tận mắt nhìn thấy, cảm nhận sự thật từ những gì hắn từng kể về chiến tranh.

Mới lúc đầu xuyên đến cô chỉ thấy xui xẻo, chỉ muốn về sớm. Nhưng giờ đây cô lại thấy vô cùng may mắn—vì có thể tận mắt nhìn thấy người chồng ngàn năm trước vẫn còn sống.

“Đừng chết… đừng để ta ở lại đây một mình, Phong Kỳ…” Cô thì thầm lặp lại, giọng nghẹn ngào.



Phong Kỳ mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Nửa đêm sốt cao, sáng sớm mới hạ sốt. Khi tỉnh lại, đầu óc vẫn lơ mơ. Mở mắt ra, thấy người đang gục bên giường, đồng tử hắn từ mờ mịt dần dần rõ nét.

Gương mặt nữ nhân nhỏ nhắn, một nửa tì lên giường, nửa còn lại lộ ra, làn da trắng mịn, khóe mắt cong nhẹ, lông mi dài cong vẫn còn vương lệ chưa khô, như vừa thiếp đi chưa lâu.

Tay hắn bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mềm mại, đẫm mồ hôi ấm áp.

Phong Kỳ nhìn gương mặt nàng, bức tường kiên cố trong lòng hắn hoàn toàn tan rã.

Hắn từng thấy binh lính có thê tử đến thăm, dù bình thường gan lỳ chịu đau gãy chân cũng không rên nhưng khi gặp thê tử thì òa khóc nức nở.

Lúc đó hắn không hiểu, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.

Hắn muốn thành thân với nàng. Muốn ở bên nàng suốt đời.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 166: Bạn trai (Ngoại truyện)



Nghĩa trang.

Bà nội Lâm được hỏa táng, tro cốt an táng tại nơi này, Ninh Thiệu đã mua một phần mộ cho bà.

Ngày bà được an táng, bố của Lâm Yến tổ chức một tang lễ long trọng, toàn là đối tác làm ăn, đến dự chủ yếu để bàn chuyện làm ăn, người thật sự đau lòng vì cái chết của bà thì lại ít ỏi.

May là Ninh Thiệu đã tìm thấy quyển sổ điện thoại bà để trong tủ, liên hệ được với những người từng được bà giúp đỡ, có rất nhiều người đã đến. Điều khiến Ninh Thiệu ngạc nhiên là bà nội Lâm lúc sinh thời đã giúp đỡ nhiều người đến vậy.

Suốt một năm sau, phần mộ của bà thỉnh thoảng vẫn có người đến dọn dẹp, thăm viếng.

Ninh Thiệu và Lâm Yến đến trước mộ, thấy hương còn đang cháy dở và bó hoa bách hợp trắng đã tàn úa.

Cô đặt bó hoa trên tay sang một bên, chăm chú nhìn bức ảnh đen trắng dán trên bia mộ — là hình bà nội Lâm lúc sinh thời, nụ cười hiền hậu khiến người ta cay cay sống mũi.

Lâm Yến nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc của cô, khẽ giơ tay vỗ nhẹ vai cô an ủi.

Ninh Thiệu cúi người thắp hương, vái lạy, rồi quay đầu nói với anh:

“Lâm Yến, anh cũng thắp cho bà một nén nhang đi.”

Lâm Yến làm theo, bắt chước cô, ra dáng cung kính thắp hương.

Sau khi cắm hương xong, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Ninh Thiệu, như bị cảm xúc của cô lan truyền, cố gắng cảm nhận những xúc cảm ấy, nghiêm túc nói:

“Âm Âm, anh thấy nhớ bà.”

Từ khi sinh ra, anh vốn chẳng có tình cảm với người thân, trái tim như bị khoét rỗng, không cảm nhận được vui buồn giận hờn.

Nhưng khoảnh khắc này, anh lại nếm trải được cảm giác nhung nhớ.

Ninh Thiệu mỉm cười dịu dàng:

“Nếu bà nghe được, chắc chắn sẽ rất vui.”

Lâm Yến hơi trợn mắt, như đứa trẻ mới học nói, cố gắng cảm nhận chút dư âm của nỗi nhớ còn đọng nơi lồng ngực, chậm rãi hỏi:

“Thật không?”

