Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện

Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện
Chương 20: Chương 20



Hải Yến chính thức tốt nghiệp, thành công thoát khỏi bể khổ, kỳ nghỉ dài đằng đẵng đã bắt đầu, còn Hà Thanh phải gần hai tháng nữa mới được nghỉ.

Tầng học của khối 12 đã trống không. Không chỉ học sinh đã rời đi, sách vở và tập đề thi vốn dĩ chất đống ở đó cũng được dọn dẹp sạch sẽ, khiến mỗi phòng học đều trở nên trống trải.

Sách tham khảo hữu ích, giấy nháp vô dụng, dường như đều trở thành giấy vụn không đáng một xu vào thời điểm kỳ thi kết thúc. Chúng bị bỏ lại trường cùng với các đề ôn tập dư thừa trong văn phòng, được gom lại bán đi — chỉ trừ một số ít bạn học kiên quyết muốn thi lại, đặc biệt tìm đến Hải Yến xin "tài liệu thủ khoa", anh cũng hào phóng tặng cho họ.

Không phải là không nghĩ đến chuyện để lại cho Hà Thanh, nhưng Hải Yến cảm thấy so với mấy tờ giấy rách vô tri vô giác, việc anh tự mình kèm cặp cậu sẽ hiệu quả hơn nhiều.

Dù sao thì "thủ khoa" thật sự cũng ở ngay bên cạnh, ai còn để tâm đến mấy đống "tài liệu thủ khoa" kia chứ?

Hải Yến chân thành lẩm bẩm trong lòng: Có thể có thêm nhiều cơ hội ở bên nhau, ai lại đồng ý nhường chúng đi chứ?

Anh thế mà ghen với cả đống tài liệu kia.

Đôi khi con trai là như vậy, khi đối mặt với những chuyện liên quan đến người mình thích thì luôn phòng thủ nghiêm ngặt, không chịu nhường một tấc.

Mùa hè năm đó, Hải Yến quả thực đã thi rất tốt, nếu không khiêm tốn mà nói, là cực kỳ tốt. Trường trung học Nam Thành luôn là một trong những trường trọng điểm hàng đầu của Nam Thành. Hải Yến, người luôn đứng đầu toàn khối, chắc chắn sẽ không rớt khỏi top ba thành phố.

Lần này cũng giống như mọi kỳ thi khác, Hải Yến quả thực là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố năm đó.

Nhưng anh không để tâm, dường như mọi thứ đều nằm trong dự liệu, trên mặt cũng chỉ có vẻ điềm nhiên nắm chắc phần thắng.

Anh có chuyện quan trọng hơn cần làm.

— Đó chính là ở bên cạnh cục cưng nhà mình, từng giây từng phút, không rời nửa bước.

Cuối cùng anh cũng có được khoảng thời gian rảnh rỗi dồi dào.

Ngày công bố điểm, Hà Thanh còn hồi hộp hơn cả anh, bàn tay cầm chuột cứ run rẩy không ngừng, thậm chí mồ hôi lạnh còn rịn ra bên thái dương.

Hải Yến bị phản ứng của cậu chọc cười, ôm lấy đầu cậu nhóc xoa xoa tóc, không nhịn được mà tiến đến mổ một cái lên mí mắt người ta.

"Thực lực của anh trai em thế nào, em còn không rõ sao? Em mà cứ căng thẳng thế này, anh cũng sẽ bị căng thẳng theo đó!"

Vừa nói, Hải Yến vừa giả vờ thấp thỏm sợ hãi.

Hà Thanh đành phải miễn cưỡng trấn tĩnh lại, thở ra một hơi dài, như thể tâm trí đã được Hải Yến kéo về đúng vị trí.

Trang web cuối cùng cũng tải xong, điểm số và thứ hạng đều đã hiện ra.

Hải Yến, trường trung học Nam Thành, 666, 1.

Dòng bên dưới là mã học sinh và số chứng minh thư, nhưng Hà Thanh lại ngây người tại chỗ như thể không hiểu chữ. Không chỉ mắt không chớp, mà đến cả hơi thở cũng đột ngột ngừng lại.

Hải Yến chỉ lướt qua màn hình một lượt, ừm, cũng tạm được. Anh lại chuyển sự chú ý trở lại Hà Thanh, vươn tay nhéo nhéo má cậu nhóc, dịu dàng nói: "Cục cưng à, chuyện em đã hứa với anh, có phải nên thực hiện rồi không?"

Hà Thanh tắt máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình đen ngòm, lúc này mới thật sự phản ứng lại, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với Hải Yến, rồi gật đầu thật mạnh.

·

Niềm vui tràn trề của Hải Yến đương nhiên không phải vì thành tích, mà là "phần thưởng" Hà Thanh đã hứa với anh.

— Cho phép Hải Yến đi học cùng cậu.

Ngay ngày thứ hai sau khi thi xong, Hải Yến đã muốn theo cục cưng nhà mình đến trường rồi, tốt nhất là có thể ngồi cùng bàn với cậu.

Mặc dù không thể nói anh thích thú gì với việc học, thậm chí có thể nói là chán ghét, nhưng trong lớp 8/1 có Hà Thanh mà, đó mới là điều thu hút anh.

Hải Yến chỉ cần bày ra vẻ mặt tủi thân, Hà Thanh liền không còn cách nào với anh, đành phải nhượng bộ mà viết lên một tấm thẻ: "Nếu anh Yến đứng đầu Nam Thành, Hà Thanh sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng của anh."

Tấm thẻ này được Hải Yến gọi là "thẻ vạn năng", còn được anh cất cẩn thận vào một chiếc hộp có khóa, quý trọng vô cùng.

Ngày công bố điểm là ngày 23, vẫn còn nửa tháng nữa, tức là trong mười mấy ngày này, Hải Yến chỉ có thể cô đơn "phòng không gối chiếc". Dù sao thì lãnh đạo đã lên tiếng, anh không thể không nghe theo.

Bây giờ đến lượt Hải Yến bắt đầu thử việc "quân tử vào bếp", nhưng loay hoay mãi, món tủ của anh cũng chỉ có trứng xào cà chua và canh trứng cà chua, những món khác thì dù cố gắng thế nào cũng không đúng vị.

Nấu ăn là chuyện cần có thời gian để quen tay.

Trong hơn nửa tháng này, Hải Yến mỗi ngày đều dụng tâm nghiên cứu thực đơn, mài giũa kỹ năng nấu nướng của mình. Đầu tiên là tự mình làm chuột bạch thí nghiệm, cảm thấy tạm ổn rồi mới cho cục cưng nếm thử.

Gần như là thay đổi món ăn liên tục để chuẩn bị ba bữa cho Hà Thanh, hứng chí lên thì lên thực đơn cho cả bữa khuya.

Chất lượng bữa ăn được nâng cao, khuôn mặt của Hà Thanh cũng tròn trịa lên thấy rõ, Hải Yến hài lòng không nói nên lời.

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, nghĩ đến việc có thể cùng Hà Thanh đi học, trong lòng Hải Yến vui khôn xiết, tiện thể còn có thể xem xem có tên ong bướm nào đang nhắm tới cục cưng nhà mình hay không.

·

Hà Thanh vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

Mức độ rất sâu sắc.

Hoàn toàn có thể coi là mừng như điên.

Nguyên nhân đương nhiên là vì người đang ngồi bên cạnh cậu.

Cậu vẫn luôn cho rằng anh Yến nói sẽ cùng đi học chỉ là nói suông mà thôi.

Không ngờ.

