Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 170: Đẹp Đến Kinh Diễm, Soái Đến Bạo Tạc (2)



Tán gẫu với Giang Phong xong, Hoàng Linh Vi liền tập kết chị em trong phòng lại, nói: “Chị em, kế hoạch có thay đổi, một người bạn ở Quế tỉnh của tớ chạy tới chúc mừng sinh nhật tớ, kế hoạch ngư trường hủy bỏ, đợi lát nữa theo sự sắp xếp của anh ấy!”

Chị em A mở lớn mắt: “Không phải chứ, Vi Vi, cậu có bạn trai từ bao giờ vậy?”

Hoàng Linh Vi vội vàng phủ nhận, nói: “Đừng nói lung tung, tớ với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!”

Chị em B cười hắc hắc, nói: “Vi Vi, cậu đừng phủ nhận, tớ nhớ Quế tỉnh cách nơi này hơn ba ngàn dặm đấy, bạn bè bình thường gì lại đi xa như vậy chỉ đến tới chúc mừng sinh nhật chứ?”

Hoàng Linh Vi vô lực giải thích: “Thật sự chỉ là bạn bè bình thường, em và anh ấy ngay cả mặt của nhau còn chưa thấy bao giờ!”

Chị em C kinh ngạc nói: “Vi Vi, vậy mà cậu lại chơi yêu qua mạng?”

Hoàng Linh Vi không giải thích, “Tùy mọi người nói thế nào thì nói, bây giờ tớ phải về phòng ngủ thay quần áo, mọi người thì sao?”

“Chúng ta đương nhiên cũng đi cùng rồi!”

“Vi Vi, cậu quen biết người bạn này thế nào vậy, nói với chúng tớ một chút đi!”

“Vi Vi, lần này hắn ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng sinh nhật cậu, tình yêu của hai người có phải là sắp công khai rồi không?”

“...”

...

Giang Phong thấy Hoàng Linh Vi nói muốn về ký túc thay quần áo liền biết cô nhất định sẽ trang điểm cẩn thận một phen, dù sao đây cũng là lần đầu hai người gặp mặt, chắc chắn đều muốn để lại trong đối phương ấn tượng đầu tiên tốt nhất.

Cố Diệp Phi

Bởi vậy, hắn cũng không vội vã đi đón người, mà nhào bột Bà thủy quải trước.

Trước đó lúc ở nhà học nghề từ mẹ, Giang Phong đã nắm rõ kỹ xảo nhào bột, cho nên lần này chỉ dùng khoảng hai mươi phút đã nhào xong bột Bà thủy quải!

Nhào bột xong, dùng màng bọc bọc kín lại, Giang Phong chuyển sang sơ chế phần nhân, tận đến khi xác nhận không còn gì bỏ sót nữa mới bắt đầu nấu.

Như vậy, nửa giờ sau, Giang Phong đã hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị.

Sau đó chỉ còn lại hai bước, đó là gói bánh và nấu bánh!

Cái này cũng không gấp, đợi đón Hoàng Linh Vi và chị em cùng phòng của cô xong, sau đó mới nấu Bà thủy quải cũng không muộn.

Rửa tay sạch sẽ xong, Giang Phong nhìn thời gian, thấy cũng không còn thừa bao nhiêu thời gian thì bắt đầu xuống lấy xe đi về phía trường học của Hoàng Linh Vi.

...

Trong phòng ngủ.

Hoàng Linh Vi chọn nửa ngày mới chọn được một chiếc váy màu trắng, đây là một chiếc váy lưới thêu sa tôn eo, mặc trên người cô thật sự là đẹp đến tận cùng.

“Vi Vi, vóc người của cậu thật sự là quá tốt rồi, một phụ nữ như tớ nhìn cũng động tâm đó!”

“Đúng vậy đấy, nhìn bộ n.g.ự.c này đi, nhìn đường cong này đi, thật sự là mê c.h.ế.t người mà!”

“Vi Vi, bờ eo thon này mới là thứ đáng hâm mộ nhất được không, nếu như eo tớ có thể mảnh như vậy, vậy quần áo cũng mặc đẹp hơn giờ nhiều!”

Nghe lời khích lệ của chị em cùng phòng, trong lòng Hoàng Linh Vi cũng có chút hài lòng, vóc người này, đường cong này của cô xác thực rất hoàn mỹ.

Chọn quần áo xong, tiếp đó chính là tạo kiểu tóc và phối giày, tóc Hoàng Linh Vi vốn là tóc xoăn, cực kỳ hợp với bộ váy này, không cần phải tốn tông phu tạo kiểu.

Còn giày, cô phối một đôi giày cao gót màu trắng.

Bởi vì váy là cổ chữ V kinh điển, cho nên Hoàng Linh Vi lại phối thêm một chiếc dây chuyền bạc thật mảnh, dây chuyền này không phải là loại kim cương quý báu như kia, mà là dây chuyện cô mua chuyên để phối với quần áo hàng ngày.

Tiếp theo lại đeo thêm một chiếc đồng hồ nữ, mang một chiếc túi xách nhỏ tinh xảo, toàn bộ xem như đã hoàn thành!

Vốn còn muốn trang điểm nhạt nữa, nhưng đúng lúc này, Giang Phong nhắn tin tới nói đã đến cổng trường, cho nên Hoàng Linh Vi liền nhanh chóng vỗ chút khoáng lên mặt, sau đó lập tức cùng chị em cùng phòng xuất phát.

...

Cổng Tây của đại học nào đó.

Hoàng Linh Vi váy bồng bềnh, tinh thần phấn chấn đi về phía Giang Phong.

Giờ phút này, Giang Phong thật sự bị kinh diễm!

Phải biết rằng, cô gái này thế nhưng hoàn toàn nằm trong gu thẩm mỹ của hắn.

Trong mắt hắn, cô thật sự là không có chỗ nào không đẹp, ngay cả đầu ngón chân lộ ra ngoài đối với hắn cũng gợi cảm chọc người.

Cũng như vậy, trong mắt Hoàng Linh Vi, Giang Phong lúc này cũng soái đến bạo tạc.

Điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy mức độ chủ quan của thẩm mỹ, ví dụ như trong ngành giải trí, có người cảm thấy nữ minh tinh này đẹp đến mê người, nhưng ở trong mắt một số người lại cảm thấy cũng không có gì đặc biệt.

Nói trắng ra là, một số người có thể cảm được vẻ đẹp của nữ minh tinh này, mà một số người lại không cảm được, cho nên mới xuất hiện sự đánh giá bất đồng này.

Trong mắt rất nhiều người, Giang Phong mặc dù lớn lên cũng coi như soái ca, nhưng trong trăm soái ca như vậy, cũng không khoa trương đến mức ngàn dặm mới tìm được một người.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Hoàng Linh Vi lại cảm được rất rõ độ soái của Giang Phong, có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân giá trị xứng đôi của hai người lại cao đến phá trần.

“Vi Vi!”

“Giang Phong!”

Hai người chào nhau một tiếng, sau đó nhìn nhau cười, trong lòng nổi lên cảm giác ăn ý không nói ra được.

“Giang Phong, để em giới thiệu với anh một chút!”

Hoàng Linh Vi thay hai bên giới thiệu, nói: “Đây là đại tỷ trong ký túc của em, Trương Đan, đây là nhị tỷ, Vương Lâm, đây là tam tỷ, Lý Tiểu Hoa!”

Hai bên bắt chuyện vài câu, sau đó Giang Phong liền nói: “Vi Vi, mọi người mau lên xe đi, còn đứng đây nữa anh sẽ trở thành kẻ thù trường mọi người mất!”

Bốn người Hoàng Linh Vi nghe vậy không khỏi cười ra tiếng, có điều lời này mặc dù là lời nịnh của Giang Phong, nhưng chung quanh quả thật có không ít ánh mắt đặt lên người bọn họ, cho nên bọn họ cũng không trì hoãn thêm nữa, tranh thủ thời gian lên xe.

Không hề nghi ngờ, ghế cạnh tài xế tự nhiên là của Hoàng Linh Vi, ba người còn lại ngồi ở hàng sau.

Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Giang Phong liền thuần thục điều khiển tay lái, lái xe đi về phía nhà trọ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 171: Đời Này Nếu Có Được Hạnh Phúc An Ổn, Ai Lại Nguyện Lang Bạt Kỳ Hồ



Phòng trọ.

Giang Phong đi tới bàn để vỏ bánh và nhân bánh Bà thủy quải, mỉm cười giới thiệu: “Vi Vi, anh chuẩn bị cho mọi người một món mỹ thực ở quê anh, tên gọi là Bà thủy quải, là mỹ thực có hương vị đặc biệt nhất ở huyện chúng ta, khi còn bé, năm nào vào ngày Quan âm đản cũng ăn món này.”

Hoàng Linh Vi nhìn vỏ bánh và nhân bánh bày trên bàn, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Đây không phải là gói sủi cảo sao?”

Giang Phong một bên châm lửa nấu nước, vừa nói: “Đây cũng không phải là sủi cảo đâu, nói câu này chỉ sợ đắc tội người ngoài, hương vị món Bà thủy quải này tuyệt đối có thể bỏ xa sủi cảo mấy con phố, chờ chút anh làm xong mọi người sẽ biết!”

Trương Đan trừng hai mắt nói: “Anh Phong, em thế nhưng thích ăn sủi cảo nhất đấy, anh làm món Bà thủy quải này có thật sự là ngon như thế không?”

Giang Phong rửa sạch tay, lau khô, đi tới nói: “Có phải thật vậy hay không, mọi người rất nhanh sẽ biết được thôi!”

Hoàng Linh Vi cũng đi rửa sạch tay, lau khô, kích động nói: “Cái này gói thế nào? Em cũng muốn thử một chút!”

Giang Phong xé một phần nhỏ bột bánh, một bên vừa làm mẫu vừa nói: “Để anh làm mẫu cho xem, cái này thật ra rất đơn giản, trước tiên nặn bột bánh thành một viên tròn, bóp thành như này, tiếp đó thêm nhân vào, sau đó bịt miệng lại là xong!”

