Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 310: Kinh Động Như Gặp Được Người Trời



Thành phố B, Quế tỉnh.

Trong một quán trà nào đó.

Giang Phong lấy điện thoại ra, thuần thục mở bức ảnh của cô gái sa chân Điền Lộ ra, đưa cho Bao Phú Quý xem, nói: “Anh Bao, anh xem trước hình của chị ấy một chút, nếu như cảm thấy thuận mắt, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.”

Bao Phú Quý nhẹ gật đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại của Giang Phong, vừa nhìn thấy bức ảnh thì lập tức kinh động như gặp được người trời...

Được rồi, nói như vậy có thể là hơi khoa trương, nhưng cô gái trong bức ảnh kia, dáng người và tướng mạo thật sự là chạm tới tâm khảm của hắn, quá mẹ nó xinh đẹp!

Khuôn mặt trái xoan, dưới lông mi dài là đôi mắt to tròn mê người, bờ môi mềm mại ướt át như cánh hoa hồng, da dẻ trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, còn cả dáng người có lồi có lõm khiến người ta chảy m.á.u mũi kia nữa...

Giờ phút này, Bao Phú Quý không nhịn được mà sợ hãi than: “Trời ạ, cô gái này quá tuyệt vời rồi!”

Giang Phong theo bản năng tiếp lời: “Đẹp tới mức vểnh chân dài.”

Sau đó, hai người đàn ông liếc nhau một cái, đồng thanh nói: “Đẹp đến nổi bong bóng.” Nói xong, hai người không nhịn được mà cùng cười.

Cười xong, Bao Phú Quý hơi kích động trong lòng, hỏi: “Giang đại sư, đại mỹ nữ trong tấm ảnh này thật sự là đối tượng hẹn hò mà cậu muốn giới thiệu cho tôi sao?”

Giang Phong nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Không sai, cô ấy chính là đối tượng hẹn hò tôi muốn giới thiệu cho anh, tướng mạo vóc dáng của người này không biết có phù hợp với mắt thẩm mỹ của anh hay không?”

Bao Phú Quý một bên rót trà cho Giang Phong, một bên cười nói: “Thật sự là quá phù hợp rồi, hoàn toàn trùng khớp với quan điểm về cái đẹp của tôi, nếu có thể cưới người này làm vợ, vậy đời này sống cũng đủ đáng giá rồi!”

Giang Phong không tiếp tục giới thiệu về Điền Lộ nữa, ngược lại hỏi: “Anh Bao, dựa theo thông tin tôi nghe được, mười mấy năm qua anh đã ghé qua nhiều nơi phục vụ đặc biệt, là một tài xe có thâm niên.

Vài ngày trước lúc đi ra còn gặp phải đội cảnh sát càn quét tệ nạn nên bị tạm giam năm ngày?”

Bao Phú Quý nghe vậy thì biến sắc, lập tức xấu hổ cười nói: “Không nghĩ tới loại chuyện xấu này của tôi lại để Giang đại sư biết được, thật sự là hổ thẹn mà!”

Giang Phong nói: “Anh Bao, chúng ta đều là đàn ông, lúc độc thân đi giải quyết chút sinh lí nhu cầu cũng không có gì, mặc dù tôi không khuyến khích việc này, nhưng cũng có thể hiểu được.

Dựa theo thông tin tôi biết, anh Bao ngay cả lúc có bạn gái cũng không nhịn được mà thường xuyên ra vào mấy nơi phục vụ đặc biệt kia, đây có phải là dấu hiệu bị nghiện rồi không?”

Bao Phú Quý không nhịn được ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Giang đại sư, kia đã là chuyện quá khứ, hôm qua tôi đi ra khỏi phòng tạm giam đã quyết tâm sửa đổi rồi, sẽ không còn chạy tới những chỗ kia nữa!”

Giang Phong nói: “Anh Bao, mong anh đừng ghét tôi xen vào việc của người khác như này, người mai mối tôi đây khác với những người mai mối khác, không phải cứ tác hợp thành công là xong, mà là thực sự nghĩ cho khách hàng, hi vọng sau khi khách hàng kết hôn sẽ có được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn.

Cho nên, trước khi tôi giúp đôi bên đáp cầu dắt môi sẽ luôn điều tra kỹ thông tin của cả hai, rồi phơi bày toàn bộ ưu điểm và thiếu sót của đối phương cho hai bên cùng biết.

Nếu như cả hai có thể tiếp nhận thiếu sót của đối phương, vậy mối hôn sự này đương nhiên là đáng giá để tôi tác hợp, còn nếu như có một bên không tiếp nhận được thiếu sót của đối phương, vậy tôi sẽ thay đổi mục tiêu, tiếp tục tìm người cho đến khi cả hai có thể chấp nhận được nhau mới thôi.”

Cố Diệp Phi

Bao Phú Quý nghe vậy thì liên tục khen: “Đạo đức nghề nghiệp của Giang đại sư đúng là không thể chê vào đâu được, có người mai mối như cậu giữ cửa là phúc khí của tất cả những người đi xem mắt.”

Giang Phong cười nói: “Cho nên, tôi sẽ thông báo chi tiết khuyết điểm này của anh cho nhà gái, đồng thời cũng sẽ thành thật khai báo thiết sót của nhà gái cho anh, sau đó, cuối cùng hai người có muốn gặp mặt phát triển mối quan hệ hay không, thì phải xem lựa chọn của hai người!”

Bao Phú Quý nghe đến đây, trong lòng chợt lạnh, vẻ mặt như đưa đám nói: “Xong, toi đời rồi, người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, có thể để ý đến tôi hay không còn là ẩn số, nếu như chuyện nghiện đi mấy chỗ kia cũng bị lộ ra ánh sáng, vậy chắc chắn tôi với cô ấy không có cơ hội gì nữa rồi!”

Giang Phong lại bưng chén trà lên uống một ngụm: “Anh Bao đừng nóng vội, nếu anh có thiếu sót gì, cô ấy cũng sẽ có thiếu sót, mười năm trước cô ấy bị bạn trai lừa gạt, lừa tới Hoàn thị, trở thành một người sa chân lỡ bước.

Mai đến hai năm sau khi Hoàn thị bị càn quét khắp toàn quốc, cô ấy mới hoàn toàn tạm biệt cái nghề kia.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 311: Kinh Động Như Gặp Được Người Trời (2)



Mặc dù cô ấy chỉ làm nghề đó có hai năm, sau đó đã hoàn toàn cải tà quy chính cho tới tận bây giờ, nhưng quá khứ hai năm sống trong câu lạc bộ kia của cô ấy là không xóa được, vì để tránh việc sau khi kết hôn hai người lại vì chuyện này mà cãi nhau, tôi nhất định phải nói rõ trước với anh.

Còn lựa chọn như thế nào, anh Bao hãy suy nghĩ thật kĩ.”

Bao Phú Quý nghe xong thì trợn mắt há mồm, trong đầu loạn như một mớ sợi đay.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng đại mỹ nữ hắn nhìn trúng vậy mà lại là người đã từng qua biển, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi có hai năm, nhưng đây cũng là Thiên nhân trảm rồi! !!

Mà Thiên nhân trảm này không phải chỉ là một ngàn, cũng rất có thể là tới năm ba ngàn, thật đúng là chó c.h.ế.t mà!

Quả thật là mười năm qua của hắn cũng đã thuận lợi trở thành Thiên nhân trảm chính hiệu, nhưng Thiên nhân trảm của hắn cũng chỉ là ngàn người mà thôi, chứ không phải hơn một ngàn, so sánh như vậy, chắc chắn là hắn thua thiệt!

Quan trọng nhất là tiêu chuẩn kép chính là bản tính của con người, điều này khiến trong lòng Bao Phú Quý có chút không thoải mái.

Đương nhiên, hắn cũng không lập tức lên tiếng từ chối, mà yên lặng tra hỏi nội tâm của mình.

Giang Phong cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng uống trà, ăn bánh.

Mấy phút sau, thấy Bao Phú Quý vẫn đang rầu rĩ, Giang Phong liền khuyên giải một câu: “Anh Bao, thật ra nếu nghĩ thoáng thì loại chuyện này cũng không có cái gì, nếu như cô ấy không dấn thân vào nghề kia mà là đổi bạn trai liên tục, thì cho dù mười năm có mười mấy người bạn trai, cảm giác hẳn là vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện cô ấy đã qua biển đi?

Nhưng hai chuyện này có gì khác nhau chứ?

Có bạn trai rồi, chuyện nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra như thường, thậm chí có lúc còn không mang áo mưa, còn sẽ có cả tình cảm trong đó, nói như vậy thì còn không bằng chỉ là quan hệ giao dịch!

Lại nói, đây đều là chuyện đã qua, kết hôn thì phải xem tương lai chứ không phải nhìn quá khứ, chỉ cần sau khi kết hôn cô ấy hoàn toàn thuộc về một mình anh, như vậy là đủ rồi!

Huống hồ, anh Bao đây cũng không phải đứa trẻ ngây thơ nữa, mà đã là tài xế lâu năm có kinh nghiệm phong phú rồi, mọi người cùng thông cảm cho nhau, cùng xây dựng tổ ấm gia đình hạnh phúc mới là chuyện cần ưu tiên.”

Bao Phú Quý nghe vậy, trong lòng có chút xúc động, chậm rãi nói: “Giang đại sư nói rất có lý, vậy cậu hãy nói một chút về tính cách, sở thích của cô ấy cho tôi biết đi.”

“Tính cách cô ấy rất sáng sủa hào phóng, EQ tương đối cao, nói chuyện với cô ấy cảm giác như đứng trong gió xuân vậy, cô ấy thích du lịch, thích âm nhạc, thích khiêu vũ, thích ẩm thực, vân vân.”

