Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 120: Không biết đã đứng bao lâu.



Lạc Thanh Chu nhìn về phía bên ngoài.

Rất kh*ng b* sao?

Vì sao hắn lại có một ít chờ mong?

Ngoài phòng, màn đêm buông xuống.

Một vầng trăng sáng treo lên giữa không trung.

Toàn bộ thôn xóm bị đêm tối bao phủ, hoàn toàn tĩnh mịch.

Trong phòng trống trơn.

Không có giường, không có chăn.

Sơn thôn ban đêm, âm lãnh cực độ.

Lạc Thanh Chu ôm Tiểu Điệp, ngồi xuống bên trong góc phòng, để nàng tựa vào trong ngực của mình đi ngủ.

Tiểu nha đầu ban ngày nhận lấy không ít kinh hãi, lại leo núi rồi đi một đoạn đường dài, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.

Sau khi may vá xong quần áo cho hắn liền dựa sát vào trong ngực hắn ngủ thiếp đi.

Ngoài phòng gió đêm vù vù, thổi nhánh cây và cỏ hoang rì rào rung động.

Trong núi rừng cách đó không xa thỉnh thoảng có vài tiếng cú vọ vang lên, nghe qua làm người ta sợ hãi.

Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng bạc treo ở trên bầu trời đêm, lúc ẩn lúc hiện trong mây đen, giống như một con mắt nhìn trộm đại địa, lén lén lút lút.

Lạc Thanh Chu không có chút sợ hãi nào.

Sau khi tiểu nha đầu ngủ say, đặt nàng lên trên áo bào trải phẳng trên mặt đất, lại giúp nàng quấn chặt áo bào, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm, tu luyện nội công tâm pháp.

Đi qua mấy vòng chu thiên, toàn thân ấm áp dễ chịu.

Toàn thân đau đớn đang dần dần biến mất, màng da bị thương rách ra, c*̃ng đang chậm rãi được chữa trị.

Canh ba, lúc trời gần sáng.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.

Lập tức, cửa sổ không còn hình thù gì đột nhiên rung động, giống như có gió thổi.

Lạc Thanh Chu mở mắt ra nhìn lại.

Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng đen, như u linh tĩnh không một tiếng động đứng ở nơi đó.

Không biết đã đứng bao lâu.

Dưới ánh trăng, nàng dần dần rõ ràng.

Tóc trắng xoá, mặt mũi nhăn nheo, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Lạc Thanh Chu nhìn bà ta.

Bà ta c*̃ng nhìn Lạc Thanh Chu.

Bốn phía quỷ dị yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua nghẹn ngào.

- Meo ——

Đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên.

Lập tức, một con mèo hoang xuyên qua đạo hắc ảnh kia, nhảy lên trên bệ cửa sổ, lóe ra hai mắt u lãnh huỳnh quang, nhìn về phía trong phòng.

Mà đạo thân ảnh đứng phía trước cửa sổ kia lại quỷ dị biến mất không thấy gì nữa.

Tựa hồ thật cũng chỉ là cái bóng hư vô, sau khi bị con kia mèo hoang xuyên qua thân thể liền vỡ vụn ra, vô tung vô ảnh.

Lạc Thanh Chu ngồi trong góc tường, nhìn xem mèo hoang trên bệ cửa sổ, không hề động, c*̃ng không nói gì.

Mèo hoang nhìn thẳng hắn trong chốc lát, quay đầu nhảy vào trong viện.

Lập tức rời đi từ chỗ tường viện đổ sụp.

Lúc này, gió lạnh ở phía ngoài càng lớn hơn, ô ô rung động, giống như có người thút thít trong đêm tối.

Tiếng khóc thê lương, lúc đứt lúc nối.

Lạc Thanh Chu đứng lên, đi ra ngoài.

Đứng trong tiểu viện nhìn một hồi, lại đi ra cửa chính, trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy cửa chính của căn nhà ở đầu thôn có một vệt bóng đen đang đứng.

Gió đêm thổi qua, thân thể bóng đen kia hơi còng lưng, tóc trắng tung bay, chậm rãi nghiêng đầu lại nhìn về phía hắn.

Dưới ánh trăng thanh lãnh ảm đạm, bóng đen kia lộ ra một gương tràn đầy nếp nhăn như người chết, khóe miệng vẫn như cũ mang theo ý cười quỷ dị giống y như thân ảnh mới vừa rồi ở bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu ngưng tụ, đi tới.

Lúc hắn đi đến gần, đạo thân ảnh kia đã vào cửa, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa ra vào, nhìn xem cửa chính mục nát, nghĩ đến từng màn trước kia, nhấc chân đi vào.

Trong tiểu viện cỏ hoang mọc thành bụi, giống như đã thật lâu đều chưa có ai ở qua.

Phòng khóa cửa, bên trên khóa sắt đã loang lổ vết rỉ.

Cửa gỗ trong phòng bên cạnh có chút khép hờ, từ trong khe hở nhìn lại, bên trong tựa hồ có thứ gì đó đang lắc lư.

Lạc Thanh Chu dừng lại một hồi ở trong viện, đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Bên trên xà ngang trong phòng, một sợi dây thừng rủ xuống.

Bên trên dây thừng, một lão nhân tóc trắng xoá đang treo.

Lão nhân sớm đã khí tuyệt bỏ mình, tóc trắng rủ xuống, che khuất gương mặt tràn đầy nếp nhăn.

Gió đêm từ cửa sổ rách nát thổi vào, thân thể lão nhân nhỏ gầy yếu đuối nhẹ nhàng đung đưa giữa không trung.

Dây thừng ma sát phía trên xà ngang, xà ngang sớm đã yếu ớt không chịu nổi, phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt kẹt.

Lạc Thanh Chu nhận biết lão nhân này.

Mẫu thân đã từng gọi bà là Thủy Tử thẩm, Tiểu Điệp ban ngày bên trong chính là tới đây cùng với bà hàn huyên đến trưa, cũng là từ nơi này mượn kim khâu.

Lão nhân lẻ loi hiu quạnh, trong thôn tịch mịch nhiều năm, hôm nay sau khi nói liên miên lải nhải với một tiểu cô nương xa lạ từ trưa đến chiều liền về đến trong phòng, treo cổ bỏ mình.

Đối với bà mà nói, tử vong thật ra là một loại giải thoát.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 121: Hẳn là âm hồn sợ hắn mới đúng.



Chỉ là...

Lạc Thanh Chu nhìn lão nhân trước mắt, nghĩ đến bóng đen tóc trắng vừa mới nhìn thấy.

Kia là hồn phách của lão nhân, trước khi đi đến cáo biệt bọn hắn sao?

Thế nhưng, sao hắn lại đột nhiên có thể thấy?

Quyển thư tịch chí dị kia đã nói, người có thần hồn cường đại hoặc là người dần dần già đi hoặc người bệnh lâu không khỏi, hoặc người sắp tử vong, có đôi khi có thể nhìn thấy âm hồn, nhìn thấy được nhứng thứ mà bình thường không thấy được.

Chẳng lẽ hắn đoạn này thời gian liên tục sử dụng chất lỏng đen như mực do nhật nguyệt gương đồng sinh ra, thần hồn đã trở nên rất cường đại?

Hay là, ban ngày hôm nay trải qua chiến đấu sinh tử để thần hồn của hắn đột nhiên phát sinh chất biến?

Nói thật, mới lúc vừa rồi đột nhiên nhìn thấy bóng đen ngoài cửa sổ, hắn có chút sợ hãi.

Nhưng hiếu kì và tỉnh táo rất nhanh đã chiến thắng sợ hãi.

Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.

Mà hắn bây giờ khí huyết nồng đậm, tinh thần cường đại, đảm lượng tự nhiên càng lớn, căn bản cũng không e ngại những âm hồn chỉ dám vụng trộm xuất hiện trong đêm tối.

Hẳn là âm hồn sợ hắn mới đúng.

Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, tiến lên muốn lấy thi thể lão nhân xuống.

- Ô...

Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận âm phong thổi tói, thổi cửa gỗ sột soạt rung động.

