Lãng Mạn Cô ấy kết hôn rồi(Englot)

Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Ngủ với tôi rồi tôi nói cho.


Tô Khánh Nam lách người qua cửa, lười nhác ngồi trên sô pha của Charlotte, ánh mắt sâu thẳm ma mị nhìn cô, "Sau khi cô biết người đó là ai thì cô sẽ làm gì?"

"Rốt cuộc là ai?"

Charlotte mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu.

Tô Khánh Nam nhếch môi, "Ngủ với tôi rồi tôi nói cho."

Charlotte quẳng mấy đĩa trái cây trên bàn trà lên người Tô Khánh Nam và quát, "Cút!"

Tô Khánh Nam nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đến bên mình, "Engfa có thể ngủ với cô thì tại sao tôi lại không thể?

Trước đây Engfa cũng ngủ với rất nhiều đàn bà rồi cơ mà?"

"Chí ít thì sau khi quen tôi chị ấy không làm thế."

Charlotte không chấp nhận được việc Tô Khánh Nam nói xấu Engfa.

"Sao không có?

Tô Tiểu Linh đó thôi?

Hai người họ đã đính hôn rồi kia kìa, Charlotte à, cô đừng điên nữa, cô với cô ta không thể ở bên nhau đâu."

Charlotte muốn rút tay mình ra nhưng Tô Khánh Nam nắm rất chặt, không muốn thả cô ra.

Charlotte đành cắn mạnh lên tay hắn.

Tô Khánh Nam nghiến răng, mặt mày xanh mét khiến người ta phát sợ, hắn rít từng tiếng qua kẽ răng, "Kẻ cưỡng bức cô chính là Engfa."

Charlotte kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp như mất đi tất cả ánh sáng chỉ trong tích tắc, chỉ còn lại sự khiếp sợ, như thể đã bị cướp mất linh hồn.

Tô Khánh Nam nhìn dấu răng trên tay rồi lạnh lùng nhìn cô.

"Anh nói dối phải không?"

Charlotte hoàn toàn không tin.

"Cô hỏi Engfa là biết."

Tô Khánh Nam tự tin bình tĩnh đáp.

"Không thể nào."

"Nếu không thì cô nghĩ tại sao Engfa lại đối xử với cô đặc biệt như vậy, cô không nghĩ là cô ta đang muốn bù đắp cho cô hay sao?"

Tô Khánh Nam tàn nhẫn nói, đồng thời cũng thả tay Charlotte ra.

Charlotte thõng hai vai, con ngươi chuyển động như hoa lên, cô nhíu mày đầy hoảng hốt.

Tô Khánh Nam nắm lấy hai vai cô, cô né tránh hắn đầy đề phòng, lùi về phía sau hơn hai mét, mặt mũi trắng nhợt.

"Charlotte, cô là một người vô cùng lý trí, cô cảm thấy mình có cái gì khiến Engfa chú ý đây?

Xung quanh cô ta có bao người còn xinh đẹp hơn cô, với tính cách của cô ư?"

Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.

Charlotte nhìn hắn chằm chằm.

"Engfa thích những cô gái nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ.

Cô ta từng viết trong nhật ký của mình như vậy, vậy nên cô ta mới yêu Chu Hân Ly.

Cô nghĩ cô nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ sao?

Tương phản mới đúng."

Từng lời của Tô Khánh Nam như đánh thẳng vào trái tim Charlotte.

Cô cảm giác mình không thể chịu nổi nữa mất, chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Tô Khánh Nam đứng trước mặt cô, chiếc bóng của hắn đổ lên bao phủ lấy cô.

"Giờ thì hẳn là cô đã hiểu ra rồi, nguyên nhân Engfa đối xử tốt với cô là vì trước đây đã làm tổn thương cô, cô ta nghĩ mọi tổn thương tôi làm với cô đều do cô ta cả, Engfa là một người có trách nhiệm cao, hẳn cô cũng đã biết điều đó."

Charlotte hạ mắt.

Tô Khánh Nam ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Charlotte như một bức tượng điêu khắc người suy tưởng, động mà như bất động.

"Charlotte, tôi đã từng phản bội cô, cô cũng từng phản bội tôi, chúng ta coi như hòa nhau, được chứ?

Tôi vẫn muốn ở bên cô, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi sẽ trân trọng cô mà, tôi thề đấy."

Tô Khánh Nam đổi giọng mềm mỏng hơn.

Charlotte nhìn Tô Khánh Nam mà nước mắt chảy dài, "Nếu không phải chính anh và bạn gái anh bắt cóc tôi rồi thả ở nơi hoang dã ấy thì tôi sẽ gặp phải người phụ nữ đó ư?"

"Tôi chỉ muốn dọa cô chút thôi, không ngờ cô sẽ chạy trốn."

Tô Khánh Nam biện giải.

"Tôi chạy trốn là lỗi của tôi sao?"

Charlotte hỏi lại, ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn, "Anh cái gì cũng biết cơ mà, cũng điều tra ra được người phụ nữ đã cưỡng bức tôi là ai?"

Chu Mẫn về nhà liền thấy Charlotte ngồi ngây người ở sô pha, "Sao thế?"

"Engfa đang ở thành phố bên cạnh à?"

Hai mắt Charlotte đỏ ửng.

"Chuyện của sếp, đám nhân viên tụi tôi sao biết được chứ?"

Chu Mẫn cẩn thận đáp.

"Tôi biết rồi."

Charlotte bèn gọi cho Engfa, "Giờ chị quay lại kịp không?"

"Khó đấy, tối nay chị có hẹn rồi, mai chị sẽ cố qua đó."

Engfa ước chừng thời gian rồi đáp.

"Không cần đâu, chị làm việc của chị đi đã, giờ chị đang ở đâu?"

Charlotte hỏi.

"Ở Giang Diệp, ngay cạnh Kim Dương thôi, sao thế?"

Engfa cảm thấy giọng nói của Charlotte hơi bất thường.

"Không có gì đâu, mai gặp."

Charlotte cúp điện thoại.

Giờ Engfa còn đang trên đường cao tốc, tối nay nàng có nhiệm vụ quan trọng cần làm, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

Charlotte cầm túi xách lên rồi nói với Chu Mẫn, "Mai tôi xin nghỉ, giúp tôi nói với bên viện kiểm sát vậy nhé."

"Cô đi đâu thế?

Tôi đi cùng với."

Chu Mẫn lo lắng hỏi.

"Tôi đi tìm sếp của cô, không có gì đâu, mai gặp xong rồi tôi sẽ về."

Charlotte biết dù cô không nói thì Chu Mẫn cũng sẽ báo lại với Engfa, việc gì phải úp úp mở mở.Cô ra khỏi nhà rồi đi đến bến xe, mua vé xe đến thành phố Giang Diệp.

Trong lúc chờ xe, cô mua một hộp mì ăn liền ở nhà ga, ăn tối xong bèn ngồi chuyến xe cuối cùng đến Giang Diệp, đến nơi đã là mười rưỡi tối.

Charlotte bèn ở tạm tại nhà nghỉ gần bến xe.

Cả đêm trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được, Charlotte lại nhớ về cái đêm cách đây ba năm.

Cô vừa chạy từ trong phòng ra thì bị một người phụ nữ túm lại.

Nàng ta rất mạnh, siết cô rất chặt.

Nàng ta lật cô lại rồi hôn lên môi cô, ngang ngược chiếm lấy cô như một con mãnh thú hoang dại.

Còn Engfa lại vô cùng dịu dàng, mỗi lần đều khiến cô rất thoải mái, rồi lại muốn nàng nhiều thêm.

Sự kiên nhẫn của nàng dường như là vô tận.

Hoàn toàn khác với người phụ nữ ba năm trước.

Khi người phụ nữ quan hệ với cô, cô còn nhìn thấy Tô Khánh Nam và người đàn bà kia đang làm chuyện đó trong chiếc ô tô cách đó không xa.

Sau đó, cô đau quá nên bất tỉnh, khi tỉnh lại thì vẫn đang nằm ở ngoài vùng ngoại ô, người phụ nữ kia đã bỏ chạy.

Còn Engfa là một người rất có trách nhiệm.

Cô không tin người phụ nữ nọ chính là Engfa.

Chẳng lẽ đây là âm mưu mới của Tô Khánh Nam?

Tám giờ sáng, Charlotte ăn bữa sáng rồi nằm nghỉ một lát trên giường.

Cô gửi tin nhắn cho Engfa, "Em đang ở nhà nghỉ cạnh bến xe đường dài Giang Diệp, rảnh thì gọi cho em."

Mười một giờ, Engfa mới gọi lại.

Charlotte ngồi bật dậy nghe máy."

Nửa tiếng nữa chị qua đó, em ở phòng số bao nhiêu?"

Giọng nói của Engfa có phần mệt mỏi.

Charlotte nghe mà thấy xót xa trong lòng, cô thực sự không muốn làm phiền Engfa, song chuyện này rất quan trọng đối với cô.

Cô muốn đối diện và hỏi cho rõ ràng."

302."

Cô đáp.

"Ừ."

Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Charlotte mở cửa liền thấy Engfa mỉm cười đứng bên ngoài, trông có vẻ rất mệt.

"Chị mới làm xong việc à?"

Charlotte hỏi.

"Ừ, hôm qua xảy ra chút chuyện, nhưng không sao, em sao rồi?

Với tính cách của em, đêm hôm đường xá xa xôi cũng tới đây thì chắc chắn đã có chuyện gì rồi."

Engfa lo lắng hỏi Charlotte.

"Đêm qua đến giờ chị vẫn chưa ngủ à?"

Charlotte nghi ngờ.

"Không có gì đâu, trước đây làm nhiệm vụ còn nửa tháng không ngủ nữa là.

Em ăn gì chưa?

Hay mình đi ăn cùng nhé, vừa ăn vừa nói?"

Engfa nắm lấy tay cô.

"Chiều chị vẫn phải đi làm à?"

Charlotte hỏi.

"Tầm bốn giờ thì đi, chị có năm tiếng ở bên em."

Engfa kiên nhẫn trả lời.

"Nếu em không đến đây thì có phải chị lại định lái xe qua chỗ em không, ở được một tiếng lại tất tả về đây?"

Charlotte nhíu mày.

"Chắc sẽ tìm ai đó lái xe để chị ngủ ở ghế sau, dù sao cũng là ngủ cả, lúc ngủ có thể đến bên em, tốt biết bao."

Trái tim Charlotte khẽ rung lên.

Cô thật sự không tin người ba năm trước lại là Engfa.

"Chị ngủ đi đã, để em đặt đồ ăn, đồ đến rồi gọi chị dậy ăn sau.

Ngủ chút đi, nghỉ ngơi tốt mới làm việc được."

Charlotte cầm điện thoại mở app đặt đồ ăn ra.

Engfa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, "Charlotte, em có thể đến đây tìm chị khiến chị vui lắm."

Charlotte sững người lại rồi nhìn Engfa.

"Vậy thì chị sẽ không cảm thấy, tình cảm giữa chúng ta chỉ có mình chị đơn phương."

Engfa khẽ cười.

Trái tim cô run rẩy vô cùng, cô khẽ siết lấy điện thoại, do dự không biết có nên hỏi hay không.

Nàng càng đối xử tốt với cô thì cô càng không nói lên lời.

"Ngủ cùng chị chút đi."

Engfa ôm Charlotte nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.

Charlotte tựa vào lòng nàng, đầu gối lên vai nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng truyền vào máu thịt của cô.

"Engfa, mặc kệ trước đây chị đã làm những gì không tốt với em, em đều sẽ tha thứ cho chị, nhưng từ nay về sau, em mong chị không bao giờ lừa em nữa.

Đương nhiên là trừ những việc trong quân đội ra, được chứ?"

Charlotte hỏi.Cô đợi một lúc nhưng không thấy Engfa đáp lại.

Charlotte bèn xoay người nhìn nàng, dường như nàng đã ngủ mất rồi.

Cô nhìn gương mặt nàng mà không thể hình dung đến kẻ cưỡng bức cô ba năm trước.

Thôi vậy.

Nếu là nàng thì cô sẽ tin rằng năm đó nàng có nỗi khổ riêng, có thể là đang chấp hành nhiệm vụ.Charlotte nhẹ nhàng đặt tay mình lên hông của Engfa rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu sau, Engfa vừa cử động thì Charlotte cũng mở mắt dậy.

Nàng nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi, "Charlotte, giờ chị phải về rồi.

Để chị cử người đưa em về thành phố Kim Dương."

"Ừ, làm tốt nhiệm vụ nhé, đừng lo lắng cho em, bên em có Chu Mẫn bảo vệ rồi, còn rất nhiều người của chị nữa, không sao đâu."

Charlotte dịu dàng đáp.

Nàng khẽ hôn lên trán cô, "Chờ chị xong việc lại nghỉ ngơi tiếp."

"Vâng."

Charlotte lên xe, tài xế là người cô chưa từng gặp mặt, anh ta mặc đồng phục cảnh sát vũ trang.

Xe chạy băng băng trên đường, Charlotte ngắm nhìn thành phố xa lạ này.

Vì thành phố này có nàng nên dường như cũng ấm áp hơn nhiều.

Đột nhiên tài xế phanh gấp khiến Charlotte đụng phải ghế trước, cô vội nhìn ra ngoài theo bản năng, "Sao vậy?"

