Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 160: Đây Là Cái Thao Tác Gì Vậy? (2)



Sau bữa ăn, cha đi chấm bài tập, còn Hầu Lan Hinh thì thu dọn bát đũa rửa sạch sẽ.

Còn Hầu mẫu, vì công việc, cho nên đến hôm sau mới về nhà.

Ngay lúc Hầu Lan Hinh rửa bát xong, chuẩn bị ra ngoài tản bộ tiêu cơm, một thanh niên đẹp trai cầm theo một túi hoa quả đi tới trước mặt cô, hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị có phải Hầu Lan Hinh không?”

Hầu Lan Hinh hơi ngạc nhiên, gật đầu đáp: “Tôi là Hầu Lan Hinh, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Thanh niên đẹp trai này đưa túi hoa quả xách ở một tay ra, khẽ cười nói: “Xin chào Chị Hinh, tôi tên là Giang Phong, là một bà mối, lần này đến nhà là vì nhận được sự ủy thác của ông chủ Vương, Vương Giai, đến đây thay anh ấy làm mối.”

Hầu Lan Hinh vô thức nhận lấy túi hoa quả, nghe tới tên Vương Giai thì lập tức trừng mắt, cả kinh nói: “Tôi không nghe lầm đấy chứ, Vương Giai ủy thác cậu tới làm mối?”

Cái này thật sự là quá ngoài ý muốn, phải biết rằng cô và Vương Giai đã ba năm không hề liên lạc với nhau, sao lại đột nhiên trực tiếp mời bà mối tới làm mối rồi?

Đây là kiểu thao tác tao gì vậy?

Hầu Lan Hinh có chút nhìn không hiểu nổi rồi!

Giang Phong mỉm cười nói: “Đúng vậy, Chị Hinh không nghe lầm đâu, đúng là ông chủ Vương Giai đã mời tôi tới làm mai mối, anh ấy và chị đã chia tay ba năm, nhưng từ đó đến nay, anh ấy chưa bao giờ quên chị, tình cảm của anh ấy dành cho chị thật sự khiến nhiều người ao ước.”

Hầu Lan Hinh nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, hóa ra không phải chỉ có cô ba năm không bỏ xuống được, mà anh ấy cũng không bỏ xuống được, thậm chí còn không nhịn được trực tiếp mời bà mối tới làm mai mối, điều này đại biểu rằng lòng của hắn đối với cô từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Nhưng niềm vui qua đi, hiện thực vẫn nằm ngang chắn giữa hai người, Hầu Lan Hinh không khỏi thở dài: “Tôi cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào mà lại trực tiếp mời cậu tới đây làm mai mối, nhưng tôi đã sớm không chịu được kiểu yêu xa này rồi, nếu như anh ấy không nguyện ý tới thị trấn này của bọn tôi để phát triển, vậy thì chắc chắn chúng ta không có khả năng ở bên nhau rồi!”

Giang Phong nói: “Chị Hinh, trước chúng ta bỏ qua chuyện yêu xa này đã, tôi chỉ muốn hỏi chị một câu, không cân nhắc tới vấn đề nơi làm việc hiện tại, chỉ cân nhắc từ góc độ tình cảm, chị có nguyện ý gả cho anh ấy hay không?”

Hầu Lan Hinh bật cười nói: “Giả thuyết này của cậu không có ý nghĩa gì cả, vấn đề thực tế vẫn nằm ở đó, tôi và anh ấy đều không thể giải quyết được, cũng đều không nguyện ý chiều theo đối phương, cho nên hai chúng tôi đã chú định là hữu duyên vô phận rồi.”

Đúng lúc này, giọng nói của Hầu phụ vang lên: “Lan Hinh, ai tới đấy?”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hầu phụ vậy mà lại đi ra.

Giang Phong lập tức chào hỏi: “Xin chào chú Hầu, cháu tên là Giang Phong, là một bà mối, lần này tới đây là vì nhận được sự ủy thác của ông chủ Vương, Vương Giai, tới thay anh ấy làm mai mối.”

Nghe Giang Phong giới thiệu như vậy, vẻ mặt Hầu phụ cũng chấn kinh.

Dù sao thì ông cũng rõ con gái nhà mình và Vương Giai đã ba năm không hề liên lạc với nhau, nhưng đột nhiên tên Vương Giai này lại ủy thác bà mối tới làm mai mối, cái loại thao tác tao này thực sự khiến cho Hầu phụ không hiểu nổi!

“Vậy mà lúc trước ta lại thật sự coi trọng tên nhóc Vương Giai này, nó chơi chiêu này là có ý gì chứ?”

“Chú Hầu, hai người bọn họ đã tách ra ba năm rồi, thế nhưng quãng thời gian ba năm nay cũng không đủ để mài mòn tình cảm giữa hai người, cháu cho rằng hai người họ là có duyên có phận làm vợ làm chồng, cho nên mới xung phong nhận việc giúp anh ấy đến đây làm mai mối.”

“Bà mối Giang, ở bên ngoài không tiện, mời vào bên trong trò chuyện với chúng tôi! Lan Hinh, con đi pha trà đi!”

“Vâng cha!”

“Cảm ơn chú Hầu!”

Rất nhanh sau đó, Giang Phong đã ngồi xuống trong nhà Hầu phụ.

Lúc Hầu Lan Hinh đang vội nấu nước pha trà, Hầu phụ lắc đầu thở dài, nói với Giang Phong: “Bà mối Giang, cậu nói Lan Hinh và thằng nhóc Vương Giai kia có duyên có phận làm vợ làm chồng, nhưng cho dù hai đứa thật sự có duyên phận vợ chồng này thì cũng không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước hiện thực mà thôi.”

Giang Phong cười nói: “Chú Hầu, vấn đề của Chị Hinh quả thật là còn ở đó, nhưng có câu nói này rất hay, luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, có vấn đề thì mình đi giải quyết vấn đề, quan trọng nhất là hai người vẫn còn tình cảm, cũng nguyện ý vì phần tình cảm này mà phấn đấu.”

Hầu Lan Hinh nghe được câu này thì trầm mặc, cô và Vương Giai chắc chắn là có tình cảm, hai người cũng nguyện ý phấn đấu vì phần tình cảm này, nếu không thì lúc yêu xa trước đó đã không kiên trì được nhiều năm như vậy.

Nhưng cuối cùng, giống như cha cô nói vậy, vẫn phải đầu hàng trước hiện thực.

Hầu phụ không nhịn được nói: “Bà mối Giang, trước đó hai đứa nó chia tay cũng là vì không thống nhất được nơi làm việc, không biết vấn đề này Vương Giai kia định giải quyết như thế nào?”

Giang Phong nói: “Trước khi trả lời câu hỏi này, cháu muốn hỏi Chị Hinh một vấn đề riêng tư trước, bây giờ công việc này của chị mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?”

Hầu Lan Hinh ngược lại không hề giấu diếm, nói thẳng: “Không đến hai ngàn năm trăm.”

Giang Phong lại nói: “Chúng ta cứ cho là ba ngàn mỗi tháng đi, một năm được khoảng ba vạn sáu, mười năm được ba mươi sáu vạn, tuy nói công việc này của Chị Hinh có thu nhập ổn định, nhưng cho dù có tích cóp một trăm năm tiền công cũng chỉ có ba trăm sáu mươi vạn trong tay mà thôi.

Mà bây giờ việc buôn bán của ông chủ Vương lại coi như là khá ổn, lập nghiệp bảy năm, ngoại trừ hai, ba năm đầu không kiếm được chút tiền lời nào, từ sau đó, cứ mỗi năm qua đi lại kiếm được càng nhiều.

Bây giờ anh ấy đã mua được một căn hộ ở huyện thành, còn có một chiếc xe, tiền hàng của anh ấy cũng có hơn một triệu, mặc dù tiền mặt trên tay không có bao nhiêu, nhưng cũng xem như đáng mặt phú ông trăm vạn rồi.

Cố Diệp Phi

Cho nên, cá nhân tôi cho rằng, Chị Hinh nên chiều theo ông chủ Vương.

Dù sao thì công việc này chị cũng chỉ làm vì tiền lương mà thôi, chứ không phải thực sự muốn phục vụ vì nhân dân, mà bây giờ thu nhập một năm của ông chủ Vương có thể bằng mười mấy năm tiền công của chị.

Chị gả cho ông chủ Vương cùng kinh doanh buôn bán, chẳng lẽ không tốt hơn sao?”

Nghe xong những lời này của Giang Phong, Hầu phụ và Hầu Lan Hinh cũng không khỏi trầm mặc!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 161: Hy Vọng Anh Ấy Sẽ Không Làm Con Thất Vọng



Huyện Châu Quan.

Trấn Xương Bình.

Phòng khách Hầu gia.

Hầu phụ và Hầu Lan Hinh nghe Giang Phong nói xong thì không khỏi trầm mặc.

Trong lòng Hầu Lan Hinh ngũ vị tạp trần, đây là lần đầu tiên trong 3 năm qua cô nghe thấy tin này, kết quả có chút nằm ngoài dự đoán của cô, Vương Giai lập nghiệp rất thành công, ba năm đã kiếm được cả tỷ.

Ba năm trước, sự nghiệp của Vương Giai cũng đã thăng tiến, lúc đó cô lại không muốn từ bỏ công việc của mình, cho nên muốn Vương Giai từ bỏ việc lập nghiệp, hoặc nói Vương Giai đến trấn của cô để lập nghiệp, như thế thì hai người mới có thể ở chung với nhau được.

Nhưng mà lúc đó Vương Giai từ chối, nói rằng sự nghiệp của hắn đã bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, không bao lâu nữa sẽ kiếm được tiền.

