Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 410: Chuyện Đã Tới Đây, Cháu Cũng Không Che Giấu Nữa



Ông bà nội Khúc và Khúc phụ, Khúc mẫu, và em gái nhỏ Khúc gia nghe vậy thì đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Phong, bọn họ đều cực kỳ tò mò về cô gái tên Giang Tuyết này.

Giang Phong mỉm cười nói: “Cô ấy là người Quế tỉnh, là người cùng tuổi với anh Khúc, còn sinh trước bảy ngày so với anh Khúc đấy! Cô ấy cao 1m66, tốt nghiệp ở đại học XX, hiện nay đang mở một công ty cùng anh em trong nhà ở tỉnh thành Quế tỉnh, chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ.”

Nghe xong, trong lòng Khúc Văn Hoa tràn ngập kinh hỉ.

Những người khác nhà Khúc gia cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, tuổi tác phù hợp, chiều cao vừa chuẩn, trình độ không hề kém hơn so với Khúc Hoa, còn có sự nghiệp của riêng mình, điều kiện như này thật sự là ưu tú.

Khúc mẫu lại hỏi: “Đại sư, xin hỏi cô gái Giang Tuyết kia có mấy anh chị em trong nhà vậy?”

Giang Phong đáp: “Nhà cô ấy có ba anh chị em, trên cô ấy có một anh trai, dưới có một em trai.”

Tính cách Khúc Văn Hoa cũng không phải kiểu nhút nhát dễ xấu hổ, hắn tới 25 tuổi chưa từng có bạn gái hoàn toàn là vì chưa gặp được cô gái khiến hắn động tâm, một lí do nữa là việc học tập và công việc đã chiếm hết phần lớn thời gian.

Dù sao thì muốn trở thành một luật sư ưu tú, những cuốn sách bắt buộc phải nhớ bao gồm có « luật học cơ sở lý luận », « hiến pháp học », « hình sự luật học », « dân sự luật học », « thương sự tình luật học », « kinh tế luật học », « hành chính luật học », « quốc tế kinh tế luật học », « luật quan hệ quốc tế học », « luật sư chế độ cùng luật sư thực vụ » vân vân.

Đọc loại sách này cũng không thể so sánh với mấy thể loại sách thơ Đường tống sáng sủa vần điệu kia được, muốn thuộc nằm lòng những cuốn sách này, độ khó cao bao nhiêu sợ rằng chỉ có những người đã từng trải qua mới biết được.

Bây giờ, gặp được một cô gái vừa gặp đã yêu như vậy, Khúc Văn Hoa không có chút thẹn thùng nào, trực tiếp hỏi: “Đại sư, cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc của Giang Tuyết được không?”

Giang Phong cười nói: “Đương nhiên là có thể, sắp xếp cho hai người gặp mặt cũng không có vấn đề gì.”

Bà nội Khúc không nhịn được nói: “Đại sư, cậu tính toán nhân duyên chuẩn như vậy, liệu có thể tính luôn giúp tôi đứa cháu gái này được không?”

Giang Phong nhìn Khúc Văn Thiến một cái, nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì, cũng không biết em gái Khúc có muốn hay không?”

Khả năng tính toán nhân duyên của Giang Phong có bao nhiêu thần kỳ, Khúc Văn Thiến cũng đã tự mình chứng kiến, cô đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này, vội vàng gật đầu nói: “Đương nhiên là muốn rồi, vậy làm phiền Giang đại sư giúp em tính thử một chút nhé.”

Ông nội Khúc vẫn luôn im lặng, thấy vậy không nhịn được nói: “Đại sư, trước ăn cơm đã, chờ đến khi ăn xong rồi lại tính sau cũng được, cứ chờ tiếp nữa đồ ăn sẽ nguội lạnh cả mất.”

Bà nội Khúc cũng kịp phản ứng, vội vàng mời Giang Phong dùng bữa.

Bởi vì không uống rượu, cho nên bữa cơm này khoảng hai mươi phút đã ăn xong rồi.

Tiếp đó, Khúc phụ chủ động pha trà, bà nội Khúc và Khúc mẫu cũng không gấp gáp dọn dẹp bát đũa, mà ngồi lại nghe Giang Phong tính toán nhân duyên cho Khúc Văn Thiến.

Giang Phong nhìn Khúc Văn Thiến, nói: “Em gái Khúc, lúc em học đại học từng nói qua chuyện yêu đương, sau khi tốt nghiệp về quê công tác, đoạn yêu đương này cũng vì đó mà chấm dứt.”

Cố Diệp Phi

Nghe đến đó, người nhà Khúc gia đều kinh ngạc nhìn Khúc Văn Thiến, hiển nhiên là việc Khúc Văn Thiến khi học đại học nói chuyện yêu đương, những người làm trưởng bối như bọn họ đều không biết.

Khúc mẫu lườm con gái một cái: “Đứa nhỏ này, bảo con đi học đừng có nghĩ đến chuyện yêu đương cơ mà, con là đem lời người nhà nói thành gió thoảng bên tai có đúng không, mà giấu cũng giấu kĩ thật đấy!”

Khúc Văn Thiến cười hắc hắc, cũng không mạnh miệng, dù sao thì chuyện cũng đã qua rồi, cha mẹ nhiều lắm là nói vài lời bực tức mà thôi.

Khúc phụ đưa cho Giang Phong một ly trà, nói: “Đại sư, mời cậu nói tiếp.”

Giang Phong nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: “Em gái Khúc, bây giờ có ba người đàn ông đang theo đuổi em, ba người đàn ông này một họ Chu, một họ Trần, một họ Ngô, mà em sau nhiều lần cân nhắc, cán cân đã bắt đầu nghiêng về phía người đàn ông họ Chu.

Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, trong một tháng tới em sẽ trở thành bạn gái của người đàn ông họ Chu kia.”

“Cái này cũng có thể tính toán ra được sao? Đại sư thật sự là quá lợi hại!”

Khúc Văn Thiến quả thật là bị chấn động, đại sư đã nói ra được bí mật mà cô giấu sâu trong lòng, trên đời này không có chuyện có người thứ hai biết, nhưng đại sư lại dễ dàng nói ra được, thủ đoạn này thật sự khiến cô không thể không bội phục.

Khúc phụ và Khúc mẫu liếc nhau một cái, con gái đang được người ta theo đuổi, việc này bọn họ cũng biết rõ, dù sao Khúc phụ cũng là giám đốc ngân hàng thành phố, công việc của con gái cũng là do chính ông sắp xếp, có gió thổi cỏ lay gì ông đương nhiên sẽ biết.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 411: Chuyện Đã Tới Đây, Cháu Cũng Không Che Giấu Nữa (2)



Nhưng cái hai người không biết là, con gái thế mà bị tận ba người đàn ông đồng thời theo đuổi.

“Đại sư, nếu như cậu đã tính ra được cái này rồi, vậy tôi muốn hỏi một chút, trong số ba người theo đuổi nó này, có người nào tương đối xứng đôi với nó không?” Khúc phụ không nhịn được hỏi.

Khúc Văn Thiến cũng muốn biết đáp án của vấn đề này, đây là vấn đề cô đau đầu nhất trong ba tháng qua, ba người theo đuổi cô có thể nói là đều có ưu thế riêng, cũng đều có khuyết điểm riêng, không người nào là có thể hoàn toàn nghiền ép hai người còn lại.

Nếu không, cô cũng không cần cân nhắc đi cân nhắc lại, chậm chạp mãi vẫn không hạ nổi quyết tâm như vậy.

Giang Phong nhấp một ngụm trà, sau đó lắc đầu, nói: “Trong số ba người đàn ông theo đuổi em gái Khúc, thật ra cũng không có ai quá xứng đôi, người đàn ông họ Chu kia trước khi theo đuổi em gái Khúc đã từng kết giao với hơn mười người bạn gái, lịch sử tình cảm cực kỳ phong phú. Mặt khác, hai người còn lại cũng đều có thiếu sót riêng, tóm lại, không phải lương phối.”

Nghe đến đó, mấy người Khúc gia mặt đều biến sắc.

Bọn họ vừa rồi có thể nghe thấy rõ ràng, Khúc Văn Thiến trước đó là nghiêng về phía người đàn ông họ Chu kia, mà người đàn ông này từng kết giao hơn mười người bạn gái, đây hoàn toàn là một tên đàn ông cặn bã mà!

Bởi vì người nghiêm túc trong chuyện tình cảm chắc chắn sẽ không thể nào có hơn mười mấy đoạn tình cảm như vậy.

Cố Diệp Phi

“Thằng đàn ông đáng chết, dám lừa gạt tôi.”

