Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 140: Có đi thăm Vi Mặc không?



Lạc Thanh Chu giúp Tiểu Điệp khiêng thùng nước tắm ra ngoài, đổ nước xong, một mình hắn ra cửa, chuẩn bị thỉnh an Tần đại tiểu thư và vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Tuyết đã rơi ba ngày, không có chút ý muốn ngừng.

Toàn bộ trong phủ, một mảnh trắng xóa.

Lạc Thanh Chu một đường giẫm lên tuyết đọng, đi tới chỗ Tần đại tiểu thư “Linh Thiền Nguyệt cung”

Cửa sân bị khóa.

Hắn đi lên trước, đưa tay gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng Bách Linh thanh thúy:

- Cô gia, hôm nay tiểu thư có chút không thoải mái, người cũng không cần đến thỉnh an.

Lạc Thanh Chu dừng ở cửa một chút, nói:

- Bách Linh cô nương, một mình ngươi ở trước viện sao?

Bên trong lập tức truyền đến tiếng Bách Linh có chút kinh hoảng:

- Cô gia, ngươi... Ngươi lại muốn làm gì? Lại muốn khi dễ người ta sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta tới xin lỗi ngươi, ngươi mở cửa đi.

Bách Linh vội vàng nói:

- Không cần cô gia, người ta không muốn lời xin lỗi của người, cô gia lần sau đừng khi dễ người ta nữa là được rồi. Người ta chỉ là tiểu thị nữ hèn mọn, nào dám để cô gia xin lỗi.

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, không nói gì thêm nữa, quay người rời khỏi.

Vừa đi hơn mười bước, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra, Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người xuất hiện ở cửa, dò xét nhìn lén hắn.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng.

Nàng lại lập tức rụt đầu trở về.

Lạc Thanh Chu không để ý đến nàng nữa, bước nhanh rời khỏi.

Chờ hắn đi xa, Bách Linh đưa tay mân mê miệng, dậm chân nói:

- Cô gia thúi, không biết dỗ người ta vài câu sao?

Lạc Thanh Chu một đường đón gió tuyết, đi tới hậu viện.

Mai nhi nhìn thấy hắn, lập tức đi vào bẩm báo.

Không bao lâu, đi ra gọi hắn vào.

Lạc Thanh Chu đi theo sau nàng, đi vào phòng, đi đến trước mặt nhạc mẫu đại nhân kia, khom người cúi đầu, chắp tay bái kiến:

- Thanh Chu thỉnh an nhạc mẫu đại nhân.

Tống Như Nguyệt mặc một thân áo nhung xanh nhạt, vẻ mặt uy nghiêm ngồi ngay ngắn tại chỗ, đảo mí mắt nhìn hắn một chút, âm thanh lạnh lùng nói:

- Chỉ một câu này thôi sao?

Lạc Thanh Chu đành phải lại cung kính nói:

- Chúc nhạc mẫu đại nhân thân thể an khang.

- Chỉ có vậy?

Tống Như Nguyệt cười lạnh.

Lạc Thanh Chu nâng mắt nhìn nàng một chút, nghe thấy trong lòng nàng nói: 【 Tiểu tử thúi này, còn không tán dương ta xinh đẹp? chút nữa tìm lý do, để hắn ra sau vườn trồng hoa mới được! 】 .

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, đành phải tiếp tục cung kính nói:

- Chúc nhạc mẫu đại nhân thân thể an khang, thanh xuân mãi mãi, mãi mãi cũng như bây giờ xinh đẹp trẻ tuổi, tươi sáng như vậy.

Nói ra lời này, chính hắn cũng nóng mặt.

- Hừ, nịnh hót!

Tống Như Nguyệt liếc mắt, lại vô cùng hưởng thụ, tạm thời bỏ qua cho hắn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Có đi thăm Vi Mặc không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Chưa đi, ngày mai đi.

Tống Như Nguyệt lại lạnh lùng nói:

- Khiêm Gia thì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vừa đi qua, nhưng không có gặp người.

Tống Như Nguyệt yên lặng một chút, ngữ khí chậm dần nói:

- Đi thăm nàng thêm đi, nàng không thấy ngươi, không nói chuyện với ngươi, ngươi cứ mặt dày quấn lấy nàng. Nam nhân không muốn mặt, mới khiến nữ nhân động lòng, ngươi hiểu chưa?

Lạc Thanh Chu cúi đầu yên lặng, không nói gì.

- Đi thôi, đi học cho giỏi, không thể lười biếng. Nếu dám lười biếng, cẩn thận da của ngươi!

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cáo lui.

Chờ hắn rời khỏi không lâu sau, Tống Như Nguyệt lười biếng dựa vào ghế, suy tư một hồi, đột nhiên lại ngồi dậy, nhíu lại lông mày, tự nhủ:

- Không được, Khiêm Gia vốn là như vậy, tiểu tử thúi kia khẳng định trong lòng oán hận... Đến lúc đó vụng trộm chạy làm sao bây giờ? Thành thân, lại không thể ở cùng một chỗ, mỗi đêm đều quen tiểu nha hoàn hầu hạ... Mấu chốt là tiểu tử thúi kia có phần có tài hoa, người ta tài tử, mỗi ngày ra ngoài ăn chơi đàng đ**m, trái ôm phải ấp, tiêu diêu tự tại, hắn chỉ ở nhà đọc sách cả ngày... Trong lòng hắn không oán hận sao? Không được không được, phải tìm hai nha đầu thông phòng xinh đẹp cho tiểu tử kia, trói tâm hắn lại...

Nói xong, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Mai nhi đứng bên cạnh.

Mai nhi lập tức run lên, run giọng nói:

- Phu... Phu nhân...

Tống Như Nguyệt mắt trợn trắng lên:

- Ngươi kích động cái gì? Mắt nhỏ mũi xanh, muốn ngực không có ngực, muốn mông không mông, lại lớn lên bình thường, người ta sẽ coi trọng ngươi?

Mai nhi: - ...

Tống Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, đôi mắt đẹp lấp lóe, rơi vào trầm tư.

- Ù ù...

Ngoài gió lạnh nghẹn ngào, thổi cành cây khua loạn.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, lấy Giám Võ thạch ra thử thực lực của mình, ngạc nhiên phát hiện tinh thần lực tăng lên không ít.

Vậy mà thoáng cái từ 13 gia tăng đến 16.

Những số liệu khác ngược lại không có thay đổi quá rõ ràng, sức mạnh và kháng kích đả lực đều chỉ tăng lên một chút.

Nhưng lực bộc phát khẳng định so trước đó mạnh hơn không ít.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 141: Lại chờ đợi chốc lát.



Lạc Thanh Chu cất kỹ Giám Võ thạch, nghĩ nghĩ, lấy trong túi trữ vật ra một nhánh trầm hương sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Quyển sách nói, đàn hương nâng cao tinh thần, trầm hương an thần; còn nói, đàn hương chiêu thần, trầm hương Dẫn Hồn.

Hắn bây giờ muốn tu luyện thần hồn xuất khiếu, tự nhiên muốn chút trầm hương.

Đóng cửa sổ, thổi tắt nến, nhắc nhở Tiểu Điệp tạm thời đừng vào, hắn đốt trầm hương.

Lập tức lên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần.

Một lát sau, nội thị ngũ tạng, tinh thần ngưng tụ, từ dưới lên trên, chậm rãi leo lên...

Trong đầu hiện ra cảnh tượng bình minh đang leo núi.

Từng bước một, một bậc thang một bậc thang, vững bước hướng lên.

Mới đầu nhẹ nhõm, càng đến chỗ cao, càng thêm nặng nề, tốc độ c*̃ng càng ngày càng chậm...

Hắn cảm thấy hô hấp đình trệ, lòng buồn bực ngực trướng, ngực giống như muốn nổ tung, nhưng đầu vẫn thanh tỉnh như cũ, cũng không đau đớn.

Hắn tiếp tục dùng lực hướng lên trên.

Mười bước!

Hai mươi bước!

Năm mươi bước!

Đột nhiên, hắn mơ hồ thấy được phong cảnh trên đỉnh núi, nhìn thấy mặt trời mới mọc sắp phá mây chui ra nơi chân trời!

Tựa hồ gió nhẹ thổi tới, có hương hoa chui vào mũi.