Nói đến đây, Giang Phong lại nhìn thẳng vào Bao Phú Quý, tiếp tục: “Anh Bao, anh cũng đã nói mình vẫn luôn quan tâm tới microblog của tôi, không biết anh có biết danh hiệu Giang đại sư này của tôi từ đâu mà đến không?”

Bao Phú Quý trả lời: “Nghe nói Giang đại sư rất am hiểu việc suy tính nhân duyên, không biết có phải là thật hay không?”

Giang Phong gật đầu nói: “Không sai, trong việc suy tính nhân duyên này, tôi quả thật có chút tài nghệ, dưới sự suy tính của tôi, anh và cô Điền cực kỳ có duyên vợ chồng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tôi đặc biệt chạy tới tỉnh thành này để gặp anh.

Nếu như anh Bao tin tưởng tôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh và cô Điền gặp mặt một lần, đến lúc đó, hai người có phù hợp ở chung một chỗ hay không, tôi tin tưởng trong lòng hai người sẽ tự có đáp án.”

Nghe tới đây, Bao Phú Quý cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của Giang đại sư.”

Thứ sáu, ngày 3 tháng 3 năm 2023.

Ở thôn Long Sơn, sau khi ăn xong bữa sáng, Giang mẫu liền chạy sang nhờ hàng xóm giúp mình cho gà vịt ăn mấy ngày, sau đó cùng Giang phụ lên xe của con trai cả Giang Phi đi tới tỉnh thành.

Trên xe, Giang mẫu có chút kích động nói: “Cuối cùng cũng tới lượt nhà mình nói chuyện cưới gả, chúng ta đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi!”

Giang Phi hắc hắc cười không ngừng, mặc dù năm nay hắn mới 27 tuổi, nhưng mấy năm trước hắn đã bị mẹ mình giục kết hôn rồi, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là hắn không có học đại học, ra xã hội tương đối sớm, lúc trong độ tuổi phù hợp để kết hôn, 22 tuổi, thì hắn đã ở Quảng Đông bên kia làm công được mấy năm rồi.

Giang phụ hỏi: “Buổi chiều gặp mặt cùng thông gia, đã chọn được chỗ ăn cơm chưa?”

Giang Phi đáp: “Đã chọn tốt rồi, ở khách sạn xx, chủ quán cơm là người huyện Bách Lương chúng ta, món ăn chủ yếu làm theo hương vị Bách Lương, con và mấy người Tiểu Phong từng đến đó ăn rồi, đúng là tương đối gần gũi với khẩu vị người huyện Bách Lương.”

Giang mẫu dặn dò: “Tiểu Phi, buổi chiều lúc gặp mặt thông gian con phải biểu hiện tốt một chút, mặc dù bây giờ nhờ có Tiểu Phong mà nhà chúng ta đã thay đổi không ít, đã kiếm được không ít tiền, nhưng con dù sao cũng chỉ học hết cao trung, mẹ và ba con cũng chỉ học hết trung học cơ sở, cao trung mà thôi, không giống nhà người ta, tất cả đều có thành tích cao, ba đời tổ tông đều làm nghề bác sĩ được người người tôn trọng.”

Giang Phi gật đầu: “Con biết rõ mà, mẹ cứ yên tâm đi, cha mẹ cô ấy cũng có ấn tượng không tệ đối với con.”

Giang mẫu ừ một tiếng, lại nói: “Hai con về sau sẽ phát triển ở tỉnh thành, nếu như lần này thuận lợi định ngày kết hôn, thì cũng phải mua một căn nhà mới được, không thể cùng vợ thuê phòng mãi được!”

Cố Diệp Phi

Giang Phi cười nói: “Phòng chắc chắn sẽ mua, nhưng cũng không cần quá gấp, con đang tích lũy tiền để mua căn phòng tốt một chút.”

Giang phụ hỏi: “Bây giờ phòng môi giới hôn nhân của bọn con làm ăn thế nào?”

Giang Phi nói: “Làm ăn rất tốt, bắt đầu kinh doanh còn chưa được một tháng nhưng đã kiếm được mấy trăm vạn rồi.”

Giang mẫu nghe vậy thì mặt mày hớn hở: “Tiểu Phong của chúng ta chính là lợi hại như vậy, năm ngoái lúc nó tốt nghiệp trở về nói mình muốn làm bà mối, khi đó làm gì có ai có thể tưởng tượng được rằng nó có thể phát triển tới mức độ này trong thời gian ngắn như vậy đâu?”

Giang phụ nghe thế cũng cảm khái: “Thật đúng là không nghĩ tới, lúc đó nhìn thấy dáng vẻ nó tràn đầy tự tin, liền nghĩ cứ để nó thử chút cũng được, không được thì lại cho nó vào làm việc trong khu công nghiệp.

Ai mà ngờ được lần thử này lại thành thật, một đường thuận buồm xuôi gió phát triển tới trình độ như ngày hôm nay, thật sự khiến cho tất cả mọi người lau mắt mà nhìn.”

Giang Phi cười nói: “Đầu óc Tiểu Phong rất tốt, kể cả không làm mai mối mà làm nghề khác thì cũng nhất định có thể nhanh chóng phát triển.”

Giang mẫu dặn dò: “Con và Tiểu Tuyết có ngày hôm nay đều là nhờ Tiểu Phong giúp đỡ, các con phải ghi nhớ công này của Tiểu Phong.”

Giang Phi gật đầu: “Mẹ yên tâm đi, Tiểu Phong đối với bọn con thế nào, con và Tiểu Tuyết đều biết rõ.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 312: Đảm Bảo Sẽ Khiến Cho Hai Người Giật Mình



Tại tỉnh thành.

Phòng môi giới hôn nhân.

Đi hơn mười ngày, Giang Phong cuối cùng cũng đã trở về.

Hơn mười ngày qua, phòng môi giới hôn nhân đã chất đống rất nhiều tài liệu của khách, hắn cần phải xét duyệt từng cái một.

Bận tới mức dịch vụ « Hòa Giải Hôn Nhân » của phòng môi giới cũng đã bị hắn cho dừng lại vào tuần trước. Hạng mục này mặc dù kiếm được tiền, nhưng có hạn chế rất lớn về vấn đề tự do, cơ bản là khóa chặt hắn trong phòng môi giới.

Cho nên, sau khi thử chạy hai tuần, hắn liền cho dừng lại!

Xét duyệt tài liệu ngược lại không tốn bao nhiêu thời gian, tiếp đó giúp khách tìm đối tượng xứng đôi, rồi lại nhập tài liệu của đối tượng xứng đôi vào máy tính, in từng cái ra, phân đoạn này mới tương đối tốn thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, mãi tới khi điện thoại vang lên, Giang Phong mới hồi phục lại tinh thần.

Là chị gái Giang Tuyết gọi tới, Giang Phong vừa nhấn nghe thì đã thấy chị mình nói: “Tiểu Phong, bọn chị đã tới khách sạn rồi, đồ ăn cũng đã gọi xong, ba mẹ cũng sắp đến rồi, em tranh thủ thời gian cùng Lam Chí Huy tới đây đi!”

Giang Phong nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ trưa, liền đáp: “Vâng, bọn em lập tức qua ngay đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong liền nhìn về phía Lam Chí Huy, nói: “anh Huy, đóng cửa đi ăn cơm thôi!”

Lam Chí Huy vội vàng đáp: “Vâng, thưa ông chủ.”

Trong số ba nhân viên của phòng môi giới hôn nhân, Đường An Quân và Liễu Y Y đều được bao ăn bao ở, còn Lam Chí Huy, vì tính chất công việc khác, cho nên chỉ bao cơm trưa.

Chờ tới lúc Giang Phong và Lam Chí Huy chạy tới khách sạn thì anh trai và ba mẹ hắn cũng đã ở đó rồi.

“Ba, mẹ!” Giang Phong chào hai người.

“Chú, dì!” Lam Chí Huy cũng lên tiếng chào.

Sau đó, Giang Phong giới thiệu cho ba mẹ mình: “Ba, mẹ, người này chính là anh Huy mà con đã nói với hai người.”

Giang phụ nhìn về phía Lam Chí Huy, giơ ngón tay cái lên, nói: “Tiểu Huy, Tiểu Phong cũng đã nói với chúng ta câu chuyện của cháu rồi, cháu thật sự là người tốt.”

Giang mẫu cũng cảm khái: “Cháu đúng là đứa trẻ tốt, người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp.”

Lam Chí Huy hơi đỏ mặt, nói: “Chú và dì quá khen rồi ạ!”

Hai bên khách sáo thêm vài câu, sau đó dưới sự dẫn dắt của Giang Phong, mấy người cùng đi vào phòng riêng.

Sau khi vào, Giang phụ, Giang mẫu lại gặp mặt Đường An Quân và Liễu Y Y, đương nhiên không tránh khỏi một phen khách sáo nữa, hai người này cũng không chỉ là nhân viên của Giang Phong, mà còn là bạn học thời cấp ba và đại học của Giang Phong, mối quan hệ này đương nhiên là khác với Lam Chí Huy.

Ăn xong bữa cơm, ba người Đường An Quân đều có việc bận, sau khi chào hỏi Giang phụ, Giang mẫu thì liền rời khỏi nhà hàng.

Giang Phong nhìn về phía cha mẹ mình, nói: “Ba, mẹ, trước đó con làm mai mối cho Uổng tổng, được Uông tổng tặng lại một căn nhà làm lễ tạ môi, vì nhà vừa mới hoàn thiện xong cho nên con định trước cho căn đó ba đến năm tháng thông khí đã, khi nào chuẩn bị dọn vào sẽ báo lại cho cha mẹ sau.

Có điều nếu hai người đã đến tỉnh thành rồi, vậy để anh và chị dẫn hai người tới đó xem một chút đi! Dù sao thì chỗ đó cái gì cũng có đủ, nếu như hai người thích, vậy tối nay cứ ở luôn đó cũng được.”

Giang mẫu nghe vậy thì sững sờ, lập tức oán trách: “Tiểu Phong, con cũng rất biết giấu chuyện đấy, chuyện lớn như vậy mà không nói cho ba mẹ biết.”