Khúc Văn Thiến cắn răng mắng một tiếng, sau đó nhìn về phía cha mình, nói: “Cha, tên họ Chu kia cũng là người trong ngân hàng chúng ta, sau hôm nay cha cho người ta đi giày nhỏ một chút đi, cho người ta biết con cũng không phải dễ trêu.”

Khúc phụ không tỏ thái độ, có điều nhìn ánh mắt lóe lên tia lạnh của ông, đoán chừng tên dám lừa gạt tình cảm của con gái ông chắc chắn sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ của người làm cha này.

Bà nội Khúc hỏi: “Đại sư, vậy lương duyên của cháu gái tôi ở đâu? Nhờ đại sư hỗ trợ chỉ điểm một chút.”

Đây là thân thích tương lai, Giang Phong đương nhiên sẽ không che giấu, nói thẳng: “Lương duyên của em gái Khúc có thể nói là xa tận chân trời, cô Khúc không biết có còn nhớ Thường Lâm không?”

Khúc mẫu nghe vậy, trong lòng hơi động, nói: “Thường Lâm là một trong những học sinh ưu tú nhất của tôi, tôi đương nhiên nhớ rồi, lời này của đại sư, có phải ý là con gái tôi và người đã từng là học sinh của tôi kia chính là lương phối không?”

Giang Phong gật đầu nói: “Không sai, sau khi cháu suy tính, em gái Khúc và anh Thường Lâm chính là lương duyên trời ban, nếu như hai người tiến tới cùng nhau, nhất định có thể bạch đầu giai lão ân ái cả đời.”

Khúc mẫu nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía con gái, nói: “Văn Thiến, đã nghe lời đại sư nói chưa? Mẹ sẽ lập tức mời Thường Lâm đến nhà dùng cơm, con nhớ nói chuyện hàn huyên với người ta thật tốt.”

Khúc Văn Thiến hỏi: “Mẹ, người học sinh này của mẹ là người như thế nào vậy?”

Khúc mẫu nhớ lại, nói: “Nó năm đó là niềm tự hào của mẹ, ngày nó vào trường học cho tới tận khi tốt nghiệp, thành tích vẫn luôn đứng đầu cả lớp, ép những học sinh cùng mức khá giỏi tới không ngẩng được đầu lên.

Thi đại học cũng không theo kỳ vọng chung như những người khác, không hề có chút mong đợi trở thành trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh năm đó nào, cùng tiến vào học phủ cao nhất trong nước để được đào tạo sâu, hiện nay đang công tác ở tỉnh thành, nghe nói lương một năm lên tới bốn, năm mươi vạn, là một thanh niên cực kỳ ưu tú.”

Ông nội, bà nội Khúc và Khúc phụ nghe vậy đều âm thầm gật đầu, dựa vào lời nói của Khúc mẫu, bọn họ đều hiểu đây là một đứa trẻ từ nhỏ tới lớn đều ưu tú.

Tiếp đó, mọi người lại xoay quanh chủ đề Thường Lâm này mà hàn huyên hơn mười phút, sau đó mới kéo chủ đề lại trên người Giang Tuyết.

Bà nội Khúc hỏi: “Đại sư, trước đó cậu có nói cô gái Giang Tuyết này mở một công ty cùng anh em trong nhà ở tỉnh thành Quế tỉnh, không biết đây là công ty gì nhỉ?”

Giang Phong mỉm cười nói: “Là một công ty môi giới hôn nhân.”

Bà nội Khúc kinh ngạc: “Công ty môi giới hôn nhân?”

Ông nội Khúc, Khúc phụ, Khúc mẫu, Khúc Văn Hoa và Khúc Văn Thiến đều có cùng một biểu lộ, kinh ngạc, người trẻ tuổi làm mai mối đã khiến người ta kinh ngạc, mở một công ty môi giới hôn nhân cũng khiến người ta kinh ngạc như vậy.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của người nhà Khúc gia, Giang Phong nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói: “Chuyện đã tới đây, cháu cũng không che giấu nữa, thật ra Giang Tuyết chính là chị ruột của cháu, cháu tên là Giang Phong.”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người nhà Khúc gia đều bị cả kinh tới mức trợn mắt há mồm.

Giang Phong nhìn về phía bà nội Khúc, cười híp mắt hỏi: “Bà nội Khúc, bà cũng là người làm ăn, bà nói xem bằng bản lĩnh tính toán nhân duyên này của cháu, mở một công ty môi giới hôn nhân thì việc buôn bán làm ăn sẽ như thế nào?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 412: Chuyện Đã Tới Đây, Cháu Cũng Không Che Giấu Nữa (3)



Bà nội Khúc chấn động trong lòng, bật thốt lên: “Vậy chắc chắn là kiếm lời lớn rồi!”

Khúc phụ khen: “Thật sự là như vậy, dựa vào bản lĩnh này của Giang đại sư, công ty môi giới hôn nhân kia muốn không làm ăn tốt cũng khó ấy chứ!

“Cái này...” Khúc Văn Hoa nhất thời không biết nên nói cái gì.

Giang Phong không cần hắn hỏi đã tự giải thích trước: “Em từ năm trước đã bắt đầu giúp chị gái mình tìm kiếm đối tượng rồi, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, dấu chân em đã trải rộng hơn mười tỉnh thành, nhưng vẫn không thể tìm được đối tượng thích hợp với chị mình.

Cho tới hôm nay, đến giúp bà nội Khúc tính toán nhân duyên cho anh Khúc đây, em mới tính ra anh có duyên phận vợ chồng với chị em.

Vốn em chỉ định dắt đường cho hai người, sau đó để hai người tự mình phát triển, có điều thấy anh Khúc hài lòng với chị em như thế, em tiếp tục giấu giếm thân phận có vẻ hơi dư thừa, liền dứt khoát thẳng thắn nói chuyện với mọi người.”

Bà nội Khúc cảm khái: “Giang đại sư, cậu thật sự là khiến chúng tôi kinh ngạc đấy!”

Giang Phong cười nói: “Bà nội Khúc, ông nội Khúc, chú Khúc, cô Khúc, anh Khúc, em gái Khúc, trước đó cháu đã giới thiệu qua về chị mình rồi, bây giờ cháu lại bổ sung thêm hai điểm nữa cho mọi người biết:

Điểm thứ nhất, cha mẹ cháu đều xuất thân nông dân, hiện nay cũng đáp cầu dắt mối giúp người ta ở dưới quê, một tháng cũng có thể kiểm được tám đến mười vạn tiền tiêu.

Điểm thứ hai, công ty môi giới hôn nhân của ba anh em chúng cháu là cuối năm ngoái mới thành lập, cho tới bây giờ đại khái đã kiếm được hơn nghìn vạn, hơn nữa, việc buôn bán vẫn đang ngày càng tốt lên.

Cháu nói ra những cái này cũng không phải là vì khoe khoang, chỉ là muốn nói rõ một chút, chị cháu, ở tất cả các mặt đều xứng đôi với anh Khúc.”

Khúc phụ nghe vậy thì âm thầm gật đầu, bây giờ, ở thế giới này ai có thể kiếm tiền người đó là trâu bò, gia cảnh Khúc gia bọn hắn quả thực không kém, nhưng trong nhà kiếm được nhiều nhất cũng chỉ có nhà máy chế biến thực phẩm do Khúc mẫu mở kia.

Cố Diệp Phi

Mặc dù quy mô nhà máy chế biến thực phẩm cũng không lớn, mỗi tháng cũng có thể kiếm được khoảng hai mươi, ba mươi vạn.

Những người khác, bao gồm cả giám đốc ngân hàng là Khúc phụ cũng chỉ lĩnh được tiền lương chết.

Mà theo lời nói của Giang đại sư, công ty môi giới hôn nhân cuối năm ngoái mới thành lập, đến bây giờ đã kiếm được hơn một nghìn vạn, bình quân mỗi tháng có thể kiếm được một, hai trăm vạn.

Gia cảnh như vậy, kết hợp với nhà bọn họ, tự nhiên là dư xài.

Khúc phụ có thể nghĩ tới vấn đề này, những người còn lại của Khúc gia tự nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này.

Khúc Văn Hoa nghiêm mặt nói: “Em vợ à, bản lĩnh tính toán nhân duyên của cậu, tôi thật sự là bội phục tới mức dập đầu xuống đất, tất nhiên, cậu trong ngàn vạn người có thể chọn trúng tôi, vậy cũng tức là tôi và chị cậu là một cặp trời đất tạo thành, cũng chứng minh cậu vừa ý với người anh rể là tôi này.”

Giang Phong vỗ vỗ vai Khúc Văn Hoa, cười ha ha, nói: “Không hổ là anh rể em nhìn trúng.”