Hắn ngừng thở, cắn chặt răng, di chuyển bước chân nặng nề, tiếp tục hướng lên!

Còn có mười bước!

Năm bước!

Một bước!

- Oanh!

Khi toàn thân hắn run rẩy hai chân nặng nề, dùng hết chút năng lực cuối cùng, nặng nề phóng ra một bước cuối cùng, trước mắt đột nhiên rộng mở tươi sáng!

Chân trời, ánh bình minh vừa ló rạng, ráng mây đầy trời!

Đỉnh núi, gió mát quất vào mặt, chim hót hoa nở!

Hắn như bỗng chốc thoát ra khỏi thân thể nặng như Thái Sơn, vô cùng nhẹ nhàng, giống như một làn khói, nhẹ nhàng lượn lờ phiêu bồng, càng lên càng cao...

Lạc Thanh Chu đột nhiên mở hai mắt ra!

Trước mắt cảnh mặt trời mới mọc, đột nhiên biến mất, xuất hiện trong tầm mắt hắn, đầu tiên là một màu đen kịt vô cùng rõ ràng.

Trong phòng, khói hương lượn lờ, yên tĩnh im ắng.

Thân thể của hắn vẫn mắt nhắm như cũ, khoanh chân ngồi ở trên giường, không nhúc nhích.

Mà “hắn”, đang bay chỗ nóc nhà, đang mở to hai mắt, nhìn xuống dưới.

- Ta xuất khiếu...

Hắn như vậy lăng lăng nghĩ đến, lập tức vụng về bay lung tung về phía trước, lại phía bên trái, phía bên phải, hướng lên, hướng phía dưới...

Đột nhiên, hắn bay về phía vách tường, xuyên qua, lại xuyên vào.

Hắn lại bay về phía cái bàn, cái ghế, giường, đều xuyên qua dễ như trở bàn tay.

Nhưng ánh mắt vẫn bị những vật này ngăn cản, cũng không thể xuyên thấu qua.

Đồng thời, chẳng biết tại sao, mặt đất cũng không thể xuyên vào.

Hắn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, động tác c*̃ng dần dần thuần thục.

Hắn lại luyện tập một lúc, xuyên qua vách tường, xuyên qua phòng, lại xuyên qua cửa phòng, đi vào phòng bên cạnh.

Tiểu Điệp đang ngồi trên giường... Không có thêu hoa.

Tiểu nha đầu lúc này đang ngồi trên giường, cúi đầu, vén áo ngoài, dùng tay xoa b* ng*c của mình...

Miệng tự lẩm bẩm:

- Trưởng thành sao? Mau mau lớn lên... Nếu không công tử sẽ ghét bỏ...

Lạc Thanh Chu: - ...

Quay người bay đi.

Vừa muốn bay trở về phòng, đột nhiên từ khe cửa trong phòng, nhìn thấy một vệt bóng đen phía ngoài tiểu viện, dưới nền tuyết trắng chiếu rọi, phá lệ rõ ràng.

Thành tây Mạc Thành.

Trong một hẻm nhỏ cách Thành Quốc phủ không xa, một phủ đệ hoang vu đổ nát.

Trong đó cỏ dại rậm rạp, phòng đầy bụi bặm.

Nhìn tình huống sớm đã không người ở lại.

Nhưng giờ khắc này ở gian nào đó trong hậu viện, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, lại có thể ẩn ẩn nhìn thấy mấy ánh nến tinh hồng.

Cả gian phòng bị rèm thật dày che lấp kín mít, kín không kẽ hở.

Lúc này, trước mấy ánh nến kia, đang có một lão bà mặc áo hoa hồng lớn, đầu đội mũ tròn, ngồi xếp bằng, nhắm mắt bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm.

Trong bóng tối bên cạnh lão bà, một nam tử trung niên mặc cẩm bào đứng đấy, đang ngưng thần quan sát.

Sau một lúc lâu.

Nam tử trung niên kia rốt cục nhịn không được, thấp giọng mở miệng:

- Thần bà, thế nào rồi?

Lại chờ đợi chốc lát.

Lão bà kia đột nhiên mở hai mắt ra, trong con mắt in rõ ánh nến chập chờn, ánh mắt lại giống như không có tập trung, âm thanh trầm thấp mà khàn giọng:

- Đã đến, phía ngoài tuyết rất lớn, trong phòng không có ánh đèn, tiểu tử kia cũng đã ngủ... Trước tìm xem trong phòng có mấy người, lão thân lại tiếp tục làm phép, khiến cho hắn bị ác mộng...

Nam tử trung niên cong người lại, có chút thấp thỏm:

- Khoảng cách xa như vậy, sẽ không xảy ra sai lầm gì chứ?

Lão bà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lung lay:

- Vương quản gia, không cần lo lắng. Quỷ nô kia của Lão thân cũng không phải vật phàm, mặc dù không chống đỡ được thần hồn xuất khiếu, cũng không dám lại gần võ giả khí huyết tràn đầy, nhưng đùa bỡn thư sinh nhu nhược vẫn dễ như trở bàn tay. Lão thân lúc trước đều dựa vào nó, hù chết mấy nữ tử và người sinh bệnh.

Nam tử trung niên vội vàng chắp tay nói:

- Làm phiền Thần bà.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 142: Lão thân không sao...



Lão bà trong mắt chợt lóe sáng, bấm ngón tay niệm quyết, miệng quát khẽ:

- Đi vào!

Ánh mắt của nàng nhập vào âm hồn tiểu quỷ kia, đón gió tuyết, nhẹ nhàng trôi hướng cửa sổ gian phòng kia.

Cùng lúc đó.

Tần phủ.

Lạc Thanh Chu thần hồn xuất khiếu, đột nhiên từ trong khe cửa nhìn thấy một vệt bóng đen, nhẹ nhàng rơi vào phía ngoài tiểu viện.

Dưới nền tuyết trắng chiếu rọi, dị thường rõ ràng.

Bóng đen kia quanh thân quấn mấy sợi hắc khí, gương mặt dữ tợn, hai mắt tinh hồng, hiển nhiên chính là âm hồn tiểu quỷ trên quyển sách kia nhắc tới.

Khác với thần hồn.

Những âm hồn tiểu quỷ này cũng không có ý thức riêng, ngoại trừ có cảm xúc bản năng lúc tử vong mang theo ra cơ hồ không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Ngoại trừ du hồn ra, những tiểu quỷ hai mắt tinh hồng dữ tợn này, có thể là ác quỷ, oán quỷ, cũng có thể là bị người luyện chế thành quỷ nô.

Bên ngoài ánh mắt tiểu quỷ lấp lóe, lén lén lút lút nhìn cửa sổ phòng hắn, hiển nhiên cũng không phải chỉ là tiểu quỷ bình thường, cũng không phải là vô tình xâm nhập nơi này, mà là có mục đích.

Bây giờ thần hồn hắn vừa xuất khiếu thành công, còn có chút suy yếu, chỉ dựa vào thần hồn, khẳng định không có cách nào đối phó.

Cho nên hắn quyết định thật nhanh, lập tức bay trở về phòng, quy khiếu nhập thể.

Cơ hồ trong nháy mắt, thần hồn hòa với thân thể thành một thể.

Hắn mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa sổ, trong mắt hàn mang lóe lên, lập tức đứng dậy, núp bên cạnh cửa sổ.

Lập tức, nắm chặt nắm đấm, màng da cánh tay căng cứng, cơ bắp nâng lên, toàn cơ thể dùng lực lượng lớn tập trung vào nắm đấm, ngừng thở, vận sức chờ phát động!

Âm hồn tiểu quỷ sợ nhất chí cương chí dương chi vật, võ giả khí huyết tràn đầy, chính là khắc tinh của bọn nó!

- Ô...

Đầu tiên là một trận âm phong thổi tới, gõ vào trên cửa sổ.

Lập tức, bóng đen quấn hắc khí dữ tợn kia xuyên qua cửa sổ, thò đầu, nhẹ nhàng đi vào, trừng hai mắt nhìn về phía trong phòng.

Nhưng không đợi nó thấy rõ, trong bóng tối bên cạnh đột nhiên truyền đến một cỗ khí tức nóng hổi khiến nó kinh hãi!

- Oanh!

Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng bạo hưởng.

Lập tức, một cỗ khí nóng hổi nháy mắt xuyên qua thân thể nó, không đợi nó kịp phản ứng, “Oanh” thân thể nó nổ tung!

Hắc vụ quấn thân thể nó nháy mắt bị tạc phá thành mảnh nhỏ, như sương khói tán loạn!

- Tư...

Nó kinh hãi, đang muốn tụ lại thân thể chạy trốn, lại đột nhiên phát hiện kia nắm đấm xuyên qua thân thể mình sáng lên mấy tia hồ quang điện màu lam nhỏ bé!

- A ——

Một tiếng thê lương thét lên, chỉ có nó nghe được, đột nhiên gương mặt nó vặn vẹo tuyệt vọng.

Nó cơ hồ không kịp có bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt hồn phi phách tán, biến thành hư ảo!

Đồng thời.

Hậu viện phủ đệ đổ nát hoang vu kia, trong gian phòng nào đó, c*̃ng đột nhiên “A ——“ vang lên một tiếng thét thê lương khàn khàn!

Lão bà đang trợn to hai mắt làm phép, đột nhiên che hai mắt đau nhức, thét chói tai lăn lộn trên đất, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn vặn vẹo dữ tợn, như ác ma đáng sợ!

Bên cạnh Vương Thành bị dọa run lên, cuống quít lui lại, trốn trong gốc hẻo lánh, vẻ mặt tràn đầy hoang mang hoảng sợ.

Hồi lâu sau.

Lão bà che mắt lăn lộn thét lên trên mặt đất, rốt cục khôi phục yên tĩnh, gục một chỗ không nhúc nhích, giống như bị đột tử.

Vương Thành vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, lại chờ đợi trong chốc lát, nhịn không được tiến lên một bước, run giọng gọi:

- Thần bà...

- Thần...

- Lão thân không sao...

Lão bà đột nhiên mở miệng, âm thanh càng thêm khàn khàn, chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, lấy hai tay che mắt ra.

Vương Thành lúc này mới kinh hãi phát hiện, cặp mắt bà tràn đầy máu tươi, hai hàng huyết dịch đỏ thắm thuận khóe mắt chảy xuôi xuống, giống như huyết lệ, gương mặt tràn đầy nếp nhăn dữ tợn kèm hai hàng huyết lệ, nhìn dị thường đáng sợ.

- Không ngờ... trong phòng tiểu tử kia, còn có võ giả...

Lão bà một lần nữa ngồi trước mặt mấy ngọn nến kia, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, hai mắt vẫn như cũ máu tươi chảy đầm đìa.

Vương Thành sắc mặt khó coi:

- Hẳn là thị nữ kia... Thần bà, như vậy... như vậy nên làm thế nào cho phải?

Cặp mắt đầy máu của bà ta nghiêng qua ánh nến, âm lãnh nhe răng cười:

- Hủy một con quỷ nô lão thân phí hết tâm huyết luyện chế, lão thân sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được? Vương quản gia yên tâm, lão thân đã nhận nhiệm vụ này, tự nhiên sẽ giúp các ngươi diệt trừ tiểu tử kia. Thị nữ kia không có khả năng mỗi đêm đều ngủ với hắn, chờ lão thân nghỉ ngơi hai ngày, đến lúc đó, lại phái hai quỷ nô lợi hại hơn đi qua, trực tiếp khiến tiểu tử kia biến thành ngớ ngẩn.

Vương Thành cúi đầu chắp tay:

- Làm phiền Thần bà.

- Hừ, nếu không phải lão thân hôm qua thần hồn xuất khiếu, phát hiện trong Mạc Thành có cao thủ tu hồn ẩn hiện, sợ trêu phải đối phương, thì làm gì phiền toái như vậy.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 143: Nô tỳ lên cân sao?



Lão thân nếu tự thân xuất mã, một khắc là đủ.

Lão bà cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, khóe mắt đau đớn co quắp, gương mặt dưới ánh nến chiếu rọi, càng thêm dữ tợn.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, tuyết rơi càng lớn.

Lạc Thanh Chu một quyền đánh nát con tiểu quỷ kia, đứng ở cửa sổ suy nghĩ, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng kinh hoảng của Tiểu Điệp:

- Công tử, vừa rồi sét đánh sao?

- Chắc vậy.

Lạc Thanh Chu thu hồi khí thế, về trên giường.

Tiểu nha đầu đẩy cửa ra, chạy vào, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Lạc Thanh Chu biết nàng sợ sét đánh nhất, vén chăn lên nói:

- Đến, công tử ôm ngươi ngủ, không sợ.

- Ô ô...

Tiểu nha đầu lên giường, chui vào chăn mền, dán trong ngực hắn.

Lạc Thanh Chu ôm nàng nằm xuống, trong lòng âm thầm nghĩ về chuyện lúc nãy.

Mặc dù vừa rồi là cỗ thân thể này đánh ra một quyền, nhưng luôn cảm giác trong cơ thể thần hồn mới quy khiếu, tựa hồ c*̃ng cùng đánh quyền.

Không biết thần hồn xuất khiếu có thể tu luyện Bôn Lôi Quyền này không.

Hắn quyết định đêm mai thử một chút.

Quyển sách nói, tu luyện thần hồn, cảnh giới thứ nhất là sơ khuy cảnh.

Sơ khuy cảnh bao gồm định thần, xuất khiếu, dạ du, nhật du, ngự vật, tổng cộng năm giai đoạn.

Hắn định thần bất tri bất giác đã hoàn thành, đêm nay lại xuất khiếu thành công, đoán chừng đều là công lao chất lỏng đen như mực kia.

Sau đó, hắn ma luyện dạ du, để thần hồn tiếp tục lớn mạnh.

Sau đó nhật du.

Đợi lúc trời sáng, thậm chí mặt trời chính ngọ, thần hồn càng có thay đổi rất lớn.

Sau đó là ngự vật.

Nghe nói ngự vật có thể ở ngoài ngàn dặm lấy đầu người, giết người trong vô hình, hành tẩu như gió mát, cho dù là võ giả khí huyết tràn đầy bình thường đều khó mà phát giác, ngăn cản.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lạc Thanh Chu có chút kích động chờ mong.

Nếu như đến lúc đó hắn thật sự có thể tu luyện thần hồn thành công, cũng không còn chuyện lên lôi đài đánh bại Lạc Ngọc đơn giản như vậy.

Hắn không chỉ muốn để vị Đại phu nhân ác độc kia nợ máu trả bằng máu, hắn còn muốn cho nàng sống không bằng chết, thống khổ cả đời!

Lạc Ngọc cũng giống vậy!

- Công tử... Sờ...

Tiểu nha đầu trong ngực, đột nhiên uốn éo người, chân nhỏ kiều nộn gót nhọn chủ động bỏ vào trong tay hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ giống quả táo.

Lạc Thanh Chu bình phục tâm tình, trong bóng đêm cúi đầu nhìn bộ dáng nàng chớp chớp lông mi ngượng ngùng, đột nhiên nhu tình như nước, nghĩ đến trước đó thần hồn xuất khiếu, vụng trộm đi phòng nàng nhìn thấy cảnh đó.

Hắn ôm nàng vào lòng, bỗng nhiên cúi đầu cắn lỗ tai của nàng nói:

- Tiểu Điệp, đêm nay công tử không sờ chân ngươi, ngươi không phải muốn nhanh lớn lên sao?

- Hả?

- Có muốn hay không?

-... Muốn, công tử, ngươi...

Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa.

Tiểu nha đầu c*̃ng không nói thêm gì nữa, thân thể bắt đầu run rẩy.

Lúc này, cứ yên lặng tương đối tốt.

Ngoài cửa sổ gió tuyết vẫn như cũ.

Trong cửa sổ, thư sinh động khẩu lại động thủ...

Ngày thứ hai.

Tiểu Điệp lần nữa nằm ỳ dậy trễ.

Lần trước khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói công tử đè tóc nàng, dậy không nổi, lần này thì xấu hổ nói:

- Người ta đau...

Lạc Thanh Chu tối hôm qua cũng không làm chuyện xấu với nàng, chính là không cẩn thận đè cánh tay nàng...

- Lần sau mỗi người ngủ một đầu.

