Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 420: Tôi Và Lý Cô Cô Không Thể Quay Về! (2)



Sau khi nói đùa vài câu, Bạch Tử An mới nhìn về phía Giang Phong nói: "Giang đại sư, tôi nghe giám đốc Uông nói, ít ngày trước công chúa Lăng của tập đoàn nước khoáng XX gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi cậu ta về cách thức liên lạc của cậu. Công chúa Lăng kia cũng nhờ cậu làm mai mối à?"

Hiệu trưởng Cổ nghe vậy cũng kinh ngạc và vô cùng thán phục. Mặc dù lúc trước ông ta đã nghe Bạch Tử An nói qua một vài chuyện của Giang đại sư, nhưng bây giờ nghe công chúa Lăng chủ động nhờ Giang đại sư làm mai mối, vẫn không khỏi chấn động.

Công chúa Lăng này chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nước khoáng XX đấy!

Hiệu trưởng Cổ được tính là một tỷ phú, nhưng tài sản của ông ta so với công chúa Lăng này, thậm chí còn không bằng số lẻ của người ta chênh lệch thật sự quá lớn.

Giang Phong mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, trước đó không lâu tôi mới chạy tới thành phố Hàng, giới thiệu một đối tượng cho công chúa Lăng kia. Trước mắt hai người đang thử hẹn hò, tin tưởng không bao lâu sẽ có tin tốt truyền tới."

"Thân phận và địa vị của công chúa Lăng không thua kém gì giám đốc Uông, chỉ là ngoại hình bình thường, không biết Giang đại sư giới thiệu đối tượng thế nào cho cô ta vậy? Là con cháu cán bộ cao cấp hay con nhà giàu siêu cấp môn đăng hộ đối?" Bạch Tử An khá tò mò hỏi.

"Đều không phải."

Giang Phong lắc đầu, nói: "Tôi giới thiệu cho công chúa Lăng một người con nhà giàu không ôm chí lớn, loại tài sản trong nhà chỉ có mấy chục triệu."

Hiệu trưởng Cổ không nhịn được nói: "Tôi nghe nói lão Lăng của tập đoàn nước khoáng XX kia là người nghiện làm việc, tương đối coi trọng năng lực làm việc của con rể tương lai, người con cháu nhà giàu không ôm chí lớn này có thể được Lăng lão tán thành không?"

"Hiệu trưởng Cổ, những điều ông nói đều là chuyện trước đây rồi. Bây giờ lão Lăng đã là một người già gần tám mươi tuổi, con gái của ông ta công chúa Lăng năm nay cũng bốn mươi tuổi."

Giang Phong mỉm cười nói: "Tuổi tác cao, suy nghĩ đương nhiên sẽ khác, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của lão Lăng chính là thấy con gái tìm được nơi chốn cuối cùng, con rể tương lai có năng lực làm việc hay không đã không quan trọng nữa, chỉ cần đối xử tốt với con gái ông ta là được."

Hiệu trưởng Cổ đầy cảm xúc nói: "Đúng vậy, con người một khi lớn tuổi, nhìn rất nhiều thứ cũng phai nhạt."

...

Ba người Giang Phong nói chuyện tương đối hợp nhau, ngồi bên nhau nói đủ các đề tài.

Cố Diệp Phi

Lại thêm bánh trà do quán trà cung cấp có mùi vị không tệ, ba người vừa uống trà vừa ăn trà bánh vừa trò chuyện, còn nói chuyện đến mười giờ tối mới thỏa mãn rời đi.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đi ngày 29 tháng 4, kỳ nghỉ mùng một tháng năm chính thức bắt đầu.

Từ hai ngày trước, anh trai, chị dâu và chị gái đều về quê, anh trai và chị dâu làm nhân vật chính trong đám cưới, đương nhiên phải về sớm, có khá nhiều chuyện cần bọn họ phối hợp!

Mà chị gái quay về hỗ trợ làm chân chạy.

Về phần Giang Phong, hắn ở lại tỉnh thành có hai mục đích, một là chờ bạn gái Hoàng Linh Vi, hôm nay cô ấy sẽ từ thành phố Hàng bay tới. Hai là chờ anh họ và chị dâu họ, ngày mai bọn họ sẽ bay từ Trung Hải tới.

11 giờ 30 phút, Giang Phong đóng được bạn gái ở sân bay.

Hôm nay, Hoàng Linh Vi mặc chính là một váy màu vàng thắt eo, từ lần đầu tiên cô mặc váy được bạn trai khen qua, cô lại thích mặc váy liền.

Sau khi lên xe, hai người không gặp chừng mười ngày ôm hôn đến mấy phút, Giang Phong mới khởi động xe, hỏi: "Vợ, buổi trưa muốn ăn gì?"

Hoàng Linh Vi nghĩ ngợi, nói: "Chồng, nếu không anh dẫn em đi thử món mì Lão Hữu nổi tiếng nhất ở tỉnh các anh đi. Em nghe mọi người nói không ít lần về món mì này, nhưng vẫn chưa từng ăn qua."

Giang Phong mỉm cười nói: "Được, vậy buổi trưa chúng ta lại ăn mì Lão Hữu."

Hoàng Linh Vi hỏi: "Chồng, anh trai và chị gái anh đều về quê rồi à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Ừ, bọn họ về quê từ hai ngày trước!"

"Vậy bao giờ chúng ta mới về?"

"Ngày mai đi!"

Giang Phong giải thích: "Anh họ và chị dâu họ nhà dì cả anh ở Trung Hải, ngày mai bọn họ bay tới, chờ bọn họ đến, chúng ta lại cùng lái xe trở về."

Hoàng Linh Vi nghe vậy thì hơi căng thẳng nói: "Chồng, em thế này về quê với anh, không mang theo quà gì, liệu có thích hợp không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Có gì không thích hợp chứ? Nếu em qua lúc khác thì nên mang theo quà. Chẳng qua lần này là đám cưới anh trai anh, vậy không cần mang quà cáp gì hết, đến lúc đó tùy tiện cho một phong bì là được rồi!"

Hoàng Linh Vi khẽ gật đầu, nói: "Vậy đợi lát nữa ăn mì xong, anh dẫn em tới ngân hàng rút ít tiền."

Giang Phong nói: "Không cần đi ngân hàng lấy, chỗ anh có tiền mặt, anh đưa cho em là được rồi!"

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: "Như vậy không được, việc nào ra việc ấy. Đây là phong bì mừng cưới em đưa cho anh trai và chị dâu, lấy từ chỗ anh thì còn ra thể thống gì nữa!"

Giang Phong vừa điều khiển vô lăng một cách thành thạo, vừa cười nói: "Không phải em là của anh, anh là của em sao? Hai người chúng ta còn phân biệt rõ ràng như vậy làm gì?"

Hoàng Linh Vi hé miệng cười nói: "Đây không phải là lần đầu tiên, ít nhiều vẫn phải để ý một chút."

"Được rồi, tùy em, sau này anh đưa tiền mặt cho em, em chuyển khoản qua WeChat cho anh là được rồi, không cần thiết phải chạy tới ngân hàng."

"Cũng được, vậy ăn mì xong anh đi với em mua một phong bì thật đẹp."

"Ừ, được."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 421: Tôi Và Lý Cô Cô Không Thể Quay Về! (3)



Bốn mươi phút sau.

Ở cửa hàng Mì Lão Hữu kinh doanh hai ba mươi năm, Giang Phong đang cùng Hoàng Linh Vi ăn mì.

Vị chua cay của mì Lão Hữu ăn thật sự đã nghiền, Hoàng Linh Vi lần đầu tiên ăn đã thích mùi vị này.

"Không hổ danh là một trong ba loại mì nổi tiếng ở tỉnh Quế, mùi vị này đúng là rất tuyệt!" Hoàng Linh Vi ăn xong, hết lời khen ngợi.

Giang Phong mỉm cười nói: "Đồ ăn tỉnh Quế không có tiếng tăm gì trong cả nước, nhưng riêng khoản mì này, phóng tầm mắt ra cả nước, sợ rằng cũng chỉ có tỉnh Tương là có thể địch nổi.

Mà nói món mì nổi tiếng trong cả nước, tỉnh Quế mình càng đứng đầu không thể tranh cãi."

Hoàng Linh Vi nghe được liên tục gật đầu, một bát mì Lão Hữu lót bụng, cảm giác toàn thân đúng là thoải mái nói không nên lời, không được hoàn mỹ là cả người đổ mồ hôi.

Sau khi ra khỏi quán mì, Hoàng Linh Vi lại thúc giục: "Chồng, tối nay ra ngoài mua phong bì sau. Bây giờ cả người em đều là mồ hôi, thật sự khó chịu muốn chết. Chúng ta mau về đi, em phải nhanh chóng tắm và thay quần áo đã."

