Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 340: Chờ Em Tốt Nghiệp Rồi, Anh Sẽ Lập Tức Đến Nhà Em Cầu Hôn (2)



Hắn vốn còn tưởng rằng cố gắng lâu như vậy cuối cùng cũng đã động được đến tâm người ta, kết quả suýt chút nữa đã biến thành đối tượng trả thù của người ta, đây thật sự là bất tri bất giác đi một chuyến qua Quỷ Môn Quan mà!

Nghĩ tới hậu quả đáng sợ của việc lây nhiễm virus HIV, Triệu Văn Phong cảm kích nói: “Người anh em, vừa rồi thật sự cảm ơn cậu, nếu như không phải có cậu nhắc nhở, vậy đời này tôi liền xong rồi!”

“Không cần phải khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi.”

Nói tới đây, Giang Phong xua tay, cùng bạn gái đi về phía thang máy, sau cùng còn để lại một câu: “Người anh em, giờ tôi phải lên lầu nghỉ ngơi đây, hẹn gặp lại!”

Cố Diệp Phi

Triệu Văn Phong rất muốn hỏi người này làm thế nào mà biết Chu Tiểu Quyên bị lây nhiễm virus HIV, có điều, nhìn thấy mỹ nữ trong n.g.ự.c Giang Phong, hắn cũng không làm trì hoãn thời gian tìm kiếm niềm vui của người ta nữa, lần nữa nói tiếng cảm ơn, sau đó liền rời khỏi khách sạn.

Mỹ nữ quầy lễ tân chứng kiến vở kịch này, thấy khách đã rời đi liền lấy điện thoại ra, mở wechat bát quái chuyện vừa rồi với đồng nghiệp bạn bè.

Bên kia, sau khi đi vào thang máy, Hoàng Linh Vi liền không nhịn được hỏi: “Chồng, anh làm thế nào nhìn ra được người phụ nữ kia bị lây nhiễm virus HIV vậy?”

Giang Phong ôm lấy eo của cô, vừa sờ vòng eo mềm mại của người con gái trong tay, vừa đắc ý nói: “Chồng em chẳng những làm mai mối rất lợi hại, mà ở phương diện xem tướng cũng rất có tài năng nha!”

Hoàng Linh Vi sớm đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của hắn, cho nên cũng thật sự không hề hoài nghi một chút nào, chỉ thở dài: “Cô ấy sao lại như vậy chứ, biết rõ bản thân bị nhiễm virus HIV, vậy mà còn muốn hại người thích mình.”

Giang Phong đáp: “Có lẽ tinh thần suy sụp đã khiến cô ấy sinh ra suy nghĩ nguy hiểm muốn trả thù người khác, lây nhiễm loại virus này, không những phải chịu nỗi đau đớn thể xác, mà còn phải chịu đau đớn về tinh thần, đây chính là cái giá phải trả cho việc quen người không nên quen.”

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: “Loại người này thật sự là vừa đáng thương vừa đáng hận.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào trong phòng.

Giang Phong khóa cửa lại, sau đó trực tiếp đập tường, khóa người trong ngực, chậm rãi hôn lên.

Nội dung tiếp theo, kể cả độc giả đã trả tiền cũng không có tư cách xem!

...

Ngày hôm sau, sau khi hai người tỉnh lại, lại đi một đường tối qua đã đi, sau đó mới thần thanh khí sảng đi về phía hồ Ngàn Đảo dạo chơi.

Năm ngoái, vào sinh nhật của Hoàng Linh Vi, Giang Phong đã ở lại chỗ này một tuần lễ, có thể nói đã du lịch khắp những phong cảnh nổi tiếng ở Hàng thị một lần, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa cho biết mà thôi.

Dù sao thì cũng chỉ có một tuần ngắn ngủi, muốn dạo chơi toàn bộ điểm du lịch thì bắt buộc phải nhanh chóng.

Cho nên, lần này tới, Giang Phong đã tính tới nơi dạo chơi trọng điểm nhất, hồ Ngàn Đảo, và Tây Hồ.

Hồ Ngàn Đảo là hồ nhân tạo được tạo thành sau này vì sửa đập chứa nước lớn của thành phố, vì thượng du chú trọng bảo vệ môi trường, nước hồ Ngàn Đảo có chất lượng nước tốt nhất trong số các sông hồ lớn ở nước ta.

Nước ở hồ này trong suốt, hình cái hồ giống như hình cành cây, trong hồ có tổng cộng 1078 hòn đảo lớn nhỏ, hình dáng khác nhau, mà mỗi phong cảnh lại mang một nét đặc sắc riêng, chụp bừa một tấm hình thôi nhìn cũng như giấy dán tường rồi.

Thật không hổ là thắng địa du lịch cấp 5A của quốc gia.

Giang Phong và Hoàng Linh Vi dẫn đầu đi thử nghiệm việc lên khinh khí cầu ngắm cảnh trên không, đứng từ trên không quan sát xuống phía dưới, phong cảnh kia xinh đẹp như một bức tranh vậy, khiến hai người nhìn đến thanh thản tâm hồn.

Tiếp đó là đi thử thuyền máy đến thủy cung, đồ chơi này ngồi thật sự thoải mái, nhất là khi có đại mỹ nữ như Hoàng Linh Vi ngồi đằng sau ôm thắt lưng, cái này thật sự khiến người ta cảm thấy như có hào khí tỏa ra.

Đi ra khỏi thủy cung đã là giữa trưa, hai người liền tới ngõ hẻm Kỵ Long nổi tiếng của một con phố cổ ăn đặc sản địa phương, ăn no nên rồi, lại nghỉ ngơi đủ xong mới tiếp tục dạo chơi.

Buổi chiều, hai người leo lên đài quan sát ở hồ Ngàn Đảo.

Ở đài quan sát trên đỉnh núi này có thể ngắm nhìn toàn bộ hồ Ngàn Đảo, đợi tới lúc mặt trời lặn, phong cảnh thật sự là đẹp đến kinh tâm động phách.

Vào giờ phút này, trong lòng Giang Phong và Hoàng Linh Vi đột nhiên bật ra câu danh ngôn của Vương Bột: “Ráng chiều với cánh vịt trời cô đơn cùng bay, nước thu trộn lẫn bầu trời xa một sắc.”

Cơm tối và chỗ ở đều giải quyết ở trung tâm trấn Hồ Ngàn Đảo.

Mặc dù du ngoạn cả một ngày như vậy rất mệt mỏi, nhưng hai người đều là thanh niên thiếu nữ hơn 20 tuổi, độ tuổi này, bất kể là nam hay nữ đều có tinh lực dồi dào, ngâm nước nóng trong khách sạn một lúc, mệt mỏi tích tụ cả một ngày đã tan biết hết sạch.

Sau đó lại tới thời gian buổi tối mà hai người mong đợi nhất, tư vị trong đó không dành cho người ngoài nếm thử.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 341: Bên Trên Có Thiên Đường, Bên Dưới Có Tô Hàng



Hai người chơi trọn vẹn ba, bốn ngày ở hồ Ngàn Đảo, tận đến khi đã tới mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đây chơi mấy lần rồi mới vòng lại đi tới Tây Hồ.

Tục ngữ nói: “Bên trên có thiên đường, bên dưới có Tô Hàng.”

Nếu như nói Hàng thị là thiên đường giữa chốn nhân gian, thì Tây Hồ chính là nơi đem lại danh tiếng này cho Hàng thị —— Tây Hồ đẹp đến bao nhiêu, Hàng thị liền đẹp tới bấy nhiêu.

Thanh danh của Tây Hồ lớn tới mức nào?

Nói không khoa trương chút nào, ở Trung Quốc, thậm chí ở khắp Đông Á cũng không có một cái hồ nào nổi tiếng ngang với Tây Hồ.

Buổi sáng mùa xuân trên Đê Tô, chim oanh hót trong bụi liễu, xem cá tại ao hoa, gió đưa hương sen nơi sân cong, chuông chiều ở núi Nam Bình, trăng mùa thu soi bóng trên mặt hồ phẳng lặng, tháp Lôi Phong trong ánh chiều tà, ba đầm nước phản chiếu ánh trăng, tuyết còn sót lại trên cầu Đoạn, hai ngọn núi đ.â.m vào mây. Mỗi một thắng cảnh lại gắn liền với danh nhân lịch sử nào đó.

Dưới sự chỉ đạo của Hoàng Linh Vi, Giang Phong đã dùng thời gian ba ngày du lịch mấy lần quanh Tây Hồ.

Liên tiếp bảy ngày, hai người như hình với bóng, chơi tới gần như tận hứng mới thôi.

Thứ sáu ngày 20 tháng 3 năm 2023.

Khách sạn xx, Giang Phong ôm Hoàng Linh Vi, một bên thưởng thức mái tóc xinh đẹp của cô, một bên nói: “Vợ à, mùng một tháng năm anh trai của anh sẽ kết hôn, đến lúc đó em qua đó uống rượu mừng được không, thuận tiện gặp mặt người nhà của anh.”