Cái này xem ra thật sự rất đơn giản, Hoàng Linh Vi cũng lấy một phần bột bánh làm theo.

Nhưng mà cái đồ chơi này nhìn thì đơn giản, có điều phải có chút kỹ xảo, Hoàng Linh Vi mặc dù cũng coi như thành công, nhưng chiếc bánh nặn ra nhìn thật sự không đẹp lắm, không thể so được với cái Giang Phong làm, điều này khiến cô không nhịn được có chút nhụt chí.

Giang Phong thấy thế liền vừa làm vừa hướng dẫn kỹ xảo bên trong cho cô, chưa đến hai lần Hoàng Linh Vi đã lĩnh hội được, nhìn chiếc bánh mình làm ra, trong lòng cô vậy mà sinh ra chút cảm giác thành tựu.

Trương Đan và Vương Lâm thấy thế cũng không nhàn rỗi đứng chơi, ào ào đi rửa tay gia nhập đại quân làm bánh.

Còn như Lý Tiểu Hoa, cô biết năng lực mình kém, liền dứt khoát lấy điện thoại ra quay video cho mọi người, cái này là thứ cực kỳ thích hợp để đăng lên vòng bạn bè.

Bởi vì gói bánh vốn cũng không phức tạp, chỉ cần có người chỉ điểm một chút, làm đi làm lại vài lần là cơ bản có thể gói được!

Bốn người cùng nhau làm, chỉ qua mấy phút là đã gói được mấy chục cái bánh.

Lúc này, nước trong nồi cũng đã sôi, Giang Phong liền bưng phần bánh đã làm xong đi, cho từng cái vào nồi.

Hoàng Linh Vi cùng ba người còn lại cũng đi theo quan sát.

Giang Phong một bên cho bánh vào nồi, một bên nói:

“Chờ bánh nổi lên là có thể bắt đầu ăn rồi!”

Hoàng Linh Vi nhìn từng cái bánh được cho vào nồi, cảm thán nói: “Bánh này thật sự lớn, một cái bằng mấy cái sủi cảo, có lẽ ăn được hai cái là đã no rồi đi?”

Giang Phong cười ha ha, nói: “Bọn anh ở quê ăn món này cũng không phải chỉ ăn có hai cái, ít nhất cũng được ba, bốn cái, mà ăn hơn mười cái cũng không đáng kể.”

Hoàng Linh Vi chẹp miệng, nói: “Không phải chứ? Một cái to như vậy mà ăn hơn mười cái? Dạ Dày Vương sao?”

Giang Phong cười nói: “Không phải là Dạ Dày Vương, chủ yếu là món này ăn quá ngon, ăn không dừng được. Xa không nói, nói ngay hàng xóm nhà anh thôi, vẫn còn là một cô bé đấy, nó bình thường ăn cơm cũng không nhiều, nhưng có một lần nhà nó làm món Bà thủy quải này, nó liền một hơi ăn hơn mười hai cái, thật sự là hù c.h.ế.t mọi người.”

Đám người Hoàng Linh Vi nghe được thì trợn mắt há hốc mồm.

Một cái lớn như vậy mà ăn mười hai cái?

Vẫn còn là một cô bé?

Thế này thì quá mức rồi!

Có điều, dưới sự phóng đại của Giang Phong, mấy người đối với hương vị của món ăn này lại càng chờ mong hơn.

Rất nhanh sau đó, mẻ bánh đầu tiên đã xong, hai mươi mấy chiếc bánh nổi bồng bềnh trong nồi, có thể bắt đầu ăn rồi!

Giang Phong cầm bát bên cạnh lên, mỗi bát múc vào ba cái, tận đến khi vớt xong toàn bộ bánh đã chín trong nồi.

Bốn người nhìn thấy cũng đã sớm nhao nhao muốn thử, Giang Phong cầm một bát đưa cho Hoàng Linh Vi, cười nói: “Các mỹ nữ, còn chờ gì nữa, nhanh chóng bắt đầu ăn đi nào!”

Mấy người Trương Đan nghe vậy thì sao còn nhịn được, lúc này, một người bưng bát lên, sau đó nhanh chóng đưa bánh lên miệng, không để ý bánh vẫn còn đang cực kỳ nóng, vội vàng thổi mấy hơi liền trực tiếp cho vào trong miệng.

So với ba người chị em cùng phòng, tướng ăn của Hoàng Linh Vi tự nhiên ưu nhã hơn rất nhiều.

“Oa, mùi vị này, thật sự là rất tuyệt, tươi ngon thơm miệng, nhất là vỏ bánh và nhân bánh kết hợp hoàn mỹ với nhau, thật sự khó mà dùng lời hình dung được, ăn quá ngon!”

“Đúng vậy, khó trách anh Phong nói hương vị món bánh này vứt xa sủi cảo mấy con phố, lời nói này thật sự quá đúng rồi, sủi cảo ở trước mặt món này chỉ tính là đệ đệ mà thôi!”

“Trời ạ, trên đời này sao lại có thể có món ngon như vậy, vừa cắn xuống, hương vị tươi ngon đã tràn ngập trong miệng, trách không được cô bé hàng xóm nhà anh Phong lại có thể một hơi ăn được hơn mười hai cái, tôi cảm giác tôi cũng có thể ăn được bảy, tám cái!”

“...”

Ba người Trương Đan lên tiếng khen ngợi không ngớt, cả ba đều thể hiện rất khoa trương, mặc dù cũng có yếu tố biểu diễn, nhưng cũng có thể cho thấy hương vị món bánh này quả thật đã chinh phục các cô.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 172: Đời Này Nếu Có Được Hạnh Phúc An Ổn, Ai Lại Nguyện Lang Bạt Kỳ Hồ (2)



Đương nhiên, lời tán dương của mấy cô không quá quan trọng, Giang Phong chỉ nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ đang thưởng thức của Hoàng Linh Vi, vị chính chủ này có hài lòng hay không mới là điều hắn quan tâm nhất.

Hoàng Linh Vi tao nhã cắn thử một miếng, nuốt xuống xong mới lên tiếng khen ngợi: “Quả thật là hương vị đặc biệt, đây là loại hương vị em chưa từng thưởng thức qua bao giờ, sủi cảo quả thật không thể so với nó được.”

Nghe được lời nhận xét của Hoàng Linh Vi, Giang Phong như trút được gánh nặng, hắn vì để làm cái này mà phí không ít tâm tư, bây giờ nhận được lời tán thưởng từ chính chủ, hắn mới cảm thấy khoảng thời gian bận rộn vừa rồi của bản thân không hề uổng phí.

Trương Đan đã nhanh chóng xử lý xong một cái bánh, đang bắt đầu ăn tới cái thứ hai, cô tranh thủ thời gian ăn, nói: “Sủi cảo có thể phổ biến toàn cầu, vì sao một món ngon như này lại không có ở những chỗ khác chứ?”

Cố Diệp Phi

Giang Phong lắc đầu nói: “Cái này anh cũng không rõ!”

Vương Lâm nói tiếp: “Món ăn ngon như vậy, về sau sợ không được ăn nữa, này cũng quá đáng tiếc rồi!”

Lý Tiểu Hoa chớp mắt vài cái, cười hì hì nói: “Có Vi Vi của chúng ta ở đây, chị còn sợ không ăn được sao?”

Vương Lâm bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn Giang Phong và Hoàng Linh Vi, che miệng cười nói: “Đúng đúng, Vi Vi à, về sau chị em chúng ta có lộc ăn hay không đành dựa vào cậu rồi!”

Sau đó, Trương Đan cũng ồn ào hùa theo.

Hoàng Linh Vi nhịn không được chép miệng một tiếng, “Món ăn ngon như vậy cũng không chặn nổi miệng mấy người à?”

Giang Phong cười híp mắt, cầm một bát bánh lên, hôm nay hắn đã bận rộn nửa ngày, bụng cũng có chút đói, trước hắn ăn hai miếng bánh lấp bụng rỗng một chút rồi nói sau.

Sau đó, mấy người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, bắt đầu chuyên tâm thưởng thức mỹ thực trong bát.

Kết quả, sức chiến đấu của bốn cô gái không thể khinh thường được.

Trong đó, Trương Đan là vạm vỡ nhất, một người xử lý hết sáu cái bánh, Vương Lâm và Lý Tiểu Hoa mỗi người năm cái, mà Hoàng Linh Vi có lẽ vì cân nhắc đến vấn đề hình tượng, chỉ ăn bốn cái.

Sau khi ăn xong, Trương Đan xoa bụng nói: “Hỏng bét, hình như ăn hơi no rồi!”

Vương Lâm cười nói: “Ai bảo miệng chị rộng như thế, em ăn năm cái đã có chút khó chịu, thế mà chị một hơi nuốt tận sáu cái, không no mới lạ!”

Lý Tiểu Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, năm cái đã có hơi nhiều rồi, nuốt sáu cái vào bụng như vậy, chị tự cầu phúc đi!”

Trương Đan thở dài: “Vừa rồi thật sự là ăn không ngừng được, tôi đã rất nhiều năm rồi không ăn no đến như thế, vẫn là Vi Vi lợi hại, ăn bốn cái đã quả quyết dừng lại!”

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: “Bốn cái đối với em mà nói đã có hơi nhiều quá rồi, thật ra ba cái là thích hợp nhất!”

Lý Tiểu Hoa tiếp lời: “Có chút, anh Phong chạy mấy ngàn dặm đến đây làm bánh mừng sinh nhật cho Vi Vi, Vi Vi không ăn nhiều hơn một cái, sao có thể xứng với tấm chân tình này của anh Phong được chứ!”

Trương Đan cũng phụ họa: “Tiểu Hoa nói đúng, hiện tại bụng chị thật sự đã quá sức chịu đựng rồi, cần xuống dưới tản bộ tiêu thức ăn một chút, Lâm Lâm, Tiểu Hoa, hai đứa đi cùng chị đi!”

