Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
634,058
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400968894-256-k804687.jpg

Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Tác giả: tuongnguyen123456789
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Mẫu truyện nho nhỏ về duongrhy .

 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 1: Gặp gỡ nới sân khấu


Quang Anh bước vào phòng tập với chiếc mũ lưỡi trai .

Dáng người khá cao khuôn mặt điển trai nhưng lại có phần dễ thương , đặc biệt ánh mắt luôn sáng rực sự tự tin.

Rhyder là một nghệ sĩ đa thể loại, thường xuyên kết hợp và biến tấu giữa Pop (bao gồm cả V-pop và Ballad), Hip hop / Rap, và R&B trong sáng tác và biểu diễn của mình.

Anh không chỉ gói gọn trong một phong cách, mà luôn làm mới mình qua các dòng nhạc khác nhau và mang vào đó chất riêng.Và rất được anh chị trong nghề yêu mến về sự lễ phép ngoan ngoãn của mình .

Trong khi đó, Dương Domic quen thuộc với khán giả giọng hát ngọt ngào được khán giả gọi ca sĩ của thế hệ mới.

Trên mạng xã hội, cái tên Dương Domic cũng được fan gọi đầy trìu mến như bống .

Âm nhạc của Dương không giới hạn vào một phong cách duy nhất thay vào đó, anh linh hoạt kết hợp giữa những dòng nhạc trẻ phổ biến như pop, ballad và R&B .

Nhưng sau ánh hào quang, Dương vẫn chỉ là một chàng trai mê nhạc, mê viết, và luôn khao khát tìm được người hiểu mình trong thế giới showbiz đầy ồn ào.

Hôm nay, cả hai cùng có mặt ở phòng tập cho một dự án đặc .

Ban tổ chức muốn tạo sự bùng nổ bằng cách ghép đôi hai màu nhạc để khán giả có trải nghiệm mới lạ.

Và hai người được chọn chính là Quang Anh và Đăng Dương.Ban đầu, Quang Anh khá hứng thú với điều này.

Cậu vốn thích tự do, thích tìm tòi học hỏi những cái mới .

Đây cũng là cơ hội để cậu tỏa sáng và học rất nhiều.

Nhưng rồi, ánh mắt cậu bất giác dừng lại khi nhìn thấy Đăng Dương đang ngồi bên cây đàn guitar đánh một điệu nhạc .

"À, Quang Anh hả?" – Dương ngẩng lên, mỉm cười.

Nụ cười ấy không quá rực rỡ, nhưng đủ để khiến căn phòng sáng lên." chào anh nha " – Quang Anh gật đầu, giọng hơi khàn khàn."

Anh nghe nhạc của em rồi.

Cách em rap hát hay đấy " — Dương " ùm em cũng có nghe nhạc anh cũng vài lần rồi " — Quang anh bật cười Cả hai bắt đầu buổi tập chung đầu tiên.

Ca khúc được chia thành hai phần: Đăng Dương hát verse đầu, còn Quang Anh rap ở đoạn sau để làm điểm nhấn.

Nghe qua thì có vẻ đơn giản, nhưng để hai màu nhạc lại thì có vẻ hơi khó .

Em rap hơi nhanh quá, anh khó bắt nhịp." – Dương cau mày sau vài lần thử."

Thì anh phải chỉnh tempo đi là được?"

Ballad đâu nhất thiết lúc nào cũng chậm rãi." – Quang Anh đáp, giọng có phần bướng bỉnh.Dương im lặng, thử lại.

Vẫn không ăn khớp.Không khí trở nên nặng nề.

"Nếu cứ hát kiểu cũ thì rap của em thì chán lắm " — Quang anh giọng nói cao hơn Đăng Dương ngước lên — "Âm nhạc đâu chỉ có thế.

Quan trọng là khán giả cảm thấy trọn vẹn"Thế rồi, cả hai lại bắt đầu lại.

Lần này, Quang Anh lắng nghe giai điệu mà Dương tạo ra, thử thả nhịp rap mềm mại hơn, hòa vào tiếng đàn.

Kỳ lạ thay, sự kết hợp ấy lại mang một màu sắc mới mẻ.

Đến đoạn điệp khúc, cả hai bất giác nhìn nhau, cùng cười."

Thấy chưa?

Hợp mà." – Dương nháy mắt Quang Anh khẽ bật cười, nhưng trong lòng lại rung lên một cảm giác lạ lẫm.Buổi tập kết thúc muộn.

Khi mọi người đã rời đi, chỉ còn hai người ở lại thu âm bản demo.

Dương ngồi chỉnh lại nhạc, còn Quang Anh dựa vào tường, nhìn qua sổ ngắm thành phố hoa lệ .

"Em thấy sao về màn kết hợp này?" – Dương hỏi khẽ."

Lạ lẫm .Nhưng... có khi nó sẽ là thứ đặc biệt." – Quang Anh đáp, mắt vẫn nhìn ra xa."

Đúng.

Đôi khi, sự khác biệt lại tạo nên điều khó quên nhất." — Dương cười tươi Khoảnh khắc ấy, không ai nói thêm gì.

Nhưng trong không khí lặng lẽ, có một nhịp tim khác vang lên không chỉ từ âm nhạc.

Hết
Ở đây có vài từ ngữ về âm nhạc mình tìm hiểu tìm kiếm trên mạng có gì sai mong mọi người bỏ qua . 🫶🫶🫶
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 2 : Hoà trong từng nhịp


Những ngày sau đó, lịch tập của Quang Anh và Đăng Dương trở nên dày đặc .

Ban tổ chức yêu cầu họ phải dành ít nhất năm tiếng mỗi ngày để làm quen với nhau .

Để xây dựng "chemistry" thứ cảm xúc ăn ý mà khán giả có thể cảm nhận ngay từ sân khấu .

Quang Anh vốn quen làm việc một mình.

Cậu thường viết rap trong căn phòng , tai nghe to trùm đầu cảm nhận và lắng nghe từng nhịp điệu .

Còn bây giờ, phải ngồi đối diện một người nghe từng nốt nhạc, từng nhịp thở của người tên Dương nào đấy .

Đó là trải nghiệm khá lạ nhưng khá thú vị .

Đăng Dương thì ngược lại .

Cậu thích làm việc nhóm, thích chia sẻ nhiều .

Mỗi khi hát một đoạn cậu thường ngẩng lên, ánh mắt chờ đợi phản hồi.

Từ Quang anh chăng ?Ban đầu, Quang Anh thấy hơi ngại .

Nhưng dần dần cậu nhận ra mình bắt đầu chờ đợi ánh mắt ấy nhiều hơn .

Một buổi chiều , phòng tập vang lên giai điệu ballad.

Dương ngồi bên cây guitar , Quang Anh đứng cạnh tay cầm giấy note về phần rap của mình .

Bỗng Dương lên tiếng ."

Em thử hạ giọng xuống một chút ở đoạn này đi" – Dương nói nhỏ nhẹ "Thấp nữa sao !

Thấp thì nghe như đọc truyện cổ tích ấy ." – Quang Anh nhăn mặt đáp lại nhanh chóng Dương cười nụ cười dịu dàng — "em cứ thử xem.

Nha"Quang Anh nhún vai rồi cũng bắt tay vào thử.

Giọng cậu khàn khàn, chậm rãi hòa vào tiếng đàn.

Lạ thật, nó không hề yếu đi mà lại có một sức nặng kì lạ .

Như một mảnh ghép vừa khít vào bức tranh .

Dương ngước lên ánh mắt hiện niềm vui rõ ràng —"Đấy nghe khác hẳn chưa .

Hay hơn đúng không ?

"Quang Anh chợt thấy tim mình đập nhanh.Cái ánh mắt ấy... nó như đang khen cậu vậy.

Đúng không?"

