Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 300: Tiểu Hoa, Khó chịu



Lúc này, “Rầm” một tiếng.

Cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài.

Liễu Huyên Nhu giật bắn mình.

“Á!”

Tay cô ta run rẩy, không giữ chặt tấm chăn được, chăn trượt khỏi người.

Cô ta hoàn toàn tr*n tr**, bị người vừa bước vào nhìn thấy rõ mồn một.

Cả người cô ta lập tức lao thẳng vào lòng anh, giọng nghẹn ngào:
“Thiếu gia!”

Ngay khi Liễu Huyên Nhu sắp nhào vào lòng anh, thì “bốp”, Nam Tinh vừa bước vào đã đẩy cô ta ra.

Liễu Huyên Nhu theo phản xạ muốn bám víu lấy thứ gì đó, vội nắm lấy tay Quyền Tự.

Nhưng ngay khi cô ta chạm vào, người đàn ông vốn dĩ bị trúng thuốc, không có sức lực, bỗng rụt tay lại.

Cô ta ngã phịch xuống đất.

Quyền Tự lúc đầu mí mắt khẽ giật, trông rất yếu ớt, tâm trạng có vẻ không tệ.

Kết quả, bị kéo một cái, anh không nói gì, nhưng đôi lông mày đã nhíu lại.

Liễu Huyên Nhu khi nhìn thấy Nam Tinh thì sững sờ:
“Nam Tinh? Sao… sao lại là cô?”

Cô ta hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Nam Tinh.

Cô ta cứ tưởng rằng Nam Tinh giờ này đã không còn mặt mũi quay về biệt thự lớn nữa.

Chuyện này… là sao?

Tuy nhiên, sự chú ý của Nam Tinh h0àn toàn không đặt lên người cô.

Nam Tinh cúi xuống, nhìn Quyền Tự đang nằm trên ghế sofa.

Đưa tay, chạm lên trán anh.

“Không sao chứ?”

Trán rất nóng.

Anh bị hạ thuốc gì vậy? Xuân dược?

Không, trông dáng vẻ của anh không giống.

Rất nhanh, Quyền Tự cho cô đáp án:

“Tiểu Hoa, hết sức rồi.”

Vừa nói, anh vừa đưa tay kéo cổ tay Nam Tinh, kéo cô vào lòng mình.

Đầu anh tựa lên vai cô, hàng lông mi đen dài khẽ run.

Chỉ là, khi ánh mắt anh lướt qua cánh tay của Nam Tinh, ánh nhìn bỗng khựng lại.

Cánh tay cô được bôi một lớp thuốc mỡ.

Có mùi máu tanh.

Anh mở miệng:
“Bị thương à?”

Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua, bình thản nói:
“Xe gặp tai nạn, cái ly vỡ nát, không cẩn thận bị xước.”

Anh nhìn chằm chằm vết thương đó một lúc, ánh mắt sâu thẳm.

Liễu Huyên Nhu ngồi dưới đất nhìn hai người ôm nhau, ngọt ngào tình tứ.

Nước mắt cô ta không ngừng rơi, nắm chặt tay lại.

Cuối cùng, cô ta phải thừa nhận, trong lòng mình dấy lên sự ghen tị khó nói thành lời.

Cô ta ghen tị với Nam Tinh, ghen tị vì Nam Tinh có được tất cả tình yêu của thiếu gia.

Ghen tị Nam Tinh có gia thế tốt như vậy, muốn làm gì cũng được.

Ghen tị vì Nam Tinh dễ dàng nhận được sự yêu thích của công chúng, còn cô ta chỉ là một kẻ thay thế.

Nam Tinh liếc nhìn cô ta một cái, kéo chiếc váy xanh đậm dưới đất, phủ lên người cô ta.

Liễu Huyên Nhu vừa khóc vừa trách móc:
“Nam Tinh, cô chính là người phụ nữ đáng ghét nhất trên thế giới này! Cô rõ ràng xấu xa như vậy, cô hại tôi thành ra thế này, nhưng lại giả vờ vô tội! Thật là vô liêm sỉ!”

Nam Tinh cười lạnh:
“Liễu Huyên Nhu, cô bớt giả bộ đi. Không phải người mua người hại tôi là cô? Không phải người bỏ thuốc Quyền Tự là cô? Không phải người tr@n truồng đến quyến rũ để thăng tiến là cô?
Cô đang giả vờ cái gì chứ? Cô là loại người nào, có cần tôi mang gương cho cô tự soi không?”

Quyền Tự ngồi bên cạnh Nam Tinh nghe, lông mi khẽ rung.

Anh ngẩng đầu, liếc Liễu Huyên Nhu một cái, sau đó lại nhìn cánh tay bị thương của Nam Tinh.

Không nói gì.

Liễu Huyên Nhu ôm ngực:
“Tôi thành ra thế này là tại cô! Đều là lỗi của cô! Rõ ràng cô mới là kẻ thay thế của tôi! Rõ ràng Tiểu Mặc tìm cô làm vị hôn thê vì cô giống tôi, rõ ràng Thiếu gia giữ cô bên mình cũng vì cô giống tôi! Là cô cướp đi tất cả của tôi! Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thì có gì sai?

Là cô cướp tất cả của tôi, đều là lỗi của cô!!”

Cô ta khăng khăng nguyên nhân dẫn đến mọi thứ hôm nay là Nam Tinh, không phải bản thân mình.

Cô ta chắc chắn rằng Nam Tinh là kẻ xấu.

Nam Tinh nhìn Liễu Huyên Nhu, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô không nói gì, ngược lại càng khiến Liễu Huyên Nhu kích động hơn.

“Cô… cô có ý gì? Sao không nói gì?”

Nam Tinh nghe tiếng bước chân ngoài cửa, mở miệng:
“Có người muốn nói với cô.”

Lời vừa dứt, Tống Cảnh Hiên chậm rãi bước vào.

Phía sau anh ta, còn có cảnh sát.

Tống Cảnh Hiêm lên tiếng:
“Cảnh sát, người phụ nữ dưới đất đó chính là Liễu Huyên Nhu.”

Căn phòng bỗng sáng rực lên.

Bộ dạng chật vật của Liễu Huyên Nhu bị mọi người nhìn thấy không sót gì.

Ninh Đào cầm điện thoại livestream bước vào, tức giận nói:
“Tôi muốn xem là ai hại tôi!”

Lời vừa dứt, dáng vẻ tr@n truồng của Liễu Huyên Nhu nằm dưới đất lập tức được phát trực tiếp cho toàn bộ khán giả cả nước.

