Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 320: Khi Còn Sống Không Thể Lộ Mặt, Sau Khi Chết Bia Mộ Cũng Vô Danh



Thứ hai, ngày 6 tháng 3 năm 2023 Kinh Trập.

9 giờ 30 phút sáng.

Một người phụ nữ trung niên đi tới văn phòng môi giới hôn nhân.

Lam Chí Huy thấy người phụ nữ trung niên kia hết nhìn đông tới nhìn tây, thân là người phụ trách việc đăng ký tư liệu, anh lập tức đi tới chào hỏi:

"Xin chào dì!"

Phụ nữ trung niên trả lời:

"Xin chào, tôi muốn tìm bạn đời trăm năm cho con trai tôi, không biết phải làm như thế nào?"

Lam Chí Huy chỉ về phía tờ giấy quảng cáo được treo ở bên cạnh, vừa cười vừa nói:

"Đây là quá trình đăng ký và những điều cần lưu ý khi đăng ký tư liệu ở văn phòng môi giới hôn nhân chúng cháu, dì xem đi, sau đó cứ dựa theo đó mà điền là được!"

Phụ nữ trung niên gật đầu, nói:

Cố Diệp Phi

"Ồ, thì ra là thế, vậy dì đi đọc nó trước đã."

Bà ấy nói xong liền đi tới chỗ tờ giấy quảng cáo được treo ở bên kia đọc, sau khi đọc xong, lông mày của bà ấy không khỏi nhíu lại.

Sau khi đọc hết biển quảng cáo đó, lông mày của người phụ nữ trung niên kia sắp xoắn lại hết vào nhau.

Lam Chí Huy thấy thế thì đi tới hỏi:

"Dì ơi, nếu như có chỗ nào không hiểu thì dì có thể hỏi cháu, cháu sẽ giải thích cho dì."

Người phụ nữ trung niên nói:

"Tư liệu cần phải được ghi chi tiết như thế ư?"

Lam Chí Huy gật đầu, nói:

"Vâng ạ, văn phòng môi giới hôn nhân chúng cháu làm như thế cũng là vì khách hàng, tư liệu càng được ghi kỹ càng tỉ mỉ, sẽ dễ dàng tìm được đối tượng có mức độ xứng đôi cao hơn, như thế thì sau này cưới về mới hạnh phúc được."

Phụ nữ trung niên hiểu, nhưng mà bà không thể nào ghi rõ ràng tỉ mỉ như thế về tư liệu của con trai mình, bà nhớ tới vị Giang đại sư mà cháu trai nói, lập tức hỏi:

"Nhóc con, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với Giang đại sư, không biết có được hay không?"

Lam Chí Huy đã tiếp đãi rất nhiều vị khách, nhìn liền biết người phụ nữ trung niên này có điều khó nói, lập tức sảng khoái gật đầu, nói:

"Có thể, dì chờ một chút, con xin phép ông chủ đã!"

Phụ nữ trung niên thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Cảm ơn cậu nhóc!"

"Không cần phải khách khí!"

Lam Chí Huy cười, sau đó đi gõ cửa văn phòng của ông chủ.

"Mời vào!"

Lam Chí Huy đi vào, nói:

"Ông chủ, có một dì khi đăng ký tư liệu hình như có điều khó nói, muốn trực tiếp nói chuyện với anh."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Vậy anh bảo dì ấy vào đây đi!"

"Được!"

Sau khi Lam Chí Huy đi ra ngoài, không lâu sau đó có một người phụ nữ trung niên tới gõ cửa.

"Mời vào!"

Giang Phong thấy người phụ nữ trung niên kia bước vào liền đứng lên, nói:

"Xin chào dì, cháu tên Giang Phong, là ông chủ của văn phòng môi giới hôn nhân này, cũng là người được mọi người gọi là Giang đại sư."

Người phụ nữ trung niên vội vàng chào lại:

"Xin chào Giang đại sư, tôi nghe cháu trai bên nhà mẹ ruột nói rằng cậu là một người làm mai mối rất lợi hại, tôi muốn tìm bạn đời trăm năm cho con trai tôi, cho nên mới đến đây để tìm cậu!"

Giang Phong cười, nói:

"Dì quá khen rồi, mời dì ngồi!"

"Cảm ơn!"

Sau khi người phụ nữ trung niên ngồi xuống, Giang Phong mới dò hỏi:

"Không biết dì có nỗi lo lắng gì về việc đăng ký tư liệu?"

Người phụ nữ trung niên nhìn xung quanh một chút, sau đó mới dè dặt nói:

"Giang đại sư, con trai tôi là cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, cho nên tôi không thể nào điền tờ khai lý lịch kia được, hy vọng cậu có thể hiểu cho."

Giang Phong nghe thế lập tức cảm thấy rất kính phục, nói:

"Thì ra là anh hùng vô danh của quốc gia chúng ta, cháu thất kính rồi!"

Phụ nữ trung niên vừa tự hào, vừa buồn rầu, nói:

"Cha của nó cũng là cảnh sát điều tra tội phạm m* t**.

16 năm trước, cha của nó đã hy sinh trong một lần bắt tội phạm buôn bán m* t**, từ đó con trai tôi cũng thề phải làm anh hùng giống như cha nó.

Sau khi nó lớn lên thì tham gia vào đội ngũ cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, thề phải chiến đấu tới cùng với mấy tên đó.

Tôi vừa tự hào, vừa lo lắng không thôi, dù sao thì công việc này cũng quá nguy hiểm, người làm mẹ như tôi cũng chẳng thể khuyên được nó, chỉ có thể tìm tới Giang đại sư, hy vọng cậu có thể nhanh chóng giúp nó tìm được một đối tượng phù hợp, để nó tranh thủ thời gian kết hôn, có người nối dõi. Lỡ như mà một ngày nào đó nó gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì gia đình chúng tôi cũng không tới mức tuyệt hậu."

Phụ nữ trung niên nói tới đây liền khóc.

Giang Phong chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, hắn trầm giọng nói:

"Mấy chuyện khác thì cháu không giúp được, nhưng ở phương diện làm mai mối này, cháu có thể dõng dạc nói rằng, nếu cháu đứng thứ hai thì không có ai có tư cách đứng thứ nhất, cháu nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm cho dì một người con dâu thật tốt."

Người phụ nữ trung niên lau nước mắt, cảm kích nói:

"Cảm ơn Giang đại sư, không biết tôi phải cung cấp những thông tin gì?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 321: Khi Còn Sống Không Thể Lộ Mặt, Sau Khi Chết Bia Mộ Cũng Vô Danh (2)



Giang Phong nói:

"Dì không cần phải khách khí như thế, dì không cần phải nói cho cháu biết thông tin gì khác nữa cả, chỉ cần nói cho cháu biết tên và tuổi của con trai dì là được rồi!"

Người phụ nữ trung niên gật đầu, nói:

"Con trai tôi tên là Lục Nguyên Hoa, năm nay 22 tuổi."

Giang Phong nói:

"Vậy là đủ rồi, dì về chờ điện thoại của cháu đi, chờ cháu tìm một đối tượng thật tốt cho con trai của dì, tìm được cháu sẽ gọi, sau đó sắp xếp cho hai người bọn họ gặp mặt."

"Vậy thì phải làm phiền Giang đại sư rồi!"

Người phụ nữ trung niên nói cho Giang Phong biết số điện thoại của mình, sau đó hỏi:

"Giang đại sư, không biết hạng mục tìm bạn đời trăm năm ở chỗ của cậu tốn bao nhiêu tiền?"

Giang Phong vội vàng khoát tay, nói:

Cố Diệp Phi

"Có thể làm mai mối cho người anh hùng vô danh của quốc gia chúng ta là vinh hạnh của cháu, sau này dì đừng nhắc tới vấn đề thu phí này nữa!"

Người phụ nữ trung niên cảm động nói:

"Giang đại sư, tôi xin thành tâm nhận lấy ý tốt của cậu, nhưng mà cậu là người làm ăn..."

Giang Phong lập tức ngắt lời bà:

"Dì ơi, đây là sự tôn kính mà cháu dành cho tất cả những cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, bọn họ đều đang vì mọi người, nếu như không có những người dũng cảm và can đảm đấu tranh với những kẻ buôn bán m* t** kia, thì chẳng biết còn bao nhiêu người bị những kẻ đó làm cho cửa nát nhà tang nữa, cho nên dì đừng nhắc tới vấn đề này nữa."

Giờ phút này, người phụ nữ trung niên cảm thấy vô cùng tự hào về người chồng quá cố và người con trai đang chiến đấu trên tuyến đầu của mình, hàng vạn câu chữ cuối cùng hóa thành hai từ đơn giản nhất:

"Cảm ơn!"

...