Thật không ngờ.

Hà Thanh trấn tĩnh lại tinh thần, nhưng vẫn không thể giữ vững được, không nhịn được mà liếc trộm sang bên cạnh một cái — đây là lần đầu tiên cậu có bạn cùng bàn, cảm giác thật đặc biệt.

Anh Yến vẫn đẹp trai như vậy, đặc biệt là khi chăm chú đọc sách.

Ánh mắt Hải Yến hơi rũ xuống, lông mày hơi nhíu lại, rõ ràng không có gì khác thường so với mọi ngày, nhưng vẫn câu mất hồn phách của Hà Thanh.

Cậu cũng không biết làm thế nào mà thầy giáo lại mơ mơ hồ hồ đồng ý cho "người ngoài" này vào lớp, có lẽ là vì thành tích thi đại học xuất sắc lần này của anh Yến? Chắc hẳn thầy cô và học sinh toàn trường đều biết rồi nhỉ? Đúng vậy, thật đáng khen ngợi biết bao.

Không chừng có biết bao người xếp hàng chờ anh Yến giảng bài ấy chứ.

Hà Thanh chống cằm, ngồi thẳng người nhìn lên bảng đen, nhưng thực tế lại đang dùng khóe mắt lén nhìn người bên cạnh — trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào, người này là...anh trai của cậu.

Kiểu cả đời cũng không chia lìa ấy.

Hà Thanh đột nhiên bị cái độ dài thời gian này kích động đến toàn thân run rẩy, sau đó chỉ còn lại cảm giác sảng khoái toàn thân.

"Cục cưng của anh sao thế?" Hải Yến tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.

Giây trước anh còn đang cầm quyển giáo trình đại học xem, đang định ngắm nhìn người thương, ánh mắt còn chưa kịp nhìn qua đã bị cái run rẩy của người bên cạnh làm giật mình.

Hà Thanh quay mặt sang cọ cọ, mặt kề mặt với Hải Yến thể hiện sự thân mật. Nhưng tay thì rút một tờ giấy, bắt đầu viết chữ.

Mới vừa viết đến "Vì em với anh Yến..." — thì tiếng chuông hết tiết đã vang lên.

Quả nhiên, một đám người lập tức vây lại, vây kín khu vực xung quanh Hải Yến.

"Đàn anh, đàn anh, anh thật sự là thủ khoa thành phố ạ?"

"Em ngưỡng mộ anh lắm luôn đó! Anh có thể ký tên cho em được không ạ?"

"Bài này em không biết làm, đàn anh có thể chỉ cho em được không?"

"Anh Yến, em là fan cuồng của anh, em cũng sẽ cố gắng thi vào cấp ba!"

"..."

Lần đầu tiên Hà Thanh cảm thấy bạn cùng lớp của mình thật phiền, cực kỳ phiền, siêu cấp vô cùng phiền.

Nhốn nháo như một đám...

Như một đám...

Tóm lại là một thứ gì đó rất đáng ghét.

Thật mong bọn họ có tự giác là làm phiền người khác thì nên tự động rời đi.

Hà Thanh cực kỳ kín đáo liếc mắt.

Việc tốt bị người khác đột ngột ngắt ngang, còn ồn ào náo nhiệt như vậy, Hà Thanh gần như không thể ngồi yên, thậm chí muốn trốn ra ngoài, đi đâu cũng được — nhưng lại bị Hải Yến nắm lấy một bàn tay, giữ trong lòng bàn tay xoa bóp, xoa dịu cả Hà Thanh đang nóng nảy.

Người kia vốn một tay cầm vở, một tay cầm bút, bộ dáng đang giảng bài cho người khác rất nghiêm túc, bây giờ lại chỉ còn một tay cầm bút.

Anh quay đầu nháy mắt nhướn mày với Hà Thanh, không tiếng động nói một câu:

"Đợi anh một chút nhé."

Thế mà còn bĩu môi, thêm vào một khuôn mặt vô hại, Hà Thanh quên sạch mọi cảm xúc tiêu cực, chỉ còn nhớ nụ cười và dáng vẻ "tủi thân nhỏ" của anh Yến.

Nụ cười của anh Yến với người khác chỉ là vì lịch sự, hoàn toàn khác với nụ cười dành cho cậu — Hà Thanh không thể luận ra lý do, dù sao cậu cũng cảm nhận được sự khác biệt.

Thế là vui vẻ lại quay về với cậu, rửa sạch sự nóng nảy và khó chịu vừa rồi.

Hà Thanh nắm chặt tay Hải Yến.

Còn lén lút cào cào lòng bàn tay anh.
 
Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện
Chương 21: Chương 21



Cuối cùng cũng đến giờ vào lớp, đám người vây quanh Hải Yến tản ra, trở về chỗ ngồi, chuẩn bị cho tiết học cuối cùng.

Hà Thanh nắm tay Hải Yến.

Muốn trốn học.

Hải Yến nhìn đôi mắt xoay chuyển linh hoạt của cậu là biết ngay cậu đang nghĩ gì. Trước khi rời đi, anh không quên gật đầu chào vị giáo viên vừa bước vào.

Ý là, em dẫn nhóc nhà em đi trước đây, thầy yên tâm.

Thực ra giáo viên cũng chẳng có gì mà không yên tâm cả, Hà Thanh vốn là một học sinh ngoan không cần người khác phải lo lắng.

Tuy đã tốt nghiệp rồi, nhưng thẻ thang máy trong tay Hải Yến vẫn còn, "đặc quyền" dường như cũng chưa bị tước đoạt.

Hải Yến ngày nào cũng mặc đồng phục đến trường, anh hoàn toàn hòa nhập vào trường cấp hai Nam Thành — dù sao thì đồng phục cấp hai và cấp ba cũng giống nhau.

"Cục cưng, em muốn dẫn anh đi đâu đây? Em có gì muốn nói với anh sao?" Xuống lầu rồi, Hải Yến vẫn nắm tay Hà Thanh không buông, trong lòng anh vẫn còn vương vấn câu nói cậu viết dở dang lúc nãy.

"Bởi vì em và anh Yến..." phía sau sẽ là gì đây?

Hải Yến vô cùng tò mò, nhưng để bảo vệ thể diện của đối phương, anh không hỏi thẳng trước mặt người khác.

Nhưng lúc ở riêng thì không cần phải lo lắng nhiều như vậy — Hải Yến cũng rất thích nhìn những biểu cảm nhỏ nhặt mà Hà Thanh chỉ thể hiện với anh, đặc biệt đáng yêu.

Quả nhiên, Hà Thanh có chút xấu hổ, không chỉ không có bất kỳ động tác nào, mà ngay cả tiếng thở cũng nhẹ đi.

Tay trái không rút về, Hà Thanh chỉ dùng tay phải đẩy xe lăn, thể hiện rõ ràng việc "không có tay viết chữ".

Hải Yến cố tình quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu quay đầu đi, đôi tai đỏ ửng đã bán đứng cậu trong giây lát.

Hải Yến rất muốn cười, nhưng lại sợ một khi cười lên sẽ khiến cậu rụt vào vỏ mất. Anh cố nén ý cười, nghiêng đầu cọ cọ cánh tay Hà Thanh đang đặt trên vai mình.

"Anh trai không ép em, đợi khi nào em muốn nói cho anh biết, không cần anh hỏi, em cũng sẽ tự nói."

Hà Thanh đáp lại Hải Yến bằng cách cúi người xuống, cọ má anh lấy lòng.

.