Cố Diệp Phi

Khi đó, Hầu Lan Hinh nghe xong chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên hắn lập nghiệp, hắn đã xây dựng sự nghiệp bốn năm rồi, cô cũng chờ hắn bốn năm, nhưng mà cái gọi là sự nghiệp của hắn vẫn không hề khởi sắc, lần nào hắn cũng nói sắp rồi, sắp có thể kiếm được tiền rồi!

Nhưng mà cùng một câu nói, nói quá nhiều lần, độ đáng tin cũng dần biến mất.

Thế nhưng, cô hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi chia tay hắn, chỉ 3 năm thôi mà hắn đã thật sự kiếm được hơn cả tỷ rồi, hơn nữa còn trực tiếp mời bà mối giúp hắn làm mai mối, sự thay đổi này làm cô trở tay không kịp.

Nhưng mà, vấn đề giữa hai người vẫn tồn tại ở đó.

Mặc dù vị bà mối Giang này nói có chút đúng, nhưng mà cũng không hoàn toàn đúng, tiền lương đúng là như hắn nói, dù cho có nhận cả đời, cũng chỉ mới được hai, ba tỷ thôi.

Nhưng mà công việc này của cô, ngoại trừ việc được nhận tiền lương, nó còn là một công việc khi nói ra rất có thể diện, ít nhất thì khi cha mẹ cô nói với người khác về công việc của cô, bọn họ đều tự hào nói rằng cô đi làm cho chính phủ, người khác sau khi nghe xong cũng coi trọng hơn mấy phần.

Cả một đời người, sau khi giải quyết được vấn đề ấm no, thật ra đều sống vì một cái gọi là thể diện.

Muốn Hầu Lan Hinh chiều theo ý hắn, từ bỏ công việc này, trong thời gian ngắn cô thật sự không quyết định được.

Ngay cả Hầu phụ, ông cũng không hy vọng con gái của mình sẽ vì chiều đối phương mà từ bỏ công việc này.

Đối với bọn họ mà nói, việc làm ăn có lỗ có lãi, may mắn có thể kiếm được mấy chục ngàn tỷ, xui thì có khả năng còn phá sản.

Nhưng mà công việc của con gái bọn họ, thì có thể đảm bảo thu nhập, vì lấy chồng mà từ bỏ một công việc tốt như thế, thì ngay cả Hầu phụ còn chẳng muốn, nói chi tới Hầu mẫu - người luôn xem thường Vương Giai.

Thông qua chuyện này, Giang Phong liền biết tuy rằng lời nói khi nãy có chút tác dụng, nhưng muốn để cho Hầu Lan Hinh nghe theo Vương Giai mà từ chức, thì hiện tại đây là chuyện không thể.

Giang Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này rồi, nếu như đối phương có thể dễ dàng bị thuyết phục như thế, thì ba năm trước, cô và Vương Giai cũng không đến mức phải chia tay.

Kể từ đó, mối nhân duyên này liền đi vào ngõ cụt!

Giang Phong phân tích một chút tâm trạng của Hầu Lan Hinh, cảm thấy chuyện này là do cô không đủ tin tưởng vào sự nghiệp của Vương Giai, cũng không có lòng tin quá lớn vào mối hôn sự của bọn họ, cô sợ sẽ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.

Điều làm cô có tâm trạng như này là do điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại của bọn họ không cao, nếu như điểm tình cảm vợ chồng của bọn họ đạt điểm tối đa, thì ngay cả mạng còn có thể vì đối phương mà không cần, đừng nói chi tới việc từ chức.

Bởi vậy, Giang Phong không tiếp tục dây dưa với đề tài công việc này nữa, hắn thay đổi sang một góc độ khác để nói:

"Chị Hinh, chuyện làm ăn thì có thể để từ từ rồi nói, chị cũng không cần nhất quyết phải nghe theo ông chủ Vương mà từ chức, nếu như chị tiếp tục kiên trì với công việc của mình, vậy thì tôi sẽ thử khuyên ông chủ Vương nghe theo chị.

Bây giờ, vấn đề quan trọng là tình cảm của chị đối với ông chủ Vương là như thế nào, chị có nguyện ý cùng anh ấy nối lại tiền duyên hay không?"

"Chuyện này..."

Hầu Lan Hinh nhìn cha mình.

Hầu phụ bày tỏ thái độ:

"Chỉ cần hai đứa có thể giải quyết được vấn đề kia thì cha sẽ không phản đối!"

Hầu Lan Hinh nhìn Giang Phong, nói:

"Bà mối Giang, vấn đề giữa tôi và anh ấy quanh đi quẩn lại cũng chỉ là thực tế, nếu như không giải quyết được vấn đề đó, thì không thể nào tiếp tục được nữa."

Giang Phong hỏi:

"Chị Hinh, có phải chỉ cần ông chủ Vương nghe theo chị, từ bỏ phát triển sự nghiệp của anh ấy ở huyện thành, qua bên chỗ này phát triển, thì chị sẽ nguyện ý gả cho anh ấy đúng không?"

Hầu Lan Hinh không quá do dự, trực tiếp gật đầu, nói:

"Đúng thế, chỉ cần anh ấy chịu qua đây phát triển, thì tôi nguyện ý gả cho anh ấy."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Tôi hiểu ý của chị Hinh rồi, vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông chủ Vương qua bên này phát triển, có thể thành hay không thì tôi không chắc, chỉ mong hai người có thể hạnh phúc!"

"Cảm ơn bà mối Giang, cậu cực khổ rồi!"

"Không cực, đây là công việc của tôi. Tạm biệt chú Hầu, chị Hinh, tôi về trước, hẹn gặp lại!"

"Bà mối Giang đi thong thả, hẹn gặp lại!"

Sau khi Giang Phong rời đi, hai cha con nhìn nhau.

Hầu phụ hỏi:

"Lan Hinh, nếu như Vương Giai thật sự chiều theo ý con, từ bỏ sự nghiệp, con sẽ gả cho nó thiệt à?"

Hầu Lan Hinh nói:

"Con chỉ muốn thăm dò anh ấy một chút mà thôi, xem thử xem trong lòng anh ấy con quan trọng tới như thế nào, nếu như anh ấy thật sự nguyện ý chiều theo con, từ bỏ sự nghiệp, thì còn có lẽ sẽ chiều theo anh ấy, từ chức."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 162: Hy Vọng Anh Ấy Sẽ Không Làm Con Thất Vọng (2)



Hầu phụ nghe thế liền gật đầu, nói:

"Cũng tốt, nếu như Vương Giai thật sự có thể đi tới bước kia, chứng minh nó đúng là thật lòng với con, tới lúc đó có lẽ mẹ con sẽ không nói gì nữa, chức vụ kia dù có từ bỏ cũng là điều xứng đáng."

Hầu Lan Hinh nhìn về phương hướng của huyện Bách Lương, lẩm bẩm nói:

"Hy vọng anh ấy sẽ không làm con thất vọng!"

...

Sau khi Giang Phong rời khỏi Hầu gia, hắn tìm một chỗ gửi xe, sau đó gọi điện thoại cho Vương Giai.

Vừa nối máy, Vương Giai liền vội vàng hỏi:

"Bà mối Giang, chú gặp cô ấy chưa? Hiện tại cô ấy thế nào rồi? Kết hôn chưa?"

Giang Phong ừ một tiếng, nói:

"Tôi vừa mới đi gặp chị Hinh, ông chủ Vương, bây giờ tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"

Vương Giai hỏi:

"Tin tốt là gì?"

Giang Phong trả lời:

"Tin tốt là chị Hinh vẫn còn độc thân, trong lòng cô ấy vẫn chưa quên được anh!"

Vương Giai nghe xong liền vô cùng mừng rỡ, đây đúng là tin tốt mà anh muốn nghe, hỏi tiếp:

"Vậy thì tin xấu là gì?"

Giang Phong trả lời:

"Tin xấu là chị Hinh vẫn giống như ba năm trước đây, không muốn từ chức, nếu như anh muốn cưới chị ấy, thì chỉ có hai biện pháp..."

Vương Giai vội vàng hỏi:

"Hai biện pháp gì?"

Giang Phong nói:

"Một là anh tìm quan hệ, điều công tác của chị Hinh đến huyện Bách Lương chúng ta,

Hai là anh từ bỏ sự nghiệp trên huyện thành, đến trấn của chị Hinh, một lần nữa lập nghiệp."

Vương Giai nghe xong thì trầm mặc một lát, nói:

"Xem ra mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát rồi!"

Giang Phong suy nghĩ một chút, nói:

"Ông chủ Vương, dựa theo quan sát của tôi, thì chị Hinh muốn gả cho anh, nhưng mà cô ấy không có đủ lòng tin vào cuộc sống hôn nhân ở tương lai, cho nên cô ấy mới không chịu từ bỏ công việc rất có thể diện của mình."

Vương Giai thở dài một tiếng:

"Chẳng lẽ tôi và cô ấy thật sự không đủ duyên phận với nhau sao?"

Giang Phong nói:

"Khi sự nghiệp và tình yêu xung đột, kết quả như thế nào tùy theo sự lựa chọn của anh. Nếu như anh chọn sự nghiệp của mình, vậy thì chỉ có thể từ bỏ chuyện tình yêu này mà thôi. Nếu anh lựa chọn tình yêu, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ từ bỏ sự nghiệp ở huyện thành, bắt đầu lại một lần nữa."

Vương Giai không lập tức đưa ra lựa chọn mà hỏi:

"Bà mối Giang, ý của chú thế nào?"