Trong lúc nói chuyện, còn nháy mắt một cái với hai người.

Vương Lâm và Lý Tiểu Hoa hiểu ngầm trong lòng, đồng thanh nói được!

Hoàng Linh Vi lại không ngốc, tự nhiên hiểu rõ chị em cùng phòng là đang cô ý cho hai người không gian riêng, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô cũng không xấu hổ đến mức trực tiếp rời đi cùng chị em của mình.

Rất nhanh sau đó, ba người Trương Đan đã rời đi!

Cả phòng trọ chỉ còn lại mỗi Giang Phong và Hoàng Linh Vi, hai người liếc nhau một cái, bầu không khí nháy mắt trở nên mập mờ.

Vì để Hoàng Linh Vi không cảm thấy xấu hổ, Giang Phong liền lấy cuốn sách 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》 đã được ký tên kia ra đưa cho cô, nói: “Vi Vi, sinh nhật vui vẻ, đây là chút quà nhỏ anh tặng em, hy vọng em sẽ thích!”

Nhìn thấy cuốn sách này, Hoàng Linh Vi không khỏi hơi động lòng.

Cô nhớ lúc hai người vừa thêm wechat của nhau, chủ đề trò chuyện nhiều nhất chính là cuốn sách này, tên wechat của cô cũng chưa từng thay đổi lần nào, vẫn luôn là ‘Một chùm cỏ đuôi chó ấy”, nhân vật cô thích nhất mãi mãi là nữ thần Tào Kiêm Gia kia.

Giang Phong nhắc nhở: “Vi Vi, em lật sách ra nhìn xem!”

Hoàng Linh Vi nghe theo lật sách ra, sau đó liền nhìn thấy trên trang sách có viết một câu nói như này: Đời này nếu có được hạnh phúc an ổn, ai lại nguyện ý lang bạt kỳ hồ.

Kí tên bên dưới đương nhiên là tác giả của 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》 —— Phong Hỏa.

Đây là câu nói nguyên gốc của đại thần Phong Hỏa, lúc cuốn sách 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》 xuất bản đã từng thịnh hành một thời trên internet, vô số người trên QQ đều đổi tên thành cái này.

Là một trong những độc giả chân thành của tác phẩm, cô tự nhiên cực kỳ thích câu nói ẩn chứa triết lí này.

Bây giờ được nhìn thấy nó ở trên chính quyển sách này, mà lại còn là do tác giả quyển sách tự tay viết, tự tay ký tên, đây đối với cô mà nói thật đúng là kinh hỉ không nhỏ.

“Cảm ơn, món quà này em thật sự rất thích, còn cả món Bà thủy quải vừa ăn nữa, mặc dù em không rõ cách làm, nhưng cũng có thể nhìn ra được kỹ thuật rất phức tạp, chắc chắn khiến anh phí không ít tâm tư rồi, thật sự cảm ơn!”

“Em thích là tốt rồi, hôm nay thấy anh có phải rất bất ngờ hay không? Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên chạy đến tìm em đúng chứ?”

“Thật sự rất bất ngờ, ngày nào cũng nói chuyện trên trời dưới đất với anh trên wechat, vậy mà chuyện anh có ý định đến gặp em không lộ ra một chút nào, anh thật đúng là giữ bí mật rất tốt đấy!”

“Hắc hắc, vốn là định cho em niềm vui bất ngờ nha, nói ra thì còn gì là ngạc nhiên nữa!”

“Cái gì mà kinh hỉ chứ, nói kinh hãi còn tạm được, anh không sợ em không ra gặp anh, để anh đến một chuyến tay không à?”

“Không sợ!”

“Vì sao?”

“Vì anh có trực giác, em nhất định sẽ gặp anh!”

“...”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 173: Chủ Động Từ Bỏ



Giang Phong đợi một tuần ở tỉnh thành Chiết Giang, sau đó mới rời đi!

Trong một tuần này, Hoàng Linh Vi và hắn đi tham quan hết những nơi nổi tiếng ở tỉnh thành Lâm An, mặc dù hai người vẫn chưa làm rõ mối quan hệ, nhưng mà đã nắm tay rồi.

Lúc gần rời đi, hắn còn nhận được một cái ôm ấm áp của Hoàng Linh Vi.

Khi hắn tới có hơi vội vàng, ngoại trừ dừng lại ăn cơm, thời gian còn lại đều đang trên đường cao tốc, cho nên Giang Phong vẫn chưa kịp tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho khách hàng.

Lần này quay về hắn có khá nhiều thời gian, cho nên hắn tìm kiếm từng thành thị một.

Kết quả, trong phạm vi ba ngàn dặm cả tình Hồ Nam này, hắn chỉ tìm được một đối tượng xứng đôi phù hợp với phú nhị đại Lê Thiên Nhu, còn những người khác thì vẫn chưa tìm được ai cả.

Đặc biệt là người con gái bách hợp của hàng xóm Tiêu mẫu, những đối tượng mà hắn nhìn thấy khi kết hợp điểm số xứng đôi với cô, hoặc là tất cả điểm số đều không cao, hoặc là điểm tình cảm vợ chồng thấp, hoặc là điểm quan hệ gia đình thấp.

Giang Phong không tin tà, hắn không về nhà mà tiếp tục lái xe tới tỉnh khác tìm kiếm.

Sau đó, Giang Phong dùng hơn nửa tháng để đi tìm kiếm đối tượng xứng đôi, hắn chạy hết năm, sáu cái tỉnh, tìm không biết bao nhiêu là thành phố, nhưng vẫn không thể tìm ra được đối tượng phù hợp với con gái bách hợp của dì Tinh.

Nhưng mà, hắn lại tìm ra được đối tượng thích hợp với hai người con ông cháu cha là Bạch Tử An và Lam Doanh Doanh.

Đến lúc này, Giang Phong không thể không lựa chọn từ bỏ, đây là vị khách hàng đầu tiên từ khi hắn làm mai mối đến nay, hắn chủ động từ bỏ.

Sau khi nối máy với dì Tinh, Giang Phong áy náy nói:

"Dì Tinh, thành thật xin lỗi, mặc dù cháu đã cố gắng tìm kiếm một đối tượng phù hợp với chị Phỉ, nhưng mà kết quả là vẫn không tìm được một người phù hợp với chị ấy, sự ủy thác này của dì, cháu không làm được rồi!"

Dì Tinh trầm mặc một chút, hỏi:

"Giang đại sư, trước đó cháu có nói rằng nhân duyên của Phỉ Phỉ nhà dì không tốt cho lắm, nhưng mà lúc đó cháu lại không chịu nói ra tình huống cụ thể cho dì biết, bây giờ cháu có thể nói cụ thể vì sao được không?"

Giang Phong trầm ngâm nói:

"Thật sự tình huống của chị Phỉ như thế nào thì trong lòng chị ấy cũng rõ rồi, cháu chỉ là người ngoài, không thích hợp để mở miệng nói cho dì nghe. Hay là dì tìm thời gian nào đó, tâm sự với chị Phỉ một chút đi, xem chị ấy có nguyện ý nói cho dì nghe hay không?"

Trong lòng dì Tinh vô cùng nghi hoặc, nhưng mà Giang Phong đã nói như vậy rồi, bà cũng không nên hỏi tiếp nữa. Nhưng mà qua lời của Giang Phong, bà cũng biết được rằng chuyện này xuất phát từ người con gái của bà, con gái bà cũng rất rõ chuyện đó. Sau khi về bà sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nó, có lẽ sẽ biết được có chuyện gì đang diễn ra.

Dì Tinh nghĩ tới đó liền cảm ơn Giang Phong, sau đó cúp máy.

Sau đó bà lại gửi cho hắn một cái bao lì xì, dù người ta có giúp con mình tìm được đối tượng hay không, thì phí vất vả này bà vẫn phải nên gửi, chút EQ này bà vẫn có.

Nhưng mà, Giang Phong lại từ chối nhận, bảo bà thu hồi.

Tuy rằng hắn đã đi giúp con bà tìm đối tượng xứng đôi, chạy hơn mấy ngàn dặm, chỉ tiền xăng dầu thôi đã hơn con số này rồi, nhưng mà đây là đối tượng đầu tiên mà hắn lựa chọn từ bỏ, cho nên hắn không muốn nhận bao lì xì của người ta.

Sau khi hai bên từ chối một lúc, dì Tinh thấy thái độ của Giang Phong kiên quyết như thế cũng từ bỏ.

Thế nhưng, trong lòng bà càng thêm coi trọng Giang đại sư này, cảm thấy người ta quả không hổ danh là người có thể giúp đại minh tinh như Tiêu Mẫn làm quen với một người lợi hại như thế, người này hoàn toàn khác với mấy bà mối sống c.h.ế.t muốn tiền kia.

Sau khi về đến nhà, Giang Phong lại nhận được một cuộc điện thoại từ Tiêu Mẫn.

Sau khi nối máy, hai người khách khí vài câu, Tiêu Mẫn mới nói ra ý đồ của mình:

"Giang đại sư, tôi và Văn Kiệt đã đăng ký kết hôn rồi, sẽ công bố tin tức kết hôn trên Weibo, chúng tôi định sẽ giúp cậu hấp dẫn khách hàng, cậu có định mở một cửa tiệm giới thiệu hôn nhân không?"

Vốn dĩ Giang Phong đã có suy nghĩ này rồi, có điều trong khoảng thời gian này hắn quá bận, cho nên mới không đi làm, bây giờ có thời gian rảnh, lại còn có được cơ hội hút khách tốt như thế, hắn đương nhiên là sẽ không bỏ lỡ.

"Chúc mừng chị Mẫn, đúng lúc tôi cũng có ý định mở một nơi giới thiệu hôn nhân, chị có thể giúp tôi hút khách thì tốt quá, tôi lập tức đi làm việc đó ngay đây.

