Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 830



Nghe vậy, Diệp Sanh Ca nhất thời không nói nên lời.

Trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra rằng, người đàn ông này không hề lừa dối cô.

Có thể anh thật sự đã quên tất cả, hoàn toàn khác với những lần anh giả vờ mất trí nhớ trước đây.

Anh không dễ dàng tin tưởng người khác, vì vậy khi quên đi mọi thứ, anh lại trở nên cẩn trọng hơn.

Điều này cũng giải thích tại sao anh đã mất ba năm trời mới xuất hiện trước mặt cô. Đây không phải là ngẫu nhiên, mà anh đã đoán ra được thân phận của mình và mối quan hệ của anh với cô, nên hôm nay mới đến trung tâm hội nghị để tìm kiếm sự thật.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy bây giờ anh đã hiểu được bao nhiêu sự thật rồi?”

Kỷ Thời Đình buông tay cô ra, quay mặt đối diện với cô.

Người phụ nữ dường như đã lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng vẫn thoáng chút kiên định và quyết tâm.

“Anh chính là Kỷ Thời Đình, người đã mất tích ba năm trước.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ nói: “Em là vợ anh, vì vậy em mới có thể thừa kế cổ phần của anh.”

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca gật đầu mạnh: “Trước khi anh rời đi, anh đã để lại một di chúc, để lại toàn bộ cổ phần cho em, chứ không phải cho ông nội. Điều này có nghĩa là, anh đã yêu em và tin tưởng em rất nhiều. Em vẫn còn giữ di chúc đó, chờ khi anh về với em, em sẽ cho anh xem.”

Diệp Sanh Ca biết rằng, điều quan trọng nhất hiện giờ là giành được sự tin tưởng của anh. Chỉ cần anh chịu tin cô, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.

Dù bây giờ cô chỉ là một người lạ đối với anh, cô cũng sẽ tìm cách để anh yêu cô một lần nữa.

Kỷ Thời Đình nhìn cô thật lâu, dường như đang đánh giá câu nói của cô.

Diệp Sanh Ca bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến không khỏi bực bội: “Kỷ Thời Đình, có phải anh cũng nghĩ rằng em hại anh để chiếm đoạt tài sản của anh không?”

Những năm qua, cô đã thấy không ít tin đồn như vậy, cô biết nhiều người cũng giống như cái tên Qủy thiếu gia trong hội trường hôm nay, cho rằng cô rất có âm mưu.

Nhưng nếu người khác nghi ngờ cũng được, cô tuyệt đối không cho phép Kỷ Thời Đình cũng nghi ngờ như vậy, dù cho anh có mất trí nhớ, cô cũng không cho phép điều đó.

May mắn là Kỷ Thời Đình nhanh chóng lắc đầu: “Không.”

Có lẽ anh từng có những nghi ngờ tương tự, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này, anh đã biết những tin đồn đó chỉ là vô căn cứ.

Đặc biệt là khi thấy cô chạy từ hội trường ra tìm kiếm anh điên cuồng. Phản ứng như vậy hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không một khả năng diễn xuất nào có thể làm được.

Diệp Sanh Ca vẫn giữ vẻ mặt dữ tợn: “Nếu không phải để bảo vệ những gì anh đã dày công xây dựng, anh nghĩ em có h*m m**n cái chức vụ Tổng giám đốc này không? Mệt chết đi được! Vậy anh nhất định phải về với em, nhận lấy gánh nặng này.”

Hai hàng lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại.

Trước khi đến đây, anh thực sự chưa từng suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Nếu những suy đoán của anh là đúng, anh có muốn trở lại là Kỷ Thời Đình hay không.

Dù sao, việc trở lại là Kỷ Thời Đình đối với anh có nghĩa là những điều không thể đoán trước, anh không thể vội vàng chấp nhận tất cả danh phận liên quan đến cái tên này.

Một trong những danh phận đó chính là chồng của người phụ nữ này.

Diệp Sanh Ca nhìn anh trầm tư, trong lòng có chút chua xót.

“Không sao, chúng ta từ từ thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng nở nụ cười: “Nhưng anh phải tin em.”

Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt cố gượng cười của cô, yết hầu anh khẽ động, ba chữ đột nhiên không thể kiềm chế được mà bật ra: “Xin lỗi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 831



Diệp Sanh Ca sững sờ một chút, sau đó bỗng dưng lao vào lòng anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thật sự anh nợ em một câu xin lỗi. Nếu như anh cứ mãi không nhớ ra, cũng không sao. Nhưng nếu có một ngày anh nhớ lại, nhất định sẽ cảm thấy đau lòng và hối hận.”

Người đàn ông chỉ khép môi lại.

Ngay cả bây giờ, anh đã không thể kiểm soát nổi nỗi đau đớn trong lòng cô.

