Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 180: Cô Cũng Là Một Cô Gái Có Tình Có Nghĩa



Sau khi giới thiệu qua về Lam Chí Huy cho Doãn Giai Lỵ xong, Giang Phong lại hỏi về tình huống gia đình và cá nhân Doãn Giai Lỵ, sau khi có được thông tin khá đủ rồi, hắn mới thay hai bên trao đổi phương thức liên lạc, sau đó đứng dậy nói lời tạm biệt: “Cô chủ Doãn, vậy tôi đi trước đây, chờ khi nào cô có sự đồng ý của cha mẹ rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cô và Lam tiên sinh gặp mặt!”

Vẻ mặt Doãn Giai Lỵ tràn đầy cảm kích, nói: “Cảm ơn bà mối Giang, tôi sẽ mau chóng lấy được sự đồng ý của cha mẹ, đến lúc đó sẽ liên hệ lại với anh sau!”

Giang Phong nói: “Ừm, vậy liên hệ sau, hẹn gặp lại!”

Doãn Giai Lỵ: “Hẹn gặp lại!”

Giang Phong rời đi, Doãn Giai Lỵ cũng không còn tâm tư làm ăn gì nữa, trực tiếp đóng cửa tiệm, sau đó lấy điện thoại ra gọi video qua wechat cho mẹ mình.

Cố Diệp Phi

Cuộc gọi vừa được nhận, Doãn Giai Lỵ liền trực tiếp hỏi: “Mẹ, cha có ở đó không? Con có chuyện quan trọng muốn nói cho hai người biết!”

Doãn mẫu nói: “Cha con có ở đây, con có chuyện gì quan trọng vậy?”

Giọng nói của Doãn phụ cũng đồng thời vang lên, nói: “Tiểu Lỵ, xảy ra chuyện gì sao?”

Giọng điệu Doãn Giai Lỵ hơi kích động, giải thích: “Cha, mẹ, con tìm được anh ấy rồi, con tìm được ân nhân cứu mạng của con rồi!”

Doãn mẫu kinh ngạc: “Tiểu Lỵ, là chàng trai trẻ đã cứu con năm năm trước kia sao, con tìm được người ta rồi?”

Lúc này, gương mặt Doãn phụ cũng xuất hiện trong video, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi lại: “Cũng đã qua năm năm rồi, con vậy mà còn có thể tìm được chàng trai lúc trước đó sao?”

Doãn Giai Lỵ vừa khóc vừa cười, nói: “Đúng vậy ạ, con cuối cùng cũng tìm được người rồi, anh ấy lúc trước vì cứu con mà phải trả một cái giá rất lớn, mặt bị hủy dung, con cũng không biết năm năm này anh ấy đã cố gắng vượt qua như thế nào!”

Doãn phụ hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Lỵ, vị ân nhân cứu mạng này của con bây giờ đang ở tỉnh thành sao? Cha với mẹ con sẽ lập tức chạy tới ngay đây, chúng ta nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt!”

Doãn mẫu tán đồng, nói: “Đúng vậy, từ lúc đó chúng ta đã muốn hậu tạ người ta thật tốt rồi, đáng tiếc vẫn luôn không tìm thấy người, bây giờ Tiểu Lỵ rốt cuộc cũng đã tìm được người, nhất định phải chuẩn bị lễ hậu tạ thật trọng đại cho người ta mới được.”

Doãn Giai Lỵ lau nước mắt một cái, cười nói: “Cha, mẹ, con gọi video cho hai người chính là để nói cho hai người một quyết định, con muốn gả cho anh ấy, dùng cả đời này để báo đáp ân cứu mạng của anh ấy!”

Doãn mẫu nghe vậy thì hơi chấn kinh, “Cái này...”

Doãn phụ cũng bị kinh động, “Tiểu Lỵ, con...”

Doãn Giai Lỵ hít mũi một cái, nói: “Cha, mẹ, hai người trước hết nghe con nói đó, con cũng là vừa mới có được tin tức của anh ấy thôi, vẫn chưa gặp mặt anh ấy đâu! Từ sau khi anh ấy cứu con bị bỏng mặt, không chỉ khó tìm được công việc tử tế, tìm vợ lại càng khó, con nghe người ta nói anh ấy đã tham gia hơn ba mươi lần xem mắt, nhưng lần nào cũng bị nhà gái ghét bỏ.

Cha, mẹ, con đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ tướng mạo anh ấy lúc xông vào biển lửa cứu con, người này tuyệt đối là một soái ca, nhưng từ sau khi cứu con dẫn đến bị hủy dung, ngay cả vợ cũng không lấy được, thậm chí cả cuộc đời đều vì vậy mà thay đổi.

Mà một người vốn nên c.h.ế.t như con lại có một cuộc sống bình thường, không có chút thương tích nào.

Lòng con thực sự khó mà yên được!

Cho nên, con quyết định gả cho anh ấy, dùng cả đời này để báo đáp ân tình này của anh ấy.

Cái này thật ra không phải là xúc động nhất thời, mà ngay từ hai năm trước con đã có tâm tư này rồi, trong hai năm này, con vẫn luôn tìm kiếm anh ấy khắp nơi, từ lúc đó trong lòng con đã có quyết định, đợi đến khi tìm được người sẽ trực tiếp lấy thân báo đáp.

Không làm như vậy thì không đủ để báo đáp ân cứu mạng của anh ấy!”

Nghe xong lời này của con gái, Doãn mẫu Doãn phụ đều trầm mặc!

Làm cha mẹ, hai người tự nhiên không muốn con gái gả cho một người đàn ông bị hủy dung, nếu như là người đàn ông khác, bọn họ nhất định sẽ cực lực phản đối.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại là người đàn ông đã cứu mạng con gái bọn họ, cái này thực sự khiến hai người khó xử!

Đối phương mặc dù bị hủy dung, nhưng đó là đại giới người ta phải trả vì cứu con gái bọn họ, bọn họ cũng không phải loại người vô ân không biết đến ân nghĩa kia, trên đời này còn có ân tình gì có thể so sánh được với đại ân cứu mạng?

Cho nên, dù trong lòng hai người thực sự không đồng tình với cách làm này của con gái, nhưng cả hai lại không ai nói ra được lời phản đối.

Qua vài phút đồng hồ sau, Doãn phụ mới chật vật mở miệng nói: “Tiểu Lỵ, việc này liên quan tới hạnh phúc cả đời của con, con nên suy nghĩ nghiêm túc kỹ càng xem mình có thể tiếp nhận được dung mạo bây giờ của người ta hay không!”

Doãn Giai Lỵ lần nữa đưa tay lau nước mắt, cười nói: “Cha, con không quan tâm đến dung mạo của người ta, thứ con nhìn trúng là phẩm chất cao quý quên mình vì người khác của anh ấy, người đàn ông như vậy, dù bề ngoài có xấu thì trong lòng con cũng là đẹp trai nhất!”

Doãn phụ Doãn mẫu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời nói: “Tiểu Lỵ, cha mẹ ủng hộ con!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 181: Làm Giả Thông Tin Đến Tìm Đối Tượng?



Giang Phong còn chưa về đến phòng môi giới thì đã nhận được điện thoại của Doãn Giai Lỵ.

“Bà mối Giang, tôi đã nhận được sự đồng ý của cha mẹ rồi, sáng sớm ngày mai hai người họ sẽ sắp xếp xe đến tỉnh thành cùng tôi xem mắt.”

“Được, tôi biết cô rất sốt ruột muốn gặp anh ấy, vậy tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt vào tối mai đi, địa điểm cụ thể sau đây tôi sẽ thương lượng với anh ấy, xong sẽ báo cho cô.”

“Được, vậy làm phiền bà mối Giang rồi!”

“Không khách khí, đây là việc tôi phải làm.”

Cúp điện thoại xong, Giang Phong không khỏi cảm khái, vốn là một vị khách khá khó giải quyết, không nghĩ tới lại dễ tìm được người phù hợp với vị khách này nhanh như vậy.

Trở lại phòng môi giới, Giang Phong phát hiện lại có thêm một vị khách khác điền thông tin.

Lần này, Giang Phong cũng không cần quản nhiều, hắn mở phòng môi giới này chỉ là để tiếp đãi khách hàng bình thường, việc hắn cần làm chỉ là đi tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho bọn họ, tìm được người rồi thì có thể đem thông tin giao cho anh trai và chị gái xử lý, hoặc là nhân viên xử lý.

Mà việc cần tới hắn chính tay xử lý cũng chỉ có một vài vị khách đặc biệt và khách cấp cao mà thôi.