Giang phụ nghe xong thì cực kỳ kích động, không chờ nổi mà nói: “Mau đi thôi, đi xem nhà nào.”

Ba chị em Giang Phong bèn nhìn nhau cười, biết là cha mẹ sẽ có phản ứng như vậy, những người ở thời đại cha mẹ bọn hắn đều coi ruộng đồng và nhà cửa như m*nh c*n vậy.

Chị gái Giang Tuyết liền hỏi: “Tiểu Phong không đi à?”

Giang Phong nói: “Em còn phải gặp một vị khách, mọi người cứ đi chút đi, em sẽ qua đó sau.”

Giang Tuyết gật đầu, sau đó cùng anh cả lái xe mang cha mẹ tới tiểu khu cao cấp Tây Phái Ngự Giang.

Trên đường đi, Giang Tuyết vừa cười vừa nói: “Ba mẹ, căn nhà này của Tiểu Phong không hề đơn giản chút nào, đảm bảo sẽ khiến cho hai người giật mình.”

Giang mẫu hỏi: “Không phải nói là căn nhà sao? Hay là vị Uông tổng kia còn đưa hẳn một căn biệt thự?”

Giang Tuyết lắc đầu: “Không phải biệt thự.”

Giang mẫu nói: “Mẹ và ba con gần đây cũng đã được mở mang tầm mắt rồi, cho dù nhìn thấy biệt thự thì ba mẹ cũng không giật mình đâu, một căn nhà mà thôi, sao có thể khiến bọn ta giật mình được chứ?”

Giang Tuyết nghe vậy cũng không giải thích, chỉ cười hì hì nói: “Mẹ à, không nên nói như vậy đâu, căn nhà này khác với nhà ở bình thường, giống như nhà bọn con đang ở vậy, không phải đẹp hơn rất nhiều nhà trong thôn sao!”

Giang mẫu xem thường nói: “Được, vậy mẹ liền xem xem rốt cuộc là nhà kiểu gì mà có thể khiến cho cha mẹ giật nảy cả mình!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 313: Anh Tiêu Tiền Ra Ngoài Như Thế Nào, Tôi Liền Kiếm Về Như Thế!



Nửa giờ sau.

Khi Giang phụ, Giang mẫu đi vào thang máy của khu biệt thự được trang hoàng cực kỳ sang trọng dưới sự chỉ dẫn của Giang Tuyết thì đã sợ đến ngây người, nhà này so với nhà trong tưởng tượng của bọn họ quả thực là quá mức khác biệt!

“nhà như này phải bao nhiêu tiền chứ?” Giang mẫu không nhịn được hỏi.

Giang Tuyết cũng có chút cảm khái nói: “Cụ thể bao nhiêu tiền con cũng không quá rõ, có điều chỉ riêng giá nhà thôi cũng đã gần hai ngàn vạn rồi, cộng với đống đồ nội thất trang trí xa hoa này, theo phỏng đoán của Tiểu Phong thì chắc chắn không ít hơn ba ngàn vạn.”

Lời này vừa nói ra, Giang phụ, Giang mẫu đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh!

Căn nhà hơn ba ngàn vạn, đây thật sự là thay đổi nhận thức của hai người, trong lòng không khỏi rung động, thật sự là khó nói nên lời.

Ở thôn Long Sơn bọn họ cũng có không ít người mua nhà bên ngoài, nhà ở huyện, ở thành phố đều có, cho nên giá cả nhà đại khái, Giang phụ Giang mẫu vẫn biết không ít.

Ví dụ như mua nhà ở huyện thành, tiền đặt cọc không thôi chỉ cần mười mấy vạn là có thể giải quyết, toàn bộ số tiền thì cũng chỉ bốn, năm mươi vạn mà thôi.

Ở trong thành phố thì mặc dù giá cả cao hơn một chút, nhưng cũng có hạn thôi, tiền đặt cọc khoảng hai mươi vạn, muốn trả toàn bộ thì chỉ cần có trong tay sáu, bảy mươi vạn là không thành vấn đề.

Cho dù là ở tỉnh thành, tiền đặt cọc cũng chỉ chừng ba mươi vạn, tài khoản cũng chỉ tới khoảng trăm vạn đổ lại mà thôi.

Lúc trên đường tới đây xem phòng, con gái đã nói bộ phòng này sẽ khiến cho hai người phải giật mình, lúc đó trong lòng Giang phụ Giang mẫu vẫn còn cho rằng bộ phòng mà Uông tổng tặng cho con trai mình chỉ giá trị khoảng hai, ba trăm vạn đã là kinh khủng lắm rồi.

Kết quả, giá trị vậy mà con lên tới cái giá trên trời, hơn ba ngàn vạn, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc Giang phụ, Giang mẫu đang rung động, trong lòng lại không nhịn được mà kích động, muốn khoe khoang với bạn bè thân thích khắp nơi của mình, nếu như không phải Giang Phi và Giang Tuyết khuyên nhủ hai người, đoán chừng hai người đã bắt đầu gọi video cho anh chị em khắp nơi của mình rồi.

...

Cùng lúc đó.

Tại cửa ra vào của một quán trà sữa, Giang Phong lại lần nữa gặp mặt cô gái sa chân Điền Lộ, bỏ qua vấn đề cô đã từng lầm chân lỡ bước, thì thân hình và nhan sắc của cô quả thật là người tình trong mơ của nhiều người.

Giang Phong uống một ngụm trà sữa, nói thẳng vào điểm chính: “Cô Điền, sau nhiều ngày tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng thích hợp với cô ở Liễu thị.”

Cố Diệp Phi

Nghe tới đây, mắt Điền Lộ liền sáng lên: “Giang đại sư, phiền cậu có thể nói một chút về bản thân anh ấy và hoàn cảnh gia đình anh ấy cho tôi được chứ?”

Giang Phong nhẹ gật đầu: “Anh ấy năm nay 31 tuổi, chiều cao 1m76, tướng mạo soái khí, kinh doanh một tiệm nước giải khát đã được bảy, tám năm, làm ăn buôn bán không tệ. Anh ấy là con một, gia cảnh khá tốt, có nhà có xe, cha mẹ cần cù chăm chỉ kinh doanh một quán ăn nhanh đã được hơn hai mươi năm, có không ít tiền tiết kiệm.”

Điền Lộ vừa nghe vừa gật đầu không ngừng, điều kiện này nghe quả thực không tệ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.

Giang Phong lấy điện thoại ra, thuần thục mở ảnh của Bao Phú Quý lên, đây là ảnh hắn chụp lúc ở quán trà uống trà, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Điền Lộ, nói: “Đây chính là ảnh của anh ấy, cô Điền thử xem một chút đi.”

Điền Lộ nhận lấy điện thoại xem thử, vừa nhìn liền nở hoa trong lòng.

Lúc cô tìm tới Giang đại sư nhờ làm mai mối đã đặt ra hai yêu cầu: Đầu tiên là điều kiện gia đình nhà trai và thu nhập của người ta không thể kém hơn so với cô. Thứ hai là tướng mạo không được khó nhìn, tối thiểu là lúc cùng nhau ra ngoài gặp bạn bè sẽ không bị người ta nói là đóa hoa nhài c*m v** bãi cứt trâu.

Bây giờ, điều kiện gia đình của đối phương còn tốt hơn cô, năng lực kiếm tiền cũng không hề kém hơn so với cô, mà tướng mạo cũng vượt ra khỏi mong đợi của cô, khiến cô thật sự hết sức hài lòng.

Có điều, thấy điều kiện của đối phương tốt như vậy, Điền Lộ lại có chút lo lắng đối phương sẽ ghét bỏ mình, dù sao thì cô cũng có một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

“Giang đại sư, điều kiện đối phương tốt như vậy, liệu anh ấy có thể tiếp nhận quá khứ của tôi không?”

Giang Phong uống một ngụm trà sữa, nói: “Anh ấy cũng có thiếu sót, chính là thích đi tới mấy chỗ phục vụ đặc biệt, thậm chí còn đi tới nghiện, mãi tới vài ngày trước bị đội càn quét tệ nạn bắt được, bị tạm giam năm ngày, anh ấy mới hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn cải tà quy chính, kiếm một người vợ thật tốt cùng nhau sinh hoạt, không đi tới mấy chỗ phục vụ kia nữa.”

Điền Lộ nghe vậy thì biến sắc, cầm cốc trà sữa yên lặng uống.

Giang Phong nói: “Cô Điền, cô hẳn đã rõ phong cách làm mai mối của tôi, đó chính là trước khi sắp xếp cho đôi bên gặp mặt sẽ nói ra toàn bộ ưu điểm và thiết sót của đối phương. Nếu như hai bên có thể tiếp nhận khuyết điểm của đối phương, vậy mối hôn sự này mới đáng để tôi tác hợp, còn nếu như có một bên không chấp nhận được khuyết điểm của đối phương, vậy tôi sẽ thay đổi đối tượng, tìm tới khi nào cả hai bên đều hài lòng mới thôi.

Lần này, tôi cũng đã nói ra chuyện cũ của chị cho đối phương biết, sau khi cân nhắc, anh ấy cảm thấy hai người có thể gặp mặt nói chuyện.

Nếu như chị nguyện ý, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt vào ngày kia, còn nếu như không nguyện ý, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm đối tượng khác cho chị. Có điều, tôi phải nhắc nhở cô Điền một câu này, muốn tìm một đối tượng khác có điều kiện ưu tú lại có thể tiếp nhận quá khứ của chị như vậy thật sự không hề dễ dàng, hi vọng chị có thể suy nghĩ thật kĩ.”