Hoàng Linh Vi có chút thấp thỏm trong lòng, nói: “Chồng, anh trai anh kết hôn, họ hàng bạn bè trong nhà chắc chắn sẽ có mặt, em đi lúc này thích hợp sao?”

Giang Phong cười nói: “Có cái gì không thích hợp? Quan hệ chúng ta cũng đã đến lúc công khai rồi, trước tiên em hãy gặp cha mẹ và bạn bè thân thích của anh đã, chờ em tốt nghiệp rồi, anh sẽ lập tức đến nhà em cầu hôn.”

Hoàng Linh Vi cắn môi một cái, hỏi: “Chồng, cha mẹ anh, tính cách rốt cuộc như thế nào?”

Giang Phong ôm chặt cô, nói: “Vợ, không phải anh đã nói với em từ sớm rồi sao, cha mẹ anh đều là người thành thật, thấy một đứa con dâu nhỏ xinh đẹp như vậy, chỉ sợ bọn họ so với em còn khẩn trương hơn ấy!”

Hoàng Linh Vi phụt cười, nói: “Bọn họ là trưởng bối, có cái gì mà khẩn trương chứ?”

Giang Phong cười: “Đương nhiên là khẩn trương rồi, con dâu nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, đốt đèn lồng cũng không tìm được, nhỡ đâu bọn họ làm không đúng chỗ nào, con vịt đã đun sôi như em đây lại bay mất thì phải xử lý thế nào chứ?”

Hoàng Linh Vi bị chọc tới cười khanh khách không ngừng, đ.ấ.m một đ.ấ.m lên người Giang Phong, nói: “Đáng ghét, anh mới là con vịt đã đun sôi ấy!”

Giang Phong khẳng định chắc nịch: “Dù gì thì em cũng chỉ cần thoải mái tinh thần là được, ba mẹ anh mà nhìn thấy em thì chắc chắn sẽ cực kỳ yêu thích.”

Hoàng Linh Vi gật đầu đáp: “Được, em tin anh, nếu như anh dám lừa gạt em, hừ hừ!”

“Em tin anh là được rồi!”

Nói tới đây, Giang Phong lại nhìn thẳng vào mắt của cô, nói tiếp: “Vợ à, trước khi đi, anh muốn đề cập với em một yêu cầu này.”

Hoàng Linh Vi cảnh giác hỏi: “Anh còn muốn làm gì?”

Giang Phong khẽ mỉm cười: “Không làm gì, chỉ là hi vọng em không bận rộn cùng luyện xoạc chân mà thôi.”

Hoàng Linh Vi nghi ngờ hỏi: “Không có việc gì tự nhiên đi luyện xoạc chân làm gì?”

Giang Phong cười hắc hắc: “Cứ rèn luyện chỗ này thật tốt đi, sau này em sẽ biết!”

Hoàng Linh Vi nghe tới nụ cười không đứng đắn kia, lập tức hiểu rõ tâm tư bẩn thỉu của người này, đưa tay hung hăng véo hắn một cái, nói: “Anh thật đúng là quá hư rồi!”

Nhưng trong lòng cũng đã quyết định, sau này phải luyện tập xoạc chân thật tốt mới được.

Hai người anh anh em em nửa ngày, xong mới xuống lầu trả phòng.

Giang Phong lái xe đưa Hoàng Linh Vi trở về trường học, sau đó mới lưu luyến rời đi.

...

Thâm thị.

Quán trà tư nhân nào đó, Hoàng Nguyên Giáp đang cùng ba người bạn già vừa sắp mạt chược vừa tán gẫu.

Bọn họ chơi không lớn, chỉ một trăm hai trăm, bắt một ngựa, chữ cùng một đô lấy chín, đặt một tràng xuống bình thường cũng chỉ hai, ba vạn, đối với bọn họ mà nói thật sự là không đau không ngứa.

Dù sao thì bốn người đều là dân bản địa có không ít đất trong tay, ít nhất cũng có mấy chục căn hộ.

Mà trong đó, Hoàng Nguyên Giáp, không cần nhiều lời chính là người giàu nhất, trong tay có khoảng mấy căn nhà cho thuê, mỗi tháng tiền cho thuê không thôi đã nhẹ nhàng vượt qua trăm vạn, là bao tô công danh xứng với thực.

“Lão Hoàng, tôi nhớ con gái ông năm nay hẳn là tốt nghiệp rồi nhỉ?” Người hỏi chính là người đàn ông trung niên có đường chân tóc hơi cao ngồi đối diện, họ Lý.

“Đúng vậy, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, vừa mới học đại học thôi mà chớp mắt đã tốt nghiệp rồi!” Vừa nhắc tới con gái nhà mình, nụ cười trên mặt Hoàng Nguyên Giáp muốn giấu cũng không giấu được.

“Vẫn là lão Hoàng tốt số, sinh được một đứa con gái đáng yêu nhu thuận, hiểu chuyện lại xinh đẹp như vậy, không giống thằng nhóc thối nhà tôi kia, thật sự là một thằng chuyên hố cha, vừa nhắc tới đã đau đầu rồi.” Người nói chính là người đàn ông trung niên ngồi ở nhà dưới Hoàng Nguyên Giáp, họ Trương.

“Ai, thằng nhóc thối kia nhà tôi không phải cũng như vậy sao, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng đ**m, gây chuyện thị phi, tháng trước còn vừa mới đập xe người ta, tháng này lại vì kỹ nữ mà ra tay đánh người, tôi mẹ nó còn thật sự nghĩ tới chuyện sinh một thằng khác đấy!” Lần này, người nói chính người đàn ông trung niên ngồi ở nhà trên Hoàng Nguyên Giáp, họ Chu.

Cố Diệp Phi

Tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với hai ông, đứa con gái kia nhà tôi cũng không khiến người ta bớt lo hơn chút nào, cứ thi thoảng lại đòi tiền tôi để đi tiêu cho thằng đàn ông khác, suýt chút nữa làm tôi tức c.h.ế.t rồi.”

Nói tới đây, lão Lý nhìn về phía Hoàng Nguyên Giáp, vẻ mặt ghen tị, nói: “Lão Trương nói đúng là chẳng sai tí nào, vẫn là lão Hoàng ông tốt số nhất, con gái nhà ông từ nhỏ đến lớn vẫn luôn hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, nghỉ làm trở về cũng mở tiệm làm ăn đàng hoàng, nếu đứa con gái kia nhà tôi có thể bằng được một nửa với con gái nhà ông, thì tôi ít nhất cũng có thể sống lâu thêm mấy năm nữa!”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Lão Lý, nóng giận hại đến thân thể, đều nói con cháu tự có phúc của con cháu, ông cũng giống như tôi, cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, gia sản cuối cùng còn không để lại cho nó sao. Tôi cảm thấy ông chỉ cần cầm chặt những bất động sản kia trong tay trước khi suy nghĩ của con gái trưởng thành, còn chỗ tiền thuê kia, nó muốn cầm đi tiêu cho ai cũng không quan trọng.”

Lão Lý thở dài: “Tôi cũng không phải là đau lòng chút tiền này, chỉ là... Ai, tôi bây giờ cũng hối hận tại sao mình không sinh ra được một đứa con trai!”

Hoàng Nguyên Giáp cười: “Lão Lý, ông đừng chấp nhất như thế, các cụ nói tiền tài chỉ là vật ngoài thân, sống không có được, c.h.ế.t không mang theo, miễn là lúc còn sống không thiếu tiền xài là được, cần gì phải xoắn xuýt chuyện sau khi mình c.h.ế.t những thứ này sẽ rơi vào tay ai chứ?”

Lão Lý khen: “Lão Hoàng, vẫn là ông thấu tình đạt lý.”

Lão Trương cũng khen theo: “Lão Hoàng thực sự là thấu triệt mọi chuyện.”

Lão Chu cũng giơ ngón tay cái lên nói: “Cảnh giới tư tưởng của lão Hoàng rõ ràng là cao hơn so với cả ba chúng ta mà!”

Hoàng Nguyên Giáp khẽ mỉm cười, cầm dãy bài đập xuống bàn bốp một tiếng, “Dán, bảy nhỏ đúng!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 342: Tiến Độ Này Có Phải Quá Nhanh Không?



Trên đường cao tốc từ thủ phủ tỉnh Hồ Bắc đến thủ phủ tỉnh Quế Châu, có một chiếc Volvo xc90 màu đen đang lưu thông. Mã Đại Thông ngồi ở ghế phụ, trong lòng thấp thỏm bất an.

Anh ta sắp đi xem mắt, đó là buổi xem mắt có thể thay đổi cả cuộc đời.

Cố Diệp Phi

Nếu buổi xem mắt thành công, đừng nói đến cuộc đời anh ta, ngay cả cuộc đời của ba mẹ và em gái anh ta cũng sẽ thay đổi theo.