Khách cấp cao, Giang Phong dự định sẽ tiếp tục sử dụng phương pháp làm mai mối trước kia, đó chính là không nhắc tới hạng mục thu phí, để khách tùy tâm trả là được, vì khách cao cấp sẽ không ký kết hợp đồng với phòng môi giới, lợi ích tự nhiên sẽ thuộc sở hữu của cá nhân Giang Phong.

Cả một buổi chiều, phòng môi giới đã tiếp đãi tất cả bảy vị khách, trong đó có sáu khách thành công ký đơn, chỉ có một khách là tới vì muốn tham quan một chút, nhìn xem phòng môi giới mai mối được cho đại minh tinh trâu bò như thế nào.

Mà sáu vị khách thành công ký đơn kia, có quá nửa đưa ra yêu cầu về đối tượng, giá cả tự nhiên cũng theo đó tăng lên.

Bây giờ, phạm vi tìm kiếm của Giang Phong đã mở rộng ra cực lớn, loại khách hàng bình thường này cũng không cần hắn phải chạy ra ngoài tìm kiếm, chỉ ngồi trong phòng môi giới cũng tìm được đối tượng có giá trị xứng đôi cao dễ như trở bàn tay.

Bởi vậy, trước khi tan làm, hắn nhập toàn bộ thông tin của từng đối tượng tìm được vào máy tính, lại in toàn bộ tài liệu ra, sau đó giao cho anh trai và chị gái xử lý.

Giải quyết xong tất cả những cái này, ba anh chị em liền đóng cửa tan ca.

Sau khi lên xe, Giang Tuyết hỏi: “Đại ca, Tiểu Phong, tối nay hai người muốn ăn gì?”

Bây giờ, anh chị em ba người đang thuê tạm một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách để ở, bữa sáng và trưa đều ăn ở bên ngoài, nhưng buổi tối Giang Tuyết sẽ mua thức ăn nấu cơm, cho nên cô mới hỏi như vậy.

Giang Phong nói: “Chị, làm miến đậu đi, đã lâu rồi không ăn món này!”

Giang Tuyết nói: “Cái này thì đơn giản, anh thì sao?”

Giang Phi nói: “Hay là làm sườn kho?”

Giang Tuyết nói: “Được, vậy một món sườn kho, một món miến đậu, thêm rau xanh nữa, hai người muốn uống canh gì?”

Giang Phong nói: “Làm một bát canh rong biển trứng đơn giản là được!”

Giang Tuyết gật đầu nói: “Ừm, vậy quyết định như thế đi!”

Trên đường trở về phòng trọ, vốn có một chợ bán thức ăn, lúc ba người đi qua chợ thì Giang Tuyết liền đi xuống xe mua đồ ăn, vì đã có món ăn rõ ràng trong đầu, cho nên không đến mười phút đã mua xong toàn bộ nguyên liệu, sau đó cô lại lên xe cùng hai người về phòng trọ.

Sau khi trở lại phòng trọ, chị gái liền bắt đầu nấu cơm, anh trai thì hỗ trợ nhặt rau.

Giang Phong không có chuyện gì làm liền gọi điện thoại cho Lam Chí Huy, điện thoại vừa kết nối, hắn liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lam tiên sinh, tôi đã thay anh tìm được đối tượng ra mắt rồi, thời gian gặp mặt tạm định là tối ngày mai, thời gian cụ thể và địa điểm thì đợi Lam tiên sinh quyết định.”

Lam Chí Huy đã trải qua ba mươi mấy lần xem mắt, đối với quá trình này có thể nói là vô cùng thuần thục, nghe Giang Phong nói vậy liền vội vàng hỏi: “Giang đại sư, không biết nhà gái là người nơi nào?”

Giang Phong nói: “Nhà gái giống anh, cũng là người huyện Linh Thủy, hiện tại đang mở một cửa hàng trà lạnh ở tỉnh thành.”

Lam Chí Huy do dự nói: “Giang đại sư, con gái nhà người ta ưu tú như vậy, điều kiện như của tôi sao có thể xứng được với người ta chứ?”

Giang Phong nói: “Lam tiên sinh không cần lo lắng, tôi đã nói rõ ràng tình huống của anh cho cô ấy rồi, thứ cô ấy quan tâm là người có tâm hồn đẹp, sẽ không để ý tướng mạo bên ngoài của anh đâu.”

Lam Chí Huy nghe vậy, trong lòng bách vị tạp trần, có kinh hỉ, cũng có chờ mong, lại càng lo lắng bất an nhiều hơn, dù sao thì trên đời này, người thực sự có thể không nhìn ngoại hình rất rất ít, hắn không tin mình có thể gặp được người như vậy.”

“Thời gian gặp mặt và địa điểm, Giang đại sư cứ xem xét rồi tự sắp xếp là được!”

Giang Phong nghĩ nghĩ, nói: “Thời gian thì đặt vào 8: 30 tối mai đi, địa điểm thì ở cửa hàng trà sữa XX ở quảng trường Triều Dương.”

“Được.” Lam Chí Huy đáp.

Giang Phong nói: “Được, vậy quyết định như vậy đi, tối ngày mai gặp!”

Cố Diệp Phi

Cúp điện thoại xong, Giang Phong lại gọi điện thoại cho Doãn Giai Lỵ, thông báo lại cho cô về thời gian và địa điểm gặp mặt tối mai.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 182: Làm Giả Thông Tin Đến Tìm Đối Tượng? (2)



Giải quyết xong công việc, Giang Phong mới gửi tin hàn huyên với Hoàng Linh Vi.

Thời điểm nam nữ dễ nói chuyện nhất chính là thời kỳ mập mờ, rất nhiều cặp đôi vào thời kỳ này chỉ cần bắt đầu nói chuyện là mấy giờ không dứt, kể cả là những đôi có giá trị xứng đôi hôn nhân không cao thì vào thời điểm này cũng không thiếu chủ đề trò chuyện.

Chủ yếu là vào thời kỳ này, cả nam lẫn nữ, bất kể là đối phương nói cái gì thì đều có thể nghe đến say sưa ngon lành, còn nếu như trò chuyện về một vài chủ đề hơi mập mờ, thì hàn huyên suốt đêm cũng là điều bình thường!

Bây giờ Giang Phong và Hoàng Linh Vi đang trong thời kỳ mập mờ, nửa ngày không nói chuyện là cả người khó chịu.

Cứ trò chuyện tới tận khi chị hắn gọi ra ăn cơm, Giang Phong mới thỏa mãn dừng lại.

...

Cố Diệp Phi

Ngày hôm sau.

Phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”.

Từ sau chín giờ sáng, khách đến dần dần đông lên.

Cũng may việc này không cần phục vụ một đối một, cho nên bất kể là có bao nhiêu khách đến cũng có thể giảng giải một loạt, sau đó chỉ cần phát giấy để khách điền vào mà thôi.

Giang Phong là người phụ trách kiểm tra thông tin khách điền, từ sau khi phòng môi giới khai trương hôm qua, hắn liền phát hiện bàn tay vàng của bản thân có chút thay đổi, đó chính là với những tờ giấy điền thông tin của khách, hắn chỉ cần quét mắt qua một cái là biết những nội dung trên giấy là thật hay giả.

Lúc này, Giang Phong đang xét duyệt mười mấy tờ giấy thông tin của khách.

Bởi vì trước khi khách điền thông tin, Giang Phi và Giang Tuyết đã liên tục nhấn mạnh phải điền chi tiết, không được điền thông tin giả, nếu không sẽ bị kéo vào sổ đen của phòng môi giới này.

Cho nên sau khi xét duyệt vài tờ thấy đều là thông tin thật, Giang Phong âm thầm gật đầu.

Tận đến lúc kiểm tra tờ thứ sáu, hắn mới tìm thấy có một nửa thông tin là giả trên giấy, Giang Phong nhíu mày lại, nhìn về một đám khách đang ngồi đợi ở đó, hỏi: “Vị nào là Giả tiên sinh?”

Một người đàn ông xấu xí trả lời: “Là tôi, có vấn đề gì không?”

Giang Phong đi tới đưa tờ thông tin ra trước mặt người đàn ông, nói: “Giả tiên sinh, anh hãy cầm tờ thông tin này rời đi đi, chuyện tìm đối tượng của anh, phòng môi giới của chúng tôi không giúp được!”

Người đàn ông họ Giả vẻ mặt không vui, nói: “Không phải phòng môi giới của cậu hỗ trợ tìm đối tượng sao? Là vì tôi chưa trả tiền cho các cậu hay gì? Tôi vất vả ngồi đây nửa ngày điền thông tin, cậu lại một câu đơn giản nói không giúp được gì để đuổi tôi đi?”

Những vị khách khác ngồi đó nghe vậy cũng đưa mắt sang, mặc dù bọn họ tìm tới cửa vì có sự đề cử của đại minh tinh Tiêu Mẫn, nhưng không có nghĩa là bọn họ đều có ấn tượng tốt về phòng môi giới.

