[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,134
- 0
- 0
Cô Ấy Kết Hôn Rồi(Englot)
Tối nay chị không muốn về(H)
Tối nay chị không muốn về(H)
Charlotte bó tay, cô bước đến bên tủ lạnh, mở tủ xem còn những gì, nguyên liệu nấu ăn hơi ít.
"Hay là chúng ta ăn mỳ nhé, thế cho nhanh."
Charlotte lấy mấy gói mì ăn liền, chân giò hun khói, rau tươi, trứng gà và cả cà chua từ trong tủ lạnh ra.
Engfa đi theo cô vào bếp, lấy rau mang đi rửa.
Charlotte nhìn Engfa bằng ánh mắt rất lý trí.
Nếu như Engfa không phải là thủ trưởng, bố nàng không phải là phó tổng thống cao quý, mẹ nàng không phải là tổng giám đốc của tập đoàn top 100 thế giới, bọn họ chỉ là người bình thường, quen biết nhau qua những buổi xem mắt bình thường, sau đó thuận lợi bắt đầu mối quan hệ, yêu nhau hai năm, cuối cùng kết hôn, nói không chừng nàng sẽ là lựa chọn cực kỳ phù hợp.
Charlotte đổ nước vào nồi, bật bếp, chuẩn bị lấy cà chua đi rửa.
Engfa lại nhận lấy cà chua từ tay cô, mang đi rửa sạch."
Bắt đầu từ ngày mai trở đi chị rất bận, có thể chúng ta sẽ không gặp nhau trong một khoảng thời gian.
Em làm xong đơn xin vào quân khu trước đi đã, nếu như có chuyện gì vội cần giải quyết thì gọi điện cho trung tá Thượng, chị đã dặn cậu ta rồi, cậu ta sẽ xử lý."
Engfa nói với giọng trầm trầm, nàng không nhìn cô, nghiêm túc rửa cà chua.
"Ừm."
Charlotte ậm ừ, sau đó đổ dầu vào chảo, chuẩn bị chưng cà chua với trứng.
Engfa lại cầm lấy đôi đũa nấu cơm từ tay cô, sau đó đập trứng cho vào nồi trước rồi đảo lên.
"Chị biết nấu cơm à?"
Charlotte nhìn động tác thuần thục của nàng, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Với thân phận và gia cảnh của nàng, trong nhà chắc chắn không thiếu người giúp việc, bây giờ lại có lính cần vụ phục vụ, nàng đâu giống một người biết vào bếp.
"Trước kia lúc chị làm tiểu đội trưởng, mọi người so tài bếp núc chị còn được giải nhì đấy."
Engfa thả cà chua đã thái sẵn vào nồi trứng, cho thêm muối, đường, vặn nhỏ lửa đun từ từ.
"Em còn tưởng ngay từ đầu chị đã làm to rồi, dù gì thì bố chị cũng có địa vị mà."
Charlotte thành thật.
"Chị với Sỹ Hào đều vào bộ đội đặc chủng để rèn giũa bản thân."
Đôi mắt Engfa đen nhánh, như thể đang cất giấu nỗi đau nặng nề nào đó.
Nàng bỏ qua chuyện này, nói tiếp, "
Sau này, Sỹ Hào thi vào đại học không quân, bây giờ vẫn đang làm ở đó."
"Đều được nuôi thả à?"
Charlotte thuận miệng hỏi.
"Nói là nuôi thả nhưng người ta vẫn biết thân phận gia thế của bọn chị, đương nhiên là thăng chức rất nhanh.
Những thứ này không cần công khai với bên ngoài, nếu sau này chúng ta có con, chắc chị cũng sẽ chăm sóc nó như thế."
Gương mặt của Charlotte thoáng đỏ lên, cô không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, "Nước sôi rồi."
Cô xé gói mì ra, thả vắt mì vào nước đang sôi, rồi cho thêm rau, lạp xưởng vào.
"Lưu San nói rằng tối nay cô ấy không về, tối nay có cần chị ở lại không?"
Đột nhiên Engfa hỏi.
Charlotte giật mình, ngón tay chạm vào thành nồi, bị nước trong nồi bắn vào.
Cô vội rụt tay lại.
Engfa đau lòng nắm lấy tay cô, kéo ra bồn rửa xả nước lạnh, "Có những lúc em bình thản lạnh nhạt, dường như rất lý trí, có những lúc chị lại cảm thấy thực ra em rất ngốc nghếch, hậu đậu, ngay cả chăm lo cho bản thân cũng không xong.