Thấy hai người đã gọi nhau anh rể em vợ, mấy người Khúc gia không nhịn được mà hai mặt nhìn nhau, đều có loại cảm giác dở khóc dở cười, mấy cái bát tự các thứ còn chưa nhắc đến đâu!

Có điều, điều kiện nhà gái không kém, người nhà Khúc gia cũng vui vẻ nếu mối hôn sự này thành công.

Thấy Giang Phong đã nhận mình là anh rể, Khúc Văn Hoa hưng phấn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, nói: “Em vợ, vậy nhất định phải nói sở thích của chị em cho anh đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Giang Phong lập tức đồng ý, sau đó liền đem toàn bộ sở thích của chị mình một năm một mười nói cho Khúc Văn Hoa.

Chờ nói xong, Giang Phong cũng đã uống xong chén trà, hắn mới đứng lên nhìn mấy vị trưởng bối nhà Khúc gia, nói: “Ông nội Khúc, bà nội Khúc, chú Khúc, cô Khúc, vậy cháu không quấy rầy mọi người nữa.”

Các trưởng bối còn chưa kịp đáp lời, Khúc Văn Hoa đã vội vàng nói lớn: “Em vợ, cậu còn chưa cho anh phương thức liên lạc đâu!”

Giang Phong cười cười: “Suýt nữa quên mất, để em nói, anh ghi lại đi.”

Khúc Văn Hoa vội vàng lấy điện thoại ra.

Giang Phong đọc số điện thoại của mình xong, nói: “Anh rể, đây là số di động của em, ngày mai em sẽ về Quế tỉnh, anh có muốn đi cùng em đến gặp chị em hay không?”

Khúc Văn Hoa một bên lưu lại số điện thoại vừa ghi, một bên gật đầu: “Được, vừa lúc một cái án anh phụ trách cũng đã kết thúc hôm qua, anh sẽ cùng em về Quế tỉnh gặp gỡ chị em một chút.”

“Ông nội Khúc, bà nội Khúc, chú Khúc, cô Khúc, em gái Khúc, mọi người có muốn cùng tới không?” Giang Phong hỏi từng người một.

Mấy người Khúc gia hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ tới hôn sự này sẽ tiến triển nhanh như vậy, cuối cùng, ông nội và bà nội Khúc cũng bày tỏ muốn đi cùng.

Ông nội Khúc là công nhân trong xí nghiệp nhà nước, đã sớm về hưu ở nhà, đang rảnh rỗi đến phát khùng đây!

Mà bà nội Khúc lại là bà chủ của nhà máy chế biến thực phẩm, công xưởng này đã mở được không ít năm, đã sớm đi vào quỹ đạo, bà làm bà chủ mười ngày nửa tháng không đến công xưởng cũng không có việc gì.

Chỉ có Khúc phụ, Khúc mẫu và Khúc Văn Thiến vì công việc mà quả thật không đi được, cộng thêm đã có hai vị trưởng bối trong nhà đi, bọn họ có đi hay không cũng không quan trọng.

Sau khi quyết định xong mọi chuyện, Giang Phong liền chào hỏi ông nội và bà nội Khúc gia: “Vậy cháu đi trước đây, ngày mai sau khi ăn sáng xong, cháu sẽ lái xe tới đón mọi người.”

Ông nội và bà nội Khúc đều gật đầu nói được.

Khúc Văn Hoa thì đã cực kỳ nhập tâm vào nhân vật: “Em vợ, em đi thong thả nhé.”

Khúc phụ, Khúc mẫu và Khúc Văn Thiến cũng nhộn nhịp chào hỏi: “Giang đại sư, hẹn gặp lại!”

“Vâng, hẹn gặp lại mọi người!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 413: Chuyện Tìm Đối Tượng Cứ Giao Cho Người Mai Mối Chuyên Nghiệp Người Ta Đi



Ngày 21 tháng 4 năm 2023, thứ sáu.

Buổi trưa, ở nhà hàng nào đó của thành phố Hàng Châu.

Lăng Lỵ hiếm khi không ăn trưa với ba mà ăn cơm cùng Trình Quốc An.

Từ sau khi người mai mối Giang Phong này giới hiệu hai người với nhau, Lăng Lỵ và Trình Quốc An lại gặp nhau mỗi ngày một lần, hoặc cùng ăn trưa, hoặc cùng ăn tối.

Liên tục mấy ngày, hai người cũng xem như quen thuộc.

"Lỵ Lỵ, ngày mai thứ bảy, chắc em không cần phải đi làm chứ?" Trình Quốc An hỏi.

Lăng Lỵ nói: "Vâng, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, em được nghỉ ngày mai và ngày kia."

Trình Quốc An uống một ngụm trà, nhìn Lăng Lỵ lớn mật đưa ra lời mời: "Ngày mai, anh sẽ đi dã ngoại ở khu trại Camp Điều Khê trong thành cổ, anh có thể mời em đi cùng không?"

Lăng Lỵ liếc nhìn anh ta hỏi: "Khu trại Camp Điều Khê ở thành cổ nằm ở chỗ nào vậy?"

Trong lòng Trình Quốc An hơi căng thẳng nhưng cố ra vẻ bình tĩnh đáp: "Khu trại Camp Điều Khê nằm trong khu thắng cảnh ở thành cổ Sơn Trấn của khu XX. Ở đó có đầy đủ các phương tiện, các trang phụ ban đêm như lều vải, thảm len, gối, đèn đi đêm, túi ngủ đều có thể thuê, cũng có thể tìm các trang bị nhỏ để dã ngoại như cần câu cá, bàn vân vân, cảm giác trải nghiệm vẫn không tệ.

Đương nhiên, chúng ta cũng có thể tự mang theo.

Phong cảnh ở đó rất đẹp, suối Bắc Điều chậm rãi chảy qua, bên bờ có các tảng đá, hòn cuội tinh tế, có thể đốt lửa trại, ngẩng đầu là bầu trời sao, còn có món nướng đặc sắc, xem phim ngoài trời..."

Lăng Lỵ chờ Trình Quốc An kể xong, chậm rãi gật đầu nói: "Được, ngày mai để em được mở mang kiến thức về tài câu cá của anh đi. Nướng cá câu được ăn cũng là cảm giác khác đấy."

"Được, ngày mai em cứ xem anh. Chỉ cần trong sông có cá, anh nhất định có thể câu được nó."

Nói đến câu cá, trên mặt Trình Quốc An đầy tự tin, sau đó lại hỏi: "Lỵ Lỵ, vậy chờ buổi chiều em hết giờ làm, chúng ta cùng ăn tối, sau đó cùng đi mua trang dị dã ngoại nhé?"

Lăng Lỵ gật đầu nói: "Được!"

...

Tỉnh Loan.

Thành phố nào đó.

Hai người đẹp một lớn một nhỏ đang thảo luận về chuyện đi đâu du lịch vào kỳ nghỉ hè.

Đây là hai mẹ con, người mẹ tên là Liễu Vân Tình, năm nay 37 tuổi, đã ly dị, là một giáo viên trường cấp ba.

Con gái Dương Khởi Nga, năm nay 13 tuổi, học lớp sáu.

"Con gái, chỉ cần thành tích kiểm tra học lực cơ bản của con ở trong nước xuất sắc, vậy tới kỳ nghỉ hè con muốn đi đâu chơi, mẹ sẽ dẫn con đi tới đó chơi." Liễu Vân Tình vì khích lệ con gái, đưa ra cam kết.

Ánh mắt Dương Khởi Nga sáng lên: "Thật ạ?"

Liễu Vân Tình mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ mẹ còn lừa con sao?"

Dương Khởi Nga vui mừng nói: "Vậy con muốn đi thành phố ở tỉnh Quế C chơi. Con nghe ông ngoại nói, tổ tiên của chúng ta chính là từ quế thành phố C chuyển đến tỉnh Loan, nơi đó có phong cảnh thác nước có một không hai, rất đẹp."

Liễu Vân Tình gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề, chỉ cần thành tích kiểm tra học lực cơ bản của con ở trong nước xuất sắc, vậy tới kỳ nghỉ, mẹ sẽ dẫn con tới thành phố C tỉnh Quế chơi vui vẻ mấy ngày."

Dương Khởi Nga hưng phấn nói: "Mẹ, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé."

Liễu Vân Tình mỉm cười nói: "Chắc chắn rồi."

...

Từ thành phố Kim Quỹ đến thành phố tỉnh Quế gần hai nghìn cây số, đi khoảng cách xa như vậy nếu không nghỉ ngơi giữa đường, chạy thẳng tới đó thì quá vất vả.