"Hình như đâm phải ai rồi, để tôi xuống xem sao."

Cảnh sát kia đáp rồi đẩy cửa xuống xe.

Charlotte bỗng nghe một tiếng nện, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra thì thấy mấy người đeo mặt nạ cầm súng vọt lên xe.

"Các người là ai?"

Charlotte hoảng hốt, trong đầu cô bật ra rất nhiều suy đoán.

Chẳng lẽ bố mẹ Engfa biết chuyện họ vẫn qua lại với nhau?

Hay đây là người của Tô Tiểu Linh?

"Các người muốn làm gì?

Tôi có thể cho các người bao nhiêu tiền tùy thích, chỉ cần thả tôi đi."

Charlotte căng thẳng nói.

"Câm mồm vào cho tao."

Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh cầm khăn tay phủ lên mặt Charlotte.

Charlotte đang định nín thở nhưng không kịp nữa rồi.

Khi Charlotte tỉnh lại, bên cạnh cô rất ồn ào nhốn nháo, đèn đóm bật sáng trưng.

Cô khẽ mở mắt ra song lại nhắm lại vì đèn quá chói.

Cô bị trói chặt tay chân trên bàn.

"Có dám chơi con đàn bà của Engfa không?"

Một tên đầu hói bụng phệ quát.

Gã cầm súng chỉ vào một tên râu quai nón, "Anh dám thì tôi tin anh là tham mưu trưởng, còn không thì đừng hòng lừa được tôi."

"Chơi nó luôn tại đây, mẹ kiếp hay lại là người trong quân đội đúng không?"

Gã hói quát.

Charlotte nhìn tên râu quai nón đi đến trước mặt cô.

Mắt hắn rất nhỏ, còn đeo một chiếc kính cận dày cộm, mặt đầy râu, trong tay cầm một con dao..

Đầu Charlotte không suy nghĩ được điều gì, chỉ cảm thấy con dao kia quá đáng sợ.

"Đừng qua đây, đừng đụng vào tôi!"

Charlotte sợ hãi nói.

Tình hình hiện tại không khác nào ba năm trước.

Tên râu quai nón cầm dao cắt dây thừng trên chân và tay Charlotte.

Cô vừa được tự do bèn tát lên mặt tên râu quai nón.

Hắn ta tức giận túm cô đi vào phòng rồi ném thẳng lên giường...
 
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Ngủ với tôi rồi tôi nói cho.


Tô Khánh Nam lách người qua cửa, lười nhác ngồi trên sô pha của Charlotte, ánh mắt sâu thẳm ma mị nhìn cô, "Sau khi cô biết người đó là ai thì cô sẽ làm gì?"

"Rốt cuộc là ai?"

Charlotte mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu.

Tô Khánh Nam nhếch môi, "Ngủ với tôi rồi tôi nói cho."

Charlotte quẳng mấy đĩa trái cây trên bàn trà lên người Tô Khánh Nam và quát, "Cút!"

Tô Khánh Nam nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đến bên mình, "Engfa có thể ngủ với cô thì tại sao tôi lại không thể?

Trước đây Engfa cũng ngủ với rất nhiều đàn bà rồi cơ mà?"

"Chí ít thì sau khi quen tôi chị ấy không làm thế."

Charlotte không chấp nhận được việc Tô Khánh Nam nói xấu Engfa.

"Sao không có?

Tô Tiểu Linh đó thôi?

Hai người họ đã đính hôn rồi kia kìa, Charlotte à, cô đừng điên nữa, cô với cô ta không thể ở bên nhau đâu."

Charlotte muốn rút tay mình ra nhưng Tô Khánh Nam nắm rất chặt, không muốn thả cô ra.

Charlotte đành cắn mạnh lên tay hắn.

Tô Khánh Nam nghiến răng, mặt mày xanh mét khiến người ta phát sợ, hắn rít từng tiếng qua kẽ răng, "Kẻ cưỡng bức cô chính là Engfa."

Charlotte kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp như mất đi tất cả ánh sáng chỉ trong tích tắc, chỉ còn lại sự khiếp sợ, như thể đã bị cướp mất linh hồn.

Tô Khánh Nam nhìn dấu răng trên tay rồi lạnh lùng nhìn cô.

"Anh nói dối phải không?"

Charlotte hoàn toàn không tin.

"Cô hỏi Engfa là biết."

Tô Khánh Nam tự tin bình tĩnh đáp.

"Không thể nào."

"Nếu không thì cô nghĩ tại sao Engfa lại đối xử với cô đặc biệt như vậy, cô không nghĩ là cô ta đang muốn bù đắp cho cô hay sao?"

Tô Khánh Nam tàn nhẫn nói, đồng thời cũng thả tay Charlotte ra.

Charlotte thõng hai vai, con ngươi chuyển động như hoa lên, cô nhíu mày đầy hoảng hốt.

Tô Khánh Nam nắm lấy hai vai cô, cô né tránh hắn đầy đề phòng, lùi về phía sau hơn hai mét, mặt mũi trắng nhợt.

"Charlotte, cô là một người vô cùng lý trí, cô cảm thấy mình có cái gì khiến Engfa chú ý đây?

Xung quanh cô ta có bao người còn xinh đẹp hơn cô, với tính cách của cô ư?"

Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.

Charlotte nhìn hắn chằm chằm.

"Engfa thích những cô gái nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ.

Cô ta từng viết trong nhật ký của mình như vậy, vậy nên cô ta mới yêu Chu Hân Ly.

Cô nghĩ cô nhiệt tình, hoạt bát và vui vẻ sao?

Tương phản mới đúng."

Từng lời của Tô Khánh Nam như đánh thẳng vào trái tim Charlotte.

Cô cảm giác mình không thể chịu nổi nữa mất, chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Tô Khánh Nam đứng trước mặt cô, chiếc bóng của hắn đổ lên bao phủ lấy cô.

"Giờ thì hẳn là cô đã hiểu ra rồi, nguyên nhân Engfa đối xử tốt với cô là vì trước đây đã làm tổn thương cô, cô ta nghĩ mọi tổn thương tôi làm với cô đều do cô ta cả, Engfa là một người có trách nhiệm cao, hẳn cô cũng đã biết điều đó."

Charlotte hạ mắt.

Tô Khánh Nam ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Charlotte như một bức tượng điêu khắc người suy tưởng, động mà như bất động.

"Charlotte, tôi đã từng phản bội cô, cô cũng từng phản bội tôi, chúng ta coi như hòa nhau, được chứ?

Tôi vẫn muốn ở bên cô, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi sẽ trân trọng cô mà, tôi thề đấy."

Tô Khánh Nam đổi giọng mềm mỏng hơn.

Charlotte nhìn Tô Khánh Nam mà nước mắt chảy dài, "Nếu không phải chính anh và bạn gái anh bắt cóc tôi rồi thả ở nơi hoang dã ấy thì tôi sẽ gặp phải người phụ nữ đó ư?"

"Tôi chỉ muốn dọa cô chút thôi, không ngờ cô sẽ chạy trốn."

Tô Khánh Nam biện giải.

"Tôi chạy trốn là lỗi của tôi sao?"

Charlotte hỏi lại, ánh mắt cô càng lạnh lùng hơn, "Anh cái gì cũng biết cơ mà, cũng điều tra ra được người phụ nữ đã cưỡng bức tôi là ai?"

Chu Mẫn về nhà liền thấy Charlotte ngồi ngây người ở sô pha, "Sao thế?"

"Engfa đang ở thành phố bên cạnh à?"

Hai mắt Charlotte đỏ ửng.

"Chuyện của sếp, đám nhân viên tụi tôi sao biết được chứ?"

Chu Mẫn cẩn thận đáp.

"Tôi biết rồi."

Charlotte bèn gọi cho Engfa, "Giờ chị quay lại kịp không?"

"Khó đấy, tối nay chị có hẹn rồi, mai chị sẽ cố qua đó."

Engfa ước chừng thời gian rồi đáp.

"Không cần đâu, chị làm việc của chị đi đã, giờ chị đang ở đâu?"

Charlotte hỏi.

"Ở Giang Diệp, ngay cạnh Kim Dương thôi, sao thế?"

Engfa cảm thấy giọng nói của Charlotte hơi bất thường.

"Không có gì đâu, mai gặp."

Charlotte cúp điện thoại.

Giờ Engfa còn đang trên đường cao tốc, tối nay nàng có nhiệm vụ quan trọng cần làm, cô không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

Charlotte cầm túi xách lên rồi nói với Chu Mẫn, "Mai tôi xin nghỉ, giúp tôi nói với bên viện kiểm sát vậy nhé."

"Cô đi đâu thế?

Tôi đi cùng với."

Chu Mẫn lo lắng hỏi.

"Tôi đi tìm sếp của cô, không có gì đâu, mai gặp xong rồi tôi sẽ về."

Charlotte biết dù cô không nói thì Chu Mẫn cũng sẽ báo lại với Engfa, việc gì phải úp úp mở mở.Cô ra khỏi nhà rồi đi đến bến xe, mua vé xe đến thành phố Giang Diệp.

Trong lúc chờ xe, cô mua một hộp mì ăn liền ở nhà ga, ăn tối xong bèn ngồi chuyến xe cuối cùng đến Giang Diệp, đến nơi đã là mười rưỡi tối.

Charlotte bèn ở tạm tại nhà nghỉ gần bến xe.

Cả đêm trằn trọc mãi mà không tài nào ngủ được, Charlotte lại nhớ về cái đêm cách đây ba năm.

Cô vừa chạy từ trong phòng ra thì bị một người phụ nữ túm lại.

Nàng ta rất mạnh, siết cô rất chặt.

Nàng ta lật cô lại rồi hôn lên môi cô, ngang ngược chiếm lấy cô như một con mãnh thú hoang dại.

Còn Engfa lại vô cùng dịu dàng, mỗi lần đều khiến cô rất thoải mái, rồi lại muốn nàng nhiều thêm.

Sự kiên nhẫn của nàng dường như là vô tận.

Hoàn toàn khác với người phụ nữ ba năm trước.

Khi người phụ nữ quan hệ với cô, cô còn nhìn thấy Tô Khánh Nam và người đàn bà kia đang làm chuyện đó trong chiếc ô tô cách đó không xa.

Sau đó, cô đau quá nên bất tỉnh, khi tỉnh lại thì vẫn đang nằm ở ngoài vùng ngoại ô, người phụ nữ kia đã bỏ chạy.

Còn Engfa là một người rất có trách nhiệm.

Cô không tin người phụ nữ nọ chính là Engfa.

Chẳng lẽ đây là âm mưu mới của Tô Khánh Nam?

Tám giờ sáng, Charlotte ăn bữa sáng rồi nằm nghỉ một lát trên giường.

Cô gửi tin nhắn cho Engfa, "Em đang ở nhà nghỉ cạnh bến xe đường dài Giang Diệp, rảnh thì gọi cho em."

Mười một giờ, Engfa mới gọi lại.

Charlotte ngồi bật dậy nghe máy."

Nửa tiếng nữa chị qua đó, em ở phòng số bao nhiêu?"

Giọng nói của Engfa có phần mệt mỏi.

Charlotte nghe mà thấy xót xa trong lòng, cô thực sự không muốn làm phiền Engfa, song chuyện này rất quan trọng đối với cô.

Cô muốn đối diện và hỏi cho rõ ràng."

302."

Cô đáp.

"Ừ."

Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Charlotte mở cửa liền thấy Engfa mỉm cười đứng bên ngoài, trông có vẻ rất mệt.

"Chị mới làm xong việc à?"

Charlotte hỏi.

"Ừ, hôm qua xảy ra chút chuyện, nhưng không sao, em sao rồi?

Với tính cách của em, đêm hôm đường xá xa xôi cũng tới đây thì chắc chắn đã có chuyện gì rồi."

Engfa lo lắng hỏi Charlotte.

"Đêm qua đến giờ chị vẫn chưa ngủ à?"

Charlotte nghi ngờ.

"Không có gì đâu, trước đây làm nhiệm vụ còn nửa tháng không ngủ nữa là.

Em ăn gì chưa?

Hay mình đi ăn cùng nhé, vừa ăn vừa nói?"

Engfa nắm lấy tay cô.

"Chiều chị vẫn phải đi làm à?"

Charlotte hỏi.

"Tầm bốn giờ thì đi, chị có năm tiếng ở bên em."

Engfa kiên nhẫn trả lời.

"Nếu em không đến đây thì có phải chị lại định lái xe qua chỗ em không, ở được một tiếng lại tất tả về đây?"

Charlotte nhíu mày.

"Chắc sẽ tìm ai đó lái xe để chị ngủ ở ghế sau, dù sao cũng là ngủ cả, lúc ngủ có thể đến bên em, tốt biết bao."

Trái tim Charlotte khẽ rung lên.

Cô thật sự không tin người ba năm trước lại là Engfa.

"Chị ngủ đi đã, để em đặt đồ ăn, đồ đến rồi gọi chị dậy ăn sau.

Ngủ chút đi, nghỉ ngơi tốt mới làm việc được."

Charlotte cầm điện thoại mở app đặt đồ ăn ra.

Engfa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, "Charlotte, em có thể đến đây tìm chị khiến chị vui lắm."

Charlotte sững người lại rồi nhìn Engfa.

"Vậy thì chị sẽ không cảm thấy, tình cảm giữa chúng ta chỉ có mình chị đơn phương."