Thời gian học của khối cấp hai kết thúc không lâu sau đó, đồng nghĩa với việc những ngày tháng anh cùng Hà Thanh lên lớp đã chính thức khép lại.

Tuy ngắn ngủi, nhưng ít nhất Hải Yến cũng mãn nguyện, Hà Thanh cũng vậy.

Trong những ngày tháng sớm tối có nhau, gần đến lúc chia ly, Hà Thanh thỉnh thoảng lại thoáng qua một hai suy nghĩ: Mình không ở bên anh Yến nữa, anh ấy sống một mình liệu có tiện không? Mình phải làm thế nào mới có thể chăm sóc anh ấy tốt hơn đây?

Cậu thường ngẩn người rất lâu, rất lâu, rồi mới hoảng hốt nghĩ: "Liệu...anh ấy có nhớ mình không?"

Ý nghĩ này thường chỉ thoáng qua hai giây rồi biến mất.

Những câu hỏi như vậy thực ra không đáng để Hà Thanh phải bận tâm, mà Hải Yến chắc hẳn cũng rất vui vẻ mà trả lời cậu:

"Nhớ chứ, ngoài cục cưng nhà mình ra, anh còn có thể nhớ ai nữa đây?"

Nhưng hôm nay, ý nghĩ về việc "có nhớ hay không" cứ quanh quẩn trong đầu Hà Thanh mãi. Cậu nửa quỳ trên mặt đất thu dọn hành lý cho Hải Yến, mở vali ra đặt phẳng trên sàn nhà, rồi dần dần lấp đầy nó.

Quần áo của Hải Yến cũng không nhiều, mà đều là những kiểu dáng gần giống nhau, đen trắng xám muôn thuở không đổi. Việc thu dọn cũng khá dễ dàng, gấp gọn lại rồi đặt phẳng phiu vào là xong.

Sau khi quần áo đã được sắp xếp gọn gàng, chóp mũi Hà Thanh thoang thoảng mùi nước giặt thơm mát. Cậu nhăn mũi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía chiếc giường lớn trong phòng.

Trên đầu giường có bộ đồ ngủ mà Hải Yến vừa thay ra sáng nay, vứt lộn xộn lên đó, vỏ gối cũng nhàu nhĩ.

Người này hôm nay tranh thủ lúc cô chủ nhiệm chưa dọn văn phòng, vội vàng quay về trường một chuyến — thường thì giáo viên sau khi dạy xong một khóa lớp 12 sẽ quay về lớp 10, tiếp tục dạy một lứa học sinh mới.

Hà Thanh lắc lắc đầu, gấp gọn bộ đồ ngủ lại, có chút tâm tư riêng không muốn Hải Yến mang bộ đồ này đi. Dù sao bây giờ giặt cũng không kịp khô nữa rồi.

Cậu do dự một chút, cuối cùng nhét nó xuống dưới gối của mình.

Chiếc gối cao lên một chút, không hiểu sao khiến Hà Thanh cảm thấy an tâm hơn nhiều.

.'

Hà Thanh tất nhiên sẽ đi tiễn Hải Yến rồi.

Hải Yến liếc nhìn gò má căng chặt của cậu, anh chỉ là đi tàu điện ngầm đến khu vực lân cận thôi, đi đi về về nhiều nhất cũng chỉ một tiếng đồng hồ, sao cứ như thể anh sắp đi du học nước ngoài vậy?

Anh vươn tay nắm lấy tay Hà Thanh, mang theo chút an ủi, nhẹ nhàng lắc lắc.

Hải Yến biết hành động từ chối để cậu đi cùng của mình đã khiến cậu "giận dỗi", phản ứng hờn dỗi không thèm để ý cũng là điều bình thường.

Tay thì để mặc Hải Yến nắm, tiếc là Hà Thanh không hề có chút lực phản kháng nào. Hải Yến nghiêng đầu nhìn sang, gò má cậu hơi phồng lên, trông có vẻ giận dỗi.

Lòng Hải Yến ngứa ngáy như bị mèo cào, anh có chút không nỡ rời đi, thậm chí còn có ý định nghỉ học một năm, ở bên Hà Thanh cho đến khi cậu thi đậu vào cấp ba.

Nhưng điều này là không thể, không chỉ Hà Thanh không đồng ý, mà anh cũng không cho phép bản thân mình buông thả. Dù sao thì trưởng thành nhanh hơn, trau dồi bản thân mới có thể bảo vệ người mình yêu tốt hơn.

Cuối cùng, Hải Yến vẫn áp dụng chiến thuật quen thuộc, một chữ thôi, dỗ. Đứa nhỏ của anh dễ dỗ nhất, đặc biệt ngoan ngoãn.

Nắm lấy lòng bàn tay Hà Thanh, Hải Yến đặt tay cậu lên má mình cọ cọ. "Cục cưng à, không phải là anh không cho em đi, chỉ là anh đến đó cũng lạ nước lạ cái, không thể bắt em đi theo làm culi được, đúng không?"

Hà Thanh nghe vậy lập tức quay đầu lại, mắt mở to sáng lấp lánh, như thể khắc mấy chữ "em nguyện làm culi" lên đó.

Hải Yến không nhịn được bật cười, còn chưa bắt đầu dỗ dành mà nhóc con nhà anh đã chủ động "làm hòa" với anh rồi.

Đáng yêu quá đi mất. Thật không chịu nổi.

"Vậy nên, đợi anh ổn định rồi, anh sẽ mời cục cưng Hà Thanh nhà mình đến chơi, được không?"

Lúc Hải Yến nói, hơi thở phả ra khi nghiêng đầu đều phả hết lên mu bàn tay Hà Thanh, ấm áp, mang theo chút ngứa ngáy. Hà Thanh muốn rụt tay về nhưng lại không nỡ.

Tàu điện ngầm không khó chờ đến thế. Hải Yến giả vờ không biết, để lỡ mất mấy chuyến anh cần đi.

Ở nhà ga này tốn không ít thời gian, theo nguyên tắc "đau dài không bằng đau ngắn", Hải Yến khẽ hôn lên mu bàn tay Hà Thanh rồi tự mình đẩy xe lăn lên tuyến số ba.

Nhìn cửa đóng lại, anh hôn gió tạm biệt Hà Thanh vẫn còn đang ngơ ngác, cuối cùng vẫy vẫy tay.

Tàu điện ngầm nhanh chóng lao đi, vừa qua khỏi một ngã rẽ, điện thoại Hải Yến "ting" một tiếng, là tin nhắn WeChat của Hà Thanh.

[Bởi vì em và anh Yến...]

[Cả đời cũng sẽ không chia lìa.]

Hải Yến nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, ngẩn người.

Nhìn trọn vẹn năm phút, anh mới nhớ ra cần phải trả lời.

[Ừ.]

[Anh sẽ luôn ở bên em.]

Cả đời.

Nói thế nào nhỉ, từ này đẹp đẽ quá đi mất?

Vậy thì, bí mật mà anh giấu trong tủ quần áo, đến khi nào mới bị người ta phát hiện ra đây?

Hải Yến nheo nheo mắt.

Anh phát hiện mình không kiên nhẫn như tưởng tượng.

·

Mới chia tay Hải Yến chưa được hai ngày, Hà Thanh đã cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.

Lên cấp ba, kỳ nghỉ hè không chỉ phải học bù hai tuần, còn phải đi quân sự.

Từ lúc tỉnh dậy trên giường vào buổi sáng, sự cô đơn, trống vắng đã bắt đầu len lỏi từ mọi ngóc ngách nhỏ bé trong cuộc sống, tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng nhấn chìm cậu.