Giang Phong nói:

"Rất đơn giản, anh hãy hỏi chính nội tâm của mình đi. Mặt khác, tôi nhắc nhở anh một câu, suy nghĩ của một người một khi đã hình thành thì sẽ không thể thay đổi được, nếu như anh đã quyết tâm với chuyện lần này, vậy thì hãy dùng chân tình đổi lấy chân tình, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng đó."

Vương Giai như có điều suy nghĩ, nói:

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn bà mối Giang!"

Giang Phong nói:

"Không cần khách khí, từ giờ trở đi, anh có thể một lần nữa liên lạc với chị Hinh!"

"Ừ, tôi biết rồi, tắt máy tôi sẽ liên hệ với cô ấy liền!"

"Được rồi, có chuyện gì cần tôi giúp thì anh cứ gọi cho tôi!"

"Được!"

...

Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Biệt thự Tiêu gia.

Tiêu mẫu đang nói chuyện với hàng xóm.

Ở khu biệt thự cao cấp này, mỗi chủ xí nghiệp không phú cũng quý. Trước kia, Tiêu mẫu vì muốn giúp con gái của mình tích lũy một chút nhân mạch, cho nên đương nhiên là sẽ tích cực tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm.

Hiện tại, người đang nói chuyện với bà là chị Tinh, chị ấy là bà chủ có quan hệ tốt nhất với bà trong khu biệt thự này.

Hai người giống nhau, đều là người có xuất thân bình thường, có rất nhiều chủ đề chung với nhau, sống chung nhiều năm, bọn họ đã sớm trở thành đôi bạn thân không có gì giấu nhau cả.

Bởi vậy, Tiêu mẫu cũng biết chị Tinh là vợ nhỏ của người khác, người đàn ông kia lớn hơn chị Tinh gần 20 tuổi, hai người có chung với nhau một đứa con gái.

Mấy năm trước, người đàn ông kia bị bệnh qua đời.

Cố Diệp Phi

Chị Tinh theo hắn 30 năm, ngoại trừ một căn biệt thự ở đây, bà còn có mấy cái cửa hàng và hơn 10 triệu tiền mặt.

Tất cả những thứ này đều do chính miệng chị Tinh kể cho Tiêu mẫu nghe.

Con gái của chị Tinh nhỏ hơn Tiêu Mẫn một tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp, hiện tại đang mở một cửa hàng bán hoa ở trên con đường trường đại học bên kia, nghe nói rằng việc buôn bán cũng không tệ.

Bởi vì tuổi tác của con gái hai người xấp xỉ nhau, cho nên mỗi lần nói chuyện, chủ đề hầu như không thể rời đi con gái của mình. Mà tới độ tuổi bây giờ, khi nói về hai người bọn họ, không thể nào tránh khỏi được chủ đề hôn nhân.

Lần này cũng không ngoại lệ, hai người trò chuyện chưa được mấy phút, thì chủ đề đã chuyển sang chuyện hôn nhân của con gái.

Chị Tinh cảm khái nói:

"Không biết giới trẻ bây giờ đang suy nghĩ cái gì, kết hôn càng ngày càng trễ. Phỉ Phỉ nhà tôi bây giờ đã 30 tuổi rồi, đừng nói tới bạn trai, ngay cả một bạn nam khác giới cũng không có, làm tôi sầu muốn chết. Lúc tôi lớn như nó, thì nó đã chuẩn bị lên tiểu học rồi!"

Tiêu mẫu đồng ý, nói:

"Ở thời cha mẹ tôi, phần lớn mọi người đều kết hôn ở tuổi 17,18. Tới thời của chúng ta, đa phần đều kết hôn ở tuổi 20. Nhưng bây giờ thì khác rồi, số lượng nam nữ trên 30 tuổi vẫn chưa kết hôn có thể tóm được một bó lớn."

Chị Tinh thở dài, nói:

"Tôi không biết đã thúc dục Phỉ Phỉ nhà tôi bao lâu rồi, nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Bây giờ, tôi đang định chuẩn bị mời một bà mối tới tìm đối tượng giới thiệu cho nó. Bảo nó đi tham gia ra mắt xem có hiệu quả gì hay không."

Tiêu mẫu nghe thế, không nhịn được mà nói:

"Chị Tinh, nếu như mà chị muốn tìm bà mối thì tôi đề cử cho chị một người!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 163: Họ Liễu Này Có Độc Sao?



Tại biệt thự nhà họ Tiêu.

Chị Tinh nghe Tiêu mẫu nói có một ứng cử viên sáng giá được giới thiệu cho bà ấy, vì vậy bà ấy không thể không tò mò hỏi: “Em quen biết người mai mối đáng tin nào sao?”

Trong mắt Tiêu mẫu hiện lên niềm vui, trả lời không đúng trọng tâm: “Chị Tinh à, chị em mình quen biết nhau đã nhiều năm như vậy nên em không giấu chị làm gì, Tiểu Mẫn nhà em gần đây đang chuẩn bị kết hôn, đợi đến khi quyết định ngày tổ chức hôn lễ sẽ báo chị biết, đến lúc đó mong chị Tinh có thể dành chút thời gian đến tham dự hôn lễ của Tiểu Mẫn nhà em.”

Chị Tinh nghe vậy lập tức trợn to mắt, tiết lộ bất ngờ của Tiêu mẫu thực sự khiến bà ấy bị sốc, đây là một tin tức lớn!

Một lúc sau Chị Tinh mới phản ứng lại và nói: “Điều này thật quá bất ngờ, Tiểu Mẫn nhà em giữ bí mật kín thật đấy, không biết con rể tương lai của em là người ở đâu nhỉ? Cũng là một minh tinh trong ngành giải trí sao?"

Tiêu mẫu cười nói: "Tiểu Mẫn nhà em từ lâu đã đặt ra tiêu chuẩn chọn bạn đời, nó sẽ không bao giờ lấy người nổi tiếng trong giới đâu, còn về thân phận con rể tương lai của em, chị Tinh cho phép em được giữ kín, đợi đến khi chúng nó ấn định ngày cưới thì em sẽ nói chị biết!”

Chị Tinh nói với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Nhìn nụ cười trên mặt em là biết thân phận của người được chọn làm con rể em có lẽ không tầm thường, xem ra Tiểu Mẫn nhà em thật sự hết chịu khổ rồi!”

Tiêu mẫu nghiêm túc nói: “Chị Tinh à, Tiểu Mẫn nhà em có thể có được ngày hôm nay đều nhờ vào phúc của một ông mai lớn đó, đây chính là ông mai lớn mà em vừa mới nói muốn giới thiệu cho chị đó, nếu Phỉ Phỉ nhà chị thật sự muốn đi xem mắt, vậy thì tìm đến cậu ấy là không sai đâu.”

Chị Tinh nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngạc nhiên là vì một đại minh tinh như Tiêu Mẫn cũng tham gia buổi xem mắt, và dường như đã gặp được một đối tượng rất tốt. Vui mừng là vì Tiêu mẫu sẵn sàng giới thiệu cho bà ta người mai mối mà đã sắp xếp xem mắt cho Tiêu Mẫn, giúp cho Phỉ Phỉ nhà bà ta cũng có cơ hội hưởng được dịch vụ từ người mai mối này.

Vì vậy, Chị Tinh đã thành tâm hỏi Tiêu Mẫu về người mai mối lớn này.

Một mặt, Tiêu mẫu muốn giới thiệu khách hàng cho người mai mối lớn là Giang Phong, mặt khác, bà chân thành hy vọng rằng Phỉ Phỉ cũng có thể tìm được một người bạn đời như ý giống Tiểu Mẫn nhà mình.

Thế nên Tiêu mẫu biết gì nói nấy, tâng bốc Giang Phong lên tận mây xanh.

Chị Tinh nghe đến nổi trong lòng rất phấn khích, cảm thấy rằng chỉ cần mời được người mai mối lớn tên Giang Phong này ra tay giúp đỡ thì hôn sự của Phỉ Phỉ nhà bà ấy cũng sẽ suôn sẻ như vậy.

Chị Tinh mất kiên nhẫn không thể chờ được nữa nên đã nhờ Tiêu mẫu gọi điện ngay cho ông mai lớn Giang Phong.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Giang Phong liền truyền đến: "A lô, chào thím Tiêu!"

Tiêu mẫu cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Giang đại sư, một người hàng xóm tốt của tôi cũng muốn nhờ cậu làm mai cho con gái cô ấy, không biết Giang đại sư cậu có thể nhận lời không?”

Giang Phong cười nói: “Chuyện này tôi cần phải biết lai lịch của cô ấy trước đã, sau đó mới có thể xác định có thể nhận lời hay không."

Tiêu mẫu nói: “Hàng xóm của tôi ở đây, vậy để tôi cho cô ấy nói với cậu nhé?”

Giang Phong nói: "Được thôi, vậy thím đưa điện thoại cho bà ấy đi!"

Chị Tinh nghe điện thoại và nói: “Giang đại sư, những lời cậu vừa nói tôi đã nghe hết rồi, cậu cần thông tin gì, tôi có thể cung cấp ngay cho cậu!”

Giang Phong nói: “Điều đầu tiên tôi cần biết là họ tên, số chứng minh thư và ngày tháng năm sinh, nếu thông qua tính toán của tôi mà thấy đáp ứng được yêu cầu thì mới cung cấp thông tin cơ bản.”

Chị Tinh nghe vậy nói: “Thế Giang đại sư, bây giờ cậu có tiện ghi chép lại không?”

Giang Phong nói: "Tiện chứ, cô nói đi!"

Chị Tinh bắt đầu nói, “Con gái tôi tên là Liễu Phỉ Phỉ, số chứng minh thư là XXXXXX19930707XXXX, nó được sinh ra lúc 7 giờ 17 phút.ngày 7 tháng 7 năm 1993, và số điện thoại của tôi là 1348153XXXX, nếu Giang đại sư tính toán xong thì vui lòng liên lạc với tôi!”