Giang Phong liếc mắt nhìn người này, thản nhiên nói: “Giả tiên sinh, tôi nhớ trước lúc đưa giấy cho mọi người điền thông tin đã liên tục nhấn mạnh việc thông tin điền ở đây nhất định phải là thông tin thật, mà anh lại điền toàn những điều sai sự thật ở đây, có muốn tôi chỉ ra từng cái một cho anh không?

Tôi nói anh cầm tờ thông tin này rời đi, nói chỗ môi giới chúng tôi không giúp được gì cho anh là đang cho anh mặt mũi đấy! Anh đã không cần mặt mũi này, vậy tôi cũng sẽ thẳng thắn, anh làm giả thông tin đến tìm đối tượng, nếu như phòng môi giới chúng tôi thật sự giúp anh, không phải là đang hại con gái nhà người ta sao?”

Phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”.

Các bậc cha mẹ tới điền thông tin cho con gái nhà mình nghe được lời nói này của Giang Phong thì không khỏi trợn mặt nhìn người đàn ông họ Giả kia, tuy là con gái bọn họ rất không có khả năng sẽ xem mắt cùng với người như vậy, nhưng loại hành vi này quả thực rất khiến người khác phản cảm.

Người đàn ông họ Giả nghe vậy thì lộp bộp trong lòng một tiếng, xong lập tức nổi giận, lớn tiếng nói: “Cậu đừng có tung tin đồn nhảm, tôi mẹ nó vừa mới điền xong thông tin, cậu đã đi điều tra được rồi sao? Chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, đây chính là lời của Thái Tổ, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi làm giả thông tin? Hôm nay nếu cậu không nói cho rõ ràng, tôi mẹ nó sẽ đập phá hết phòng môi giới này của cậu!”

Nghe đến đây, Giang Phi đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông họ Giả kia, chỉ cần Tiểu Phong lên tiếng, hắn tuyệt đối sẽ lập tức quật ngã gã đàn ông xấu xí kia xuống.

Những vị khách khác nghe thấy lời nói này của người đàn ông họ Giả thì cũng cảm thấy có chút đạo lý, dù sao thì tất cả mọi người đều vừa mới điền xong thông tin, vì sao vị Giang đại sư này lại một mực chắc chắn thông tin người ta điền là thông tin giả?

Có điều cũng không ai lên tiếng ra mặt, tất cả đều chỉ lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.

Giang Phong cười, nhìn về người đàn ông họ Giả, nói: “Đúng, tôi chưa điều tra tư liệu của anh, nhưng anh có biết vì sao đại minh tinh Tiêu Mẫn gọi tôi là Giang đại sư không?”

Ánh mắt của Giang Phong cũng không hề lộ ra vẻ sắc bén, chỉ có sự bình tĩnh như nước, chăm chú nhìn gã đàn ông, “Anh có tin không, chỉ cần tôi muốn, tôi thậm chí có thể nói ra được hồi còn bé anh tiểu ra giường mấy lần ở ngay đây?”

Người đàn ông họ Giả nào tin loại chuyện ma quỷ gạt người này, cười lạnh nói: “Giang đại sư? Tôi nhổ vào, đừng mẹ nó giả thần giả quỷ ở đây, bây giờ là thời đại nào rồi, người dùng mấy loại mánh khóe này đã sớm không còn thị trường rồi!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 183: Phú Bà Tôi Không Muốn Phấn Đấu



Giang Phong nghe vậy cũng không tức giận, mà chỉ lạnh nhạt nhìn gã, nói: “Giả Hậu, sinh năm 1993 ở một vùng nông thôn vắng vẻ huyện Võ Long, thành phố Long Xuyên, trong nhà có sáu anh chị em, anh là đứa nhỏ nhất.

Vết sẹo trên trán anh kia là có lúc bị ngã năm ba tuổi.

Lúc anh mười tuổi bị một trận bệnh nặng, phải chăm trọn vẹn hơn một tháng mới khỏe lại.

Năm bảy tuổi, anh nghịch ngợm gây chuyện, tới bờ sông nghịch nước cùng một đứa bé trong thôn, suýt chút nữa bị c.h.ế.t đuối.

Năm mười tuổi...

Năm mười hai tuổi... Tʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴛᴀ̂́ᴛ ᴄᴀ̉ đᴇ̂̀ᴜ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ᴅɪ̣ᴄʜ ʙᴏ̛̉ɪ Pʜᴜ̛ᴏ̛́ᴄ M αɴʜ . Mᴜᴀ Tʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴜ̉ɴɢ ʜᴏ̣̂ ᴅɪ̣ᴄʜ ɢɪᴀ̉ ᴏ̛̉ ᴢα ረᴏ: 0704 730 588

Anh có một người chú thích trộm vặt, anh vì bị ảnh hưởng của người chú đó từ nhỏ mà dưỡng thành thói quen móc túi trộm vặt, thói quen này mãi đến khi anh trưởng thành cũng không sửa được.

Cho nên, anh vì trộm đồ mà vào tù ba lần, ngắn thì ngồi trong đó nửa năm, dài thì ngồi trong đó ba năm.

Tháng ba năm nay, anh mới ra khỏi tù, sau khi ra anh vẫn không chịu làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ mơ mộng không muốn nỗ lực, cảm thấy đi làm còn không bằng tìm một bà cô giàu có cho mình.

Lần này anh tới phòng môi giới chúng tôi là hi vọng chúng tôi tìm cho anh một bà cô có tiền, nhưng anh lại sợ nếu như điền thông tin thật của bản thân thì những bà cô giàu có kia sẽ chướng mắt anh. Cho nên anh liền điền thông tin giả vào đây, đóng cho mình một hình ảnh thanh niên tích cực nỗ lực.

Giả Hậu, anh còn cần tôi nói tiếp nữa không?”

Từ lúc Giang Phong bắt đầu nói về cuộc đời của gã, Giả Hậu đang phẫn nộ giống như bị điểm huyệt vậy, cả người cứng đờ, đứng đó không hề động đậy, tận đến khi Giang Phong nói xong, hỏi hắn còn muốn nghe tiếp hay không, hắn mới giật mình hoàn hồn.

Sau đó, bịch một tiếng, gã quỳ rạp xuống trước mặt Giang Phong, run lẩy bẩy nói: “Giang đại sư, tôi biết sai rồi, người hiểu chuyện không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, tha cho tôi đi, Giang đại sư thật sự là người có bản lĩnh, tôi phục rồi!”

Cái này thật sự không phải do gã không phục, mà là vì đối phương nói ra quá cặn kẽ rồi!

Nếu như đối phương chỉ nói ra được một hai chuyện, vậy gã có lẽ vẫn sẽ còn hoài nghi, nhưng có thể một hơi nói ra được nhiều chuyện như vậy, gã một chút hoài nghi cũng không còn.

“Ông trời ơi, hóa ra Giang đại sư còn có bản lĩnh này!”

“Thảo nào, tôi bảo sao đại minh tinh Tiêu Mẫn lại gọi bà mối Giang là Giang đại sư, hóa ra nguyên nhân là ở đây!”

“Khó trách Giang đại sư lại có thể tác hợp Uông tổng tập đoàn Uông Thị và đại minh tinh Tiêu Mẫn, trước đó tôi vẫn nghĩ không ra vì sao người có thân phận như Uông tổng lại cần người làm mai mối, bây giờ tôi xem như đã hiểu rồi!”

Cố Diệp Phi

“...”

Trong tiếng bàn tán của những vị khách ở đó, Giang Phong nhìn về phía Giả Hậu, nói: “Giả Hậu, anh có thể đi rồi, có điều trước khi đi, tôi cho anh một lời khuyên: Đừng vọng tưởng tới những thứ không thiết thực kia, nếu như anh có thể làm người cho đến nơi đến chốn, vẫn sẽ có ngày anh có được một cuộc sống hạnh phúc. Nói đến đây thôi, có nghe hay không thì tùy anh!”

“Cảm ơn Giang đại sư đã chỉ dạy, Giả Hậu tôi thề ở đây, từ giờ hoàn toàn hối cải, trở lại làm một người tử tế!”

Nói rồi, Giả Hậu hướng về phía Giang Phong dập đầu một cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Chờ Giả Hậu rời đi rồi, lại có một vị khách khác thừa dịp không ai chú ý, mặt mày xám xịt rời đi, rất hiển nhiên đây cũng là một người điền thông tin giả lên giấy.

Sau đó, Giang Phong đương nhiên bị những vị khách còn lại xôn xao vây quanh.

“Giang đại sư, anh có thể tìm đối tượng xứng đôi cho tôi được không?”

“Giang đại sư, tôi muốn mời anh tìm giúp tôi đối tượng xứng đôi!”

