Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 190: Không có năng lực, trách ai được?



Nam Tinh bước vào sảnh lớn tầng một.

Vừa thấy cô đi vào, cô nhân viên lễ tân liền nhận ra ngay.

Mắt lễ tân sáng lên, cười nói:

"Nam Tinh tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô không?"

Nam Tinh ngẩn người, sau đó đáp:

"Tôi tìm Quyền Tự."

Nghe vậy, lễ tân hơi khựng lại:

"Xin hỏi cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn, rất tiếc tôi không thể để cô vào."

Vừa nói, lễ tân vừa lén đánh giá Nam Tinh.

Nhìn xong, không khỏi thầm cảm thán: Người thật còn đẹp hơn cả trên mạng.

Nam Tinh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Quyền Tự.

Trong lúc chờ đợi, cô lại một lần nữa nhìn thấy Jill.

Jill mặc một bộ vest, đang bước vào tập đoàn Quyền Thị cùng một quản lý bộ phận.

Nam Tinh kéo thấp vành mũ, hơi nghiêng mặt sang một bên.

Jill và quản lý bộ phận nhanh chóng lên thang máy rời đi.

Lễ tân cố gắng kìm chế ánh mắt đánh giá, trong mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ và thán phục.

Nếu mình có thể đẹp như cô ấy thì tốt biết mấy?

Càng nhìn, ánh mắt càng không tự chủ được mà dán chặt vào khuôn mặt Nam Tinh.

Nam Tinh ngước mắt lên, ánh nhìn chạm phải ánh mắt của lễ tân.

Cô hơi ngẩn ra.

Cô lễ tân cũng giật mình, vội vàng nói:

"À, ờ... Cô còn cần tôi giúp gì nữa không?"

Nam Tinh gật đầu:

"Hai người vừa vào thang máy là ai vậy?"

Lễ tân liếc nhìn về phía thang máy, sau đó trả lời:

"À, một người là quản lý bộ phận marketing. Còn người kia, có lẽ là nhà đầu tư, tôi cũng không rõ."

Nghe xong, Nam Tinh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, tiếng "đing" vang lên, thang máy mở ra.

Quyền Tự bước ra từ thang máy.

Từ xa, anh đã cất tiếng gọi:

"Tiểu Hoa."

Nam Tinh quay đầu nhìn, hơi ngẩn người.

Anh mặc một bộ vest đen, cổ áo hơi mở, đôi mắt xám nhạt nhìn về phía cô, vẻ bực bội và khó chịu trên khuôn mặt đã tan biến.

Khiến anh trông càng đẹp trai và cao quý.

Cô lễ tân cũng ngây người.

Nhị thiếu gia nhà họ Quyền quả thật là yêu nghiệt.

Sáng sớm nay khi anh đến, xung quanh đông người hộ tống, vệ sĩ bảo vệ, cô chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thấy rõ mặt, chỉ nghe nói nhị thiếu gia sức khỏe không tốt.

Giờ thì sức khỏe đã khá hơn, bắt đầu vào công ty làm việc.

Quyền Tự bước đến trước mặt Nam Tinh, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần:

"Tiểu Hoa, anh có đẹp không?"

Nam Tinh gật đầu:

"Ừm, đẹp."

Vừa nói, ánh mắt cô liếc qua vết đỏ dị ứng trên xương quai xanh của anh, liền đưa tay che lại.

Quyền Tự nhếch môi cười, hoàn toàn không bận tâm mình đang ở sảnh lớn tầng một, trực tiếp kéo cô vào lòng.

Cô lễ tân không khỏi kinh ngạc.

Quyền Tự làm việc luôn phóng khoáng, chẳng kiêng nể gì.

Điều này khiến trợ lý Bạch Vũ gặp khó xử.

Bạch Vũ khẽ ho một tiếng:

"Nam Tinh tiểu thư, chúng ta nên lên tầng trước. Quyền tổng đang chờ thiếu gia dự họp."

Thiếu gia quen làm theo ý mình, rõ ràng là đang họp, nhưng vừa nhận được tin nhắn của Nam Tinh tiểu thư liền tự ý xuống dưới, hoàn toàn phớt lờ Quyền tổng.

Khi thiếu gia rời đi, Bạch Vũ trông thấy mặt Quyền tổng đã đen lại.

Nhưng Quyền Tự vẫn không thèm để ý.

Bạch Vũ thông minh, không gọi Quyền Tự mà gọi Nam Tinh.

Quả nhiên, Nam Tinh vừa nghe đã nói:

"Ừ, được thôi."

Nói xong, cô kéo Quyền Tự đi về phía thang máy.

Trước khi rời đi, Quyền Tự liếc nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ khựng lại một chút, nhìn thẳng phía trước, im lặng đi theo Nam Tinh vào thang máy.

Cô lễ tân ngơ ngác nhìn rất lâu.

Họ... họ là một cặp sao??

Đến khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn.

Trong thang máy, hơn nửa người Quyền Tự dựa vào Nam Tinh, trông như một người ốm yếu.

Nam Tinh lặng lẽ nhìn camera trong thang máy, sau đó kéo thấp vành mũ, che mặt.

Bạch Vũ đứng im trong góc, như một trợ lý vô hình.

Tiếng "đing" vang lên, thang máy dừng lại.

Nam Tinh kéo tay Quyền Tự bước ra ngoài.

Ban đầu định tránh camera trong thang máy, không ngờ vừa bước ra, mười mấy người của bộ phận thư ký đồng loạt đứng lên.

Hai bên nhìn nhau trân trối, đều ngẩn người.

Bước chân Nam Tinh khựng lại.

Bạch Vũ lên tiếng giải vây:

"Nam Tinh tiểu thư, văn phòng ở bên này, mời cô."

Nói xong, anh ta dẫn đường, Nam Tinh kéo Quyền Tự bước qua ánh nhìn của mười mấy người, cuối cùng cũng vào văn phòng.

Vừa vào không lâu, Quyền Nhung đến.

Khi Quyền Nhung tới, Nam Tinh đang bôi thuốc cho Quyền Tự.

Quyền Tự ngồi trên sofa, cổ áo hơi mở.

Nam Tinh vừa bôi vừa nói:

"Em không phải lúc nào cũng rảnh qua đây, sau này anh tự làm đi."

Quyền Tự hơi giật mình, không nói gì.

Đang bôi thuốc, cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

Quyền Nhung ngồi trên xe lăn, được trợ lý đẩy vào.

Thấy hai người trên sofa, sắc mặt anh ta lạnh lùng:

"Em nhàn nhã quá nhỉ."

Tay Nam Tinh khựng lại, bôi gần xong rồi, cô vặn nắp chai thuốc, ngồi dịch sang một bên.

Quyền Tự ngẩng đầu, liếc nhìn:

"Có việc gì?"

Quyền Nhung giơ tay, ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý đặt một xấp tài liệu lên bàn làm việc, rồi nói:

"Quyền tiên sinh, đây là một số tài liệu của các dự án, mời ngài xem qua."

Quyền Tự liếc qua đống tài liệu, không nói gì.

Ánh mắt Quyền Nhung lướt qua Nam Tinh, trầm giọng nói:

"Quyền Tự, đã quyết định vào công ty thì phải xử lý công việc cho tốt. Nếu quá đắm chìm vào tình cảm, sẽ khó làm mọi người nể phục."

Nam Tinh cầm chai thuốc, nghe lời Quyền Nhung, cảm thấy rất có lý, liền gật đầu đồng tình.

Cô tập trung xử lý công việc, thường sẽ không liên lạc với Quyền Tự, tránh làm ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc.

Thấy cô gật đầu, Quyền Nhung rất hài lòng.

Cô đúng là người biết rõ giới hạn.

Tuy nhiên, Quyền Tự lại không hài lòng.

Tiểu Hoa nhà anh lại đồng tình với suy nghĩ của anh trai, quan điểm hai người còn hợp nhau như thế.

Anh tiến lại gần Nam Tinh, giả vờ thắc mắc:

"Tiểu Hoa thấy, anh ấy nói đúng sao?"

Nam Tinh chớp mắt:

"Khi làm việc, vẫn nên bớt cảm xúc cá nhân."

Cô nói thật lòng.

Quyền Tự trầm giọng:

"Lúc anh không ở đây, Tiểu Hoa sẽ quên anh, không nhớ gì đến anh nữa?"

Nam Tinh ngẩn ra, chớp mắt vài lần, im lặng.

Khi cô tập trung làm việc, quả thật rất ít khi nghĩ đến anh.

Quyền Tự nhìn phản ứng của Nam Tinh là biết mình nói đúng.

Sắc mặt anh trầm xuống, quay sang nhìn Quyền Nhung, giọng lạnh nhạt:

"Một người độc thân như anh không chỉ đến dạy em làm việc, mà còn dạy cô ấy làm việc sao?"

Quyền Nhung cười lạnh:

"Không giữ được lòng phụ nữ, trách ai được?"

Đôi mắt xám nhạt của Quyền Tự hơi động:

"Lời này, chắc đang nói về chính mình nhỉ."

Hai anh em đột nhiên bắt đầu công kích nhau, không hiểu vì sao lại đối đầu như vậy.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 191: Chương 191



Bầu không khí trong phòng lặng đi trong chốc lát.

Bạch Vũ và một trợ lý khác liếc nhìn nhau.

Cuối cùng, trợ lý của Quyền Nhung lên tiếng:

“Chủ tịch Quyền, mười phút nữa có một cuộc họp cần bắt đầu.”

Ánh mắt của Quyền Nhung cuối cùng cũng rời khỏi Quyền Tư, cánh tay đặt trên tay vịn xe lăn, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Đi thôi.”

“Vâng, thưa Chủ tịch.”

Lời vừa dứt, trợ lý liền đẩy xe lăn đưa Quyền Nhung rời khỏi.

Không lâu sau, Bạch Vũ cũng rời khỏi văn phòng.

Mười phút sau.

Nhóm chat nội bộ của nhân viên công ty sôi sục:

“Quyền tiên sinh lại kéo một cô gái vào văn phòng!!!”

“Á! Tôi nhìn thấy ở sảnh tầng một! Hai người họ thật sự rất xứng đôi!”

“Cô gái đó đẹp quá!”

“Đó là người đại diện đang rất hot trên mạng đúng không?”

“Nam Tinh! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, video cô ấy chơi piano trước đây khiến tôi kinh ngạc mãi!”

“Không ngờ Quyền Tự tiên sinh đã có người yêu. Ôi, thật tiếc quá!”

“Tôi khinh! Người phía trên tiếc gì chứ? Không có Nam Tinh thì cũng không đến lượt cô đâu.”

“Wow, Quyền tiên sinh ngày đầu tiên đến công ty mà Nam Tinh đã xuất hiện, là đến tuyên bố chủ quyền sao?”

“Đúng vậy, tôi quan sát suốt đấy, cô ấy cứ nắm tay Quyền tiên sinh mãi.”

“Quyền tiên sinh đẹp trai thế, Nam Tinh cũng đẹp thế, cô nói xem con của họ sinh ra sẽ đẹp đến mức nào?”

“Phụt! Người phía trên nghĩ xa thật. Chưa cưới mà đã tính đến con cái?”

“Nhưng phải nói một điều, ngoài đời Nam Tinh còn đẹp hơn trong video rất nhiều.”

“Tôi cũng nhìn thấy, cảm giác cô ấy còn khí chất hơn, khuôn mặt tinh tế hơn.”

“Nhìn người ta đi, rồi nhìn lại chúng ta.”

“Thôi, không nhắc nữa, làm việc đi.”

Nhóm chat nhân viên vẫn rôm rả.

Còn ở phía Nam Tinh, tình hình cũng không khá hơn là bao.