“Được thôi, cho hỏi cô tên là gì?”

“Tôi tên Lưu Tinh!”

“Dì Tinh, thế thì chúng ta sẽ liên lạc sau nhé!”

“Ừm, được thôi!”

Cố Diệp Phi

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”



Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong liền ghép đôi thử cho cô gái tên Liễu Phỉ Phỉ kia, kết quả là đối tượng ghép đôi được khiến hắn ngạc nhiên, không ngừng dụi dụi mắt, tự hỏi có phải mình hoa mắt nên điền sai số chứng minh thư hay không!

Vì vậy, hắn nhập lại tên và số chứng minh thư của Liễu Phỉ Phỉ một lần nữa, sau đó tiến hành tìm kiếm và ghép đôi lại.

Kết quả là đối tượng ghép đôi được vẫn là đối tượng vừa rồi, không có bất kỳ thay đổi nào.

Giờ khắc này, Giang Phong có chút bối rối!

Lần trước khiến hắn bối rối là khi giúp anh họ Thôi Viễn cùng Liễu Diễm làm mai hôn nhân, lúc đó giá trị hôn nhân của hai người họ trực tiếp hiện ra 0 điểm khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Còn lần này, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa điều trùng hợp là Liễu Diễm và Liễu Phỉ Phỉ đều mang họ Liễu, điều đó khiến Giang Phong không thể không hoài nghi, chẳng lẽ họ Liễu này có độc sao?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 164: Họ Liễu Này Có Độc Sao? (2)



Nhìn thấy đối tượng ghép đôi kết hôn của Liễu Phỉ Phỉ vẫn là nữ, trong lòng Giang Phong thật sự có vạn con ngựa chạy qua, hiện tại tỷ lệ nam nữ mất cân đối, số lượng nữ giới vốn đã khan hiếm, làm bách hợp chẳng phải sẽ lãng phí tài nguyên quý báu sao!

Vốn dĩ khi gặp phải tình cảnh này, Giang Phong nên từ chối làm người mai mối cho cô ấy.

Nhưng tình cảnh này thực sự hiếm thấy, trong lòng Giang Phong không khỏi có chút tò mò, thế là hắn tỉ mỉ xem thông tin về Liễu Phỉ Phỉ, đặc biệt là lịch sử tình trường, xem từng chữ từng chữ một.

Sau khi xem xong tài liệu ghép đôi của cô ấy, trong lòng Giang Phong biết rằng lý do chính khiến Liễu Phỉ Phỉ trở thành bách hợp đó là yếu tố sinh lý, còn có phần nhỏ là do yếu tố tâm lý.

Nói một cách đơn giản, chính là có vấn đề về sự phân biệt giới tính cụ thể của hệ thống thần kinh trung ương, trong trung tâm não quyết định khuynh hướng t.ì.n.h d.ụ.c có trở ngại, nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại.

Giang Phong thầm nghĩ, tình cảnh giống như Liễu Phỉ Phỉ, nếu anh ấy tìm kiếm bằng mọi cách thì liệu có thể tìm được một người đàn ông có giá trị hôn nhân cao với cô ấy không?

Nghĩ đến đây, Giang Phong bèn gọi lại cho dì Tinh.

Cố Diệp Phi

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong liền dùng ngữ khí nghiêm túc nói: “Dì Tinh, vừa rồi tôi mới tính toán chuyện hôn sự cho chị Phỉ Phỉ, kết quả rất bi quan, tình hình cụ thể thì tạm thời chưa nói với dì được, tóm lại tôi sẽ cố gắng giúp chị ấy tìm đối tượng, nhưng có thể tìm được đối tượng phù hợp với chị Phỉ Phỉ hay không thì tôi không dám đảm bảo!”

Lưu Tinh cảm thấy lo lắng khi nghe điều này, “Giang đại sư, có chuyện gì sao? Hôn sự của Phỉ Phỉ nhà tôi thế nào?”

Giang Phong nói: “Tình huống cụ thể tạm thời khó mà nói ra, dì Tinh đừng vội lo lắng, hãy cho tôi chút thời gian, để tôi tìm đối tượng giúp chị Phỉ Phỉ trước đã, xem thử có thể tìm được đối tượng phù hợp với cô ấy hay không rồi nói.”

Lưu Tinh biết rằng lo lắng cũng vô ích, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đợi tin tức từ Giang Phong.

Giang Phong sở dĩ gọi điện thoại như vậy, kỳ thật là để phòng hờ trước, lỡ như hắn không tìm được người đàn ông phù hợp với Liễu Phỉ Phỉ, có lẽ cũng phải cân nhắc về việc tìm một cô gái có giá trị tương xứng cao với cô ấy!

Tuy rằng làm như vậy sẽ rất lãng phí nguồn lực của xã hội, nhưng tục ngữ có câu “Không phải cá thì sao biết được niềm vui của cá?”, nếu tình huống như vậy thực sự xảy ra, thế thì hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền mà tác hợp một phen, nói không chừng đó cũng là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.



Thứ Bảy, ngày 29 tháng 10 năm 2022.

Tại một nhà hàng tốt nhất ở huyện Bách Lương, Giang Phong đã sắp xếp cho Sử Anh Hào cùng Nghiêm Thục Nhã ra mắt ở đây.

Do danh tính đặc biệt của hai bên nên buổi ra mắt này không thông báo cho người thân và bạn bè, người đi cùng Sử Anh Hào là Sử phụ và Sử mẫu, người đi cùng Nghiêm Thục Nhã là Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu, cha mẹ của cả hai bên đều đã đến, có thể thấy hai bên đều rất coi trọng buổi ra mắt này.

Giang Phong ở giữa điều phối, đại diện giới thiệu cho hai bên.

Sau đó, mãi cho đến khi kết thúc buổi ra mắt, hắn không phải bận tâm gì nữa!

Dù sao thì tất cả những người có mặt ở đó đều không phải là những người tầm thường.

Đầu tiên là nhà họ Sử, Sử phụ thì khỏi phải nói, vang danh một đời, là người giàu có nhất tỉnh, chỉ số IQ cùng EQ đều không cần phải hoài nghi, tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu.

Sử mẫu cũng là người đồng hành đầu tiên cùng Sử phụ thăng tiến, từ lâu bà đã quen với việc nhìn thấy những cảnh tượng lớn, kỹ năng giao tiếp xã hội của bà cũng đã được mài giũa từ lâu!

Còn bản thân Sử Anh Hào, với tư cách là chủ sở hữu của một trụ sở tư nhân, nên khả năng giao tiếp của anh ta cũng nổi tiếng trong giới.

Tóm lại, một nhà ba người có trí tuệ cảm xúc cao, họ có thể có chủ đề để trò chuyện với bất kỳ ai, và đảm bảo sẽ không làm đối phương khó xử.

Tiếp đến phải nói về nhà họ Nghiêm bên này.

Nghiêm phụ đã thăng trầm trong quan trường hai mươi ba mươi năm, chỉ số IQ và EQ của ông không thua gì Sử phụ.

Nghiêm mẫu tuy có kém hơn một chút, nhưng dưới sự dẫn dắt của chồng, khả năng giao tiếp của bà cũng có thể vượt qua người bình thường một chút.

Chỉ có kỹ năng xã giao của Nghiêm Thục Nhã là khá bình thường, nhưng Sử Anh Hào có thể dễ dàng giúp cô ấy cải thiện, vì vậy buổi ra mắt này đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ từ đầu đến cuối.

Bữa cơm này kéo dài gần hai tiếng đồng hồ hai bên mới tàn cuộc.

Khi rời đi, nhà họ Sử không đưa bao lì xì theo quy tắc ra mắt, những quy tắc này không phù hợp với nhà họ Nghiêm.

Sau khi hai bên tách ra, vai trò của người mai mối lại được thể hiện, Giang Phong trước tiên thăm dò ý của nhà họ Sử, sau đó chuyển sang thăm dò ý của nhà họ Nghiêm, người nhà hai bên đều cần hắn truyền tin.

Không có gì đáng ngạc nhiên, cả hai gia đình đều rất hài lòng với buổi ra mắt lần này.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Giang Phong, dù sao thì lúc tìm người ghép đôi, hắn đã đặc biệt chọn đối tượng có điểm cao trong quan hệ vợ chồng và quan hệ gia đình.

Tuy nhiên, giá trị hôn nhân vợ chồng của Sử Anh Hào và Nghiêm Thục Nhã hiện tại đã đạt 78 điểm, mối quan hệ gia đình hiện tại đạt 82 điểm, giá trị giới hạn của cả hai đã vượt qua 90 điểm, nếu vẫn còn vấn đề với điểm số cao như vậy, thế mới gọi là kỳ lạ!

Sau khi sắp xếp một cuộc hẹn ra mắt cho Sử Anh Hào, Giang Phong lái xe về nhà, suốt khoảng thời gian gần đây anh ta cứ chạy khắp bốn phương, cũng đến lúc nên trở về nghỉ ngơi một lát rồi!

Còn mười ngày nữa là đến sinh nhật của Hoàng Linh Vi và chị gái Giang Tuyết, chị gái nhà mình thì khỏi phải nói, mấu chốt là sinh nhật của đại tiểu thư họ Hoàng, Giang Phong đang nghĩ xem có nên trực tiếp xuất hiện trước mặt cô ấy để làm cô ấy bất ngờ hay không?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 165: Không Có Gì Báo Đáp, Chỉ Có Thể Lấy Thân Báo Đáp



10 giờ đêm.

Thôn Long Sơn.

Giang mẫu với Giang Tuyết đang chuẩn bị thịt rượu.