Hà Thanh theo thói quen vươn tay sờ sang bên cạnh, đột nhiên sờ phải khoảng không, cậu mới sực nhớ ra, à, anh Yến đã không còn ở bên cạnh mình nữa rồi.

Không còn ai ôm cậu, dùng giọng nói dịu dàng đánh thức cậu nữa, thay vào đó là chiếc đồng hồ báo thức cũ kỹ trên đầu giường.

Lòng Hà Thanh dâng lên một nỗi bực bội, tính tình cậu vốn không tốt lắm, chỉ mềm lòng trước mặt một mình Hải Yến thôi.

Lúc này, cậu lề mề xuống giường, lê dép lê đi vào phòng tắm, nhìn ngó xung quanh, cảm thấy bên cạnh giường quá trống trải — xe lăn của Hải Yến vốn được đặt ở đó.

Bây giờ thì không còn nữa.

Đồ dùng sinh hoạt của Hải Yến thì vẫn còn, tủ quần áo cũng đầy ắp. Huống hồ quần áo của Hải Yến còn do chính tay Hà Thanh sắp xếp, cậu đương nhiên biết chỉ thiếu mất vài bộ.

Hải Yến trước giờ không ngại chia sẻ tủ quần áo với đứa nhỏ của mình, Hà Thanh cơ bản cũng có thể mặc quần áo của anh, còn khá vừa người — tiếc là ngày thường đều mặc đồng phục, Hà Thanh lại không thích ra ngoài, số lần mặc cũng không nhiều.

Hải Yến càng không có cơ hội chiêm ngưỡng dáng vẻ người trong lòng mặc quần áo của mình.

Bước chân Hà Thanh xoay chuyển, rồi lại quay trở lại.

Chán nản mở tủ quần áo, chán nản vùi mình vào đống quần áo của Hải Yến.

Không có mùi vị của anh Yến.

Nhớ ra thứ mình lén giấu dưới gối, Hà Thanh lại nhào lên giường.

Trải ra, thay thế vỏ gối cũ, Hà Thanh mới an tâm nhắm mắt lại.

Thật là...

Nhớ quá đi mất.

_

Một mẩu truyện ngắn.

Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi Hải Yến và Hà Thanh chính thức ở bên nhau.

"Cục cưng ơi." Hải Yến dậy sớm nấu bữa sáng, bận rộn làm hết việc nhà, sau đó mới chậm rì rì lôi Hà Thanh ra khỏi chăn. "Hôm nay là Lễ Tình Nhân đó, đừng ngủ nữa, chẳng lẽ em muốn dành cả ngày trên giường sao?"

Hà Thanh vẫn không mở mắt ra, nhưng lại linh hoạt túm lấy móng heo của Hải Yến đang làm loạn trên người cậu — thứ mà hễ có cơ hội là ra sức sờ mó cậu, ném ra khỏi chăn. Cậu quấn chặt chăn lại, lật người tiếp tục ngủ khò khò.

"..."

Nụ cười trên khóe miệng Hải Yến hoàn toàn cứng đờ. "Được lắm — cưới vợ về nhà, ném chồng ra cửa."

Càng nghĩ càng không cam lòng, muốn nhéo tai cục cưng nhà mình để cậu tỉnh táo lại, nhưng lại không nỡ ra tay, vả lại...Hà Thanh mệt như bây giờ cũng là do tối qua anh quá đáng, không kiềm chế gì cả.

Tay thì không động đậy, nhưng miệng thì vẫn không tha.

"Thôi được rồi, ngày lễ nhỏ nhoi đầu tiên trôi qua như vậy thôi chứ gì."

"Em chẳng coi trọng anh gì cả."

"Cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ chăn mới là số một trong lòng em sao?"

"Quá đáng! Đồ đàn ông khốn nạn!"

"Có phải em có được thân thể của anh rồi liền vứt bỏ anh không?"

"Nói cho em biết, nếu còn muốn làm cục cưng của anh, em phải..."

Lời còn chưa dứt, Hải Yến đã bị một bàn tay lớn kéo lại, cả người ngã mạnh vào chiếc giường lớn mềm mại, sau đó bị một cơ thể ấm áp đè lên đến mức suýt chút nữa không thở nổi.

"Wao, em c** q**n áo nhanh quá vậy? Vội vàng vậy sao?"

"Ấy ấy ấy! Cắn nhẹ thôi! Quân tử động tay chứ không động miệng, được không?"

"Ôi chao, bữa sáng anh làm sắp nguội rồi, chuyện này không thể ăn xong rồi làm sao?"

"Ông tướng, có thể chậm một chút không — thôi, em vui là được... ưm... a..."

"..." Dưới sự lải nhải không ngừng như pháo nổ của ai đó, Hà Thanh "chỉ động tay không động miệng" có thể nói là tỉnh táo triệt để, trong đầu chỉ còn chứa được mấy "rác thải màu vàng" nào đó.
 
Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện
Chương 22: Chương 22



Hà Thanh sắp lên cấp ba rồi.

Giống như Hải Yến, cậu cũng được tuyển thẳng vào trường Nam Thành. Phải nói rằng, Hà Thanh chẳng hề kém cạnh chút nào.

Sinh nhật cậu vào tháng ba, Hải Yến vẫn không vắng mặt, kể cả năm ngoái cũng vậy — anh vốn không cho phép bản thân bỏ lỡ bất kỳ ngày lễ quan trọng nào của cục cưng nhà mình.

Lễ tốt nghiệp cấp hai cần phụ huynh tham gia, các thầy cô lớp chín một lần nữa nhìn thấy người thiếu niên ngồi trên xe lăn.

Không, có lẽ không thể gọi là thiếu niên được nữa. Hải Yến đang ở giữa ranh giới thiếu niên và đàn ông, sự non nớt và trưởng thành hòa quyện vào nhau, quyến rũ đến mức — chưa nói đến người khác, ít nhất là Hà Thanh đã không thể rời mắt được.

Cậu dường như nhận ra có gì đó không ổn ở bản thân, nhưng nhất thời không thể nói ra được.

Cho đến khi...

Lần đầu tiên Hà Thanh mộng tinh là vào năm mười bốn tuổi, đúng vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp hai, chuẩn bị lên cấp ba.

Cậu đột ngột tỉnh giấc trên chiếc giường lớn từng có hai người ngủ, ngơ ngác nhìn bãi chiến trường trên ga giường, nhớ lại giấc mơ hoang đường đêm qua.

Người đàn ông kia hung hăng đâm vào cậu, va chạm với cậu, khiến cậu thần hồn điên đảo, khiến nước mắt cậu giàn giụa, cũng khiến cậu thật khó quên.

Người mà Hà Thanh không bao giờ nhận nhầm trong cuộc đời này chính là Hải Yến, người đàn ông trong mơ chính là anh.

— Cũng chỉ có thể là anh, sẽ không có ai khác nữa.

Hết thảy mọi thứ trong mơ đều mơ hồ, như thể bị sương mù bao phủ, nhưng Hà Thanh vẫn nhớ rõ câu nói kia, quen thuộc đến mức như đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Hải Yến nói: "Cục cưng...lại đây anh hôn một cái, còn đau không? Để anh xoa xoa sẽ đỡ hơn."

Câu này anh đâu chỉ nói một lần?

Dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy, Hà Thanh vừa nghe đã không chịu nổi, trước mắt một mảnh ánh sáng trắng lóe lên, đến khi ý thức trở lại thì đã là ngày hôm sau.