“Giang đại sư...”

Giang Phong cười nói: “Công việc của tôi ở phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”, một là phụ trách xét duyệt tính chân thực của thông tin mọi người đưa ra, hai là phụ trách tìm đối tượng xứng đôi cho khách, cho nên mọi người cứ yên tâm là được.”

Nghe đến đây, những vị khách còn lại mới yên lòng, trong lòng cũng không nhịn được sinh ra sự mong đợi, được một người trâu bò như Giang đại sư tìm giúp đối tượng xứng đôi, hẳn là sẽ rất khác so với những bà mối thông thường khác đi?

...

10: 26 sáng.

Ngồi lên trên xe lửa đi tới tỉnh thành, Liễu Y Y nghe loa phát thanh trên tàu nhắc đã sắp đến ga tỉnh thành, trong lòng hơi kích động.

Từ sau khi tốt nghiệp trung học, cô vẫn chưa từng gặp lại người bạn học cũ Giang Phong này, hai năm trước còn thường xuyên liên hệ qua wechat, nhưng sau này, theo thời gian trôi qua, dần dần những liên hệ trên wechat cũng ít dần đi.

Cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới gửi nhau lời chào hỏi, hoặc là trò chuyện vài câu trong nhóm lớp mà thôi.

Tận đến năm nay, sau khi Giang Phong tốt nghiệp đại học trở về nhà làm bà mối, liên hệ giữa hai người mới trở nên thường xuyên hơn.

Có thể nói, Liễu Y Y đã chứng kiến toàn bộ hành trình phát triển của vị bạn học cũ này, từ khi hắn tác hợp đôi vợ chồng đầu tiên, cô đã luôn chú ý tới tiến độ làm mai mối của hắn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 184: Phú Bà Tôi Không Muốn Phấn Đấu (2)



Vốn cho rằng chiến tích tác hợp mười đôi vợ chồng trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi đã rất lợi hại, tận đến hôm qua khi nhìn thấy hotsearch trên weibo, cô mới biết được vị bạn học cũ này đã trâu bò đến mức làm mai mối cho phú nhị đại siêu cấp và đại minh tinh rồi.

Hơn nữa, còn không tiếng động chạy tới tỉnh thành mở một phòng môi giới hôn nhân, tốc độ này thật sự khiến cô tắc lưỡi không thôi.

Cũng may, bạn học cũ phát đạt cũng không quên cô, biết rõ hiện tại cô không có công việc, còn cố ý gọi điện mời cô đến phòng môi giới làm việc, cái này khiến trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp.

Đã được bạn học cũ tín nhiệm, cô cũng không thể để người ta thất vọng được, khẳng định không thể làm một con cá ướp muối như ngày trước, phải cố gắng làm việc, giúp hắn đưa phòng môi giới này đi lên.

Nghĩ tới đây, Liễu Y Y tỏa ra sự nhiệt tình đối với công việc chưa từng có.

Không bao lâu sau, tàu đã tới ga!

Liễu Y Y mang theo không nhiều hành lý, đi theo dòng người ra khỏi nhà ga.

Sau đó, cô liếc mắt thấy được bạn học cũ đang chờ ở cổng ga.

Mặc dù đã hơn bốn năm không gặp, nhưng thời đại này, gọi điện video trên wechat rất tiện, cho nên Liễu Y Y không hề cảm thấy lạ lẫm chút nào với người bạn học này.

“Lớp trưởng Liễu Đại, đi đường vất vả rồi!”

Nghe thấy lời chào hỏi của đối phương, Liễu Y Y nhoẻn miệng cười: “Có gì mà vất vả, về sau còn phải kiếm cơm dưới tay ông, phải gọi ông là ông chủ rồi, ông cũng không cần gọi tôi là lớp trưởng Liễu Đại nữa đâu, gọi thẳng tên đi!”

Giang Phong mỉm cười: “Về sau chức vụ của cậu sẽ là một bà mối, vậy tôi gọi cậu là bà mối Liễu nhé!”

Liễu Y Y che miệng cười, nói: “Xưng hô này thật thú vị.”

Giang Phong cầm lấy hành lý trong tay cô, nói: “Đi thôi, trước để tôi mang cậu về phòng trọ sắp xếp lại, còn có một người bạn đại học của tôi cũng sắp đến rồi, lát nữa tôi còn phải đến ga Đông đón cô ấy.”

Liễu Y Y vừa đi theo vừa nói: “Ông chủ, bạn học đại học này của ông cũng là nữ sao?”

Giang Phong gật đầu, đáp: “Ừm, làm bà mối, vẫn là phụ nữ các cậu có ưu thế hơn.”

Liễu Y Y lắc đầu cười, nói: “Nếu như lúc trước tôi nghe được câu nói này, vẫn sẽ cho rằng nói rất đúng, nhưng từ khi ông chủ đây trở thành bà mối đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng của tôi với bà mối rồi, con gái làm bà mối chưa chắc đã có ưu thế hơn so với con trai đâu!”

Giang Phong cười nói: “Tôi đây xem như trường hợp đặc biệt!”

Đang lúc nói chuyện, đi tới nơi đỗ xe, Giang Phong sắp xếp hết hành lý của Liễu Y Y lên xe xong, hai người liền lên xe đi về phía phòng trọ.

Sau khi đưa Liễu Y Y tới phòng trọ rồi, Giang Phong lại ngựa không ngừng vó chạy tới ga Đông đón Đường An Quân.

Giữa trưa.

Phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”.

Trong văn phòng, Giang Phong và hai bạn học nữ đang ăn cơm hộp.

“Hai vị bạn học cũ à, giữa trưa khách hơi nhiều, chúng ta trước lót dạ một chút, đợi tối sẽ bày một bàn tiệc chào đón hai người.” Giang Phong nói.

Đường An Quân nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cười nói: “Khách khí như vậy làm gì, tôi với Y Y đều không phải kiểu người được nuông chiều từ bé, lại nói, vị của cơm hộp này rất được.”

Liễu Y Y tán đồng, cười nói: “Đúng đấy, với bọn tôi thì không cần phải khách khí như vậy.”

Giang Phong gật nhẹ đầu, nói: “Được, vậy tôi cũng không nói lời khách sáo nữa, hai người tín nhiệm tôi như thế, ngay cả tiền công còn chưa hỏi đã chọn gia nhập phòng môi giới của tôi, khiến tôi trở nên giống như Alexander vậy!

Về phần tiền công của hai người, lương cơ bản là 3000 tệ, mỗi lần tác hợp thành công một đôi vợ chồng sẽ có tiền hoa hồng là 200 tệ, có bảo hiểm, mặt khác bao ăn bao ở, toàn bộ tiền điện thoại và phí đi lại cũng sẽ do công ty trả, hy vọng đãi ngộ này đủ xứng đáng với niềm tin của hai người.”

Đường An Quân kinh ngạc nói: “Ông chủ, bọn tôi vừa mới nhận chức, cho đãi ngộ cao như vậy có thích hợp không?”

Đây cũng không phải là lời khách khí của cô, mà đãi ngộ này thật sự rất cao, trước đó, đãi ngộ công việc của cô ở thành phố Thâm Quyến cũng không thể sánh bằng một phần của cái này!

Liễu Y Y cũng khiếp sợ nói: “Ông chủ, việc riêng là việc riêng, việc tư là việc tư, ông cũng không thể vì mối quan hệ bạn học của chúng ta mà đặc biệt chiếu cố như này được, cái này rất bất lợi cho sự phát triển của công ty.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Yên tâm đi, trong lòng tôi hiểu rõ, nói chiếu cố, cái này nhất định là có, nhưng cũng chưa đến mức sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty đâu, chỉ là tôi trực tiếp mang hai người lên thành bà mối cao cấp, bỏ qua vấn đề kinh nghiệm mà thôi.”

“Nếu cậu đã nắm chắc, vậy tôi cũng không nói thêm gì nữa!”

Nói đến đây, Đường An Quân nhìn về phía Liễu Y Y, lại nói: “Y Y, vẫn còn hai ông bà chủ đang bận rộn ở bên ngoài đấy, chúng ta tranh thủ thời gian cơm nước xong xuôi ra giúp hai người họ đi!”

Cố Diệp Phi

Liễu Y Y nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ăn cơm!”

Nói xong, hai cô gái xinh đẹp cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng ăn xong bữa cơm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 185: Một Ngày Thu Được Đấu Vàng



Hôm nay là ngày hiếm hoi Doãn Giai Lỵ nghỉ buôn bán, Doãn phụ và Doãn mẫu giữa trưa đã tới tỉnh thành.