Giang Phong cũng đổ mồ hôi đầy người, dù sao bây giờ đã là cuối tháng tư, trời đã sớm nóng lên, một bát mì Lão Hữu vừa nóng vừa cay lót bụng, muốn không ra mồ hôi cũng khó.

Sau khi lên xe, Giang Phong kéo một cái khăn giấy nói: "Vợ, anh giúp em lau mồ hôi, để tránh gặp gió lại bị cảm."

"Chồng, em cũng lau giúp anh!"

Hai người ở trên xe lau mồ hôi cho nhau, sau đó Giang Phong mới lái xe chở Hoàng Linh Vi trở lại khu nhà cao cấp ở Tây Phái Ngự Giang.

Giang Phong đã sớm nói với Hoàng Linh Vi về căn hộ cấp cao do giám đốc Uông tặng, chỉ là chưa từng nhắc tới giá của nó thôi.

Hoàng Linh Vi tưởng chỉ là căn hộ trị giá mấy triệu. Cho đến tiến vào căn hộ cấp cao, thấy diện tích căn hộ lớn và trang thiết bị sang trọng được lắp đặt bên trong, cô mới kinh ngạc nói: "Chồng, đây chính là căn hộ do giám đốc Uông tặng anh à?"

Giang Phong mỉm cười gật đầu nói: "Không sai, căn hộ này còn tạm được chứ?"

"Thật đẹp, căn hộ này tối thiểu phải đáng giá hai ba mươi triệu đấy? Giám đốc Uông đúng là giàu thật!"

"Không kém bao nhiêu, căn hộ thô đã gần hai chục triệu, thêm trang thiết bị lắp đặt này cũng không ít hơn mười triệu."

Hoàng Linh Vi nhìn hắn đầy vẻ sùng bái, hết lời khen ngợi: "Chồng đúng là quá lợi hại rồi. Anh bắt đầu làm ông mai từ năm trước, chưa tới một năm đã có tài sản mấy chục triệu, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ, có ai có thể làm được chứ?"

Giang Phong nghe vậy, trên mặt tươi cười. Có thể được người phụ nữ mình thích sùng bái như vậy đúng là cảm giác thành tựu đối với đàn ông.

"Được rồi, đừng nói nhiều như vậy nữa, anh đi xả bồn tắm lớn, chúng ta tắm trước đã."

Cố Diệp Phi

"Ừ!"

Giang Phong nhanh chóng xả nước xong, sau đó hai người lại cùng tắm, một lần tắm này là hơn ba giờ.

Về phần trong hơn ba giờ này đã xảy ra chuyện gì, người hiểu được đều hiểu, không hiểu, nói bạn cũng không hiểu, chẳng bằng không nói. Các người đừng tới hỏi tại sao tôi không viết rõ, điều này liên lụy đến cua đồng đại thần, viết rõ chẳng có lợi gì cho quyển sách, trong lòng hiểu rõ là được rồi. Còn lại, tôi chỉ có thể nói trong này nước rất sâu, liên lụy đến rất nhiều nhân vật lớn. Các người rất khó tìm được phiên bản tỉ mỉ hơn, phần lớn trên mạng đều là bản đã bị cắt xóa, cho nên tôi chỉ có thể nói hiểu được đều hiểu, không hiểu được thì không có cách nào hiểu.

Năm giờ chiều, Giang Phong cùng Hoàng Linh Vi đi mua sắm, thuận tiện mua một phong bì đẹp mắt tinh tế.

Sáu rưỡi chiều, hai người ăn lẩu ở cửa hàng lẩu Tứ Xuyên nào đó.

Chín giờ tối, hai người trở lại căn hộ cao cấp ở Tây Phái Ngự Giang, không ra nữa.

Đêm dài đằng đẵng, không có tâm tư ngủ, Giang Phong và bạn gái chuyên tâm nghiên cứu cấu tạo của cơ thể người, mãi đến canh tư mới ôm nhau ngủ.

...

Ngày hôm sau.

Mặt trời lên cao, Giang Phong và Hoàng Linh Vi mới rời giường.

Sau khi rửa mặt, thu dọn xong vali, hai người mới ra ngoài, ăn một bát tào phớ lót bụng ở gần khu chung cư, sau đó lái xe lao thẳng đến sân bay, đón anh họ và chị dâu họ.

Cuối cùng phải gặp thân thích của bạn trai, cho dù chỉ là anh họ chị dâu họ, nhưng Hoàng Linh Vi vẫn vô cùng coi trọng, trên đường tới sân bay, cô còn cầm gương nhỏ trang điểm cho mình.

Cô phải thể hiện ra hình tượng tốt nhất của mình, để lại ấn tượng tốt cho họ hàng của bạn trai.

Sân bay tỉnh Quế.

Ở lối ra số hai, anh họ Lưu Tuấn Hùng và chị dâu họ Tề Hải Yến đều chấn động trước vẻ đẹp của Hoàng Linh Vi!

Người nhà họ Giang và một đám họ hàng bạn bè đều biết Giang Phong có một người bạn gái là người Thâm thị tỉnh Việt, trước mắt đang học đại học ở thành phố Hàng, tin tức khác đều không biết.

Chẳng qua, với năng lực làm mai mối của Giang Phong, bất kể là người nhà họ Giang hay một đám họ hàng bạn bè đều bội phục sát đất, bản thân hắn lựa chọn bạn gái, vậy khẳng định là cô gái đặc biệt ưu tú về các phương diện.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 422: Nhà Cô Là Dân Địa Phương Ở Thâm Thị, Mỗi Ngày Không Phải Đang Đi Thu Tiền Thuê Thì Chính Là Trên Đường Đi Thu Tiền



Chẳng qua, với năng lực làm mai mối của Giang Phong, bất kể là người nhà họ Giang hay một đám họ hàng bạn bè đều bội phục sát đất, bản thân hắn lựa chọn bạn gái, vậy khẳng định là cô gái đặc biệt ưu tú về các phương diện.

Bởi vậy, biết Giang Phong sẽ mời bạn gái qua tham dự đám cưới của anh cả, trong lòng người nhà họ Giang và một đám họ hàng bạn bè đều đầy chờ mong.

Không hề nghi ngờ, anh họ Lưu Tuấn Hùng và chị dâu họ Tề Hải Yến cũng là thành viên trong đội quân chờ mong này.

Mặc dù còn chưa gặp mặt, bọn họ đã biết được bạn gái của Giang Phong chắc chắn sẽ rất xuất sắc, nhưng tuyệt đối không ngờ cô xinh đẹp không thua gì các nữ minh tinh được khen là mặt đẹp kia, điều này quả thực là ngoài dự đoán của bọn họ.

Cho đến khi lên xe, hai vợ chồng vẫn còn hoảng hốt.

"Anh họ chị dâu họ, các người muốn ăn gì không?" Giang Phong vừa lái xe vừa hỏi.

Lưu Tuấn Hùng lấy lại tinh thần, nói: "Tiểu Phong, không cần rắc rối như thế, chúng ta ăn đơn giản trên đường là được rồi, bằng không chẳng biết tới bao giờ mới về đến nhà."

Giang Phong mỉm cười nói: "Không sao, bây giờ có đường cao tốc chạy thẳng tới quê, lái xe không đến ba giờ là về đến nhà, không cần đi hơn bốn giờ như trước, thoải mái hơn rất nhiều."

Tề Hải Yến nhìn về phía Hoàng Linh Vi nói: "Bọn chị ăn gì cũng được, không biết em Hoàng muốn ăn gì?"

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: "Chị dâu, em cũng không kén ăn, mọi người quyết định là được rồi."

Thấy các cô đẩy tới đẩy lui, Giang Phong lại quyết định: "Như vậy, chúng ta lái xe về phía quê, trên đường thấy có gì muốn ăn thì dừng xe lại ăn rồi đi, các người thấy thế nào?"

"Được."

"Cái này hay đấy, còn không kéo dài thời gian."

"Ừ, cứ quyết định như vậy đi!"

...

Bốn giờ chiều.

Nhà Giang Phong ở thôn Long Sơn.

Ngoài cửa đã che bạt màu đỏ, trong nhà ngoài nhà có tới mấy chục người đang bận rộn, ngoại trừ mấy người nấu nướng nổi tiếng trong mười dặm tám hương, còn lại đều là người trong thôn.

Ở nông thôn bày rượu đều như vậy, ngày mai là ngày vui, hôm nay phải chuẩn bị tốt mọi chuyện, bằng không ngày mai làm chắc chắn sẽ không kịp.