"..."

Hà Thanh vào phòng tắm tắm rửa, dọn dẹp ga giường bẩn ném vào máy giặt, hai tay chống lên chiếc máy đang rung lắc, bắt đầu ngẩn người.

Thực ra, cậu đã sớm nhận ra mình khác biệt với người khác. Những cậu con trai cùng tuổi hoặc khác tuổi, ánh mắt của họ, sự theo đuổi và săn đón của họ đều dành cho các cô gái, chỉ có mình cậu là khác biệt. Ánh mắt cậu làm gì có chuyện bị người khác phái hấp dẫn, chỉ có một mình Hải Yến mà thôi.

"Trong mắt em chỉ có anh" chính là trạng thái cuộc sống thường ngày của Hà Thanh.

Hà Thanh vẫn nhớ rõ ràng, tiết sinh học lớp tám dạy về giáo dục giới tính hôm đó, Hải Yến đã nói với cậu những lời này.

Anh dịu dàng nhìn cậu, đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa của cậu. "Nhóc con ngoan nhé, trên thế giới này sẽ luôn có người âm thầm yêu thương em — có lẽ em sẽ biết, có lẽ em không biết. Và một ngày nào đó, em cũng sẽ yêu một người...em sẽ muốn cho người đó biết, hoặc sẽ muốn giấu kín trong lòng, điều đó không quan trọng, quan trọng là em phải tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác — bất kể đưa ra lựa chọn nào."

Vừa hồi tưởng lại, Hà Thanh không khỏi sờ lên vành tai của mình, nơi đó từng được...đúng vậy, được người trong lòng của cậu hôn. Lúc này sờ vào, hơi nóng vẫn còn sót lại, thiêu đốt khiến cả người cậu tê dại.

Người trong lòng...

Hà Thanh nhắm mắt lại.

Hải Yến ghé đầu lại gần, nhẹ nhàng mổ một cái lên vành tai Hà Thanh, rồi tiếp tục chậm rãi nói: "Tất nhiên, anh phải nói với em rằng — em thích phụ nữ, hay thích đàn ông, thích người hoạt bát, hay thích người trầm tính, đều không sao cả. Trọng điểm không phải là người đó như thế nào, mấu chốt là em có ''thích'' hay không. Chỉ cần em thích, tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề. Giới tính, tuổi tác, học vấn...rất nhiều thứ, trước ''tình yêu'' đều không đáng nhắc đến. Sức mạnh của nó rất lớn, nhưng cũng rất dày vò con người."

Lúc đó, Hải Yến còn nói rất nhiều, dạy cho Hà Thanh vô số điều mà sách vở không dạy được. Mà điều bản thân cậu ấn tượng sâu sắc nhất lại là tiếng thì thầm khe khẽ của Hải Yến.

"Bé ngoan của anh à, anh hy vọng em vĩnh viễn sẽ không yêu một ai đó, cái cảm giác ''trằn trọc'' thực sự không hề tốt đẹp chút nào, tốt nhất là em đừng bao giờ nếm trải.

"Thật đấy, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ nếm trải."

Hà Thanh đưa tay lên, vừa vặn hứng được giọt nước mắt đang trượt xuống.

Anh Yến, anh Yến của em.

Anh có thể mãi mãi là của em không?

Cái mùi vị không tốt đẹp đó em đã nếm trải rồi, nhưng em sẽ không buông tay.

Mười lăm tuổi là anh, hai mươi lăm, ba mươi lăm, bốn mươi lăm tuổi cho đến khi em chết cũng là anh.

Lại gọi em một tiếng bé ngoan đi, quãng đời còn lại em đều cho anh.

Cậu đột nhiên gục xuống máy giặt gào khóc nức nở, nhưng vẫn luôn im lặng không tiếng động nào.

·

Khi đó Hải Yến đã sắp lên năm hai Đại học, bận rộn đủ thứ chuyện, chỉ có những ngày nghỉ lễ theo quy định của nhà nước hoặc những kỳ nghỉ ngắn của trường mới về nhà lớn.

Vì bận rộn, số lần anh về nhà ít đi, nhưng không có nghĩa là anh không nhớ cục cưng của mình.

Trên thực tế, anh đã gần như bị nỗi nhớ nhung ăn mòn đến chết rồi.

Nhưng anh không thể nói ra được — không chỉ đơn thuần là nỗi nhớ nhung dành cho "em trai", còn bao gồm cả sự nhớ nhung dành cho người mình thích.

Rất nhiều lần Hải Yến đã suýt không nhịn được mà nói thẳng với Hà Thanh:

"Anh đây thích em đó."

"Anh chưa bao giờ coi em là em trai."

"Thứ tình cảm này không phải là tình cảm dành cho người nhà, mà là dành cho người yêu."

"Anh...tóm lại là thật sự rất rất thích em."

"Một ngày không gặp em, anh sẽ rất rất nhớ cục cưng Hà Thanh của mình."

"Hà Thanh là cục cưng của anh, cục cưng của riêng mình anh."

...

Nhưng anh không thể.

Sao anh có thể đẩy người mà mình trân quý nhất xuống vực sâu chứ? Nỗi đau yêu mà không được này một mình anh chịu đựng là đủ rồi.

Đôi khi Hải Yến cũng cảm thấy mình rất may mắn.

Có những người có lẽ mấy năm mới gặp được người mình yêu một lần, có những người thậm chí vĩnh viễn không thể gặp được, hoặc già chết không qua lại, hoặc âm dương cách biệt...huống chi, bọn họ đã từng sớm chiều ở bên nhau, cùng nhau tỉnh giấc trên một chiếc giường, làm gì cũng có nhau.

Những ký ức tươi đẹp đã đủ để Hải Yến khắc cốt ghi tâm suốt đời rồi.

Nhưng phần lớn thời gian, anh vẫn nghiến răng nghiến lợi không cam tâm. Tại sao cục cưng của anh cuối cùng lại thành của người khác, mỉm cười với người khác, đối xử tốt với người khác, ngoan ngoãn phục tùng người khác...chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này thôi, Hải Yến đã cảm thấy đỉnh đầu mình sắp nổ tung rồi.

Là vì ghen tị.

Thuộc về anh, thì vĩnh viễn là của anh

Hải Yến vu.ốt ve hình nền điện thoại — đó là bức ảnh Hà Thanh mặc đồng phục, chụp trong lễ tốt nghiệp. Vẫn là tự tay anh chụp cho cậu.

Tại sao mình không liều một phen nhỉ?

Hải Yến thầm nghĩ.

Nếu không, mình sẽ vĩnh viễn không thỏa mãn — chỉ cần một ngày chưa chiếm được em.

·

Hà Thanh muốn đi gặp Hải Yến, lén lút đi.

Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp hai rất dài, các bạn cùng lớp đều có sắp xếp riêng, tụ tập thành nhóm đi du lịch tốt nghiệp, còn bạn của cậu — được rồi, bạn học Chu Chu chơi khá thân với cậu cũng đi chơi với cậu em hàng xóm tên A Mộc của cậu ấy rồi.

Hà Thanh dù muốn tìm người nói chuyện trực tiếp cũng không thể thực hiện được.

Cậu dành một tuần để suy nghĩ xem tình cảm của mình dành cho anh Yến rốt cuộc là loại nào.