Mặc dù hôm qua lúc gọi video trên wechat, một nhà ba người đã đạt được nhận thức chung, nhưng sau khi gặp mặt, Doãn phụ và Doãn mẫu vẫn cố gắng khuyên con gái hai câu, nói với cô nhân duyên là chuyện cả đời, không thể vì giây phút nhất thời đầu óc phát sốt mà đưa ra quyết định sai lầm được, như vậy sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời.

Muốn nói cô suy nghĩ kĩ càng trước khi đưa ra quyết định.

Lúc ấy, Doãn Giai Lỵ nói một câu: “Cha mẹ, con thật sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chính con biết rõ mình không phải là đầu óc nhất thời phát sốt, hai người không cần tiếp tục khuyên con nữa.”

Doãn phụ liền thở dài, nói: “Dù sao thì những gì nên nói, cha mẹ cũng đều đã nói, con đưa đưa ra lựa chọn, vậy thì không nên hối hận!”

Doãn mẫu nói: “May mắn duy nhất là thằng nhóc kia không phải là trời sinh xấu xí, cho nên sẽ không di truyền tới đời sau, chỉ cần chính con có thể tiếp nhận, vậy mối nhân duyên này cũng không quá tệ.”

Doãn Giai Lỵ kiên định nói: “Cha, mẹ, hai người không cần phải lo lắng, con gái hai người nhất định sẽ sống thật hạnh phúc!”

...

Năm giờ chiều.

Giang Phong thống kê một lần, hôm nay phòng môi giới tiếp đãi tổng cộng 142 vị khách, trong đó có 118 vị khách đã thành công ký đơn, 24 vị khách còn lại hoặc là tới tham gia náo nhiệt, hoặc là lúc điền thông tin đã giở trò dối trá.

Loại chuyện này không tránh khỏi được, mặc dù trước khi khách điền thông tin đều đã được khuyên bảo nhất định phải điền thông tin thật, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một số người ôm tâm lý ngây thơ, cảm thấy có thể lừa dối qua cửa được.

Kết quả đương nhiên không cần nhiều lời, dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ của Giang Phong, quái vật gì cũng phải hiện ra nguyên hình cả.

Sau khi ký đơn thành công, trong số 118 vị khách, có tới 93 vị là khách hàng bình thường, còn 25 vị khách còn lại đều đưa ra đủ loại yêu cầu với đối tượng xứng đôi, như vậy, mức thu phí tự nhiên cũng khác.

Khách hàng bình thường thu 1000 tệ từ việc đăng ký thông tin, 93 người thu được tất cả 93000 tệ.

25 vị khách còn lại, mặc dù họ đưa ra đủ loại yêu cầu với đối tượng xứng đôi, nhưng những yêu cầu này cũng không quá bất hợp lý, đều tương đối dễ làm, cho nên tiền đăng ký thông tin cũng chỉ thu 2000 tệ mà thôi.

25 vị khách, thu được tất cả 50000 tệ.

93000 + 50000= 143000 tệ.

Đây chính là thu nhập cả ngày hôm nay, tốc độ kiếm tiền này thật đúng là không so sánh với trước kia được.

Đương nhiên, hôm nay cũng coi như là tình huống đặc biệt, là tiền công quảng cáo của đại minh tinh Tiêu Mẫn, món tiền công bộc phát này đại khái có thể kéo dài chừng một tuần lễ.

Sau khi thống kê ra con số này, Giang Phi và Giang Tuyết đều cực kỳ kích động, cái này có thể nói là khởi đầu tốt đẹp, nếu như tác hợp thành công một trăm vị khách này, vậy phí xem mắt và phí tạ môi cộng lại sẽ được một con số khổng lồ.

Đến như Đường An Quân và Liễu Y Y cũng vui mừng thay bạn học cũ, phòng môi giới vừa mới khai trương đã làm ăn tốt như vậy, cái này bất kể là đối với bạn học cũ hay đối với chính các cô đều là trăm lợi không hại.

“Hôm nay việc buôn bán phòng môi giới thịnh vượng, lại có thêm hai vị mỹ nữ gia nhập, nhất định phải ăn mừng thật chu đáo một phen mới được!” Giang Phong khẽ cười nói.

Giang Tuyết nghe vậy thì phụ họa: “Phải chúc mừng thật tốt, Tiểu Đường, Y Y, hai đứa muốn ăn gì? Đồ Quảng Đông? Món cay Tứ Xuyên? Ẩm thực Hồ Nam? Hay là ẩm thực Sơn Đông?”

Đường An Quân cười đáp: “Ẩm thực lớn tám vùng em đều ăn, không hề kén ăn!”

Liễu Y Y nói: “Trừ những món khẩu vị nặng, em cơ bản đều ăn được.”

Giang Tuyết lại nhìn về phía Giang Phong, hỏi: “Tiểu Phong, em thì sao? Muốn ăn gì?”

Giang Phong nghĩ nghĩ, trả lời: “Hay là hôm nay ăn món Quảng Đông đi!”

Giang Tuyết gật đầu nói: “Được, vậy thì ăn món Quảng Đông!”

Bàn bạc xong, mấy người liền lên xe, cùng tiến về một quán ăn Quảng Đông tương đối cao cấp nào đó.

...

Mắt thấy trời đã dần tối lại, lòng Lam Chí Huy lại dần dần trở nên khẩn trương.

Ba mươi mấy lần tham gia xem mắt trước đó hắn đều không khẩn trương, lần xem mắt này ngược lại lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ sốt ruột.

Cố Diệp Phi

Có lẽ là bởi vì lần này trong lòng có chờ mong đi, trước kia đi xem mắt, hắn chỉ đơn giản là đến tham dự mà thôi, trong lòng vẫn luôn không ôm hy vọng gì, thất bại là chuyện đã nằm trong tính toán, đương nhiên sẽ không sinh ra hồi hộp.

Lần xem mắt này, có thể nói là lần xem mắt mà Lam Chí Huy coi trọng nhất!

Vì trên mặt có vết sẹo, nên dù có ăn mặc đẹp thế nào cũng không khá hơn bao nhiêu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 186: Một Ngày Thu Được Đấu Vàng (2)



Nhưng Lam Chí Huy vẫn chải chuốt tóc mình cẩn thận, quần áo cũng sạch sẽ gọn gàng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Lần xem mắt này, có thể nói là lần xem mắt mà Lam Chí Huy coi trọng nhất!

Vì trên mặt có vết sẹo, nên dù có ăn mặc đẹp thế nào cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng Lam Chí Huy vẫn chải chuốt tóc mình cẩn thận, quần áo cũng sạch sẽ gọn gàng, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Cố Diệp Phi

Sau đó, nửa tiếng trước giờ hẹn, hắn đã đi tới địa điểm hẹn.

Đợi đại khái khoảng mười phút tại địa điểm hẹn, bà mối Giang Phong cũng đã chạy tới.

“Lam tiên sinh, xin chào!”

“Giang đại sư, xin chào!”

Hai người chào hỏi nhau một câu, sau đó Giang Phong nói: “Để anh chờ lâu rồi, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho nhà gái, cô ấy và cha mẹ cô ấy đã trên đường tới rồi, đại khái khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi.”

Lam Chí Huy cười nói: “Là tôi tới sớm!”

Giang Phong lại nói: “Lam tiên sinh trước tìm chỗ ngồi đi, tôi đi gọi hai cốc trà sữa.”

Lam Chí Huy lập tức ngăn cản: “Như vậy sao được, Giang đại sư ngồi trước đi, để tôi đi gọi trà sữa!”

Giang Phong mỉm cười nói: “Lam tiên sinh không cần phải khách khí, trước anh cứ ngồi đi, tôi sẽ lập tức tới ngay!”

Nói xong, không đợi đối phương đáp lời, hắn đã quay người tới cửa hàng trà sữa.

Lam Chí Huy cảm động nhìn một màn này, mặc dù hai cốc trà sữa không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hắn thế nhưng đã trải qua ba mươi mấy lần xem mắt, đối với quy củ xem mắt hiểu rõ hơn rất nhiều so với người bình thường.

Chính vì hiểu, cho nên hắn mới đặc biệt cảm động.

Ba phút sau, Giang Phong đã cầm theo hai cốc trà sữa đi ra, đưa một cốc cho Lam Chí Huy, hỏi: “Không biết Lam tiên sinh có dự định thay đổi công việc không?”

Lam Chí Huy cười khổ nói: “Giang đại sư, với tướng mạo này của tôi, công việc có thể làm được cũng không nhiều, muốn tìm việc cũng không dễ.”

Giang Phong nói: “Lam tiên sinh, phòng môi giới chúng tôi chỉ mới mở, vẫn còn cần nhân viên, nếu như anh không chê, có thể đến phòng môi giới của tôi để làm việc, tiền công năm ngàn một tháng, có bảo hiểm, bao cơm trưa, không biết anh có đồng ý hay không?”