Liễu Huyên Nhu giật nảy mình:
“Á! Đừng! Đừng mà!”

Ninh Đào cũng ngơ ngác, lẩm bẩm:
“Sao dưới đất lại có một người phụ nữ không mặc gì thế này? Lẽ nào tội phạm đều không thích mặc quần áo à?”

Sau đó, hai nữ cảnh sát tiến lên:
“Cô Liễu Huyên Nhu, cô bị tình nghi thuê người bắt cóc, cần theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”

Liễu Huyên Nhu lắc đầu, khuôn mặt đau khổ:
“Không, không.”

Đầu cô ta ong ong.

Cô ta bị livestream, sự nghiệp diễn viên của cô ta tiêu tan.

Chuyện cô ta bỏ tiền thuê người bị phát hiện nhanh như vậy.

Cô ta…

Khuôn mặt Liễu Huyên Nhu tái nhợt, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

Tại sao?
Rõ ràng không nên như thế này chứ.

Cảnh sát xử lý vụ việc rất nhanh chóng.

Liễu Huyên Nhu bị hai nữ cảnh sát ép mặc quần áo, sau đó dẫn đi.

Livestream của Ninh Đào cũng bị ngắt do liên quan đến việc cảnh sát đang làm.

Nhưng dù vậy, Liễu Huyên Nhu vẫn khiến hot search nổ tung!!

“Chết tiệt, chết tiệt!!”

“Cái này đúng là cú sốc cực lớn!!”

“Liễu Huyên Nhu thuê người bắt cóc? Bắt cóc Nam Vũ Nam Tinh với Ninh Đào?? Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!”

“Xem người quả thật không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Năm phút sau, mọi người trong phòng đều rời đi.

Bên cạnh vòi nước.

Quyền Tự đang rửa tay, rửa đi rửa lại.

Anh cúi mắt, từ sau khi Liễu Huyên Nhu rời đi, anh vẫn giữ im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Ngoài phòng tắm, Bạch Vũ nói với Nam Tinh:
“Nam Tinh tiểu thư, thiếu gia đã trúng thuốc mê, cần kiểm tra cơ thể.”

Nam Tinh cũng lo loại thuốc đó sẽ gây hại cho sức khỏe của Quyền Tự.

Cô gật đầu.

Bạch Vũ do dự:
“Nam Tinh tiểu thư, thiếu gia có thể sẽ không chủ động đi kiểm tra cơ thể. Làm phiền cô rồi.”

Nam Tinh đứng chờ ngoài cửa, mãi không thấy người trong phòng tắm ra, đành phải vào.

Vừa vào, cô thấy tay Quyền Tự bị vò dưới vòi nước, đã đỏ bừng lên.

Cô nhíu mày.

Anh đang làm gì vậy?

Cô bước tới, đưa tay, ấn chặt bàn tay đang bị chà đến đỏ ửng đó.

Động tác của Quyền Tự ngừng lại.

Anh ngẩng đầu, nhìn vào gương.

Nam Tinh đứng bên cạnh anh, không nói gì, chỉ dùng xà phòng rửa lại tay cho anh, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh lau khô.

Cô mở miệng:
“Được rồi, sạch rồi.”

Cô không cho Quyền Tự cơ hội nói, kéo anh ra ngoài.

Giọng khàn khàn của Quyền Tự vang lên:
“Tiểu Hoa, khó chịu.”

Nam Tinh sững người, ôm lấy anh.

“Vì thuốc sao?”

Quyền Tự nghiêng đầu, đưa ra câu trả lời không rõ ràng:
“Có lẽ.”

Anh vốn nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến Tiểu Hoa càng thương anh hơn chút.

Nhưng kết quả, chỉ đổi lại một câu:
“Bác sĩ ở phòng bên cạnh, kiểm tra cơ thể, để bác sĩ xem thử.”
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 301: Anh ta không xứng



Quyền Tự vừa nghe đã nhíu mày.

Đi khám bác sĩ?
Chuyện nhỏ nhặt của Liễu Huyên Nhu chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng kể, bị bỏ qua ngay lập tức.

Bàn tay của anh bị rửa đến lạnh ngắt.

Anh không mấy vui vẻ khi phải đi gặp bác sĩ, nhưng vì Nam Tinh kéo anh đi, anh cũng không nói gì thêm.

Họ đi đến trước cửa một căn phòng khác.

“Cạch.”

Nam Tinh đẩy anh vào trong.

Dưới ánh mắt u ám của Quyền Tự, Nam Tinh đóng cửa lại.

Hai người bị ngăn cách.

Nam Tinh cúi đầu, xử lý công việc trong tay.

Chuyện ba người bọn họ suýt bị bắt cóc đã khiến dư luận náo động.

Đầu tiên là đăng bài trên Weibo, thông báo mọi người đều bình an.

Nhân tiện cũng công khai chuyện Ninh Đào bị fan cuồng tạt keo lên người.

Khi mọi người còn đang phẫn nộ, tin tức này vừa ra lại càng làm sóng gió thêm dữ dội.

Cụm từ “Fan cuồng đáng chết!” nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Chưa đầy 15 phút, cô đã xử lý xong mọi thứ.

Ngẩng đầu lên, phát hiện cánh cửa phòng vẫn đóng kín, người bên trong chưa hề bước ra.

Bạch Vũ lo Nam Tinh buồn chán, bèn nói:
“Nam Tinh tiểu thư, ngài muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Đợi thiếu gia kiểm tra xong, ngài ấy sẽ đến tìm ngài.”

Nam Tinh nhìn xung quanh một lượt, nghi hoặc hỏi:
“Quyền Nhung và ông cụ Quyền không đến à?”

Dựa theo sự quan tâm của hai người đó đối với Quyền Tự khi cô từng gặp lần trước, đáng lẽ vừa nghe tin đã phải đến ngay.

Sao lại mãi chưa thấy?

Bạch Vũ mỉm cười:
“Ông cụ Quyền không biết chuyện này. Chủ tịch Quyền đang làm việc ở công ty, vẫn chưa về.”

“Không biết?”

Bạch Vũ giải thích:
“Ông cụ Quyền bị bệnh tim. Toàn bộ chuyện trong nhà họ Quyền đều do thiếu gia và chủ tịch Quyền xử lý. Những việc như thế này, đến tai ông cụ thì chắc hẳn đã được giải quyết xong từ lâu rồi.”

