Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]

[BOT] Mê Truyện Dịch
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 5 : Chưa giám nói


Sau cơn bùng nổ của Đăng Dương và Quang Anh ban tổ chức quyết định mở một tour diễn nhỏ qua một số tỉnh thành lớn.

Quang Anh và Đăng Dương dĩ nhiên trở thành tâm điểm .

Cả hai sẽ hát chung ít nhất ba ca khúc trong mỗi đêm diễn, ngoài ra còn có những tiết mục riêng.Chuyến đi xa đầu tiên bắt đầu dài gần mười tiếng từ Hà Nội vào Đà Nẵng.

Cả đoàn hơn hai mươi người trên chiếc xe lớn ai nấy đều chuẩn bị gối, tai nghe, đồ ăn vặt cho chuyến đi.

Quang Anh chọn một chỗ gần cửa sổ, đội mũ trùm kín tai nghe bật nhạc rap.

Nhưng chỉ ít phút sau Đăng Dương đã ngồi xuống cạnh cậu, tay cầm cốc cà phê nóng."

Ngồi đây cho đỡ lạnh thôi ." – Dương nói, nhẹ nhàng như thói quen.Quang Anh thoáng ngạc nhiên.

"Anh không ngồi với ekip à?"

"Ngồi đâu cũng vậy mà với lại anh thích ngồi cạnh Quang Anh hơn." – Dương đáp thản nhiên rồi nhấp một ngụm cà phê.Tim Quang Anh thoáng loạn nhịp.

Cậu quay mặt ra cửa sổ"Ùm anh thích thì cứ ngồi" — Quang Anh đáp lại .

Con đường dài bất tận những hàng cây lùi dần về phía sau.

Nhưng trong lòng cậu, mọi thứ lại như dồn lại ở khoảnh khắc này.Chuyến xe kéo dài đến giữa trưa cả đoàn dừng lại ăn uống .

Một vài fan đã biết tin chờ ngoài quán tay cầm banner.

Họ hò hét khi thấy Quang Anh và Dương cùng bước xuống."

Ôi trời ơi, couple đây rồi!" – một fan nữ la lên.

"Nhìn kìa Quang Anh - Đăng Dương Dương kìa!" – những tiếng khác hùa theo.Quang Anh hơi khựng lại.

Cậu không giỏi che giấu cảm xúc gương mặt thoáng cứng.

Nhưng Dương chỉ cười vẫy tay chào fan rồi nghiêng người thì thầm—"Cứ coi như họ đang cổ vũ mình thôi."

Câu nói giản đơn ấy khiến Quang Anh thở phào.

Cậu chưa quen với việc bị gọi là "couple" công khai, nhưng cái cách Dương xử lý khiến cậu thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn.Đêm diễn ở Đà Nẵng rực rỡ ánh đèn.

Khán giả hò reo không ngừng khi Quang Anh và Dương xuất hiện.

Sự ăn ý trên sân khấu ngày một rõ rệt không còn gượng gạo mà như hai mảnh ghép đã quen thuộc.

Mỗi ánh mắt trao nhau, mỗi nụ cười khẽ đều khiến fan phía dưới hét vang.Hú hú Khi show kết thúc cả đoàn trở về khách sạn.

Dương gõ cửa phòng Quang Anh —"Đi dạo không?

Đêm biển đẹp lắm Quang Anh ơi ."

Quang Anh thoáng do dự nhưng rồi gật đầu.

Cả hai cùng bước ra bờ biển sóng vỗ gió thổi mằn mặn.

Thành phố phía xa sáng đèn, phản chiếu trên mặt nước lung linh."

Lâu lắm rồi anh mới thấy biển về đêm." – Dương nói "Em cũng vậy.

Bình thường toàn quanh quẩn trong phòng thu, sân khấu, chả có lúc nào được thảnh thơi." – Quang Anh đáp, mắt nhìn xa xăm.Một lúc cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng sóng.

Rồi Dương quay sang hỏi khẽ—"Quang Anh...

Em có bao giờ nghĩ đến chuyện nếu không có âm nhạc em sẽ là ai không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Quang Anh khựng lại .

Cậu suy một lát rồi nói —"Có lẽ em sẽ là một thằng nhóc vô danh nào đó .Âm nhạc là thứ duy nhất khiến em thấy mình có ý nghĩa."

Dương nhìn cậu chăm chú ánh mắt như phản chiếu ánh trăng.— "Anh cũng vậy.