Chị thấy em không cần phải làm gì đâu, ngồi đó đợi ăn là được rồi."
Những gì Engfa nói khiến tim cô cảm thấy ấm áp.
Thậm chí cô xúc động đến mức muốn đồng ý ở bên nàng.
Trong lòng luôn có một giọng nói bảo cô rằng, nếu không thì thử xem sao, dù sao cô cũng không muốn yêu đương và kết hôn nữa.
Tình huống xấu nhất cũng chỉ là chia tay nhau mà thôi, bây giờ cô đã ly hôn rồi, cũng không gây ra ảnh hưởng gì xấu đến nàng cả, đúng không?
Nhưng nếu như Eng cũng chỉ là rung động nhất thời thì sao?
Đợi đến khi nàng hết yêu rồi, cô lại mất đi trái tim của mình, vậy thì phải làm thế nào đây?
Bi kịch của mẹ cô đang hiển hiện trước mặt.
Mà tính cô lại quá trầm, quá nhạt nhẽo, cô sợ nàng sẽ chóng chán cô mà thôi.
"Hình như là được rồi đấy, ăn được rồi."
Charlotte rút tay về.
"Để chị làm cho."
Engfa nói, sau đó chia mỳ thành hai nửa đổ vào hai bát to, rồi lại chia chỗ trứng xào cà chua ra hai bát nhỏ khác.
Nàng bê bát ra, Charlotte lấy đũa đưa cho nàng một đôi.
Engfa cúi đầu ăn mỳ, bất giác Charlotte ngẩn ra nhìn nàng.
Cô thật sự không thể ngờ nổi, cô lại được ở bên Engfa.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, nàng lạnh lùng hà khắc, xa lạ, cương nghị.
Hơn nữa còn tỏa ra thứ khi thế "cấm lại gần", cực kỳ lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy như đang nhìn lên một vị thiên sứ, không thể đến gần.
Engfa cũng ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Charlotte ngập ngừng, nếu như đã bị bắt quả tang nhìn lén thì có trốn tránh cũng vô ích.
"Nhìn chị làm gì?
Không ăn à?"
Engfa hỏi.
"Em cảm thấy hơi nhiều, muốn hỏi chị xem ăn nữa không?"
Charlotte kiếm đại một cái cớ.
"Cứ ăn đi, còn thừa chị ăn hộ cho."
Engfa trầm giọng nói.
Charlotte nghe được nàng sẽ ăn chỗ còn thừa của mình, trong lòng cô bỗng nổi lên những gợn sóng rung động.
Cô gục xuống cắm đầu ăn mỳ.
Nàng ăn xong, ngửa người dựa vào lưng ghế, tay cầm điện thoại nhắn tin để chỉ huy công việc tối nay.
Charlotte cũng ngại không muốn để nàng ăn thừa của mình, nên cố ăn hết chỗ mỳ.
Lúc nàng vẫn còn đang bận rộn với công việc, cô đã đi vào bếp rửa bát.
Vừa mới cất bát vào trong tủ chén, nàng đã đứng đằng sau ôm eo cô, khóa chặt lấy cô.
Sống lưng Charlotte thẳng tắp, nàng nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Cô căng thẳng đến mức không nói nổi câu nào, bóng hai người quấn quýt bên nhau phản chiếu lên kính cửa sổ.
"Em muốn ở trong này, hay là về phòng?"
Giọng Engfa khàn khàn, dường như đang đè nén thứ tình cảm gì đó.
Cô hiểu nàng đang ám chỉ điều gì.
Nhưng cô không muốn mỗi lần vào bếp nấu cơm lại nghĩ đến chuyện cô và nàng đã từng quấn quýt bên nhau ở đây."
Về phòng."
Nói xong, cô muốn cắn đứt lưỡi mình luôn, mắc bẫy của nàng rồi.
"Có lựa chọn thứ ba không?"
Charlotte xấu hổ hỏi.
"Có, sô pha."
Engfa trả lời cô.
Nàng bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ của cô.
Phòng cô rất sạch sẽ, chăn màn gấp gọn gàng, những quyển sách đặt trên tủ đầu giường cũng thẳng hàng, không lệch một ly.
Nàng đặt cô xuống giường, cầm gối đệm dưới mông cô, chậm rãi áp sát vào cô.
Charlotte căng thẳng thở mạnh.
Cô cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước đã kích động trao mình cho nàng, có lần thứ nhất, lần thứ hai, thì đương nhiên lần thứ ba cũng dễ dàng, từ chối nữa thì chẳng khác nào làm mình làm mẩy.
