Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 180: 180: Các Cô Quả Thực Rất Nhàn A




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 181: 181: Thiếu Gia Thích Thì Tốt Rồi




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 182: 182: Hết Giận




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 183: 183: Ăn Hoa




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 184: 184: Quân Tử Phong Độ Nhưng Xuống Tay Lại Cực Kỳ Tàn Nhẫn




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 185: Chương 185



Quyền lão gia tử gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Dứt lời, ông xoay người đi xuống dưới lầu.
"Đi thôi.

Bên dưới còn có khách khứa chưa về, đi xuống tiếp đón đi."
"Vâng, lão gia."
Bữa tiệc kéo dài tới tận đêm khuya.
Cứ một chốc là lão gia tử lại nhìn lên tầng hai.
Vừa nhìn vừa nhíu mày.
"Đến giờ rồi mà vẫn chưa cãi nhau xong?"
Nói xong, lão gia tử bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Bạch Vũ.
Phảng phất như có thể xuyên qua Bạch Vũ nhìn thấy được tình cảnh trong phòng.
Bạch Vũ khụ một tiếng.
"Ách, có lẽ họ đã cãi nhau xong rồi, mệt quá nên đi ngủ?"
Sao thiếu gia có thể cãi nhau với Nam Tinh tiểu thư được chứ.
Nhất là khi hiểu lầm đã được làm rõ.
Chỉ sợ là, đang làm chút việc riêng, nên chậm trễ.
Lão gia tử nửa tin nửa ngờ.
"Phải không?"
Bạch Vũ gật đầu.
"Nếu ngài muốn gặp Nam Tinh tiểu thư, thì sáng mai sang đây gặp cũng được mà."
Bạch Vũ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của lão gia tử.
Kỳ thật, ông ấy chỉ muốn nhìn mặt cháu dâu một lần mà thôi.
Lão gia tử nghe xong, ừm, có đạo lý.
Đỡ tay vịn, từng bước một chậm rãi đi xuống chỗ ngoặt cầu thang, trở về ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Nam Tinh vừa tỉnh dậy, việc cô làm đầu tiên chính là sờ lên cái eo của mình.

Vừa chua xót vừa mềm nhũn.
Mùi hương nước sát trùng tràn ngặp ở khắp phòng, nhưng trên giường chỉ còn lại một mình cô, Quyền Tự đã không còn ở đây.
Cô nằm bò trên giường một lát, sau đó mới xuống giường.
Mặc quần áo chỉnh chu, ra khỏi cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Bạch Vũ.
Bạch Vũ cười cười.
"Nam Tinh tiểu thư, ngài tỉnh rồi?"
Nói xong, Bạch Vũ bưng bát canh giải rượu đi về phía cô.
Nam Tinh nhận lấy, uống một ngụm, ngọt.
Cô nhìn xung quanh, vẫn không thấy Quyền Tự.
Nhịn không được mà hỏi.
"Anh ấy đâu rồi?"
Bạch Vũ dừng một chút.
"Thiếu gia ở phòng bên cạnh."
Nam Tinh nghi hoặc,
"A?"
Ánh mắt của Bạch Vũ rơi xuống bát canh giải rượu.
"Thiếu gia, bị dị ứng cồn."
Nam Tinh sửng sốt, cúi đầu nhìn bát canh giải rượu.
Cô không nhìn Bạch Vũ nữa, mà nhìn về phía khác.
"Ồ."
Sau đó hai ba ngụm uống hết bát canh giải rượu.
Anh ấy bị dị ứng cồn, mà Bạch Vũ lại mang canh giải rượu tới cho cô.
Ách ······.
Nam Tinh im lặng một hồi lâu.
"Anh ấy không sao chứ?"
Bạch Vũ cười nói.
"Ngài muốn vào trong đó không?"
Cô do dự.

Ừm, không muốn đi cho lắm.
Chỉ cần cô không sang đó, sẽ không có ai biết cô chính là thủ phạm làm cho anh ấy bị dị ứng cồn.
Đang bận cân nhắc, chợt có tiếng động vang lên ở phòng bên cạnh.
Quyền Tự mặc một bộ quần áo ngủ màu đen, đi ra từ căn phòng đó.
Bàn tay khớp xương rõ ràng vịn vào khung cửa, cánh môi phiếm hồng, gương mặt cũng toát lên màu sắc đỏ ửng không bình thường.

