Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 850



“Anh hiểu.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô, ánh mắt đen thẳm mang theo chút cảm xúc u ám: “Có phải em nhớ nhung Kỷ Thời Đình trước kia hơn, đúng không?”

Anh mất trí nhớ, theo một cách nào đó, anh không còn hoàn chỉnh. Việc cô có chút lo ngại là điều dễ hiểu.

Diệp Sanh Ca lập tức nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của anh.

“Đối với em, dù anh là Kỷ Thời Đình của ngày xưa hay bây giờ thì cũng đều như nhau.” Cô cắn môi mỉm cười, khuôn mặt còn vương chút đỏ ửng: “Hơn nữa, khiến anh một lần nữa yêu em, em cảm thấy rất thành công.”

Đôi mắt của cô trong veo, không chút gợn sóng.

Lòng Kỷ Thời Đình mềm đi, anh khẽ cong môi cười, nhưng vẫn không quên đả kích cô: “Anh đã yêu em lại từ khi nào?”

“Em đang cố gắng vì điều đó mà.” Cô nói, thở dài tiếc nuối: “Ai da, khách sạn em ở có sẵn… thật đáng tiếc.”

Lúc chiều, nếu không bị Tôn Diệp làm phiền, có lẽ cô đã đạt được điều mình mong muốn.

Kỷ Thời Đình khẽ nuốt khan: “Diệp Sanh Ca, em có biết điều gì gọi là giữ gìn sự nết na không?”

Cô cười đắc ý: “Nhưng anh thích em như vậy mà. Nếu ngay từ đầu em giữ khoảng cách, chúng ta đâu thể có ngày hôm nay.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chăm chú một lúc, không thể xác định lời cô nói là thật hay đùa.

“Em có kế hoạch gì tiếp theo không?” Anh đổi chủ đề.

“Ban đầu em có sự kiện vào ngày mai và ngày kia, nhưng em đã nhờ Tôn Diệp hủy rồi.” Cô nháy mắt tinh nghịch: “Vậy nên, hai ngày tới em rất rảnh.”

“Đã hủy rồi thì thôi.” Kỷ Thời Đình trầm ngâm một chút: “Nhưng sau này, công việc vẫn phải đặt lên hàng đầu, em đã đồng ý rồi.”

“Khi nào em đồng ý vậy?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên.

“Lúc anh hôn em.” Anh trả lời bình thản.

Diệp Sanh Ca khựng lại, cô không còn nhớ rõ những gì anh đã nói với cô trong lúc say đắm, cũng không nhớ mình đã đồng ý những gì.

Cô chỉ có thể ngượng ngùng chấp nhận: “Vậy anh cũng phải giữ liên lạc với em, anh đã hứa rồi.”

“Được.” Người đàn ông gật đầu: “Em có mang theo quần áo ngủ không?”

Diệp Sanh Ca lắc đầu.

“Trong phòng tắm có áo ngủ của anh, rất sạch sẽ.” Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô: “Em đi tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi sớm.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy cổ tay anh và nói: “Anh đừng đi, ngủ lại đây được không? Yên tâm, em không làm phiền anh đâu.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, lòng anh xao động, không tự chủ được mà gật đầu: “Được.”



Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn xuống giường.

Lúc này, cô mới có thời gian quan sát kỹ căn phòng của anh.

Dù là lúc nào, phòng của Kỷ Thời Đình luôn mang phong cách tối giản, đen trắng, không có những món đồ trang trí thừa thãi. Kể từ khi hai đứa trẻ ra đời, biệt thự Thiên Phàm đã bị cô sửa đổi đến mức khó nhận ra. Cô không biết anh có quen ở đó không…

Diệp Sanh Ca vừa nghĩ linh tinh, vừa nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra. Nhìn thấy Kỷ Thời Đình vẫn còn ở đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên giường, đặt máy tính xách tay lên đầu gối, đôi tay anh gõ nhẹ nhàng lên bàn phím, dáng vẻ dù có chút lười biếng nhưng ánh mắt vẫn rất tập trung.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh tuấn, đậm nét nam tính khiến tim cô đập loạn nhịp.

Diệp Sanh Ca bỗng thấy choáng váng, đã lâu rồi cô không nhìn thấy cảnh tượng này, lâu đến mức cô không kìm được lại nghi ngờ mình đang mơ.

Cô bước tới, leo lên giường, lặng lẽ dựa đầu lên vai anh, hương thơm quen thuộc khiến lòng cô dần bình yên lại.

Đây không phải là ảo giác, người đàn ông này đang ở bên cạnh cô, trong tầm với của cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 851



Kỷ Thời Đình từ khóe mắt đã thấy bóng dáng của Diệp Sanh Ca từ trong phòng tắm bước ra. Áo ngủ của anh rõ ràng quá lớn so với cô, làm tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn của cô.

Anh khẽ thu lại ánh mắt, nhưng không lâu sau, Diệp Sanh Ca đã leo lên giường, tựa đầu vào vai anh.

Kỷ Thời Đình đang gõ bàn phím bỗng dừng lại, bản năng khiến anh muốn đóng máy tính lại, nhưng không hiểu sao, anh lại không làm vậy. Anh quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt nghiêm túc và thanh bình của cô khi chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên một cảm giác khác lạ. Thực ra, anh không quen với việc thân thiết như vậy với người khác, đặc biệt là khi đang làm việc, nhưng thái độ của cô lại khiến điều đó trở nên tự nhiên như thể anh không có điều gì để giấu giếm với cô. Do dự một vài giây, cuối cùng anh vẫn để mặc cô xem xét.

Có phải là vì tin tưởng cô, hay vì không muốn khiến cô thất vọng?

Có lẽ cả hai lý do đều đúng.

“Còn không đi ngủ sao, hả?”

Có lẽ do không khí đêm quá yên tĩnh, giọng nói của anh tự nhiên trở nên nhẹ nhàng.

“Thời Đình, cái này có vẻ không phải là báo cáo đúng không?” Diệp Sanh Ca không nhịn được mà lên tiếng.