Cả nhà đã một khoảng thời gian không tụ họp cùng nhau, hôm nay Giang Phong đi du ngoạn trở về, vả lại anh trai Giang Phi cũng từ tỉnh lỵ trở về, cho nên tối hôm nay mua ít thịt rượu để cả nhà cùng nhau uống vài ly.

Ở nông thôn, ngoài cờ bạc, không có nhiều hoạt động giải trí, ăn uống chính là thú vui lớn nhất rồi!

Rất nhanh, dưới sự phối hợp của mẹ con Giang mẫu và Giang Tuyết, từng món nhắm rượu được dọn lên.

Trong đó, hai món nhắm rượu khó nhằn nhất là giun cát xào và mực ống chiên, đây là những loại hải sản khô có giá cả đắt đỏ, những thứ mà những người nông dân bình thường một năm bốn mùa đều không thấy được.

Giun cát của nhà họ Giang đều là quà của khách hàng tặng để cảm ơn vì đã mai mối, loại rẻ nhất cũng đã bảy đến tám trăm tệ một cân, loại mắc nhất phải đến hơn 1000 tệ, toàn là những món thượng phẩm to bằng đầu ngón tay cái.

Cách làm món giun cát ở huyện Bách Lương này cơ bản có bốn loại:

Cách đầu tiên là hấp, cách này thường là đồ tươi sống, chỉ những nơi gần biển mới ăn được, còn những nơi khác hầu như không thể ăn được giun cát hấp.

Cố Diệp Phi

Cách thứ hai là nấu canh, canh giun cát cũng nổi tiếng thơm ngon, khi nấu canh chỉ cần cho giun cát vào dầu chiên cho đến khi chín vàng và ngả màu, sau đó thêm một lượng nước thích hợp, nấu trong tám đến mười phút thì có thể có được một nồi canh giun cát thơm ngon.

Nếu thích, bạn cũng có thể cho bí đao vào, làm thành canh bí đao giun cát, hoặc thêm bánh phở vào, làm thành món canh phở giun cát, tất cả đều có hương vị đặc trưng riêng.

Cách thứ ba là dùng để xào sợi thịt, sợi thịt này là cách gọi của huyện Bách Lương này, món ăn này là món ăn nổi tiếng ở huyện Bách Lương, là món ăn không thể thiếu trong các bữa tiệc.

Có nhiều cách để chế biến món ăn này, một trong số đó là sử dụng giun cát để tăng hương vị.

Cách thứ tư là chiên trực tiếp, không cần cho thêm gì, chỉ cần đổ một bát lớn muối thô vào nồi, sau đó cho giun cát vào xào trên lửa nhỏ cho đến khi chín vàng và chuyển màu là có thể vớt ra khỏi nồi.

Giun chiên muối thô vừa ngon vừa tiện, vừa loại bỏ được cát bám trên giun, mùi vị vừa tươi, vừa thơm, vừa ngọt, thật sự ăn rất ngon, và là món ăn rất được dân nhậu ưa chuộng.

Đáng tiếc là hơi đắt một chút, ở nông thôn không mấy người chịu ăn như vậy.

Mực ống cũng là một trong những loại hải sản đắt tiền nhất, mực ống khô ngon cũng phải đến hàng trăm tệ một cân, ở thị trấn Thanh Hà này, mực ống chiên là món khoái khẩu khi ăn mực ống.

Chỉnh lửa vừa phải khi chiên, sau đó xé mực ống ra thành từng sợi nhỏ, sau đó chấm vào nước sốt mù tạt để ăn, hương vị thực sự là ai ăn thì mới biết được.

Ngoài hai món ăn ngon này, còn có đậu phộng chiên không thể thiếu khi uống rượu, cùng với rau trộn dưa leo và rau trộn nấm mèo.

Khi tất cả các món ăn được dọn lên, khi người một nhà đang quây quần chuẩn bị bắt đầu ăn, Giang Phong không khỏi nhắc nhở: “Mẹ, món mực chiên với đậu phộng chiên này ăn vào rất dễ nóng ruột, ngày mai mẹ phải pha chút trà thảo mộc để uống mới được.”

Giang mẫu ừ một tiếng rồi nói: “Sáng sớm ngày mai mẹ sẽ pha, mọi người thức giấc là có thể uống rồi!”

Giang Tuyết tay vừa xé mực ống, vừa tiếp lời nói: “Nói đến việc nóng ruột thì thật sự ngưỡng mộ người phương Bắc, người ta ăn bánh quẩy mỗi ngày mà chẳng có vấn đề gì, căn bản là không có cách nói nóng ruột. Không giống như người nơi này chúng ta, ăn bánh quẩy liên tiếp 3 ngày, nếu không uống trà thảo dược thì lại sưng nướu răng hoặc xuất hiện lở loét!”

Giang Phong vừa cười vừa rót rượu: "Cái này là do khu vực và khí hậu quyết định, chị ở tỉnh Hồ Bắc lâu như vậy, có lẽ cũng cảm nhận được sự khác biệt đúng không?"

Giang Tuyết nhanh chóng xé hết mực ống trong tay, gật đầu nói: “Thực sự có thể cảm thấy sự khác biệt một cách rõ ràng, chị ở tỉnh Hồ Bắc cũng ăn tùy ý các món nóng, mà chẳng bị nóng ruột gì cả.”

Giang phụ nói: “Nếu sợ nóng ruột thì không cần đợi đến ngày mai mới pha trà thảo mộc, uống ngay ‘Điếu Đan Trúc Thủy’ vào là nhanh nhất, mọi người có cần không? Nếu cần thì cha đi lấy cho!”

Giang Phong cười nói: “Cha ơi, không cần phiền phức vậy đâu, đợi ngày mai mẹ pha trà thảo dược là được rồi, mực ống chiên này phải ăn nhân lúc còn nóng, đừng nói nhiều thế nữa, bắt đầu ăn ngay thôi!”

Vừa nói, hắn vừa cầm một con nhỏ nhúng mù tạt rồi cho vào miệng nhai.

Vừa ăn, hắn còn vừa khen ngợi: “"Đây thực sự là tiền nào của nấy, mực ống này vừa to vừa dày, ăn vào có hương vị thực sự ngon hơn gấp mười lần so với những loại mực ống mỏng kia.”

Lúc này Giang phụ cũng ăn, tán thành nói: “Thật sự rất ngon, nhai có vị ngọt đặc trưng của hải sản.”

Giang Phi đặc biệt thích ăn giun cát chiên, hắn cầm một con giun cát chín vàng lên cẩn thận nếm thử, phát hiện món ăn này thực sự là càng nhai càng thấy ngon, có một loại cảm giác không dừng được.

Cả nhà vừa uống rượu vừa ăn những món cao lương mỹ vị mà người dân quê bình thường cả năm không được ăn dù chỉ một lần.

Sau khi ăn uống được mấy ngụm, Giang Phong nhìn anh trai và hỏi: “Anh à, lần này anh lên tỉnh gặp vị bác sĩ Trương đó chưa, kết quả thế nào rồi? Có cơ hội cưa đổ cô ấy không?”

Giang Phi cười ha ha nói: “Anh tỏ tình với cô ấy rồi, cô ấy cũng đã nhận lời làm bạn gái của anh rồi!”

Giang Tuyết ngạc nhiên nói: “Anh à, anh cũng lợi hại ghê á, mới gặp mặt được có mấy ngày mà thật sự đã cưa đổ chị dâu rồi sao?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 166: Không Có Gì Báo Đáp, Chỉ Có Thể Lấy Thân Báo Đáp (2)



Giang Phong cười nói: “Chị à, anh trai tuy mới gặp qua chị dâu có mấy ngày, nhưng cũng chat trên Wechat hơn 2 tháng rồi, hơn nữa còn thường xuyên call video, mối quan hệ từ lâu đã đạt đến điểm chín muồi rồi, gặp mặt rồi trở thành bạn trai bạn gái là chuyện hiển nhiên thôi.”

Giang Tuyết nói: “Điều kiện gia đình chị dâu tốt như vậy, bản thân chị ấy cũng ưu tú như vậy, mà anh trai có thể cưa đổ chị ấy chỉ trong hơn 2 tháng thì vẫn rất lợi hại đó.”

Giang Phi đắc ý cười nói: “Chủ yếu vẫn nhờ có Tiểu Phong giới thiệu rất tốt, cô ấy và anh thật sự rất có duyên phận, tam quan của bọn anh căn bản là giống nhau, có quan điểm chung về rất nhiều thứ, cho nên mối quan hệ mới tiến triển thuận lợi như vậy.”

Cố Diệp Phi

Giang mẫu nghe vậy nói: “Hiện tại nhà của chúng ta cũng đã xây đến tầng hai, khoảng nửa tháng nữa sẽ hoàn thành khu nhà chính, bước tiếp theo là trang trí và lắp đặt các thiết bị, trước năm mới chắc chắn có thể chuyển vào ở rồi!

Đến lúc đó, con có thể đưa bạn gái về đây cho ba mẹ gặp mặt rồi! "

Giang Phi tự tin đáp: “Đưa về ra mắt phụ huynh trước năm mới chắc chắn không thành vấn đề!”

Giang Phong nhắc nhở: “Anh trai à, anh đừng vội đắc ý, anh còn phải qua ải của cha mẹ chị dâu nữa kìa!”

Nhắc đến vấn đề này, Giang Phi gãi đầu và nói: "Đây thực sự là một vấn đề lớn, trước mắt anh vẫn chưa lập được thành tích nào, vả lại cũng không có đủ tự tin để gặp cha mẹ cô ấy."

