Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 130: Trời tối người yên.



Lạc Thanh Chu tiến vào hậu hoa viên.

Tần đại tiểu thư một bộ váy trắng, vẫn như cũ ngồi trong lương đình bên hồ nước, đang an tĩnh xem sách.

Hạ Thiền ôm kiếm, đứng ở một bên, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng tuyết, gặp hắn tiến đến, nhìn không chớp mắt, giống như người sáng nay chủ động đi tìm hắn bức ép muốn ăn mứt quả không phải nàng.

Lạc Thanh Chu đội gió tuyết, đi đến trước đình nghỉ mát, cúi đầu chắp tay, tái diễn ba chữ mỗi đêm đều nói kia:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn về phía hắn.

Dừng một chút, khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, vẫn không có thấy được tiếng lòng nàng.

Ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng cũng không nói lời nào sao?

Lạc Thanh Chu lại nhìn thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh một chút, ánh mắt vừa nhìn sang, ánh mắt lạnh lẽo của thiếu nữ c*̃ng nhìn về phía hắn, hai con ngươi lạnh lẽo, như gió tuyết ngoài đình.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, chuẩn bị rời khỏi.

Bách Linh đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên, cười nói:

- Cô gia, vừa rồi ở ngoài, người nói ta rất ngọt, so với mứt quả hôm nay người mua cho Thiền Thiền còn ngọt hơn, là thật sao?

Lạc Thanh Chu nhìn bờ môi phấn nộn kia của nàng một chút, đang muốn nói chuyện, Bách Linh đột nhiên lại cười nói:

- Thế cô gia, ngươi nói là ta ngọt hay là Thiền Thiền ngọt?

- Mứt quả ngọt.

Lạc Thanh Chu trả lời một câu, lại không có để ý tới nàng, bước nhanh rời khỏi.

Đợi bóng lưng hắn biến mất ở ngoài cửa trong gió tuyết thật lâu, Bách Linh duỗi ra một ngón tay ngọc nhỏ dài, sờ lên bờ môi của mình, nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo trong lương đình nói:

- Ta không có nói láo, cô gia vừa rồi thật ở ngoài nói miệng ta ngọt. Thiền Thiền, ngươi có muốn nếm một ngụm hay không?

Thiếu nữ trong đình nghiêng người sang, nhìn về phía nơi khác, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng, không nói một lời.

Bách Linh duỗi ra tay ngọc, tiếp đón bông tuyết tới dính lên người, thở dài một hơi nói:

- Đêm nay thật lạnh, nếu như hai người ngủ cùng nhau, lại miệng đối miệng nói chuyện một chút, hẳn là sẽ rất ấm áp.

- Ngươi cứ nói đi? Thiền Thiền?

Nàng nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm trong lương đình.

Gió đêm lạnh lẽo.

Một vòng trăng sáng treo ở trong mây đen trên bầu trời đêm, như ẩn như hiện.

Lúc Lạc Thanh Chu trở lại phòng, Tiểu Điệp đã trải tốt chăn mền, đốt lên hai ngọn đèn, và rất nhiều ngọn nến.

Trong phòng, một mảnh sáng tỏ.

- Công tử, làm như này có thể sao?

Tiểu nha đầu thấy hắn nhìn trên giường, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng hỏi.

- Có thể, ngươi đi ngủ trước đi.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Tiểu Điệp không dám chờ lâu, lúc đi tới cửa lại thấp giọng nói:

- Công tử, ban đêm nếu cùng tiểu thư... Cùng tiểu thư ân ái xong, cần tắm, phải nhớ gọi nô tỳ nha.

Lạc Thanh Chu không nói gì.

Tiểu Điệp nhẹ nhàng đóng cửa lại rời khỏi.

Trở lại trong phòng, tiếp tục lên giường thêu hoa, trong lòng âm thầm kỳ quái: Mỗi lần tiểu thư đều tới yên tĩnh, đi c*̃ng im ắng, hẳn là ngại ngùng, sợ bị nhìn thấy.

Lập tức khuôn mặt nhỏ lại nóng lên, thấp giọng thì thào:

- Lúc đầu người ta động phòng, tiểu nha hoàn nên cả đêm đều ở nơi đó hầu hạ...

Suy nghĩ lúc trước Tôn bà bà dạy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm nóng hổi.

Tôn bà bà lúc trước nói cho nàng, nàng thân là tiểu nha hoàn động phòng, hẳn là mỗi lần khi công tử cùng tiểu thư ân ái đều ở bên giường hầu hạ, công tử nếu hào hứng, hoặc là nếu tiểu thư mệt mỏi, nàng còn có thể... Có thể...

- Ríu rít...

Nàng càng nghĩ càng đỏ mặt, xấu hổ che lấy khuôn mặt nhỏ, chôn ở trong chăn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bởi vì thẹn thùng mà vặn vẹo không ngừng, chân nhỏ mang vớ lưới màu hồng tinh xảo khoác lên mép giường đạp loạn...

Trời tối người yên.

Ngoài cửa sổ vẫn có đầy bông tuyết tung bay như cũ.

Lạc Thanh Chu chốt cửa sổ, cởi xuống vớ giày, y phục lên giường, nằm vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Trong đầu tinh tế đọc phương pháp tu luyện mà quyển « Những Chuyện Liên Quan Tới Luyện Hồn » kia ghi lại.

Đầu tiên là bài trừ tạp niệm, tiếp theo là tĩnh tâm, định thần.

Sau đó dựa vào hình vẽ trong sách kia ghi chép, tập trung tất cả tinh thần nội thị, từ phần bụng trải qua huyệt khiếu, chậm rãi dâng lên, một đường hướng lên, xông l*n đ*nh đầu...

Lặp đi lặp lại như thế, thẳng đến thần hồn xông phá gông cùm xiềng xích, chặt đứt thân thể trói buộc, triệt để xông ra từ huyệt khiếu ở đỉnh đầu.

Lạc Thanh Chu quyết định thử một chút.

Nín thở ngưng thần, tĩnh tâm, tập trung lực chú ý, tụ tập tất cả tinh thần hóa thành ánh mắt, nhìn vào bên trong cơ thể...

Lập tức, bắt đầu từ từng huyệt khiếu, chậm rãi hướng lên.

Như leo núi, từng bước một, một bậc thang một bậc thang, hai bên cây cối, chậm rãi lui lại, gian nan tiến lên...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 131: Ong múa khoan thai.



Ngẩng đầu nhìn lại, sơn phong nguy nga, mông lung mờ mịt, như xa như gần.

- Hô... Hô...

Vừa leo khoảng cách đến một phần ba, hắn đột nhiên không nín thở được, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, đầu đầy mồ hôi, đồng thời, đầu truyền đến từng trận nhói nhói như kim đâm.

Quả nhiên, tinh thần lực còn chưa đủ, thần hồn còn chưa đủ cường tráng.

Nếu lại cưỡng ép hướng lên, chỉ sợ sẽ tinh thần hao hết, thần hồn bị hao tổn, mang đến hậu quả không thể khắc phục được.

Lạc Thanh Chu không còn dám thử, vuốt vuốt đầu, hít mấy ngụm khí thật sâu, để cho tâm tư mình bình tĩnh trở lại.

- Hô ——

Đúng vào lúc này, một trận gió lạnh đột nhiên thổi bay cửa sổ.

Lập tức, ngọn nến xung quanh phòng “Phốc phốc” bị dập tắt.

Đồng thời, hai ngọn đèn trên bàn không ngờ lại c*̃ng bị dập tắt.

Trong phòng lập tức tối xuống.

Còn lại mấy ngọn nến, ánh nến c*̃ng bắt đầu kịch liệt lay động.

Lạc Thanh Chu giật mình, vội vàng ngồi xuống nhìn ngoài cửa sổ đen nhánh nói:

- Chờ một chút! Ta có lời...

Hắn đột nhiên cứng đờ, trong miệng im bặt mà dừng.

Trên giường quỷ dị xuất hiện thêm một người, ngồi quỳ chân ở sau lưng của hắn, một tay cầm mệnh môn phía dưới của hắn, một tay nắm cả eo của hắn, miệng hà hơi như lan, thổi vào vành tai của hắn.

Lập tức, một cái miệng nhỏ đột nhiên cắn lỗ tai của hắn.