Nhưng đôi khi anh nghĩ... có những thứ còn quan trọng hơn cả âm nhạc."

"Thứ gì cơ?" – Quang Anh ngạc nhiên."

Những người ở bên mình.

Những người mình không muốn đánh mất." – Dương trả lời giọng khẽ theo gió thoảng.Trái tim Quang Anh run lên.

Trong giây lát, cậu muốn nói -"Em cũng không muốn mất anh."

Nhưng lời ấy mắc kẹt trong cổ họng .Thay vào đó cậu cúi đầu nhặt một vỏ sò ném xuống biển."

Nghe anh triết lý ghê." – Quang Anh cố gượng cười ...

Chuyến đi kéo dài thêm vài ngày.

Ở mỗi thành phố họ lại có thêm những khoảnh khắc riêng ,cùng ngồi viết nhạc trong phòng khách sạn cùng ăn đêm sau show, thậm chí cùng ngủ gục trên chuyến xe .Một buổi tối khi cả đoàn đang ăn uống .Quang Anh để ý thấy một nữ ca sĩ trong đoàn ngồi cạnh Dương, liên tục nói cười.

Cô ấy thỉnh thoảng còn đặt tay lên vai anh, thân thiết quá mức rồi.Ngực Quang Anh thoáng nhói lên.

Cậu không nói gì chỉ im lặng ăn.

Nhưng ánh mắt vô thức cứ dõi theo .Dương không để tâm lắm vẫn cười xã giao với cô gái kia .

Nhưng với Quang Anh cảnh tượng ấy như gai cắm vào tim.Khi trở về khách sạn Quang Anh bước đi nhanh!định về phòng .Nhưng Dương đã gọi lại—"Quang Anh, chờ đã."

Cậu dừng bước, nhưng không quay lại.

"Em giận à?" – giọng Dương bình thản."

Giận gì?

Em đâu có lý do gì để giận." – Quang Anh đáp nhưng giọng đã cứng.Dương bước lại gần —.

"Anh biết mà em ghen đúng không?"

Quang Anh quay phắt sang, mắt trợn lên — "Ai ghen?

Anh nói em ấy hả ?."

Dương nhìn cậu rồi khẽ lắc đầu.— "Nếu không có gì!thì em đã không phản ứng như vậy."

Khoảnh khắc ấy, Quang Anh thấy mình như bị lột trần.

Tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng.

Nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ ngoài cứng rắn Dương thở dài, giọng dịu lại—"Anh không thích kiểu thân mật giả lả đó đâu.

Đừng nghĩ lung tung người anh muốn dành thời gian cùng... vốn dĩ đã rõ ràng."

Quang Anh ngẩn người, mắt mở to.

Nhưng khi muốn hỏi tiếp Dương đã khẽ vỗ vai mỉm cười rồi quay vào phòng.Còn lại một mình giữa hành lang vắng, Quang Anh ngồi phịch xuống .

Trong lòng cậu rối như tơ vò.

Lời nói của Dương... có nghĩa là gì?

Là ám chỉ cậu sao?

Hay chỉ là một câu trấn an?Dù thế nào Quang Anh biết một điều càng đi xa cùng nhau khoảng cách giữa hai người không những không xa mà đang ngày càng gần đến mức khó che giấu.

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 6 : Ghen tuông và thú nhận


Tour diễn đã đi được hơn nửa chặng đường.

Mỗi đêm nhạc lại mang đến cho Quang Anh và Đăng Dương những cảm xúc khác nhau hứng khởi, mệt mỏi, hạnh phúc và đôi khi là... những rung động khó nói thành lời.

Nếu như trên sân khấu họ vẫn là cặp đôi ăn ý, khiến khán giả reo hò vì sự kết hợp hoàn hảo thì ở phía sau cánh gà, trong lòng Quang Anh bắt đầu xuất hiện một mối bận tâm thứ cảm xúc chưa từng trải qua trước đây "ghen tuông".Buổi giao lưu với fanSau đêm diễn thành công ở Nha Trang, đoàn tổ chức một buổi giao lưu nhỏ với khán giả tại quán cà phê ven biển.

Không gian được trang trí nhẹ nhàng đèn vàng, vài chậu cây nhỏ, tiếng sóng biển vọng.Fan ngồi thành từng nhóm nhỏ, hồi hộp chờ thần tượng bước vào.Khi Quang Anh và Đăng Dương xuất hiện, cả căn phòng như bùng nổ.