Giang Phong nói: “Anh à, anh cũng đừng nản lòng, hiện tại điều kiện nhà chúng ta cũng ngày càng tốt lên, chỉ cần tình cảm của anh với chị dâu vững bền thì vấn đề qua ải của cha mẹ chị dâu chắc chắn không còn lớn nữa.”

Giang Phi nghe vậy gật đầu lia lịa, chỉ cần bạn gái một lòng với hắn, vậy những chuyện khác đều không thành vấn đề, sẽ luôn có cách để giải quyết.



Cùng lúc này.

Một khách sạn nào đó ở huyện Châu Quan.

Vương Giai cùng Hầu Lan Hinh trở lại mối quan hệ trước đây của họ một cách tự nhiên.

Dù sao bọn họ cũng là bạn trai bạn gái yêu nhau bảy năm, sau khi hai người chia tay cũng không tìm người khác, hai người họ gặp lại nhau sau 3 năm trôi qua liền đi vào khách sạn một cách tự nhiên.

Sau khi tiến vào trong, Vương Giai nhìn Hầu Lan Hinh nói: “Lan Hinh, ông mai Giang nói với anh ý của em rồi, em thật sự không muốn từ bỏ công việc của chính mình sao?”

Lúc này, Hầu Lan Hinh vẫn đang suy nghĩ về cảm xúc mạnh mẽ vừa rồi.

Tục ngữ có câu, ăn tủy mới biết mùi vị, nếu như chưa từng thử qua thì 3 năm không ăn thịt cũng không khó, nhưng đã thử qua vị thịt người, rồi đột nhiên bỏ thịt ba năm, tư vị này thật sự chỉ có ai thử qua rồi mới biết.

Mặc dù không thích nói những chuyện mất hứng trong tình huống này, nhưng vì hắn đã hỏi nên Hầu Lan Hân vẫn gật đầu và nói: “Công việc này của em không dễ gì mới kiếm được, em thực sự không muốn từ bỏ một cách dễ dàng."

Vương Giai trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Lan Hinh, ông mai Giang có lẽ đã nói tình hình của anh cho em nghe hết rồi nhỉ?”

Hầu Lan Hân nói: “Nói hết rồi, em không ngờ rằng sự nghiệp của anh thật sự đã thành công rồi, chúc mừng anh nhé!”

Vương Giai nói: “Có lẽ em cũng biết rõ, gia cảnh nhà anh không bằng nhà em, nếu lúc đầu anh nghe lời em ở lại thị trấn làm việc, thế thì mẹ em chắc chắn sẽ không cho phép chúng ta kết hôn đâu.”

Mặc dù Hầu Lan Hinh không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết hắn nói rất đúng, với thái độ của mẹ cô ấy lúc đó, nhất định sẽ phản đối cuộc hôn nhân của bọn họ.

Vương Giai tiếp tục nói: “Thế nên, để xứng với em, anh chỉ có thể lựa chọn làm việc ở tỉnh, sau khi tích lũy được một số kinh nghiệm thì quyết định trở về quê hương lập nghiệp. Chỉ có điều lập nghiệp không dễ dàng gì, tung hoành ba bốn năm chẳng thấy kết quả gì, còn hai đứa mình cũng vì yêu xa lâu ngày nên không tránh được việc phải chia tay nhau.”

Nghe đến đây, Hầu Lan Hinh không khỏi xúc động thở dài, hai người yêu nhau bảy năm nhưng chỉ thực sự ở bên nhau trong ba năm khi còn đi học, bốn năm còn lại thì toàn yêu xa, 3 tháng không gặp được một lần.

Một mối quan hệ như vậy, không nhiều cặp đôi có thể tiếp tục kiên trì.

“Hiện tại, trải qua 7 năm phấn đấu, sự nghiệp của anh cũng coi như là thành công mở rộng quy mô, đã có được mức thu nhập không tồi.”

Nói đến đây, Vương Giai nhìn Hầu Lan Hinh với vẻ mặt khó hiểu nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà, sự nghiệp của anh kỳ thực cũng là sự nghiệp của em, nếu như em không đành nghỉ việc để ở bên cạnh anh, thế thì nếu chúng ta muốn ở bên nhau, cách duy nhất chính là anh chiều theo ý em.

Trước khi quyết định, anh muốn nói cho em hiểu, danh tiếng và quan hệ khách hàng làm ăn của anh bây giờ toàn là người ở huyện thành của anh. Một khi anh lựa chọn từ bỏ sự nghiệp ở huyện thành để đến thị trấn của em làm lại từ đầu, thì không chỉ cần khoản đầu tư ban đầu hàng trăm nghìn tệ, hơn nữa nếu việc kinh doanh không tốt, anh có thể mất sạch hết vốn ban đầu.

Tất nhiên, thay vì bắt đầu một công việc kinh doanh mới, anh cũng có thể tùy ý tìm một công việc với mức lương một hoặc hai nghìn nhân dân tệ, nhưng em có sẵn sàng lấy anh như vậy không? Cha mẹ em có đồng ý gả em cho anh không?”

Hầu Lan Hân không khỏi trầm mặc khi nghe những lời đó!

Vương Giai lớn tiếng nói: “Lan Hinh, lời nói hôm nay anh xin để ở đây, nếu như em muốn kết hôn, và cha mẹ em cũng không phản đối, ngày mai anh sẽ lập tức trở về xử lý công việc của mình!"

Nghe vậy, Hầu Lan Hinh không thể chịu đựng được nữa, xúc động nói: “Chồng ơi, anh đừng nói nữa, ngày mai em sẽ quay về từ chức, cả đời này chúng ta hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ, cùng nhau đối mặt với những thăng trầm trong tương lai nhé!"

Hầu Lan Hinh thay đổi thái độ làm cho ánh mắt Vương Giai chứa đầy sự kinh ngạc, “Vợ ơi, em nói thật sao, em không lừa anh đó chứ?”

Hầu Lan Hân nhẹ nhàng nói: “Chồng à, em nói thật đấy, không có lừa anh!”

Vương Giai thấy vậy, trong lòng không khỏi hưng phấn, lập tức hét lên một tiếng, lật người Hầu Lan Hinh lên.

n tình mỹ nhân sâu nặng, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân để báo đáp mà thôi!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 167: Mỹ Thực Đặc Biệt: Bà Thủy Quải



Mấy ngày gần đây, Giang Phong vẫn luôn đau đầu một chuyện, đó chính là sinh nhật của tiểu tỷ tỷ Hoàng Linh Vi đã sắp tới rồi, hắn rốt cuộc nên tặng quà sinh nhật gì thì mới thích hợp đây?

Đầu tiên, những đồ có thể dễ dàng mua được bằng tiền, Giang Phong đều không cân nhắc đến.

Dù sao thì gia cảnh của Hoàng Linh Vi cũng rất tốt, nói không thiếu cái gì thì có lẽ hơi khoa trương, nhưng cô phần lớn là không thiếu gì, mà đồ cô thiếu thì cũng không phải thứ Giang Phong có thể mua được.

Đã không thể đặt tâm lên giá trị món quà, vậy cũng chỉ có thể đặt tâm lên ý nghĩa của món quà.

Quà tặng không đáng tiền nhưng có ý nghĩa lớn cũng rất nhiều, ví dụ như hạc giấy hay ngôi sao may mắn, có điều đây đều là mấy chuyện nữ sinh thích làm, một người đàn ông trưởng thành như Giang Phong đương nhiên không đi tặng loại quà này được.

Nghĩ hết trọn vẹn mấy ngày, không biết đã c.h.ế.t mất bao nhiêu tế bào não rồi, cuối cùng Giang Phong nghĩ ra một món quà cực kỳ đặc biệt, món quà này chỉ có một chữ, ăn!

Đúng vậy, nghĩ được mấy ngày, Giang Phong quyết định vào ngày sinh nhật của Hoàng Linh Vi sẽ tự tay làm cho cô một món ngon đặc biệt, hơn nữa còn là mỹ thực mà khả năng cao cô chưa từng ăn bao giờ.

Món mỹ thực này chính là món ăn độc quyền của huyện Bách Lương, “Bà thủy quải”, hay còn gọi là “Lạc thủy bao”, đây là món ăn đặc biệt người huyện Bách Lương tạo ra, vào ngày Quan âm đản (Ngày 19.2 âm lịch hằng năm là ngày vía Quán Thế âm Bồ Tát đản sanh. Vào ngày này, một số chùa tổ chức lễ kỷ niệm để tỏ lòng tôn kính và ôn lại công hạnh của quý Ngài) hàng năm đều sẽ làm.

Nói cũng không khoa trương, ở huyện Bách Lương, chỉ cần là phụ nữ ở nhà thì tám chín phần mười sẽ làm “Bà thủy quải”, cũng giống như sủi cảo ở phương bắc, nhà nào cũng sẽ làm.

Tuy nói ở huyện Bách Lương, nhà nào cũng sẽ làm món “Bà thủy quải”, nhưng món này cũng giống như xào rau vậy, có người làm được hương vị ăn cực kỳ ngon, lại có người làm được hương vị khó mà nói nên lời.

Mà Giang mẫu chính là cao thủ làm “Bà thủy quải”.

Giang Phong quyết định học hỏi mẹ mình thật tốt.

Lúc hắn nói ý định này cho mẹ mình, vẻ mặt Giang mẫu tràn đầy kinh ngạc, hỏi lại: “Con muốn học mẹ cách làm “Bà thủy quải” ?”

Giang Phong vâng một tiếng, nói: “Mẹ, cái này học có khó không?”

Giang mẫu đáp: “Khó thì không quá khó, chỉ là con học cái này làm gì? Muốn ăn thì để mẹ làm cho là được!”

Giang Phong cười hắc hắc, nói: “Con định dùng cái này để bắt một cô con dâu về cho mẹ!”