Nếu xem mắt thất bại cũng không sao cả. Tuy vì chuyện này mà anh ta từ chức nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được công việc với mức đãi ngộ bình thường như vậy, chẳng qua chỉ lãng phí chút thời gian mà thôi.

Đối với những người thuộc tầng lớp thấp trong xã hội như anh ta, thời gian là thứ không có giá trị nhất.

“Giang đại sư, tôi không có kinh nghiệm xem mắt, không biết khi xem mắt nên chú ý điều gì, có chỗ nào thay đổi không?” Mã Đại Thông hỏi.

Giang Phong giữ vô - lăng, nhìn về phía trước, hắn cười nói: “Anh Mã, anh đừng lo lắng, hãy cứ là chính mình và thể hiện con người thật của mình là được.”

Mã Đại Thông ngạc nhiên nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi?”

Giang Phong gật đầu nói: “Anh Mã, tin tôi đi, tôi dựa theo yêu cầu nửa kia của cô ấy để tìm anh đó.”

Nghe xong, Mã Đại Thông cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Tuy anh ta không hiểu được bản thân có gì hay để khiến bà chủ bất động sản kia để tâm tới, nhưng Giang đại sư chắc chắn có lý do nên mới nói như vậy.



Thứ Tư, ngày 22 tháng 3 năm 2023.

Lư Bình đã đặt một phòng riêng tại một nhà hàng đặc biệt ở tỉnh Quế Châu, cô đặt trước một bàn lớn gồm những món ăn đặc sắc, sau đó hồi hộp chờ đợi Giang đại sư dẫn đối tượng xem mắt đến.

Trước năm ngoái, thật ra Lư Bình không hề muốn tìm bạn đời, nhưng sau khi chị em gái tốt Thái Quyên của cô tìm được đối tượng, chủ đề trò chuyện của họ đã hoàn toàn thay đổi.

Sau đó Tề Mỹ Hoa và Tô Dao cũng lần lượt tìm được nửa kia của mình. Mỗi khi mấy chị em tụ tập với nhau, ba người không biết xấu hổ đó sẽ bắt đầu bàn về mấy kỹ năng giường chiếu nào đó, rồi nói người đàn ông của mình mạnh mẽ như thế nào, bọn họ vui sướng ra sao.

Dù sao, mỗi lần tụ họp Lư Bình đều rất khó chịu.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng được gặp người đàn ông của mình, cuối cùng cô cũng không phải nghe mấy lời ân ái của ba người đó nữa, trong lòng Lư Bình vui không tả xiết.

Bây giờ cô không chút nghi ngờ khả năng mai mối của Giang đại sư. Dù sao ví dụ ba chị em kia rành rành trước mắt rồi, chỉ cần là người mà Giang đại sư giới thiệu, cô có nhắm mắt cũng đồng ý.

Vì vậy, tuy Lư Bình vẫn chưa gặp mặt đối phương, nhưng trong lòng cô đã coi anh ta là chồng tương lai của mình rồi.

Sau khi Lư Bình đợi khoảng hai mươi phút, Giang đại sư cuối cùng cũng dẫn mãnh nam của cô đến.

“Lư tổng, thật xin lỗi, hơi kẹt xe tí, để chị chờ lâu như vậy!”

“Tôi cũng vừa mới tới, Giang đại sư, cậu đi đường vất vả rồi!”

Sau khi chào hỏi nhau xong, Giang Phong giới thiệu mọi người với nhau: “Lư tổng, đây là anh Mã mà tôi đã kể với chị. Anh Mã, đây là chị Lư mà tôi đã kể cho anh.”

“Lư tổng, xin chào!” Mã Đại Thông vội chào hỏi, đồng thời lén nhìn bà chủ bất động sản trước mắt.

Hôm nay Lư Bình ăn mặc rất đẹp, váy phối cùng với áo sơ mi thanh lịch, tôn lên vóc dáng đầy đặn của mình, nét trưởng thành, gợi cảm của cô khiến Mã Đại Thông không thể rời mắt.

“Xin chào, anh Mã!” Lư Bình vừa chào hỏi vừa lén nhìn anh ta.

Khỏi phải nói, càng nhìn càng thích. Mã Đại Thông có mày rậm và mắt to, mũi cao, miệng rộng, khuôn mặt chữ điền, cao một mét tám mươi sáu. Ở phía Bắc có thể xem là một người đàn ông bình thường, nhưng ở Quế Châu - nơi có tỉ lệ chiều cao đứng cuối cả nước thì anh ta đúng kiểu một người đàn ông vạm vỡ, to lớn.

Sau khi hai bên đã ngồi vào chỗ, Lư Bình bèn bảo phục vụ phục vụ lên món.

Vốn dĩ đã chuẩn bị trước nên sau khi Lư Bình gọi món, trong vòng ba phút, phục vụ nhà hàng đã lần lượt bưng các món ăn đặc sắc, thơm ngon lên.

Sau khi các món được bưng lên, Lư Bình hỏi: “Giang đại sư, anh Mã, hai người uống rượu gì?”

Giang Phong cười nói: “Lát nữa tôi phải lái xe nên không uống rượu, anh Mã uống cùng Lư tổng đi.”

Mã Đại Thông gật đầu: “Tôi gọi rượu trắng để uống với Lư tổng vậy.”

Lư Bình vừa dặn phục vụ đi lấy rượu vừa cười hihi nói: “Anh Mã, tửu lượng của tôi không tốt, anh đừng chuốc say tôi đấy.”

Mã Đại Thông cười nói: “Không đâu, chúng ta uống chút cho có vị là được.”

Giang Phong cười rồi nói chêm vào: “Lư tổng, anh Mã, hôm nay hai người cứ uống thoả thích đi, e rằng qua hôm nay phải cai rượu một khoảng thời gian đấy.”

Lư Bình thắc mắc hỏi: “Giang đại sư, tại sao qua hôm nay chúng tôi phải cai rượu một khoảng thời gian?”

Mã Đại Thông cũng thắc mắc nhìn Giang Phong.

Giang Phong cười híp mắt nói: “Vì qua hôm nay, hai người phải chuẩn bị để có em bé rồi.”

Lư Bình cảm thấy rất có lý, cô nhìn Mã Đại Thông một cái rồi gật đầu nói: “Giang đại sư nói đúng, vậy từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu cai rượu.”

Mã Đại Thông nghe mà sững người, đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà đã bắt đầu chuẩn bị có em bé rồi sao?

Tiến độ này có phải quá nhanh không?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 343: Ở Chỗ Chị Có Một Con Đường Thông Đến Tận Trời



Nhưng thật đáng mong đợi.

Giang Phong gần như làm xong việc cần làm, sau đó hắn không nói nữa, để hai người tự mình trò chuyện, còn hắn thì chuyên tâm ăn cơm, lấp đầy cái bụng.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, Giang Phong lau miệng sạch sẽ rồi cười nói: “Lư tổng, anh Mã, hai người thong thả ăn, phòng môi giới hôn nhân của tôi có chuyện cần xử lý, tôi xin phép về trước.”

Lư Bình hỏi: “Giang đại sư ăn no rồi sao?”

“Ăn no rồi.”

Nói đến đây, Giang Phong chớp chớp mắt, đầy ngụ ý nói: “Lư tổng, tôi giao anh Mã cho chị nhé, chị phải chăm sóc tốt anh ấy đấy.”

Lư Bình đỏ mắt đáp: “Giang đại sư yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Mã thật tốt.”

Sau khi hai người làm quen với nhau, cách xưng hô cũng thay đổi, Lư Bình gọi Mã Đại Thông là Tiểu Mã, còn Mã Đại Thông gọi Lư Bình là chị Bình. Chỉ thay đổi cách xưng hô đã kéo gần khoảng cách giữa hai bên lại.

“Ừm, tạm biệt nhé.”

“Tạm biệt.”

Sau khi Giang Phong rời đi, Lư Bình nhìn Mã Đại Thông đang ngại ngùng, đúng là càng nhìn càng thích, cô không nhịn được bèn nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Mã, chị nghe Giang đại sư nói cậu vẫn là trai tân đúng không?”

Mã Đại Thông mặt ửng đỏ: “Tôi chưa từng nói chuyện này với ai, sao Giang đại sư lại biết vậy?”

Lư Bình cười nói: “Kiến thức nhân tướng học của Giang đại sư cao thâm, cậu ấy nhìn một cái là biết cậu có phải trai tân hay không hà.”

Mã Đại Thông nói: “Thật ra tôi từng hẹn hò.”

Lư Bình tò mò hỏi: “Nếu đã hẹn hò, vậy tại sao cậu vẫn là trai tân thế?”

Mã Đại Thông ngại ngùng nói: “Tôi cũng không muốn làm trai tân, người khác mà biết thì mất mặt lắm. Thật ra lúc đó tôi cũng từng định cùng bạn gái cũ ân ái mấy lần, muốn thoát kiếp trai tân, tiếc là đến cuối cùng vẫn không được.”