Đồng thời, bên ngoài vang lên tiếng nữ tử khóc.

Lập tức, lại có tiếng nam nhân khóc, tiếng hài nhi khóc, tiếng lão nhân khóc, liên tiếp.

Một vệt bóng đen đột nhiên xuất hiện bên trên tường viện thấp bé, lập tức trôi dạt đến trong viện, thân thể vặn vẹo đong đưa, tóc dài rủ xuống đất, miệng phát ra tiếng kêu “Ô ô”.

Tiếp đó, càng nhiều bóng đen xuất hiện, cửa chính, bên trên tường viện, trong tiểu viện, vặn vẹo đong đưa, tóc dài bay múa, ô ô thút thít.

Giống như bách quỷ múa đêm, ngàn quỷ khóc đêm.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, trước tiên lấy thi thể lão nhân xuống, đặt lên giường, đắp chăn lên, sau đó ra khỏi gian phòng, đứng ở trong tiểu viện.

Những bóng đen vặn vẹo nghẹn ngào trong tiểu viện càng thêm điên cuồng đong đưa thân thể.

Từng đợt âm phong xoáy tròn mà bay tới bay lui.

Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, đi xuống bậc thang, đi đến những bóng đen dữ tợn vặn vẹo kia.

Mỗi khi hắn đi về phía trước một bước, những bóng đen kia sẽ tung bay hướng về sau một bước, tựa hồ không dám để cho hắn tới gần.

Trong lòng Lạc Thanh Chu cười lạnh, đột nhiên triển khai tư thế, đánh lên Bôn Lôi Quyền ở trong viện.

- Oanh!

Một tiếng sấm nổ bỗng nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh.

- Ô ——

Âm phong cuồng lên, những bóng đen đang điên cuồng múa may lập tức bị hù nghẹn ngào lên tiếng, chạy tứ tán.

Trong nháy mắt liền chạy vô tung vô ảnh.

Trong tiểu viện, lần nữa khôi phục yên tĩnh, ngay cả gió lạnh đều biến mất.

- Nếu là người bình thường đi đường ban đêm gặp được những âm hồn này, con mắt nhìn không thấy, chỉ có thể cảm thấy bên tai thổi qua từng trận âm phong, lạnh cả sống lưng, trong lòng sợ hãi. Càng sợ, thần hồn và khí huyết càng suy yếu, những âm hồn này càng phách lối... Đợi sau khi trở về, khẳng định sẽ xảy ra một trận ác bệnh. Nếu chữa trị tốt, còn có thể sống, nếu chữa trị không tốt, thần hồn lại quá suy yếu, cũng chỉ có thể bị bệnh không dậy nổi...

- Có một số người bệnh tật quấn thân, hoặc là lão nhân, thời điểm trong đêm liền sẽ nhìn thấy những âm hồn khắp nơi quấy phá này, bên trong ban ngày, ngược lại cái gì đều không nhìn thấy...

- Có chút âm hồn chết oan, tràn ngập hận ý, cho nên phiêu đãng khắp nơi hại người...

Lạc Thanh Chu nghĩ đến ghi chép trên sách, đi ra tiểu viện, về tới chỗ ở.

Vừa muốn vào nhà, đột nhiên phát hiện bên trên tường viện đổ sụp có một vệt bóng đen đang ngồi xổm.

Toàn thân bóng đen kia bị hắc vụ quấn quanh, thân ảnh ngưng thực hơn âm hồn nhìn thấy vừa rồi một chút, gương mặt thấy không rõ lắm, lại có thể nhìn thấy hai con mắt hơi đỏ.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của nó.

【 Nhân loại này thật đáng sợ, khí huyết rất tràn đầy, không thể trêu chọc... Sao hắn nhìn thẳng vào mình? Không có khả năng nhìn thấy ta... Ta nên trở về đi tu luyện... 】 .

Bóng đen xoay người, phiêu phiêu đãng đãng rời đi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, tu luyện?

Trong lòng hắn khẽ động, lập tức đi theo.

- Ô...

Ra thôn xóm, gió đêm càng thêm âm lãnh.

Âm hồn có một đôi mắt màu đỏ đang bay đi trong chốc lát, tựa hồ đã nhận ra cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Lạc Thanh Chu c*̃ng nhìn nó, nhưng cũng không dừng bước lại.

【 A, nhân loại này làm sao c*̃ng đi về hướng bên này? Chẳng lẽ hắn cũng biết chỗ động phủ kia? Đợi ta đi theo hắn nhìn xem 】 .

Âm hồn nghĩ như vậy, lướt tới phía bên phải, nhường đường.

Nó hơi lại gần nhân loại khí huyết tràn đầy kia thì thấy toàn thân có một loại cảm giác thiêu đốt xuất hiện.

Giống như đồ nướng trên lửa, vô cùng đau nhức.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 122: Bất quá hẳn không có vấn đề.



Lạc Thanh Chu giả bộ như không trông thấy nó, tiếp tục đi đến phía trước, rất nhanh tiến vào núi rừng.

Lập tức, dừng bước lại, cố ý nhìn quanh trái phải, chẳng có mục đích.

Âm hồn đi theo ở phía sau, gặp một màn này, âm thầm thở dài một hơi: [ Thì ra không phải phát hiện động phủ của ta, mặc kệ hắn, cách xa hắn một chút. ]

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn quanh về phía sau, thấy nó lướt tới trong rừng cây hướng bên trái, lập tức đi theo.

Bên trên thư tịch ghi chép, âm hồn phần lớn vô ý thức, không linh trí, chỉ có các loại bản năng.

Oán hận, hung lệ, sợ hãi, công kích, làm ác vân vân.

Một khi trở thành âm hồn, cả đời cuối cùng có lẽ cũng chỉ có thể có được những cảm xúc không tự chủ được này.

Nhưng âm hồn này hiển nhiên có linh trí cùng ý thức của mình.

Vậy mà lại đang tu luyện.

Bất quá nhìn tình huống, linh trí âm hồn này phi thường thấp, giống như vừa khai ra linh trí không lâu.

Trong lòng Lạc Thanh Chu rất hiếu kì, nó đến cùng gặp cái gì.

Núi rừng đêm tối, đen kịt một màu.

Cây cối dày đặc, bụi cây tươi tốt.

Gió núi thổi vào người, đặc biệt âm lãnh.

Con âm hồn kia ở phía trước lắc lắc ung dung tung bay, không biết nghĩ đến chuyện gì hay là linh trí sơ khai, cảm ứng trì độn, vậy mà không có phát hiện người đứng phía sau.

Lạc Thanh Chu không nhanh không chậm theo sát, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nó.

Một khi nó dừng lại, hoặc quay đầu nhìn quanh, hắn trốn ở phía sau đại thụ, không nhúc nhích, hòa làm một thể cùng cả cây đại thụ.

Thân thể âm hồn có lẽ có thể xuyên qua cây lớn, nhưng ánh mắt thì không nhất định.

Âm hồn tiếp tục tung bay hướng về chỗ sâu trong núi rừng.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua thôn xóm dần dần biến mất, trong lòng có chút lo lắng.

Bất quá hẳn không có vấn đề.

Yêu thú đã nhiều năm chưa từng xuất hiện ở chỗ này.

Địa phương khác cũng rất ít xuất hiện.

Nghe nói bên trong Hắc Mộc lâm thành bắc mới là địa phương yêu thú tụ tập.

Mỗi loại sinh vật đều cần hoàn cảnh thích hợp với bản thân mới có thể sinh tồn được.

Bên trong Hắc Mộc lâm tựa hồ có một loại vật chất đặc thù, mà nơi đó địa thế phức tạp, vừa hay thích hợp yêu thú sinh tồn.

Đối với võ giả mà nói, toàn thân yêu thú đều là bảo vật.

Cho nên có rất nhiều võ giả săn giết yêu thú.

Một khi có yêu thú rời khỏi sự che chở của Hắc Mộc lâm, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị võ giả nào đó săn giết.

Cho nên thời gian dần trôi qua, có rất ít yêu thú lại đi ra từ bên trong Hắc Mộc lâm.

