Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 110: Không cùng nàng ta sinh.



Bây giờ hắn còn 270 lượng bạc, ngồi xe ngựa vẫn đủ.

Phần mộ mẫu thân ở eo núi Tử Hà ngoài thành nam, khoảng cách nội thành chí ít mất bảy tám cây số.

Nếu đi bộ, không biết đến khi nào mới tới.

Hắn thì không quan trọng, nhưng Tiểu Điệp sẽ đi không nổi.

Đến lúc đó còn phải giữ lại một chút khí lực leo núi.

Nhà giàu sang và người có quyền thế, đều có khu vực phần mộ riêng, mà nghèo và lẻ loi như hắn, cũng chỉ có thể chôn mẫu thân trên núi hoang không người hỏi thăm.

Cho dù là đất đai chân núi, cũng là vật có chủ.

Nhớ năm đó, phụ mẫu Minh Thái Tổ qua đời, cũng không chỗ an táng, vẫn là một địa chủ hảo tâm nhường cho một miếng đất mới có thể an táng phụ mẫu.

Niên đại này, còn sống khó, chết c*̃ng khó, thậm chí không chỗ an táng.

Lạc Thanh Chu ngồi trong xe ngựa, một đường suy nghĩ.

Tiểu Điệp ngồi bên cạnh, dùng nắm tay nhỏ khéo léo đấm chân giúp hắn, thỉnh thoảng giương mắt vụng trộm liếc hắn một cái, tựa hồ muốn nhìn một chút hắn có đau lòng vì nhớ tới mẫu thân không, nếu có cũng có thể an ủi vài câu.

Xe ngựa chở hai chủ tớ, lắc lư ra khỏi thành.

Cửa thành có binh sĩ mặc giáp đứng gác, nhưng cũng không kiểm tra.

Mà lúc xe ngựa bọn họ vừa ra khỏi thành không lâu, đằng sau lại một chiếc xe ngựa đi theo ra khỏi thành, không xa không gần đi trên quan đạo (đường do nhà nước làm) phía sau.

Trên đường có không ít người buôn bán nhỏ, ngươi tới ta đi, cũng vì mưu sinh mà bôn ba vất vả.

Niên đại này, đại đa số người bận rộn, đều chỉ mong một nhà mấy miệng ăn không bị chết đói.

Về phần muốn mỗi ngày đều có thể ăn no, hoàn toàn là hi vọng xa vời.

So với những người ở tầng lớp dưới cùng mà nói, hai chủ tớ Lạc Thanh Chu đã sống rất khá.

Xe ngựa lắc lư sàng sàng chạy rất nhanh trên quan đạo.

Phu xa đánh xe tựa hồ vội vã đón khách hàng tiếp theo, roi trong tay múa bay lên, ba ba ba quất trên mông con ngựa.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng của phu xa đánh xe:

- Công tử, sắp tới, chuẩn bị xuống xe thôi!

Lạc Thanh Chu tỉnh táo lại, vén mép rèm, nhìn về phía ngoài.

Không khí tươi mát mà lạnh lẽo đập vào mặt, một dãy núi rừng xanh um tươi tốt nguy nga xuất hiện trước mắt.

Trên núi tuyết trắng còn chưa bao phủ hết, xa xa còn có thể nhìn thấy sườn núi phủ tuyết .

Xe ngựa rất nhanh dừng ở ngã ba đường chỗ chân núi.

Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp xuống xe, nói tiếng cảm ơn với phu xa đánh xe, cầm đồ theo đường nhỏ lên núi.

Xe ngựa quay đầu xe, phu xa đánh xe nhìn hai chủ tớ gầy yếu, nhịn không được nhắc nhở:

- Công tử, phải về sớm đó, trên núi cẩn thận có dã thú ẩn nấp, tốt nhất đi đại lộ.

Nói xong, “ba” một tiếng, roi da quất trên mông ngựa, từ từ rời khỏi.

- Công tử, để nô tỳ cầm đi.

Tiểu Điệp tay không, có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu không đưa cho nàng, nhìn phía trước nói:

- Leo núi cho tốt, chút nữa đừng để ta cõng ngươi là được.

Tiểu Điệp mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Công tử xem thường người ta, năm ngoái, năm trước, nô tỳ đều là một mình đi lên đây đó.

Lập tức nhịn không được cười nói:

- Công tử lúc ấy rất yếu, đi mấy bậc thang thì muốn nghỉ ngơi một hồi, còn muốn nô tỳ vịn mới có thể đi lên đó.

Lạc Thanh Chu nghĩ đến cảnh tượng trong trí nhớ, trong lòng không khỏi âm thầm thổn thức.

Lúc ấy bộ dáng yếu đuối kia, đừng nói Đại phu nhân cố ý hại hắn, chỉ sợ không ai hại hắn, hắn cũng sẽ thường xuyên sinh bệnh.

May mắn, xưa đâu bằng nay.

Lần này khuất nhục ở rể, có thể nói là cứu được mệnh hắn và Tiểu Điệp.

- Công tử, đại tiểu thư vẫn không có nói với người câu nào sao?

Cách xa Tần phủ, ở nơi không người này, tiểu nha đầu mới dám hỏi chuyện vị Tần đại tiểu thư kia.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Tiểu Điệp thở dài một hơi, nhìn hắn một cái, nhịn một chút, vẫn nhịn không được:

- Công tử, người nói tiểu thư có thể hay không thật là... là...

- Có phải câm điếc hay không, có phải đồ đần hay không, cũng không sao cả.

Lạc Thanh Chu hững hờ trả lời.

Tiểu Điệp cau mày, thấp giọng nói:

- Nhưng công tử vẫn phải sinh tiểu hài tử, nếu như tiểu thư là... Là...

- Không cùng nàng ta sinh.

Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn nàng, cười nói:

- Cùng Tiểu Điệp nhà ta sinh là được rồi.

Khuôn mặt nhỏ Tiểu Điệp lập tức đỏ lên, thẹn thùng nói:

- Công tử... Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh đó.

Lạc Thanh Chu hơi thu lại nụ cười, nhìn phía trên nói:

- Ta cũng đang nói chính sự.

Yên lặng một lát, lại chậm rãi nói:

- Tiểu Điệp, kiên nhẫn chờ đi, chờ công tử có bản lĩnh sẽ dẫn ngươi rời khỏi. Chúng ta sau này sẽ có nhà của mình, phòng ốc của mình, cuộc sống của mình, cũng không phải tiếp tục ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt của người khác mà sống nữa. Công tử phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Tiểu Điệp phụ trách xinh đẹp như hoa, sinh thêm tiểu hài, ngươi có chịu không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 111: Mặt trời rất nhanh lên tới chính ngọ.



Tiểu Điệp cắn môi, đỏ mắt, trong mắt lệ quang nhẹ nhàng, sững sờ một lát, run giọng nói:

- Công tử... Nô tỳ chỉ là hạ nhân...

Lạc Thanh Chu đưa thay sờ sờ gương mặt non nớt thanh tú của nàng, ôn nhu nói:

- Công tử cũng vậy, đều là hạ nhân. Nhưng ngươi yên tâm, sau này chúng ta cũng không phải nữa, sau này Tiểu Điệp nhà ta, chính là người trên người, ai dám không phục, bản công tử một quyền đánh hắn nát bấy!

Tiểu Điệp “Phốc phốc” cười một tiếng, nước mắt lại rơi xuống, “ Ô” một tiếng nhào vào trong ngực của hắn, hạnh phúc khóc lên.

Hai chủ tớ ôm nhau vuốt ve an ủi trong chốc lát, lại tiếp tục lên núi.

Trong rừng cây giữa sườn núi, có phần mộ xung quanh rất nhiều cỏ hoang mọc thành bụi.

Có vài cái không người quản lý, đã sắp sụp, thậm chí có vài phần mộ quan tài đều lộ ra.

Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp xuyên qua rừng cây, qua từng phần mộ rách nát, tìm được phần mộ mẫu thân.

Trước phần mộ, dựng thẳng một tấm bảng gỗ đơn sơ.

Gió táp mưa sa, chữ viết trên tấm bảng gỗ đã mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy chữ nhỏ Lâm thị.

Lạc Thanh Chu bỏ giỏ tiền giấy xuống, đi đến bên cạnh phần mộ, bắt đầu dùng tay rút cỏ hoang phía trên.