Tiếng vỗ tay tiếng gọi tên vang lên không ngớt.

Dương vẫn giữ nụ cười quen thuộc chào từng nhóm, cúi đầu cảm ơn những món quà nhỏ xinh.

Quang Anh thì chỉ cười nhẹ và ký tặng cho fan.

Điều khiến Quang Anh khó chịu chính là cảnh tượng Dương bị bao quanh bởi một nhóm fan nữ ai cũng ríu rít hỏi han, khen ngợi.

Một cô gái còn bạo dạn đặt tay lên vai anh, thì thầm điều gì đó khiến Dương bật cười.

"Anh ta cười nhiều thế làm gì"– Quang Anh bặm môi

Có fan nam tiến đến chỗ Quang Anh, rụt rè đưa quyển sổ để xin chữ ký.

Cậu mỉm cười, cố tỏ ra bình thản—"Cảm ơn em.

Cố gắng học tốt nhé."

Nhưng trong lúc ký tên, ánh mắt cậu vẫn lén nhìn sang Dương.

Hình ảnh ấy cứ như một cái gai trong mắt.

...

Buổi giao lưu kết thúc muộn khi về khách sạn trong tiếng cười nói.

Ai cũng mệt nên nhanh chóng về phòng nghỉ.

Quang Anh đang đi về phòng thì ở hành lang tầng ba cậu bất ngờ bắt gặp một cảnh khiến bước chân khựng lại.

Đăng Dương đang đứng nói chuyện với một cô gái.

Rõ ràng không phải nhân viên đoàn, cũng không phải fan trong buổi giao lưu ban nãy.

Cô gái ấy đưa cho Dương một chiếc hộp nhỏ hai tay nắm chặt tay anh, ánh mắt đầy tha thiết.

Một luồng nóng bừng tràn khắp người Quang Anh không nghĩ ngợi, cậu bước nhanh đến.

"Dương muộn rồi.

Anh còn đứng đây làm gì?" – giọng Quang Anh vang lên

Cô gái giật mình vội buông tay.

Đăng Dương thoáng ngạc nhiên nhưng mỉm cười nhận món quà và gật đầu xã giao—"Cảm ơn em nhưng anh phải đi rồi."

Cô gái đỏ mặt lí nhí chào rồi quay đi.

Khi chỉ còn hai người Quang Anh lập tức quay sang nói —"Anh định đứng tán gẫu với fan ngoài hành lang giữa đêm khuya thế này à?"

Dương nhún vai giọng bình thản—"Họ chỉ muốn tặng quà thôi.

Có gì nghiêm trọng đâu."

"Không nghiêm trọng?

Người ta nắm tay anh, cười nói kiểu đó mà không nghiêm trọng?" – Quang Anh cất giọng gay gắt

Dương nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt bình tĩnh đến lạ. —"Quang Anh... em đang ghen đúng không?"

Quang Anh sững người.

Từ "ghen" vang lên như tiếng sét.

Cậu muốn phản bác nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Lát sau, cậu cố gắng nặn ra một câu—"Đừng nói linh tinh.

Em chẳng có lý do gì để ghen cả."

Dương mỉm cười, nhẹ nhàng mà sắc bén.

"Nếu em không ghen, thì sao lại phản ứng mạnh như vậy?"

Quang Anh đỏ mặt, siết chặt nắm tay.

Cậu quay đi, giấu ánh mắt rối loạn.

...

Đêm diễn hôm sau, cả hai phải song ca ca khúc Khoảng trời chung.

Bình thường, đây là tiết mục ăn ý nhất khán giả reo hò khi họ nhìn nhau trên sân khấu.

Nhưng hôm nay, Quang Anh tránh ánh mắt Dương.

Rap vẫn trôi chảy, giọng hát của Dương vẫn ngọt ngào, nhưng khán giả tinh ý cũng nhận ra sự thiếu kết nối.

Sau hậu trường cả hai bị kéo lại —"Các em làm sao thế?

Sân khấu là nơi khán giả cảm nhận năng lượng.

Nếu cứ căng thẳng thế này, show sẽ mất hết cảm xúc."

Quang Anh im lặng chỉ cúi đầu.

Dương gật đầu đáp—"Bọn em sẽ điều chỉnh lại."

Khi ra khỏi phòng, khoảng lặng bao trùm.

