[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,464
- 0
- 0
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Đưa em đi
Đưa em đi
Cô bị Tô Khánh Nam ném lên xe.
Hắn khoá trái cửa lại.
Còn thuộc hạ của hắn thì lái xe.
"Tổng giám đốc Tô, chúng ta đang bị theo dõi, nên xử lí thế nào đây?"
Thuộc hạ của Tô Khánh Nam nhìn gương chiếu hậu rồi đột nhiên nói.
Tô Khánh Nam quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau có một chiếc xe Audi.
Tô Khánh Nam cười bỡn cợt: "Sắp đến giờ tan tầm rồi, đùa giỡn với hắn chút đi."
"Vâng."
Charlotte nhìn họ đi lòng vòng trong trung tâm thành phố, trong lòng cô bỗng có dự cảm không lành.
Rốt cuộc Tô Khánh Nam muốn làm gì?
Engfa nghe lời đáp ở đầu dây bên kia, trầm giọng nói: "Cô ấy tự nguyện đi hay bị ép buộc."
"Bị cưỡng ép kéo lên xe ạ."
Lính của Engfa trả lời theo sự thật.
Trong mắt của Engfa bỗng vụt qua tia nghiêm nghị: "Giờ mấy người đang ở đoạn đường nào?
Nếu muốn thì mời hắn đến cục cảnh sát."
"Lạ thật, thưa thủ trưởng, hình như tôi bị bại lộ rồi, xe của hắn cứ đi lòng vòng trong trung tâm thành phố mãi."
"Tôi hiểu rồi, cậu cứ tiếp tục bám theo đi."
Engfa cúp máy, quay người lại nghiêm nghị ra lệnh cho trung tá Thượng: "Gọi bác sĩ đến tháo phần bó bột này của tôi đi."
"Nhưng..."
Đây là chuyện vợ chồng nhà người ta, thủ trưởng có phải hơi quan tâm thái quá rồi không.
"Nhưng cái gì!"
Engfa đáp lại.
Trung tá Thượng không dám lên tiếng.
"Lập tức thông báo cho cục trưởng đại đội cảnh sát giao thông, gửi toàn bộ băng ghi hình hiện tại của trung tâm thành phố vào điện thoại tôi."
Engfa lại ra lệnh lần nữa, ánh mắt nàng lạnh thấu xương khiến trung tá Thượng không thể phản kháng nổi.
Trung tá Thượng chán nản nuốt nước bọt, hai chân chụm lại, thẳng lưng, lễ phép: "Vâng thưa thủ trưởng."
5 giờ.
Bắt đầu giờ tan tầm, người trên đường càng lúc càng đông, trong vòng 5 phút ngắn ngủi thôi mà người đã đông như kiến.
Mắt Tô Khánh Nam sáng lên.
Ra lệnh hết sức ngông cuồng: "Bắt đầu đi!"
"Vâng."
Charlotte thấy xe bắt đầu lái nhanh hơn.
Xe phi nhanh như bay trên đường.
"A."
Charlotte đổ người từ phía đông sang phía tây, cô kêu lên.
Tô Khánh Nam lườm cô, thích thú với nỗi đau khổ tột cùng của cô, giống như một hình phạt vậy, điệu cười trong mắt hắn lại càng sâu hơn.
Từ trước đến nay hắn không biết rằng kể cả lúc xấu xí vợ hắn cũng đáng yêu như vậy đấy.
Charlotte lườm hắn một cái, đồng thời nắm lấy tay nắm cửa để giữ vững người.
Cô thấy phía trước có một người phụ nữ đi xe điện cũng vượt đèn đỏ.
Chiếc xe của Tô Khánh Nam chạy nhanh đến mức không thể nào giảm tốc độ được.
Trong lòng Charlotte bỗng thấy căng thẳng, cô vội vã hét lên: "Mau dừng xe, mau dừng xe, sắp đâm trúng người rồi."
Thuộc hạ của hắn không những không dừng lại mà lại còn cứ thế phi qua.
Người phụ nữ đi xe điện hoảng sợ, bỗng lái xe chệnh choạng hơn.
Xe của Tô Khánh Nam lướt qua ngay sát bên cạnh người phụ nữ đó.