Sơn thôn nhỏ này đã từng bị yêu thú tập kích mấy lần, ngoại trừ còn có mấy lão nhân cố thủ ở chỗ này ra, đã không có bất kỳ vật sống gì, đối với yêu thú mà nói không có ý nghĩa gì.

Về phần những âm hồn tiểu quỷ, thì càng không cần lo lắng.

Tiểu Điệp mặc dù là nữ tử, khí huyết yếu kém, nhưng rất trẻ trung, thân thể c*̃ng rất tốt, âm hồn phổ thông căn bản không làm gì được nàng.

Nhiều nhất lén lén lút lút đến hơi gần, thổi một chút âm phong, để tiểu nha đầu kia gặp ác mộng.

Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện con âm hồn phía trước hạ xuống, chui vào một bụi cây tươi tốt bên cạnh.

Hắn ở tại chỗ chờ đợi mấy phút, đi tới.

Đẩy cây bụi ra xem xét, bên trong vậy mà ẩn giấu đi một hang động tĩnh mịch.

Hắn do dự một chút, chui vào.

Trong huyệt động không tính chật hẹp, thân người cong lại một chút đã có thể tiến lên.

Đi hơn mười phút, phía bên phải đột nhiên xuất hiện một cửa đá đổ sụp, trên mặt đất tràn đầy hòn đá vỡ vụn.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa ra vào, nhìn vào bên trong.

Bên trong là một tòa thạch thất rộng rãi, đỉnh chóp thạch thất rất cao, khoảng chừng bảy tám mét, phía trên khảm nạm một khối đá.

Hòn đá kia đang phát ra hào quang nhỏ yếu, chiếu sáng thạch thất.

Nhìn mấy chỗ lõm bên cạnh hòn đá kia, hẳn còn có tảng đá khác nhưng tựa hồ đã bị người tách ra.

Trong thạch thất một mảnh hỗn độn.

Trên mặt đất ngoại trừ đá vụn ra còn có giá sách mục nát, bồ đoàn rách rưới.

Bên trong nơi hẻo lánh lại còn có một khung xương tay chân đứt gãy.

Bên trong một nơi hẻo lánh khác, có mấy hòm gỗ.

Hòm gỗ sớm đã bị mở ra, bên trong trống trơn, không có cái gì.

Lạc Thanh Chu đi vào thạch thất, nhìn kỹ.

Hiển nhiên, đã sớm có người đi vào đây, lấy hết đồ trong này.

Con âm hồn kia bồng bềnh trong góc, đang mở to đôi mắt hồng hồng sợ hãi nhìn hắn.

【 Hắn... Sao hắn cũng tới? Là theo chân ta cùng đi tới sao? Hắn có thể trông thấy ta? 】

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt nhìn về phía nó, đột nhiên phát hiện trong góc tường phía dưới nó lộ ra một bản thư tịch cũ nát.

Hắn đi tới, đẩy ra đá vụn cùng tro bụi phía trên, cầm lên quyển sách kia.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn kỹ lại, trên bìa viết ngoáy mấy chữ nhỏ: « Những chuyện liên quan tới luyện hồn ».
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 123: Tam bà cốt?



Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, luyện hồn? Thần hồn xuất khiếu?

Hắn vội vàng lại tìm kiếm trên mặt đất, đẩy ra đá vụn và các vật liệu lung tung, tìm kiếm khắp nơi.

Bất quá trong cả tòa thạch thất, tựa hồ chỉ còn sót quyển sách này.

Con âm hồn kia bồng bềnh trên chỗ cao, run lẩy bẩy.

Mỗi khi Lạc Thanh Chu tiếp cận, nó đều sẽ trôi ra một chỗ khác tránh né.

Lạc Thanh Chu cầm thư tịch cũ nát, ngẩng đầu nhìn nó, trong lòng âm thầm nghĩ.

Khung xương trong góc kia có thể là một thế ngoại cao nhân, tuổi thọ hao hết chết đi, ở chỗ này, lưu lại rất nhiều thứ.

Âm hồn này trong lúc vô tình xâm nhập nơi đây, đạt được một chút kỳ ngộ, cho nên mới mở ra linh trí, bắt đầu ở nơi này tu luyện.

Sau đó lại có người trong lúc vô tình phát hiện nơi này, tiến đến lấy hết vật liệu bên trong đi.

Về phần quyển sách này, có lẽ những người kia chỉ là người bình thường, chỉ để ý bảo vật, căn bản cũng không nhận biết bản sách nát này.

Lại hoặc là những người kia cũng là tu hồn giả, c*̃ng có thư tịch dạng này, cho nên căn bản cũng không quan tâm.

Lạc Thanh Chu suy tư một hồi, ánh mắt nhìn con âm hồn kia, đang muốn nói chuyện, âm hồn đột nhiên giống như rất kinh hãi, “Sưu” một tiếng, vậy mà trong nháy mắt lao vào vách tường sau lưng, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn không còn dám lưu lại, lập tức cầm sách, ra khỏi hang động.

Để Tiểu Điệp một mình ở trong thôn, nha đầu kia nếu tỉnh dậy tìm không thấy hắn, đoán chừng sẽ bị dọa khóc.

Hắn ở trong núi rừng bắt đầu chạy gấp.

Tinh thần tràn đầy, thể lực dồi dào, tốc độ rất nhanh.

Cho dù bốn phía có ẩn giấu một vài âm hồn lén lén lút lút cũng đều bị hù hốt hoảng mà chạy, nhượng bộ lui binh.

Lạc Thanh Chu rất nhanh trở lại tiểu viện.

Vào phòng, Tiểu Điệp vẫn như cũ nằm bên trong áo bào trong góc, ngủ rất say sưa.

Lúc trước hắn đánh ra một hồi Bôn Lôi Quyền đoán chừng đã dọa âm hồn gần đó tâm kinh đảm hàn, bỏ trốn mất dạng.

Ăn tết sẽ bắn pháo trúc, vui mừng tang sự cũng bắn pháo trúc, nghe nói cũng là vì đuổi đi những thứ không sạch sẽ.

Bây giờ nghĩ lại, ngược lại cũng có chút đạo lý.

Âm hồn vốn là thân hư, chột dạ, chỉ dám lặng lẽ xuất hiện trong đêm tối yên tĩnh, pháo trúc đột nhiên nổ vang, đám người tụ tập, khí huyết tràn đầy, đoán chừng trực tiếp hù bọn nó tè ra quần, tránh đi xa xa.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống tại nơi hẻo lánh, trước nhắm mắt tĩnh tâm, bình phục một chút tâm tình sôi động, mới chậm rãi lật sách trong tay ra.

Cùng lúc đó.

Thành Quốc phủ, bên trên cửu khúc trường lang (hành lang dài chín khúc).

Hai bên lan can màu đỏ thắm, cây cối âm thầm, có hai thân ảnh đứng đấy.

Đại phu nhân Vương thị vẫn như cũ mặt trầm như nước, nhìn thâm bất khả trắc.

Nhị quản gia Vương Thành cúi đầu, sắc mặt khó coi bẩm báo:

- Đều đã chết, Vương Phác cũng đã chết... Xem vết thương trí mạng từ trên người bọn họ, đối phương là một võ giả... Ta thật không có nghĩ đến, Tần gia nhìn trúng tiểu tử kia như thế, âm thầm phái hộ vệ đi theo... Người canh giữ ở trên đường ra khỏi thành không nhìn thấy tiểu tử kia trở về, có khả năng còn ở bên ngoài, cũng có thể là đi một cửa thành khác...

Trên mặt đại phu nhân vẫn như cũ không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.

Vương Thành sợ hãi nói:

- Gần đây tiểu tử kia có mấy bài thơ lưu truyền ra, đều nói... Đều nói không tệ... Tần gia vừa ý như thế, hiển nhiên muốn bồi dưỡng hắn thật tốt, sang năm thi tốt khoa cử...

Đại phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta, ánh mắt hung ác nham hiểm, như Độc Xà trong đêm tối.