Bởi vậy, hai người Giang Phong và Khúc Văn Hoa thay phiên nhau lái xe, lúc lái tới thành phố ở tỉnh Tương, đã dừng lại nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau, bọn họ ăn sáng xong lại tiếp tục lái xe đi.

Khi tiến vào tỉnh Quế, Giang Phong mỉm cười hỏi: "Ông nội Khúc, bà nội Khúc, các người chắc hẳn mới lần đầu tiên tới tỉnh Quế chúng cháu nhỉ?"

Bà nội Khúc xúc động nói: "Đúng vậy, mấy chục năm, ông ta còn thật sự chưa tới tỉnh Quế đâu!"

Ông nội Khúc nói: "Tỉnh Quế ngay bên cạnh tỉnh Việt, chúng tôi thật ra đã đi qua hai ba lần."

Giang Phong mỉm cười nói: "Đây là chuyện bình thường, quốc gia chúng ta có 34 khu hành chính cấp tỉnh, không mấy người có thể thật sự đi khắp 34 khu hành chính cấp tỉnh này đâu. Có vài tỉnh, thậm chí cả đời cũng chưa từng đi."

Khúc Văn Hoa nói: "Tôi cũng mới lần đầu tiên tới đấy. Ấn tượng của tôi về tỉnh Quế tôi dường như chỉ là thành phố B và thành phố C, một nơi nổi tiếng về món bún ốc, một nơi nổi tiếng về cảnh thác nước."

Giang Phong than thở: "Không có cách nào, ở trong phạm vi toàn quốc, thành phố tỉnh Quế thật sự không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, chủ yếu là kinh tế quá lạc hậu. Nếu không phải tỉnh Quế và tỉnh Việt tạo thành “hai Quảng', ít nhiều gì cũng mượn danh tiếng của tỉnh Việt, nếu không sợ rằng danh tiếng của tỉnh Quế còn chẳng bằng bây giờ đâu!

Còn là tỉnh Tô các anh lợi hại, tổng GDP gần với tỉnh Việt, xếp vị trí thứ hai. GDP bình quân chỉ kém phía bắc, xếp thứ ba. Mà phát triển cân đối, xách riêng mỗi thành phố ra đều có thể năng lực, thật sự quá mạnh mẽ."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 414: Chuyện Tìm Đối Tượng Cứ Giao Cho Người Mai Mối Chuyên Nghiệp Người Ta Đi (2)



Lời nói này làm ông cháu nhà họ Khúc nghe xong mặt mày hớn hở, đây đúng là điểm khiến bọn họ tự hào. Giống như tỉnh Việt, cho dù tổng sản lượng GDP liên tục đứng đầu cả nước trong 33 năm, nhưng nếu xét về GDP bình quân lại kém xa tỉnh Tô bọn họ!

Mà thành phố tỉnh Việt phát triển lại phân hóa thành hai thái cực, có nghìn tỷ đô la như Thâm Quyến, Quảng Châu, Phật Sơn và Đông Quản, lại có những thành phố qua đường như Vân Triều, Hà Sán Mai, v.v. thực lực kinh tế không đáng để nhắc đến.

Bọn họ nói chuyện phiếm suốt dọc đường, từ xếp hạng tổng sản lượng GDP tới GDP bình quân ở các tỉnh, kéo dài đến xếp hạng tổng sản lượng GDP tới GDP bình quân ở các quốc gia.

Nói chuyện GDP xong lại không thể tránh khỏi nói chuyện thực lực quân sự của các quốc gia, mấy người trời nam đất bắc nghĩ đến chuyện gì là nói chuyện đó.

Trong lúc vô tình, bọn họ đã đến thành phố tỉnh Quế.

...

Năm giờ chiều.

Cố Diệp Phi

Ở nhà hàng XX.

Ba anh em Giang Phong mời ba người nhà họ Khúc ăn cơm ở đây.

Vào giây phút gặp được người thật Giang Tuyết, Khúc Văn Hoa lại giống như Đoàn Dự nhìn thấy tỷ tỷ thần tiên, nói khoa trương chính là sắp ch** n**c miếng, dùng từ vừa gặp đã yêu cũng không đủ hình dung sự yêu thích của anh ta đối với Giang Tuyết.

Ánh mắt nóng bỏng kia làm người giỏi ăn nói như Giang Tuyết cũng không chịu được.

Cho dù Khúc Văn Hoa biểu hiện giống như chưa từng gặp phụ nữ, nhưng ấn tượng đầu tiên của Giang Tuyết về anh ta vẫn còn tạm được.

Dù sao em trai nhà mình tính nhân duyên ở trình độ gì, không ai biết rõ hơn cô. Nếu em trai đã tự mình lựa chọn người đàn ông trước mắt này cho cô, vậy cô không cần cân nhắc gì nữa, chỉ cần nhìn thuận mắt là OK.

Mà ngoại hình của Khúc Văn Hoa đều là soái ca cùng cấp với Giang Phong, cũng trên thẩm mỹ quan của Giang Tuyết, tất nhiên nhìn rất thuận mắt.

Mức điểm xứng đôi cao tới 97 điểm, vậy thật sự không thể nói đùa được đâu.

Sau khi hai bên chào hỏi xong, Khúc Văn Hoa lại phát ra tất cả hỏa lực, nói chuyện với Giang Tuyết.

Ông nội Khúc và bà nội Khúc chưa từng thấy cháu trai để ý cô gái nào như vậy, hai người liếc nhìn nhau, đều không khỏi mỉm cười.

Bọn họ cực kỳ thỏa mãn về cô gái Giang Tuyết này, dáng người ngoại hình đều là lựa chọn tốt nhất, cách đối nhân xử thế cũng không tầm thường, sự nghiệp còn ném cháu trai mấy con phố.

Nếu cháu trai lớn nhà mình có thể cưới cô ấy về làm vợ, vậy thật sự là nhờ phúc kiếp trước tu luyện.

"Ông nội Khúc bà nội Khúc, món gà luộc được xem là một món ăn đặc sắc trong nhà hàng này, vừa thơm vừa mềm lại chính tông, ăn rất ngon, đặc biệt là gia vị chấm này được điều chế rất tuyệt, các người nếm thử xem có phù hợp với khẩu vị không." Giang Phong mỉm cười giới thiệu.

"Ừ, chúng ta nếm thử xem."

Ông nội Khúc và bà nội Khúc đều gắp thịt gà và chấm gia vị ăn thử.

"Ồ, mùi vị quả thật không tệ, thịt gà không cứng không khô, thơm mềm, cho dù là người lớn tuổi vẫn nhai được. Gai vị chấm có mùi thơm khiến người ta phải lưu luyến." Ông nội Khúc hết lời khen ngợi.

Bà nội Khúc cũng khen liên tục, nói thẳng chưa ăn qua món gà luộc nào ngon như vậy.

Tiếp theo, Giang Phong không ngừng mời hai người già dùng bữa, chờ năm món thức ăn được đưa lên, hắn mới lên tiếng: "Ông nội Khúc bà nội Khúc, bởi vì ngày mùng một tháng năm anh trai cháu sẽ làm tiệc cưới ở quê, cho nên dạo này ba mẹ cháu rất bận rộn, không thể tới gặp mặt hai ông bà, mong ông bà đứng trách."

"Giang đại sư quá khách sáo rồi." Ông nội Khúc vừa cười vừa nói.

"Anh cậu sắp cưới, không biết chị dâu cậu ở đâu?" Bà nội Khúc hỏi.

Giang Phong đáp: "Chị dâu cháu cũng là người ở huyện Bách Lương chúng cháu, trước mắt đang làm bác sĩ ở tỉnh thành này."

Bà nội Khúc nói: "Làm bác sĩ rất tốt, mỗi người đều sẽ có lúc bị bệnh, đi bệnh viện khám rắc rối lắm, chỉ cần là người từng qua đều hiểu. Mà trong nhà có một bác sĩ, vậy có thể thuận tiện hơn nhiều."

Giang Phi mỉm cười nói: "Bác sĩ quả thật rất tốt, chỉ là quá bận, mỗi ngày đều chạy vượt quá mức chịu đựng, mà kỳ nghỉ cũng rất ít."

Bà nội Khúc gật đầu nói: "Đúng vậy. Bà có một đứa cháu cũng là bác sĩ, bận rộn mấy ngày không về nhà cũng là chuyện bình thường."

Tiếp theo, hai anh em chào hỏi ông nội Khúc và bà nội Khúc.

Về phần Khúc Văn Hoa và Giang Tuyết, hai người càng nói chuyện càng hợp, lại giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ trong trong đại hội anh hùng, hoàn toàn chìm đắm ở trong thế giới hai người.