Thân thể Lạc Thanh Chu run lên, vội vàng nói:

- Bách Linh cô nương, ta biết...

- Ba!

Còn chưa có nói xong, hắn đột nhiên bị một bàn tay đập ngã xuống giường.

Không đợi hắn mở to hai mắt thấy rõ đối phương, ngọn nến còn trong phòng lại đột nhiên “Phốc” một tiếng, toàn bộ dập tắt.

Lập tức một thân thể mềm mại đè hắn lại, cắn miệng của hắn...

Mặc dù hắn kiệt lực để cho mình thanh tỉnh, nhưng đầu vẫn choáng váng, trước mắt lắc lư, không nhìn rõ bất cứ thứ gì...

Đón lấy lại là có tấm vải trói lại ánh mắt của hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Tại một khắc cuối cùng khi ý chí thanh tỉnh, hắn quyết định làm cho nàng một ký hiệu, một ký hiệu để nàng ngày mai xóa không mất.

- Ừm...

Hắn run rẩy một chút, nhắm mắt lại...

Ngoài cửa sổ, gió đêm gào thét, bông tuyết bay lả tả.

Trong phòng, tú mạn chập chờn, xuân về hoa nở...

Hôm sau.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng hát thanh thúy du dương.

Cẩn thận nghe xong, ca từ lời hát kia nói:

Hoa mai một làm hí kịch phong cao.

Mỏng áo khinh la tự tại phiêu.

Nửa điểm xấu hổ che lá xanh.

Ba phần mừng thầm chiếc áo bào đỏ.

Hoa mai hai làm nghênh xuân khúc.

Tuyết lạnh tan thành băng ngọc cơ.

Đem nhầm hoa rụng lúc có ý.

Hồng trần một giấc chiêm bao cười ai si.

Mai hoa tam lộng gọi quần tiên.

Sương mù quấn mây chưng bách điểu huyên.

Điệp vũ ong bay vút lên dị sắc.

Lòng son viết lên cửu trọng thiên.

Không bằng mơ màng cười hái nhị.

...

- Mai hoa tam lộng (*)?

[* Một trong thập đại danh khúc để đời của Trung Hoa – gg để biết thêm chi tiết]

Lạc Thanh Chu co giật khóe miệng, sắc mặt lúc thì đỏ, lúc lại xanh.

Một làm gọi nguyệt, âm thanh nhập thái hà;.

Hai làm xuyên vân, âm thanh vào trong mây;.

Ba làm hoành giang, cách sông thở dài...

Cẩn thận nghe tới, tiếng ca kia như chim sơn ca, thanh thúy êm tai, uyển chuyển dễ nghe, khúc hát càng thanh u cao nhã, thoải mái yêu kiều, tinh diệu tuyệt luân.

Vốn là ca hát về hoa mai, ca tụng tiết tháo của thần khúc, nhưng khi Lạc Thanh Chu nghe vào trong tai lại là nhục nhã khó nhịn.

Hắn mặc vào y phục, xuống giường, đi qua đẩy ra cửa sổ.

Gió lạnh đập vào mặt.

Bên ngoài vẫn là bông tuyết tung bay như cũ.

Trong tiểu viện, dưới cây lê treo đầy tuyết rơi như hoa nở sau một đêm, Bách Linh một bộ váy hồng, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, cầm trong tay một đóa hoa vừa hái, miệng đang thanh thúy uyển chuyển hát khúc, trên gương mặt xinh đẹp biểu lộ muôn màu muôn vẻ.

Tiểu Điệp đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy si mê nghe.

Môi son nhạt.

Trời xanh lam.

Gió nhẹ như tuyết lưu chuyển.

Không khuyết như hoa năm.

Cười duyên dáng đôi mắt đẹp trông mong.

Bút mực nồng tình xuân ý nhiễm.

Ong múa khoan thai.

...

Một khúc hát xong, Tiểu Điệp sửng sốt một hồi, vội vàng vỗ tay nhỏ kích động nói:

- Bách Linh tỷ tỷ, ngươi hát quá êm tai, thật lợi hại! Có thể dạy ta không?

Bách Linh cười cười, giòn tiếng nói:

- Có thể chứ, bất quá ngươi trước hỏi một chút công tử nhà ngươi, hắn có đồng ý cho ngươi học thủ khúc này không?

Nói xong, quay đầu, cười như không cười nhìn thiếu niên bên cửa dậy trễ.

Tiểu Điệp c*̃ng xoay đầu lại, vội vàng năn nỉ:

- Công tử, nô tỳ muốn học, để Bách Linh tỷ tỷ dạy nô tỳ có được hay không?

Lạc Thanh Chu không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ cùng miệng thiếu nữ xinh đẹp dưới cây lê kia.

Nhưng đều bị che mất.

Bông hoa vừa hay ngăn cản miệng, cổ áo dựng thẳng lên cũng vừa tốt che khuất cổ.

- Bách Linh cô nương, ta có lời nói với ngươi.

Lạc Thanh Chu khác thêm áo ngoài, đi ra.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 132: Luyện thịt.



Vừa tới tiểu viện, Bách Linh đã chạy đến cửa chính, đặt bông hoa trong tay ở bên miệng, nghiêng gương mặt xinh đẹp, có chút cúi đầu, buông thõng lông mi thật dài, ra vẻ xấu hổ mà nói:

- Cô gia, ta phải đi về rồi. Ngươi có lời gì, chờ ban đêm lại đi nói với ta đi... Cô gia muốn thì phải xin tiểu thư, không phải vậy người ta sẽ không dám đáp ứng cô gia đâu. Người ta chỉ là tiểu thị nữ, thân bất do kỷ.

Nói xong, ngượng ngùng chạy đi.

Lạc Thanh Chu đứng ở tại chỗ, ngẩn người, nhìn về phía Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp nháy nháy mắt, hiếu kì hỏi:

- Công tử, ngươi muốn nói cái gì với Bách Linh tỷ tỷ? Là muốn để nàng làm tiểu nha hoàn động phòng cho công tử sao?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Tiểu Điệp, hỏi ngươi một chuyện.

Thần sắc Lạc Thanh Chu nghiêm túc:

- Vừa rồi lúc Bách Linh cô nương đang hát, ngươi đứng ở chỗ gần, thấy được miệng nàng không?

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu:

- Thấy được, công tử hỏi cái này làm gì? Miệng Bách Linh tỷ tỷ rất xinh đẹp, chẳng lẽ công tử muốn...

Lạc Thanh Chu nói:

- Miệng nàng có bị rách một đường?

Tiểu Điệp giật mình, cẩn thận hồi tưởng một chút, vẻ mặt đau khổ nói:

- Công tử, nô tỳ quên... Nô tỳ vừa rồi chỉ lo nghe Bách Linh tỷ tỷ hát thôi.

Lập tức lại nhìn chằm chằm miệng hắn nói:

- Công tử, miệng của người bị rách...

Lạc Thanh Chu: - ...

- Công tử, người...

- Không sao, ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta một lúc nữa còn phải xem sách.

- A, nô tỳ đi bưng cơm cho công tử.

Tiểu Điệp vội vàng ra cửa.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, suy nghĩ tối hôm qua triền miên, không khỏi thở dài một hơi.

Tối hôm qua nàng không chỉ có đánh hắn một bàn tay, còn cắn nát miệng của hắn, hơn nữa còn phi thường hung mãnh, giống như là đang xả ra tức giận...

Khắp nơi trên người hắn đều là dấu răng...

Bất quá hắn c*̃ng lưu lại vết tích trên người của đối phương.

Cắn sứt miệng, lưu lại dấu đỏ trên cổ.

Mặc dù hắn đã đoán được là ai, bất quá vẫn muốn xác nhận một chút mới yên tâm, miễn cho luôn luôn bị xem như đồ đần mà trêu đùa.

Mặc dù hắn cảm giác đã không quan trọng đối với tràng hôn sự này, nhưng dù sao cũng là nữ hài động phòng cùng giường của mình.

Hắn là người không phải khúc gỗ, đương nhiên muốn hiểu rõ là ai.

Bất quá chuyện này không thể suy nghĩ nhiều, cũng không thể quá mức cưỡng cầu.