Thân thể Vương Thành run lên, ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào, mồ hôi lạnh rơi đầy mặt.

Đại phu nhân âm trầm mà nhìn chằm chằm vào hắn nửa ngày, đột nhiên thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Đi âm huyện một chuyến, ngươi tự mình đi, mời nàng về.

Vương Thành sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức biến hóa, run giọng nói:

- Tam... Tam bà cốt?

Trên mặt Đại phu nhân khôi phục yên lặng, mặt không gợn sóng nhìn về phía đêm tối trước mặt, âm thanh bình tĩnh, lại nghe có chút sắc nhọn:

- Tiện nhân kia bị ăn hồn phách, biến thành ngớ ngẩn mà chết, ta muốn để tên tiểu tạp chủng kia chết giống như nàng, để mẹ con bọn hắn đoàn tụ ở dưới đất!

Trong lòng Vương Thành run lên, lạnh cả sống lưng, cúi đầu cung kính nói:

- Nô tài ngày mai xuất phát. Phu nhân yên tâm, lần này, nhất định phải để tiểu tử kia chết oan chết uổng.

Lúc này.

Trong phủ đệ một tòa khác của Mạc Thành.

Trong lương đình một tòa hậu hoa viên nào đó, một đạo thân ảnh tuyết trắng đang ngồi an tĩnh xem sách dưới ánh trăng.

Một thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm, đứng hầu ở một bên, không nhúc nhích.

Lúc này, một thiếu nữ mặc váy hồng xinh đẹp từ cửa tròn đi đến, tiến vào đình nghỉ mát, đứng bên cạnh thân ảnh tuyết trắng, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, cô gia còn chưa có trở lại... Ngài muốn hay không đi...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 124: Bốn người đi ra tiểu viện.



Trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh.

Gió đêm phất qua, lá sen trong hồ nước phía trước nhẹ nhàng lay động, nước nổi lên gợn sóng, vò nát ánh trăng lấm ta lấm tấm, vẩy xuống trong con ngươi đen nhánh thâm thúy của thiếu nữ trong đình.

Thân ảnh tuyết trắng kia vẫn không có nói chuyện, từ từ đặt sách trong tay xuống.

Nàng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, hai con ngươi nhìn qua điểm điểm ánh trăng lắc lư trong hồ nước, đột nhiên hoảng hốt, suy nghĩ xuất thần.

Thần sắc thiếu nữ váy phấn buông lỏng, ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh đứng hầu ở một bên, đột nhiên cười nói:

- Ta vừa mới nhìn thấy ngươi mới trở về, ra ngoài nhìn mấy lần?

- Hừ.

Thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm, quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt c*̃ng nhìn về phía hồ nước.

Trên gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng sương.

Hôm sau, mây đen dày đặc.

Ngoài phòng gió lạnh gào thét, thổi cửa gỗ soạt rung động.

Lạc Thanh Chu trời gần sáng mới ngủ.

Lúc này bị đánh thức, đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp, bên cạnh Tiểu Điệp đột nhiên giật giật y phục của hắn, khiếp vía thốt:

- Công tử, người nhìn bên ngoài.

Lạc Thanh Chu ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn về phía ngoài.

Trong tiểu viện, một đạo thân ảnh quen thuộc đứng đấy.

Một bộ váy áo màu hồng, mái tóc đen nhánh bị gió lay động, trong tay ngọc trắng thuần cầm một bó hoa, đang đặt ở trước mũi híp mắt nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Trên gương mặt xinh đẹp kia lộ ra biểu lộ hưởng thụ.

- Sao nàng lại tới đây?

Lạc Thanh Chu lập tức từ dưới đất đứng lên.

Lúc này mới nhìn thấy, trong tiểu viện còn có một đạo thân ảnh khác đang đứng.

Một bộ váy dài xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, một mặt lạnh lùng như băng.

Hạ Thiền không ngờ lại cũng tới.

Lạc Thanh Chu lập tức tỉnh táo lại, hoàn toàn không có bối rối.

Chủ tớ hai người mặc y phục tử tế, từ trong nhà ra ngoài, đứng ở trong tiểu viện nhìn xem hai thiếu nữ đột nhiên xuất hiện ở nội viện.

Bách Linh cầm hoa tươi trong tay, cười thản nhiên hỏi:

- Cô gia, ngủ có ngon không?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nghi hoặc nhìn hai người một chút, hỏi:

- Các ngươi làm sao tìm được nơi này?

Bách Linh cười nói:

- Hỏi một chút không phải sẽ biết, nơi này chính là nơi cô gia ra đời. Cô gia hôm qua ra viếng mồ mả, trắng đêm chưa về, có thể đi nơi nào chứ?

Lập tức đánh giá miếng vá trên y phục của hắn, ân cần nói:

- Cô gia, y phục này...

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói:

- Hôm qua ngã một phát trong núi rừng, y phục đều bị phá tan, Tiểu Điệp giúp ta vá lại.

May mắn không nhìn thấy vết thương bên trong.

Tiểu Điệp một bên cúi đầu, không dám lên tiếng.

Bách Linh lại hít hà hoa trong tay, cười nói:

- Cô gia đã không sao, vậy thì trở về đi. Nhìn thời tiết này, trời muốn mưa.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời mây đen dày đặc, nhẹ gật đầu.

Bốn người đi ra tiểu viện.

Bên ngoài có một chiếc xe ngựa.

Phụ nhân to con được Bách Linh gọi là Thập thẩm mang theo mũ rơm, ngồi ở trên xe ngựa, một cỗ biểu lộ thật thà.

- Cô gia, ngươi cùng Tiểu Điệp khẳng định đói bụng, trên xe ngựa có điểm tâm hoa quả, các ngươi trước tiên có thể lót dạ một chút.

Bách Linh trước nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, vươn tay, chuẩn bị kéo hắn.

Lạc Thanh Chu đang muốn đi lên, trong lòng đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía cuối thôn.

Cửa ra vào gian phòng ốc kia, lão nhân tóc trắng xoá ngồi ở chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía nơi này.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đưa tay nói:

- Bách Linh cô nương, đều cho ta mấy món đồ ăn được không?

Bách Linh không có hỏi nhiều, tiến vào xe ngựa, đem hai hộp điểm tâm cùng một rổ hoa quả tươi mới lấy ra, đưa vào trong tay hắn, cười nói:

- Cô gia, theo ta được biết, người trong thôn này đã từng khi dễ qua mẹ con các ngươi.

Lạc Thanh Chu không nói gì, cầm điểm tâm cùng hoa quả đi tới chỗ lão nhân.

Bách Linh nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt lấp lóe, nhảy xuống xe ngựa, nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh nói:

- Đi thôi, đi xem một chút.

Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt của lão nhân, đặt mấy thứ trong tay trên mặt đất ở cửa ra vào, nói:

- Cửu bà bà, những vật này người giữ lại ăn, chúng ta cần phải đi.

Con mắt lão nhân đục ngầu nhìn một chút đồ vật trên đất, lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó, vừa nhìn về phía hai xinh đẹp thiếu nữ đi tới, há to miệng, nghi ngờ nói:

- Thanh Chu, ngươi...

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:

- Ta ở rể, bây giờ đang làm tiểu bạch kiểm, ăn bám.

Lão nhân: - ...

- Phốc phốc...

Bách Linh đi theo tới cười khúc khích, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mắt.

Hạ Thiền phía sau ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

Lão nhân lại nhìn chằm chằm hai nữ thiếu nữ xinh đẹp như tiên mấy lần, mới gật đầu nói:

- Thanh Chu, ăn bám cũng tốt, làm tiểu bạch kiểm cũng tốt, không có gì mất mặt. Đầu năm nay, không có chết đói liền tốt. Hai nương tử này của ngươi đẹp giống như thiên tiên, đây là phúc phận mà ngươi đã tu luyện tám đời.

Lạc Thanh Chu: - ...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 125: Ngay cả người cũng sợ sấm, huống chi là tiểu quỷ.



- Cửu bà bà, các nàng không phải nương tử của ta, các nàng là thị nữ nương tử của ta.