Ừ, cũng ổn anh giỏi đấy " – Quang Anh lẩm bẩm, cố tỏ ra mình BÌNH THƯỜNGBuổi tập đó kéo dài đến 11 giờ tối.

Khi mọi người về Dương vẫn ngồi đó , còn Quang Anh nằm dài trên ghế sofa.

Không khí yên tĩnh đến lạ .

Không chịu nổi sự yên tĩnh Quang anh đành bắt chuyện.

"Anh dương có hay viết nhạc vào đêm không ?" – Quang Anh hỏi

" anh thì đêm nào cũng viết gì đó bởi khi về đêm dễ nghe được tiếng lòng mình nhất." – Dương đáp.

"Em thì cũng thích viết nhạc về đêm nhưng lúc thành phố ồn ào cơ .

Kiểu như giữa cái hỗn loạn đó, mình tìm được nhịp riêng." — Quang anh đáp lại nhẹ nhàng

Dương cười ánh mắt đầy hứng thú — "Chắc thế mà hai đứa lại phải kết hợp với nhau .

Giống cái gì nhỉ ?"

" ví như nước với lửa " – Quang Anh nói vào

"Nhưng nếu khéo thì nước đâu dập được lửa, mà lửa cũng đâu làm cạn được nước.

Cả hai sẽ tạo ra hơi ấm." – Dương nói chậm rãi

Quang Anh bất giác im lặng.

Những lời ấy, nếu đổi người nói, có lẽ cậu sẽ cho là sáo rỗng.

Nhưng khi phát ra từ miệng Đăng Dương, nó lại trở thành điều gì đó chân thành lạ thường.

Ngày tổng duyệt đến gần.

Sân khấu được dựng hoành tráng, ánh đèn rực rỡ.

Quang Anh và Dương đứng ở hai đầu cánh gà, chuẩn bị cho màn trình diễn thử.

"Ready?" – Quang Anh liếc sang Dương

"Always." – Dương đáp, mỉm cười.

Âm nhạc vang lên.

Đăng Dương cất giọng đầu tiên thật da diết.

Cả khán phòng dường như lặng đi cùng hòa mình vào .

Rồi đến đoạn rap của Quang Anh, nhịp trống nổi lên, mạnh mẽ bứt phá.

Những câu rap sắc bén nhưng đầy ý nghĩ .

Nhưng điều bất ngờ nhất xảy ra ở đoạn cuối cả hai hòa giọng lại .

Quang Anh chưa bao giờ nghĩ chất rap của mình có thể hòa vào giọng ballad mềm mại của Dương .

Nhưng khi cả hai cùng cất tiếng, một thứ cảm giác kỳ lạ lan lỏi khắp người cậu.

Nó không chỉ là âm nhạc.

Mà như tim cậu và tim Dương đang cùng đập một nhịp.

Khi bài hát kết thúc, cả ekip vỗ tay rào .

Ekip —"Tuyệt vời!

Chính là thứ cảm xúc chúng mà tôi tìm kiếm bao lâu nay"

Dương quay sang, chìa bàn tay ra.

"Tốt lắm bé Quang anh"

Quang Anh nhìn bàn tay ấy, thoáng chần chừ nhưng vẫn nắm lấy.

Cái siết tay không quá mạnh nhưng lại khiến lòng bàn tay cậu nóng ran.

Và câu nói "bé Quang anh" vẫn còn nằm trong đầu cậu mãi ."

...

Buổi tối cả nhóm ra ngoài ăn .

Không khí rộn ràng cười nói.

Quang Anh khá ít nói nhưng hôm nay cậu cởi mở hơn.

Mỗi khi quay sang ánh mắt chỉ vô tình dừng ở Đăng Dương nhiều chút.

Rồi cậu bước tới chỗ Dương

Anh ăn đi em thấy anh toàn lo nói chuyện với người khác thôi." – Quang Anh gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Dương.

Dương ngạc nhiên, rồi mỉm cười— "Cảm ơn em đúng như lời đồn em dễ thương ghê ."

Quang Anh nhún vai, cố giấu nụ cười.

"Tất nhiên em mà ."

12 giờ kết thúc buổi đi ăn.

Mọi người về gần hết.

Còn Quang Anh và Dương đi bộ dọc trên con phố đêm lộng lẩy .Gió đêm thổi qua hai người họ .

"Lần đầu gặp, anh nghĩ em khó gần" —Dương nói khẽ

"Em cũng nghĩ anh kiểu chỉ biết hát ballad thôi ." – Quang Anh cười nhẹ.

"Và bây giờ ..."

"Bây giờ thì... em nghĩ anh thú vị hơn em tưởng."

Dương dừng bước, nhìn thẳng vào Quang Anh khéo môi cong lên —"Anh cũng thế em có nhiều điều khiến người khác muốn tìm hiểu."

Ánh mắt ấy khiến Quang Anh bất giác quay đi chỗ khác.Tim cậu đập nhanh nhưng cậu không để lộ.

Tối đó, khi về phòng Quang Anh mở laptop, viết vội thêm vài câu rap.

"Một nhịp khác lạ , không phải từ beat.

Một ánh nhìn ngắn , mà khiến em không thể quên..."

Mặt cậu đỏ lên trong thấy.

Hít một hơi sâu.

Cậu biết, điều gì đó đang bắt đầu.

Không phải chỉ là âm nhạc.

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 3 :Lời nói ở hậu trường


Sân khấu rực sáng hàng ngàn khán giả ngồi kín chỗ, tiếng reo hò vang dội cả khán phòng.

Không khí náo nhiệt ấy khiến tim Quang Anh đập mạnh, dù cậu vốn đã quen với sân khấu.

Nhưng lần này khác.

Không chỉ vì quy mô show, mà vì người đứng chung sân khấu với Đăng Dương.Trong cánh gà, Dương chỉnh lại micro tay hơi run .Dù đã từng đứng trước nhiều khán giả nhưng cái cảm giác hồi hộp này vẫn còn.

Quang Anh liếc sang, thấy rõ sự căng thẳng trong ánh mắt ấy."

Anh rén à?" – Quang Anh hỏi giọng nửa trêu chọc nửa quan tâm.Dương bật cười — "Có chút còn em?"

"Em thì lúc nào chả sẵn sàng " – Quang Anh nhún vai nhưng bàn tay cầm mic lại siết chặt .Khoảnh khắc tiếng nhạc dạo vang lên và lời chào của MC , ánh đèn quét khắp khán phòng, cả hai hít sâu một hơi.

Cánh gà mở ra.

Sân khấu sáng bừng nhộn nhịp và họ bước ra vai kề vai.Đoạn nhạc mở đầu vang lên, Đăng Dương cất giọng hát.

Tiếng hát mượt mà, trầm ấm lan khắp không gian.

Khán giả lặng đi vài giây, rồi vỗ tay rần rần.

Quang Anh đứng ở phía sau, mắt nhìn Dương.

Có gì đó khiến cậu bỗng thấy giọng hát kia... không chỉ dành cho khán giả mà còn dành cho một ai đó.Đến lượt rap Quang Anh tiến lên đầy sự tự tin.

Giọng cậu mạnh mẽ, nhịp dồn dập.

Lời rap sắc bén nhưng ẩn chứa cảm xúc, như một mảnh đối lập đầy lôi cuốn.

Khán giả khi nhau hú hét .Nhưng trong tất cả âm thanh ấy xung quanh Quang Anh chỉ nghe rõ một điều tiếng thở đều của Đăng Dương bên cạnh mình .

Đến đoạn cao trào, hai giọng hòa vào nhau.

Và như lúc đó cả thế giới chỉ còn lại hai người vậy.

Một sự hòa hợp từng nhịp điệu từng ánh mắt.Khi bài hát kết thúc khán phòng nổ tung tiếng vỗ tay không hồi.