...

Cùng lúc đó.

Khu trại Camp Điều Khê ở thành cổ thành phố Hàng.

Hai cái lều nhỏ liên kết với nhau, phía trước đặt một cái bàn thuê về, trên đó bày đầy các đồ nướng, dễ thấy nhất trong đó chính là con cá nướng lớn được đặt ở giữa bàn.

Con cá nướng này là do Trình Quốc An câu được lúc chiều, nhờ đầu bếp trong khu trại nướng giúp.

Lăng Lỵ ăn đồ nướng và uống bia cùng Trình Quốc An, nhìn từng lều vải nhỏ và không ít du khách, cảm giác thật sự rất mới lạ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 415: Chuyện Tìm Đối Tượng Cứ Giao Cho Người Mai Mối Chuyên Nghiệp Người Ta Đi (3)



"Sao hả? Chắc em chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống dã ngoại như vậy nhỉ?" Trình Quốc An mỉm cười hỏi.

Lăng Lỵ gật đầu nói: "Đúng là lần đầu tiên em trải nghiệm cuộc sống như thế. Lúc em còn nhỏ, ba mẹ em bận tới mức không thể phân thân. Sau khi em lớn lên cũng bận công việc, bạn bè cũng không nhiều, không ai mời em tham gia hoạt động cắm trại nơi dã ngoại như vậy. Cho nên, cho dù em đã sớm biết có hoạt động cắm trại dã ngoại nhưng chưa từng trải nghiệm lần nào."

"Cái này cho em." Trình Quốc An gắp một miếng cá mềm đưa cho Lăng Lỵ.

"Cảm ơn!" Lăng Lỵ cám ơn.

Cố Diệp Phi

"Anh lại thường cắm trại nơi dã ngoại, có đôi khi đi cùng bạn, nhưng phần lớn thời gian đều đi một mình." Trình Quốc An nói.

Lăng Lỵ kinh ngạc nói: "Anh cắm trại nơi dã ngoại một mình à?"

Trình Quốc An mỉm cười nói: "Thật ra có đôi lúc anh ra ngoài câu cá, cảm giác đi qua đi lại quá lãng phí thời gian, nên dứt khoát mang theo các trang bị cắm trại dã ngoại cần thiết, trực tiếp nghỉ ở bên hồ, chờ hôm sau trời sáng sẽ câu cá tiếp. Kỷ lục lâu nhất của anh là cắm trại một mình liên tục một tuần trên đập nước Thanh Sơn."

Lăng Lỵ trợn tròn mắt nói: "Một mình cắm trại, anh không sợ sao?"

Trình Quốc An mỉm cười nói: "Nếu là mười mấy năm trước, khi đó trị an còn chưa tốt, quả thật không thích hợp đi cắm trại một mình lâu như vậy. Chẳng qua mấy năm gần đây trị an càng lúc càng tốt, lại thêm anh quanh năm câu cá cũng có rèn luyện, người bình thường thật sự không phải là đối thủ của anh, cho nên anh mới dám yên tâm cắm trại ở nơi hoang dã."

Lăng Lỵ nghiêm túc nói: "Cho dù mấy năm qua trị an đúng là tốt hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn phải chú ý an toàn. Bất kể là thời đại nào cũng không thiếu những kẻ cặn bã trong xã hội, ba em như vậy mà còn có người từng làm ông ấy bị thương, cho nên không thể bỏ qua vấn đề an toàn được. Sau này, nếu anh thật sự muốn đi cắm trại, tốt nhất nên đi cùng bạn, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau."

Trình Quốc An gật đầu nói: "Được, anh nghe em."

Lăng Lỵ nghe vậy thì mỉm cười, cuộc sống cắm trại trước mắt còn rất thú vị. Không biết buổi tối ngủ ở trong lều sẽ có cảm giác thế nào?

...

Trong khu dân cư nào đó ở thành phố Hàng, ba người nhà họ Vinh đang ăn cơm chiều.

Mẹ Vinh hỏi: "Con trai, chuyện mẹ nói với con lần trước, con có để tâm không đấy?"

Vinh Hoa (bác sĩ thiên tài đặc biệt đẹp trai kia) nói: "Mẹ, mẹ nói chuyện nào ạ?"

Mẹ Vinh nhíu mày, đặt đũa xuống nói: "Chính là chuyện bảo con mau tranh thủ thời gian kiếm người yêu đi. Con đừng nói với mẹ, con vẫn vậy, không có hành động gì nhé."

Vinh Hoa ho khan vài tiếng, nói: "Mẹ, chuyện này đâu thể miễn cưỡng được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. Con chưa gặp được cô gái nào khiến con rung động, điều này chứng tỏ duyên phận của con còn chưa tới."

Ba Vinh liếc nhìn anh ta: "Con còn chẳng muốn kiếm vợ, lấy đâu ra duyên phận chứ?"

Mẹ Vinh nói: "Ba con nói đúng. Lúc trước con lên ti vi, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp chủ động đến tìm con nhưng con chẳng để ý tới người nào. Con như vậy thì lấy đâu ra duyên phận hả?"

Vinh Hoa dứt khoát cúi đầu mải miết ăn cơm, không nói gì nữa.

Ba Vinh và mẹ Vinh liếc nhìn nhau, hai vợ chồng đều cảm thấy đau đầu. Con trai bọn họ điểm nào cũng tốt, xuất sắc đến không thể tưởng tượng nổi, ngoài ba mươi tuổi đã là một bác sĩ Phó chủ nhiệm đặc biệt nổi tiếng trong bệnh viện tuyến ba.

Khuyết điểm duy nhất là không biết cách tìm vợ, năm nay đã 32 tuổi còn chưa có nổi một người bạn gái, nói ra thậm chí chẳng bằng một học sinh trung học.

Quan trọng là anh ta còn không sốt ruột. Dựa theo tính tình và thái độ của anh ta, nếu không giục anh ta, ba Vinh mẹ Vinh muốn ôm cháu trai, sợ rằng còn xa mới thấy được.

Thậm chí, ngay cả giục cũng không có tác dụng.

Thấy con trai không lên tiếng, mẹ Vinh không nhịn được nói: "Con trai, mẹ vẫn tìm người nhờ mai mối cho con đi. Lần trước, mẹ đã nói với con, ở tỉnh Quế có người mai mối đặc biệt lợi hại, chúng ta nhờ cậu ta xem xét đối tượng giúp, chắc sẽ có hiệu quả đấy."

Vinh Hoa toát mồ hôi nói: "Mẹ, không cần mời người mai mối đâu. Sau này, con chú ý hơn là được rồi mà."

Mấy năm qua, mẹ Vinh giục con trai tìm đối tượng không ít lần, đáng tiếc vẫn không có hiệu quả. Bây giờ, bà vừa nghe con trai nói vậy, liền biết anh ta mượn cớ mà thôi, bà càng kiên quyết mời người mai mối cho con trai hơn.

"Con trai, con tự tim có hiệu suất quá thấp, mẹ vẫn mời người mai mối cho con thì tốt hơn."

Ba Vinh và mẹ Vinh đã thống nhất cùng mặt trận, ông ta nghe vậy lại phụ họa: "Đúng vậy, con trai cứ đi làm, chuyện tìm đối tượng cứ giao cho người mai mối chuyên nghiệp đi!"

Mẹ Vinh không để cho con trai có cơ hội từ chối, trực tiếp quyết định luôn: "Lời nói không bằng hành động, ngày mai mẹ sẽ lên đường tới tỉnh Quế, mời Giang đại sư kia ra mặt xem xét một đối tượng giúp con."

Vinh Hoa: "..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 416: Sau Ông, Thế Gian Lại Không Có Dương Quá Nữa



Ban đêm.

Trong chuỗi khách sạn nào đó.

Bà nội Khúc đang nói chuyện video với con dâu.

"Ba mẹ đã gặp được người rồi, trông bên ngoài không khác với trong ảnh là mấy, lái một chiếc Maserati, khí chất rất tốt, làm cháu trai mẹ mê đến sắp quên mất mình họ gì rồi!" Bà nội Khúc mặt mày hớn hở nói.

Khúc mẫu vội vàng hỏi tới: "Mẹ, thái độ cô gái nhà người ta thế nào?"

Bà nội Khúc vui vẻ mỉm cười nói: "Thái độ rất tốt, lúc ăn cơm tối nay nói chuyện rất hợp với cháu trai mẹ, bây giờ hai người vẫn đang hẹn hò đấy!"

Khúc mẫu cao hứng nói: "Xem tình hình này, cuộc hôn nhân này thật sự có thể thành à?"