Cổ áo thì đang nới rộng.
Chỗ xương quai xanh ở cổ, có những vết xanh tím chưa kịp tan đi, còn có cả...!dấu răng mà đêm qua cô cắn lên.
Chỉ cần nhìn vào dáng vẻ này của hắn thì ai ai cũng biết đêm qua bọn họ đã làm gì.
Giọng nói của hắn có vẻ nghẹn ngào.
"Sao Tiểu Hoa không vào trong?"
Hắn vừa dứt lời thì Nam Tinh đi qua.
Nam Tinh vừa tiến tới gần hắn thì việc làm đầu tiên chính là kéo kín cổ áo của hắn lại, ý đồ muốn che hết những dấu vết phạm tội đêm qua của cô.
Nhỏ giọng nói.
"Đêm qua em không muốn cắn, là anh bắt em cắn."
Cánh môi của Quyền Tự khẽ cong lên.
"Ừm."
Hắn ôm người vào trong lòng mình, tùy ý để cô sắp đặt.
Kết quả, Nam Tinh còn chưa cài cúc áo cho hắn xong, đằng sau đã có một bác sĩ lên tiếng nhắc nhở.
"Quyền tiên sinh, ngài còn chưa bôi thuốc mỡ đâu."
Động tác tay của Nam Tinh khựng lại.
Bác sĩ cầm thuốc mỡ chạy ra cửa.
Khi bác sĩ nhìn thấy người ngoài cửa là Nam Tinh, phản ứng đầu tiên là:
"Ồ? Là cô à."
Trùng hợp thật, đây đúng là vị bác sĩ đã xem bệnh cho Quyền Tự hai lần trước.
Quả là có duyên, lần thứ ba hắn bị dị ứng cồn, cô lại được gặp ông ấy:).

Bác sĩ nhìn Nam Tinh, lại nhìn Quyền Tự, ý vị thâm trường.
Vị bác sĩ này đã sớm nhìn quen mặt Nam Tinh rồi.
Mấy lần Quyền Tự bị dị ứng cồn, tất cả đều có liên quan tới cô gái nhỏ này.
Hơn nữa, nguyên nhân đều là do tình cảm mãnh liệt, phóng túng sau cơn say.
Này, này, tiếp tục như thế này mãi thì phải làm sao?
Hai lần trước ông đều đã ám chỉ qua rồi, nhưng lần sau lại nghiêm trọng hơn cả mấy lần trước.
Nhìn những vết thương xanh tím trên người Quyền Tự mà xem, lại nhìn cả đống dấu răng đó, đoán xem đêm qua hai người này chơi lớn nhường nào?
Cuối cùng, ông vẫn thở dài.
"Người trẻ tuổi a, uống rượu xong, thường hay mê chơi vài trò k*ch th*ch.

Tuy tôi lớn tuổi rồi nhưng vẫn có thể lý giải."
Nam Tinh trầm mặc.
Cô không có nhu cầu nghe tiếp lời bác sĩ nói nữa.
Lời nói của bác sĩ mang theo vẻ không đồng tình.
"Nhưng mà cô gái nhỏ a, bạn trai cô bị dị ứng cồn.

Uống rượu xong, dễ xúc động tôi có thể hiểu, nhưng mà chúng ta vẫn nên khắc chế, khắc chế, đúng không nào? Sau một hồi tình cảm mãnh liệt, cô lăn lộn hắn tới mức người đầy vết thương, vẫn có phần không hay a."
Nam Tinh trầm mặc hồi lâu.
Ai lăn lộn ai?
Là do anh ấy cường thế ép buộc mà, được không?
Đương, đương nhiên lúc nhìn thấy cả người hắn đều là vết thương, cô cũng có chút đau lòng, ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do hắn mà.
Nhưng lời này lại không thể nói ra.
Cuối cùng, Nam Tinh héo bẹp, đáp lại.
"Về sau tôi, tận lực khắc chế một chút."
Bác sĩ thấy Nam Tinh đồng ý thì nhẹ nhàng thở ra.
Vươn tay, đưa tuýp thuốc mỡ cho Nam Tinh.
"Dùng cái này bôi lên chỗ dị ứng, tôi thấy lần này nghiêm trọng hơn lần trước một chút, nếu thật sự không khỏi thì phải đến bệnh viện truyền dịch."
Nam Tinh duỗi tay, nhận lấy thuốc mỡ, thành thành thật thật đáp lời.
"Vâng."
Quyền Tự khụ một tiếng, vì dị ứng mà khuôn mặt phiếm hồng, nhìn qua trông như thể phát sốt.
Đôi mắt của hắn khép hờ, ôm cả người Nam Tinh vào trong lòng, rõ là bị dị ứng, nhưng có vẻ tâm tình thực tốt.
"Tiểu Hoa không cần áy náy, là anh tự nguyện."