Quang Anh định nói gì đó, nhưng lời lại tắc trong cổ.

...

Đêm muộn Quang Anh ra ban công khách sạn ngồi bệt xuống sàn.

Ngoài kia biển rì rào, ánh trăng soi sáng mặt nước.

Cậu thở dài, trong lòng ngổn ngang.

Bất chợt có tiếng bước chân.

Đăng Dương xuất hiện tay cầm thêm lon nước.

Anh ngồi xuống cạnh, không hỏi gì nhiều chỉ lặng lẽ đưa lon cho Quang Anh.

"Anh biết em ở đây mà." – giọng Dương nhẹ nhàng.

Một lúc lâu cả hai im lặng Dương lên tiếng trước—"Anh xin lỗi nếu khiến em thấy khó chịu.

Nhưng em hiểu mà anh không thể né fan hoàn toàn được."

Quang Anh siết chặt lon nước mắt nhìn xuống.

Giọng cậu khàn khàn nhưng lần này không kìm nén nữa .

"Em không thích khi thấy người khác chạm vào anh.

Không thích khi anh cười với họ cảm giác... như anh không còn thuộc về em."

Lời vừa thốt ra, tim Quang Anh thắt lại.

Đó là sự thừa nhận nửa vời, vừa run rẩy vừa thật lòng.

Đăng Dương sững lại rồi khẽ mỉm cười.

Anh xoay người, nhìn thẳng vào Quang Anh —"Anh hiểu nhưng em yên tâm.

Anh không bao giờ để ai khác quan trọng bằng em."

Trái tim Quang Anh chấn động.

Đôi mắt cậu mở to nhưng ngay lập tức quay đi che giấu.— "Anh...

đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm."

Dương nghiêng đầu, mỉm cười— "Nếu là sự thật thì đâu phải hiểu lầm."

Không khí như ngừng lại.

Quang Anh đứng dậy cười đi vào phòng—"Em phải ngủ mai còn diễn."
— " có gì mai gặp nhá Dương"

Cánh cửa khép lại để lại Đăng Dương ngồi một mình ngoài ban công.

Anh bật cười .

Em cũng đã chịu thừa nhận rồi, Quang Anh.

Trong phòng Quang Anh nằm dài trên giường, tim vẫn đập loạn.

Câu nói của Dương cứ vang lên trong đầu

" Anh không bao giờ để ai khác quan trọng bằng em."

Cậu chôn mặt vào gối cố ngăn mình nghĩ tiếp.

Nhưng càng ngăn ký ức càng ùa về ánh mắt của Dương trên sân khấu, bàn tay siết nhẹ lúc tập luyện, nụ cười dịu dàng mỗi khi thấy cậu bối rối.

Đúng vậy, Quang Anh đã biết được mối qua hệ của mình và Dương .

Không là đồng nghiệp nữa mà là mối quan hệ khác .

Ngoài kia, sóng biển vẫn đều đặn vỗ vào bờ.

Còn trong lòng Quang Anh như ngọn bùng lên, nhưng cũng chính nó đã soi sáng một sự thật cậu đã chính thức yêu rồi .

Hết
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 7 : Bước ngoặt


Khoảng 1 tháng sau Tour diễn đến TP.

Hồ Chí Minh đã đến điểm dừng chân lớn nhất.Trong hậu trường, Quang Anh ngồi trước gương, hít sâu liên tục để giữ bình tĩnh.

Cậu lén liếc nhìn sang Đăng Dương trông vẫn điềm đạm như mọi khi .

Chỉ một ánh mắt thoáng nhìn sang và câu nói nhỏ nhẹ của anh cũng đủ khiến tim Quang Anh dịu đi."

Đừng lo.

Lên sân khấu có anh ở đây."

Dương nói ....

Hội trường chật kín người tiếng reo hò vang dậy ngay từ khi chương trình chưa bắt đầu.

Không khí nóng bỏng đến mức mọi thành viên đoàn đều căng thẳng.Quang Anh và Đăng Dương có ba tiết mục chung, trong đó tiết mục cuối được xem là "bom tấn"một bản ballad ngọt ngào và rap mạnh mẽ.Khi bước ra ánh đèn rọi xuống, hàng nghìn ánh mắt hướng lên, tiếng gọi "Quang Anh!

Đăng Dương!" hòa lẫn vào nhau thành sóng.

Như thường lệ Dương điềm tĩnh cất giọng hát trầm ấm mở đầu.