Lạnh cả sống lưng, cổ ngứa, vội vàng giải thích.

Lão nhân kinh ngạc nói:

- Thị nữ? A a, ta đã hiểu, tiểu nha hoàn động phòng thôi, nhà giàu sang đều có. Thanh Chu, ngươi rất không tệ, quả thật không tệ. Ai, nếu mẹ ngươi còn sống, thật là cao hứng bao nhiêu.

- ... Cửu bà bà, cáo từ.

Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, quay người rời khỏi, không dám nhìn thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh.

- Bà bà, chúng ta đi nha.

Bách Linh cười thản nhiên, phất phất tay với lão nhân.

Mặt mũi Hạ Thiền tràn đầy rét lạnh.

Lão nhân nhẹ gật đầu, lẩm bẩm:

- Thanh Chu đứa nhỏ này, phúc khí thật to lớn, xem ra mẹ hắn không sai, đọc sách vẫn tốt hơn trồng trọt...

- Cô gia, ta kéo ngươi.

Lạc Thanh Chu đi đến trước xe ngựa, đang muốn nhấc chân đi lên, Bách Linh trước một bước nhảy lên, vươn tay ngọc tuyết trắng, cười mỉm mà nhìn hắn, không có chút nào bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đưa tay cầm tay của nàng, lên xe ngựa.

- Tiểu Điệp, tới đây.

Bách Linh lại đưa tay ra cho Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp thụ sủng nhược kinh, đưa tay ra nói:

- Tạ ơn Bách Linh tỷ tỷ.

Đến phiên Hạ Thiền, Bách Linh thu tay lại, tiến vào xe ngựa, quay đầu nói:

- Thiền Thiền, ta cảm thấy ngươi ở phía sau xe ngựa đi theo là được. Ngươi cả ngày trưng ra một gương mặt thối, sẽ không ai thích ngươi, đặc biệt là cô gia, khẳng định không thích ngồi cùng một chỗ với ngươi.

Vừa nói xong, Hạ Thiền đã nhảy đi, rèm vén lên, tiến vào bên trong trước một bước.

Bách Linh giật giật khóe miệng, đi vào.

A Thập thẩm vung roi ngựa, quay đầu xe, chạy về ngoài thôn.

Lão nhân ngồi tại cửa ra vào, nhìn xem xe ngựa dần dần đi xa, lại ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, thở dài nói:

- Lại sắp có tuyết rơi... Mùa đông này, trôi qua nổi không đây!

Xe ngựa kịch liệt lắc lư trên đường nhỏ cỏ hoang lan tràn, tốc độ rất chậm. Người đang ngồi trong xe, lắc qua lắc lại.

Lạc Thanh Chu không nhìn ánh mắt đối diện, nắm eo nhỏ của Tiểu Điệp bên cạnh, đỡ nàng, sợ nàng ngã nhào tới phía trước.

Bách Linh ngồi ở đối diện, cười mỉm nhìn hắn nói:

- Cô gia, vui không?

Lạc Thanh Chu nghi hoặc mà nhìn nàng.

Bách Linh nói:

- Vừa rồi vị bà bà kia nói, ta và Thiền Thiền đều là tiểu nha hoàn động phòng của cô gia. Cô gia nghe xong có phải ở trong lòng vụng trộm vui mừng hay không?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, lườm thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh nàng một chút.

Hạ Thiền ôm kiếm, không nhúc nhích tựa ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

- Cô gia, ngươi hôm qua đi ra ngoài, làm gì không nói cho chúng ta một tiếng. Còn có, ngươi hôm qua không quay về, cũng nên nói trước một tiếng?

Bách Linh có chút trách cứ nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu không nói gì, trong lòng nói thầm: Cho dù nói với các ngươi, thì sao?

Hắn ở rể, là vì xung hỉ cho Tần đại tiểu thư cùng Tần nhị tiểu thư, cho dù là hai vị thị nữ bên người đại tiểu thư, c*̃ng không có khả năng đi theo hắn đi tế điện mẹ hắn?

Trên mặt Bách Linh lại lộ ra mỉm cười ngọt ngào:

- Cô gia, chớ khẩn trương, ta chỉ nói cho ngươi một tiếng, lần sau có chuyện gì, thông báo trước cho chúng ta một chút, miễn cho chúng ta lo lắng. Cô gia tối hôm qua không có trở về, tiểu thư rất lo lắng, suốt cả đêm cũng không có ngủ.

Ngươi lừa gạt quỷ đi thôi.

Lạc Thanh Chu giả bộ như không nghe thấy, nhìn về phía nơi khác.

- Ầm ầm!

Ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền.

Tiểu Điệp bị hắn ôm ở trong ngực bị hù toàn thân run lên, hoa dung thất sắc, sợ hãi kém chút nữa là kêu lên.

Ngay cả người cũng sợ sấm, huống chi là tiểu quỷ.

Lạc Thanh Chu xoay người, xốc lên màn cửa, nhìn về phía thôn xóm dần dần đi xa đằng sau.

Trên không trung của thôn, mây đen che khắp.

Đột nhiên có một đạo thiểm điện xẹt qua, trong mây đen cuồn cuộn tựa hồ xuất hiện một bóng đen mơ hồ, lóe lên liền biến mất.

Lạc Thanh Chu nhìn kỹ lại, lại không thấy gì cả.

- Cô gia, sau khi về phủ nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm tắm rửa chờ đó. Lần trước đã nói ban thưởng, mà vẫn chưa có cho cô gia. Tiểu thư lời hứa ngàn vàng, sẽ không lừa gạt cô gia, đêm nay sẽ cùng phòng với cô gia.

Bách Linh đột nhiên cười nói.

Hai mắt Lạc Thanh Chu nhíu lại, buông rèm xuống, quay người lại nhìn xem nàng.

Bách Linh cười nói:

- Cô gia, vui vẻ không? Đêm nay lại có thể cùng phòng với tiểu thư, hi vọng cô gia cố gắng một chút, có thể để tiểu thư sớm một chút mang thai tiểu bảo bảo.

Nói xong, quay đầu nhìn xem thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh, cười nói:

- Đúng không Thiền Thiền? Nếu cô gia và tiểu thư có tiểu bảo bảo, chúng ta giúp đỡ nuôi nấng, có được hay không? Đến lúc đó ngươi cũng không thể lại bày ra gương mặt thối này đó.

Hạ Thiền có chút nghiêng mặt qua, nhìn về phía nơi khác, vẫn như cũ lạnh lùng như băng, không nói một lời, lại cắn môi bé không thể nghe.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 126: Cái này cần bao nhiêu bạc?



Lúc xế trưa.

Bầu trời âm trầm, bắt đầu đã nổi lên từng đóa bông tuyết.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, liền tắm rửa thay y phục, ăn một bữa cơm trưa phong phú.

Buổi chiều.

Sau khi Tiểu Điệp đi ra ngoài học tập, hắn một mình ra phủ, đi tụ bảo các.

Sau khi vào cửa hàng, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây.

Tiểu nhị cửa hàng ân cần mang theo hắn lên lầu, dẫn hắn đi tới trước quầy một loạt lưu ly chế tạo, chỉ vào vật liệu bên trong nói:

- Công tử, những thứ này chính là túi trữ vật, những trữ vật bảo vật khác còn đang ở phía trên tầng một.

Lạc Thanh Chu đứng ở trước quầy trang trí xa hoa, liếc mắt liền thấy được hầu bao lớn chừng bàn tay gần nhất.

Quả nhiên là túi trữ vật!

- Cái này có thể lấy ra ta xem một chút không?

Lạc Thanh Chu chỉ chỉ túi trữ vật nhỏ nhất giống như hầu bao kia.

Tiểu nhị cửa hàng vội vàng cười nói:

- Đương nhiên có thể, khách nhân chờ một lát.

Tiểu nhị cửa hàng cầm chìa khoá, đi đến trong quầy, mở khóa, lấy ra hầu bao kia, đưa tới trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận trong tay, chạm đến một chút, quả nhiên chất liệu giống nhau như đúc.

