Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1010: Con Dâu Như Này Chính Là Kiểu Mà Nàng Mong Muốn



"Người làm nghề khóc tang?" Trần Vĩnh Quý nghe xong thì cảm thấy mơ hồ, đây rốt cuộc là nghề nghiệp gì? Hắn còn chưa từng nghe nói qua.

Giang Phong vẻ mặt của hắn liền biết hắn không hiểu cái nghề nghiệp này là gì, liền giải thích: "Chú Trần, nghề nghiệp khóc tang này chính là khóc tang giúp người khác. Chỗ chúng ta không có loại nghề nghiệp này, nhưng bên phía Quảng Đông đã có từ trăm năm trước."

"Khóc tang giúp người khác?" Trần Vĩnh Quý nghe vậy thật sự là đã được mở rộng tầm mắt, tuyệt đối không ngờ rằng trên đời này vẫn còn có loại nghề nghiệp này.

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, khóc tang giúp người ta, mẹ của vị khách này của cháu cũng coi như là có chút danh tiếng ở bên đấy, có rất nhiều người mời nàng hỗ trợ khóc tang."

Sự chấn động của Trần Vĩnh Quý qua đi, trong lòng cũng có có chút do dự. Mẹ của nhà trai có thể bỏ ra hơn một triệu cho con trai mình kết hôn, điều kiện này đối với người bình thường như bọn họ mà nói đúng là có thể xem như là cực kì hùng hậu rồi. Nếu như con gái của hắn gả đi thì chính là với cao.

Nhưng bây giờ nghe xong nghề nghiệp của mẹ nhà trai, lông mày của Trần Vĩnh Quý không nhịn được mà nhăn lại, nghề nghiệp này quả thật có chút xui xẻo!

Làm một nông dân, không nói đến việc Trần Vĩnh Quý có bao nhiêu mê tín, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chút kiêng kị đối với loại chuyện này.

Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Trần Vĩnh Quý, Giang Phong khuyên bảo: "Chú Trần, thật ra không cần phải quá để ý đến loại chuyện này, chẳng lẽ mấy thứ hư vô mờ ảo như thần quỷ còn có thể đáng sợ hơn nghèo sao?"

Trần Vĩnh Quý sợ nghèo gật đầu với vẻ mặt đầy sự đồng tình: "Giang ông mai nói có đạo lý, trên đời này còn có cái gì có thể đáng sợ hơn nghèo chứ? Có thể kiếm tiền hợp pháp đó chính là công việc tốt."

Giang Phong cười nói: "Chính là cái đạo lý này, nếu như sợ bị người ta kỳ thị thì sau khi kết hôn vợ chồng trẻ có thể không ở lại quê của nhà trai, có một triệu cha mẹ nhà trai cho, muốn sinh sống tại thành thị tuyến hai tuyến ba trên cả nước cũng chẳng khó khăn gì. Kể từ đó, vợ chồng trẻ nhiều lắm là ngày lễ ngày tết trở về quê quán của nhà trai một chuyến. Ảnh hưởng của nghề nghiệp cha mẹ nhà trai đối với vợ chồng trẻ cũng sẽ không quá lớn. Thậm chí lừa gạt nhà trai đến bên tỉnh Quế chúng ta sinh sống cũng không phải là không được, chỉ cần hai người có thể gặp mặt thì mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Trần Vĩnh Quý nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, có chút kích động nói: "Chỉ cần có thể đến tỉnh Quế chúng ta an cư lạc nghiệp thì tôi sẽ cố gắng xúc tiến cuộc hôn nhân này."

Giang Phong cười nói: "Chú Trần không có ý kiến gì là tốt rồi, nhưng mà bây giờ là thời đại đề cao hôn nhân tự do, không thể ép duyên từ cha mẹ giống như trước đó. Cho nên còn phải làm phiền chú Trần gọi điện thoại nói lại chuyện này với con gái chú một chút, nói rõ tình huống của nhà với nàng. Nếu như con gái chú đồng ý xem mắt thì chúng ta sẽ tiến hành bước kế tiếp. Chú Trần thấy thế này có được không?"

Trần Vĩnh Quý gật đầu nói: "Vẫn là Giang ông mai suy tính chu đáo, vậy làm phiền cậu chờ một lát, tôi sẽ gọi điện thoại nói lại đại khái mọi chuyện với con gái tôi."

"Vâng, vậy cháu qua bên đó, thuận tiện đi vệ sinh một chút. Sau khi chú Trần nói điện thoại xong với con gái thì lại gọi điện thoại cho cháu là được."

"Được rồi."

Đưa mắt nhìn Giang Phong đi xa, Trần Vĩnh Quý mới móc điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho con gái cả của mình:Trần Phượng Mỹ.

Điện thoại vừa được nhận đã truyền đến giọng nói của con gái: "Cha, thời gian này, cha lại đang tản bộ ở bên sông Vĩnh Giang sao?"

"Ừm, đang tản bộ ở sông Vĩnh Giang."

Hai cha con nói chuyện phiếm vài câu, Trần Vĩnh Quý mới lên tiếng: "Phượng Mỹ, cha hôm nay gọi điện thoại cho con là có chuyện muốn nói với con."

Cố Diệp Phi

Trần Phượng Mỹ hỏi: "Cha, người có chuyện gì sao?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Là chuyện liên quan tới chung thân đại sự của con, vừa rồi một người làm mối họ Giang từ văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc đến tìm cha, nói muốn giới thiệu cho con một đối tượng. Cha thấy điều kiện của nhà trai quả thật không tệ, cho nên liền gọi điện thoại hỏi ý kiến của con một chút."

Việc này rõ ràng vượt quá dự kiến của Trần Phượng Mỹ, nàng kinh ngạc nói: "Cha, cha như này cũng quá gấp rồi, con mới hai mươi ba tuổi, cha liền muốn con đi xem mắt rồi?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Cha biết rõ con còn trẻ, cha vốn dự định để con tự tìm, nhưng đây không phải là đúng lúc gặp được đối tượng có điều kiện tốt hay sao!"

Trần Phượng Mỹ cũng không lập tức từ chức, nghe giọng điệu cha nàng, điều kiện nhà trai chắc là thật sự không tệ. Nàng nói: "Cha, nhà trai có điều kiện gì lại khiến cha hài lòng như thế?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Nhà trai người tình Hồ Nam, năm nay 25 tuổi, cao 1m75, tướng mạo tạm được, trình độ giống như con, tiền công cũng không khác con là bao, nói tóm lại đúng là rất xứng với con."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1011: Con Dâu Như Này Chính Là Kiểu Mà Nàng Mong Muốn (2)



Nghe đến đó, Trần Phượng Mỹ biết rõ chắc chắn còn có đoạn sau.

Bởi vì sự hiểu rõ của nàng về cha mình, nhà trai cách nàng tận hai tỉnh, nếu như nhà trai chỉ có điều kiện như vậy thì ba nàng chắc chắn sẽ không đồng ý gả nàng đi, càng không có khả năng khen điều kiện của đối phương tốt. Cho nên, nếu như nàng không đoán sai, gia cảnh của nhà trai chắc là không tệ.

Quả nhiên, ba nàng giới thiệu sơ lược về tình huống nhà trai, nói: "Mặc dù nhà trai cũng xuất thân từ nông thôn, nhưng gia cảnh của hắn còn tốt hơn so với rất nhiều người thành thị. Cha mẹ của hắn làm một cái nghề đặc thù, những năm gần đây kiếm được không ít tiền. Nghe Giang ông mai kia nói, nếu như nhà trai kết hôn, mẹ hắn sẽ cho hắn một triệu tiền mặt để mua nhà mua xe, ngoài ra còn cho tiền sính lễ nữa. Đối với người có hoàn cảnh gia đình như chúng ta, điều kiện nhà trai có thể coi là giàu có rồi!"

Trần Phượng Mỹ nghe vậy thì trong lòng cảm thấy chấn động. Nàng đoán được điều kiện nhà trai chắc chắn là không tệ, nhưng mà không nghĩ tới nhà trai có thể lấy ra hơn một triệu tiền mặt.

Trần Phượng Mỹ cũng tự biết rõ mình, dáng người tướng mạo của nàng chỉ là trên trung đẳng, nếu như nhà trai chỉ là gia đình khá giả, nàng kia tự nhận là mình xứng.

Nhưng gia cảnh của nhà trai rõ ràng đã vượt qua mức độ khá giả, hơn nữa, điều kiện các phương diện khác của nhà trai cũng không kém hơn nàng là bao, Trần Phượng Mỹ không có lòng tin nhà trai sẽ để ý đến nàng.

Nghĩ tới đây, Trần Phượng Mỹ thở dài nói: "Cha, người ta có gia cảnh tốt như vậy, sao có thể để ý đến con chứ? Cha không cần phí sức làm gì!"

Trần Vĩnh Quý nói: "Chuyện này thì chưa chắc, bởi vì mẹ hắn làm nghề nghiệp đặc thù, mà nghề nghiệp này lại bị rất nhiều người kỳ thị."