Quang Anh vào sau với đoạn rap đầy năng lượng.

Sự kết hợp bùng nổ khiến khán giả gần như vỡ òa.

Sự kết hợp trái ngược ấy tạo thành một cơn địa chấn.

Khán giả gần như đứng cả dậy, vỗ tay theo nhịp.Bản "mashup" kết thúc, cả hai nhận được những tràng pháo tay dài không dứt.

MC xuất hiện, hứng khởi mời khán giả giao lưu.Không khí thêm náo nhiệt.

Fan nữ ôm hoa, fan nam giơ banner, tất cả đều muốn tiến lại gần thần tượng.Ban đầu, vài fan nữ rụt rè tặng hoa, xin chữ ký, chụp ảnh.

Quang Anh cười thân thiện, Đăng Dương cúi người cảm ơn, mọi thứ đều diễn ra tự nhiên.

Nhưng rồi...Một fan nam cao hơn Quang Anh một cái đầu bước lên cười tươi nói-"Em là fan cứng của Quang Anh từ hồi underground.

Hôm nay em muốn... thử một trò."

Chưa kịp hiểu Quang Anh đã bị anh chàng bế bổng lên .

Khán giả thấy hét vang reo hò ầm ỹ.

Quang Anh hoảng hốt tay vội bám vai fan để không ngã.Ở phía bên kia sân khấu Đăng Dương đứng chết lặng trong thoáng chốc.

Ánh mắt anh sầm lại nụ cười biến mất.

Lồng ngực nóng lên.

Dương nghĩ thầm—"Người đó nghĩ mình là ai mà được bế Quang Anh trước hàng nghìn kháng của như thế?

Cay thế nhờ"MC cười vang—"Fan nhiệt tình quá!

Quang Anh cảm giác thế nào khi được bế giữa sân khấu thế này?"

Quang Anh cười, giọng nhẹ —"Ờ... cũng bất ngờ lắm và khá vui đấy .

Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ."

Khán giả phía dưới hò hét—"Fanboy mạnh ghê!" ,
—"Quá dữ luôn"Nhưng khi quay sang Quang Anh bắt gặp ánh mắt Đăng Dương đang nhìn mình .Ánh mắt chạm phải cái nhìn của Đăng Dương sắc bén sâu thẳm, chất chứa sự ghen tuông không thể giấu.

Tim Quang Anh thoáng chững lại."

Cha này bị gì vậy trời" - Quang Anh nghĩ

Khi show kết thúc mọi người trở về phòng chờ.

Không khí ồn ào, ai cũng bàn tán cảnh fan bế Quang Anh.

Một vài nhân viên còn trêu—"Quang Anh nổi tiếng thật, hút fan nam còn mê !"

Quang Anh cười—"anh quá khen rồi"Đợi khi phòng vắng dần, Quang Anh tiến lại —"Dương sao vậy?

Nãy giờ anh im vậy"Dương ngẩng lên ánh mắt hơi tối.

Anh hỏi—"Em thấy vui hả ?

Được bế lên trước hàng nghìn khán giả thế?"

Quang Anh sững sờ —"Ơ...

đó chỉ là trò vui thôi mà.

Em còn giật mình muốn xỉu nữa.

Chỉ là fan hâm mộ thôi ."

"Nhưng em vẫn cười.

Em có biết lúc đó anh cảm thấy thế nào không?" – giọng Dương nhỏ nhưng đầy nén lại, như đè nặng không khí xung quanh.Quang Anh khựng lại.

Anh ấy đang... ghen sao?

Tim cậu bỗng đập loạn nhịp, mặt nóng bừng.

Cậu nuốt nước bọt, lí nhí—"Dương ghen hả?"

Đăng Dương im lặng vài giây, rồi thở dài.

"Anh không muốn thấy em trong vòng tay ai khác.

Chỉ vậy thôi."

Câu nói ngắn ngủi chạm vào trái tim Quang Anh.

Cậu lúng túng cười gượng, gãi đầu—"Ờ... lần sau em né là được chứ gì."

Ánh mắt Dương dịu lại.

Anh khẽ gật đầu: "Ừ.

Nhớ giữ lời."

Quang Anh nghĩa — "nhớ lúc trước Dương đâu có trẩu thế này rất điềm đạm mà , mà giờ hỡ tí giận."...

Ngày hôm sau, mạng xã hội nổ tung.

