[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,448
- 0
- 0
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Ngủ với tôi rồi tôi nói cho.
Ngủ với tôi rồi tôi nói cho.
Tô Khánh Nam lách người qua cửa, lười nhác ngồi trên sô pha của Charlotte, ánh mắt sâu thẳm ma mị nhìn cô, "Sau khi cô biết người đó là ai thì cô sẽ làm gì?"
"Rốt cuộc là ai?"
Charlotte mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu.
Tô Khánh Nam nhếch môi, "Ngủ với tôi rồi tôi nói cho."
Charlotte quẳng mấy đĩa trái cây trên bàn trà lên người Tô Khánh Nam và quát, "Cút!"
Tô Khánh Nam nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đến bên mình, "Engfa có thể ngủ với cô thì tại sao tôi lại không thể?
Trước đây Engfa cũng ngủ với rất nhiều đàn bà rồi cơ mà?"
"Chí ít thì sau khi quen tôi chị ấy không làm thế."
Charlotte không chấp nhận được việc Tô Khánh Nam nói xấu Engfa.
"Sao không có?
Tô Tiểu Linh đó thôi?
Hai người họ đã đính hôn rồi kia kìa, Charlotte à, cô đừng điên nữa, cô với cô ta không thể ở bên nhau đâu."
Charlotte muốn rút tay mình ra nhưng Tô Khánh Nam nắm rất chặt, không muốn thả cô ra.
Charlotte đành cắn mạnh lên tay hắn.
Tô Khánh Nam nghiến răng, mặt mày xanh mét khiến người ta phát sợ, hắn rít từng tiếng qua kẽ răng, "Kẻ cưỡng bức cô chính là Engfa."
Charlotte kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp như mất đi tất cả ánh sáng chỉ trong tích tắc, chỉ còn lại sự khiếp sợ, như thể đã bị cướp mất linh hồn.
Tô Khánh Nam nhìn dấu răng trên tay rồi lạnh lùng nhìn cô.
"Anh nói dối phải không?"
Charlotte hoàn toàn không tin.
"Cô hỏi Engfa là biết."
Tô Khánh Nam tự tin bình tĩnh đáp.
"Không thể nào."
"Nếu không thì cô nghĩ tại sao Engfa lại đối xử với cô đặc biệt như vậy, cô không nghĩ là cô ta đang muốn bù đắp cho cô hay sao?"
Tô Khánh Nam tàn nhẫn nói, đồng thời cũng thả tay Charlotte ra.
Charlotte thõng hai vai, con ngươi chuyển động như hoa lên, cô nhíu mày đầy hoảng hốt.
Tô Khánh Nam nắm lấy hai vai cô, cô né tránh hắn đầy đề phòng, lùi về phía sau hơn hai mét, mặt mũi trắng nhợt.
"Charlotte, cô là một người vô cùng lý trí, cô cảm thấy mình có cái gì khiến Engfa chú ý đây?
Xung quanh cô ta có bao người còn xinh đẹp hơn cô, với tính cách của cô ư?"
Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Charlotte nhìn hắn chằm chằm.
"Engfa thích những cô gái nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ.
Cô ta từng viết trong nhật ký của mình như vậy, vậy nên cô ta mới yêu Chu Hân Ly.
Cô nghĩ cô nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ sao?
Tương phản mới đúng."
Từng lời của Tô Khánh Nam như đánh thẳng vào trái tim Charlotte.
Cô cảm giác mình không thể chịu nổi nữa mất, chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Tô Khánh Nam đứng trước mặt cô, chiếc bóng của hắn đổ lên bao phủ lấy cô.
"Giờ thì hẳn là cô đã hiểu ra rồi, nguyên nhân Engfa đối xử tốt với cô là vì trước đây đã làm tổn thương cô, cô ta nghĩ mọi tổn thương tôi làm với cô đều do cô ta cả, Engfa là một người có trách nhiệm cao, hẳn cô cũng đã biết điều đó."
Charlotte hạ mắt.