Thứ nhất, chuẩn bị ba món ăn đặc sắc trong tiệc mừng ở địa phương là thịt ba chỉ, thịt viên, trứng cuộn. Tối nay chắc chắn phải chuẩn bị xong trước. Còn có các món tương đối tốn thời gian như xôi, kẹo lạc, củ sen ngọt đều được chuẩn bị sớm.

Thứ hai là tất cả bàn ghế được lau rửa và xếp đúng chỗ.

Lại còn rửa sạch các loại bát đĩa, nồi xong.

Bà cụ Giang ngồi dưới tán cây nhãn, nhìn cảnh tượng mọi người bận rộn, trong lòng vô cùng vui mừng. Nhà họ Giang bọn họ đã gần hai mươi năm chưa từng cưới hỏi.

Ở đại sảnh tầng hai của biệt thự song lập, mẹ Giang đang chiêu đãi khách tới khách.

Cho dù ngày vui là ngày mai, nhưng trừ khi thật sự bận rộn không có thời gian, bằng không những họ hàng có quan hệ tương đối thân thiết và khách ở khá xa đều sẽ tới sớm.

Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes có biển số tỉnh Việt đã tới phố Thanh Hà, người ngồi trên xe không phải ai khác, chính là bốn người nhà cô Giang Xuân Liên.

Người lái xe chính là anh họ Thôi Viễn, chị dâu họ ngồi ở ghế lái phụ, cô nhỏ và dượng ngồi ở phía sau.

Lúc này, dượng Thôi Chí Cường nhìn con đường xa lạ, xúc động nói: "Ở đây thay đổi nhiều thật. Tôi nhớ trước đây đường xá ở đây đều là đường đất, hai bên đường phần lớn đều là nhà ngói, rất hiếm khi nhìn thấy những căn nhà ba bốn tầng như vậy."

Giang Xuân Liên liếc nhìn ông ta, hừ lạnh nói: "Ông còn không biết xấu hổ nói ra, cũng không nghĩ xem ông đã không tới đây bao nhiêu năm rồi?"

Đổi lại thành trước năm ngoái, Giang Xuân Liên có gan dỗi ông ta như vậy.

Nhưng tục ngữ có câu nói rất hay, trước khác, bây giờ khác, từ sau khi cháu trai làm ăn tấn tới, địa vị của Giang Xuân Liên trong gia đình đã tăng vọt, nói chuyện đúng là càng ngày càng tự tin.

Đây chính là sự khác biệt giữa có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa và không có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

Thôi Chí Cường bị dỗi lại cười hì hì, chột dạ không biết nên nói gì. Nhiều năm như vậy, ông ta quả thật có lãnh đạm với họ hàng nhà mẹ vợ, vợ có oán giận cũng là chuyện bình thường.

Bây giờ, cháu trai của vợ mới tốt nghiệp đại học một năm, tài sản lại dễ dàng vượt qua dượng như ông ta, tiền đồ thật sự là không thể đo đếm.

Bây giờ ông ta cần phải làm điều chỉnh lại thái độ, cố gắng kéo lại quan hệ với thân thích nhà mẹ vợ.

Thấy ông ta không lên tiếng, Giang Xuân Liên cũng không còn hứng thú dỗi ông ta nữa, dù sao con trai và con dâu còn ở trên xe, bà ta ít nhiều cũng phải giữ lại thể diện cho ông ta.

Chiếc Mercedes này đi qua con đường của trấn Thanh Hà không lâu, lại một chiếc xe Volvo XC90 lao qua trên đường. Trên chiếc xe này không phải ai khác, chính là nhóm bốn người Giang Phong.

"Vi Vi, chỗ này chính là con đường trong trấn Thanh Hà bọn anh!" Giang Phong giảm tốc độ xe, nói.

"Sao trên đường vắng người vậy?" Hoàng Linh Vi thấy con đường hơi vắng vẻ, hỏi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 423: Nhà Cô Là Dân Địa Phương Ở Thâm Thị, Mỗi Ngày Không Phải Đang Đi Thu Tiền Thuê Thì Chính Là Trên Đường Đi Thu Tiền



Giang Phong mỉm cười nói: "Ở nông thôn khác giống với thành phố Thâm thị bọn em, Thâm thị nhân khẩu đông đúc, bất kể lúc nào cũng có người đến người đi. Mà ở nông thôn bọn anh chỉ có 'ngày họp chợ', cả con đường mới đông người, bình thường mọi người đều ở trong thôn, rất ít khi lên trên trấn."

Hoàng Linh Vi chợt nói: "Em có biết về 'ngày họp chợ' này. Thị trấn ở Thâm thị bọn em cũng có 'ngày họp chợ', chỉ là em rất ít quan tâm tới tin tức về phương diện này, nên biết không nhiều thôi."

Tề Hải Yến hỏi: "Tiểu Phong, 'ngày họp chợ' bên bọn em là ngày nào vậy?"

Cố Diệp Phi

Giang Phong nói: "Ngày họp chợ bên bọn em là mùng hai, mùng năm, mùng tám."

Tề Hải Yến mỉm cười nói: "Vậy ngày họp chợ bên này còn nhiều hơn ở nhà mẹ đẻ chị rồi. Bên thị trấn mẹ chị chỉ họp chợ vào ngày mùng năm và mùng mười. Trước đây, lúc chị ở nhà mẹ chị, gần như lần nào gặp cũng nhất định phải tới đi dạo."

Mấy người vừa cười vừa nói, chiếc xe đi qua đường, tiếp tục chạy về phía trước.

"Anh Phong, nhà anh còn cách chỗ này xa không?" Hoàng Linh Vi hỏi.

"Nhà anh cách đây không xa, đại khái còn khoảng ba phút là đến nhà." Giang Phong đáp lại.

Hoàng Linh Vi nghe vậy, tim chợt thắt lại, bắt đầu căng thẳng, lần này cô đi cùng bạn trai tới gặp người lớn, không chỉ đơn giản là gặp người lớn, còn cả đám họ hàng bạn bè đông đúc nữa.

Tình cảnh như vậy, đổi lại thành ai cũng không bình tĩnh nổi.

Tề Hải Yến là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của Hoàng Linh Vi lúc này, lập tức lên tiếng an ủi: "Em Hoàng, em không cần căng thẳng đâu, trông em xinh đẹp như vậy, còn là duyên trời tác hợp với Tiểu Phong, ai thấy không thích chứ?"

Tim Hoàng Linh Vi đập rõ ràng nhanh hơn, nói: "Cảm ơn chị dâu, em biết rồi."

Giang Phong yên tĩnh lái xe, không lên tiếng an ủi, hắn biết tâm trạng của bạn gái bây giờ, lại không khác nào sắp bị tiêm, trước khi kim tiêm còn chưa đ.â.m vào, cô sợ đủ loại, chờ kim tiêm đ.â.m vào, phát hiện không mấy đau, sợ hãi trong lòng cô tự nhiên sẽ biến mất.

...

Thôn Long Sơn.

Bốn người nhà Giang Xuân đến, gây ra chấn động không nhỏ.

Người trong thôn cơ bản đều biết, Giang Xuân Liên cưới một ông chồng triệu phú.

Chỉ là hai mươi mấy năm qua, chưa ai từng thấy ông chồng có tài sản hàng triệu của bà ta, ngay cả bản thân Giang Xuân Liên cũng nhiều năm không về nhà mẹ đẻ, mỗi lần trở về bị người ta hỏi, đều nói chồng tương đối bận rộn, không có thời gian trở về.

Lâu ngày, trong thôn khó tránh khỏi truyền ra vài lời đồn đại, có người nói Giang Xuân Liên làm nhân tình cho người ta, có người nói Giang Xuân Liên thật ra không phải cưới triệu phú, cũng có nói Giang Xuân Liên sớm đã ly hôn...

Khi những lời này truyền tới trong tai mẹ Giang, bà đương nhiên phải giúp cô út làm sáng tỏ, lại lộ ra một ít, người trong thôn mới biết Giang Xuân Liên thật sự lấy chồng triệu phú, chỉ là người ta không coi trọng họ hàng bên này, cho nên mới rất ít khi đi cùng Giang Xuân Liên về nhà mẹ đẻ.

Bây giờ, Giang Phi kết hôn, người chồng triệu phú mà người dân trong thôn nghe tiếng đã lâu đi cùng Giang Xuân Liên trở về, bọn họ chấn động là chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn được.

Dù sao, cho dù triệu phú ở nông thôn thời đại này, đều là từ thay thế cho kẻ có tiền, hơn nữa người này đã là triệu phú từ mười mấy hai mươi năm trước.

Sau khi xuống xe khách sáo vài câu, Giang Xuân Liên liền hỏi: "Tiểu Tuyết, đám người Tiểu Phong còn chưa về sao?"