Engfa khẽ cười.

Trái tim cô run rẩy vô cùng, cô khẽ siết lấy điện thoại, do dự không biết có nên hỏi hay không.

Nàng càng đối xử tốt với cô thì cô càng không nói lên lời.

"Ngủ cùng chị chút đi."

Engfa ôm Charlotte nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.

Charlotte tựa vào lòng nàng, đầu gối lên vai nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng truyền vào máu thịt của cô.

"Engfa, mặc kệ trước đây chị đã làm những gì không tốt với em, em đều sẽ tha thứ cho chị, nhưng từ nay về sau, em mong chị không bao giờ lừa em nữa.

Đương nhiên là trừ những việc trong quân đội ra, được chứ?"

Charlotte hỏi.Cô đợi một lúc nhưng không thấy Engfa đáp lại.

Charlotte bèn xoay người nhìn nàng, dường như nàng đã ngủ mất rồi.

Cô nhìn gương mặt nàng mà không thể hình dung đến kẻ cưỡng bức cô ba năm trước.

Thôi vậy.

Nếu là nàng thì cô sẽ tin rằng năm đó nàng có nỗi khổ riêng, có thể là đang chấp hành nhiệm vụ.Charlotte nhẹ nhàng đặt tay mình lên hông của Engfa rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu sau, Engfa vừa cử động thì Charlotte cũng mở mắt dậy.

Nàng nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều rồi, "Charlotte, giờ chị phải về rồi.

Để chị cử người đưa em về thành phố Kim Dương."

"Ừ, làm tốt nhiệm vụ nhé, đừng lo lắng cho em, bên em có Chu Mẫn bảo vệ rồi, còn rất nhiều người của chị nữa, không sao đâu."

Charlotte dịu dàng đáp.

Nàng khẽ hôn lên trán cô, "Chờ chị xong việc lại nghỉ ngơi tiếp."

"Vâng."

Charlotte lên xe, tài xế là người cô chưa từng gặp mặt, anh ta mặc đồng phục cảnh sát vũ trang.

Xe chạy băng băng trên đường, Charlotte ngắm nhìn thành phố xa lạ này.

Vì thành phố này có nàng nên dường như cũng ấm áp hơn nhiều.

Đột nhiên tài xế phanh gấp khiến Charlotte đụng phải ghế trước, cô vội nhìn ra ngoài theo bản năng, "Sao vậy?"

"Hình như đâm phải ai rồi, để tôi xuống xem sao."

Cảnh sát kia đáp rồi đẩy cửa xuống xe.

Charlotte bỗng nghe một tiếng nện, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra thì thấy mấy người đeo mặt nạ cầm súng vọt lên xe.

"Các người là ai?"

Charlotte hoảng hốt, trong đầu cô bật ra rất nhiều suy đoán.

Chẳng lẽ bố mẹ Engfa biết chuyện họ vẫn qua lại với nhau?

Hay đây là người của Tô Tiểu Linh?

"Các người muốn làm gì?

Tôi có thể cho các người bao nhiêu tiền tùy thích, chỉ cần thả tôi đi."

Charlotte căng thẳng nói.

"Câm mồm vào cho tao."

Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh cầm khăn tay phủ lên mặt Charlotte.

Charlotte đang định nín thở nhưng không kịp nữa rồi.

Khi Charlotte tỉnh lại, bên cạnh cô rất ồn ào nhốn nháo, đèn đóm bật sáng trưng.

Cô khẽ mở mắt ra song lại nhắm lại vì đèn quá chói.

Cô bị trói chặt tay chân trên bàn.

"Có dám chơi con đàn bà của Engfa không?"

Một tên đầu hói bụng phệ quát.

Gã cầm súng chỉ vào một tên râu quai nón, "Anh dám thì tôi tin anh là tham mưu trưởng, còn không thì đừng hòng lừa được tôi."

"Chơi nó luôn tại đây, mẹ kiếp hay lại là người trong quân đội đúng không?"

Gã hói quát.

Charlotte nhìn tên râu quai nón đi đến trước mặt cô.

Mắt hắn rất nhỏ, còn đeo một chiếc kính cận dày cộm, mặt đầy râu, trong tay cầm một con dao..

Đầu Charlotte không suy nghĩ được điều gì, chỉ cảm thấy con dao kia quá đáng sợ.

"Đừng qua đây, đừng đụng vào tôi!"

Charlotte sợ hãi nói.

Tình hình hiện tại không khác nào ba năm trước.

Tên râu quai nón cầm dao cắt dây thừng trên chân và tay Charlotte.

Cô vừa được tự do bèn tát lên mặt tên râu quai nón.

Hắn ta tức giận túm cô đi vào phòng rồi ném thẳng lên giường...
 
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Cô tự cắn lưỡi mình.


Charlotte ngã lên ván giường.

Cô nhìn tên râu quai nón cởi áo vest, áo sơ mi.

Trên cánh tay hắn có một vết thương, theo kinh nghiệm làm nghề y của cô và độ khép miệng của vết thương ấy thì tên này mới bị thương hôm qua thôi.

Hắn đi tới chỗ cô như tên thợ săn đang dần dần tiếp cận con mồi.

Charlotte sợ quá nên người run bần bật, "Anh đừng tới đây!"

Tên râu quai nón càng lúc càng tới gần Charlotte hơn.

Cô không muốn chết.

Cô còn muốn sống bên cạnh Engfa.

Nhưng nếu cô bị vấy bẩn thì thà chết còn hơn.

Cô không biết phải đối mặt với Engfa thế nào.

Charlotte xoay người định đập đầu vào tường, nhưng chưa đụng vào tường đã bị tên râu quai nón túm lấy rồi đè lên giường.

Charlotte liều chết giãy dụa.

Người kia đè chân cô lại khiến cô không thể động đậy.

"Á!"

Charlotte gào lên.

Tên râu quai nón cởi cúc quần cô ra rồi kéo tụt quần xuống.

Charlotte rút tay ra, đè mạnh lên vết thương của hắn khiến máu me lại chảy ròng ròng.

Hai tay của hắn đè chặt tay cô, đặt hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao.

Charlotte nhìn chằm chằm hắn.

Đến cái chết cô còn không sợ thì sợ gì tên này.

Cô lấy đà định đập đầu mình lên đầu hắn.

Nhưng tên râu quai nón né được một cách dễ dàng.

Charlotte nhân cơ hội đó vơ lấy con dao hắn để bên giường, không suy nghĩ gì mà định đâm vào cổ mình.

Hắn nhanh tay bắt lấy lưỡi dao rồi giật nó ra, một tay hắn đè lên hai tay Charlotte, một tay khác kéo quần cô rồi dùng nó trói tay cô lại, sau đó nâng một chân cô lên, không chuẩn bị trước đã dùng tay đâm thẳng vào.

"A!"

Mắt Charlotte đỏ rực, cô không thể động đậy, cũng không thể làm gì.

Nhục nhã, tuyệt vọng, sống không bằng chết.

Cô tự cắn lưỡi mình.

Cắn lưỡi tự sát là vì trên đầu lưỡi có rất nhiều mạch máu, cắn lưỡi một là đau đớn khôn cùng, hai là mất máu quá nhiều.

Cô không muốn trơ mắt để yên.

Nếu cô chết thì chí ít cũng không nhục nhã, bảo vệ địa vị của mình trong lòng Engfa.

Bằng không thì cô không thể đối diện với nàng nữa.

Tên râu quai nón thấy động tác của Charlotte thì trong mắt ánh lên sự hoảng sợ, vội vàng bóp hàm dưới của cô.

Hắn bóp rất mạnh, cô bị buộc phải há miệng ra, đầu lưỡi đã đẫm máu.

Hắn nhíu mày, cúi xuống hôn cô.

"A."

Charlotte liều chết giãy dụa, cố đập phần ót của mình xuống.

Hắn đè lên trán cô rồi hôn bên tai cô."

Charlotte, chị là Engfa đây, trong phòng có camera.

Sau khi ra khỏi đây chị sẽ giải thích với em sau, giờ em giả vờ bất tỉnh đi."

Giọng nói của Engfa vang lên bên tai cô.

Linh hồn của Charlotte như bị tấn công, cô nhắm mắt lại.

Trong đầu thì loạn như cuồng phong bão táp, tại sao chị lại cải trang thành nam.

Lúc trước cô còn không nghĩ người cưỡng bức cô ba năm trước không thể nào là Engfa, song giờ nghĩ lại, không chừng người lúc đó đúng là nàng.

Cũng như nàng đang làm nhiệm vụ như bây giờ.

Nhưng với tinh thần trách nhiệm của nàng thì tại sao nàng lại không tìm đến cô chứ?

Nàng che camera không để ai nhìn thấy cô.

Nàng ngồi nghỉ ngơi bên giường.

Gã hói vừa vỗ tay vừa đi vào phòng, "Ngài tham mưu trưởng chơi mạnh quá, cô ta lăn ra bất tỉnh rồi, thấy con đàn bà của Engfa thế nào?"

"Hot đấy, tôi thích, đêm nay cứ để đây đi, tôi muốn chơi thêm mấy lần nữa."

Engfa khàn giọng nói.

"Được, coi như trước khi chết thì cô ta vẫn còn tác dụng."

Gã hói lạnh lùng nhìn Charlotte.

"Chết rồi thì nói chuyện gì?

Tôi phải cho Engfa nhìn xem con đàn bà của cô ta bị tôi chơi thế nào, nhìn cô ta đau khổ thế nào, vậy mới thú vị chứ."

Engfa đáp đầy cay nghiệt.

"Đúng vậy, đúng là tham mưu trưởng có cách hay.

Rất xin lỗi vì lúc trước đã nghi ngờ anh.

Người cố ý ám sát anh hôm qua là tôi cử đi đấy, tôi phải xem anh có thể nhẫn tâm hay không.

Hôm qua coi như qua ải rồi, nhưng đại ca của tôi vẫn không yên tâm được.

Đúng lúc, người của tôi canh ở bến xe gặp được con đàn bà của Engfa.

Anh cũng xuất hiện rất bất ngờ.

Giờ anh đã động vào ả đàn bà của Engfa rồi, tôi đưa video cho đại ca, đại ca cũng yên tâm rồi.

Mai tôi sẽ đưa anh đến gặp đại ca, còn ả này thì cứ để lại cho anh nhấm nháp."

Gã hói giải thích.

"Gọi người của tôi vào băng bó vết thương cho tôi, mai có chuyện lớn phải làm, tối nay cứ thả lỏng trước đã, anh cũng đừng vào quấy rầy tôi đấy."

Engfa nói.

"Vâng vâng, tôi hiểu mà, anh cứ chơi thoải mái đi, tôi ở ngay trên tầng thôi, có gì cứ gọi tôi nhé."

Gã hói vừa cười vừa đi khỏi phòng.

Người của Engfa vào phòng giúp nàng băng bó vết thương.

Nàng nhìn Charlotte đang nằm trên giường, "Cô gái này cũng không phải dạng vừa đâu, có cách nào để cô ta ngoan ngoãn chút không?"

"Đương nhiên là có rồi, nhưng tôi phải ra ngoài một chuyến lấy ít thuốc."

Người kia đáp.

"Vậy đi cẩn thận, đừng để kẻ khác chú ý, ngày mai xong việc trở về, tôi cũng tìm mấy ả cho cậu."

"Cảm ơn đại ca."

"Tiện đường thì mua dây trói về nhé, trói bằng cái quần này trông phát khiếp."

Engfa lại dặn dò.

"Vâng."

Cấp dưới của Engfa đáp xong bèn ra khỏi phòng.

Gã hói đang đứng trong phòng theo dõi camera không chớp mắt.

"Đại ca, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Đàn em của gã cũng nhìn màn hình.

"Cứ xem xem đã, chắc là không có vấn đề gì đâu, tối nay cứ theo dõi thêm xem, nếu không có gì bất thường thì cho phép hắn đến gặp đại ca nhà mình."

Gã hói đáp.

Trong phòng Engfa, Charlotte đã mơ hồ đoán được tất thảy.

Mấy ngày nay Engfa đều đang làm nhiệm vụ.

Gã hói kia sợ Engfa là người của quân đội nên mới bắt cô đến để thử nàng.

Cô không biết tỉnh lại thì nên làm thế nào để không bị nghi ngờ nên cứ nhắm tịt mắt lại cho nhanh.

Nghĩ đến vết thương trên cánh tay và trong lòng bàn tay Engfa mà cô lại thấy áy náy.

Cô không biết đó là Engfa nên mới làm tổn thương nàng.

Cô mơ mơ màng màng lại thiếp đi lần nữa.

Engfa nằm cạnh cô nhắn tin.

"Đại ca, tham mưu trưởng gửi tin nhắn này."

Tên đàn em của gã hói reo lên.

"Chặn lại chưa?"

Gã hói nhìn chằm chằm máy tính.

"Chặn rồi, nội dung là: Hôm nay chơi được con đàn bà của Engfa rồi, kế hoạch bên đó ổn chưa, lỡ tôi bị Engfa bắt được thì không chết cũng tàn phế.

Đại ca, chúng ta trả lời sao đây?"

"Kệ đi, đỡ lộ sơ hở."

Gã hói đáp.

"Tôi thấy là không vấn đề gì đâu."

Tên đàn em phân tích.