Hắn đây cũng là tâm huyết dâng trào, nhìn thấy người chính trực lẫm liệt như Lam Chí Huy lâm vào tình cảnh như thế, hắn liền không nhìn được muốn đưa tay giúp đỡ, dù sao thì chờ tới khi hắn công khai sự tích anh hùng của mình rồi, thanh danh của phòng môi giới cũng sẽ được tăng lên.

Loại chuyện lợi mình lợi người này, đối với hắn mà nói càng tốt hơn.

Lam Chí Huy nghe vậy thì trợn mắt há mồm, chuyện tốt này thật sự là tới quá đột ngột, còn chưa tham gia xem mắt, kết quả bà mối của hắn đã muốn chiêu mộ hắn làm nhân viên rồi?

Hơn nữa, tiền công đãi ngộ này đối với hắn mà nói thật sự là quá tốt!”

“Giang đại sư, công việc tốt như vậy, có hàng đống người muốn tranh nhau làm, vì sao anh lại chọn tôi?”

Giang Phong cắm ống hút vào, nhấp một ngụm trà sữa, sau đó mới lên tiếng: “Nguyên nhân cụ thể tôi không tiện giải thích, dù sao cũng chỉ cần Lam tiên sinh đồng ý, cửa lớn phòng môi giới chúng tôi sẽ luôn rộng mở.”

Lam Chí Huy nghe vậy thì thật sự không hiểu ra sao, rất muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì, có điều Giang đại sư đã nói là không tiện giải thích, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Trở lại vấn đề ban đầu, không hề nghi ngờ gì, đây chính là một công việc cực kỳ hấp dẫn, thậm chí là công việc mà Lam Chí Huy không cách nào từ chối được, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Ông chủ đã để mắt tới tôi, vậy tôi cũng nguyện ý tới phòng môi giới làm việc!”

Giang Phong nghe vậy thì cười nói: “Rất tốt, hoan nghênh anh gia nhập đại gia đình phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc”, công việc cụ thể sau đây chúng ta sẽ nói tiếp sau, nhiệm vụ chủ yếu tối nay vẫn là giúp anh tìm được một người vợ vừa lòng đẹp ý.”

Lam Chí Huy nở ra nụ cười nhàn nhạt, chân thành nói: “Biết ông chủ đây thật sự là vận may của tôi, cái này nhất định phải cảm tạ đại minh tinh Tiêu Mẫn đã đề cử, nếu không có lời đề cử này trên weibo, tôi đã không có cơ hội quen biết ông chủ rồi.”

Giang Phong vừa định đáp lời, liếc mắt đã thấy ba người Doãn gia đi tới, lập tức đứng lên nói: “Anh Huy, cô gái xem mắt với anh đã đến rồi!”

Lam Chí Huy nghe vậy thì giật mình một cái, vội vàng đứng dậy theo, sau đó nhìn theo ánh mắt của Giang Phong, nhìn thấy Doãn Giai Lỵ mặc áo sơ mi trắng và quần tím đi tới.

Chỉ thấy góc áo Doãn Giai Lỵ thắt thành hình nơ bướm, lộ ra bờ eo thon xinh đẹp của cô, mái tóc đen dài thả suông, dưới chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, cả người nhìn cực kỳ trẻ trung xinh đẹp.

Quan trọng nhất là, Lam Chí Huy ẩn ẩn cảm thấy cô gái này nhìn có chút quen mắt, giống như đã từng thấy ở nơi nào rồi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 187: Cô Bé Mà Anh Liều Mạng Cứu Năm Đó, Cô Ấy Đã Lớn Lên!



Lam Chí Huy và Doãn Giai Lỵ gặp mặt!

Sau khi hai người nhìn thấy nhau, lại nhìn đối phương không chớp mắt.

Ở trong mắt Doãn Giai Lỵ, bóng dáng Lam Chí Huy vô thức lại trùng với anh trai năm năm trước, làm n.g.ự.c cô ta chợt nóng lên, bất giác hai gò má chợt ướt.

Năm năm trước, cô ta vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, trong sự tuyệt vọng, anh trai này từ trên cao hạ xuống, cứu cô ta ra khỏi biển lửa. Từ giây phút đó trở đi, đối phương đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô ta.

Cô bé mười sáu tuổi, chính là tuổi có mối tình đầu, giống như Tiểu Quách Tương trong "Thần Điêu Đại Hiệp", vừa gặp Dương Quá ở bến đò Phong Lăng, đã yêu hắn.

Phải biết, lúc đó Tiểu Quách Tương gặp được Dương Quá là Dương Quá mang mặt nạ da người xấu xí, mà không phải là Dương Quá đẹp trai tiêu sái trước đó. Mà Tiểu Quách Tương tưởng đó chính là gương mặt thật của Dương Quá.

Sau đó bởi vì đôi mắt của Dương Quá, Quách Tương lại cảm thấy Dương Quá không phải xấu như vậy.

Khi đó, Quách Tương đã có thiện cảm với Dương Quá.

Nói thật, cho dù vẻ ngoài của Dương Quá thật sự xấu như vậy, chỉ dựa vào những chuyện Dương Quá đã làm, hơn nửa có thể dễ dàng cướp đi trái tim của cô ta.

Cố Diệp Phi

Bởi vậy, có thể thấy được, tướng mạo của đàn ông rất quan trọng đối với phần lớn phụ nữ, nhưng đối với một số người phụ nữ lại không quan trọng như vậy. Bởi vì các cô đều có thể từ trên thân người đàn ông phát hiện ra những điểm sáng đủ để át đi vẻ ngoài xấu xí.

Lam Chí Huy thấy Doãn Giai Lỵ có phần quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua đối phương ở đâu.

"Chú Doãn thím Doãn, cô Doãn, mọi người đã tới rồi!"

Giang Phong mỉm cười giới thiệu hai bên: "Người này chính là ngài Lam Chí Huy."

Lam Chí Huy vội vàng lần lượt chào hỏi. Doãn phụ, Doãn mẫu cũng khách sáo chào lại anh ta.

Hai vợ chồng nhìn vết bỏng trên mặt Lam Chí Huy, nghĩ đến đây là cái giá anh ta phải trả để hy sinh bản thân cứu con gái bọn họ, trong lòng hai người đều rất cảm động. Trước khi gặp người, tuy rằng bọn họ cũng cảm động trước việc thiện của đối phương, nhưng phần cảm động kia chắc chắn không trực quan như bây giờ.

Sau khi Giang Phong giới thiệu hai bên với nhau xong, lại vừa cười vừa nói: "Chú Doãn, thím Doãn, chú thím ngồi trước đi. Tôi vào cửa hàng lấy ít trà sữa lại đi ra!"

"Ông chủ..."

Giang Phong trực tiếp ngắt lời Lam Chí Huy, nói: "Anh cũng ngồi xuống đi, tôi đã đặt trà sữa trước rồi, chỉ cần đi vào lấy ra là được!"

Giang Phong nói xong, đi thẳng vào cửa hàng trà sữa.

Thấy Lam Chí Huy lúng túng ngồi xuống, Doãn phụ tò mò hỏi: "Ngài Lam, sao ngài gọi ông mai Giang là ông chủ vậy?"

"Chú Doãn, chú gọi cháu Tiểu Huy là được rồi!"

Lam Chí Huy nói xong mới giải thích: "Vào mấy phút trước, cháu đã trở thành nhân viên của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, cho nên bây giờ ông mai Giang là ông chủ của cháu!"

Doãn mẫu kinh ngạc nói: "Tiểu Huy, đây là tình huống gì vậy? Sao cháu đột nhiên lại trở thành nhân viên của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc?"

Lúc này, Giang Phong đã cầm ba cốc trà sữa đi ra, nghe vậy mỉm cười tiếp lời: "Thím Doãn, người ưu tú giống như ngài Lam chính là nhân tài mà văn phòng hôn nhân chúng tôi rất cần đấy!"

Hắn nói xong, cầm ba cốc trà sữa trong tay lần lượt đưa cho ba người nhà họ Doãn.

Ba người nhà họ Doãn cảm ơn xong, mới nhận lấy cốc trà sữa.

Sau khi Doãn Giai Lỵ gặp mặt Lam Chí Huy, vẫn không nói gì mấy, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt kia khiến ngay cả bản thân Lam Chí Huy cũng cảm giác có gì đó không đúng, hình như người này rất có thiện cảm với anh ta.

Sau khi làm quen với nhau, Doãn Giai Lỵ đột nhiên hỏi: "Anh Chí Huy, sao mặt anh lại có vết sẹo này. Anh có tiện nói cho tôi biết được không?"