Hơn nữa, đến một độ tuổi nhất định, cái dễ dàng nhen lên giữa phụ nữ không phải là tình cảm, mà là dục vọng.
Nàng hôn cô, chậm rãi di chuyển đến cổ cô, cởi cúc áo sơ mi của cô ra, bàn tay lướt dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô lên trên...
Engfa của lúc này giống như một ngọn núi lửa, có thể hòa tan tất cả những nơi mà nàng đi qua.
Charlotte chỉ cảm thấy nóng, sống mũi rịn ra một lớp mồ hôi.
Cô có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, sung sức của nàng một cách rõ ràng bằng mọi giác quan.
Charlotte không dám lớn tiếng, dường như có thứ gì đó cô không thể khống chế nổi nữa.
Khoảnh khắc cuối cùng nàng cúi xuống hôn lên môi cô.
Engfa nhẹ nhàng hôn, rồi hé đôi môi, ngậm lấy hạt đậu, nút mạnh.
Charlotte vì sự thay đổi đột ngột này mà giật nảy người.
Engfa di chuyển đầu lưỡi qua lại, trêu đùa cho nó cứng thêm chút nữa, nở lớn trong khoang miệng của cô.Engfa nhả hạt đậu ra, cắn nhẹ lần nữa, rồi lại ngậm lấy, nút mạnh, trêu đùa thuần thục.
Charlotte ở bên dưới thở dốc, cảm giác bức bối khá khó chịu.
Dịch mật bên trong cô bé cứ rỉ ra, cảm giác nơi tư mật đang cương lên, đau nhức.Đôi môi di chuyển dọc theo khe bụng nhỏ, nàng di chuyển từ từ cho đến khi đôi môi mình chạm vào nơi tư mật nhất của Charlotte.
Engfa đẩy lưỡi sâu vào hơn, liếm dọc lên xuống, một tay day day quy đầu.Dịch mật lại tiết ra nhiều hơn nữa, Engfa đón lấy tất cả mà nuốt trọn.
Chiếc lưỡi lại mạnh mẽ tiến vào sâu hơn, quét ngang dọc theo chiều xoay vòng, sâu vào hơn nữa.Nằm ở bên dưới, Charlotte thở dốc, ưỡn cong người lên.Hai ngón tay Engfa tiến vào trong, làm động tác móc lên, khẽ cữ động ngón tay lên xuống theo nhịp nhanh dần.
Charlotte ôm ghì lấy chị mà lên xuống theo nhịp.
Engfa giữ cho hai ngón tay đứng im, rút ra, rồi đẩy vào, chậm dần, rồi tăng tốc...Khi làm xong, nàng không đi tắm ngay, cô cũng không động đậy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng vòng tay ôm eo cô từ sau phía sau, kéo cô vào lòng mình, giọng nói vẫn chưa mất vẻ gợi cảm, trầm trầm khàn khàn, "Tối nay chị không muốn về."
"Ừ."
Charlotte ừ một tiếng Sáng sớm, khi Charlotte tỉnh lại thì Engfa đã không còn ở bên cạnh nữa.
Thấy một tờ giấy đang đặt trên bàn, cô cầm lên xem rồi nở một nụ cười: "Quân khu có việc, chị rời đi trước nhé, bữa sáng chị chuẩn bị sẵn trên bàn, nếu nguội thì em hâm nóng lại rồi hẵng ăn."
Engfa viết chữ cũng rất đẹp, vừa sắc bén, lại ngời sáng như ánh nắng mặt trời.
Cô kẹp tờ giấy vào trong quyển sách tiếng Nga của mình.
Có lẽ khoảng cách giữa cô và Engfa bây giờ rất xa, nhưng mỗi lần như thế này, cô lại cách nàng gần thêm một bước nữa.
Cô học tập cái nàng học, hiểu cái nàng biết, thích cái nàng yêu, hoặc có lẽ, chủ đề chung giữa bọn họ đã nhiều hơn một ít, cô cũng có thể ở bên nàng lâu hơn một chút.
Charlotte dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ra khỏi phòng, trên bàn ăn có một chiếc cặp lồng nhỏ mà Engfa đã chuẩn bị sẵn, bên trong là canh đậu phụ và xíu mại, có cả bánh quẩy nữa.
Cô hít một hơi thưởng thức mùi hương tỏa ra từ món canh đậu phụ, canh vẫn còn rất nóng.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Charlotte đi tới trước cửa rồi mở cửa ra với tâm trạng nghi hoặc.