Tô Khánh Nam ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Charlotte như một bức tượng điêu khắc người suy tưởng, động mà như bất động.
"Charlotte, tôi đã từng phản bội cô, cô cũng từng phản bội tôi, chúng ta coi như hòa nhau, được chứ?
Tôi vẫn muốn ở bên cô, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi sẽ trân trọng cô mà, tôi thề đấy."
Tô Khánh Nam đổi giọng mềm mỏng hơn.
Charlotte nhìn Tô Khánh Nam mà nước mắt chảy dài, "Nếu không phải chính anh và bạn gái anh bắt cóc tôi rồi thả ở nơi hoang dã ấy thì tôi sẽ gặp phải người phụ nữ đó ư?"
"Tôi chỉ muốn dọa cô chút thôi, không ngờ cô sẽ chạy trốn."
Tô Khánh Nam biện giải.
"Tôi chạy trốn là lỗi của tôi sao?"
Charlotte hỏi lại, ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn, "Anh cái gì cũng biết cơ mà, cũng điều tra ra được người phụ nữ đã cưỡng bức tôi là ai?"
Chu Mẫn về nhà liền thấy Charlotte ngồi ngây người ở sô pha, "Sao thế?"
"Engfa đang ở thành phố bên cạnh à?"
Hai mắt Charlotte đỏ ửng.
"Chuyện của sếp, đám nhân viên tụi tôi sao biết được chứ?"
Chu Mẫn cẩn thận đáp.
"Tôi biết rồi."
Charlotte bèn gọi cho Engfa, "Giờ chị quay lại kịp không?"
"Khó đấy, tối nay chị có hẹn rồi, mai chị sẽ cố qua đó."
Engfa ước chừng thời gian rồi đáp.
"Không cần đâu, chị làm việc của chị đi đã, giờ chị đang ở đâu?"
Charlotte hỏi.
"Ở Giang Diệp, ngay cạnh Kim Dương thôi, sao thế?"
Engfa cảm thấy giọng nói của Charlotte hơi bất thường.
"Không có gì đâu, mai gặp."
Charlotte cúp điện thoại.
Giờ Engfa còn đang trên đường cao tốc, tối nay nàng có nhiệm vụ quan trọng cần làm, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Charlotte cầm túi xách lên rồi nói với Chu Mẫn, "Mai tôi xin nghỉ, giúp tôi nói với bên viện kiểm sát vậy nhé."
"Cô đi đâu thế?
Tôi đi cùng với."
Chu Mẫn lo lắng hỏi.
"Tôi đi tìm sếp của cô, không có gì đâu, mai gặp xong rồi tôi sẽ về."
Charlotte biết dù cô không nói thì Chu Mẫn cũng sẽ báo lại với Engfa, việc gì phải úp úp mở mở.Cô ra khỏi nhà rồi đi đến bến xe, mua vé xe đến thành phố Giang Diệp.
Trong lúc chờ xe, cô mua một hộp mì ăn liền ở nhà ga, ăn tối xong bèn ngồi chuyến xe cuối cùng đến Giang Diệp, đến nơi đã là mười rưỡi tối.
Charlotte bèn ở tạm tại nhà nghỉ gần bến xe.
Cả đêm trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được, Charlotte lại nhớ về cái đêm cách đây ba năm.
Cô vừa chạy từ trong phòng ra thì bị một người phụ nữ túm lại.
Nàng ta rất mạnh, siết cô rất chặt.
Nàng ta lật cô lại rồi hôn lên môi cô, ngang ngược chiếm lấy cô như một con mãnh thú hoang dại.
Còn Engfa lại vô cùng dịu dàng, mỗi lần đều khiến cô rất thoải mái, rồi lại muốn nàng nhiều thêm.
Sự kiên nhẫn của nàng dường như là vô tận.
Hoàn toàn khác với người phụ nữ ba năm trước.
Khi người phụ nữ quan hệ với cô, cô còn nhìn thấy Tô Khánh Nam và người đàn bà kia đang làm chuyện đó trong chiếc ô tô cách đó không xa.