Khi nào làm xong tôi sẽ báo cho chị!"

Tiêu Mẫn cười, nói:

"Cậu định mở nơi giới thiệu hôn nhân này ở đâu?"

Giang Phong nói:

"Vẫn sẽ chọn mở nó trong tỉnh thành của chúng ta!"

Tiêu Mẫn nói:

"Đúng lúc ba năm trước tôi có mua một cửa tiệm ở gần nhà ga tỉnh thành, vị trí kia khá ổn, nếu như cậu muốn mở cửa tiệm giới thiệu hôn nhân thì tôi sẽ tặng cửa hàng đó cho cậu!"

Giang Phong vội vàng từ chối:

"Chị Mẫn, cửa hàng đó quá quý giá rồi, tôi không nhận được đâu!"

Tiêu Mẫn tỏ vẻ bất mãn, nói:

"Cái gì mà quý hay không quý chứ, nếu như không có sự tác hợp của cậu, thì cả đời này tôi chắc chắn sẽ không gả được vào Uông gia. Phần ân tình này của cậu tôi vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng, cậu tuyệt đối không được từ chối cửa hàng này, nếu không thì tôi sẽ tức giận!"

"Vậy được rồi!"

Giang Phong thấy từ chối không được liền sảng khoái nhận lấy, dù sao thì Tiêu Mẫn cũng đã gả được vào Uông gia rồi, một cái cửa hàng ở khu này đối với cô mà nói, đúng là không đáng để vào mắt!

Tiêu Mẫn hài lòng, nói:

Cố Diệp Phi

"Như thế mới phải chứ, nếu như cậu rảnh thì tới tỉnh thành làm thủ tục sang tên đi."

Giang Phong trả lời:

"Được, vậy ngày mai tôi sẽ tới đó!"

Sau đó, hai người lại hàn huyên vài câu mới cúp điện thoại.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 174: Tiến Tới Tỉnh Thành, Khai Trương Phòng Môi Giới Hôn Nhân



Buổi chiều, lúc đang ăn cơm.

Giang Phong kể lại chuyện này cho người nhà nghe, cuối cùng mới hỏi:

"Cha mẹ anh chị, mọi người thấy việc này thế nào?"

Giang Tuyết kinh sợ, nói:

"Tiểu Phong, một cửa hàng ở vị trí như thế ở tỉnh thành, giá cũng phải mấy triệu đúng không? Vị khách minh tinh này của em quá lợi hại!"

Giang Phi cả kinh, nói:

"Một cửa hàng mấy triệu nói đưa liền đưa, vị khách đại minh tinh này của Tiểu Phong đúng là trọng tình trọng nghĩa, nếu như đổi thành một minh tinh khác, thì dù bọn họ không thiếu một chút tiền này, nhưng cũng chẳng được mấy ai chịu chi như thế đi?"

Cha Giang và mẹ Giang cũng chấn động.

Giang Phong cười nói:

"Chị Mẫn đúng là khá hào phóng, trước khi công bố việc kết hôn trên Weibo, cô ấy còn nghĩ tới việc sẽ giúp con hút một đợt khách, đúng thật là coi con như ân nhân để đối đãi!"

Mẹ Giang nói:

"Có cơ hội tốt như thế, con đúng là nên tới tỉnh thành để phát triển, có được sự đề cử của đại minh tinh Tiêu Mẫn, con chắc chắn sẽ nhận được không ít khách hàng, nếu như chỉ có một mình Tiểu Phong ở tỉnh thành mở phòng môi giới hôn nhân, e là sẽ bận tới chân không chạm được đất mất?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng là sẽ rất bận, cho nên con muốn mời anh, chị tới đó làm."

Giang Tuyết lắc đầu, nói:

"Tiểu Phong, chị và anh cả giúp em một chút thì được, chứ tới đó để đi làm luôn thì bỏ đi!"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng thế, bản lĩnh của chúng ta như thế nào, trong lòng chúng ta hiểu rõ, giúp Tiểu Phong một chút thì không sao, nhưng mà để làm việc này thì không phù hợp!"

Giang Phong cười nói:

"Chúng ta là anh chị em ruột do cùng một mẹ sinh ra, mọi người cùng nhau kiếm tiền, có gì đâu mà không thích hợp!"

Cha Giang và mẹ Giang thấy bọn họ đoàn kết như thế cũng thầm vui vẻ trong lòng.

Mẹ Giang đề nghị:

"Có thể cùng nhau mở cửa tiệm, để Tiểu Phi và Tiểu Tuyết giữ một ít cổ phần là được rồi!"

Giang Phong nói tiếp:

"Vậy em lấy 4 phần, anh cả và chị hai mỗi người lấy 3 phần, như thế được không!"

Giang Tuyết vội vàng lắc đầu, nói:

"Tiểu Phong, nếu như thật sự phải giữ cổ phần, thì chị cảm thấy chị lấy một phần là đủ rồi!"

Giang Phi phụ họa:

"Tiểu Tuyết nói đúng, cho chúng ta một phần là được rồi, cho nhiều quá chúng ta cũng không an tâm."

Giang Phong không muốn xoắn quýt vấn đề này nữa, trực tiếp nói:

"Anh cả, chị hai, nếu đã như thế thì hai người lấy hai phần đi, việc này cứ quyết định như thế đi, không cần thảo luận nữa!"

Giang Phong hoàn toàn không so đo về chuyện kiếm tiền này, ba anh em bọn họ sống chung từ nhỏ tới lớn, bây giờ hắn có thể bật hack kiếm tiền, thì việc kéo luôn anh chị mình theo là chuyện đương nhiên.

Hắn không thể nào làm ra chuyện như gia đình ở thôn bên cạnh được, em trai thì có mấy tỷ, còn anh trai lại chỉ có thể ở quê làm nông, anh em như thế này có khác gì người ngoài đâu chứ?

Giang Phi và Giang Tuyết thấy em trai trực tiếp bảo không thảo luận nữa, thì chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, đồng thời hai người cũng cảm nhận được sự chiếu cố của em trai, một loại cảm giác gọi là thân tình tràn ngập trong lòng bọn họ.

Cha Giang thấy anh em bọn họ thảo luận xong liền hỏi:

"Tiểu Phong, vậy thì thị trường bên này thì sao? Bỏ qua hả?"

Giang Phong suy nghĩ một lát, nói:

"Cha, mẹ, hay là thị trường bên này giao cho hai người, con sẽ tìm kiếm đối tượng xứng đôi phù hợp cho khách, hai người chỉ cần đứng ra để tác hợp là được rồi!"

Giang Tuyết cười nói:

"Ý của tiểu Phong không tệ, cha mẹ còn có được ưu thế về tuổi tác, chắc chắn sẽ làm tốt hơn tụi con, con thấy chuyện này được đó."

Giang Phi nói:

"Con cũng thấy được, công việc bà mối vốn dĩ nên để cho người như cha mẹ làm."

Cha Giang và mẹ Giang chăm chú lắng nghe, bọn họ bị con cái nói có chút động lòng!

Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, bọn họ tận mắt nhìn thấy quá trình làm mai mối của con cái, cảm thấy đúng là không có gì khó cả.

Mẹ Giang là người đầu tiên hưởng ứng, nói:

"Được, vậy thì nghe theo các con, mẹ sẽ thử cảm giác làm bà mối."

Cha Giang nghe vậy, gật đầu, nói:

"Vậy thì thị trường bên này cứ giao cho cha mẹ, các con yên tâm tới tỉnh thành làm việc đi."

Sau khi mọi người thống nhất xong, Giang Phong nói:

"Sau khi chúng ta mở ra phòng môi giới hôn nhân, phí mai mối như thế nào phải ghi ra rõ ràng, không thể để khách cho tùy ý như bây giờ nữa!"

Giang Tuyết đồng ý, nói:

"Đương nhiên, ở quê thì mọi người đều biết quy củ của việc mời làm mai mối, dù cho không nhắc tới chuyện giá cả, thì mọi người đều sẽ không quên tặng bao lì xì cho bà mối.

Nhưng mà, khi tới tỉnh thành mở phòng môi giới hôn nhân thì khác, dù sao thì quy củ của các nơi đều khác nhau, không thể trông cậy vào việc người ta sẽ chủ động đưa bao lì xì cho mình được, nếu như không ghi ra con số chính xác, thì có thể sẽ đụng phải mấy vị khách không chịu trả tiền."

Giang Phong thở dài:

"Tiếc là nếu làm như thế sẽ thiếu đi một chút vị nhân tình!"

Giang Tuyết nói:

"Cũng không còn cách nào khác, làm mai mối tư nhân còn có thể nói tới ân tình, nhưng sau khi mở phòng môi giới hôn nhân thì không còn là mai mối tư nhân nữa, tất cả đều phải làm việc theo quy củ, đương nhiên là sẽ thiếu một ít vị nhân tình rồi!"

Cố Diệp Phi

Giang Phong đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi, tiến hành theo biện pháp hắn làm mai mối lúc trước đúng là có vị nhân tình, đến giờ những vị khác kia đều mang ơn hắn. Nhưng mà, hắn đã tính qua rồi, nếu như vẫn làm mai mối theo cách này, thì sinh thời hắn sẽ không giúp được cho quá nhiều người.

Chỉ khi hắn mở được phòng môi giới hôn nhân, quảng cáo một chút, hấp dẫn được số lượng khách khả quan, thì hắn mới có thể giúp càng nhiều người cảm thấy hạnh phúc hơn.

Như thế vừa có thể tăng cao lợi ích của mình, lại vừa có thể giúp được càng nhiều người hơn, vậy thì tại sao lại không làm chứ?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 175: Tiến Tới Tỉnh Thành, Khai Trương Phòng Môi Giới Hôn Nhân (2)



Ngày 27 tháng 12 năm 2022, mùng năm tháng chạp.

Là ngày phù hợp để quét dọn, cắt tóc, ký kết hợp đồng, giao dịch, khai trương, trồng trọt, kê giường, an táng, treo biển.