Giang mẫu nghe vậy thì mắt sáng lên: “Tiểu Phong, tình huống thế nào vậy? Con nhìn trúng cô nương nào rồi?”

Giang Phong gật đầu nói: “Có nhìn trúng một cô gái, sắp đến sinh nhật cô ấy rồi, con thật sự không nghĩ ra nên tặng quà sinh nhật gì thì tốt, nghĩ tới nghĩ lui liền dứt khoát tìm mẹ học cách làm Bà thủy quải, đợi đến hôm sinh nhật cô ấy sẽ làm cho cô ấy ăn, coi như là quà sinh nhật!”

Giang mẫu dở khóc dở cười, nói: “Nào có ai như con vậy, con gái bây giờ đều rất chú trọng nghi thức, sinh nhật người ta con thế nào cũng phải tặng được một món quà tử tế chứ!”

Giang Phong thở dài: “Con cũng đã nghĩ việc tặng quà rồi, nhưng cô ấy cái gì cũng không thiếu, con nghĩ cả mấy ngày cũng không nghĩ ra nên tặng quà gì, cho nên còn không bằng dùng tâm ý làm cho cô ấy một bữa ăn ngon!”

Cố Diệp Phi

Giang mẫu tò mò hỏi: “Cô gái này là người nơi nào thế?”

“Cô ấy là người Quảng Đông, ở thành phố Thâm Quyến, là con quen được lúc đưa cô về nhà.”

Nói đến đây, Giang Phong cười nói: “Mẹ, trước mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, bây giờ con với cô ấy vẫn còn là chữ bát thiếu một nét đấy, chờ con theo đuổi người ta thành công rồi sẽ nói chi tiết cho mẹ sau, lúc đó cũng không muộn!”

Giang mẫu nghe vậy chỉ có thể cố nén lòng hiếu kỳ lại, hỏi: “Tiểu Phong, con thật sự muốn học làm Bả thủy quải sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Giang Phong trả lời, sau đó lại hỏi: “Mẹ, cái này phải luyện bao lâu mới làm thuần thục được vậy?”

Giang mẫu cười nói: “Thời gian cụ thể thì khó nói, có vài người vừa học liền biết, có vài người lại dạy c.h.ế.t cũng không học được. Dù sao thì con cũng cứ thử học trước, nếu như có thể học được là tốt nhất, còn nếu như không học được thì để mẹ làm cho là được rồi, con gói lại mang đến cho cô ấy ăn cũng được!”

Có hai cách ăn Bà thủy quải, một là ăn lúc vừa ra lò, một loại khác là làm lạnh, về sau rán lên ăn.

Cả hai cách đều có hương vị đặc trưng riêng, đều ăn rất ngon.

Giang Phong gật đầu nói: “Được, vậy trước tiên học làm, không học được thì trực tiếp mang thành phẩm đến cho cô ấy cũng được!”

Làm Bà thủy quải có hai điểm khó, một là da (vỏ bánh), hai là tâm (nhân bánh).

Vỏ Bà thủy quái là dùng gạo nếp và gạo tẻ ngâm sau đó nghiền thành bột, thêm nước nhào thành cục, còn tỉ lệ gạo nếp và gạo tẻ là bao nhiêu, lúc nhào bột phải thêm bao nhiêu nước, đây đều là kinh nghiệm.

Còn phần tâm, cái này mỗi một gia đình có một khẩu vị khác nhau, nhưng phải công nhận loại nhân ăn ngon nhất vẫn là hỗn hợp thịt heo, trứng gà, tỏi, nếu như điều kiện cho phép còn có thể thêm ít thịt cua tươi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 168: Mỹ Thực Đặc Biệt: Bà Thủy Quải (2)



Lúc này, Giang Phong đang được mẹ mình dạy cách nhào bột, thứ này nói khó không khó, nói dễ không dễ, nếu như không có ai chỉ dạy, hoàn toàn tự học thì có lẽ rất khó để làm ra được một vỏ bánh tốt nhất.

Mà bây giờ Giang Phong đã có người mẹ cao thủ dày dặn kinh nghiệm chỉ dạy, ngược lại rất nhanh đã thành công, nhào xong bột bánh!

Sau đó là phần quan trọng nhất, nhân!

Đầu tiên lấy hơn nửa bát thịt cua khô đã ngâm sốt, sau đó bắt đầu băm thịt heo.

Thịt heo phải lựa độ nạc mỡ thích hợp, không thể dùng toàn thịt nạc, cũng không thể dùng toàn thịt mỡ, sau khi băm thịt heo xong thì phải chiên trứng, đập trứng gà vào một cái bát, khuất đều lên, sau đó đổ lên chảo, cả hai mặt đều vàng rụm thì bỏ ra băm nhỏ.

Bước tiếp theo là đập tỏi.

Làm Bà thủy quải nhất định phải dùng tỏi địa phương, giống tỏi bốn mùa kia không có nhiều mùi thơm, cho nên dùng loại tỏi đó làm Bà thủy quải ăn cũng không quá ngon.

Băm tỏi xong thì đến bước quan trọng nhất, xào nhân.

Dưới sự chỉ dẫn của mẹ, Giang Phong từng bước làm theo.

Trước kia, hồi còn nhỏ, mặc dù không phải là ít khi nhìn mẹ làm món Bà thủy quải này, nhưng lúc đó chỉ vội vã muốn ăn, căn bản không quan tâm làm Bà thủy quải này như thế nào.

Bây giờ vì để cho Hoàng Linh Vi một kinh hỉ mà Giang Phong đặt hết tâm huyết để học làm món này.

Cũng không biết là sức mạnh của ái tình, hay là vốn Giang Phong có thiên phú làm Bà thủy quải, dưới sự chỉ dẫn của mẹ mình, hắn làm từng bước một, sau đó thật sự thành công làm ra món Bà thủy quải.

Chờ nấu xong, tới lúc thưởng thức, phát hiện hương vị còn khá ổn, mặc dù so sánh vẫn kém hơn tay nghề của mẹ, nhưng cũng đã là kết quả không tệ rồi!

Đương nhiên, điều này cũng không đại biểu hắn đã thành công rồi, hắn còn muốn lặp lại quá trình từ đầu tới cuối một lần mà không có chỉ dẫn của mẹ, nếu như hoàn thành được, mà hương vị không hề kém hơn so với lần này, vậy mới xem như thực sự học xong!

Thế là, mấy ngày tiếp theo, Giang Phong không thèm đi đâu, chỉ ở nhà suy nghĩ việc làm Bà thủy quải.

Lần thứ nhất làm mà không có mẹ chỉ dẫn, kết quả có thể coi là miễn cưỡng thành công, nhưng hương vị lại một lời khó nói hết.

Sau khi tham khảo với mẹ về nguyên nhân bên trong, Giang Phong lại bắt đầu thí nghiệm lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần thí nghiệm đều có tiến bộ hết sức rõ ràng.

Hôm nay là lần thí nghiệm thứ tư của Giang Phong, bởi vì đã có kinh nghiệm từ mấy lần trước, cũng đã rõ vấn đề ở chỗ nào, Giang Phong cảm thấy lần này làm đặc biệt thuận tay.

Hắn có dự cảm, hương vị lần này hẳn là sẽ không kém hơn so với lần đầu tiên được mẹ chỉ dạy.

Rất nhanh sau đó, Bà thủy quải đã nấu xong.

Giang Phong vội vàng chia khẩu phần cho mấy người trong nhà, nói: “Cha, mẹ, anh, chị, mọi người tranh thủ thời gian nếm thử xem, xem hương vị lần này thế nào?”

Mọi người trong nhà đều rất cho Giang Phong mặt mũi, ào ào bưng chén lên nếm thử.

“A, Tiểu Phong, mùi vị rất được, không hề kém hơn so với chị làm!” Chị gái Giang Tuyết đưa ra lời phê bình đầu tiên.

Anh trai Giang Phi cũng khen: “Hương vị thật sự không tệ, xem ra Tiểu Phong thật sự có thiên phú ở phương diện này rồi!”

Giang phụ gật đầu nói: “Tài nghệ này đủ để xuất sư rồi!”

Giang Phong nhìn về phía mẹ mình, hỏi: “Mẹ cảm thấy thế nào?”

Giang mẫu cười nói: “Mới mấy ngày mà con đã có thể làm tới trình độ này rồi, quả thực rất lợi hại, lần này làm chưa ra được hương vị cua tươi, còn cả thịt cũng cho hơi nhiều một chút.”

Giang Phong nghe vậy thì nhẹ gật đầu, sau đó thử ăn một miếng, phát hiện lời bình của mẹ đúng là trúng tim đen, so với Bà thủy quải mẹ làm quả thật không có hương vị tươi ngon như vậy, cả thịt cũng hơi nhiều một chút, ăn sẽ dễ ngán.

Thế là, Giang Phong vội vàng lấy điện thoại ra, ghi chú lại vấn đề lần này.

...

Ngày 9 tháng 11 năm 2022.

Thứ tư.

Tỉnh Chiết Giang, một phòng ngủ nữ sinh tại đại học trọng điểm nào đó.

Đều nói thế giới nữ sinh đại học rất phức tạp, một phòng ngủ bốn người có thể chia thành năm bè phái.

Cố Diệp Phi

Có điều trong số ngàn vạn phòng ngủ của nữ sinh đại học, cũng sẽ tồn tại tình chị em chân chính, phòng ngủ của Hoàng Linh Vi chỗ này là như vậy, bốn người trong phòng đã chung sống với nhau hơn ba năm, bởi vì tính cách hòa hợp, sớm đã trở thành bạn tâm giao không có gì giấu nhau.