Nghe vậy, bác sĩ nhịn không được lại lần nữa thở dài.
Cuối cùng, ánh mắt bác sĩ nhìn về phía Quyền Tự cũng có chút không tán đồng.
Rõ ràng trước kia, Quyền Tự tiên sinh rất có chủ kiến.
Hơn nữa lúc làm việc nói một không hai, căn bản không có ai dám động tới điểm mấu chốt của hắn.
Nhưng từ khi đem lòng thích cô gái nhỏ, biến hóa của hắn lại lớn như vậy?
Quyền Tự tiên sinh hoàn toàn bị cô gái nhỏ này dắt mũi a.
Nam Tinh đã nhận ra ý tứ trách cứ trong ánh mắt của bác sĩ.
Giống như cô là một yêu tinh họa thủy, muốn biến Quyền Tự trở thành hôn quân.
Trong lúc xấu hổ tột cùng như vậy, Bạch Vũ rất nhanh đã đi đến.
"Bác sĩ, ngài đã khám xong rồi? Lão gia tử mời ngài qua bên kia."
Bác sĩ phục hồi tinh thần lại, cất ống nghe nhịp tim đi, gật gật đầu.
"Ồ, được được, giờ tôi qua đó ngay."
Thế là, bác sĩ đã bị Bạch Vũ tiễn đi.

Nam Tinh nhẹ nhàng thở ra.
Mỗi lần gặp mặt ông bác sĩ này là một lần cô được ân cần dạy bảo một phen.
Nam Tinh liếc người bên cạnh một cái.
Quyền Tự nhịn cười.
"Tiểu Hoa có chuyện muốn hỏi anh?"
Nam Tinh mở miệng.
"Đêm qua, anh quên mất chuyện anh bị dị ứng cồn?"
Quyền Tự khép nửa con ngươi, lông mi đen dài rung động.
"Không có."
Hắn trả lời rất thành thực.
Nam Tinh dừng một chút,
"Vậy là anh quên mất chuyện em vừa uống rượu xong?"
"Mùi rượu trên người em rất đậm, cho dù có quên, sáp lại gần cũng có thể ngửi được, có thể suy luận ra."
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vậy ngày hôm qua, anh biết rõ nhưng vẫn còn tới?"
"Chẳng phải ngày hôm qua Tiểu Hoa cũng nằm yên ở đó cho anh ăn sao?"
Nam Tinh ngậm miệng, hôm qua khi cô thấy vết thương trên người hắn nghiêm trọng như vậy, liền quên mất chuyện hắn bị dị ứng cồn..
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 186: 186: Có Thể Tự Bôi Thuốc Được Không