Thời gian của hắn rất quý giá, không cần thiết lãng phí vào loại chuyện này.

Không bao lâu, Tiểu Điệp bưng tới bữa sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, cháo gạo trắng và bánh bao, cùng một đĩa dưa muối.

Tiểu Điệp biết được hắn muốn luyện võ, cho nên cầm cho hắn năm cái bánh bao, bất quá lại bị người sau bếp nói thầm mấy câu.

- Bánh bao lớn như thế, một người ăn hết không? Công tử nhà ngươi chỉ đọc sách, cũng không phải làm việc tốn sức...

Tiểu Điệp không dám lên tiếng.

Lạc Thanh Chu ngồi trong phòng ăn, một bên an ủi:

- Không sao đâu, lần sau cầm ít một chút, sau khi mỗi lúc trời tối chúng ta cứ ở trong phòng, ta ra ngoài tự mình mua ít thịt.

Tiểu Điệp lo lắng nói:

- Công tử, thịt rất đắt...

Lạc Thanh Chu không có nói cho nàng mình bây giờ bên người mang khoản tiền lớn, chỉ là nói:

- Đừng lo lắng, công tử có tiền, sẽ không đói bụng.

Tiểu Điệp thở dài một hơi, không có nói tiếp.

Người ta luyện võ, người cả gia tộc đồng thời ủng hộ, mà công tử luyện võ, lại chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thật đáng thương.

Không được, nàng phải cố gắng học tập nữ công, đến lúc đó giúp công tử kiếm tiền ăn thịt!

Trong lòng tiểu nha đầu âm thầm quyết định, ăn điểm tâm xong vội vã rời khỏi đi học tập.

Lạc Thanh Chu ở trong nhà nhìn một hồi thư tịch liên quan tới võ giả, c*̃ng ra cửa.

Đón gió tuyết, tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Quan sát bốn phía trong chốc lát, đi vào rừng trúc góc tây bắc.

Gió lạnh gào thét, trúc xanh lung lay bị ảnh hưởng, ngay cả những cây to c*̃ng run rẩy đung đưa nhánh cây.

Không biết có phải là thấy hắn đến nên bị hù hay không.

Dù sao thân mấy gốc cây đều bị hao trọc, thanh trúc c*̃ng gãy mất một khoảng...

Luyện thịt.

Da thịt toàn thân rèn luyện đến cực hạn, lúc cứng rắn như sắt thép, nhục thân đón đỡ một chưởng toàn lực của gấu mà vô sự, càng có sức mạnh như hai con trâu, tay không xé rách hổ lang, một quyền đánh chết sư báo!

Đồng thời, tốc độ bộc phát tăng trưởng, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy!

Bắp thịt toàn thân ẩn chứa lực lượng vô tận.

Phương thức tu luyện luyện thịt và luyện da tương đối giống nhau.

Ngoại trừ nâng lên cơ bắp dùng ngoại lực càng lớn rèn luyện ra, còn cần ngâm nước thuốc, nội lực phụ trợ, đồng thời, cần dùng vật nặng lặp đi lặp lại rèn luyện.

Như luyện sắt luyện thép, thiên chuy bách luyện, cho đến khi bài trừ hết tạp chất, luyện thành tinh hoa.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Ngoài rừng trúc, gió tuyết đan xen, gào thét rung động.

Trong rừng trúc, toàn thân Lạc Thanh Chu căng cứng, bắt đầu tiến trình luyện thịt.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 133: Cô gia đi tự nhiên là biết.



Cơ bắp căng cứng mãnh liệt đánh lên cành cây, có màng da bảo hộ, cảm giác đau đớn sau khi mỗi lần mãnh liệt va chạm đã giảm mạnh.

Thân cây thô to khẽ chấn động, nhánh cây phía trên lay động trong gió tuyết.

Đợi sau khi cơ bắp toàn thân đều rèn luyện một lần, hắn lại từ chuyển đến một khối nham thạch từ giả sơn phía ngoài, bắt đầu cử tạ kéo duỗi...

Đợi bắp thịt toàn thân vô cùng đau nhức, thực sự không cách nào kiên trì, hắn dừng lại, vận chuyển nội công tâm pháp, lặp đi lặp lại làm dịu cơ bắp đang đau nhức nóng lên...

Thời gian một ngày đảo mắt mà qua.

Giữa trưa, Lạc Thanh Chu không có trở về ăn cơm.

Buổi chiều bụng đã đói kêu vang.

Bất quá hắn vẫn như cũ kiên trì.

Thẳng đến chạng vạng tối, toàn thân tr*n tr** đầy mồ hôi, bắp thịt toàn thân đau nhức không cách nào lại động đậy mới ngừng lại.

Tổn thương trên người khi đánh nhau sống chết cùng người võ giả kia lưu lại cũng không có khỏi hẳn, nhưng hôm qua hấp thu hai giọt chất lỏng xanh đậm, lại tu luyện một canh giờ nội công tâm pháp đã không còn đau đớn, mà mặt ngoài vết thương đã trở nên rất nhạt.

Đối với võ giả mà nói, chỉ cần không phải vết thương trí mạng đều khôi phục rất nhanh.

Huống chi nội công tâm pháp của hắn không tầm thường, Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra chất lỏng xanh đậm càng bất phàm.

Hôm nay lúc tu luyện, cơ hồ không có bất kỳ cảm giác gì quá lớn.

Đơn giản rửa sạch một chút trong hồ nước, hắn mặc y phục vào, về tới tiểu viện.

Không thể không nói, chất lỏng Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra rất lợi hại.

Tối hôm qua ròng rã bị “Ăn” ba lần, hôm nay vẫn như cũ tinh lực tràn đầy, sinh long hoạt hổ.

Bụng lại đang kêu rột rột.

Tiểu Điệp vẫn chưa về.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, trở lại trong phòng, cầm túi trữ vật, ra phủ, quyết định đi mua một ít thịt trở về thêm đồ ăn.

Luyện thịt cực kì tiêu hao thể lực cùng năng lượng, mỗi ngày đều cần số lượng lớn thịt ăn bổ sung, lúc rèn luyện cơ bắp cũng cần càng nhiều năng lượng.

Trên sách nói, tốt nhất là thịt của Yêu thú.

Nhưng đối với hắn mà nói, còn không có loại điều kiện này.

Hắn quyết định trước đi mua chút thịt bò, sau đó lại đi tụ bảo các nhìn xem, mua chút dược thủy chuyên dụng cho luyện thịt, thử một chút hiệu quả.

Mặc dù hắn có chất lỏng Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra tu luyện, nhưng nếu như những thuốc nước kia hữu dụng, có lẽ có thể làm ít công to, hiệu quả càng nhanh.

Chỉ cần có thể nhanh chóng thành công, hắn không ngại dùng tiền.

Dù sao sau khi luyện thịt thành công, hắn có thể lại tự mình đi săn giết Yêu thú kiếm tiền, đồng thời tôi luyện kỹ năng chiến đấu thực tế, tích lũy kinh nghiệm.

Muốn trở thành một võ giả chân chính, một bước này khẳng định không thể thiếu.

Ra phủ, bên ngoài gió tuyết lớn hơn.

Lúc này, trên đường phố rất ít người qua lại.

Hắn trực tiếp đi đến chợ bán thức ăn, mua một khối thịt bò to, sau khi mang theo đến một hẻm nhỏ không người, bỏ vào trong túi trữ vật.

Sau đó lại lấy đồ ăn và y phục người võ giả kia lưu lại ra, ném vào trong khe nước.

Nhìn những đồ ăn hoàn hảo không chút tổn hại có thể xác định, trong túi trữ vật tựa hồ còn có công năng bảo tồn đồ ăn không biến chất, cho nên lần này hắn mua không ít thịt bò.

Tiếp theo, hắn lại đi tụ bảo các.

Hỏi giá cả dược thủy, không do dự, trực tiếp mua hai bình dược thủy, hao tốn gần hai trăm kim tệ.

Sau khi về đến nhà, hắn cũng không có lập tức sử dụng dược thủy.

Sau khi cùng Tiểu Điệp cơm nước xong, đi trong hồ tắm rửa.

Sau khi trở về, thay y phục khác, chuẩn bị đi nơi đó thỉnh an Tần đại tiểu thư.