"Tối nay cứ theo dõi thêm xem, hàng đều ở chỗ đại ca, hắn đi gặp đại ca là việc cực kỳ quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sơ xuất nào."

Gã hói cẩn thận nói.

"Vâng."

Tên đàn em ngáp dài nhìn màn hình tiếp.

Không biết bao lâu sau, Charlotte tỉnh dậy, thấy Engfa nằm bên cạnh mình.

Cô khẽ nhíu mày, nếu giả vờ mình không quen biết Engfa thì nên lén lút rời khỏi đây mới hợp lý.

Nhưng cô không dám ra ngoài, sợ người của gã hói vẫn đang ở bên ngoài.

Nếu cô bị gã bắt được thì chuyện sẽ càng tệ hơn.

Cô cố ý lật cánh tay của Engfa, đụng vào cơ thể nàng.

Engfa cảnh giác choàng tỉnh dậy, túm lấy tay cô rồi đè lên giường.

"Buông ra!"

Charlotte nói, nhưng giọng cô không cay nghiệt gay gắt như lúc trước nữa.

Engfa bỏ một viên thuốc vào miệng Charlotte.

"Anh cho tôi uống thuốc gì vậy?"

Charlotte trợn mắt.

Nàng không đáp mà chặn môi cô lại.

Charlotte biết Engfa sẽ không làm tổn thương mình.

Nàng đang cứu cô.

Nỗi sợ vô hình như thiêu đốt thần kinh của cô, cơ thể cô đột nhiên nóng lên một cách bất thường.

Engfa gác chân cô lên vai mình, nàng muốn cô.

Nhưng từ ban đầu đến giờ, quần áo cô vẫn chưa bị cởi ra.

Gã hói nhìn Engfa đang bắt đầu vận động trên màn hình mà hắng giọng, "Mẹ kiếp, người ta thì chơi cho sướng cái thân, tao thì phải ở đây nhìn chúng nó sướng.

Mẹ, tao ra ngoài tìm gái đây."

"Kìa đại ca, thế ở đây cần theo dõi nữa không?"

Tên đàn em hỏi.

"Mày tự xem rồi xử lý đi."

Gã hói đã yên tâm về Engfa nên nhanh nhẹn lái xe rời đi.

Engfa nghe thấy tiếng động cơ xe dưới tầng, thần kinh căng thẳng bấy lâu rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Mười phút sau, điện thoại của nàng đổ chuông, mới reo được một tiếng rồi lại tắt.

Engfa đã khá chắc chắn.

Chuông chỉ reo một tiếng nghĩa là camera vẫn còn nhưng không giám thị gắt gao nữa.

Nàng nhất định phải giữ Charlotte lại phòng mình, đám người bên ngoài đã khó dằn cơn thèm khát, nàng bảo vệ cô càng khó hơn.

Charlotte chưa lấy lại sức, cơ thể cô mềm oặt, khẽ nhắm mắt nằm trên giường.

Engfa trói Charlotte lại, chọn điểm mù mà camera không quay tới được rồi nói nhỏ, "Sáng mai mười giờ, bọn chị sẽ phải rời khỏi đây để đi gặp đại ca của chúng, chắc em sẽ bị giữ lại làm con tin, chị để lại hai người để bảo vệ em, đừng sợ."

Charlotte không còn sức, chỉ chớp mắt ý nói biết rồi.

"Đành để em chịu thiệt đêm nay.

Chị đã điều tra ra đại ca của chúng là Miller, vụ đặt bom trong đợt diễn tập chó nghiệp vụ là do hắn làm, giờ trong tay hắn còn một số lượng lớn vũ khí nguy hiểm mà chị phải giải quyết."

Engfa nói.

Charlotte biết, chỉ chớp mắt rồi nhắm mắt lại.

Engfa dùng còng tay khóa tay hai người lại với nhau rồi đắp chăn lên.

Charlotte nắm lấy tay Engfa, nàng cũng nắm lấy tay cô thật chặt.

Sáng sớm hôm sau đã có người gõ cửa.

Engfa tỉnh dậy, mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt của Charlotte.

Cô nhíu mày, còn chưa nói gì thì Engfa đã dán một miếng băng cá nhân lên khóe miệng cô.

Nói càng nhiều thì sai càng nhiều, nên tốt nhất là im lặng, vậy là an toàn nhất.

Nàng lại còng tay cô trên giường.

Đúng lúc đó thì cửa mở ra.

"Tham mưu trưởng, tối qua anh ngủ có ngon không, chút nữa chúng ta xuất phát rồi."

Gã hói nhìn Charlotte trong phòng với ánh mắt đầy xấu xa.

"Cứ để ả ta ở đây đi, xong việc về ăn mừng sau, tôi chơi chán rồi quăng cho các anh."

Engfa trầm giọng nói.

Ánh mắt gã hói càng tối hơn, "Chơi cả đêm mà vẫn chưa chán sao?"

"Quan trọng không phải kỹ năng mà là ả là con đàn bà của ai?

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, để ý đấy, đừng để cô ta chạy thoát.

Nếu cô ta trốn được thì hai cậu cũng đừng hòng được sống."

Engfa ra lệnh cho cấp dưới.

"Vâng thưa đại ca."

"Tôi đi thay quần áo đã."

Engfa xoay người đi vào toilet đánh răng rửa mặt, thay đồ, rồi cải trang lại thành nam nhìn Charlotte sau đó ra ngoài.

Charlotte biết nàng phải đi gặp đại ca của đám người kia, tình hình của nàng còn nguy hiểm hơn cô nhiều.

Nàng hoàn thành nhiệm vụ thì cô mới có thể an toàn thoát thân.

Nếu nhiệm vụ của nàng không hoàn thành thì cô cũng sẽ lành ít dữ nhiều.Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút từng giây, cô không thể bình tĩnh nổi dù chỉ một giây.

Ba tiếng sau, cô nghe thấy vài tiếng nổ mạnh liên tiếp.

Tiểu Ngũ chạy vào phòng tháo còng tay cho Charlotte.

"Chị ấy sao rồi?"

Charlotte lo lắng hỏi.

"Cô mau đi theo tôi."

Tiểu Ngũ vừa nói vừa kéo Charlotte chạy ra ngoài.

Charlotte thấy Tiểu Ngũ có vẻ nghiêm trọng, "Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Engfa đâu rồi?

Chị ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?"

"Cô không nên hỏi gì hết, đó không phải chuyện cô nên biết, mau rời khỏi đây đi."

Tiểu Ngũ lạnh lùng đáp.Charlotte rút tay ra, hỏi đầy đề phòng, "Engfa đâu rồi?

Giờ chị ấy đang ở đâu?"

"Tôi không biết, tôi chỉ nhận được tin phải đưa cô rời khỏi đây, sếp an toàn thoát ra rồi sẽ liên hệ với cô, cô mau mau theo tôi đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân cho chị ấy nữa."

Tiểu Ngũ nghiêm túc đáp.

Charlotte nghĩ lại cũng phải, nếu gã hói bắt được cô thì sẽ lại liên lụy đến Engfa.

Cô vội lên xe với Tiểu Ngũ, cậu ta phóng xe như bay đưa cô về thành phố Kim Dương.

Charlotte nắm chặt di động chờ Engfa gọi đến.

Nhưng khi cô đến Kim Dương là đã quá ba tiếng, vẫn chưa nhận được bất cứ tin gì của Engfa.Cô có cảm giác rất bất an.

Theo lý thì một tiếng sau vụ nổ thì Engfa chắc chắn đã an toàn rồi, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi.

"Anh có thể liên lạc với đồng nghiệp không?

Tôi muốn biết tình trạng hiện tại của Engfa."

Charlotte lo lắng hỏi.

Tiểu Ngũ không nói gì Charlotte tức giận, bèn tự mình gọi điện thoại cho Engfa.

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Cô hết cách, "Cầu xin anh hãy hỏi giúp tôi với, tôi rất lo cho sự an toàn của Engfa, chỉ cần biết chị ấy an toàn thôi thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

Tiểu Ngũ nhìn Charlotte rồi lạnh lùng đáp, "Đây là bí mật quân sự, không được thăm dò, sếp sẽ tự liên hệ với cô."

Charlotte biết dù có hỏi cũng vô dụng, chỉ đành lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Ngũ đưa Charlotte đến cửa khách sạn rồi vội vã đi luôn.

Charlotte trở lại phòng, trong phòng còn có Chu Mẫn.

Chu Mẫn thấy quần áo Charlotte nhàu nhĩ thì không khỏi lo lắng hỏi han, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Charlotte thấy Chu Mẫn thì như được tiếp thêm hy vọng, cô nắm lấy hai vai Chu Mẫn, "Giờ cô cũng không thể liên hệ được với Engfa ư?

"Để tôi thử xem."

Chu Mẫn thấy tâm trạng của Charlotte có chút bất thường, bèn gọi điện thoại thử.

Charlotte căng thẳng nhìn Chu Mẫn.

"Sếp không nghe máy, bình thường sếp không tiện nghe điện thoại thì có thể là đang họp, hoặc là đang làm nhiệm vụ."

Chu Mẫn nói.

"Họp?

Không thể nào, chị ấy biết tôi đang tìm chị ấy mà, tôi không yên tâm về chị ấy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hẳn nên nói cho tôi biết một tiếng chứ.

Đang làm nhiệm vụ cũng không phải, vụ nổ đã diễn ra được ba tiếng rồi, hẳn cũng phải xong xuôi rồi chứ?"

Charlotte lẩm bẩm.

"Để tôi hỏi đồng đội xem sao, cô đừng cuống quá."

Chu Mẫn bị Charlotte nói vậy nên cũng cuống theo, không ngừng gọi điện thoại cho người này người nọ.

Nhưng tin tức về Engfa như bị phong tỏa, không một ai biết gì hết.
 
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Cô tự cắn lưỡi mình.


Charlotte ngã lên ván giường.

Cô nhìn tên râu quai nón cởi áo vest, áo sơ mi.

Trên cánh tay hắn có một vết thương, theo kinh nghiệm làm nghề y của cô và độ khép miệng của vết thương ấy thì tên này mới bị thương hôm qua thôi.

Hắn đi tới chỗ cô như tên thợ săn đang dần dần tiếp cận con mồi.

Charlotte sợ quá nên người run bần bật, "Anh đừng tới đây!"

Tên râu quai nón càng lúc càng tới gần Charlotte hơn.

Cô không muốn chết.

Cô còn muốn sống bên cạnh Engfa.

Nhưng nếu cô bị vấy bẩn thì thà chết còn hơn.

Cô không biết phải đối mặt với Engfa thế nào.

Charlotte xoay người định đập đầu vào tường, nhưng chưa đụng vào tường đã bị tên râu quai nón túm lấy rồi đè lên giường.

Charlotte liều chết giãy dụa.

Người kia đè chân cô lại khiến cô không thể động đậy.

"Á!"

Charlotte gào lên.

Tên râu quai nón cởi cúc quần cô ra rồi kéo tụt quần xuống.

Charlotte rút tay ra, đè mạnh lên vết thương của hắn khiến máu me lại chảy ròng ròng.

Hai tay của hắn đè chặt tay cô, đặt hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao.

Charlotte nhìn chằm chằm hắn.

Đến cái chết cô còn không sợ thì sợ gì tên này.

Cô lấy đà định đập đầu mình lên đầu hắn.

Nhưng tên râu quai nón né được một cách dễ dàng.

Charlotte nhân cơ hội đó vơ lấy con dao hắn để bên giường, không suy nghĩ gì mà định đâm vào cổ mình.

Hắn nhanh tay bắt lấy lưỡi dao rồi giật nó ra, một tay hắn đè lên hai tay Charlotte, một tay khác kéo quần cô rồi dùng nó trói tay cô lại, sau đó nâng một chân cô lên, không chuẩn bị trước đã dùng tay đâm thẳng vào.

"A!"

Mắt Charlotte đỏ rực, cô không thể động đậy, cũng không thể làm gì.

Nhục nhã, tuyệt vọng, sống không bằng chết.

Cô tự cắn lưỡi mình.

Cắn lưỡi tự sát là vì trên đầu lưỡi có rất nhiều mạch máu, cắn lưỡi một là đau đớn khôn cùng, hai là mất máu quá nhiều.

Cô không muốn trơ mắt để yên.

Nếu cô chết thì chí ít cũng không nhục nhã, bảo vệ địa vị của mình trong lòng Engfa.

Bằng không thì cô không thể đối diện với nàng nữa.

Tên râu quai nón thấy động tác của Charlotte thì trong mắt ánh lên sự hoảng sợ, vội vàng bóp hàm dưới của cô.

Hắn bóp rất mạnh, cô bị buộc phải há miệng ra, đầu lưỡi đã đẫm máu.

Hắn nhíu mày, cúi xuống hôn cô.

"A."

Charlotte liều chết giãy dụa, cố đập phần ót của mình xuống.

Hắn đè lên trán cô rồi hôn bên tai cô."

Charlotte, chị là Engfa đây, trong phòng có camera.

Sau khi ra khỏi đây chị sẽ giải thích với em sau, giờ em giả vờ bất tỉnh đi."

Giọng nói của Engfa vang lên bên tai cô.

Linh hồn của Charlotte như bị tấn công, cô nhắm mắt lại.

Trong đầu thì loạn như cuồng phong bão táp, tại sao chị lại cải trang thành nam.