Đèn flash lóe sáng khắp nơi.

Cả hai nhìn nhau, thở hổn hển, nhưng khóe môi đều nở nụ cười không kìm được."

Chúng ta làm được rồi Quang Anh " – Dương thì thầm, chỉ đủ cho Quang Anh nghe."em nghĩ khán giả cũng thấy được cái 'chất đặc biệt' đó hehe" – Quang Anh đápSau hậu trường, mọi người chạy đến chúc mừng hai người .

Ai nấy đều khen —"Đúng là màn kết hợp đỉnh nhất trong show!

Hai đứa làm khán giả đứng hết cả ghế !"

Các thành viên ekip bắt đầu nhìn Quang Anh và Đăng Dương bàn tán gì đó .

Có người thì khen ngợi, nhưng cũng có vài tiếng xì xào —"Nhìn hai cậu ấy... có vẻ thân nhau quá nhỉ?"—"Ừ, ánh mắt trao qua lại cứ như phim ngôn tình ấy."—" đúng đúng như tôi tổng tài và cô vợ nhỏ"Quang Anh nghe thoáng qua hơi nhíu mày.

Nhưng khi quay sang Dương vẫn thản nhiên trò chuyện ánh mắt dịu dàng.Mọi người tán bớt .

Để lại hai người ngồi ở một góc phòng .

Dương rót nước đưa cho Quang Anh.

"Em có hay lo người ta nghĩ gì không?" – Dương hỏi.

Quang Anh ngạc nhiên— "Ý anh là... chuyện họ đồn thổi à?"

"Lẽ thế ." – Dương gật đầu.

Quang Anh cười nhạt. —"Người ta thích nói gì thì nói kệ họ .Em quen rồi."

Nhưng trong lòng cậu, vẫn có chút gì đó.Vì lần này tin đồn không chỉ về âm nhạc, mà còn chạm đến điều gì đó sâu hơn.

Dương im lặng một lúc, rồi nói —"Anh thì nghĩ nếu mình sống đúng với cảm xúc thì mấy lời xì xào kia chẳng đáng để bận tâm."

Quang Anh nhìn chằm chằm vào Dương, lòng dậy lên cảm xúc khó tả.

Cậu muốn hỏi .

Anh Dương đang ám chỉ điều gì sao?

Hay chỉ nói vu vơ thôi .

Nhưng cuối cùng lại im chỉ nhấp một ngụm nước.

Sau khi show kết thúc, cả đoàn kéo nhau đi chơi ăn uống.Nhưng Quang Anh định trốn lấy cớ mệt để về sớm.

Thật ra, cậu chỉ muốn một mình.

Nhưng khi vừa ra quán thì Dương gọi lại ngay đằng sau .

"Quang Anh, chờ anh với."— Dương vừa nói vừa chạy tới

Quang Anh quay lại thấy Dương chạy tới hơi thở gấp.

"Anh cũng không thích mấy bữa tiệc ồn ào lắm.

Đi dạo cùng nhau chút nhé?"— Dương nhẹ nhàng nói

Cả hai bước chậm rãi trên con phố .

Đêm Hà Nội mùa thu lạnh, lá rơi lác đác dưới ánh đèn đường.

Quang Anh kéo mũ xuống thấp, còn Dương đút tay vào túi áo khoác.

Không ai nói gì một lúc lâu, chỉ nghe tiếng bước chân vang khẽ.

Cuối cùng, Dương cất giọng — "Anh nhớ hồi đầu em nhìn anh như kiểu muốn... bỏ trốn khỏi màn kết hợp này."

Quang Anh bật cười —" tại em thấy ballad với rap như hai thế giới."

"Bây giờ thì... có lẽ em đã tìm được một thứ gì đó khác.

Một thứ khiến em muốn ở lại." – Quang Anh buột miệng.

Dương nghiêng đầu, mắt sáng dưới ánh đèn—"Thứ gì đó... là gì"

Cả hai dừng bước, Dương nghiêng đầu .

Tim Quang Anh đập dồn dập.

Cậu sợ không phải sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.

Cuối cùng, cậu chỉ nói lảng — "Là âm nhạc.

Là sự ăn ý mà chúng ta vừa tạo ra."

Dương nhìn sâu vào mắt Quang Anh như thể muốn tìm kiếm điều gì đó.

Một lúc sau, cậu khẽ mỉm cười. —"Âm nhạc...

ừ, cũng đúng."

Nhưng trong nụ cười ấy, có chút gì đó khác lạ như ẩn chứa một lời chưa nói ra được .

Khi về phòng cả hai cùng đứng trước cửa phòng.

Không khí có chút lúng túng.

"Ngủ ngon nhé." – Dương nói.

"Anh cũng ngủ ngon." – Quang Anh đáp, quay vào.

Nhưng suốt đêm hôm đó Quang Anh không ngủ được.

Tiếng vỗ tay của khán giả, ánh mắt của Dương, lời thì thầm sau hậu trường... tất cả cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.

Cậu biết, có một điều gì đó đang lớn dần trong tim mình một điều mà cậu chưa dám gọi tên.

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 4 : Bàn luận


Sau đêm trình diễn ấy clip kết hợp giữa Quang Anh và Đăng Dương được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Chỉ trong một ngày mà lượt xem và cả triệu lượt chia sẻ thủng.Các fanpage, diễn đàn, thậm chí cả báo mạng đồng loạt đưa tin — "Màn kết hợp gây bão Rap và ballad của Quang Anh – Đăng Dương trở thành cặp đôi mới của Vpop?"

Nhưng song song với những lời khen ngợi mến mộ và tin đồn bắt đầu dấy lên.

Nhiều người chú ý đến ánh mắt cả hai dành cho nhau trên sân khấu.

Những đoạn clip cắt ghép, những tấm ảnh hậu trường với nụ cười trao nhau được chia sẻ rầm rộ.

Và rồi từ chỗ chỉ là "cặp bài trùng âm nhạc"cái tên "couple Đăng Dương -Quang Anh " dần xuất hiện.Tại một buổi phỏng vấn sau show Đăng Dương và Quang Anh được MC hỏi thẳng—
"Các bạn diễn ăn ý quá có nhiều khán giả còn nói trông như cặp người yêu vậy .Hai bạn thấy sao về điều này?"

Quang Anh thoáng sững lại ánh mắt liếc sang Đăng Dương.

Trong đầu cậu thoáng qua hàng loạt suy nghĩ hỗn độn.

Nếu trả lời phủ nhận sẽ dập tắt mọi tin đồn nhưng đồng thời cũng chối bỏ thứ cảm xúc thật sự đang lớn dần trong tim.

Nếu trả lời mập mờ lại có nguy cơ khiến dư luận bùng lên dữ dội hơn.

Phải làm sao !

Trong lúc cậu còn phân vân, Đăng Dương đã lên tiếng—"Chúng tôi là đồng nghiệp là bạn hát .Nhưng đúng là khi hát cùng nhau, cảm xúc rất thật.

Có lẽ khán giả cảm nhận được điều đó."

MC cười nhẹ.

Quang Anh cũng cố cười theo nhưng lòng thì dậy sóng dữ dội .

Cậu biết câu trả lời ấy vừa an toàn, vừa khôn khéo.

Nhưng đồng thời, nó cũng để ngỏ một khoảng mơ hồ giữa việc phủ nhận và chấp nhận.

Khiến tin đồn càng lan nhanh.

Những ngày sau đó mạng xã hội sôi sục.

Có fan lập group ủng hộ cặp đôi ghép hình, viết fanfic.

Nhưng cũng có kẻ mỉa mai—"Chắc chỉ là chiêu trò câu view thôi."
—"Rapper với ballad?

Cặp này chẳng có tương lai."
—"Đúng là làm màu cho nổi."