Tỉnh thành Quế tỉnh, một phòng môi giới hôn nhân mang tên “Hạnh Phúc” cách nhà ga chưa đến năm trăm mét khiêm tốn khai trương!

Cùng ngày phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” khai trương, Tiêu Mẫn tuyên bố cô chính thức kết hôn trên Weibo.

Chưa đến hai giờ, #ca sĩ Tiêu Mẫn gả vào hào môn, và #Giang đại sư phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”, hai chủ đề này hỏa tốc xông lên hot search weibo, lần lượt chiếm giữ hai vị trí đầu bảng.

Vô số quần chúng ăn dưa bắt đầu ngồi bàn tán xôn xao, cả số lượt chia sẻ và bình luận đều tăng vọt lên nhanh chóng.

Người đầu tiên chia sẻ bài đăng và bình luận là một trong những người thuộc vòng bạn bè của Tiêu Mẫn, cả đám bọn họ đều bị tin tức đột ngột này của cô khiến cho kinh động.

“Đầu tiên xin gửi lời chúc phúc chân thành nhất, chúc Tiêu Mẫn và Uông tổng bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm! Tiêu Mẫn, tin tức này của cậu thật sự quá đột ngột rồi, trước đó một chút dấu hiệu cũng không có, công tác giữ bí mật quả thật là làm quá tốt rồi!”

“Gửi lời chúc phúc tới Tiêu Mẫn và Uông tổng, chúc hai người luôn luôn bình an, sớm chiều ân ân ái ái, cả ngày cả đêm đều khỏe mạnh, cả năm cả tháng tiêu diêu tự tại, lúc nào cũng mặt mày rạng rỡ, đời đời kiếp kiếp mưa thuận gió hòa.”

“Chúc Tiêu Mẫn và Uông tổng đồng tâm vĩnh kết sông cạn đá mòn, đất rộng trời cao sát cánh cùng bay!”

“Chúc Tiêu Mẫn và Uông tổng...”

Cố Diệp Phi

Sau đó, những người quen biết cũng ào ào gửi lời chúc phúc tới hai người.

Nếu như nói trước đó Tiêu Mẫn chỉ là minh tinh tuyến hai, địa vị trong ngành giải trí cũng không cao bao nhiêu, vậy thì bắt đầu từ giờ phút này, tất cả đều thay đổi!

Dù sao thì Tiêu Mẫn cũng gả cho Uông tổng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Uông thị, mà tập đoàn Uông thị chính là xí nghiệp lớn cấp trăm tỷ, hơn nữa, tập đoàn Uông thị dù sao cũng là tập đoàn gia tộc, phần lớn cổ phiếu đều tập trung trong tay người nhà họ Uông, đây cũng không phải chỗ những “hào môn” vài tỷ trong người có thể sánh được.

Ngành giải trí lại là nơi thực tế nhất, mắt thấy Tiêu Mẫn đã một bước lên trời, người hơi có chút EQ đều sẽ chia sẻ bài đăng gửi lời chúc phúc trên weibo, không mong có thể kéo được quan hệ, nhưng dù sao cũng chừa được mặt ra cho người ta nhìn, về sau nhỡ đâu có việc gì cần nhờ vả cũng có lý để thuyết phục không phải sao?

Trong lượng lớn những lời chúc phúc, còn có một điểm khác mà rất nhiều quần chúng ăn dưa để ý tới, đó chính là ở dưới cuối bài đăng weibo của Tiêu Mẫn có viết một câu: “Ở đây, tôi muốn đặc biệt gửi lời cảm tạ tới phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” của Giang đại sư @Giang Phong, fan hâm mộ nếu như muốn tìm đối tượng, mời tới weibo của Giang đại sư, nơi đó sẽ có một nửa khác đang chờ bạn ^_^”

“Vì sao Mẫn tiên tử lại muốn gửi lời cảm tạ đặc biệt tới phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” kia của Giang đại sư vậy, có chim lớn nào tới giải thích một chút được không?”

“Không phải Mẫn tiên tử nhận lời quảng cáo của giới mai mối đấy chứ?”

“Lầu trên thử nghĩ đi, Mẫn tiên tử trước kia còn chướng mắt loại quảng cáo này, huống chi là bây giờ đã gả vào nhà hào môn, sao có thể nhận loại quảng cáo này được!”

“Chẳng lẽ Mẫn tiên tử có thể gả được vào nhà hào môn chính là nhờ công lao của vị Giang đại sư ở phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” kia?”

“Cái này sao có thể, đầu tiên, Mẫn tiên tử của chúng ta dù sao cũng là một minh tinh tuyến hai, dung mạo lại xinh đẹp như vậy, có không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn lấy Mẫn tiên tử làm vợ, Mẫn tiên tử còn cần phải đến phòng môi giới tìm người xem mắt sao? Hơn nữa, trên đời này nào có phòng môi giới nào trâu bò như vậy sao, ngay cả khách dạng phú nhị đại siêu cấp như Uông tổng cũng có?”

“Vậy thì thật kỳ quái, Mẫn tiên tử sao có thể vô duyên vô cớ đi cảm tạ người này được?”

“Chẳng lẽ Giang đại sư kia là bạn của Mẫn tiên tử, cho nên Mẫn tiên tử đây là muốn quảng cáo giúp bạn bè sao?”

“Rất có khả năng này, tôi vừa vào weibo của vị Giang đại sư kia xem, phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” của hắn vừa mới mở ở tỉnh thành Quế tỉnh, mà Mẫn tiên tử là người nơi nào, hẳn là tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa rồi đi?”

“A, phòng môi giới này đúng thật là ở tỉnh thành Quế tỉnh, tôi chính là người nơi này, có thể để cho Mẫn tiên tử giúp quảng cáo hộ, phòng môi giới này thật đúng là không tầm thường mà, ngày mai tôi sẽ tới xem thử một chút.”

“Chết tiệt, mấy người mau vào weibo của vị Uông tổng kia xem thử kìa, hắn cũng cảm tạ Giang đại sư phòng môi giới kia kìa!”

“Đậu má! Đậu má! Đậu má!”

“Quên những gì tôi nói vừa nãy đi, nếu như nói Mẫn tiên tử quảng cáo hữu nghị giúp bạn bè, tôi tin, nhưng ngay cả Uông tổng cũng tự mình đăng weibo cảm ơn, cái này tuyệt đối không chỉ đơn giản là quảng cáo hữu nghị!”

“Chẳng lẽ Mẫn tiên tử ở cùng vị Uông tổng kia thật sự là nhờ vị Giang đại sư ở phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” kia tác hợp thành?”

“A, suy đoán này, có chút dọa người!”

“Mẹ nó, chẳng lẽ trên đời thật sự có phòng môi giới trâu bò như vậy?”

“Nếu không chúng ta thử @ Mẫn tiên tử một lần, hỏi một chút rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

“Đúng @ Mẫn tiên tử thử hỏi một chút đi!”

“...”

Rất nhanh sau đó, weibo đã tràn ngập tin @ Mẫn tiên tử, hỏi hôn nhân giữa cô và Uông tổng rốt cuộc có phải là có quan hệ tới vị Giang đại sư ở phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” này không.

Không bao lâu sau, quần chúng ăn dưa đã đưa Tiêu Mẫn giải đáp thắc mắc: “Đúng vậy, nếu như không có Giang đại sư giúp đáp cầu dắt mối, thì đã không có tôi và Uông tổng ngày hôm nay, lần nữa cảm tạ ơn tác hợp của Giang đại sư!”

Câu trả lời này của Tiêu Mẫn vừa đăng lên, toàn bộ Internet sôi trào!

Theo đó, số người theo dõi weibo Giang Phong nháy mắt tăng vọt, chỉ trong vẻn vẹn có mấy tiếng, fan hâm mộ trên weibo của hắn đã vượt qua dấu mốc một triệu người, khiến cho Giang Phong trở thành người nổi tiếng trong chớp mắt.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 176: Tuyển Nhân Viên



Buổi chiều.

Phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”.

Ba chị em Giang Phong cũng đang để ý tới hot search trên weibo.

Giang Tuyết mặt mũi tràn đầy vẻ cảm khái, nói: “Không hổ là minh tinh mà, sức ảnh hưởng quá lớn, bây giờ còn chưa được bao lâu mà số người theo dõi weibo Tiểu Phong đã vượt qua một triệu rồi, năng lực thật sự là quá mạnh mẽ!”

Giang Phi nói: “Trong này cũng có công lao của vị Uông tổng kia, vì có hai người bọn họ cùng lúc ra mặt lên tiếng nên mới có được kết quả như vậy, nếu như chỉ dựa vào một mình đại minh tinh Tiêu Mẫn kia, chắc chắn sẽ không có được kết quả lớn như vậy!”

Giang Phong nói: “Lượng người theo dõi lớn như vậy, đoán chừng mấy ngày kế tiếp sẽ cực kỳ đông khách, ba anh chị em chúng ta chưa chắc đã giải quyết được hết đâu!”

Giang Tuyết gật đầu nói: “Quả thật là phải sớm làm chuẩn bị mới được, nếu không khách đột ngột kéo tới, đến lúc đó không có ai tiếp đãi thì có chút mất mặt!”

“Cho nên, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian tuyển nhân viên mới được!”

Nói đến đây, Giang Phong đột nhiên nhớ tới lời hứa với hoa khôi đại học Đường An Quân dạo trước, lập tức nói: “Ở chỗ em có một người khá thích hợp, để em gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút trước xem thế nào!”

Nói xong, Giang Phong lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Đường An Quân.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Đường đại mỹ nữ, lúc trước tôi với cậu thế nhưng cũng từng ước định một chuyện, nếu như tôi mở một phòng môi giới hôn nhân, cậu sẽ từ chức tới chỗ tôi làm việc, hiện tại lời nói này vẫn có có hiệu lực chứ?”