Sau khi người phụ nữ trung niên rời đi, trong lòng Giang Phong nổi lên sóng to gió lớn, trong vô số loại hình cảnh sát trong nước, thì cảnh sát điều tra tội phạm m* t** chắc chắn là một trong những loại hình cảnh sát có mức độ nguy hiểm tới tính mạng cao nhất.

Dù sao thì thứ mà bọn họ phải đối mặt là những tên buôn bán m* t** không có nhân tính.

Bởi vì luật pháp trong nước có thể nói là hoàn toàn không khoan nhượng đối với vấn đề m* t**, chỉ cần buôn bán m* t** có độ tinh khiết cao và hơn 50 gram là đã có thể bị phán tử hình, cho nên khi bị bắt, những tên buôn bán m* t** kia đều liều mạng đ.ấ.m đá.

Điều này làm cho số lượng thương vong của cảnh sát điều tra tội phạm m* t** cực lớn, mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ, bọn họ đều chuẩn bị sẵn tinh thần nói lời tạm biệt cuối cùng với chiến hữu, mỗi một lần đấu với những tên buôn bán m* t** đều phải dùng tính mạng để đặt cược.

Trình tự tấn công khi thi hành nhiệm vụ của bọn họ là:

Đã kết hôn và có con thì đứng ở chỗ nguy hiểm nhất.

Đã kết hôn nhưng chưa có con thì lùi về sau.

Người trẻ tuổi còn chưa kết hôn thì đứng ở cuối cùng.

Trình tự tấn công này được đưa lên không biết đã lấy đi nước mắt của bao nhiêu cư dân mạng.

Vì bảo vệ những anh hùng đó, bình thường bọn họ chỉ có thể dùng hình ảnh đã được 'mosaic' để gặp người, khi chúng ta có thể nhìn thấy được diện mạo thật sự của bọn họ thì đồng nghĩa với việc bọn họ đã vĩnh viễn rời xa chúng ta rồi!

Điều càng làm cho người ta bi thương hơn chính là vì tránh việc người nhà liệt sĩ bị những kẻ đó theo dõi trả thù, trên mộ bia của những anh hùng đó không hề có tên, người nhà của bọn họ thậm chí còn chẳng thể quang minh chính đại mà tới đó thăm viếng bọn họ.

Dù có đau khổ tới mức nào cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, không thể phát tiết.

Khi còn sống chẳng thể lộ mặt, sau khi c.h.ế.t đi mộ bia cũng vô danh, đây chính là cả cuộc đời anh dũng cô độc, mãi mãi đứng trong bóng tối của những anh hùng điều tra tội phạm m* t**.

Giang Phong lập tức mang theo sự tôn kính của mình tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho cảnh sát phòng chống m* t** Lục Nguyên Hoa, một không gian vô hình bao trùm hơn 10 triệu người, một rada nhanh chóng nhấp nháy, cuối cùng dừng lại ảnh chân dung của một trong số những người đó.

【 Danh tính 】 : Tả Đông Nhi.

【 Tuổi tác 】 : 22 tuổi.

【 Chiều cao 】 : 166cm.

【 Cân nặng 】 : 50kg.

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 : Không.

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 86. (Tình cảm vợ chồng 82+ môn đăng hộ đối 88+ quan hệ gia đình 88).

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 92 (Tình cảm vợ chồng 91+ môn đăng hộ đối 92+ quan hệ gia đình 93).

Giang Phong xem tư liệu của cô gái kia xong, trong lòng cũng âm thầm tôn kính, đây cũng là con gái của một liệt sĩ, gia đình bọn họ đang làm ăn buôn bán nhỏ ở tỉnh thành này.

Lúc nãy hắn đã nói rằng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho vị cảnh sát phòng chống tội phạm Lục Nguyên Hoa, bây giờ đã tìm được rồi, Giang Phong không hề trì hoãn, trực tiếp chạy xe tới nhà cô gái kia để chào hỏi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 322: Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân, Phụ Nữ Tốt Khó Qua Ải Ngâm Chua



Ở tỉnh thành tỉnh Quảng Tây có một câu nói như này: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, phụ nữ tốt khó qua ải mâm chua!

Mâm chua ý muốn chỉ tới những loại quả đặc sản ở nơi đây như: xoài, mận, đu đủ, củ cải, dưa leo, củ sen, khế, các món ăn làm từ dừa, các loại rau quả cùng mùa với dứa; ướp chúng với dấm chua, ớt, đường trắng để làm thành đồ chua.

Khi ăn sẽ cảm nhận được đủ các mùi vị chua, ngọt, cay, giòn sừng sực, ăn cực kỳ thích, đây là món khai vị lấy đi nước miếng của rất nhiều người.

Đây là món khai vị mà người tỉnh Quảng Đây cực kỳ thích, đặc biệt là phụ nữ.

Nói không phải khoa trương, ở tỉnh Quảng Tây này, trong mười cô gái thì có ít nhất chín cô gái thích ăn đồ chua, còn người còn lại không phải là không thích ăn, mà là răng lợi không chịu được sự chua kia.

Nhà Tả Đông Nhi bán đồ chua.

Lúc này, Tả Đông Nhi và mẹ đang bận rộn trước sạp hàng, đồ chua ở tỉnh Quảng Tây được ngâm trong khoảng thời gian rất ngắn, buổi sáng ngâm là buổi chiều có thể ăn được rồi, thời điểm ăn ngon nhất là sau khi ngâm được hai tiếng đồng hồ.

Lúc Giang Phong đi tới sạp bán đồ của Tả gia, Tả Đông Nhi đang đóng gói hàng cho khách.

Sau khi gói xong, Tả Đông Nhi nhìn về phía Giang Phong, cười hỏi:

"Xin chào, anh muốn mua cái gì?"

Giang Phong cười, nói:

"Cho tôi nửa cân xoài."

Tả Đông Nhi gật đầu, nói:

"Vâng, xin hỏi anh muốn đóng gói hay là ăn ở đây?"

Giang Phong nói:

"Làm phiền cô đóng gói nó lại giúp tôi!"

"Được, xin chờ một lát!"

Tả Đông Nhi nhanh tay nhanh chân cân cho hắn nửa cân sau đó đóng gói lại, chưa tới một phút cô đã làm xong mọi việc.

Sau khi Giang Phong quét mã thanh toán xong, hắn không rời đi ngay, mà nhìn mẹ Tả đang đứng ở bên cạnh, cười, hỏi:

"Bà chủ, tôi là một người làm nghề mai mối, vừa thấy con gái bà thì bệnh nghề nghiệp của tôi lại trỗi dậy, không biết con gái của bà đã có bạn trai hay chưa?"

Mẹ Tả cười, nói:

"Vẫn chưa!"

Giang Phong nhìn gương mặt có chút ửng hồng của Tả Đông Nhi, mỉm cười, nói:

"Mỹ nữ, tôi muốn giới thiệu cho cô một người, không biết cô có bằng lòng hay không?"

Cố Diệp Phi

Tả Đông Nhi có hơi lúng túng mà lắc đầu:

"Tôi không có ý định này, bây giờ tôi vẫn chưa muốn kết hôn."

Giang Phong hỏi:

"Mỹ nữ, cô chắc là biết Tiêu Mẫn nhỉ?"

Tuy Tả Đông Nhi không hiểu tại sao, nhưng mà cô vẫn trả lời:

"Đây là nghệ sĩ nổi tiếng ở Ung thành chúng ta đó, tôi có thể không biết sao!"

Giang Phong lại hỏi:

"Vậy cô có biết cô ấy đã kết hôn chưa?"

Tả Đông Nhi gật đầu, nói:

"Hình như là vào năm ngoái, lúc đó tin tức này cực kỳ rầm rộ!"

Giang Phong nói:

"Có lẽ mỹ nữ đây không chú ý tới người làm mai mối cho Tiêu Mẫn là tôi rồi."

Tả Đông Nhi kinh ngạc, nói:

"Không phải chứ? Anh là người làm mai mối cho Tiêu Mẫn? Nghệ sĩ nổi tiếng như cô ấy mà còn cần tới người làm mai mối nữa sao?"

Giang Phong cười, nói:

"Xem ra mỹ nữ đây thật sự không quá quan tâm tới việc này, nếu như không tin thì cô cứ đăng nhập vào Weibo xem thử đi, hoặc là cô lên mạng tìm Giang đại sư cũng được, cô chắc chắn sẽ có được đáp án mà mình muốn."

Tả Đông Nhi nghe thấy thế thì thật sự lấy điện thoại ra, tìm kiếm cái tên Giang đại sư, sau đó cô so sánh ảnh chụp, xem sơ qua tư liệu.

Mấy phút sau.

Gương mặt của Tả Đông Nhi tràn đầy sự khâm phục, nhìn Giang Phong rồi nói:

"Tôi cứ tưởng là anh nói đùa, không ngờ anh lại lợi hại tới như thế, thật sự làm mai mối được cho nghệ sĩ nổi tiếng như Tiêu Mẫn!"