Nghe xong, Nam Tinh im lặng.

Năm phút sau, Nam Tinh một mình xuất hiện ở sân trong.

Ban đầu cô nghĩ tiệc nhà họ Quyền sẽ là kiểu nghiêm trang, không ai dám cười đùa.

Không ngờ lại thấy bàn mạt chược, bàn đánh bài, bàn bi-a, khắp nơi đều là cảnh chơi đùa náo nhiệt.

Vừa bước vào không lâu, cô đã nghe thấy tiếng Quyền San gọi to từ xa:
“Chị dâu nhỏ!”

Nam Tinh ngẩng đầu.

Quyền San vẫy tay với cô.

Cô nhìn một chút, à, nhận ra rồi, là Quyền San.

Nam Tinh đi tới.

Những người ngồi đó đều là lần đầu tiên được thấy cô ngoài đời thực.

Khi nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, có vài người không khỏi sững sờ.

Có người nhỏ giọng thì thầm:
“Bảo sao trước đây lại hot đến thế. Đúng là xinh đẹp thật.”

Cô gái quyến rũ ngồi bên cạnh không phục, hừ lạnh:
“Giới giải trí đầy gái đẹp, đâu phải chỉ có mình cô ta.”

Quyền San thì kiên định tin rằng Nam Tinh chính là người mà Tự của cô ấy thích.

Vì thế đối với Nam Tinh đặc biệt nhiệt tình.

Cô ấy đứng dậy nhường chỗ:
“Chị dâu nhỏ, ngồi đi.”

Quyền Tống cười như không cười:
“Quyền San, cẩn thận vui mừng quá sớm.”

Trong mắt Quyền Tống, Nam Tinh đúng là rất đẹp.

Nhưng nhìn cô, anh ta chỉ thấy sự lạnh lùng cô độc.

Còn Tự ca của anh ta, tính cách đó chỉ có thể khiến người khác cung phụng anh, làm sao có chuyện anh đi chiều chuộng người khác?

Nhìn qua là biết khí chất hai người hoàn toàn không hợp.

Hai người này chắc chắn không có kết quả.

Có người bên cạnh tiếp lời:
“Tôi thấy Liễu Huyên Nhu vẫn có khả năng làm chị dâu nhỏ hơn.”

Nam Tinh quét mắt nhìn đám người này.

Họ không biết chuyện Liễu Huyên Nhu vừa bị đưa ra ngoài sao?

Cô lại nhìn quanh một lượt.

Nhà họ Quyền to lớn như vậy, đường ra chắc chắn phải có nhiều lối.

Có lẽ vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, nên khi rời đi, họ đã cố ý tránh đám đông này.

Nam Tinh cầm quân mạt chược, nghịch một lát rồi mở miệng:
“Các người không xem hot search sao?”

Vừa dứt lời, cô gái quyến rũ kia liền mỉa mai:
“Giới giải trí ấy à, chỉ là trò tiêu khiển cho người bình thường thôi. Nam Tinh tiểu thư thật sự nghĩ ai cũng chú ý đến các người à?”

Nam Tinh liếc cô ta một cái, không nói gì.

Quyền Tống, làn da trắng trẻo, nhưng vì mang họ Quyền, từ nhỏ được mọi người nâng niu, nên anh ta cũng có chút kiêu ngạo.

Anh ta vẫy tay:
“Được rồi, đừng cãi nữa.”

Quyền Tống nói:
“Mặc kệ cô vào tiệc nhà chúng tôi bằng cách nào, nhưng đã vào rồi thì coi như người nhà, chơi vài ván chứ?”

Nam Tinh quét mắt nhìn mọi người:
“Tôi không biết chơi.”

Quyền Tống cười cười:
“Cô khách sáo rồi. Cái này học qua loa là biết ngay. Chơi không lớn, mỗi ván chỉ một ngàn.”

Có người tiếp lời:
“Cô có đủ tiền chơi không?”

Vừa dứt lời, cô gái quyến rũ bên cạnh che miệng cười:
“Mấy người cũng thật là, dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Nam. Sao lại coi thường người ta thế? Tuy nhà họ Nam không giàu bằng nhà họ Quyền, nhưng mấy đồng lẻ này vẫn trả được mà.”

Đôi khi, con người không có lỗi, nhưng nhan sắc lại là cái tội.

Đặc biệt là vẻ đẹp mang theo sự xa cách, đầy kinh diễm như của Nam Tinh.

Rất dễ khiến các cô gái ghen tị.

Chẳng hạn như bây giờ.

Người ở đây, ai nấy nhìn Nam Tinh đều mang ánh mắt ghen ghét đố kỵ.

Nam Tinh giơ tay, tháo chiếc mũ trên đầu xuống.

Khuôn mặt cô hoàn toàn lộ ra trước ánh nhìn của mọi người.

Cô dường như không hề nhận ra vẻ kinh ngạc xung quanh.

Một tay đặt lên bàn mạt chược:
“Tôi không có nhiều tiền. Thua hết, tôi không chơi nữa.”

Quyền San lên tiếng:
“Chị dâu nhỏ, chị cứ yên tâm chơi, thua bao nhiêu tính hết cho em.”

Vừa dứt lời, Quyền Tống cười lạnh:
“Quyền San, tiền của em chẳng phải cũng là của nhà họ Quyền sao? Người khác muốn chơi, thắng thua tự chịu.”

Quyền San định phản bác, nhưng Nam Tinh cất lời:
“Đúng vậy, là như thế.”

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Quyền San đứng bên cạnh giảng giải luật chơi cho Nam Tinh.

Hai ván kết thúc.

Quyền San tức đến mức nhíu chặt mày:
“Quyền Tống, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Này, hai người các anh đẩy bài rõ ràng như thế, sao không đưa thẳng tiền cho Quyền Tống luôn đi?”

Quyền Tống cười cười, không để tâm:
“Quyền San, em không chơi thì ít nói thôi.

Nam Tinh chẳng để ý thua chút tiền này, em để ý làm gì?”

Đang nói, từ xa, Tống An An vui vẻ chạy tới:
“Nam Tinh, Nam Tinh!”

Trịnh Vinh theo sau cậu nhóc bước đến.

Quyền San chào hỏi:
“Anh Vinh.”

Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng:
“Anh Vinh.”

Nhà họ Trịnh, nhà họ Quyền, và nhà họ Tống.

Vài gia tộc lớn qua lại thân thiết.

Tuy nhà họ Trịnh không kinh doanh, nhưng ở Đế Đô cũng được xem là danh gia vọng tộc.