Trong lòng hắn có chút kích động.

Lục soát ra túi trữ vật từ trên người võ giả, nhìn thấy phình lên, bên trong hẳn đựng không ít đồ tốt.

Bất quá, phải làm thế nào mới mở ra được?

- Đây chính là túi trữ vật nhỏ nhất sao? Nhìn thật đáng yêu, nhưng ta chưa bao giờ dùng qua, dùng như thế nào?

Lạc Thanh Chu không có ngại mất mặt, trực tiếp hỏi.

Tiểu nhị cửa hàng rất nhiệt tình giới thiệu nói:

- Rất đơn giản, khách nhân chỉ cần nhỏ một giọt tinh huyết của mình vào bên trong, chờ túi trữ vật này có chút phát sáng, ở trong lòng mặc niệm một chú ngữ để sử dụng nó. Lúc muốn sử dụng, chỉ cần ở trong lòng mặc niệm một lần chú ngữ, mở miệng túi ra, đặt vật liệu cần cất tới gần, dùng thần niệm dẫn dắt vào là được. Còn lúc lấy ra vật liệu từ bên trong, cũng giống như nhau, đọc chú ngữ, mở miệng túi ra, sau đó sẽ nhìn thấy được vật liệu bên trong, chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú, thần niệm dẫn dắt, chính nó sẽ đi ra...

Lạc Thanh Chu cẩn thận nghe hắn giới thiệu, ghi tạc trong lòng từng lời, lại hỏi:

- Vậy nếu như mất đi, người khác nhặt đi, có thể dùng không?

Tiểu nhị cửa hàng cười nói:

- Người bình thường khẳng định không được, tu vi cao, có thể cưỡng ép phá giải chú ngữ. Còn có một loại tình huống, nếu như chủ nhân ngoài ý muốn qua đời, túi trữ vật kia liền sẽ tự động mở ra chú ngữ, chủ nhân mới chỉ cần một lần nữa nhỏ máu nhận chủ là được.

- Thì ra là thế.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, trên mặt lại bất động thanh sắc, nghiêm túc nhìn túi trữ vật trong tay một chút, hỏi:

- Cái này cần bao nhiêu bạc?

Tiểu nhị cửa hàng tươi cười nói:

- Công tử, bản đ**m có quy định, túi trữ vật, không thể sử dụng bạc kết toán, cần kim tệ hoặc ngân phiếu kết toán. Chuyển đổi thành bạc, đại khái tám mươi vạn. Công tử nếu quả như thật cần, chúng ta còn có chiết khấu. Nếu như công tử có da lông xương cốt của Yêu thú, hoặc là yêu đan, kia còn có thể tính giá khác.

Lạc Thanh Chu cười khổ nói:

- Rất đắt.

Mặc dù đã sớm hỏi qua giá cả, nhưng lại một lần nữa nghe được cái giá tám mươi vạn, vẫn như cũ cảm thấy trong lòng run rẩy.

Hắn trả túi trữ vật trong tay trở về, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:

- Thật có lỗi, ta tạm thời mua không nổi.

Tiểu nhị cửa hàng tiếp nhận túi trữ vật, vẫn như cũ cười rạng rỡ:

- Không sao, công tử lần sau có cần, có thể lại đến. Trong tiệm chúng ta còn có những vật khác, công tử cũng có thể nhìn xem.

Lạc Thanh Chu giương mắt nhìn một vòng, nói:

- Có thư tịch giới thiệu tu vi võ giả và các loại kiến thức căn bản không?

Tiểu nhị cửa hàng cười nói:

- Có, công tử chờ một lát.

Hắn một lần nữa để túi trữ vật vào trong ngăn tủ khóa, lúc này mới mang theo Lạc Thanh Chu đi xuống lầu.

Lạc Thanh Chu lật nhìn một hồi trên giá sách lầu hai, cuối cùng mua ba quyển thư tịch liên quan tới võ giả, rời khỏi cửa hàng.

Hắn không có đi dạo trên đường, mua cho Tiểu Điệp hai chuỗi mứt quả, rồi đi thẳng trở về phủ.

Vừa đi vào tiểu viện, đột nhiên phát hiện trong nội viện có một người đang đứng.

Một bộ váy hồng phấn, tóc đen đến eo, thướt tha xinh đẹp, cầm trong tay một đóa hoa tươi vừa hái, một bên ngửi ngửi, một bên nhíu mày nhìn hắn nói:

- Cô gia, không phải nói để người ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao? Lại đi nơi nào rồi?

Làm sao giống như ngữ khí giữa vợ chồng vậy?

Nương tử vừa tân hôn yếu ớt oán trách phu quân ra ngoài vừa mới trở về:

- Không phải nói để người ở nhà hảo hảo bồi người ta à, lại đi nơi nào lêu lổng rồi?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái thật sâu, giương lên sách trong tay nói:

- Ra ngoài mua sách.

Hắn để nghiêng trang bìa thư tịch trả lời, một mặt bình tĩnh, hai chuỗi mứt quả trong tay kia thì cố ý giấu ở phía sau.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 127: Nhỏ máu nhận chủ sao?



Bách Linh không có hứng thú gì với sách vở, thậm chí không có nhìn một chút, nhưng đối với mứt quả trong tay Lạc Thanh Chu giấu ở sau lưng, lại rất hào hứng.

Nàng lập tức nở nụ cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên:

- Cô gia, đằng sau giấu cái gì thế?

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- Không có gì.

- Hừ, rõ ràng là mứt quả, người ta đã thấy được.

Bách Linh lập tức chạy ra phía sau của hắn, đoạt mất một thanh, hì hì cười nói:

- Cô gia làm sao biết người ta thích ăn mứt quả? Tạ ơn cô gia.

Nói rồi trực tiếp cắn một cái, con mắt vui vẻ nheo lại, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc mà nói:

- Rất ngọt.

Lạc Thanh Chu quay người đối mặt với nàng, quay ngược bìa thư tịch, duỗi ra một tay khác nói:

- Đưa cho ta một chuỗi.

Bách Linh cười cười, còn cho hắn một chuỗi, hoạt bát trừng hai mắt nói:

- Cô gia, nhớ kỹ đêm nay cần tắm rửa sạch sẽ, hầu hạ tiểu thư cho tốt, không được lười biếng nha.

Nói xong, trên môi phấn dính đầy nước đường của mứt quả, đột nhiên tiến đến bên tai hắn, hà hơi như lan nói nhỏ:

- Cô gia, tốt nhất một đêm ba lần nha.

Dứt lời, cười hì hì phất phất tay, một tay cầm mứt quả, một tay cầm bó hoa, như hồ điệp nhẹ nhàng rời đi.

Lạc Thanh Chu đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh nàng yểu điệu thướt tha biến mất trước cửa ra vào, ngửi ngửi mùi thơm lưu lại trong không khí, giật mình, trở lại trong phòng.

Hắn đóng cửa, cắm mứt quả vào trong khe hở trên bệ cửa sổ.

Lập tức, đóng cửa sổ, ngồi xuống cái ghế phía trước cửa sổ, lấy ra túi trữ vật hình dạng như hầu bao kia.

Nhỏ máu nhận chủ sao?

Hắn sờ lên túi trữ vật đã phình to, không có do dự, trực tiếp cắn nát đầu ngón tay, đè ra máu tươi, nhỏ xuống lỗ hổng đã mở ra.

Sau một lúc lâu, túi trữ vật quả nhiên bắt đầu sáng lên một vòng hào quang màu trắng nhạt.

Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm giác thần niệm khẽ động, tựa hồ thành lập một loại liên hệ rất kỳ diệu nào đó với nó, lập tức ở trong lòng mặc niệm một câu chú ngữ: Thư sinh yếu đuối.

Sở dĩ dùng bốn chữ này, hắn muốn mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở mình, không thể lười biếng, phải cố gắng mạnh lên, đừng lại làm một thư sinh yếu đuối, đồng thời, tạm thời muốn giấu tài, mặt ngoài trước làm một thư sinh yếu đuối.