Điền Lộ cũng là người tự biết mình, nghe Giang Phong nói như vậy liền hỏi: “Giang đại sư, cậu cũng đã nói người ta đi mấy chỗ như vậy tới nghiện, thậm chí mấy ngày trước còn phải vào phòng tạm giam, tuy nói rằng sau khi ra ngoài đã quyết định cải tà quy chính, nhưng lời cải tà quy chính này có bao nhiêu phần đáng tin? Nhỡ đâu sau khi chúng tôi kết hôn, người ta vẫn chạy tới mấy chỗ như vậy thì sao, đây không phải là hố tôi sao?”

Giang Phong đáp: “Tôi nhìn ra được, sau khi anh ấy ra khỏi phòng tạm giam đã thật tâm muốn cải tà quy chính, cũng không phải chỉ thuần túy là lời hô hoán suông. Hơn nữa, tôi còn tin tưởng rằng chỉ cần hai người kết hôn, chị hoàn toàn có năng lực tóm chặt lấy trái tim của anh ấy.”

Điền Lộ nghe vậy thì âm thầm gật đầu, cô xem như người đã từng đứng đầu bảng của một câu lạc bộ của Hoàn thị, đã trải qua nhiều huấn luyện nghiệp vụ, thực sự là biết quá nhiều kĩ thuật! Có sự phục vụ đặc biệt của cô cùng với sự trói buộc của pháp luật hôn nhân, cô tin rằng chỉ cần đối phương không phải tên não tàn, thì sẽ không lại chạy tới mấy nơi đó nữa.

Thậm chí, vì lý do an toàn, vào đêm tân hôn đó, cô còn phải cảnh báo trước với hắn một câu: Kết hôn xong thì hãy thành thực mà sống, đừng có nghĩ tới việc lại chạy tới mấy nơi phục vụ đặc biệt đó, nếu không anh tiêu tiền ra ngoài như thế nào, tôi liền kiếm về như thế đó!

Giang Phong nhìn vẻ mặt của đối phương đã thả lỏng, cũng không lãng phí thời gian nữa, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cô Điền, cô đã nghĩ thông suốt chưa? Có muốn gặp mặt trò chuyện cùng anh ấy không?”

Điền Lộ ừ một tiếng: “Vậy thì gặp một lần đi, làm phiền Giang đại sư sắp xếp!”

Giang Phong lại uống thêm một ngụm trà sữa nữa, cười nói: “Không cần khách khí, đây là bổn phận của tôi, dựa theo suy tính của tôi, chị và anh ấy rất có duyên vợ chồng, hai người cùng nhau đầu tư chuyện hôn nhân chắc chắn sẽ có thể có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.”

Điền Lộ nhoẻn miệng cười: “Tôi tin năng lực chuyên nghiệp của Giang đại sư, lần xem mắt này tôi sẽ thật nghiêm túc.”

Giang Phong gật đầu: “Vậy cứ quyết định như thế đi, thời gian gặp mặt sẽ là vào ngày kia, thời gian và địa điểm cụ thể thì tôi sẽ thương lượng với anh ấy sau, xong sẽ liên hệ lại với chị.”

Điền Lộ ừ một tiếng, nói: “Được, chỉ cần là ban ngày thì tôi lúc nào cũng rảnh, có điều vì tôi đi làm vào buổi tối, buổi sáng có thể sẽ ngủ bù, thời gian gặp mặt tốt nhất là giữa trưa hoặc chiều.”

“Không thành vấn đề, vậy tôi còn có việc phải đi trước, sẽ liên lạc với chị sau.”

“Được, hẹn gặp lại, Giang đại sư!”

“Hẹn gặp lại!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 314: Chúng Ta Vĩnh Viễn Là Hậu Thuẫn Vững Chắc Nhất Của Cháu



5 giờ chiều.

Ở cư xá nào đó.

Trương Dung Oánh vừa mới tắm rửa xong, đang thay quần áo, thời tiết hiện khá mát mẻ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, cho nên cô chọn mặc một chiếc áo dệt kim phối với quần jean, vừa gọn gàng vừa thời trang, cũng không khác người, là trang phục khá phù hợp với việc ra mắt người lớn.

Sau khi Trương Dung Oánh thay đồ xong, cầm chiếc túi phù hợp với bộ đồ, đi ra ngoài, cha mẹ cô đã ăn mặc chỉnh ngồi ở phòng khách chờ cô. Trương phụ và Trương mẫu đều cực kỳ coi trọng ngày gặp mặt hôm nay, ăn mặc vô cùng nghiêm túc, vừa phù hợp vừa không làm mất đi khí chất.

"Cha mẹ đã gọi điện thoại cho ông bà nội chưa?"

Trương Dung Oánh hỏi, ông bà nội ở cùng cư xá với bọn họ, chỉ khác tòa nhà mà thôi.

Trương mẫu đứng lên, nói:

"Mẹ đã gọi vào mấy phút trước rồi, có lẽ bây giờ ông bà đang chờ chúng ta ở bãi xe đó!"

Trương Dung Oánh nghe xong liền vội vàng nói:

"Vậy chúng ta đi nhanh đi, đừng để ông bà chờ sốt ruột!"

"Vậy thì đi thôi!"

Trương phụ cũng đứng dậy.

Một nhà ba người bọn họ đổi giày, đi ra ngoài.

Khi bọn họ tới bãi xe thì phát hiện ông bà nội quả nhiên đã ở đó chờ bọn họ.

Trương Dung Oánh kéo cánh tay bà nội, cười, nói:

"Ông bà nội, sao mọi người nhanh thế, chờ có lâu không?"

Bà Trương vỗ vỗ cánh tay cô, cười, nói:

"Không lâu, bà và ông con cũng mới vừa xuống."

Ông Trương có một bộ râu rất dài, đeo một bộ kính lão, ông nhìn cháu gái xinh xắn của mình, cảm khái nói:

"Nhớ lúc mới chuyển tới nơi này, Oánh Oánh còn nhỏ xíu, chớp mắt một cái mà đã tới tuổi nói chuyện cưới gả rồi, thời gian trôi qua nhanh thật!"

Trương mẫu biết rõ cha mẹ chồng mình hy vọng bà sẽ sinh ra một đứa con trai, dù sao thì tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong tiềm thức của người huyện Bách Lương rồi, vì vậy mà cha mẹ chồng của bà cũng bị ảnh hưởng rất lớn từ việc đó.

Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng Trương mẫu vẫn lựa chọn không sinh thêm nữa, điều này làm cho cha mẹ chồng của bà cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.

Cố Diệp Phi

May mà cha mẹ chồng cũng là người đã gặp qua rất nhiều chuyện trên đời, cho nên cũng không ép buộc bà phải sinh một đứa con trai, với lại hai người cũng rất yêu thương đứa cháu gái duy nhất này của mình, cộng với việc không ở chung một nhà, cho nên mối quan hệ giữa bọn họ khá tốt.

Trương mẫu nghe cha chồng mình cảm khái thì lập tức dùng mắt ra hiệu cho con gái.

Trương Dung Oánh lĩnh hội được ánh mắt của mẹ, nói:

"Ông ơi, ông đừng lo lắng, việc đi lại bây giờ không còn khó khăn như thời xưa nữa, không có việc một khi gả đi liền tương đương với không còn, việc về nhà mẹ đẻ cũng không khó khăn muôn vàn như trước.

Giao thông bây giờ rất thuận tiện, với lại cháu cũng không lấy chồng ở xa, sau khi kết hôn vẫn sống ở tỉnh thành này, thậm chí cháu và anh ấy còn định sẽ mua một căn nhà ở gần đây, đến lúc đó ông đừng chê chúng cháu là được."

Ông Trương nghe xong thì đôi mắt liền tỏa sáng, nói:

"Oánh Oánh, sau khi lấy chồng, cháu còn có thể ở gần chúng ta, ông với bà cháu vui còn không kịp, sao có thể chê cháu phiền được chứ!"

Bà Trương cũng vui mừng, hỏi:

"Oánh Oánh, cháu nói thật hả? Cháu và nó định mua nhà ở gần đây ư? Không phải vì dỗ cho hai ông bà già chúng ta vui vẻ đó chứ?"

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Đương nhiên là thật, nếu như bà rảnh, bà có thể giúp chúng cháu tìm hiểu mấy căn nhà ở xung quanh đây, nếu thấy được căn nhà phù hợp thì chúng cháu sẽ mua."

Bà Trương nghe xong thì cười đến híp hết mắt lại, luôn miệng nói:

"Oánh Oánh, không cần phải mua nhà đâu, không phải nhà chúng ta có một căn nhà ở gần đây sao, sửa chữa lại một chút là được rồi!"

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Bà ơi, làm vậy là vì nể mặt anh ấy đấy, sợ anh ấy đường đường là một người đàn ông mà lại ở trong nhà của chúng ta, sợ anh ấy không được tự nhiên, cho nên vẫn mua nhà thì tốt hơn."

Ông Trương trực tiếp tỏ thái độ, nói:

"Oánh Oánh, nếu như hai cháu thật sự muốn mua nhà, thì ông sẽ hỗ trợ 500.000 tệ."

Trương Dung Oánh nghe thế, trên mặt lập tức nở một nụ cười, nhưng mà cuối cùng cô vẫn lắc đầu từ chối:

"Ông à, sao có thể nhận tiền của ông được chứ, bản thân cháu cũng có tiền tiết kiệm, phần còn lại cứ để anh ấy lo là được."

Ông Trương nói:

"Cho cháu thì cháu cứ nhận lấy đi, tiền của ông sớm muộn gì cũng là của cháu mà."

Bà Trương cũng nói giúp:

"Đúng thế, bà và ông cháu đã lớn tuổi rồi, nhiều tiền cũng vô dụng, nếu như hai cháu đã nghĩ tới việc mua nhà, vậy thì dứt khoát mua một căn nào đó tốt một chút."

Trương Dung Oánh cảm động, nói:

"Cảm ơn ông bà nội, tạm gác lại chuyện mua nhà đi, chúng ta lên xe đi ăn trước đã, nếu như đến lúc đó mà cần, cháu sẽ nói với hai người."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trương phụ đã lái xe ra ngoài.