Sau đó, cô đau quá nên bất tỉnh, khi tỉnh lại thì vẫn đang nằm ở ngoài vùng ngoại ô, người phụ nữ kia đã bỏ chạy.
Còn Engfa là một người rất có trách nhiệm.
Cô không tin người phụ nữ nọ chính là Engfa.
Chẳng lẽ đây là âm mưu mới của Tô Khánh Nam?
Tám giờ sáng, Charlotte ăn bữa sáng rồi nằm nghỉ một lát trên giường.
Cô gửi tin nhắn cho Engfa, "Em đang ở nhà nghỉ cạnh bến xe đường dài Giang Diệp, rảnh thì gọi cho em."
Mười một giờ, Engfa mới gọi lại.
Charlotte ngồi bật dậy nghe máy."
Nửa tiếng nữa chị qua đó, em ở phòng số bao nhiêu?"
Giọng nói của Engfa có phần mệt mỏi.
Charlotte nghe mà thấy xót xa trong lòng, cô thực sự không muốn làm phiền Engfa, song chuyện này rất quan trọng đối với cô.
Cô muốn đối diện và hỏi cho rõ ràng."
302."
Cô đáp.
"Ừ."
Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Charlotte mở cửa liền thấy Engfa mỉm cười đứng bên ngoài, trông có vẻ rất mệt.
"Chị mới làm xong việc à?"
Charlotte hỏi.
"Ừ, hôm qua xảy ra chút chuyện, nhưng không sao, em sao rồi?
Với tính cách của em, đêm hôm đường xá xa xôi cũng tới đây thì chắc chắn đã có chuyện gì rồi."
Engfa lo lắng hỏi Charlotte.
"Đêm qua đến giờ chị vẫn chưa ngủ à?"
Charlotte nghi ngờ.
"Không có gì đâu, trước đây làm nhiệm vụ còn nửa tháng không ngủ nữa là.
Em ăn gì chưa?
Hay mình đi ăn cùng nhé, vừa ăn vừa nói?"
Engfa nắm lấy tay cô.
"Chiều chị vẫn phải đi làm à?"
Charlotte hỏi.
"Tầm bốn giờ thì đi, chị có năm tiếng ở bên em."
Engfa kiên nhẫn trả lời.
"Nếu em không đến đây thì có phải chị lại định lái xe qua chỗ em không, ở được một tiếng lại tất tả về đây?"
Charlotte nhíu mày.
"Chắc sẽ tìm ai đó lái xe để chị ngủ ở ghế sau, dù sao cũng là ngủ cả, lúc ngủ có thể đến bên em, tốt biết bao."
Trái tim Charlotte khẽ rung lên.
Cô thật sự không tin người ba năm trước lại là Engfa.
"Chị ngủ đi đã, để em đặt đồ ăn, đồ đến rồi gọi chị dậy ăn sau.
Ngủ chút đi, nghỉ ngơi tốt mới làm việc được."
Charlotte cầm điện thoại mở app đặt đồ ăn ra.
Engfa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, "Charlotte, em có thể đến đây tìm chị khiến chị vui lắm."
Charlotte sững người lại rồi nhìn Engfa.
"Vậy thì chị sẽ không cảm thấy, tình cảm giữa chúng ta chỉ có mình chị đơn phương."
Engfa khẽ cười.
Trái tim cô run rẩy vô cùng, cô khẽ siết lấy điện thoại, do dự không biết có nên hỏi hay không.
Nàng càng đối xử tốt với cô thì cô càng không nói lên lời.
"Ngủ cùng chị chút đi."
Engfa ôm Charlotte nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.
Charlotte tựa vào lòng nàng, đầu gối lên vai nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng truyền vào máu thịt của cô.
"Engfa, mặc kệ trước đây chị đã làm những gì không tốt với em, em đều sẽ tha thứ cho chị, nhưng từ nay về sau, em mong chị không bao giờ lừa em nữa.
Đương nhiên là trừ những việc trong quân đội ra, được chứ?"