Đường An Quân nghe vậy thì kinh hỉ nói: “Giang đại bà mối, phòng môi giới hôn nhân của cậu thật sự mở rồi?”

Giang Phong cười: “Đúng vậy, vừa mới khai trương hôm nay!”

Cố Diệp Phi

Đường An Quân quả quyết tuyên bố: “Chờ tôi, tôi lập tức đi từ chức đây!”

Giang Phong toát mồ hôi hột, vội vàng khuyên: “Tôi nói chứ Đường đại mỹ nữ, cậu cũng không hỏi chuyện tiền công một chút sao?”

Đường An Quân cười đáp: “Không cần hỏi, dù sao tôi cũng biết rõ cậu không có khả năng bạc đãi tôi!”

Giang Phong bật cười: “Được, lý do này đủ lớn, lúc nào đến thì nói sớm với tôi một tiếng, tôi đi đón cậu!”

Đường An Quân đáp: “Không thành vấn đề!”

“Được, vậy tôi chờ cậu!”

“Ừm!”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong nghĩ nghĩ, lại gọi cho lớp trưởng cấp ba Liễu Y Y.

Khoảng thời gian này, thỉnh thoảng hắn sẽ vào nhóm bạn học cũ nói chuyện một hồi, trong quá trình tán gẫu cũng biết được không ít về tình hình gần đây của mấy người bạn học cũ, trong đó, chuyện Liễu Y Y đoạn thời gian trước đã từ chức trở về chăm sóc mẹ hắn cũng biết.

Mẹ Liễu Y Y tháng trước nằm viện, hình như là vì ngã gãy chân, mà trong nhà còn nuôi một, hai trăm con heo, cha thật sự là không thoát khỏi việc được, anh trai cô lại là đàn ông, chăm sóc mẹ cũng có nhiều chỗ bất tiện, cô cũng chỉ có thể từ chức trở về chăm sóc cho mẹ!

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong liền hỏi: “Lớp trưởng Liễu Đại, chân mẹ cậu thế nào rồi?”

Liễu Y Y cười đáp: “Cảm ơn đã quan tâm, đã tốt hơn rất nhiều rồi, bây giờ bà cũng đã về nhà tĩnh dưỡng!”

Giang Phong lại nói: “Vậy là tốt rồi, bây giờ cậu vẫn còn đang ở quê chăm sóc mẹ sao?”

Liễu Y Y đáp: “Ừm, ở thêm vài ngày nữa xong tôi định ra ngoài tìm việc!”

Giang Phong nói: “Phòng môi giới hôn nhân của tôi vừa mới khai trương hôm nay, nếu như cậu không ghét bỏ, có thể đến chỗ tôi làm việc.”

Liễu Y Y kinh ngạc nói: “Ông âm thầm suốt thời gian qua, bây giờ vậy mà đã khai trương cả phòng môi giới rồi? Mở ở chỗ nào?”

Giang Phong cười noi: “Tôi cũng vừa mới quyết định thôi, chuẩn bị hơn nửa tháng, mở ở tỉnh thành ấy.”

Liễu Y Y khen: “Ông thật đúng là lợi hại, thế nhưng tôi không hiểu rõ lắm mấy việc mai mối này, sợ không làm tốt được công việc đâu!”

“Công việc ở phòng môi giới cũng không phức tạp, chỉ cần cậu tiếp đãi khách, phụ trách điền tư liệu là được, cực kỳ đơn giản.”

“Vậy thì không thành vấn đề, vừa vặn tôi cũng đang không biết tiếp theo nên tìm việc gì làm, cảm tạ Giang mỹ nam đã chiếu cố!”

“Cậu tốt xấu gì cũng là bạn học ba năm với tôi, không cần khách khí như thế, không chê tôi trả tiền công thấp là dược!”

“Xem ông nói gì kìa, khi nào thì tôi đi làm?”

“Lúc nào cũng được, xem cậu sắp xếp thời gian thôi!”

“Vậy được, ông gửi địa chỉ qua wechat cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến!”

Chờ cúp điện thoại xong, Giang Phong mới hài lòng gật nhẹ đầu, có hai bạn học nữ này gia nhập liên minh, hẳn là sẽ không còn vấn đề gì!

Ngay lúc này, vị khách đầu tiên sau khi phòng môi giới khai trương đã đến.

Đi vào là một người đàn ông hai sáu, hai bảy tuổi, chiều cao nhìn thì khoảng 1m67, trên mặt có một vết sẹo do bỏng, nhìn có chút dọa người.

Hắn đi vào, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Giang đại sư có ở đây không? Tôi là theo đề cử trên weibo của Mẫn tiên tử mà tới.”

Giang Phong nghe vậy liền lập tức chào hỏi, nói: “Xin chào, tôi chính là Giang Phong, cũng chính là Giang đại sư mà Mẫn tiên tử nhắc đến kia!”

Người đàn ông liền vội hỏi: “Chào Giang đại sư, tôi muốn hỏi một chút, một người bị hủy dung giống như tôi, liệu có thể đi xem mắt được không?”

Giang Phong gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là được, mời anh ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện!”

Người đàn ông đi vậy liền yên tâm đi vào, ngồi xuống.

Từ sau khi hắn bị hủy dung, trước sau đã tham gia hơn ba mươi lần xem mắt, đáng tiếc lần nào cũng thất bại, lần này lên mạng nhìn thấy đề cử của đại minh tinh Tiêu Mẫn, mới ôm một tia hy vọng tìm tới cửa, xem xem có thể tìm được đối tượng hay không.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 177: Duyên Phận Thật Sự Tuyệt Không Thể Tả



Phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”.

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, liền mở lời hỏi: “Xin hỏi phòng môi giới mọi người thu phí như thế nào vậy?”

Giang Phong cười nói: “Phòng môi giới chúng tôi là thu phí theo yêu cầu của khách, nếu như khách không có yêu cầu cụ thể nào, để phòng môi giới chúng tôi tự chủ sắp xếp, vậy sẽ thu một ngàn phí đăng ký tư liệu, mỗi lần sắp xếp xem mắt sẽ thu một ngàn, sau khi chuyện thành công sẽ thu sáu ngàn tạ môi.

Còn nếu như có yêu cầu, yêu cầu càng cao thu phí sẽ càng cao, nếu như yêu cầu của khách quá xa rời hiện thực, vậy phòng môi giới chúng tôi sẽ không tiếp đơn.”

Người đàn ông nhẹ gật đầu, “Đã hiểu, vậy tôi không có yêu cầu gì cả, mọi người cứ sắp xếp xem mắt giúp tôi là được!”

Giang Phong nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Được, vậy trước anh ghi thông tin ở đây, thông tin càng rõ ràng cụ thể thì đối tượng phòng môi giới chúng tôi tìm cho anh sẽ càng phù hợp, cho nên mong anh có thể ghi rõ ưu, khuyết điểm của mình ra, cố gắng đừng giấu diếm gì.”

Người đàn ông gật đầu đáp: “Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ ghi rõ ràng!”

Giang Tuyết nghe đến đây liền đưa ra một tờ bảng biểu, nói: “Đây là bảng ghi thông tin, anh trước tiên điền vào đây, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi!”

Người đàn ông nhận lấy tờ giấy, nói lời cảm ơn, sau đó bắt đầu cầm bút trên bàn điền vào tờ giấy, gặp chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Giang Tuyết, cứ như vậy, khoảng mười mấy phút sau mới điền xong tờ phiếu thông tin.

Giang Phong cầm tờ giấy ghi thông tin của hắn, đồng thời nhập tên và số căn cước của hắn vào hệ thống, kiểm tra một vài thông tin nhân thân của hắn, đồng thời so sánh với thông tin điền trên giấy, xem xem đối phương có ngụy tạo thông tin hay không.

Sau khi kiểm tra kỹ thông tin của đối phương xong, Giang Phong nhìn về phía người đàn ông, hỏi: “Lam tiên sinh, vết bỏng trên mặt anh không biết là sao lại có vậy, có tiện nói với chúng tôi một chút không?”

Lam Chí Huy trầm mặc một chút, sau đó hời hợt nói: “Chính là năm năm trước, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà bị bỏng!”

Giang Phong thấy Lam Chí Huy không muốn nói nhiều, trong lòng đột nhiên dâng lên niềm kính nể, hắn đã tra xét cặn kẽ tư liệu của đối phương, tự nhiên biết rõ vết bỏng trên mặt người này chính là vì năm năm trước cứu người mà có.

Đến giờ, cô bé được cứu khi đó cũng không biết ân nhân cứu mạng mình là ai, nếu như không phải Giang Phong có thể nhìn thấy tư liệu chi tiết của hắn, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới người đàn ông bình thường bị hủy dung này thế mà lại có chuyện cũ đáng kính trọng như vậy.

Cứu người không lưu danh, đây quả thật là hào quang của nhân tính mà!

Giờ phút này, Giang Phong đưa ra quyết định, cho dù có phải tìm khắp thế giới cũng phải tìm cho vị anh hùng vô danh này một đối tượng có giá trị xứng đôi hôn nhân siêu cao.

Nhưng vào lúc này, Lam Chí Huy lại lấy điện thoại di động ra, ấn vào phần thanh toán trên wechat, chuẩn bị quét mã trả tiền đăng ký thông tin.

Giang Phong thấy thế vội vàng cản lại, nói: “Lam tiên sinh, anh không cần trả tiền, anh là vị khách đầu tiên sau khi phòng môi giới hôn nhân của chúng tôi khai trương, cho nên tôi quyết định miễn phí toàn bộ dịch vụ cho anh, cũng sẽ dốc hết sức tìm đối tượng thích hợp nhất với anh, mời anh trở về chờ thông báo của phòng môi giới chúng tôi.”

Hắn không làm được chuyện xả thân cứu người, nhưng có đủ khả năng trợ giúp những anh hùng này, đây là chuyện ít nhất hắn có thể làm.