Mẹ Tả đứng ở bên cạnh nghe, thấy con gái mình nói như vậy, bà lập tức mừng rỡ, tò mò nhìn Giang Phong, hỏi:

"Nhóc con, sao cháu làm mai được cho Tiêu Mẫn vậy? Cháu là người nhà của cô ấy à?"

"Tôi không phải là người nhà của chị Mẫn, còn về việc sao tôi có thể làm mai mối được cho chị ấy kể ra thì rất dài!"

Giang Phong nói tới đây liền cười tủm tỉm nhìn Tả Đông Nhi:

"Mỹ nữ, cô xem xong tư liệu của tôi rồi, chắc là biết tôi không chỉ đơn giản là một người làm mai mối, mà còn biết xem tướng, đây cũng là nguyên nhân tại sao mọi người gọi tôi là Giang đại sư.

Tôi có thể xem tướng mạo để nhìn xem người nào là người mà cô sẽ thích, hay là cô cho mình một cơ hội đi, tìm một nơi nào đó để chúng ta có thể tâm sự?"

Tả Đông Nhi và mẹ Tả nhìn nhau.

Mẹ Tả không ngốc, bà đương nhiên biết người có thể làm mai mối cho nghệ sĩ nổi tiếng lợi hại tới mức nào, nghe hắn nói muốn giới thiệu đối tượng cho con gái mình thì bà liền gật đầu, nói:

"Đi đi, để mẹ trông sạp cho."

Tả Đông Nhi cũng vô cùng tò mò, nói:

"Vậy thì chúng ta đi tới chỗ mấy băng ghế đá ở dưới cây đại thụ kia nói chuyện đi!"

Giang Phong khẽ gật đầu, chào mẹ Tả một tiếng, sau đó cùng Tả Đông Nhi đi tới chỗ băng ghế đá dưới cây đại thụ cách đó vài trăm mét. Nhìn có thể thấy mấy băng ghế ở nơi này thường xuyên có người ngồi, không quá dơ.

Tả Đông Nhi lấy khăn giấy ra, đưa cho Giang Phong hai cái, hai người lau băng ghế đá rồi mới ngồi xuống.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 323: Nam Nhân Chân Chính



Để củng cố lòng tin cho Tả Đông Nhi, Giang Phong không lập tức đi thẳng vào vấn đề như những vị khách trước, mà là kể lại kỹ càng quá trình làm mai cho Tiêu Mẫn, đồng thời cường điệu tác dụng mà việc suy tính nhân duyên của hắn mang lại.

Dù sao thì chuyện này cũng là bát quái về nghệ sĩ nổi tiếng, cho nên Tả Đông Nhi nghe cực kỳ hăng say, thỉnh thoảng bình luận vài câu.

Kể xong chuyện này thì thời gian đã trôi qua được 20 phút rồi.

Cố Diệp Phi

Sau hai mươi phút trò chuyện, hai người đã tạo dựng được sự tín nhiệm cơ bản nhất, Giang Phong thời gian đã chín muồi rồi, hắn không vòng vèo nữa, đi thẳng vào chủ đề:

"Cô Tả, từ tướng mạo của cô, tôi thấy cô là con của liệt sĩ, cha cô..."

Tả Đông Nhi nghe thấy thế lập tức trầm mặc!

Giang Phong vội vàng xin lỗi, nói:

"Thành thật xin lỗi, tôi không nên nhắc tới chuyện đau lòng của cô!"

Tả Đông Nhi lắc đầu:

"Không sao, chuyện đó cũng đã trôi qua được 10 năm rồi!"

"Cha của tôi là cảnh sát nhân dân.

Vào 10 năm trước, ông ấy và chiến hữu của mình đã phá được đường dây buôn bán m* t** lớn nào đó ở nước ngoài, sau đó tổ chức đó âm thầm thuê sát thủ ám sát cha của tôi, cha tôi không may trúng đạn..."

Khi nói tới tổ chức buôn bán m* t** lớn kia, trong mắt của Tả Đông Nhi toát lên hận ý lạnh thấu xương, tục ngữ có câu 'Mối thù g.i.ế.c cha, không đội trời chung'. Tuy là con gái, nhưng cô vẫn hận không thể thiên đao vạn quả tổ chức kia.

Tiếc là tổ chức đó ở nước ngoài, Tả Đông Nhi cũng chỉ là một người bình thường, cô hoàn toàn không làm gì được, thậm chí người đó là ai, có còn sống hay không cô cũng chẳng biết, đừng nói tới việc báo thù.

Giang Phong lấy tâm trúc xiên một miếng xoài, vừa ăn vừa mắng:

"Tên trùm m* t** đáng chết."

Tả Đông Nhi cắn răng nói:

"Sau khi cha tôi hy sinh, tôi liền một lòng muốn thi vào trường cảnh sát, thậm chí là muốn trở thành một người cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, chuyên môn đối phó với mấy tên buôn bán m* t** mất nhân tính kia, nhưng tiếc là vẫn luôn bị mẹ ngăn cản!"

Giang Phong nhìn Tả Đông Nhi, chậm rãi nói:

"Cô Tả à, tôi không biết có phải cô bị sự hy sinh của cha mình ảnh hưởng hay không, nhưng từ tướng mạo của cô, tôi thấy được rằng người mà cô muốn gả cho nhất chính là cảnh sát điều tra tội phạm m* t**. Mà người tôi muốn giới thiệu cho cô chính là một người cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, không biết cô có muốn gả cho một người luôn đi dạo trên đầu mũi d.a.o như anh ấy hay không?"

Tả Đông Nhi nghe xong, đôi mắt lập tức sáng lên:

"Lời của Giang đại sư là thật sao?"

Giang Phong vừa ăn xoài, vừa giới thiệu:

"Năm nay anh ấy 22 tuổi, cũng có hoàn cảnh giống như cô vậy, cha của anh ấy là cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, đã hy sinh trong một lần truy bắt tội phạm m* t** vào 16 năm trước. Từ nhỏ anh ấy đã thề phải chiến đấu tới cùng với những tên buôn bán m* t**, hiện tại đã vinh quang trở thành một người cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, đang chiến đấu ở tuyến đầu biên cảnh Vân Nam."

Tả Đông Nhi bội phục, khen:

"Nam nhân chân chính!"

"Cô là con gái của liệt sĩ, chắc hẳn cũng hiểu hàm nghĩa của mấy chữ cảnh sát điều tra tội phạm m* t**, bọn họ là anh hùng vô danh của nước ta, cũng là loại hình cảnh sát có chỉ số nguy hiểm cao nhất.

Khi gả cho cảnh sát phòng chống m* t**, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc phải làm một góa phụ, thậm chí chỉ cần sơ ý một chút là bị liên lụy, trở thành mục tiêu trả thù của tổ chức buôn bán m* t**."

Giang Phong nhìn cô, nói rõ cho cô biết điểm lợi và hại của chuyện này, cuối cùng trịnh trọng nói:

"Cho nên dù cô có bằng lòng hay không, tôi đều hy vọng cô suy nghĩ thật kỹ lưỡng cho việc này."

Tả Đông Nhi trầm ngâm một lúc, hỏi:

"Giang đại sư, anh có thể nói cho tôi biết thêm một chút về anh ấy không?"

Giang Phong nuốt miếng xoài chua chua giòn giòn trong miệng xuống, nói:

"Hiện tại anh ấy đang chiến đấu ở tuyến đầu biên cảnh Vân Nam, vấn đề an toàn cực kỳ quan trọng, cho nên tôi không hỏi thăm thông tin cụ thể. Nhưng mà, hiện tại mẹ của anh ấy đang ở tỉnh thành tỉnh Quảng Tây chúng ta, nếu như cô muốn thì tôi có thể sắp xếp cho cô gặp mặt mẹ anh ấy trước, sau đó sắp xếp cho cô và anh ấy gặp mặt sau cũng không muộn."

Lần này Tả Đông Nhi không do dự nữa, trực tiếp trả lời:

"Vậy thì làm phiền Giang đại sư sắp xếp cho tôi gặp mặt mẹ của anh ấy một lần."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà tôi khuyên cô nên nói chuyện với mẹ mình trước, sau khi nhận được sự đồng ý của mẹ cô, tôi sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt sau."

Tả Đông Nhi ừ một tiếng, đứng lên rồi nói:

"Giang đại sư nói đúng, tôi lập tức nói chuyện này với mẹ liền!"

Giang Phong cũng đi theo sau, vừa lấy điện thoại ra, vừa mỉm cười, nói:

"Được, vậy chúng ta trao đổi số điện thoại với nhau đi, sau khi cô thuyết phục mẹ mình xong thì gọi điện thoại cho tôi."

Tả Đông Nhi gật đầu, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, trao đổi số điện thoại với Giang Phong.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 324: Con Sẽ Không Hối Hận



Quán hoa quả ngâm chua.