Người đàn ông dừng lại một chút, trầm giọng giải thích: “Không, đây là một khóa bí mật, anh dùng nó để xâm nhập vào một số hệ thống, hoặc… thực hiện một số giao dịch.”

Diệp Sanh Ca mở to mắt ngạc nhiên.

Kỷ Thời Đình bỗng mỉm cười, ngón tay dài chạm nhẹ vào bàn phím, trang web chuyển đổi, xuất hiện một biểu đồ mối quan hệ, cô nhanh chóng thấy tên của Cảnh Trí Viễn và Cảnh Đồng, cùng với một vài đại gia chỉ có thể thấy trên tivi…

“Anh đang điều tra chuyện năm đó!” Diệp Sanh Ca thốt lên: “Nếu anh có điều gì muốn biết, có thể hỏi em mà!”

“Không cần thiết.” Người đàn ông bình thản chuyển trang về, gập máy tính lại đặt sang bên cạnh: “Em biết, anh chắc chắn cũng biết.”

Diệp Sanh Ca không phục: “Anh không phải đã mất trí nhớ sao?”

Kỷ Thời Đình nhướn mày, bỗng cười nói: “Anh thậm chí còn biết những câu chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, có thể chi tiết có chút sai lệch, nhưng mạch lạc chung chắc chắn không sai.”

Diệp Sanh Ca càng ngạc nhiên: “Thật sao? Anh nói thử xem.”

Ngón tay dài của anh nhẹ nhàng vuốt v e má cô: “Em từng có một vị hôn phu, sau khi chia tay với anh ta, em kết hôn với anh. Trên mặt em từng có một vết bớt, vết bớt biến mất, em xuất hiện nhân cách thứ hai, nhân cách thứ hai đã làm tổn thương anh, chúng ta đã từng vì vậy mà tách rời một thời gian, sau đó em khỏi bệnh, và chúng ta lại ở bên nhau. Có phải như vậy không?”

Đôi mắt Diệp Sanh Ca mở to, một lúc lâu, cô bỗng tức giận nói: “Kỷ Thời Đình, anh không phải lại đang giả vờ mất trí nhớ chứ?”

“Lại?” Người đàn ông nghiền ngẫm từ này: “Có vẻ như anh đã từng giả vờ mất trí nhớ?”

“Chính xác, sau khi em làm tổn thương anh…” Diệp Sanh Ca cắn môi: “Có phải anh lại đang lừa em không?”

“Không.” Giọng điệu của anh không hề dao động: ” Diệp Sanh Ca, em từng là một diễn viên, nên tin tức về em rất nhiều, chỉ cần anh đủ kiên nhẫn, hoàn toàn có thể sắp xếp lại một mạch lạc. Dù có thông tin thừa thãi và gây nhiễu, nhưng chỉ cần đối chiếu, cơ bản có thể loại bỏ được.”

Diệp Sanh Ca không biết nói gì, chỉ muốn gối đầu lên đầu gối anh.

Cô giờ mới hiểu vì sao người đàn ông này lại nói rằng anh thích tự mình tìm ra sự thật, vì đối với anh, đó không phải là việc khó khăn…

Ánh mắt ngạc nhiên và sự ngưỡng mộ của cô khiến Kỷ Thời Đình cảm thấy hài lòng, anh khẽ mỉm cười: “Ngủ sớm đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 852



Biệt thự bên biển, khi màn đêm buông xuống và mọi thứ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sóng biển từ xa vọng lại.

Diệp Sanh Ca nằm sát bên người đàn ông, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Kỷ Thời Đình cũng nắm lấy tay cô.

Diệp Sanh Ca cảm thấy hạnh phúc vô cùng, liền quay người lao vào lòng anh, nhưng lập tức bị anh quát khẽ: “Nằm yên nào.”

“Trước đây anh luôn ôm em ngủ mà…” Cô lầm bầm không hài lòng.

Trong bóng tối, hơi thở của Kỷ Thời Đình có vẻ nặng nề hơn một chút.

“Trước đây là trước đây.” Người đàn ông khẳng định không thể chối cãi.

“Chẳng lẽ anh sợ không kiềm chế được sao…” Diệp Sanh Ca nói với giọng trêu chọc.

Người đàn ông dừng lại một chút: “Nếu em còn nói nữa, anh sẽ qua phòng khách.”

“Đừng… Em sẽ không nói nữa.” Diệp Sanh Ca lập tức van xin, nhưng vẫn không buông tay ra khỏi cánh tay anh.

Dù thế nào, người đàn ông này nằm bên cạnh cô đã khiến cô cảm thấy mãn nguyện.

Cảm thấy thỏa mãn, Diệp Sanh Ca nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng Kỷ Thời Đình lại không có chút buồn ngủ nào.

Âm thanh nhẹ nhàng của hơi thở bên cạnh mang đến cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Kỷ Thời Đình nuốt khan, cố gắng lờ đi cảm giác nóng bừng trong lòng, nhắm mắt lại.

Nhưng giữa đêm, anh bỗng tỉnh dậy vì cơn đau nhói trong đầu, mở mắt ra, anh cảm thấy như có một ánh sáng rực rỡ chiếu vào mặt mình.

Tuy nhiên, ánh sáng đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bóng tối bao trùm. Cơn đau ở thái dương cứ nhói lên từng đợt, như thể anh không thể chịu đựng nổi, thở d ốc một hơi, tim vẫn đập loạn xạ.

Anh kéo chăn ra chuẩn bị xuống giường, thì nhận ra rằng tay mình vẫn bị người phụ nữ ôm chặt.

Kỷ Thời Đình khựng lại, cẩn thận rút tay ra, cầm điếu thuốc và bật lửa đi ra ban công.

Anh châm thuốc, và khi hút đến giữa điếu, cơn đau mới phần nào dịu đi.

Năm đó, anh từng đi khám, bác sĩ nói rằng việc mất trí nhớ của anh không phải do nguyên nhân bệnh lý; ít nhất là y học hiện tại không thể giải thích. Ba năm qua, sức khỏe của anh luôn ổn định, nhưng tình trạng như tối nay thì lần đầu tiên xảy ra.