Charlotte quay đầu nhìn lại thì thấy người phụ nữ đó đâm thẳng vào chiếc xe đang đi phía sau.
Cô ta bị hất văng ra.
Rõ ràng Tô Khánh Nam đang xem mạng người như cỏ rác mà.
Trước nay cô không hề hay biết hắn có thể xấu xa đến mức độ này nữa.
Sao cô lại có thể lấy một người đàn ông tàn nhẫn máu lạnh như thế này chứ, lại còn từng yêu đến chết đi sống lại, bây giờ cuối cùng cũng đã biết bản thân ngu xuẩn đến mức nào rồi.
"Tô Khánh Nam, cô ấy chết rồi."
Charlotte nói một cách nóng nảy.
Tô Khánh Nam nở nụ cười độc ác: "Tôi không hề đâm cô ta, là tự do cô ta vượt đèn đỏ, tay lái lại còn kém mà."
"Nếu không phải do anh lái xe nhanh như vậy thì có xảy ra chuyện như vậy không?"
Charlotte bực tức mỉa mai hắn.
Cô đang cố dùng toàn bộ sức lực của mình.
Còn hắn thì dường như không phải việc quan trọng gì, độc ác nhìn cô: "Charlotte à, chúc mừng cô, cô đã thành công trong việc dụ dỗ tôi rồi đấy."
"Có phải anh quá tự tin rồi không, anh cảm thấy tôi như vậy mà là đang dụ dỗ anh sao!"
Charlotte trừng mắt thét lên.
"Tôi thích cô, không phải là điều mà từ trước đến nay cô luôn mong muốn sao!
Tôi cho phép cô già mồm một lúc, nhưng không cho phép cô già mồm mãi đâu, ha?"
Trong mắt Tô Khánh Nam toả ra sự nguy hiểm.
"Anh vẫn chưa hiểu sao?"
Ngực Charlotte nhấp nhô mãnh liệt, cô đã hoàn toàn không còn lí trí nữa rồi: "Không phải ai cũng đều đứng mãi một chỗ đợi anh sau khi bị tổn thương đâu, cũng không phải ai cũng sẽ mãi không được tôn trọng, sau này đường ai nấy đi, xin anh đừng đến can dự vào tự do của tôi nữa, cho tôi xuống xe."
Tô Khánh Nam nhắm hờ mắt lại, nhìn kĩ khuôn mặt tức giận của cô.
Hắn nhìn thấy sự đoạn tuyệt trong mắt Charlotte chứ không phải là suy tính từ trước đến nay của hắn.
Điều này khiến lòng hắn dấy lên một sự hoảng loạn.
"Cô là vợ tôi, sao tôi lại không thể can thiệp chứ."
Tô Khánh Nam lạnh lùng hỏi.
"Vợ?
Tô Khánh Nam à, lúc anh ra ngoài ăn vụng anh có nhớ rằng anh đã có vợ không!
Lúc anh làm bụng người khác to lên anh có nhớ đến việc anh đã có vợ không?
Lúc anh đưa tôi đến quỷ môn quan để đổi lấy sự an toàn cho bạn gái anh anh có từng nghĩ tôi là vợ anh không!"
Charlotte quá khích hét lên.
Tô Khánh Nam nắm lấy cằm cô: "Nhưng cô vẫn là bà Tô, không phải sao?"
Charlotte lạnh lùng nhìn thẳng vào đáy mắt Tô Khánh Nam: "Tôi không thích."
Ánh mắt Tô Khánh Nam lạnh lùng, tay nắm lấy cằm của Charlotte mạnh hơn: "Charlotte à, cô nói lại lần nữa xem, trên thế giới này phụ nữ muốn gả cho tôi nhiều vô số kể, ly hôn rồi thì đừng mong Tô Khánh Nam tôi nhìn lại cô một cái, cô nghĩ kĩ đi rồi hẵng trả lời."
Trong lòng hắn thấy khó chịu lạ thường, hơi thở trở nên càng lúc càng nặng nề hơn, câu trả lời của cô khiến hắn hồi hộp đến lạ kì.
Charlotte cảm thấy việc hắn không hiểu phụ nữ đã đến mức cuối rồi.