Lư Bình hào hứng hỏi: “Tiểu Mã, tại sao định ân ái mấy lần mà vẫn không thoát kiếp trai tân thế? Theo lý thì bạn gái cũng cùng cậu đi hẹn phòng, không lý nào lại từ chối.”

Mã Đại Thông gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Vấn đề không phải ở cô ấy mà là ở tôi.”

Lư Bình tò mò hỏi: “Vấn đề gì? Nói với chị đi!”

Mã Đại Thông ngại đến mức không nói nên lời, một hồi lâu mới rặn được một câu: “Quá to nên nhét không vào.”

Lư Bình nghe xong, cơ thể cô như thể bị điện giật, toàn thân tê tê.

Cô hiểu ngay lời Mã Đại Thông nói.

Dù sao lúc họ nhờ Giang đại sư tìm đối tượng cho mình đã đưa ra những điều kiện cao. Nếu không phù hợp với điều kiện, Giang đại sư sẽ không giới thiệu cho họ.

“Tiểu Mã, nếu xe của cậu quá lớn, không đi lọt con đường nhỏ hẹp đó, vậy chị đây có một con đường thông lên tận trời, cậu có muốn đến lái thử không? Chị bảo đảm xe cậu đi lọt, hơn nữa còn có chỗ dừng chân cho cậu mua đồ nghỉ ngơi đấy.”

Tuy Mã Đại Thông là trai tân, nhưng bây giờ là thời đại bùng nổ thông tin, chỉ cần tiếp xúc với internet đều có thể học được vô số kiến thức khác nhau, nên đương nhiên anh ta nghe hiểu hết những lời Lư Bình nói.

Khoảnh khắc này, tuy anh ta không biểu hiện gì nhưng thằng nhỏ của anh ta đã gấp đến mức sắp “đứng dậy” luôn rồi.

Nghĩ rằng thằng em đã theo mình hai mươi lăm năm, nhưng lại chưa từng được “ăn thịt”, quả thật rất đáng thương. Mã Đại Thông bèn chiều theo ý của thằng em, anh ta đáp: “Nếu chị đã bằng lòng thông đường giúp tôi, vậy tôi đương nhiên sẽ vui vẻ đi con đường thông đến tận trời này rồi.”

Tay của Lư Bình bất giác đặt lên chân anh ta, mắt long lanh nhìn anh ta: “Tiểu Mã, sản phẩm em tích trữ suốt hai mươi lăm năm, có lẽ sớm đã đầy kho rồi ha, hay là bây giờ chúng ta lên xe đi thôi?”

Trong hoàn cảnh này, Mã Đại Thông nào còn sức từ chối nữa, anh ta gật đầu đồng ý ngay: “Tôi nghe theo chị vậy.”

Chuyện này thật đúng với câu “Nam theo đuổi nữ cách tận một ngọn núi, nữ theo đuổi theo chỉ cách một tầng lụa”. Chỉ cần người con gái bằng lòng chủ động, vậy tiến triển nhanh cũng là chuyện bình thường.



Buổi chiều.

Văn phòng môi giới hôn nhân.

Giang Phong đang gọi video với ba mẹ, bàn bạc chuyện về nhà viếng mộ.

Theo phong tục của trấn Thanh Hà, thông thường tiết thanh minh sẽ bắt đầu vào ngày thứ bảy của tuần đầu tiên hoặc tuần thứ hai sau tiết xuân.

“Tiểu Phong, con định thứ bảy chủ nhật tuần này về “xúc núi” (cách gọi tạo mộ của trấn Thanh Hà) hay tuần sau về? Giang phụ hỏi.

Giang Phong nói: “Để anh hai hỏi ý chị dâu đã, xem chị dâu khi nào rảnh rỗi quyết định thời gian. Dù sao con lúc nào cũng được hết.”

Giang mẫu nói: “Vậy Tiểu Phong nói một tiếng với anh hai nhé, sau đó bảo nó hỏi chị dâu của con rồi xếp ngày để ba mẹ có thể chuẩn bị trước.”

Giang Phong nói: “Dạ, lát nữa con sẽ hỏi anh hai, ba mẹ gọi điện cho chú thím chưa?”

Giang phụ lắc đầu: “Chưa gọi, mấy đứa xếp ngày trước đi, sau đó báo lại cho chú của con.”

“Dạ, vậy con cúp máy trước đây, lát nữa hẹn xong thời gian con lại báo với ba mẹ.”

Sau khi cúp máy, Giang Phong gọi điện cho anh hai…
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 344: Xúc Núi



Thứ bảy, ngày 25 tháng 3 năm 2023.

Tám giờ sáng, Giang Phong đợi mọi người ăn sáng xong, hắn xách theo các dụng cụ cùng các đồ cúng như xẻng, dao, cuốc, máy cắt cỏ, gà vịt cá thịt, cơm nắm, trái cây, giấy tiền vàng mã, rượu trà, …, sau đó lái xe lên đường.

Huyện Bách Lương nhiều núi, người c.h.ế.t ở đây đều chôn ở dưới đất, hơn nữa còn là chôn trên núi, nên mới có mấy cái tên như “xúc núi”, “tế núi”.

Tế núi chia làm hai kiểu: một là cúng tổ tiên từ ba mẹ ngược dòng về tổ tông ba đời trước, gọi là “gia sơn”; hai là cúng tổ tiên gia tộc, gọi là “đại chúng sơn”

Bây giờ Giang Phong và mọi người đương nhiên đi cúng “gia sơn” rồi.

Trước đây chưa có ô tô, mọi người thường xách theo dụng cụ cùng đồ cúng rồi lội bộ đi “xúc núi”. Bây giờ có ô tô thì thuận tiện hơn nhiều, tuy ô tô không thể lái lên núi nhưng ít nhất nó có thể đến chân núi, chúng ta cũng không quá vất vả để đi tiếp quãng đường còn lại.

Mười mấy phút sau, Giang Phong và mọi người cũng lái xe đến chân núi nghĩa trang đầu tiên.

Sau khi đỗ xe, mọi người bắt đầu phân chia công việc. Giang phụ vác máy cắt cỏ, chú thì xách gà vịt cá thịt cùng mấy đồ cúng khác, mấy người còn lại thì xách những dụng cụ còn lại.

Giang Phong cầm theo một cái rựa.

Ở huyện Bách Lương, hầu như mỗi ngọn núi đều có một con đường nhỏ lên núi, vừa bắt đầu mọi người đã đi con đường núi này rồi.

Nhưng lúc đến giữa lưng chừng núi, Giang Phụ - người đi phía trước bỗng dừng lại, ông ấy nói: “Con đường năm ngoái lại bị cỏ dại che khuất rồi, muốn đi qua thì phải phát quang cỏ thôi.”

Giang mẫu nói: “Hơn mười năm trở lại đây, hầu như mọi người trong thôn đều dùng bếp ga nên không có ai lên núi đốn củi, cho nên có dại mọc um tùm. Nếu mười năm nữa trôi qua, chắc cả núi sẽ biến thành “rừng rậm nguyên thuỷ” mất.”

Giang Phong cầm rựa phát cỏ trước.

Ở trấn Thanh Hà, khi “xúc núi” cần phải dọn sạch cỏ dại xung quanh ngôi mộ. Đây không phải là một việc nhẹ nhàng, đặc biệt là trong mười năm gần đây, cỏ dại quanh mộ mọc um tùm, hằng năm việc dọn dẹp sạch sẽ đều tốn rất nhiều công sức và thời gian.

Trước kia, lúc Giang Phong “xúc núi” cũng không tích cực như vậy, suy nghĩ của hắn giống với mấy thanh niên cùng thời, hắn cảm thấy cùng bái tổ tiên chỉ là một cách để tưởng nhớ đến họ, không cần làm đến mức bản thân thấm mệt, có lòng là được rồi.

Nhưng từ sau khi Giang Phong có được năng lực thần kỳ này, suy nghĩ của hắn cũng đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn là một người kiên trì theo chủ nghĩa vô thần nữa, nếu như trên đời thật sự không có quỷ thần, vậy làm sao giải thích thứ năng lực thần kỳ trên người hắn đây?

Nên dịp “xúc núi” năm nay, hắn cố ý chọn cái rựa để có thể góp nhiều công sức hơn, không giống như năm trước, làm như không làm.

Bên phải một nhát, bên trái một nhát, Giang Phong đi trước mở đường.

Giang Phi đi phía sau hét gọi: “Tiểu Phong, mệt thì bảo anh thay nhé.”

Giang Phong cũng không quay đầu lại, hắn nói: “Biết rồi, mới làm mà mệt gì.”

Giang Phi “ừm” một tiếng, sau đó giới thiệu cho vợ anh ta: “Người được chôn cất ở đây là ông cố tổ.”

Chị dâu Trương Dung Doanh xách đồ theo sau, cô hỏi: “Nhà chúng ta tổng cộng có bao nhiêu mộ thế?”