Tiểu Điệp đi đến một bên khác hỗ trợ.

Hai chủ tớ bận rộn một hồi, đã nhổ sạch cỏ hoang xung quanh và bên trên phần mộ.

Lạc Thanh Chu đốt giấy diêm, quỳ xuống trước tấm bảng gỗ, nhìn hai chữ “ Lâm thị” phía trên, yên tĩnh không nói.

Kiếp trước mẫu thân sinh ra hắn thì bị bệnh qua đời.

Hắn chưa hề hưởng thụ qua tình thương của mẫu thân, mỗi lần nhìn thấy người khác thân mật đùa giỡn với mẫu thân bọn họ, hắn đều cô độc trốn ở một nơi hẻo lánh, lòng chua xót khó chịu.

Không ngờ kiếp này, vẫn như cũ âm dương cách biệt với mẫu thân.

- Nương, hài nhi đến hoá vàng mã cho người... Hài nhi thành thân, thê tử là một người vô cùng xinh đẹp, là một thiên kim, xinh đẹp như tiên nữ, rất tốt với hài nhi, rất ôn nhu...

- Người trên trời có linh thiêng, an nghỉ đi...

- Người yên tâm, ai ức h**p người, hài nhi nhất định sẽ giúp người đòi lại...

- Người có ơn sinh thành, dưỡng dục, hài nhi chỉ có thể đời sau báo đáp...

Lạc Thanh Chu dập đầu nói nhỏ.

Tiểu Điệp quỳ bên cạnh, nước mắt rơi như mưa.

Tiền giấy cháy biến thành tro tàn, theo cơn gió xoáy lên giữa không trung, bay đi, biến mất không thấy gì nữa.

Một trận gió âm mắt thường khó thấy, giữa phần mộ trong rừng cây vui sướng lướt lên.

Chân núi.

Chủ tớ Lạc Thanh Chu vừa lên núi không lâu, trong rừng rậm bên đường nhỏ khác, có mấy bóng người tụ tập lại.

Trong đó một nam tử gầy nhỏ, bị chen chúc ở giữa.

Mấy người khác vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, khí thế hung hãn, mắt lộ ra hung quang, nhưng lại tất cung tất kính với nam tử gầy nhỏ kia.

- Lão đại, xác định, hắn đã lên núi.

- Cũng chỉ có chủ tớ hai người bọn họ, không nhìn thấy những người khác.

- Chúng ta đã đợi gần một tháng, hôm nay rốt cục cũng có thể làm xong đơn hàng này, rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.

Nam tử gầy nhỏ kia trong mắt tinh quang lấp lóe, âm thanh trầm thấp:

- Lão nhị, lão tứ, các ngươi đánh trước trận đầu. Lão tam lão ngũ, các ngươi vây quanh phía trên, chú ý bốn phía, tạm thời không nên khinh địch. Trước nhìn rõ tình huống lão nhị lão tứ bên kia, ta bọc phía sau.

- Lão đại, chỉ một thư sinh yếu đuối với một tiểu nha hoàn mà thôi, có cần phải cẩn thận như vậy không?

- Lão ngũ, ngươi chính là không hiểu được. Lão đại làm việc, từ trước đến nay một giọt nước không lọt. Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực. Dù sao cũng ở nhà đại hộ nhân gia đi ra, mặc dù bề ngoài chúng ta không nhìn thấy hộ vệ, nhưng không chắc sau lưng người ta không có, nói không chừng chúng sớm chờ trên núi.

- Đúng, vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

- Vậy ta cùng nhị ca đi lên trước thăm dò, nhìn xem có những người khác không?

- Đúng, trước lại gần nhìn xem, có cơ hội, trực tiếp động thủ, lôi đình một kích, trước tiên xử lý thư sinh kia, hoàn thành nhiệm vụ.

- Hắc hắc, lão đại, nha đầu kia ta xem tiểu xảo linh lung, làn da vừa trắng vừa mềm, bộ dáng c*̃ng xinh đẹp thướt tha, chút nữa mấy huynh đệ chúng ta...

- Ít khinh suất! Có tiền dạng nữ nhân gì không có? Tốc chiến tốc thắng, bằng tốc độ nhanh nhất kết liễu bọn họ, nhanh chóng cầm tiền còn lại rời khỏi.

Nam tử gầy nhỏ vẻ mặt tràn đầy tàn khốc.

Mấy người lại thấp giọng thương nghị một phen, rồi tách ra lên núi.

Mặt trời rất nhanh lên tới chính ngọ.

Giữa sườn núi.

Trong rừng cây, khói hương lượn lờ.

Lạc Thanh Chu và Tiểu Điệp quỳ gối đốt hương nến, đốt từng tấm từng tấm tiền giấy.

Trong không khí tràn đầy mùi khói và nhang.

Chữ viết trên tấm bảng gỗ mơ hồ, sương khói dâng lên càng thêm nhìn không rõ.

Bốn phía gió lạnh hô hô, lá cây vù vù, trên đất tro tàn xoáy, bay lả tả khắp nơi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 112: Đây là thư sinh đó làm?



Lạc Thanh Chu quỳ lạy rồi ngẩng đầu, đột nhiên xuyên thấu qua sương mù, phát hiện chữ viết trên tấm bảng gỗ kia vặn vẹo biến hình.

Đồng thời, hắn dư quang nhìn thấy bên phải chỗ Tiểu Điệp quỳ, lại quỷ dị xuất hiện một đạo bóng xám mơ hồ phiêu diêu.

Lúc hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, bóng xám kia lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có mấy sợi tro tàn chưa đốt xong bay múa theo gió, lập tức tản ra xa.

- Công tử, sao vậy?

Tiểu Điệp vành mắt đỏ đỏ, lau nước mắt.

- Không sao đâu.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, ném toàn bộ tiền giấy còn lại vào đống lửa.

Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua sương mù, nhìn về phía tấm bảng gỗ trước mặt, vừa nhìn về phía phần mộ sau tấm bảng gỗ.

Nếu quả thật giống quyển chí quái kia nói, trên đời này có âm hồn.

Như vậy lúc này mẫu thân có lẽ thật đúng là dùng âm hồn xuất hiện, ở bên cạnh thê lương mà nhìn hắn, yên lặng ch** n**c mắt, lại không cách nào nhận nhau.

Đối với ít người mà nói, loại cảnh tượng này có lẽ sẽ rất kh*ng b*.

Nhưng đối với hắn mà nói, sẽ chỉ đau đớn.

- Công tử, ngươi đừng khó chịu... Phu nhân trên trời linh thiêng, nếu biết được công tử cưới một nương tử giống như thiên tiên, cuộc sống lại rất tốt, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Tiểu Điệp đỏ hồng mắt, ở một bên an ủi.

- Đúng vậy, mẫu thân nếu biết hai chúng ta bây giờ đã rời khỏi Thành Quốc phủ, sống ở nhà mới, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh lửa cháy rực trước mặt, lẩm bẩm.

- Đi thôi.

Trên đất giấy diêm đốt cháy sạch sẽ, nhang cháy cũng không còn lại bao nhiêu.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, dập tắt lửa, lại nhìn phần mộ một chút, dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.

- Phu nhân, chúng ta phải đi, tết thanh minh, nô tỳ và công tử sẽ trở lại thăm người.

Tiểu Điệp nức nở phất tay.

Hai chủ tớ người xuyên qua rừng cây, qua vài đám phần mộ, quay lại chỗ đường nhỏ.

Lúc này, hai nam tử, một già một trẻ trong rừng cây đối diện đi ra.

Nhìn thấy bọn họ, nam tử trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi kia, vội vàng ngoắc ngoắc nói:

- Công tử dừng bước, có thể hỏi thăm đường hay không?

Hai nam tử đi tới trước mặt chủ tớ hai người, trên mặt lộ ra nụ cười thật thà.

Lạc Thanh Chu nhìn bọn họ, gật đầu nói:

- Các ngươi muốn đi đâu?

Nam tử trung niên lau mồ hôi trên trán, chất phác cười, đang muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu đưa tay chỉ rừng cây phía sau bọn họ nói:

- Người đó là đồng bạn của các ngươi sao?

Hai nam tử sững sờ, quay đầu nhìn lại.

- Ầm!