Clip "fan boy bế Quang Anh" tràn lan khắp nơi, kèm theo vô số bình luận-"Dương lúc đó rõ ràng ghen nha."

-"Cặp này chắc có gì rồi."

-"Chemistry đỉnh quá, ship liền tay!"

Hashtag #duongrhy #QuangDươngCouple leo thẳng lên top trending.

Các fanpage thi nhau cắt ghép khoảnh khắc ánh mắt của Dương dành cho Quang Anh, thêm nhạc nền lãng mạn.Quang Anh vừa lướt điện thoại vừa đỏ mặt, nửa buồn cười nửa lo lắng.

Cậu quay sang, thấy Đăng Dương đang bình thảnh ."

Anh không lo hả?

Báo chí bắt đầu đào bới rồi." – Quang Anh thì thầm.Dương đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào cậu—"Đừng để mấy lời đồn làm em sợ.

Chúng ta cứ là chính mình.

Anh ở đây lo hết."

Câu nói ấy khiến Quang Anh lặng đi.

Trong mắt Dương cậu thấy một sự kiên định dịu dàng như muốn ôm trọn cả thế giới của mình.Đêm đó khi mọi người đã ngủ, Quang Anh bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Đăng Dương—"Nghe thử đi bé ."

Đính kèm là một file ghi âm.

Mở ra, cậu nghe thấy tiếng giọng của anh —"Bé là của anh nghe chưa nha đầu ngốc"Quang bật cười—" không ngờ Dương đôi lúc lại trẻ trâu như vậy"
Hết
Huhu ghi sao thấy nó lạc lạc sao ấy 🥲.

Mọi người ráng coi nha .
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 8 : Công khai hay không


Quang Anh ngồi trên mép giường, hai bàn tay đan vào nhau.

Đăng Dương dựa vào ghế sofa, mắt dõi theo cậu bằng ánh nhìn dịu dàng quen thuộc.

"Dương nghĩ sao?" – Quang Anh phá vỡ khoảng lặng, giọng run nhẹ. – "Chuyện tụi mình... có nên công khai không?"

Đăng Dương im lặng vài giây.

Anh đứng dậy, đi đến ngồi cạnh Quang Anh vòng tay ôm lấy vai cậu.—"Anh biết em lo lắng anh cũng vậy.Nhưng yêu nhau mà cứ phải giấu giếm mãi thì... ngột ngạt lắm."

Quang Anh gục đầu vào vai anh, thở dài—
"Em sợ lắm fan sẽ phản ứng thế nào?

Họ có bỏ đi không?

Báo chí sẽ viết gì?

Em chưa đủ mạnh để đối diện hết..."

Dương siết nhẹ cánh tay cậu, như muốn truyền sức mạnh—"Anh không quan tâm người ta nói gì.

Chỉ cần em không rời xa anh ."

Những lời thì thầm ấy làm Quang Anh thấy ấm áp nhưng nỗi sợ vẫn bám chặt lấy cậu....

Họ đã là người yêu hơn ba tháng kể từ cái đêm tour ở Nha Trang, khi Quang Anh thừa nhận mình ghen và Dương khẳng định: "Anh chỉ cần em."

Kể từ đó, mỗi lần ở riêng họ không còn giữ khoảng cách nữa.

Cái nắm tay đã dài hơn, cái ôm đã siết chặt hơn, và đôi khi, cả những nụ hôn vội vàng trong hậu trường.Nhưng càng ngọt ngào bao nhiêu, Quang Anh càng lo sợ bấy nhiêu.

Trước công chúng cả hai vẫn phải diễn tròn vai đồng nghiệp, anh em thân thiết.

Một cái chạm vô tình trên sân khấu cũng có thể trở thành tâm bão dư luận."

Hay là... cứ để như bây giờ đi." – Quang Anh khẽ nói, mắt nhìn xuống sàn. – "Mình yêu nhau nhưng chỉ riêng mình biết.

Như vậy an toàn hơn."

Đăng Dương nhìn cậu rất lâu —.

"Nếu đó là điều em muốn anh sẽ tôn trọng.

Nhưng anh không hứa sẽ mãi im lặng.

Vì tình yêu này anh muốn một ngày được gọi đúng tên nó trước mặt mọi người."

Quang Anh ngước lên, bắt gặp ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định.

Cậu không trả lời chỉ vùi mặt vào ngực anh, trái tim dằn vặt.Ngày hôm sau, báo chí lại rộ lên với một loạt hình ảnh hậu trường.