Không biết có phải do sự xuất hiện của người phụ nữ này đã khơi gợi những ký ức bị chôn vùi trong tâm trí, nên anh mới đột nhiên bị đau đầu như vậy.

Cùng với ánh sáng trắng mà anh nhìn thấy trước khi tỉnh dậy…

Kỷ Thời Đình hít một hơi thật sâu, nhanh chóng, điếu thuốc trên tay đã cháy hết.

Anh bình tĩnh lại, dập tắt đầu thuốc vào ban công, nhưng khi quay lại thì thấy Diệp Sanh Ca đang đứng sau lưng.

Dưới ánh trăng, anh có thể nhìn thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt của cô.

Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ cảm thấy một cảm giác bực dọc và nóng bừng bất chợt trào dâng trong lòng. Anh gần như theo bản năng bước về phía cô, ôm lấy cô, rồi hôn mạnh mẽ.

Diệp Sanh Ca đang định hỏi anh điều gì, không ngờ lại nhận được một nụ hôn mãnh liệt gần như thô bạo từ anh. Cô ngạc nhiên mở to mắt, nhưng không hề từ chối.

Chỉ trong chốc lát, nụ hôn đã biến chất, trở thành sự chiếm hữu và giải tỏa. Anh đè cô dựa vào tường, thân thể nóng bỏng của anh áp sát cô, khiến Diệp Sanh Ca gần như không thể thở nổi, cô cố gắng giãy giụa. Bỗng dưng, dưới cơ thể lạnh lẽo, quần ngủ của cô bị tuột xuống.

Diệp Sanh Ca cảm thấy choáng váng và có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh, nỗi sợ hãi đó đã trở thành hiện thực. Hai tay của anh nắm chặt lấy hông cô, mà không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào, cảm giác thật mạnh mẽ, khiến cô gần như ngất đi vì đau đớn.

“Thời Đình!” Cô hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt vào vai anh, âm thanh biến đổi vì đau đớn: “Đau… đau quá…”

ps: Góc đề cử, tuy không phải truyện của Hố nhưng các nàng có ai thích thể loại nữ cường thông minh, báo thù thì ghé đọc thử bộ “Chồng hào môn sủng vợ như mệnh” nhé. Hố nghĩ mọi người sẽ thích. Cảm ơn mấy nàng đã ủng hộ nha~~~
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 853



Âm thanh đó dường như đã kéo Kỷ Thời Đình ra khỏi những cảm xúc hỗn loạn.

Hành động của anh bỗng dừng lại, nghe thấy tiếng nức nở đau đớn của Diệp Sanh Ca, yết hầu của anh trượt xuống, ngực phập phồng mạnh mẽ.

Cơ thể của cô bất ngờ chật chội, khiến cho anh cảm thấy rất khó khăn để tiến vào. Dù vậy, cảm giác vẫn đủ khiến anh mê mẩn, đến mức nghe thấy tiếng kêu đau của cô mà phản ứng đầu tiên không phải là rút lui, mà là tiếp tục tiến tới.

“Thời Đình, em đau quá…” Cô suýt khóc.

Hơi thở của anh nặng nề hơn, thở ra một tiếng, không thể không rút lui.

“Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi giúp cô mặc lại quần áo.

Anh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, có thể là hậu quả của cơn đau đầu, hoặc cũng có thể là ánh mắt trong trẻo của cô dưới ánh trăng đã khiến anh không kìm nén được cơn nóng giận trong lòng.

Diệp Sanh Ca giờ đây cũng đã phần nào bình tĩnh lại.

“Thời Đình, vừa rồi anh đã làm gì vậy…” Cô hít một hơi, giọng vẫn còn khàn khàn.

“Không có gì.” Anh đáp lại bằng giọng khàn.

“Nếu anh thực sự muốn, cũng không phải không thể… nhưng anh phải nhẹ tay một chút.” Diệp Sanh Ca nói, không khỏi cảm thấy tủi thân: “Anh đã ba năm không chạm vào em rồi…”

Dù cô đã sinh thường, ba năm thời gian cũng đủ để cô hồi phục hoàn toàn.

Bị anh xâm phạm đột ngột như vậy, đau thì không có gì lạ.

Kỷ Thời Đình bỗng nhiên cười khẽ: “Em không sợ mang thai à?”

“Nếu thật sự có thì sinh ra thôi.” Diệp Sanh Ca dụi mặt vào anh.

Dù cô nghĩ hai đứa trẻ đã đủ rồi, nhưng nếu thật sự có, cô cũng không cảm thấy phản đối.

Kỷ Thời Đình ôm cô, nhất thời không nói gì.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên ánh sáng rực rỡ như ban ngày, dường như là… một phòng mổ.

Hai tay anh bỗng chốc nắm chặt lại.

“Thời Đình?” Cảm nhận được cơ thể anh bỗng dưng căng cứng, Diệp Sanh Ca lại giật mình.

Anh từ từ thở ra, sau đó ôm cô trở về giường.

“Ngủ đi.” Bàn tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.

Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy cổ anh: “Anh không cần sao?”

“Sao vậy, nhanh quên đau à?” Anh cười khẽ, nắm lấy hai tay cô cho vào chăn.

“Anh nhẹ nhàng hơn một chút thì em sẽ không đau nữa.” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói.

Anh không nói gì, chỉ cười khẽ: “Không đùa nữa, anh sẽ ôm em ngủ.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy lo lắng, không biết khoảnh khắc vừa rồi anh có nhớ ra điều gì không hay. Nhưng rất nhanh, anh ôm chặt cô, hơi ấm và mùi hương quen thuộc khiến cô gần như ngất ngây.

Cô gối đầu vào lòng anh, không kiềm chế được mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kỷ Thời Đình lại không thể nào ngủ được nữa, anh lắng nghe nhịp thở đều đặn của cô, trong lòng tràn ngập những suy tư.

……

Ngày hôm sau, khi Diệp Sanh Ca tỉnh dậy, trong phòng không còn ai.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường, rửa mặt rồi thay chiếc váy đỏ và giày cao gót mà tối qua mình đã mặc, rồi đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Cô ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Kỷ Thời Đình.