Trong văn phòng, trên bàn bày đầy thức ăn, ánh mắt Quyền Tự u ám nhìn cô.

Nam Tinh không hề dao động, cứ tập trung ăn, như thể không cảm nhận được cảm xúc của anh.

Cuối cùng, khi Nam Tinh gần ăn xong, Quyền Tự lên tiếng:

“Tiểu Hoa...”

Anh vừa mở lời, miệng liền bị nhét một miếng thịt bò, chặn đứng câu nói tiếp theo.

Nam Tinh nhìn anh, nghiêm túc nói:

“Từ nay em sẽ cố gắng nghĩ về anh nhiều hơn.”

Quyền Tự nhướng mày.

Vừa nuốt miếng thịt, lại một miếng cá được đẩy vào miệng anh.

Hiển nhiên, Nam Tinh không định để anh mở miệng.

Trong hơn mười phút tiếp theo, Quyền Tự nhận hết thức ăn từ Nam Tinh.

Cô đút gì, anh ăn nấy.

Mi mắt rủ xuống, cuối cùng anh cũng im lặng.

Nam Tinh thầm nghĩ, nói không lại anh, cách tốt nhất là khiến anh không thể nói gì.

Vừa nghĩ vừa tiếp tục đút.

Bạch Vũ ở ngoài canh giờ, thấy cũng khá rồi, bước vào thu dọn.

Nhìn thấy hộp đồ ăn trống trơn trước mặt Quyền Tự, Bạch Vũ sững sờ.

Thiếu gia hôm nay ăn ngon miệng vậy sao?

Anh ta nhìn hai người trên sofa không nói lời nào, cười hỏi:

“Nam Tinh tiểu thư, hôm nay thức ăn có hợp khẩu vị không?”

Nam Tinh ngẩng đầu chớp mắt:

“Ừm, rất ngon.”

Bạch Vũ cười gật đầu:

“Vậy thì tốt.”

Nói rồi, anh ta bước tới dọn dẹp.

Lúc Bạch Vũ chuẩn bị rời đi, Nam Tinh cũng đứng lên:

“Em cũng đi đây.”

Thấy cô vội vã muốn đi, Quyền Tự khẽ suy tư.

Ừm, có vẻ mình ép cô ấy hơi căng rồi.

Lần hiếm hoi Quyền Tự tự kiểm điểm hành động của mình.

Sau khi suy nghĩ, lần này anh rất dễ tính, đáp lời:

“Tiểu Hoa muốn đi đâu? Để Bạch Vũ đưa em.”

Nam Tinh cảnh giác.

Ai biết anh lại định giở trò gì.

“Không cần, em tự đi được.”

Thấy cô cảnh giác, Quyền Tự cũng không nói gì thêm.

Bạch Vũ đưa Nam Tinh xuống tầng, lúc quay lại thì thấy thiếu gia đang ngồi trên sofa trầm ngâm.

Quyền Tự ngồi lặng lẽ một lúc, bỗng ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ:

“Mục đích của tôi rõ ràng lắm sao?”

Bạch Vũ im lặng.

Thiếu gia có mục đích gì chứ, chỉ muốn giữ Nam Tinh tiểu thư bên cạnh thôi mà.

Dưới ánh mắt của thiếu gia, Bạch Vũ thành thật gật đầu:

“Có chút.”

Quyền Tự rủ mắt.

Tiểu Hoa không dễ dụ nữa rồi.

Đang suy nghĩ thì anh không nhịn được bật cười.

Sau này, phải kiềm chế một chút thôi.

Bên phía Nam Tinh, sau khi rời trụ sở Quyền Thị, cô đến phim trường.

Phim của Ninh Đào sắp hoàn thành.

Cuối cùng, cảnh quay của cô ấy không chỉ toàn khóc nữa.

Thậm chí còn có vài cảnh rất đẹp, điều này khiến Ninh Đào vui không ít.

Ninh Đào mặc một chiếc váy xinh xắn, tóc uốn nhẹ nhàng.

Cô ngồi trong phòng trang điểm, vẫy tay với Nam Tinh:

“Nam Tinh!”

Nam Tinh bước vào, Ninh Đào vừa lướt Weibo vừa nói:

“Nam Tinh, cậu được đề cử ba giải thưởng đấy.”

Nam Tinh đưa tay nghịch tóc Ninh Đào, hỏi:

“Được đề cử giải người mới xuất sắc nhất à?”

Ninh Đào gật đầu:

“Đúng vậy!”

Nhờ vai phản diện trong ‘Sở Sở Truyện’, Ninh Đào đã thành công gây chú ý và thu về một lượng lớn fan.

Nam Tinh nói:

“Đến hôm đó, cậu đi thảm đỏ cùng Tửu Từ đi.”

“Tửu Từ cũng được đề cử à?”

“Ừm, bảy đề cử, còn là khách mời khai mạc.”

Mắt Ninh Đào sáng rực.

Thật quá giỏi.

Nhờ xử lý được scandal tốt, Tửu Từ không chỉ bảo vệ danh tiếng mà còn giành được thiện cảm từ fan lẫn khán giả trung lập.

Cộng thêm khả năng ca hát xuất sắc, chỉ cần cậu ta không tự hủy hoại, con đường phía trước sẽ toàn là ánh hào quang.

Nói đến đây, Ninh Đào như chợt nhớ ra điều gì:

“Thế còn Nam Vũ?”

Nam Tinh liếc nhìn cô ấy.

Cô ấy còn quan t@m đến Nam Vũ sao?

Ninh Đào hỏi tiếp:

“Cậu ấy có được đề cử không?”

“Được hai đề cử, là khách mời bế mạc và người trao giải.”

Nghe xong, Ninh Đào xuýt xoa.

Đúng là nổi tiếng thật.

Dù tính cách tệ nhưng tài năng thì không ai phủ nhận.

Nam Tinh nhìn vẻ mặt cô ấy có vẻ không vui lắm.

Tò mò hỏi:

“Tôi nhớ cậu từng thích thằng bé nhất mà? Giờ sao rồi? Hết thích rồi à?”

Ninh Đào bĩu môi:

“Trước đây chỉ nhìn từ xa, tất nhiên thấy tốt. Gần rồi nhìn kỹ, chẳng có chỗ nào khiến tớ thích cả.”

Lời lẽ đầy vẻ chán ghét.

Còn không biết lớn nhỏ.

Còn chọc ghẹo cô nữa.

Khi cô khóc đến sưng mắt, cậu ta còn cười nhạo, nói cô giống quả đào thối.

Trừ khi cô là kẻ ngốc mới tiếp tục thích cậu ta.

Tuy nhiên, chẳng biết từ lúc nào, Nam Vũ đã đứng ở cửa.

Nam Vũ dựa vào khung cửa, hai tay đút túi, vẻ mặt nửa cười nửa không:

“Ồ, hóa ra ngôi sao cô thích là tôi à.”

Cậu bất chợt lên tiếng, khiến Ninh Đào giật mình.

Cô quay đầu đi, không dám nhìn cậu ta.

Lại bị cậu ta nghe thấy rồi.

Nam Vũ không tiếp tục chủ đề đó, nhìn sang Nam Tinh:

“Chị, dạo này chị cả có liên lạc với chị không?”

Nam Tinh nghiêng đầu:

“Hả?”

“Dạo này chị cả có vẻ không ổn, nghe nói anh rể đã rời Tế Thành.”
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 192: Chúng ta có thể làm bạn không?



Nam Tinh hỏi:
"Rời khỏi Tế Thành là ý gì? Ly hôn? Đi công tác?"

Nam Vũ lắc đầu:
"Chị cả không nói rõ, vội vàng cúp máy."

Phản ứng đầu tiên của Nam Tinh khi nghe được điều này là Tây Nguyên đã khôi phục trí nhớ.
Cô cúi mắt.

Lần trước, ba đột nhiên muốn bán công ty đồ ăn vặt Xảo Xảo.
Chị cả nhập viện, lần này Tây Nguyên lại rời khỏi Tế Thành.
Cảm giác gần đây trong nhà không được yên ổn.

Vì 5% cổ phần kia, cô phải quay về xem thế nào.
Để tránh việc ba bán công ty mà cô không hề hay biết.

Chẳng mấy chốc, Ninh Đào bước ra từ phòng trang điểm, chuẩn bị quay phim tại hiện trường.
Điều khiến Nam Tinh bất ngờ là Liễu Huyên Nhu vẫn chưa hoàn thành cảnh quay.

Liễu Huyên Nhu mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trên đầu đeo trang sức, từ xa bước tới.
Hai người chạm mặt, Liễu huyên Nhu sửng sốt.

Cô ta nắm chặt lấy váy mình.
Nam Tinh liếc cô ta một cái, nhanh chóng dời ánh nhìn sang chỗ khác.

Liễu Huyên Nhu cắn môi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, từng bước tiến đến trước mặt Nam Tinh, lên tiếng:
"Nam Tinh, chúc mừng cô, được đề cử giải Người đại diện kim bài."

Nam Tinh không ngờ cô ta chủ động đến nói chuyện.
Cô đáp lại một tiếng:
"Cảm ơn."

Nói xong, Liễu Huyên Nhu không biết nghĩ đến điều gì, cúi đầu nói:
"Chuyện xảy ra hôm tiệc đó, tôi không cố ý. Hy vọng nó không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và thiếu gia."

Nam Tinh lắc đầu:
"Không sao, vốn dĩ cũng chẳng liên quan đến cô."

Liễu Huyên Nhu không ngờ Nam Tinh dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô ta còn chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, giờ thì nuốt hết vào bụng.

Cô ta cúi đầu cười:
"Cô, cô từng có hôn ước với Chu Mặc?"

Cô bất ngờ nhắc đến chuyện này, Nam Tinh nhìn cô ta mấy lần, đáp:
"Ừm."

Liễu Huyên Nhu cười mà có chút thê lương:
"Tôi và anh ấy đã chia tay rồi."

Nói đến đây, mắt cô ta đã đỏ hoe.

Nếu là người khác, chắc hẳn đã an ủi cô ta.
Nhưng không may, cô ta gặp phải Nam Tinh không hiểu lòng người.

Nam Tinh nhìn cô ta:
"Vậy thì sao?"

Cô khó hiểu không biết tại sao Liễu Huyên Nhu lại nói điều này với mình.
Liễu Huyên Nhu cố kìm nước mắt, lắc đầu:
"Chỉ là, có chút cảm thán. Mẹ anh ấy không thích tôi, rất nhiều người cũng không thích tôi. Dường như việc tôi làm bạn gái anh ấy là trèo cao."

Ai cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, chẳng ai chịu đựng được điều đó.

Nam Tinh nhìn dáng vẻ yếu đuối của Liễu Huyên Nhu, không chút động lòng.

Theo như kịch bản gốc, tất cả những điều Liễu Huyên Nhu đang chịu giờ đây, trước kia là do Nam Tinh gánh thay cô ta.

Nam Tinh ngày xưa, là một thế thân chịu mọi tổn thương thay Liễu Huyên Nhu, cuối cùng mang tiếng ác độc.
Còn Liễu Huyên Nhu thì chỉ việc hưởng trái ngọt, lại còn được tiếng là kiên cường, thông minh, chung thủy.

Bây giờ, mọi thứ quay về đúng vị trí.
Cô không làm thế thân nữa, Liễu Huyên Nhu tự mình gánh chịu những gì đáng lẽ thuộc về cô ta.

Nhìn kỹ lại, cô ta cũng không làm tốt hơn Nam Tinh ngày xưa.

Ánh mắt Nam Tinh rời khỏi người Liễu Huyên Nhu.
Liễu Huyên Nhu cảm nhận được sự lạnh nhạt của Nam Tinh, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
"Nam Tinh, chúng ta có thể làm bạn không?"