Cuối cùng rút ra kết luận, chính là loại thích mà không ai có thể thay thế, nhất định phải là anh.

c** nh* hơn những người xung quanh hai tuổi, bạn học có đôi có cặp cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngay cả khi so với những "người cùng tuổi" thực sự, thì việc Hà Thanh đến giờ mới mơ mơ hồ hồ hiểu được "tâm trạng thầm mến" cũng thực sự là quá muộn.

Hà Thanh từ trước đến nay đều không có hứng thú gì với con gái, thậm chí còn không muốn nhìn — cũng không phải là không có cô gái nào tỏ tình với cậu, số lượng còn không ít, một số hành vi còn thẳng thắn đến mức khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như sự theo đuổi có thể gọi là "mãnh liệt" này là anh Yến dành cho cậu – dù chỉ là mơ, cậu cũng đã từng khao khát như vậy – cậu chắc chắn sẽ ngay lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó lao vào lòng đối phương, lớn tiếng hô một câu: "Em đồng ý!"

...Chắc chắn đây là mơ rồi, cậu căn bản có nói được đâu.

Hà Thanh đương nhiên từng nghĩ, nếu cuối cùng mình cong, thì đối tượng mình thích cũng chỉ có thể là Hải Yến.

Không thể nào là người khác. Có lẽ đây cũng là một loại định mệnh.

— Cậu không phải là một thằng ngốc không biết gì cả, Chu Chu từng nói rõ với cậu rằng xu hướng tính dục của cậu ấy là nam, cậu cũng không cảm thấy có gì không đúng.

"Love is love."

Hà Thanh chống cằm, không kìm được mà lẩm bẩm trong lòng.

Tình yêu chính là tình yêu.

Ai quy định con trai nhất định phải thích con gái? Hà Thanh vẫn luôn nghĩ như thế. Vì vậy, khi đột nhiên biết mình thích con trai, cậu cũng không hề hoảng loạn.

Vậy nên sự yêu mến của mình dành cho anh Yến không hề dơ bẩn, cậu không cho rằng chuyện này đáng xấu hổ, thậm chí còn tự hào — người trong lòng cậu ưu tú như vậy, lợi hại hơn tất cả những người khác.

Tình cảm này đến muộn một chút, may mắn thay, cậu vẫn kịp.

Hà Thanh lại đột nhiên vui mừng khôn xiết, ngày mai gặp anh Yến nên nói gì đây?

Ôm chắc chắn là nhiệm vụ đầu tiên rồi

Tiếp theo, cậu sẽ dùng tay ra hiệu, hoặc dùng bút viết.

"Anh Yến, anh có nhớ em không? Là loại nhớ nào thế?"
 
Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện
Chương 23: Chương 23



Hải Yến cuối cùng cũng rảnh rang. Sau chuỗi ngày bận rộn dài đằng đẵng, kỳ nghỉ ngắn ngủi của anh mới muộn màng đến.

Hôm nay anh có thể thu dọn đồ đạc về nhà, nhưng anh tạm thời không muốn, chỉ muốn nhanh như chớp lao về nhìn Hà Thanh một cái — hành lý này nọ thật vướng víu.

Dù sao thì hai ngày nữa cũng có thể bóc lột sức lao động vị thành niên rồi, tiện thể đưa cục cưng của anh về trường dạo chơi. Biết đâu sau này lại là bạn học, làm quen trước cũng chẳng có gì không tốt.

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, Hải Yến quét sạch vẻ mệt mỏi và uể oải trước đó, gần như mang theo toàn bộ niềm vui. Anh quẹt thẻ qua cổng kiểm tra an ninh, tuyến tàu số 3 cũng rất biết điều, không bắt anh phải đợi lâu.

Nửa tiếng đi tàu chẳng dài chút nào, nhưng Hải Yến vẫn không nhịn được, mở WeChat, rồi lại cảm thấy nên tạo cho người ta một bất ngờ nên thoát ra.

Ai ngờ người được anh ngày nhớ đêm mong như có thần giao cách cảm, gửi tới một cuộc gọi thoại.

"..."

Hải Yến bắt máy ngay lập tức, tiếng hít thở của đối phương truyền đến từ loa, từng tiếng từng tiếng như búa tạ nện vào tim anh.

Nhưng không nhìn thấy người. Hải Yến bèn ấn tay chuyển sang cuộc gọi video. Lần này cuối cùng cũng thỏa mãn rồi, Hải Yến nhìn đi nhìn lại, vui mừng khi cục cưng nhà mình không những không gầy đi mà sắc mặt còn ngày càng hồng hào hơn.

Hà Thanh ở đầu dây bên kia cũng trợn tròn mắt vì giá trị nhan sắc cao của ai đó, hoàn toàn không góc chết, quay từ dưới lên trên cũng không thấy nửa phần xấu xí.

[Anh Yến!!!!!!!!!]

Cậu gửi tới một tin nhắn, rồi lôi tai nghe ra đeo vào, chờ Hải Yến lên tiếng.

Nhiều dấu chấm than như vậy, hiển nhiên là cậu đang vui mừng khôn xiết.

Hải Yến không nhịn được mà cười ngây ngô theo Hà Thanh, không hiểu tại sao chẳng làm gì cả, chỉ nhìn nhau như vậy thôi mà cảm xúc tốt đẹp đã tự động ùa đến.

"Cục cưng, anh nói này, hôm nay anh..."

Màn hình ở đầu dây bên kia đột nhiên rung lắc, Hà Thanh vừa gật đầu đáp lời, ra hiệu cho anh biết là mình đang nghe, vừa ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây, dường như đang lẫn trong dòng người, từ một không gian tương đối yên tĩnh di chuyển đến một nơi ồn ào.

Theo bước chân của Hà Thanh, trên màn hình thậm chí còn xuất hiện đỉnh đầu của người khác.

Hải Yến cảm thấy không ổn lắm, trần nhà này sao nhìn càng lúc càng quen thế nhỉ...

Tiếp đó, Hà Thanh như thể đạp lên thứ gì đó, rõ ràng bước chân hoàn toàn không di chuyển, mà trần nhà vẫn luôn thay đổi, từ từ chuyển dời...

"Em đang ở đâu thế? Dựng điện thoại lên, cho anh xem xung quanh nào."

Hà Thanh vươn tay nắm lấy tay vịn, dời tầm mắt về phía điện thoại, nghe những lời như rót mật vào tai từ tai nghe, tim cậu đập thình thịch không ngừng.

Thì ra nghe người mình thích nói chuyện là cảm giác này — nơm nớp lo sợ, sợ bỏ lỡ điều gì đó. Một câu đương nhiên là không đủ, cậu còn muốn nghe nhiều hơn, những lời thì thầm tỉ tê hơn nữa.

Mỗi một chữ đều chẳng khác gì thánh chỉ, cho nên cậu phải làm theo.

Hải Yến không hiểu mình đang căng thẳng điều gì, cậu nhóc đã không còn là đứa trẻ ngây ngô ngày xưa nữa, tuyệt đối không thể lạc đường. Hơn nữa cậu còn cao ráo như vậy, sao có thể là đối tượng bị người ta lừa gạt được...

Ánh mắt anh nóng rực, chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn trên màn hình, cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn nhào tới cắn một cái. Anh vừa thấp thỏm vừa rất nóng lòng muốn biết đối phương rốt cuộc đang ở đâu.

Hà Thanh mím môi, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng khi muốn tạo bất ngờ mà lại bị vạch trần trước, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ điện thoại lên —

Cậu đã lên đến tầng hai, đi thêm vài bước rời khỏi thang máy, xoay một vòng tại chỗ, quay phim tỉ mỉ một lượt, sợ Hải Yến nhìn không rõ.