Anh đứng ở cuối hành lang, một tay dựa vào lan can, đang trò chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi đối diện. Người đàn ông ấy có vẻ ngượng ngùng, mãi đến khi nhìn thấy Diệp Sanh Ca.

Kỷ Thời Đình nhận ra điều gì đó từ ánh mắt của anh ta, liền quay người bước về phía cô.

“Dậy rồi? Qua ăn sáng đi.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, thuận tay nắm lấy tay cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 854



Nhìn vẻ mặt của Kỷ Thời Đình, Diệp Sanh Ca cảm thấy anh không có ý định giới thiệu Kỷ Tử Lương cho mình. Cô nhìn về phía người đàn ông trung niên không xa, gật đầu chào.

Tuy nhiên, Kỷ Tử Lương lại tránh ánh mắt của cô, vội vàng quay về phòng.

Diệp Sanh Ca có chút bối rối.

“Ông ấy cảm thấy áy náy, nên không dám đối diện với em.” Kỷ Thời Đình nói nhẹ nhàng: “Nếu ông ấy không định trở về Kỷ gia, thì em cũng đừng bận tâm.”

Diệp Sanh Ca gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Kỷ Thời Đình nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Kỷ Tử Lương.

Dưới sự chất vấn của anh, Kỷ Tử Lương cuối cùng cũng tiết lộ thêm một số thông tin, mặc dù chỉ là những câu nói ngắn gọn, nhưng cũng đủ để anh đưa ra nhiều phán đoán.

Nghĩ đến đây, bàn tay anh không tự chủ siết chặt lại.

Bàn tay Diệp Sanh Ca vẫn nằm trong tay anh, bị anh nắm chặt đến mức đau nhưng cô không dám kêu lên, may mà rất nhanh, anh đã lấy lại bình tĩnh.

“Hôm nay em về Dương Thành.” Anh nói với giọng trầm: “Anh sẽ đến sau.”

“Em có thể đi cùng anh không?”

“Quá nổi bật.” Kỷ Thời Đình dẫn cô đến bàn ăn: “Nghe lời đi, nhé.”

Diệp Sanh Ca tuy không muốn nhưng sau những gì xảy ra đêm qua, cô cũng phần nào nhận ra điều gì đó, nên ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhưng anh phải chú ý an toàn nhé. Có cần em gọi Phong Cảnh đến không? Anh ấy là vệ sĩ cũ của anh.”

“Không cần.” Kỷ Thời Đình thuận tay gắp một cái há cảo đưa cho cô: “Anh sẽ tìm người khác.”

Diệp Sanh Ca gật đầu, thấy anh gắp thức ăn cho mình, cô không khỏi ngạc nhiên: “Anh làm sao biết em thích món này?”

Kỷ Thời Đình cũng hơi ngạc nhiên, anh cầm đũa ngẫm nghĩ một chút: “Cảm giác thôi.”

“Đó chính là ký ức của anh.” Diệp Sanh Ca vui vẻ nói: “Biết đâu không lâu nữa anh sẽ nhớ lại hết mọi thứ.”

Kỷ Thời Đình mỉm cười, lại gắp một cái há cảo cho cô.

Khi hai người đang ăn sáng, thì đột nhiên, Viên Tuấn Khôn đến, mà không phải một mình.

Anh ta dẫn theo em gái đang học trường nội trú là Uyên Tịch.

Uyên Tịch mới mười bảy tuổi, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Kỷ Thời Đình, nhưng cũng tràn đầy sự ngưỡng mộ với anh. Biết Kỷ Thời Đình sắp đi, cô ta lập tức bỏ học chạy ra ngoài cùng Viên Tuấn Khôn để thỉnh cầu.

Hai người chạy đến trước mặt Kỷ Thời Đình, khóc lóc kể lể, cô ta càng làm cho mình thêm tội nghiệp với đôi mắt ngấn lệ.

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình vẫn không động lòng.

Hai người lại đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Sanh Ca, vẻ mặt tỏ ra đầy khổ sở.

Diệp Sanh Ca mỉm cười, tựa vào người đàn ông, giọng nhẹ nhàng nói: “Thời Đình, tay em đau quá, anh cho em ăn nhé.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút trêu chọc.

Diệp Sanh Ca trợn mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh hợp tác.

Anh bỗng cười, ngoan ngoãn gắp một cái bánh bao cho cô, đưa vào miệng cô: “Ăn từ từ thôi.”

Diệp Sanh Ca nhai nuốt xong, cười tươi nói: “Thời Đình, anh thật tốt với em.”

Hai đứa trẻ kia gần như phun ra lửa.

“Anh Thời Đình, anh đừng đi với người phụ nữ này nhé. Nếu anh muốn cưới vợ, đợi em đủ hai mươi tuổi, em sẽ cưới anh.” Uyên Tịch nói với đôi mắt ngấn lệ.

Diệp Sanh Ca tức giận, nhìn về phía Kỷ Thời Đình: “Cô ấy có ý gì vậy?”

Diệp Sanh Ca ban đầu tưởng rằng đó là một cô bé không hiểu chuyện, không ngờ lại trở thành đối thủ cạnh tranh.

Kỷ Thời Đình đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nói: “Tuấn Khôn, đưa Tiểu Tịch về trường.”

“Anh Thời Đình…”

“Tôi không muốn nói lần thứ hai.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh lùng.

Viên Tuấn Khôn tức giận đến nỗi suýt nhảy lên, nhưng cũng không dám thật sự khiến Kỷ Thời Đình tức giận, chỉ có thể nén giận đưa em gái đi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 855



Trước khi rời đi, hai anh em còn không quên ném cho Diệp Sanh Ca những ánh mắt đầy hận thù.

Sau khi họ đi, Diệp Sanh Ca hừ một tiếng, bỏ đũa xuống.

Kỷ Thời Đình nhướng mày, không nhịn được cười: “Em ghen rồi à?”

“Cô bé mười mấy tuổi khóc lóc đòi cưới anh.” Giọng Diệp Sanh Ca chua chua: “Anh có vui mừng lắm không?”