Liễu Huyên Nhu nghĩ rằng cô ta và Chu Mặc đã chia tay, hiểu lầm trong buổi tiệc cũng được giải thích rõ.
Mọi chuyện giữa cô ta và Nam Tinh đã rõ ràng.
Chỉ cần một người chủ động, hai người có thể trở thành bạn bè.

Thế nhưng, câu trả lời của Nam Tinh là:
"Không thể."

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Liễu Huyên Nhu cứng đờ.
Mắt cô ta lại đỏ lên, có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi:
"Tại, tại sao?"

"Không tại sao, chỉ là tôi không muốn."

Liễu Huyên Nhu nghĩ rằng Nam Tinh chắc hẳn đã hiểu lầm điều gì, cô ta hoảng loạn lắc đầu:
"Tôi, tôi không có ý định lợi dụng cô.
Chẳng lẽ cô vẫn để bụng chuyện xảy ra hôm tiệc sinh nhật sao?"

Nam Tinh trả lời dứt khoát:
"Không."

Nói rồi, cô lùi sang một bên.

Ánh mắt Liễu Huyên Nhu tối lại:
"Được, tôi biết rồi."

Cô nghĩ rằng họ có thể trở thành bạn.

Buổi quay phim cả chiều kết thúc.

Nam Tinh chuẩn bị rời khỏi đoàn phim, thì gặp Đổng Tuyết Nhi.

Đổng Tuyết Nhi khoác tay Liễu Huyên Nhu, giọng điệu chế giễu:
"Huyên Nhu, cậu buồn gì chứ. Người ta không muốn làm bạn với cậu, chúng ta cũng chẳng thèm trèo cao."

Nam Tinh dừng bước, quay đầu nhìn hai người.

Liễu Huyên Nhu có chút hoảng loạn, không ngờ Đổng Tuyết Nhi dám thẳng thắn khiêu khích Nam Tinh.
"Nam Tinh, cô đừng hiểu lầm, Tuyết Nhi thẳng tính chứ không có ý đó đâu."

Đổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Nam Tinh, mang theo sự khiêu khích:
"Tôi đúng là có ý đó đấy, Nam Tinh, tôi không thích cô."

Từ lần đầu gặp Nam Tinh, cô ta đã không thích người này.
Sau buổi tiệc sinh nhật hôm đó, càng ghét cay ghét đắng.

Nam Tinh trầm ngâm một lát, khẽ lẩm bẩm:
"Đổng Tuyết Nhi."

Cô cuối cùng cũng nghĩ đến nhân vật phụ không đáng chú ý này.

Đổng Tuyết Nhi thích Quyền Tự.
Cô nhớ mang máng, trong tiểu thuyết, cuối cùng cô ta suýt trở thành vị hôn thê của Quyền Tự.

Nhưng đáng tiếc, Quyền Tự đã chết.

Nam Tinh lên tiếng:
"Người nhà họ Đổng các cô có phải đều không biết xấu hổ, cứ dính lấy tôi để gây chú ý?"

Lời vừa dứt, Đổng Tuyết Nhi nổi giận:
"Cô có ý gì?! Cô nói ai đó!"

Nam Tinh nhìn thẳng cô ta:
"Tôi nói cô, và cả vị kia nhà họ Đổng của cô Đổng Lãng."

"Cô dựa vào đâu mà nói em trai tôi như vậy?"

"Em trai cô là hạng người gì, chẳng lẽ cô không rõ?"

Đổng Tuyết Nhi tức đến phát run:
"Nam Tinh! Tôi phải xé nát miệng cô!"

Vừa nói, cô ta giơ tay định lao vào Nam Tinh.
Nhưng còn chưa kịp chạm đến, đã bị Nam Vũ bất ngờ xuất hiện cản lại.

Nam Vũ nắm chặt tay Đổng Tuyết Nhi, nhíu mày.
Người này là ai? Sao lại phát điên trước cổng đoàn phim?

Đổng Tuyết Nhi nhìn Nam Vũ, rồi nhìn sang Nam Tinh đứng sau lưng cậu.

Cô ta cười lạnh:
"Sao? Hai chị em các người định bắt nạt tôi à? Dựa vào danh tiếng lớn, nghĩ rằng người hâm mộ sẽ đứng về phía các người sao?"

Nam Tinh cúi đầu chỉnh lại mũ:
"Đổng Tuyết Nhi, đừng mặt dày như thế. Tôi và cô không thân. Nếu còn dám gây sự, đừng trách tôi không khách sáo."

Người này đúng là có vấn đề, lần nào gặp cũng gây sự.

Nói xong, như nhớ ra điều gì, Nam Tinh tiếp:
"À, đúng rồi, lời này cô tốt nhất cũng nói lại với em trai mình.
Danh tiếng của anh ta mà còn tiếp tục đi xuống thì e là không còn chỗ đứng ở trường nữa."

Ninh Đào núp sau lưng Nam Vũ, che miệng cười trộm.
Mỗi lần nhìn Nam Tinh đáp trả người khác, cô đều thấy thật sảng khoái.

Càng nhìn càng thích thú.

Ninh Đào vừa che miệng cười, vừa gật đầu với Nam Tinh, thì thầm:
"Đúng! Cái tên Đổng Lãng đó suốt ngày bắt nạt Minh Nguyệt. Nhìn là biết kẻ cặn bã."

Ánh mắt Nam Tinh dừng lại trên người Ninh Đào:
"Cậu quen Đổng Minh Nguyệt?"

Ninh Đào chớp mắt:
"Quen chứ, cậu ấy là bạn cùng phòng của chúng ta mà. Đứng đầu khoa Đạo diễn thi vào, đương nhiên phải biết rồi."
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 193: Gia Tộc Hỗn Loạn Này



Ninh Đào nói xong lại bổ sung thêm một câu:
"À, đúng rồi, có thể cậu chưa gặp. Cậu ấy sau kỳ huấn luyện quân sự đã đến ở một thời gian, nhưng sau đó lại dọn đi rồi."

Đổng Tuyết Nhi tức đến mức ngực phập phồng:
"Nam Tinh! Cô còn dám nhắc? Em trai tôi vì cô mà ở trường không dám ngẩng đầu lên!"

Nam Tinh liếc cô ta:
"Anh ta không dám ngẩng đầu là vì anh ta là một tên khốn, không liên quan đến tôi."

"Cô!"

Đổng Tuyết Nhi nghiến răng.

Bên cạnh,Liễu Huyên Nhu kéo tay Đổng Tuyết Nhi khuyên can:
"Tuyết Nhi, thôi đi. Chúng ta đừng cãi nhau nữa. Đây là trong đoàn làm phim, nếu làm ầm lên, chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài mất."

Nghe câu này, Đổng Tuyết Nhi mới cố gắng nuốt cơn tức xuống.

Trước khi đi, cô ta để lại một câu:
"Nam Tinh, cô chờ đấy."

Đối với mấy lời kiểu này, Nam Tinh không có phản ứng gì.

Nghe nhiều rồi.

Đợi Đổng Tuyết Nhi và Liễu Huyên Nhu rời đi, Nam Tinh quay đầu nhìn Ninh Đào.

Ninh Đào vô thức lùi lại hai bước:
"Làm gì đấy, cảm giác như cậu không có ý tốt."

Vừa nói, cô ấy vừa núp sau lưng Nam Vũ.

Nam Vũ liếc cô ấy một cái, không nói gì.

Nam Tinh nhìn Ninh Đào:
"Cậu nói Đổng Lãng luôn bắt nạt Đổng Minh Nguyệt?"

Ninh Đào lập tức gật đầu:
"Đúng, đúng, đúng! Lần trước Minh Nguyệt mới chuyển vào ký túc xá, tớ với cậu ấy vừa ra khỏi cửa thì Đổng Lãng liền mỉa mai, nói mấy câu cực kỳ khó nghe.

Tớ cảm giác anh ta không theo đuổi được Minh Nguyệt nên ôm hận, đúng kiểu nhỏ mọn."

Nam Tinh vẫy tay với Ninh Đào:
"Cậu thích Đổng Minh Nguyệt à?"

"Thích chứ."

"Vậy cậu có muốn sau này làm việc chung công ty với cô ấy không?"

"Đương nhiên là muốn rồi! Hả, gì cơ? Cậu định ký hợp đồng với cậu ấy?"

Ninh Đào cuối cùng cũng phản ứng lại.

Nam Tinh gật đầu:
"Ừ, cô ấy, rất tốt."

Ngoại hình đẹp, khí chất nổi bật, có chính kiến, rõ ràng minh bạch. Đỗ thủ khoa khoa đạo diễn, rất có tài trong lĩnh vực quay phim.

Ừm, cực kỳ phù hợp để ký hợp đồng dưới tay cô và kiếm tiền cho cô.

Ninh Đào lập tức giơ tay:
"Vậy thì tốt quá! Chờ chút, tớ sẽ hẹn cậu ấy ngay cho cậu."

Nói rồi, Ninh Đào lấy điện thoại ra định gọi.

Kết quả, bị Nam Tinh một tay giữ lại.

"Để mấy ngày nữa đi."

Đợi khi dấu bàn tay trên mặt Đổng Minh Nguyệt tan hết, gặp mặt sẽ tốt hơn.

Tối hôm đó.

Trong phòng khách, Nam Tinh bắt đầu thu thập loạt tư liệu về Đổng Minh Nguyệt, xem các đoạn video ngắn của cô ấy.

Sau khi xem xong, Nam Tinh nhận xét: "Khá là đẹp."

Còn những thứ khác thì không rõ ràng lắm.

Trịnh Vinh còn mang đến cho cô thêm tư liệu nội bộ.

Nam Tinh đọc nội dung trên máy tính:
"Đổng Minh Nguyệt, con riêng của nhà họ Đổng?"

Cô nhìn dấu chấm hỏi sau chữ "con riêng" trong tài liệu, dường như chưa chắc chắn.

Ngay sau đó, nội dung tiếp theo còn gây sốc hơn:

"Đổng Lãng, Đổng Tuyết Nhi, con riêng, mẹ là tiểu tam, ép vợ chính nhà họ Đổng tức chết."

Nam Tinh nhướn mày.

Mối quan hệ rối rắm này cũng náo loạn không kém nhà cô.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, còn một người nữa:

"Đổng Thần Hi, con riêng bên ngoài, tân sinh viên năm nhất."

Nam Tinh tặc lưỡi.

Ông ba nhà họ Đổng này, rốt cuộc ở ngoài có bao nhiêu đứa con vậy?

Cả nhà bốn người đều là con riêng???

Vì mối quan hệ gia đình rối rắm này, Nam Tinh sợ mình nhìn nhầm, nên xem lại từ đầu đến cuối.

Xem xong, xác nhận: không nhìn nhầm, quả thật là rối như vậy.

Sau đó, cô lật tiếp xuống, càng đọc càng kinh ngạc.

Ông ba họ Đổng này ở ngoài có đến mười ba người phụ nữ?
Trịnh Vinh còn vẽ một trái tim trên tên mẹ Đổng Minh Nguyệt, kèm
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 194: Nhờ ơn cô cả



Quyền Tự mở lời:
“Nói đi.”

Bạch Vũ lên tiếng:
“Có người trên diễn đàn trường tung tin bôi nhọ tiểu thư Nam Tinh, nói rằng cô ấy được người ta bao nuôi.”

Quyền Tự nhướng mày:
“Bao nuôi? Hay là cô ấy bao nuôi người khác?”

Bạch Vũ nhìn tài liệu trong tay rồi nói tiếp:
“Bài đăng đó đã được Trịnh Vinh kiểm soát nhiệt độ. Có lẽ tiểu thư Nam Tinh đến trường là để giải quyết chuyện này.”