Cô không nói gì cả, chỉ kéo Quyền Tự đi vào trong phòng, tay còn lại cầm lấy tuýp thuốc mỡ mang vào trong.
Vừa đi vừa mở miệng,
"Anh có thể tự bôi thuốc được không?"
"Không thể."
Người nào đó chối bỏ một cách đúng lý hợp tình.
Quyền Tự ngồi xuống ghế, Nam Tinh lấy ít thuốc mỡ bôi lên chỗ dị ứng trên người hắn.
Cô nhìn hắn, hỏi.
"Vậy những lần dị ứng trước đó, anh xử lý thế nào?"
Quyền Tự cười cười,
"Trước đó?"
Hắn nghĩ nghĩ mấy giây, mở miệng.
"Thật ra, có thể xem như trước kia chưa từng bị dị ứng."
Nam Tinh sửng sốt, nhìn hắn một lúc.
Có lẽ là do mọi chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, hắn đã quên gần hết, nói xong câu này thì không nói thêm câu nào nữa.
Nam Tinh bôi thuốc cho hắn xong, đứng dậy cầm cặp sách lên đi học.
Nửa đường, cô gặp Vương lão quản gia, ông ấy liên tục khuyên cô nên cơm nước xong rồi hãy đi học.
Nhưng lại bị cô từ chối.
Cô không muốn diễn lại cảnh tượng một lời khó nói hết như lúc gặp bác sĩ trước mặt mọi người nhà họ Quyền.
Phòng khách lớn của Quyền gia, trên bàn cơm sáng.
Sắc mặt của lão gia tử vô cùng khó coi, trước tiên ông lão trừng mắt nhìn thằng nhóc cả vô dụng là Quyền Nhung, sau đó thì trừng mắt nhìn thằng út ốm yếu là Quyền Tự.
Không gian có phần yên ắng, lão gia tử hừ mạnh một tiếng, đá mắt nhìn về phía Quyền Nhung, nom có vẻ như đang nhìn một thằng cháu phế vật vô dụng.
"Ngay cả ảnh chụp của Tiểu Tinh nhà người ta mà mày cũng có thể đưa sai, đầu óc này của mày, sao ta có thể yên tâm giao Quyền thị cho mày chứ?"
Ngay cả mặt mũi của Nam Tinh, lão gia tử còn chưa được nhìn thấy, đợi mãi mới đợi được một tấm ảnh thì nhận ra đó là ảnh của người khác, đã thế còn khiến cho ông nhận nhầm người.
Nhưng ông cũng không ngại ngùng gì cả, mở mồm ra là thân thân thiết thiết gọi một tiếng Tiểu Tinh.
Sau đó, lão gia tử quay sang nhìn Quyền Tự, dáng vẻ hận sắt không thành thép, mở miệng,

"Không ăn cơm sáng mà đã đi học, điều này không tốt với cơ thể đâu.

Cô bé nói muốn đi là cháu cho người ta đi luôn?"
Quyền Tự ngẩng đầu, nhìn thoáng qua lão gia tử.
Hắn liếc mắt một cái là thấu tỏ ngay ý đồ của lão gia tử.
Ông lão này, muốn gặp Nam Tinh đây mà.
Hắn cười như không cười,
"Tối qua, nếu như ông nội không gây ra chuyện, có lẽ ông đã được gặp rồi."
Lão gia tử nghẹn lời.
Chuyện ngày hôm qua, đúng thật là ông phải gánh vác trách nhiệm rất lớn.
Lão gia tử chỉ có thể quay đầu, chỉ vào Quyền Nhung, giáo huấn.
"Mày mày mày, chuyện ảnh chụp thì mày nói thế nào?"
Quyền Nhung đã cơm nước xong, dùng khăn lau lau miệng, ngẩng đầu,
"Trợ lý của con không quan tâm mấy đến giới giải trí, nhận lầm người."
Trợ lý của hắn đã từng gặp Nam Tinh, cũng mơ hồ nghe qua dạo gần đây Nam Tinh rất nổi tiếng trên mạng.
Thế nên, lúc hắn phân phó xuống muốn tìm một tấm ảnh chụp của Nam Tinh, trợ lý đã lên mạng tìm một tấm ảnh chụp mang đậm phong vị thanh lãnh cao quý của cô ấy.
Ai mà ngờ, trong giới giải trí còn có người dám bắt chước Nam Tinh, ảnh chụp cũng cố tình chụp cho giống?
Trời xui đất khiến lấy nhầm, dẫn tới chuyện của ngày hôm qua.
Lão gia tử hừ nhẹ một tiếng,
"Sao lúc cháu gửi tiền, không thấy cháu gửi nhầm a?"
Quyền Tự khẽ nhướng mày, không đáp lời.
Nam Tinh có thể so với con số lẻ đó sao?
Quyền Nhung đột nhiên nói,
"Ông nội nói có đạo lý."
Lão gia tử thấy thằng cháu mình dễ nói chuyện như vậy, có phần kinh ngạc.