Lúc trước cô còn không nghĩ người cưỡng bức cô ba năm trước không thể nào là Engfa, song giờ nghĩ lại, không chừng người lúc đó đúng là nàng.

Cũng như nàng đang làm nhiệm vụ như bây giờ.

Nhưng với tinh thần trách nhiệm của nàng thì tại sao nàng lại không tìm đến cô chứ?

Nàng che camera không để ai nhìn thấy cô.

Nàng ngồi nghỉ ngơi bên giường.

Gã hói vừa vỗ tay vừa đi vào phòng, "Ngài tham mưu trưởng chơi mạnh quá, cô ta lăn ra bất tỉnh rồi, thấy con đàn bà của Engfa thế nào?"

"Hot đấy, tôi thích, đêm nay cứ để đây đi, tôi muốn chơi thêm mấy lần nữa."

Engfa khàn giọng nói.

"Được, coi như trước khi chết thì cô ta vẫn còn tác dụng."

Gã hói lạnh lùng nhìn Charlotte.

"Chết rồi thì nói chuyện gì?

Tôi phải cho Engfa nhìn xem con đàn bà của cô ta bị tôi chơi thế nào, nhìn cô ta đau khổ thế nào, vậy mới thú vị chứ."

Engfa đáp đầy cay nghiệt.

"Đúng vậy, đúng là tham mưu trưởng có cách hay.

Rất xin lỗi vì lúc trước đã nghi ngờ anh.

Người cố ý ám sát anh hôm qua là tôi cử đi đấy, tôi phải xem anh có thể nhẫn tâm hay không.

Hôm qua coi như qua ải rồi, nhưng đại ca của tôi vẫn không yên tâm được.

Đúng lúc, người của tôi canh ở bến xe gặp được con đàn bà của Engfa.

Anh cũng xuất hiện rất bất ngờ.

Giờ anh đã động vào ả đàn bà của Engfa rồi, tôi đưa video cho đại ca, đại ca cũng yên tâm rồi.

Mai tôi sẽ đưa anh đến gặp đại ca, còn ả này thì cứ để lại cho anh nhấm nháp."

Gã hói giải thích.

"Gọi người của tôi vào băng bó vết thương cho tôi, mai có chuyện lớn phải làm, tối nay cứ thả lỏng trước đã, anh cũng đừng vào quấy rầy tôi đấy."

Engfa nói.

"Vâng vâng, tôi hiểu mà, anh cứ chơi thoải mái đi, tôi ở ngay trên tầng thôi, có gì cứ gọi tôi nhé."

Gã hói vừa cười vừa đi khỏi phòng.

Người của Engfa vào phòng giúp nàng băng bó vết thương.

Nàng nhìn Charlotte đang nằm trên giường, "Cô gái này cũng không phải dạng vừa đâu, có cách nào để cô ta ngoan ngoãn chút không?"

"Đương nhiên là có rồi, nhưng tôi phải ra ngoài một chuyến lấy ít thuốc."

Người kia đáp.

"Vậy đi cẩn thận, đừng để kẻ khác chú ý, ngày mai xong việc trở về, tôi cũng tìm mấy ả cho cậu."

"Cảm ơn đại ca."

"Tiện đường thì mua dây trói về nhé, trói bằng cái quần này trông phát khiếp."

Engfa lại dặn dò.

"Vâng."

Cấp dưới của Engfa đáp xong bèn ra khỏi phòng.

Gã hói đang đứng trong phòng theo dõi camera không chớp mắt.

"Đại ca, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Đàn em của gã cũng nhìn màn hình.

"Cứ xem xem đã, chắc là không có vấn đề gì đâu, tối nay cứ theo dõi thêm xem, nếu không có gì bất thường thì cho phép hắn đến gặp đại ca nhà mình."

Gã hói đáp.

Trong phòng Engfa, Charlotte đã mơ hồ đoán được tất thảy.

Mấy ngày nay Engfa đều đang làm nhiệm vụ.

Gã hói kia sợ Engfa là người của quân đội nên mới bắt cô đến để thử nàng.

Cô không biết tỉnh lại thì nên làm thế nào để không bị nghi ngờ nên cứ nhắm tịt mắt lại cho nhanh.

Nghĩ đến vết thương trên cánh tay và trong lòng bàn tay Engfa mà cô lại thấy áy náy.

Cô không biết đó là Engfa nên mới làm tổn thương nàng.

Cô mơ mơ màng màng lại thiếp đi lần nữa.

Engfa nằm cạnh cô nhắn tin.

"Đại ca, tham mưu trưởng gửi tin nhắn này."

Tên đàn em của gã hói reo lên.

"Chặn lại chưa?"

Gã hói nhìn chằm chằm máy tính.

"Chặn rồi, nội dung là: Hôm nay chơi được con đàn bà của Engfa rồi, kế hoạch bên đó ổn chưa, lỡ tôi bị Engfa bắt được thì không chết cũng tàn phế.

Đại ca, chúng ta trả lời sao đây?"

"Kệ đi, đỡ lộ sơ hở."

Gã hói đáp.

"Tôi thấy là không vấn đề gì đâu."

Tên đàn em phân tích.

"Tối nay cứ theo dõi thêm xem, hàng đều ở chỗ đại ca, hắn đi gặp đại ca là việc cực kỳ quan trọng, không thể xảy ra bất cứ sơ xuất nào."

Gã hói cẩn thận nói.

"Vâng."

Tên đàn em ngáp dài nhìn màn hình tiếp.

Không biết bao lâu sau, Charlotte tỉnh dậy, thấy Engfa nằm bên cạnh mình.

Cô khẽ nhíu mày, nếu giả vờ mình không quen biết Engfa thì nên lén lút rời khỏi đây mới hợp lý.

Nhưng cô không dám ra ngoài, sợ người của gã hói vẫn đang ở bên ngoài.

Nếu cô bị gã bắt được thì chuyện sẽ càng tệ hơn.

Cô cố ý lật cánh tay của Engfa, đụng vào cơ thể nàng.

Engfa cảnh giác choàng tỉnh dậy, túm lấy tay cô rồi đè lên giường.

"Buông ra!"

Charlotte nói, nhưng giọng cô không cay nghiệt gay gắt như lúc trước nữa.

Engfa bỏ một viên thuốc vào miệng Charlotte.

"Anh cho tôi uống thuốc gì vậy?"

Charlotte trợn mắt.

Nàng không đáp mà chặn môi cô lại.

Charlotte biết Engfa sẽ không làm tổn thương mình.

Nàng đang cứu cô.

Nỗi sợ vô hình như thiêu đốt thần kinh của cô, cơ thể cô đột nhiên nóng lên một cách bất thường.

Engfa gác chân cô lên vai mình, nàng muốn cô.

Nhưng từ ban đầu đến giờ, quần áo cô vẫn chưa bị cởi ra.

Gã hói nhìn Engfa đang bắt đầu vận động trên màn hình mà hắng giọng, "Mẹ kiếp, người ta thì chơi cho sướng cái thân, tao thì phải ở đây nhìn chúng nó sướng.

Mẹ, tao ra ngoài tìm gái đây."

"Kìa đại ca, thế ở đây cần theo dõi nữa không?"

Tên đàn em hỏi.

"Mày tự xem rồi xử lý đi."

Gã hói đã yên tâm về Engfa nên nhanh nhẹn lái xe rời đi.

Engfa nghe thấy tiếng động cơ xe dưới tầng, thần kinh căng thẳng bấy lâu rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Mười phút sau, điện thoại của nàng đổ chuông, mới reo được một tiếng rồi lại tắt.

Engfa đã khá chắc chắn.

Chuông chỉ reo một tiếng nghĩa là camera vẫn còn nhưng không giám thị gắt gao nữa.

Nàng nhất định phải giữ Charlotte lại phòng mình, đám người bên ngoài đã khó dằn cơn thèm khát, nàng bảo vệ cô càng khó hơn.

Charlotte chưa lấy lại sức, cơ thể cô mềm oặt, khẽ nhắm mắt nằm trên giường.

Engfa trói Charlotte lại, chọn điểm mù mà camera không quay tới được rồi nói nhỏ, "Sáng mai mười giờ, bọn chị sẽ phải rời khỏi đây để đi gặp đại ca của chúng, chắc em sẽ bị giữ lại làm con tin, chị để lại hai người để bảo vệ em, đừng sợ."

Charlotte không còn sức, chỉ chớp mắt ý nói biết rồi.

"Đành để em chịu thiệt đêm nay.

Chị đã điều tra ra đại ca của chúng là Miller, vụ đặt bom trong đợt diễn tập chó nghiệp vụ là do hắn làm, giờ trong tay hắn còn một số lượng lớn vũ khí nguy hiểm mà chị phải giải quyết."

Engfa nói.

Charlotte biết, chỉ chớp mắt rồi nhắm mắt lại.

Engfa dùng còng tay khóa tay hai người lại với nhau rồi đắp chăn lên.

Charlotte nắm lấy tay Engfa, nàng cũng nắm lấy tay cô thật chặt.

Sáng sớm hôm sau đã có người gõ cửa.

Engfa tỉnh dậy, mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt của Charlotte.

Cô nhíu mày, còn chưa nói gì thì Engfa đã dán một miếng băng cá nhân lên khóe miệng cô.

Nói càng nhiều thì sai càng nhiều, nên tốt nhất là im lặng, vậy là an toàn nhất.

Nàng lại còng tay cô trên giường.

Đúng lúc đó thì cửa mở ra.

"Tham mưu trưởng, tối qua anh ngủ có ngon không, chút nữa chúng ta xuất phát rồi."

Gã hói nhìn Charlotte trong phòng với ánh mắt đầy xấu xa.

"Cứ để ả ta ở đây đi, xong việc về ăn mừng sau, tôi chơi chán rồi quăng cho các anh."

Engfa trầm giọng nói.

Ánh mắt gã hói càng tối hơn, "Chơi cả đêm mà vẫn chưa chán sao?"

"Quan trọng không phải kỹ năng mà là ả là con đàn bà của ai?

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, để ý đấy, đừng để cô ta chạy thoát.

Nếu cô ta trốn được thì hai cậu cũng đừng hòng được sống."

Engfa ra lệnh cho cấp dưới.

"Vâng thưa đại ca."

"Tôi đi thay quần áo đã."

Engfa xoay người đi vào toilet đánh răng rửa mặt, thay đồ, rồi cải trang lại thành nam nhìn Charlotte sau đó ra ngoài.

Charlotte biết nàng phải đi gặp đại ca của đám người kia, tình hình của nàng còn nguy hiểm hơn cô nhiều.

Nàng hoàn thành nhiệm vụ thì cô mới có thể an toàn thoát thân.

Nếu nhiệm vụ của nàng không hoàn thành thì cô cũng sẽ lành ít dữ nhiều.Thời gian chậm chạp trôi qua từng phút từng giây, cô không thể bình tĩnh nổi dù chỉ một giây.

Ba tiếng sau, cô nghe thấy vài tiếng nổ mạnh liên tiếp.

Tiểu Ngũ chạy vào phòng tháo còng tay cho Charlotte.

"Chị ấy sao rồi?"

Charlotte lo lắng hỏi.

"Cô mau đi theo tôi."

Tiểu Ngũ vừa nói vừa kéo Charlotte chạy ra ngoài.

Charlotte thấy Tiểu Ngũ có vẻ nghiêm trọng, "Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?

Engfa đâu rồi?

Chị ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?"

"Cô không nên hỏi gì hết, đó không phải chuyện cô nên biết, mau rời khỏi đây đi."

Tiểu Ngũ lạnh lùng đáp.Charlotte rút tay ra, hỏi đầy đề phòng, "Engfa đâu rồi?

Giờ chị ấy đang ở đâu?"

"Tôi không biết, tôi chỉ nhận được tin phải đưa cô rời khỏi đây, sếp an toàn thoát ra rồi sẽ liên hệ với cô, cô mau mau theo tôi đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân cho chị ấy nữa."

Tiểu Ngũ nghiêm túc đáp.

Charlotte nghĩ lại cũng phải, nếu gã hói bắt được cô thì sẽ lại liên lụy đến Engfa.

Cô vội lên xe với Tiểu Ngũ, cậu ta phóng xe như bay đưa cô về thành phố Kim Dương.

Charlotte nắm chặt di động chờ Engfa gọi đến.

Nhưng khi cô đến Kim Dương là đã quá ba tiếng, vẫn chưa nhận được bất cứ tin gì của Engfa.Cô có cảm giác rất bất an.

Theo lý thì một tiếng sau vụ nổ thì Engfa chắc chắn đã an toàn rồi, lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi.

"Anh có thể liên lạc với đồng nghiệp không?

Tôi muốn biết tình trạng hiện tại của Engfa."

Charlotte lo lắng hỏi.

Tiểu Ngũ không nói gì Charlotte tức giận, bèn tự mình gọi điện thoại cho Engfa.

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Cô hết cách, "Cầu xin anh hãy hỏi giúp tôi với, tôi rất lo cho sự an toàn của Engfa, chỉ cần biết chị ấy an toàn thôi thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

Tiểu Ngũ nhìn Charlotte rồi lạnh lùng đáp, "Đây là bí mật quân sự, không được thăm dò, sếp sẽ tự liên hệ với cô."

Charlotte biết dù có hỏi cũng vô dụng, chỉ đành lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Ngũ đưa Charlotte đến cửa khách sạn rồi vội vã đi luôn.