Giang Tuyết nói: "Tính toán thời gian cũng sắp trở về rồi!"

Giang Xuân Liên mỉm cười hỏi: "Bạn gái Tiểu Phong trông thế nào, chị đã xem qua chưa?"

Giang Tuyết lắc đầu nói: "Còn chưa xem đâu. Thằng nhóc kia thậm chí còn không cho chị xem ảnh, giấu kỹ lắm!"

Giang Xuân Liên nói: "Với ánh mắt của Tiểu Phong, bạn gái nó chắc chắn là đặc biệt xuất sắc. Trước đó không lâu, Tiểu Phong tới Thâm thị đã từng nói với em, nhà bạn gái nó ở miền tây Sơn Hải Quan, rõ ràng hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, thật làm cho người ta mong chờ đấy!"

Chú út Giang Vĩnh Quý nhìn về phía Thôi Chí Cường bên cạnh: "Anh rể, người địa phương ở miền tây Sơn Hải Quan ít nhất cũng phải có tài sản chừng mười triệu trở lên nhỉ?"

Thôi Chí Cường gật đầu nói: "Cái đó thì chắc chắn rồi, người địa phương ở gần miền tây Sơn Hải Quan tám phần là có tài sản trên mười triệu, người địa phương ở miền tây Sơn Hải Quan lại càng không cần phải nói, chỗ nào cũng có tỷ phú."

Trong khi mọi người ở đây nói chuyện, Giang Phi đột nhiên nói: "Tiểu Phong trở về rồi!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một chiếc Volvo XC90 màu đen lái về phía bên này.

"Tiểu Phong trở về rồi!"

Lời này lập tức được truyền ra, người nhà họ Giang và một đám họ hàng bạn bè đều đi ra đón, ngay cả người dân trong thôn tới làm giúp cũng bỏ công việc xuống, rướn cổ lên nhìn.

Tin tức hôm nay Giang Phong dẫn bạn gái trở về đã sớm được truyền ra, đám người đều muốn biết Giang Phong làm mai mối lợi hại như thế, rốt cuộc tìm được một người bạn gái xuất sắc tới mức nào.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trong sự chú ý của hàng nghìn người, bốn người trên xe lần lượt xuống xe.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 424: Nhà Cô Là Dân Địa Phương Ở Thâm Thị, Mỗi Ngày Không Phải Đang Đi Thu Tiền Thuê Thì Chính Là Trên Đường Đi Thu Tiền



Ánh mắt của mọi người không dừng lại trên người hai vợ chồng Lưu Tuấn Hùng và Tề Hải Yến và Giang Phong quá lâu, mà tập trung ở trên người Hoàng Linh Vi. Từ giây phút cô xuống xe đó, cô chính là tiêu điểm chú ý của người nhà họ Giang cùng một đám họ hàng bạn bè.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hoàng Linh Vi, đám người đều kinh ngạc thán phục không thôi, cô gái này thật xinh đẹp!

Hôm nay, Hoàng Linh Vi mặc một chiếc váy liền màu hạnh nhân, từ kiểu tóc đến đôi giày cao gót trên chân đều được chuyên tâm phối hợp. Cộng thêm giá trị nhan sắc của bản thân không thua kém những nữ minh tinh nổi tiếng về gương mặt xinh đẹp, người đẹp như vậy xuất hiện ở nông thôn, đương nhiên khiến cho người ta kinh ngạc và thán phục.

Giang Phong dắt tay Hoàng Linh Vi đi tới trước mặt người nhà và họ hàng, bạn bè, bắt đầu lần lượt giới thiệu thay cô.

Chờ sau khi giới thiệu, chào hỏi lẫn nhau xong, Giang Phong mới dẫn theo Hoàng Linh Vi vào nhà.

"Đúng là quá đẹp rồi, ánh mắt Tiểu Phong thật sự không cần phải nói nữa!"

"Đúng vậy, tôi lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế, không hề kém những nữ minh tinh xinh đẹp trên tivi, đúng là được mở rộng tầm mắt!"

"Tiểu Phong không hổ danh là Giang đại sư tiếng tăm lừng lẫy đấy, bản lĩnh tìm vợ này khiến tôi thật sự phục rồi!"

"..."

Thấy Hoàng Linh Vi vào nhà, những người dân qua làm giúp đều bội phục Giang Phong sát đất.

...

Phòng khách tầng ba cực kỳ lớn, người nhà họ Giang và một đám họ hàng đều tập trung ở đây uống trà nói chuyện, Hoàng Linh Vi ngồi ở đó, lại giống như tham gia tam đường hội thẩm vậy.

Thôi Chí Cường là người Thâm thị, lại dẫn đầu chọn đề tài nói: "Cháu Hoàng, dượng cũng là người địa phương ở Thâm thị, nhà ở khu Bảo X của phía đông Sơn Hải Quan, nghe Tiểu Phong nói nhà cháu là miền tây Sơn Hải Quan, không biết là ở khu nào trong miền tây Sơn Hải Quan?"

Hoàng Linh Vi đáp: "Dượng, nhà cháu ở khu Phúc X trong miền tây Sơn Hải Quan."

"Dượng có không ít bạn bè ở khu Phúc X đấy, không biết nhà cháu làm gì?"

"Chỉ làm ít buôn bán nhỏ mà thôi."

Giang Phong biết người nhà và họ hàng đều vô cùng tò mò về bạn gái mình, nếu hắn đã dẫn về, cũng không che giấu nữa, lại mỉm cười nói thêm: "Nhà Vi Vi là dân địa phương ở khu Phúc X, cháu không nói trong nhà có bao nhiêu căn hộ, dù sao tiền thuê nhà mỗi tháng đã có thể thu được khoảng một triệu sáu."

Lời này vừa nói ra, người nhà họ Giang và một đám họ hàng đều kinh ngạc đến ngây người.

Đặc biệt là dượng Thôi Chí Cường, quả thật không dám tin vào lỗ tai của mình, chỉ riêng tiền cho thuê nhà một tháng đã có một triệu sáu, điều này chứng tỏ nhà Hoàng Linh Vi ít nhất có hơn một trăm căn hộ.

Hơn một trăm căn hộ ở miền tây Sơn Hải Quan Thâm thị, đây là khái niệm gì chứ?

Ngay cả triệu phú như Thôi Chí Cường cũng bị trấn áp, những thân thích khác càng không cần phải nói, có người nào tính người đó, đều chấn động đến mức không nói ra lời.

Cũng chỉ có người nhà họ Giang còn có thể giữ được bình tĩnh, dù sao trước mắt Giang Phong cũng có tài sản mấy chục triệu, hơn nữa trong những người khách mà hắn tiếp nhận đã có hai gia đình có tài sản bạc tỷ, tầm mắt của người bình thường đã sớm không thể so được với bọn họ.

"Em Hoàng, hóa ra em là bạch phú mỹ chân chính à? Nếu không phải Tiểu Phong nói, bọn chị còn không biết đấy!" Chị dâu họ Tề Hải Yến đầy xúc động nói.

Trên đường từ tỉnh thành trở về, cô ta và Hoàng Linh Vi trò chuyện không ít, cảm giác cô dễ gần, không hề có chút cao ngạo của con gái nhà giàu, đúng là nằm mơ cũng không ngờ được hoàn cảnh gia đình cô sẽ dọa người như vậy.

Hoàng Linh Vi khiêm tốn mỉm cười nói: "Chỉ là đầu thai tốt mà thôi, không có gì đáng để khoe khoang."

Tiếp theo, mọi người thi nhau hỏi thăm về chuyện căn hộ nhà Hoàng Linh Vi, dù sao người trong nước coi trọng nhà cửa rõ như ban ngày, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi mọi người bị trấn áp.

Nếu nói thẳng nhà Hoàng Linh Vi có tài sản một trăm triệu, vậy mọi người chấn động về chấn động, nhưng chắc chắn sẽ không bị trấn áp.

Dù nói thế nào đi nữa, sau khi nghe Giang Phong vừa tiết lộ như vậy, địa vị của Hoàng Linh Vi ở trong nhà họ Giang đã xem như hoàn toàn ổn định!

Năm rưỡi chiều.

Lúc ăn cơm, Giang gia tổng cộng làm bảy bàn, người nhà họ Giang và đám thân thích đã chiếm hết ba bàn, bốn bàn còn lại thì là của những đầu bếp và những người trong thôn tới hỗ trợ làm việc.

Sau bữa ăn, đầu bếp mang thịt hấp, thịt viên, trứng cuộn đã chưng chín toàn bộ ra bày biện tốt, khung cảnh kia tương đối hùng vĩ, khiến cho Hoàng Linh Vi cũng không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hình.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 425: Đại Hôn Của Anh Trai



Năm rưỡi chiều.