"Ly hôn, đến lúc chết cũng không cần qua lại với nhau nữa."
Charlotte nói rất kiên quyết.
Lời vừa nói ra, hơi thở của hắn đột nhiên càng nặng nề hơn, hắn mang theo mùi thuốc lá, hôn lên môi cô.Lúc chạm vào môi cô, Tô Khánh Nam cảm thấy như có luồng điện từ môi hắn chạy vào tim.
Môi cô rất mềm, giống như kẹo bông, có hương thơm của cô, mê hoặc đến nỗi hắn ra sức hôn mãnh liệt, giống như một sự trừng phạt vậy.
Charlotte cảm nhận được cơn đau trên môi từng hồi.
Mắt cô nhìn rõ, tay nắm chặt, cho dù có đau hơn đi nữa thì cô cũng sẽ không kêu đau.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, đối với Tô Khánh Nam mà nói, hắn căn bản sẽ không thể hiểu được thương hoa tiếc ngọc.
Cho dù cô có đau đến chết, hắn cũng sẽ không buông tay.
Duy chỉ có cố gắng cắn chặt răng mới không để hắn len vào trong được.
Hơi thở của Tô Khánh Nam trở nên càng lúc càng gấp gáp.
Hắn nắm chặt tay Charlotte, cách chiếc quần, ép trên phần đó của hắn.
Cái đó cứng lên, chắc nịch mà khủng bố.
Charlotte cảm thấy buồn nôn, cái đó của hắn cương cao lên, không biết đã bị biết bao cô gái chạm vào rồi nữa.
Cô như bị bỏng tay, định rụt tay về nhưng hắn lại nhất quyết ép xuống.
"Charlotte, tôi nói cho cô biết, trước khi tôi chưa chơi chán cô, tôi sẽ không ly hôn đâu."
Tô Khánh Nam nói một cách chắc nịch.
"Tôi, chỉ thấy kinh tởm anh thôi."
Charlotte rít ra từng chữ một từ trong kẽ răng.
Ánh mắt hắn sắc nhọn, trong đó lộ ra toàn là sự nguy hiểm.
"Vậy với cô, loại phụ nữ mà trong tim không có tôi, đến kĩ năng trò chơi trước còn hiểu, tôi sẽ để cô biết thế nào là đau, khiến cả đời cô cũng không quên được cái ngày hôm nay cô bị Tô Khánh Nam tôi chơi trên xe."
Charlotte sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
Hắn thô lỗ cởi quần trong của cô ra.
Charlotte ra sức đá hắn.
Hắn dễ dàng nắm chặt lấy cổ chân cô.
Ánh mắt nhìn vào chiếc quần hồng của cô, cái đó lại càng cương lên, không thể che đậy được dục vọng ham muốn cô nữa.
Charlotte sợ hãi lắc đầu.
Tô Khánh Nam quá đáng sợ.
Điều hắn muốn không phải là sự tâm phục khẩu phục từ cô mà là huỷ hoại hoàn toàn.
Nếu như cô phải đối diện với điều này, thì cô thà chết cũng sẽ không để hắn đạt được ý đồ.
Trong kí ức của cô hiện lên sự bảo vệ ấm áp của Engfa.
Trong lòng chua chát, cô mở chốt cửa xe ra.
Một tiếng cạch.
Tô Khánh Nam ngẩng đầu nhìn bàn tay nắm chặt cửa của cô, sau khi hơi kinh ngạc, nhưng trái lại hắn lại nở nụ cười tàn nhẫn: "Charlotte à, nếu cô cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sẽ chết, có phải diễn hơi quá rồi không?"
Cô sẽ nhớ mãi nụ cười châm biếm của hắn, từ bây giờ cho đến tận lúc chết.
Cô nở nụ cười: "Anh căn bản không đáng để tôi phải diễn."
Cô đẩy cửa ra, đá mạnh vào người hắn.
Tô Khánh Nam giữ chặt lấy chân cô.
Nếu tốc độ cứ nhanh như vậy, cô không chết thì cũng tàn phế mất.
Hắn vẫn chưa muốn cô chết.
"Dừng xe lại."
Tô Khánh Nam ra lệnh.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng táp vào lề, thắng phanh, tạt ngang rồi dừng lại.