Lạc Thanh Chu giúp nàng vuốt vuốt cánh tay, rời khỏi giường.

Tiểu nha đầu thấy thế, cũng rối rít từ trong chăn bò dậy, quỳ gối bên giường, hầu hạ hắn mặc y phục, vểnh miệng nhỏ bĩu môi nói:

- Mới không muốn đâu, muốn ngủ cùng một đầu với công tử.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, xuống giường, đi tới trước cửa sổ.

Đẩy cửa sổ ra, một luồng hơi lạnh đập vào mặt.

Nhưng khí tức lại phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái.

Tuyết chưa ngừng, nhưng rơi rất nhỏ.

Từng đoá từng đoá bông tuyết, trên bầu trời chậm rãi bay xuống, như cánh hoa màu trắng tàn lụi, trang trí thêm cho cảnh vật ngoài cửa sổ.

Gió lạnh thấu xương c*̃ng tạm thời ngừng lại.

Trong tiểu viện, cây lê như nở hoa.

Cây cối khác đều thành một mảnh tuyết trắng.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh tuyết bên ngoài, nghĩ đến chuyện tối hôm qua thần hồn xuất khiếu và âm hồn tiểu quỷ kia.

Tiểu Điệp mặc y phục xong, tóc dài đen nhánh xõa đến eo, trong tay nhỏ cầm lược, đi tới sau lưng hắn, ôn nhu giúp hắn chải tóc, bộ dáng nho nhỏ, ngoan ngoãn tinh xảo nhu nhu thuận thuận làm người thương yêu.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, đột nhiên xoay người ôm eo nhỏ của nàng, bế nàng lên, để nàng ngồi lên mặt bàn.

Sau đó cúi người nhìn nàng.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, khuôn mặt trắng noãn dần dần nhiễm đỏ ửng, ngượng ngùng nói:

- Công tử, người... Người làm gì?

- Không làm gì, chỉ nhìn ngươi.

Lạc Thanh Chu đưa tay sờ sờ gương mặt kiều nộn, cười nói:

- Rốt cục có chút thịt rồi, đáng yêu hơn lúc đầu nhiều.

Tiểu Điệp lập tức khẩn trương lên, sờ khuôn mặt nhỏ của mình nói:

- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ lên cân sao?

- Không, như vậy rất tốt.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 144: Làm gì có nam tử nhận hoa nữ tử tặng.



Lạc Thanh Chu lại sờ bắp chân mảnh khảnh của nàng nói:

- Không mập không ốm, vừa đủ. Không giống trước đó, sờ đều là xương, ôm c*̃ng không thoải mái.

Tiểu Điệp xấu hổ cúi đầu, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Công tử thích thì tốt.

Lạc Thanh Chu thấy nàng lại lộ ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng, nhìn xinh đẹp đáng yêu, động lòng người, không khỏi bước tới, hôn gương mặt hồng hồng của nàng một cái, nói:

- Được rồi, đừng ngốc nữa, nên làm việc thôi.

- A, a nha.

Tiểu nha đầu sửng sốt một chút, lập tức tỉnh táo lại, bụm gương mặt tròn tròn nhảy xuống bàn, thẹn thùng ngọt ngào đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.

Ăn điểm tâm xong.

Tiểu Điệp lại đi ra ngoài tìm mấy người tiểu Đào học tập.

Lạc Thanh Chu xem sách một lúc, thấy tuyết càng nhỏ hơn, thì ra cửa, đi chỗ Tần nhị tiểu thư.

Hắn chưa từng đi nơi đó, chỉ biết đại khái phương hướng.

Đi qua cửa viện Tần đại tiểu thư, hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng lại, đang muốn rời khỏi, cửa sân đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Bách Linh một thân váy áo màu hồng, thanh tú động lòng người đi ra, đôi mắt đẹp rạng ngời, gương mặt xinh đẹp lộ ra hai lúm đồng tiền, ngọt ngào cười nói:

- Cô gia, thỉnh an tiểu thư sớm như vậy sao?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua môi nàng, vừa nhìn về phía cổ nàng.

Hôm nay nàng mặc cổ áo tròn, cũng không dựng thẳng lên, cũng không choàng khăn, lộ ra cổ thiên nga trắng nõn thon dài.

Trên đó không có bất cứ dấu vết gì.

- Đi ngang qua mà thôi, ta chuẩn bị đi thỉnh an Nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu ăn ngay nói thật.

Hắn nhìn thiếu nữ ngọt ngào trước mắt, trong lòng bất tri bất giác có loại cảm xúc rung động.

Bách Linh nghe vậy, lập tức vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn:

- Cô gia, người muốn làm gì? Tại sao lại chạy tới trêu chọc Nhị tiểu thư rồi?

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:

- Phu nhân kêu ta đi.

Ngừng chút, lại nói:

- Chỉ là đi thỉnh bình an, bồi Nhị tiểu thư trò chuyện, không còn ý gì khác.

Vẻ mặt Bách Linh nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên “Phốc phốc” cười một tiếng, nụ cười như hoa:

- Cô gia đang giải thích với ta sao?

Lập tức hoạt bát nháy nháy mắt, thấp giọng nói:

- Cô gia là sợ ta hiểu lầm, hay sợ tiểu thư hiểu lầm? Hay là...

- Cáo từ.

Lạc Thanh Chu không nói nữa, quay người rời khỏi.

Bách Linh vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi từng đi chỗ Nhị tiểu thư sao? Biết nàng ở chỗ nào sao?

Lạc Thanh Chu không quay đầu lại, nói:

- Ta sẽ hỏi những người khác.

Bách Linh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn mấy lần, đột nhiên quay người chạy về phòng, lại rất chạy mau ra, cầm dù hoa giấy dầu màu xanh nhạt, đuổi theo bung dù ra, đi cùng hắn, cười nói:

- Cô gia, ta đi với người.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua dù hoa trên đỉnh đầu, lại liếc mắt nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Bách Linh cười đưa dù tới trước mặt hắn:

- Cô gia, người cầm đi, người thân cao, ta cầm mệt lắm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi tự che đi, ta không cần.

Bách Linh không nói gì, dù hoa trong tay vẫn đặt trước mặt hắn, vẻ mặt quật cường.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, thấy nàng đỉnh đầu đội tuyết, do dự một chút, đành phải nhận dù, che giữa hai người, hơi nghiêng về phía nàng.

Bách Linh ngẩng đầu nhìn một chút, lại nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ bình tĩnh kia, ánh mắt giật giật, không nói gì thêm.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua.

Xa xa dưới mái hiên, bông tuyết bay xuống, mơ hồ có một thân ảnh mảnh khảnh đứng đó, lạnh như băng, so với tuyết còn lạnh hơn.

Lạc Thanh Chu miễn cưỡng đi cùng thiếu nữ dưới tuyết, trong mũi ngửi thấy mùi tóc nàng, thân thể cảm nhận hơi ấm của nàng, không khỏi nhớ tới đêm đó thân mật triền miên.

Đang muốn nói chuyện, Bách Linh đột nhiên chạy tới vườn hoa bên cạnh, ngắt một đóa hoa còn động tuyết, chạy về đưa tới trước mặt hắn, mắt ngọc mày ngài:

- Cô gia, tặng người.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không nhận:

- Ngươi cầm đi, ta không thích.

Bách Linh giật mình:

- Tại sao? Hoa xinh đẹp như vậy, lại thơm như vậy. Từ xưa đến nay, các tài tử đều so sánh mỹ nhân với kiều hoa, cô gia c*̃ng viết qua thơ hoa dung nguyệt mạo, làm sao không thích hoa chứ?

Lạc Thanh Chu chỉ là không muốn nhận hoa nàng tặng thôi.

Làm gì có nam tử nhận hoa nữ tử tặng.

Lại liên tưởng đến mỗi lần cùng phòng nàng chủ động, hắn bị động, hắn thì càng không nhận.

- Hoa dù sao cũng là hoa, dù xinh đẹp c*̃ng không xinh đẹp hơn người, dù thơm cũng không thơm bằng người. Bách Linh cô nương ở trước mặt ta, xinh đẹp hơn hoa, thơm hơn hoa, ta cần hoa làm gì?

Hắn nhìn phía trước, thuận miệng qua loa một câu.