Ninh Thiệu gật đầu.

Cô thắp hương xong cho bà nội Lâm, sau đó nắm tay anh đi qua từng hàng bia mộ, cuối cùng dừng lại trước một tấm bia khác.

Người trong bức ảnh đen trắng trên bia có vài nét giống Ninh Thiệu.

Đó là bà ngoại của Ninh Thiệu.

Một đời chẳng được sống sung sướng, nuôi mẹ của Ninh Thiệu khôn lớn rồi lại nuôi cả Ninh Thiệu, vất vả cả đời, cuối cùng chịu đựng bệnh tật dày vò mà qua đời.

Cả cuộc đời Ninh Thiệu chẳng có bao nhiêu người quan trọng, ngoài Lâm Yến chỉ còn lại bà ngoại.

Cô nhìn ảnh thờ của bà, lòng xót xa, cố nén nước mắt, nói:

“Bà ơi, bà từng nói, nếu con có người muốn cùng sống đến cuối đời thì phải đưa đến gặp bà. Anh ấy chính là người con yêu nhất, chúng con sắp kết hôn rồi. Bà đừng lo cho con nữa, con sẽ hạnh phúc.”

Giọng cô dần nghẹn lại, gần như bật khóc.

Lâm Yến nghe xong, lập tức quỳ xuống trước bia mộ, dập đầu ba cái thật kêu.

Làm xong anh nghiêm túc nói từng chữ:

“Bà ơi, con sẽ chăm sóc Âm Âm thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tủi thân nào, bà cứ yên tâm.”

Ninh Thiệu nghe vậy thì kinh ngạc, lòng dâng lên một luồng ấm áp.

Nói xong Lâm Yến ngẩng đầu nhìn cô, cười toe toét.

Có lẽ vì mới học cách cười, nụ cười của anh không còn gượng gạo và giả tạo như trước mà thêm vài phần ngây ngô.

“Âm Âm, bà chắc chắn sẽ rất hài lòng về anh.” Anh nói đầy tự tin, không hề khiêm tốn.

Ninh Thiệu rưng rưng nước mắt, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn anh:

“Sao anh biết?”

Lâm Yến ưỡn ngực:

“Anh đoán đấy.”

Ninh Thiệu hết cách với anh.

Người đàn ông trước mắt không còn như xưa, không còn lạnh lẽo vô hồn mà tràn đầy sức sống.

Đó là kết quả của quá trình anh nỗ lực cảm nhận cảm xúc như một người bình thường.



Họ tổ chức hôn lễ đơn giản, Ninh Thiệu chỉ mời người bạn thân nhất là Lê An An, cùng các trưởng khoa và đồng nghiệp đã chăm sóc cô ở bệnh viện.

Còn Lâm Yến, trong quãng đời ngắn ngủi của mình không có bạn bè, người duy nhất anh quan tâm chính là Ninh Thiệu.

Còn về bố anh — anh không mời.

Thứ nhất, Lâm Yến đã chết rồi, người quen biết anh đều biết điều đó, bao gồm cả bố anh.

Thứ hai, anh không muốn gặp bố.

Trong mắt bố anh, từ lúc sinh ra, anh đã là sao chổi giết mẹ, giết anh trai, là đứa trẻ không ai mong đợi. Lâm Yến lớn lên chẳng hề biết thế nào là tình bố. Dĩ nhiên anh cũng chẳng để tâm. Dù sao trong mắt bọn họ, anh đã chết rồi, không cần phải “sống lại” trước mặt họ làm gì.

Cho nên hôn lễ này chỉ có người quen của Ninh Thiệu.

Nhưng có một điều bất ngờ.

Đó là Lê An An, cô ấy cũng biết Lâm Yến.

Cô từng biết anh đã qua đời vì tai nạn giao thông, nên khi thấy anh khoác trên mình bộ vest chú rể bước vào hôn lễ, Lê An An suýt nữa chết khiếp.

Cô nhìn anh không thể tin nổi.

Lê An An vẫn nghĩ thiệp mời Ninh Thiệu gửi là để làm “âm hôn” — tức là kết hôn với tro cốt hay bài vị của Lâm Yến, không ngờ anh lại xuất hiện bằng xương bằng thịt.