Sau đó, ánh mắt của Quyền Nhung dừng trên người Quyền Tự.
"Lúc cháu tới, có nhìn thấy Nam Tinh."
Quyền Tự nhìn anh cả, chờ hắn nói hết câu.
Quyền Nhung trên dưới đánh giá Quyền Tự,
"Xem ra cơ thể của chú khôi phục không tồi."
Nói xong thì dừng một chút, rồi mới nói tiếp.
"Công ty đang thiếu nhân thủ, có vài hạng mục cần có người giám thị."
Quyền Tự nghe hiểu rồi.
Nói vòng vo như vậy, thực chất là muốn hắn quay lại Quyền thị.
Quyền Tự nhàn nhạt dời tầm mắt, rũ mắt, khụ nhẹ một tiếng, dáng vẻ ốm yếu bất kham.
Chưa cần hắn phải nói lời gì, Quyền lão gia tử đã nhịn không được muốn bảo hộ thằng cháu này.
"Cháu là Chu Bái Bì sao? Nhìn xem bây giờ em trai cháu đã tiều tụy thành cái dạng gì, cháu còn dám bắt nó đi làm?"
[Kiều Tiếu: Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá.

Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc.)]
Quyền Nhung nhìn qua hai ông cháu nhà này, tay lăn hạt gỗ dây tràng.
"Trong mấy hạng mục này, có vài cái có liên quan tới giới giải trí, còn có một cái là hợp đồng hợp tác với Nam gia ở Tế Thành.
Nếu chú không muốn làm, anh chỉ có thể phái người khác nhận lấy."
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự nhìn thẳng vào Quyền Nhung.
Đây là ép buộc hắn?
Đáng tiếc, hắn sẽ không bị dao động.
Quyền Nhung lăn hạt gỗ tử đàn,
"Nghe nói tổng giám đốc Nam Tình đang ốm bệnh.

Hai ngày trước mới xuất viện, giờ lại vào viện rồi.

Những hạng mục cũ dưới tay Nam Tình đều lọt vào tay của ba cô ấy là Nam Kiến Quốc.

Làng du lịch ở Tế Thành do Nam Kiến Quốc làm đại diện.

Cây đổ bầy khỉ tan, hiện giờ Nam Kiến Quốc và Nam Tình thế như nước lửa, hắn không như Nam Tình biết chiếu cố cô con gái mới từ cô nhi viện trở về Nam gia đâu.
Nghe nói trong tay Nam Tinh có không ít cổ phần, cũng không biết có bị Nam Kiến Quốc nhớ thương hay không.
À, đúng rồi, mấy ngày trước Nam Kiến Quốc có liên hệ anh, tỏ ý muốn bán công ty cho Quyền thị."
Hắn nói tới đây, bên phía Quyền Tự cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cánh môi của Quyền Tự hơi hé, chậm rãi hỏi,
"Anh, uy h**p em?"
Quyền Nhung không chút nào che giấu
"Nghe ra rồi?"
Nghe vậy, Quyền Tự lặng im.
Quyền Nhung lại nói tiếp.
"Nên giúp Nam Tình hay là giúp Nam Kiến Quốc, anh còn đang do dự."
Qua một hồi lâu, rốt cuộc nghe thấy Quyền Tự lên tiếng trả lời,
"Ừm."
Câu trả lời có phần râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng Quyền Nhung biết là hắn đang trả lời cho câu hỏi đến công ty làm việc.
Quyền Nhung có mấy giây hơi sững sờ.
Vốn dĩ chỉ ôm thái độ muốn thử xem mà thôi, không nghĩ tới hắn lại đồng ý thật.
Như vậy xem ra, có Nam Tinh thật đúng là rất không tồi a.
Ít nhất, hữu dụng.
Nam Tinh đi học từ sáng sớm, là được Tống Cảnh Hiên đưa đi.
Tống Cảnh Hiên đã nghe kể hết mọi chuyện trong buổi tiệc tối, lề mề hồi lâu mới tới đón người.
Nếu là ngày trước, hắn tuyệt đối sẽ sung sướng chạy tới trước mặt Quyền Tự, cười nghiêng ngả ha hả hồi lâu, hô to chuyện tốt như vậy mà hắn lại không được chứng kiến.