...

Quang Anh đọc được vài bình luận, cảm giác bực bội trào lên.

Cậu vốn không quan tâm đến dư luận nhưng lần này nó chạm vào điều khiến cậu bận tâm .

Tối khi tập trung ở phòng thu, Quang Anh buột miệng—"Anh thấy họ nói vậy, anh có khó chịu không?"

Đăng Dương đang chỉnh đàn ,ngẩng lên—"Khán giả luôn có nhiều cách nhìn.

Chúng ta không thể kiểm soát .

Điều quan trọng là chúng ta biết mình đang làm gì."

Quang Anh cắn môi—"Em biết nhưng nhiều lúc em thấy bực."

Dương im lặng một lúc rồi nói —" Vậy thì hãy giữ lấy cái cho riêng mình.

Đừng để lời ngoài kia làm mình lung lay."

Quang Anh nhìn anh Dương ánh mắt sáng lên nhưng cũng ẩn chứa sự rối bời.

Câu nói ấy... có phải chỉ nói về âm nhạc, hay còn ám chỉ điều gì khác?

Một tuần sau, cả hai được mời tham gia một gameshow truyền hình.

Format của chương trình là ca sĩ chia sẻ kỷ niệm trong nghề kèm theo những trò chơi nho nhỏ .

Khi đến lượt Quang Anh và Dương, MC lại không bỏ lỡ cơ hội "đẩy thuyền" .

MC hỏi—"Người ta bảo hai bạn rất thân thiết .Vậy trong mắt nhau, Quang Anh và Đăng Dương là người như thế nào?"

Khán giả reo hò chờ đợi câu trả lời.

Quang Anh thoáng bối rối, nhưng Dương lại bình tĩnh đáp trước .

Dương nói —"Trong mắt tôi Quang Anh là một người đam mê âm nhạc .

Có lúc hơi bướng, nhưng cũng rất chân thành và còn đáng yêu nữa ."

Tiếng vỗ tay vang lên.

Quang Anh cười nhẹ nói —"Còn với em anh Dương là người... kiên nhẫn.

Lúc tập em nhiều lần muốn bỏ cuộc, nhưng anh luôn kéo em trở lại.

Nếu không có anh, chắc em đã không đứng ở đây hôm nay."

Khán giả lại ồ lên thích thú.

Một số ánh mắt trong ekip cũng nhìn nhau cười mỉm.

Tin đồn từ đây càng thêm dày đặc.

Tối hôm đó sau khi chương trình kết thúc Quang Anh kéo Dương ra ban công khách sạn .

"Anh không thấy mệt à?

Họ cứ đẩy mình thành một cặp.

Em thấy..." – Quang Anh nói, giọng khàn hẳn đi.

Dương dựa vào lan can, mắt nhìn xa xăm "Có lẽ anh quen rồi.

Lời bàn tán thị phi... nó là một phần của nghề .

Nhưng mà..."— Anh quay sang nhìn thẳng vào Quang Anh.

"Quan trọng là em muốn gì.

Em muốn phủ nhận, hay em muốn giữ lại một phần nào đó cho mình?"— Dương nói

Quang Anh sững người.

Trái tim cậu như bị bóp chặt.

Câu hỏi ấy không đơn giản không chỉ về dư luận mà còn về tình cảm cậu chưa dám gọi tên.

"Em... em chưa chắc." – Quang Anh lẩm bẩm

Dương khẽ cười đặt tay lên vai cậu.—"Không sao khi nào chắc thì hãy nói anh sẽ đợi em"

Khoảnh khắc ấy Quang Anh bỗng thấy đôi vai mình nhẹ bẫng.

Nhưng đồng thời trong lòng lại dấy lên một nỗi lo sợ .

Nếu ngày nào đó dư luận buộc họ phải lựa chọn, cậu có đủ dũng cảm đối mặt không?.

Đêm đó khi về phòng Quang Anh mở cuốn sổ tay .

Ghi ra những dòng chữ hiện ra nguệch ngoạc .

"Giữa tiếng ồn ào anh là âm vang duy nhất,
Giữa thị phi đó có sự thật không thể chối bỏ..."

Cậu dừng bút khẽ cười cay đắng.

Thật mỉa mai một rapper từng tuyên bố "không sợ bất kỳ ai"nhưng đang sợ chính cảm xúc của mình.

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 5 : Chưa giám nói


Sau cơn bùng nổ của Đăng Dương và Quang Anh ban tổ chức quyết định mở một tour diễn nhỏ qua một số tỉnh thành lớn.

Quang Anh và Đăng Dương dĩ nhiên trở thành tâm điểm .

Cả hai sẽ hát chung ít nhất ba ca khúc trong mỗi đêm diễn, ngoài ra còn có những tiết mục riêng.Chuyến đi xa đầu tiên bắt đầu dài gần mười tiếng từ Hà Nội vào Đà Nẵng.

Cả đoàn hơn hai mươi người trên chiếc xe lớn ai nấy đều chuẩn bị gối, tai nghe, đồ ăn vặt cho chuyến đi.

Quang Anh chọn một chỗ gần cửa sổ, đội mũ trùm kín tai nghe bật nhạc rap.

Nhưng chỉ ít phút sau Đăng Dương đã ngồi xuống cạnh cậu, tay cầm cốc cà phê nóng."

Ngồi đây cho đỡ lạnh thôi ." – Dương nói, nhẹ nhàng như thói quen.Quang Anh thoáng ngạc nhiên.

"Anh không ngồi với ekip à?"

"Ngồi đâu cũng vậy mà với lại anh thích ngồi cạnh Quang Anh hơn." – Dương đáp thản nhiên rồi nhấp một ngụm cà phê.Tim Quang Anh thoáng loạn nhịp.

Cậu quay mặt ra cửa sổ"Ùm anh thích thì cứ ngồi" — Quang Anh đáp lại .

Con đường dài bất tận những hàng cây lùi dần về phía sau.

Nhưng trong lòng cậu, mọi thứ lại như dồn lại ở khoảnh khắc này.Chuyến xe kéo dài đến giữa trưa cả đoàn dừng lại ăn uống .

Một vài fan đã biết tin chờ ngoài quán tay cầm banner.

Họ hò hét khi thấy Quang Anh và Dương cùng bước xuống."

Ôi trời ơi, couple đây rồi!" – một fan nữ la lên.

"Nhìn kìa Quang Anh - Đăng Dương Dương kìa!" – những tiếng khác hùa theo.Quang Anh hơi khựng lại.

Cậu không giỏi che giấu cảm xúc gương mặt thoáng cứng.

Nhưng Dương chỉ cười vẫy tay chào fan rồi nghiêng người thì thầm—"Cứ coi như họ đang cổ vũ mình thôi."

Câu nói giản đơn ấy khiến Quang Anh thở phào.

Cậu chưa quen với việc bị gọi là "couple" công khai, nhưng cái cách Dương xử lý khiến cậu thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn.Đêm diễn ở Đà Nẵng rực rỡ ánh đèn.

Khán giả hò reo không ngừng khi Quang Anh và Dương xuất hiện.

Sự ăn ý trên sân khấu ngày một rõ rệt không còn gượng gạo mà như hai mảnh ghép đã quen thuộc.

Mỗi ánh mắt trao nhau, mỗi nụ cười khẽ đều khiến fan phía dưới hét vang.Hú hú Khi show kết thúc cả đoàn trở về khách sạn.

Dương gõ cửa phòng Quang Anh —"Đi dạo không?

Đêm biển đẹp lắm Quang Anh ơi ."

Quang Anh thoáng do dự nhưng rồi gật đầu.

Cả hai cùng bước ra bờ biển sóng vỗ gió thổi mằn mặn.

Thành phố phía xa sáng đèn, phản chiếu trên mặt nước lung linh."