Đột nhiên một tiếng trầm trầm, trống rỗng vang lên!

- Cạch!

Tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên!

Tên nam tử trẻ tuổi kia đầu bỗng nhiên ngửa ra sau, thân thể lảo đảo mấy bước, “Bịch” một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, trừng to mắt, trán lõm vào, óc b*n r*, nháy mắt mất mạng!

Nam tử trung niên bỗng nhiên quay đầu, thăm dò vào bên hông áo bào, trong tay vừa muốn xuất ra, “bụp” một tiếng, chân phải Lạc Thanh Chu đã nặng nề đá vào lồng ngực hắn, trực tiếp đạp hắn bay ra ngoài!

- Phịch!

Hắn bị đạp rơi xuống rừng cây phía sau, cánh tay đưa vào áo bào đang cầm chủy thủ lạnh lẽo sắc bén rơi ra.

Nhưng giờ phút này, lồng ngực hắn sụp xuống, xương sườn gãy hết, một dòng máu tươi từ trong miệng mũi tràn ra.

Hắn nằm trên mặt đất, há hốc mồm, trừng to mắt co quắp mấy lần, thân thể mềm nhũn, triệt để mất mạng!

Trận biến cố này xảy ra nhanh như tia chớp!

Tiểu Điệp bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa thét lên được tiếng nào, hai nam tử kia bị một quyền một cước đánh nát xương cốt, mạng nhỏ không còn!

Tiểu Điệp trừng to mắt, che miệng lại, vừa muốn thét lên, Lạc Thanh Chu kéo bàn tay nhỏ của nàng, chuẩn bị chạy xuống núi.

Nhưng giờ phút này, phía dưới đột nhiên xuất hiện một nam tử gầy nhỏ.

Nam tử gầy nhỏ kia lúc đầu ngừng lại phía dưới, giống như đang thưởng thức phong cảnh bốn phía, thấy cảnh này, đầu tiên là biến sắc, lập tức chạy lên.

Lạc Thanh Chu lập tức lôi kéo Tiểu Điệp, muốn chạy lên núi.

Nhưng trên núi, lại xuất hiện hai nam tử, trong tay đều cầm chủy thủ sắc bén, sắp chạy xuống tới.

- Đi!

Lạc Thanh Chu không chút do dự, lập tức dẫn Tiểu Điệp chạy về phía rừng cây một già một trẻ vừa đi ra.

Đi qua thi thể tên nam tử trung niên kia, Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người nhặt chuôi chủy thủ dưới đất lên, nhét vào trong tay Tiểu Điệp, thấp giọng nói:

- Cầm lấy!

Tiểu Điệp khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy cầm chủy thủ, hai chân như nhũn ra, căn bản là không chạy nổi, khóc nói:

- Công tử, người... Người chạy trước, không cần lo cho nô tỳ...

Lạc Thanh Chu không nói gì, lôi kéo nàng tiếp tục chạy đi.

- Lão đại! Cái này...

Hai nam tử cầm chủy thủ trong tay từ trên núi lao xuống, nhìn tử trạng thê thảm của hai cỗ thi thể trên mặt đất, lập tức vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, do dự dừng bước!

Đây là... Đây là thư sinh đó làm?

Hai người nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, tay lạnh tim run, làm gì còn dám đuổi theo!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 113: Quả thực là tự tìm đường chết!



Không phải nói chỉ là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt sao? Làm sao một quyền một cước nháy mắt đánh nát xương đầu và xương ngực của lão nhị lão tứ?

Nam tử gầy nhỏ nhìn thi thể trên đất, sắc mặt cũng rất chấn kinh, còn khó coi, nhưng hắn lập tức nhìn ra mánh khóe trên hai cỗ thi thể này, cắn răng nói:

- Thư sinh kia cũng là một võ giả! Nhưng chỉ ở cảnh giới Luyện da, đuổi theo!

Hắn sớm đã luyện da thành công, bây giờ đang luyện thịt, mà đối phương còn có một nha hoàn, chạy không thoát!

Lúc này lùi bước, chẳng phải là bỏ dở nửa chừng?

Huống chi bọn chúng vốn là kẻ liều mạng, nhiều lần trải qua sinh tử, nếu bỏ lỡ chuyện hôm nay thì thật khó khăn mới có một cơ hội có được một số tiền lớn, thành công rồi cao chạy xa bay áo cơm không lo, làm sao bọn chúng từ bỏ được?

Thịt đến miệng, tuyệt không thể để cho hắn thoát!

Nam tử gầy nhỏ là người đầu tiên xông vào rừng.

Hai nam tử còn lại nhìn nhau, trong mắt hung quang lóe lên, c*̃ng cắn răng, nắm chặt chủy thủ, đi theo.

- Xoạt!

Thân ảnh nam tử gầy nhỏ lóe lên, nhảy vào trong rừng.

Chỉ thấy hắn ta chạy lướt qua thân thể có chút cong lại, toàn thân da thịt căng cứng, song quyền nắm chặt, trong mắt tinh quang lấp lóe, như một con báo chạy vội đi săn!

Tốc độ của hắn ta cực nhanh, vù vù lướt qua cây cối hai bên.

Thư sinh kia chạy không thoát!

Lúc này, lại còn có lòng dạ đàn bà, bảo vệ cho một nha hoàn đê tiện.

Quả thực là tự tìm đường chết!

Hai kẻ khác, cầm chủy thủ trong tay, dùng hết khí lực theo phía sau, gấp giọng hô:

- Lão đại, chậm một chút, chờ bọn ta!

Nhìn, Bọn chúng những tưởng một đầu ngón tay là nghiền chết được tên thư sinh nhìn nhu nhu nhược nhược, thế mà không ngờ hắn lại là một võ giả!

Nghĩ đến tử trạng thê thảm lão nhị lão tứ vừa rồi kia, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.

- Đuổi theo!

Nam tử gầy nhỏ con mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, “Sưu” một tiếng nhảy vọt bay lên trên cành cây, ánh mắt rốt cục khóa chặt bóng người nhỏ bé hốt hoảng chạy trước mặt kia!

A, làm sao chỉ có nha hoàn kia?

Quả nhiên, tên thư sinh vẫn vứt lại nha hoàn, một mình chạy trước.

Vậy trước tiên đập chết tiểu nha đầu này!

Nam tử gầy nhỏ trong mắt lóe lên tia dữ tợn, lúc chuẩn bị phóng qua, sau lưng đột nhiên “Phanh” truyền đến một tiếng vang trầm, lập tức một tiếng kêu thê lương thảm thiết mà kinh khủng vang lên!

Sắc mặt hắn đại biến, cuống quít ngừng lại!

Cơ hồ không có chút do dự gì, quay người phóng qua!

Hai nam tử cầm chủy thủ trong tay, vừa nhảy theo hắn vọt qua gốc cây kia, đại thụ bên cạnh sau đột nhiên lóe ra một bóng người, một quyền đập vào huyệt thái dương của một trong hai nam tử đó!

Tên nam tử kia không kịp chuẩn bị, lập tức kêu thảm một tiếng, óc vỡ toang, còn chưa ngã xuống đất, đã bị mất mạng tại chỗ!

Còn một nam tử khác phản ứng nhanh, kinh hãi kìm hãm tốc độ, ngã người qua bên phải, đồng thời, chủy thủ trong tay hung hăng ném về phía bóng người vừa xuất hiện, ý đồ ngăn cản bóng người kia một chút, tranh thủ một chút hi vọng sống sót.

Nhưng người này, một quyền đánh chết đồng bọn hắn, cơ hồ không có ý dừng lại, lại trực tiếp nhào về phía hắn.

Thanh chủy thủ lóe ra hàn mang, bay qua bóng người kia, lại bị đối phương không nhìn, trực tiếp dùng lồng ngực đón đỡ chủy thủ, nhào tới trước người hắn ta!

- Ầm!

Hắn ta té nhào vào phía bên phải, còn chưa tới kịp lăn lộn qua, đầu đột nhiên truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt!

Lập tức mắt hắn ta tối sầm lại, trong nháy mắt mất mạng!

Mà chủy thủ hắn ta ném ra, chỉ đâm vào y phục của đạo thân ảnh kia, đã bị màng da cứng rắn của đối phương ngăn cản lại, rơi trên mặt đất.