Nhưng xưa đâu bằng nay.
Cô bạn nhỏ Nam Tinh thế mà là King!
Mà đối thủ bây giờ của hắn, tổ chức Ám Gen - trong tổ chức có một hacker cao thủ: W.
Cố tình, khoản kỹ thuật máy tính này, hắn dốt đặc cán mai.
Lúc này, chỉ có thể trông đợi vào Nam Tinh chiếu cố nhiều hơn.
Đặc biệt là drama đêm qua còn dính líu ít nhiều tới hắn, dù sao thì người cũng là do hắn đưa tới, đặt trước cửa rồi chạy đi.
Chậc chậc chậc, vì suy xét tới tiền đồ tương lai, đương nhiên hắn sẽ phải đến đón Nam Tinh đi học rồi.
Tống Cảnh Hiên lái xe, cười mở miệng,
"Cô bạn nhỏ, chuyện đêm qua, đã bị kinh hách rồi đúng không?"
Loại người như hắn, một khi đã cố tình tỏ vẻ quan tâm, thật sự khiến cho người ta phải nổi da gà.
Hệt như tên tội phạm đi lừa gạt, bắt cóc trẻ con.
Nam Tinh lắc đầu.
"Không có."
Kinh hách thì không có, chỉ là suýt chút nữa thì chia tay.
Tính tình của Nam Tinh ít nói, dọc đường đi chỉ nghe thấy một mình Tống Cảnh Hiên độc thoại.
Trước khi cô xuống xe, Tống Cảnh Hiên liên tục nhấn mạnh,
"Cô bạn nhỏ, nếu có bất kỳ chuyện gì cần hỗ trợ, cứ việc liên hệ với chú, lúc nào chú cũng đến được."
Nam Tinh đứng bên ngoài xe, lên tiếng,
"Ừm."
Em họ của hắn cũng biểu thị thành tâm của mình với cô như vậy đấy.
Cô đang định đi, chợt như nhớ tới điều gì, đứng ngoài xe nhìn Tống Cảnh Hiên.
"Việc Quyền Tự bị dị ứng cồn, không phải do trời sinh?"
Tống Cảnh Hiên nhướng mày.
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi chuyện này.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ.
"A, đúng.

Hắn bị dị ứng cồn từ lúc được cứu ra, lúc bác sĩ dùng cồn tiêu độc cho hắn mới phát hiện hắn bị dị ứng.".
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 187: Trước kia anh ấy không bị dị ứng cồn




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 188: Loại con gái vừa hám giàu vừa hám quyền như cô




 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 189: Anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu



Lời của Nam Tinh vừa dứt, cả phòng học lập tức vang lên tiếng cười ồ ạt.

Gương mặt Đổng Lãng đỏ bừng chuyển sang tái xanh.

Cuối cùng, anh ta đành phải bỏ đi trong tình cảnh xấu hổ, mất hết thể diện.

Trước khi rời đi, anh ta nhìn thấy Đổng Minh Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau.

Lúc mới đến, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều dồn vào Nam Tinh, đến mức không nhận ra cô em gái này cũng đang ở đây.

Sắc mặt Đổng Lãng lập tức trở nên u ám, thậm chí còn khó coi hơn lúc đối mặt với Nam Tinh. Anh ta cười lạnh một tiếng rồi bước nhanh ra khỏi lớp.

Không lâu sau, Đổng Minh Nguyệt cũng rời chỗ ngồi.

Buổi trưa, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, Nam Tinh rời khỏi trường.

Dọc đường đi, cô luôn cảm nhận được ánh mắt tò mò từ những người vừa lướt điện thoại vừa liếc nhìn mình.

"Chính là cô ấy à?"

"Đúng, đúng rồi."

"Chậc chậc, được đề cử ba giải thưởng lớn đấy, mà cô ấy còn là sinh viên năm nhất nữa chứ. Thật đáng nể."

"Giải thưởng mạng xã hội được yêu thích nhất, thậm chí còn có cả đề cử giải Tân Tinh. Đỉnh thật."

Nam Tinh đeo balo, bước chân khựng lại.

Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng đăng nhập Weibo để lướt xem tình hình.

Vừa mở lên, cô đã thấy mình đang đứng đầu mục tìm kiếm nóng.

[Nam Tinh, đề cử ba giải thưởng lớn] đang đứng hạng nhất.