Ông Trương gật đầu, nói:

"Được, vậy thì đi ăn cơm trước đi, dù sao thì chúng ta vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của cháu."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 315: Cả Gia Đình Này Đều Là Nhân Tài, Tài Ăn Nói Cực Kỳ Tốt



Bách Lương Phong Vị, tiệm cơm XX.

Một nhà năm người Giang Phong tới trước giờ hẹn 20 phút.

Trong phòng riêng.

Giang Phong đang phân chia nhiệm vụ:

"Cha, một lát nữa cha phụ trách việc nói chuyện với chú Trương.

Mẹ, một lát nữa mẹ phụ trách việc nói chuyện với dì Trương.

Chị hai, chị phụ trách việc nói chuyện với bà Trương.

Còn con sẽ phụ trách việc nói chuyện với ông Trương.

Anh cả, anh đảm nhiệm việc lo lắng chu toàn cho tất cả mọi người.

Mọi người dựa theo hoàn cảnh mà hành động, nhất định phải chăm sóc tốt cho tất cả người nhà chị dâu!"

Trên mặt Giang phụ treo nụ cười tự tin, nói:

"Tiểu Phong, con yên tâm đi, cả nhà chúng ta bây giờ đều là bà mối, tất cả mọi người đều phải dựa vào tài ăn nói để kiếm cơm. Mặc dù cha với mẹ con không bằng ba anh em các con, nhưng mà cũng đã làm mai mối cho rất nhiều người trong thôn, cũng luyện được tài ăn nói, việc lôi kéo làm thân này khẳng định không thành vấn đề."

Giang mẫu cũng cực kỳ có niềm tin, nói:

"Cha con nói đúng đó, tài ăn nói của chúng ta đã được tôi luyện qua rồi, một lát nữa chắc chắn sẽ làm cho sui gia cảm thấy hài lòng."

Giang Tuyết cười, hưng phấn nói:

"Tối nay mà chị không làm cho bà Trương vui tới quên trời quên đất thì coi như chị thất trách."

Giang Phong cười ha ha, nói:

"Được, một lát nữa con sẽ bật hết hỏa lực, để Trương gia trải nghiệm sự nhiệt tình của Giang gia chúng ta."

Giang Phi cực kỳ cảm động, có được người nhà như này thật là tốt!

...

5 giờ 30 phút chiều.

Giang gia cuối cùng cũng gặp được Trương gia.

Sau khi bắt chuyện, Giang gia lập tức dựa theo sự phân phó đã được bàn bạc kỹ lưỡng trước đó, mỗi người phụ trách việc nói chuyện với một người, lần lượt mời người bên Trương gia vào trong phòng riêng.

Sau khi mọi người ngồi xuống, phục vụ lập tức dọn món lên.

Tất cả món ăn đặc sản của huyện Bách Lương được xếp đầy trên chiếc bàn lớn.

Lúc bắt đầu ăn, Giang Phong phụ trách việc nói chuyện với ông Trương, hắn hỏi:

"Ông ơi ông uống rượu gì? Rượu đế, rượu vang đỏ, rượu tây, rượu gạo nếp, rượu trái cây, rượu thuốc, bia, loại nào cũng có."

Ông Trương cười ha ha, nói:

"Tiểu Phong, nhà cháu khách khí thật đó, chỉ rượu thôi mà chuẩn bị nhiều tới như thế, bình thường ông không uống rượu, nhưng mà hôm nay ông rất vui, một chén rượu gạo nếp đi!"

Giang Phong rót rượu gạo nếp ra ly, cười, nói:

"Bởi vì không biết ông thích uống loại rượu gì, cho nên chuẩn bị nhiều loại một chút, dù sao thì cốp xe của cháu cũng thường xuyên được đặt rượu ở trong đó, đặt nhiều thêm vài loại cũng chẳng thành vấn đề gì."

Ông Trương cười, nói:

"Ông nghe Oánh Oánh nói cháu vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, quay về quê làm bà mối, chưa tới nửa năm đã có thể mở một công ty ở tỉnh thành này, đúng là hậu sinh khả úy!"

Giang Phong đưa ly rượu gạo nếp qua trước mặt ông, khiêm tốn nói:

"Ông quá khen rồi, cháu chỉ là may mắn đi đúng đường mà thôi, ông mới thật sự là lợi hại, dựa vào việc bái một người thầy thuốc làm sư phụ lúc còn bé, đi theo người đó học chút kiến thức y học, sau đó lại kiên trì nghiên cứu và thực hành mấy chục năm, bây giờ đã trở thành một người có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới Trung Y ở tỉnh thành, ông mới thật sự là người có bản lĩnh.

Nếu không phải ông không có điều kiện để học y, nếu như từ nhỏ ông đã được thầy thuốc nổi tiếng dạy bảo, thì chắc chắn với thiên phú về phương diện y học của ông, thành tựu mà ông có được ngày hôm nay chắc chắn không chỉ như thế, có khi có thể trở thành danh y lưu danh toàn giới y học."

Những lời này làm cho ông Trương vô cùng vui vẻ, đây chính là chuyện mà ông tự hào nhất trong cuộc đời mình, Giang Phong ngãi đúng chỗ ngứa khen ông ở phương diện này.

Thế là hứng thú nói chuyện của ông Trương được gợi lên, vừa ăn uống, vừa kể lại sự khó khăn khi học y của ông cho Giang Phong nghe, cho dù là một người thầy thuốc bình thường, cũng không phải nói muốn bái sư là có thể bái sư.

Kể xong quá trình bái sư đầy gian nan, dưới sự dẫn dắt của Giang Phong, ông Trương lại nói tiếp quá trình học y của mình.

Dù sao thì người mà ông bái sư cũng chỉ là một người thầy thuốc bình thường, kiến thức của sư phụ có hạn, cộng với việc trong hoàn cảnh đó phải vội vàng làm việc, gần như không thể dạy cho ông được bao nhiêu thứ, mấy năm trôi qua cũng chỉ dạy được cho ông cách phân biệt mấy loại thảo dược và giảng giải một chút dược lý mà thôi.

Ông Trương có thể có được thành tựu như bây giờ, thật sự là hoàn toàn dựa vào thiên phú và sức mạnh kiên trì nghiên cứu của bản thân.

'Thời khắc tỏa sáng' ấy thật sự là dựa vào sự nỗ lực mà có được, cho nên ông Trương kể rất hăng say.

Sau khi tâm sự một lúc, chủ đề của cuộc trò chuyện lại kéo tới hiện trạng bây giờ của giới Trung Y, Giang Phong thỉnh thoảng bình luận một câu, nhưng mà câu nào cũng đúng với ý ông, cho nên ông Trương càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không thể dừng lại được.

Bên cạnh.

Bà Trương và Giang Tuyết cũng hận gặp nhau quá muộn.

Bà Trương là kiểu người đặc trưng của thế kỷ trước, cha bà thời đó bởi vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà bị những người kia trói lại, có thể nói là phải chịu không ít khổ cực.

Vì vậy mỗi khi nhắc tới việc này, bà Trương đều hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Giang Tuyết cũng phê phán những người kia cùng với bà Trương, sau khi phê phán xong, cô mới nói:

"Bà ơi tục ngữ có một câu như này, ác giả ác báo, thôn của chúng cháu cũng có loại người như thế, cách nhà chúng cháu không xa có một hộ gia đình, thủ đoạn trói người của tên đó cực kỳ tàn ác, trực tiếp siết chặt dây thừng vào trong da thịt, gần như không thể nhìn thấy được dây thừng nữa.

Cố Diệp Phi

Người bị trói như thế, chỉ cần nửa ngày thôi là có thể coi như đã ném nửa cái mạng rồi.

Lúc đó, trong thôn có không ít người bị trói chặt như thế!

Sau này kết cục của tên đó cực kỳ thảm, sau khi khoảng thời gian đó qua đi chưa được mấy năm thì đôi mắt khỏe mạnh của tên đó đột nhiên mù, con trai của tên đó trong lúc chăn trâu cũng bị sừng trâu đ.â.m chết, sau đó không lâu vợ của tên đó không hiểu vì sao mà cũng nhảy sông tự sát, người con trai còn sống cuối cùng lúc leo cây bị ngã gãy chân.

Tóm lại là kết cục của gia đình đều không được tốt, đây chính là báo ứng."

Bà Trương nghe xong thì cảm thấy vô cùng hả giận:

"Đáng, mấy kẻ ác ôn kia đều phải gặp báo ứng, người bắt trói cha bà sau này cũng không có được kết cục tốt..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 316: Cả Gia Đình Này Đều Là Nhân Tài, Tài Ăn Nói Cực Kỳ Tốt (2)



Một bên khác.

Giang phụ và Trương phụ nói chuyện với nhau cũng rất ăn ý.

Hai người có tuổi tác xấp xỉ nhau, còn là đồng hương huyện Bách Lương, hoàn cảnh sinh sống gần như không có gì khác biệt, cho nên chủ đề để nói chuyện nhiều vô số kể, lúc nhỏ xuống sông bắt cá, trèo cây thọc tổ chim, dùng cao su bắt ve, dùng lưới tự chế bắt côn trùng, ban đêm ra ngoài ruộng bắt ếch, dùng củ lạc bắt chuột,...

Hai người vừa ăn uống, vừa tâm sự chuyện thời niên thiếu, quan hệ bất tri bất giác mà được kéo lại gần nhau hơn...

Giang mẫu và Trương mẫu thì nói chuyện về nhà cửa, dưới sự thổi phồng âm thầm của Giang mẫu, hứng thú nói chuyện của Trương mẫu cũng được đẩy lên cực cao, hai người cứ thế tâm sự với nhau, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng cười, không lâu sau mối quan hệ giữa bọn họ được nâng cao lên chẳng khác nào chị em thân thiết nhiều năm.