Tả Đông Nhi tóm lược lại chuyện ra mắt cho mẹ mình nghe một lần, cuối cùng chốt lại một câu: “Con muốn gặp mặt mẹ anh ấy.”

Tả mẫu nhíu chặt lông mày, bà tuyệt đối không ngờ rằng đối tượng mà Giang đại sư giới thiệu cho con gái mình vậy mà lại là cảnh sát phòng chống m* t** đứng trên mũi dao, không thể không nói, Giang đại sư này thật sự lợi hại, biết rõ con gái nhà mình thích kiểu đàn ông như thế nào.

Cố Diệp Phi

Từ mười năm trước khi chồng của bà bị trùm m* t** trả thù sát hại, con gái bà liền một lòng muốn trở thành cảnh sát nhân dân giống như ba mình, tốt nhất là có thể trở thành cảnh sát phòng chống m* t**, làm đối thủ một mất một còn với bọn buôn bán m* t**.

Như vậy vừa có thể loại trừ m* t**, vì dân trừ hại, đồng thời cũng có thể báo thù cho ba mình.

Nhưng Tả mẫu biết rõ nghề nghiệp này nguy hiểm tới cỡ nào, đương nhiên không đồng ý cho con gái đi vào con đường nguy hiểm như vậy, bà liền tìm mọi cách ngăn cản, ngay cả trường cảnh sát cũng không cho con gái vào.

Làm như vậy đã hoàn toàn cắt đứt con đường mơ ước trở thành cảnh sát phòng chống m* t** của con gái bà, nhưng tục ngữ đã nói không ai hiểu con gái hơn mẹ, trong lòng Tả mẫu biết rõ, người con gái muốn gả nhất chính là cảnh sát nhân dân, trong đó, xếp số một là cảnh sát phòng chống m* t**.

Bây giờ, vị Giang đại sư kia lại giới thiệu một cảnh sát phòng chống m* t** cho con gái làm đối tượng, đây thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa, con gái bà chắc chắn là không từ chối được.

Tả mẫu thở dài nói: “Đông nhi, làm cảnh sát phòng chống m* t** nguy hiểm cỡ nào chứ, năm đó mẹ đã nói rất rõ với con rồi, nếu như con muốn gả cho một cảnh sát phòng chống m* t** làm vợ, vậy con sẽ phải làm tốt tư tưởng thủ tiết. Thậm chí, không cẩn thận còn bị liên lụy theo, bị những tên buôn m* t** vô nhân tính kia sát hại trả thù, ba con năm đó chính là ra đi như vậy, con phải nghĩ cho thông suốt!”

Tả Đông Nhi gật đầu nói: “Con biết rõ, Giang đại sư cũng đã nói với con như vậy.”

Tả mẫu kinh ngạc hỏi lại: “Giang đại sư kia cũng nói với con những lời như vậy sao?”

Tả Đông Nhi vâng một tiếng: “Giang đại sư người ta là bà mối chân chính, lúc làm mai mối sẽ nói rõ toàn bộ lợi hại bên trong, sẽ không vì tác hợp thành công mà chỉ nói lời hay ý đẹp.”

Vốn trong lòng Tả mẫu có chút nghi ngờ vị Giang đại sư kia, nhưng nghe con gái nói như vậy, bà cũng không nhịn được khen: “Không hổ là có thể làm mai mối cho đại minh tinh, không nói những cái khác, riêng đạo đức nghề nghiệp này đã đủ bỏ xa những người làm mai mối khác mấy con phố rồi.”

Tả Đông Nhi cũng bội phục nói: “Giang đại sư này thật sự lợi hại, cậu ấy thậm chí còn có thể từ tướng mạo nhìn ra được con là con của liệt sĩ, khó trách tất cả mọi người đều tôn xưng cậu ấy là Giang đại sư, quả thật là danh bất hư truyền.”

Tả mẫu liền vội hỏi có chuyện gì xảy ra, Tả Đông Nhi liền kể lại đơn giản chuyện Giang đại sư làm mai mối cho Tiêu Mẫn và chuyện Giang đại sư nhìn ra mình là con của liệt sĩ cho mẹ nghe.

Tả mẫu nghe đến sợ hãi thán phục không thôi: “Không nghĩ tới Giang đại sư này tuổi còn trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh lớn như thế, quả thực là lợi hại.”

Tả Đông Nhi lại nói: “Trên mạng đều nói Giang đại sư am hiểu nhất chuyện suy tính nhân duyên, đôi vợ chồng nào qua tay cậu ấy tác hợp thì đều có duyên phận từ kiếp trước, đều là duyên trời định. Tất nhiên, Giang đại sư giới thiệu người cảnh sát phòng chống m* t** này cho con, thì rất có thể con và anh ấy cũng có duyên từ kiếp trước.”

Tả mẫu nghe tới đó thì không thể phản bác được nữa, chỉ có thể thở dài: “Cái này có lẽ chính là mệnh, lần này mẹ không ngăn cản con, con nghĩ thông suốt rồi thì tự mình quyết định đi, dù sao thì chỉ cần không hối hận là được.”

Tả Đông Nhi kiên định nói: “Con sẽ không hối hận.”

...

Giữa trưa.

Tại khách sạn nào đó.

Dưới sự sắp xếp của Giang Phong, Lục mẫu và Tả Đông Nhi nhanh chóng gặp mặt.

Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này, trong lòng Lục mẫu cũng vô cùng cảm khái, năng lực làm mai mối của Giang đại sư này thật quá mạnh, thật sự giống y như lời cậu ta nói, trong việc làm mai mối này, cậu ta tự xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

Đến giờ mới được bao lâu chứ, buổi sáng hôm nay bà vừa mới tới văn phòng môi giới hôn nhân giúp con trai tìm bạn trăm năm, giữa trưa đã có ngay sắp xếp cho bà và con gái nhà người ta gặp mặt rồi.

Nếu như tùy tiện sắp xếp một đối tượng, thế thì không có gì ly kỳ.

Nhưng cô gái trước mắt này không chỉ đơn thuần là đối tượng Giang đại sư tùy tiện sắp xếp, mà cô gái này và con trai bà đều là con liệt sĩ, cha đều vì m* t** mà hi sinh, chỉ dựa vào điểm này cũng có thể thấy được đây là đối tượng thực sự thích hợp đã được Giang đại sư tỉ mỉ lựa chọn cho con trai bà.

Sau khi hai bên bắt chuyện khách sáo một hồi, Lục mẫu liền m.ó.c t.i.m móc phổi nói: “Cô gái à, ngay từ lần đâu tiên cô nhìn thấy cháu đã cảm thấy rất hợp rồi, cho nên cô cũng muốn nói một câu chân thành này với cháu.

Con trai cô dấn thân vào công việc phòng chống m* t** vô cùng nguy hiểm, lần này cô tới giúp nói tìm bạn trăm năm, mục đích đúng là muốn nó kết hôn sớm một chút, trước để lại cho Lục gia một đứa con đứa cháu đã, như vậy thì kể cả có xuất hiện tình huống bết bát nhất, Lục gia cũng không tới mức liệt tổ liệt tông!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 325: Giang Đại Sư, Cậu Chính Là Bà Mối Tốt Nhất Trên Trần Đời Này, Sẽ Không Có Người Thứ Hai!



Tả Đông Nhi nghe vậy thì lập tức sinh lòng đồng cảm, cô cảm thấy mình rất may mắn, gặp được người mai mối và người có thể trở thành mẹ chồng mình tốt như vậy, thành tâm đối xử với mình, sợ cô không rõ gả cho người làm cảnh sát phòng chống m* t** sẽ có thể gặp hậu quả gì.

“Cô à, con hiểu ý của cô, từ khi ba con bị trùm m* t** thuê sát thủ ám sát, con đã một lòng muốn trở thành cảnh sát phòng chống m* t** báo thù cho ba mình rồi.

Đáng tiếc, mẹ con lại không đồng ý, vẫn luôn ngăn cản con.

Nhưng ý chí hướng về cảnh sát phòng chống m* t** của con chưa bao giờ ngừng lại, con cũng khắc sâu nhận thức độ nguy hiểm của công việc phòng chống m* t**, Giang đại sư cũng đã nói rất rõ với con về hậu quả, nhưng những cái này đều không d.a.o động được lòng quyết tâm của con.

Cô, cô thành tâm đối xử với con như vậy, con cũng không lừa gạt gì cô, chỉ cần con và con trai cô thật lòng vừa ý, con chắc chắn sẽ giúp cô sinh mấy đứa cháu mập mạp.”

Lục mẫu nghe đến cảm động không thôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ba chữ “đứa trẻ ngoan”.