Trên Túi Trữ Vật đột nhiên bắt đầu lóe lên ánh sáng.

Lập tức, quang mang dần dần thu lại, ánh mắt Lạc Thanh Chu chuyển dời nhìn vào trong túi.

Trong quả nhiên có một phương thiên địa khác.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, đang muốn mở to hai mắt cẩn thận đi xem, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý quen thuộc từ ngoài cửa sổ đánh tới.

Đồng thời, trong tiểu viện phía ngoài đột nhiên lại truyền đến âm thanh thanh thúy của Bách Linh:

- A, Thiền Thiền, ta còn tưởng rằng ngươi lại đi đút cho mèo con kia, làm sao tới chỗ cô gia nơi này? Đứng ngốc ở nơi đó làm gì?

Sắc mặt Lạc Thanh Chu chợt biến, vội vàng cất kỹ túi trữ vật.

Sau đó mới đứng dậy đi qua mở cửa sổ, nhìn về phía ngoài.

Trong tiểu viện, dưới cây lê, một thiếu nữ lạnh lùng mặc bộ váy áo xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, con ngươi nhìn về phía khác.

Bách Linh đứng ở cửa tiểu viện, cầm trong tay mứt quả, vừa ăn, một bên cười hì hì nói:

- Thiền Thiền, ngươi không phải cũng muốn ăn mứt quả đó chứ? Đáng tiếc không có, cô gia chỉ mua cho ta một chuỗi. Bất quá ngươi nếu cầu ta, ta có thể cho ngươi ăn một viên.

Thiếu nữ ôm kiếm không có để ý nàng, nghiêng mặt qua, nhìn về phía Lạc Thanh Chu nơi này, ánh mắt nhìn một chút vào chuỗi mứt quả trên bệ cửa sổ, lại quay mặt qua chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như lúc ban đầu.

Lạc Thanh Chu: - ...

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu cảm thấy hàn ý trên người không giảm, không có chút do dự nào, cầm lên một chuỗi mứt quả cuối cùng trên bệ cửa sổ, đi ra khỏi phòng.

Một chuỗi mứt quả mà thôi, lần sau lại mua cho Tiểu Điệp là được.

Hắn đi đến dưới cây lê, đưa mứt quả trong tay tới trước mặt thiếu nữ lạnh lùng kia.

- Hừ.

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt qua, nhìn về phía nơi khác.

Kiếm vẫn như cũ ôm vào trong ngực, cằm thon thon khẽ nhếch, lông mi thật dài cùng con ngươi đen nhánh không nhúc nhích, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

Cả người giống như một bộ băng điêu xinh đẹp tinh xảo.

Gió nhẹ lướt qua, vén lên mấy sợi tóc của thiếu nữ, c*̃ng lay động mùi thơm trên người thiếu nữ.

Thản nhiên, ngọt ngào.

Rất đặc biệt.

Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, thu hồi ánh mắt, lúc đang muốn cầm mứt quả rời khỏi, cỗ hàn ý quen thuộc kia đột nhiên lần nữa bao phủ toàn thân.

Đồng thời, một cỗ sát khí rét lạnh đánh tới, làm hắn lạnh cả sống lưng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 128: Ngược lại là bỏ được.



Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm, nghiêng gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn nơi khác.

Bách Linh ngoài cửa chính đột nhiên cười nói:

- Cô gia, Thiền Thiền cũng không phải ai cho gì đều ăn, ngươi yêu cầu nàng... Cầu nàng ăn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thích ăn hay không, không ăn thì thôi.

Ta tại sao phải nuông chiều ngươi?

Hắn không có lại để ý tới, cầm mứt quả, chuẩn bị trở về phòng.

- Coong!

Một tiếng kiếm minh, tia sáng lạnh lóe lên!

Lập tức, cổ đột nhiên ngứa.

Thân thể hắn cứng đờ, dừng bước lại, sờ lấy cổ, quay đầu nhìn lại.

Dưới cây lê, thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đứng ở nơi đó, giống như chưa hề động đậy.

Bảo kiếm trong vỏ, cũng giống như chưa hề xuất ra qua.

Nhưng một chạc cây lê nhỏ bé trên đỉnh đầu nàng lại đột nhiên rớt xuống, “Ba” một tiếng, rơi vào trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu không có sờ thấy máu tươi trên cổ.

Nhưng toàn thân như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.

Hắn đứng tại chỗ mấy giây, xoay người trở về, một lần nữa ngừng ở trước mặt nàng, đưa lên mứt quả trong tay, cúi đầu nói:

- Hạ Thiền cô nương...

Hắn cảm thấy có chút nóng mặt.

Bất quá vẫn là nói:

- Cầu ngươi... Ăn kẹo hồ lô, ta đã mua cho ngươi.

- Hừ!

Thiếu nữ lần nữa hừ lạnh một tiếng, bất quá lần này lại đưa tay cầm lấy mứt quả trong tay hắn.

Lập tức, lạnh lùng quay đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Lúc nàng đi qua bên người Bách Linh, Bách Linh cười hì hì nói:

- Thiền Thiền, đây là mứt quả cô gia mua cho ngươi à? Nhìn rất ngon ngọt, cho ta cắn một miếng có được hay không?

Không ai để ý đến nàng.

Thiếu nữ một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, lạnh lẽo im lặng biến mất ở ngoài cửa.

- Cô gia.

Bách Linh đứng trước cửa ra vào lung lay mứt quả còn lại trong tay, trừng mắt nhìn nói:

- Đêm nay phải cố gắng nha.

Nói xong, c*̃ng quay người rời khỏi.

Lạc Thanh Chu đứng trong tiểu viện một hồi, xác định các nàng sẽ không trở về, đi qua đóng lại cửa sân, gài chốt cửa.

Lập tức về đến phòng, đóng cửa chính cùng cửa sổ, lấy ra túi trữ vật kia. Mở miệng túi ra, trong lòng mặc niệm một câu: Thư sinh yếu đuối.

Lập tức, ánh mắt đột nhiên thông suốt vào trong.

Không gian trong túi lúc đầu chật hẹp lập tức rộng mở trong sáng.

Bên trong lớn khoảng chừng một mẫu đất.

Thứ đầu tiên đập vào mi mắt hắn là một túi nhỏ kim tệ vàng óng ánh.

Đánh giá ước chừng một chút, ít nhất có một ngàn kim tệ.

Dựa theo một kim tệ tương đương một trăm lượng bạc chuyển đổi, nơi này lại khoảng chừng 10 vạn lượng bạc.

Một võ giả cấp thấp nhất, không chỉ trên người có mang túi trữ vật, bên trong lại còn nhiều lớn như vậy.

Chính là gia sản của hắn, hay là...

Lạc Thanh Chu nhớ tới vụ chặn giết ngày hôm qua, rồi nghe được mấy lời trong lòng của mấy tên sát thủ kia.

- Chỉ sợ những kim tệ này, phần lớn đều là Đại phu nhân cho hắn ta?

Thành Quốc phủ ngoại trừ bổng lộc cùng sản nghiệp ra, qua mỗi đoạn thời gian sẽ còn tổ chức võ giả đi săn giết Yêu thú.

Nhị công tử Tần Ngọc vì tôi luyện, cũng sẽ thường xuyên đi theo.

Săn giết yêu thú hẳn mới là chỗ kiếm lợi nhiều nhất.

Trước đó vào tụ bảo các tùy tiện lật xem một lượt các thư tịch, trên đó có viết một viên yêu đan cấp thấp nhất cũng có thể đổi được một ngàn kim tệ.

Võ giả tùy tiện kiếm một lần thu hoạch, có lẽ chính là tài phú mà phàm nhân cả một đời đều không kiếm được.

Tựa như kẻ có tiền ở thời đại trước kia hắn ở, tùy tiện một bữa cơm đều hơn trăm vạn, người bình thường không ăn không uống vất vả cả một đời có lẽ đều kiếm không được con số đó.

Đương nhiên, tiêu hao của võ giả cũng là phàm nhân không thể nào so sánh được.