Cố Diệp Phi

Trần Phượng Mỹ nhướng mày, trong đầu lóe qua một loại nghề nghiệp không tốt phạm pháp nào đó, nhưng mà nàng đã lập tức vứt bỏ loại suy nghĩ kia, hỏi: "Mẹ của hắn làm nghề gì thế?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Nghe Giang ông mai nói, gọi là nghề nghiệp khóc tang."

Trần Phượng Mỹ nghe mà sững sờ: "Nghề nghiệp khóc tang? Trên đời này còn có loại nghề nghiệp này?"

Trần Vĩnh Quý hơi xúc động nói: "Đây đúng là một loại nghề nghiệp vô cùng hiếm thấy, nếu như không phải Giang ông mai nhắc tới thì cha cũng không biết trên đời này vẫn còn có dạng nghề nghiệp này. Một cái nghề chuyên về khóc tang, đúng là không thể tưởng tượng nổi."

Trần Phượng Mỹ nghe vậy lập tức bổ não ra một hình ảnh: Một người phụ nữ trung niên mặc đồ tang khóc đến tê tâm liệt phế ở trước linh đường của một người xa lạ…

Mà nghĩ đến việc người phụ nữ trung niên này là mẹ chồng của mình, Trần Phượng Mỹ liền không nhịn được mà nói: "Cha, nghề nghiệp cũng quá cái kia rồi, con cũng không nói cái gì mà xui xẻo hay không xui xẻo, dù sao mấy người trẻ tuổi chúng con cũng không tin chuyện này. Nhưng cha vừa rồi cũng đã nói, nghề nghiệp này bị rất nhiều người kỳ thị, chắc hẳn ở bên phía bên kia, mẹ của hắn cũng sẽ bị người ta kỳ thị. Nếu như con gả đi chỉ sợ cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ ở sau lưng, cuộc sống trôi qua chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì!"

Trần Vĩnh Quý nói: "Con không cần lo lắng chuyện này, Giang ông mai nói, chỉ cần hai con gặp mặt, hắn có thể nói lại với nhà trai, để nhà trai đến bên phía tỉnh Quế chúng ta sinh sống cũng không phải là không được. Kể từ đó, con chỉ cần bớt thời gian về thăm nhà chồng bên kia vào ngày lễ ngày tết là được. Mà bên phía chúng ta thì chỉ cần con không chủ động nói ra, cũng không ai biết nhà chồng con làm loại công việc này cả."

Trần Phượng Mỹ nghe vậy thì trong lòng hơi động, nếu là như vậy thì nàng đúng là không bị ảnh hưởng gì, nàng không khỏi hỏi: "Cha, người chắc chắn người ta muốn rời khỏi quê hương đến tỉnh Quế chúng ta sinh sống sao?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Chúng ta nói ra điều kiện này, nếu như nhà trai đồng ý thì có thể nói chuyện tiếp, nếu như không đồng ý thì coi như xong. Con cảm thấy thế nào?"

"Vâng, nếu là vậy thì con không có ý kiến."

"Được, vậy cha sẽ nói lại với Giang ông mai một chút, có thêm tình huống gì thì sẽ gọi điện thoại lại cho con sau."

"Được rồi."



Vào lúc Trần Vĩnh Quý gọi điện thoại cho con gái, Giang Phong cũng gọi điện thoại cho Viên mẫu.

Điện thoại kết nối, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Giang Phong liền nói ngay vào điểm chính: "Dì à, cháu đã tìm kiếm cho con trai của dì một đối tượng thích hợp!"

Viên mẫu vừa trở lại quê quán nghe vậy thì cảm thấy vui mừng, tốc độ này thật đúng là nhanh, liền vội vàng hỏi: "Giang đại sư, làm phiền phức ngài nói cho tôi một chút về tình huống nhà gái được không."

Giang Phong lên tiếng, giới thiệu sơ lược: "Nhà gái là người tỉnh Quế, năm nay 23 tuổi, cao 1m62, dáng người tướng mạo trên trung đẳng, trình độ giống như con trai dì, trước mắt đang làm việc tại Quế Lâm, tiền công cũng không khác con trai dì là bao. Nàng cũng xuất thân từ nông thôn, cha đang làm bảo an tỉnh thành, mẹ thì ở nhà chăm sóc vườn trái cây và nuôi chút gà vịt. Gia đình có bốn anh chị em, nàng là con đầu, còn có hai em trai đang học đại học, em gái nhỏ nhất thì đang học cấp 3. Đó chính là tình huống cá nhân của nàng và gia đình nàng."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1012: Con Dâu Như Này Chính Là Kiểu Mà Nàng Mong Muốn (3)



Viên mẫu cũng là nông dân, có hai đứa con trai một con gái, nghe nói nhà gái có bốn anh chị em thì có chút hài lòng. Con gái xuất thân từ gia đình này đều không yếu ớt, hơn nữa có thể chịu được cực khổ, có thể làm được các loại việc nhà, con dâu này chính là kiểu mà nàng mong muốn.

Bởi vậy, Viên mẫu liên tục gật đầu nói: "Giang đại sư, cô gái mà ngài tìm kiếm đúng là rất tốt, không biết ngài đã nhắc với nàng về nghề nghiệp của tôi hay chưa?"

Giang Phong nói: "Cháu đã nói với cha cô ấy về nghề nghiệp của dì rồi, cha của cô ấy bày tỏ có thể tiếp nhận, nhưng có một điều kiện."

Viên mẫu hỏi: "Điều kiện gì?"

Giang Phong nói: "Cha cô ấy hi vọng con trai dì có thể tới tỉnh Quế mua nhà định cư, ở tòa thành thị nào không quan trọng, chỉ cần là tại tỉnh Quế là được."

Viên mẫu nghe vậy thì sảng khoái đáp: "Có thể, chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì."

Nàng sảng khoái như vậy cũng là có nguyên nhân, nhà bọn họ ở quê luôn phải chịu cảnh bài xích, cơ bản không có hàng xóm giao hảo. Nàng đã lên kế hoạch từ sớm, chờ kiếm đủ tiền và không còn làm cái nghề này nữa, nàng sẽ rời quê quán đến chỗ khác sinh sống.

Bởi vậy, cho dù nhà gái không nhắc tới yêu cầu này thì nàng cũng sẽ không để con trai mình mua nhà ở quê, mà là lựa chọn đến những thành thị khác, rời quê quán càng xa càng tốt. Làm thế thì sẽ không có người nào nhận biết gia đình bọn họ nữa, một nhà bọn họ sẽ có thể trải qua một cuộc sống bình thường, không cần phải chịu kỳ thị nữa.

Mà tỉnh Quế cách quên nàng đủ xa, hoàn toàn phù hợp với kế hoạch của nàng.

Con trai cả tới bên đó an cư lạc nghiệp trước, sau đó con trai thứ và con gái cũng sẽ cố gắng đến bên đó an cư lạc nghiệp. Đến lúc đó, một nhà bọn họ sẽ có thể sinh sống ở cùng một tòa thành thị rồi.

Nghe Viên mẫusảng khoái đáp ứng, Giang Phong liền cười nói: "Nếu như bên phía dì đã không có vấn đề gì thì cháu sẽ sắp xếp cho người hai nhà gặp mặt nói một chút, cân nhắc đến chuyện gia đình hai nhà cách nhau xa xôi, tranh thủ định chuyện hôn sự trong một lần luôn. Xin hỏi dì lúc nào thì có thời gian rảnh ạ?"

Viên mẫu nói: "Tôi không có nhận việc trong hai ngày này, bên phía tôi có thể chiều theo thời gian của nhà gái, chỉ cần nói trước với tôi thì tôi đều có thể bớt chút thời gian tới."

Giang Phong nói: "Được, cháu đã hiểu, lát nữa cháu sẽ thương lượng với bên nhà giá về thời gian gặp mặt cụ thể, chờ sau khi quyết định thời gian thì sẽ lại gọi điện thoại cho gì."

"Không thành vấn đề."

"Hừm, vậy trước tiên cứ như vậy, lát nữa gọi lại."

"Được rồi."



Nửa giờ sau.

Cố Diệp Phi

Trần Vĩnh Quý nói với Giang Phong: "Giang ông mai, tôi đã nói lại với con gái mình, chỉ cần nhà trai nguyện ý đến tỉnh quế Quế chúng ta định cư thì việc cưới hỏi này có thể bàn bạc."

Giang Phong cười nói: "Vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề, cháu vừa rồi đã gọi điện thoại nhắc tới việc này với mẹ của nhà trai. Mẹ hắn đồng ý với yêu cầu này của các người, định cư ở đâu trong tòa thành thị này đều do các người quyết định."

Trần Vĩnh Quý thực sự cảm nhận được thành ý của nhà trai, thông gia dễ nói chuyện như vậy, thật sự là đốt đèn lồng cũng không tìm được, hắn không có gì mà không hài lòng cả, liền sảng khoái nói: "Nếu nhà trai đã đồng ý với điều kiện này thì Giang ông mai có thể sắp xếp cho người hai nhà gặp mặt."