Thuận tiện, nhìn một chút xem hắn lưu lại ấn ký ngoài miệng và trên cổ của người nào đó.

Ai ngờ vừa muốn đi ra ngoài, nha hoàn Mai nhi thiếp thân bên người nhạc mẫu đại nhân đột nhiên vội vã đi tới nói:

- Cô gia, phu nhân gọi ngươi đi qua một chuyến.

- Phu nhân?

Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút bồn chồn.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia đột nhiên lúc này tới tìm hắn, chẳng lẽ bởi vì chuyện tối hôm qua s* s**ng Tần nhị tiểu thư, muốn tới tìm hắn tính sổ?

- Chuyện gì?

Hắn hỏi.

Mai nhi nghiêm mặt nói:

- Cô gia đi tự nhiên là biết.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, không có nói thêm nữa, đi theo nàng ra cửa.

Đi một đoạn, hắn đột nhiên lại hỏi:

- Mai nhi cô nương, ta có thể đi gặp Nhị tiểu thư nói vài câu không?

Mai nhi lạnh mặt nói:

- Không cần, Nhị tiểu thư và phu nhân đang ở cùng một chỗ.

Lạc Thanh Chu sững sờ, lập tức âm thầm thở dài một hơi.

Có Nhị tiểu thư ở đó, hẳn là không vấn đề gì.

Chuyện tối hôm qua, Nhị tiểu thư cũng đã giúp hắn giải thích qua.

- Cô gia, lá gan ngươi thật lớn.

Mai nhi bất thình lình nói một câu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng hỏi:

- Nói thế nào?

Mai nhi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói một câu để trong lòng hắn rung lên một cái
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 134: Ngươi gọi ta cái gì?



- Miệng nhị tiểu thư bị phá, Châu nhi nói với phu nhân, là cô gia ngươi làm! Ngươi gặp phu nhân, tốt nhất thành thật khai báo, không được giảo biện!

Vừa nghe lời này, trong đầu Lạc Thanh Chu “Ông” một tiếng, lập tức cứng lại tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Không đúng.

Hắn tỉ mỉ nghĩ lại, lại lập tức kịp phản ứng.

Không thể nào là Nhị tiểu thư!

Cho dù là nhạc... Phi, cho dù là chân nhân đại tiểu thư, cho dù Thu nhi Châu nhi tiểu Đào các loại nha hoàn, thậm chí khó nhất là nhất kiếm phong hầu Hạ Thiền cô nương c*̃ng tuyệt đối không thể nào là Nhị tiểu thư.

Bởi vì thân thể thiếu nữ kia không cho phép.

Còn có, lấy tính cách của đối phương, không có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Lạc Thanh Chu lập tức tỉnh táo lại, không có hỏi nhiều, đi theo tiểu nha hoàn qua hành lang, đến hậu viện phủ đệ.

Đi thì biết.

Rất nhanh, Mai nhi mang theo hắn đi tới sân nhỏ Tống Như Nguyệt ở.

Trong thính đường.

Đèn đuốc sáng trưng, đốt lò sưởi.

Tống Như Nguyệt lấy một loại tư thái lười biếng nửa nằm trên ghế bành, vừa nói chuyện, một bên lung lay hai chân, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ.

Bất quá chờ Lạc Thanh Chu vào nhà, nàng lập tức lại ngồi thẳng người, chập hai chân lại, hai tay vừa để xuống, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, biến nghiêm túc đoan trang, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc ngồi ở bên cạnh, trên người vẫn như cũ bọc lấy áo lông chồn thật dày.

Lạc Thanh Chu vừa vào nhà, ánh mắt đã nhìn chằm chằm bờ môi thiếu nữ này, thấy phía trên lộ ra vết tích bị cắn nát, trong lòng lập tức thở dài một hơi.

- Phu nhân, Nhị tiểu thư.

Hắn tiến lên cúi đầu chắp tay, thái độ cung kính.

Trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra ý cười ôn nhu.

Tống Như Nguyệt lại nghiêm mặt nói:

- Lạc Thanh Chu, ngươi có biết ta hôm nay để ngươi đến là vì chuyện gì?

Lạc Thanh Chu cúi đầu, nhìn không chớp mắt đáp:

- Thanh Chu không biết.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bắt đầu răn dạy:

- Nghe Châu nhi các nàng nói, ngươi gần đây luôn luôn cố ý trốn tránh Vi Mặc, đúng hay không? Ngươi cho rằng Vi Mặc tìm ngươi làm cái gì? Ngươi có phải suy nghĩ nhiều hay không? Không phải chính là hỏi một chút thi từ, tâm sự văn học thôi sao? Ngươi bày cái tác phong lề lối gì mà cũng dám trốn tránh nàng? Còn có, tối hôm qua Vi Mặc đi tìm ngươi, ngươi làm cái gì với nàng? Nàng tối hôm qua một đêm không ngủ, trên giường vụng trộm ch** n**c mắt, sợ bọn nha hoàn biết, miệng đều cắn nát, ngươi làm tỷ phu kiểu gì?

Lạc Thanh Chu: - ...

Tần Vi Mặc vội vàng ôn nhu mở miệng:

- Mẫu thân, ngài vừa rồi không phải đáp ứng ta, không răn dạy tỷ phu sao? Ta đều giải thích, không có liên quan đến tỷ phu, là chính ta...

- Được rồi, ngươi cũng đừng bảo vệ cho hắn, ta đang cảnh cáo hắn, ở đâu răn dạy hắn? Mà cho dù ta răn dạy hắn thì sao? Mẹ vợ răn dạy con rể, chẳng lẽ không nên?

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt, lại tiếp tục răn dạy:

- Cả ngày trốn ở trong phòng đọc sách, ngay cả người đều không thấy, sau đó làm sao ra ngoài giao lưu với người ta? Ngày hôm trước xuất thành đi viếng mộ, c*̃ng không nói trước cho chúng ta một tiếng, đêm không về ngủ cũng không nói, ngươi có để chúng ta vào mắt hay không? Còn có, không nói cho ngươi, ngươi cũng không biết chủ động tới thỉnh an ta đúng hay không? Ta đối xử với ngươi còn chưa tốt hay sao? Nhìn xem mẹ vợ người ta làm sao ngược đãi con rể, ngươi tự hỏi lương tâm ngươi nói xem, ta có ngược đãi qua ngươi không?

Lại ba lạp ba lạp thốt ra một tràng.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, cung kính lắng nghe, không rên một tiếng.

Tần Vi Mặc ngồi ở một bên, một mặt bất đắc dĩ.

Lại hơn phân nửa đòi gì đó.

Tống Như Nguyệt rốt cục nói miệng đắng lưỡi khô, bưng lên nước trà uống một ngụm, ngừng lại, lạnh giọng ra lệnh:

- Từ hôm nay trở đi, sau này mỗi đêm tới thỉnh an ta. Mỗi ba ngày cần rút ra một chút thời gian đi dạy Vi Mặc đọc sách viết chữ, bồi nàng nói chuyện phiếm. Có thể làm được không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, cung kính nói:

- Thanh Chu tuân mệnh.

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt:

- Tuân cái gì mệnh? Tuân ai mệnh? Làm sao, ta nói ngươi vài câu, trong lòng ngươi liền có oán hận, hô đều không gọi ta một tiếng sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Phu nhân, Thanh Chu tuân mệnh.

Tống Như Nguyệt cả giận quát:

- Ngươi gọi ta cái gì?

Lạc Thanh Chu: - ...

Tần Vi Mặc vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:

- Tỷ phu, gọi nhạc mẫu...

Lạc Thanh Chu vội vàng lại cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu tuân mệnh.

- Hừ!

Tống Như Nguyệt ngửa mặt lên, quay đi chỗ khác, tức giận không nói lời nào.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nghe được trong lòng nàng: 【 Tiểu tử thúi này, gặp mặt cũng không biết tán thưởng ta vài câu, người ta hôm nay thế nhưng mặc y phục mới, dùng son phấn mới, ngay cả Vi Mặc và bọn hạ nhân đều biết khích lệ vài câu đây, hắn lại không biết, ghê tởm! 】
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 135: Lại là một lời khó nói hết.