Những người này đều quen biết Trịnh Vinh.

Không lâu sau, một ván mạt chược khác lại bắt đầu.

Quyền San đứng bên cạnh không nhịn được mà nói:
“Anh Vinh, bọn họ hợp sức bắt nạt Nam Tinh.”

Ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Vinh lướt qua đám người đối diện.

Quyền Tống giải thích:
“Anh Vinh đừng nghe Quyền San nói bậy, chỉ là giao lưu kỹ thuật mạt chược thôi.”

Lời vừa dứt, chẳng bao lâu.

Ba ván mạt chược nữa kết thúc.

Trên bàn mạt chược, bốn người chơi thì hai người ra sức đẩy bài cho Quyền Tống.

Nam Tinh chơi chưa bao lâu đã kết thúc.

Thời gian chơi bài còn ngắn hơn thời gian xào bài.

Trịnh Vinh đứng bên cạnh nhìn, tặc lưỡi.

Vừa nhìn vừa ném ánh mắt khích lệ về phía Quyền Tống và những người khác.

Thốt lên một câu:
“Các người, đúng là giỏi thật.”

Hợp sức giăng bẫy để lừa tiền của Nam Tinh.

Anh ta thật sự, lâu rồi không thấy ai dám ngang nhiên như vậy trước mặt Nam Tinh.

Bỗng nhiên, Trịnh Vinh phần nào hiểu được sở thích của anh họ.

Bảo sao anh họ thích xem náo nhiệt.

K1ch thích thế này, ai mà chẳng thích chứ?

Quyền San tức giận trừng mắt với Trịnh Vinh:
“Anh Vinh không phải rất thân với chị dâu nhỏ sao? Sao không giúp chị ấy?”

Trịnh Vinh nghĩ ngợi.

Giúp Nam Tinh trên địa bàn của nhà họ Quyền?

Anh ta không xứng.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 302: Chơi trò chơi



Quyền San nhìn Trịnh Vinh mãi không lên tiếng, lại thấy Nam Tinh liên tục thua tiền.

Cô ấy bước đến trước mặt Nam Tinh.

“Chị dâu nhỏ, để em chơi thay cho. Dù gì chị cũng không biết chơi trò này, họ cố ý giăng bẫy chị, cứ tiếp tục thế này chị sẽ thua rất nhiều tiền đấy.”

Nam Tinh cầm một quân bài nhất sách, xoay vòng trong tay.

“Tôi mang theo không nhiều tiền lắm.”

Lời vừa dứt, một giọng cười khẩy vang lên từ người phụ nữ yêu kiều kia.

“Cô không mang đủ tiền? Cô đang đùa với chúng tôi đấy à?”

Ngay sau đó, có người phụ họa, châm chọc:
“À đúng rồi, chị Cầm Cầm, tôi nghe nói tiểu thư nhà họ Nam nhận nhầm người. Người trước mắt chúng ta đây không phải tiểu thư thực sự của nhà họ Nam đâu.”

Người phụ nữ yêu kiều bật cười lớn hơn:
“Thật sao? Không thể nào!”

“Chuyện này làm gì có giả. Tự ca còn đến tham dự sinh nhật của tiểu thư thực sự nhà họ Nam mà.”

Nam Tinh đánh ra quân nhất sách.

Quân bài vừa rơi xuống bàn, Quyền Tống lên tiếng:
“Ù.”

Cạch, một loạt quân bài được đẩy trên bàn.

Quyền Cầm Cầm che miệng cười:
“Nam Tinh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô thua bao nhiêu rồi? Năm, sáu vạn rồi nhỉ? Cứ tiếp tục thua như thế, không biết cô còn đủ tiền trả không nữa.”

Nam Tinh dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Vũ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Nam Tinh tiểu thư.”

Nam Tinh đáp:
“Ừ, anh có tiền không?”

Bạch Vũ sững sờ một chút, nhưng nhanh chóng trả lời:
“Có, Nam Tinh tiểu thư.”

“Tôi đang chơi mạt chược, thua sáu vạn rồi.”

Cô vừa nói đến đây, Bạch Vũ liền hiểu:
“Nam Tinh tiểu thư, cô chờ chút, tôi sẽ mang qua ngay.”

“Ừ.”

Nam Tinh trả lời một tiếng, rồi cúp máy.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đối diện:
“Một lát nữa sẽ có người mang tiền tới.”

Lời vừa dứt, mấy người đối diện nhìn nhau, cười rộ lên.

“Mỹ nhân, cô vẫn muốn chơi tiếp à?”

Nam Tinh không thèm để ý đến ánh mắt chế giễu của họ, gật đầu:
“Chơi.”

Quyền Tống lên tiếng:
“Hay là chờ người mang tiền tới rồi hãy chơi tiếp.”

Quyền Cầm Cầm tiếp lời:
“Cũng phải, nếu cô ta không trả tiền, chẳng phải Quyền Tống đại thiếu gia của chúng ta sẽ thành người chơi miễn phí à?”

Quyền Tống cười mắng:
“Chỉ có em là nhiều lời.”

Câu nói làm cả nhóm bật cười ầm lên.

Trịnh Vinh nhìn dáng vẻ Nam Tinh kéo thấp vành mũ, không nói lời nào, lạnh lùng.

Anh ta đứng bên cạnh cô, lên tiếng:
“Tiền bối, hay là để tôi ứng trước cho? Cô chơi tiếp đi?”

Nam Tinh lắc đầu:
“Không cần, chắc sắp tới rồi.”

Lời vừa dứt, liền nghe thấy giọng kinh ngạc của Quyền Cầm Cầm:
“Chú Bạch?”

Từ xa, Bạch Vũ xách theo một chiếc vali đen, bước tới.

Anh ta lên tiếng:
“Tôi đến đưa đồ.”

Có người bên cạnh phụ họa:
“Chú Bạch, chú tự mình mang tới sao?”

Lúc này, từ bóng tối phía sau Bạch Vũ có một người bước ra.

Tiếng ho khan trầm thấp vang lên.

Không khí vốn dĩ hòa hợp đột nhiên trở nên im lặng khi mọi người nhìn thấy người tới.

Quyền Tống đứng bật dậy.

Ngoài Nam Tinh, tất cả mọi người ở bàn mạt chược đều đứng dậy.

Từng người kính cẩn cúi chào:
“Tự ca.”

Người không biết còn tưởng đây là cảnh gặp một nhân vật lớn trong xã hội phong kiến.