Bạch Vũ do dự một chút rồi hỏi:
“Thiếu gia, chúng ta có nên giúp không?”

Quyền Tự nghĩ đến Nam Tinh, ánh mắt lạnh nhạt cũng dịu đi đôi phần:
“Cô ấy sẽ tự xử lý tốt thôi.”

Nhưng ngay khi dứt lời, Quyền Tự cụp mắt, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, anh có chút suy tư:
“Còn về nhà họ Đổng, đi xem thử có chuyện gì.”

Tối qua, Nam Tinh ôm máy tính cả đêm, nghiên cứu tài liệu về nhà họ Đổng một cách say mê, thỉnh thoảng còn thốt lên cảm thán. Thậm chí, ngay cả khi đã lên giường cùng anh, cô vẫn mãi nghĩ ngợi.

Chỉ là không rõ nhà họ Đổng có gì khiến cô phải bận tâm như vậy.

Bạch Vũ nhanh chóng đáp lời:
“Vâng, thiếu gia.”

Sau đó, anh ta xoay người rời khỏi phòng.

Ở một nơi khác, Nam Tinh đang chuẩn bị đến ký túc xá nữ sinh.

Kết quả là giữa đường, cô bị một nam sinh chặn lại.

Gương mặt điển trai, rạng rỡ dưới ánh nắng, đội một chiếc mũ lưỡi trai trắng, mặc bộ đồ thể thao, câu đầu tiên cậu ta nói:
“Cô chính là Nam Tinh?”

Nam Tinh nhìn gương mặt này, ngừng lại ba giây. Trùng hợp là tối qua khi cô xem tài liệu về nhà họ Đổng, cô đã thấy ảnh của người này.

Đổng Thần Hi.

Nam Tinh gật đầu:
“Chào cậu.”

Đổng Thần Hi mỉm cười với Nam Tinh, đôi mắt một mí nhỏ khiến gương mặt cậu ta trở nên đặc biệt cuốn hút.

Cậu ta bước thêm một bước về phía cô, cúi người xuống.

Khoảng cách đã vượt qua giới hạn của người xa lạ, thậm chí có chút ám muội.

Cậu ta thọc tay vào túi quần:
“Cô quen chị Minh Nguyệt đúng không?”

Mái tóc xoăn nhẹ của Nam Tinh có vài sợi rơi xuống, liếc nhìn cậu ta:
“Sao vậy?”

Nụ cười trên mặt Đổng Thần Hi nhạt đi:
“Tôi biết cô nổi tiếng trên mạng, cũng biết cô không thiếu tiền. Nhưng gia đình tôi không giống nhà cô, khuyên cô tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi.”

Trong đầu Nam Tinh hiện lên những mối quan hệ rối rắm của nhà họ Đổng, cô khẽ cười đầy ẩn ý:
“Đúng là không giống thật.”

Đổng Thần Hi nhìn Nam Tinh, cảm thấy cô dường như đã biết được chuyện gì đó. Có lẽ là chị Minh Nguyệt đã nói với cô.

Cậu ta lên tiếng:
“Chuyện của chị Minh Nguyệt, tốt nhất cô đừng xen vào.”

Nam Tinh nhìn phản ứng của Đổng Thần Hi, cũng hiểu ra chút gì đó:
“Xem ra Đổng Lãng đánh Đổng Minh Nguyệt không chỉ một hai lần. Và cậu cũng biết, rất có thể cả nhà các cậu đều biết.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Đổng Thần Hi tối sầm lại.

Cậu ta nhíu mày:
“Biết thì nên hiểu hai chữ ‘đừng xen vào’ nghĩa là gì chứ?”

Nói xong, cậu ta khẽ cười lạnh:
“Tôi biết cô thích báo cảnh sát. Nhưng với nhà chúng tôi, cảnh sát chẳng làm được gì đâu.”

Cậu ta nói tiếp, nụ cười tắt hẳn, để lại một lời cảnh cáo:
“Đừng xen vào chuyện nhà chúng tôi. Còn nữa, nếu không muốn quá khó xử, tốt nhất hãy làm theo lời anh Đổng Lãng.”

Nói xong, cậu ta đứng thẳng dậy, bước qua vai Nam Tinh rời đi.

Lúc hai người nói chuyện, không ít sinh viên qua lại, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Nam Tinh vốn nổi tiếng trên mạng, còn Đổng Thần Hi nhờ gương mặt điển trai, rạng rỡ mà trở thành “nam thần” của năm nhất, thu hút sự hâm mộ của nhiều nữ sinh trong trường.

Giờ đây, hai người họ gặp nhau, hơn nữa còn với dáng vẻ đầy ám muội, ngay lập tức thu hút không ít sự chú ý.

Không biết ai đã chụp ảnh lại và đăng lên diễn đàn trường.

Trong ảnh, Đổng Thần Hi cúi người, cười rạng rỡ với Nam Tinh, dáng vẻ hai người đầy thân mật.

Trên diễn đàn, nhiệt độ vừa được Trịnh Vinh kiểm soát không lâu đã lại bùng lên.

“Trời đất! Chuyện gì đây??”
“Không phải chứ? Hai người họ đang hẹn hò sao?”
“Thế còn chuyện Nam Tinh bị bao nuôi trên diễn đàn trước đó thì sao? Thật hay giả?”
“Chắc là giả thôi. Mọi người quên cô ấy từng nói gì với truyền thông à? ‘Bạn biết nhà chúng tôi giàu đến mức nào không?’ Trời ơi! Tới giờ tôi vẫn nhớ dáng vẻ lạnh lùng, cao quý đó của cô ấy, thực sự quá đỉnh.”
“Đúng đúng, tôi cũng nhớ.”
“Với cả, em trai cô ấy giờ nổi tiếng như vậy, mà chỉ riêng em ấy cũng phải có tài sản hàng trăm triệu rồi. Tôi nghĩ cô ấy không thể nào bị bao nuôi được.”

Cộng đồng mạng trường Đại học Đế Đô phần lớn vẫn tương đối lý trí.

Tuy nhiên, vẫn có một số người không vừa mắt với sự nổi tiếng của Nam Tinh, không nhịn được mà chế giễu:
“Giàu thì không muốn giàu hơn sao? Các người đâu phải cô ta, làm sao biết cô ta nghĩ gì?”
“Đúng vậy! Có ảnh có chứng cứ rồi, các người còn định tẩy trắng? Rõ ràng là một con hồ ly bị bao nuôi, bị truyền thông tung hô lên lại chẳng phân biệt được thật giả.”

Trên diễn đàn, nhiệt độ càng lúc càng cao.

Trong ký túc xá nữ, Cố Oánh Oánh đang ngồi trên ghế, vui vẻ nói chuyện điện thoại:
“Đổng Lãng, anh xấu thật đấy. Con gái luôn để ý nhất là danh tiếng, anh lại dùng cách này để làm hại Nam Tinh.”

Lời cô ta nói ra có vẻ không đồng tình, nhưng gương mặt thì tràn đầy hớn hở, như thể rất mong tin đồn trên mạng là thật.

Đầu dây bên kia, Đổng Lãng khẽ cười:
“Cưng à, chuyện này chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi sẽ cho cô ta biết hậu quả khi dám chọc giận tôi.”

Cố Oánh Oánh bật cười giòn tan:
“Đổng Lãng~ Em chỉ giúp anh đăng vài bài viết thôi, những chuyện khác em không giúp được đâu. Anh cũng biết em là con gái mà, người ta sợ lắm.”

“Được rồi, cưng cứ chờ xem trò hay đi.”

Cố Oánh Oánh dùng ngón tay quấn lọn tóc, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Từ sau buổi livestream hôm đó, cô ta bị bạn bè trong trường chỉ trỏ, danh tiếng tụt dốc không phanh. Những người từng nịnh bợ cô ta giờ đây đều cố ý chế nhạo.

Trong khi đó, Nam Tinh ngày càng nổi tiếng.

Cố Oánh Oánh càng nghĩ càng khó chịu.

Hiện giờ, Đổng Lãng muốn đối phó với Nam Tinh, cô ta thuận tay giúp một chút, đăng bài nặc danh.

Dù sao cũng không ai tra được là cô ta.

Những chuyện còn lại, cô ta không cần phải làm gì, chỉ việc ngồi yên thưởng thức cảnh Nam Tinh đau khổ, mất mặt là đủ.

Cô ta đang cười nói qua điện thoại thì cửa ký túc bất ngờ bị đẩy ra, rầm một tiếng.

Cố Oánh Oánh thấy Nam Tinh, giật mình hét lên:
“A!!”

Cô ta vội vàng cúp điện thoại, để máy sang một bên, nụ cười rạng rỡ trên mặt nhanh chóng biến mất.

“Nam Tinh, sao cậu lại đến ký túc xá?”

Ánh mắt Nam Tinh lướt nhanh qua người Cố Oánh Oánh, sau đó gật đầu:
“Quên đồ ở đây, đến lấy.”

Dứt lời, Nam Tinh bước đến giường, nhặt lên một chiếc vòng tay kim cương.

Cố Oánh Oánh nhanh chóng nhận ra, đây là chiếc vòng mà Đổng Lãng đã tặng.

Nam Tinh nghiêng đầu nhìn cô ta:
“Lần trước nhờ ơn cậu, tôi mới tìm lại được chiếc vòng này.”
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 195: Cô lừa tôi?



Cố Oánh Oánh nhìn phản ứng của Nam Tinh, đoán rằng vừa rồi cô không nghe lọt cuộc nói chuyện giữa cô ta và Đổng Lãng.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt liền nở nụ cười rạng rỡ.

"Nam Tinh, chúng ta là bạn tốt mà, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Nói cảm ơn gì chứ, không cần đâu."

Ánh mắt Nam Tinh lại quay về sợi dây chuyền trên tay.

"Để tránh làm mất, tôi đã lắp định vị và thiết bị nghe lén vào nó. Thật tò mò, rốt cuộc làm sao nó lại chạy đến chỗ này được.
Đợi về nhà, tôi sẽ tháo ra kiểm tra kỹ lại một lượt."

Lời vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt Cố Oánh Oánh cứng đờ.

"Nghe, nghe lén sao?"

Nam Tinh nghịch sợi dây chuyền, từ phần móc khóa nhỏ ở cuối dây mở ra, rồi cạch cạch, một khối lập phương màu đen rơi xuống tay cô.

Cô xoay xoay món đồ màu đen trong tay, vừa nhìn vừa trầm ngâm.

"Giá mà tôi cũng gắn được cái này lên người kẻ nặc danh đã tung tin đồn bôi nhọ tôi, để đến lúc đó khiến cô ta phải trả giá không ngóc đầu lên được."

Nói xong, ánh mắt Nam Tinh hướng về phía Cố Oánh Oánh.

Nụ cười trên mặt Cố Oánh Oánh đã biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đính kim cương trên tay Nam Tinh.

Nam Tinh cầm dây chuyền định rời đi, Cố Oánh Oánh vội vàng ngăn lại, giọng đột nhiên cao hẳn lên:
"Nam Tinh!"

Nam Tinh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô ta.
"Có chuyện gì sao?"

"Có!"

Cố Oánh Oánh đáp ngay, Nam Tinh đứng tại chỗ, im lặng chờ cô ta nói tiếp.

Cô ta nở nụ cười,
"Nam Tinh, sợi dây chuyền này đẹp quá, có thể cho tôi xem thử được không?"

Nam Tinh đưa món đồ trên tay qua.

Cố Oánh Oánh cầm lấy dây chuyền, nghịch trong tay.

"Ôi trời, thật là đẹp. Nam Tinh, tối nay tôi có một buổi dạ hội, đúng lúc không có phụ kiện. Có thể cho tôi mượn một ngày không?"