Từ lúc đột nhiên xuất hiện, đến khi đánh chết hai người, cơ hồ chỉ trong tích tắc!

Nhưng lúc này, tên nam tử gầy nhỏ kia cũng đã chạy trở về, như hung thú nổi giận nhào về phía bóng người kia.

Người kia tránh cũng không tránh, màng da cánh tay căng cứng, “Bá” một quyền vung lên!

- Ầm!

Hai nắm đấm trùng điệp va chạm vào nhau, phát ra một tiếng xương cốt va chạm trầm đục!

Nam tử gầy nhỏ kia rơi xuống đất, hai chân không nhúc nhích tí nào, cánh tay lại run lên, ánh mắt âm lệ mà ngoan độc nhìn về phía đối diện.

Thiếu niên kia thì “Vụt vụt vụt” lui về phía sau mấy bước, đứng vững vàng thân thể, cánh tay cũng run lên, nắm đấm đau đớn.

- Tốt cho một thư sinh tú tài, lại âm độc tàn nhẫn như vậy, liên tiếp giết bốn người huynh đệ của ta!

Nam tử gầy nhỏ nắm chặt nắm đấm, đỏ hồng mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Hắn thật sự là mắt bị mù, lại nghĩ tiểu tử âm tàn độc ác này thành một thư sinh tay trói gà không chặt, thuyền lật trong mương, thật buồn cười, sỉ nhục mà!

- Bạch!

Lạc Thanh Chu không nói một lời, vọt thẳng lên!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 114: Một tiếng bạo hưởng!



Hắn biết, hắn dẫn theo Tiểu Điệp, vô luận như thế nào đều chạy không thoát, cho nên chỉ có thể bí quá hoá liều, phản kích bất cứ lúc nào.

Chạy trốn với hắn vứt bỏ mạng nhỏ, không bằng đập nồi dìm thuyền, liều mạng một trận!

- Ầm!

Hai người lại đối một quyền!

Lập tức, nắm đấm vung lên, thân ảnh xê dịch, mặt đất lá rụng, bốn phía bụi cây rì rào rung động.

Chỉ hai chiêu, nam tử gầy nhỏ một quyền đánh vào ngực hắn.

Lạc Thanh Chu lui lại ngã xuống đất, lăn lộn mượn lực, lại nhảy lên, tiếp tục thi triển Bôn Lôi Quyền nghênh chiến.

- Ha ha, luyện loại võ kỹ Bôn Lôi Quyền gân gà này, quả nhiên chỉ là kẻ ở rể đê tiện!

Nam tử gầy nhỏ quyền pháp rất nhanh, vừa cười gằn, vừa “Phanh phanh phanh” mà đánh mấy quyền lên cánh tay, nắm đấm, bả vai của hắn.

Bôn Lôi Quyền của Lạc Thanh Chu quá chậm, không cách nào ngăn cản, đành phải căng màng da cứng cỏi, vừa lui lại, vừa ra sức ngăn cản.

- Ầm!

Hắn lại bị một quyền đánh trúng lồng ngực, vụt vụt vụt lui về phía sau mấy bước, cuống quít lách mình ra sau một cây đại thụ bên cạnh.

Một tiếng bạo kêu, thân cây “Két” một tiếng chia năm xẻ bảy!

Nắm đấm nam tử gầy nhỏ không ngờ lại trực tiếp đánh xuyên qua thân cây, đánh tới ngực hắn!

Lạc Thanh Chu song quyền che ngực, “Phanh” một tiếng bị đánh liên tục lui về phía sau.

Cánh tay đau đớn, nắm đấm đau đớn, ngực đau đớn, bả vai đau đớn, trong cơ thể máu tươi dâng lên, mặc dù có màng da cứng cỏi ngăn cản hơn phân nửa trọng kích, vẫn còn đau đớn!

- Đi chết đi!

Nam tử gầy nhỏ phi thân đánh tới, song quyền liên tục tung ra, hóa thành quyền ảnh đầy trời, bao phủ về phía hắn.

Lạc Thanh Chu tránh cũng không thể tránh, đột nhiên lui lại một bước, sử xuất tiếng sấm cuồn cuộn của Bôn Lôi Quyền ngăn cản.

- Ầm ầm...

Giờ khắc này, dường như có tiếng sấm vang lên!

Đồng thời, lá rụng trên mặt đất “hô” một tiếng bay lên, thuận nắm đấm của hắn xoay tròn bay múa.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng quyền kích liên tiếp vang lên!

Lạc Thanh Chu lần nữa bị đánh lùi lại, đối mặt với quyền ảnh dày đặc của đối phương, lần này, lại chỉ trúng một quyền!

- Oa ——

Một quyền này lại đánh vào lồng ngực.

Yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, phun về phía nam tử gầy nhỏ đang đánh tới.

Nam tử gầy nhỏ kia vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, không tránh không né, mặc cho một ngụm máu tươi kia phun trên mặt, một quyền đánh về phía mặt hắn.

Lạc Thanh Chu bị khơi dậy huyết tính, mặc dù ngực kịch liệt đau nhức, nhưng ý thức không ngờ lại càng thêm thanh tỉnh, tinh thần càng thêm phấn khởi, màng da toàn thân vừa kéo căng, trong cơ thể sức lực tăng vọt, lực rót ra một quyền “Oanh” một tiếng bạo hưởng, đánh ra ngoài!

Một quyền này, lại như như tiếng sấm vang lên!

Nam tử gầy nhỏ kia vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hù giật mình, thần hồn run lên, nắm đấm nặng nề va chạm vào nhau!

- Ầm!

Một tiếng vang trầm, áo bào tung bay lên!

Lần này, cánh tay nam tử gầy nhỏ không ngờ lại chấn động, vụt vụt vụt lùi lại mấy bước, đồng thời, trên nắm tay bỗng nhiên truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt!

Hắn kinh ngạc nhìn lại, mu bàn tay lại bị đốt cháy đen!

Bôn Lôi Quyền này, lúc nào lại có lôi rồi?

Còn chưa chờ hắn nghĩ rõ ràng, nắm đấm Lạc Thanh Chu lần nữa đánh về phía hắn!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Chiêu thức Bôn Lôi Quyền, bắt đầu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng!

Lá rụng trên đất nhao nhao bị cuốn lên, bụi cây bốn phía rào rào lắc lư, toàn thân Lạc Thanh Chu giống như phong bạo bao quanh, song quyền như sấm, ầm ầm rung động bao phủ tới!

Nam tử gầy nhỏ biến sắc, cuống quít vung quyền nghênh kích.

Hai người ngươi tới ta đi, thân ảnh như gió, hai nắm đấm như mưa, lại giao đấu hơn mười phút, bất phân thắng bại.

Qua thời gian, hung mãnh bạo kích và đối quyền, nội lực trong cơ thể nam tử gầy nhỏ và tinh lực toàn thân sớm đã tiêu hao hầu như không còn.

Quyền pháp của hắn từ mới bắt đầu thì rất nhanh, rất mạnh, rất hung hãn!

Nhưng c*̃ng cực kì tiêu hao nội lực và thể lực.

Ngay từ đầu không đánh chết đối phương, hiện tại lại triền đấu mấy chục phút, hắn rốt cục bắt đầu lực suy, lộ ra xu hướng suy tàn.

Mà Bôn Lôi Quyền của Lạc Thanh Chu, lại từ chậm thành nhanh, càng về sau, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, càng ngày càng mãnh!

Đồng thời, nội lực trong cơ thể hắn vẫn như cũ dồi dào, liên tục không ngừng rót tới hai tay hai chân.

Cho dù đã bị thương, cho dù đã kịch chiến gần nửa canh giờ, tinh lực của hắn vẫn tràn đầy như lúc ban đầu, thậm chí đã đạt đến đỉnh phong!

Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra chất lỏng xanh đậm và chất lỏng đen mực, giờ khắc này, đều lên men sinh ra hiệu quả to lớn!

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng!

Hai quyền tấn công, nắm tay nam tử gầy nhỏ đột nhiên truyền đến một cỗ kịch liệt đau nhức, lập tức trong không khí bay ra mùi thịt khét lẹt.

Hắn sợ hãi nhìn lại, trên nắm tay máu thịt be bét, bị đốt cháy khét một mảnh!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 115: Không có thứ gì khác sao?