Quyền Tự đứng đó, không nói lời nào.

Ánh mắt anh hờ hững quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Tinh.

Kin kít một tiếng, ghế bị kéo ra, Nam Tinh đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt Quyền Tự.

“Sao rồi?”

Ánh mắt Quyền Tự sâu thẳm:
“Tiểu Hoa còn quan t@m đến việc này sao?”

Anh vừa nói, vừa dang tay kéo cô vào lòng.

Đầu anh tựa lên vai cô, dáng vẻ mỏi mệt, yếu ớt.

Bạch Vũ ngẫm nghĩ một lát.

Quyền Tự nhướng mắt, liếc anh ta một cái.

Bạch Vũ cúi đầu:
“Loại thuốc mê đó không gây hại đến cơ thể thiếu gia, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều hơn vài ngày. Những ngày này có thể sẽ không thoải mái lắm, Nam Tinh tiểu thư nên chú ý chăm sóc.”

Nghe xong, Nam Tinh gật đầu:
“Được.”

Cô trả lời xong, vòng tay ôm lại Quyền Tự.

Sau đó hỏi Bạch Vũ:
“Đã mang tiền tới chưa?”

“Đã mang rồi.”

Nam Tinh nói tiếp:
“Đưa cho anh ta đi.”

Cô giơ tay chỉ Quyền Tống ngồi trước bàn mạt chược.

Bàn mạt chược lập tức im ắng, không một ai lên tiếng.

Ngỡ ngàng, bàng hoàng, khó tin.

Mấy từ này có lẽ diễn tả được tâm trạng của những người ngồi trước bàn mạt chược lúc này.

Nam Tinh thật sự đang ở bên Tự ca sao??

Người này thực sự là Tự ca sao??

Bạch Vũ đưa tiền đến trước mặt Quyền Tống, mở chiếc vali đen ra.

Anh ta mỉm cười:
“Quyền Tống thiếu gia, cậu kiểm tra đi.”

Ngón tay Quyền Tống cứng đờ, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Anh ta đưa tay, đẩy vali ra, thu lại biểu cảm kinh ngạc, lên tiếng:
“Chú Bạch, chúng tôi chỉ chơi với Nam Tinh thôi, không thực sự muốn lấy tiền.”

Trong đám đông, có lẽ chỉ có Quyền San là bật cười được.

Cô ấy cười đến không ngậm miệng lại nổi:
“Ôi trời, vừa rồi chẳng phải còn nói chị dâu nhỏ là Liễu Huyên Nhu sao? Không phải cho rằng Nam Tinh không xứng với Tự ca sao?
Thế nào rồi? Bị vả mặt chưa?”

Cô ấy cười nhạo tất cả những người có mặt.

Bầu không khí im ắng, lời nói này lọt vào tai Quyền Tự.

Quyền Tự nhướng mắt, liếc qua những người trước bàn mạt chược.

“Mấy người đang chơi gì thế?”

Nam Tinh kéo anh đến bàn mạt chược:
“Anh biết chơi cái này không?”

Quyền Tự nhìn lướt qua:
“Biết một chút.”

Anh nói xong, hờ hững lên tiếng:
“Giúp Tiểu Hoa thắng lại nhé?”

Nói xong, anh đã ngồi xuống ghế.

Quyền Tống từ lâu đã mất dáng vẻ bình thản, đứng ngồi không yên, đột ngột đứng dậy:
“Tư ca, chúng tôi không biết Nam Tinh là chị dâu nhỏ, cứ nghĩ cô ấy chỉ nói đùa.”

Quyền Tự thờ ơ đáp:
“Ừm.”

Quyền Tống vẫn không ngồi xuống, Quyền Tự liếc một cái, đôi mắt xám nhạt lướt qua mặt anh ta.

“Đứng làm gì?”

Quyền Tống không trả lời.

Quyền Cầm Cầm đứng bên cạnh nắm chặt váy, lo lắng không yên.

Quyền Tự ho khẽ, bàn tay thon dài đặt lên tay vịn ghế, giọng điệu nhàn nhạt:
“Sao? Không muốn chơi với tôi?”

“Không, không phải.”

Những người khác cũng vội vàng lắc đầu.

Quyền Tống ngồi xuống, căng thẳng nắm chặt tay.

Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.

Nam Tinh nhìn lướt qua một vòng, những người này trông sao mà căng thẳng thế?

Cô nhướng mày.

Cùng họ Quyền, đều là người một nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, vậy mà vẫn sợ anh như thế?

Cô liếc nhìn Quyền Tự.

Trịnh Vinh kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Nam Tinh.
“Tiền bối, cô ngồi đi.”

Nam Tinh ngồi xuống, lên tiếng:
“Họ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”

Vừa nãy hai người kia còn công khai nhường bài cho Quyền Tống.

Đến lượt Quyền Tự, họ lại ngoan ngoãn đánh bài đàng hoàng.

Một người căng thẳng đến nỗi làm rơi cả quân bài xuống bàn.

Trịnh Vinh nhìn với vẻ mặt phức tạp:
“Rất ít người không sợ Tự ca.”

Trừ cô.

Trịnh Vinh lặng lẽ liếc Nam Tinh.

Thật sự là kỳ nhân.

Có thể hẹn hò với Tự ca, còn khiến Tự ca phục tùng ngoan ngoãn thế này.

Quyền Tự liếc một cái, thấy Trịnh Vinh đang nói chuyện với Nam Tinh.

Anh dời mắt, trên gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn:
“Mấy người chơi bao nhiêu tiền?”

“Một nghìn một ván.”

Quyền Tự khẽ nhếch môi:
“Tăng lên một vạn một ván đi.”

Anh vừa nói xong, không ai dám ý kiến.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 303: Tất cả là tặng tôi sao?



Một giờ sau.

“Khụ khụ.”

Quyền Tự cúi đầu, khẽ ho một tiếng.

Một tay anh chống vào góc bàn, gân xanh nổi lên.

Nam Tinh lập tức đưa tay đỡ lấy anh.

“Không sao chứ?”

Quyền Tự ôm eo cô, kéo cô vào lòng.

Bên cạnh, Bạch Vũ đang làm những bước tính toán cuối cùng.

Trên bàn mạt chược, ngoài Quyền Tự ra, sắc mặt của những người khác đều không mấy dễ chịu.

Nhưng lại không ai dám nói gì.

Bạch Vũ lên tiếng:
“Thiếu gia, tổng cộng ngài thắng 309 vạn.”