Lâu lắm rồi anh mới thấy biển về đêm." – Dương nói "Em cũng vậy.

Bình thường toàn quanh quẩn trong phòng thu, sân khấu, chả có lúc nào được thảnh thơi." – Quang Anh đáp, mắt nhìn xa xăm.Một lúc cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng sóng.

Rồi Dương quay sang hỏi khẽ—"Quang Anh...

Em có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu không có âm nhạc em sẽ là ai không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Quang Anh khựng lại .

Cậu suy một lát rồi nói —"Có lẽ em sẽ là một thằng nhóc vô danh nào đó .Âm nhạc là thứ duy nhất khiến em thấy mình có ý nghĩa."

Dương nhìn cậu chăm chú ánh mắt như phản chiếu ánh trăng.— "Anh cũng vậy.

Nhưng đôi khi anh nghĩ... có những thứ còn quan trọng hơn cả âm nhạc."

"Thứ gì cơ?" – Quang Anh ngạc nhiên."

Những người ở bên mình.

Những người mình không muốn đánh mất." – Dương trả lời giọng khẽ theo gió thoảng.Trái tim Quang Anh run lên.

Trong giây lát, cậu muốn nói -"Em cũng không muốn mất anh."

Nhưng lời ấy mắc kẹt trong cổ họng .Thay vào đó cậu cúi đầu nhặt một vỏ sò ném xuống biển."

Nghe anh triết lý ghê." – Quang Anh cố gượng cười ...

Chuyến đi kéo dài thêm vài ngày.

Ở mỗi thành phố họ lại có thêm những khoảnh khắc riêng ,cùng ngồi viết nhạc trong phòng khách sạn cùng ăn đêm sau show, thậm chí cùng ngủ gục trên chuyến xe .Một buổi tối khi cả đoàn đang ăn uống .Quang Anh để ý thấy một nữ ca sĩ trong đoàn ngồi cạnh Dương, liên tục nói cười.

Cô ấy thỉnh thoảng còn đặt tay lên vai anh, thân thiết quá mức rồi.Ngực Quang Anh thoáng nhói lên.

Cậu không nói gì chỉ im lặng ăn.

Nhưng ánh mắt vô thức cứ dõi theo .Dương không để tâm lắm vẫn cười xã giao với cô gái kia .

Nhưng với Quang Anh cảnh tượng ấy như gai cắm vào tim.Khi trở về khách sạn Quang Anh bước đi nhanh!định về phòng .Nhưng Dương đã gọi lại—"Quang Anh, chờ đã."

Cậu dừng bước, nhưng không quay lại.

"Em giận à?" – giọng Dương bình thản."

Giận gì?

Em đâu có lý do gì để giận." – Quang Anh đáp nhưng giọng đã cứng.Dương bước lại gần —.

"Anh biết mà em ghen đúng không?"

Quang Anh quay phắt sang, mắt trợn lên — "Ai ghen?

Anh nói em ấy hả ?."

Dương nhìn cậu rồi khẽ lắc đầu.— "Nếu không có gì!thì em đã không phản ứng như vậy."

Khoảnh khắc ấy, Quang Anh thấy mình như bị lột trần.

Tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng.

Nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ ngoài cứng rắn Dương thở dài, giọng dịu lại—"Anh không thích kiểu thân mật giả lả đó đâu.

Đừng nghĩ lung tung người anh muốn dành thời gian cùng... vốn dĩ đã rõ ràng."

Quang Anh ngẩn người, mắt mở to.

Nhưng khi muốn hỏi tiếp Dương đã khẽ vỗ vai mỉm cười rồi quay vào phòng.Còn lại một mình giữa hành lang vắng, Quang Anh ngồi phịch xuống .

Trong lòng cậu rối như tơ vò.

Lời nói của Dương... có nghĩa là gì?

Là ám chỉ cậu sao?

Hay chỉ là một câu trấn an?Dù thế nào Quang Anh biết một điều càng đi xa cùng nhau khoảng cách giữa hai người không những không xa mà đang ngày càng gần đến mức khó che giấu.

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 6 : Ghen tuông và thú nhận


Tour diễn đã đi được hơn nửa chặng đường.

Mỗi đêm nhạc lại mang đến cho Quang Anh và Đăng Dương những cảm xúc khác nhau hứng khởi, mệt mỏi, hạnh phúc và đôi khi là... những rung động khó nói thành lời.

Nếu như trên sân khấu họ vẫn là cặp đôi ăn ý, khiến khán giả reo hò vì sự kết hợp hoàn hảo thì ở phía sau cánh gà, trong lòng Quang Anh bắt đầu xuất hiện một mối bận tâm thứ cảm xúc chưa từng trải qua trước đây "ghen tuông".Buổi giao lưu với fanSau đêm diễn thành công ở Nha Trang, đoàn tổ chức một buổi giao lưu nhỏ với khán giả tại quán cà phê ven biển.

Không gian được trang trí nhẹ nhàng đèn vàng, vài chậu cây nhỏ, tiếng sóng biển vọng.Fan ngồi thành từng nhóm nhỏ, hồi hộp chờ thần tượng bước vào.Khi Quang Anh và Đăng Dương xuất hiện, cả căn phòng như bùng nổ.

Tiếng vỗ tay tiếng gọi tên vang lên không ngớt.

Dương vẫn giữ nụ cười quen thuộc chào từng nhóm, cúi đầu cảm ơn những món quà nhỏ xinh.

Quang Anh thì chỉ cười nhẹ và ký tặng cho fan.

Điều khiến Quang Anh khó chịu chính là cảnh tượng Dương bị bao quanh bởi một nhóm fan nữ ai cũng ríu rít hỏi han, khen ngợi.

Một cô gái còn bạo dạn đặt tay lên vai anh, thì thầm điều gì đó khiến Dương bật cười.

"Anh ta cười nhiều thế làm gì"– Quang Anh bặm môi

Có fan nam tiến đến chỗ Quang Anh, rụt rè đưa quyển sổ để xin chữ ký.

Cậu mỉm cười, cố tỏ ra bình thản—"Cảm ơn em.

Cố gắng học tốt nhé."

Nhưng trong lúc ký tên, ánh mắt cậu vẫn lén nhìn sang Dương.

Hình ảnh ấy cứ như một cái gai trong mắt.

...

Buổi giao lưu kết thúc muộn khi về khách sạn trong tiếng cười nói.

Ai cũng mệt nên nhanh chóng về phòng nghỉ.

Quang Anh đang đi về phòng thì ở hành lang tầng ba cậu bất ngờ bắt gặp một cảnh khiến bước chân khựng lại.

Đăng Dương đang đứng nói chuyện với một cô gái.

Rõ ràng không phải nhân viên đoàn, cũng không phải fan trong buổi giao lưu ban nãy.

Cô gái ấy đưa cho Dương một chiếc hộp nhỏ hai tay nắm chặt tay anh, ánh mắt đầy tha thiết.

Một luồng nóng bừng tràn khắp người Quang Anh không nghĩ ngợi, cậu bước nhanh đến.

"Dương muộn rồi.

Anh còn đứng đây làm gì?" – giọng Quang Anh vang lên

Cô gái giật mình vội buông tay.

Đăng Dương thoáng ngạc nhiên nhưng mỉm cười nhận món quà và gật đầu xã giao—"Cảm ơn em nhưng anh phải đi rồi."

Cô gái đỏ mặt lí nhí chào rồi quay đi.

Khi chỉ còn hai người Quang Anh lập tức quay sang nói —"Anh định đứng tán gẫu với fan ngoài hành lang giữa đêm khuya thế này à?"

Dương nhún vai giọng bình thản—"Họ chỉ muốn tặng quà thôi.

Có gì nghiêm trọng đâu."

"Không nghiêm trọng?