Thật chỉ là qua loa, chỉ là thuận miệng, hắn thề.

- Hả?

Hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ kia đột nhiên đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn, hoa trong tay chậm rãi rũ xuống.

Hai người cách gió tuyết, ánh mắt giao nhau.

Gió nhẹ lạnh thấu xương lướt qua, thiếu nữ váy hồng như cánh hoa nở rộ, có chút chập chờn, sợi tóc phất phơ qua khóe miệng, gương mặt xinh đẹp như hoa lộ ra vẻ hoảng hốt.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 145: Đây là thư phòng của thiếu nữ.



Lạc Thanh Chu cũng không biết mình thuận miệng nói, hiệu quả lớn như thế.

Ở thời đại kia, giọng điệu đùa bỡn như vậy nói với một cô gái mới quen là chuyện bình thường.

Nhưng ở thời đại phong kiến nam nữ thận trọng này, như vậy…

- Ta chỉ đùa một chút, chỉ là thuận miệng nói, Bách Linh cô nương đừng để ý.

Lạc Thanh Chu cầm dù giấy dầu, đưa tới trước mặt nàng, che gió tuyết cho nàng, c*̃ng cắt đứt việc mắt đối mắt với nàng.

Bách Linh đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói:

- Cô gia, ngươi là lạ.

Lạc Thanh Chu giật mình nói:

- Ta lạ ở chỗ nào?

Bách Linh ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hắn nói:

- Cô gia không giống người thành thật, giống bại hoại khắp nơi lừa gạt nữ hài tử!

Lạc Thanh Chu: - ...

- Đi thôi, đi chỗ Nhị tiểu thư.

Tranh luận với nữ nhân, không khác nào rảnh rỗi đi gây sự, tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Cô gia chột dạ, chấp nhận, không dám lên tiếng nữa?

- Quả nhiên là chột dạ...

- Quả nhiên là bại hoại...

- Tiểu thư thật đáng thương.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, nàng vẫn cứ líu lo không ngừng.

Hai người một cây dù, rất mau tới chỗ Tần nhị tiểu thư ở.

Gõ cửa, Châu nhi tới mở cửa, thấy là bọn bọ, mắt sáng lên, vội vàng nói:

- Cô gia, tiểu thư đang viết thơ của người đó, mau vào.

Hai người Lạc Thanh Chu được Châu nhi dẫn vào.

Lúc tới hắn đã suy nghĩ kỹ, đã Tần nhị tiểu thư thích chuyện xưa « Hương Khuê Ký » như thế, như vậy, hắn đành cố mà làm, kể cho nàng chuyện xưa « Tây Sương Ký ».

Chỉ cần Nhị tiểu thư vui vẻ là được rồi.

Dù sao trong Tần phủ này, tất cả mọi người đều sủng ái Nhị tiểu thư.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia đã nói rất rõ ràng.

Hắn phải dỗ dành Nhị tiểu thư vui vẻ.

Về phần làm sao dỗ, đó chính là chuyện của hắn.

« Tây Sương Ký » kể xong, còn có « Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài », xong còn có « Bạch Xà truyện », « Phượng Cầu Hoàng » vân vân.

Cho dù xong cũng còn nhiều phim truyền hình cẩu huyết như vậy, chuyện xưa càng đặc sắc.

Còn không nữa, còn có cùng loại với « Hương Khuê Ký » như « Kim Bình Mai » « Ngọc Bồ Đoàn » các loại, cùng lắm thì để Tần nhị tiểu thư giữ bí mật là được.

Dù sao chỉ cần Nhị tiểu thư vui vẻ, thì coi như là hắn hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mỗi ngày nhiều nhất sẽ chỉ rút ra một canh giờ thỏa mãn Nhị tiểu thư.

Thời gian còn lại, hắn còn phải tu luyện.

Xuyên qua đường hành lang, ngoặt vào hậu viện.

Bên trái thư phòng, cửa sổ điêu khắc tinh mỹ hoa văn mở ra, phía trước cửa sổ có một án đài, trên án đài phủ giấy tuyên trắng như tuyết.

Một bàn tay trắng thuần nhỏ nhắn mềm mại đang cầm bút lông sói mảnh khảnh, viết chữ trên giấy tuyên.

Chủ nhân bàn tay kia, một bộ váy dài xanh nhạt, bên ngoài choàng áo nhung lông chồn thật dày, da như tuyết sáng, mày như mảnh liễu, mắt ngậm thu thuỷ, bộ dáng thanh lệ, yếu đuối duyên dáng, chính là Tần gia Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc.

- Tiểu thư, cô gia tới.

Châu nhi nói khẽ.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, tái nhợt không có chút máu, con ngươi thanh tịnh như nước, đột nhiên hào quang tràn đầy

Góc tường, một cây mai lẻ loi.

Một nhánh cây chìa ra, vắt ngang cửa sổ điêu khắc hoa văn tinh mỹ, phía trên treo từng đóa nụ hoa, có mấy đóa đã nở rộ.

Cánh hoa kia phấn nộn xinh đẹp, mùi hương thoang thoảng.

Thiếu nữ bên kia cửa bị từng đóa bông tuyết ngoài cửa sổ như tấm màng che che lại, có một loại đẹp mà cô tịch.

Lạc Thanh Chu giẫm lên đường nhỏ lát đá cuội, đi tới trước cửa sổ nhỏ kia, cúi đầu chắp tay, cung kính nói:

- Nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc đứng dậy, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, gương mặt thanh lệ lộ ra ý cười thận trọng, nói khẽ:

- Tỷ phu, không cần khách khí, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào đi.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua trong phòng.

Lư hương khói mỏng lượn lờ, lò sưởi âm tường lửa than đỏ bừng, trên mặt đất phủ thảm nhung màu trắng như tuyết thật dày.

Trên bàn đặt bình hoa, bên trong cắm mấy cành đông mai.

Lò sưởi tay nho nhỏ đặt bên cạnh bàn.

Trong góc, còn có một chiếc sập mềm.

Bên trên phủ đệm chăn thêu mẫu đơn màu hồng, ở giữa còn có một bàn trà nhỏ, trên bàn trà đặt một bàn cờ vây.

Trong phòng còn có mấy bộ y phục thiếu nữ.

Cho dù đứng dưới mái hiên ngoài cửa sổ, Lạc Thanh Chu cũng có thể ngửi được mùi thơm thiếu nữ trong phòng bay ra.

Đây là thư phòng của thiếu nữ.

Có thể chưa bao giờ có nam tử đi vào.

Cho nên...

Lạc Thanh Chu vẫn đứng ở ngoài, chắp tay nói:

- Nhị tiểu thư, ta không đi vào, phu nhân nói ta tới thăm hỏi ngươi một chút. Nhị tiểu thư đang viết chữ, vậy ta sẽ không quấy rầy, lần sau lại tới thăm.

Châu nhi đứng ở cửa lập tức vội la lên:

- Cô gia, không cho phép đi!

Nói xong, mới phát giác được ngữ khí không đúng, vừa tức phình má lên mà nói:

- Cô gia vừa tới, còn chưa bồi Nhị tiểu thư nói chuyện, sao có thể đi nhanh như vậy.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 146: Nhưng kết cục chung quy là viên mãn.



Tần Vi Mặc cúi đầu thu bút mực, cuốn giấy tuyên lên, sau đó ôn nhu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, ta viết xong...

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Bách Linh đứng dưới mái hiên cách đó không xa, do dự một chút, đi vào mái hiên, tới gần trước cửa sổ, nhìn thiếu nữ yếu đuối bên cửa sổ nói:

- Nhị tiểu thư, vậy ngươi... muốn nói chuyện gì?

Tần Vi Mặc đứng ở bên cửa, cười khổ nói:

- Tỷ phu, ngươi cứ đứng ở ngoài cửa vậy sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao, như vậy rất tốt.

Hai người cách cửa sổ, rơi vào yên lặng.

Bách Linh đứng cách đó không xa, đột nhiên đi tới cửa, lôi kéo Châu nhi đang nhìn chằm chằm nói:

- Đi, chúng ta đi phòng bên cạnh trò chuyện đi.

Châu nhi bị nàng cưỡng ép lôi đi.

Giữa sân lâm vào yên tĩnh.