Bà nội Khúc gật đầu nói: "Tám chín phần là có thể thành."

Khúc mẫu xúc động nói: "Duyên phận này đúng là quá tuyệt rồi!"

Bà nội Khúc cũng xúc động nói: "Đúng vậy, nếu ngày đó mẹ không xuống tính nhân duyên cho Văn Hoa, vậy hai người bọn họ lại không thể có cơ hội quen biết nhau."

Cố Diệp Phi

Mẹ chồng con dâu đều xúc động một lúc, sau đó lại nói chuyện phiếm thêm mấy phút, mới ngắt video.

...

Chủ nhật, ngày 23 tháng 4 năm 2023.

Tám giờ sáng, ba anh em Giang Phong ăn sáng uống trà với ba ông cháu nhà họ Khúc, còn ăn đến chín rưỡi, Giang Phong mới lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Ba ông cháu nhà họ Khúc phải về.

Hôm qua mới đến, hôm nay đã đi, có thể nói là tới vội đi cũng vội.

Vào lúc chia tay, Giang Phong mỉm cười nói với Khúc Văn Hoa: "Anh rể, bản thân anh phải cố gắng lên, hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt, chính là lúc anh bàn bạc chuyện cưới hỏi với chị gái em đấy."

Khúc Văn Hoa cười ha ha nói: "Em vợ yên tâm, anh rể sẽ không khiến cho em phải thất vọng đâu."

Lúc này, Giang Phong mới nhìn về phía hai ông bà nhà họ Khúc, mỉm cười nói: "Ông nội Khúc bà nội Khúc, vậy cháu chúc mọi người thuận lợi bình an, lần sau lại tới tỉnh Quế chúng cháu, cháu sẽ dẫn mọi người đi trải nghiệm thế nào là cảnh thác nước, núi non tuyệt đẹp ở thành phố C của tỉnh Quế."

"Giang đại sư có lòng rồi, rất cảm ơn ngài đã tiếp đón."

"Không cần khách sáo!"

Hai bên khách sáo một lúc, thấy ba người nhà họ Khúc vào nhà ga sân bay, Giang Phong mới lái xe rời đi.

...

Buổi trưa.

Ở quán ăn riêng nào đó, Bạch Tử An bố trí một bàn đón gió tẩy trần cho bạn.

Người bạn của Bạch Tử An chính là hiệu trưởng Cổ từng đoạt hai lần ảnh đế ở Hương Giang, được khen là "cuồng ma xây trường", ông ta cũng là một trong những minh tinh có năng lượng tích cực nhất của giới giải trí.

Trước khi ăn, Bạch Tử An cầm cốc rượu lên nói: "Hiệu trưởng Cổ, chén rượu thứ nhất này mời anh, cảm ơn anh đã cống hiến lớn cho tỉnh Quế chúng ta như vậy."

Hiệu trưởng Cổ cầm cốc rượu lên cụng một cái với anh ta, khiêm tốn nói: "Giáo sư Bạch quá khen, tôi chỉ cố chút sức mỏng mà thôi, chưa thể nói tới cống hiến gì."

"Hiệu trưởng Cổ, ở trước mặt tôi người lương thiện như anh không cần giả vờ khiêm tốn nữa. Không nói cả nước, chỉ nói tỉnh Quế chúng ta, anh đã quyên tặng mười mấy trường tiểu học hi vọng, đó đều là việc thiện lớn tạo phúc cho xã hội, dù khen anh thế nào cũng không quá."

Nói đến đây, Bạch Tử An nâng cốc uống cạn, sau đó hỏi: "Hiệu trưởng Cổ, ngày mai anh tham gia nghi lễ cắt băng khánh thành, chắc là trường tiểu học hy vọng anh quyên tặng thứ 137 nhỉ?"

Hiệu trưởng Cổ cũng nâng cốc uống cạn, đáp: "Ừ, là trường thứ 137."

Bạch Tử An giơ ngón tay cái lên nói: "Bội phục!"

Hiệu trưởng Cổ là người chân chính để tâm làm từ thiện, chứ không phải lấy danh nghĩa làm từ thiện để tuyên truyền cho mình, vì vậy ông ta không muốn nói nhiều về chuyện quyên tặng trường tiểu học hy vọng.

Lại nói sang chuyện khác: "Giáo sư Bạch, khoảng thời gian trước cậu gửi WeChat cho tôi, nói khi nào có thời gian rảnh tới tìm cậu nói chuyện. Dạo đó tôi đang bận quay phim, cho nên không trả lời cậu được. Không biết cậu có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?"

"Tôi có một việc vui muốn nói cho anh biết, tôi kết hôn rồi!" Bạch Tử An vừa múc canh, vừa nói.

"Vậy đúng là chuyện vui lớn rồi, người phụ nữ nào tinh mắt như vậy?"

"Nói ra có thể anh không tin, thật ra vợ tôi là do một người mai mối giới thiệu cho tôi."

"Giáo sư Bạch, cậu không nói đùa chứ? Với thân phận của cậu, tìm đối tượng còn phải mời người mai mối giới thiệu à?" Hiệu trưởng Cổ nghe vậy thật sự hơi kinh ngạc, ông ta biết rõ thân phận người bạn này của mình. Ba chính là quan chức cao cấp của tỉnh, anh ta là con cháu cán bộ cao cấp tên xứng với thực.

Bạch Tử An mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, người mai mối tôi mời tới không phải là người mai mối bình thường. Cậu ta có bản lĩnh trên phương diện tính toán về nhân duyên này thật sự không ai bằng. Chuyện lúc trước tôi muốn nói, chính là nghĩ hiệu trưởng Cổ đến bây giờ vẫn còn độc thân, làm bạn tôi thấy cần phải giới thiệu cho anh một người mai mối có thực lực cực mạnh."

"Bản lĩnh suy tính về nhân duyên không ai bằng? Cái này có ví dụ nào chứng minh không?" Hiệu trưởng Cổ hỏi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 417: Sau Ông, Thế Gian Lại Không Có Dương Quá Nữa (2)



"Người mai mối tôi nói là họ Giang, chúng tôi đều gọi cậu ta là Giang đại sư, sở dĩ nói cậu ta có năng lực suy tính về nhân duyên không ai bằng, là vì..." Bạch Tử An nói ra từng chuyện của Giang Phong.

Hiệu trưởng Cổ càng nghe càng kinh ngạc: "Quả thật là thế giới rộng lớn không thiếu những điều kỳ lạ. Thật sự chưa từng có ai có có năng lực suy tính về nhân duyên như Giang đại sư kia, khó trách cậu lại mời người đó làm mai cho cậu."

Bạch Tử An liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên giám đốc Uông giới thiệu Giang đại sư cho chúng tôi quen biết, chúng tôi đều không tin cậu ta lợi hại như vậy, cho đến khi lập tức nghiệm chứng, chúng tôi mới tâm phục khẩu phục.

Hiệu trưởng Cổ, không nói dối gì anh, tôi vô cùng hài lòng với đối tượng do Giang đại sư giới thiệu cho tôi. Đây cũng là nguyên nhân tôi nhanh chóng tổ chức đám cưới như vậy.

Chúng ta cũng xem như bạn lâu năm, tôi thật lòng đề cử Giang đại sư cho anh, hy vọng anh có thể mời cậu ta ra mặt, thay anh xem xét một đối tượng thích hợp với anh."

Hiệu trưởng Cổ im lặng một lát, nói: "Tôi vốn đã hết hy vọng với hôn nhân, dù sao năm nay tôi đã 53 tuổi, muốn tìm một đối tượng thích hợp càng ngày càng khó. Nhưng nghe cậu nói vậy, tôi cũng rất tò mò về năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư này, vậy tôi mời cậu ta ra mặt thử xem?"

Bạch Tử An khích lệ nói: "Vậy cứ đi xem thử đi. Với năng lực thần kỳ của Giang đại sư kia, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng đâu."

Hiệu trưởng Cổ thật sự bị thuyết phục. Ông ta 53 tuổi còn chưa kết hôn, không có nghĩa là ông ta không muốn kết hôn, ngược lại ông ta rất hướng tới một cuộc hôn nhân và con cái.

Chỉ là duyên phận không tới, vẫn không gặp được người nào thích hợp để chung sống cả đời.

"Được, vậy cứ thử xem."

Bạch Tử An nhìn đồng hồ, nói: "Vậy chúng ta ăn cơm trước, chờ ăn cơm xong, tôi lại gọi điện thoại cho Giang đại sư, hẹn cậu ta ra uống trà, anh thấy thế nào?"

Hiệu trưởng Cổ gật đầu nói: "Được, do cậu bố trí."

...