Người ta nắm tay anh, cười nói kiểu đó mà không nghiêm trọng?" – Quang Anh cất giọng gay gắt

Dương nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt bình tĩnh đến lạ. —"Quang Anh... em đang ghen đúng không?"

Quang Anh sững người.

Từ "ghen" vang lên như tiếng sét.

Cậu muốn phản bác nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Lát sau, cậu cố gắng nặn ra một câu—"Đừng nói linh tinh.

Em chẳng có lý do gì để ghen cả."

Dương mỉm cười, nhẹ nhàng mà sắc bén.

"Nếu em không ghen, thì sao lại phản ứng mạnh như vậy?"

Quang Anh đỏ mặt, siết chặt nắm tay.

Cậu quay đi, giấu ánh mắt rối loạn.

...

Đêm diễn hôm sau, cả hai phải song ca ca khúc Khoảng trời chung.

Bình thường, đây là tiết mục ăn ý nhất khán giả reo hò khi họ nhìn nhau trên sân khấu.

Nhưng hôm nay, Quang Anh tránh ánh mắt Dương.

Rap vẫn trôi chảy, giọng hát của Dương vẫn ngọt ngào, nhưng khán giả tinh ý cũng nhận ra sự thiếu kết nối.

Sau hậu trường cả hai bị kéo lại —"Các em làm sao thế?

Sân khấu là nơi khán giả cảm nhận năng lượng.

Nếu cứ căng thẳng thế này, show sẽ mất hết cảm xúc."

Quang Anh im lặng chỉ cúi đầu.

Dương gật đầu đáp—"Bọn em sẽ điều chỉnh lại."

Khi ra khỏi phòng, khoảng lặng bao trùm.

Quang Anh định nói gì đó, nhưng lời lại tắc trong cổ.

...

Đêm muộn Quang Anh ra ban công khách sạn ngồi bệt xuống sàn.

Ngoài kia biển rì rào, ánh trăng soi sáng mặt nước.

Cậu thở dài, trong lòng ngổn ngang.

Bất chợt có tiếng bước chân.

Đăng Dương xuất hiện tay cầm thêm lon nước.

Anh ngồi xuống cạnh, không hỏi gì nhiều chỉ lặng lẽ đưa lon cho Quang Anh.

"Anh biết em ở đây mà." – giọng Dương nhẹ nhàng.

Một lúc lâu cả hai im lặng Dương lên tiếng trước—"Anh xin lỗi nếu khiến em thấy khó chịu.

Nhưng em hiểu mà anh không thể né fan hoàn toàn được."

Quang Anh siết chặt lon nước mắt nhìn xuống.

Giọng cậu khàn khàn nhưng lần này không kìm nén nữa .

"Em không thích khi thấy người khác chạm vào anh.

Không thích khi anh cười với họ cảm giác... như anh không còn thuộc về em."

Lời vừa thốt ra, tim Quang Anh thắt lại.

Đó là sự thừa nhận nửa vời, vừa run rẩy vừa thật lòng.

Đăng Dương sững lại rồi khẽ mỉm cười.

Anh xoay người, nhìn thẳng vào Quang Anh —"Anh hiểu nhưng em yên tâm.

Anh không bao giờ để ai khác quan trọng bằng em."

Trái tim Quang Anh chấn động.

Đôi mắt cậu mở to nhưng ngay lập tức quay đi che giấu.— "Anh...

đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm."

Dương nghiêng đầu, mỉm cười— "Nếu là sự thật thì đâu phải hiểu lầm."

Không khí như ngừng lại.

Quang Anh đứng dậy cười đi vào phòng—"Em phải ngủ mai còn diễn."
— " có gì mai gặp nhá Dương"

Cánh cửa khép lại để lại Đăng Dương ngồi một mình ngoài ban công.

Anh bật cười .

Em cũng đã chịu thừa nhận rồi, Quang Anh.

Trong phòng Quang Anh nằm dài trên giường, tim vẫn đập loạn.

Câu nói của Dương cứ vang lên trong đầu

" Anh không bao giờ để ai khác quan trọng bằng em."

Cậu chôn mặt vào gối cố ngăn mình nghĩ tiếp.

Nhưng càng ngăn ký ức càng ùa về ánh mắt của Dương trên sân khấu, bàn tay siết nhẹ lúc tập luyện, nụ cười dịu dàng mỗi khi thấy cậu bối rối.

Đúng vậy, Quang Anh đã biết được mối qua hệ của mình và Dương .

Không là đồng nghiệp nữa mà là mối quan hệ khác .

Ngoài kia, sóng biển vẫn đều đặn vỗ vào bờ.

Còn trong lòng Quang Anh như ngọn bùng lên, nhưng cũng chính nó đã soi sáng một sự thật cậu đã chính thức yêu rồi .

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 7 : Bước ngoặt


Khoảng 1 tháng sau Tour diễn đến TP.

Hồ Chí Minh đã đến điểm dừng chân lớn nhất.Trong hậu trường, Quang Anh ngồi trước gương, hít sâu liên tục để giữ bình tĩnh.

Cậu lén liếc nhìn sang Đăng Dương trông vẫn điềm đạm như mọi khi .

Chỉ một ánh mắt thoáng nhìn sang và câu nói nhỏ nhẹ của anh cũng đủ khiến tim Quang Anh dịu đi."

Đừng lo.

Lên sân khấu có anh ở đây."

Dương nói ....

Hội trường chật kín người tiếng reo hò vang dậy ngay từ khi chương trình chưa bắt đầu.

Không khí nóng bỏng đến mức mọi thành viên đoàn đều căng thẳng.Quang Anh và Đăng Dương có ba tiết mục chung, trong đó tiết mục cuối được xem là "bom tấn"một bản ballad ngọt ngào và rap mạnh mẽ.Khi bước ra ánh đèn rọi xuống, hàng nghìn ánh mắt hướng lên, tiếng gọi "Quang Anh!

Đăng Dương!" hòa lẫn vào nhau thành sóng.

Như thường lệ Dương điềm tĩnh cất giọng hát trầm ấm mở đầu.

Quang Anh vào sau với đoạn rap đầy năng lượng.

Sự kết hợp bùng nổ khiến khán giả gần như vỡ òa.

Sự kết hợp trái ngược ấy tạo thành một cơn địa chấn.

Khán giả gần như đứng cả dậy, vỗ tay theo nhịp.Bản "mashup" kết thúc, cả hai nhận được những tràng pháo tay dài không dứt.

MC xuất hiện, hứng khởi mời khán giả giao lưu.Không khí thêm náo nhiệt.

Fan nữ ôm hoa, fan nam giơ banner, tất cả đều muốn tiến lại gần thần tượng.Ban đầu, vài fan nữ rụt rè tặng hoa, xin chữ ký, chụp ảnh.

Quang Anh cười thân thiện, Đăng Dương cúi người cảm ơn, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên.

Nhưng rồi...Một fan nam cao hơn Quang Anh một cái đầu bước lên cười tươi nói-"Em là fan cứng của Quang Anh từ hồi underground.

Hôm nay em muốn... thử một trò."

Chưa kịp hiểu Quang Anh đã bị anh chàng bế bổng lên .

Khán giả thấy hét vang reo hò ầm ỹ.

Quang Anh hoảng hốt tay vội bám vai fan để không ngã.Ở phía bên kia sân khấu Đăng Dương đứng chết lặng trong thoáng chốc.

Ánh mắt anh sầm lại nụ cười biến mất.

Lồng ngực nóng lên.

Dương nghĩ thầm—"Người đó nghĩ mình là ai mà được bế Quang Anh trước hàng nghìn kháng của như thế?

Cay thế nhờ"MC cười vang—"Fan nhiệt tình quá!