Giang Phi đáp: “Tổng cộng có mười bốn ngôi mộ.”

“Ồ!” Trương Dung Doanh nói, sau đó nhìn quang cảnh xung quanh, nghĩ cách ghi nhớ ngôi mộ này.

Giang Phong đi phía trước phát cỏ tầm bảy tám phút, cuối cùng cũng phát quang một con đường, sau đó mọi người men theo con đường đi đến ngôi mộ phía trước.

Các ngôi mộ ở trấn Thanh Hà đều có một đặc điểm, đó là không có bia mộ, chỉ có một ụ đất nhỏ, hơn nữa trên một ngọn núi thường có nhiều hơn một ngôi mộ, hai ngôi mộ thường chỉ cách nhau vài mét.

Thành thật mà nói, nhiều lần Giang Phong không thể phân biệt được ngôi mộ nào là của tổ tiên mình và ngôi mộ nào là của tổ tiên người khác.

Tuy ở trấn Thanh Hà rất ít thấy chuyện đi nhầm mộ nhưng đôi khi nó vẫn xảy ra. Dù sao một năm chỉ đến một lần, thậm chí có người vài năm mới đến một lần, mấy ngôi mộ lại na ná nhau, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Tảo mộ, những nơi khác nhau có phong tục khác nhau.

Có những nơi việc tảo mộ rất đơn giản, đem một ít hoa quả, vàng bạc, nhang đèn, ngọn nến v.v... là có thể ung dung làm xong, nhiều nơi không có núi non gì cả, mồ mả đều ở trong ruộng nên không cần để dọn cỏ làm gì.

Nhưng mà huyện Bách Lương thì khác, mộ đều nằm ở trên núi, chín mươi phần trăm ngôi mộ là mộ đất, mỗi năm tổ chức tế lễ một lần, mộ cao ba thước, đó không phải chuyện đùa.

Dọn sạch cỏ dại xung quanh các ngôi mộ thực sự rất vất vả, đặc biệt là những ngôi mộ có cỏ dại um tùm, người đã quen với công việc đồng áng cũng phải mất đến một hai tiếng đồng hồ mới có thể dọn sạch được.

Nếu nhiều người cùng làm, thời gian này quả thực có thể rút ngắn, nhưng thông thường phải mất từ nửa tiếng đến một tiếng để dọn dẹp mộ phần, cộng với thời gian cúng bái.

Cố Diệp Phi

Mà mỗi gia đình trên cơ bản có hơn mười đến hai mươi phần mộ người nhà, nhất định không phải một ngày là xong, giống như nhà Giang Phong mỗi năm đều bỏ ra hơn hai ngày để xúc núi.

Trước kia Giang Phong xúc núi cũng không toàn tâm toàn ý, không phải anh ta không kính trọng tổ tiên, mà là anh ta cảm thấy không cần thiết làm cho mình mệt mỏi như vậy, chỉ cần có lòng thành là được rồi.

Nhưng năm nay, Giang Phong cứ như biến thành một người khác, hắn làm việc rất chăm chỉ, hắn dùng d.a.o rựa mở đường cho đến khi tay phồng rộp lên, dọn dẹp cỏ dại, đắp đất mới cho phần mộ, treo giấy, cắm hương, v.v..

Sau hai ngày lăn lộn, Giang Phong mệt lử, điều này khiến Giang phụ và Giang mẫu đều thấy thương, không hiểu vì sao đứa con trai út trước đây không màng đến việc xúc núi bỗng trở nên chăm chỉ và tích cực như vậy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 345: Bà Xã, Em Thật Thông Minh



Sau khi trở lại tỉnh lỵ, Giang Phong gọi điện cho Bạch Tử An.

Sau khi điện thoại được kết nối, hai người chào nhau, Giang Phong liền hỏi: “Giáo sư Bạch, hai ngày nay tôi đã về quê hương để bái sơn, cảm thấy rằng sức mạnh của mình không đủ, tôi muốn tìm một nơi để tập luyện, anh có chỗ nào tốt để giới thiệu giúp tôi không?”

Bạch Tử An cười nói: "Giang đại sư, chuyện này thật sự là trùng hợp, tôi cũng đang tập luyện đây, tôi sẽ sắp xếp cho anh, tám giờ tối anh đến câu lạc bộ thể hình xx, chúng ta cùng nhau luyện tập."

Giang Phong cười nói: "Giáo sư Bạch, xem ra anh thật sự bị huấn luyện viên Kiều k*ch th*ch không ít ha!"

Bạch Tử An cười hắc hắc nói: "Tôi đành chịu, với thể lực phi thường của cô ấy, nếu không mau chóng rèn luyện, thì đến lúc chúng tôi bên nhau thật sự là gánh không nổi cô ấy!

"Ha ha, giáo sư Bạch, đừng trách tôi nói khích anh, nhưng cho dù anh có khổ luyện như thế nào, về thể lực cũng chưa chắc có thể so với huấn luyện viên Kiều."

“Tôi biết điều này chứ, không mong có thể đuổi kịp cô ấy về thể lực, nhưng cũng không thể quá yếu đuối, nếu không chỉ cần nằm bẹp xuống thì không có cơ hội trở mình để giành thế chủ động!”

“Nói cũng có lý, vậy thì hãy luyện tập chăm chỉ đi, hẹn gặp lại anh vào tối nay."

"Ừm, tối nay gặp."

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong không khỏi bật cười thành tiếng.

...

Một khu dân cư ở Tây Hương Đường

Hồ Văn Hoa đang thảo luận về cốt truyện với vợ Ngô Vũ Đình, mặc dù vợ anh ta là một viết lách không bằng anh ta, nhưng cô ấy không vô dụng, anh ấy không thể bắt kịp cô ấy khi miêu tả tâm lý phụ nữ.

Sau khi phát hiện ra ưu điểm này của vợ, Hồ Văn Hoa thường cùng cô ấy thảo luận về những tình tiết trong tiểu thuyết, điều này khiến anh ấy viết về phụ nữ ngày càng giỏi hơn, kết quả tiểu thuyết ngày càng tốt hơn, lượng đặt mua trung bình hiện tại đã đạt 15.000, phí bản thảo hàng tháng đã vượt qua mốc 100.000, nó thực sự là một công việc khó khăn.

Cố Diệp Phi

Hiện tại, khu chung cư nơi hai vợ chồng sống đã được Hồ Văn Hoa mua với một khoản tiền đặt cọc vào năm ngoái.

"Vợ à, nam chính bây giờ tiền nhiều vô kể, nữ chính mới xuất hiện này mà anh ta cũng không có ý theo đuổi, anh ta chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất có thể tiêu hết tiền, cho đến khi cô bằng lòng sinh con cho anh ta, trong quá trình này, em hãy nghĩ đến thay đổi tâm lý của nhân vật nữ chính mới, nhất định nó phải hợp tình hợp lý.” Hồ Văn Hoa nói.

Ngô Vũ Đình hỏi: "Chồng à, là lần đầu gặp mặt mà đã tiêu tiền sao?"

Hồ Văn Hoa gật đầu nói: “Ừm, nam chính lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh ấy biết dây chuyền vốn của công ty trong gia đình nữ chính mới bị phá vỡ, nên cô ấy cần gấp một khoản tiền để vượt qua nguy cơ trước mắt, cho nên nam chính nhân lúc nguy nan tiêu tiền để nuôi nữ chính mới."

Ngô Vũ Đình đột nhiên nói: "Chồng à, em hiểu rồi, chính là miêu tả quá trình biến hóa tâm lý của nữ chính mới ban đầu không muốn bị gò bó nhưng cuối cùng lại phải khuất phục trước công ty gia đình đúng không? "

Hồ Văn Hoa cười và khen ngợi: "Bà xã, em thật thông minh, điều anh muốn chính là sự thay đổi tâm lý này."

Ngô Vũ Đình hăng hái nói: "Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho em."

Hồ Văn Hoa cười nói: "Vậy em suy nghĩ kỹ đi, anh đi đánh máy."

Ngô Vũ Đình huơ tay lên, "Đi đi!"

Hồ Văn Hoa bước vào phòng làm việc, mở máy tính chuẩn bị làm việc, nhưng QQ mà anh đăng nhập quanh năm đột nhiên vang lên tiếng bíp, anh bấm vào thì là một người bạn cũng là tác giả đang nhắn tin riêng cùng anh.

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Văn Hoa Cự, anh có ở đó không?"

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn này là tác giả lớn của trang web Khởi Điểm, người đã ra mắt cùng lúc với Hồ Văn Hoa, khi đó cả hai đều là tân binh, họ động viên lẫn nhau, dựa vào nhau để tồn tại và vượt qua giai đoạn mới một cách khó khăn.