Nam Tinh giật lại sợi dây chuyền từ tay cô ta.
"Sợi dây này không cho mượn, tôi còn cần dùng."

Thấy Nam Tinh muốn thu dây chuyền lại, tay Cố Oánh Oánh vô thức chụp lấy.

Kết quả, trong lúc giằng co, cạch, sợi dây rơi xuống đất. Cú va đập làm các viên kim cương nhỏ và một viên kim cương lớn lăn ra.

Rải khắp mặt đất.

Cố Oánh Oánh thầm thở phào nhẹ nhõm,
"Xin lỗi, xin lỗi, Nam Tinh, tôi không cố ý làm hỏng. Cậu xem, liệu sửa lại có dùng được không?"

Nam Tinh không cúi xuống nhặt, chỉ nhìn những linh kiện rơi vãi trên đất.

Cố Oánh Oánh ngước lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Nhìn đi, là lỗi của tôi. Hay thế này đi, sợi dây này bao nhiêu tiền? Tôi đền cho cậu, coi như tôi mua lại nó, được không?"

Nam Tinh nghiêng đầu, tựa người lên bàn phía sau, dáng vẻ thư thả.

Cô gật đầu,
"Được, đền đi."

"Tôi nhớ cậu mua nó với giá năm vạn tệ đúng không? Tôi chuyển khoản ngay..."

Lời chưa dứt, Nam Tinh bỗng lên tiếng,
"Tôi mua sợi dây này giá năm vạn tệ, nhưng viên kim cương lớn trên đó cũng bị hỏng. Cậu không định mua luôn à?"

Cố Oánh Oánh không để ý,
"Được, mua luôn."

"Đây là viên kim cương tròn 10 carat, tên gọi là Cây Sinh Mệnh. Giá chính thức năm ngàn năm trăm vạn tệ. Xem như chúng ta từng là bạn cùng lớp, tôi không tính lẻ, năm ngàn vạn là được."

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Cố Oánh Oánh đông cứng.
"Năm, năm ngàn vạn?"

"Năm ngàn vạn."

Cố Oánh Oánh nhìn chằm chằm vào viên kim cương trên mặt đất, không thể tin nổi.
"Đây, đây là thật sao?"

Nam Tinh khẽ đáp,
"Ừm, lúc đầu thấy dây chuyền đẹp nên đặt làm riêng. Cậu mua lại viên kim cương này, mài nhỏ một chút là vẫn đeo được."

Cố Oánh Oánh lùi lại hai bước,
"Sao, sao lại đắt như vậy?"

Nam Tinh nhún vai,
"Ba tôi mua tặng, quà sinh nhật mười tám tuổi."

Nghe vậy, Cố Oánh Oánh siết chặt tay.

Quả nhiên là con nhà giàu, quà sinh nhật mười tám tuổi cũng xa xỉ đến thế.

Cố Oánh Oánh nhặt viên kim cương trên đất lên.

Cô ta cười nói,
"Xem này, thật ra nó cũng không hư hại nhiều, Nam Tinh, hay là cậu..."

Nam Tinh lấy điện thoại ra từ túi,
"Đúng là phiền thật, tôi cũng không giỏi hòa giải, gọi chú cảnh sát đến giúp vậy. Nhân tiện để họ điều tra xem ai bôi nhọ tôi nặc danh."

Cố Oánh Oánh cuống lên,
"Đừng!"

Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn cô ta.
"Cậu không muốn tôi báo cảnh sát?"

"Nam Tinh, chuyện nhỏ thế này rõ ràng có thể thương lượng, tại sao phải làm lớn chuyện?"

Nam Tinh gật đầu, như thể cảm thấy có lý.

Cô thu lại điện thoại,
"Đúng lúc, tôi cũng có vài câu muốn hỏi cậu."

Cố Oánh Oánh hiểu ý tứ của Nam Tinh.

Trả lời tốt thì còn bàn, trả lời không tốt thì giao hết cho cảnh sát.

Cố Oánh Oánh cười,
"Được, cậu hỏi đi."

Nam Tinh lặng lẽ nhìn cô ta,
"Là cậu nặc danh hãm hại tôi?"

Cố Oánh Oánh khựng lại, mở miệng,
"Làm sao có thể, Nam Tinh, chúng ta ở cùng một ký túc xá mà."

Nam Tinh cầm viên kim cương trong tay,
"Cậu nghĩ kỹ rồi hãy nói, chỉ có một cơ hội thôi. Nếu không, để cảnh sát xử lý mọi chuyện."

Cố Oánh Oánh nhìn dây chuyền trong tay Nam Tinh.

Thiết bị nghe lén vẫn còn đó, chuyện này sớm muộn cũng lộ ra.

Cố Oánh Oánh nghiến răng,
"Là, là tôi. Nhưng Nam Tinh, tôi cũng bị Đổng Lãng ép buộc. Đổng Lãng nói nếu tôi không làm thế, anh ta sẽ ép tôi thôi học."

Nam Tinh nghi hoặc,
"Đổng Lãng?"

Cố Oánh Oánh lập tức gật đầu,
"Cậu cũng biết mà, từ lần trước cậu khiến anh ta mất mặt, anh ta đã ghi hận trong lòng. Anh ta lòng dạ hẹp hòi, còn nghĩ rằng phụ nữ có tiền đều là luồn cúi mà có được. Anh ta luôn muốn dạy cho cậu một bài học. Lần này, nếu tôi không nghe lời anh ta, anh ta bảo tôi sẽ không có kết cục tốt."

Nói đến đây, hốc mắt Cố Oánh Oánh đỏ lên.

Nam Tinh gật đầu, không rõ có nghe vào hay không.

"Tài khoản và mật khẩu diễn đàn của cậu là gì?"

Cố Oánh Oánh nhanh chóng đọc ra hai chuỗi số.

Lời vừa dứt, Nam Tinh bỗng giơ điện thoại lên.

Không ngờ, trên màn hình điện thoại hiện đang trong cuộc gọi.

Nam Tinh nói vào đầu dây bên kia,
"Đã nghe hết chưa?"

"Nghe rõ rồi."

"Ừ, bắt đầu làm việc đi."

"Yên tâm, giao cho tôi!"

Cuộc gọi kết thúc, cùng lúc Nam Tinh ấn dừng ghi âm.

Nhìn cảnh này, sắc mặt Cố Oánh Oánh hoàn toàn khó coi.

"Nam, Nam Tinh, cậu có ý gì?"

Nam Tinh cúi đầu, nghịch điện thoại.
"Cuối cùng cậu cũng nói thật rồi."

Nói xong, Nam Tinh ném viên kim cương lớn trong tay vào thùng rác, cùng với thiết bị nghe lén và dây chuyền cũng bị vứt vào.

Đồng tử Cố Oánh Oánh co rút.
"Cậu lừa tôi?"

"Nhận ra rồi?"

Nhưng rất nhanh, Cố Oánh Oánh lấy lại bình tĩnh, bật cười lạnh.
"Cậu nghĩ chỉ dựa vào đó là buộc tội được tôi sao?"

Nam Tinh vẫn nghịch điện thoại.
"Báo cảnh sát? Không đến mức.

Tôi định gửi lời cậu vừa nói cho Đổng Lãng, hỏi xem có đúng không."

Cố Oánh Oánh hoảng hốt,
"Cậu dám!"

"Ồ, tôi gửi rồi."
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 196: Trong lãnh thổ, chỉ làm ăn hợp pháp



Cố Oánh Oánh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lồ ng ngực phập phồng:
“Nam Tinh, cô chính là không muốn để tôi sống yên ổn, đúng không?”

Nam Tinh cất điện thoại, liếc mắt nhìn Cố Oánh Oánh:
“Cậu nói ngược rồi thì phải? Lúc trước tôi tìm không thấy chiếc vòng tay đó, là thật sự mất hay bị cậu lấy, trong lòng cậu không rõ sao?
Trong buổi livestream, những lời xằng bậy cậu nói chắc cũng không quên chứ?”

Cô bước từng bước đến trước mặt Cố Oánh Oánh:
“Cậu gây khó dễ cho tôi, còn muốn sống tốt à?”

Bây giờ đã xé rách mặt, Cố Oánh Oánh cũng chẳng buồn giả bộ nữa:
“Hừ, chiếc vòng tay đó là tôi lấy thì sao? Lúc trước là cô nói không thèm chiếc vòng đó, vậy để lại cho người cần hơn, không được sao?

Nam Tinh, cô gia thế tốt, đẹp, lại thông minh, đương nhiên không hiểu những người bình thường như chúng tôi phải liều mạng thế nào mới có được cuộc sống ngày hôm nay. Cậu không hiểu!”

Trong giọng nói của Cố Oánh Oánh đầy sự tức giận và oán hận.

Nam Tinh hạ mi mắt:
“Người bình thường? Cậu đừng làm bẩn ba chữ đó. Người bình thường không làm ra chuyện trộm cắp, cướp đồ người khác, livestream bịa chuyện vu khống như cậu.”

Cô nói thẳng thừng, khiến Cố Oánh Oánh nghẹn lời:
“Cô!”

Nam Tinh liếc Cố Oánh Oánh một cái:
“Tự lo liệu đi, rút khỏi trường đi.”

“Cô, cô lấy tư cách gì mà quyết định tôi?”

Nam Tinh nghiêng đầu:
“Chỉ cần tội trộm cắp thôi, chiếc vòng ba vạn tệ, cậu không chỉ phải rời khỏi trường mà còn phải ngồi tù. Nể tình từng là bạn học, tôi mới để cậu tự mình cuốn xéo.”

Đang lúc nói, điện thoại của Cố Oánh Oánh reo lên.

Người gọi đến là Đổng Lãng.

Sắc mặt Cố Oánh Oánh tái nhợt.

Người như Đổng Lãng, lòng dạ hẹp hòi, không coi phụ nữ ra gì, biết cô ta phản bội hắn, chắc chắn sẽ không tha cho cô!

Nam Tinh liếc qua một cái, rồi nhanh chóng dời mắt bước ra ngoài.

Không lâu sau, Trịnh Vinh gọi điện đến:
“Tiền bối, chuyện đã được giải quyết.”

Nam Tinh đáp một tiếng:
“Ừ.”

Đang gọi điện, bỗng trước mặt cô xuất hiện một người.

Jill mặc vest chỉnh tề, trông rất giống một doanh nhân thành đạt.

Hắn ta gọi một tiếng:
“Nam Tinh.”

Nam Tinh bước chân khựng lại.

Cô cúp máy, nhìn về phía hắn ta.

Jill một tay đút túi, cười nói:
“Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

Nam Tinh toàn thân căng cứng.

Jill mở miệng:
“Nghe nói chị gái cô từng bị bắt cóc ở Đế Đô, tôi thật sự rất tiếc.”

Ánh mắt Nam Tinh khẽ động.

Chuyện này rất ít người biết.

Chị cả vì không muốn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Nam thị, đã giữ kín việc này.

Hiển nhiên, Jill không chỉ biết mà còn nắm rất rõ ràng.

Nam Tinh nói:
“Không sao nữa rồi.”

Jill cười, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nam Tinh:
“Ừ, tôi biết.”

Hắn ta như nhớ ra điều gì đó, mở miệng:
“Nam Tinh tiểu thư, tối nay tôi đang thiếu một bạn nữ, cô có thể giúp tôi không?”

Nói xong, trên gương mặt hắn ta hiện lên vẻ tiếc nuối:
“Tôi đến Đế Đô chưa lâu, không quen biết nhiều người, tối nay gặp Tây Nguyên tiên sinh, dù sao cũng là dịp trang trọng, mong cô đồng ý.”

Lời từ chối của Nam Tinh thoáng ngưng lại:
“Tây Nguyên?”

