Sân khấu rực sáng hàng ngàn khán giả ngồi kín chỗ, tiếng reo hò vang dội cả khán phòng.
Không khí náo nhiệt ấy khiến tim Quang Anh đập mạnh, dù cậu vốn đã quen với sân khấu.
Nhưng lần này khác.
Không chỉ vì quy mô show, mà vì người đứng chung sân khấu với Đăng Dương.Trong cánh gà, Dương chỉnh lại micro tay hơi run .Dù đã từng đứng trước nhiều khán giả nhưng cái cảm giác hồi hộp này vẫn còn.
Quang Anh liếc sang, thấy rõ sự căng thẳng trong ánh mắt ấy."
Anh rén à?" – Quang Anh hỏi giọng nửa trêu chọc nửa quan tâm.Dương bật cười — "Có chút còn em?"
"Em thì lúc nào chả sẵn sàng " – Quang Anh nhún vai nhưng bàn tay cầm mic lại siết chặt .Khoảnh khắc tiếng nhạc dạo vang lên và lời chào của MC , ánh đèn quét khắp khán phòng, cả hai hít sâu một hơi.
Cánh gà mở ra.
Sân khấu sáng bừng nhộn nhịp và họ bước ra vai kề vai.Đoạn nhạc mở đầu vang lên, Đăng Dương cất giọng hát.
Tiếng hát mượt mà, trầm ấm lan khắp không gian.
Khán giả lặng đi vài giây, rồi vỗ tay rần rần.
Quang Anh đứng ở phía sau, mắt nhìn Dương.
Có gì đó khiến cậu bỗng thấy giọng hát kia... không chỉ dành cho khán giả mà còn dành cho một ai đó.Đến lượt rap Quang Anh tiến lên đầy sự tự tin.
Giọng cậu mạnh mẽ, nhịp dồn dập.
Lời rap sắc bén nhưng ẩn chứa cảm xúc, như một mảnh đối lập đầy lôi cuốn.
Khán giả khi nhau hú hét .Nhưng trong tất cả âm thanh ấy xung quanh Quang Anh chỉ nghe rõ một điều tiếng thở đều của Đăng Dương bên cạnh mình .
Đến đoạn cao trào, hai giọng hòa vào nhau.
Và như lúc đó cả thế giới chỉ còn lại hai người vậy.
Một sự hòa hợp từng nhịp điệu từng ánh mắt.Khi bài hát kết thúc khán phòng nổ tung tiếng vỗ tay không hồi.
Đèn flash lóe sáng khắp nơi.
Cả hai nhìn nhau, thở hổn hển, nhưng khóe môi đều nở nụ cười không kìm được."
Chúng ta làm được rồi Quang Anh " – Dương thì thầm, chỉ đủ cho Quang Anh nghe."em nghĩ khán giả cũng thấy được cái 'chất đặc biệt' đó hehe" – Quang Anh đápSau hậu trường, mọi người chạy đến chúc mừng hai người .
Ai nấy đều khen —"Đúng là màn kết hợp đỉnh nhất trong show!
Hai đứa làm khán giả đứng hết cả ghế !"
Các thành viên ekip bắt đầu nhìn Quang Anh và Đăng Dương bàn tán gì đó .
Có người thì khen ngợi, nhưng cũng có vài tiếng xì xào —"Nhìn hai cậu ấy... có vẻ thân nhau quá nhỉ?"—"Ừ, ánh mắt trao qua lại cứ như phim ngôn tình ấy."—" đúng đúng như tôi tổng tài và cô vợ nhỏ"Quang Anh nghe thoáng qua hơi nhíu mày.
Nhưng khi quay sang Dương vẫn thản nhiên trò chuyện ánh mắt dịu dàng.Mọi người tán bớt .
Để lại hai người ngồi ở một góc phòng .
Dương rót nước đưa cho Quang Anh.
"Em có hay lo người ta nghĩ gì không?" – Dương hỏi.
Quang Anh ngạc nhiên— "Ý anh là... chuyện họ đồn thổi à?"
"Lẽ thế ." – Dương gật đầu.
Quang Anh cười nhạt. —"Người ta thích nói gì thì nói kệ họ .Em quen rồi."
Nhưng trong lòng cậu, vẫn có chút gì đó.Vì lần này tin đồn không chỉ về âm nhạc, mà còn chạm đến điều gì đó sâu hơn.
Dương im lặng một lúc, rồi nói —"Anh thì nghĩ nếu mình sống đúng với cảm xúc thì mấy lời xì xào kia chẳng đáng để bận tâm."
Quang Anh nhìn chằm chằm vào Dương, lòng dậy lên cảm xúc khó tả.
Cậu muốn hỏi .
Anh Dương đang ám chỉ điều gì sao?
Hay chỉ nói vu vơ thôi .
Nhưng cuối cùng lại im chỉ nhấp một ngụm nước.
Sau khi show kết thúc, cả đoàn kéo nhau đi chơi ăn uống.Nhưng Quang Anh định trốn lấy cớ mệt để về sớm.
Thật ra, cậu chỉ muốn một mình.
Nhưng khi vừa ra quán thì Dương gọi lại ngay đằng sau .
"Quang Anh, chờ anh với."— Dương vừa nói vừa chạy tới
Quang Anh quay lại thấy Dương chạy tới hơi thở gấp.
"Anh cũng không thích mấy bữa tiệc ồn ào lắm.
Đi dạo cùng nhau chút nhé?"— Dương nhẹ nhàng nói
Cả hai bước chậm rãi trên con phố .
Đêm Hà Nội mùa thu lạnh, lá rơi lác đác dưới ánh đèn đường.
Quang Anh kéo mũ xuống thấp, còn Dương đút tay vào túi áo khoác.
Không ai nói gì một lúc lâu, chỉ nghe tiếng bước chân vang khẽ.
Cuối cùng, Dương cất giọng — "Anh nhớ hồi đầu em nhìn anh như kiểu muốn... bỏ trốn khỏi màn kết hợp này."
Quang Anh bật cười —" tại em thấy ballad với rap như hai thế giới."
"Bây giờ thì... có lẽ em đã tìm được một thứ gì đó khác.
Một thứ khiến em muốn ở lại." – Quang Anh buột miệng.
Dương nghiêng đầu, mắt sáng dưới ánh đèn—"Thứ gì đó... là gì"
Cả hai dừng bước, Dương nghiêng đầu .
Tim Quang Anh đập dồn dập.
Cậu sợ không phải sợ nếu nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.
Cuối cùng, cậu chỉ nói lảng — "Là âm nhạc.
Là sự ăn ý mà chúng ta vừa tạo ra."
Dương nhìn sâu vào mắt Quang Anh như thể muốn tìm kiếm điều gì đó.
Một lúc sau, cậu khẽ mỉm cười. —"Âm nhạc...
ừ, cũng đúng."
Nhưng trong nụ cười ấy, có chút gì đó khác lạ như ẩn chứa một lời chưa nói ra được .
Khi về phòng cả hai cùng đứng trước cửa phòng.
Không khí có chút lúng túng.
"Ngủ ngon nhé." – Dương nói.
"Anh cũng ngủ ngon." – Quang Anh đáp, quay vào.
Nhưng suốt đêm hôm đó Quang Anh không ngủ được.
Tiếng vỗ tay của khán giả, ánh mắt của Dương, lời thì thầm sau hậu trường... tất cả cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.
Cậu biết, có một điều gì đó đang lớn dần trong tim mình một điều mà cậu chưa dám gọi tên.
Hết