Quang Anh cảm giác thế nào khi được bế giữa sân khấu thế này?"

Quang Anh cười, giọng nhẹ —"Ờ... cũng bất ngờ lắm và khá vui đấy .

Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ."

Khán giả phía dưới hò hét—"Fanboy mạnh ghê!" ,
—"Quá dữ luôn"Nhưng khi quay sang Quang Anh bắt gặp ánh mắt Đăng Dương đang nhìn mình .Ánh mắt chạm phải cái nhìn của Đăng Dương sắc bén sâu thẳm, chất chứa sự ghen tuông không thể giấu.

Tim Quang Anh thoáng chững lại."

Cha này bị gì vậy trời" - Quang Anh nghĩ

Khi show kết thúc mọi người trở về phòng chờ.

Không khí ồn ào, ai cũng bàn tán cảnh fan bế Quang Anh.

Một vài nhân viên còn trêu—"Quang Anh nổi tiếng thật, hút fan nam còn mê !"

Quang Anh cười—"anh quá khen rồi"Đợi khi phòng vắng dần, Quang Anh tiến lại —"Dương sao vậy?

Nãy giờ anh im vậy"Dương ngẩng lên ánh mắt hơi tối.

Anh hỏi—"Em thấy vui hả ?

Được bế lên trước hàng nghìn khán giả thế?"

Quang Anh sững sờ —"Ơ...

đó chỉ là trò vui thôi mà.

Em còn giật mình muốn xỉu nữa.

Chỉ là fan hâm mộ thôi ."

"Nhưng em vẫn cười.

Em có biết lúc đó anh cảm thấy thế nào không?" – giọng Dương nhỏ nhưng đầy nén lại, như đè nặng không khí xung quanh.Quang Anh khựng lại.

Anh ấy đang... ghen sao?

Tim cậu bỗng đập loạn nhịp, mặt nóng bừng.

Cậu nuốt nước bọt, lí nhí—"Dương ghen hả?"

Đăng Dương im lặng vài giây, rồi thở dài.

"Anh không muốn thấy em trong vòng tay ai khác.

Chỉ vậy thôi."

Câu nói ngắn ngủi chạm vào trái tim Quang Anh.

Cậu lúng túng cười gượng, gãi đầu—"Ờ... lần sau em né là được chứ gì."

Ánh mắt Dương dịu lại.

Anh khẽ gật đầu: "Ừ.

Nhớ giữ lời."

Quang Anh nghĩa — "nhớ lúc trước Dương đâu có trẩu thế này rất điềm đạm mà , mà giờ hỡ tí giận."...

Ngày hôm sau, mạng xã hội nổ tung.

Clip "fan boy bế Quang Anh" tràn lan khắp nơi, kèm theo vô số bình luận-"Dương lúc đó rõ ràng ghen nha."

-"Cặp này chắc có gì rồi."

-"Chemistry đỉnh quá, ship liền tay!"

Hashtag #duongrhy #QuangDươngCouple leo thẳng lên top trending.

Các fanpage thi nhau cắt ghép khoảnh khắc ánh mắt của Dương dành cho Quang Anh, thêm nhạc nền lãng mạn.Quang Anh vừa lướt điện thoại vừa đỏ mặt, nửa buồn cười nửa lo lắng.

Cậu quay sang, thấy Đăng Dương đang bình thảnh ."

Anh không lo hả?

Báo chí bắt đầu đào bới rồi." – Quang Anh thì thầm.Dương đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào cậu—"Đừng để mấy lời đồn làm em sợ.

Chúng ta cứ là chính mình.

Anh ở đây lo hết."

Câu nói ấy khiến Quang Anh lặng đi.

Trong mắt Dương cậu thấy một sự kiên định dịu dàng như muốn ôm trọn cả thế giới của mình.Đêm đó khi mọi người đã ngủ, Quang Anh bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Đăng Dương—"Nghe thử đi bé ."

Đính kèm là một file ghi âm.

Mở ra, cậu nghe thấy tiếng giọng của anh —"Bé là của anh nghe chưa nha đầu ngốc"Quang bật cười—" không ngờ Dương đôi lúc lại trẻ trâu như vậy"
Hết
Huhu ghi sao thấy nó lạc lạc sao ấy 🥲.

Mọi người ráng coi nha .
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 8 : Công khai hay không


Quang Anh ngồi trên mép giường, hai bàn tay đan vào nhau.

Đăng Dương dựa vào ghế sofa, mắt dõi theo cậu bằng ánh nhìn dịu dàng quen thuộc.

"Dương nghĩ sao?" – Quang Anh phá vỡ khoảng lặng, giọng run nhẹ. – "Chuyện tụi mình... có nên công khai không?"

Đăng Dương im lặng vài giây.

Anh đứng dậy, đi đến ngồi cạnh Quang Anh vòng tay ôm lấy vai cậu.—"Anh biết em lo lắng anh cũng vậy.Nhưng yêu nhau mà cứ phải giấu giếm mãi thì... ngột ngạt lắm."

Quang Anh gục đầu vào vai anh, thở dài—
"Em sợ lắm fan sẽ phản ứng thế nào?

Họ có bỏ đi không?

Báo chí sẽ viết gì?

Em chưa đủ mạnh để đối diện hết..."

Dương siết nhẹ cánh tay cậu, như muốn truyền sức mạnh—"Anh không quan tâm người ta nói gì.

Chỉ cần em không rời xa anh ."

Những lời thì thầm ấy làm Quang Anh thấy ấm áp nhưng nỗi sợ vẫn bám chặt lấy cậu....

Họ đã là người yêu hơn ba tháng kể từ cái đêm tour ở Nha Trang, khi Quang Anh thừa nhận mình ghen và Dương khẳng định: "Anh chỉ cần em."

Kể từ đó, mỗi lần ở riêng họ không còn giữ khoảng cách nữa.

Cái nắm tay đã dài hơn, cái ôm đã siết chặt hơn, và đôi khi, cả những nụ hôn vội vàng trong hậu trường.Nhưng càng ngọt ngào bao nhiêu, Quang Anh càng lo sợ bấy nhiêu.

Trước công chúng cả hai vẫn phải diễn tròn vai đồng nghiệp, anh em thân thiết.

Một cái chạm vô tình trên sân khấu cũng có thể trở thành tâm bão dư luận."

Hay là... cứ để như bây giờ đi." – Quang Anh khẽ nói, mắt nhìn xuống sàn. – "Mình yêu nhau nhưng chỉ riêng mình biết.

Như vậy an toàn hơn."

Đăng Dương nhìn cậu rất lâu —.

"Nếu đó là điều em muốn anh sẽ tôn trọng.

Nhưng anh không hứa sẽ mãi im lặng.

Vì tình yêu này anh muốn một ngày được gọi đúng tên nó trước mặt mọi người."

Quang Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định.

Cậu không trả lời chỉ vùi mặt vào ngực anh, trái tim dằn vặt.Ngày hôm sau, báo chí lại rộ lên với một loạt hình ảnh hậu trường.

Trong đó có tấm Quang Anh và Đăng Dương ngồi sát cạnh nhau Dương nghiêng người thì thầm khiến Quang Anh cười rạng rỡ."

Không giống đồng nghiệp chút nào." – bình luận dưới bài viết tràn ngập.—"Chắc chắn họ đang hẹn hò."
—"Bao giờ công khai đây?"
—" Couple nổ rồi"Ekip quản lý lập tức họp.—"Các em phải chấm dứt mấy hành động dễ gây hiểu lầm này.

Sự nghiệp của hai đứa đang lên, đừng tự đạp đổ."

Quang Anh cúi gằm mặt.

Trong lòng cậu rối bời —"Hiểu lầm ư?

Nhưng đây đâu còn là hiểu lầm..."

Khi mọi người ra về Đăng Dương nắm tay Quang Anh bóp nhẹ như muốn trấn an.