Hắn ta nở nụ cười:
“Đúng, là Tây Nguyên.”

Sau đó, Hắn ta tỏ vẻ khó hiểu:
“Cô quen Tây Nguyên tiên sinh?”

Nam Tinh không đáp.

Cô nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, từng chút một.

Sau đó lên tiếng:
“Được làm bạn nữ đi cùng anh dự tiệc là vinh hạnh của tôi.”

Jill lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Thật đúng là tốt quá.”

Hắn ta đặt tay lên vị trí trái tim, hơi cúi người, hành lễ kiểu hiệp sĩ với Nam Tinh:
“Tối nay tôi sẽ đến đón cô, Nam Tinh tiểu thư.”

“Được.”

Nói xong, Jill rời đi.

Nam Tinh nhíu mày.

Cô lấy điện thoại gọi cho chị cả.

Điện thoại tắt máy.

Sau đó, cô gọi cho Tây Nguyên.

Tây Nguyên cũng tắt máy.

Cô hạ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Đêm buông xuống.

Sảnh tiệc tại một trang viên nào đó được mở ra.

Trước cửa đứng hai hàng vệ sĩ mặc vest chỉnh tề.

Nhìn kỹ, những vệ sĩ này đều là người nước ngoài.

Mỗi người đều cơ bắp rắn chắc, nhìn là biết là dân luyện võ.

Nam Tinh diện một chiếc váy dài màu đen, tóc búi cao, chiếc vòng cổ hình gai và hoa nằm ngay xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng ngần, gương mặt tinh xảo.

Tinh xảo và cao quý.

Bên cạnh cô, Jill mặc vest chỉnh tề, hai người bước xuống từ xe, sóng vai tiến vào.

Khi sắp bước vào sảnh tiệc, Jill dừng bước, quay đầu nhìn Nam Tinh:
“Nam Tinh tiểu thư xinh đẹp, tôi nghĩ cô nên khoác tay tôi cùng bước vào.”

Sắc mặt Nam Tinh không chút thay đổi, cô nâng tay khoác vào.

Jill mỉm cười.

Hai người sóng vai bước vào trong.

Toàn bộ thiết kế sảnh tiệc mang phong cách La Mã cổ đại.

Sàn lát đá cẩm thạch sạch bóng như gương, mỗi bước chân giày da chạm sàn vang lên tiếng cộp cộp trong trẻo.

Không khí bên trong còn nghiêm trang và tĩnh mịch hơn bên ngoài.

Giữa sảnh, một chiếc bàn dài đen tuyền nằm chễm chệ.

Đầu bàn, một người đàn ông ngồi đó, mặc vest, vẻ ngoài điển trai lai Tây, tóc chải chuốt cẩn thận.

Nam Tinh lập tức nhận ra đó là Tây Nguyên.

Chỉ là khuôn mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, khí chất lạnh lùng cứng rắn, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm, không hề có chút dịu dàng nào.

Chỉ khiến người ta cảm thấy băng giá, tàn nhẫn.

Nhìn một lần, tự nhiên khiến lòng người run rẩy.

Nam Tinh siết chặt tay, quả nhiên, anh ta đã khôi phục ký ức.

Người bị khoa học kỹ thuật Tư Minh đánh dấu là đối tượng nguy hiểm cấp S, cuối cùng cũng lộ diện.

Sau lưng Tây Nguyên có hai người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm.

Một đen một trắng, một lạnh lùng một ôn hòa.

Một người có vẻ ngoài phương Tây, một người mang nét Á Đông.

Cuối cùng, người đàn ông mặc vest trắng có ngoại hình châu Á bước lên, anh ta mỉm cười:
“Jill tiên sinh, ngài đến muộn rồi đấy.”

Người đàn ông này nói chuyện không hề khách sáo, câu mở đầu đã là trách móc về sự không đúng giờ của đối phương.

Jill tỏ vẻ xin lỗi:
“Rất xin lỗi, Lộ Dịch An tiên sinh, nhưng người bạn nữ xinh đẹp của tôi cần thêm chút thời gian để trang điểm.”

Dứt lời, ánh mắt Lộ Dịch An rơi vào Nam Tinh.

Lộ Dịch An nhìn Nam Tinh với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Nam Tinh, thật không ngờ cô lại đi cùng Jill tiên sinh.”

Nam Tinh không quen biết Lộ Dịch An.

Nhưng rõ ràng, Lộ Dịch An biết cô, hơn nữa còn rất hiểu về cô.

Jill nhìn Tây Nguyên, cười nói:
“Tôi nghĩ Tây Nguyên tiên sinh có thể hiểu được, đúng không?”

Tây Nguyên ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm lướt qua hai người.

Đôi môi mỏng lạnh nhạt thốt ra:
“Ngồi đi.”

Jill mỉm cười, cùng Nam Tinh ngồi xuống một bên của chiếc bàn dài.

Ánh mắt của Jill dừng lại trên vài chiếc ghế trống, có chút suy nghĩ:
“Tây Nguyên tiên sinh còn mời thêm người khác?”

Tây Nguyên cúi đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt:
“Ở trong nước, tôi chỉ làm ăn hợp pháp.”

Jill ngẩn người.

Chắc hẳn không ngờ Tây Nguyên lại nói ra câu này.

Lộ Dịch An và Bỉ cũng không khỏi nhìn về phía ông chủ của mình.

Làm ăn hợp pháp?

Lộ Dịch An trầm ngâm.

Họ có làm ăn hợp pháp sao?

Ồ, cũng có, buôn bán vũ khí ở các nước khác là giao dịch hợp pháp, chỉ là ở đây không hợp pháp.

Cũng đúng, họ làm việc luôn rất chính quy.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 197: Ồ, tôi cũng có chút hứng thú với anh



Bên ngoài sảnh tiệc nhanh chóng vang lên tiếng động.

Một người đàn ông dáng người hơi mập, mặc bộ vest đen bước vào.

Sau khi bước vào, từ xa đã hướng về phía Lộ Dịch An chào hỏi:
“Lộ Dịch An tiên sinh, haha, không biết tôi có đến đúng giờ không?”

Lộ Dịch An tiến lên trước, bắt tay với người đàn ông hơi mập đó, nói:
“Đổng Minh Trác tiên sinh, ngài đến vừa đúng lúc, mời bên này.”

Vừa nói, hai người đi song song về phía trước. Lộ Dịch An giới thiệu:
“Vị này là ông chủ của tôi, Tây Nguyên.”

Đổng Minh Trác không khỏi ngây người.

Hoàn toàn không ngờ Lộ Dịch An chỉ là cấp dưới, còn ông chủ thực sự lại là người khác.

Tây Nguyên chậm rãi nói:
“Mời ngồi.”

Cách nói chuyện mang khí thế từ trên cao nhìn xuống, không giống một cuộc trò chuyện bình đẳng, mà như đang ra lệnh cho đàn em của mình.

Trong lúc Đổng Minh Trác còn ngẩn người, Lộ Dịch An đặt tay lên vai ông ta, nói:
“Đổng tiên sinh, mời ngồi.”

Đổng Minh Trác ngồi xuống đối diện Nam Tinh.

Nam Tinh nhìn Đổng Minh Trác, chớp mắt.

Cô biết Đổng Minh Trác.

Tối qua đã xem ảnh.

Ba của Đổng Lãng, người đàn ông đã nuôi dưỡng đến mười ba tình nhân.

Ánh mắt Đổng Minh Trác dừng lại trên người Nam Tinh vài giây, ánh lên vẻ kinh ngạc.

Cô gái này, thật xinh đẹp.

Rất trẻ, lại rất non nớt.

Một cảm xúc nhanh chóng thoáng qua trong mắt Đổng Minh Trác.

Rất nhanh sau đó, lại có người khác bước vào.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, đeo kính không gọng, từng bước tiến vào.

Giống như Đổng Minh Trác, khi người đàn ông áo trắng thấy Tây Nguyên ngồi ở vị trí chủ toạ, anh ta cũng ngây người.

Lúc này mới hiểu ra rằng Lộ Dịch An không phải là người đứng đầu thực sự.

Lộ Dịch An mỉm cười:
“Bạch An tiên sinh, ông chủ của tôi đã nghe danh ngài từ lâu, mời bên này.”

Bạch An như có điều suy nghĩ, ngồi xuống cạnh Đổng Minh Trác.

Ngay sau đó, lại có năm người nữa bước vào.

Nhìn dáng vẻ khí thế của họ, đều là những nhân vật thường ở vị trí cao, có lẽ là những người nổi tiếng ở Đế Đô.

Tất nhiên, Nam Tinh không quen ai trong số họ.

Cô nhấc cốc lên, uống một ngụm nước.

Đợi chờ buổi họp mặt bắt đầu.

Cuối cùng, vẫn còn hai chiếc ghế trống, nhưng hai người đó mãi không đến.

Rốt cuộc, ở cửa sảnh tiệc, một giọng nói lười biếng vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng:
“Ồ, náo nhiệt ghê nhỉ.”

Tống Cảnh Hiên đi đôi giày quân đội màu đen, bước xuống cầu thang một cách thoải mái.

Bên cạnh anh ta, Quyền Nhung ngồi trên xe lăn, được trợ lý từ từ đẩy vào.

Cuối cùng, mọi người đã đến đủ.

Nam Tinh vừa đặt cốc nước xuống, nhìn thấy Tống Cảnh Hiên và Quyền Nhung, cô khựng lại, cụp mắt, lại nhấc cốc nước lên uống thêm hai ngụm.

Nếu biết trước là tình cảnh này, dù nói thế nào cô cũng sẽ không đến.

Jill liếc nhìn Nam Tinh, mở lời:
“Nam Tinh, cô khát nước lắm à?”

Hắn ta vừa mở miệng, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Tống Cảnh Hiên và Quyền Nhung vừa ngồi xuống, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người Nam Tinh.

Quyền Nhung hơi nhíu mày.

Tống Cảnh Hiên thì ngạc nhiên:
“Ồ?”

Sau đó, ánh mắt anh ta lướt qua Jill, rồi nhìn về phía Tây Nguyên.

Chậc chậc, quan hệ này phức tạp thật.

Nam Tinh lại tham dự bữa tiệc này với tư cách là bạn đồng hành của người khác.

Nhưng ở một góc độ nào đó, Nam Tinh và Tây Nguyên tính ra là họ hàng.

Tuy nhiên, hiện tại Tây Nguyên chưa chắc đã thừa nhận mối quan hệ này.

Tống Cảnh Hiên nghiêng người về phía trước, nhìn lướt qua những người có mặt, cười tươi.

Ban đầu anh ta đến đây là vì Tây Nguyên.

Không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng này.

Anh ta nghiêng đầu, thì thầm vào tai Quyền Nhung:
“Anh, nhìn xem, Tiểu Nam Tinh làm bạn đồng hành cho người khác kìa. Anh nói xem, em có nên nói với A Tự không?”

Quyền Nhung liếc anh ta một cái:
“Cậu đúng là thích xem náo nhiệt.”

Tâm tư của Tống Cảnh Hiên bị phát hiện, anh ta ngồi thẳng dậy, ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào.

Rất nhanh, thức ăn được mang lên.

Lộ Dịch An mỉm cười:
“Các vị còn chưa dùng bữa tối đúng không? Giờ mọi người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”

Ban đầu, Nam Tinh nghĩ rằng bữa ăn này sẽ có gì đó được bàn luận.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Tây Nguyên không nói một lời, đây thực sự chỉ là một bữa tối bình thường đến không thể bình thường hơn.

Đến khi bữa ăn kết thúc, Tây Nguyên mới mở lời:
“Mới đến, mong các vị chiếu cố.”

Đổng Minh Trác cười đến mức mặt đầy nếp nhăn:
“Haha, đâu có đâu.”