Diệp Sanh Ca dù có cảm thấy mình còn trẻ, nhưng dù sao cũng không phải là cô bé mười mấy tuổi. Nhìn cô bé tràn đầy sức sống khóc lóc đòi cưới Kỷ Thời Đình, cô làm sao không cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến đây, cô lại nhìn về phía Kỷ Thời Đình.

Nói gì thì nói, người đàn ông này đã bước sang tuổi ba mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đàn ông. Thời gian không để lại dấu vết nào trên anh; anh vẫn đẹp trai như xưa, thậm chí còn mang lại nhiều nét quyến rũ sâu sắc hơn.

Thế nhưng, anh lại quên rằng mặc dù hiện tại anh có hứng thú và sự khao khát với cô, nhưng liệu hứng thú và khao khát ấy có phải chỉ là nhất thời hay không?

Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ tức giận của Diệp Sanh Ca, bỗng nhiên cười và ôm cô vào lòng.

“Em biết không, khi anh nhận ra rằng em có thể là vợ anh, anh đã nghĩ gì không?”

Diệp Sanh Ca nắm lấy cổ áo của anh, ngập ngừng hỏi: “Nghĩ gì?”

“Chả trách anh những năm qua không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, bất kể là cô gái trẻ hay phụ nữ trưởng thành.” Bàn tay to lớn của anh xoa vào tóc cô: “Hóa ra anh đã có em rồi.”

Diệp Sanh Ca ngẩn ra, lòng tức giận và lo lắng của cô lập tức tan biến.

Nhưng cô vẫn nói: “Anh làm sao biết anh không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, ngoài cô bé kia, anh còn tiếp xúc bao nhiêu người?”

“Năm đầu tiên, ông Viên cứ vài ngày lại gửi cho anh một người phụ nữ, đủ kiểu dáng.” Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Đến khi thấy anh thật sự không có hứng thú với họ, ông ta mới dừng lại.”

“Cái ông Viên này, em muốn giết ông ta!” Diệp Sanh Ca tức giận.

May mà Kỷ Thời Đình vốn dĩ không hứng thú với phụ nữ, nếu là người đàn ông khác, cho dù có trung thành với vợ, trong tình trạng mất trí nhớ như vậy, đứng trước những người phụ nữ được gửi đến, làm sao có thể nhịn nổi?

Thật quá đáng.

“Vậy thì em có thể yên tâm rồi.” Anh dùng tay chạm vào má cô, giọng nói trầm thấp: “Không chỉ em đang đợi anh, thực ra anh cũng đang đợi em, chỉ là anh chưa nhận ra.”

Nếu không, anh cũng đã không chủ động tìm cô và tiếp xúc với cô.

Diệp Sanh Ca ngẩn người, đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình cay cay.

“Vậy nên, anh vẫn yêu em, đúng không?” Cô ngước nhìn anh.

Anh nhướng mày: “Điều này, em tự đánh giá đi.”

Diệp Sanh Ca hừ một tiếng: “Dù sao anh cũng yêu em, không quan trọng anh đã quên bao nhiêu lần.”

Kỷ Thời Đình ôm vai cô, bỗng nhiên cười: “Anh không dám quên lần thứ hai.”

Diệp Sanh Ca bật cười.

Sau bữa sáng, Diệp Sanh Ca và anh nán lại bên nhau một lúc lâu, cho đến khi Tôn Diệp đến đón cô, cô mới lưu luyến chia tay.

Có lẽ lời nói ngọt ngào của anh buổi sáng đã có tác dụng, hoặc có thể là sự dịu dàng dần hiện lên của anh, nên lần ra đi này, cô không còn sợ hãi như trước, chỉ dặn anh phải chủ động liên lạc với cô.

Khi nhận được sự đồng ý của anh, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng lên xe.

Tôn Diệp trực tiếp lái xe đến sân bay, chiếc máy bay riêng chỉ mất chưa đầy hai giờ đã đưa cô đến Dương Thành.

Trong khi đó, Kỷ Thời Đình đã gọi điện thoại.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 856



Tại Dương Thành, Cố Dĩ Mặc đang ở trong viện nghiên cứu, sắp xếp lại những thành quả nghiên cứu của mình trong những năm qua.

Nhìn chung, anh ta cảm thấy khá hài lòng. Chắc chắn cũng có thể báo cáo với Kỷ thiếu phu nhân rằng mặc dù Kỷ Thời Đình đã mất tích, nhưng quỹ nghiên cứu của anh chưa bao giờ bị ngắt. Diệp Sanh Ca thậm chí còn hào phóng hơn cả Kỷ Thời Đình, ít nhất thì cô chỉ đưa tiền mà không yêu cầu gì thêm.

Không giống như Kỷ Thời Đình, một ngày không được “đàn áp” Anh ta thì anh cảm thấy không thoải mái.

Nhưng dù nói gì đi nữa, khi nghĩ đến Kỷ Thời Đình, lòng anh ta vẫn có chút nặng nề.

Kỷ Thời Đình với anh ta không chỉ là nhà đầu tư, mà còn là bạn bè và đối tác. Nhiều nghiên cứu của anh ta thực ra cũng được hoàn thành dưới sự gợi ý của Kỷ Thời Đình. Trong mắt Cố Dĩ Mặc, Kỷ Thời Đình chưa bao giờ là người đi theo quy tắc, đôi khi những ý tưởng mà người đàn ông này đề xuất thậm chí còn khiến anh ta cảm thấy không tưởng.

Nghĩ đến đây, một người bạn trên mạng mà anh ta mới kết bạn gần đây cũng mang phong cách giống Kỷ Thời Đình.

Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng reo lên.

Anh ta cầm điện thoại lên, thấy là một số lạ, không nghĩ nhiều, liền nhận máy.

“Ai vậy?”

“Là tôi.”

Nghe giọng nói này, Cố Dĩ Mặc bất ngờ nhảy dựng lên khỏi ghế.

“Ôi trời, cậu đang sống lại à?”

Ở đầu bên kia, Kỷ Thời Đình nghe thấy câu nói đó lập tức chắc chắn rằng Cố Dĩ Mặc và anh của trước đây cũng quen biết nhau, hơn nữa còn khá thân thiết.