Bên ngoài bông tuyết bay lả tả, cũng tĩnh không một tiếng động.

Lạc Thanh Chu cảm thấy đứng như vậy rất xấu hổ, mở miệng nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi lần trước không phải nói, ngươi muốn xem sách giống « Hương Khuê Ký » sao?

Tần Vi Mặc nghe vậy, hai con ngươi sáng lên:

- Tỷ phu mang đến cho ta sao?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:

- Không mang, nhưng ta nhớ mấy câu chuyện giống như « Hương Khuê Ký », Nhị tiểu thư nếu muốn nghe, ta có thể kể cho Nhị tiểu thư nghe.

Tần Vi Mặc nghe xong, mừng rỡ gật đầu:

- Ừm, tỷ phu, ta muốn nghe.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Vậy hôm nay ta kể cho Nhị tiểu thư nghe « Tây Sương Ký » đi.

Thấy vị Nhị tiểu thư này đa sầu đa cảm, thân thể không tốt lắm, hắn quyết định cho dù kể chuyện gì, kết cục đều phải hoàn mỹ một chút.

Dù sao đều là chuyện xưa, tùy tiện bịa một kết thúc viên mãn là được.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Tỷ phu, vào trong kể được không? Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta ngồi trên giường, ấm áp một chút.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua giường mềm trong phòng, nào dám đi vào.

Phía trên không chỉ có đệm chăn, vật phẩm nữ nhi, còn có hai bộ y phục nữ nhi, nếu hắn đi vào ngồi đối diện cô em vợ này, kề đầu gối mà kể, đoán chừng vị nhạc mẫu đại nhân kia biết, sẽ lập tức mang đao giết tới.

- Không cần, ta đứng ở chỗ này kể là được. Nhị tiểu thư nếu cảm thấy lạnh, có thể ngồi trên giường.

Lạc Thanh Chu từ chối nhã nhặn, sợ nàng tiếp tục mời, vội vàng mở miệng kể chuyện.

- Niên đại không rõ, có vị quý nhân họ Thôi, quan bái tiền triều tướng quốc, bất hạnh chết bệnh. Tiểu nữ, tên tự Oanh Oanh, năm mười chín tuổi, chăm chỉ nữ công, thi từ sách tính, so người có tài...

- Một ngày Trương Sinh du lãm Phổ Cứu Tự, cùng Thôi Oanh Oanh gặp nhau...

« Tây Sương Ký » này vốn là hí khúc tạp kịch, Lạc Thanh Chu nhớ kỹ nội dung trong đó, cho nên chỉ kể tình tiết mấu chốt rất ngắn gọn.

Tần Vi Mặc nín thở ngưng thần nghe.

Đợi nghe được hai người gặp nhau ở Phổ Cứu Tự, trong mắt quang mang lập loè; nghe được Phổ Cứu Tự bị vây, lại nhăn mày, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương...

Nghe được Thôi mẫu nuốt lời từ hôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra tức giận.

Lạc Thanh Chu đứng dưới mái hiên cửa sổ, một bộ trường bào, giọng kể chậm rãi, êm tai.

Tần nhị tiểu thư đứng ở bên cửa, ánh mắt nhìn gương mặt thanh tú tuấn mỹ của hắn, si ngốc yên lặng nghe.

Chẳng biết lúc nào, Bách Linh và Châu nhi đều từ trong phòng đi ra, ở cửa nghe lén, cũng đều tĩnh không một tiếng động.

- Nhiều lần khó khăn trắc trở, được Hồng Nương trợ giúp, Oanh Oanh rốt cục đến chỗ Trương Sinh lén lút gặp nhau. Thôi mẫu cảm thấy nghi ngờ, khảo vấn Hồng Nương...

Đoạn hắn kể đến Oanh Oanh mười dặm trường đình tiễn biệt Trương Sinh vào kinh thành đi thi, Tần Vi Mặc mắt nhòe giọt lệ...

Châu nhi trốn phía sau cửa nghe lén, cũng mắt đục đỏ ngầu.

Nhưng kết cục chung quy là viên mãn.

- Trương Sinh trúng cử Trạng Nguyên, nhiều lần khó khăn trắc trở, rốt cục thành hôn với Oanh Oanh, hạnh phúc ngọt ngào sống bên nhau, còn sinh mấy tiểu tử mập mạp, và mấy khuê nữ xinh đẹp...

Lạc Thanh Chu bổ sung kết cục càng thêm hoàn mỹ hạnh phúc.

Chuyện xưa kể xong, Tần Vi Mặc đứng bên cửa, vành mắt hồng hồng, thật lâu không nói.

Mặc dù khóc, nhưng trong lòng cảm xúc bi quan kiềm chế lập tức phóng thích sạch sẽ, trong lòng dễ chịu không ít, trong đầu tràn đầy tình yêu đẹp giữa Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, những cảm xúc như sinh ly tử biệt, đã không thấy.

- Nhị tiểu thư, trời không còn sớm, ta nên trở về đọc sách, cáo từ.

Lạc Thanh Chu kể xong cũng không tiếp tục lưu lại, chắp tay thối lui.

Tần Vi Mặc si ngốc đứng đó, chờ hắn sắp đi ra tiểu viện, mới mở miệng hô:

- Tỷ phu, ngày mai ngươi còn tới sao?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng nói:

- Phu nhân nói ta ba ngày qua một lần là được rồi.

Tần Vi Mặc nhìn hắn, yên lặng một chút, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, vậy Vi Mặc nếu muốn ngươi mỗi ngày đều đến thì sao?

Lời này từ miệng một nữ tử chưa xuất các mà nói, hơn nữa còn là cô em vợ đối với tỷ phu nói, thật sự là có chút... quá lớn mật.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 147: Nàng tới một mình?



Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời, không biết trả lời như thế nào.

Bách Linh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Châu Nhi càng tràn đầy kinh ngạc, tiểu thư sao có thể...

Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt:

- Tỷ phu, đùa ngươi đó. Hôm nay tạ ơn tỷ phu, Vi Mặc rất vui vẻ. vậy ba ngày sau, Vi Mặc đợi tỷ phu.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu lên tiếng, không tiếp tục nhiều lời, quay đầu nhìn về phía Bách Linh ở cửa:

- Ngươi không đi?

Bách Linh sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra mái hiên, bung dù hoa ra, khua tay với thiếu nữ yếu đuối bên cửa nói:

- Nhị tiểu thư, chúng ta đi đây, ba ngày sau gặp lại.

Nàng chạy tới trước mặt Lạc Thanh Chu, đưa dù hoa trong tay qua.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận dù, che l*n đ*nh đầu nàng, che gió tuyết cho nàng, sóng vai đi ra tiểu viện, biến mất ở góc rẽ.

Tần Vi Mặc đứng ở bên cửa, run lên nửa ngày, lẩm bẩm:

- Châu nhi, ngươi nói, tỷ phu có thể giống như Trương Sinh hay không, khảo trúng Trạng Nguyên?

Châu nhi ở bên cạnh lo âu nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, ngươi... Ngươi vừa rồi sao có thể nói như vậy...

Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, mỉm cười, mở ra giấy tuyên vừa rồi cuốn lên, nhìn bài thơ phía trên, gương mặt thanh lệ bình tĩnh như nước:

- Ta nói chính là lời trong lòng, sao lại không thể nói rồi?

Châu nhi mở to hai mắt nhìn nàng.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay xuống, tĩnh không một tiếng động.

Nhánh hồng mai dưới mái hiên, bọc lấy băng tuyết vừa ngừng, ngạo nghễ mà đứng, hương thơm vẫn như cũ.

- Cô gia, ngươi vừa rồi kể chuyện nghe thật hay, thiền... Tiểu thư, Thiền Thiền còn chưa có nghe đâu, ngươi chút nữa đi kể cho các nàng nghe một lần đi.

- Ta còn phải trở về đọc sách.

- Cô gia đều kể cho Nhị tiểu thư, ta cũng nghe. Cô gia nếu không kể cho tiểu thư và Thiền Thiền, các nàng sẽ tức giận.

- Tức giận thì tức giận.

- Tiểu thư nếu tức giận, Thiền Thiền sẽ để cô gia biết, cái gì gọi là một kiếm đứt cổ!