Sau đó, Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn viết càng ngày càng hay, trong ba bốn năm đã trở thành một tác giả lớn, còn Hồ Văn Hoa hết cuốn này đến cuốn khác, mặc dù có tiến bộ, nhưng loại tốt nhất vẫn là hàng chất lượng cao, cho đến hiện tại tiểu thuyết này mới bùng nổ và trở thành tác giả của vạn cuốn tiểu thuyết.

Hai người là bạn cùng chung hoạn nạn, quan hệ đương nhiên không thể so sánh với các tác giả bình thường.

Thực Uẩn Văn Hoa: "Vâng, tôi đang chuẩn bị làm việc!"

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: “Vậy chờ anh làm xong việc rồi trò chuyện tiếp.”

Thực Uẩn Văn Hoa: "Tôi vẫn còn một vài chương để lưu, viết sau cũng được. Có gì muốn nói cứ nói đi."

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Trước khi nói chuyện, tôi muốn hỏi anh một câu, cuộc sống sau khi kết hôn của anh thế nào?"

Thực Uẩn Văn Hoa: "Tôi đang có một khoảng thời gian vui vẻ, tôi thực sự đã tìm được đúng người."

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Xem ra vị độc giả đó của anh làm người mai mối thật sự mát tay đó!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 346: Bạn Cùng Chung Hoạn Nạn



Thực Uẩn Văn Hoa: " Thật đáng kinh ngạc, lúc đó Giang đại sư để lại lời nhắn trong tiểu thuyết của tôi, tôi đã do dự không biết có nên tin hay không! May mắn thay, cuối cùng tôi đã chọn tin vào điều đó, nếu không thì bây giờ tôi vẫn là một người cô đơn, làm sao tôi có thể sống hạnh phúc được như bây giờ chứ!”

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Vận khí của anh quả nhiên rất tốt, không giống như tôi..."

Thực Uẩn Văn Hoa: " Chuyện gì vậy? Anh với chị dâu cãi nhau à?"

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Tôi đã ly hôn với cô ấy vào năm ngoái rồi!"

Thực Uẩn Văn Hoa: "Hiss... anh đã ly hôn vào năm ngoái rồi sao? Mẹ kiếp, tại sao lâu nay không nghe anh đề cập đến điều này?"

Cố Diệp Phi

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Không phải chuyện tốt, không có gì đáng nhắc tới."

Thực Uẩn Văn Hoa: "Thế nên anh muốn liên hệ với Giang đại sư nhờ cậu ấy mai mối cho anh à?”

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: "Ừm, tôi cũng định như thế, mong là anh có thể giới thiệu đến anh ta giúp tôi.”

Thực Uẩn Văn Hoa: "Không thành vấn đề, anh cứ chuẩn bị lý lịch cá nhân của anh trước, tôi đây sẽ gọi điện thoại cho Giang đại sư ngay đây.”

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: “Thế thì phiền anh rồi!”

Thực Uẩn Văn Hoa: "Sao lại khách sáo với tôi làm gì, lát nói chuyện sau!”

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn: “Ừm.”

Hồ Văn Hoa lấy điện thoại di động ra và gọi trực tiếp cho Giang đại sư.

Điện thoại được kết nối, hai bên chào hỏi nhau, Hồ Văn Hoa nói: "Giang đại sư, chuyện là như thế này, người bạn tác giả của tôi vừa ly hôn năm ngoái, bây giờ anh ấy muốn tìm một người bạn đời khác, hy vọng cậu có thể giúp tôi với tư cách là một người mai mối, không biết có được không?”

Giang Phong cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, bảo anh ấy liên lạc với tôi đi!"

"Được, vậy tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho anh."

Sau đó, hai người nói thêm vài câu khách sáo rồi cúp điện thoại.

Văn phòng môi giới hôn nhân.

Sau khi Giang Phong cúp điện thoại của Hồ Văn Hoa, chỉ trong vòng vài phút đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Cuộc gọi vừa kết nối, đầu dây bên kia đã chào hỏi: "Xin chào, Giang đại sư, tôi là bạn tác giả của Thực Uẩn Văn Hoa, tên tác giả của tôi tên là Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn.”

Giang Phong chào hỏi nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra lại là Phù Dung đại thần, tôi đã đọc cuốn 《 Không gian quảng cáo lại cho thuê ^ _ ^ 》 do anh viết, viết rất là hay, trí tưởng tượng rất phong phú, là một cuốn sách hay hiếm có.”

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn kinh ngạc nói: "Thì ra là Giang đại sư cũng đọc sách của tôi, thật là vinh hạnh quá!"

Tiếp theo, cả hai chào hỏi nhau một cách lịch sự.

Trực tiếp trò chuyện được kha khá thì Giang Phong mới nói vào đề tài chính: “Phù dung đại sư, nghe Văn Hoa đại sư nói năm ngoái anh đã ly hôn, muốn tôi giúp anh tìm bạn đời khác đúng không?"

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn trả lời: “Đúng vậy.”

Giang Phong nói tiếp: "Vậy anh giới thiệu một chút về bản thân mình đi!"

Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn nói: “Tôi tên thật gọi Vũ Văn Bân, người tỉnh Sơn Đông, năm nay tôi 33 tuổi, cao 1,83 mét và nặng 91.5 kg, tôi tốt nghiệp Đại học xx, có một đứa con gái tầm 3 tuổi, thu nhập hàng năm hiện tại của tôi là khoảng hai triệu nhân dân tệ."

Giang Phong nói: "Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại ly hôn với vợ cũ được không?"

Vũ Văn Bân thở dài nói: "Tôi tự tổng kết lại, có lẽ là vì ba lý do:

Đầu tiên là không có cơ sở tình cảm, tôi gặp cô ấy qua sự giới thiệu của một người nào đó, lúc đó tôi cũng không còn quá trẻ, thấy cô ấy xinh xắn, quen nhau được khoảng 1 tháng thấy cũng hợp nên tôi chọn kết hôn với cô ấy.

Thứ hai là không có tiếng nói chung, cô ấy không quan tâm đến những gì tôi thích, và tôi không quan tâm đến những gì cô ấy thích, bình thường hai người ở cùng nhau căn bản là không nói được mấy lời.

Thứ ba là tính cách không hợp nhau, thường hay vì một chuyện vặt vãnh mà nảy sinh mâu thuẫn, tranh chấp, hơn nữa quan niệm về việc tiêu xài cũng khác nhau.

Tóm lại, lựa chọn cưới cô ấy của tôi bản thân nó đã là một sai lầm."

Giang Phong hỏi: "Vậy anh đối với nửa kia có yêu cầu gì không?”

Vũ Văn Bân nói: “Cái này, đàn ông mà, ai cũng thích những người đẹp trẻ trung, xinh đẹp và ưa nhìn, tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa tốt nhất là có tiếng nói chung và có tam quan tương đồng."

"Được, trong lòng tôi gần như có số rồi, anh tiếp tục kể tôi nghe về cuộc sống của anh đi.”

"Cuộc sống của tôi rất đơn điệu..."

Cuộc điện thoại của hai người kéo dài hơn bốn mươi phút.

Sau khi cúp điện thoại, Vũ Văn Bân kết bạn với WeChat của Giang Phong, sau đó gửi những bức ảnh sinh hoạt mới nhất của anh ấy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 347: Bạn Cùng Chung Hoạn Nạn (2)



Giang Phong trả lời với biểu cảm ok, rồi tìm đối tượng tác hợp cho Vũ Văn Bân.

Ngay lập tức, một làn sóng vô hình quét ra, trong nháy mắt bao phủ hơn 20 triệu dân số, từng ảnh đại diện của những người phụ nữ lướt qua, cuối cùng khóa chặt ảnh đại diện của một người trong số họ:

[Họ tên] Cố Niếp Niếp

[Tuổi] 22 tuổi

[Chiều cao] 166 cm

[Cân nặng] 47kg

[Bối cảnh gia thế]......

[Tính cách sở thích]......

[Kinh nghiệm tình trường]......

[Giá trị kết hôn hiện tại] 78 (quan hệ vợ chồng 78 + môn đăng hộ đối 78 + quan hệ gia đình 78)

[Giá trị kết hôn cực cao] 86 (quan hệ vợ chồng 88 + môn đăng hộ đối 84 + quan hệ gia đình 86)

Sau khi đọc hồ sơ của Cố Niếp Niếp này, Giang Phong không khỏi cảm thán, hai người này duyên phận thật đúng là sâu đậm, Cố Niếp Niếp này lại là fan hâm mộ của Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn, thật sự là một sự trùng hợp không thể nào trùng hợp hơn!



5 giờ chiều.

Cố Niếp Niếp thu dọn tài liệu và tan ca đúng giờ.

Cố Niếp Niếp là sinh viên năm cuối hiện đang thực tập tại công ty xx, không giống như những thực tập sinh y khoa ngày nào cũng mệt mỏi rã rời, cô học chuyên ngành kế toán, tương đối thong thả, có thể đi làm và tan ca đúng giờ.

Sau khi đi xuống cầu thang, Cố Niếp Niếp sẽ chuẩn bị quay lại trường học.