Lúc này, ba người chị em trong phòng đang thảo luận với Hoàng Linh Vi chuyện mừng sinh nhật cô ngày mai.

Người chị em A nói: “Vi Vi, ngày mai sinh nhật cậu định làm ở đâu?”

Hoàng Linh Vi nói: “Tớ còn chưa nghĩ ra đây!”

Người chị em B nói: “Thật ra cũng không có bao nhiêu lựa chọn, cách trường học chúng ta, chỗ thân thiện lại sạch sẽ khang trang chỉ có một hai chỗ mà thôi.”

Người chị em C nói: “Tớ cảm thấy chỗ A lần trước không tệ.”

Người chị em A đáp: “Thật ra địa điểm không phải trọng điểm, trọng điểm là sinh nhật Vi Vi năm nay định mời ai tới tham gia? Có muốn mời mấy người ái mộ cậu tới không?”

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: “Tớ vẫn luôn không thích kiểu nhiều người náo nhiệt như vậy, nhất là lúc sinh nhật, mỗi một khách mời tới đều phải quan tâm chiếu cố, cả quá trình lao tâm lao lực, thật chẳng khác nào chịu tội. Cho nên dù có tổ chức tớ cũng không có ý định mời những người khác, có ba người các cậu ở cùng tớ là đủ rồi!”

Chị em B nói: “Vẫn là tính cách Vi Vi tốt, điệu thấp, không giống mấy con kỹ nữ trong trường, có cái sinh nhật chỉ hận không thể mời nam sinh toàn trường tới dự.”

Người chị em C cười nói: “Người ta quanh năm suốt tháng cũng chỉ có ngày sinh nhật để đào mỏ mấy người l.i.ế.m chó xung quanh, còn Vi Vi của chúng ta có thân phận gì chứ, sao có thể làm loại chuyện này được.”

Hoàng Linh Vi khiêm tốn nói: “Đừng nói như vậy, tớ có thân phận gì chứ, không phải cũng chỉ là một người dân bình thường thôi sao.”

Chị em A nói: “Vi Vi, bạch phú mỹ như cậu không cần phải khiêm tốn vậy đâu, đã không có ý định mời người khác, chỉ có bốn người trong phòng chúng ta thì dễ sắp xếp rồi!”

Hoàng Linh Vi hỏi: “A tỷ có đề cử gì không?”

Chị em A liền bắt đầu suy nghĩ, “Sinh nhật, đơn giản là sống phóng túng một ngày thôi, nếu có tiểu ca ca tham dự cùng thì việc vui đùa đương nhiên sẽ quan trọng hơn ăn uống. Nhưng nếu như đã không có tiểu ca ca đi cùng, chỉ có bốn chị em chúng ta thì cứ đặt trọng tâm trên ăn uống là được!”

Nghe xong lời này, cả đám đều âm thầm gật đầu.

Sau đó, Hoàng Linh Vi cùng ba người chị em bắt đầu thảo luận vấn đề ngày mai ăn uống ở đâu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 169: Đẹp Đến Kinh Diễm, Soái Đến Bạo Tạc



Giang Phong đến tỉnh thành Chiết Giang đã được hơn hai ngày rồi.

Trong thời gian hơn hai ngày này, hắn chủ yếu làm ba chuyện:

Chuyện thứ nhất, làm kiểu tóc mái đang thịnh hành bây giờ, sau đó kết hợp với một bộ thể thao ngắn in t+, mặc lên vô cùng tỏa nắng đẹp trai.

Chuyện thứ hai là tìm một phòng trọ có nhà bếp ở gần trường học của tiểu tỷ tỷ Hoàng Linh Vi, như vậy đến sinh nhật Hoàng Linh Vi hắn có thể trổ tài được.

Chuyện thứ ba là mang 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》 đi tìm đại thần Phong Hỏa ký tên.

Làm một độc giả lâu năm của đại thần Phong Hỏa, hắn đương nhiên biết rõ đại thần Phong Hỏa là người Chiết Giang, mà bộ sách ký tên này chính là quà sinh nhật tương đối ý nghĩa mà hắn nghĩ tới để tặng cho Hoang Linh Vi.

Sau khi giải quyết xong ba chuyện này, sinh nhật của Hoàng Linh Vi cũng đã đến!

Ngày hôm nay, Giang Phong dậy thật sớm, sau đó bắt đầu vội vàng đi mua nguyên liệu nấu ăn và gia vị làm Bà thủy quải.

Bởi vì cân nhắc tới việc nhiều thứ tới đây mua sẽ không tiện, hắn đã chuẩn bị sẵn hai túi bột phơi khô lớn, còn cầm cả một túi thịt cua ở nhà đi.

Bởi vậy, bây giờ Giang Phong chỉ cần mua thịt heo, trứng gà và tỏi là được!

Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, Giang Phong mới gửi tin cho Hoàng Linh Vi trên wechat.

Giang Phong: “Hoàng tiên tử, đang làm gì đó?”

Hoàng Linh Vi không trả lời lại ngay lập tức, hẳn là đang học, thế là Giang Phong liền bắt đầu công việc chuẩn bị nguyên liệu, đầu tiên là rửa sạch một củ tỏi, sau đó băm nhỏ ra.

Tiếp đó, đập trứng ra bát quấy đều, rồi bỏ lên chiên, sau đó cắt nhỏ.

Cuối cùng là mang thịt heo có độ nạc mỡ phù hợp ra băm, thịt cua khô đã sớm mang đi ngâm nước.

Lúc này, Hoàng Linh Vi mới nhắn lại.

Hoàng Linh Vi: “Vừa rồi ở trên lớp, bình thường thời gian này anh không nhắn bao giờ, sao hôm nay lại kỳ quái như thế?”

Giang Phong: “Còn không phải là nhớ em sao, hôm nay em có việc gì bận không?”

Hoàng Linh Vi: “Lời này của anh quá bí ẩn, chẳng lẽ anh biết hôm nay là ngày gì?”

Giang Phong: “Ha ha, anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”

Hoàng Linh Vi: “Mau nói anh biết cái gì đi?”

Giang Phong: “Hoàng tiên tử, chúc em năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng có ngày hôm nay, sinh nhật vui vẻ!”

Hoàng Linh Vi: “Vậy mà anh lại biết, sao biết được vậy? Hình như em chưa có nói với anh bao giờ!”

Giang Phong: “Hình như em quên mất anh là ai rồi, ngay cả ba vòng của em là gì anh còn biết, chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, sao có thể lừa gạt được bán tiên ta đây?”

Hoàng Linh Vi: “Phụt...”

Giang Phong: “Được rồi, không đề cập đến những chuyện râu ria kia nữa, hôm nay là sinh nhật em, em có dự định tổ chức gì không?”

Hoàng Linh Vi: “Còn có thể làm sao nữa chứ, hôm qua đã cùng với chị em cùng phòng thương lượng xong, hôm nay chuẩn bị tới một ngư trường chơi, trước câu cá, câu xong để đầu bếp làm giúp một bữa tiệc cá lớn!”

Giang Phong: “Nữ sinh bọn em còn thích câu cá à?”

Hoàng Linh Vi: “Cái này có gì kỳ quái đâu, bên cạnh em còn có không ít nữ sinh cũng thích câu cá đấy!”

Giang Phong: “Vậy bọn em đã hẹn trước giờ hay chưa?”

Hoàng Linh Vi: “Vẫn chưa, chờ chút cúp điện thoại sẽ lập tức đi hẹn!”

Giang Phong: “Vậy thì thật tốt, em đừng hẹn trước vội!”

Hoàng Linh Vi: “Vì sao?”

Giang Phong không tiếp tục nói nhảm nữa, trực tiếp gửi định vị hiện tại cho cô.

Sau khi Hoàng Linh Vi nhận được, nhìn thấy vị trí hiện tại của Giang Phong thì trực tiếp ngây người!

Lập tức, một cỗ cảm động dâng lên trong lòng, phải biết quê hắn cách chỗ này khoảng chừng hơn ba ngàn hai trăm dặm, nhưng hắn lại có thể đi xa như vậy chỉ để đến chúc mừng sinh nhật cô, phần tâm ý này quả thực khó làm được!

Hoàng Linh Vi: “Anh tới lúc nào vậy? Sao không nói trước với em một tiếng, em lập tức đi đón anh!”

Giang Phong: “Hắc hắc, đây không phải là vì muốn cho em niềm vui bất ngờ sao, bây giờ em còn lớp nào nữa không? Nếu như không còn, anh sẽ trực tiếp tới cổng trường đón em!”

Hoàng Linh Vi: “Hôm nay em không có lớp, chỉ là hôm qua em đã hẹn xong với chị em trong phòng rồi, bây giờ cứ như vậy để mặc bọn họ có phải là không tốt lắm không?”

Giang Phong: “Không có việc gì, cứ đem bọn họ theo cũng được!”

Hoàng Linh Vi: “...”

Giang Phong: “Thế nào, sợ chị em biết rõ quan hệ của em với anh sao?”

Hoàng Linh Vi: “Phi, anh cũng đừng có nói lung tung, em với anh có quan hệ gì chứ?”

Giang Phong: “Ha ha, chúng ta là quan hệ bạn bè anh em, gọi tắt là bạn bè, cái này không có vấn đề gì chứ?”

Hoàng Linh Vi: “Biết ngay là chiếm tiện nghi của em mà, vậy em thật sự mang bọn họ theo cùng nhé?”

Giang Phong: “Được, mang theo đi, anh sẽ lập tức xuất phát đi đón mọi người!”

Hoàng Linh Vi: “Đừng vội như vậy, em còn phải trở về phòng thay đồ trước đã, nửa tiếng nữa anh hẵn đến.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong: “... Được!”
 
Back
Top Bottom