Giang Phong gật đầu nói: "Được, vậy chú Trần xem xem lúc nào gặp mặt thì thuận tiện? Bên phía nhà trai có thể chiều theo thời gian của các người."

Trần Vĩnh Quý nghĩ một lúc rồi, nói: "Vậy thì thứ bảy này đi!"

Giang Phong nói: "Được, vậy địa điểm gặp mặt thì sao?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Địa điểm gặp mặt cứ chọn ở tòa thành thị này đi!"

Giang Phong nói: "Quyết định như vậy đi, lát nữa cháu sẽ nói lại với bên nhà trai."

"Hừm, vậy đành làm phiền Giang ông mai rồi."

"Chú Trần khách sáo rồi!"

Sau đó, hai bên lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi, Giang Phong mới cáo từ rời đi.

Đưa mắt nhìn Giang Phong rời đi, tâm tình Trần Vĩnh Quý cũng trở nên tốt hơn. Hắn lập tức gọi điện thoại cho con gái đầu và người bạn già của mình, nói lại thời gian gặp mặt và địa điểm cho các nàng biết.

Lần này không chỉ có Trần Vĩnh Quý cao hứng, ngay cả bạn già của hắn cũng cao hứng theo, mà người trong cuộc là con gái đầu của hắn cũng vô cùng kích động và mong đợi.

Dù sao, gia cảnh nhà trai so sánh với Trần gia bọn họ đúng là tốt đến mức không thể tốt hơn, chỉ cần kết hôn thì có thể lấy ra một triệu mua nhà mua xe, còn có một khoản tiền sính lễ không biết là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là sẽ không ít.

Gặp phải chuyện tốt như vậy, người Trần gia dù muốn không cao hứng thì cũng khó.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1013: Một Trong Tứ Đại Tà Thuật Hiện Đại



Đảo mắt, đã đến thứ sáu.

Bởi vì đã hẹn là sắp xếp cho người hai nhà gặp mặt vào giữa trưa thứ bảy, cho nên Viên phụ Viên mẫu và Viên Phong liền lựa chọn khởi hành vào hôm nay, dự định đến tỉnh thành tỉnh Quế nghỉ ngơi một đêm. Như vậy thì ngày thứ hai gặp mặt sẽ tương đối thoải mái, không cần phải gấp gáp vội vã.

Trừ người nhà họ Viên ra, Trần mẫu hôm nay cũng chạy từ quê quán tới tỉnh thành. Người làm mẹ như nàng đương nhiên sẽ không thể vắng mặt trong buổi xem mắt được.

Chỉ có nữ nhân vật chính là Trần Phượng Mỹ không hề động thân. Cha cô thuê phòng ở chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, không có chỗ ở cho cô. Nếu như hôm nay đuổi tới tỉnh thành thì sẽ phải bỏ tiền thuê khách sạn, chuyện này quá lãng phí đối với nàng.

Cộng với Quế Lâm cách tỉnh thành cũng không phải là rất xa, ngồi tàu cao tốc hơn hai giờ liền đến, cho nên Trần Phượng Mỹ liền quyết định sáng thứ bảy sẽ đi tới tỉnh thành cũng không muộn.

Ngay tại lúc hai nhà Viên Trần đang chạy tới tỉnh thành tỉnh Quế vì buổi gặp mặt ngày mai, ở thành phố E Chiết Giang, Lý Mai cũng đang thu dọn hành lý.

Ngày mai sẽ là thứ bảy, Lý Mai và bạn thân Triệu Lệ Phi muốn đến tỉnh Quế tìm Giang đại sư mời môi.

Làm một người phụ nữ mang thai đã lộ rõ bụng, tâm tình của Lý Mai vẫn còn có chút phức tạp.

Một mặt là sợ người khác chế giễu, dù sao chuyện phụ nữ mang thai xem mắt quá hiếm thấy. Mặc khác là lo lắng mang theo cái bụng lớn không nhất định sẽ tìm được người đổ vỏ mà nàng mong muốn.

Sau khi thu dọn xong hành lý, Lý Mai liền gọi điện thoại cho bạn thân Triệu Lệ Phi, hỏi: "Lệ Phi, cậu thu dọn hành lý xong chưa?"

Triệu Lệ Phi nói: "Còn chưa thu dọn, dù sao chỉ là ở một đêm rồi trở lại, lại không cần mang quá nhiều đồ, chúng ta tối về lại thu dọn đơn giản một chút là được."

Lý Mai nói: "Cũng được, vậy cậu nghỉ làm rồi trực tiếp tới chỗ tớ ăn cơm đi."

Triệu Lệ Phi nói: "Được, cậu làm hai món ăn đơn giản là được, dù sao cậu đang là phụ nữ mang thai, đừng khiến cho bản thân quá mệt nhọc!"

Lý Mai cười nói: "Chỉ nấu cơm đơn giản cơm mà thôi, có cái gì mà mệt nhọc, nhưng mà đúng là không thể làm nhiều đồ ăn, bởi vì ngày mai chúng ta sẽ đi tỉnh Quế, ăn không hết giữ lại cũng là lãng phí."

"Ừm, trong lòng cậu biết rõ là được, tớ phải làm việc đây!"

Cố Diệp Phi

"Tốt, vậy cậu làm việc đi, cúp đây!"



Thứ bảy.

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Lệ Phi liền lái xe mang theo Lý Mai đến thẳng nhà ga, sau đó ngồi tàu cao tốc hướng về phía tỉnh thành tỉnh Quế.

Cùng lúc đó, Trần Phượng Mỹ công tác tại Quế Lâm cũng ngồi tàu cao tốc hướng về phía tỉnh thành.

Phụ nữ đúng là trời sinh đã có thiên phú trang điểm, hôm nay chính là ngày xem mắt quan trọng của Trần Phượng Mỹ, nàng đương nhiên phải ăn mặc cho mình thật xinh đẹp, như này lúc xem mắt sẽ có thể thêm điểm cho mình.

Vào buổi sáng, Trần Phượng Mỹ chỉ làm tóc và phối quần áo, giày và túi xách, chỉ có việc trang điểm tương đối tốn thời gian là nàng còn chưa kịp làm.

Nhưng mà, đối với phụ nữ mà nói, chỉ cần có túi trang điểm thì đều có thể trang điểm ở bất kỳ chỗ nào, trang điểm ở bên trên tàu cao tốc cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Thế là, sau khi lên tàu cao tốc, Trần Phượng Mỹ liền xem như không có ai xung quanh, bắt đầu lấy gương và các loại đồ trang điểm từ trong túi ra rồi bắt đầu nghiêm túc trang điểm.

Ngồi cùng một chỗ với Trần Phượng Mỹ là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dáng vẻ khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, trên mặt trang điểm cực kỳ lợi hại, vừa nhìn liền biết là cao thủ trong chuyện này.

Chị gái này vốn thấy Trần Phượng Mỹ ngồi ở bên cạnh nàng thế mà ra ngoài không trang điểm, trong lòng còn âm thầm cảm thấy kỳ quái. Dù sao con gái trong thời đại này đi ra ngoài, mười người thì có chín người đều trang điểm, khác nhau ở chỗ trang điểm đậm hay là trang điểm nhạt mà thôi.

Người người đi ra ngoài mà không trang điểm, hoặc là loại mỹ nữ tự nhiên dùng kính lúp cũng không tìm ra khuyết điểm, hoặc là gái xấu đã sớm từ bỏ cứu giúp.

Mà Trần Phượng Mỹ lại không phải là hai loại kia, không nên ra ngoài mà không trang điểm mới đúng.

Cho đến khi Trần Phượng Mỹ lấy túi trang điểm ra và bắt đầu trang điểm, chị gái này mới bừng tỉnh đại ngộ, chắc là đi xe tới nên mới không có thời gian trang điểm.

Chị gái vốn là cao thủ trang điểm chuyên nghiệp, liền nhịn không được mà quan sát kỹ thuật trang điểm của Trần Phượng Mỹ, kết quả mới nhìn không đến ba phút liền không nhịn được mà lên tiếng nói: "Chị gái à, chị làm bước này sai rồi, kỹ thuật cũng thiếu một chút, nên làm như này trước mới đúng… còn có…"

Trần Phượng Mỹ nghe vậy thì nhìn về phía chị gái ngồi ở bên cạnh mình. Nàng lên xe sớm hơn chị gái này, lúc chị gái này ngồi xuống bên người mình, nàng chỉ tùy ý quét mắt qua đối phương một chút, tâm tư cũng không có đặt ở trên người đối phương.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1014: Một Trong Tứ Đại Tà Thuật Hiện Đại (2)



Hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện đối phương là một chị gái cực kỳ xinh đẹp, gương mặt được trang điểm cực kỳ kỹ càng, còn dung hợp với đặc điểm của tướng mạo bản thân, khiến cho Trần Phượng Mỹ cảm thấy bội phục sát đất.