Dù đã ra ngoài thực tập mấy tháng nhưng cô vẫn chọn ở lại trường vì ăn ở trong trường rẻ hơn bên ngoài rất nhiều, gia cảnh của cô ấy cũng không khá giả nên phải tằn tiện từng xu.

Ngay khi cô chuẩn bị quét một chiếc xe điện dùng chung để trở lại trường học, một giọng nói vang lên sau lưng cô: "Xin chào, cô có phải là bạn học Cố Niếp Niếp không?”

Cố Niếp Niếp nghe vậy nhìn lại, thấy một thanh niên tuấn tú đang đặt câu hỏi, cô không khỏi gật đầu nói: “Tôi là Cố Niếp Niếp, xin hỏi anh là ai, tôi có thể giúp gì cho anh? "

Thanh niên soái ca mỉm cười nói: “Tôi tên là Giang Phong, là một người mai mối chuyên nghiệp không mời mà tới, muốn giới thiệu cho cô một đối tượng, không biết bạn học Cố đây có thể nể mặt tôi mà cùng ăn một bữa cơm được không?”

Cố Niếp Niếp nghe vậy trong lòng hơi động, hỏi: “Chẳng lẽ anh là vị Giang đại sư làm mai mối cho đại minh tinh Tiêu Mẫn đó sao?"

Giang Phong cười nói: "Chính xác là tôi, không ngờ tới bạn học Cố cô cũng để ý tới chuyện này."

Cố Niếp Niếp có chút kích động nói: "Dù sao thì Tiêu Mẫn cũng là một ngôi sao nổi tiếng ở thủ phủ tỉnh của chúng tôi, rất nhiều bạn học của tôi là người hâm mộ của cô ấy, tất nhiên tôi biết về sự kiện hôn lễ trọng đại như vậy của cô ấy, nên cũng có để ý một chút.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong nói rõ ràng: "Hóa ra là vậy, phía trước có một nhà hàng Hồ Nam, chúng ta đến đó vừa ăn cơm vừa nói chuyện được không?"

Cố Niếp Niếp mỉm cười và nói: “Giang đại sư, bây giờ anh cũng là một nhân vật nổi tiếng trên Internet, được ăn tối với anh thì tôi cũng rất vinh dự."

“Bạn học Cố quá khen rồi, mời lên xe."

“Được rồi cảm ơn! "



Năm phút sau.

Trong một gian nhỏ của một nhà hàng Hồ Nam, Giang Phong cùng Cố Niếp Niếp đang ngồi đối diện nhau.

“Bạn học Cố, cô muốn ăn gì?” Giang Phong đưa thực đơn cho cô ấy và nói.

Cố Niếp Niếp xua tay và nói: "Giang đại sư, anh cứ quyết định là được, tôi không kén chọn, sao cũng được cả.”

Giang Phong đã xem qua thông tin về cô ấy, vì vậy hắn đương nhiên biết những món ăn cô ấy thích, hắn không lãng phí thời gian ở đây, trực tiếp gọi món đầu cá với ớt băm nhỏ, thịt kho của người Mao, món ăn của bà ngoại Tương Tây và những món ăn khác mà cả hai đều thích.

Sau khi người phục vụ rời khỏi gian phòng, Giang Phong lấy hai bộ dụng cụ ăn ra, vừa vẩy nước trà lên bộ dụng cụ ăn, vừa hỏi: “Bạn học Cố, hiện tại cô đang là thực tập sinh của công ty xx sao?"

Cố Niếp Niếp gật đầu và nói: "Vâng, tôi đã thực tập được vài tháng rồi!"

Giang Phong nói: "Nghe nói cô học chuyên ngành kế toán, thực tập nghề nghiệp này hẳn là tương đối thoải mái nhỉ!"

"Cũng khá thoải mái, các tiền bối trong công ty cũng giúp đỡ tôi rất nhiều."

Nói đến đây, Cố Niếp Niếp mất bình tĩnh mà chủ động hỏi: “Giang đại sư, lúc nãy anh nói muốn giới thiệu một đối tượng cho tôi sao?"

Giang Phong rửa sạch xong bộ dụng cụ ăn, lại rót cho cô một tách trà rồi mới nói: “Đúng vậy, trước khi giới thiệu anh ấy, tôi muốn hỏi trước là bạn học Cố có biết gì về văn học mạng không?"

Nghe thấy câu hỏi của Giang Phong, Cố Niếp Niếp không khỏi bật cười nói: “Giang đại sư, người trẻ tuổi ở thời đại này có mấy ai mà không biết văn học mạng chứ, từ khi tôi học cấp hai đã bắt đầu đọc tiểu thuyết trực tuyến, cũng đã đọc được gần 10 năm rồi.”

Giang Phong cười hỏi: "Vậy cô thích đọc loại tiểu thuyết nào? Có thích tác giả nào không?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 348: Không Ngờ Tôi Lại Có Fan Nữ Xinh Như Vậy



Nói đến văn học mạng, cũng coi như là nói đúng chủ đề của Cố Niếp Niếp rồi, cô hào hứng nói: “Tôi đọc tiểu thuyết không kén chọn thể loại, miễn là viết hay thì thể loại nào tôi cũng đọc được. Còn về tác giả yêu thích thì đương nhiên là có, Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần chính là một trong những vị tác giả mà tôi yêu thích nhất, tiểu thuyết giả tưởng anh ấy viết hợp khẩu vị của tôi nhất, tôi theo dõi anh ấy mỗi ngày, hơn nữa tôi đã theo dõi bốn cuốn sách của anh ấy."

Giang Phong cười nói: “Bạn học Cố, cô thích Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần như vậy, thế cô có từng thấy ảnh của anh ấy chưa? Có phương thức liên lạc của anh ấy không? Từng trò chuyện với anh ấy chưa?”

Cố Niếp Niếp cười dè dặt nói: "Tôi đã xem ảnh phong thần của anh ấy, đã kết bạn QQ với anh ấy và cùng anh ấy trò chuyện trên QQ, nhưng tôi ngại sẽ làm phiền nên không dám trò chuyện nhiều.”

Giang Phong lấy điện thoại di động ra, nói: "Tôi có ảnh chụp sinh hoạt của anh ta ở đây, cô có muốn xem không?"

Cố Niếp Niếp thốt lên: "Tất nhiên là tôi muốn xem rồi!"

Nói đến đây, cô đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Phong, “Giang đại sư, anh nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, chẳng lẽ chính là Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần sao?”

Giang Phong cười nói: "Đúng vậy, người mà tôi muốn giới thiệu cho cô chính là Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần, không ngờ tới cô lại là fan của anh ta, không thể không nói, hai người các người thật đúng là có duyên phận!"

"Cái này……"

Cố Niếp Niếp trợn to mắt khi nghe những lời đó, và cô ấy không nói nên lời trong một lúc.

Giang Phong mở ra những bức ảnh sinh hoạt mà Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn gửi đến, đưa chúng cho cô ấy và nói: “Này, đây là những bức ảnh đời thường của anh ấy, hình tượng có thể khác với những gì cô tưởng tượng, cô xem trước đi.”

Cố Niếp Niếp cầm lấy điện thoại và xem những bức ảnh trên màn hình.

Sau đó, cô hiểu tại sao Giang đại sư lại nói như vậy, người đàn ông trong bức ảnh quả thực khác với những bức ảnh chụp phong thần mà cô đã xem, không chỉ có vẻ ngoài thô kệch mà còn béo hơn.

Tất nhiên, hình dáng của cả người cũng không có gì thay đổi.

Cố Diệp Phi

Cố Niếp Niếp nhìn chằm chằm vào màn hình khoảng hai mươi giây, sau đó đưa điện thoại lại cho Giang Phong và nói: “Giang đại sư, nếu tôi nhớ không nhầm, Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần đã kết hôn vài năm trước và còn sinh một cô con gái nữa mà!"

Giang Phong gật đầu nói: "Cô quả thật nhớ không lầm, nhưng năm ngoái anh ta đã ly hôn rồi!"

“Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần đã ly hôn năm ngoái sao?”

Cố Niếp Niếp kinh ngạc, sau đó trầm ngâm gật đầu nói: "Khó trách năm ngoái có mấy tháng Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn đại thần đều âm thầm cập nhật, chưa từng đăng một chương cầu phiếu, cũng rất ít xuất hiện trong nhóm, hơn nữa còn có một câu ở kết thúc chương cũng không để, lúc đó mọi người đều nghĩ rằng là do tranh đua bị đả kích chứ!

Bây giờ cuối cùng cũng phá được án rồi!”

Lúc này, người phục vụ bắt đầu lần lượt bưng ra các món ăn, hai người tạm dừng chủ đề này.

Sau khi người phục vụ dọn xong các món ăn và rời khỏi gian phòng, Giang Phong mời cô: “Nào, bạn học Cố, chúng ta cùng nhau thử những món ăn Hồ Nam cổ điển này xem mùi vị thế nào nhé?"