Những người có mặt cũng rất khách sáo đáp lại vài câu.

Sau đó, Lộ Dịch An mỉm cười nói:
“Trang viên này có phong cảnh rất đẹp, nếu các vị dùng bữa xong, có thể đi dạo một chút. Cảnh đêm như thế này hiếm thấy ở nơi khác.”

Không lâu sau, Tây Nguyên đứng dậy rời đi.

Dường như anh ta mời mọi người đến đây thật sự chỉ để ăn một bữa cơm.

Khi Nam Tinh đặt nĩa xuống, Jill mở lời:
“Có muốn ra ngoài ngắm cảnh đêm không?”

Jill vừa dứt lời, ánh mắt của Tống Cảnh Hiên lập tức nhìn sang.

Nam Tinh giả vờ như không nhìn thấy, đáp lại một tiếng, đứng dậy:
“Được.”

Jill cười, đứng lên:
“Mời các vị tiếp tục dùng bữa, tôi sẽ dẫn bạn đồng hành của mình đi dạo một chút.”

Hai người một trước một sau rời khỏi sảnh tiệc.

Ra đến ngoài, Nam Tinh bất ngờ mở miệng:
“Dường như ở đây không cần thiết phải mang bạn đồng hành đến.”

Jill khựng lại.

Dưới ánh đèn, chiếc đồng hồ lớn trên ngọn tháp cao nhất đang chuyển động, ánh sáng chiếu lên mặt số đồng hồ.

Phần lớn cơ thể của Jill ẩn trong bóng tối, hắn ta cười, ý tứ sâu xa:
“Cô cũng tò mò chuyện gì sẽ xảy ra ở đây, đúng không?”

Nam Tinh nghe xong, bất giác gật đầu:
“Cũng đúng.”

Vừa nói, cô xách tà váy đen lướt qua hắn ta, đi về phía trước.

Jill sững người trong chốc lát.

Không ngờ Nam Tinh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Nam Tinh đi dạo quanh trang viên, nhìn bụi gai và những bông hồng quấn lấy nhau.

Đi được vài bước, cô khựng lại, dừng chân.

Quay đầu nhìn về phía Jill:
“Còn chuyện gì nữa sao?”

Jill hai tay đút túi, đứng trong bóng tối, nét cười nhạt đi, lời nói trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt sắc bén:
“Nam Tinh tiểu thư, tôi thật sự rất có hứng thú với cô.”

Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn hắn ta đứng dưới bóng đêm, ánh mắt hắn ta khiến cô bất giác nhớ đến một bóng hình.

Hôm đó, khi cô cứu chị gái ở biệt thự, cô đã giao đấu với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

Người đàn ông đó thân hình gầy gò nhưng sức bật cực lớn, vừa ra tay đã biết là người được huấn luyện bài bản và có kinh nghiệm thực chiến phong phú.

Chỉ là hôm đó giao đấu ngắn ngủi, cô cũng quên mất.

Từ lần đầu gặp Jill, cô đã cảm thấy có chút quen thuộc.

Giờ đây, dáng vẻ và phong thái của Jill khiến cô bất ngờ nhớ ra người đó.

Bất giác, cô nhếch môi cười:
“Ồ, tôi cũng có chút hứng thú với anh.”

Ở phía bên kia.

Trong phòng khách nhà họ Quyền.

Quyền Tự lật xem tập tài liệu trong tay, dáng vẻ lười biếng, có chút hờ hững.

Bỗng nhiên, tiếng rung của điện thoại vang lên.

Quyền Tự liếc nhìn số điện thoại, nhấn loa ngoài, để điện thoại trên bàn.

Vừa bật loa ngoài, giọng nói của Tống Cảnh Hiên từ đầu dây bên kia truyền đến:
“Alo, alo, A Tự, ở đây có rất nhiều chuyện thú vị đó, cậu không đến là thiệt thòi của cậu rồi...”

Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 198: Chỉ là một người phụ nữ mà thôi



Tống Cảnh Hiên nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị cúp máy, trên mặt đầy tiếc nuối.

Không biết từ lúc nào, Lộ Dịch An đã bước đến trước mặt anh ta.

Lộ Dịch An cầm trong tay một ly rượu thủy tinh trong suốt, lắc nhẹ vài cái, rồi mỉm cười mở lời:

"Tống tiên sinh, đã lâu không gặp."

Tống Cảnh Hiên tựa vào lan can phía sau, cơ thể nghiêng nghiêng trông có vẻ rất bất cần.

Anh ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lộ Dịch An, giọng điệu dường như mang ý đùa cợt:
"Thật không ngờ, các người còn dám đến đây làm ăn."

Lộ Dịch An khẽ cười:
"Tôi cũng không ngờ chúng tôi lại tới đây."

Lời vừa dứt, như thể nghĩ tới điều gì đó, anh ta nói thêm:
"Tuy nhiên, chúng tôi đều là người làm ăn chính đáng, sau này còn phải nhờ Tống tiên sinh đây chiếu cố nhiều."

Tống Cảnh Hiên bước lên trước, vỗ nhẹ vào vai Lộ Dịch An, ánh mắt đầy hàm ý:
"Đương nhiên, sẽ thế thôi."

Không xa đó, Bỉ nheo mắt lại, ánh mắt luôn cảnh giác nhìn Tống Cảnh Hiên.

Họ và những người trong quân đội trong nước luôn giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng.

Trước đây từng gặp vài lần ở nước ngoài, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng đây, dù sao cũng không phải là địa bàn của họ.

Rất nhanh sau đó, Lộ Dịch An cầm ly rượu rời khỏi ban công, Bỉ cũng quay người đi theo.

Hai người, một mặc đồ đen, một mặc đồ trắng, sánh bước đi về phía trước.

Bỉ nghiêm mặt hỏi:
"Hắn ta có ý gì?"

Lộ Dịch An liếc nhìn Bỉ:
"Thả lỏng đi, họ sẽ không ra tay đâu."

Bỉ nghe vậy, thần sắc thả lỏng đôi chút.

Lộ Dịch An lắc nhẹ ly rượu, cười hỏi:
"Có gì muốn hỏi sao?"

Bỉ lên tiếng:
"Ông chủ đã khôi phục trí nhớ, tại sao vẫn chưa chịu rời khỏi đây?"

Lộ Dịch An khẽ cười:
"Ở trong nước, ngoài cô gái tên Nam Tình đó, chẳng còn ai có liên quan tới ông chủ nữa."

Tại sao không chịu rời đi?
Cũng chỉ có thể là vì người phụ nữ này thôi.

Bỉ cau mày:
"Nhưng hiện tại ông chủ đã khôi phục trí nhớ rồi mà."

"Vậy thì sao?"

Bỉ im lặng rất lâu, cuối cùng nói ra điều trong lòng:
"Chỉ là một người phụ nữ mà thôi."

Lộ Dịch An lắc đầu cười, ánh mắt anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khéo rơi vào người Nam Tinh đang đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt.

Bỉ mãi không nhận được câu trả lời từ Lộ Dịch An, cau mày hỏi:
"Cậu đang nhìn gì vậy?"

Lộ Dịch An cất tiếng:
"Cậu còn nhớ Quyền Tự không?"

Lông mày Bỉ khẽ động, hiếm khi anh ta biểu hiện sự kính nể với một người ngoài ông chủ:
"Dù thể trạng yếu ớt, nhưng về trí óc và thủ đoạn, hắn có thể sánh ngang với ông chủ."

Lộ Dịch An bật cười:
"Nghe nói gần đây hắn rất thân thiết với cô gái nhỏ của nhà họ Nam. Ở Tế Thành, hắn một mình xông vào kho lửa vì cô gái này. Còn nghe nói, cô gái đó làm hắn tức đến thổ huyết, nhà họ Quyền phải lập tức điều trực thăng đến cứu hắn, mới giành lại được mạng sống."

Bỉ nhìn theo ánh mắt của Lộ Dịch An về phía Nam Tinh dưới ánh đèn, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Quyền Tự như vậy, lại sa ngã vì một người phụ nữ, thật khó tin."

Lộ Dịch An nhấp một ngụm rượu, thì thầm một câu:
"Ai có thể đảm bảo rằng ông chủ sẽ không chứ."

Câu này quá nhỏ, Bỉ không nghe thấy, hỏi lại:
"Cậu nói gì?"

Lộ Dịch An lắc đầu:
"Không có gì."

Dứt lời, anh ta đổi chủ đề:
"Người hoàng gia nước Y đã tới chưa?"

"Đến rồi. Ông chủ mất liên lạc hai năm nay, họ vốn đã có ý định thâu tóm, muốn thay thế vị trí của ông chủ. Hôm nay là cơ hội tốt để dò xét."

Lộ Dịch An mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ lên ly thủy tinh, phát ra âm thanh trong trẻo:
"Ồ, định thu lưới rồi sao?"

Nam Tinh đứng dưới ánh đèn đường một lúc, đang định rời đi thì thấy một nữ hầu bưng khay trống đi vội về phía trước.

Nam Tinh nhìn kỹ, sững sờ:
"Chị?"

Nam Tình cúi đầu, tay kéo chiếc váy nữ hầu trên người.

Chiếc váy này, cũng quá ngắn rồi.

Mặc cái váy này mà còn làm việc được sao?
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng gọi, cô ngẩng đầu lên liền thấy em gái mình.

Hai chị em gặp nhau tại nơi này, Nam Tình nhìn lại bộ đồ trên người mình, ho nhẹ một tiếng:
"Nam Tinh? Sao em lại ở đây?"

Nam Tinh bước tới, kéo chiếc váy của Nam Tình, muốn xem thử liệu nó có chỉ là một lớp mỏng tang hay không.

Nam Tình hơi ngượng ngùng, giơ tay gạt tay Nam Tinh ra:
"Xem ra em tới đây có việc chính, chị không làm phiền nữa."

Nói xong, cô bước nhanh về phía trước.

Nam Tinh bước nhanh hơn, chặn cô lại:
"Chị, em gọi điện cho chị mà không được."

Nam Tình suy nghĩ một chút:
"Có lẽ điện thoại hết pin rồi."

"Chị, nhà họ Nam thế nào rồi?"

"Tạm thời đã giải quyết ổn thỏa. Ba tạm thời không dám bán nhà họ Nam nữa, nhưng mọi quyết định phải chờ đến đại hội cổ đông lần này."

Trả lời xong, ánh mắt Nam Tinh lại rơi vào bộ váy trên người Nam Tình.

"Chị sao lại đến đây?"

Nam Tình cười:
"Em gặp anh rể rồi à?"

Nam Tinh gật đầu:
"Ừm."

Nụ cười của Nam Tình thêm sâu, nhưng trong đó có chút mệt mỏi:
"Chuyện quá phức tạp, nói một lúc cũng không rõ. Chỉ là, chị cần một cái kết thúc triệt để."

Nói tới đây, cảm xúc của Nam Tình, vốn luôn được kiểm soát rất tốt, lại bộc lộ chút phiền muộn:
"Thật là, chỉ là nuôi một tên tiểu bạch kiểm mà cũng sinh ra lắm chuyện phiền phức như vậy?"

Nam Tinh nghe xong, lại nhìn bộ đồ của chị mình, hỏi:
"Chị và anh rể cãi nhau? Chị cải trang thành nữ hầu lẻn vào đây à?"

Nam Tình im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

Nhưng cô không nói thêm:
"Chị có chút chuyện cần làm rõ với Tây Nguyên."

Nói xong, cô đi vào biệt thự.

Nam Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở các camera.

Một người đàn ông làm về vũ khí, sống trên lưỡi dao.

Điều quan trọng nhất với anh ta, chắc chắn là vấn đề an ninh.

