- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 5 : Chưa giám nói
Chương 5 : Chưa giám nói
Sau cơn bùng nổ của Đăng Dương và Quang Anh ban tổ chức quyết định mở một tour diễn nhỏ qua một số tỉnh thành lớn.
Quang Anh và Đăng Dương dĩ nhiên trở thành tâm điểm .
Cả hai sẽ hát chung ít nhất ba ca khúc trong mỗi đêm diễn, ngoài ra còn có những tiết mục riêng.Chuyến đi xa đầu tiên bắt đầu dài gần mười tiếng từ Hà Nội vào Đà Nẵng.
Cả đoàn hơn hai mươi người trên chiếc xe lớn ai nấy đều chuẩn bị gối, tai nghe, đồ ăn vặt cho chuyến đi.
Quang Anh chọn một chỗ gần cửa sổ, đội mũ trùm kín tai nghe bật nhạc rap.
Nhưng chỉ ít phút sau Đăng Dương đã ngồi xuống cạnh cậu, tay cầm cốc cà phê nóng."
Ngồi đây cho đỡ lạnh thôi ." – Dương nói, nhẹ nhàng như thói quen.Quang Anh thoáng ngạc nhiên.
"Anh không ngồi với ekip à?"
"Ngồi đâu cũng vậy mà với lại anh thích ngồi cạnh Quang Anh hơn." – Dương đáp thản nhiên rồi nhấp một ngụm cà phê.Tim Quang Anh thoáng loạn nhịp.
Cậu quay mặt ra cửa sổ"Ùm anh thích thì cứ ngồi" — Quang Anh đáp lại .
Con đường dài bất tận những hàng cây lùi dần về phía sau.
Nhưng trong lòng cậu, mọi thứ lại như dồn lại ở khoảnh khắc này.Chuyến xe kéo dài đến giữa trưa cả đoàn dừng lại ăn uống .
Một vài fan đã biết tin chờ ngoài quán tay cầm banner.
Họ hò hét khi thấy Quang Anh và Dương cùng bước xuống."
Ôi trời ơi, couple đây rồi!" – một fan nữ la lên.
"Nhìn kìa Quang Anh - Đăng Dương Dương kìa!" – những tiếng khác hùa theo.Quang Anh hơi khựng lại.
Cậu không giỏi che giấu cảm xúc gương mặt thoáng cứng.
Nhưng Dương chỉ cười vẫy tay chào fan rồi nghiêng người thì thầm—"Cứ coi như họ đang cổ vũ mình thôi."
Câu nói giản đơn ấy khiến Quang Anh thở phào.
Cậu chưa quen với việc bị gọi là "couple" công khai, nhưng cái cách Dương xử lý khiến cậu thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn.Đêm diễn ở Đà Nẵng rực rỡ ánh đèn.
Khán giả hò reo không ngừng khi Quang Anh và Dương xuất hiện.
Sự ăn ý trên sân khấu ngày một rõ rệt không còn gượng gạo mà như hai mảnh ghép đã quen thuộc.
Mỗi ánh mắt trao nhau, mỗi nụ cười khẽ đều khiến fan phía dưới hét vang.Hú hú Khi show kết thúc cả đoàn trở về khách sạn.
Dương gõ cửa phòng Quang Anh —"Đi dạo không?
Đêm biển đẹp lắm Quang Anh ơi ."
Quang Anh thoáng do dự nhưng rồi gật đầu.
Cả hai cùng bước ra bờ biển sóng vỗ gió thổi mằn mặn.
Thành phố phía xa sáng đèn, phản chiếu trên mặt nước lung linh."
Lâu lắm rồi anh mới thấy biển về đêm." – Dương nói "Em cũng vậy.
Bình thường toàn quanh quẩn trong phòng thu, sân khấu, chả có lúc nào được thảnh thơi." – Quang Anh đáp, mắt nhìn xa xăm.Một lúc cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng sóng.
Rồi Dương quay sang hỏi khẽ—"Quang Anh...
Em có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu không có âm nhạc em sẽ là ai không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Quang Anh khựng lại .
Cậu suy một lát rồi nói —"Có lẽ em sẽ là một thằng nhóc vô danh nào đó .Âm nhạc là thứ duy nhất khiến em thấy mình có ý nghĩa."
Dương nhìn cậu chăm chú ánh mắt như phản chiếu ánh trăng.— "Anh cũng vậy.
Nhưng đôi khi anh nghĩ... có những thứ còn quan trọng hơn cả âm nhạc."
"Thứ gì cơ?" – Quang Anh ngạc nhiên."
Những người ở bên mình.
Những người mình không muốn đánh mất." – Dương trả lời giọng khẽ theo gió thoảng.Trái tim Quang Anh run lên.
Trong giây lát, cậu muốn nói -"Em cũng không muốn mất anh."
Nhưng lời ấy mắc kẹt trong cổ họng .Thay vào đó cậu cúi đầu nhặt một vỏ sò ném xuống biển."
Nghe anh triết lý ghê." – Quang Anh cố gượng cười ...
Chuyến đi kéo dài thêm vài ngày.
Ở mỗi thành phố họ lại có thêm những khoảnh khắc riêng ,cùng ngồi viết nhạc trong phòng khách sạn cùng ăn đêm sau show, thậm chí cùng ngủ gục trên chuyến xe .Một buổi tối khi cả đoàn đang ăn uống .Quang Anh để ý thấy một nữ ca sĩ trong đoàn ngồi cạnh Dương, liên tục nói cười.
Cô ấy thỉnh thoảng còn đặt tay lên vai anh, thân thiết quá mức rồi.Ngực Quang Anh thoáng nhói lên.
Cậu không nói gì chỉ im lặng ăn.
Nhưng ánh mắt vô thức cứ dõi theo .Dương không để tâm lắm vẫn cười xã giao với cô gái kia .
Nhưng với Quang Anh cảnh tượng ấy như gai cắm vào tim.Khi trở về khách sạn Quang Anh bước đi nhanh!định về phòng .Nhưng Dương đã gọi lại—"Quang Anh, chờ đã."
Cậu dừng bước, nhưng không quay lại.
"Em giận à?" – giọng Dương bình thản."
Giận gì?
Em đâu có lý do gì để giận." – Quang Anh đáp nhưng giọng đã cứng.Dương bước lại gần —.
"Anh biết mà em ghen đúng không?"
Quang Anh quay phắt sang, mắt trợn lên — "Ai ghen?
Anh nói em ấy hả ?."
Dương nhìn cậu rồi khẽ lắc đầu.— "Nếu không có gì!thì em đã không phản ứng như vậy."
Khoảnh khắc ấy, Quang Anh thấy mình như bị lột trần.
Tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng.
Nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ ngoài cứng rắn Dương thở dài, giọng dịu lại—"Anh không thích kiểu thân mật giả lả đó đâu.
Đừng nghĩ lung tung người anh muốn dành thời gian cùng... vốn dĩ đã rõ ràng."
Quang Anh ngẩn người, mắt mở to.
Nhưng khi muốn hỏi tiếp Dương đã khẽ vỗ vai mỉm cười rồi quay vào phòng.Còn lại một mình giữa hành lang vắng, Quang Anh ngồi phịch xuống .
Trong lòng cậu rối như tơ vò.
Lời nói của Dương... có nghĩa là gì?
Là ám chỉ cậu sao?
Hay chỉ là một câu trấn an?Dù thế nào Quang Anh biết một điều càng đi xa cùng nhau khoảng cách giữa hai người không những không xa mà đang ngày càng gần đến mức khó che giấu.
Hết