Mặc dù nàng cũng coi như là hiểu về trang điểm, nhưng kỹ thuật trang điểm của nàng đều học từ mấy video ngắn trên mạng, chính là trình độ bình thường, trang điểm lên cũng chỉ nhỉnh hơn bình thường một chút mà thôi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với chị gái trước mắt này.

Biết rõ gặp được cao thủ trang điểm, người ta còn nguyện ý lên tiếng chỉ điểm, Trần Phượng Mỹ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội học tập, liền dừng lại trò chuyện về kinh nghiệm trang điểm với đối phương.

Kết quả, càng trò chuyện Trần Phượng Mỹ càng giật mình, kỹ thuật trang điểm của đối phương đúng là quá tinh xảo, câu nào cũng nhấn vào điểm mấu chốt, khiến cho nàng hận không thể lấy sổ nhỏ ra ghi chép lại lời nói của đối phương.

Trên đường đi vô cùng nhàm chán, chị gái kia trò chuyện rất là hứng thú. Sau khi được Trần Phượng Mỹ đồng ý, nàng dứt khoát vừa động thủ trang điểm cho Trần Phượng Mỹ vừa giảng giải điểm quan trọng trong đó, khiến Trần Phượng Mỹ nghe như si như say, thậm chí có loại cảm giác ngộ đạo.

Chờ chị gái giảng giải xong, trang điểm cũng đã hoàn thành.

Nhìn xem cô gái có mỹ mạo như hoa trong gương, Trần Phượng Mỹ quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, đây thật sự là nàng sao? Cũng quá đẹp rồi!

Giờ phút này, Trần Phượng Mỹ mới sâu sắc cảm nhận được một trong tứ đại tà thuật hiện đại-thuật trang điểm kh*ng b* đến mức nào.

Thông qua nói chuyện phiếm, Trần Phượng Mỹ cũng biết chị gái này tên là Liễu Phiêu Phiêu, là một chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp, từng giúp không ít minh tinh trang điểm, cũng coi như là một nhân vật có tiếng trong giới trang điểm.

Trần Phượng Mỹ khen không dứt miệng: "Chị Phiêu Phiêu, kỹ thuật trang điểm của chị đúng là quá thần kỳ, chỉ là chị trang điểm cho em đẹp như vậy khiến cho em không biết nên làm thế nào mới tốt!"

Liễu Phiêu Phiêu cười nói: "Trang điểm đẹp không phải là chuyện tốt sao?"

Trần Phượng Mỹ lúng túng nói: "Nếu như bình thường mà trang điểm được đẹp như vậy thì dĩ nhiên là chuyện tốt rồi. Dù sao có người phụ nữ nào mà không thích chưng diện chứ, chỉ là buổi trưa em còn phải đi xem mắt, trang điểm cho mình xinh đẹp như vậy có chút không thích hợp. Làm như này không phải là như đang gạt người ta hay sao!"

Liễu Phiêu Phiêu kinh ngạc nói: "Buổi trưa em phải đi xem mắt?"

Trần Phượng Mỹ gật đầu nói: "Hừm, đã hẹn vào mấy ngày trước."

Liễu Phiêu Phiêu vỗ vỗ cái trán, nói: "Nếu như là đi xem mắt, trang điểm như này đúng là có chút không ổn, sao vừa rồi em lại không nói với chị?"

Trần Phượng Mỹ ngượng ngùng nói: "Em vừa rồi lo vội vàng học trộm, hận không thể ghi lại kỹ thuật quan trọng mà chị nói để từ từ suy nghĩ, nào còn nhớ rõ bản thân muốn làm gì chứ!"

Liễu Phiêu Phiêu cười nói: "May mà còn đủ thời gian, em đến bồn rửa tay tẩy trang đi, chị sẽ trang điểm lại cho em một lần nữa!"

"Cảm ơn chị Phiêu Phiêu, thật sự là làm phiền chị rồi!"

"Không cần khách sáo, dù sao hiện tại chị cũng đang nhàn rỗi."

Thế là, Trần Phượng Mỹ liền không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại ra tự chụp mấy tấm ảnh rồi mới lấy nước tẩy trang từ trong túi trang điểm ra, đến bồn rửa tay nhanh chóng tẩy trang.

Sau khi tẩy trang xong, Liễu Phiêu Phiêu lại vừa giảng giải vừa trang điểm giúp nàng.

Rất nhanh, một gương mặt hoàn toàn khác với trước đó đã được Liễu Phiêu Phiêu trang điểm ra. Trang điểm lần này không có xinh đẹp kinh diễm như vừa rồi, chỉ khéo léo che đậy khuyết điểm của nàng, lại phóng to ưu điểm, nhìn tương đối chân thật, đồng thời còn xinh đẹp hơn trang điểm bình thường không ít.

Sau khi trang điểm xong, Trần Phượng Mỹ nhìn bản thân trong gương, sợ hãi than: "Chị Phiêu Phiêu, đôi tay này của chị đúng là chẳng khác gì ma pháp sư, em thật sự rất thích kiểu trang điểm này!"

Liễu Phiêu Phiêu cười nói: "Em thích là tốt rồi, hy vọng kiểu trang điểm này có thể mang đến vận may cho em, giúp em xem mắt thuận lợi, có thể dắt soái ca xem mắt về nhà."

Trần Phượng Mỹ mặt mày hớn hở nói: "Chị Phiêu Phiêu, cảm ơn lời chúc của chị. Chúng ta thêm Wechat đi, nếu như lần này em mà xem mắt thành công, nhất định sẽ phát cái hồng bao cảm ơn chị."

Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười nói: "Được, vậy chị chờ hồng bao mừng của em."

Sau đó, hai người thêm Wechat của nhau, sau đó nói chuyện phiếm suốt quãng đường, mãi cho đến khi tới trạm mới thỏa mãn mà dừng lại.



Giữa trưa.

Trong một phòng bao này đó trên đường Tây Hương, người hai nhà Viên Trần chính thức gặp mặt ở đây.

Cố Diệp Phi

Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Trần Phượng Mỹ, Viên Phong liền có một loại cảm giác vui mừng, đối tượng xem mắt này đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn một chút.

Ấn tượng đầu tiên của Trần Phượng Mỹ đối với Viên Phong cũng rất tốt, tướng mạo trung đẳng đương nhiên không tính là đẹp trai, nhưng mà đẹp hơn người bình thường một chút, cộng với cha mẹ người ta có tiền, điều này đã tăng thêm vầng sáng trên đỉnh đầu hắn.

Sau khi hai bên chào hỏi dưới sự giới thiệu của Giang Phong lại khách sáo một phen mới vào chỗ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1015: Một Trong Tứ Đại Tà Thuật Hiện Đại (3)



Sau khi khách sáo gọi đồ ăn, chờ nhân viên phục vụ rời khỏi phòng bao, người hai nhà mới bắt đầu nói chuyện dưới sự dẫn dắt của Giang Phong.

Hai nhà đều xuất thân nông thôn, tuy nói hiện tại Viên gia có tiền, nhưng trước đó từng nghèo khó. Bởi vậy, cha mẹ hai bên đều có chủ đề chung để nó.

Còn về Viên Phong và Trần Phượng Mỹ, lớn lên trong hoàn cảnh tương tự, đều là sinh viên tốt nghiệp đại học, tiền lương công tác cũng không kém nhau là bao, đương nhiên cũng có không hết lời để nói.

Điều quan trọng nhất trong xem mắt chính là có chủ đề để trò chuyện, không ai phải ngượng ngùng.

Nếu như hai bên ngồi ở chỗ đó mắt lớn trừng mắt nhỏ thì hai bên chắc sẽ không có cảm tình gì. Nhưng nếu là ngồi ở chỗ đó tám chuyện trời nam biển bắc vui vẻ thì ấn tượng đầu tiên của hai bên khẳng định đều sẽ hài lòng, đều có ý định muốn tiếp xúc với đối phương nữa.

Dù sao trong chuyện xem mắt, nếu như ngươi không có hứng thú với đối phương thì chắc chắn sẽ không có bao nhiêu chủ đề để trò chuyện, thậm chí người khác hỏi một câu ngươi chỉ biết đáp một câu, còn ước gì có thể kết thúc buổi xem mắt nhàm chán này sớm một chút.

Kinh nghiệm mai mối của Giang Phong vô cùng phong phú, nhìn thấy hai nhà trò chuyện ăn ý, liền biết rõ mối hôn sự này sẽ chạy không thoát. Hắn liền nói riêng với Viên mẫu: "Thím Viên, dì theo cháu ra đây một chút, cháu có lời muốn nói với dì."

Viên mẫu cười rồi nhẹ nhàng gật đầu với cha Trần Trần mẫu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng bao với Giang Phong.

Ra khỏi phòng bao, Giang Phong không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thím Viên, thím cảm thấy cô gái Trần gia này thế nào?"

"Rất không tệ, dáng vẻ đoan chính, từ trong lời nói có thể thấy tính tình chắc là cũng tương đối thực tế, không có quá nhiều suy nghĩ. Các phương diện của nàng đều vô cùng hợp ý tôi. Ánh mắt của Giang đại sư đúng là không thể sai được, quá tuyệt." Viên mẫu giơ ngón tay cái lên nói.