Hùng Đại Ninh vung tay lên tát một cái lên mặt của Charlotte.
"Con khốn nạn, có phải mày bắt Khánh Nam chịu trách nhiệm rồi từ chức không hả!"
Hùng Đại Ninh thở phì phò quát to.
Trong đôi mắt của Charlotte lóe lên vẻ sắc lạnh.
Cô nghĩ Hùng Đại Ninh không hề có quyền đánh đập và mắng chửi cô như vậy, Tô Khánh Nam bị buộc phải từ chức là do hắn tự chuốc lấy.
Tổn thương mà bọn họ gây ra cho cô còn nhiều hơn cái bọn họ mất đi gấp nhiều lần.
Charlotte trở tay tát vào mặt Hùng Đại Ninh.Cô nhếch môi cười, "Ngại quá, nhà tôi không chào đón bà đâu."
Hùng Đại Ninh giờ mới ý thức được chuyện mình bị Charlotte chơi xỏ, bà ta lên giọng chua ngoa, "Mày tưởng mày cua được Engfa thì có thể ép Khánh Nam nhà tao ly hôn với mày sao?
Tao nói cho mày biết, đừng có mơ, Engfa đã đồng ý lấy Tiểu Linh rồi, chúng nó sẽ đính hôn nhanh thôi."
Charlotte sững người một lúc.
Tối hôm qua Engfa còn ở bên cô, sáng sớm đã mua bữa sáng cho cô, sao nàng có thể đính hôn với Tô Tiểu Linh được chứ.
"Nếu bà rảnh rỗi không có việc gì làm thì xin lỗi, tôi phải ăn sáng rồi, không tiễn."
Charlotte đóng cửa lại.
Hùng Đại Ninh chặn cửa, khinh thường nói, "Mày nghĩ Engfa sẽ thích mày thật sao, cô ta chỉ thấy mày cô đơn đáng thương nên mới muốn chơi với mày vài bữa thôi.
Dù sao thì mày chỉ là một con khốn không cần tiền, nhìn cũng có tí nhan sắc."
"Ý của bà là cần tiền thì mới không khốn nạn hả?
Tôi cũng bó tay với thế giới quan của bà rồi.
À này, khi bà mắng chửi và sỉ nhục người khác thì cái thấp hèn nhất chính là nhân cách của bà đó."
Charlotte nói thẳng mặt Hùng Đại Ninh.
"Con ranh con, mày cũng lươn lẹo lắm, tao nói cho mày biết, mày có tin giờ tao làm mày khóc luôn không hả?"
Hùng Đại Ninh uy hiếp.
"Bà muốn tôi khóc, giờ tôi cầu xin thì bà có đổi ý không?"
Charlotte hỏi ngược lại, cô khẽ cười một tiếng giống như đã nhìn thấu mọi chuyện, "Nếu không thì tôi cầu xin làm gì nữa, dù sao bà cũng muốn làm tôi khóc mà."
"Mày hãm hại con tao, tao sẽ không tha cho mày đâu."
Hùng Đại Ninh lên giọng quát.
"Bà chỉ nhìn thấy tôi làm hại con bà, thế bà có nhìn thấy con bà làm hại tôi thế nào không?
Những chuyện trên mạng chính là sự thật, đều là phụ nữ, nếu chồng bà làm những chuyện như thế thì bà sẽ nghĩ thế nào?"
Charlotte híp mắt lạnh lùng nói.
Hùng Đại Ninh đứng khoanh tay, tiếp tục mỉa mai châm chọc, "Thế nên mới nói mày không có bản lĩnh, không giữ nổi đàn ông của mình, còn đổ lỗi cho người ta.
Charlotte à, mày đúng là mặt dày thật đấy, không tự xem lại bản thân mà còn đi trách ngược lại chồng mày không cần mày nữa à?"
Charlotte cười mỉa một tiếng, "Nói kiểu bà thì Tô Khánh Nam không giữ nổi tôi cũng là vì không có bản lĩnh à, còn bà cũng mặt dày chạy tới chất vấn tôi sao."
"Đâu có giống nhau?
Đàn ông đi tìm phụ nữ người ta gọi là phong lưu, còn phụ nữ mà có người khác thì là lăng loàn."
Hùng Đại Ninh sồn sồn quát to."
Thế thì ngại quá, tôi không theo chủ nghĩa nam quyền, muốn làm tôi khóc thì cứ tự nhiên, tôi cũng chỉ xem thường bà thôi."