Giang Phong cũng có chút cảm động trong lòng, không nhịn được nói: “Bác, cô Tả, hai người cũng không cần quá bi quan, công việc phòng chống m* t** quả thật nguy hiểm, nhưng tục ngữ cũng đã nói, tà không thắng được chính, quốc gia chúng ta chưa bao giờ tha thứ cho buôn bán m* t** cả, đã trải qua nhiều năm truy quét gắt gao, mặc dù vẫn còn rất xa mục tiêu loại trừ hoàn toàn m* t**, nhưng những vụ án liên quan tới m* t** cũng ít dần theo từng năm, tình thế đã càng ngày càng tốt lên.

Cho nên, chúng ta mặc dù nên phòng ngừa chu đáo cho tình huống xấu nhất, nhưng cũng nên duy trì tâm thái lạc quan để sống.”

Lục mẫu và Tả Đông Nhi vừa nghe vừa liên tục gật đầu, công việc phòng chống m* t** chỉ nói là vô cùng nguy hiểm, là đi trên mũi dao, chứ cũng không phải đã vào thì chỉ có c.h.ế.t không có sống, thật ra cũng có rất nhiều cảnh sát phòng chống m* t** có một tuổi già yên lành.

Tiếp đó, người phục vụ mang thức ăn lên, ba người liền vừa ăn vừa nói chuyện.

Cố Diệp Phi

Chủ yếu là hai người Lục mẫu và Tả Đông Nhi cùng nói chuyện, điểm quan hệ gia đình trước mắt cao tới 88 điểm chính là khác biệt như vậy, hai người mặc dù là lần đầu gặp mặt nhưng lại trò chuyện cực kỳ ăn ý.

Thậm chí, hai người còn hẹn xong một giao ước, kể cả không làm được mẹ chồng nàng dâu thì cũng muốn nhận làm gia đình kết nghĩa.

Qua một bữa cơm, Lục mẫu và Tả Đông Nhi đã thân như mẹ con ruột rồi.

Bữa cơm này là Giang Phong mời khách, hắn nửa đường mượn cớ gọi điện thoại, đã chạy ra thanh toán toàn bộ hóa đơn.

Cách làm này của Giang Phong đương nhiên khiến cho Lục mẫu cực kỳ cảm động, làm một bà mối, đã miễn phí làm mai mối cho con trai bà chưa nói, ăn cơm xem mắt còn tranh trả tiền, hành động này thật sự khiến cho người ta ấm lòng.

Trước khi chia tay, Lục mẫu từ tận đáy lòng nói một câu: “Giang đại sư, cậu chính là bà mối tốt nhất trên trần đời này, sẽ không có người thứ hai!”

...

Giang phụ Giang mẫu ở tỉnh thành bốn, năm ngày, sau đó cùng vui vẻ trở về nhà.

Chuyến đi tỉnh thành lần này của hai người thật sự thu hoạch được rất nhiều, đầu tiên là hôn sự của con trai cả đã được quyết định, tiền mừng 22.8 vạn, đây là Giang gia chủ động đưa.

Hôn lễ được định vào ngày nghỉ lễ mùng 1 tháng 5 năm nay, còn bốn, năm mươi ngày nữa, đủ để chuẩn bị.

Còn về việc đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hai bên cũng đã thương lượng xong, qua mấy ngày nữa sẽ dành thời gian về huyện Bách Lương đăng ký kết hôn.

Con trai lớn cuối cùng cũng đã sắp lập gia đình, đây đương nhiên là đại hỉ sự của Giang gia, Giang phụ, Giang mẫu mấy ngày nay chưa từng mất đi nụ cười trên mặt, thật sự là vô cùng vui vẻ.

Thứ hai là con trai nhỏ, vô thanh vô tức đã có được một căn nhà giá trị hơn ba ngàn vạn, mấy ngày qua Giang phụ Giang mẫu ở trong căn nhà này cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Tưởng tượng lại bảy, tám tháng trước hai người vẫn còn đang ở quê quán lao tâm khổ tứ làm việc, phơi gió phơi nắng mệt gần c.h.ế.t nguyên một ngày cũng chỉ kiếm được ba trăm đồng bạc mà thôi, mà còn không phải ngày nào cũng có việc để làm.

Lúc đó, bọn họ ăn uống đơn giản, cơ bản cũng chỉ có thịt heo cùng mấy loại rau xanh tự trồng cùng với dưa muối, các loại gà vịt chỉ có khi nào con trai nhỏ trở về thì mới làm để ăn, bình thường cũng không nỡ đem ra ăn.

Chỗ ở là căn nhà cũ đã mười mấy hai mươi năm, đây tuy không phải là điều kiện kém nhất trong thôn, nhưng cơ bản cũng là từ dưới đếm lên.

Từ khi con trai nhỏ tốt nghiệp đại học về làm người mai mối, nhà bọn họ liền hoàn toàn thay đổi.

Căn nhà rách nát ở quê được tân trang lại toàn bộ, từ căn nhà đếm ngược từ dưới lên trong thôn đã trở thành căn nhà đứng số một, số hai toàn thôn. Mà ở trên tỉnh thành thì lại càng tốt hơn, con trai không nói tiếng nào đã có được một căn nhà hào nhoáng mà họ chỉ có thể nhìn thấy trên TV.

Ăn uống thì càng không cần phải nói, hai cái tủ lạnh lớn ở quê chất đầy hải sản khô bên trong, tất cả đều là đồ tốt giá cả đắt đỏ. Còn có các loại trà ngon, trà quý chất đầy một phòng, đều là quà khách đến nhà mời môi hoặc tạ môi mang tới.

Dê, bò, gà, thịt, vịt, vân vân, muốn ăn gì là có cái đó.

Mà tất cả những thứ này đều là do con trai út mang tới.

Con trai nhỏ của bọn họ không thể nghi ngờ chính là công thần lớn nhất trong nhà.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 326: Giang Đại Sư, Cậu Chính Là Bà Mối Tốt Nhất Trên Trần Đời Này, Sẽ Không Có Người Thứ Hai! (2)



Giữa trưa.

Thôn Long Sơn.

Hai anh em Giang Văn Đông và Giang Văn Tây từng đứng đầu bảng những người ế vợ trong thôn giờ đang bận nấu cơm.

Vốn là đều nấu theo những món ăn quen thuộc trong thôn, trừ khi có khách, nếu không giữa trưa có rất ít người đi nấu cơm ăn, cơ bản đều là nấu chút cháo Thanh Hỏa cùng ít dưa muối ăn trưa, hoặc là làm chút khoai lang, khoai tây to, hoặc là khoai nghệ.

Hai anh em Giang Văn Đông và Giang Văn Tây vội vàng nấu cơm như vậy cũng không phải là vì có người thân trong nhà ghé chơi, mà là vợ của cả hai đều đang mang thai, đương nhiên là phải được hầu hạ ăn ngon uống sướng.

Đúng vậy, không chỉ có vợ của Giang Văn Đông mang thai, cô vợ mới cưới của Giang Văn Tây trong tết giờ cũng đã mang thai.

Bây giờ, Giang Văn Tây thật sự vui sướng như gặp tiên, từ sau khi vợ hắn mang thai, những đốm đỏ chằng chịt trên người hắn cũng theo đó mà biến mất.

Cố Diệp Phi

Nói cách khác, hắn thật sự đã nhặt được bảo bối!

Rất nhanh sau đó, hai anh em đã làm xong đồ ăn.

“Chị dâu, vợ, vào ăn cơm!” Giang Văn Tây vừa dọn thức ăn lên vừa gọi.

“Đến đây!” Hai chị em dâu ngồi ở cửa ra vào trò chuyện trời đất nghe vậy thì cùng lớn tiếng đáp lại.

Ăn cơm trưa xong, Giang Văn Tây đi ra cửa thôn đổ rác, lúc đi ngang qua nhà Giang Phong thì phát hiện Giang phụ, Giang mẫu đã trở về từ tỉnh thành, hắn đổ rác xong liền vội vội vã vã chạy về nhà.

“Anh, chú Giang cô Giang đã trở về rồi!”

Giang Văn Đông lập tức hiểu ý em trai, cầm thanh đao vào sợi dây thừng ra, nói: “Anh đi chặt cây mía, em đi hái chút khế đi, mang qua cho chú Giang cô Giang nếm thử một chút.”

Giang Văn Tây nhẹ gật đầu, liền cầm một túi nilon đi hái khế.

...

“Chú Giang, cô Giang đã trở về từ tỉnh thành rồi sao?”

“Ừm, vừa rồi anh đã nhìn thấy từ xa!”

“Vợ, vậy em đem con cá trắm lớn trong bể nước anh bắt được hôm qua ra đây, anh mang cho chú Giang cô Giang nếm thử chút.”

“Được rồi.”

...

“Chồng, anh qua đây giúp em hái mấy trái đu đủ xuống đi, mang qua cho chú Giang với cô Giang.”

“Được, thưa vợ!”

...