Lam Chí Huy nghe vậy thì hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới làm vị khách đầu tiên còn có ưu đãi như vậy, liền chắp hai tay nói câu cảm tạ: “Cảm ơn Giang đại sư, vậy tôi đi trước, gặp lại sau!”

“Lam tiên sinh đi thong thả, hẹn gặp lại!”

Chờ sau khi Lam Chí Huy rời đi rồi, Giang Tuyết mới tò mò hỏi: “Tiểu Phong, em có phải nhìn ra cái gì rồi không, cho nên mới quyết định không thu phí dịch vụ của người ta?”

Giang Phong nói: “Mặc dù giới môi giới chúng ta không phải là làm từ thiện, nhưng thấy điều kiện của vị khách này khó khăn như thế, chúng ta có khả năng thì giúp đỡ một chút, cộng thêm người ta đúng là vị khách đầu tiên của phòng môi giới chúng ta, cho nên em liền dứt khoát tìm đối tượng miễn phí cho anh ấy, coi như là tích đức.”

Giang Tuyết nghe vậy cũng có chút đồng tình, nói: “Đúng vậy, mặc dù không phải là vết bỏng quá lớn, nhưng quả thực là hủy dung, muốn tìm đối tượng thực sự rất khó, lại thêm gia cảnh của hắn cũng không tốt, đã khó càng thêm khó, chúng ta giúp một tay cũng là điều nên làm!”

Giang Phi cảm thán, nio: “Tiểu Phong, vị khách này hẳn là vị khách khó giải quyết nhất mà em nhận từ trước đến nay đi? Không chỉ gia cảnh không tốt, bản thân còn bị hủy dung, thật không biết dạng phụ nữ gì mới nguyện ý gả cho hắn!”

Giang Phong gật đầu nói: “Quả thật có chút khó giải quyết, có điều thế giới lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người xứng đôi với anh ấy, thừa dịp bây giờ vẫn còn chưa có nhiều khách, em đi ra ngoài nhìn một chút trước, có việc thì gọi điện thoại cho em!”

Vị khách này điều kiện kém như vậy, muốn tìm đối tượng quả thật có chút khó, nhưng cũng chưa phải là khó giải quyết nhất, cô em bách hợp kia mới là khó giải quyết nhất, trước đó Giang Phong cũng đã đi mấy tỉnh tìm, đều không thể tìm được đối tượng phù hợp với cô, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ cuộc!

Có điều, những cái này cũng không cần phải đem ra nói!

Cố Diệp Phi

Giang Phi, Giang Tuyết đều biết em trai nhỏ nhà mình “Thần cơ diệu toán”, hắn ra ngoài tìm người khác với những người khác, cho nên cả hai đều gật đầu đồng ý, nơi này có hai người ở đây là được.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 178: Duyên Phận Thật Sự Tuyệt Không Thể Tả (2)



Giang Phong rời khỏi phòng môi giới hôn nhân, bắt đầu tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho Lam Chí Huy.

Vốn cho rằng đây sẽ là cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng, theo dự đoán của Giang Phong, phải chạy ít nhất mười tám tỉnh thì mới có khả năng tìm được đối tượng có giá trị xứng đôi cao cho Lam Chí Huy.

Kết quả khiến hắn tuyệt đối không ngờ được chính là, vẻn vẹn mới tìm kiếm có một lần đã ngoài ý muốn tìm được một cô gái có điểm xứng đôi cao với Lam Chí Huy.

【 Danh tính 】 : Doãn Giai Lỵ

【 Tuổi tác 】 : 21 tuổi

【 Chiều cao 】 : 161cm

【 Cân nặng 】 : 46kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 76 (tình cảm vợ chồng 78 + môn đăng hộ đối 63 + Quan hệ gia đình 77)

Cố Diệp Phi

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 92 (tình cảm vợ chồng 96 + môn đăng hộ đối 88 + Quan hệ gia đình 92)

Vừa nhìn thấy điểm xứng đôi hôn nhân và điểm tình cảm vợ chồng hiện tại, Giang Phong thật sự là giật nảy mình, điểm tình cảm vợ chồng hiện tại đã cao tới 88 điểm, điểm tình cảm vợ chồng tối đa còn lên tới 96 điểm, điểm số này thật sự là cao đến không thể tưởng tượng nổi.

Có điều, sau khi Giang Phong xem xong tư liệu về cô gái này xong thì liền hiểu ra tại sao lại như vậy, không khỏi liên tục cảm khái, đây quả thật là nhân duyên trời định mà.

Bởi vì cô gái tên Doãn Giai Lỵ này không phải ai khác mà chính là người Lam Chí Huy năm năm trước đã liều c.h.ế.t xông vào biển lửa cứu ra, chuyện trùng hợp như vậy thật khiến cho người ta không khỏi cảm thán duyên phận thật sự là tuyệt không thể tả.

...

Một tiểu khu cũ kĩ nào đó ở quận Thanh Tú.

Trong một cửa hàng nhỏ chỉ có mấy mét vuông, Doãn Giai Lỵ đang ở đây bán trà lạnh.

Đây chính là quán trà lạnh nhà cô mở, tên là trà lạnh Cỏ Xương Gà.

Cỏ xương gà có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mát gan, giảm đau, là loại thảo mộc tương đối phổ biến ở hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây.

Bán trà lạnh là một công việc tương đối nhàn nhã, mà lợi nhuận cũng rất cao, đừng nhìn quán trà lạnh của Doãn Giai Lỵ nhỏ, chỉ có mấy mét vuông, nhưng vào giờ cao điểm, một ngày cô có thể kiếm được bảy, tám trăm, kể cả ngày buôn bán không tốt thì lợi nhuận cũng không ít hơn ba trăm, bình quân một ngày kiếm được năm trăm tệ cũng không khó khăn gì.

Đương nhiên, mùa buôn bán trà lạnh thuận lợi là mùa hè, tới mùa đông thì việc buôn bán sẽ không tốt như vậy.

Từ sau khi Doãn Giai Lỵ tốt nghiệp trung học liền bắt đầu ở đây bán trà lạnh, bây giờ đã được hơn hai năm, tiền kiếm được không ít, nhưng cô lại luôn sầu não uất ức, bởi vì có một việc đã kẹt trong lòng cô ròng rã năm năm rồi!

Nghỉ hè năm năm trước, Doãn Giai Lỵ vừa mới tốt nghiệp trung học, có một hôm tới nhà một bạn học nữ có quan hệ tương đối tốt chơi, không nghĩ tới lại gặp nạn, tòa nhà mà bạn học nữ đó ở vậy mà lại bốc cháy!

Càng trùng hợp chính là, bạn học nữ kia thèm ăn, đi xuống lầu mua kem ly, cả nhà chỉ còn một mình Doãn Giai Lỵ ở trong đó.

Mà năm đó Doãn Giai Lỵ cũng mới chỉ là một nữ sinh mười sáu tuổi mà thôi, gặp phải hỏa hoạn, sớm đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, chỉ biết đứng ở ban công kêu cứu mạng!

Căn nhà bốc cháy là ở tầng dưới, nhà bạn học cô lại ở tầng bà, đến giờ Doãn Giai Lỵ mới hoàn toàn hiểu rõ, lúc cô đang bất lực kêu cứu mạng ở ban công, có một đại ca ca đã đứng ra, xông vào cứu cô mang xuống dưới.

Một màn kia thật sự khiến cho Doãn Giai Lỵ cả đời khó quên được.

Bởi vì vị đại ca ca kia luôn cố gắng che chở cho cô, nhờ đó cô mới chạy thoát được mà không bị thương chút nào.

Nhưng sau khi chạy thoát xong, cô chú ý thấy mặt của vị đại ca ca kia đã bị bỏng rồi!

Đáng tiếc, cô còn chưa kịp hỏi tên vị đại ca ca kia thì hắn đã xoay người vội vàng chạy đi.

Bởi vì không biết tên của người ta là gì, cho nên sau khi Doãn Giai Lỵ nói chuyện này với ba mẹ, cũng chỉ có thể cùng cha mẹ tìm kiếm ở từng bệnh viện một, nhưng tìm toàn bộ bệnh viện ở huyện thành khi ấy cũng không tìm được vị đại ca ca kia, khiến cho Doãn Giai Lỵ vẫn luôn tiếc nuối tới tận giờ.

Nhất là sau khi cô hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng của vết bỏng trên mặt, cô vẫn luôn lo lắng không biết vết thương của vị đại ca ca đó rốt cuộc thế nào rồi?

Một nữ sinh mười sáu tuổi, đang tuổi sùng bái anh hùng, trong lòng cô, đại ca ca đã cứu cô ra từ biển lửa khi đó chính là đại anh hùng.

Cô thậm chí còn len lén làm ra một quyết định không ai biết trong lòng, cô sẽ dùng mười năm thời gian đi tìm vị đại anh hùng trong mắt cô kia, sau khi tìm được người rồi, sẽ không thèm quay đầu gả cho hắn làm vợ, sinh con dưỡng cái cho hắn.

Bởi vậy, trong hai năm qua, Doãn Giai Lỵ đều chăm chỉ kiếm tiền vào mùa hè, đợi đến mùa đông liền bắt đầu đi tìm tung tích của vị đại ca ca kia ở các huyện xung quanh.

Cô có thể khẳng định, vị đại ca ca này là người Quế tỉnh, thậm chí rất có thể là ở cùng một huyện với cô, cô tin tưởng rằng chỉ cần kiên trì tìm kiếm, sẽ có ngày cô tìm được người.

Ngay lúc Doãn Giai Lỵ đang nghĩ đến xuất thần, một giọng nói vang lên, nói: “Xin chào, cho hỏi cô có phải là cô chủ Doãn không?”

Doãn Giai Lỵ nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy người hỏi thăm cô là một soái ca tuổi tác có vẻ không cách biệt với cô lắm, liền gật đầu đáp: “Tôi chính là họ Doãn đây, không biết anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Xin chào cô chủ Doãn, tôi tên là Giang Phong, là một bà mối thuộc phòng môi giới hôn nhân “Hạnh phúc”, lần này tới là muốn làm mối cho một vị khách của tôi!” Giang Phong mỉm cười, nói.