Tô Khánh Nam lúc này mới buông tay ra.
Charlotte theo quán tính ngã từ trên xe xuống, nằm ngã trên đất.
Lưng cô đau ê ẩm.
Tô Khánh Nam cao ngạo bước xuống, từ trên cao nhìn xuống cô.
Trong mắt hắn là sự lạnh lùng, phả ra hơi thở nguy hiểm, hỏi: "Đau không?"
Charlotte nắm chặt tay, cánh tay cũng đau ê ẩm.
Tô Khánh Nam độc ác nhìn vết bầm trên cánh tay cô, nở một nụ cười tàn nhẫn: "Nếu biết đau thì cô đừng chống đối lại tôi nữa, lần này là một bài học cho cô.
Bây giờ tôi đưa cô về nhà."
"Cút ra!"
Charlotte hét lên.
Tô Khánh Nam đang định bế cô lên thì một âm thanh chói tai vang lên.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn.
Engfa từ trên xe bước xuống, sải bước đi đến trước mặt hắn, mặt lạnh lùng nói: "Tô Khánh Nam, anh vi phạm luật giao thông, nhiều lần chạy xe vượt quá tốc độ, vượt đèn đỏ, dừng xe không đúng chỗ dẫn đến hỗn loạn và tai nạn giao thông."
"Hình như tất cả điều này đều không liên quan đến cô thủ trưởng Engfa à."
Tô Khánh Nam mỉa mai.
"Vậy sao?"
Engfa nhìn về phía trước.
Lúc này mấy cảnh sát giao thông cũng lái xe đến.
Trong mắt Tô Khánh Nam hiện lên sự bực bội, hắn ra hiệu cho tài xế của mình.
Hắn không để ý đến Engfa mà cứ thế cúi người xuống để bế Charlotte đang ở dưới đất lên.
"Cút ra."
Charlotte lại tiếp tục hét lên.
Tô Khánh Nam bế cô lên.
Charlotte lo lắng, nếu đi cùng Tô Khánh Nam thì cô sẽ sống không bằng chết.
Cô nắm chặt lấy vạt áo của Engfa , giọng nói mang theo sự khẩn cầu: "Đưa em đi."
Tô Khánh Nam ngây người lại, mặt mũi tối sầm lại, lạnh lùng nói với Engfa: "Đối với những người làm quân nhân như cô, tội thông dâm sẽ đồng nghĩa với việc tự huỷ hoại đi tiền đồ của mình đấy, cô dám mang cô ấy đi không?"
Engfa mặt không chút biến sắc: "Chẳng qua chỉ là giúp đỡ giữa bạn bè với nhau, e rằng vẫn còn xa so với tội mà anh nghĩ lắm."
Engfa đưa tay ra đón lấy Charlotte.
"Cô có tin không, chỉ cần cô động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt."
Tô Khánh Nam hung hăng cảnh cáo, mặt đanh thép, ánh mắt sắc bén như dao.
"Anh cho rằng tôi sẽ sợ sao?
Chuyện mà Engfa tôi muốn làm cho dù thân bại danh liệt tôi cũng không hối hận."
Engfa nói một cách nhẹ tênh.
Tô Khánh Nam bất ngờ thả tay ra, Charlotte ngã bịch một cái xuống đất.
Hắn nhìn xuống biểu cảm đau đớn của cô, nở nụ cười gian ác, tận sâu trong ánh mắt là sự lạnh lùng: "Charlotte à, tốt nhất cô nên cẩn thận vào, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết."
"Chào anh, phiền anh xuất trình giấy tờ."
Cảnh sát giao thông thấy chướng mắt với dáng vẻ kiêu căng hung hăng của Tô Khánh Nam nên liền hỏi.
"Tôi là người lái xe, nên hỏi tôi chứ."
Thuộc hạ của Tô Khánh Nam giúp hắn giải vây.
Tô Khánh Nam đứng thẳng, nhìn Engfa cúi người bế Charlotte lên.
Giây phút họ quay lưng đi, hắn cảm giác như cả thế giới đang quay lưng lại với chính mình, giống như lúc hắn 10 tuổi, điều này khiến lòng hắn nặng trĩu đến muốn phát tiết.