Lạc Thanh Chu đứng cũng không được, lui cũng không xong, đành phải mặt dạn mày dày, cúi đầu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân hôm nay nhìn khác biệt ngày trước, Thanh Chu thấy một lần, không khỏi nhớ tới một câu ghi trên sách.

- Hừm?

Tống Như Nguyệt quay mặt chỗ khác, liếc xéo hắn, hừ lạnh nói:

- Lời gì? Nói thẳng! Đừng thừa nước đục thả câu!

Tần Vi Mặc c*̃ng ngưng thần lắng nghe.

Lạc Thanh Chu cúi đầu thì thầm:

- Kỳ hình dã, Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc,

Hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà, Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba. Nùng tiêm đắc trung, Tu đoản hợp độ. Khiên nhược tước thành, Yêu như thúc tố. Duyên cảnh tú hạng, Hạo chất trình lộ. Phương trạch vô gia, Duyên hoa phất ngự.

Vân kế nga nga, Tu my liên quyên. Chu thần ngoại lãng, Hạo xỉ nội tiên. Minh mâu thiện lãi, Yếp phụ thừa quyền. Khôi tư diễm dật, Nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái, Mị ư ngữ ngôn.... (*)

Tần Vi Mặc nghe xong, hai con ngươi không khỏi sáng lên, kinh hỉ nói:

- Tỷ phu, đoạn văn này là xem từ quyển sách nào?

Lạc Thanh Chu: - Quên....

Tần Vi Mặc: - ...

Lạc Thanh Chu đối mắt với nàng, nghe được lời trong lòng thiếu nữ này: 【 Quả nhiên lại là tỷ phu của mình làm ra? Tỷ phu tài hoa, tám đấu cũng không đủ hình dung... Thật sự là ủy khuất hắn, không ngờ lại đến Tần gia chúng ta ở rể... 】 .

- Hừ! Nịnh hót!

Tống Như Nguyệt lại xem thường, một mặt khinh thường, bưng lên nước trà, nhấp một miếng, khoát khoát tay lạnh lùng nói:

- Đi xuống đi, nhớ kỹ lời ta hôm nay, lần sau còn dám không hiểu quy củ, cẩn thận da của ngươi!

Lạc Thanh Chu cung kính cáo lui.

Hắn vừa đi ra đại sảnh, Tống Như Nguyệt “Ba” một tiếng để chén trà trong tay xuống, vội vàng nói với nha hoàn bên cạnh:

- Đi! Mau đi lấy bút mực giấy nghiên!

Lập tức lại nhìn về phía khuê nữ của mình nói:

- Vi Mặc, đoạn từ tiểu tử kia vừa đọc, có nhớ kỹ không?

Tần Vi Mặc giật mình, gật đầu đáp:

- Ừm, nhớ kỹ, mẫu thân...

- Viết ra cho ta! Mẫu thân muốn ghi lại, đến lúc đó hảo hảo để cho Trương di các nàng xem nhìn! Hừ, để các nàng hâm mộ ghen ghét đến chết đi.

Tần Vi Mặc: - ...

[*Trích đoạn 2 của Lạc Trần Phú – Tào Thực:

Dịch nghĩa:

Ta nói rằng:

Hình dáng của nàng,

Nhẹ nhàng như chim hồng bay,

Uyển chuyển như rồng lượn.

Rực rỡ như cúc mùa thu,

Tươi rạng như tùng mùa xuân.

Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,

Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.

Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,

Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.

To nhỏ vừa chuẩn,

Dài ngắn vừa thích hợp.

Vai như vót đẽo thành,

Eo như lấy dải lụa thắt lại.

Cổ trước sau thon dài,

Da trắng hé lộ.

Sáp thơm không cần thêm,

Phấn màu chẳng cần thoa.

Búi tóc cao như mây bồng,

Lông mày cong thon.

Môi son rực rỡ bên ngoài,

Răng trắng tinh khiết ở trong.

Con ngươi sáng liếc nhìn,

Má lúm đồng tiền hiện trên má.

Phong tư kiều diễm phiêu dật,

Dung nghi tĩnh lặng nhàn nhã.

Dáng vẻ nhu mì khoan thai,

Tiếng nói đầy mê hoặc.

Trang phục nàng diễm lệ lạ thường không có trên đời,

Cốt cách tướng mạo như trong tranh vẽ.

Mặc áo lụa bừng sáng,

Ngọc đeo tai toả màu biếc.

Đeo lông chim phỉ thuý vàng làm trang sức ở tay,

Kết ngọc minh châu đeo quanh người.

Đeo giày viễn du thêu hoa văn,

Quần lụa nhẹ nhàng phấp phới.

Ẩn trong hương thơm nồng của hoa lan,

Bồi hồi dạo bước bên sườn núi.

Rồi chợt thân thể nhẹ nhàng bay bổng làm sao,

Nhởn nhơ chơi đùa.

Bên trái có cờ mao ngũ sắc,

Bên phải có cờ quế che.

Đưa cổ tay trắng ngần bên bến sông,

Hái cỏ linh chi màu đen bên dòng nước xiết.]

Tuyết trắng như sợi thô.

Bay xuống dính lên da thịt tr*n tr**, hơi lạnh, lại cũng không khó chịu.

Lạc Thanh Chu đội tuyết, đột nhiên suy nghĩ mỗi đêm không chỉ phải đi đến thỉnh an Tần đại tiểu thư, còn phản đến thỉnh an vị nhạc mẫu đại nhân kia, không khỏi thở dài.

Tần đại tiểu thư qua loa, hô một câu - Đại tiểu thư liền xong.

Hắn dù muốn nói nhảm, người ta c*̃ng sẽ không để ý đến hắn.

Nhưng vị nhạc mẫu đại nhân này...

Lại là một lời khó nói hết.

Chẳng lẽ sau này mỗi lần tới, đều phải tán dương mỹ mạo của nàng một phen?

Gặp qua tự luyến, chưa thấy qua tự luyến như thế.

Mấu chốt là, nàng thế nhưng là một trưởng bối, không nên đứng đắn một chút, nghiêm túc một chút, đoan trang một chút, thận trọng một chút sao?

Tân nương tử không thích hợp.

Tiểu thị nữ không thích hợp.

Không ngờ vị nhạc mẫu đại nhân này cũng không bình thường.

Người một nhà cả Tần phủ này đều có gì đó quái lạ.

Lạc Thanh Chu ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, không muốn lại vì những nhàn sự này mà phiền não.

Vẫn phải nắm chặt thời gian tu luyện.

Đón gió tuyết, rất nhanh đi đến đình viện Tần đại tiểu thư ở.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 136: Cô gia, người muốn làm gì?



Cửa sân mở rộng.

Trên cửa đột nhiên có một bảng hiệu, trên bảng hiệu xinh đẹp viết bốn chữ lớn: Linh Thiền Nguyệt cung.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Người rảnh rỗi chớ tiến vào, người tiến vào chớ trách chân gãy.

- Linh Thiền Nguyệt cung?

Lạc Thanh Chu không khỏi mỉm cười.

Cái này xem ra chính là thủ bút của Bách Linh.

Bất quá tên này ngược lại có chút ý cảnh, trong Nguyệt cung, có ba tiên tử.

Một ngốc, một lạnh, còn có một... Hoa.

Thích hái hoa, hoa văn c*̃ng thật nhiều.

Trong nội viện rất yên tĩnh.

Không có âm thanh, c*̃ng không có người.

Lạc Thanh Chu đi thẳng vào, xe nhẹ đường quen từ đường nhỏ bên cạnh phòng ốc đi tới hậu hoa viên.

Dù cho bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, bông tuyết bồng bềnh.

Nguyệt cung tiên tử một bộ áo trắng kia vẫn như cũ an tĩnh ngồi trong lương đình bên hồ nước, thần sắc thanh lãnh mà xem sách.

Bách Linh một bộ phấn váy, cầm trong tay một đóa hoa, dáng người mảnh mai như ngọc đứng ở trong lương đình, hoạt bát nháy mắt cho hắn, trên mặt lại mang một mạng che mặt màu hồng, che khuất miệng mũi.

Càng che càng lộ sao?

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, đi tới, dừng lại bên ngoài đình nghỉ mát, đón gió tuyết, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư.

Nguyệt cung tiên tử một bộ áo trắng kia ngẩng đầu nhìn hắn một chút, khẽ gật đầu, tính là đáp lại, thần sắc bình thản hờ hững, giống như cũng không nhận ra hắn.