Nhấn vào đó, các cư dân mạng đã bàn tán sôi nổi.

"Hahaha, sao mà tiểu Tinh Tinh nhà tôi lợi hại đến vậy chứ!"

"Giải thưởng được yêu thích nhất mạng xã hội không phải lúc nào cũng chỉ dành cho những lưu lượng tiểu thịt tươi à? Vậy mà Nam Tinh cũng có tên trong danh sách sao? Điều này chứng tỏ độ nổi tiếng của cô ấy giờ đã ngang tầm rồi nhỉ?"

"Hahaha, chưa debut mà đã hot thế này, nếu debut rồi thì còn ra sao nữa?"

"Nam Tinh còn được đề cử giải Tân Tinh. Mà lý do đề cử lại là nhờ một đoạn quảng cáo công ích. Nói thật, liệu có khiến các ngôi sao khác phải ghen tị đến chết không đây?"

"Hồ sơ sự nghiệp huyền thoại của Nam Tinh, đúng là đè bẹp tất cả."

Nam Tinh nhướng mày.

Được đề cử ba giải thưởng sao?

Cô thu lại điện thoại, kéo thấp vành mũ, định chọn một con đường nhỏ để đi.

Rồi cô rẽ qua một tòa nhà, men theo con đường phía sau. Nơi này vắng vẻ hơn hẳn.

Nhưng cô vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng tranh cãi phía trước. Ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Đổng Minh Nguyệt và Đổng Lãng.

Trên má phải của Đổng Minh Nguyệt có dấu năm ngón tay rất rõ, trông cô khá chật vật, dựa lưng vào tường.

Đối diện, Đổng Lãng lạnh lùng chế giễu:

"Đổng Minh Nguyệt, mày cũng mơ tưởng bước vào nhà bọn tao sao? Một đứa con ngoài giá thú như mày mà còn dám nghênh ngang sống trong trường này, thật là mặt dày."

Đổng Minh Nguyệt một tay chống tường, tóc tai bù xù. Cô lau vết máu ở khóe miệng, liếc nhìn Đổng Lãng, nhếch miệng cười lạnh:

"Đổng Lãng, anh có dám nói với cả trường rằng tôi là con ngoài giá thú không? Chỉ dám bạo hành tôi trong bóng tối, nhưng trước mặt ba anh thì một chữ cũng không dám hé môi."

Đổng Lãng nhắm mắt, nghiêng đầu một chút.

Dạo này phụ nữ thật sự không biết sống chết.

Vừa mới bị Nam Tinh làm tức điên, không ngờ cái đứa con ngoài giá thú đáng xấu hổ này cũng dám đối đầu với hắn.

Đổng Lãng mở mắt, hai mắt đỏ ngầu.

Anh ta túm lấy tóc Đổng Minh Nguyệt, kéo mạnh cô lại gần, giọng khàn khàn đầy ác ý:

"Đổng Minh Nguyệt, mày đúng là hèn hạ và vô liêm sỉ y như mẹ mày!"

Ánh mắt của Đổng Minh Nguyệt lạnh lẽo, cô nhìn chằm chằm Đổng Lãng:

"Anh đang nói anh và mẹ anh đấy à?"

Câu nói này đâm thẳng vào nỗi đau của Đổng Lãng, khiến anh ta bị kích động. Anh ta kéo tóc cô, định đập đầu cô vào tường.

Rầm!

Một tiếng động không lớn lắm.

Đổng Minh Nguyệt không đập vào tường mà rơi thẳng vào vòng tay Nam Tinh.

Đổng Lãng sững người:

"Là cô?"

Lời vừa dứt, Nam Tinh giơ chân đá thẳng anh ta văng ra.

Nam Tinh cúi đầu, nhìn Đổng Minh Nguyệt:

"Không sao chứ?"

Đổng Minh Nguyệt tưởng rằng mình sắp bị đánh đến bầm dập, không ngờ lại được cứu.

Cô ngẩng đầu, nhìn Nam Tinh một cái.

Sau đó khẽ lắc đầu:

"Không, không sao."

Đổng Lãng nằm trong bụi cỏ, mặt tái mét, mở miệng nói:

"Nam Tinh, tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng!"