Nghe thấy đối phương là bà mối, Doãn Giai Lỵ liền không còn hứng thú gì nữa, lắc đầu nói: “Tôi hiện tại không có dự định kết hôn, thật sự không có!”

Giang Phong lại nói: “Cô chủ Doãn, đừng vội từ chối như vậy, trước tiên có thể nghe tôi giới thiệu một chút về vị khách này được không?”

Doãn Giai Lỵ tiếp tục từ chối: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi thật sự không có hứng thú với chuyện kết hôn!”

Giang Phong nhìn cô, nhẹ nói: “Nếu như tôi nói vị khách này chính là vị đại anh hùng cô đã đau khổ tìm kiếm suốt hai năm qua thì sao, cô cũng vẫn không có hứng thú sao?”

Doãn Giai Lỵ nghe vậy thì đứng bật dậy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 179: Anh Ấy Là Một Đại Anh Hùng



Cửa hàng trà lạnh Cỏ Xương Gà.

Lúc Doãn Giai Lỵ vừa nghe thấy Giang Phong nhắc đến đại anh hùng cô đau khổ tìm kiếm hai năm liền đứng bật dậy, tim đập mạnh, căn bản không kịp nghĩ làm thế nào đối phương biết được chuyện này, vội vàng hỏi: “Sao anh lại biết anh ấy? Bây giờ anh ấy đang ở chỗ nào?”

Giang Phong hiểu được phản ứng của cô ấy, dù sao thì đột nhiên có được tin tức của người mình tâm tâm niệm niệm cả năm năm, không kích động mới là kỳ quái đấy!

Hắn mỉm cười noi: “Cô chủ Doãn, đừng kích động, ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói!”

Doãn Giai Lỵ lúc này mới ý thức được bản thân đã thất lễ, vội vàng đè xuống kích động trong lòng, thuần thục rót cho Giang Phong một chén trà cỏ xương gà lạnh, hơi lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút kích động, chỗ tôi chỉ có đơn sơ như vậy, nếu anh không chê thì xin mời anh chén trà lạnh này!”

Giang Phong nói tiếng cám ơn, sau đó nhận lấy chén trà.

Đối với người Quảng Đông và Quảng Tây mà nói, phát hỏa đã là chuyện thường tình, cho nên món trà lạnh này với họ thật sự không khác lắm so với trà bình thường, có thể uống một chén bất cứ lúc nào, mà dường như lúc nào uống cũng phù hợp.

Lúc này, Doãn Giai Lỵ mới bình tĩnh lại được, hỏi: “Bà mối Giang, vừa rồi anh nói khách của anh chính là đại anh hùng tôi đã đau khổ tìm kiếm năm năm, sao anh lại biết được chuyện này?”

Giang Phong cười nói: “Tôi là trong lúc vô tình lướt mạng bắt gặp bài đăng tìm người mà cô đăng, cho nên mới biết được chuyện này.”

Doãn Giai Lỵ bừng tỉnh đại ngộ, cô hai năm này không chỉ đơn giản là chạy đến các bệnh viện hỏi thăm tin tức của những bệnh nhân bị bỏng, mà còn ở trên mạng đăng bài tìm người, đáng tiếc vẫn luôn không tìm thấy người cô muốn tìm.

Bây giờ bà mối này lại đột nhiên tìm tới cửa nói khách của hắn chính là người cô muốn tìm, sau khi qua cơn kích động, trong lòng cô cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, sợ là có hiểu lầm gì ở đây.

“Bà mối Giang, anh có ảnh chụp của vị khách đó không? Có thể cho tôi nhìn một chút được không?”

Giang Phong vừa lấy điện thoại ra, vừa nói: “Đương nhiên là có ảnh chụp, chỉ là đã năm năm trôi qua, trên mặt anh ấy lại có vết sẹo, không biết cô có thể nhận ra được hay không!”

Doãn Giai Lỵ khẳng định nói: “Cái này anh yên tâm, nếu thật sự là anh ấy, tôi nhất định sẽ nhận ra được!”

Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó mở ảnh chụp của Lam Chí Huy ra, đưa cho cô, nói: “Người này chính là anh ấy, cô xem một chút xem có đúng là người cô đã luôn tìm kiếm kia không.”

Doãn Giai Lỵ hai tay run rẩy nhận lấy điện thoại, sau đó bắt đầu đưa mắt về phía màn hình điện thoại, đập vào mắt là một khuôn mặt với vết sẹo nhìn hơi dọa người, có điều vì vết bỏng trên mặt cũng không quá nghiêm trọng, ngược lại cũng không kh*ng b* nhưng những vết bỏng lớn trên phim ảnh kia.

Doãn Giai Lỵ tập trung quan sát ánh mắt của người trong hình, kết quả càng nhìn cô càng kích động, ánh mắt của người đàn ông trong màn hình này gần như giống nhau như đúc với ánh mắt người đàn ông trong trí nhớ kia của cô.

Cô dám chắc rằng đây chính là vị đại anh hùng cô vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.

Giờ phút này, Doãn Giai Lỵ mím môi, nước mắt bắt đầu tranh nhau rơi xuống.

Cố Diệp Phi

Cô vẫn nhớ vào năm năm trước, lúc vị đại ca ca này xông vào biển lửa tìm tới cô nhìn đẹp trai rạng ngời như vậy, nhưng bây giờ, gương mặt đẹp trai kia lại xuất hiện một vết sẹo xấu xí, khiến cô vô cùng đau lòng.

Giang Phong nhìn sắc mặt của cô có biến hóa, liền nói: “Anh ấy đã đến nơi tôi hẹn trước đó, đã từng tham gia xem mắt hơn ba mươi lần, đáng tiếc vì khuôn này mà bị người ta ghét bỏ, không có người phụ nữ nào để ý tới anh ấy.

Doãn Giai Lỵ khóc không thành tiếng, cô có thể tưởng tượng ra được, một người đàn ông đi xem mắt ba mươi mấy lần, mỗi lần đều bị người khác ghét bỏ, cảm giác kia đau đớn đến nhường nào.

Mà tất cả đều là vì cô mà ra, nếu như không phải vì cứu cô, anh ấy cũng sẽ không thể trở thành bộ dáng như vậy.

Mạng của cô là do chính anh ấy dùng gương mặt của mình để đổi lấy.

Phần ân tình này, cô đời này cũng không rõ, điều duy nhất có thể làm chính là gả cho anh ấy, sau đó chăm sóc anh ấy cả đời!

Giang Phong nhìn Doãn Giai Lỵ khóc không thành tiếng, kính nể nói: “Anh ấy là một đại anh hùng, dám mạo hiểm tính mạng xông vào biển lửa để cứu một cô gái xa lạ. Mà cô cũng là một cô gái có tình có nghĩa, chuyện cũng đã qua năm năm, vậy mà cô vẫn còn kiên trì đi tìm người.”

Doãn Giai Ly giật hai tờ giấy ăn lau nước mắt, nói: “Bà mối Giang, tôi muốn gặp anh ấy!”

Giang Phong nhấp một hớp trà lạnh, nói: “Muốn gặp người thì rất dễ dàng, có điều cô định lấy thân phận gì gặp anh ấy?”

Doãn Giai Lỵ hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Phong, hắn muốn hỏi cô muốn dùng thân phận đối tượng đi xem mắt gặp người, hay là lấy thân phận người được cứu năm năm trước đi gặp ân nhân.

Doãn Giai Lỵ cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi muốn lấy thân phận đối tượng xem mắt bình thường để gặp anh ấy, phiền bà mối Giang giấu chuyện này giúp tôi, chờ đến khi anh ấy tiếp nhận tôi rồi, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện năm đó sau.”

Lúc này, có khách tới mua hai chén trà cỏ xương gà lạnh.

Chờ khách đi rồi, Giang Phong mới gật đầu nói: “Không thành vấn đề, có điều tôi cũng mong cô sẽ thương lượng chuyện này với cha mẹ cẩn thận, chờ đến khi cô có được sự đồng ý từ cha mẹ rồi, tôi lại sắp xếp cho hai người gặp mặt cũng không muộn!”

Doãn Giai Lỵ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu nói: “Ừm, cũng tốt, vậy trước anh nói cho tôi về tình huống của anh ấy một chút đi, mặc dù tôi nhận ra anh ấy, nhưng tôi thật sự hoàn toàn không biết gì về anh ấy cả.”

Giang Phong một hơi uống hết chỗ trà lạnh còn lại, xong mới nói: “Anh ấy tên là Lam Chí Huy, hình như cũng là người huyện Linh Thủy như cô, từ khi còn nhỏ đã trở thành cô nhi, là được chú của mình nuôi lớn. Người chú này đối với anh ấy có thể nói là ân nặng như núi, vì chăm sóc đứa cháu cô nhi mà ngay cả vợ cũng không cưới.

Anh ấy vì mặt bị hủy dung, rất nhiều việc đều không làm được, trước mắt đang làm công nhân bảo vệ môi trường, điều kiện cuộc sống không tốt lắm, có điều cũng may chỗ quê nhà có tin giải tỏa khu dân cư, nếu như chứng thực xong, có thể một lần lật mình trở thành phú ông trăm vạn.”

Doãn Giai Lỵ nghe vậy lại suýt chút nữa rơi lệ, xem ra vết bỏng này không chỉ ảnh hưởng tới việc tìm vợ, mà còn ảnh hưởng đến cả vấn đề tìm việc làm, thậm chí đi ra ngoài cũng phải nhận lấy ánh mắt khác thường của người khác.

Nghĩ tới đây, Doãn Giai Lỵ âm thầm thề thốt trong lòng: Cô đời này nhất định phải yêu thương anh ấy thật tốt.
 
Back
Top Bottom