Lạc Thanh Chu đứng thẳng người, lần này không có lập tức rời khỏi, mà là nhìn thiếu nữ màu hồng bên cạnh nàng nói:

- Bách Linh cô nương, hôm nay làm sao đeo mạng che mặt?

Bách Linh thở dài một hơi nói:

- Cô gia, ta tối hôm qua ngủ không ngon, ngã bệnh, ho khan, sợ lây cho tiểu thư cùng cô gia.

Nói xong, giả vờ giả vịt, rất hư giả ho khan vài tiếng.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía cổ của nàng.

Cổ áo dựng thẳng lên, mang theo lông tơ màu tuyết trắng, vừa lúc che khuất nơi đó.

- Cô gia làm sao nhìn chằm chằm vào người ta? Người ta thẹn thùng.

Bách Linh nhăn nhó thân thể một chút, ra vẻ ngượng ngùng.

Nàng mặc trang phục như vậy, rõ ràng chính là chột dạ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đã sáng tỏ, cho nên cũng không có lạnh lùng và câu nệ trước đó, chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương, có thể đơn độc đi với ta ra tiền viện một chuyến hay không, ta có mấy lời nghĩ nói với cô nương.

Bách Linh lập tức che lấy gương mặt xinh đẹp, ngượng ngùng nói:

- Cô gia... Người ta không muốn nói chuyện riêng với người... Cô gia nếu có lời nói, cứ nói ở ngay trước mặt tiểu thư, người ta nghe tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, suy tư một chút, ánh mắt khẽ động, liếc mắt nhìn hai phía, hỏi:

- Hạ Thiền cô nương hôm nay không ở đây sao?

Bách Linh lập tức uốn éo thân thể trở về, mân mê miệng nhỏ, sâu kín nhìn hắn nói:

- Cô gia lại muốn đổi người sao? Người ta không đáp ứng cô gia, cô gia liền muốn đi tìm Thiền Thiền?

Lạc Thanh Chu nhìn quanh trái phải một chút, thấp giọng nói:

- Bách Linh cô nương, thật ra chuyện ta muốn nói với ngươi là liên quan tới Hạ Thiền cô nương, ngươi có thể theo ta ra ngoài một chuyến không?

- Liên quan tới Thiền Thiền?

Bách Linh sững sờ, hai con ngươi lập tức sáng lên:

- Cô gia trước tiên có thể tiết lộ một chút không? Liên quan tới Thiền Thiền chuyện gì?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương đã không muốn nghe, vậy ta cáo từ.

Nói xong, không còn lưu lại, trực tiếp quay người rời khỏi.

Bách Linh lập tức gấp gáp, vội vàng khua tay gọi:

- Cô gia, chờ ta một chút! Ta muốn nghe!

Nói rồi đuổi theo ra vườn hoa.

Lạc Thanh Chu cũng không đi phía trước, mà ở ngoài cửa chờ nàng.

Bách Linh hưng phấn đuổi đi theo:

- Cô gia, liên quan tới chuyện gì của Thiền Thiền? Hiện tại có thể nói cho ta biết không?

- Được rồi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đột nhiên bổ nhào vào trước người nàng, ôm lấy eo nhỏ của nàng, giống như đêm động phòng ôm nàng xoay tròn một vòng, trực tiếp thô lỗ đè nàng lên vách tường bên cạnh, dán chặt vào thân thể của nàng, đe dọa nhìn nàng.

- A!

Bách Linh la thất thanh, hoa dung thất sắc, hai tay ôm ngực:

- Cô... Cô gia, người muốn làm gì?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng, một tay nắm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, một tay rời khỏi bên tai của nàng, chậm rãi lấy xuống mạng che mặt trên mặt nàng, thấp giọng nói:

- Đừng sợ, để ta nhìn xem...

Nói rồi lấy xuống toàn bộ mạng che mặt trên mặt nàng.

Trên miệng nhỏ phấn nộn ướt át quả nhiên xuất hiện vết tích bị cắn.

- Cô... Cô gia, đừng... Đừng như vậy, người ta... Người ta thẹn thùng...

Bách Linh cắn môi, lông mi rung động nhè nhẹ, một mặt kinh sợ ngượng ngùng, nhưng gương mặt xinh đẹp phấn nộn lại không đỏ.

Lạc Thanh Chu ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt phức tạp.

Bách Linh xấu hổ mà nói:

- Cô gia, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn khinh bạc người ta sao? Người ta sẽ hô to, nếu ngươi lại không... Ô...

Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, miệng im bặt mà dừng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 137: Công tử, thịt chắc là chính rồi.



Lạc Thanh Chu đột nhiên hôn lên miệng nhỏ của nàng, hai tay ôm thật chặt eo nhỏ của nàng, hung hăng hôn nàng, trả thù nàng...

Thật lâu, đối phương dùng sức cắn môi của nàng một cái, buông ra nói:

- Không làm gì, chính là muốn trả thù.

Bách Linh mở to hai mắt nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ nhếch, tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt trắng noãn rốt cục hiện lên đỏ ửng, giống như bị sợ choáng váng, duy trì cái tư thế cùng biểu lộ, không nhúc nhích.

- Bách Linh cô nương... Cảm ơn ngươi...

Lạc Thanh Chu lại ôm nàng nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, mới chậm rãi buông nàng ra, quay người rời khỏi.

Sau khi đi vài bước, lại quay đầu lại nói:

- Mặc dù các ngươi lừa ta.

Nói xong, đón gió tuyết rời khỏi.

Bách Linh vẫn như cũ tựa ở góc tường, không nhúc nhích, vẻ mặt hốt hoảng sững sờ một lát, nâng ngón tay ngọc, sờ lên bờ môi.

Đột nhiên, nàng cảm thấy khí tức lạnh cả người đánh tới, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ lạnh lẽo váy xanh từ trong hoa viên im lặng đi ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.

Bách Linh nhìn xem vết thương trên môi nàng, lại liếc mắt nhìn dấu đỏ trên cổ nàng, an tĩnh mấy tức, đột nhiên một mặt ủy khuất nói:

- Thiền Thiền, không trách ta, ngươi cũng nhìn thấy, cô gia cưỡng hôn ta, cô gia thật bá đạo, thật lớn, khí lực thật lớn, ta không phản kháng được...

Hạ Thiền ôm kiếm, đứng trong gió tuyết không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, tóc dài đen nhánh rủ xuống eo nhỏ nhắn khẽ đung đưa trong gió, giống như cảm xúc giờ phút này trong mắt của nàng.

Bách Linh nhíu lại lông mày, cúi đầu, đáng thương thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, người ta thật đáng thương... Buổi sáng đột nhiên bị ngươi cưỡng hôn, cắn nát miệng, hiện tại lại bị cô gia làm như thế… Hu hu, người ta không muốn sống nữa...

Nàng làm bộ thút thít một trận, ngẩng đầu nhìn lại, thiếu nữ ôm kiếm chẳng biết lúc nào đã rời khỏi.

Nàng lập tức đuổi theo, ủy khuất giật giọng nói:

- Thiền Thiền, ta ủng hộ ngươi trừng phạt hắn, hung hăng trừng phạt hắn... Ta và ngươi đi cùng một chỗ, có được hay không?

Không có người đáp lại.

Chỉ có gió lạnh thổi tới, nghẹn ngào lên tiếng.

Linh Thiền Nguyệt cung, lại như thiên thượng cung khuyết (Cung trăng trên trời).

Thanh lãnh như huyễn cảnh, yên tĩnh như lúc ban đầu.

Trong phòng bếp, mùi thơm nức mũi.

Trong nồi nấu một khối thịt bò lớn, Tiểu Điệp đang thêm củi.

Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, suy nghĩ.

Đêm nay rốt cục xác nhận người đó là ai, chỉ là không biết sau này làm sao đối mặt với nàng.

Nàng cam tâm tình nguyện, hay bị ép?

Nếu như lần thứ nhất động phòng là bị ép, vậy hai lần sau...

Mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều giả bộ bình tĩnh, còn cố ý giật dây hắn, làm cho hắn đi tìm Tần đại tiểu thư muốn thưởng, đi cầu Tần đại tiểu thư cùng phòng.