Ở nhà Giang Phong.

Giang phụ Giang mẫu nhìn một đống quà tặng trên bàn, trong lòng thật sự vui vẻ tới không nói nên lời, mặc dù những thứ này đều không phải đồ đáng tiền gì, nhưng tấm lòng ấy thật sự là vô giá.

...

Thứ sáu ngày 10 tháng 3 năm 2023.

Chín giờ sáng.

Hôm nay là ngày phòng môi giới hôn nhân phát tiền lương, Lam Chí Huy, Đường An Quân, Liễu Y Y, ba người đều vô cùng hưng phấn.

Đương nhiên, không chỉ có ba người, tất cả những người làm thuê đều giống nhau, đến ngày phát tiền lương sẽ đặc biệt vui vẻ.

Bởi vì nhân viên cũng chỉ có ba người, cho nên phòng môi giới hôn nhân mỗi lần phát tiền lương đều trực tiếp phát tiền mặt, không giống nhiều công ty khác, phát lương cho nhân viên đều hợp tác qua ngân hàng, trực tiếp gửi lương vào thẻ.

Trong ba nhân viên, Lam Chí Huy là cố định mỗi tháng năm ngàn đồng tiền lương, còn Đường An Quân và Liễu Y Y ngoại trừ ba ngàn tiền lương cơ bản thì mỗi lần tác hợp thành công một đôi vợ chồng sẽ có thêm hai trăm đồng trích phần trăm nữa.

Năm ngoái, vào lần đầu tiên phát lương, vì không có thời gian mà Đường An Quân và Liễu Y Y cũng không cầm được bao nhiêu tiền hoa hồng, dẫn tới tiền lương của hai người còn thấp hơn so với Lam Chí Huy.

Có điều, lần thứ hai phát tiền lương này đã hoàn toàn khác biệt.

Những vị khách Đường An Quân và Liễu Y Y tác hợp được từ năm ngoái cơ bản đều là năm sau kết hôn, cho nên tiền lương tháng này không hề nghi ngờ đã tăng mạnh.

Trong đó, tiền lương cơ bản của Liễu Y Y cộng thêm tiền hoa hồng được 17600 tệ, còn Đường An Quân thì tiền lương cơ bản cộng thêm tiền hoa hồng được tổng cộng 18200 tệ.

Hơn nữa, chuyện đáng nhắc tới chính là, đây còn là số tiền sau khi đã trừ thuế thu nhập! !!

Trong khoảnh khắc cầm được tiền lương, Đường An Quân và Liễu Y Y đều sướng đến phát rồ, tiền lương như này đừng nói là tỉnh thành Quế tỉnh, cho dù là ở thành phố cấp một như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến cũng có thể coi là đãi ngộ không tệ.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của mấy người bạn học cũ, Giang Phong cười nói: “Dựa theo phát triển bình thường, tiền lương tháng sau mọi người cầm được chắc chắn còn cao hơn nhiều so với tháng này, hãy cố gắng làm việc thật tốt đi!”

“Cảm ơn ông chủ!”

“Bây giờ chúng ta lập tức đi gặp khách hàng đi...”

Hai cô gái lúc này cực kỳ nhiệt tình với công việc, sau khi chào hỏi Giang Phong xong liền bỏ một xấp tiền lương thật dày kia vào trong túi xách tùy thân, sau đó liền hấp tấp chạy đi gặp khách.

...

Bao Phú Quý và Điền Lộ bắt đầu chuyến du lịch tự lái, trạm thứ nhất chính là Côn thị bốn mùa như mùa xuân.

Buổi tối đầu tiên ở Côn thị, hai người theo tự nhiên phát sinh quan hệ, cảm giác kia thật sự là vô cùng mỹ diệu.

Hai người đều là nhân vật lợi hại thân kinh bách chiến, từ góc độ của Bao Phú Quý, Điền Lộ lớn lên vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng cực kỳ chuẩn, phương diện kia lại có kỹ thuật cao siêu, trận chiến này thật sự là quá thoải mái!

Còn từ góc độ của Điền Lộ, Bao Phú Quý kinh nghiệm phong phú, điểm A điểm G của cô hắn đều có thể chuẩn xác tìm được, cũng biết cách lợi dụng, trước đây khi ở cùng những vị khách kia đều là quan hệ giao dịch tiền bạc, bây giờ cùng Bao Phú Quý lại là quan hệ tình cảm, cảm giác đương nhiên hoàn toàn khác biệt.

Bây giờ, cả hai đều tương đối hài lòng với đối phương, chuyến du lịch tự lái kết thúc, không có gì bất ngờ xảy ra, hai người có thể lập tức tiến tới hôn nhân!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 327: Toang, Thua Lỗ Rồi!



Thứ bảy, ngày 11 tháng 3 năm 2023.

Lối ra nhà ga, tỉnh Quảng Tây.

Cố Diệp Phi

Tào Đại Ưng đang nhướn cổ nhìn xung quanh đám đông, sau khi nhìn khoảng hai ba phút thì nhìn thấy ba bóng người quen thuộc, họ là chú thím và em họ Tào Lan Chi của anh ta.

Lần này gia đình chú thím lên tỉnh là do Tào Đại Ưng gọi họ lên. Nhà chú thím đang tìm bà mai sắp xếp xem mắt cho em họ, anh ta nghe ba mình nói mới biết chuyện này hai ngày nay thôi.

Nếu nói về làm mai, có ai sánh được với Giang đại sư chứ?

Nên sau khi biết chuyện, Tào Đại Ưng lập tức gọi điện thoại cho chú bảo ông ấy dẫn thím với em họ lên đây. Anh ta sẽ giúp mời ông mai tìm đối tượng cho em họ.

Bây giờ Tào Đại Ưng khác xưa rồi, từ sau khi anh ta kết hôn với Tề Mỹ Hoa, mỗi tháng phú bà với tài sản mấy chục triệu tệ đều cho anh ta ba trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt, khiến anh ta có được cuộc sống mà trước đây chưa từng nghĩ tới.

Một tháng ba trăm ngàn, một năm là ba triệu sáu trăm, đây chắc chắn là một số tiền lớn đối với người bình thường.

Bây giờ anh ta đã mua được một căn nhà ở tỉnh rồi đón ba mẹ lên ở, còn mướn giúp việc lo chuyện bếp núc, dọn dẹp cho ba mẹ.

Nên khi anh ta gọi điện nói chuyện này với chú mình, ông ấy liền vui vẻ đồng ý, vì thế mới có cảnh tượng như lúc nãy.

“Chú, thím, em họ.”

“Đại Ưng!”

“Anh họ!”

Tào Đại Ưng xách hành lý cho thím và em họ, sau đó nói với chú mình với giọng điệu trách móc: “Chú, chuyện em họ xem mắt là chuyện lớn, sao chú không nói với cháu một tiếng? Nếu không phải nghe thấy ba mẹ bàn chuyện này thì cháu cũng không biết.”

Chú liếc nhìn anh ta rồi nói: “Cháu còn trách chú sao, ai mà biết thằng nhóc cháu lại quen biết một ông mai giỏi giang như vậy chứ?

Tào Đại Ưng nghĩ lại thấy cũng đúng, anh ta không tổ chức lễ kết hôn với Tề Mỹ Hoa, hai người chỉ lặng lẽ đi lãnh giấy đăng ký kết hôn mà thôi. Bên họ hàng cũng chỉ biết anh ta cưới một cô vợ giàu có, những chuyện khác đều không biết.

“Được rồi, là lỗi của cháu. Đi theo cháu, xe cháu đỗ bên kia kìa.”

Chú cảm thán nói: “Thằng nhóc con lợi hại thật! Bây giờ có nhà có xe ở tỉnh, nghe ba mẹ con nói con mua nhà cho họ ở, còn mướn thêm giúp việc, con giỏi thật đấy!”

Tào Đại Ưng vừa dẫn đường vừa khiêm tốn cười nói: “Xem như là con may mắn, gặp được ông mai Giang, nếu không con làm gì có ngày hôm nay.”

Thím nói chen vào, bà ấy hỏi: “Đại Ưng, vị Giang đại sự mà con nói lợi hại vậy sao?”

Tào Đại Ưng gật đầu lia lịa, anh ta nói: “Đương nhiên thật rồi, có lẽ em họ đã tra thông tin Giang đại sư trên mạng rồi đúng không? Giang đại sư còn lợi hại hơn trên mạng nói đó.”

Tào Lan Chi hào hứng nói: “Em quả thật có tra thử, trên mạng nói Giang đại sư chuyên bói nhân duyên, những cặp anh ấy ghép đôi đều sống hạnh phúc, không biết cái này có phóng đại quá không nữa.”

Tào Đại Ưng nói: “Không hề phóng đại đâu, dù sao em họ cứ yên tâm đi, có Giang đại sư ra tay, chắc chắn sẽ tìm được đối tượng phù hợp với em. Cậu ấy giỏi gấp trăm lần mấy bà mai ở quê đấy.”