Bên cạnh, Trịnh Vinh lặng lẽ hít mũi, ánh mắt có phần đồng cảm liếc nhìn Quyền Tống.

Tổng cộng chơi bảy ván.

Không thắng được ván nào.

Quyền Tự lại càng nâng mức cược lên cao hơn.

Ban đầu, mỗi ván là một vạn, sau đó tăng lên mười vạn mỗi ván.

Dù nhà có mỏ, nhưng mỏ đó hiện tại chưa thuộc về họ.

Quyền Tống và đám bạn chỉ là mỗi tháng lấy một ít tiền tiêu vặt.

Lần này thua tan nát.

Mấy người trẻ tuổi ngồi đó, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, không ai dám ngẩng mặt lên.

Nam Tinh nhìn thoáng qua.

Quyền Tự lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, cũng là ngang hàng.

Nhưng anh đã tạo uy trước mặt họ từ lâu, đánh bại họ dễ như bóp gà con, đến mức họ không dám phản kháng.

Nam Tinh không còn hứng thú nữa, kéo tay Quyền Tự.

“Chúng ta đi thôi, đừng chơi nữa.”

Nói rồi, cô kéo tay anh.

Quyền Tự cũng không phản đối, đứng lên theo.

Chỉ là trước khi đi, anh liếc nhìn Quyền Tống.

“Trình độ thế này mà cũng đòi sắp đặt kế hoạch?”

Quyền Tống cúi đầu, không dám nói một lời.

Nam Tinh kéo anh rời khỏi chỗ ngồi.

Hai người vừa đi, Quyền San cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

“Quyền Tống, anh thật sự đáng đời!”

Quyền Tự bất ngờ xuất hiện ở bữa tiệc này đã thu hút không ít sự chú ý.

Nhưng điều càng thu hút hơn là người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Quyền Tự bây giờ có phụ nữ bên cạnh?

Hai năm trước, vào dịp sinh nhật ông cụ, đã có lời đồn về việc thiếu gia nhà họ Quyền tức giận vì một người phụ nữ.

Chỉ là lúc đó hỗn loạn, cuối cùng cũng không ai biết thiếu gia vì ai mà nổi giận.

Hôm nay, cuối cùng mọi người đã tận mắt chứng kiến.

Hai người đi vào đại sảnh.

Không ít thân thích xung quanh đi tới, cười nói chào hỏi.

Nhưng ai cũng hiểu rõ Quyền Tự, nên rất giữ chừng mực, khách sáo vài câu rồi dừng lại.

Không hiểu sao hôm nay, Quyền Tự lại cư xử khác thường.

Trước đây, anh rất chán ghét những chuyện thế này.

Hôm nay, anh lại kiên nhẫn chào hỏi từng thân thích đến bắt chuyện.

Nam Tinh bị anh kéo theo, đi cùng một vòng mời rượu.

Mỗi thân thích đến, đều tò mò hỏi thăm cô, dù không nói, ánh mắt cũng lướt qua cô vài lần.

Quyền Tụ kiên nhẫn hết mức, ai hỏi gì anh cũng trả lời từng câu.

Một người phụ nữ mặc sườn xám, tay cầm ly rượu nho, cười hỏi:
“Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của A Tự đúng không?”

Giọng Quyền Tự trầm chậm:
“Vị hôn thê.”

Nam Tinh đứng bên cạnh sững sờ.

Không chỉ cô, mà người vừa hỏi cũng sững sờ.

Vị hôn thê?
Vậy có nghĩa là sắp kết hôn?

Chẳng bao lâu sau, cả bữa tiệc đều biết rằng vị thiếu gia nhà họ Quyền, người hiếm khi xuất hiện, đã dẫn vị hôn thê tới.

Khi mọi người đã rời đi hết, ngoài ban công.

Nam Tinh kéo anh đến gần rèm cửa, hạ thấp giọng.
“Em là vị hôn thê của anh?”

Quyền Tự liếc cô một cái.
“Chứ sao nữa?”

“Anh chưa từng nói với em.”

Ánh mắt Quyền Tự sâu thẳm nhìn cô.
“Tiểu Hoa, em có phải đã quên gì không?”

Nam Tinh chớp mắt vài cái.

“Em quên gì?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, ánh mắt Quyền Tự trầm xuống. Anh bước đến gần cô một bước, ép cô vào cửa sổ.
“Khi đó, lúc em bỏ thuốc anh, em đã nói gì, quên rồi sao?”

Lời nhắc của anh khiến cô lập tức nhớ ra.

Sợ một năm rưỡi rời đi sẽ có biến cố, cô đã nhân lúc anh hôn mê mà nói hai người coi như đã đính hôn.

Cuộc đính hôn vội vàng đó, cô tưởng rằng không tính nữa.

Cô gật đầu.
“Em nhớ rồi.”

Tiếng chuông đồng hồ vang lên vào lúc mười giờ tối.

Cuối cùng, Quyền Nhung trở về.

Ông cụ Quyền cũng từ thư phòng đi ra.

Chống gậy, vừa đến đầu cầu thang đã không nhịn được hỏi:
“Tôi nghe nói Nam Tinh đến rồi?”

Đến lúc này, ông cụ Quyền mới nhận được tin.

Nam Tinh và Quyền Tự từ ngoài ban công đi vào.

Quyền Nhung được trợ lý đẩy vào, tay cầm chuỗi hạt trầm hương, ánh mắt lạnh nhạt.

Thấy Nam Tinh, ông cụ Quyền không nhịn được mà cười.

Ông mặc bộ trường sam, nụ cười đầy nếp nhăn nhưng tràn đầy sức sống.

Ông trực tiếp bỏ qua hai đứa cháu trai, từ xa gọi lớn một tiếng.
“Nam Tinh?”

Nam Tinh gật đầu, đi tới.

“Ông nội.”

Ông cụ Quyền cười gật đầu.
“Ừ.”

Là một ông lão, ông không giỏi nói chuyện phiếm với hậu bối là con gái.

Ánh mắt ông nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó.

Quyền Nhung hỏi:
“Ông tìm ai vậy?”

“Cô Nùng Lộ của con đâu rồi?”

Quyền Nhung cau mày.
“Ông tìm bà ta làm gì?”

Nghe ra sự chán ghét trong lời nói của cháu trai, ông cụ Quyền không đồng tình, nói:
“Dù sao bà ấy cũng là cô họ của con.”