Lúc ăn cơm, Giang gia tổng cộng làm bảy bàn, người nhà họ Giang và đám thân thích đã chiếm hết ba bàn, bốn bàn còn lại thì là của những đầu bếp và những người trong thôn tới hỗ trợ làm việc.

Sau bữa ăn, đầu bếp mang thịt hấp, thịt viên, trứng cuộn đã chưng chín toàn bộ ra bày biện tốt, khung cảnh kia tương đối hùng vĩ, khiến cho Hoàng Linh Vi cũng không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hình.

Giang Phong thấy thế cười hỏi: “Vi Vi, tiệc cưới ở chỗ bọn em hẳn là không có thịt viên với trứng cuộn đi?”

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: “Không có, thịt viên này thoạt nhìn rất đáng yêu, cái này làm thế nào vậy?”

Giang Phong đáp: “Là làm từ thịt heo, thịt nửa nạc nửa mỡ, băm nhuyễn, qua bàn tay của đầu bếp, hương vị chắc chắn là không tệ.”

Hoàng Linh Vi nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía từng cuộn trứng màu vàng kim trong khay kia: “Nói như vậy, những cái cuộn kia là làm từ trứng gà đúng không?”

Giang Phong tiện tay cầm bát và đũa dùng một lần lên, gắp một cuộn trứng vào bát, nói: “Đúng, cái này chính là làm từ trứng gà, bên trong còn có nhân thịt băm, chỉ là hương vị của phần nhân này hoàn toàn khác so với thịt viên kia, em nếm thử một chút xem hương vị thế nào?”

Nhìn bạn trai gắp cuộn trứng đưa tới bên miệng mình, Hoàng Linh Vi hơi do dự: “Em vừa mới ăn cơm xong đấy!”

Giang Phong cười nói: “Anh biết từ trước tới nay em ăn cơm chỉ ăn no tám phần, ăn thêm một miếng trứng cuộn cũng không có vấn đề gì cả, chẳng qua nếu như em ngại món này nhiều dầu mỡ thì ăn một nửa thôi, nửa còn lại để anh ăn.”

Hoàng Linh Vi cuối cùng vẫn không chống cự được sự mê hoặc của mỹ vị, liền há miệng cắn một miếng trứng cuộn vẫn còn ấm, trứng vừa vào trong miệng, một hương vị đặc biệt liền lan tỏa khắp đầu lưỡi, còn có mùi thơm cực kỳ đặc biệt xông lên.

“Hương vị quả thật rất ngon.”

Cố Diệp Phi

Hoàng Linh Vi ăn hết gần một nửa, một nửa còn lại để cho Giang Phong.

Giang Phong hai ba miếng đã ăn xong cuộn trứng, sau đó, hắn lại mang cô đi nhìn đầu bếp làm đậu phộng đường.

Ở phía xa, Giang Xuân Liên nói với Giang mẫu: “Chị dâu, Tiểu Phong thật sự là quá lợi hại, cô gái gia cảnh tốt, lại lớn lên xinh đẹp như vậy cũng theo đuổi được tới tay, một khi chuyện hai đứa nó thành, vậy Giang gia chúng ta cũng nở mày nở mặt rồi.”

Từ lúc nhìn thấy Hoàng Linh Vi lần đầu tiên cho tới bây giờ, nụ cười trên mặt Giang mẫu vẫn chưa từng biến mất, bà quả thực cực kỳ hài lòng đối với đứa con dâu nhỏ tương lai này.

Bây giờ, nghe em gái chồng mình nói như vậy, Giang mẫu lại càng mặt mày hớn hở: “Đứa nhỏ Tiểu Phong này thật đúng là niềm kiêu hãnh của Giang gia chúng ta, thời điểm này năm ngoái, ai có thể tưởng tượng được Giang gia chúng ta sẽ có được hào quang như ngày hôm nay chứ!”

Giang Xuân Liên cũng cảm khái nói: “Chị dâu, trước đây em ở Thôi gia có địa vị gì, chị cũng biết rõ, nhưng từ sau khi Tiểu Phong tới tỉnh thành mở công ty môi giới hôn nhân, địa vị của em ở Thôi gia cũng tăng lên rõ ràng.

Nếu như chuyện của Tiểu Phong và cô gái họ Hoàng kia thành, về sau họ Thôi còn dám to tiếng trước mặt em nữa sao?”

Giang mẫu nghe vậy thì cười một tiếng, địa vị trong gia đình của em chồng tăng lên, bà cũng cảm thấy mừng thay.

...

Bên kia, Phùng Thiến (em họ nhà dì nhỏ của Giang Phong) đang hai tay chống trên lan can, mắt không có tiêu điểm nhìn về phía dòng suối nhỏ bên cạnh tường rào.

Lúc này, Phùng Thiến cực kỳ hối hận năm ngoái đã không nghe lời anh họ Giang Phong.

Lúc ấy, anh họ muốn giới thiệu đối tượng cho cô, chỉ là lúc đó trong lòng cô đã có người thầm mến, liền từ chối ý tốt của anh họ, thậm chí lúc người nhà và anh họ khuyên, cô còn nói bản thân vẫn còn trẻ, vẫn còn muốn tự do.

Khi anh họ đã nói rõ ràng cô và người kia không có khả năng có kết quả tốt, cô vẫn cứ khư khư cố chấp, như thiêu thân lao vào lửa nhào vào ôm ấp người kia.

Kết quả, không có gì bất ngờ, bị tổn thương tới mình đầy thương tích.

Bây giờ quay đầu nhìn lại mới biết lúc trước mình ngốc tới mức nào.

Bây giờ cô và tên tra nam kia đã chia tay được hơn một tháng, mặc dù trong lòng vẫn rất khó chịu, song cũng không còn khó chịu như nửa tháng trước nữa.

“Tiểu Thiến, nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của em này, có tâm sự gì à?” Giang Tuyết không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô, hỏi.

“Chị họ!” Phùng Thiến lên tiếng chào.

Giang Tuyết nhìn cô, hỏi: “Nhìn dáng vẻ này của em, thất tình à?”

Phùng Thiến im lặng.

Giang Tuyết thấy vậy thì cũng biết là mình đoán trúng rồi, liền nói: “Tiểu Thiến, anh họ Giang Phong của em tính toán nhân duyên lợi hại như vậy, lúc em nói chuyện yêu đương có thể trưng cầu ý kiến của nó một chút nha, có nó giúp em giữ cửa, em chắc chắn sẽ không gặp phải tra nam!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 426: Đại Hôn Của Anh Trai (2)



Phùng Thiến cười khổ, đáp: “Chị họ, thật ra năm ngoái anh họ đã nói muốn giới thiệu đối tượng cho em rồi, cũng nói với em người em thầm mến kia không thích hợp với em, chỉ là lúc đó em thấy mình vẫn còn trẻ, vẫn muốn tự do bay nhảy, cho nên đã từ chối!

Bây giờ nghĩ lại, em thật sự vẫn còn quá ngây thơ mà.”

Giang Tuyết vỗ vỗ bờ vai của cô, khuyên giải: “Là người dù sao cũng phải trải qua chút chuyện mới trưởng thành lên được, đừng buồn nữa, chuyện đã xảy ra rồi thì cứ để nó qua đi, sau lại nhờ anh họ em giúp tìm cho một đối tượng khác là được.”

Phùng Thiến hơi thấp thỏm nói: “Năm ngoái đã không nghe lời anh họ, không biết anh họ có giận em hay không?”

Giang Tuyết cười: “Anh họ Giang Phong của em nào có nhỏ mọn như vậy, nếu như em ngại mở lời, vậy để chị giúp em nói, bảo nó tìm cho em một đối tượng thật tốt.”

Cố Diệp Phi

Phùng Thiến vội vàng nói: “Chị họ, việc này không gấp, chờ khi nào anh họ rảnh rồi lại nói sau đi!”

Giang Tuyết mỉm cười: “Anh họ em tính toán nhân duyên rất nhanh, chờ nó tìm được đối tượng thật xứng đôi với em rồi, nếu như nó không rảnh, vậy chị họ đây sẽ giúp tác hợp cho hai đứa.”

Phùng Thiến nghe vậy thì không từ chối nữa, gật đầu đáp: “Vậy làm phiền chị họ rồi!” Hiện tại, thái độ của cô đã hoàn toàn khác biệt so với năm ngoái, chỉ có trải qua, mới biết cách trân quý.

...

Buổi tối.

Lúc Giang mẫu sắp xếp phòng, bỗng chạy tới lén lút hỏi Giang Phong một câu: “Tiểu Phong, có muốn sắp xếp một phòng riêng cho Tiểu Vi không?”