Trong đó có tấm Quang Anh và Đăng Dương ngồi sát cạnh nhau Dương nghiêng người thì thầm khiến Quang Anh cười rạng rỡ."

Không giống đồng nghiệp chút nào." – bình luận dưới bài viết tràn ngập.—"Chắc chắn họ đang hẹn hò."
—"Bao giờ công khai đây?"
—" Couple nổ rồi"Ekip quản lý lập tức họp.—"Các em phải chấm dứt mấy hành động dễ gây hiểu lầm này.

Sự nghiệp của hai đứa đang lên, đừng tự đạp đổ."

Quang Anh cúi gằm mặt.

Trong lòng cậu rối bời —"Hiểu lầm ư?

Nhưng đây đâu còn là hiểu lầm..."

Khi mọi người ra về Đăng Dương nắm tay Quang Anh bóp nhẹ như muốn trấn an.

Ánh mắt anh nói rõ — " Bảo bối đừng sợ có anh đây"...

Đêm khuya Quang Anh và Dương như thường lệ đi dạo .

Không có ai xung quanh họ mới dám nắm tay nhau.

"Anh nghĩ... nếu một ngày tụi mình công khai fan sẽ thế nào?" – Quang Anh hỏi, giọng nhỏ như sợ gió nghe thấy."

Có người sẽ sốc, có người sẽ bỏ đi.

Nhưng cũng sẽ có người ủng hộ ." – Dương trả lời bình thản.

Quang Anh cắn môi, ngón tay siết chặt tay anh hơn.—"Em chưa dám nhưng... có anh ở đây em thấy mình bớt sợ hơn."

Dương mỉm cười, kéo cậu vào vòng tay, khẽ thì thầm bên tai—"Anh sẽ che chở cho em, dù có sóng gió thế nào."...

Những ngày tiếp theo cả hai vẫn tiếp tục vẫn hát và diễn như chưa có gì.

Nhưng giữa những ánh nhìn, câu hỏi "công khai hay giữ kín" ngày một lớn.Một buổi tối khi Quang Anh mệt mỏi ngả lưng xuống giường, Đăng Dương gửi tin nhắn—"Anh sẽ không ép em khi em sẵn sàng hãy cùng anh bước ra ánh sáng.

Còn bây giờ, cứ để tình yêu này là bí mật của riêng chúng ta."

Đọc xong, Quang Anh ôm điện thoại vào ngực mắt cay xè.

Trong lòng, vừa nhẹ nhõm vừa day dứt.Cậu biết, tình yêu này không thể mãi mãi giấu kín.

Một ngày nào đó, họ sẽ phải đối diện với cả thế giới.

Nhưng hôm nay, họ vẫn chọn cách nắm tay nhau trong bóng tối tận hưởng những phút giây chỉ thuộc về hai người.Hết
Trời ơi nay ghi chưa đc 900 chữ 🥲.
 
Chuyện Tình Đôi Ta [Dương Domic X Rhyder ]
Chương 9 : Cơn sóng đầu


Đêm diễn ở Cần thơ kết thúc muộn.

Cả đoàn trở về khách sạn trong tâm trạng phấn khích vì show cháy vé, khán giả cuồng nhiệt hơn mong đợi.

Nhưng đối với Quang Anh và Đăng Dương, đêm nay còn đặc biệt hơn đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày bận rộn, họ mới có cơ hội ở bên nhau mà không bị ai làm phiền.Phòng Quang Anh ở tầng 10, còn phòng Đăng Dương ở tầng 11.

Bình thường họ chỉ ghé qua phòng nhau đôi chút rồi lại vội vàng về để tránh bị quản lý hay nhân viên nghi ngờ.

Nhưng đêm nay, sự mệt mỏi và nỗi nhớ khiến cả hai chẳng còn muốn giữ khoảng cách nữa."

Quang anh một lát đi lên phòng anh đi nhớ em quá ." – Dương khẽ nói khi bước khỏi thang máy.Quang Anh thoáng chần chừ, nhưng ánh mắt chờ đợi của Dương khiến cậu gật đầu.Trong căn phòng ánh đèn dịu hắt xuống, cả hai buông bỏ lớp vỏ bọc thường ngày.

Dương rót nước đặt ly trước mặt Quang Anh.

Cậu mỉm cười, dựa đầu vào vai anh như tìm về nơi an toàn nhất."