Trương Dung Oánh thấy ông bà cha mẹ của mình được sắp xếp rõ ràng như thế thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày sau, cô quay sang nhìn bạn trai mình đang bình tĩnh ăn cơm, hiển nhiên cảnh tượng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh ấy, điều này làm cho Trương Dung Oánh không khỏi thầm cảm thán trong lòng, không hổ là một gia đình cả nhà đều làm bà mối!

Có được người nhà như thế này, anh ấy đúng thực là không cần phải lo lắng bầu không khí sẽ bị buồn tẻ.

Ngay lúc này, Trương Dung Oánh hoàn toàn bỏ được gánh nặng trong lòng, bắt đầu vui vẻ thưởng thức đồ ăn cùng với bạn trai.

Bữa cơm này bọn họ ăn từ khoảng năm giờ rưỡi chiều tới tận tám giờ tối, ăn tới tận hai tiếng rưỡi, ăn tới mức tất cả người Trương gia đều cảm thấy sảng khoái, không chỉ uống rượu tới đã thèm, còn được trò chuyện tận hứng!

Không kể tới lúc hai bên tạm biệt nhau!

Lúc tới đây, Trương phụ lái xe, nhưng mà vì ông uống rượu, cho nên lúc về người lái xe là Trương Dung Oánh.

Sau khi xe đi được một đoạn, ông Trương mới cảm khái:

"Đứa em trai kia của Giang Phi đúng là không đơn giản, khó trách chỉ trong một năm ngắn ngủi mà nó đã xây dựng được sự nghiệp lớn như thế, đúng là không tầm thường!

Bà Trương nói tiếp:

"Em gái của nó cũng rất lợi hại, cái miệng nhỏ kia của nó đúng là rất biết nói, không hổ danh là người làm mai mối, nói chuyện với nó làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái!"

Trương phụ nói:

"Cha nó rất tốt, rất thực tế, phương diện đối nhân xử thế cũng mạnh hơn rất nhiều người."

Trương mẫu khen:

"Mẹ nó cũng rất tốt, cởi mở phóng khoáng, tâm tư tinh tế, nói chuyện rất dễ nghe, Oánh Oánh gả qua đó tôi cũng yên tâm."

Trương Dung Oánh đang lái xe nghe như thế thì thầm mừng rỡ, cười, nói:

"Ông bà cha mẹ, mọi người cũng không xem nhà bọn họ làm nghề gì, nghề dựa vào tài ăn nói để kiếm cơm đó, nói chuyện đương nhiên phải dễ nghe rồi!"

Ông Trương cười, khen:

"Cả nhà này đều là nhân tài!"

Bà Trương, Trương phụ và Trương mẫu cũng đều rất tán thành, người Giang gia thật sự đã để lại ấn tượng rất tốt cho bọn họ trong lần gặp mặt này.

...

Bên Giang gia.

Giang phụ, Giang mẫu và hai anh em Giang Phong đều uống rượu, chỉ có chị hai Giang Tuyết là không uống rượu, cho nên lúc về người lái xe là Giang Tuyết, còn xe là của Giang Phong.

Còn xe của Giang Phi thì được để lại bên cửa tiệm, ngày mai quay lại lấy sau.

Còn xe của Giang Tuyết thì đậu ở bên chỗ Tây Phái Ngự Giang, cô không lái nó tới đây, khi tới cô và cha mẹ đều ngồi xe của anh cả.

Hôm nay cha mẹ đi tới tỉnh thành, cả nhà bọn họ chuẩn bị vào Tây Phái Ngự Giang ở, tuy nói rằng sau khi sửa nhà, đợi sau khi formaldehyde bay đi hết, vào ở sẽ tốt hơn, nhưng mà thỉnh thoảng qua đêm ở đây cũng không sao.

Hơn nữa, trước khi giám đốc Uông tặng căn nhà này cho Giang Phong, anh đã mời người có chuyên môn đi xử lý formaldehyde rồi, mặc dù không thể trừ khử toàn bộ, nhưng mà cũng đã làm cho hàm lượng formaldehyde xuống tới mức thấp nhất.

Với lại, trong khoảng thời gian này, Giang Phong vẫn luôn mở cửa sổ để thông gió, còn sử dụng than hoạt tính, máy lọc không khí, đặt cây xanh hấp thu và trừ khử formaldehyde, cho nên dù cho bây giờ bọn họ dọn vào đây ở cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.

Quay lại Tây Phái Ngự Giang, Giang Phong cười, hỏi:

"Cha mẹ, hai người có muốn qua đêm ở tỉnh thành không?"

Giang phụ và Giang mẫu nhìn cái biệt thự mà bọn họ từng thấy qua trên tivi, nói thật bọn họ thật sự có suy nghĩ muốn tới tỉnh thành ở, nhưng mà chung quy vẫn không nỡ từ bỏ quê hương.

Giang mẫu suy nghĩ một chút, nói:

"Việc chuyển tới tỉnh thành này không cần phải vội, đợi tới lúc anh cả và chị dâu của con có em bé, chúng ta sẽ đi lên đây để hỗ trợ việc chăm trẻ."

Giang phụ nói:

"Công việc làm mai mối hiện tại ở quê nhà của cha và mẹ con rất tốt, cha vẫn muốn làm thêm hai năm nữa!"

Giang mẫu bổ sung:

Cố Diệp Phi

"Với lại trong nhà còn nuôi thả gà vịt, đến tỉnh thành thì không tiện nuôi gà vịt, muốn ăn loại thịt ngon như thế cũng khó!"

Giang Phong thấy cha mẹ không nỡ xa quê, thì cười, nói:

"Được rồi, dù sao thì nơi này cũng mới được xây xong không bao lâu, cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể vào ở, đến lúc đó lại nói!"

Sau đó, một nhà năm người bọn họ ngồi uống trà ngắm sông trên ban công cực lớn kia, toàn bộ dòng sông được ánh đèn chiếu rọi trông vô cùng đẹp mắt.

Khó trách giá nhà có view sông đều đắt hơn mấy nhà khác.

Một nhà năm người bọn họ vừa nói chuyện, vừa uống trà, tâm sự tới khoảng mười một giờ đêm, mọi người mới về phòng, tắm rửa, nghỉ ngơi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 317: Tôi Nghỉ Làm Anh Nuôi Tôi À



Thứ bảy, ngày 4 tháng 3, năm 2023.

10 giờ sáng.

Tỉnh thành tỉnh Quý Châu, Lý Lập và cha mẹ cùng nhau đi lên đường sắt cao tốc, chạy tới tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Ba người bọn họ mua vé toa hạng thương gia, Lý mẫu ngồi chung với con trai.

Hiện tại, trong lòng Lý mẫu vô cùng vui mừng, gần đây bà vô cùng lo lắng về chuyện hôn sự của con trai mình, tìm không biết bao nhiêu là bạn bè, nhờ bọn họ giới thiệu đối tượng cho nó, nhưng tiếc là vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Khó lắm mới tìm được một cô gái trông không tệ, khuyên con trai mình tham gia ra mắt được, kết quả lại gặp phải một người thất học, vô năng, ngay cả việc Tô Thức và Tô Đông Pha là một người cũng không biết, làm cho con trai của bà cực kỳ thất vọng đối với việc ra mắt này.

Nhưng mà ông trời cũng có mắt, ngay lúc bà đang sầu lo vì chuyện hôn nhân đại sự của con trai mình, thì người làm mai mối từ trên trời giáng xuống, giới thiệu cho con trai bà một đối tượng rất tốt, điều quan trọng nhất là khuyên được con trai bà tham gia ra mắt, điều này làm cho Lý mẫu vui tới không kiềm chế được.

Theo như lời của con trai thì cô gái kia cũng làm công việc giống nó, điều kiện gia đình cũng không tồi, không hề kém cạnh gì so với gia đình bọn họ, thật sự môn đăng hộ đối.

Khuyết điểm duy nhất chính là đối phương có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng và chứng cưỡng ép mức độ nhẹ.

Lý mẫu có chút lo lắng về việc này, dù sao thì bà vẫn chưa từng tiếp xúc với người có bệnh sạch sẽ trong hiện thực, không biết có thể ở chung được với cô gái kia hay không.

"Con trai à, bây giờ khó mà tìm được người môn đăng hộ đối, khi thấy con gái nhà người ta con không được qua loa có lệ có biết không!"

Lý mẫu nhỏ giong giao phó.

Lý Lập gật đầu, nói:

"Mẹ yên tâm đi, con biết phải nên làm như thế nào mà."

Lý mẫu nói:

"Cô bé ấy giống con, công việc rất tốt, tiếc là nhà chúng ta không có năng lực điều công tác của cô bé ấy sang bên này, nếu như con và cô bé ấy thành đôi, thì một trong hai người các ngươi phải có người từ chức, đúng thực là đáng tiếc!"

Lý Lập nói:

"Từ chức đúng là có chút đáng tiếc, hiện tại cứ thử tiếp xúc một chút đã, nếu như con và cô ấy thật sự hợp nhau thì lại bàn tới chuyện này sau, xem thử xem có còn biện pháp nào khác không."

Lý mẫu gật đầu, nói:

"Được, chủ yếu vẫn là xem thử hai đứa có phù hợp với nhau hay không, nếu như phù hợp, thì với điều kiện hai nhà chúng ta, dù cho có từ chức cũng không có gì phải gấp gáp, không có gánh nặng về phương diện kinh tế."

Lời này của bà hoàn toàn không phải là nói bừa, một nhà ba người bọn họ đều là công chức, có hai căn nhà phúc lợi, hai chiếc xe, tiền tiết kiệm cũng không ít, với lại bây giờ bà đã về hưu rồi, lương hưu cũng không thấp.

Có thể nói là chỉ cần không xài tiền hoang phí, thì với điều kiện kinh tế nhà bọn họ dư sức có được cuộc sống thoải mái.