Không đợi hắn kịp phản ứng, lại một tiếng như sấm rền trước ngực vang lên!

- Ầm!

Hắn lần đầu tiên bị nắm đấm đối phương đánh trúng vào lồng ngực, lập tức bay ngược ra, nặng nề té ngã xuống đất.

Vừa xuống đất, hắn đột nhiên lăn mình lại, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cúi đầu xem xét, lại phát hiện ngực một mảng cháy đen, máu thịt be bét!

Một trận kịch liệt đau nhức đánh tới!

Hắn không kịp nhìn nhiều, tiếng vang như sấm lại vang lên trước mắt!

Bôn Lôi Quyền kia tốc độ càng lúc càng nhanh, thanh thế càng ngày càng đáng sợ, mà uy lực...

Mẹ nó cái này là Bôn Lôi Quyền hắn từng biết sao?

- Oanh!

Lại một quyền đập tới!

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cắn răng, toàn thân sót lại không còn bao nhiêu nội lực điên cuồng rót vào cánh tay, màng da lóe ra như ánh sáng kim loại, hung ác nghênh kích!

Một tiếng bạo hưởng, lại giống như tia thiểm điện màu lam!

“Két” một tiếng, nắm đấm nam tử gầy nhỏ vung ra không chỉ bị rách da huyết nhục mơ hồ, xương tay cũng nổ tung!

- A ——

Hắn ta nhịn không được phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Nhưng nắm đấm này cũng không dừng lại, lại một quyền đánh vào ngực hắn ta!

Hắn ta bị đập bay ra ngoài, đang bay đến giữa không trung thì nhìn thấy b* ng*c mình lõm xuống, xương sườn bị gãy, đồng thời “Oa” phun ra một ngụm máu tươi.

Giờ khắc này, hắn ta thật sự sợ hãi!

‘Không! Ta không thể chết!

Ta tuyệt không thể chết ở chỗ này! Tuyệt không thể chết trên tay một tên mọt sách... Một tiểu tạp chủng âm hiểm xảo trá!’

- Rầm!

Hắn ta té ngã xuống đất, ngực truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt, cơ hồ khiến trước mắt hắn ta tối đen, muốn hôn mê.

Hắn ta không dám choáng!

Hắn ta cắn nát đầu lưỡi, đột nhiên nhảy lên, xoay người chạy.

Nhưng xương sườn bị gãy, trong cơ thể hao hết sức lực, khiến cho hắn ta lảo đảo, đau đớn khó nhịn, chỉ chạy mấy bước, tốc độ của hắn ta đã chậm lại.

- Oanh!

Sau lưng lần nữa truyền đến một tiếng sấm rền!

Kình phong gào thét mà đến!

Nam tử gầy nhỏ kinh hãi tuyệt đối, đành phải hét lớn:

- Đừng giết ta! Ta nói... Ta nói toàn bộ...

- Ầm!

Không đợi hắn nói xong, nắm đấm kia đột nhiên đánh vào phía sau lưng của hắn!

- Cạch!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Nam tử gầy nhỏ bay về phía trước văng ra ngoài, nặng nề té nhào trên mặt đất, thân thể co quắp mấy lần, miệng mũi tràn đầy máu tươi, mở to hai mắt, miệng “Ôi ôi” tựa hồ muốn nói cái gì.

Lạc Thanh Chu đi đến gần hắn, một cước giẫm lên chỗ lõm trên lưng hắn, mạnh mẽ dùng sức, “Phốc” một tiếng, máu tươi phun ra, trực tiếp đạp vỡ trái tim hắn!

Nam tử gầy nhỏ thân thể cứng đờ, lập tức mềm nhũn, trừng to mắt, triệt để mất mạng.

Trong rừng cây, khôi phục yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió thổi qua, và tiếng th* d*c nặng nề của Lạc Thanh Chu.

Hắn đứng tại chỗ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Y phục trên người rách nát, đầy người tím xanh.

Rất nhiều nơi da thịt đã tróc ra, máu thịt be bét.

Đau đớn từng đợt truyền tới.

Trong miệng, trong cổ họng, vẫn như cũ tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Bắp thịt toàn thân bắt đầu run rẩy, hai chân bắt đầu như nhũn ra.

Không phải sợ hãi vì lần đầu tiên giết người, mà là thân thể và tinh thần căng thẳng quá lâu, rốt cuộc buông lỏng xuống...

Sau một lúc lâu.

Hắn lau vết máu trên khóe miệng, lảo đảo mấy bước, tựa vào thân cây lớn phía sau, chậm rãi ngồi xuống.

- Hô... Hô...

Tiếng th* d*c nặng nề vang vọng trong núi rừng yên tĩnh, càng nghe thấy rõ ràng.

Lạc Thanh Chu nhìn thi thể và máu tươi trước mắt, nghĩ đến trận chiến đấu sinh tử vừa rồi, trong thoáng chốc, hắn lại có một loại cảm giác nằm mộng.

Lại qua một lát.

Tiểu Điệp mới từ bụi cây cách đó không xa đứng dậy, trong tay vẫn nắm thật chặt chuôi chủy thủ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch chạy tới, khóc nói:

- Công tử...

- Ta không sao, đi lục soát thân thể của hắn ta một chút...

Lạc Thanh Chu ngăn nàng tới gần, toàn thân da thịt đau đớn, song quyền khẽ run, trên mu bàn tay da thịt rách nát, máu thịt be bét, không thể đụng vào.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, cầm chủy thủ, run rẩy đi tới trước thi thể nam tử gầy nhỏ.

Mặc dù hoảng hốt sợ hãi, nhưng nàng biết, lúc này nàng nhất định phải kiên cường, nhất định phải dũng cảm.

Công tử cần nàng!

Nàng run rẩy duỗi tay nhỏ ra, sờ sờ trên thi thể tràn đầy máu tươi.

- Công tử, một... Một hầu bao...

Trên thân nam tử gầy nhỏ này chỉ mang theo một hầu bao vàng nhạt.

Tiểu Điệp móc ra.

- Không có thứ gì khác sao?

Lạc Thanh Chu thở hổn hển hỏi.

Tiểu Điệp lại s* s**ng một lần, lắc đầu, run giọng nói:

- Không, không có.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, nhíu mày.

Người này là một võ giả, trên thân không có khả năng chỉ có một hầu bao.

Chí ít hẳn là có không ít bạc đi?

Hắn nhìn về phía hầu bao trong tay Tiểu Điệp, thấy hầu bao kia phình lên, nói:

- Ngươi mở ra nhìn một chút, nhìn xem bên trong chứa cái gì.

Tiểu Điệp nghe vậy, run rẩy mở hầu bao ra.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 116: Tiểu tử kia chết thật là thảm...



Nhưng quỷ dị chính là, rõ ràng ngoài nhìn thấy hầu bao phình lên, trong không ngờ lại không có gì.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, cho là mình nhìn lầm, lật trong rồi lật ngoài, s* s**ng rất nhiều lần, nhưng bên trong vẫn như cũ trống trơn, không có sờ được gì.

Tiểu nha đầu nháy mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không hiểu.

- Túi trữ vật?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một hồi, trong lòng đột nhiên hiện ra một thứ.

Hắn lập tức kích động lên.

Nếu thật là túi trữ vật, vậy lần này đúng là đáng giá!

Bên trong hắn hẳn là có không ít thứ!

- Tiểu Điệp, đưa cho ta, dìu ta!

Hắn giãy dụa muốn đứng lên.

Tiểu Điệp cuống quít chạy tới, đưa hầu bao tới trong tay hắn, đỡ hắn đứng lên.

- Đi, chúng ta đi xem một chút những trên người những người khác có thứ gì hay không.

Lúc này, cũng không phải lúc kiểm tra thu hoạch, phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Hắn cẩn thận cất hầu bao lớn chừng bàn tay vào trong túi tùy thân, quyết định đợi sau khi trở về đi tụ bảo các nhìn xem.

Tiểu Điệp đỡ hắn, đi theo đường nhỏ xuống núi.

Lạc Thanh Chu lục soát tất cả thi thể một lần.

Rất kỳ quái, trên người những thi thể khác, vậy mà không có bất kỳ thứ gì, thậm chí ngay cả một lượng bạc cũng không có.

Vậy thì càng chứng minh, cái hầu bao này không đơn giản.