Nhưng ban thưởng cho hắn, cùng giường với hắn, chính là bản thân nàng.

Nàng muốn mình sao?

Mỗi lần đều chủ động như vậy, suồng sã như vậy.

Đặc biệt là tối hôm qua...

Hắn nghĩ mãi mà không rõ.

Hai người trước đó chưa bao giờ gặp qua, chỉ là người xa lạ mà thôi, nàng vì sao thoải mái như vậy chứ?

Hay là, bởi vì quy củ đại gia tộc, nàng nhất định phải giúp tiểu thư nhà nàng hoàn thành nghĩa vụ thê tử?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi.

Không biết chuyện này, các nàng còn muốn giấu diếm bao lâu.

Lúc chuẩn bị rời khỏi vị Tần đại tiểu thư kia mới nói thật với hắn sao?

Đối với Tần đại tiểu thư, hắn không quan trọng.

Dù sao đã nói rõ.

Đối phương muốn hắn lúc nào rời khỏi thì lúc đó rời đi, hắn không có bất cứ ý kiến gì.

Chỉ là...

Thiếu nữ kia dù sao cũng từng cùng phòng với hắn, đêm đầu tiên quý báu của nữ tử cũng cho hắn, hôm nay hắn lại bá đạo ôm nàng, hôn nàng, trong lòng đối với nàng chung quy là có chút tình cảm khác thường.

Đương nhiên, đối với người ta mà nói, có lẽ hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi.

Người ta có lẽ căn bản cũng không có đem hắn để trong lòng.

- Công tử, thịt chắc là chính rồi.

Tiểu Điệp đứng lên, dùng đũa chọc chọc trong nồi thịt, nói:

- Rất mềm nha.

Lạc Thanh Chu lập tức vứt mớ lung tung lộn xộn này đi, không nghĩ nhiều nữa, cầm cái chậu, lấy thịt bò trong nồi ra.

Cắt thành hai nửa, bên ngoài xát một ít muối, trực tiếp ăn.

Tiểu Điệp chỉ ăn một miếng, vẻ mặt đau khổ nói:

- Công tử, tanh quá.

Thịt bò này nấu không bỏ bất kỳ gia vị nào, c*̃ng không rửa qua nước, đương nhiên tanh.

Tiểu nha đầu vốn không đói bụng, ăn một miếng rồi rửa tay, về phòng, tiếp tục thêu hoa.

Lạc Thanh Chu cũng không quan tâm mùi vị, cứ cắn nhai nuốt, rất nhanh đã nuốt khối thịt bò lớn vào trong bụng.

Bên ngoài gió tuyết đan xen, nhiệt độ chợt hạ.

Ăn xong thịt bò, Lạc Thanh Chu toàn thân ấm áp dễ chịu, trong tiểu viện đánh mấy bộ Bôn Lôi Quyền, mới trở về phòng.

Thời gian còn sớm.

Hắn trên giường ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm, ngưng thần nội thị, tiếp tục thử thần hồn xuất khiếu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 138: Đáp ứng bà.



Giống như có một cỗ khí lưu sinh ra ở phần bụng, thuận theo từng huyệt khiếu, thẳng tắp hướng lên, nhưng mỗi lần vọt tới nửa đường, tựa như bị thứ gì ngăn cản lại, không cách nào lại tiếp tục đi tới.

Lạc Thanh Chu thử đi thử dò xét lại mấy lần, thẳng đến đầu có chút đau nhức, hắn mới ngừng lại.

Không vội, tiếp tục gia tăng tinh thần lực, cường tráng thần hồn!

Hắn lấy bình sứ chất lỏng đen như mực trong túi trữ vật ra, đổ một giọt lên đầu ngón tay, rất nhanh nó đã bị da thịt hấp thu, biến mất không thấy gì nữa.

Lại nhìn hôm nay hao tốn món tiền rất lớn mua được hai bình dược thủy luyện thịt một chút, quyết định đêm mai bắt đầu ngâm thân thể.

Ban ngày luyện thể, ban đêm thử luyện hồn.

Khiến bản thân bận bịu một chút, sẽ không nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia.

Các nàng nếu không muốn cho hắn biết, vậy hắn cứ tiếp tục giả bộ như không biết, miễn cho đến lúc đó tất cả mọi người đều khó xử.

Hắn tạm thời có Tần phủ bảo hộ, nhất định phải nắm chắc thời gian tu luyện.

Vạn nhất ngày nào đó bị đuổi ra khỏi cửa, nếu muốn có điều kiện tu luyện tốt như vậy, đúng là khó khăn.

Sắp chạng vạng, Tiểu Điệp mặc đồ ngủ đơn bạc gõ cửa đi vào, có chút ngượng ngùng nói:

- Công tử, đêm nay lạnh quá, muốn nô tỳ làm ấm chăn cho người không?

Lạc Thanh Chu vén chăn lên một góc, nói:

- Mau vào, ta đang chờ ngươi.

Tiểu Điệp vội vàng đóng cửa, vui vẻ bò lên giường, chui vào trong chăn, sau đó chui vào trong ngực của hắn, giống như con mèo con, dịu dàng ngoan ngoãn dán lên cổ lên ngực hắn, hạnh phúc híp con mắt nói:

- Công tử, thật tốt.

Lạc Thanh Chu hiểu rõ ý nàng, cũng nói:

- Ừm, rất tốt.

So với ở Thành Quốc phủ lo lắng đề phòng, nơi này đương nhiên tốt hơn nhiều.

Tiểu nha đầu có ăn, có mặc, còn có thể đi theo đám tiểu tỷ muội kia cùng nhau học tập, tất cả mọi người đều rất tốt với nàng.

Đối với nàng mà nói, nơi này có lẽ chính là Thiên Đường.

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, trong lòng âm thầm quyết định, cho dù sau này không có Tần phủ che chở, hắn c*̃ng nhất định phải cố gắng có nhà riêng của mình, để tiểu nha đầu này mãi mãi không bị ủy khuất.

- Ngươi làm sao vậy?

Hắn cúi đầu nhìn lại.

Tiểu nha đầu cong người, một chân gác lên bụng hắn, chân nhỏ bóng loáng chạm vào tay hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng nói:

- Chân... Công tử sờ...



Lạc Thanh Chu đưa tay nắm chặt, nhẹ nhàng v**t v*, cúi đầu hôn trán trơn bóng của nàng, ôn nhu nói:

- Nha đầu, công tử cũng không chỉ là ưa thích chân của ngươi, chỗ nào của ngươi công tử cũng đều thích.

- Công tử...

Tiểu nha đầu ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh lệ lên, con ngươi ngập nước ngượng ngùng mà cảm động nhìn hắn, nhìn một hồi, cắn môi, run giọng nói:

- Nô tỳ muốn... Muốn hôn môi công tử... Có được hay không?

- Khò khò... Khò khò...



Tiểu nha đầu mân mê miệng nhỏ, ánh mắt sâu kín nhìn hắn nhắm hai mắt, hai má ửng đỏ, đột nhiên lấy dũng khí, hướng lên “Chụt” một tiếng hôn trên miệng hắn, rồi lập tức rút vào chăn mền, dán trên ngực hắn, gương mặt nóng hổi, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu mở mắt ra, giật giật, ôm chặt nàng, lại cúi đầu hôn trán nàng, nói:

- Được rồi, thỏa mãn ngươi, ngủ đi.

Tiểu Điệp núp trong chăn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, không dám động, cũng không dám lên tiếng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Không biết qua bao lâu, hai người đều đi vào mộng đẹp.

Ngoài cửa sổ, gió tuyết vẫn như cũ.

Một thân ảnh chẳng biết từ lúc nào, không tiếng động đứng trước cửa sổ, không biết đứng bao lâu.

Thẳng đến khi trong phòng an tĩnh lại một lúc cầm kiếm rời khỏi, rất nhanh biến mất trong bóng đêm lạnh lẽo.

- Ù ù...

Gió bấc gào thét, bông tuyết bay lả tả.

Thư phòng phía sau Thành Quốc phủ, Lạc Diên Niên vẫn bận rộn dưới đèn.

Đại phu nhân Vương thị tự mình đưa trà nóng và điểm tâm vừa làm xong, không lên tiếng quấy rầy, im ắng lui ra ngoài.