Vì chưa từng thấy thi thể anh, phản ứng đầu tiên của cô là — Lâm Yến giả chết.



Ninh Thiệu mặc váy cưới trắng tinh khôi, tầng tầng lớp lớp voan mỏng nhẹ như mây, tà váy đính ngọc trai lấp lánh, dưới ánh sáng dịu dàng, gương mặt đẹp đến nao lòng của cô hiện rõ, mái tóc đen nhánh buông dài, phong thái thanh cao như núi xanh nước biếc.

Cô mỉm cười dịu dàng, từng bước một tiến về phía Lâm Yến.

Nhưng còn chưa kịp đi hết đoạn đường, Lâm Yến đã không thể chờ đợi, chạy ào về phía cô như chú chó lớn vẫy đuôi vì được thưởng, trong mắt đầy ắp tình yêu mãnh liệt, xen lẫn cả khao khát và si mê điên cuồng.

Ninh Thiệu liếc anh một cái đầy trách móc.

Trước đó hôn lễ đã tổng duyệt nhiều lần, Lâm Yến hứa sẽ đứng yên chờ cô đi đến, vậy mà mỗi lần đều không kiềm được chạy tới.

Ninh Thiệu đã nói với anh rất nhiều lần, Lâm Yến cũng hứa chắc nịch rằng lễ thật sẽ khác, vậy mà vẫn không làm được.

Bị cô nhìn, Lâm Yến liền lộ ra vẻ mặt như đứa trẻ bị mắng, vừa ấm ức vừa lấy lòng.

“Anh không nhịn được.”

Lâm Yến không thể dừng lại đứng chờ cô bước đến, anh muốn chủ động chạy đến bên cô.

Ninh Thiệu không thật sự trách anh, nhẹ nhàng đặt bàn tay đeo găng trắng lên tay anh, trước ánh mắt của bao người quen, má cô đỏ bừng vì ngượng.

Hôn lễ kết thúc nhanh chóng.

Tới phần mời rượu.

Ninh Thiệu khoác tay Lâm Yến, lần lượt mời rượu từng người.

Lâm Yến như kẻ ngốc, ai mời là uống, lại còn là rượu trắng nặng độ, uống từng ly một, không biết từ chối.

Cuối cùng Ninh Thiệu sợ anh xảy ra chuyện, liền ngăn không cho anh uống nữa.

“Đừng uống nữa.”

Cơ thể của Lâm Yến không sao cả, thân thể này đã chết rồi, nhờ âm khí mà không bị phân hủy, rượu vào bụng cũng như rơi vào hố đen, chẳng để lại dấu vết.

Chỉ là Âm Âm của anh, không, là vợ của anh đang lo lắng cho anh nên Lâm Yến nghe lời không uống nữa, theo sát bên cô, cười ngốc nghếch.

Dù sao Lâm Yến vừa mới học cách cười, chỉ biết cười ngô nghê.

Trong mắt người khác, anh càng giống một kẻ ngốc.

Đến lượt mời Lê An An.

Lê An An từng thấy Lâm Yến mặt lạnh như băng, ánh mắt như nhìn người chết, chưa từng thấy bộ dạng thế này, thấy mới lạ vô cùng.

Cô kéo Ninh Thiệu sang một bên, nhỏ giọng hỏi sau lưng Lâm Yến:

“Chuyện gì vậy?”

Tại sao Lâm Yến lại giả chết?

Ninh Thiệu không biết nói dối, nhưng sợ An An sợ hãi, đành nói:

“Anh ấy… từng trốn đi.”

Lê An An nghe xong liền hiểu.

Dù cô rất sợ Lâm Yến nhưng vẫn bày ra vẻ mặt hung dữ, cảnh cáo:

“Anh không được bắt nạt A Thiệu, nếu không tôi không để yên đâu.”

Nói thì nói vậy nhưng vẻ mặt chẳng có chút khí thế nào.

Lâm Yến vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Lê An An lúc này mới hài lòng mỉm cười.

Hôn lễ kết thúc.

Ninh Thiệu và Lâm Yến, dưới sự chúc phúc của mọi người, tay trong tay trở về nhà.

Hạnh phúc của họ sẽ mãi tiếp nối, không bao giờ kết thúc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back