Tên nam tử gầy nhỏ kia là một võ giả, có thể tất cả đồ của những người kia đều để ở trong đây.

Trong này ngoại trừ bạc, hẳn là còn có những thứ khác!

Hắn càng thêm mong đợi.

- Đi, Tiểu Điệp, xuống núi.

Hắn nghỉ ngơi sơ sơ, vận chuyển mấy lần nội công tâm pháp, đau đớn trên người giảm bớt không ít.

Thể lực tinh thần của hắn vẫn sung túc.

Vừa đi xuống núi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về đường nhỏ uốn lượn quanh co dưới núi.

Dừng một chút, hắn nói:

- Tiểu Điệp, nghe kỹ.

Vẻ mặt hắn ngưng trọng:

- Ngươi từ con đường này xuống dưới trước, nhớ kỹ, đừng có ngừng, cứ đi xuống phía dưới, đến ngã ba phía dưới chờ ta, nửa đường không được nhìn đông nhìn tây.

Tiểu Điệp nghe vậy, sắc mặt thay đổi:

- Công tử, ngươi...

- Đừng sợ, ta ở rừng cây bên cạnh đi theo ngươi. Không sao đâu, ngươi cứ đi về phía trước, không nên nhìn ta.

Lạc Thanh Chu lại dặn dò vài câu, đi vào rừng cây bên cạnh.

Tiểu Điệp mặc dù nghi hoặc sợ hãi, nhưng không tiếp tục chần chờ, lập tức khéo léo thuận theo đường nhỏ, đi xuống.

Trong lòng nàng lo lắng bất an, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vì biến cố vừa rồi mà tái nhợt sợ hãi.

Hai chân nàng như nhũn ra, mấy lần kém chút ngã sấp xuống.

May mắn đi thẳng đến chân núi, cũng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Trong lòng nàng thở dài một hơi, rất muốn quay đầu nhìn công tử trong rừng cây một chút, nhưng nghĩ tới vừa rồi công tử căn dặn nàng, đành phải cố nén, tiếp tục đi đến phía trước.

Rất nhanh, đi tới chỗ ngã ba rộng rãi phía trước, rồi tiếp tục đi.

Chân núi, tĩnh không một tiếng động.

Ngẫu nhiên có vài tiếng tiếng chim hót vang lên, trong núi rừng trống trải yên tĩnh nghe lại càng to rõ ràng.

- Cô... Cô...

Một con chim nhỏ kêu to lướt qua giữa không trung.

Trong rừng rậm bên cạnh đường nhỏ xuống núi.

Tiểu Điệp rời khỏi không lâu, một bóng người chậm rãi từ một gốc cây bước ra, nhìn bóng lưng nàng nhỏ nhắn xinh xắn đi xa, khuôn mặt âm trầm lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Xem ra là thành công... Nhưng sao lại thả tiểu nha đầu này xuống núi rồi?

Hắn ta nhìn thoáng qua trên núi, lại chờ đợi chốc lát, bước nhanh đi tới.

Bất kể như thế nào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Hắn ta nhất định phải tận mắt thấy thi thể tiểu tử kia, mới có thể trở về bàn giao.

Gió núi xuyên thẳng qua khu rừng, ù ù thổi tới.

Rất nhanh, một mùi máu tươi nồng đậm theo gió bay tới.

Ánh mắt hắn ta ngưng tụ, bước nhanh hơn, trong lòng âm thầm cười lạnh:

- Chết ở chỗ này, cũng coi là tiện nghi cho tiểu tử kia. Dù sao ở cùng mẫu thân đê tiện của hắn, cũng coi là mẫu tử đoàn viên.

Hắn lại đi lên một đoạn, rốt cục thấy được thi thể nằm trên đất cách đó không xa.

Thi thể kia đầu lõm, ngã trong vũng máu, không thấy rõ bộ dáng.

- Tiểu tử kia chết thật là thảm...

Trong lòng của hắn ta nghĩ như vậy, chịu đựng buồn nôn, trực tiếp chạy lên.

Nhưng khi hắn chạy đến gần, cẩn thận nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia xem xét một lúc, trong lòng đột nhiên giật mình, sắc mặt đột biến!

Không phải tiểu tử kia!

Vẻ mặt hắn ta tràn đầy kinh ngạc, giật mình, lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cánh rừng bên cạnh.

Mùi máu tươi càng đậm.

Nơi đó c*̃ng có thi thể!

Tim hắn ta đột nhiên đập rộn lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cuống cuồng chạy tới.

Trên mặt đất phía ngoài cùng của rừng cây, c*̃ng có một cỗ thi thể.

Ngực lõm, trừng to mắt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi mà chết...

Vẫn không phải tiểu tử kia!

Hai chân hắn ta bắt đầu như nhũn ra, ngẩng đầu, nhìn về chỗ sâu trong rừng cây.

Trong rừng, lại xuất hiện mấy cỗ thi thể...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 117: Lập tức, triệt để mất mạng...



Nháy mắt sắc mặt hắn ta trắng bệch, trong lòng hoảng sợ, toàn thân run rẩy, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ.

- Ngươi đang tìm ta sao?

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh, giống như tiếng sấm, hắn ta bị hù đột nhiên giật mình, xoay người lại!

Vẫn là gương mặt thanh tú quen thuộc kia.

Chỉ là vẻ tự ti khiếp nhược, khúm núm đã từng xuất hiện trên khuôn mặt này đã biến mất không còn nữa, thay vào đó, là bình tĩnh đến đáng sợ.

Bình tĩnh như biển sâu.

Vương Phác run lên, sắc mặt trắng bệch, trên mặt gạt ra nụ cười khó coi, lắp bắp:

- Tam... Tam công tử, ngươi... Ngươi tại sao ở chỗ này?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm mắt hắn, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ:

- Trong tay ngươi cầm chủy thủ, là muốn giết ta sao?

Cánh tay trong tay áo Vương Phác đột nhiên run lên, lập tức trong mắt hung quang lóe lên, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm thét khàn khàn, như dã thú tuyệt vọng, chủy thủ trong tay áo hung hăng đâm về phía ngực hắn!

- Đi chết ——

Nhưng chủy thủ sắc bén này, vừa tới trước ngực, đã bị hai đầu ngón tay kẹp chặt.

Mặc cho hắn gầm thét dùng sức thế nào, chính là khó mà tiến thêm một chút nào nữa, giống như đâm vào một khối tinh thiết cứng rắn!

Vương Phác đột nhiên ngẩng đầu, nhìn xem thiếu niên gầy gò trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin:

- Ngươi... Ngươi là...

- Ầm!

Lạc Thanh Chu một quyền đánh vào ngực hắn.

- Cạch!

Một tiếng vang giòn.

Vương Phác ngã xuống đất, lồng ngực lõm, xương sườn đứt gãy, máu tươi từ yết hầu trào ra, trong nháy mắt tràn ra miệng mũi hắn.

Hắn trừng to mắt, há hốc mồm, cố hết sức giơ ngón tay lên, tựa hồ muốn nói chuyện, trong miệng mũi lại không ngừng trào máu tươi.

- Ta là một thư sinh... Ngươi không phải đã sớm biết sao?

Lạc Thanh Chu nói xong, một chân giẫm chỗ ngực lõm của hắn, không đợi hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào, mạnh mẽ dùng sức, “Phốc” một tiếng, đạp vỡ trái tim hắn.

Lập tức, xoay người, đi xuống núi.

Gió núi lướt qua, tay áo bồng bềnh.

Vương Phác trừng to mắt, nghiêng đầu, mắt đầy máu nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa...

- Thư... Thư sinh...

Cổ họng hắn trào ra máu tươi, phát ra âm thanh tuyệt vọng cuối cùng.

Lập tức, triệt để mất mạng...

Ngã ba đường.

Tiểu Điệp một thân váy xanh biếc lo sợ bất an đứng dưới một cây đại thụ, mong mỏi trông mong nhìn về chỗ chân núi.

Không bao lâu.

Ánh mắt nàng sáng lên, trên mặt rốt cục lộ ra ý cười vui sướng.

- Công tử...

Nàng ngậm lấy nước mắt chạy đến.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm lấy thân thể vẫn còn có chút run rẩy của nàng, ôn nhu an ủi:

- Không sao, đừng sợ.