Giang Phong lắc đầu đáp: “Không cần sắp phòng riêng đâu ạ, hôm nay họ hàng đến tương đối nhiều, phòng vốn đã không đủ, để cô ấy ở cùng phòng với con là được rồi.”

Loại tình huống chưa lập gia đình đã ở chung như này, ở thời hiện đại có thể nói là nhìn lắm thành quen, bình thường nhà gái tới nhà trai, bạn bè nam nữ qua lại, trưởng bối nhà trai đều không phản đối.

Chỉ có nhà trai tới nhà gái thì mới tính tới chuyện chia phòng ngủ.

“Được, mẹ biết rồi!”

Chờ Giang mẫu đi rồi, Hoàng Linh Vi liền lại gần hỏi: “Anh Phong, dì tới thì thầm gì với anh vậy?”

Giang Phong đáp: “Mẹ hỏi anh có muốn xếp một phòng riêng cho em không.”

Hoàng Linh Vi trừng to mắt: “Loại chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là phải xếp cho em một phòng riêng rồi!”

Giang Phong liếc cô một cái, nói: “Em nghĩ cái gì thế, mặc dù phòng nhà anh đúng là không ít, nhưng hôm nay họ hàng tới nhiều như vậy, phòng cho họ hàng người thân ở còn phải giật gấu vá vai, cho nên em đừng có suy nghĩ nhiều, ở cùng một phòng với anh là được.”

Hoàng Linh Vi nghe vậy, mặt không khỏi đỏ lên.

Mặc dù hai người trước đây đã là không ít mấy chuyện ôm nhau ngủ, nhưng đó là ở khách sạn bên ngoài, bây giờ là ở trong nhà bạn trai, nếu như ở cùng một phòng với hắn, liệu người nhà hắn có cho rằng cô không có tự trọng, rất tùy tiện hay không?

“Anh Phong, như vậy không tốt lắm đâu? Nếu như bị cha mẹ em biết, chắc chắn sẽ hung hăng mắng em một trận.”

“Em không nói anh không nói, sao cha mẹ em biết được? Lại nói, chuyện nên làm, chuyện không nên làm gì cũng đều đã làm hết rồi, chia phòng ngủ cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi!”

“...”

Đêm đó, vì họ hàng trong nhà cũng hiếm có cơ hội gặp nhau, cho nên hàn huyên tới tận rạng sáng mới lần lượt trở về đi ngủ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

Tân lang Giang Phi dậy thật sớm để sửa soạn trang điểm, sau đó dẫn đầu đoàn xe đi đón dâu.

Tập tục kết hôn của trấn Thanh Hà bên này là cô đâu phải được đưa vào nhà trước mười hai giờ trưa, cho nên Giang Phi không thể qua loa được, từ thật sớm đã bắt đầu xuất phát đi tới nhà vợ.

Cũng may quy củ đón dâu bên này không quá nhiều, không giống như một số video lưu truyền trên internet, sau khi tân lang phát xong hồng bao, những người kia còn liều mạng ngăn không cho tân lang vào đón tân nương, khiến tân lang tức giận tới mức đạp cửa không ngừng, nháo tới mức cuối cùng một người không muốn cưới, một người không muốn gả nữa.

Cũng không biết mạch não nhà gái có vấn đề gì không.

Huyện Bách Lương bên này còn đỡ, việc ngăn tân lăng cũng chỉ được coi là gia tăng sự thú vị cho nghi thức mà thôi, mọi người vui vẻ là được, sẽ không thật sự làm tới mức khiến người ta tức giận đập cửa.

Giang Phong và Hoàng Linh Vi ngủ một giấc tới tám, chín giờ mới dậy.

Hai người không cùng đi đón dâu, vốn Hoàng Linh Vi rất hứng thú, muốn đi mở mang kiến thức về tập tục kết hôn ở chỗ bạn trai bên này, nhưng dù sao thì trong tương lai không xa cô cũng sẽ được trải qua quy trình này.

Nhưng Giang Phong nói một câu đã gạt bay suy nghĩ này của cô: “Vợ, em cũng đừng đi tham gia náo nhiệt làm gì, dung mạo em xinh đẹp như vậy, nhỡ chiếm hết sự chú ý của chị dâu sẽ không tốt.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 427: Đại Hôn Của Anh Trai (3)



Nghe bạn trai nói như vậy, Hoàng Linh Vi cười đến cả mắt cũng híp lại thành một đường.

Tùy tiện ăn chút gì đó lót dạ xong, Giang Phong liền đưa Hoàng Linh Vi đi quan sát đầu bếp nấu ăn như thế nào, kiểu nồi sắt lò đất lớn kia, đây là lần đầu tiên Hoàng Linh Vi nhìn thấy trong đời thực.

“Anh Phong, cái nồi sát lớn này đang hầm cái gì vậy?”

Giang Phong liếc qua, trả lời: “Đang nấu canh đấy!”

Hoàng Linh Vi tò mò: “Đều là canh sao? Sao nhìn có chút lạ lạ vậy?”

Giang Phong cười nói: “Đúng là không giống, nồi sắt này là hầm canh ngọt, nồi sắt bên cạnh thì đang hầm xương củ khoai, còn nồi sắt bên cạnh nữa thì đang hầm canh dưa chua, chiếc nồi sắt ngoài cùng kia thì đang nấu canh miến thịt nạc.”

Hoàng Linh Vi kinh ngạc: “Súp của Quảng Đông bọn em có thể nói là ngon nổi danh, không nghĩ tới chỗ các anh bên này còn khoa trương hơn, bày tiệc cưới thôi mà còn phải chuẩn bị ba, bốn nồi canh, em cũng coi như được mở rộng tầm mắt rồi.”

“Người chỗ bọn anh bên này quả thật là rất thích uống canh, đợi lát nữa em chú ý quan sát là thấy, những đồ ăn khác, phần lớn đều sẽ còn thừa, duy chỉ có canh là có thể ăn hết bảy, tám phần, thừa cũng không thừa lại bao nhiêu.”

“Thật ra em cũng rất thích uống canh...”

...

Khoảng mười một giờ rưỡi, Giang Phi cuối cùng đã đón tân nương trở về.

Vừa mới đưa tân nương về đương nhiên là cần phải đi bái tổ tông, sau đó tiếp đãi tân khách.

Lúc Hoàng Linh Vi nhìn thấy tân nương thì kinh ngạc nói với Giang Phong: “Chị dâu thật xinh đẹp mà, đây cũng là anh làm mai cho anh trai sao?”

Giang Phong mỉm cười nói: “Là anh giúp anh ấy tìm một mối nhân duyên tốt, sau đó đưa phương thức liên lạc của chị dâu cho anh ấy.”

Bày rượu ở nông thôn không có người chủ trì gì đó, căn bản là đi theo trình tự mà thôi, xong liền tuyên bố khai tiệc.

Các thôn dân trình diện trong tiệc cưới, từng người đều cảm khái không thôi, suy nghĩ lại vào lúc này năm ngoái, Giang Phi vẫn còn là một người làm công trong khu công nghiệp.

Vậy mà trong nháy mắt hắn đã trở thành ông chủ lớn, còn lấy được người vợ xinh đẹp như vậy, thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi.

Mà tất cả những điều này đều là nhờ em trai Giang Phong mang đến cho hắn.

Nghĩ tới Giang Phong, các thôn dân đều bội phục sát đất, từ năm trước tốt nghiệp đại học về nhà làm người mai mối, nhân sinh hắn giống như là được bật hack vậy, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng đã một bước lên trời.

Bây giờ, không chỉ tìm được cho anh trai một người vợ xinh đẹp, mà chính hắn cũng mang được một người bạn gái đẹp như tiên nữ về tham gia tiệc cưới anh trai.

Thật đúng là đỉnh cao nhân sinh mà.

Bữa tiệc cưới này vì bỏ một số tiền vốn kha khá, các loại nguyên liệu nấu ăn đều chọn mua loại tốt, cộng thêm mời đầu bếp có tiếng gần xa, đương nhiên khiến các tân khách ăn đến cực kỳ hài lòng.

Mãi tới chiều, bạn bè thân thích mới lần lượt rời đi.

Trước khi Phùng Thiến quay trở về cùng cha mẹ mình còn đặc biệt chạy tới trước mặt Giang Phong nói: “Anh họ, vậy em về trước đây, năm ngoái đều là tại em không nghe lời khuyên của anh họ, lần này không quản anh họ tìm cho em người như thế nào, tất cả em đều nghe theo anh.”

Chuyện của em họ, tối hôm qua chị gái đã nói cho hắn biết.