Giang Phong cười nói: "Thím Viên quá khen, thím hài lòng là tốt rồi. Chúng ta đều hiểu quy tắc trong chuyện này, trước đó cháu đã nói rõ với thím ở trong điện thoại rồi, không biết các người đã chuẩn bị xong hồng bao chưa?"

Viên mẫu cười nói: "Giang đại sư yên tâm, đều đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa tôi sẽ phát cho cô gái kia hồng bao 1888, cho cha mẹ nàng hồng bao 888, như này là được rồi đúng chứ?"

Giang Phong gật đầu nói: "Hồng bao như này đã đủ để biểu đạt thái độ của các người rồi."

Sau khi nói chuyện vài câu, hai người trở về phòng bao, sau đó Giang Phong lại gọi cha Trần ra ngoài nói chuyện riêng.

"Chú Trần, chú thấy tiểu tử Viên gia này thế nào?" Giang Phong cũng đi thẳng vào vấn đề.

Cha Trần mỉm cười nói: "Giang ông mai, đối tượng mà cậu giới thiệu quả thật không tệ. Dáng người tiểu tử này giống hệt như trên tấm ảnh. Không phải là loại người nói chuyện miệng lưỡi trơn tru không đứng đắn, cũng không phải là loại người quá nhàm chán, ấn tượng trước mắt đúng là không tệ."

Giang Phong cười nói: "Được, nếu như chú Trần đã nói như vậy thì trong lòng cháu cũng yên tâm rồi. Cháu sẽ hỏi thăm ý nghĩ của hai người trẻ tuổi bọn họ, nếu như đều cảm thấy không tệ chúng ta có thể định quan hệ sớm một chút."

Cha Trần kinh ngạc nói: "Giang ông mai, nhanh như vậy sao?"

Giang Phong nói: "Quyết định sớm một chút thì người hai nhà cũng có thể bớt việc. Dù sao thì hai gia đình cũng cách nhau quá xa, đều phải bận rộn công việc của mình, muốn gặp mặt một lần cũng không dễ dàng."

Cha Trần gật đầu nói: "Cũng đúng, xác định quan hệ ngay trước mặt cha mẹ hai bên, sau đó để hai người bọn họ tự mình nói chuyện, cũng không tệ."

Giang Phong cười nói: "Chú Trần, cháu chính là nghĩ như vậy, chờ hai người bọn họ trò chuyện ra tình cảm và kết hôn chính là chuyện nước chảy thành sông."

"Ừm, vậy Giang ông mai cứ xem đó mà làm thôi, tôi đều đồng ý!"

"Được, vậy cháu sẽ hỏi ý kiến của hai người bọn họ một chút."



Sau đó, Giang Phong lại lần lượt gọi Viên Phong và Trần Phượng Mỹ ra nói chuyện riêng, hỏi thăm cảm giác và ý kiến của bọn họ.

Kết quả đương nhiên là tốt.

Trước khi hai người gặp mặt, thông qua sự giới thiệu của Giang Phong, bọn họ đều đã tương đối hài lòng về điều kiện của đối phương rồi. Bây giờ gặp mặt phát hiện đối phương không khác với trong tưởng tượng là bao, đương nhiên là có hảo cảm rồi.

Mặc dù phần hảo cảm này còn không có mãnh liệt đến mức muốn lập tức kết hôn, nhưng hai người đều bày tỏ có thể công khai mối quan hệ ở trước mặt cha mẹ hai bên.

Thế là, chỉ qua một bữa cơm, dưới sự thúc đẩy của Giang Phong, Viên Phong và Trần Phượng Mỹ đã xác định quan hệ yêu đương ở ngay trước mặt cha mẹ hai bên.

Lúc tan cuộc, Viên mẫu lần lượt phát hồng bao cho ba người Trần gia và người làm mai là Giang Phong. Sau đó, Viên phụ Viên mẫu mới hài lòng về khách sạn thu dọn xong hành lý, trả phòng và đi tới nhà ga, chuẩn bị về nhà.

Còn về con trai Viên Phong, đương nhiên là ở lại hẹn hò với Trần Phượng Mỹ, ngày mai mới ngồi tàu cao tốc trở về.

Cố Diệp Phi

Lần tiếp theo, chính là lúc thương lượng chuyện kết hôn của con trai, bọn hắn mới có thể tới đây. Đến lúc đó sẽ cùng giải quyết mấy chuyện như lễ hỏi, lễ đính hôn, mua nhà….

Viên phụ Viên mẫu đều hi vọng một ngày này có thể đến nhanh một chút.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1016: Hạnh Phúc Cả Đời Của Tôi Đành Phải Nhờ Giang Đại Sư Rồi!



Phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Chị gái tiếp khách Vương Chỉ Tình đang vô cùng nhiệt tình kêu gọi khách hàng đến từ năm châu bốn bể.

Nàng gia nhập vào phòng môi giới đã được hơn một năm. Tiền công và đãi ngộ mà ông chủ cho nàng không thể so sánh với các bà mai ở trong văn phòng, nhưng so sánh với những người cùng chức vị thì đãi ngộ đó tuyệt đối là số một số hai.

Nhất là thưởng cuối năm, năm ngoái Vương Chỉ Tình nhậm chức chưa tới nửa năm, đã được thưởng cuối năm là ba tháng tiền lương. Chỉ điều này thôi đã khiến cho nàng sướng đến phát rồ rồi.

Hơn nữa, công việc tại phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc thật ra rất dễ dàng.

Bởi vì ông chủ của nàng chính là đại sư mai mối nổi tiếng cả nước, 80-90% khách hàng đến đây đều vì danh tiếng của ông chủ. Cho nên, bọn họ đều vô cùng có thành ý đối với việc tìm bạn trăm năm, rất ít khi đụng phải những vị khách hung hăng càn quấy.

Một buổi chiều nọ, Vương Chỉ Tình vừa tiếp đãi xong một vị khách hàng, liền nhìn thấy có hai vị khách bước vào văn phòng. Hai vị này đều là nữ, dáng vẻ đều không tệ, tuổi tác cũng không lớn, khoảng hai mươi mấy tuổi.

Điều khiến cho Vương Chỉ Tình cảm thấy kinh ngạc chính là, một vị khách hàng trong đó lại là phụ nữ mang thai lộ rõ bụng bầu. Nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng người phụ nữ mang thai này là đến cùng người thân hoặc bạn bè bên cạnh.

Mấy chuyện này nói ra thì rất dài dòng, thật ra sau khi nhìn thấy hai nữ khách hàng đi vào, Vương Chỉ Tình đã ngay lập tức nghênh đón chào hỏi: "Chào hai vị quý khách, hoan nghênh tới phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc."

Người tiến vào phòng môi giới không phải ai khác, chính là Lý Mai và bạn thân Triệu Lệ Phi của nàng.

Hai người lập tức lên tiếng chào hỏi với chị gái tiếp khác, sau đó Lý Mai mới lên tiếng hỏi: "Xin hỏi Giang đại sư ở đây không?"

Vương Chỉ Tình nhìn thấy trên tay các nàng xách theo quà tặng, liền biết các nàng nhất định là đến tìm ông chủ. Bởi vậy, khi nghe Lý Mai hỏi, nàng không có chút cảm giác ngoài ý muốn nào cả, mà là trực tiếp gật đầu rồi nói: "Ở đây, xin hai vị quý khách chờ một lát, tôi sẽ đi vào thông báo một tiếng giúp hai người."

"Được, đã làm phiền rồi!"

"Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi."

Một phút sau, Vương Chỉ Tình mời hai khách hàng nữ vào văn phòng của ông chủ, sau đó rót cho hai người chén nước rồi mới lui ra khỏi văn phòng.

Không nhắc tới mấy lời khách sáo nữa.

Triệu Lệ Phi nhìn Giang Phong trẻ tuổi đẹp trai, đi thẳng vào vấn đề: "Giang đại sư, hai chúng tôi là nghe danh mà đến, muốn mời Giang đại sư ngài xuất mã tìm kiếm đối tượng giúp chúng tôi, không biết có thể hay không?"

Giang Phong nghe vậy thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía bụng bầu của Lý Mai, hỏi: "Mỹ nữ, cô đã có con rồi, còn muốn nhờ tôi hỗ trợ tìm kiếm đối tượng sao?"

Lý Mai có chút lúng túng nói: "Giang đại sư, tôi đã ly hôn!"

Triệu Lệ Phi sợ Giang đại sư có cái nhìn không tốt đối với bạn thân mình liền giải thích: "Giang đại sư, bạn tôi gả cho một người chỉ biết nghe lời mẹ, đôi mẹ con kia thật sự rất buồn nôn… Ba la… ba la…"

Lúc Triệu Lệ Phi bắt đầu giải thích thay bạn thân, Giang Phong cũng yên lặng quan sát tư liệu xứng đôi của Lý Mai ở trong màn hình giả lập.