Khi mẹ Vinh đến sân bay tỉnh Quế thì đã gần trưa, bà ta bắt xe đi tới gần ga tàu hỏa, tùy tiện tìm nơi ăn bữa trưa, lại căn cứ trên hướng dẫn đi về phía văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Đại khái hơn mười phút sau, mẹ Vinh đã đi tới cửa văn phòng môi giới hôn nhân.

Lúc này, có lẽ mọi người đều bận ăn cơm trưa, cho nên trong văn phòng môi giới hôn nhân không có một người khách nào.

Lúc mẹ Vinh đi vào, thấy bên trong có hai người, một người ở đại sảnh tiếp khách, một người ở trong văn phòng.

Ở đại sảnh tiếp khách chính là một người thanh niên bị bỏng ở mặt. Mẹ Vinh biết cậu ta hẳn là người anh hùng xông vào biển lửa cứu người kia. Chỉ cần là người quan tâm tới Giang đại sư đều biết chuyện này.

Về phần người ở trong văn phòng, bà ta đoán chắc là Giang đại sư mà mình muốn tìm.

"Xin chào, hoan nghênh quý khách ghé thăm!" Mẹ Vinh vừa đi vào văn phòng môi giới hôn nhân, người anh hùng xông vào biển lửa kia đã chào hỏi.

"Chào cậu, tôi tới từ thành phố Hàng, muốn tìm bạn trăm năm cho con trai tôi, xin hỏi có Giang đại sư ở đây không?" Mẹ Vinh hỏi.

"Có."

Cố Diệp Phi

Lam Chí Huy mỉm cười đáp một câu, sau đó cầm lấy một bảng thông tin nói: "Đây là bảng thông tin tìm bạn trăm năm, mời dì điền thông tin cặn kẽ của con trai dì lên đó."

Mẹ Vinh hỏi: "Tôi muốn nhờ Giang đại sư làm mai mối thay con trai tôi, không biết có được không?"

Lam Chí Huy nói: "Dì yên tâm, khách hàng của văn phòng môi giới hôn nhân chúng cháu đều do Giang đại sư giúp đỡ xứng đôi, về phần cuối cùng hồng nương giúp đỡ tác hợp là ai, lại phải xem văn phòng môi giới hôn nhân bố trí."

Mẹ Vinh khẽ gật đầu, nhận lấy bảng thông tin bắt đầu điền theo yêu cầu.

Bởi vì phía trên bảng thông tin viết rõ ràng, thông tin điền lên phải thật một trăm phần trăm, không thể lừa gạt, bằng không văn phòng môi giới hôn nhân từ chối tiếp đón, cho nên mẹ Vinh lại thành thật điền thông tin, gặp phải chỗ nào không biết rõ còn đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm con trai.

Khoảng nửa giờ, mẹ Vinh mới điền xong thông tin của con trai.

Lam Chí Huy nhận lấy bảng thông tin, nói: "Dì, dì ở đây chờ một lát, cháu cầm tài liệu vào cho ông chủ xét duyệt, chờ xét duyệt thông qua, chúng ta sẽ ký hợp đồng."

Mẹ Vinh mỉm cười nói: "Được."

Vì vậy, Lam Chí Huy lại đi gõ cửa, được ông chủ đồng ý mới đẩy cửa bước vào trong.

Trong văn phòng, Giang Phong đang tìm kiếm đối tượng ghép đôi cho khách, sau đó lần lượt nhập thông tin của đối tượng ghép đôi vào laptop, lại in ra, hắn đã làm công việc như vậy rất thành thạo, hiệu suất cực cao.

"Ông chủ, đây là tài liệu khách vừa điền, anh xét duyệt xem." Lam Chí Huy vừa chuyển bảng thông tin vừa nói.

Giang Phong nhận lấy bảng thông tin, khi lật xem, phát hiện đối phương đến từ thành phố Hàng, không khỏi quan tâm hơn. Đợi đến khi xem xong thông tin, mới lên tiếng: "Thông tin không có vấn đề gì, có thể ký hợp đồng."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 418: Sau Ông, Thế Gian Lại Không Có Dương Quá Nữa (3)



"Được, ông chủ!"

Chờ Lam Chí Huy ra ngoài ký hợp đồng với khách xong, Giang Phong tìm kiếm người xứng đôi cho người khách tên là Vinh Hoa này, phát hiện điểm xứng đôi không cao, lại đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

"Dì, đây chính là ông chủ của chúng cháu, cũng chính là Giang đại sư mà dì muốn tìm." Thấy ông chủ đi ra, Lam Chí Huy rất có ánh mắt giới thiệu.

Cố Diệp Phi

Mẹ Vinh vội vàng chào hỏi: "Chào Giang đại sư, tôi ở thành phố Hàng cũng biết tới tên ngài, lần này tôi đặc biệt tới mời ngài làm mai mối thay cho con trai tôi."

Giang Phong cũng khách sáo nói: "Chào dì, tôi đã xem qua thông tin của con trai dì, đặc biệt xuất sắc. Ngày mùng một tháng năm, tôi sẽ đặc biệt tới thành phố Hàng một chuyến, xem thử có thể tìm được một đối tượng thích hợp với con trai dì ở địa phương không."

Mẹ Vinh nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Vậy thì tất nhiên là tốt rồi, tất cả lại nhờ cậy Giang đại sư!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Dì không cần khách sáo, đây là chuyện tôi phải làm."

Tiếp theo, mẹ Vinh sảng khoái trả tiền ký hợp đồng, sau đó thỏa mãn rời đi.

Nhìn theo mẹ Vinh rời đi, Giang Phong lại quay về văn phòng tiếp tục công việc còn dang dở của hắn.

Đến hai giờ chiều, Giang Phong nhận được điện thoại do Bạch Tử An gọi tới.

Điện thoại vừa được kết nối, Bạch Tử An lại hỏi thẳng: "Giang đại sư, bây giờ cậu có rảnh không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu là người bình thường hỏi như vậy, tôi chắc chắn là đang bận. Nhưng giáo sư Bạch hỏi câu này, vậy tôi chắc chắn là đang rảnh rồi."

Bạch Tử An cười cởi mở nói: "Không hổ danh là người mai mối, nói chuyện càng lúc càng dễ nghe. Bây giờ tôi đang uống trà ở quán trà Vân Vụ Các trên đường XX. Cậu rảnh lại tới đây một chuyến, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn."

Người có tư cách được con cháu cán bộ cao cấp Bạch Tử An này gọi là bạn, thân phận và địa vị khẳng định không đơn giản. Vì vậy Giang Phong không hề do dự, trực tiếp đáp: "OK, tôi sẽ tới trong vòng hai mươi phút."

"Được, vậy tới rồi nói sau, bye bye."

"Bye bye."

Sau khi cúp máy, Giang Phong đánh tiếng với Lam Chí Huy, sau đó lái xe chạy tới đó.

Mười tám phút sau, Giang Phong đi tới quán trà Vân Vụ Các ở đường XX.

Sau khi gõ cửa, nghe được Bạch Tử An nói "Mời vào", Giang Phong mới đẩy cửa phòng vip ra.

Sau đó, Giang Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy hiệu trưởng Cổ, không khỏi tươi cười nói: "Tôi còn tưởng bạn của giáo sư Bạch là ai, hóa ra là hiệu trưởng Cổ! Phim Thần Điêu Đại Hiệp mà ông đóng là phim truyền hình tôi thích nhất đấy. Sau ông, trên thế gian lại không còn Dương Quá nữa, năm đó ngài diễn Dương Quá thật sự quá sống động.

Đương nhiên, trong này cũng không thiếu công lao của cô Lý kia. Các người đúng là đôi CP thật sự vô địch!"

"Giang đại sư, chào cậu!"

Hiệu trưởng Cổ lên tiếng chào trước, sau đó khiêm tốn nói: "Không dám nhận, chẳng qua là may mắn thôi."

Giang Phong đi tới ngồi xuống, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ đừng khiêm nhường nữa. Thần Điêu Đại Hiệp được làm lại hơn mười lần, trong nhiều phiên bản như vậy, cho dù là Lưu Thiên Vương đóng vai Dương Quá cũng không bằng ông, càng không nói đến người khác, đây không phải là chuyện may mắn có thể làm được."

Bạch Tử An rót cho Giang Phong chén trà, phụ họa nói: "Giang đại sư nói không sai, hiệu trưởng Cổ đóng vai Dương Quá không chỉ ngoại hình tương tự với nguyên tác, khí chất và tính cách càng làm cho ông đóng vai hoàn hảo hơn, làm mỗi người xem qua nguyên tác đều cảm thấy ông chính là Dương Quá, thật sự không có người nào có thể vượt qua tác phẩm của ông."