Ánh mắt anh nói rõ — " Bảo bối đừng sợ có anh đây"...

Đêm khuya Quang Anh và Dương như thường lệ đi dạo .

Không có ai xung quanh họ mới dám nắm tay nhau.

"Anh nghĩ... nếu một ngày tụi mình công khai fan sẽ thế nào?" – Quang Anh hỏi, giọng nhỏ như sợ gió nghe thấy."

Có người sẽ sốc, có người sẽ bỏ đi.

Nhưng cũng sẽ có người ủng hộ ." – Dương trả lời bình thản.

Quang Anh cắn môi, ngón tay siết chặt tay anh hơn.—"Em chưa dám nhưng... có anh ở đây em thấy mình bớt sợ hơn."

Dương mỉm cười, kéo cậu vào vòng tay, khẽ thì thầm bên tai—"Anh sẽ che chở cho em, dù có sóng gió thế nào."...

Những ngày tiếp theo cả hai vẫn tiếp tục vẫn hát và diễn như chưa có gì.

Nhưng giữa những ánh nhìn, câu hỏi "công khai hay giữ kín" ngày một lớn.Một buổi tối khi Quang Anh mệt mỏi ngả lưng xuống giường, Đăng Dương gửi tin nhắn—"Anh sẽ không ép em khi em sẵn sàng hãy cùng anh bước ra ánh sáng.

Còn bây giờ, cứ để tình yêu này là bí mật của riêng chúng ta."

Đọc xong, Quang Anh ôm điện thoại vào ngực mắt cay xè.

Trong lòng, vừa nhẹ nhõm vừa day dứt.Cậu biết, tình yêu này không thể mãi mãi giấu kín.

Một ngày nào đó, họ sẽ phải đối diện với cả thế giới.

Nhưng hôm nay, họ vẫn chọn cách nắm tay nhau trong bóng tối tận hưởng những phút giây chỉ thuộc về hai người.Hết
Trời ơi nay ghi chưa đc 900 chữ 🥲.
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 9 : Cơn sóng đầu


Đêm diễn ở Cần thơ kết thúc muộn.

Cả đoàn trở về khách sạn trong tâm trạng phấn khích vì show cháy vé, khán giả cuồng nhiệt hơn mong đợi.

Nhưng đối với Quang Anh và Đăng Dương, đêm nay còn đặc biệt hơn đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày bận rộn, họ mới có cơ hội ở bên nhau mà không bị ai làm phiền.Phòng Quang Anh ở tầng 10, còn phòng Đăng Dương ở tầng 11.

Bình thường họ chỉ ghé qua phòng nhau đôi chút rồi lại vội vàng về để tránh bị quản lý hay nhân viên nghi ngờ.

Nhưng đêm nay, sự mệt mỏi và nỗi nhớ khiến cả hai chẳng còn muốn giữ khoảng cách nữa."

Quang anh một lát đi lên phòng anh đi nhớ em quá ." – Dương khẽ nói khi bước khỏi thang máy.Quang Anh thoáng chần chừ, nhưng ánh mắt chờ đợi của Dương khiến cậu gật đầu.Trong căn phòng ánh đèn dịu hắt xuống, cả hai buông bỏ lớp vỏ bọc thường ngày.

Dương rót nước đặt ly trước mặt Quang Anh.

Cậu mỉm cười, dựa đầu vào vai anh như tìm về nơi an toàn nhất."

Em mệt quá ." – Quang Anh thì thầm
– "Nhưng được ngồi kế Dương tự dưng thấy nhẹ hẳn."

Dương vòng tay ôm lấy cậu —"Anh cũng vậy có em anh mới thấy bình yên."

Họ ngồi yên một lúc lâu.

Rồi như không thể kìm nén Quang Anh ngẩng lên đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ.

Dương cúi xuống môi họ chạm nhau trong một nụ hôn sâu, ngọt ngào nhưng đầy khát khao.Cả thế giới ngoài kia bỗng biến mất.

Chỉ còn lại hơi thở hòa quyện nhịp và một tình yêu đã vượt khỏi giới hạn của sự giấu giếm.Nhưng đúng lúc ấy, tiếng "tách tách" khẽ vang lên.

Quang Anh giật mình quay ra cửa sổ.

Ở tòa nhà đối diện, ánh đèn chớp nháy rồi vụt tắt – giống như ánh flash máy ảnh.

Quang Anh hoảng hốt tim đập dồn dập. – "Có ai đó... chụp lại."

Đăng Dương sững người chạy đến kéo rèm cửa sổ che kín căn phòng.

Trán anh nhăn lại giọng nghiêm —"Có thể chỉ là ảo giác nhưng cũng có thể là paparazzi."

Quang Anh tái mặt.

Cậu vội vã ôm đầu—"Trời nếu hình đó lộ ra tụi mình tiêu mất."

Dương bước đến nắm lấy vai cậu —"Bình tĩnh nếu thật sự có ai chụp cũng chưa chắc họ có bằng chứng rõ ràng.

Từ giờ phải cẩn thận hơn nữa."

Quang Anh gật gật, nhưng lòng vẫn hoảng loạn.

Cậu hiểu rõ chỉ một tấm ảnh thôi cũng đủ để biến tình yêu của họ tan biến....

Hai ngày sau mạng xã hội bắt đầu râm ran.

Một tài khoản ẩn danh đăng tải tấm ảnh mờ bóng dáng hai người trong căn phòng khách sạn ngồi sát nhau trên sofa.

Dù hình mờ, nhưng ai cũng nhận ra dáng cao của Đăng Dương và kiểu tóc đặc trưng của Quang Anh.—"Đây có phải là Quang Anh và Đăng Dương không?"
—"Nhìn thân mật ghê."
—"Có khi nào tin đồn là thật?"

Hashtag #QuangDương một lần nữa leo top trending.

Có rất nhiều fan của họ nhiệt tình ủng hộ nhưng cũng có phản đối .Bình luận dậy sóng.—"Ủa, là cặp thật thì cũng đáng yêu mà."
—"Thất vọng tôi unfollow."
—"Thôi nào, yêu ai là chuyện riêng của họ."...

Đêm đó Quang Anh không tài nào ngủ được.

Tin nhắn bình luận từ fan dồn dập tràn vào điện thoại nửa ủng hộ nửa phản đối.

Cậu thấy mình như mắc kẹt giữa hai thế giới một bên là tình yêu bí mật, một bên là sự nghiệp đang rực sáng.Liệu mình có đang ích kỷ quá không?

Yêu anh nhưng lại sợ hãi đến mức muốn giấu anh mãi mãi...Bỗng cửa phòng gõ nhẹ là Dương.

Anh bước vào không nói gì chỉ ngồi xuống cạnh Quang Anh."

Anh biết em lo." – Dương khẽ nói. – "Nhưng đừng để nỗi sợ nuốt chửng chúng ta .Dù thế nào!anh cũng ở đây cùng đối mặt với em."

Quang Anh ngẩng lên đôi mắt rưng rưng—"Em sợ mất tất cả... ."

Dương kéo cậu vào lòng thì thầm bên tai—"Vậy thì đừng buông tay."

Ngày hôm sau tin tức lại bùng lên mạnh mẽ hơn.

Một số tờ báo lớn bắt đầu vào cuộc gợi ý rằng "mối quan hệ thân thiết khác thường giữa Quang Anh và Đăng Dương" là sự thật.

Quang Anh ngồi ở góc bàn tay lạnh toát.

Cậu ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Dương.

Trong ánh mắt ấy không có sợ hãi mà là trấn an .Dương mở lời — "Đây mới chỉ là cơn sóng đầu tiên nhưng nếu cùng anh tin rằng chúng ta sẽ vượt qua."

Hết
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back