Sau đó liền phát hiện, Triệu Lệ Phi cũng không có nói dối, nàng đều nói sự thật.

Chờ sau khi Triệu Lệ Phi giải thích nguyên nhân ly hôn giúp bạn tốt, Giang Phong liền gật đầu nói: "Đã hiểu, nếu như là đã ly hôn thì tìm kiếm đối tượng đương nhiên là không có vấn đề gì."

Thấy Giang đại sư một lời đồng ý, Lý Mai không khỏi thầm thả lỏng. Nàng chỉ sợ Giang đại sư thấy bụng mình lớn sau đó từ chối, như thế sẽ khiến cho nàng cực kỳ lúng túng.

"Giang đại sư, chúng tôi cần làm gì để tìm bạn trăm năm đây?" Triệu Lệ Phi hỏi.

Giang Phong nói: "Các người giới thiệu sơ lược một chút về bản thân và bối cảnh gia đình đi, sau đó lại nói một chút về yêu cầu đối với một nửa còn lại của mình."

Triệu Lệ Phi gật đầu, nói với bạn thân: "Mai Mai, cậu tới trước đi!"

Lý Mai có chút khẩn trương nói: "Lệ Phi, cậu tới trước đi, cho tớ hòa hoãn một chút đã."

Triệu Lệ Phi thấy thế cũng không chối từ, nhìn về phía Giang Phong, nói: "Giang đại sư, tôi là người thành phố E, Chiết Giang, năm nay 25 tuổi, cao 1m65, tốt nghiệp chính quy, trước mắt đang đi làm tại công ty XX, tiền lương mỗi tháng hơn bảy ngàn tệ, tiết kiệm một chút cũng đủ nuôi sống mình. Tôi là con gái một trong nhà, cha mẹ mở một siêu thị nhỏ khoảng trăm mét vuông ở quê, đã kinh doanh mười mấy năm, chuyện làm ăn tạm được. Nói tóm lại, trong nhà tôi có nhà có xe, điều kiện kinh tế cũng coi như là thoải mái, yêu cầu của tôi đối một nửa khác là các phương diện không kém tôi nhiều là được. Đương nhiên, quan trọng nhất là một người biết thương vợ, tính cách cũng phải hợp, không thể là loại chỉ biết nghe lời mẹ kia. Loại đàn ông kia đúng là ghê tởm."

Cố Diệp Phi

"Được, tôi đã hiểu." Giang Phong đưa giấy bút cho nàng, nói: “Ghi lại ngày sinh tháng đẻ của cô, sau đó tôi sẽ tính toán cho cô một phen, cố gắng tìm kiếm một đối tượng khiến cho cô hài lòng."

Triệu Lệ Phi tiếp nhận giấy bút, cao hứng nói: "Được rồi, vậy hạnh phúc cả đời này của tôi đành nhờ vào Giang đại sư rồi!"

Giang Phong khách sáo hai câu, sau đó nhìn về phía Lý Mai.

Lý Mai lập tức hiểu rõ, nói: "Giang đại sư, tôi năm nay cũng 25 tuổi, quê ở Giang Tô, cao 1m62, tốt nghiệp chính quy, trước mắt không có công việc. Cha mẹ c.h.ế.t sớm, từ nhỏ sống nương tựa với bà nội, mấy năm trước bà nội cũng ra đi, trên đời này tôi đã không còn người thân."

Giang Phong đã nhìn qua tư liệu xứng đôi của nàng, đương nhiên là hiểu rõ tình huống của nàng, bây giờ nghe nàng nói như vậy liền an ủi: "Nhân sinh vô thường, xin nén bi thương, bây giờ thời điểm gian nan đều đã qua, tôi sẽ cố gắng giúp cô tìm kiếm một người đàn ông tốt, khiến cho cô có thể có một cuộc sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại."

Lý Mai cảm kích nói: "Cảm ơn Giang đại sư, tôi cũng không có yêu cầu gì cao đối với một nửa còn lại, chỉ cần hắn không chê tôi đã gả cho người khác, không chê đứa nhỏ trong bụng tôi, nguyện ý đối tốt với tôi và đứa nhỏ trong bụng là được. Dù cho hắn hiện tại nghèo khó không có gì thì tôi cũng nguyện ý gả cho hắn, cùng hắn chịu khổ dốc sức làm ăn."

"Được, trong lòng tôi nắm chắc rồi." Giang Phong cũng đưa giấy bút cho nàng rồi nói: "Vậy cô cũng ghi lại ngày sinh tháng đẻ của mình đi, tôi sẽ tính toán giúp cô một phen, tìm cho cô một người đàn ông thích hợp nhất."

Lý Mai nhận giấy bút, liên tục nói cám ơn, sau đó ghi lại ngày sinh tháng đẻ của mình.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lý Mai và Triệu Lệ Phi cũng không có ở lại thêm. Sau khi khách sáo vài câu, hai người liền móc hồng bao mời môi đã chuẩn bị từ trước ra, hai tay đưa cho Giang đại sư.

Chờ Giang đại sư nhận lấy hồng bao, hai người mới cáo từ rời đi với vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

Giang Phong từng tiếp đãi đủ các loại khách hàng, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp đãi phụ nữ mang thai. Hắn rất tò mò không biết người phụ nữ mang thai tên là Lý Mai này rốt cuộc có thể xứng đôi với đối tượng như nào.

Thế là, sau khi đưa mắt nhìn các nàng rời đi, tâm thần hắn khẽ động, một cỗ sóng vô hình giáng lâm, lập tức bao phủ hơn một tỉ nhân khẩu. Trong màn hình giả lập, chân dung từng người đàn ông điên cuồng lấp lóe, cuối cùng khóa c.h.ặ.t c.h.â.n dung của một người trong đó:

【 Danh tính 】 : Quan Hải Ba

【 Tuổi tác 】 : 30 tuổi

【 Chiều cao 】 : 177cm

【 Cân nặng 】 : 70kg

【 Bối cảnh gia đình 】 …

【 Sở thích cá nhân 】 …

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 …

【 Thông tin chi tiết 】 …

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 60 (tình cảm vợ chồng 51+ môn đăng hộ đối 88+ quan hệ gia đình 41)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 95 (tình cảm vợ chồng 96+ môn đăng hộ đối 96+ quan hệ gia đình 93)

【 Đào hoa ngoài giá thú 】 : Kiếp đào hoa…

【 Dự đoán con cái 】 …

Xem xong tư liệu xứng đôi của đối tượng, Giang Phong không khỏi sờ cằm. Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa có giá trị cực cao, điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại lại miễn cưỡng hợp lệ, mà còn là dựa vào môn đăng hộ đối chống đỡ mới hợp lệ.

Từ chỉ số tình cảm vợ chồng và quan hệ gia đình có thể thấy, bất kể là nhà trai hay là người nhà của hắn đều tương đối không thích nói chuyện kết hôn với phụ nữ mang thai.

Chuyện này thật ra cũng bình thường, trừ những người đàn ông có sở thích đặc thù ra, không có người đàn ông bình thường nào lại thích đi làm hiệp sĩ đổ vỏ cả.

Xem ra muốn thuyết phục đối tượng xứng đôi này và người nhà của hắn, đúng là cần phí tâm tư một phen.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1017: Hành Động Cợt Nhả Ngày Xem Mắt



8 giờ tối.

Một khu dân cư ở huyện Linh Sơn, tỉnh Quảng Tây.

Quan Hải Ba đang nằm trên ghế sô pha, tay cầm điện thoại trò chuyện với người đi xem mắt, tâm trạng có phần hưng phấn.

Tên đối tượng xem mắt của anh ta là Mã Tô, người bản địa ở Linh Sơn, 28 tuổi, dáng người và ngoại hình ưa nhìn, hiện đang làm quản lý của một chuỗi công ty bất động sản ở tỉnh Hồ Nam, cô ấy là một cô gái rất ưu tú.

Cô gái này là do nhân viên giới thiệu mai mối cho Quan Hải Ba, hôm nay mới là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô gái này tính tình sôi nổi, cởi mở, khi trò chuyện với cô ấy, anh có cảm giác như gió xuân.

Hơn nữa qua nửa ngày tiếp xúc cùng trò chuyện, Quan Hải Ba cảm thấy cô gái này đối với anh hẳn cũng có ý tứ như vậy, nếu không cô đã không trò chuyện nhiệt tình cùng anh lâu như vậy.

Quan Hải Ba độc thân đã ba mươi năm, từ lâu đã muốn tìm một người vợ để làm ấm giường, nhưng trước nay chưa có gì trong tay nên tất nhiên không có điều kiện để đi tìm vợ.

Mãi cho đến năm ngoái, ba anh chị em mới cùng nhau góp tiền mua một căn nhà ở huyện, điều này mới giúp anh ta có điều kiện cơ bản nhất để tìm vợ.