Charlotte trở lại phòng, trong phòng còn có Chu Mẫn.

Chu Mẫn thấy quần áo Charlotte nhàu nhĩ thì không khỏi lo lắng hỏi han, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Charlotte thấy Chu Mẫn thì như được tiếp thêm hy vọng, cô nắm lấy hai vai Chu Mẫn, "Giờ cô cũng không thể liên hệ được với Engfa ư?

"Để tôi thử xem."

Chu Mẫn thấy tâm trạng của Charlotte có chút bất thường, bèn gọi điện thoại thử.

Charlotte căng thẳng nhìn Chu Mẫn.

"Sếp không nghe máy, bình thường sếp không tiện nghe điện thoại thì có thể là đang họp, hoặc là đang làm nhiệm vụ."

Chu Mẫn nói.

"Họp?

Không thể nào, chị ấy biết tôi đang tìm chị ấy mà, tôi không yên tâm về chị ấy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hẳn nên nói cho tôi biết một tiếng chứ.

Đang làm nhiệm vụ cũng không phải, vụ nổ đã diễn ra được ba tiếng rồi, hẳn cũng phải xong xuôi rồi chứ?"

Charlotte lẩm bẩm.

"Để tôi hỏi đồng đội xem sao, cô đừng cuống quá."

Chu Mẫn bị Charlotte nói vậy nên cũng cuống theo, không ngừng gọi điện thoại cho người này người nọ.

Nhưng tin tức về Engfa như bị phong tỏa, không một ai biết gì hết.
 
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Tôi chỉ muốn độc thân hết đời này.


Charlotte ngồi trên ghế sô pha chờ tin tức của Engfa mà chờ cả tối.

Cô không dám ngủ, sợ ngủ rồi sẽ bỏ lỡ mất điện thoại của Engfa.

Nhưng thực ra là cô không ngủ được.

Không có tin gì của Engfa khiến cô không thể an tâm nhắm mắt đi ngủ được.

Charlotte cứ vậy ba ngày ba đêm.

Sức khỏe của cô bị tiêu hao gần hết, đến cơm cô cũng không muốn ăn, nằm thoi thóp trên ghế sô pha nhìn di động.

Chu Mẫn nhìn vậy mà thực sự rất đau lòng, "Charlotte, cô ăn gì rồi ngủ chút đi.

Tôi canh giúp cô cho, sếp gọi đến là tôi báo cho cô ngay, nếu cô ốm thì sếp sẽ đau lòng lắm."

Charlotte nhìn chằm chằm di động mà không nói gì, ánh mắt cô trống rỗng đầy bất lực.

"Thực ra không có tin gì thì chính là tin tốt, phải không nào, dậy ăn gì đi."

Chu Mẫn ngồi xuống trước mặt Charlotte.

"Engfa nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu chị ấy không sao thì nhất định sẽ không bỏ mặc tôi không liên lạc thế này."

Charlotte nói chắc chắn.

Trong ba ngày vừa qua không có bất cứ chút tin tức nào, chắc chắn việc này không bình thường.

Chu Mẫn cũng đoán hẳn là Engfa đã xảy ra chuyện rồi, "Hay là cô thử gọi cho bố mẹ sếp xem sao, hẳn hai người ấy sẽ biết."

Lời Chu Mẫn vừa nói như nhắc nhở Charlotte, đôi mắt ảm đạm của cô như sáng lên.

Giờ cô chẳng mong được ở bên Engfa nữa rồi, cô chỉ mong Engfa được bình an vô sự.

Charlotte gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.

Tống Tâm Vân nghe máy.

"Chào bà, tôi là Charlotte."

Charlotte căng thẳng ngồi dậy.

"Ừ, tôi biết."

Tống Tâm Vân có vẻ rất bình tĩnh.

"Tôi muốn biết tình hình hiện tại của Engfa, chị ấy không sao chứ?"

Charlotte hỏi thẳng.

Tống Tâm Vân im lặng một lúc.

"Tôi chỉ muốn biết chị ấy có sao không thôi."

Charlotte nhíu mày, sợ Tống Tâm Vân không chịu nói cho cô biết.

Tống Tâm Vân hít sâu một hơi rồi đáp, "Nó hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, hủy toàn bộ vũ khí nguy hiểm mà kẻ địch có, nhưng trong lúc giằng co với phe địch, nó bị tổn thương ở đầu, bị rơi xuống biển, rất liều mạng mà bơi về bờ.

Nhưng cuối cùng lại chìm xuống biển, thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng."

Mắt Charlotte đỏ ửng lên, nước mắt lăn dài trên má.

Cô biết là nàng đã xảy ra chuyện rồi mà.

"Giờ đã qua cơn nguy hiểm chưa ạ?"

Charlotte nghẹn ngào hỏi.

Nếu nàng chết thì cô cũng không muốn sống tiếp một mình nữa.

"Qua rồi, nhưng vùng não chịu tổn thương mạnh nên nó đã quên rất nhiều thứ, tôi nghĩ hẳn là nó đã quên cả cô rồi.

Có lẽ đây là một cơ hội tốt để nó hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của cô.

Cô an toàn rồi, và quan hệ giữa hai người cũng đã kết thúc."

Tống Tâm Vân dịu dàng nói.

Charlotte im lặng.

Trong đầu cô là một mảnh trắng xóa.

Cô như đang rơi xuống từ thiên đường, cô nhìn thấy những khung cảnh tươi đẹp trên thế giới, cũng ngày càng cách xa những khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Là may mắn, là tiếc nuối, cũng là không cam lòng, hay là... thực ra đây mới là kết quả tốt nhất.

Khi Tống Tâm Vân cúp điện thoại, Charlotte còn đứng lặng đi như mất hết linh hồn.

"Charlotte, cô sao vậy?

Cô đừng làm tôi sợ."

Chu Mẫn đỡ lấy Charlotte.

Charlotte đẩy Chu Mẫn ra rồi đi ra khỏi phòng.

Cô cũng không biết phải đi đến đâu nữa, chỉ là không muốn cứ ở mãi trong nhà không làm gì cả.

Chu Mẫn sợ Charlotte xảy ra chuyện gì nên vẫn luôn theo sát cô.

Charlotte đi trong vô thức, từ khi trời còn sáng đến khi tối đen, cô mới ngồi lên ghế đá.

Trăng đêm nay rất sáng, sao cũng rất nhiều.

Cô từ hai bàn tay trắng, từng có được Engfa, từng có một giấc mộng đẹp, đúng không?

Con người rồi cũng phải tỉnh lại từ trong cơn mê để nhìn vào sự thật, cứ đắm chìm mãi trong mộng sẽ chỉ tạo thành bệnh tâm thần mà thôi.

Chí ít thì, nàng vẫn còn sống.

Engfa không có Charlotte sẽ sống rất tốt, không vướng bận gì hết, đầy ý chí mà hướng tới con đường trải sẵn thảm đỏ phía trước, không lo lắng gì phía sau.

Engfa không có Charlotte sẽ sống rất tốt, cuối cùng cũng trở về với quỹ đạo cuộc đời vốn có của mình...

Charlotte về nhà, đánh răng rửa mặt, ăn tối rồi đi ngủ.

Hôm sau lại trở về làm việc bình thường.

Làm việc, ăn, ngủ, mọi thứ đều bình thường.

Ngoại trừ cô chẳng nói gì.

Một tối của nửa tháng sau, Chu Mẫn nghe điện thoại xong thì sắc mặt khá kém đến gõ cửa phòng Charlotte.

Charlotte mở cửa.

"Charlotte, sếp đã về đội rồi, lần trước chị ấy hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt phần tử khủng bố, sáng nay đã nhận huân chương và trở thành trung tướng rồi."

Charlotte nghe vậy cũng rất bình tĩnh, đó là chuyện mà cô đã đoán được.

"Nhưng theo nguồn tin khá tin cậy thì hình như sếp bị mất một phần trí nhớ, bọn tôi không về được rồi."

Chu Mẫn nhíu mày.

"Là sao?

Gì mà các cô không về được cơ?"

Charlotte khó hiểu.

"Lúc trước sếp giúp cô nên đã rút một đội trong quân khu đặc chủng ra, chúng tôi chỉ thuộc quyền của sếp thôi còn ở quân khu là tạm thời bị hủy hồ sơ rồi.

Giờ chỉ có cơ mật cấp cao mới có hồ sơ của chúng tôi thôi, mà nơi đó là nơi rất bí ẩn, không ai trong chúng tôi biết đó là ở đâu.

Giờ sếp mất trí nhớ thì đồng nghĩa với việc chúng tôi không về được."

Chu Mẫn cúi đầu nói trong tuyệt vọng.

"Trừ cô ra thì còn ai nữa không?"

Charlotte ý thức được tầm quan trọng của việc này, chẳng khác nào cô đã hại cả đội.

Cô thì sao cũng được, nhưng những người lính này thì phải làm sao đây?

"Có hai người đang điều tra vụ buôn bán đồ cổ, hai người đang theo dõi Lữ Lương Thành hai tư trên hai tư, còn hai người đang điều tra giám đốc công ty Hành Chinh, bọn tôi có cả tổng là bảy người.

Tôi tính ra còn tốt, vẫn có tiền lương, còn họ thì không có gì cả, phương hướng lẫn mục tiêu đều không có, không biết sau này phải làm thế nào."

Chu Mẫn cũng mù mờ về tương lai.

"Chuyện này cũng do tôi cả, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để các cô được về đơn vị, đừng lo."

Charlotte gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.

Sau năm tiếng tút, Tống Tâm Vân mới nghe điện thoại.

"Có chuyện gì không?"

Giọng Tống Tâm Vân có vẻ nặng nề.

"Xin lỗi đã làm phiền bà Tống, là thế này, trước khi Engfa xảy ra chuyện có cử một đội bí mật đi làm nhiệm vụ, chị ấy đã tạm thời xóa bỏ tư liệu của thành viên đội này.

Nhưng ở kho tư liệu bí mật tối cao vẫn còn tư liệu của họ, tôi nghĩ hẳn nên đưa họ về đơn vị."

Charlotte nhẹ nhàng nói, cố không tạo áp lực cho Tống Tâm Vân.

"Mỗi kho tư liệu bí mật tối cao của một tổ chức và quốc gia nào đó đều là độc lập, cũng không có ai biết ở đâu.

Tôi cũng vậy, bố của Engfa cũng không biết, sợ là lực bất tòng tâm rồi.

Vậy đi, cả đội đó có tổng bao nhiêu người, tôi sẽ cho họ mỗi người tiền trợ cấp là một tỷ tám, bảo họ không cần về đơn vị nữa, sau này cô cũng đừng gọi cho tôi."

Tống Tâm Vân nói gọn.

Charlotte im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nói, "Nếu bà Tống muốn trả tiền trợ cấp thì cứ cho họ mỗi người bốn tỷ đi, đội họ có tổng cộng bảy người."

"Tôi biết rồi, tôi cảm thấy hai tám tỷ cũng đủ rồi, lúc trước cũng giúp cô rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai.

Chút nữa cô gửi số tài khoản cho tôi.

Vậy đi."

Tống Tâm Vân nói xong bèn cúp điện thoại.

"Sao rồi?"

Chu Mẫn lo lắng hỏi.

"Bà ấy nói phòng tư liệu bí mật của các bộ phận không giống nhau, bố của Engfa cũng không biết quân khu chị ấy thế nào.

Trừ người phụ trách ra thì không ai biết vị trí chính xác của nó.

Bà ấy cho các cô mỗi người bốn tỷ coi như bồi thường."

Charlotte nói.

"Ý là cả đời này chúng tôi không về được sao?"

Chu Mẫn nhíu mày.

"Rất có thể ngày nào đó Engfa khôi phục trí nhớ.

Hoặc là các cô vào quân khu lần nữa, tôi tin với khả năng của các cô thì nhất định sẽ thành công thôi."

Charlotte khuyên nhủ.

Chu Mẫn hạ mắt, một cô gái giỏi giang, kiên cường, không lùi bước vì bất kỳ điều gì lại suy sụp đến vậy, "Để tôi bàn lại với họ đã."

"Cố lên."

Charlotte cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì cô mà họ mới bị như vậy, tuy cô băn khoăn nhưng cũng không còn cách nào khác.

Là một người lính thì quan trọng nhất là vinh quang.

Mọi việc mà họ làm đều bị phủ nhận.

Đổi lại là mình thì nhất định sẽ rất buồn.

Charlotte đóng cửa lại rồi nằm lên giường, không thể ngủ tiếp nữa.

Sáng hôm sau, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi ra mở cửa.

Chu Mẫn dẫn theo sáu người lính khác đứng trước cửa.

Charlotte giật mình nhìn Chu Mẫn, "Sao thế?"

"Tối qua chúng tôi mở cuộc họp và đã có quyết định rồi.

Nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là tìm ra hung thủ sát hại toàn bộ người dân trong thôn Đường Tiền, hiện tại nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nên chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục.

Giờ sếp đã tạm thời quên chúng tôi, nên sau này chúng tôi sẽ nghe chỉ thị từ cô."

Chu Mẫn thay mặt cho mọi người nói.

Charlotte nhìn lướt qua khuôn mặt của họ.

Họ cũng không thay đổi cảm xúc gì mà nhìn cô.

Một người mất đi mục tiêu sống là điều vô cùng kinh khủng.

Cô không thể từ chối họ.

"Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng!"

Charlotte cổ vũ họ.

"Chúng tôi không sợ vất vả, gian khó, cũng không sợ đổ mồ hôi hay đổ máu, kiên định hướng về mục tiêu phía trước."

Bảy người lính đồng loạt hô vang.

Charlotte cảm thấy máu trong người như đang sôi lên sùng sục.

Sau nửa tháng, cuối cùng thì cô cũng tìm được phương hướng cho mình.

Trước đó cô cứ như một cái xác không hồn.

Có lẽ Engfa sẽ vĩnh viễn lãng quên cô, quên những chiến hữu của nàng, nhưng họ sẽ không quên chức trách của mình.

Mà cô nên có trách nhiệm với họ.

Cuộc sống lại trôi qua một cách căng thẳng như vậy.

Engfa hoàn toàn xa rời cuộc sống của cô.

Họ cũng không có khả năng hay cơ hội để gặp nhau.

Vì nguyên nhân công việc đặc thù của Engfa mà cô rất ít khi nghe được tin tức về nàng.

Cuối năm đó, trải qua thời gian dài theo dõi, giám thị, vật lộn, họ cũng đã tìm được tình nhân của Lữ Lương Thành, cũng chính là em gái của sếp tổng công ty Hành Chinh, mà giám đốc của công ty đó chính là em trai của bà ta.

"Kiểm sát Char, giờ chúng ta đã có chứng cứ xác thực chứng minh giám đốc Hành Chinh cấu kết với đám buôn lậu đồ cổ, cũng có chứng cứ chứng minh Lữ Lương Thành có quan hệ bất thường với Diệp Noãn rồi, chúng ta có nên ra tay không?"

Chu Mẫn cẩn thận hỏi.

"Lữ Lương Thành bán đất với giá bình thường cho công ty Hành Chinh, Hành Chinh đào bới văn vật, tiến hành hành vi buôn lậu lấy tiền bẩn, nhưng hành vi này không liên quan gì đến Lữ Lương Thành.

Tài khoản của ông ta vẫn sạch sẽ.

Chỉ dựa vào việc ông ta ở lại chỗ Diệp Noãn cũng không thể chứng minh họ làm chuyện phi pháp.

Nếu chúng ta đánh úp mà không tìm được mỏ vàng của Lữ Lương Thành, sẽ chỉ tổ đánh rắn động cỏ.

Tạm thời gửi hình của Lữ Lương Thành và Diệp Noãn cho vợ Lữ Lương Thành, sau đó tiếp tục theo dõi."

Charlotte dặn dò.

"Vâng.

Kiểm sát Char, tết năm nay cô có về nhà không?"

Chu Mẫn quan tâm hỏi cô.

Charlotte sững lại rồi lắc đầu, "Bảo các anh em đừng vất vả quá, tết thì về nhà đi, ngày này thì nên đoàn viên."

"Vâng."

Chu Mẫn đáp rồi ra ngoài làm việc.

Charlotte đi tới vườn hoa trên mây, nhìn về phía bầu trời.

Ánh trăng sáng ngời như đem theo cái lạnh của cung Quảng Hàn hòa vào gió, thổi đến làm da thịt rét buốt.

Mặt Charlotte gần như bị đông cứng.

Giờ Engfa đang làm gì?

Làm việc à?

Hay đang sum họp cùng gia đình?

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Charlotte về phòng, kéo lại quần áo rồi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy là người phục đang cầm trên tay một bó hoa hồng.

Charlotte thắc mắc mở cửa ra.

Tô Khánh Nam đi tới từ bên cạnh, khẽ cười với cô, "Charlotte, đã lâu không gặp."

"Thà cứ nhớ nhau còn hơn là gặp lại."

Charlotte lạnh lùng đóng cửa.

Tô Khánh Nam đẩy cửa phòng Charlotte, "Tôi có tin của Engfa đây, không muốn nghe sao?"

"Không, tôi muốn đi nghỉ, bạn cùng phòng của tôi cũng sắp về rồi, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đãi anh lâu hơn."

Charlotte đáp rất dứt khoát.

"Engfa đã khôi phục trí nhớ rồi."

Tô Khánh Nam nói.

Charlotte khẽ dừng lại nhìn Tô Khánh Nam.

"Khôi phục đến năm sáu năm trước, vào ngày Chu Hân Ly gặp nạn.

Cô có biết điều này nghĩa là gì không?"

Tô Khánh Nam mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo và cay nghiệt.

Charlotte không muốn nghe, muốn đóng cửa nhưng không đóng được.

Cô xoay người vào phòng, Tô Khánh Nam cũng đi theo.

"Nghĩa là với Engfa, đau đớn nhất không phải chia tay với cô mà là biệt ly với Chu Hân Ly."

Tô Khánh Nam nói tiếp.

"Nói đủ chưa?"

Charlotte mất kiên nhẫn.

"Cô nói xem, vậy có tính là cô may mắn không, Engfa không chịu cưới Tô Tiểu Linh, còn đắm chìm trong nỗi đau mất đi Chu Hân Ly."

Tô Khánh Nam chanh chua nói.

"Tô Khánh Nam, anh cũng từng nói đó thôi, tôi và Engfa không có khả năng về bên nhau, tôi cũng không phải một người chỉ mãi chìm đắm trong giấc mộng.

Sau này dù cho chuyện của chị ấy có tốt hay xấu thì tôi đều không muốn biết."

Charlotte quay mặt đi rồi ngồi lên ghế sô pha.

Tô Khánh Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn rồi ngồi đối diện cô, "Năm nay có về nhà ăn tết không?"

"Ngôi nhà đó vốn cũng không phải nhà của tôi, tôi vào đó cũng chỉ mong sau này làm việc thuận lợi hơn thôi."

"Vậy không cần đi cậy nhờ Hình Bắc Xuyên cũng có cách làm công việc xuôi chèo mát mái mà, ví dụ như tiếp tục làm vợ của tôi chẳng hạn?

Tôi cam đoan sau này cô muốn gì được nấy.

Việc gì phải chôn thân ở nơi khỉ ho cò gáy này?"

Charlotte nghe hắn nói vậy lại cảm thấy thật nực cười.

"Tô Khánh Nam, anh có yêu tôi không?"

Charlotte hỏi.

Ánh mắt Tô Khánh Nam trầm ngâm, "Sau khi ly hôn với cô, tôi không chạm vào những người phụ nữ khác, mọi thứ tôi nợ cô, tôi đều đã trả rồi.

Lần này tôi nói thật đấy, tôi thề với danh nghĩa của bố tôi."

Charlotte dịu dàng đáp, "Tô Khánh Nam, tìm một người phụ nữ rồi sống cho tốt vào, sinh một đứa con của riêng mình, hưởng thụ những niềm vui đáng có trong cuộc sống.

Tôi và anh không hợp nhau đâu, tôi cũng sẽ không tin vào tình yêu nữa.

Tôi chỉ muốn độc thân hết đời này."

"Nếu tôi nói tôi đã tìm được đứa con bị cướp mất của cô thì sao?"

Tô Khánh Nam theo dõi biểu cảm của Charlotte.

Charlotte giật mình đứng dậy, trước đây cô có nhận nuôi một đứa bé khi mới lọt lòng nhưng lại bị ai đó cướp đi mất, cô kích động hỏi dồn, "Anh tìm thấy con tôi sao?

Con tôi đang ở đâu?

Giờ nó thế nào rồi?"
 
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Tôi chỉ muốn độc thân hết đời này.


Charlotte ngồi trên ghế sô pha chờ tin tức của Engfa mà chờ cả tối.

Cô không dám ngủ, sợ ngủ rồi sẽ bỏ lỡ mất điện thoại của Engfa.

Nhưng thực ra là cô không ngủ được.

Không có tin gì của Engfa khiến cô không thể an tâm nhắm mắt đi ngủ được.

Charlotte cứ vậy ba ngày ba đêm.

Sức khỏe của cô bị tiêu hao gần hết, đến cơm cô cũng không muốn ăn, nằm thoi thóp trên ghế sô pha nhìn di động.

Chu Mẫn nhìn vậy mà thực sự rất đau lòng, "Charlotte, cô ăn gì rồi ngủ chút đi.

Tôi canh giúp cô cho, sếp gọi đến là tôi báo cho cô ngay, nếu cô ốm thì sếp sẽ đau lòng lắm."

Charlotte nhìn chằm chằm di động mà không nói gì, ánh mắt cô trống rỗng đầy bất lực.

"Thực ra không có tin gì thì chính là tin tốt, phải không nào, dậy ăn gì đi."

Chu Mẫn ngồi xuống trước mặt Charlotte.

"Engfa nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu chị ấy không sao thì nhất định sẽ không bỏ mặc tôi không liên lạc thế này."

Charlotte nói chắc chắn.

Trong ba ngày vừa qua không có bất cứ chút tin tức nào, chắc chắn việc này không bình thường.

Chu Mẫn cũng đoán hẳn là Engfa đã xảy ra chuyện rồi, "Hay là cô thử gọi cho bố mẹ sếp xem sao, hẳn hai người ấy sẽ biết."

Lời Chu Mẫn vừa nói như nhắc nhở Charlotte, đôi mắt ảm đạm của cô như sáng lên.

Giờ cô chẳng mong được ở bên Engfa nữa rồi, cô chỉ mong Engfa được bình an vô sự.

Charlotte gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.

Tống Tâm Vân nghe máy.

"Chào bà, tôi là Charlotte."

Charlotte căng thẳng ngồi dậy.

"Ừ, tôi biết."

Tống Tâm Vân có vẻ rất bình tĩnh.

"Tôi muốn biết tình hình hiện tại của Engfa, chị ấy không sao chứ?"

Charlotte hỏi thẳng.

Tống Tâm Vân im lặng một lúc.

"Tôi chỉ muốn biết chị ấy có sao không thôi."

Charlotte nhíu mày, sợ Tống Tâm Vân không chịu nói cho cô biết.

Tống Tâm Vân hít sâu một hơi rồi đáp, "Nó hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, hủy toàn bộ vũ khí nguy hiểm mà kẻ địch có, nhưng trong lúc giằng co với phe địch, nó bị tổn thương ở đầu, bị rơi xuống biển, rất liều mạng mà bơi về bờ.

Nhưng cuối cùng lại chìm xuống biển, thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng."

Mắt Charlotte đỏ ửng lên, nước mắt lăn dài trên má.

Cô biết là nàng đã xảy ra chuyện rồi mà.

"Giờ đã qua cơn nguy hiểm chưa ạ?"

Charlotte nghẹn ngào hỏi.

Nếu nàng chết thì cô cũng không muốn sống tiếp một mình nữa.

"Qua rồi, nhưng vùng não chịu tổn thương mạnh nên nó đã quên rất nhiều thứ, tôi nghĩ hẳn là nó đã quên cả cô rồi.

Có lẽ đây là một cơ hội tốt để nó hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của cô.

Cô an toàn rồi, và quan hệ giữa hai người cũng đã kết thúc."

Tống Tâm Vân dịu dàng nói.

Charlotte im lặng.

Trong đầu cô là một mảnh trắng xóa.

Cô như đang rơi xuống từ thiên đường, cô nhìn thấy những khung cảnh tươi đẹp trên thế giới, cũng ngày càng cách xa những khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Là may mắn, là tiếc nuối, cũng là không cam lòng, hay là... thực ra đây mới là kết quả tốt nhất.

Khi Tống Tâm Vân cúp điện thoại, Charlotte còn đứng lặng đi như mất hết linh hồn.

"Charlotte, cô sao vậy?

Cô đừng làm tôi sợ."

Chu Mẫn đỡ lấy Charlotte.

Charlotte đẩy Chu Mẫn ra rồi đi ra khỏi phòng.

Cô cũng không biết phải đi đến đâu nữa, chỉ là không muốn cứ ở mãi trong nhà không làm gì cả.

Chu Mẫn sợ Charlotte xảy ra chuyện gì nên vẫn luôn theo sát cô.

Charlotte đi trong vô thức, từ khi trời còn sáng đến khi tối đen, cô mới ngồi lên ghế đá.

Trăng đêm nay rất sáng, sao cũng rất nhiều.

Cô từ hai bàn tay trắng, từng có được Engfa, từng có một giấc mộng đẹp, đúng không?

Con người rồi cũng phải tỉnh lại từ trong cơn mê để nhìn vào sự thật, cứ đắm chìm mãi trong mộng sẽ chỉ tạo thành bệnh tâm thần mà thôi.

Chí ít thì, nàng vẫn còn sống.

Engfa không có Charlotte sẽ sống rất tốt, không vướng bận gì hết, đầy ý chí mà hướng tới con đường trải sẵn thảm đỏ phía trước, không lo lắng gì phía sau.

Engfa không có Charlotte sẽ sống rất tốt, cuối cùng cũng trở về với quỹ đạo cuộc đời vốn có của mình...

Charlotte về nhà, đánh răng rửa mặt, ăn tối rồi đi ngủ.

Hôm sau lại trở về làm việc bình thường.

Làm việc, ăn, ngủ, mọi thứ đều bình thường.

Ngoại trừ cô chẳng nói gì.

Một tối của nửa tháng sau, Chu Mẫn nghe điện thoại xong thì sắc mặt khá kém đến gõ cửa phòng Charlotte.

Charlotte mở cửa.