Hải Yến quả thực cũng đã nhìn rõ, đặc biệt là bốn chữ "Ga Bắc Nam Thành" to bự kia.

"Em..."

Thảo nào vừa rồi thấy quen thuộc đến thế, đây rõ ràng là trạm chờ tàu điện ngầm mà anh đã đứng hai mươi mấy phút trước mà!

Cục cưng nhà anh ngồi tàu điện ngầm đến tìm anh!

Mà bản thân anh bây giờ đã sắp về đến nhà mình rồi!

Giọng nữ thông báo trên tàu điện ngầm đúng lúc vang lên: "Đã đến ga Trung học Nam Thành, hành khách xuống tàu vui lòng mang theo hành lý cá nhân, xuống tàu từ cửa bên phải, chú ý cửa tàu đóng, ga tiếp theo là..."

Lần này đến lượt Hà Thanh ngây người, cậu suýt chút nữa mất hồn, luống cuống gõ chữ.

[Anh Yến!!!!!!!!!!]

Lại là một tràng dấu chấm than, còn gõ dư một cái, Hải Yến không cần nghĩ cũng biết cậu đang kinh ngạc đến mức nào, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Biết làm sao giờ, còn một trạm nữa là đến nhà mình rồi."

[Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà...]

Hà Thanh lại gửi một biểu tượng mặt khóc qua, khóe miệng hơi trĩu xuống, vẻ mặt rất buồn bực.

Cậu luống cuống đứng đó, người đi đường xung quanh tới tới lui lui, đều là những người có mục tiêu rõ ràng hoặc là đang vội vã bắt tàu điện ngầm, hoặc là vội vàng rời khỏi ga tàu điện ngầm để làm việc khác.

Chỉ có một mình cậu, ngây ngốc đứng đó, tiến không được, lùi cũng không xong.

Hải Yến ban đầu cũng tính toán sẽ tạo bất ngờ cho Hà Thanh.

Kỳ nghỉ của anh chẳng dễ dàng gì mới có được, anh càng không muốn lãng phí, chỉ muốn ở bên Hà Thanh cả ngày lẫn đêm.

Vậy mà người này thi cấp ba còn chưa xong đã nghĩ đến chuyện chạy tới tìm mình. Nói hết nước hết cái, còn tưởng rằng ý định nhỏ bé kia đã bị dập tắt rồi chứ, hóa ra chỉ là tạm thời dừng lại thôi!

Rõ ràng hôm nay anh đã dậy đủ sớm rồi, Hải Yến còn định dùng cách c*n m* để gọi người ta dậy nữa chứ, kết quả vẫn bị người ta giành trước một bước...

Đây có tính là tâm linh tương thông không nhỉ?

"Bây giờ phải làm sao đây?" Hải Yến đã chuẩn bị bắt tàu điện ngầm ngược chiều quay lại ga Bắc Thành, chỉ là xấu tính muốn trêu chọc Hà Thanh một chút. "Hôm nay anh không có cơ hội gặp cục cưng rồi sao? Buồn quá..."

Hà Thanh điên cuồng lắc đầu, tai nghe bị cậu lắc đến sắp rơi ra. Cậu không chờ đợi nữa, vội vàng bước nhanh, hấp tấp muốn bắt thang máy. Suýt nữa thì đi nhầm, cậu lại vội vàng đi đến bên kia, chuẩn bị đi xuống.

[Không phải đâu.]

[Anh Yến.]

[Em quay lại tìm anh.]

[Đợi em với.]

[Anh đợi em được không?]

[Em đến ngay đây.]

Tin nhắn Hà Thanh gửi tới nhanh như bay, nếu không phải sợ đụng phải người khác, cậu đã chạy luôn rồi.

"Đừng đừng đừng." Thấy người ta sắp lên tàu điện ngầm quay về thật, Hải Yến không muốn trải nghiệm cảm giác đi ngược chiều lần nữa, dịu giọng dỗ dành. "Anh chỉ muốn nhìn em thôi, nhìn ở đâu mà chẳng được. Em tìm chỗ nào đó ngồi xuống đi, đừng vội, giờ em phải đợi anh, đợi anh dẫn em đi ăn đồ ngon, có muốn ăn không?"

Bước chân Hà Thanh chậm lại, ngoan ngoãn tìm một cái ghế chờ tàu ngồi xuống, trả lời:

[Muốn ăn.]

[Còn muốn xách đồ giúp anh Yến.]

[Rồi cùng nhau về nhà.]

"Đúng, cục cưng nhà anh ngoan quá! Vốn dĩ không muốn sai bảo em nhanh như vậy đâu, ai bảo em tự động đưa tới cửa làm gì?"

Hải Yến đã lên chuyến tàu số 3 quay trở lại, anh chú ý thấy ánh mắt kinh ngạc của nhân viên an ninh, đoán chừng người ta còn tưởng anh có vấn đề, đi tàu điện ngầm như đi chơi vậy.

Ông đây không phải đang giết thời gian...là đang trên đường ôm lấy bảo vật nhà mình đó.
 
Sông Trong Biển Lặng - Ác Quỷ Bất Thiện
Chương 24: Chương 24



Hải Yến ngồi trên xe lăn, dồn sức muốn đứng dậy — anh lo cái khe hở lớn ở giữa sẽ làm kẹt bánh xe.

Nhưng cánh cửa tàu "tít" một tiếng rồi mở ra không cho anh nhiều cơ hội tích sức, người phía sau muốn xuống tàu cũng không đợi anh chậm chạp, may mà Hà Thanh đã chờ sẵn bên trạm, nhanh chân bước tới.

Cậu đặt một tay lên lưng xe, tay kia nắm lấy tay vịn, gần như bế cả người lẫn xe lăn của Hải Yến lên, bước một bước dài lên trạm.

Hải Yến được đặt xuống an toàn: "..." Mặt anh ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, nhưng người nhỏ bé trong lòng lại không nhịn được nhảy cẫng lên, hét lớn: "Má ơi! Đẹp trai quá! Bạn trai mạnh mẽ quá đi!"

Hà Thanh, người vừa thể hiện sức mạnh của mình, lại đột nhiên ngượng ngùng, chỉ ngoan ngoãn đẩy xe lăn phía sau, dù trong lòng cậu rất muốn ôm anh Yến một cái — không, là vài cái mới đúng.

Hai người di chuyển theo dòng người, nhanh chóng lên thang máy, rời khỏi ga tàu điện ngầm.

Đối diện với đường lớn, Hải Yến lặng lẽ chờ đợi một lúc, cái cần tới vẫn chưa tới.

"Cục cưng à, em không thấy...mình còn thiếu gì sao?"

Hà Thanh đẩy Hải Yến vào trong một chút, thấy anh hoàn toàn khuất dưới bóng cây mới ngồi xổm xuống trước mặt Hải Yến.

Chàng thiếu niên cao lớn hơn trước nhiều, tuy vẫn chưa thể ngang tầm với người đang ngồi, nhưng ít nhất cũng không còn đối diện với...vị trí khó xử như trước nữa.

Hà Thanh đặt hai tay lên đầu gối Hải Yến, nhìn anh chăm chú, ánh mắt lướt qua từng tấc một như mang theo ngọn lửa.

— Cậu không chắc việc nhìn chằm chằm như vậy có làm lộ cảm xúc thật của mình hay không, nhưng Hà Thanh không thể kiềm chế được. So với sự lo lắng bất an khi bị người khác bắt gặp, điều đang trào dâng trong lòng cậu lúc này là niềm vui gấp 200%.