Anh tiếp tục trò chuyện với đối tượng xem mắt cho đến mười giờ tối, Quan Hải Ba hẹn cô ngày mai ăn tối, sau đó mới miễn cưỡng nói lời chúc ngủ ngon với cô.

Đêm đó, Quan Hải Ba có một giấc mơ rất kh*** g**, trong giấc mơ, anh kết hôn với đối tượng xem mắt Mã Tô, sau đó cả hai sống một cuộc sống hạnh phúc không chút xấu hổ.

Đến khi Quan Hải Ba run rẩy tỉnh dậy, anh phải xấu hổ đứng dậy để giặt đồ lót.

Vì nửa đêm tỉnh dậy sau một chút mất ngủ, ngày hôm sau Quan Hải Ba thức dậy muộn hơn bình thường rất nhiều, cho đến khi anh ta tắm rửa sạch sẽ thì chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ đi ăn như đã hẹn.

Cố Diệp Phi

Vì vậy, Quan Hải Ba lái chiếc ô tô cũ giá rẻ của mình đến nhà hàng mà anh đã hẹn trước.

Trong khi đợi Mã Tô đến chỗ hẹn, Quan Hải Ba đã suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói chuyện gì với cô, nếu tiến độ quá nhanh có làm cô sợ không? Nhưng nếu không có tiến triển gì, ngày mai người ta sẽ quay lại tỉnh Hồ Nam để tiếp tục làm việc, không biết lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau vào lúc nào.

Càng nghĩ đến Quan Hải Ba càng đau đầu, đối với một người không có kinh nghiệm yêu đương mà nói, tâm trạng anh thật sự lên xuống thất thường, anh không có chút tự tin nào, không biết nên làm như thế nào mới đúng.

Vài phút trước giờ hẹn, Mã Tô cuối cùng cũng đến, cô không đến một mình mà còn dẫn theo hai người đàn ông.

Quan Hải Ba hơi ngạc nhiên, nhưng anh nghĩ đây là bạn của cô nên cũng niềm nở chào hỏi từng người một. Trong suy nghĩ của anh, đối tượng xem mắt Mã Tô này có thể dẫn bạn bè đến gặp anh, điều đó chứng tỏ anh đã có một vị trí khác trong lòng cô, đây mới là điều đáng mừng.

Sau khi gọi đồ ăn, đến khi người phục vụ rời khỏi phòng, mấy người mới bắt đầu trò chuyện.

Kết quả là trong khi trò chuyện, Quan Hải Ba dần cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ nghe hai người đàn ông lần lượt giới thiệu về mình với Mã Tô.

“Giám đốc Mã, quê quán của tôi ở huyện bên cạnh, năm nay tôi 31 tuổi, là một nha sĩ, Tính cách của tôi là... bla bla... sở thích... bla bla..."

“Giám đốc Mã, tôi là người địa phương, năm nay tôi 29 tuổi, nhà tôi có ba gian nhà, hai cửa hàng, tôi dùng một cửa hàng trong nhà để bán sản phẩm địa phương của huyện, kinh doanh rất tốt, tôi không phải trả tiền thuê cửa hàng, lợi nhuận vẫn rất tốt. Tính cách của tôi... blah blah... sở thích... blah blah..."

Nghe hai người đàn ông giới thiệu mình với Mã Tô, Quan Hải Ba biết rằng trước đó mình đã hiểu lầm, hai người đàn ông này không phải là bạn của Mã Tô, mà cũng giống như anh ta, họ đều là những đối tượng xem mắt của Mã Tô.

Vào thời điểm biết được sự thật, vẻ mặt của Quan Hải Ba trở nên vô cùng khó coi.

Uổng công tối qua anh còn tưởng rằng có người quan tâm đến mình, không ngờ tất cả chỉ là ảo giác của anh.

Điều khiến anh thất vọng nhất là Mã Tô không hề để ý đến cảm xúc của anh, anh rủ cô đi ăn tối nhưng cô lại lợi dụng thời gian này để đi xem mắt với hai người đàn ông khác.

Hôm qua anh thực sự mù quáng khi nghĩ rằng cô tốt.

Cũng may, dù sao Quan Hải Ba cũng đã lăn lộn trong xã hội hơn mười năm, cho dù tức giận cũng không lựa chọn quay mặt đóng sầm cửa bỏ đi, mà chỉ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Dù thế nào cũng phải ăn xong bữa cơm này, không thể cho người khác có cơ hội đùa giỡn.

Vì vậy, sau đó, Quan Hải Ba coi mình như một khán giả ngồi ăn dưa cả buổi, xem hai người đàn ông chăm chỉ biểu diễn trước mặt Mã Tô như những con công xòe đuôi.

Đến khi bữa ăn kết thúc, hai người anh em đó cũng vội vã thanh toán hóa đơn, và cuối cùng, người bạn địa phương đã giành được quyền cuối cùng để thanh toán hóa đơn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1018: Hành Động Cợt Nhả Ngày Xem Mắt (2)



Sau khi rời khỏi nhà hàng, Quan Hải Ba lấy điện thoại di động trong túi ra và mở WeChat, vốn dĩ anh muốn đưa Mã Tô vào danh sách đen, nhưng nghĩ lại cũng không cần phải hung hăng như vậy, lạnh lùng giải quyết có lẽ sẽ tốt hơn.

Đương nhiên, Quan Hải Ba không trực tiếp cho đối phương vào danh sách đen, cũng định tiếp tục ăn dưa, anh ta muốn xem thử hôm nay trong hai người này rốt cuộc cô có tình cảm với ai, hay là không thích ai trong hai người.

Đúng lúc này, một cuộc gọi lạ gọi đến, Quan Hải Ba bắt máy: “Alo!”

Một giọng nam trẻ tuổi phát ra từ điện thoại: "Xin chào, đây có phải là anh Quan Hải Ba không?"

Quan Hải Ba nói: "Là tôi, xin hỏi anh là ai, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Giọng nam trẻ tuổi nói: "Tôi tên Giang Phong, là người mai mối của Công ty Hôn nhân Hạnh Phúc, tôi gọi cho anh để giới thiệu một đối tượng cho anh, không biết anh Quan có tiện để gặp mặt nói chuyện không?”

Quan Hải Ba không thể không thô lỗ khi nghe những lời này: "Mẹ kiếp, big data tuyệt vời như vậy sao?"

Giang Phong hỏi: "Big data gì chứ?"

Quan Hải Ba nói: “Không có gì, chỉ là tùy tiện phàn nàn thôi, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi bây giờ không có hứng thú với những cuộc xem mắt nữa!”

Giang Phong nói: “Anh Quan, theo tôi được biết, anh vừa tham gia buổi xem mắt ngày hôm qua, bây giờ anh nói rằng anh không có hứng thú với buổi xem mắt, tôi không biết là anh không tin tôi hay là anh đã thích đối tượng xem mắt ngày hôm qua?”

"Thật đáng kinh ngạc, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, công ty mai mối của anh đã nhận được tin tức nhanh như vậy, có vẻ như những người mai mối các anh sẽ thông đồng với nhau!" Quan Hải Ba kinh ngạc, sau đó nói: "Ông mai Giang, không phải là tôi không thể tin tưởng anh, mà là tôi không thể tin tưởng tất cả những người mai mối.

Bởi vì trải nghiệm buổi xem mắt đầu tiên của tôi thực sự tồi tệ nên giờ tôi đã hiểu ra, thay vì lãng phí thời gian và tiền bạc để đi xem mắt thì tốt hơn là tự mình tìm hiểu, cho nên ông mai Giang, anh không cần lãng phí thời gian với tôi đâu, anh đi tìm người khác đi! "

Giang Phong nói: “Anh Quan, anh đã làm lật cả thuyền chỉ với một phát súng, tôi không phủ nhận trên đời này có nhiều người mai mối không đáng tin cậy, nhưng cũng có những người mai mối đáng để mọi người tin tưởng.

Tôi có một biệt danh trên Internet là Giang đại sư, anh Quan, anh có thể kiểm tra thông tin của tôi trên Internet, nếu anh tin tôi, vui lòng gọi lại cho tôi, nếu anh thực sự không tin thì thôi vậy!

Suy cho cùng, đôi khi duyên phận không thể ép buộc được. "

"Được, vậy lát nữa tôi xem thử."

"Vậy cũng không quấy rầy anh Quan nữa, tạm biệt!"

“Được thôi, tạm biệt!”

Sau khi cúp điện thoại, Quan Hải Ba vì tò mò đã tìm kiếm thông tin của Giang đại sư trên mạng, càng đọc càng kinh ngạc, trước đây anh chưa từng để ý đến loại tin tức này, một người mai mối tuyệt vời như vậy.

Sau khi đọc thông tin của Giang đại sư, Quan Hải Ba không thể không gọi lại cho Giang Phong.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Quan Hải Ba đã không thể chờ đợi được mà hỏi: “Ông mai Giang, anh có thực sự là Giang đại sư đến từ Công ty môi giới Hôn nhân Hạnh phúc không?"