Em mệt quá ." – Quang Anh thì thầm
– "Nhưng được ngồi kế Dương tự dưng thấy nhẹ hẳn."

Dương vòng tay ôm lấy cậu —"Anh cũng vậy có em anh mới thấy bình yên."

Họ ngồi yên một lúc lâu.

Rồi như không thể kìm nén Quang Anh ngẩng lên đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ.

Dương cúi xuống môi họ chạm nhau trong một nụ hôn sâu, ngọt ngào nhưng đầy khát khao.Cả thế giới ngoài kia bỗng biến mất.

Chỉ còn lại hơi thở hòa quyện nhịp và một tình yêu đã vượt khỏi giới hạn của sự giấu giếm.Nhưng đúng lúc ấy, tiếng "tách tách" khẽ vang lên.

Quang Anh giật mình quay ra cửa sổ.

Ở tòa nhà đối diện, ánh đèn chớp nháy rồi vụt tắt – giống như ánh flash máy ảnh.

Quang Anh hoảng hốt tim đập dồn dập. – "Có ai đó... chụp lại."

Đăng Dương sững người chạy đến kéo rèm cửa sổ che kín căn phòng.

Trán anh nhăn lại giọng nghiêm —"Có thể chỉ là ảo giác nhưng cũng có thể là paparazzi."

Quang Anh tái mặt.

Cậu vội vã ôm đầu—"Trời nếu hình đó lộ ra tụi mình tiêu mất."

Dương bước đến nắm lấy vai cậu —"Bình tĩnh nếu thật sự có ai chụp cũng chưa chắc họ có bằng chứng rõ ràng.

Từ giờ phải cẩn thận hơn nữa."

Quang Anh gật gật, nhưng lòng vẫn hoảng loạn.

Cậu hiểu rõ chỉ một tấm ảnh thôi cũng đủ để biến tình yêu của họ tan biến....

Hai ngày sau mạng xã hội bắt đầu râm ran.

Một tài khoản ẩn danh đăng tải tấm ảnh mờ bóng dáng hai người trong căn phòng khách sạn ngồi sát nhau trên sofa.

Dù hình mờ, nhưng ai cũng nhận ra dáng cao của Đăng Dương và kiểu tóc đặc trưng của Quang Anh.—"Đây có phải là Quang Anh và Đăng Dương không?"
—"Nhìn thân mật ghê."
—"Có khi nào tin đồn là thật?"

Hashtag #QuangDương một lần nữa leo top trending.

Có rất nhiều fan của họ nhiệt tình ủng hộ nhưng cũng có phản đối .Bình luận dậy sóng.—"Ủa, là cặp thật thì cũng đáng yêu mà."
—"Thất vọng tôi unfollow."
—"Thôi nào, yêu ai là chuyện riêng của họ."...

Đêm đó Quang Anh không tài nào ngủ được.

Tin nhắn bình luận từ fan dồn dập tràn vào điện thoại nửa ủng hộ nửa phản đối.

Cậu thấy mình như mắc kẹt giữa hai thế giới một bên là tình yêu bí mật, một bên là sự nghiệp đang rực sáng.Liệu mình có đang ích kỷ quá không?

Yêu anh nhưng lại sợ hãi đến mức muốn giấu anh mãi mãi...Bỗng cửa phòng gõ nhẹ là Dương.

Anh bước vào không nói gì chỉ ngồi xuống cạnh Quang Anh."

Anh biết em lo." – Dương khẽ nói. – "Nhưng đừng để nỗi sợ nuốt chửng chúng ta .Dù thế nào!anh cũng ở đây cùng đối mặt với em."

Quang Anh ngẩng lên đôi mắt rưng rưng—"Em sợ mất tất cả... ."

Dương kéo cậu vào lòng thì thầm bên tai—"Vậy thì đừng buông tay."

Ngày hôm sau tin tức lại bùng lên mạnh mẽ hơn.

Một số tờ báo lớn bắt đầu vào cuộc gợi ý rằng "mối quan hệ thân thiết khác thường giữa Quang Anh và Đăng Dương" là sự thật.

Quang Anh ngồi ở góc bàn tay lạnh toát.

Cậu ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Dương.

Trong ánh mắt ấy không có sợ hãi mà là trấn an .Dương mở lời — "Đây mới chỉ là cơn sóng đầu tiên nhưng nếu cùng anh tin rằng chúng ta sẽ vượt qua."

Hết
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back