Charlotte hỏi.Cô đợi một lúc nhưng không thấy Engfa đáp lại.
Charlotte bèn xoay người nhìn nàng, dường như nàng đã ngủ mất rồi.
Cô nhìn gương mặt nàng mà không thể hình dung đến kẻ cưỡng bức cô ba năm trước.
Thôi vậy.
Nếu là nàng thì cô sẽ tin rằng năm đó nàng có nỗi khổ riêng, có thể là đang chấp hành nhiệm vụ.Charlotte nhẹ nhàng đặt tay mình lên hông của Engfa rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu sau, Engfa vừa cử động thì Charlotte cũng mở mắt dậy.
Nàng nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi, "Charlotte, giờ chị phải về rồi.
Để chị cử người đưa em về thành phố Kim Dương."
"Ừ, làm tốt nhiệm vụ nhé, đừng lo lắng cho em, bên em có Chu Mẫn bảo vệ rồi, còn rất nhiều người của chị nữa, không sao đâu."
Charlotte dịu dàng đáp.
Nàng khẽ hôn lên trán cô, "Chờ chị xong việc lại nghỉ ngơi tiếp."
"Vâng."
Charlotte lên xe, tài xế là người cô chưa từng gặp mặt, anh ta mặc đồng phục cảnh sát vũ trang.
Xe chạy băng băng trên đường, Charlotte ngắm nhìn thành phố xa lạ này.
Vì thành phố này có nàng nên dường như cũng ấm áp hơn nhiều.
Đột nhiên tài xế phanh gấp khiến Charlotte đụng phải ghế trước, cô vội nhìn ra ngoài theo bản năng, "Sao vậy?"
"Hình như đâm phải ai rồi, để tôi xuống xem sao."
Cảnh sát kia đáp rồi đẩy cửa xuống xe.
Charlotte bỗng nghe một tiếng nện, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra thì thấy mấy người đeo mặt nạ cầm súng vọt lên xe.
"Các người là ai?"
Charlotte hoảng hốt, trong đầu cô bật ra rất nhiều suy đoán.
Chẳng lẽ bố mẹ Engfa biết chuyện họ vẫn qua lại với nhau?
Hay đây là người của Tô Tiểu Linh?
"Các người muốn làm gì?
Tôi có thể cho các người bao nhiêu tiền tùy thích, chỉ cần thả tôi đi."
Charlotte căng thẳng nói.
"Câm mồm vào cho tao."
Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh cầm khăn tay phủ lên mặt Charlotte.
Charlotte đang định nín thở nhưng không kịp nữa rồi.
Khi Charlotte tỉnh lại, bên cạnh cô rất ồn ào nhốn nháo, đèn đóm bật sáng trưng.
Cô khẽ mở mắt ra song lại nhắm lại vì đèn quá chói.
Cô bị trói chặt tay chân trên bàn.
"Có dám chơi con đàn bà của Engfa không?"
Một tên đầu hói bụng phệ quát.
Gã cầm súng chỉ vào một tên râu quai nón, "Anh dám thì tôi tin anh là tham mưu trưởng, còn không thì đừng hòng lừa được tôi."
"Chơi nó luôn tại đây, mẹ kiếp hay lại là người trong quân đội đúng không?"
Gã hói quát.
Charlotte nhìn tên râu quai nón đi đến trước mặt cô.
Mắt hắn rất nhỏ, còn đeo một chiếc kính cận dày cộm, mặt đầy râu, trong tay cầm một con dao..
Đầu Charlotte không suy nghĩ được điều gì, chỉ cảm thấy con dao kia quá đáng sợ.
"Đừng qua đây, đừng đụng vào tôi!"
Charlotte sợ hãi nói.
Tình hình hiện tại không khác nào ba năm trước.
Tên râu quai nón cầm dao cắt dây thừng trên chân và tay Charlotte.
Cô vừa được tự do bèn tát lên mặt tên râu quai nón.
Hắn ta tức giận túm cô đi vào phòng rồi ném thẳng lên giường...