Nói xong, ông cụ Quyền thở dài.
“Ba mẹ các con mất sớm, hai đứa lại đều là đàn ông. Tiểu Tinh sau này gả vào nhà họ Quyền, có gì không hiểu, cô họ của các con cũng có thể giúp đỡ.”

Ông cụ Quyền luôn cảm thấy nhà họ Quyền thiếu đi sự hiện diện của một người phụ nữ.

Trong số các họ hàng, Quyền Nùng Lộ là người khá tốt về mọi mặt.

Quyền Tự nhìn ông cụ.
“Cô họ?”

Ông cụ Quyền lấy ra một quyển sổ, lật xem.
“À, có lẽ A Tự không rõ. Ba của cô họ con với ông nội là…”

Chưa kịp nói hết, Quyền Tự đã lạnh lùng cắt ngang.
“Sau này đừng nhắc tới bà ta nữa.”

Ông cụ khựng lại, im bặt.

Ý thằng nhóc này là gì?

Quyền Nhung cầm chuỗi hạt, giọng nhạt nhẽo.
“Quyền Nùng Lộ bị bắt rồi, lòng dạ bất chính, lợi dụng danh nghĩa tập đoàn Quyền Thị làm nhiều việc phi pháp.”

Nghe đến đây, lời định nói ra của ông cụ bị nuốt ngược vào trong.

Nhìn hai đứa cháu, ông cụ bất giác đổi chủ đề.

Kể từ khi hai đứa cháu lớn lên, ông đã không còn lo chuyện trong nhà nữa.

Thường ngày chỉ chăm hoa, tán gẫu với bạn già.

Ban đầu định nhờ người giúp đỡ, hỗ trợ cho chuyện cưới xin của cháu trai.

Ông còn cảm kích vì trước đây ít liên lạc qua lại.

Không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhà không có trưởng bối nữ, việc tặng lễ ra mắt cho Nam Tinh cũng đều do một tay ông cụ chuẩn bị.

Ông ngồi trên ghế gỗ lim vàng, gọi Nam Tinh tới.

“Tiểu Tinh, lại đây, xem có cái nào thích không?”

Dứt lời, quản gia mang mười mấy hộp quà ra.

Từng cái một được mở ra bày lên bàn.

Mỗi món đồ đều do ông cụ Quyền tự tay chọn lựa, giá trị không nhỏ.

Chỉ là, ừm… không phải để đeo mà là để cất giữ.

Trâm cài tóc tua rua bằng vàng chạm khắc hoa mẫu đơn.

Mặt dây chuyền Phật bằng ngọc dương chi.

Hoa tai kim cương giọt nước.

Thậm chí còn có một chiếc vòng cổ kim cương với viên đá lớn bằng quả trứng bồ câu.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 304: Ông nội nên tìm một bạn đời



Nam Tinh dừng mắt nhìn những vật trên bàn một lúc.

"Ông nội, những thứ này là cho cháu sao?"

Lão gia tử chống gậy, gật đầu:
"Đúng, đúng, cháu xem có thích không."

Lão gia tử thật sự không hiểu những thứ này, đã nghiên cứu rất lâu, chọn lấy những thứ lớn nhất mà mua về.

Nhìn thấy Nam Tinh không nói gì, ông vội vàng hỏi:
"Không thích sao? Không thích thì vẫn còn..."

Chưa kịp nói xong, Nam Tinh lập tức đáp lời:
"Không cần đâu ông nội, cháu rất thích."

Nghe được câu trả lời, lão gia tử rốt cuộc yên tâm, càng nhìn Nam Tinh lại càng thêm yêu quý.

Trong lúc trò chuyện, lão gia tử quên luôn hai đứa cháu khác.

Một lúc sau, ông thở dài:
"Tiểu Tinh à, A Tự cháu cũng biết rồi, sau này, phải nhờ cháu quan tâm nhiều hơn."

Nam Tinh gật đầu:
"Vâng, ông nội."

Quyền Tự đứng bên cạnh, nhìn hai người càng nói càng thân thiết.

Anh khẽ hạ mắt, giọng trầm trầm:
"Ông nội, đã muộn rồi."

Lão gia tử lúc này mới giật mình, vội đáp:
"À, đúng đúng, trời quả thực đã khuya. Ta đã bảo quản gia chuẩn bị phòng, tối nay cháu ở lại đây đi."

Chưa dứt lời, Quyền Tự đã đứng dậy:
"Ông nội, con đi đây."

Lão gia tử chỉ biết trơ mắt nhìn Quyền Tự kéo Nam Tinh đi, trong lòng vẫn còn mong được nói chuyện thêm với cháu dâu tương lai.

Ánh mắt ông tha thiết nhìn theo, bị Quyền Nhung thu hết vào trong.

Quyền Nhung khẽ xoa chuỗi ngọc trong tay, giọng thản nhiên:
"Ông nội, người vừa rời đi là vợ của A Tự, không phải của ông."

Lão gia tử tức đến đỏ mặt:
"Con cái đồ hỗn láo! Nói năng bậy bạ cái gì vậy?!"

Nói xong, Quyền Nhung cũng không phản bác.

Lão gia tử trừng mắt nhìn anh ta, không kìm được lại bắt đầu giục cưới:
"Con lớn từng này rồi, cũng không chịu tìm lấy một người vợ."

Quyền Nhung nhếch môi, ý cười không rõ ràng.

Sau đó, anh ta gọi trợ lý lại gần.

Trợ lý vội tiến tới:
"Chủ tịch."

Bộp.

Quyền Nhung thảy một xấp ảnh lên bàn:
"Ông nội chọn đi."

Ban đầu, lão gia tử còn tưởng là chọn vợ cho Quyền Nhung.

Nhưng nhìn kỹ xong, ông hơi do dự:
"Những cô gái này trông có vẻ hơi lớn tuổi thì phải?"

Ai nấy đều quý phái đoan trang, trông giống như đã có gia đình.

Lão gia tử nghĩ đến chuyện Quyền Nhung từ nhỏ đã không cha không mẹ, cố nén sự không vui trong lòng, dò hỏi:
"Con thích người lớn tuổi hơn à?"

Nếu cháu trai mình thích, thì dù đối tượng lớn hơn, ông cũng có thể chấp nhận.

Nhưng cháu ông đã ngoài ba mươi, vậy thì... bốn mươi sao?

Lão gia tử như nuốt phải cục đắng, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Dù Quyền Nhung bị gãy chân, trong lòng ông, anh ta vẫn là đứa cháu trai hoàn hảo nhất.