Engfa nhẹ nhàng đặt Charlotte vào ghế sau xe, rồi lại đi về phía xe của Engfa.
Lấy túi xách của Charlotte từ ghế sau xe của Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam giữ chặt tay của Engfa: "Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, bây giờ mang cô ấy về lại xe cho tôi, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt, sống không bằng chết."
Engfa lạnh lùng nhìn hắn không nói câu nào mà chỉ hất tay hắn ra.
Tô Khánh Nam rất khoẻ, đó là điều mà Engfa không ngờ đến.
Trong lòng Engfa cảm thấy kì lạ, tóm lấy tay Tô Khánh Nam nhưng hắn lại nhanh chóng né được.
"Thân thủ của anh cũng không tồi đấy chứ."
Engfa nghi hoặc.
Tô Khánh Nam hơi chau mày, nhận ra bản thân đã quá lỗ mãng: "Thủ trưởng à, cô như vậy là đang ỷ thế hiếp đáp người khác đó."
"Vậy sao?
Sao tôi lại cảm thấy là anh đang nhường mình nhỉ."
Engfa nói như có hàm ý.
Nàng lấy túi của Charlotte xong thì quay người đi, ngồi vào ghế sau xe mình.
Nàng để Charlotte gối đầu lên chân mình.
Charlotte không hề từ chối.
Lưng cô đau ê ẩm, đau từng hồi từng hồi.
Mặc dù vết tím bầm trên lưng cô không sâu, nhưng lại dày chi chít, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Engfa xót xa, ra lệnh cho trung tá Thượng: "Đến bệnh viện."
Charlotte gối lên đùi nàng.
Bắp thịt trên đùi nàng rất chắc chắn, có cảm giác rất khoẻ.
Nhưng rất ấm áp, rất thoải mái, khiến cô không còn để ý đến cơn đau trên lưng nữa.
"Engfa, chị là thần tiên à?
Mỗi lần em gặp phải nguy hiểm, chị đều xuất hiện kịp thời."
Charlotte dịu dàng.
"Charlotte, em ngốc à?
Lần nào cũng để bản thân gặp phải nguy hiểm, loại đàn ông đó mà cũng yêu, có phải đối với em, đàn ông không xấu xa thì em sẽ không yêu không?"
Engfa trầm giọng nói.
Rõ ràng là đang trách móc nhưng cô lại cảm nhận được tình yêu sâu đậm.
Ấm áp đến nỗi mũi cô hơi cay cay, mắt hơi chua chát, từng giọt nước mắt rơi xuống chân nàng.
Từ trước đến nay chưa từng có ai trách móc cô mà lại mang theo sự quan tâm như vậy cả.
Mẹ cô điên điên khùng khùng, bố cô thì căn bản coi cô như không tồn tại, còn chồng cô từ đầu đến cuối đều chỉ mang lại cho cô những tổn thương.
Cô nằm trên đùi nàng nhưng lại cảm nhận được sự quan tâm mà đã từ lâu không có được.
Giọt nước mắt lại rơi xuống, ấm áp và nóng hổi.
Engfa lo lắng nhìn cô, giọng nói dịu dàng hỏi: "Đau à?
Có phải lưng rất đau không?"
Charlotte lắc đầu, cô bỗng nghĩ đến điều gì đấy, ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Bó bột của chị đâu?"
Engfa xoa đầu cô: "Em chăm sóc thật tốt cho bản thân em trước đi đã."
"Không phải là đầu chị bị chấn thương sao?
Chị không thể đi lại lung tung đâu, phải chú ý nghỉ ngơi đấy."
Charlotte lo lắng nói.
Engfa hôn lên mũi cô: "Chị nhận được sự quan tâm của em rồi."
Charlotte đỏ mặt.
Cô biết là không nên nhưng cô ham muốn sự ấm áp tạm thời này để bù đắp lại hàng trăm vết thương hiện tại.
Trong nháy mắt, xe đã dừng lại trước cổng bệnh viện.
"Đưa cô ấy lên phòng VIP của tôi, vừa may có 2 chiếc giường, tối nay tôi sẽ chăm sóc cô ấy, cậu có thể về rồi."
Engfa ra lệnh cho trung tá Thượng.