Nàng mang theo đèn lồng, một mình đi ra hậu viện, đi qua khúc cong hành lang tinh xảo bên kia.

Dừng trước cây cột màu đỏ thắm chỗ góc rẽ.

Ngoài lan can, một thân ảnh im ắng xuất hiện, thấp giọng nói:

- Phu nhân, Tam Thần bà hôm nay đã vào thành, nhưng lần này, nàng không muốn kim tệ, muốn...

- Nói.

Vương thị sắc mặt trầm tĩnh mà nhìn phía trước.

Thân ảnh kia cúi đầu nói:

- Bà muốn hai nha hoàn, nha hoàn vừa chết chưa tới một canh giờ... Lại thêm một viên trung cấp yêu đan...

Trên mặt Vương thị vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì:

- Đáp ứng bà.

Đạo thân ảnh kia yên lặng một chút, thân thể khom thấp hơn:

- Phu nhân, cái này... Đáng giá không?

Vương thị thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn, nhìn hồi lâu, khóe mắt có chút co quắp:

- Hắn chính là tiện mệnh, có lẽ không đáng, bây giờ...

Dừng một chút, nàng thở dài một hơi, nhìn về bông tuyết phía ngoài hành lang:

- Ngọc nhi đang chuẩn bị khảo thí, hắn muốn nữ nhân kia... Ngươi hiểu rõ rồi chứ?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 139: Sắc trời đã tối.



Thân ảnh kia thân thể chấn động, khom người nói:

- Nô tài hiểu rõ, nô tài ngày mai để Tam Thần Bà động thủ, lần này...

Vương thị híp mắt nói:

- Không nên để lại bất kỳ dấu vết gì, có thể từ từ. Bà ta không phải biết tà pháp khu quỷ sao?

Thân ảnh kia thấp giọng nói:

- Đúng vậy, bà ta nói thư sinh gan yếu thể suy, lần này bà chuẩn bị thi pháp dọa phá tiểu tử kia, sẽ chậm rãi khiến hắn chết bệnh, sẽ không lưu lại dấu vết gì...

Vương thị không nói tiếp, lại đứng đó một lúc lâu, rồi cầm theo đèn lồng, tiếp tục đi tới phía trước.

Khuôn mặt bị che trong bóng tối kia ra hành lang được tuyết trắng chiếu rọi, âm trầm như nước.

Dạ hắc phong cao, đầy trời tuyết rơi.

Nóc nhà gian phòng ốc nào đó ở Mạc Thành, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, như sương khói, phiêu phiêu đãng đãng, bay lên giữa không trung, quan sát cả tòa thành trì.

Ánh mắt của nó, rất nhanh khóa chặt phủ đệ nào đó.



- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Phong tuyết gào thét, trời đất một mảnh mênh mông.

Trời vừa mới sáng.

Lúc này, đại đa số người vẫn còn nằm ngủ trong chăn đệm ấm áp.

Nhưng Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, rừng trúc góc tây bắc kia đã vang lên tiếng Lạc Thanh Chu đang tu luyện.

Trong gió tuyết.

Hắn th*n th* tr*n tr**, toàn thân da thịt căng cứng, cứng rắn va chạm đập nện mãnh liệt lên thân cây.

Giống như con trâu nổi điên, dốc hết toàn lực.

Một lần lại một lần, toàn thân da thịt phối hợp nội lực mạnh mẽ xoa dịu lặp đi lặp lại đập nện rèn luyện.

Không biết mỏi mệt, không sợ đau đớn.

Toàn thân da thịt rất nhanh đỏ lên, lập tức phát nhiệt nóng lên.

Toàn thân trên dưới rất nhanh đổ đầy mồ hôi.

Từ lúc trời tờ mờ sáng liên tục tu luyện tới buổi trưa, chưa từng dừng lại.

Đợi bắp thịt toàn thân đau nhức, không còn lực nữa, đói khát vô cùng, hắn mới tạm thời ngừng lại.

Từ trong túi lấy ra một khối thịt bò chín, thêm một bình nước lạnh, đơn giản ăn cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong, lại nghỉ ngơi một chút.

Trước tĩnh tâm vận chuyển nội công tâm pháp.

Sau đó, tiếp tục đứng dậy tu luyện.

- Ầm!

Lại một canh giờ mãnh liệt va chạm, đại thụ tráng kiện kia đột nhiên “két” một tiếng, nứt ra, giống như bị bẻ gãy.

Chỗ nứt ra, đã sớm bị va chạm xốp thô như sợi, vô cùng thê thảm.

Lạc Thanh Chu đành phải đổi một cây đại thụ, tiếp tục tu luyện.

Lúc sắp chạng vạng tối.

Hắn lại nâng hạ tảng đá, bắt đầu kéo duỗi cơ bắp đã vô cùng đau nhức.

Toàn thân mồ hôi như mưa, như đang tắm, ướt dầm dề từ trên chảy dài xuống gót chân.

Da thịt tr*n tr** trong không khí, tản ra ánh sáng lấp lánh rắn chắc.

Bông tuyết bay lả tả, vừa muốn rơi ở trên người hắn, đã bị hơi nóng toàn thân phát ra hòa tan.

Hắn thở hổn hển, mồ hôi chảy xuôi, bắp thịt toàn thân gồ lên, ép khô chút khí lực sau cùng, h* th*n thể xuống trung bình tấn, một tay nâng một tảng đá lớn.

Cơ bắp đang run rẩy, thân thể đang run rẩy, hơi thở thở ra giống như hỏa diễm, nóng rực bỏng người.

Toàn thân bốn phía giống như lưu chuyển một tầng khí lưu nhìn không thấy, ngăn cách lấy bông tuyết trên trời và gió lạnh bốn phía.

- Ha!

Lúc cạn kiệt sức lực, hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, tảng đá trong tay ném ra ngoài, lập tức vung lên một quyền, nặng nề mà đập lên một cây đại thụ bên cạnh.

- Ầm!

Thân cây lõm xuống nổ tung, cây đại thụ cứng cáp kia, lập tức nghiêng qua một bên đổ gãy, ngả xuống rừng trúc rậm rạp.

- Sức mạnh và độ cứng, lực bộc phát, xem ra đều tăng lên không ít.

Hắn thở hổn hển, nhìn nắm đấm lông tóc không hao tổn gì, đối với thành quả tu luyện của mình có chút hài lòng.

Nhưng cây cối chỗ này cũng không thể tùy tiện làm hỏng nữa.

Mấy cây bị gãy cũng không thể lãng phí.

Thân cây còn dài như vậy, lần sau tiếp tục dùng.

Cường độ tu luyện kế tiếp là trực tiếp dùng tảng đá tới thử nghiệm.

Da thịt như sắt thép, mở núi phá đá!

Lạc Thanh Chu không dùng lực nữa, lại đánh hai lần Bôn Lôi Quyền, mới chậm rãi thu công.

Dùng tuyết trắng trên đất lau thân thể nóng hổi một chút, lau sạch sẽ toàn bộ mồ hôi dơ bẩn, mặc xong y phục, cầm đồ, về tới tiểu viện.

Sắc trời đã tối.

Không bao lâu, Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về.

Lúc này, Lạc Thanh Chu đã vào phòng bếp nấu xong thịt bò, cơm tối ăn như hổ đói.

Sau đó bắt đầu nấu nước, ngâm trong bồn tắm.

Trong thùng tắm nhỏ một giọt dược thủy luyện thịt, nước sạch lập tức xảy ra biến hóa, biến thành màu xanh lá tự nhiên.

Lạc Thanh Chu c** s*ch y phục, đi vào trong thùng, nhắm mắt tĩnh tâm, vận chuyển nội công tâm pháp.

Làn da dần dần cảm thấy nóng rực, trong cơ bắp giống như đang hấp thụ cái gì, có chút gồ lên.

Lúc thùng nước sắp lạnh, hắn mở mắt, phát hiện nước vốn màu xanh nhạt đột nhiên biến thành nước trong.

Nước thuốc kia quả nhiên bị hấp thu!

Thời điểm không còn sớm.

Hắn từ trong thùng bước ra, Tiểu Điệp hầu hạ hắn đổi lại y phục sạch sẽ.
 
Back
Top Bottom