Doãn phụ, Doãn mẫu nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Lam Chí Huy, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Lam Chí Huy im lặng một lát, sau đó nói sơ qua: "Chuyện này thật ra không có gì đáng nói, chỉ là xảy ra hỏa hoạn, sau đó bất ngờ bị bỏng thôi!"

Doãn Giai Lỵ nhìn anh ta không chớp mắt, nói: "Anh có thể nói cụ thể hơn không?"

Mặc dù thấy hơi kỳ lạ khi đối phương cố chấp trước vấn đề này như vậy, nhưng Lam Chí Huy vẫn trả lời: "Chính là năm năm, tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ bị vây ở trong đám cháy.

Thấy cô ấy bất lực đứng trên ban công kêu cứu, tôi không đành lòng nhìn cô ấy phải chôn thân trong biển lửa, cho nên mới nghiến răng xông tới cứu cô ấy ra."

Doãn Giai Lỵ nhớ lại cảnh tượng trước đây, nước mắt bất giác chảy xuống, "Anh vì cứu cô bé kia mới khiến mặt mình bị bỏng như bây giờ, anh có hối hận không?"

Lam Chí Huy không rõ vì sao đang yên đang lành, cô ta lại đột nhiên rơi nước mắt: "Đương nhiên là không hối hận rồi. Nếu trước đây tôi không xông vào cứu cô bé kia, có lẽ cô ấy sẽ không thể sống nổi. So với tính mạng quý giá của một con người, tôi cảm thấy mình trả giá như vậy cũng đáng."

Nước mắt Doãn Giai Lỵ càng trào ra nhiều hơn, nức nở nói: "Nhưng cô ấy không là gì của anh cả, anh trả giá lớn như vậy, thậm chí vì điều này còn ảnh hưởng tới cả cuộc đời của anh, anh thật sự không hối hận à?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 188: Cô Bé Mà Anh Liều Mạng Cứu Năm Đó, Cô Ấy Đã Lớn Lên! (2)



Lam Chí Huy không phải là kẻ ngốc. Lúc trước, anh ta không nghĩ tới phương diện kia. Nhưng bây giờ thấy Doãn Giai Lỵ không ngừng rơi nước mắt, mà chú thím Doãn cũng rơm rớm nước mắt, anh ta dường như đã hiểu rõ được điều gì đó.

Sau đó, anh ta nhìn kỹ Doãn Giai Lỵ, bóng dáng dần dần trùng khớp với hình dáng trong đầu, anh ta không khỏi kinh ngạc nhìn cô ta: "Cô là..."

Doãn Giai Lỵ lau nước mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khẽ nói: "Là tôi, cô bé anh liều mình cứu năm đó, cô ấy đã lớn lên!"

Thấy con gái đã thừa nhận, Doãn phụ cũng không nhịn được nữa, đầy vẻ cảm kích nói: "Ngài Lam, thật sự rất cảm ơn ngài năm đó đã liều mình cứu con gái nhỏ của tôi. Nếu không có ngài, chắc hẳn con gái nhỏ của tôi đã mất từ lâu rồi!"

Mắt Doãn mẫu đỏ hoe, nói: "Ngài Lam, năm đó chúng tôi tìm khắp các bệnh viện trong cả huyện thành, đáng tiếc không tìm được ngài. Ngài có ơn lớn với cả nhà chúng tôi đấy!"

Cảnh tượng này làm Lam Chí Huy cảm thấy chân tay luống cuống. Anh ta tuyệt đối không ngờ tới, lần này mình đi xem mắt lại gặp phải cô bé được mình cứu năm năm trước, thấy cô bé nhìn mình cảm động đến rơi nước mắt, ba mẹ của cô bé còn cảm ơn mình, anh ta thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Thật lâu sau, anh ta mới thốt ra một câu: "Sao các người nhận ra cháu vậy?"

Doãn Giai Lỵ nhìn về phía Giang Phong nói: "Chuyện này là nhờ có ông chủ mới của anh. Nếu không nhờ có anh ấy nói, em còn không biết phải mất bao nhiêu năm mới tìm được anh!"

Nghe đến đó, Giang Phong nói với Lam Chí Huy: "Hai năm qua, cô Doãn vẫn luôn hỏi thăm xung quanh về tin tức của anh. Cô ấy đã sớm chạy khắp các bệnh viện trong thành phố các anh, ngay cả bệnh viện trên tỉnh, cô ấy cũng chạy qua gần hết. Đây là một cô gái tốt đấy. Năm đó, anh thật sự không cứu nhầm người."

Giang Phong nói đến đây, nhìn về phía ông Doãn mẫu nói tiếp: "Chú Doãn thím Doãn, không bằng chúng ta qua đối diện ngồi, để cho hai người bọn họ nói chuyện riêng?"

Doãn phụ, Doãn mẫu đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Sau đó, ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi xa!

Chờ sau khi Doãn phụ, Doãn mẫu rời đi, Lam Chí Huy không còn chịu áp lực quá lớn, nhìn ánh mắt dịu dàng của Doãn Giai Lỵ, giọng nói hơi khô khốc hỏi: "Cô tìm tôi khắp nơi làm gì?"

Doãn Giai Lỵ lớn mật nhìn anh ta nói: "Năm năm trước, vào lúc em tuyệt vọng, anh từ trên cao hạ xuống, cứu em ra khỏi biển lửa. Bắt đầu từ giây phút đó, trong lòng em đã in dấu vết của anh, cả đời này cũng không quên được anh! Hai năm trước, sau khi em tốt nghiệp trung học, trong lòng đã thầm thề, em phải tìm được anh, sau đó lấy anh, cùng anh đối mặt với mưa gió sau này, không bỏ không rời!"

Lam Chí Huy há hốc miệng, có phần không tự tin nói: "Nhưng bây giờ tôi quá xấu..."

Doãn Giai Lỵ ngắt lời nói: "Không, anh không xấu, trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!"

Lam Chí Huy cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, sợ rằng đối phương chẳng qua bởi vì cảm ơn mới làm ra hành vi kích động này, nên cố ép trái tim đang đập rộn ràng, nói: "Giai Lỵ, lòng biết ơn không phải là tình yêu. Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ rõ ràng, đừng lẫn lộn hai cảm giác đó với nhau, để tránh cho tương lai phải hối hận."

Doãn Giai Lỵ nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Em đã nghĩ rất kỹ rồi, anh chính là bạch mã hoàng tử trong lòng em. Em muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh, vĩnh viễn cũng không hối hận!"

Trong lòng Lam Chí Huy thầm cảm động: "Nhưng ba mẹ cô thì sao? Liệu bọn họ có đồng ý không?"

Doãn Giai Lỵ nói: "Ba mẹ em đều ủng hộ suy nghĩ của em. Anh Huy, anh có bằng lòng cưới em không?"

Nghe đến đó, Lam Chí Huy cũng không nhịn được nữa, liên tục gật đầu nói: "Anh bằng lòng!"

...

Giang Phong dẫn theo Doãn phụ, Doãn mẫu đi dạo qua một vòng trở về, đã thấy Lam Chí Huy và Doãn Giai Lỵ thân mật ngồi bên nhau, hai người vừa nói vừa cười, rõ ràng đã làm rõ quan hệ.

Bởi vậy, Giang Phong vừa trở về, đã vừa cười vừa nói: "Người có tình sẽ thành thân thuộc, chúc mừng hai người!"

Lam Chí Huy hơi lúng túng mỉm cười nói: "Cảm ơn ông chủ!"

Doãn Giai Lỵ cũng mỉm cười nói theo: "Cảm ơn ông chủ!"

Doãn phụ, Doãn mẫu đều nói chúc mừng, làm Lam Chí Huy vẫn luôn lo lắng căng thẳng mới bình tĩnh lại được.

Giang Phong hỏi tiếp: "Tôi muốn đăng chuyện của các người lên Weibo, để càng nhiều người chúc phúc cho các người, không biết các người có đồng ý không?"

Lam Chí Huy hơi do dự, sau đó nói: "Tôi không có ý kiến!"

Nếu chỉ vì bản thân anh ta, anh ta không muốn để lộ ra, bằng không năm đó anh ta có thể trở thành nhân vật trên tin tức, nhưng bây giờ sắp có vợ, để tránh người ta chế nhạo cô ấy sống với người đàn ông xấu như mình, anh ta cảm thấy để lộ ra một chút cũng tốt, ít nhất có thể tránh rất nhiều ánh mắt khác thường.

Doãn Giai Lỵ đáp: "Tôi cũng không có ý kiến!"

Giang Phong gật đầu nói: "Vậy được, chờ tới ngày các người đăng ký kết hôn, tôi sẽ công bố chuyện cũ của các người ở trên Weibo. Tôi tin tưởng đến lúc đó, mọi người trên mạng đều sẽ chúc phúc cho các người!"