Là cảm giác thôi thúc muốn nhào vào lòng anh Yến, cọ cọ chỗ này, sờ sờ chỗ kia.

Và cậu đã thực sự làm vậy.

Hà Thanh kéo tay Hải Yến, cả hai tay, với mục tiêu rõ ràng. Cậu nghiêng đầu gối lên tay phải, thân mật cọ cọ, tay trái thì được kéo đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.

Giây trước Hải Yến còn đang suy nghĩ: "Em ấy không lại gần mình, em ấy ghét mình rồi sao?" Giống như người nhỏ bé đang cầm một bông hoa, lúc thì xé một cánh hoa "Em ấy yêu mình", lúc thì xé một cánh hoa "Em ấy không yêu mình"...

Giây sau pháo hoa đã nổ tung trên đầu anh.

Còn nổ bùm bùm một lúc lâu, mang theo luồng điện rít gào lướt qua.

Hải Yến nâng mặt Hà Thanh lên. "Đến giờ cơm rồi, muốn ăn gì nào?"

Hà Thanh phồng má, chu môi về phía Hải Yến, ý nói, anh nấu.

"Được thôi, mèo con tham ăn." Trước khi rụt tay về, anh còn véo má Hà Thanh một cái.

Cảm giác vẫn tốt như mọi khi.

.

Hải Yến ở phòng đôi, người bạn cùng phòng duy nhất đã là sinh viên năm ba, đi thực tập nên đã chuyển hết đồ đạc đi, nhưng vẫn chưa trả phòng — vừa hay không có ai khác chuyển vào.

"Bạn cùng phòng của anh là Ngô Lẫm, cũng là một người nhảy lớp, giờ mới...mười chín? Chắc vậy, anh không để ý lắm." Hải Yến chỉ vào chiếc giường trống không bên cạnh tường. "Nghe nói còn là ca sĩ hát ở quán bar, cũng có chút tiếng tăm trong giới đấy, có cơ hội anh sẽ dẫn em đi nghe thử."

Hải Yến vừa vào cửa đã rời khỏi xe lăn, giờ anh đã có thể đi lại bình thường trong thời gian ngắn. Bình thường ở một mình trong phòng, có thể đứng thì anh tuyệt đối không ngồi, tập luyện nhiều chút cũng không có gì xấu.

Hà Thanh cũng thay dép lê, đóng cửa rồi chạy vù đến bên Hải Yến, đi vòng quanh anh mấy vòng, vẻ mặt rất kinh ngạc.

"Sao vậy? Không nhận ra anh trai em nữa à?" Hải Yến mở tủ lạnh, khom lưng xem còn đồ gì. Mấy ngày nay anh bận làm đề tài, cũng lâu rồi chưa đi siêu thị, súp lơ không còn, chỉ còn một bó rau muống.

Nói đến đây, Đại học Nam Thành quả không hổ danh là một trong những trường hàng đầu, ký túc xá hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "sang trọng", còn có cả bếp riêng — đây cũng là một lý do lớn khiến Hải Yến từ bỏ ý định thuê nhà.

Ban đầu, anh tìm một đàn anh sắp tốt nghiệp ở cùng là để có cơ hội cho cậu nhóc nhà mình thỉnh thoảng đến ở, giờ xem ra, "kế hoạch nhỏ" hoàn toàn có thể thực hiện được rồi.

"Cục cưng, vào giúp anh rửa rau muống đi."

Nhớ ra vẫn chưa xin phép chủ nhân chiếc giường, Hải Yến dựa vào tường, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngô Lẫm.

Hà Thanh vẫn luôn đi sát theo sau Hải Yến, bảo vệ anh cẩn thận, sợ anh ngã. Nghe thấy vậy, cậu ngoan ngoãn gật đầu. Đến bên bồn rửa, vừa cầm rau muống lên, đột nhiên nhớ ra điều gì, cậu lại quay về bên Hải Yến, nhìn chằm chằm anh đang gõ chữ.

Hải Yến không hề né tránh. "Đang xin phép mượn giường Ngô Lẫm đấy, nè, không có tán tỉnh mấy em gái lẳng lơ nào đâu nhé." Anh xoay cổ tay, màn hình hiện ra trước mặt Hà Thanh.

[Anh Lẫm, anh có đó không?]

Ngô Lẫm trả lời ngay lập tức.

[Bình thường không thấy chú khách sáo thế này nhỉ.]

[Có chuyện gì, nói đi.]

Hải Yến gõ chữ lạch cạch.

[Cho tôi mượn giường của anh chút nhé, mong được phê chuẩn.]

Bên phía Ngô Lẫm hiện "Đối phương đang nhập..." một lúc lâu, cuối cùng hiện ra một biểu tượng cảm xúc "Trai đẹp cạn lời...".

[Anh còn tưởng từ khi anh đi, chú đã độc chiếm hai giường rồi chứ.]

[Chuyện nhỏ, cứ nằm tự nhiên.]

[Chỉ là hơi bụi thôi, nhớ quét dọn nhé.]

"Thấy chưa? Anh trai em trong sạch nhé." Hải Yến khóa màn hình, bỏ điện thoại vào túi quần, vươn tay xoa đầu Hà Thanh. Tên nhóc này vừa nghỉ hè đã cạo đầu, giờ tóc dài ra châm chích cả tay, nhưng chính cái cảm giác quen thuộc này khiến anh rất hài lòng. "Mau đi rửa rau đi, lát nữa anh làm món ngon cho em, anh đi trải giường đây."

Thấy Hà Thanh vẫn nhìn chằm chằm mình không chịu nhúc nhích, Hải Yến cười cười, an ủi một câu: "Tối nay em ngủ giường anh nhé, giường anh không bụi, không bẩn đâu."

Anh giả vờ không nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt cậu, ép mình dời mắt đi.

Bởi vì ánh mắt đó rõ ràng đang hỏi:

Tại sao chúng ta không thể ngủ cùng nhau?

Trước đây không phải vẫn thế sao?

Chúng ta không thể giống như...trước đây nữa sao?

Hải Yến cất điện thoại quá nhanh, Hà Thanh không nhìn thấy hai câu cuối cùng Ngô Lẫm gửi tới.

Nếu Hà Thanh nhìn thấy, chắc chắn cậu sẽ hiểu được cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay của Hải Yến.

[Này, người tối nay đến là cậu nhóc mà cậu ngày nhớ đêm mong, hở tí là nhắc đến đấy à?]

[Không thể ngủ riêng giường với người trong lòng được đâu đồ ngốc, nhân cơ hội thử lòng một chút, phải biết nắm bắt thời cơ chứ!]

Đến khi Hải Yến nhìn thấy tin nhắn thì đã là nửa đêm lúc anh tỉnh giấc, theo thói quen mò điện thoại xem giờ.

Ánh đèn vừa bật, chiếu sáng người đang cuộn tròn bên mép giường, nép sát vào người anh.

— Chàng trai cao lớn như vậy lại chỉ dám nép vào một góc nhỏ xíu, đương nhiên là ngủ không thoải mái, nhưng vẻ mặt cậu lại rất an tâm, mãn nguyện.

Lòng Hải Yến quặn thắt.

Do dự một hồi, Hải Yến vẫn quyết định đẩy cậu nhóc vào phía trong, chia cho cậu một nửa chiếc gối. Anh giũ chăn điều hòa, đắp lên người Hà Thanh, rồi nghe theo tiếng gọi của con tim, nằm xuống bên cạnh cậu.
 
Back
Top Bottom