Vừa nói, hắn vừa nếm thử đầu cá với hạt tiêu xắt nhỏ trước, thấy thịt đầu cá mềm, béo mà không ngấy, mềm và dẻo, tươi và cay, đúng là một món ăn cổ điển của ẩm thực Hồ Nam, và hương vị thực sự rất độc đáo.

Cố Niếp Niếp cũng không khách khí, cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Đợi đến khi nếm đủ 5 món xong, Giang Phong mới dừng đũa, nhìn cô và hỏi: "Thế nào, bạn học Cố, cô có muốn kết hôn với người viết tiểu thuyết mà cô yêu thích không?”

Cố Niếp Niếp ngượng ngùng nói: “Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói về chuyện kết hôn, Giang đại sư hãy giới thiệu sơ qua về anh ấy đi, mặc dù tôi là fan hâm mộ của anh ấy, nhưng tôi không biết rõ anh ấy ở thực tại thế nào.”

Giang Phong gật đầu và nói: "Tên thật của anh ấy là Vũ Văn Bân, năm nay 33 tuổi, chiều cao 1 mét 83, nặng 91.5 kg, anh ấy tốt nghiệp Đại học xx, có một cô con gái, hiện tại thu nhập hàng năm của anh ấy là khoảng hai triệu nhân dân tệ.

Tính cách của anh ấy phải giống nhân vật chính trong cuốn sách của anh ấy từ 70% đến 80%, ngoài việc viết lách, anh ta còn thích cắm trại, câu cá, ẩm thực, âm nhạc, v.v.”

Cố Niếp Niếp lắng nghe cẩn thận và âm thầm cho điểm đối phương, đầu tiên là tuổi tác là 90 điểm, cô ấy thích đàn ông trưởng thành, 33 tuổi nằm trong độ tuổi mà cô ấy ngưỡng mộ nên cô ấy cho điểm khá là cao.

Với chiều cao 98 điểm, 1m83 là chiều cao lý tưởng nhất của cô nàng nên nhất định phải chấm điểm cao.

Cân nặng là 60 điểm, thành thật mà nói, cân nặng 91.5 kg thực sự vượt quá tiêu chuẩn một chút, thử tưởng tượng bị cân nặng này đè lên khi cả hai đang ân ái, có lẽ sẽ khiến cô khó thở.

Học lực 90 điểm, không cần phải giải thích điều này.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 349: Không Ngờ Tôi Lại Có Fan Nữ Xinh Như Vậy (2)



Ly hôn và có 1 đứa con gái, 50 điểm, dù sao cũng không ai muốn làm mẹ kế.

Thu nhập là 100 điểm, có thể nói một điều, những thông tin khác của đối phương nằm trong dự liệu của cô, nhưng thu nhập hàng năm này có chút ngoài dự liệu của cô, thân là một tác giả lớn, cô biết đối phương nhất định kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô không ngờ lại có thể kiếm được nhiều như vậy.

Với thu nhập hàng năm là 2 triệu, thu nhập trung bình hàng tháng là 160.000 đến 170.000 nhân dân tệ, đây được coi là mức lương hàng năm cao nhất ngay cả đối với một công ty công nghệ cao đặt tại Trung Hoa.

Vì vậy, phải cho điểm đầy đủ.

Tính cách 90 điểm.

Sở thích 90 điểm.

Trung bình là 865 điểm.

Đây là điểm sơ bộ của cô ấy, còn các chi tiết cụ thể chỉ có thể được điều chỉnh dựa theo tình hình thực tế sau khi tiếp xúc.

Phải nói rằng số điểm này đã rất tốt rồi.

Thấy cô nghiêm túc lắng nghe, Giang Phong không nhịn được mà hỏi: "Bạn học Cố, cô có biết vì sao anh ấy lại ly hôn với vợ cũ không?"

Cố Niếp Niếp vội lắc đầu, làm sao cô ấy biết được điều này chứ?

"Đó là bởi vì anh ấy và vợ cũ không có tiếng nói chung, hơn nữa tam quan cũng không hợp, cuộc hôn nhân của họ kéo dài mấy năm mới ly hôn, đó là bởi vì thu nhập của anh ta rất cao, nếu không phải vì thu nhập này, bọn họ có lẽ đã ly hôn vào năm vừa kết hôn rồi. "

Nói xong, Giang Phong nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Nhưng bạn học Cố đây không giống như vậy, hai người đều thích tiểu thuyết mạng, có tiếng nói chung, nếu ở bên nhau thì e là có thể sẽ có vô số chủ đề để nói.

Khi đó, cô không cần phải đi làm, chỉ cần làm nhân viên điều hành cho anh ấy, giúp anh ấy quản lý việc đánh giá sách, nâng cao sự gắn kết của người hâm mộ và xử lý công việc gia đình, để anh ấy yên tâm viết lách và không cần phải bị phân tâm bởi những thứ lộn xộn đó.

Khi đó, kết quả ước tính sổ sách sẽ được cải thiện, thu nhập thậm chí còn cao hơn hiện tại.

Do đó, cô nên cân nhắc kỹ lưỡng xem mình có muốn hẹn hò với anh ấy hay không."

Cố Niếp Niếp nghe đến nỗi bị mê hoặc, cuộc sống như vậy thật sự rất thú vị.

Tiếp theo, Giang Phong không nói nữa, mà tiếp tục ăn, để cho cô ấy suy nghĩ kỹ càng trước khi quá muộn.

Cố Niếp Niếp vừa ăn cơm, vừa cân nhắc về chuyện này.

Hơn mười phút sau, Giang Phong đã ăn no căng bụng, lúc này mới hỏi: “Bạn học Cố, cô suy nghĩ thế nào rồi?”

"Giang đại sư, đối với tôi mà nói, tôi đương nhiên nguyện ý đi xem mắt với anh ta, dù sao thì anh ta vẫn luôn là tác giả mà tôi yêu thích, có thể gặp mặt với phương thức này thì kỳ thực tôi rất mong đợi."

Nói đến đây, Cố Niếp Niếp thở dài nói: "Nhưng anh ấy đã ly hôn và có con, nếu tôi lấy anh ấy, tôi sẽ là mẹ kế của người ta, tôi sợ người thân và bạn bè cười nhạo, tôi cũng sợ rằng cha mẹ mình sẽ không đồng ý về vấn đề này."

Giang Phong nói: "Bạn học Cố, trong xã hội ngày nay, người ta chê cười người nghèo chứ không chê gái bán hoa, cô cũng không phải làm bồ nhí của người ta nên không cần sợ bị người thân, bạn bè chê cười. Hơn nữa, thu nhập một ngày của người đàn ông cô lấy có thể bằng lương tháng đi làm của người khác, họ hàng bạn bè đố kỵ với cô còn không kịp, chứ làm sao họ có thể chê cười cô được?

Về phần bố mẹ cô, theo kinh nghiệm mai mối của tôi, rất có thể họ sẽ đồng ý.

Vì vậy, điều quan trọng nhất là bản thân cô, chỉ cần cô thích, mọi thứ đều ổn. "

Mặc dù Giang Phong nói rõ ràng và logic, nhưng dù sao thì Cố Niếp Niếp vẫn còn trẻ và chưa tốt nghiệp ra trường, đột nhiên cô ấy phải đi xem mắt, sau đó nói về việc kết hôn, lúc này cô ấy không thể đưa ra quyết định trong chốc lát.

Thấy cô ấy do dự, Giang Phong không khỏi cười nói: "Bạn học Cố, cô không cần vội vàng đưa ra quyết định, tôi mai mối cho cô trước, tạm thời để hai người nói chuyện qua mạng, nói chuyện xong rồi tính chuyện gặp mặt cũng không muộn. "

Cố Niếp Niếp cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời này, chỉ cần cô ấy không đưa ra quyết định kết hôn ngay lập tức thì mọi chuyện sẽ dễ dàng nói ra, và có thể giao lưu nhiều hơn với tác giả bản thân yêu thích qua internet là điều mà cô có cầu cũng không được.

Vì vậy, Cố Niếp Niếp nhanh chóng gật đầu và nói: "Chuyện này không thành vấn đề."

Giang Phong nhìn cô và hỏi: “Bạn học Cố, cô đã biết tôi rồi thì có lẽ cũng biết rõ sở trường của tôi là gì nhỉ?”

Cố Diệp Phi

Cố Niếp Niếp nói: “Nghe nói Giang đại sư anh giỏi tính toán hôn nhân nhất?"

Giang Phong gật đầu và nói: "Đúng vậy, tôi giỏi nhất trong việc tính toán hôn nhân, và theo tính toán của tôi, cô và Vũ Văn Bân là cặp đôi trời định, có duyên nợ từ kiếp trước, là hình mẫu hạnh phúc sau hôn nhân, nhất định phải nắm bắt, đừng bỏ lỡ cuộc hôn nhân này. "
 
Back
Top