Dù sao, việc bị đâm sau lưng ở chốn này là chuyện thường ngày.

Biệt thự của anh ta có thể dễ dàng để một người phụ nữ không biết gì như chị cô lẻn vào mà không bị phát hiện?

Trừ khi, chính anh ta cho phép.

Nghĩ vậy, cô định đi một vòng rồi quay lại sảnh chính.

Đột nhiên, ánh mắt Nam Tinh rơi vào chiếc đồng hồ lớn hình tháp.

Cô nheo mắt, nhìn về phía đồng hồ.

Vừa rồi, kim giây có phải đã lùi lại một chút không?

Cô nhìn điện thoại, rồi nhìn lại đồng hồ.

Thời gian vẫn đúng.

Ảo giác?

Liếc qua góc mắt, có vẻ như đó chỉ là ảo giác.

Nam Tinh nắm chặt điện thoại.

Không, cô không nhìn nhầm.

Kim đồng hồ vừa rồi, quả thực đã lùi lại một chút.

Nếu ở nơi khác xảy ra lỗi này, dù nhận ra cũng không có gì đáng nói.

Đừng nói là lùi một chút, ngay cả khi đồng hồ quay ngược, cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Nhưng ở đây, tình huống hoàn toàn khác.

Ánh mắt cô rơi vào chiếc đồng hồ.

Năm phút sau, hiện tượng vừa rồi lại xảy ra.

Kim phút lùi lại một chút, rồi lại tiến tới.

Tình huống này có chút giống như...

Cô suy nghĩ một lúc.

Có vật nặng được buộc sau thanh cân bằng của đồng hồ.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 199: Viên ngọc của Nữ hoàng



Nam Tinh chần chừ vài giây, sau đó quay người bước về phía tháp đồng hồ.

Cô cố ý tránh xa các camera, ẩn mình trong bóng tối.

Ở một bên khác, Nam Tình mặc bộ đồ hầu gái, tay bưng khay bước vào phòng tiệc.

Phòng tiệc rộng lớn chỉ có vài người.

Vì vậy, khi Nam Tình bước vào, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Quyền Nhung rời đi từ sớm vì có việc, Đổng Minh Trác đứng xa xa liếc nhìn một cái.

Ánh mắt ông ta lướt qua gương mặt Nam Tình, rồi bật cười.

"Không ngờ, một người hầu gái cũng xinh đẹp đến vậy."

Bạch An liếc nhìn từ xa.

Ban đầu, anh ta không chú ý lắm đến người hầu gái này.

Chỉ có điều, Lộ Dịch An và Bỉ khi nhìn thấy người hầu gái này thì phản ứng có chút khác thường.

Bỉ nhíu mày nhìn Lộ Dịch An, hạ giọng:
"Cô ta tìm tới đây bằng cách nào?"

Lộ Dịch An cúi đầu uống một ngụm rượu.
"Chuyện này ai mà biết được."

Bỉ nói nhỏ:
"Muốn đưa cô ta ra ngoài không?"

Lộ Dịch An liếc nhìn bỉ.
"Cậu dám động vào sao?"

Bỉ im lặng.

Lộ Dịch An thở dài:
"Ông chủ đang bàn chuyện với quý tộc nước Y, trước tiên cứ kéo dài thời gian đã."

Nói xong, Lộ Dịch An cầm ly rượu thủy tinh trong tay, chuẩn bị đi về phía Nam Tình.

Đúng lúc này, Tống Cảnh Hiên từ ban công bước vào.

Từ xa, anh ta đã nhìn thấy Nam Tình.

Anh ta nhận ra cô ngay lập tức.

Trong đầu anh ta nhanh chóng nghĩ tới chuyện Nam Tình kết hôn với Tây Nguyên.

Đột nhiên anh ta bật cười.

Chậc chậc chậc, A Tự không muốn đến, cũng không sao cả.

Ở đây chẳng phải lại có chuyện thú vị rồi sao?

"Ồ, người phục vụ này thật xinh đẹp."

Vừa nói, anh ta đã bước nhanh hơn Lộ Dịch An, đứng trước mặt Nam Tình.

Đứng đối diện với cô, anh ta chắn hết ánh mắt của những người xung quanh.

Sau đó, anh ta hạ thấp giọng nói:
"Anh ta đang ở thư phòng trên tầng hai."

Nam Tình ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái.

Tống Cảnh Hiên nháy mắt với cô:
"Chị Nam Tình, chị ngày càng đẹp hơn."

Khi Lộ Dịch An đi tới, vừa lúc nghe được câu khen ngợi của Tống Cảnh Hiên.

Anh ta lập tức cảnh giác, bước tới gần Nam Tình, nhưng còn chưa kịp mở miệng.

Nam Tình đã trực tiếp lờ anh ta đi, quay người bước lên cầu thang về phía tầng hai.

Tống Cảnh Hiên dựa lưng vào tường, giống như một tên lưu manh, huýt sáo một tiếng.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người khác.

Lộ Dịch An nheo mắt:
"Anh nói gì với cô ta?"

Tống Cảnh Hiên cười càng tươi hơn:
"Chậc chậc chậc, Lộ Dịch An tiên sinh, vừa rồi anh sợ một người hầu gái sao?"

Lộ Dịch An nhắm mắt lại.

Nam Tình, người phụ nữ này thật sự là...

Bọn họ hoàn toàn không có cách nào với cô ta.

Ông chủ rõ ràng thiên vị cô ta, bọn họ không dám thật sự làm gì cô ta cả.

Lộ Dịch An không nói gì thêm, bước lên cầu thang đuổi theo.

Nhìn thấy Lộ Dịch An bị làm khó, Tống Cảnh Hiên ngước mắt nhìn về phía tầng hai, thở dài.

"Ôi chao, không được nhìn cảnh tượng bên trên, thật đáng tiếc."

Bạch An đẩy gọng kính, quan sát toàn bộ cảnh tượng này.

Sau đó, ánh mắt Bạch An và Tống Cảnh Hiên chạm nhau.

Bạch An đứng dậy, bước đến bên cạnh Tống Cảnh Hiên, mở miệng:
"Lúc ăn cơm vừa rồi, anh nghĩ sao? Anh có nghĩ Tây Nguyên thật sự đến đây mở công ty làm ăn không?"

Tống Cảnh Hiên khoanh tay, nở nụ cười sâu xa:
"Tây Nguyên tới đây là để tìm đồ."

"Đồ gì?"

"Đừng quên, Tây Nguyên có dòng máu quý tộc nước Y."

Bạch An rất thông minh, lập tức hiểu ra.

Chuyện này, thực ra cũng không phải bí mật gì.

Dù sao thì Tây Nguyên đã tìm thứ đó suốt mấy năm qua.

Các thế lực khác muốn ngăn cản Tây Nguyên, liên tục hành động.

Chuyện này đã gây xôn xao khắp nơi.

Chỉ là hai năm qua Tây Nguyên đột ngột biến mất, mọi thứ mới tạm lắng xuống.

Anh ta có thể mở rộng kinh doanh trên một quy mô lớn như vậy, một phần là nhờ sự hỗ trợ từ phía hoàng gia.

Tuy nhiên, thành cũng vì hoàng gia, bại cũng vì hoàng gia. Thật tiếc là Tây Nguyên chỉ là một đứa con lai.

Đối với những quý tộc bảo thủ, phân biệt chủng tộc và đề cao dòng máu thuần khiết, Tây Nguyên - một kẻ máu lai - không xứng đáng nắm giữ quyền lực lớn như vậy.

Họ hy vọng Nữ hoàng sẽ ra mặt trừng phạt Tây Nguyên, tước bỏ quyền lực trong tay anh ta, để ngành buôn vũ khí hoàn toàn trở lại dưới sự kiểm soát của hoàng gia.

Bạch An lên tiếng:
"Anh biết thứ mà anh ta đang tìm là gì không?"

Tống Cảnh Hiên nheo mắt, dáng vẻ lười biếng:
"Nếu tìm được thứ đó trước Tây Nguyên, anh nghĩ sao?"

Một viên đá đen gắn trên quyền trượng của Nữ hoàng.

Thứ tượng trưng cho quyền lực tối cao.

Nữ hoàng đưa ra một trò chơi. Bà đặt viên đá đó ở một nơi nào đó trên thế giới và cung cấp manh mối.

Ai có thể mang nó trở về, người đó sẽ kiểm soát ngành buôn vũ khí của hoàng gia trong tương lai.

Trên cầu thang

Nam Tình bưng khay đi lên.

Vừa bước vào hành lang tầng hai, Lộ Dịch An đã tới.

Anh ta cười nói:
"Nam Tình tiểu thư, lâu ngày không gặp."

Nam Tình quay đầu lại nhìn Lộ Dịch An, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Nếu không phải tại Lộ Dịch An và Bỉ, mọi chuyện đã không trở nên phức tạp như vậy.

Lộ Dịch An bước lên một bước:
"Nam Tình tiểu thư, ông chủ đang bận chút việc, hay là cô tạm qua bên..."

Nam Tình cảnh giác lùi lại một bước, tay siết chặt khay:
"Đừng lại đây!"

Cô không quên những thủ đoạn của Lộ Dịch An.

Anh ta chỉ chạm nhẹ vào một người đàn ông lực lưỡng, người đó đã gục xuống bất tỉnh.

Lộ Dịch An không nhận ra sự giận dữ pha lẫn sợ hãi của Nam Tình dành cho mình.

Anh ta nghĩ rằng cô chỉ không muốn rời đi.

Anh ta cố gắng nở nụ cười thân thiện hơn một chút, bước tới gần và nói:
"Nam Tình tiểu thư..."

Lời còn chưa dứt, "keng" một tiếng.

Khay trên tay Nam Tình đập thẳng vào đầu anh ta.

Nụ cười trên mặt Lộ Dịch An biến mất.

Cùng lúc đó, từ trong thư phòng vang lên tiếng động hỗn loạn.

Ngay sau đó là tiếng súng nổ liên tiếp.

Hai tiếng "đoàng đoàng".

Nam Tình sững người.

Lộ Dịch An nhíu mày, quay đầu đi về phía thư phòng.

Chưa kịp đến nơi, cửa thư phòng đã mở.

Những vệ sĩ áo đen bước ra, kéo theo hai người, máu chảy loang khắp hành lang tầng hai, để lại từng vệt dài.

Nam Tình nắm chặt khay trong tay.

Chuyện gì thế này?

Hai người kia bị trúng đạn vào chân và bụng, vẫn còn sống, nhưng khuôn mặt đau đớn tột cùng.

Một người nghiến răng, không cam lòng hét lên:
"Tây Nguyên! Anh không bao giờ có thể tìm được hắc diệu thạch. Anh không xứng đáng nắm giữ quyền lực tối cao của hoàng gia. Anh chỉ là một kẻ lai tạp! Anh không xứng đáng!"

Tây Nguyên đứng ở cửa thư phòng, ánh mắt lạnh lùng, không chút thay đổi.

Anh thu lại ánh mắt, ra lệnh:
"Dọn dẹp."

"Vâng, thưa ông chủ."

Tiếng súng làm tầng một trở nên náo loạn, mọi người đều kéo lên tầng trên.

Ở một nơi khác

Nam Tinh leo lên tháp đồng hồ.

Tháp cao hơn trăm mét, phần trên cùng là một kiến trúc trống, chạm khắc tinh xảo.

Nam Tinh ngước nhìn lên cao.

Cô cởi giày, tháo bỏ tất cả trang sức trên người, xõa mái tóc dài màu xanh thẫm.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô nắm lấy một chỗ trống trên khung, bật nhảy.

Cơ thể xoay 180 độ trên không, tay còn lại nắm lấy phần chạm trổ cao nhất.

Cô đã leo lên.
 
Back
Top Bottom