Đồng thời, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Võ giả sát thủ ngày hôm qua, hiển nhiên là đại phu Nhân bỏ ra giá tiền rất lớn mời tới.

Ngược lại là bỏ được.

Lạc Thanh Chu nhìn xem những kim tệ này, nắm chặt nắm đấm.

Điều chỉnh một chút cảm xúc, hắn vừa nhìn về một hộp gấm phía bên cạnh.

Mở nắp hộp ra, bên trong đặt một viên châu màu ngà sữa.

Nhìn bộ dáng, lại giống như yêu đan.

Hắn lập tức để qua một bên, lấy ra thư tịch vừa rồi mua ở tụ bảo các, tìm kiếm một hồi, rốt cuộc tìm được bức hoạ của một yêu đan.

Có màu ngà sữa, màu lam nhạt, màu xanh đậm, màu đỏ,… vân vân.

Yêu đan màu ngà sữa này hiển nhiên là yêu đan cấp thấp nhất.

Bất quá võ giả ngày hôm qua chỉ là cảnh giới Luyện Da, cũng không có khả năng một người săn giết một con Yêu thú có yêu đan. Rất có thể là giành được hoặc trộm được từ nơi khác.

Cái yêu đan này giá trị cũng không nhỏ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, để thư tịch xuống, lại đưa ánh mắt nhìn vào trong túi trữ vật.

Trong còn có mười mấy bình nước thuốc, hiển nhiên đều là dùng để tu luyện.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 129: Gió có chút lớn.



Ngoại trừ dược thủy ra, còn có hơn hai trăm lượng bạc, cùng vài bộ y phục.

Thậm chí còn có một chút thức ăn.

Trừ cái đó ra, cũng không có những vật phẩm hữu dụng khác.

Không có bí tịch tu luyện, cũng không có bảo vật gì.

Bất quá những thứ này đã đủ.

Đây đối với hắn mà nói, hoàn toàn là tài phú ngoài ý muốn, niềm vui vượt mong đợi.

Lạc Thanh Chu lập tức đứng dậy, lấy ra Nhật Nguyệt bảo kính dưới gầm giường cùng bí tịch tối hôm qua ra, bỏ vào trong túi trữ vật.

Lặp đi lặp lại bỏ vào lấy ra, thí nghiệm nhiều lần, đến khi thuận buồm xuôi gió.

Có khoản tiền lớn này, sau này hắn luyện thịt đoán chừng không thành vấn đề gì, có thể buông miệng mà ăn, buông tay ra dùng.

Lại thêm linh dịch do Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra, đoán chừng tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn.

Thu hồi túi trữ vật, mở cửa sổ ra.

Hắn lật xem thư tịch giới thiệu võ giả trên bàn, nghiêm túc đọc.

- Võ giả luyện da, ngoại trừ sử dụng ngoại lực đánh, nội công tâm pháp và dược vật phối hợp ra, còn có thể dùng một ít thứ khác, nhất là võ giả cảnh giới đại võ sư, trực tiếp lấy lực lượng rót vào trong cơ thể, hỗ trợ rèn luyện, tốc độ càng nhanh.

- Luyện da luyện thịt, đều có thể như thế.

- Tự mình tu luyện, từ bắt đầu khi luyện da thành công, người thiên phú cao, đại khái cần thời gian một năm; người thiên phú thấp, ba năm năm đều có khả năng...

- Người khác hỗ trợ, bắt đầu từ luyện da thành công, người thiên phú cao, chỉ một tháng là đủ; người thiên phú thấp, cũng chỉ cần một năm...

- Nữ tử luyện da luyện thịt, nếu được người khác trợ giúp, tốc độ nhanh, hiệu quả càng tốt, lại không chịu quá nhiều đau khổ...

Lạc Thanh Chu nhìn thấy những điều này, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Trong sách này nói, nếu như mình tu luyện, người thiên phú cao, vậy mà đều cần một năm thời gian.

Mà hắn chính là mình một tìm tòi tu luyện, lại ngay cả thời gian một tháng cũng không đến, liền luyện da thành công.

Xem ra hiệu quả của linh dịch do Nhật Nguyệt bảo kính sinh ra kia còn tốt hơn so với hắn tưởng tượng.

Hắn lại lật ra trang kế tiếp.

Lúc đọc sách, thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt.

Sắc trời bên ngoài đã tối, hoàng hôn buông xuống.

Tuyết rơi lớn hơn.

Lúc trời sắp tối, Tiểu Điệp bưng đồ ăn phong phú trở về.

Chủ tớ hai người ở trong phòng ăn xong, màn đêm đã buông xuống.

Mặc dù ban ngày đã tắm rửa, nhưng hai người vẫn cầm y phục, đi xuyên qua gió tuyết, đến trong hồ.

Ngâm trong suối nước nóng, đầu hứng đầy bông tuyết, có một phen tư vị đặc biệt.

Tiểu Điệp xõa tóc dài đen nhánh, ở trong sương khói lộ ra một đôi vai tuyết trắng, nghiêng đầu, xoa rửa mái tóc, miệng nói:

- Công tử, người nói tiểu thư đêm nay có đến không?

Lạc Thanh Chu đi đến bên cạnh nàng, đưa tay giúp nàng xoa xoa mái tóc, không có trả lời.

Quan tâm nàng.

Nếu như lần này nàng lại đến dùng một chiêu kia, hắn nhất định sẽ làm cho nàng hiện hình.

Tiểu Điệp xấu hổ nhìn hắn, đỏ khuôn mặt nhỏ nói:

- Công tử...

- Làm gì?

- Nô tỳ muốn...

- Đừng suy nghĩ nhiều, lại chờ thêm một năm.

- Không phải, nô tỳ muốn... Muốn đi tiểu...

- ...

Lạc Thanh Chu quay người đi xa.

Tiểu Điệp xấu hổ bưng kín mặt, cắn phấn môi, không dám nhìn hắn.

Đêm tối rất yên tĩnh.

Bông tuyết rơi vào mặt hồ, còn chưa vào nước liền đã hòa tan.

Nhưng vẫn như cũ hết bông nọ tan rồi đến bông kia liên miên không ngớt.

Mùa đông này, chỉ vừa bắt đầu.

Gió có chút lớn.

Tuyết hoa như sợi thô bay lả tả.

Lạc Thanh Chu một đường suy nghĩ, một đường đi tới nơi Tần đại tiểu thư ở.

Cửa sân mở ra.

Trong nội viện không có âm thanh, c*̃ng không có người.

Lạc Thanh Chu ở cửa ra vào gõ cửa một hồi, chờ trong chốc lát, không có người trả lời, đang lúc muốn rời khỏi, trong thông đạo bên cạnh căn phòng đột nhiên “Ba ba ba” vang lên mấy tiếng bạt tai.

Lập tức, tiếng một nữ hài khóc to truyền đến.

- Ô ô, Thiền Thiền, thật xin lỗi, ta không nên ăn vụng mứt quả của ngươi, cầu ngươi, đừng đánh ta nữa, van ngươi...

- Ba! Ba! Ba!

Tiếng bạt tai vang lên lần nữa.

- Ô ô ô...

Tiếng khóc của nữ hài lớn hơn.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi vào.

Đợi khi xuyên qua đình viện, đi vào con đường cạnh căn phòng, nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy hồng, đang một thân một mình đứng ở dưới mái hiên, một bên “Ô ô” khóc nói, một bên dùng hai cánh tay “Ba ba ba” vỗ tay.

- Cô gia, ngươi đã đến...

Bách Linh nhìn thấy hắn, lập tức xoa hai con mắt không có nước con mắt ủy khuất nói:

- Thiền Thiền vừa rồi đánh ta, nàng nhìn thấy cô gia tới, lập tức liền chạy, chạy thật nhanh. Cô gia phải làm chủ cho ta, ô ô...

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi thẳng tới hậu hoa viên.

Miệng Bách Linh vẫn như cũ đang ô ô, hai bàn tay nhỏ vuốt mắt, ánh mắt từ giữa kẽ tay vụng trộm nhìn hắn, thấy hắn đi xa, nhanh chóng đi theo.
 
Back
Top Bottom