Khi Diệp Sanh Ca vẫn đang tài trợ cho anh ta, thì anh ta chắc chắn là người đáng tin cậy.

“Tốt quá, bây giờ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Tôi là Lương Thời.”

Đây là tên mà anh hiện đang sử dụng trên giấy tờ tùy thân, cũng là tên mà anh đã cung cấp cho Cố Dĩ Mặc khi giao tiếp trên mạng.

Cố Dĩ Mặc hơi choáng: “Chờ đã, cậu không phải là lão Kỷ sao? Giọng cậu giống y hệt.”

“Cậu giúp tôi kiểm tra xem trong vài năm qua có những tổ chức nào đang tiến hành thí nghiệm cơ thể người trái phép, dù chỉ là tin đồn cũng được.” Kỷ Thời Đình dặn dò: “Ngoài ra, có một người phụ nữ tên là Cảnh Đồng sẽ trở về nước, cậu chú ý theo dõi.”

“Thí nghiệm cơ thể người trái phép? Cậu kiểm tra cái này làm gì?” Cố Dĩ Mặc cảm thấy đầu mình có chút không đủ: “Hơn nữa, giọng điệu của cậu giống lão Kỷ quá, cậu không biết lão Kỷ là ai sao? Để tôi kể cho cậu nghe.”

“Nhớ chưa?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng cắt đứt câu nói của anh.

“Yêu cầu trước không thành vấn đề, tôi có thể tìm thấy ngay, dù sao nhiều nghiên cứu của tôi cũng có phần không hợp pháp.” Cố Dĩ Mặc lầm bầm một câu: “Chỉ là ý nghĩa của yêu cầu sau là gì? Làm sao tôi theo dõi cô ấy được?”

“Sau khi cô ấy trở về nước, cậu tìm cách quen biết với cô ấy.” Kỷ Thời Đình dừng lại một chút: “Đến lúc đó, tôi sẽ chỉ dẫn cậu, tôi không tiện tiếp xúc trực tiếp với cô ấy.”

“Trời ạ, cậu thật sự không phải lão Kỷ sao?” Cố Dĩ Mặc nhảy dựng lên: “Giọng điệu của cậu như đang ra lệnh, tôi thật sự không thể tin được.”

Trước đó, anh ta còn nghĩ, hiếm có cơ hội quen biết một người bạn trên mạng, mà mọi thứ lại tương đồng với lão Kỷ. Ai ngờ người này không chỉ có suy nghĩ giống lão Kỷ, mà cả giọng nói và cách nói cũng giống hệt.

Nếu không phải lão Kỷ thì là ai?

“Tôi không quan tâm ai là lão Kỷ. Cậu nhớ tên của tôi hiện tại.” Kỷ Thời Đình có chút không kiên nhẫn: “Tôi chờ tin của cậu.”

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Cố Dĩ Mặc nghe tiếng tút tút trong điện thoại, ngây người một lúc lâu, bản năng muốn gọi điện cho Diệp Sanh Ca.

Lão Kỷ không chết.

Nhưng nghĩ đến những gợi ý trong cuộc gọi, anh ta lại do dự, nghe có vẻ như Kỷ Thời Đình không muốn cho người khác biết anh ta đã trở về.

Cố Dĩ Mặc vò đầu bứt tóc. Cuối cùng quyết định vẫn là làm việc trước.

Lão Kỷ đã trải qua những gì trong những năm qua?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 857



Diệp Sanh Ca trở về biệt thự Thiên Phàm, như thường lệ, được hai đứa nhỏ chào đón nồng nhiệt.

Cô dành thời gian ngọt ngào bên hai đứa trẻ, cảm thấy tâm trạng của mình trở nên trong sáng hơn bao giờ hết.

“Mẹ ơi, lần này mẹ đi công tác có phải gặp chuyện tốt không?” Tử Chân chớp mắt hỏi.

Diệp Sanh Ca không ngờ con trai lại nhạy bén như vậy, cô khẽ mỉm cười: “Có một tin tốt, khi nào sinh nhật của hai con, mẹ sẽ tặng cho các con một bất ngờ lớn.”

“Bất ngờ gì, bất ngờ gì?” Tiểu Khuynh rất phấn khích: “Mẹ ơi, cho con biết trước đi, đừng làm khó con!”

“Không được, phải đến ngày sinh nhật mới biết nhé.” Diệp Sanh Ca xoa đầu cô bé.

“Vậy thôi.” Cô bé gật đầu: “Mẹ ơi, con muốn mách mẹ, anh trai không chuẩn bị quà sinh nhật cho con.”

Tử Chân chính nghĩa đáp lại: “Ngày đó cũng là sinh nhật của anh, em cũng không chuẩn bị gì cho anh mà.”

“Con chuẩn bị rồi, con sẽ tặng anh một nụ hôn.”

“Anh không cần.” Tử Chân biểu cảm cực kỳ chán ghét: “Dù sao anh cũng không đưa mô hình của anh cho em đâu.”

“Hứ.” Tiểu Khuynh chớp mắt nhìn Diệp Sanh Ca, cầu xin cô làm trọng tài.

“Tiểu Khuynh, quà tặng thì không thể xin được nhé. Nếu con chăm chỉ chuẩn bị một món quà cho anh, gửi đến tận trái tim anh, thì anh mới đưa cho con mô hình mà con muốn.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói, nhìn về phía con trai: “Tử Chân, con thấy đúng không?”

“Đúng.” Tử Chân gật đầu.

“Vậy thì tốt.” Cô bé suy nghĩ một chút: “Vậy con sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn cho anh.”

“Nghe lời.” Diệp Sanh Ca hôn lên mặt cô bé.

Sau khi nô đùa xong, hai đứa nhỏ nắm tay nhau trở về phòng chơi.

Trên đường đi, Tử Chân thì thầm: “Em gái, em có nhận ra không, hôm nay mẹ đặc biệt vui vẻ, không phải vui vẻ bình thường đâu.”

Tiểu Khuynh nghiêng đầu suy nghĩ, đồng tình: “Đúng vậy. Hơn nữa, mẹ còn xinh đẹp hơn, mẹ đã mặc váy rồi.”