Theo lời của con trai thì điều kiện gia đình của bên gái không hề kém bọn họ, đối phương còn là con gái một, kinh tế của hai nhà mà gộp lại chung với nhau rồi, dù cho con dâu có từ chức, thì ngoại trừ việc đáng tiếc ra, bọn họ hoàn toàn không có gánh nặng về kinh tế.

...

Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong tiếp tục làm tiếp công việc còn dang dở ngày hôm qua, tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho từng vị khách, sau đó in tư liệu về đối tượng xứng đôi ra.

Hiện tại, bởi vì ngày nào cũng có khách hàng kết hôn, cho nên phạm vi tìm kiếm đối tượng xứng đôi của Giang Phong ngày càng được mở rộng ra, bây giờ đã có thể bao trùm một phần mười phạm vi tỉnh Quảng Tây rồi!

Trong phạm vi rộng lớn như thế có gần 20 triệu nhân khẩu, có rất ít khách hàng không tìm được đối tượng xứng đôi phù hợp.

Cố Diệp Phi

Bất tri bất giác mà đã tới giữa trưa rồi.

Bởi vì anh cả và chị dâu đã dẫn cha mẹ đi tới núi Thanh Tú chơi, cho nên Giang Phong không ăn cơm ở tiệm ăn bên dưới, mà đặt đồ ăn ở một cửa hàng quen thuộc, hắn và Lam Chí Huy cùng nhau ăn cơm ở nơi hẹn hò.

Còn chị hai và hai người bạn học cũ thì hiện tại đều cực kỳ tích cực đối với công việc, tới trưa rồi vẫn vội vàng sắp xếp cho khách hàng ra mắt, tùy tiện ăn đại một bữa ở bên ngoài, không lãng phí thời gian chạy về nơi hẹn hò để ăn cơm.

Sau khi ăn no, Giang Phong lại tiếp tục làm việc.

Hơn 3 giờ chiều.

Giang Phong cuối cùng cũng làm xong hết tất cả công việc.

Giang Phong thấy thời gian không còn nhiều liền lập tức gọi điện thoại cho Lý Lập.

Vừa nối máy, Giang Phong trực tiếp hỏi:

"Anh Lý, bây giờ mọi người sắp tới trạm rồi đúng không?"

Lý Lập ừ một tiếng, nói:

"Sắp rồi, còn khoảng 20 phút nữa là tới trạm."

Giang Phong thấy vẫn kịp liền vừa đi ra ngoài, vừa nói:

"Bây giờ tôi sẽ đi ra trạm xe để đón mọi người."

Lý Lập ngượng ngùng, nói:

"Làm phiền anh quá rồi, chúng tôi tự bắt xe là được!"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Lý không cần phải khách khí, mọi người đi đường xa tới đây, tôi đương nhiên phải chiêu đãi mọi người thật tốt rồi. Không nói nữa, bây giờ tôi lập tức lái xe tới đó, một lát nữa gặp!"

"Được rồi, cảm ơn anh, một lát nữa gặp!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 318: Tôi Nghỉ Làm Anh Nuôi Tôi À (2)



Ở một cư xá nào đó.

Mộc mẫu nhìn con gái mình chậm rãi làm cái này cái kia, trông cô giống như có việc gì đó chưa làm xong, thấy thế bà không khỏi thúc giục:

"Tiểu Lam, con có thể nhanh tay hơn được không, con mà cứ mò như thế thì sẽ tới trễ đó!"

Mộc Tiểu Lam trả lời:

"Biết rồi, sắp xong rồi."

Mộc mẫu hoàn toàn không hề tin chữ sắp xong của con mình, con gái bà có bệnh sạch sẽ và chứng cưỡng ép, làm việc lúc nào cũng chậm rì rì, làm cho mấy người có tính tình nóng nảy hoàn toàn không chịu được.

Đặc biệt là khi cần phải ra ngoài, hẹn cô lúc 8 giờ sáng, vậy thì sớm nhất là 8 giờ rưỡi hoặc 9 giờ cô ấy mới tới. Ngoại trừ việc đi làm đúng giờ, bình thường khi hẹn cô ấy ra ngoài, người hẹn luôn phải tự động cho cô ấy thêm nửa tiếng hoặc một tiếng.

Mộc mẫu hiểu rất rõ tính cách của con gái mình, cho nên hôm nay bà cố tình tới sớm hơn hai tiếng để thúc giục cô.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Mộc mẫu, cuối cùng thì 4 giờ bọn họ đã đi ra ngoài.

Giờ hẹn của buổi ra mắt này là 4 giờ rưỡi chiều, bốn giờ đi là đẹp.

Đương nhiên đây là kết quả của sự thúc giục không ngừng của Mộc mẫu, nếu không thì với tính cách của con gái bà, chắc chắn sẽ tới trễ, như thế sẽ tạo cho người ta ấn tượng không tốt!

Mộc phụ đã lái xe chờ ở dưới lầu!

Vốn dĩ một nhà ba người bọn họ lái một chiếc xe là đủ rồi, nhưng mà Mộc Tiểu Lam không quen ngồi xe người lạ, ngay cả xe của cha mẹ, cô cũng ghét bỏ, bởi vì xe của cha mẹ không phải chỉ có bọn họ ngồi, mà còn có những người khác nữa.

Rất nhanh sau đó đã có hai chiếc xe một trước một sau chạy ra khỏi cư xá, chạy tới quán ăn đã được hẹn trước.

...

Quán ăn nào đó.

Trong phòng riêng, ba người Mộc gia và ba người Lý gia chào hỏi lẫn nhau dưới sự giới thiệu của Giang Phong.

Sau khi ngồi xuống, Mộc Tiểu Lam vô cùng tự nhiên, lấy một xấp giấy ra xếp lại đặt lên trên ghế, sau đó cô mới ngồi xuống.

Mộc phụ và Mộc mẫu đã sớm quen với việc này rồi, còn ba người Lý gia cũng đã sớm được Giang Phong nói qua, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lúc gọi món, hai bên đều vô cùng khách khí, cuối cùng vẫn là Giang Phong - người hiểu rõ sở thích của hai bên chọn món.

Sau đó mọi người dùng nước nóng rửa sơ qua dụng cụ ăn uống, đây là hành động bình thường khi đi ra ngoài ăn cơm của người hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, ba người Lý gia hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn làm theo.

Chỉ có điều, mọi người chỉ dùng nước nóng rửa qua một lần, còn Mộc Tiểu Lam thì rửa tới tận ba lần.

Ngoại trừ những chi tiết nhỏ nhặt ấy, thì Mộc Tiểu Lam hoàn toàn chẳng có gì khác với một cô gái bình thường cả, cô còn chủ động bắt chuyện với Lý Lập, hai người làm cùng nghề, mặc dù không cùng tỉnh, nhưng mà tính chất công việc giống nhau, cho nên có rất nhiều chuyện để nói.

Lý phụ và Lý mẫu thấy bộ dạng vừa nói, vừa cười của Mộc Tiểu Lam và con trai nhà mình thì không khỏi nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự hài lòng trong mắt đối phương. Cô gái này khá xinh đẹp, công việc cũng tốt, gia cảnh tốt, mặc dù sự yêu thích sạch sẽ của cô vượt quá sự tưởng tượng của một người bình thường, nhưng mà người thích sạch sẽ hầu như đều không lười, đây thật sự là một cô gái rất tốt.

Còn trong mắt Mộc phụ và Mộc mẫu Lý Lập cũng coi như khá đẹp trai, công việc tốt, gia cảnh tốt, còn có tài nấu nướng không tồi, thật sự có không ít ưu điểm, nếu như người này thật sự có thể trở thành con rể của bọn họ, thì bọn họ khá hài lòng về người con rể này.

Bọn họ cùng nhau ăn cơm tới tận hơn 6 giờ chiều.

Dù sao thì cũng là mối hôn sự vượt tỉnh, không thể nào lập tức đưa ra kết quả được, nhưng mà chuyện tiếp theo Giang Phong không cần phải can thiệp vào, để bọn họ tự do phát triển, trò chuyện nhiều thêm một chút, chờ tới khi tình cảm đạt tới một mức độ nhất định thì mọi chuyện tự nhiên sẽ nước chảy thành sông thôi.

...

Ban đêm.

Cố Diệp Phi

Ở KTV nào đó.

Điền Lộ đang cùng vài chị em của mình tiếp khách ở trong phòng riêng nào đó.

Hôm nay, khách hàng ở trong căn phòng này đều là người trẻ tuổi, người lớn nhất cũng không vượt quá 30 tuổi, nhưng tất cả đều là dân chơi. Điền Lộ đã ra đời rất nhiều năm rồi, cô gặp qua vô số loại đàn ông, liếc mắt một cái liền biết đám người trẻ tuổi này thường xuyên tới mấy chỗ này để ăn chơi.

Tổng cộng có 6 vị khách, gọi sáu cô gái vô tiếp đãi, mỗi người một cô, điều này làm cho Điền Lộ có kinh nghiệm phong phú hiểu rõ, đêm nay e là phải cho người ta sờ mó rồi.

Người ngoài nhìn vào thì thấy cái nghề này kiếm tiền rất dễ, nhưng bọn họ không hề biết những nỗi khổ mà các cô phải chịu.

Đầu tiên là phải đối phó với mấy bàn tay xấu xa kia, sau đó còn phải cẩn thận với mấy vị khách t*nh tr*ng thượng não. Ở nơi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như không biết cách tự bảo vệ chính mình, thì rất có thể bị cưỡng ép ở trong nhà vệ sinh.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 319: Tôi Nghỉ Làm, Anh Nuôi Tôi À? (3)



Còn một điều nữa rất quan trọng, vì để khách hàng có thể uống nhiều rượu hơn, mấy người như các cô lúc nào cũng phải liều mạng mà uống, trong một đêm có không ít đồng nghiệp của cô phải đi vào nhà vệ sinh ói ra, nếu tửu lượng không cao thì không thể nào chịu được công việc này.