- Tiểu thư sẽ không vì chút chuyện nhỏ này tức giận, ngươi không cần gạt ta, cũng không cần dọa ta sợ.

- Nhưng Thiền Thiền sẽ tức giận.

- Vì sao?

- Bởi vì... Bởi vì cô gia đối tiểu thư không tốt, tiểu thư thật ra c*̃ng thích nghe chuyện xưa, chính là không ai kể cho tiểu thư nghe.

- Thật?

- Ừm, thiên chân vạn xác, ai nói láo thì là...

- Chó?

- Dù sao không phải người nha.

Bách Linh trong lòng nói thầm: “Là hoa, hoa đẹp nhất!”

Nói, nàng lại ngửi hoa trong tay, thân thể không có cảm giác nhích lại gần thiếu niên bên cạnh.

Giống như bị hắn che dưới dù, lại giống như bị hắn ôm trong ngực...

- Cô gia, thật không đi vào sao?

Cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh chống đỡ dù hoa, cầm trong tay một nhánh hoa mai vừa hái, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình cười như không cười:

- Cô gia đừng hối hận nha.

- Không tiến vào.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, cáo từ rời đi.

Một chuyện xưa mà thôi.

Lấy tính cách vị Tần đại tiểu thư kia, căn bản cũng không có khả năng thích nghe.

Về phần vị Hạ Thiền cô nương băng lãnh như sương kia, sẽ chỉ biết múa kiếm và giết người thì càng sẽ không nghe.

Hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian ở bên trên chuyện không cần thiết.

Trở lại tiểu viện.

Nhìn xem thời gian, đã sắp đến buổi trưa.

Hắn c*̃ng không tiếp tục đi ra ngoài tu luyện, mà về đến phòng, lấy ra mấy quyển thư tịch liên quan tới võ giả nhìn xem.

Bông tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Lạc Thanh Chu xem hết hai quyển sách, giơ lên hai tay giãn ra một thoáng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, trong lòng đột nhiên giật mình, biến sắc.

Dưới cây lê rơi đầy bông tuyết bên ngoài tiểu viện, chẳng biết lúc nào, một thân ảnh lại quỷ dị đứng đấy, không nhúc nhích.

Một bộ váy xanh nhạt, tinh tế yểu điệu, tóc đen đến eo, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, nghiêng người, một mặt lạnh lùng như băng.

Bông tuyết chậm rãi bay xuống.

Thiếu nữ kia nghiêng người đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn nơi khác, giống như một pho tượng, vô thanh vô tức, không nhúc nhích tí nào.

Đến đây lúc nào?

Lạc Thanh Chu ngẩn người, đứng người lên, vừa nhìn về phía cửa tiểu viện.

Cửa sân vẫn còn đóng.

Bách Linh cũng không cùng tới.

Nàng tới một mình?

Tới làm gì?

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhớ tới khi Bách Linh trở về nói với hắn.

Thiếu nữ này sẽ không thật bởi vì hắn chỉ kể chuyện xưa cho Nhị tiểu thư mà không có kể cho tiểu thư nàng nhà, cho nên đặc biệt tới tìm hắn để gây sự đó chứ?

Lòng dạ này… Cũng quá...

Hắn thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài.

- Hạ Thiền cô nương, có chuyện gì?

Hắn đi đến dưới cây lê, cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt.

Thiếu nữ ôm kiếm nhìn qua nơi khác, cái cằm khẽ nhếch:

- Hừ!

Lạc Thanh Chu: - ...

Hừ là có ý gì?

Biết nàng lâu như vậy, hắn chưa từng nghe qua thiếu nữ này nói những lời khác.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 148: Nhớ đến hắn rồi?



Hắn đành phải ngẩng đầu hỏi:

- Là bởi vì chuyện xưa « Tây Sương Ký » kia sao? Hạ Thiền cô nương muốn ta đi đến kể một lần cho đại tiểu thư?

Thiếu nữ không có trả lời, con ngươi băng lãnh rốt cục nhìn về phía hắn, bên trong con ngươi đen nhánh lộ ra một vòng quang mang rét lạnh.

Đang lúc Lạc Thanh Chu phỏng đoán ý tứ chân chính của nàng, nàng lạnh giọng mở miệng:

- Kể.

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Kể « Tây Sương Ký »? Hiện tại?

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm.

Đang lúc Lạc Thanh Chu chần chờ, một cỗ hàn ý quen thuộc đột nhiên bao phủ toàn thân hắn.

Thiếu nữ lúc đầu ôm kiếm vào trong ngực, chẳng biết lúc nào, cũng đã để xuống tới bên hông.

Trong lòng hắn nhảy một cái, vội vàng chắp tay nói:

- Vậy được rồi, vậy ta kể lại một lần.

Không hiểu thấu.

- Lúc trước có có một nữ tử gọi Thôi Oanh Oanh, tuổi vừa mười chín...

Lần này kể chuyện nhưng không có cẩn thận như trước.

Lạc Thanh Chu chỉ nói đại khái, rất nhiều tình tiết đều là một câu nói qua loa.

Dù sao thiếu nữ này cũng không phải đơn thuần vì chuyện xưa mà tới.

Đoán chừng là vì xả tức giận cho tiểu thư nhà nàng.

-... Từ đó về sau, Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh hạnh phúc mà ngọt ngào sống cùng nhau...

Hơn mười phút.

Hắn rất qua loa kể xong toàn bộ chuyện xưa.

- Hạ Thiền cô nương, ta kể xong...

Hắn chắp tay nói.

Thiếu nữ trước mặt tĩnh không một tiếng động.

Chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện trước mặt nơi nào còn có thân ảnh thiếu nữ kia.

Thiếu nữ kia cũng không biết khi nào sớm đã rời đi.

Thân thủ này...

Quả nhiên không thể trêu chọc.

Lạc Thanh Chu đi qua đóng cửa sân, thở dài một hơi, cảm giác mình giống như lại trêu chọc ra một chuyện rất phiền toái.

Đến lúc đó chỉ sợ một câu chuyện cũ sẽ lặp đi lặp lại kể hai lần.

Nhị tiểu thư một lần, đại tiểu thư một lần.

Hắn cũng không biết, lúc này Châu nhi đã đi đến chỗ vị nhạc mẫu đại nhân kia, đang bẩm báo chuyện hôm nay hắn vấn an Nhị tiểu thư, còn kể ngắn gọn « Tây Sương Ký » cho nàng nghe.

- Hừ, gan chó thật lớn, cũng dám kể cho Vi Mặc nhà ta loại cố sự hạ lưu này! Nam nữ gặp riêng tư, tư định chung thân! Ta nhổ vào! Vô sỉ! Hạ lưu!... Còn có nữa không? Chỉ có một đoạn ngắn như vậy? Ngươi liền không thể nhớ nhiều hơn một chút à?... Là chính hắn biên, hay là xem ở nơi nào?

-... Nô tỳ không biết.

- Ghê tởm! Mai nhi, đêm nay tiểu tử kia tới, nhớ kỹ để hắn một lần nữa kể lại « Tây Sương Ký » tỉ mỉ cho ta một lần! Ta ngược lại phải nghe một chút, thư sinh vô sỉ bên trong câu chuyện như thế nào lừa gạt mị hoặc vị thiên kim đại tiểu thư kia.

- Vâng, phu nhân.

- Châu nhi, về sau nhất cử nhất động của tiểu tử kia đi đến chỗ Vi Mặc, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói, ngươi phải thấy rõ ràng cho ta, nhớ rõ, biết chưa?

- Vâng, phu nhân.

- Tâm tình Vi Mặc hôm nay như thế nào?

- Sau khi cô gia rời đi, tiểu thư đang ngẩn người, bất quá tâm tình nhìn tốt hơn nhiều.

- Đi, ta vừa hầm gà canh, lấy qua cho nàng một chén, buộc nàng uống.

- Vâng, phu nhân.

- Chờ một chút... Cũng đưa cho tiểu tử thúi kia một phần. Hừ, cả ngày chỉ biết trốn ở trong phòng đọc sách, thân thể đừng quá yếu giống như Vi Mặc, gió thổi qua liền ngã, cho hắn uống thêm chút canh gà bồi bổ, dưỡng tốt mạng nhỏ, đừng để chưa có khảo thí liền một mệnh ô hô đi chầu ông bà.