Nam Tinh liếc nhìn người trong bụi cỏ, nở nụ cười lạnh:

"Đúng là một gã đàn ông vô dụng."

Mặt Đổng Lãng lập tức đỏ bừng:

"Cô!"

Anh ta đứng dậy, nheo mắt, vẻ mặt u ám nhìn Nam Tinh:

"Nam Tinh, cho dù tập đoàn Nam thị của các người rất lợi hại, nhưng đừng quên đây là Đế Đô. Trên địa bàn của nhà họ Đổng chúng tôi, kể cả người nhà họ Quyền cũng phải nể mặt vài phần. Tôi khuyên cô, đừng không biết điều!"

Lời nói vừa dứt, đổi lại là một tiếng cười khẽ của Nam Tinh.

Cô không nói gì, nhưng ánh mắt và khí chất của cô đều thể hiện sự khinh bỉ dành cho Đổng Lãng.

Ánh mắt Đổng Lãng lướt qua Nam Tinh và Đổng Minh Nguyệt một lượt.

Cuối cùng, anh ta nghiến răng nói nhỏ với Đổng Minh Nguyệt:

"Mày cứ chờ đấy."

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Đổng Minh Nguyệt nhìn Nam Tinh, giọng rất nhẹ:

"Cảm ơn."

Nam Tinh lấy từ balo ra một tuýp thuốc, đưa qua:

"Thuốc này giảm sưng và tan bầm rất hiệu quả."

Đổng Minh Nguyệt cúi đầu, đưa tay nhận lấy tuýp thuốc:

"Chuyện hôm nay, có thể đừng nói ra ngoài không?"

Nam Tinh đáp:

"Được."

Đổng Minh Nguyệt cười nhạt, có chút mệt mỏi.

Cô chủ động nói:

"Tôi tên là Đổng Minh Nguyệt. Người vừa rồi là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi."

Nam Tinh đáp lại:

"Tôi là Nam Tinh."

Đổng Minh Nguyệt nói:

"Tôi nhận ra cô."

Cả Đại học Đế Đô, bây giờ chắc không còn ai không biết Nam Tinh nữa.

Đang trò chuyện, điện thoại của Nam Tinh rung lên.

Cô liếc nhìn, là Quyền Tự gọi đến.

Vừa bắt máy, giọng Quyền Tự đã vang lên:

"Tiểu Hoa, tan học chưa?"

Biểu cảm trên mặt Nam Tinh dịu lại, cô đáp:

"Ừ."

Đầu dây bên kia lại tiếp tục:

"Tiểu Hoa, hình như dị ứng của anh lại nặng hơn rồi."

Nam Tinh cầm điện thoại bằng hai tay:

"Em đến gặp anh."

Nghe câu này, người ở đầu dây bên kia cười, có vẻ rất vui:

"Anh không ở nhà, đang ở công ty."

"Vậy em đến công ty tìm anh?"

"Ừ."

Đổng Minh Nguyệt nhìn Nam Tinh, vừa rồi còn là một người lạnh lùng, vậy mà khi nghe điện thoại, cô lập tức thay đổi.

Trong đôi mắt và gương mặt cô hiện lên sự thoải mái và ý cười. Có vẻ người bên kia đang bận, nên cô cố tình hạ thấp giọng khi nói.

Đổng Minh Nguyệt dời ánh mắt, không muốn xâm phạm đời tư của người khác.

"Tôi đi đây. Cảm ơn."

Đổng Minh Nguyệt lại nói lời cảm ơn.

Nam Tinh đáp:

"Ừ."

Rất thản nhiên chấp nhận lời cảm ơn của cô.

Khi đi được một đoạn, Đổng Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn Nam Tinh:

"Anh ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

"Ai?"

"Đổng Lãng."

Nói xong câu đó, Đổng Minh Nguyệt rời đi.

Nam Tinh nghịch điện thoại một chút, đợi sau khi Đổng Minh Nguyệt đi khỏi, cô cũng nhanh chóng rời đi.

Khoảng hai mươi phút sau, cô đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Quyền thị, nhanh chóng quan sát một lượt tòa cao ốc chọc trời này.

Cẩn thận nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô đến đây.

Nhìn xong, cô kéo thấp vành mũ, thẳng tiến vào bên trong.
 
Back
Top Bottom