Tiểu nha đầu lần đầu tiên nhìn thấy loại tràng diện máu tanh kia, mà lại là lần đầu tiên nhìn thấy hắn giết người, tự nhiên sợ hãi.

Tiểu Điệp khóc nói:

- Công tử, trên người của người thật nhiều máu, chúng ta nhanh về nhà đi...

Lạc Thanh Chu nắm bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt nhìn về phía con đường lúc đến.

Dừng một chút, hắn cúi người, thấp giọng nói vào lỗ tai tiểu nha đầu:

- Tiểu Điệp, hôm nay chúng ta tạm thời không trở về nhà, công tử dẫn ngươi đi một chỗ chơi rất vui.

- A?

Tiểu nha đầu nghe xong, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên:

- Đâu... Chỗ nào?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía một đầu đường nhỏ khác, ánh mắt phức tạp:

- Địa phương ta đã từng ra đời.

Tiểu Điệp mở to hai mắt.

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu không dám lưu lại ở nơi này quá lâu, lôi kéo nàng, đi tới một đường nhỏ cỏ hoang che lấp, xa lạ khác.

Hiện tại còn không thể trực tiếp về nhà.

Nếu như trên đường còn có mai phục, lấy trạng thái của hắn bây giờ, chỉ sợ hắn và tiểu nha đầu này sẽ dữ nhiều lành ít.

Chỉ có thể đi vào thôn dưới ngọn núi nhỏ kia ở một đêm.

Đợi ngày mai hừng đông, hắn và tiểu nha đầu sẽ ngồi xe ngựa về thành.

- Nha.

Tiểu Điệp không nói thêm gì nữa, rất ngoan ngoãn để hắn nắm tay, đi lên một đầu đường nhỏ khác, trong con ngươi tràn đầy ỷ lại.

Mặc kệ công tử đi nơi nào, nàng đều sẽ cùng theo.

Coi như công tử bán nàng đi, nàng c*̃ng cam tâm tình nguyện.

Công tử nếu thật bán nàng đi, cùng lắm thì đợi sau khi công tử cầm tiền xong, nàng lại len lén trốn ra, lại đi tìm công tử.

Dù sao nàng cả một đời này, cả kiếp sau, vĩnh viễn đều là người của công tử.

Mãi mãi cũng không muốn tách ra khỏi công tử.

Hai chủ tớ người đi trên đường nhỏ hoang tàn vắng vẻ, đều không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu vểnh tai, vẫn như cũ duy trì cảnh giác, ánh mắt thỉnh thoảng quay đầu coi vài lần, xác nhận phải chăng có người theo dõi.

Thôn nhỏ dưới ngọn núi kia trong trí nhớ cách nơi này chỉ có bốn năm cây số.

Bất quá đường nhỏ lâu ngày không người đi, cỏ hoang lan tràn, rất nhiều nơi đã không nhìn thấy đường.

Lúc buổi trưa.

Hai người rốt cục thấy được tiểu sơn thôn trước mặt.

Bây giờ tiểu sơn thôn đã đổ nát hoang vu.

Ngoại trừ một vài lão nhân mẹ góa con côi còn lưu ở nơi đó ra, trong thôn đã không có người trẻ tuổi, tiểu hài càng không thấy.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 118: Trong giếng hẳn là còn có nước.



Đầu thôn đã từng náo nhiệt giống như mới là hôm qua.

Nhưng cho dù là tình cảnh trước kia, lưu trong trí nhớ Lạc Thanh Chu, cơ hồ tất cả đều là bóng ma.

Mẫu thân chưa kết hôn mà có con, sau khi sinh hạ hắn ngay cả phụ thân cũng không biết là ai, trong thôn nghị luận ầm ĩ, buộc mẹ con hai người bọn hắn trên cây cột sỉ nhục.

Cơ hồ mỗi ngày đều có tiếng chửi rủa chanh chua, mỉa mai truyền đến.

Ngay cả tiểu hài tử đều không muốn chơi đùa cùng hắn.

Mẫu thân vì dưỡng dục hắn trưởng thành, vì để cho hắn đọc sách, ở trong thôn nhận hết ánh mắt xía xói và nhục nhã của đám người, vẫn kiên trì như cũ.

Sau khi tổ phụ tổ mẫu hắn qua đời, đại cữu nhị cữu rời khỏi thôn một đi không trở lại, mẫu thân lẻ loi hiu quạnh, không có ai đỡ đần, sợ hắn bị thương tổn, càng muốn cho hắn trải qua cuộc sống tốt hơn một chút, liền mặt dạn mày dày mang theo hắn tiến vào thành, tiến vào Thành Quốc phủ.

Từ đó về sau, mẹ con hai người không còn trở lại cái thôn từng làm cho bọn thương tâm nữa.

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ những chuyện này, mang theo Tiểu Điệp đi đến cạnh dòng sông trước thôn rửa sạch đơn giản một chút, mới đi vào thôn.

Thôn xóm đã từng tràn đầy âm thanh tiểu hài chơi đùa, tiếng chó sủa, người lớn quát to, bây giờ đã trở nên yên tĩnh im ắng.

Cỏ hoang mọc đầy phòng trước phòng sau.

Khóa sắt trên cửa chính đầy vết rỉ loang lổ, có vài phòng ốc tường viện đã sụp đổ.

Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp, một đường đi tới, một đường nhìn xem, xuyên thấu qua cửa sân, chỉ có thấy được vẻn vẹn hai ông bà lão, cô độc ngồi trong tiểu viện, nhắm mắt lại, phơi nắng, giống như đang chờ đợi ngày đó đến.

Lạc Thanh Chu không có dừng lại, đi tới tiểu viện đã từng cùng mẫu thân ở.

Cửa chính đã mục nát đổ xuống, nửa bên tường viện đã sụp đổ, không biết thời gian lâu dài gió táp mưa sa, hay là sau khi mẹ con bọn hắn rời đi bị người trong thôn đẩy ngã.

Trong tiểu viện tràn đầy cỏ hoang tươi tốt, cục gạch vỡ vụn, cùng một vài vải vóc rách rưới vùi ở trong đất bùn.

Trong phòng không còn có cái gì nữa.

Ngay cả cái bàn, ghế, giường, đều bị dời không còn một mảnh.

Còn tốt, bốn phía vách tường vẫn còn, nóc nhà vẫn còn, còn có thể che gió tránh mưa.

- Công tử, đây chính là chỗ người và phu nhân đã từng ở sao?

Tiểu Điệp nhìn xem cảnh tượng nơi này, mặt mũi tràn đầy chua xót.

- Dọn dẹp gian phòng một chút, đêm nay chúng ta ở tạm chỗ này một đêm.

Lạc Thanh Chu không có nhiều lời, đi ra khỏi phòng nói:

- Ta đi xem một chút có cái gì ăn, ngươi hẳn là cũng đói bụng rồi đúng không? Đừng chạy loạn khắp nơi, ở trong phòng đợi ta.

- A nha.

Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, đi tìm cái chổi.

Trong tiểu viện ngược lại có cây chổi, bất quá đã nát không còn hình dáng.

Nhưng mà không sao, có thể bọc lấy vải rửa sạch, tiếp tục dùng để quét rác.

Trong giếng hẳn là còn có nước.

Lạc Thanh Chu đi ra tiểu viện, lại đi đến cuối thôn, nhìn xem từng gian nhà một.

Rất nhanh đi đến cuối thôn, hắn thấy được một lão bà bà.

Lão bà bà mặc áo bông cũ nát, ngồi trên ghế ở trước cửa, ánh mắt đục ngầu mà mê mang nhìn qua núi lớn xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Lão bà bà tóc trắng phơ, khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn gian nan vất vả, lưng đã còng xuống, đã là gần đất xa trời.

Nhưng lần đầu tiên Lạc Thanh Chu thấy được bà, đã nhận ra bà.

Năm đó người bên trong thôn này đối xử ác độc nhất, xấu xa nhất với mẫu thân hắn chính là người trước mắt.

Hắn vẫn như cũ nhớ kỹ rõ ràng, trong một mùa hè nào đó, mẫu thân nhặt được một quả dưa hấu hoang từ trên núi trở về.