“Anh cảm thấy.” Tử Chân nói, hạ giọng thì thầm: “Chắc chắn có liên quan đến bố.”

“Đúng, chỉ có tin tức của bố mới khiến mẹ phấn khích như vậy.” Tiểu Khuynh gật đầu: “Có phải bố đã trở về không?”

“Anh nghĩ khả năng rất cao.” Cậu bé đưa ngón tay lên miệng: “Suỵt.” rồi nói: “Chúng ta cùng nhau giữ bí mật cho mẹ nhé.”

Tiểu Khuynh gật đầu như giã tỏi.

Diệp Sanh Ca không ngờ rằng bất ngờ mà cô đã chuẩn bị đã bị hai đứa trẻ đoán ra.

Cô đầu tiên gọi điện cho ông nội, báo cáo về những thành quả của chuyến đi lần này, tiếp theo cô đến công ty xử lý một số công việc tồn đọng trong hai ngày qua, rồi nghe Lâm Nhiễm báo cáo về quy trình tiệc sinh nhật của hai đứa trẻ.

Nhà họ Kỷ rất đơn giản, vì vậy mỗi lần sinh nhật của hai đứa trẻ, cơ bản chỉ có cô và bạn bè của Kỷ Thời Đình tham gia. Tất cả đều là những người bạn đáng tin cậy, cho dù Kỷ Thời Đình có xuất hiện cũng sẽ không có vấn đề gì.

Cô còn đặc biệt dặn Lâm Nhiễm để lại một phần bất ngờ cho mình, Lâm Nhiễm gật đầu ghi chú lại.

Sau khi xử lý xong công việc trở về biệt thự Thiên Phàm, đã là chiều tối.

Kết quả, cô thấy Lê Dĩ Niệm đang trò chuyện với hai đứa nhỏ.

Diệp Sanh Ca không khỏi mỉm cười.

Ba năm qua, cô bận rộn với công việc và đi công tác, thời gian bên hai đứa trẻ không nhiều, ngược lại Lê Dĩ Niệm đã cố gắng giảm bớt các buổi biểu diễn, có thời gian sẽ đến thăm hai đứa trẻ. Cô ấy kiên nhẫn và dịu dàng, giọng nói lại rất dễ nghe, Tử Chân và Tiểu Khuynh đều rất thích cô ấy.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 858



So với cô tiểu thư danh giá ngày trước, sắc đẹp của Lê Dĩ Niệm giờ đây đã trở nên sắc sảo hơn nhưng cũng thêm phần dịu dàng. Khi cô ấy ở bên hai đứa trẻ, cả khí chất của cô ấy đều trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Có lẽ dự định của Lê Dĩ Niệm sẽ không thành. Càng ngày, Kiều Nghiễn Trạch càng mê đắm cô ấy, không có dấu hiệu nào cho thấy anh ta sẽ chán.

Việc buông tay đối với Kiều Nghiễn Trạch mà nói là điều không thể.

“Về rồi à.” Lê Dĩ Niệm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, cười chào đón cô: “Hai đứa trẻ đang chờ mẹ ăn tối cùng.”

“Xin lỗi, con yêu, mẹ về muộn.” Diệp Sanh Ca cởi áo khoác ra, rồi nhìn về phía Lê Dĩ Niệm: “Cô cùng ăn với chúng tôi nhé.”

“Không được, tối nay tôi có hẹn.” Lê Dĩ Niệm cười: “Tôi sắp đi đây.”

“Có hẹn?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên: “Với Kiều Nghiễn Trạch?”

Cô cười lắc đầu: “Không phải.”

Diệp Sanh Ca lập tức hiểu ra: “Yên tâm, tôi sẽ không nói với anh ấy đâu.”

“Cho dù nói với anh ấy cũng không sao.” Lê Dĩ Niệm cười nhẹ: “Có lẽ cô chưa biết, anh ấy sắp kết hôn rồi. Là người mà mẹ anh ấy chọn cho.”

Diệp Sanh Ca kinh ngạc: “Anh ấy sẽ không đồng ý chứ?”

“Rồi sẽ đồng ý thôi.” Lê Dĩ Niệm chải lại tóc, cười: “Cuối cùng tôi cũng đợi đến ngày này.”

Diệp Sanh Ca nhất thời không biết nên nói gì.

Cô nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt tò mò, bất chợt nhận ra chủ đề này không phù hợp với trẻ con, liền vẫy tay gọi: “Đói bụng rồi, các con đi ăn cơm trước đi, mẹ và cô Lê nói chuyện chút.”

Hai đứa trẻ lưỡi thè ra, chạy nhanh đến nhà ăn.

Lê Dĩ Niệm đột nhiên nghiêm túc đánh giá cô: “Hôm nay cô có vẻ khác biệt. Có chuyện tốt gì xảy ra à?”

Diệp Sanh Ca hơi ngại ngùng. Liệu cô có thể hiện ra rõ ràng như vậy không, mọi người đều nhận ra tâm trạng tốt của cô?

“Không có gì, chỉ là chuyến công tác lần này rất thuận lợi thôi.” Diệp Sanh Ca cười một cái: “Nếu cô có hẹn, tôi sẽ không giữ cô lại.”

Lê Dĩ Niệm gật đầu, cầm túi xách và áo khoác, chuẩn bị rời đi, bỗng nghe Diệp Sanh Ca hỏi: “Cô thật sự không buồn sao?”

Lê Dĩ Niệm ngạc nhiên một chút mới nhận ra cô đang ám chỉ điều gì.

Cô ấy mỉm cười một cách bình thản: “Đó là điều sớm muộn gì cũng xảy ra, không có gì để buồn cả. Dù sao đối với tôi, chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc từ ba năm trước rồi.”

Diệp Sanh Ca không biết nên thương xót cho Kiều Nghiễn Trạch hay cho Lê Dĩ Niệm.

Cuối cùng, cô chỉ có thể nói: “Để tôi gọi tài xế đưa cô về.”

Lê Dĩ Niệm không từ chối.