Cứ tiếp tục như thế, cơ thể sớm muộn gì cũng ngã xuống.

Người đàn ông chẳng biết đã uống bao nhiêu ly rượu đưa tay ra sờ bắp đùi của Điền Lộ:

"Em đẹp thật đó, giá chuyển sang nơi khác của em là bao nhiêu?"

Đây là một cách nói khá uyển chuyển, Điền Lộ đương nhiên hiểu rõ ý của đối phương, cô nhẹ nhàng đẩy cái tay kia ra, cười khẽ, nói:

"Thành thật xin lỗi ông chủ, chúng tôi có quy định là không được phép thay đổi sang nơi khác."

Người đàn ông nghe thế liền thử thăm dò thêm vài lần nữa, phát hiện Điền Lộ thật sự không muốn chuyển sang nơi khác, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng mà loại chuyện này chú trọng việc tôi tình cô nguyện, nếu như đối phương mà không bằng lòng thì đành dẹp nó đi vậy.

Nhưng mà đã tiêu không ít tiền rồi, tay không đi ra thì không phải, phải sờ cho đã nghiện mới được.

Vì thế, người đàn ông kia tiếp tục vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm với Điền Lộ, vẫn không ngừng sờ sờ, chạm chạm Điền Lộ, điều này làm cho Điền Lộ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không biết buổi ra mắt ngày mai có thuận lợi hay không nữa.

Nếu như thuận lợi thì cô lập tức có thể thoát ra khỏi tình huống này rồi!

...

Chủ nhật, ngày 5 tháng 3 năm 2023.

Thành phố nào đó tỉnh Vân Nam.

Ở trong cư xá nào đó.

Một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi đang ôm lấy di ảnh màu trắng đen của chồng mình, yên lặng rơi lệ. Một lúc lâu sau, người phụ nữ trung niên kia mới nói với giọng khàn khàn:

"Lão Lục, mới đó mà ông đã đi 16 năm rồi, con trai của tôi di truyền toàn bộ thân chính khí của ông, tham gia vào đội ngũ của ông, trong lòng tôi thật sự ngũ vị tạp trần, không biết phải làm sao mới tốt.

Trong lòng tôi thật sự không hy vọng con trai tham gia vào đội ngũ của ông, chuyện này thật sự quá nguy hiểm.

Nhưng mà, sau khi ông đi, con trai đã lập chí phải tham gia vào đội ngũ của ông, tiếp tục liều mạng tranh đấu với những người kia, bây giờ nó thật sự làm được rồi, tôi không biết mình nên đau lòng hay vui mừng nữa.

Tôi sợ! !!

16 năm trước, khi đưa tiễn ông, người duy nhất để tôi ký thác là con trai, lỡ như nó cũng gặp việc bất trắc, tôi sợ tôi sống không nổi.

Tôi hiểu rõ tính cách của con trai, chuyện mà nó đã quyết tâm làm rồi thì dù cho có chín con trâu cũng chẳng thể kéo nó lại được, nó đã tham gia được vào trong đội ngũ của ông rồi, bảo nó rời khỏi đó là chuyện không thể nào.

Vì thế nên hôm nay tôi tranh thủ thời gian giúp nó tìm một người vợ, để cái nhà này có người nối dõi.

Tôi nghe cháu trai nhà mẹ đẻ của tôi nói rằng ở tỉnh Quảng Tây có một bà mối cực kỳ nổi tiếng, một lát nữa ta sẽ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, sẵn tiện tìm vị bà mai kia luôn, xem thử xem có thể giúp gì cho việc hôn sự của con trai hay không.

Nếu như ông có linh thiêng, tôi hy vọng ông sẽ phù hộ cho con trai của chúng ta, để nó gặp dữ hóa lành,..."

Người phụ nữ trung niên ôm di ảnh trắng đen của chồng, vừa khóc, vừa nói một tràng, sau khi nói cũng kha khá rồi, bà mới cẩn thận treo di ảnh lại lên tường. Bà sắp xếp lại hành lý một chút, sau đó đi thẳng tới nhà ga.

...

1 giờ chiều.

Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Ở nhà hàng đồ Tây nào đó.

Cuối cùng thì Bao Phú Quý và Điền Lộ cũng gặp mặt nhau.

Trước khi hai người gặp mặt nhau, Giang Phong đã nói hết mọi chuyện rõ ràng rồi, cho nên buổi gặp mặt này chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Ngay khi nhìn thấy Điền Lộ, tim của Bao Phú Quý lập tức đập nhanh, cô gái này đẹp quá đi, có kinh nghiệm đi chơi đêm hơn mười năm, vậy mà anh chưa lần nào gặp phải một người xinh đẹp như cô gái trước mắt.

Không biết là do gu thẩm mỹ của anh, hay là do mấy nơi mà anh tới không đủ cao cấp, dù sao thì trong số những cô gái mà anh từng có tiếp xúc thân mật, thật sự không có ai có thể so sánh được với cô gái trước mặt này cả.

Còn có dáng người, mặc dù không mặc đồ hở hang, nhưng vẫn không thể nào che giấu được dáng người xinh đẹp của cô.

Mặc dù ở ngoài đời cô gái này còn xinh hơn rất nhiều so với ảnh chụp, Bao Phú Quý cũng không đến mức thất thố, anh lập tức chào hỏi:

"Xin chào, tôi là Bao Phú Quý, rất vui khi gặp được cô!"

Điền Lộ cũng chào lại:

"Xin chào, tôi là Điền Lộ, rất vui khi gặp được anh!"

Trong mắt Điền Lộ, người đàn ông trước mắt này có dung mạo rất được, nhan sắc hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.

Sau khi chào hỏi, hai người đi vào nhà hàng, tìm chỗ ngồi xuống.

Sau khi gọi món xong, Bao Phú Quý mới khen:

"Cô Điền đây ở ngoài còn đẹp hơn cả trong hình, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này ở ngoài đời đó!"

Điền Lộ được khen tới mức cười híp cả mắt, cô cũng khen lại anh:

Cố Diệp Phi

"Anh Bao cũng rất đẹp trai, rất đàn ông."

Bao Phú Quý cười, nói:

"Nghe Giang đại sư nói rằng cô thích đi du lịch và đồ ăn ngon, tôi cũng siêu thích hai thứ này, vừa đi du lịch vừa tìm hiểu món ăn đặc sản ở khắp nơi, đúng thật là sảng khoái. Bởi vì có rất nhiều món ăn, chỉ có thể ăn ở nơi nó được sinh ra mới có được hương vị chính tông, sau khi mang ra ngoài thành phố thì mùi vị đã khác đi rất nhiều rồi, đừng nói chi tới việc ra khỏi tỉnh khác!"

Điền Lộ gật đầu, nói:

"Đây chính là đặc điểm của đồ ăn quốc gia chúng ta, cùng một người đầu bếp cũng không thể làm ra được một món ăn vẫn luôn có hương vị đó, hương vị hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khác biệt, không giống như những đồ ăn bên Tây, chỉ cần làm theo cái chuẩn đã được cho ra trước đó, thì bất kể là ai làm cũng sẽ cho ra được một hương vị đó."

Bao Phú Quý đồng ý:

"Đây chính là lý do tại sao đồ ăn Tây có thể đi ra thế giới, còn đồ ăn Trung lại không thể, đồ ăn Trung chúng ta tuy rất đặc sắc, nhưng tiếc là quá ỷ lại vào sự phát huy của đầu bếp!"

"Giống như món bún ốc trứ danh của Liễu Thị, hương vị của món ăn được đặt trên mạng và hương vị của món mà người dân bản địa ăn đúng là như trời với đất, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau."

"Đúng thực là không hề giống, nói tới đây..."

Sau đó, Bao Phú Quý liền nói cho Điền Lộ nghe kỹ càng về sự khác nhau giữa mấy món bún ốc được sản xuất hàng loạt và món bún ốc địa phương.

Trong lúc hai người nói chuyện, nhân viên phục vụ cũng dọn đồ ăn ra, hai người vừa ăn, vừa nói chuyện, nói từ bún ốc Liễu Thị tới mì khô Võ Hán,...

Bởi vì hai người đều rất thích ăn những món ăn ngon, cho nên trò chuyện rất ăn ý.

Nói chuyện cực kỳ vui vẻ, cho nên Bao Phú Quý to gan mà nói với Điền Lộ rằng:

"Cô Điền à, chúng ta tìm thời gian nào đó cùng nhau lái xe đi du lịch đi, chạy một vòng ba tỉnh Đông Bắc, phong tục dân gian và những món ăn đặc sản ở nơi đó chắc chắn sẽ không làm cho chúng ta thất vọng."

Điền Lộ cũng động tâm, do dự nói:

"Nhưng mà tôi còn phải đi làm..."

Bao Phú Quý nhìn vào mắt của cô, nói:

"Vậy thì nghỉ việc đi, công việc này của cô ngày nào cũng phải uống rất nhiều rượu, quá hại cơ thể, nhân lúc cơ thể vẫn còn tốt mà từ chức đi, nếu không qua mấy năm nữa, số tiền kiếm được hôm nay phải đưa hết cho bệnh viện, như vậy chẳng phải vô ít sao!"

Điền Lộ vươn đầu lưỡi ra l.i.ế.m môi một cái, ánh mắt không hề có chút sợ sệt nào, nhìn anh nói:

"Tôi nghỉ việc, anh nuôi tôi à?"

Bao Phú Quý nhìn đầu lưỡi linh hoạt kia của cô, trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa, dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô:

"Tôi nuôi cô!"

Điền Lộ dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm anh nửa phút, thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng không hề trốn tránh, thản nhiên nhìn cô, cô không khỏi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

"Được!"

Bao Phú Quý nghe xong, mặt mũi tràn đầy sự hưng phấn, thề:

"Cô yên tâm mà đi theo tôi đi, tôi sẽ không để cô chịu khổ đâu."
 
Back
Top