- Vâng, phu nhân.

- Đừng lắm miệng, đừng nói là ta đưa qua.

- Vâng.

- Hừ, bàn tay như ngọc ngà tôn quý của ta há có thể nấu canh gà cho một tiểu bối ở rể uống? Vậy nói là Mai nhi hầm đi, chúng ta uống phần còn lại, chuẩn bị rửa tay.

- Vâng, phu nhân, nô tỳ hiểu rõ.

- Đi thôi, nha đầu lắm miệng đều đã bị chìm giếng.

- ...

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, thu hồi sách.

Nhìn xem đã đến buổi trưa.

Lấy ra một khối thịt bò lớn chín từ trong túi trữ vật, rót thêm một chén trà nóng, xem như cơm trưa.

Cơm nước xong xuôi, đang muốn ra cửa đến rừng trúc tu luyện, Chu quản gia đột nhiên mang theo tên sai vặt vội vàng đi tới, bẩm báo nói:

- Cô gia, người của Thành Quốc phủ đến, muốn gọi người trở về một chuyến. Nói là Lạc nhị công tử nhớ người, để người trở về cùng một chỗ ăn bữa cơm trưa, xe ngựa đã chờ ở cửa.

Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe lên hàn mang, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt.

Nhớ đến hắn rồi?

Muốn để hắn cùng bồi một chỗ ăn bữa cơm trưa?

Hôm đó hắn ra khỏi thành tế bái mẫu thân gặp phải sát thủ, chẳng lẽ cũng là niệm tình hắn, muốn mời hắn đi ăn bữa cơm trưa?

Con tiểu quỷ tối hôm qua kia, chỉ sợ cũng là đến mời hắn đi ăn cơm trưa?

- Cô gia, nếu ngài không muốn đi, ta sẽ để hạ nhân cự tuyệt bọn hắn.

Chu quản gia nhìn hắn nói.

Lần trước lại mặt đi Thành Quốc phủ phát sinh chuyện, Chu quản gia cũng biết.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 149: Ngọc nhi, hắn không có tư cách này.



Hai nhà phát sinh chuyện như vậy, theo lý thì không nên lại có loại chuyện lui tới này, huống chi đối phương căn bản cũng không có xem thiếu niên này như công tử Thành Quốc phủ mà đổi xử, hôm nay đột nhiên mời, chỉ sợ cũng không đơn giản.

Đang lúc Lạc Thanh Chu suy nghĩ, âm thanh Bách Linh thanh thúy đột nhiên truyền tới từ phía bên cạnh:

- Cô gia nếu muốn đi, có thể để Thiền Thiền bồi tiếp ngươi cùng đi.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.

Ngoại trừ Bách Linh đang cầm bó hoa ra, dưới mái hiên cách đó không xa, thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm trong ngực c*̃ng đứng ở nơi đó.

Trước khi Chu quản gia tới đây đã phái tên sai vặt đi qua trước thông báo cho các nàng.

- Một mình ta trở về c*̃ng không sao.

Lạc Thanh Chu nhìn Bách Linh một chút, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ băng lãnh cách đó không xa, trong lòng có quyết định.

Loại tình huống này không cần thiết tránh né.

Đối phương đã mời, vậy hắn sẽ trở về nhìn cho kỹ, người một nhà kia đến cùng muốn chơi chiêu gì.

Loại tình huống này, cho dù một mình hắn trở về, cũng không có vấn đề gì.

Đối phương cho dù muốn giết hắn, c*̃ng sẽ không trắng trợn như vậy.

Được không bù mất.

- Không được, cô gia, nhất định phải để cho Thiền Thiền bồi tiếp ngươi cùng đi.

Bách Linh đi tới, đưa nhánh hoa trong tay tới trước mặt hắn, vụng trộm trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Đi cầu Thiền Thiền, nàng sẽ đáp ứng.

Lạc Thanh Chu đang muốn từ chối nhã nhặn, Bách Linh lại nói:

- Đây là ý của tiểu thư, cô gia nếu không mang theo Thiền Thiền cùng đi, vậy cũng không cần trở về.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, trầm ngâm một chút, đành phải tiếp nhận, đi đến chỗ thiếu nữ băng lãnh dưới mái hiên.

Lúc đi tới gần, chắp tay nói:

- Hạ Thiền cô nương, làm phiền ngươi.

- Hừ!

Thiếu nữ quay người qua, nhìn về phía nơi khác, một mặt băng lãnh.

- Cầu nàng...

Bách Linh theo sau lưng, thấp giọng nhắc nhở.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, lúc không biết như thế nào mở miệng, thiếu nữ băng lãnh đột nhiên quay người rời đi, đi về phía ngoài phủ.

Bách Linh vội vàng nói:

- Được rồi cô gia, Thiền Thiền đã đồng ý.

Lập tức lại thấp giọng nhắc nhở:

- Cô gia nhanh đi che tuyết cho Thiền Thiền, đừng để nàng đội tuyết, thân thể Thiền Thiền hôm nay không thoải mái.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, không có chần chừ, vội vàng cầm dù đuổi theo, mở dù ra, che trên đỉnh đầu thiếu nữ kia.

Hai người vốn một trước một sau, cách một khoảng cách, thời gian dần trôi qua, giao thoa một lúc, càng đến càng gần.

Từ phía sau nhìn xa xa, giống như một người đang rút vào trong ngực một người khác.

Bách Linh nhìn bóng lưng bọn hắn dần dần đi xa, đứng tại chỗ một hồi,

quay người rời đi, không khỏi quyệt miệng nói thầm:

- Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ là che dù bồi người ta đi một hồi thôi à... Cũng phải như vậy...



Thành Quốc phủ.

Phòng đông viện, trên bàn đã dọn lên mấy món thức ăn tinh xảo.

Còn có càng nhiều đồ ăn đã nấu sẵn ở sau bếp.

Bởi vì trời giá rét, khách nhân còn chưa tới, cho nên tạm thời đều đặt ở bên trong miệng nồi lớn bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa lên bàn.

Phòng trống trơn, cũng không có người.

Dưới mái hiên phía ngoài, Lạc Ngọc một thân áo bào trắng, chắp hai tay sau lưng đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn qua cảnh tuyết phía ngoài, thần sắc đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, tiếng bước chân giẫm lên tuyết đọng từ ngoài cửa truyền đến.

Nha hoàn vây quanh Vương thị từ cửa chính đi đến.

Lạc Ngọc lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, đi lên nghênh đón:

- Nương, sao người lại tới đây?

Đại phu nhân Vương thị nhìn nhi tử của mình một chút, không nói gì, đi vào trong phòng.

Nhìn xem thức ăn trên bàn, nàng trầm mặc thật lâu, nói khẽ:

- Ngọc nhi, lãng phí thời gian vào việc này, đáng giá không?

Ánh mắt Lạc Ngọc c*̃ng nhìn về phía thức ăn trên bàn, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười ôn hòa:

- Không có ý tứ gì khác, hồi lâu không thấy Thanh Chu, chỉ ăn một bữa cơm, trò chuyện tâm tình.

Vương thị nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều chỉ mẫu thân mới có:

- Ngọc nhi, hắn không có tư cách này.

Dừng một chút, vừa mềm giọng nói:

- Đương nhiên, nếu như ngươi thích, không ai nói cái gì.

Lạc Ngọc tránh đi ánh mắt của nàng, nhìn về phía bên ngoài đang có bông tuyết bay xuống.

Vương thị xoay người, cùng hắn sóng vai đứng đấy, c*̃ng nhìn về phía bên ngoài, lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói:

- Ngọc nhi, thật xin lỗi... Mẫu thân biết, sự kiện kia... Bất quá ngươi yên tâm, một tên đê tiện bò dậy từ trong bùn mà thôi, không có tư cách hưởng thụ những thứ lúc đầu thuộc về ngươi...

Ý cười ôn hòa trên mặt Lạc Ngọc chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa:

- Nương, hắn đã hưởng thụ.

Khóe mắt Vương thị co quắp một chút, chậm rãi giơ tay lên, muốn v**t v* mặt của hắn ta một chút, hoặc là v**t v* một chút phía sau lưng của hắn giống như khi còn bé.
 
Back
Top Bottom