Doãn Giai Lỵ nói: "Chúng tôi tính ngày mai sẽ đăng ký kết hôn. Về phần bao giờ làm tiệc cưới, chờ sau này sẽ chậm rãi thương lượng."

Giang Phong kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy sao?"

Cố Diệp Phi

Doãn phụ, Doãn mẫu cũng hơi kinh ngạc, tốc độ này thật sự quá nhanh rồi.

Doãn Giai Lỵ nói đùa: "Dù sao cả đời tôi không phải anh ấy thì không lấy chồng, sớm đăng ký cũng tốt, để tránh anh ấy chạy."

Lam Chí Huy cười khúc khích theo. Não anh ta bị úng nước mới muốn chạy.

Giang Phong cười ha ha nói: "Vậy thật sự chúc mừng hai người!"

Doãn phụ, Doãn mẫu nghe vậy cũng không phản đối, chuyện này cũng được quyết định.

Đến lúc này, buổi xem mắt tối nay đã kết thúc tốt đẹp!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 189: Yêu Cầu Bạn Đời



Thứ năm, ngày 29 tháng 12 năm 2022.

Trên mạng, một trang Weibo tên là "Trong nhân gian có chân tình" đang rất được yêu thích!

Người đăng trang Weibo này chính là Giang đại sư, người leo lên hot search vì ngày hôm trước minh tinh lớn Tiêu Mẫn này công bố tin tức kết hôn.

Nội dung của Weibo chủ yếu kể câu chuyện cảm động, một thanh niên vì cứu người mà gương mặt bị biến dạng, sau đó cô bé được cứu kia lấy thân báo đáp.

Nội dung toàn bài văn chủ yếu biểu đạt bốn điểm:

Một, thanh niên hy sinh bản thân cứu người, đức tính cao thượng.

Hai, cô bé tri ân báo đáp, lấy thân báo đáp.

Bốn, thanh niên trở thành nhân viên của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, chịu trách nhiệm đăng ký tài liệu cho khách.

Trang Weibo này vừa được đăng lên, đã được đám dân mạng điên cuồng gửi bình luận, nhiệt độ tăng vọt, chẳng qua chỉ mấy giờ ngắn ngủi đã leo lên bảng hot search.

"Câu chuyện thật cảm động, người thanh niên kia là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cô bé cũng là người có tình có nghĩa. Hai người đến với nhau cũng thật sự rất xứng đôi, chúc phúc cho các người!"

"Tri ân báo đáp, cô gái này không tệ, thanh niên kia cứu không nhầm người."

"Đây đúng là năng lượng tích cực đấy. Thanh niên kia làm tốt lắm, cô bé cũng có lương tâm, ông chủ văn phòng môi giới hôn nhân này cũng không tệ!"

"Người tốt cả đời bình an, các người chắc chắn sẽ hạnh phúc, chúc phúc cho các người!"

"Mặc dù có hơi mất hứng, nhưng tôi vẫn muốn nói, sau này cô bé có thể sẽ hối hận cho xem."

"Quả thật làm người ta cảm động, hy vọng cô bé không phải chỉ nhất thời kích động."

Cố Diệp Phi

"Cái này không phun nổi, đổi nhà tiếp theo."

"..."

Ở trong bình luận lên tới con số hàng vạn, phần lớn đều là khen và chúc phúc, cũng có số ít bình luận sẽ nói vài lời không dễ nghe lắm, chẳng qua đều bị vô số khen và chúc phúc nhấn chìm.

Sau khi minh tinh lớn Tiêu Mẫn nhìn thấy được Weibo này, cũng đăng một câu bình luận: "Một đôi vợ chồng trẻ khiến cho người ta cảm động, Giang đại sư công đức vô lượng!"

Theo bình luận của Tiêu Mẫn gửi ra,

Không ít minh tinh trong giới giải trí cũng bình luận theo, khiến nhiệt độ của đề tài này không ngừng tăng lên, cuối cùng l*n đ*nh bảng hot search.

Mọi người ngoại trừ quan tâm nam nữ chính trong câu chuyện, phần lớn đều đưa ra đánh giá tích cực về chuyện Giang đại sư giúp đỡ mai mối.

Fan của Weibo vốn tăng rất chậm, lại bắt đầu nhanh chóng tăng vọt.

...

Khu Giang Nam.

Khu dân cư nào đó.

Diệp mẫu đang rán thịt ba chỉ. Con gái bà thích ăn thịt ba chỉ kho tàu mà bà làm, cho nên mỗi tháng bà đều sẽ mua một miếng thịt ba chỉ ngon nhất về tự mình nấu.

Nhắc tới Diệp Đồng con gái mình, Diệp mẫu lại không khỏi thở dài. Con gái của bà năm nay đã 29 tuổi, mắt thấy đầu 2 sắp qua, sắp đổi thành đầu 3, bà thật sự buồn tới bạc không biết bao nhiêu tóc.

Nhưng bà có buồn cũng vô dụng, không phải cô con gái không muốn tìm đối tượng, mà vẫn tìm nhưng bị người ta chê.

Không có cách nào, ai bảo con gái bà làm công việc ‘nhân viên khâm liệm' chứ!

Tuy nói bây giờ thời đại tiến bộ, không đến mức đánh đồng nhân viên khâm liệm với xui xẻo, nhưng đối với phần lớn người bình thường, trong lòng cũng không thể tiếp nhận nhân viên khâm liệm cả ngày tiếp xúc với thi thể.

Thật ra trước đây, khi con gái lựa chọn công việc này, Diệp mẫu đã có ý kiến. Bà biết đãi ngộ của công việc này tốt, nhưng dễ bị người ta kỳ thị, đặc biệt là sau này tìm bạn trai cũng không dễ.

Nhưng lúc đó, con gái không chịu nghe lời bà, cứ khăng khăng làm theo ý mình, lựa chọn công việc khâm liệm này.

Quả thật, con gái làm công việc này kiếm không ít tiền, thậm chí còn mua nhà ở tỉnh thành. Nhưng chuyện bà lo lắng đã xảy ra, con gái tìm đối tượng thật sự khó hơn các cô gái bình thường nhiều.

Những người đàn ông vốn có thiện cảm với cô, vừa nghe tới cô làm nhân viên khâm liệm, chuyên môn trang điểm, chỉnh sửa gương mặt cho người chết, tất cả đều sợ đến mức vội vàng nói bye bye với cô.

Lần này là lần thứ hai n rồi, cũng khiến cho Diệp Đồng chẳng còn tâm tư tìm bạn trai nữa, một lòng tập trung vào công tác.

Mấy năm qua, Diệp mẫu cũng nhờ họ hàng bạn bè xem xét đối tượng giúp, đáng tiếc đều không được.

Thấy con gái càng lúc càng lớn tuổi, Diệp mẫu thật ra cũng từng khuyên cô đổi công việc khác, nhưng con gái lại không đồng ý. Bây giờ, tiền lương cộng thêm tiền thưởng và tiền trợ cấp vị trí công tác các loại mỗi tháng của cô ta, tính sơ qua cũng thu nhập hai mươi nghìn.

Nếu đổi sang công việc khác, sợ rằng thu nhập còn chẳng bằng một phần ba, cô ta đương nhiên sẽ không đồng ý.

Trong lúc Diệp mẫu vừa rang thịt vừa lo lắng cho cuộc hôn nhân của con gái, điện thoại di động của bà đặt ở trên bàn bỗng nhiên đổ chuông. Bà vội vàng đi tới cầm điện thoại di động lên, phát hiện là cháu trai nhà mẹ đẻ gọi tới, lại nghe máy.

Điện thoại vừa được kết nối, cháu trai nhà mẹ đẻ đã hỏi: "Cô, cô xem tin tức chưa?"

Diệp mẫu không hiểu hỏi: "Tin tức gì chứ?"

Cháu trai nhà mẹ đẻ nói: "Chính là tin tức đầu hot search của Weibo đấy!"

Diệp mẫu nói: "Cô biết Tencent News, bởi vì trong WeChat có. Còn hot search Weibo gì đó thì cô chưa có xem qua!"

Cháu trai nhà mẹ đẻ nói: "Nói một cách đơn giản, chính là hai ngày nay xuất hiện một Giang đại sư, hắn mở một văn phòng hôn nhân chắc hẳn có thực lực rất lợi hại, ngay cả minh tinh lớn như Tiêu Mẫn cũng mời hắn làm mai mối.

Chị họ cháu không phải còn chưa có bạn trai à? Cháu cảm thấy cô cần phải đến văn phòng môi giới hôn nhân “Hạnh Phúc” này xem thử. Nói không chừng Giang đại sư trong văn phòng môi giới hôn nhân này thật sự có thể giải quyết được vấn đề hôn nhân của chị họ thì sao!"
 
Back
Top Bottom