Mẹ con hai người đang muốn vui vẻ chia sẻ, bà này dẫn theo một người mà mẫu thân hắn gọi cửu thẩm đột nhiên xông vào phòng, vu khống mẫu thân hắn trộm dưa hấu của bà, sau đó chửi ầm lên, miệng thốt ra các loại lời nói ác độc bẩn thỉu, còn dùng tay kéo tóc mẫu thân, dùng móng tay cào mặt mẫu thân...

Cuối cùng, dưa hấu bị đoạt đi.

Mẫu thân ôm hắn, im lặng khóc ở trong góc.

Lúc kia, hắn âm thầm thề, chờ về sau trưởng thành, có bản lĩnh, nhất định phải làm cho nữ nhân ác độc này nhận hết tra tấn.

Nhưng giờ phút này, nhìn lão nhân trước mắt, nhìn xem tóc bà trắng phơ, mặt mũi nhăn nheo, bộ dáng yên tĩnh già yếu, trong lòng của hắn đã không hận nổi.

- Ngươi... Ngươi là Thanh Chu? Thanh Chu nhà Ngọc nhi?

Lão nhân nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt kinh ngạc.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, đi lên trước, trên mặt lộ ra ý cười:

- Cửu bà bà, là ta, Thanh Chu.

Lão nhân mở to hai mắt, đứng lên, nhìn chằm chằm trên dưới hắn đánh giá một phen, thấy trường bào hắn mặc rách tung toé, không khỏi hỏi:

- Ngươi không phải cùng mẫu thân ngươi đi trong thành sao? Tại sao lại trở về rồi? Ngươi... Bị người ta đuổi ra ngoài?

Lạc Thanh Chu không có giải thích, nhẹ gật đầu:

- Ừm, bị đuổi ra ngoài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 119: Mặt trời rất nhanh xuống núi.



Bị Thành Quốc phủ mang đi làm công cụ hối hôn người ta, không phải là bị đuổi ra ngoài à.

Lão nhân thở dài một hơi, nói:

- Đáng thương, mẫu thân ngươi cũng đáng thương, tiến vào thành, không có hưởng đến mấy ngày hạnh phúc, còn trẻ như vậy liền qua đời, nghe bọn hắn nói chôn ở trên Tử Hà sơn trước mặt thôn chúng ta? Ai...

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Cửu bà bà, người trong nhà người đâu hết rồi?

Lão nhân lắc đầu nói:

- Đều đã chết, bọn hắn đều đã chết hết, dù sao c*̃ng sẽ không trở về nữa..

Lạc Thanh Chu không có hỏi nhiều, nhìn trong nhà bà một chút, do dự một chút, vẫn hỏi:

- Cửu bà bà, trong nhà người có đồ ăn không?

Lão nhân nhìn hắn một cái, quay người lại đi tập tễnh vào trong phòng, thở dài nói:

- Còn có hai cái bánh bột ngô, cứng lắm, ta gặm không nổi, nếu ngươi đói bụng, thì lấy đi ăn đi.

- Ai, đáng thương, ngươi xem ngươi một chút, mẫu thân chết rồi, ngươi bây giờ ngay cả một bữa cơm đều không kịp ăn, ta đã sớm nói, đọc sách có tác dụng gì đâu? Còn không bằng học trồng trọt...

Lão nhân nói liên miên lải nhải, tiến vào phòng bếp, lấy ra hai khối bánh bột ngô khô cứng.

Nghĩ nghĩ, lại vào nhà bên trong, cầm hai quả trứng gà, cùng đưa tới cho hắn.

- Ai, một con gà mái cuối cùng bị chồn tha đi, bên trong thôn này, ngoại trừ mấy lão bất tử chúng ta, đã không có bất kỳ thứ gì còn sống.

Lão nhân than thở.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận bánh bột ngô cùng trứng gà, móc ra một thỏi bạc, đưa cho bà:

- Cửu bà bà, người cầm bạc, nếu có người bán hàng rong đến trong thôn, còn có thể mua vài món đồ ăn.

Lão nhân nhìn xem bạc trong tay hắn, không có nhận, lắc đầu nói:

- Chính ngươi cầm đi, ta cầm thứ này cũng vô dụng, hiện tại đâu còn có người bán hàng rong tới đây. Thân thể ta vẫn còn được, còn có thể trồng một số lương thực mà ăn. Ngươi tuổi trẻ, về sau còn cần tìm kế sinh nhai, giữ lại cho mình dùng đi.

Lạc Thanh Chu nhìn bà một cái, không có lại nói cái gì, chuẩn bị rời đi.

Lúc đi tới cửa, lão nhân đột nhiên nói:

- Thanh Chu, ngày xưa Cửu bà bà đối xử không tốt với mẹ con các ngươi, bây giờ nghĩ lại, trong lòng Cửu bà bà thật rất hối hận, rất áy náy. Người đã già, mới biết được những quy củ tập tục kia thật ra đều không quan trọng, vui vẻ còn sống mới là quan trọng nhất. Mẫu thân ngươi năm đó chưa kết hôn mà có con, cũng không phải lỗi của nàng, chúng ta không nên đối xử nàng như thế...

Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu hỏi:

- Cửu bà bà, ngài biết năm đó mẫu thân của ta thế nào mang thai ta không? Ngài biết người kia không?

Lão nhân lắc đầu:

- Không biết, trong thôn ai cũng không biết người kia là ai, cho nên mới đối đãi mẫu thân ngươi như thế. Bất quá cuối cùng nghe nói, mẫu thân ngươi bị ép buộc... Ai, lúc kia, cho dù bị ép buộc, danh dự nữ nhân cũng coi như bị hủy, không ai để mắt, huống chi mẫu thân ngươi quá quật cường, vẫn luôn không chịu nói người kia là ai...

Lạc Thanh Chu không có nói cái gì, nhẹ gật đầu, đi ra cửa.

Lão nhân c*̃ng đi theo ra ngoài, miệng nói một mình, nói liên miên lải nhải, không biết đang nói cái gì.

Đang muốn tiếp tục ra ngoài cửa ngồi lên trên ghế tọa, đột nhiên phát hiện trên ghế có nhiều thêm một thỏi bạc.

Đợi bà ngẩng đầu nhìn lại, thiếu niên kia đã đi xa.

- Ai...

Lão nhân thở dài một hơi, cầm lấy bạc, ngồi xuống, trong đầu nhớ lại chuyện đã từng liên quan tới mẹ con kia.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện rách nát, cùng Tiểu Điệp chia ăn bánh bột ngô và trứng gà. Sau khi ăn xong, hắn ngồi xuống trong phòng, vận chuyển nội công tâm pháp.

Tiểu Điệp không dám làm phiền, ra khỏi phòng, đi qua gian phòng khác cùng tiểu viện, cửa ra vào, nhìn khắp nơi một hồi.

Sau một lúc lâu.

Nàng nhịn không được, ra cửa chính, tò mò đi dạo ở trong thôn.

Mặt trời rất nhanh xuống núi.

Lạc Thanh Chu cảm giác đau nhức của vết thương trên người đã giảm bớt rất nhiều.

Khi Tiểu Điệp trở về, lại còn mang đến kim khâu, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói:

- Công tử, nô tỳ trong thôn gặp một lão bà bà, từ trưa đến giờ đều ở nơi đó nói chuyện phiếm cùng với bà ấy, kim khâu này đều là mượn từ chỗ của bà ấy. Người mau c** q**n áo, nô tỳ giúp người may vá một chút.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, cởi y phục xuống nói:

- Bà hàn huyên với ngươi cái gì rồi?

Tiểu Điệp tiếp nhận quần áo nói:

- c*̃ng không có trò chuyện cái gì, lão bà bà một mực nói chuyện trước kia, nô tỳ c*̃ng không dám hỏi chuyện công tử cùng phu nhân, lão bà bà c*̃ng không có nói. Đúng rồi, lão bà bà còn nói ban đêm chúng ta không được ra khỏi cửa, nơi này có quỷ nháo.

Nói đến đây, mặt mũi tiểu nha đầu tràn đầy biểu lộ sợ hãi.

- Quỷ nháo?

Lạc Thanh Chu sáng mắt lên.

Tiểu Điệp gật đầu nói:

- Ừm, lão bà bà nói, trời vừa tối, trong thôn khắp nơi đều là tiếng khóc ô ô, bà nói bà còn nhìn thấy rất nhiều bóng đen bay tới bay lui, rất kinh khủng.
 
Back
Top Bottom