Lúc này, nghe em họ tỏ thái độ như vậy, Giang Phong liền vừa cười vừa nói: “Không có vấn đề gì, chỉ cần em tin người anh họ này, anh chắc chắn sẽ tìm cho em một người chồng như ý.”

Phùng Thiến nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cảm ơn anh họ, vậy em đi trước đây, có tin tức anh nhớ gọi cho em đấy.”

“Ừm, không có gì bất ngờ xảy ra thì mai anh sẽ gọi cho em.”

“Vâng ạ, hẹn gặp lại anh họ!”

“Hẹn gặp lại!”

Đưa mắt nhìn một nhà em họ rời đi, Giang Phong hiếu kỳ liền lập tức thử tìm đối tượng xứng đôi cho em họ.

Ngay lập tức, một làn sóng vô hình quét ngang, nháy mắt đã bao phủ lấy mấy chục triệu người, tiếp đó, từng tấm chân dung của đàn ông lập lòe lướt qua, cuối cùng dừng lại ở một tấm chân dung:

【 Danh tính 】 : Giải Phóng

【 Tuổi tác 】 : 23 tuổi

【 Chiều cao 】 : 179cm

【 Cân nặng 】 : 69kg

【 Bối cảnh gia đình 】 : Gia cảnh cũng không tệ lắm, ông bà nội đều làm việc ở cơ quan chính phủ, hiện nay đã nghỉ hưu, cha là người đứng đầu cục xx của huyện, mẹ đang công tác ở cục dân chính, bản thân hắn thì công tác ở đồn công an xx.

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 78 (tình cảm vợ chồng 76 + môn đăng hộ đối 80 + Quan hệ gia đình 78)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 88 (tình cảm vợ chồng 89 + môn đăng hộ đối 87 + Quan hệ gia đình 88)

Nhìn thấy thông tin của đối tượng này xong, phát hiện giá trị xứng đôi ở các phương diện đều tương đối cân đối, đối với đứa em họ nhỏ kia mà nói có thể coi là lương duyên vô cùng hiếm thấy.

Thế là, Giang Phong liền nói với Hoàng Linh Vi: “Ngày mai anh dẫn em đi quanh huyện thành chơi chút, thuận tiện đi làm mai cho đứa em họ kia của anh.”

Hoàng Linh Vi nghe vậy thì liền miệng nói được, cô trước đây cũng không quan tâm tới mấy chuyện làm mai mối này, nhưng từ sau khi quen biết Giang Phong, cô liền càng ngày càng cảm thấy có hứng thú với nghề mai mối này.

Cố Diệp Phi

Nhất là mắt thấy Giang Phong chưa tới một tháng thời gian đã kiếm được mấy ngàn vạn dựa vào nghề mai mối, khiến cho cô phải lau mắt mà nhìn lại nghề nghiệp này.

Khoảng thời gian này cô vẫn luôn tò mò không biết bạn trai rốt cuộc là làm mai mối như thế nào, vì sao có thể làm một cái đã chuẩn, chưa từng có lịch sử thất bại chứ?

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội có thể tận mắt chứng kiến bạn trai đi làm mai mối, Hoàng Linh Vi nhảy cẫng trong lòng, chỉ hận không thể lập tức xem ngay màn biểu diễn của hắn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 428: Thị Trường Cưới Hiện Tại Là Như Thế Này Sao?



Thứ ba, ngày 2 tháng 5, năm 2023.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Phong lập tức lái xe chở bạn gái đi tới huyện thành, đi cùng còn có chị hai và bốn người nhà cô nhỏ, may mà chiếc xe của Giang Phong là xe 7 chỗ, nếu không thì bọn họ đã phải lái thêm một chiếc nữa.

Đoạn đường từ nhà tới cao tốc ước chừng mười mấy phút.

Giang Xuân Liên thấy thế thì không khỏi cảm khái:

"Đất nước phát triển nhanh thật, trước kia khi cô đi sang Quảng Đông làm việc còn phải đi tới huyện thành để bắt xe, lúc đó làm gì có đường cao tốc, suốt một đoạn đường dài là bùn, con đường uốn éo, nhỏ hẹp, mỗi lần trời mưa xuống đều biến thành bùn lầy.

Chỉ có con đường chính lên huyện mới được tráng nhựa, khoảng cách từ quê tới huyện thành chỉ hơn 70 cây số, nhưng mà phải ngồi xe tới tận bốn, năm tiếng đồng hồ, đúng thực là muốn mạng người mà.

Đâu có như hiện tại, chỉ cần hai tiếng là tới nơi, thậm chí nếu lái nhanh thì chỉ cần một tiếng."

Giang Tuyết cười, nói:

"Việc xây dựng giao thông ở nước ta đúng là một ngày một ngàn dặm, chờ tới khi huyện chúng ta có đường sắt cao tốc còn lợi hại hơn nữa!"

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Nào có dễ như thế, ngay cả thành phố còn chưa có đường sắt cao tốc, tuy rằng nhân khẩu của huyện chúng ta nhiều, nhưng về chuyện có đường sắt cao tốc, thì trong vòng mười năm nữa có lẽ cũng chẳng có hy vọng."

Hoàng Linh Vi và cha con Thôi gia im lặng nghe ba cô cháu bọn họ nói chuyện về vấn đề giao thông, bọn họ là người thành phố Thâm Quyến, chưa từng phải lo lắng tới vấn đề giao thông.

Dù sao thì giao thông ở thành phố Thâm Quyến rất phát triển, có thể nói là nằm trong top thế giới.

Khoảng chừng 10 giờ sáng, đoàn người Giang Phong tới được huyện thành.

Sau khi đậu xe xong, Giang Phong đi dạo phố cùng với nhóm người cô nhỏ.

Nói là dạo phố, thật ra là hành trình hoài niệm của Giang Xuân Liên. Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, Giang Xuân Liên và một vài người bạn khác trong thôn cùng nhau đi tới Thâm Quyến làm công, lần nào cũng tới huyện thành để chờ xe.

Trong lúc chờ xe, bọn họ thường sẽ đi dạo huyện thành một vòng.

Khi đó huyện thành rất nhỏ, đi tới lui vài lần, Giang Xuân Liên đã quen thuộc địa hình nơi đây.

Sau khi lấy chồng, Giang Xuân Liên rất ít khi tới huyện thành, bây giờ đi về chốn cũ, hồi tưởng lại tình cảnh đi về phía nam làm công lúc trước, trong lòng đương nhiên có cảm giác rất đặc biệt.

Cố Diệp Phi

"Chỗ này trước kia là vùng đất hoang, không ngờ bây giờ lại phồn hoa như thế này!"

"Con đường này lúc trước có rất nhiều sạp bán tiểu thuyết, bây giờ lại chẳng thấy một sạp nào cả."

"Chỗ này trước kia là nơi phồn hoa nhất huyện thành, không ngờ bây giờ lại quạnh quẽ như vậy."

"Chỗ này..."

Mỗi khi đi qua một con đường, Giang Xuân Liên đều cảm khái một câu, từ hồi ức của bà, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra được đại khái bộ của huyện thành vào thập niên 90.

Sau một tiếng đi dạo, Giang Phong thấy đã sắp tới giờ rồi liền lên tiếng nói:

"Cô, chú, anh họ, chị dâu, mọi người đi dạo tiếp đi, cháu đi làm người môi giới cho em họ nhà dì nhỏ của cháu."

"Được, Tiểu Phong mau đi đi!"

"Tiểu Phong không cần phải bận tâm chúng ta, chính sự quan trọng."

"Tiểu Phong đi nhanh đi, chúng ta tự đi dạo được, sau khi làm xong gọi điện thoại báo chúng ta biết là được."

Tất cả mọi người đều biết mục đích lần tới huyện thành này của Giang Phong, lập tức bảo hắn tranh thủ thời gian đi làm chính sự.

Giang Phong gật đầu, giao lại việc sắp xếp cho mọi người ăn trưa cho chị hai, rồi mới dẫn Hoàng Linh Vi tới chỗ đậu xe, lái xe tới cục dân chính.

...

Cục dân chính.

Mẹ Giải lại làm thủ tục ly hôn cho một đôi vợ chồng nữa, thấy hai người bọn họ không hề lưu luyến chút nào mà rời đi, bà không khỏi thở dài, nói:

"Hôn nhân trong thời đại này thật là yếu ớt, mặc dù luật hôn nhân mới đã tăng độ khó của việc ly hôn lên, nhưng vẫn không ngăn cản được những người có tình cảm rạn nứt!"

Một đồng nghiệp nữ trạc tuổi mẹ Giải đứng kế bên cũng thở dài:

"Đúng thế, thời đại thay đổi, đối với chúng ta, hôn nhân chắc chắn là cả đời, hầu như không xuất hiện tình trạng ly hôn.