Chẳng mấy chốc đã đến bãi đỗ xe. Tào Đại Ưng mở cốp xe rồi bỏ hành lý vào trong.

Chú nhìn logo xe, ông ngạc nhiên nói: “Giỏi lắm, Mercedes-Benz luôn này!”

Tào Đại Ưng cười nói: “Chỉ là chiếc xe vài trăm ngàn tệ thôi mà.”

Chú thím nhìn nhau rồi cười gượng, đứa cháu này giỏi thật, đối với mấy người ở quê như họ, mấy trăm ngàn là một số tiền lớn, nhưng số tiền này lại chả là gì đối với đứa cháu này. Không biết nhà vợ thằng bé giàu có đến mức nào.

Sau khi lên xe, gia đình chú thím cẩn thẩn ngắm nhìn nội thất xe. Họ sống đến từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu thấy chiếc xe sang trọng như vậy. Cảm giác khác hẳn xe thường, ngồi cũng êm hơn mấy cái xe dưới trăm ngàn kia.

Nhìn thấy sự thay đổi to lớn của cháu mình, thím Tào bèn hỏi: “Đại Ưng, cháu nói chuyện hôn nhân của Lan Chi nhà thím cho Giang đại sư chưa?”

Tào Đại Ưng vừa lái xe vừa nói: “Lúc trước cháu có gọi cho Giang đại sư rồi, vì gặp mặt vào lúc trưa thì gấp quá nên cháu hẹn hai giờ chiều cùng đi uống chén trà với Giang đại sư. Chúng ta về nhà ăn cơm trước, nghỉ ngơi một lát rồi sau đó đi gặp Giang đại sư.”

Thím nói với vẻ mặt đầy hi vọng: “Mong rằng Giang đại sư có thể giúp Lan Chi tìm được đối tượng có gia cảnh tốt một chút.”

Tào Đại Ưng nói: “Có thể đề cập chuyện này với Giang đại sư, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm người phù hợp, có thể cùng nhau sống với em họ. Nếu tìm được người vừa phù hợp vừa có thêm gia cảnh tốt thì quá hay rồi.”

Chú thím đều đồng ý câu này của Tào Đại Ưng.

Tào Lan Chi im lặng lắng nghe anh họ với ba mẹ bàn chuyện hôn nhân của mình.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 328: Toang, Thua Lỗ Rồi (2)



Nửa tiếng sau.

Tào Đại Ưng dẫn gia đình chú thím đến tiểu khu ba mẹ anh ta đang ở.

Vì đã dặn trước thời gian nấu cơm nên họ vừa tới liền có thể ăn cơm ngay.

Thức ăn là do giúp việc nấu, mùi vị rất ngon, một tháng lương tám ngàn tệ quả không uổng phí.

Cả nhà chú thím vừa tới, ba mẹ tào Đại Ưng liền vui ra mặt.

Cố Diệp Phi

Tuy họ sống ở tỉnh rất thoải mái, có giúp việc lo liệu công chuyện nên hầu như họ không cần làm gì hết. Dẫu sao họ cũng đến sống ở nơi hoàn toàn mới lạ, khác xa so với ở quê nên có chút không quen.

Hiếm lắm mới thấy người thân đến thăm như hôm nay, họ đương nhiên rất vui mừng.

Sau khi ăn được một lúc, chú Tào Tiểu Hổ mới hỏi: “Dạo này anh có khoẻ không?”

Sức khoẻ Tào phụ không tốt lắm, lúc ở quê, ông uống thuốc quanh năm. Trước khi Tào Đại Ưng kết hôn với phú bà, mỗi tháng anh ta đều áp lực chuyện tiền thuốc thang cho ba mình. Bạn gái lúc đó chê anh ta, ở với anh ta không thấy tương lai nên mới chia tay rời đi.

Tào phụ cười tươi đáp: “Đại Ưng bỏ tiền mời bác sĩ đến khám cho anh, bây giờ khoẻ hơn trước nhiều rồi.”

Vì sức khỏe Tào phụ không tốt nên không thể uống rượu, hơn nữa hai giờ chiều còn phải đi gặp Giang đại sư, thế là mọi người chỉ ăn cơm chứ không uống rượu.

Chỉ ăn cơm mà không uống rượu thì bữa ăn chắc chắn không kéo dài lâu, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, chưa đầy hai mươi phút thì bữa cơm trưa đã kết thúc.



Hai giờ chiều.

Tào Đại Ưng dẫn gia đình chú thím đến quán trà để gặp Giang đại sư.

Được Tào Đại Ưng giới thiệu, hai bên bèn chào hỏi nhau, sau đó lại nói vài câu khách sáo qua lại.

Sau khi uống xong vài chén trà, Tào Đại Ưng mới nói: “Giang đại sư, chuyện hôn nhân của em họ tôi phải làm phiền cậu rồi.”

“Anh Tào khách sáo rồi.”

Giang Phong nhìn Tào Lan Chi, hắn hỏi: “Cô Tào, cô giới thiệu bản thân trước đi, ví dụ như tuổi tác, chiều cao, học vấn, tính cách, sở thích, …”

Tào Lan Chi đáp: “Năm nay tôi hai mươi bốn tuổi, cao một mét sáu tư, học vấn đến cấp ba, khá hướng nội, không thích náo nhiệt, thích ngồi một mình ở nơi yên tĩnh; sở thích của tôi khá nhiều, tôi thích xem phim, nghe nhạc, chơi điện thoại, đánh mạt chược, …”

Giang Phong gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy cô có yêu cầu gì về đối phương không?”

Tào Lan Chi khẽ nói: “Không có yêu cầu gì đặc biệt, nhìn vừa mắt, có thể đối xử tốt với tôi là được.”

Nhìn vừa mắt là được, nghe có vẻ như không có yêu cầu gì nhưng thật ra đây lại là yêu cầu cao nhất. Vì không có tiêu chuẩn cụ thể, ai mà biết kiểu người gì mới khiến cô vừa mắt đây?

Nếu đổi thành người mai mối khác chắc phải đau đầu khi gặp phải trường hợp này mất.

Mẹ cô ấy vội nói thêm: “Tốt nhất phía nhà trai phải có gia cảnh tốt, phải có nhà có xe.”

“Thím Tào, cháu sẽ cố hết sức.”

Sau đó Giang Phong lại nhìn Tào Lan Chi, hắn hỏi: “Cô Tào, cô từng yêu ai chưa?”

Tào Lan Chi im lặng một lát rồi nói: “Từng hẹn hò một lần.”

Giang Phong bưng tách trà lên uống một hớp, Tào Đại Ưng liền vội rót thêm trà. Anh ta chỉ giúp mở đầu buổi trò chuyện rồi lặng lẽ uống trà với chú mình, còn nói chuyện gì đó thì cứ giao hết cho thím với em họ.

Lúc Tào Đại Ưng rót trà, ngón trỏ với ngón giữa tay phải của Giang Phong áp sát vào nhau, cong lại rồi gõ xuống bàn hai lần, sau đó hắn tiếp tục hỏi Tào Lan Chi: “Có tiện nói qua cô đã hẹn hò khi nào, hẹn hò được bao lâu và vì sao lại chia tay không?”

Tào Lan Chi ngại ngùng nói: “Hẹn hò hồi năm ngoái, yêu được nửa năm, vì…vì…”

Mẹ cô ấy bực tức nói: “Là do bị người ta lừa, yêu nhau nửa năm mà không biết người ta đã kết hôn rồi, thật ngốc hết chỗ nói.”

Giang Phong khuyên nhủ: “Thím Tào, không phải cô Tào ngốc, cô ấy đối xử chân thành với người khác, chỉ là gặp sai người thôi.”

Tào Lan Chi cảm động nhìn Giang Phong, hễ nhắc đến chuyện này là cô lại bị mẹ mắng, nhưng lúc đó cô chưa từng yêu đương, làm sao hiểu được nhiều như thế chứ.

Người từng bị lừa gạt, chịu thiệt mới có thể trường thành, chuyện này đặc biệt thể hiện rõ trên phương diện tình cảm. Nam nữ chưa từng yêu đương rất đơn thuần, dễ lừa gạt, nhưng những người từng bị gạt, nếu muốn gạt họ thêm lần nữa thì khó vô cùng.

Sau đó toàn là Giang Phong hỏi, Tào Lan Chi trả lời. Sau khi hỏi cặn kẽ mọi chuyện, Giang Phong bèn chuyển chủ đề sang Tào Đại Ưng, hắn hỏi: “Anh Tào, cuộc sống hôn nhân của anh thế nào?”

Tào Đại Ưng nghe thế bèn cười cươi đáp: “Cuộc sống hôn nhân rất tốt, thật cảm ơn Giang đại sư đã giới thiệu một mối hôn sự tốt như vây cho tôi.”