Giang Phong cười nói: "Đương nhiên là thật, hiện tại tôi đang ở huyện các anh, nếu như anh Quan thấy tiện thì chúng ta gặp mặt nói chuyện đi?"

Quan Hải Ba có chút kích động nói: "Được, Giang đại sư, bây giờ anh ở nơi nào? Tôi lập tức đi tìm anh.”

"Tôi đang ở Quảng trường xx, vậy anh hãy đến đây đi!"

"Được thôi, anh chờ một chút, tôi sẽ tới ngay."



5 phút sau.

Quan Hải Ba nhìn thấy Giang Phong, vừa rồi anh ấy đã nhìn thấy bức ảnh của Giang Phong khi anh ấy đang nghiên cứu thông tin, vì vậy anh ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra chàng trai trẻ đẹp trước mặt mình chính là bậc thầy mai mối nổi tiếng trên cả nước.

Quan Hải Ba chào hỏi, xúc động nói: "Giang đại sư, tôi không ngờ rằng đó thực sự là anh, tôi rất vinh dự khi một người đàn ông tuyệt vời như anh đã đích thân đến đây gặp tôi. "

Cố Diệp Phi

Giang Phong cười nói: "Anh Quan, anh thật khách khí, tôi vốn là người làm mai mối giúp anh tìm đối tượng, tìm tới anh cũng là chuyện rất bình thường."

Hai người đều rất nhã nhặn, Quan Hải Ba không khỏi than thở: "Giang đại sư, anh cũng biết ngày hôm qua tôi đi xem mắt, tôi vốn rất thích cô gái mà tôi đã hẹn đi xem mắt, tôi đã nói chuyện với cô ấy đến mười giờ tối hôm qua và còn hẹn cô ấy hôm nay cùng nhau đi ăn.

Cuối cùng, anh có biết cô ấy đã hồi đáp bằng kiểu hành động cợt nhã gì khi được mời đến ăn tối hôm nay không? "

Giang Phong níu lại nói: "Cô ấy làm hành động cợt nhã gì?”

Quan Hải Ba nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi liền vô cùng tức giận, cay đắng nói: “Cô ấy dẫn theo hai người đàn ông đến đó, nếu hai người đàn ông đó là bạn của cô ấy, thì tôi chẳng những không tức giận, có lẽ còn rất vui.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1019: Hành Động Cợt Nhả Ngày Xem Mắt (3)



Nhưng điều tôi không thể tin được là hai người đàn ông mà cô ấy đưa đến cũng là những người đi xem mắt của cô ấy giống như tôi. Nói cách khác, trong thời gian xem mắt với tôi, cô ấy còn hẹn xem mắt với những người đàn ông khác, cô ấy thực sự là một bậc thầy về quản lý thời gian, tận dụng thời gian của mình một cách tốt nhất. "

Giang Phong hỏi: "Các anh đều là cùng một người mai mối giới thiệu cho sao?"

Quan Hải Ba lắc đầu và nói: "Tôi đã hỏi rồi, được giới thiệu bởi những người mai mối khác nhau."

Cố Diệp Phi

Giang Phong nói: “Vậy người mai mối đó phải có trách nhiệm vì đã sơ suất, vấn đề chủ yếu nằm ở đối tượng xem mắt đó của anh, cô ấy quá là không biết tôn trọng người khác!"

Quan Hải Ba xua tay nói: "Quên đi, đừng nhắc tới cái người phụ nữ ghê tởm này nữa, Giang đại sư trước đó nói muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng, không biết cô gái được giới thiệu ở đâu? "

Giang Phong giới thiệu ngắn gọn: "Cô ấy đến từ tỉnh Lý Mai, năm nay 25 tuổi, cao 1 mét 62, có bằng cử nhân, ngoại hình ưa nhìn. Cha mẹ mất sớm, cô sống với bà ngoại từ nhỏ. Sau khi bà của cô ấy qua đời vài năm trước, cô ấy không còn người thân nào khác trên thế giới này."

Nghe đến đây, trái tim của Quan Hải Ba lập tức đồng cảm, cả hai đều là những người không cha không mẹ, so với đối phương thì ít ra anh ấy còn có hai cô em gái.

“Giang đại sư, cô ấy nhỏ hơn tôi năm tuổi, cô ấy có bằng cử nhân, và cô ấy cũng ưa nhìn, còn tôi thậm chí vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba, người ta có thể để ý đến tôi không?” Quan Hải Ba nhịn không được mà hỏi.

Giang Phong thở dài và nói: "Anh Quan, anh không cần phải lo lắng về vấn đề này, tuy điều kiện của chính cô ấy thực sự tốt, thật đáng tiếc khi cô ấy không sáng suốt mà kết hôn với một chàng trai bám lấy mẹ."

Quan Hải Ba nghe vậy có chút kinh ngạc, khẽ cau mày: “Cô ấy đã kết hôn rồi sao?”

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, cô ấy đã kết hôn, hiện tại là phụ nữ đã ly hôn và mang thai."

Quan Hải Ba trong nháy mắt mở to hai mắt: "Cô ấy là một phụ nữ mang thai đã ly hôn?"

Giang Phong tất nhiên hiểu tâm tình của anh ta, nói: "Đúng vậy, cô ấy sau khi mang thai thì mới ly hôn."

“Cái này…chẳng phải chỉ để tìm một người đổ vỏ thôi sao?”

Quan Hải Ba sắc mặt khó coi, nếu như người giới thiệu không phải là người mai mối Giang đại sư nổi tiếng khắp cả nước, mà là một người mai mối vô danh khác thì có lẽ đã không nhịn được mà mắng anh ta rồi.

Cái quái gì thế, là một người đàn ông bình thường, ai lại muốn trở thành một người đổ vỏ?

Giang Phong lấy ra một điếu thuốc chuyên dùng để giao dịch với nhau, đưa cho Quan Hải Ba và nói: "Anh Quan, tôi hiểu cảm giác của anh, nếu không phải cô ấy thực sự rất hợp với anh thì tôi cũng chẳng giới thiệu cô ấy cho anh làm gì."

Quan Hải Ba cầm lấy điếu thuốc, lấy bật lửa châm thuốc, trầm lặng mà hút.

“Anh Quan, mang tiếng là người đổ vỏ thật khó nghe, nhưng so với danh tiếng thì cá nhân tôi cảm thấy tìm được người phù hợp để kết hôn quan trọng hơn."

Giang Phong thành thật nói: “Tôi đã thấy quá nhiều cuộc hôn nhân mà cả hai bên đều mệt mỏi vì bất đồng quan điểm, cuộc đời của những người đó là một sự dày vò, nếu họ có thể thay đổi, đừng nói là người đổ vỏ, dù là chọn độc thân cả đời họ cũng sẵn sàng.”

Tim Quan Hải Ba đập thình thịch, anh nghĩ đến những tấm gương rắc rối xung quanh mình, gật đầu nói: “Một cuộc hôn nhân của các cặp đôi có tính cách không hợp nhau thực sự là một bi kịch."

Giang Phong nói: "Cho nên, anh Quan à, anh đừng thẳng thừng từ chối vì đối phương là người đang mang thai đã ly hôn, thế thì anh sẽ bỏ lỡ niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này đó."

Sau khi nghe điều này, Quan Hải Ba tiếp tục hút hết điếu này đến điếu khác.

Suy cho cùng vẫn là một câu, chỉ là một người đàn ông bình thường thì chẳng ai muốn làm người đổ vỏ cả, anh thừa nhận những gì Giang Phong nói là hợp lý, nhưng khi anh nghĩ đến việc cưới một người phụ nữ đang mang thai và giúp những người đàn ông khác nuôi con của họ, trong lòng không thể nào nói là không thấy ghét.

Tuy nhiên, Giang đại sư đã nói rõ ràng rằng người phụ nữ mang thai đã ly hôn được giới thiệu cho anh ta là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh ta, đây là kết quả do chính Giang đại sư tính toán, Quan Hải Ba thực sự không thể không tin.

Suy cho cùng, với thân phận của Giang đại sư người ta thì sẽ không nói dối anh ấy trong những vấn đề như vậy, hơn nữa những cuộc hôn nhân do Giang đại sư mai mối đã được công khai trên Internet, tất cả đều chứng minh khả năng của Giang đại sư trong việc tính toán chuyện hôn nhân.

Giờ khắc này, trong đầu anh ta phảng phất có người đánh nhau, một người nhỏ là người đổ vỏ khiến anh ta cảm thấy khó chịu, một người là nhân vật hạnh phúc khiến anh ta tràn đầy mong chờ.

Anh đến tôi đi, trong một khoảnh khắc, cả hai kẻ thủ ác đều không thể làm gì được đối phương.

Giang Phong cũng hiểu trong lòng anh ta đang giằng co, cũng không thúc giục, mà lấy điện thoại di động ra, mở ra bức ảnh của Lý Mai trước khi cô ấy mang thai, đưa cho anh ta, nói: "Anh Quan, đây là hình của cô ấy, anh nhìn xem cô ấy có hợp với gu thẩm mỹ của anh không."
 
Back
Top Bottom