"Charlotte, sếp đã về đội rồi, lần trước chị ấy hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt phần tử khủng bố, sáng nay đã nhận huân chương và trở thành trung tướng rồi."

Charlotte nghe vậy cũng rất bình tĩnh, đó là chuyện mà cô đã đoán được.

"Nhưng theo nguồn tin khá tin cậy thì hình như sếp bị mất một phần trí nhớ, bọn tôi không về được rồi."

Chu Mẫn nhíu mày.

"Là sao?

Gì mà các cô không về được cơ?"

Charlotte khó hiểu.

"Lúc trước sếp giúp cô nên đã rút một đội trong quân khu đặc chủng ra, chúng tôi chỉ thuộc quyền của sếp thôi còn ở quân khu là tạm thời bị hủy hồ sơ rồi.

Giờ chỉ có cơ mật cấp cao mới có hồ sơ của chúng tôi thôi, mà nơi đó là nơi rất bí ẩn, không ai trong chúng tôi biết đó là ở đâu.

Giờ sếp mất trí nhớ thì đồng nghĩa với việc chúng tôi không về được."

Chu Mẫn cúi đầu nói trong tuyệt vọng.

"Trừ cô ra thì còn ai nữa không?"

Charlotte ý thức được tầm quan trọng của việc này, chẳng khác nào cô đã hại cả đội.

Cô thì sao cũng được, nhưng những người lính này thì phải làm sao đây?

"Có hai người đang điều tra vụ buôn bán đồ cổ, hai người đang theo dõi Lữ Lương Thành hai tư trên hai tư, còn hai người đang điều tra giám đốc công ty Hành Chinh, bọn tôi có cả tổng là bảy người.

Tôi tính ra còn tốt, vẫn có tiền lương, còn họ thì không có gì cả, phương hướng lẫn mục tiêu đều không có, không biết sau này phải làm thế nào."

Chu Mẫn cũng mù mờ về tương lai.

"Chuyện này cũng do tôi cả, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để các cô được về đơn vị, đừng lo."

Charlotte gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân.

Sau năm tiếng tút, Tống Tâm Vân mới nghe điện thoại.

"Có chuyện gì không?"

Giọng Tống Tâm Vân có vẻ nặng nề.

"Xin lỗi đã làm phiền bà Tống, là thế này, trước khi Engfa xảy ra chuyện có cử một đội bí mật đi làm nhiệm vụ, chị ấy đã tạm thời xóa bỏ tư liệu của thành viên đội này.

Nhưng ở kho tư liệu bí mật tối cao vẫn còn tư liệu của họ, tôi nghĩ hẳn nên đưa họ về đơn vị."

Charlotte nhẹ nhàng nói, cố không tạo áp lực cho Tống Tâm Vân.

"Mỗi kho tư liệu bí mật tối cao của một tổ chức và quốc gia nào đó đều là độc lập, cũng không có ai biết ở đâu.

Tôi cũng vậy, bố của Engfa cũng không biết, sợ là lực bất tòng tâm rồi.

Vậy đi, cả đội đó có tổng bao nhiêu người, tôi sẽ cho họ mỗi người tiền trợ cấp là một tỷ tám, bảo họ không cần về đơn vị nữa, sau này cô cũng đừng gọi cho tôi."

Tống Tâm Vân nói gọn.

Charlotte im lặng hồi lâu rồi bình tĩnh nói, "Nếu bà Tống muốn trả tiền trợ cấp thì cứ cho họ mỗi người bốn tỷ đi, đội họ có tổng cộng bảy người."

"Tôi biết rồi, tôi cảm thấy hai tám tỷ cũng đủ rồi, lúc trước cũng giúp cô rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai.

Chút nữa cô gửi số tài khoản cho tôi.

Vậy đi."

Tống Tâm Vân nói xong bèn cúp điện thoại.

"Sao rồi?"

Chu Mẫn lo lắng hỏi.

"Bà ấy nói phòng tư liệu bí mật của các bộ phận không giống nhau, bố của Engfa cũng không biết quân khu chị ấy thế nào.

Trừ người phụ trách ra thì không ai biết vị trí chính xác của nó.

Bà ấy cho các cô mỗi người bốn tỷ coi như bồi thường."

Charlotte nói.

"Ý là cả đời này chúng tôi không về được sao?"

Chu Mẫn nhíu mày.

"Rất có thể ngày nào đó Engfa khôi phục trí nhớ.

Hoặc là các cô vào quân khu lần nữa, tôi tin với khả năng của các cô thì nhất định sẽ thành công thôi."

Charlotte khuyên nhủ.

Chu Mẫn hạ mắt, một cô gái giỏi giang, kiên cường, không lùi bước vì bất kỳ điều gì lại suy sụp đến vậy, "Để tôi bàn lại với họ đã."

"Cố lên."

Charlotte cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì cô mà họ mới bị như vậy, tuy cô băn khoăn nhưng cũng không còn cách nào khác.

Là một người lính thì quan trọng nhất là vinh quang.

Mọi việc mà họ làm đều bị phủ nhận.

Đổi lại là mình thì nhất định sẽ rất buồn.

Charlotte đóng cửa lại rồi nằm lên giường, không thể ngủ tiếp nữa.

Sáng hôm sau, cô dậy đánh răng rửa mặt rồi ra mở cửa.

Chu Mẫn dẫn theo sáu người lính khác đứng trước cửa.

Charlotte giật mình nhìn Chu Mẫn, "Sao thế?"

"Tối qua chúng tôi mở cuộc họp và đã có quyết định rồi.

Nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là tìm ra hung thủ sát hại toàn bộ người dân trong thôn Đường Tiền, hiện tại nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành nên chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục.

Giờ sếp đã tạm thời quên chúng tôi, nên sau này chúng tôi sẽ nghe chỉ thị từ cô."

Chu Mẫn thay mặt cho mọi người nói.

Charlotte nhìn lướt qua khuôn mặt của họ.

Họ cũng không thay đổi cảm xúc gì mà nhìn cô.

Một người mất đi mục tiêu sống là điều vô cùng kinh khủng.

Cô không thể từ chối họ.

"Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng!"

Charlotte cổ vũ họ.

"Chúng tôi không sợ vất vả, gian khó, cũng không sợ đổ mồ hôi hay đổ máu, kiên định hướng về mục tiêu phía trước."

Bảy người lính đồng loạt hô vang.

Charlotte cảm thấy máu trong người như đang sôi lên sùng sục.

Sau nửa tháng, cuối cùng thì cô cũng tìm được phương hướng cho mình.

Trước đó cô cứ như một cái xác không hồn.

Có lẽ Engfa sẽ vĩnh viễn lãng quên cô, quên những chiến hữu của nàng, nhưng họ sẽ không quên chức trách của mình.

Mà cô nên có trách nhiệm với họ.

Cuộc sống lại trôi qua một cách căng thẳng như vậy.

Engfa hoàn toàn xa rời cuộc sống của cô.

Họ cũng không có khả năng hay cơ hội để gặp nhau.

Vì nguyên nhân công việc đặc thù của Engfa mà cô rất ít khi nghe được tin tức về nàng.

Cuối năm đó, trải qua thời gian dài theo dõi, giám thị, vật lộn, họ cũng đã tìm được tình nhân của Lữ Lương Thành, cũng chính là em gái của sếp tổng công ty Hành Chinh, mà giám đốc của công ty đó chính là em trai của bà ta.

"Kiểm sát Char, giờ chúng ta đã có chứng cứ xác thực chứng minh giám đốc Hành Chinh cấu kết với đám buôn lậu đồ cổ, cũng có chứng cứ chứng minh Lữ Lương Thành có quan hệ bất thường với Diệp Noãn rồi, chúng ta có nên ra tay không?"

Chu Mẫn cẩn thận hỏi.

"Lữ Lương Thành bán đất với giá bình thường cho công ty Hành Chinh, Hành Chinh đào bới văn vật, tiến hành hành vi buôn lậu lấy tiền bẩn, nhưng hành vi này không liên quan gì đến Lữ Lương Thành.

Tài khoản của ông ta vẫn sạch sẽ.

Chỉ dựa vào việc ông ta ở lại chỗ Diệp Noãn cũng không thể chứng minh họ làm chuyện phi pháp.

Nếu chúng ta đánh úp mà không tìm được mỏ vàng của Lữ Lương Thành, sẽ chỉ tổ đánh rắn động cỏ.

Tạm thời gửi hình của Lữ Lương Thành và Diệp Noãn cho vợ Lữ Lương Thành, sau đó tiếp tục theo dõi."

Charlotte dặn dò.

"Vâng.

Kiểm sát Char, tết năm nay cô có về nhà không?"

Chu Mẫn quan tâm hỏi cô.

Charlotte sững lại rồi lắc đầu, "Bảo các anh em đừng vất vả quá, tết thì về nhà đi, ngày này thì nên đoàn viên."

"Vâng."

Chu Mẫn đáp rồi ra ngoài làm việc.

Charlotte đi tới vườn hoa trên mây, nhìn về phía bầu trời.

Ánh trăng sáng ngời như đem theo cái lạnh của cung Quảng Hàn hòa vào gió, thổi đến làm da thịt rét buốt.

Mặt Charlotte gần như bị đông cứng.

Giờ Engfa đang làm gì?

Làm việc à?

Hay đang sum họp cùng gia đình?

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Charlotte về phòng, kéo lại quần áo rồi nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, thấy là người phục đang cầm trên tay một bó hoa hồng.

Charlotte thắc mắc mở cửa ra.

Tô Khánh Nam đi tới từ bên cạnh, khẽ cười với cô, "Charlotte, đã lâu không gặp."

"Thà cứ nhớ nhau còn hơn là gặp lại."

Charlotte lạnh lùng đóng cửa.

Tô Khánh Nam đẩy cửa phòng Charlotte, "Tôi có tin của Engfa đây, không muốn nghe sao?"

"Không, tôi muốn đi nghỉ, bạn cùng phòng của tôi cũng sắp về rồi, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đãi anh lâu hơn."

Charlotte đáp rất dứt khoát.

"Engfa đã khôi phục trí nhớ rồi."

Tô Khánh Nam nói.

Charlotte khẽ dừng lại nhìn Tô Khánh Nam.

"Khôi phục đến năm sáu năm trước, vào ngày Chu Hân Ly gặp nạn.

Cô có biết điều này nghĩa là gì không?"

Tô Khánh Nam mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo và cay nghiệt.

Charlotte không muốn nghe, muốn đóng cửa nhưng không đóng được.

Cô xoay người vào phòng, Tô Khánh Nam cũng đi theo.

"Nghĩa là với Engfa, đau đớn nhất không phải chia tay với cô mà là biệt ly với Chu Hân Ly."

Tô Khánh Nam nói tiếp.

"Nói đủ chưa?"

Charlotte mất kiên nhẫn.

"Cô nói xem, vậy có tính là cô may mắn không, Engfa không chịu cưới Tô Tiểu Linh, còn đắm chìm trong nỗi đau mất đi Chu Hân Ly."

Tô Khánh Nam chanh chua nói.

"Tô Khánh Nam, anh cũng từng nói đó thôi, tôi và Engfa không có khả năng về bên nhau, tôi cũng không phải một người chỉ mãi chìm đắm trong giấc mộng.

Sau này dù cho chuyện của chị ấy có tốt hay xấu thì tôi đều không muốn biết."

Charlotte quay mặt đi rồi ngồi lên ghế sô pha.

Tô Khánh Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn rồi ngồi đối diện cô, "Năm nay có về nhà ăn tết không?"

"Ngôi nhà đó vốn cũng không phải nhà của tôi, tôi vào đó cũng chỉ mong sau này làm việc thuận lợi hơn thôi."

"Vậy không cần đi cậy nhờ Hình Bắc Xuyên cũng có cách làm công việc xuôi chèo mát mái mà, ví dụ như tiếp tục làm vợ của tôi chẳng hạn?

Tôi cam đoan sau này cô muốn gì được nấy.

Việc gì phải chôn thân ở nơi khỉ ho cò gáy này?"

Charlotte nghe hắn nói vậy lại cảm thấy thật nực cười.

"Tô Khánh Nam, anh có yêu tôi không?"

Charlotte hỏi.

Ánh mắt Tô Khánh Nam trầm ngâm, "Sau khi ly hôn với cô, tôi không chạm vào những người phụ nữ khác, mọi thứ tôi nợ cô, tôi đều đã trả rồi.

Lần này tôi nói thật đấy, tôi thề với danh nghĩa của bố tôi."

Charlotte dịu dàng đáp, "Tô Khánh Nam, tìm một người phụ nữ rồi sống cho tốt vào, sinh một đứa con của riêng mình, hưởng thụ những niềm vui đáng có trong cuộc sống.

Tôi và anh không hợp nhau đâu, tôi cũng sẽ không tin vào tình yêu nữa.

Tôi chỉ muốn độc thân hết đời này."

"Nếu tôi nói tôi đã tìm được đứa con bị cướp mất của cô thì sao?"

Tô Khánh Nam theo dõi biểu cảm của Charlotte.

Charlotte giật mình đứng dậy, trước đây cô có nhận nuôi một đứa bé khi mới lọt lòng nhưng lại bị ai đó cướp đi mất, cô kích động hỏi dồn, "Anh tìm thấy con tôi sao?

Con tôi đang ở đâu?

Giờ nó thế nào rồi?"
 
Back
Top Bottom