Lão gia tử nhìn ảnh, rồi lại nhìn Quyền Nhung:
"Con thích kiểu này sao?"

Quyền Nhung thấy rõ sự thận trọng và lo lắng trong mắt ông, lạnh nhạt đáp:
"Ông nội tự chọn đi, xem người nào ưng ý nhất."

"Con lấy vợ, ta thích người nào thì liên quan gì?"

Quyền Nhung chậm rãi nói:
"Sau này, chính là vợ của ông."

Nghe xong, lão gia tử mới hiểu ra.

Hóa ra đống ảnh này không phải tìm vợ cho anh ta, mà là tìm bạn đời cho ông.

"Con!"

Lão gia tử tức giận cầm gậy định đánh Quyền Nhung:
"Con dám đùa giỡn ông nội sao?!"

Nhưng cây gậy chưa chạm được người Quyền Nhung, đã bị quản gia ngăn lại.

Quản gia vội trấn an:
"Lão gia, không nên, không nên mà."

Trợ lý cũng nhanh chóng đẩy xe lăn tránh sang một bên.

Quyền Nhung lạnh nhạt nói:
"Đi thôi."

Trợ lý đáp lời:
"Vâng."

Trước khi rời đi, Quyền Nhung buông một câu:
"Ông nội rảnh rỗi như vậy, chẳng phải nên kiếm cho con một bà nội sao?"

Lão gia tử bị đùa đến mức suýt lên cơn đau tim:
"Con! Con đứng lại cho ta!"

Nhưng Quyền Nhung đã rời khỏi nhà từ lúc nào.

Hôm sau

Cả Đế Đô đều biết, tiểu thiếu gia nhà họ Quyền đã có vị hôn thê, là thiên kim của tập đoàn Nam Thị - Nam Tinh.

Ở Tế Thành, ba Nam sáng sớm thức dậy vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đã liên tục nhận được lời chúc mừng qua các cuộc viếng thăm.

Điện thoại gọi tới đều là để chúc mừng.

Từ phòng ngủ bước ra, trong phòng khách đã bày đầy quà chúc mừng.

Ba Nam ngồi trên sofa, nhìn căn phòng đầy quà với vẻ mặt khó coi.

Triệu Văn Giai mặc một chiếc váy liền thân, sắc mặt tái nhợt.

Quả nhiên, họ đã công khai.

Cô ta tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội.

Hôm đó, rõ ràng Quyền tiên sinh đã đến buổi tiệc sinh nhật của cô ta.

Cũng không hề phủ nhận tin đồn anh và nhị tiểu thư nhà họ Nam có hôn ước.

Triệu Văn Giai nhìn ba Nam, lo lắng hỏi:

“Ba, giờ phải làm sao?”

Ba Nam cầm tách trà, uống một ngụm, ánh mắt khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

Nam Tinh không nhận ông ta, ông ta đã đi đến nước này rồi, hoàn toàn không còn đường lui.

Ban đầu ông ta nghĩ, chỉ cần đuổi Nam Tinh ra khỏi nhà họ Nam, thì mọi thứ thuộc về ông ta sẽ trở lại.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Có nhà họ Quyền chống lưng, cô ta sẽ càng ngang ngược không kiêng dè gì.

Cô ta càng không coi người ba này ra gì.

Nhưng điều khiến ông ta nghi hoặc là:

“Tại sao nhà họ Quyền lại chọn cô ta làm con dâu? Hai người đó trước giờ không hề có chút giao thiệp nào.”

Triệu Văn Giai mấp máy môi, đắn đo không biết có nên nói cho Nam Kiến Quốc biết chuyện hai người họ đã ở bên nhau từ một năm rưỡi trước hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, để giữ được danh phận nhị tiểu thư, cô ta vẫn nhịn xuống.

Nếu nói cho Nam Kiến Quốc, không chừng ông ta sẽ cân nhắc lợi hại, rồi bỏ rơi cô ta để quay sang lấy lòng Nam Tinh.

Cô ta mơ hồ trả lời:

“Có lẽ, là trong tiệc sinh nhật của con, vừa ý cô ta.”

Lời vừa dứt, Nam Kiến Quốc ngẩn người một chút, sau đó lại cảm thấy có lý.

“Nam Tinh có dáng vẻ đó, đúng là không tệ. Rất dễ mê hoặc đàn ông.”

Nhưng rất nhanh, Nam Kiến Quốc lại nói:

“Chỉ là những mối quan hệ kiểu này thường không kéo dài. Rất dễ chia tay chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt.”

Nói xong, ông ta vỗ tay Triệu Văn Giai:

“Đến lúc đó, chính là cơ hội của con.”

Triệu Văn Giai chần chừ:

“Ba, con sợ là con không làm được.”

Nam Kiến Quốc khẽ hừ một tiếng:

“Con là thiên kim nhà họ Nam, sao lại không làm được?”

Nghe năm chữ “thiên kim nhà họ Nam,” Triệu Văn Giai bỗng dưng tự tin hơn hẳn.

Phải rồi, cô ta không còn là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa ở cô nhi viện nữa.

Có nhà họ Nam chống lưng, cô ta hoàn toàn có thể gả cho những người đàn ông giàu có quyền thế.

Qua đó, có được nền tảng lớn mạnh hơn.

Cô ta gật đầu:

“Mọi chuyện con sẽ nghe theo ba.”

Nam Kiến Quốc nghe thấy câu này, cảm thấy an ủi phần nào.

Ba đứa con ruột ông ta nuôi, lại không bằng đứa con gái giả mạo hiếu thuận này.

Ngay sau đó, trong đầu ông ta lóe lên hình ảnh của Nam Tinh, liền hừ lạnh một tiếng.

Đứa con gái phản nghịch đó, không cần cũng được!

Dám tính kế ông ta, khiến ông ta bị quét khỏi công ty.

Vậy thì ông ta sẽ không để cô ta sống yên ổn ở công ty đó!

Vài ngày sau.

Một bài đăng nóng đã leo lên vị trí số một trên mạng xã hội:

[Nam Tinh cướp chồng người khác.]

Chuyện xảy ra một năm rưỡi trước một lần nữa bị nhắc lại.

Một tài khoản lớn đăng lại video kèm bình luận:

[Internet quả thực không bao giờ quên. Mong mọi người đừng quên, cô ta từng cưỡng đoạt người đàn ông đã có vợ.

Loại phụ nữ này, nên bị đuổi khỏi giới giải trí!!]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back