Ở thời đại chúng ta, 20 năm trước, việc ly hôn cũng cực kỳ hiếm gặp.

Nhưng mà khoảng 10 năm trở lại đây, không chỉ có người trẻ tuổi ly hôn như cơm bữa, ngay cả số lượng người cùng thời đại chúng ta ly hôn cũng bắt đầu tăng lên, đúng là làm người ta thổn thức không thôi."

"Trong thời đại chúng ta, nếu như ly hôn, đi tới đâu cũng bị chỉ trỏ, phải chịu áp lực rất lớn, cho nên nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ, không ai muốn nhắc tới hai chữ ly hôn này cả."

Mẹ Giải nói tới đây thì lắc đầu, nói:

"Còn ở thời này, ly hôn đã trở thành chuyện thường tình, mọi người cũng không kỳ thị việc ly hôn, có vô số cặp vợ chồng cãi nhau một chút đã chạy tới cục dân chính chúng ta.

Nếu như việc ly hôn này không có một tháng bình tĩnh kia, thì số lượng chắc chắn cao tới dọa người, hơn nửa còn mỗi năm mỗi tăng, việc ly hôn đơn giản như việc người yêu chia tay vậy."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 429: Thị Trường Cưới Hiện Tại Là Như Thế Này Sao? (2)



Đồng nghiệp nữ nói:

"Con gái của tôi còn chưa chịu yêu đương, tôi đã bắt đầu lo lắng cho nó rồi, phải cảnh giác cao độ, giúp nó tìm được một đối tượng tốt, nó chỉ cần tới cục dân chính này một lần thôi là đủ rồi."

Mẹ Giải nói:

"Ai mà chẳng thế, tôi cũng bắt đầu lo cho con trai mình rồi, từ nhỏ tới giờ nó là một người rất có chủ kiến, ngay cả cha nó còn không xoay chuyển được, nó có bằng lòng nghe lời chúng ta trong vấn đề hôn sự hay không thật sự khó mà nói trước được!"

Đồng nghiệp nữ thở dài:

"Chúng ta 'làm hết mình, nghe số trời' đi, thời đại 'hôn sự nghe theo cha mẹ và sự thu xếp của người mai mối' đã qua rồi, người trẻ tuổi bây giờ rất có chính kiến, đặc biệt là ở phương diện hôn nhân, không có mấy ai thật sự nghe theo lời của cha mẹ đâu."

"Đúng là như thế, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, bây giờ có muốn cũng vô dụng, tan làm thôi!"

"Bà đi trước đi, tôi xử lý xong đống hồ sơ này đã."

Mẹ Giải gật đầu, tan ca, rời đi.

Xuống lầu.

Vừa đi tới cổng chính, chuẩn bị đi xe điện về nhà, bà nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cậu trai trẻ đẹp trai mỉm cười, nói:

"Xin chào dì, xin hỏi có thể làm phiền dì vài phút được không?"

Mẹ Giải nhìn đôi nam nữ trước mặt, nam thanh nữ tú, cực kỳ xứng đôi, bà đã làm việc ở cục dân chính hai mươi mấy năm, có hàng trăm ngàn đôi nam nữ tới đăng ký, nhưng mà chưa từng thấy đôi nào có tướng phu thê được như này.

Bà không khỏi dừng chân, mỉm cười, nói:

"Hai đứa tới đăng ký hả? Đã tới giờ tan làm rồi, nếu muốn đăng ký, sau 2 giờ rưỡi lại tới!"

Bà vừa nói xong, Hoàng Linh Vi liền đỏ mặt.

Giang Phong cười ha ha, nói:

"Dì hiểu lầm rồi, chúng cháu không tới đây để đăng ký, hoặc là nói không tới đây đăng ký sớm như thế, lần này tới là để tìm dì."

Mẹ Giải kinh ngạc nói:

"Tới tìm dì?"

Giang Phong gật đầu, tự giới thiệu bản thân:

"Chào dì, cháu tên là Giang Phong, là một người mai mối, đây là bạn gái của cháu.

Chúng cháu tới tìm gì là do nghe bảo rằng con trai của gì vẫn đang độc thân, chúng cháu muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, không biết dì có hứng thú muốn nghe hay không?"

Mẹ Giải cảm thấy có chút kinh ngạc, con của bà mới 23 tuổi thôi mà đã có người mai mối tới tận cửa tìm rồi ư?

Tốt quá, có người mai mối tới cửa tìm không kỳ quái, điều kỳ quái là người mai mối vậy mà còn rất trẻ.

Thị trường cưới bây giờ đều như thế này sao?

"Ông mai Giang phải không, lần đầu tiên tôi thấy người trẻ như cậu làm mai mối đó!"

Hiện tại Giang Phong có thể coi là người mai mối có kinh nghiệm phong phú rồi, nghe mẹ Giải nói như thế liền biết bà không quá tin tưởng năng lực nghiệp vụ của mình, sắc mặt không hề thay đổi, nói:

"Dì ơi, dì đừng thấy cháu trẻ mà lầm, cháu đã tác hợp cho rất nhiều đôi vợ chồng rồi đấy, e rằng còn nhiều hơn số lượng cả một đời làm mai mối của người khác đó.

Ngay cả con gái của bí thư Nghiêm cũng là do cháu làm mai đó!"

Mẹ Giải dù sao cũng là người trong biên chế, nghe thế lập tức mừng rỡ, hỏi:

"Bí thư Nghiêm? Bí thư Nghiêm nào?"

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Còn có thể là bí thư Nghiêm nào nữa, đương nhiên là quan phụ mẫu của chúng ta rồi!"

Mẹ Giải vừa nghe thấy thế liền chấn động, khó mà tin được, nói:

Cố Diệp Phi

"Chuyện này... sao có thể như thế được?"

Những việc này trông thì dài dòng, nhưng thực ra chỉ tốn một chút thời gian.

Giang Phong thấy bắt đầu có những người khác đi xuống liền nói:

"Dì ơi, chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện, hay là chúng ta tìm một chỗ để ăn cơm đi, gọi con trai của dì tới luôn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"

Nếu như là trước đó, mẹ Giải chắc chắn sẽ từ chối, nhưng sau khi nghe Giang Phong kể về việc làm mai mối cho bí thư Nghiêm xong, bà hoàn toàn không thể nói lời từ chối ra khỏi miệng.

Bà gật đầu, nói:

"Được, dì gọi cho nó ngay, chúng ta đi qua cửa tiệm bên cạnh ăn?"

Giang Phong đương nhiên không có ý kiến, cười, nói:

"Được, vậy dì gọi điện thoại trước đi, chúng cháu qua đó chờ dì."

Hắn nói xong liền dẫn bạn gái từ nãy tới giờ chưa nói câu nào của mình lên xe, sau đó chạy tới cửa tiệm đó.

Mẹ Giải thấy thế liền vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho con trai.

Vừa nối máy, mẹ Giải lập tức tóm gọn lại mọi chuyện cho con trai nghe, cuối cùng nói:

"Tuy vẫn chưa biết lời ông mai Giang kia là thật hay giả, nhưng mà nhìn khí chất và chiếc xe mà bọn họ lái thì trông không giống một người mai mối bình thường, con có muốn qua đây ăn một bữa cơm với bọn họ không?"

Giải Phóng nghe xong cũng có chút tò mò, trả lời:

"Được, bên chỗ con cũng tan làm rồi, con qua đó xem thử xem."

"Được, vậy mẹ tới đó trước, con đi tới cửa tiệm đó là được."

"Đã rõ, con tới ngay đây, cúp máy."

"Ừ!"

Sau khi cúp máy, mẹ Giải chạy xe điện tới cửa tiệm kia.

Một bên khác.

Hoàng Linh Vi đang âm thầm suy nghĩ về kỹ xảo làm mai mối của bạn trai, khi sắp tới cửa tiệm kia, cô mới hỏi:

"Chồng à, dì ấy rõ ràng không quá tin tưởng năng lực mai mối của anh, nếu như không nhắc tới vị bí thư Nghiêm kia, thì anh định dùng biện pháp gì để làm bà ấy tin tưởng anh?"

Giang Phong cười, nói:

"Dù không nhắc tới bí thư Nghiêm, thì anh cũng có biện pháp để có được sự tín nhiệm của bà ấy, ví dụ như giúp bà ấy mở mang một chút kiến thức về năng lực xem nhân duyên của anh, đây là chỗ dựa lớn nhất trong việc làm mai mối của chồng em, chỉ cần đưa ra thì việc gì cũng thuận lợi."
 
Back
Top Bottom