Charlotte nói xong thì đóng sầm cửa vào mặt bà ta.
Cô ngồi vào bàn nhưng không nuốt nổi bữa sáng nữa.
Rõ ràng cô đã tự nói với bản thân đừng để ý, đừng tức giận, bọn họ không đáng để cô làm như thế.
Nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Điện thoại Charlotte bỗng reo lên, đó là cuộc gọi từ một số lạ, cô nhắn tắt đi không nghe.
Điện thoại lại tiếp tục reo vang, cũng là dãy số vừa rồi gọi tới.
Charlotte hít sâu một hơi rồi ấn nghe máy.
"Charlotte, tôi là Tô Tiểu Linh."
Tô Tiểu Linh cười nói trong điện thoại, dường như tâm trạng của cô ta rất tốt.
"Tôi thấy giữa chúng ta không có chuyện gì cần liên lạc."
"Chị Engfa đã đồng ý kết hôn với tôi rồi, khi nào quyết định thời gian thì tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô, ha ha."
Tô Tiểu Linh khoe khoang nói.
Charlotte cúp ngang điện thoại.
Cô bỏ dở bữa ăn rồi đi làm, vừa sáng sớm đã gặp một đống chuyện buồn bực.
Tuy cô tin Engfa, nhưng ai cũng nói như thế khiến lòng cô hoang mang.
Lưu San đeo gọng kính đen đẩy cửa bước vào, sau đó nở một nụ cười thân thiện, "Hôm qua cậu và Engfa sao rồi?"
"Cậu nói với Engfa chuyện tớ ly hôn phải không?"
Charlotte bất đắc dĩ hỏi.
Cô chỉ có một người bạn thân, còn là một cô bạn ngốc nghếch chuyên đi gây chuyện rắc rối.
"Ha ha ha, Engfa là người thế nào, sao có thể không biết chuyện cậu ly hôn rồi chứ?"
Lưu San giả lả nói.
"Tớ và Tô Khánh Nam còn chưa hoàn toàn cắt đứt đâu."
Charlotte thở dài một hơi.
Cô vẫn còn bị hắn nắm thóp, đoạn video của Lưu San đang nằm trong tay Tô Khánh Nam, hắn kêu cô tới thì cô bắt buộc phải tới.
Cô phải lấy đoạn video đó về thì mới yên tâm được.
"À đúng rồi, tớ đến để nói với cậu biết, quân khu có công văn gửi tới bố tớ, nội dung là cho người tới quân khu đặc chủng làm bác sĩ, chỉ đích danh cậu luôn đó.
Engfa đúng là ngầu thật đấy, mấy cô bác sĩ khác ngoài tớ chắc ghen tỵ chết luôn quá."
Lưu San cười nói.
"Cái này có gì đâu mà ghen tỵ, chưa biết đây là phúc hay họa mà."
Charlotte thể hiện mình rất lý trí.
Lưu San khoác tay lên vai của Charlotte rồi nói, "Sợ cái gì, có tớ ở đây rồi mà?"
Charlotte nhìn Lưu San với ánh mắt kỳ quái.
"Có hai suất, bố tớ là giám đốc bệnh viện, lại thêm quan hệ thân thiết của cậu với tớ, chắc chắn là suất còn lại dành cho tớ rồi.
Ha ha ha ha, trong quân khu đều là sĩ quan, bố tớ muốn tống tớ đi lắm rồi nên gật đầu liền.
Thấy tớ tốt với cậu chưa."
Lưu San đi chung khiến Charlotte yên tâm hơn rất nhiều, cô cũng sẽ không thấy cô đơn nữa.
Vì người chị em này mà hy sinh, cô cảm thấy rất đáng.
"Cám ơn cậu, San ngốc."
Charlotte thật lòng nói.
"Ha ha, cám ơn cái gì chứ, tớ cũng tính kỹ càng hết rồi.
Thứ nhất, tớ phải kiếm được bạch mã hoàng tử của tớ mới được.
Thứ hai, bác sĩ trong quân khu đặc chủng cũng tương đương với sĩ quan, tiền lương rất cao, quyền lợi cũng rất lớn.
Thứ ba, đó là một công việc rất nhàn nhã, phần lớn thời gian đều rảnh rỗi, làm việc ở bệnh viện bận đến tối mặt tối mũi, nên chắc chắn tớ sẽ đi quân khu, ha ha."
Nghe San ngốc phân tích xong, bỗng nhiên Charlotte cũng thấy không còn lý do gì để không đi nữa.