Diệp Sanh Ca ăn tối cùng hai đứa trẻ, đọc truyện cổ tích cho chúng nghe, dỗ chúng ngủ xong, mới trở lại phòng mình.

Nghĩ đến trải nghiệm ngủ chung với Kỷ Thời Đình tối qua, giống như một giấc mơ.

Cô cắn môi, đột nhiên nhớ ra một việc, nên đã quyết định vào phòng thay đồ. Cô quét một vòng, làm cho tủ quần áo trong phòng ngủ biến đổi lớn, thậm chí cô còn tìm thấy mười mấy bộ đồ ngủ quyến rũ mà năm xưa chị Tú đã chuẩn bị cho mình.

Cô cảm thấy rất hài lòng, không kìm được lấy điện thoại, lướt đến số điện thoại của Kỷ Thời Đình, rồi gọi.



Cùng lúc đó, Kỷ Thời Đình vừa đến sân bay Dương Thành.

Người đàn ông mặc trang phục thoải mái, đội mũ bóng chày, ngoại trừ thân hình cao lớn và khí chất vững vàng, trông anh không khác gì so với những người khác.

Mặc dù ánh nhìn rơi vào anh nhiều hơn so với người khác, nhưng tổng thể thì chiến lược khiêm tốn của anh vẫn rất thành công.

Thấy một hình bóng đang ngó nghiêng ở xa, khóe môi anh khẽ nhếch lên, bước nhanh về phía đó.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 859



Cố Dĩ Mặc là một người điển hình của một kẻ thích ở nhà, thường xuyên dành nhiều tháng trời trong phòng thí nghiệm mà không giao tiếp với ai. Giờ đây, đứng giữa sân bay đông đúc, anh ta cảm thấy mọi thứ đều không thoải mái.

Khi anh ta cố gắng tìm kiếm hình bóng của Kỷ Thời Đình, một người đàn ông đội mũ bóng chày đột nhiên đứng trước mặt anh ta.

Anh ta không tự chủ được mà kêu lên một tiếng, ngay lập tức, người đàn ông trước mặt đã bỏ mũ ra, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

“Lão Kỷ, đúng là cậu rồi!” Anh ta hạ giọng, vui vẻ đấm nhẹ vào vai Kỷ Thời Đình.

“Đi thôi, trước tiên đến phòng thí nghiệm của cậu.” Kỷ Thời Đình lại đội mũ bóng chày, giọng nói trầm thấp có phần thờ ơ.

“Thật sự, không mặc vest, tôi suýt không nhận ra cậu.” Cố Dĩ Mặc dẫn anh đi về bãi đỗ xe, vẫn không ngừng nói: “Mà bộ đồ này cậu mặc trẻ ra quá nhỉ? Tôi nhớ cậu đã ngoài ba mươi rồi mà, sao nhìn vẫn không có gì thay đổi vậy?”

Kỷ Thời Đình không để tâm đ ến lời anh ta, âm thầm quan sát xung quanh.

“Chị dâu biết cậu về chưa? Tôi không dám nói với cô ấy… Tại sao cậu phải giấu kín vậy?” Cố Dĩ Mặc đầy thắc mắc: “Cậu rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Những thí nghiệm người trái phép liên quan gì đến cậu?”

“Cậu đã điều tra được bao nhiêu?” Kỷ Thời Đình hỏi, tay kéo mở cửa xe.

“Tôi biết có khoảng bảy tám nơi có tổ chức như vậy, bao gồm cả Bắc Kinh và Dương Thành.” Cố Dĩ Mặc nói, phát hiện Kỷ Thời Đình đã ngồi vào ghế lái, đành phải mở cửa ngồi bên cạnh: “Những nơi có nhiều vụ mất tích đều đáng nghi. Có vài nơi tôi biết chắc địa chỉ, chuyên nghiên cứu về cơ quan…”

“Có nơi nào chuyên về kiểm soát tâm lý không?” Kỷ Thời Đình khởi động xe.

“Chắc chắn là có, nhưng tôi chỉ có thể tìm ra vùng chung, không thể biết địa chỉ cụ thể.” Cố Dĩ Mặc suy nghĩ: “Thật ra, nhiều tổ chức nghiên cứu lớn cũng đang tiến hành thí nghiệm tương tự, nhưng có nơi chỉ mới chạm đến, có nơi thì ác độc… Nếu đi sâu vào, có lẽ sẽ nhiều hơn, thậm chí ở đây cũng có một loại thuốc có thể kiểm soát tâm trí, người dùng sẽ tạm thời mất ý thức và trở nên vâng lời.”

Kỷ Thời Đình nâng mày: “Có tác dụng phụ không?”

Cố Dĩ Mặc nghĩ một lát, thành thật nói: “Có thể biến thành người ngốc.”

“Ha… Cậu tìm đâu ra những người thử nghiệm này vậy?” Kỷ Thời Đình khẽ cười.

“Bệnh nhân không thể chữa được… Tôi đã trả họ không ít tiền đó.”

“Không ngờ phòng thí nghiệm của cậu lại tiêu tốn như vậy.”

“Tất cả đều nhờ cậu và chị dâu, mà cô ấy cũng rất hào phóng.” Cố Dĩ Mặc có vẻ tự mãn.

Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, hỏi: “Có loại thuốc nào khiến người ta mất trí nhớ không?”

“Có, nhưng thường có tác dụng phụ nghiêm trọng, vì rất khó tránh khỏi tổn thương não bộ, có thể dẫn đến giảm trí lực hoặc trở thành người ngốc, thậm chí bị liệt.” Cố Dĩ Mặc nói: “Chị dâu hồi nhỏ từng bị phong ấn ký ức bởi một loại thuật nào đó, tôi đã nghiên cứu và thấy loại thuật đó hơi giống với phương pháp gợi ý tâm lý, cộng thêm một số phương pháp thuốc. Cũng may chị dâu còn nhỏ, người lớn có thể không thành công.”

“Thuật…” Kỷ Thời Đình ánh mắt sáng lên: “Có chút thú vị.”

“Sao, cậu không nhớ sao?” Cố Dĩ Mặc cảm thấy lạ: “Cậu chắc chắn biết rõ mà.”
 
Back
Top Bottom