Hiệu trưởng Cổ thật sự đã nghe nhiều những lời khen ngợi tương tự, chẳng qua người trẻ tuổi trước mặt hai người có thể khen ngợi kỹ năng diễn xuất của ông ta như vậy, vẫn khiến cho ông ta vô cùng cao hứng.

Hiệu trưởng Cổ nhấp một ngụm trà, than thở: "Đây đều là chuyện đã qua, bây giờ tôi là vua phim nát rồi."

Bạch Tử An nói: "Anh là điển hình phim nát người không nát, bây giờ điện ảnh Hương Giang xuống dốc, không huy hoàng như ngày xưa, phim nát nhiều cũng là chuyện bình thường, trừ khi anh không quay phim, chỉ cần quay phim, lại không tránh được sẽ gặp phải phim nát."

Hiệu trưởng Cổ hơi hoài niệm nói: "Thập niên tám mươi chín mươi, điện ảnh Hương Giang thật sự như mặt trời ban trưa, tôi cũng xem như nhìn nó xuống dốc, thật sự khiến cho người ta thương tiếc!"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, bây giờ xem lại phim trước đây vẫn có thể xem say sưa, phim mới ra rất khó khăn tìm đến cảm giác đó."

"Thôi bỏ qua đi, không nói những đề tài khiến cho người ta mất hứng nữa."

Hiệu trưởng Cổ xua tay, nhìn về phía Giang Phong nói đùa: "Giang đại sư, giáo sư Bạch đã cố gắng hết sức đề cử cậu với tôi, nói không ai bằng được năng lực suy tính về nhân duyên của cậu, muốn nhờ cậu trợ giúp cho lão già tôi đây từ biệt giới độc thân, không biết cậu có áp lực lớn không?"

Giang Phong cười ha ha nói: "Hiệu trưởng Cổ, tôi cũng không giả vờ khiêm tốn với ông nữa, trên phương diện suy tính về nhân duyên này, tôi quả thật chưa từng phục ai, chỉ cần ông có lòng muốn lập gia đình, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức xem xét một đối tượng thích hợp với ông."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 419: Tôi Và Lý Cô Cô Không Thể Quay Về!



Hai rưỡi chiều.

Quán trà Vân Vụ Các ở đường XX.

Ba người Hiệu trưởng Cổ, Bạch Tử An, Giang Phong vừa uống trà vừa nói chuyện.

Nghe được Giang Phong nói chỉ cần ông ta còn có ý định lập gia đình, sẽ cố gắng hết sức xem xét một đối tượng thích hợp với ông ta, hiệu trưởng Cổ không khỏi mỉm cười nói: "Cho dù tôi 53 tuổi còn chưa kết hôn, nhưng tôi thật sự không phải là tộc không kết hôn, tôi vẫn muốn lập gia đình, chỉ là tôi từng trải qua không ít chuyện, hiểu rõ hôn nhân tuyệt đối không thể tạm chấp nhận."

Giang Phong gật đầu nói: "Hôn nhân ảnh hưởng vô cùng quan trọng đối với cuộc đời mỗi người, đúng là không thể tạm chấp nhận, những người kết hôn không được mấy năm đã ly hôn, người tổn thương lớn nhất vẫn là con của bọn họ."

Bạch Tử An than thở: "Thật ra, không ai muốn tạm chấp nhận về chuyện hôn nhân, nhưng trên đời này không phải người nào cũng có bản lĩnh như Giang đại sư, trước khi bước vào hôn nhân, ai biết nửa khác của mình rốt cuộc có thích hợp với mình không?"

Hiệu trưởng Cổ đồng ý nói: "Đúng là đạo lý này, con người là động vật phức tạp nhất trên thế giới, hơn nữa còn dễ thay đổi. Tình yêu đến c.h.ế.t không thay đổi giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ, không phải ai cũng có duyên phận gặp được."

Bạch Tử An nói: "Nói đến Dương Quá và Tiểu Long Nữ, có một vấn đề cứ vướng mắc trong lòng tôi rất lâu rồi. Đó chính là anh và Lý cô cô là một đôi trên màn ảnh thật sự đi vào trong lòng mọi người, các người không đến được với nhau, có thể nói là tiếc nuối lớn nhất trong lòng các fan..."

Nghe đến đó, hiệu trưởng Cổ mỉm cười, ngắt lời nói: "Tôi biết cậu muốn hỏi vấn đề gì, trong lúc quay phim Thần Điêu Đại Hiệp, nếu nói giữa chúng tôi không có thiện cảm với nhau thì chắc chắn là không phải.

Chỉ có điều, khi đó tôi không phải độc thân mà đã có bạn gái."

Nói đến đây, hiệu trưởng Cổ nhớ tới người trong lòng kia, thở dài nói: "Nhắc tới người bạn gái này, thật ra tôi rất có lỗi với cô ấy. Chúng tôi ở bên nhau bảy năm, lúc tôi nở mặt nở mày, cô ấy ở bên cạnh tôi, lúc tôi thê thảm cô ấy vẫn không rời bỏ tôi, còn an ủi tôi chăm sóc tôi.

Chính nhờ cô ấy làm bạn và khích lệ tôi, còn có dẫn dắt như người 'anh trai', tôi mới có khả năng vượt qua những năm tháng sóng gió kia.

Đáng tiếc khi đó tôi chỉ mải mê tập trung vào sự nghiệp, xảy ra ý kiến bất đồng với người bạn gái muốn kết hôn sinh con, cuối cùng hai người càng lúc càng xa, bây giờ nhớ tới thật sự rất hối hận."

Bạch Tử An và hiệu trưởng Cổ là bạn bè nhiều năm, cũng tương đối hiểu về chuyện của ông ta, lại trấn an: "Hiệu trưởng Cổ, năm đó ông lựa chọn như vậy cũng không thể nói là sai được. Nếu khi đó ông lựa chọn kết hôn sinh con, vậy cuộc sống của ông sẽ hoàn toàn thay đổi.

Rốt cuộc là trở nên tốt hơn hay vẫn như bây giờ, chỉ có trời mới biết được."

Hiệu trưởng Cổ nói: "Con người khi còn sống, lúc còn trẻ đều trải qua những chuyện khác nhau, nếu năm đó tôi có tâm trạng như bây giờ, vậy con tôi chắc hẳn đã tốt nghiệp đại học!"

Giang Phong nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Bây giờ ông và Lý cô cô đều độc thân, có muốn tôi tính toán thử nhân duyên thay các người, xem các người có thích hợp ở cùng một chỗ không?"

Hiệu trưởng Cổ lắc đầu, than thở: "Tôi và Lý cô cô, không thể quay lại!"

Lời này vừa nói ra, Giang Phong và Bạch Tử An đều tỏ vẻ đã hiểu.

Hai người đều có mối tình nhớ mãi không quên của mình, lúc này cách biệt mười sáu năm, hai người đều là độc thân lại không thể xóa được lửa tình lúc ấy, điều này chứng minh bọn họ thật sự không thích hợp ở cùng một chỗ.

Bây giờ gần ba mươi năm trôi qua, lại gặm đôi CP màn ảnh trước đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Giang Phong nói: "Vậy được, cho tôi chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ xem xét một đối tượng thỏa mãn hiệu trưởng Cổ."

"Vậy tất cả lại nhờ cậy Giang đại sư!"

Nói đến đây, hiệu trưởng Cổ cười tự giễu mình nói: "Không ngờ tôi qua tuổi năm mươi, còn có ngày đi xem mắt người khác, thời buổi này vẫn thật là kỳ diệu!"

Cố Diệp Phi

Bạch Tử An ở bên cạnh vừa rót thêm trà vừa cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, qua tuổi năm mươi ở thời cổ đại đúng là lão giả chuẩn bị xuống mồ. Nhưng ở thời đại bây giờ, mới chỉ là một người trung niên thôi, cuộc sống về sau còn dài đấy!"

Giang Phong mỉm cười tán thành nói: "Giáo sư Bạch nói không sai, lại giống như Anh Tư danh tiếng lẫy lừng của Hương Giang kia, sáu mươi bảy mươi tuổi còn có thể tìm được bạn gái hai mươi tuổi, hơn nữa hai người còn ân ái mười mấy năm, đây cũng là ví dụ sống đấy.

So sánh ra, hiệu trưởng Cổ hơn năm mươi tuổi đi xem mắt, căn bản không tính là chuyện gì."

Lời nói này làm hiệu trưởng Cổ cười ha ha, liên tục phất tay nói: "Anh Tư suốt đời phong lưu, tôi không so được với ông ta!"
 
Back
Top Bottom