Giang Phong cười nói: “Anh Tào không cần khách sáo, đây là công việc của tôi, hai người có thể sống hạnh phúc cùng nhau, người làm mai như tôi cũng vui thay cho anh.”

Sau khi hỏi cuộc sống của Tào Đại Ưng sau khi kết hôn xong, Giang Phong trò chuyện thêm mười mấy phút nữa rồi mới tạm biệt rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 329: Tiềm Lực Vô Hạn



[Họ và tên] Trần Tam Vạn

[Tuổi tác] 30

[Chiều cao] 1.80m

[Cân nặng] 70kg

[Bối cảnh gia đình] …

[Tính cách sở thích] …

[Kinh nghiệm yêu đương] Không

[Điểm xứng đôi hiện tại] 68 (Tình cảm vợ chồng 66 + Môn đăng hộ đối 68 + Quan hệ gia đình 70)

[Điểm xứng đôi tối đa] 80 (Tình cảm vợ chồng 86 + Môn đăng hộ đối 70 + Quan hệ gia đình 84)

Sau khi rời khỏi quán trà, Giang Phong liền bắt đầu tìm đối tượng cho Tào Lan Chi, sau đó tìm được một anh chàng tên Trần Tam Vạn. Xem xong tài liệu về anh này, trong lòng Giang Phong có chút khâm phục anh ta.

Nói một cách đơn giản, sau khi anh này tốt nghiệp đại học bèn tham gia thị trường chứng khoán với số vốn ba mươi ngàn tệ. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, từ ba mươi ngàn tệ tăng lên tới hàng chục triệu tệ, anh ta cũng trở thành người nổi tiếng trong thị trường chứng khoán.

Lúc đó anh ta mới hai mươi lăm tuổi, có thể nói là tương lai sáng lạn, tiếng tăm lẫy lừng khắp thôn, không ai có thể sánh bằng.

Đáng tiếc, sông có khúc, người có lúc. Lúc anh ta đang trên đỉnh vinh quang thì đột nhiên bị đá rớt đài.

Xin phép không đi rõ diễn biến quá trình, dù sao anh ta cũng sử dụng đòn bẩy tài chính (*) để đầu tư cổ phiếu, kết quả bị chủ nợ đánh.

(*)Đòn bẩy tài chính: là hành động sử dụng nợ để mua tài sản và tránh dùng quá nhiều nguồn vốn chủ sở hữu

Có lẽ thuận buồm xuôi gió quen rồi, hoặc có lẽ không chấp nhận thất bại, cho dù tình thế lúc đó đã hai năm rõ mười nhưng Trần Tam Vạn vẫn không chịu chấp nhận sự thật.

Để không thua lỗ, anh ta bán nhà, bán xe, mượn tiền ba mẹ, rút sạch thẻ tín dụng, mượn tiền họ hàng bạn bè để bù vào cổ phiếu, đánh cược vào chút cơ hội trở mình mong manh.

Kết quả thì khỏi phải bàn rồi, anh ta bị chủ nợ siết nợ.

Lúc đó, Trần Tam Vạn cảm giác như từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

Anh ta từ một “ông trùm tài chính” tài sản chục triệu, tương lai sáng lạn biến thành kẻ trắng tay, còn nợ nước ngoài hơn triệu tệ, thảm đến mức chó còn không thèm nhìn.

Đả kích tâm lý lớn như vậy khiến Trần Tam Vạn suýt nữa tự tử.

May mà anh ta thức tỉnh kịp thời. Anh ta không muốn làm kẻ hèn nhát trốn tránh hiện thực, sau đó rời quê hương, tìm một công việc tuy đãi ngộ tốt nhưng lại rất cực khổ để làm, nỗ lực kiếm tiền trả nợ.

Đồng thời, sau khi trải qua lần thua lỗ này, Trần Tam vạn ý thức được sự yếu kém của bản thân, trong lúc suy ngẫm lại bản thân, anh ta cũng bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thị trường chứng khoán.

Hiện nay, năm năm trôi qua, nhờ ăn tiêu dè dặt cùng sự giúp đỡ của ba mẹ, anh ta đã trả gần hết số nợ hơn một triệu tệ kia. Không những thế, suốt năm năm ròng rã nghiên cứu, anh ta cũng lĩnh ngộ được nhiều thứ.

Trước mắt, anh ta tính sẽ chăm chỉ làm thêm một năm rưỡi nữa, tích góp số vốn tầm một trăm ngàn tệ, sau đó lại chơi chứng khoán. Anh ta không chỉ muốn đoạt lại vinh quang đã từng có mà con muốn trèo lên cao hơn nữa, trở thành ông trùm tài chính thật sự.

Tuy rất muốn lập tức tìm anh trai này nói chuyện nhưng hiện giờ anh ta đang bận rộn làm việc, không có thời gian rảnh. Dù tìm đến thì có lẽ anh ta cũng không có thời gian để quan tâm tới hắn. Thế là Giang Phong bèn gác lại huyện đi gặp “ông trùm tài chính” tương lai kia.

Đến mười hai giờ đêm, biết anh ta đã tan làm, Giang Phong bèn lái xe đến đó.

Bây giờ Trần Tam Vạn vừa mệt vừa buồn ngủ, chính xác hơn là năm năm trở lại đây, ngày nào anh ta cũng mệt mỏi, buồn ngủ.

Dù sao mỗi ngày đều đi giao hàng đến mười ba mười bốn tiếng, còn phải dành ít nhất ba tiếng nghiên cứu thị trường chứng khoán. Cứ như thế, ngày này qua tháng nọ, sao có thể không mệt mỏi kia chứ?

Nhưng vì lý tưởng của bản thân, Trần Tam Vạn luôn âm thầm kiên trì.

Giao xong đơn hàng cuối cùng, Trần Tam Vạn khẽ thở phào, cuối cùng cũng có thể về nghỉ ngơi.

Đi từ trên lầu xuống, Trần Tam Vạn đang định lái xe quay về, chiếc xe đang sáng đèn ở bên cạnh bỗng mở cửa, một cậu thanh niên đẹp trai bước xuống xe, mỉm cười chào hỏi anh ta: “Anh Trần Tam Vạn, xin chào!”

“Tôi là Giang Phong, làm nghề mai mối, không biết anh Trần có thể nói chuyện với tôi vài câu không?”

Trần Tam Vạn nghe thấy đối phương là người mai mối lập tức không còn cảm thấy hứng thú nữa.

Tuy rằng hiện tại anh không còn nợ bao nhiêu nữa, nhưng mà năm đó anh đã bán hết nhà và xe rồi, bây giờ cũng chỉ là một chàng trai làm nghề chuyển phát nhanh và không có gì trong tay cả, làm sao có cô gái nào bằng lòng gả cho anh cơ chứ, việc ra mắt này chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.

Vì thế anh vội vàng lắc đầu từ chối:

"Không có ý định này, hiện tại tôi vẫn chưa có ý định muốn kết hôn."

Trần Tam Vạn nói xong liền định lái xe rời đi.

Cố Diệp Phi

Giang Phong thấy mọi chuyện đúng như mình tính tước, lập tức nói:

"Anh Trần, tôi biết bây giờ anh đang gom góp tiền vốn, chuẩn bị một lần nữa lăn lộn trong thị trường chứng khoán. Với động tác hiện tại của anh, tôi cảm thấy tốc độ gom góp này quá chậm, rất lãng phí lời gian quý giá của anh, hay là anh nghe thử đề nghị của tôi đi?"

Trần Tam Vạn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, anh nhìn Giang Phong, anh đã tới tỉnh thành tỉnh Quảng Tây này được 5 năm rồi, nhưng anh chưa từng nói với ai về việc năm đó anh đã 'hô phong hoán vũ' trên thị trường chứng khoán như thế nào, người làm mai mối ở trước mặt này sao lại biết chuyện đó?

Với lại, người này còn biết anh đang gom góp tiền chuẩn bị một lần nữa lăn lộn trong thị trường chứng khoán, đúng thật là lợi hại!

"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết rõ chuyện của tôi như thế?"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Trần, tôi vừa nói với anh rồi đó, tôi là một người làm nghề mai mối, nhưng mà tôi khác với những người mai mối khác, bởi vì tôi còn biết xem tướng nữa.

Nói chuyện ở đây không được tiện cho lắm, hay là chúng ta tìm một quán đồ nướng nào đó ngồi đi, cùng nhau tâm sự chuyện hôn nhân và việc đầu tư cổ phiếu của anh được không?"

"Được!"

Trần Tam Vạn không do dự nữa, dứt khoát đồng ý.

"Anh Trần quen thuộc với chỗ này hơn tôi, cho nên làm phiền anh dẫn đường!"

"Được, xin hãy đi theo tôi!"
 
Back
Top