Rõ ràng người phụ nữ này trông có vẻ ổn, nhưng nước mắt của cô, gương mặt trắng bệch, và nụ cười gượng gạo đều đang kể lại một sự thật rằng trong suốt ba năm qua, cô nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở.

Càng như vậy, anh càng trở nên cẩn trọng. Anh không muốn lại khiến cô thất vọng.

“Vậy nếu như anh nói anh xin lỗi, thì giờ bắt đầu bù đắp đi.” Người phụ nữ khẽ nhếch môi, lau khẽ nước mắt, rồi đưa tay kéo cổ áo của anh, giọng nói mềm mại: “Đi tắm với em.”

Kỷ Thời Đình theo bản năng nắm lấy tay cô, ánh mắt trở nên trầm ngâm.

Diệp Sanh Ca rụt tay lại, hừ một tiếng: “Vậy thì, làm xong rồi tắm cũng được.”

Nói xong, cô đưa tay xuống dưới, có vẻ như muốn mở thắt lưng của anh.

Kỷ Thời Đình đành phải tiếp tục nắm lấy tay cô, giọng nói có chút căng thẳng: “Diệp Sanh Ca, em…”

“Điều anh có lỗi với em nhất chính là để em giữ căn phòng trống suốt ba năm.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng mang theo chút u oán bên tai anh: “Anh có biết em đã nhớ anh đến mức nào không?”

Hơi thở của người đàn ông bỗng chốc rối loạn, cảm giác như tất cả những nơi mà hơi thở của cô chạm vào đều nóng rực không thể kiểm soát.

Diệp Sanh Ca đặt tay lên trái tim của anh, cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn của anh. Không chỉ vậy, cơ bắp của anh cũng dần dần căng lên.

Chỉ cần anh còn cảm thấy h*m m**n với cô, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Diệp Sanh Ca bật cười, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, khẽ thở ra: “Lẽ nào anh không muốn em sao?”

Kỷ Thời Đình nuốt nước bọt, ánh mắt u ám rơi vào gương mặt cô, trầm giọng nói: “Em trước tiên đi rửa mặt đi.”

Diệp Sanh Ca hơi ngẩn ra.

Kết quả, ngay giây tiếp theo, người đàn ông đã chuyển mắt đi, như thể không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.

Diệp Sanh Ca bỗng có cảm giác không lành, cô cắn cắn môi: “Anh ở đây đừng có động.”

Nói xong, cô quay lưng chạy về phía phòng tắm, rất nhanh, tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang lên từ trong phòng tắm.

Kỷ Thời Đình không khỏi nhếch môi, bước chậm rãi vào phòng ngủ.

Trên giường, hiện rõ một bộ đồ ngủ và một bộ đồ lót màu đen. Bộ đồ lót thật tinh tế và xinh xắn, dù không có nhiều họa tiết, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh bị chấn động.

Anh không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ mặc nó.

Cảm giác này thật mâu thuẫn. Anh ghét việc cảm xúc và cơ thể của mình bị ảnh hưởng bởi cô, thậm chí bị cô kiểm soát, nhưng lại không thể kiềm chế việc muốn tìm hiểu cô, đi sâu vào cuộc sống của cô.

Giống như họ vốn nên thân thiết như vậy.

Người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc vali mở bên cạnh, một nửa là quần áo của cô, nửa còn lại là tài liệu và giấy tờ.

Chiếc vali không lớn, có vẻ như cô vốn không định ở lại thành phố Hạ lâu dài.

Nếu anh không đồng ý trở về với cô, có lẽ người phụ nữ này sẽ không chịu từ bỏ.

Đúng lúc này, âm thanh cười khúc khích của cô vang lên từ phía sau. Kỷ Thời Đình cảm thấy tay mình bị cô nắm chặt, sau đó, cô quay người xuất hiện trước mặt anh.

Cô đã tẩy trang, để lộ ra một gương mặt thanh khiết như hoa sen.

“Em có đẹp không?” Diệp Sanh Ca đưa tay ôm cổ anh, mỉm cười hỏi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 832



Kỷ Thời Đình nghiêm túc quan sát cô.

Không thể phủ nhận, cô thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp. Trước đó ở hội nghị, có lẽ để tạo ra hình ảnh trang nhã và đáng tin cậy, biểu cảm và nụ cười của cô đều như đã được tính toán kỹ lưỡng, phù hợp nhưng lại có chút xa cách.

Nhưng giờ phút này, trước mặt anh, cô như bỏ đi tất cả lớp vỏ bọc và lo lắng, từ tức giận, lên án, đến nũng nịu, tất cả đều chân thực và dễ chạm đến.

Dường như cô nên là như vậy.

Kỷ Thời Đình cảm thấy trái tim mình mềm lại, không tự chủ được gật đầu: “Ừ.”

“Ừ cái gì, anh nói em đẹp hay không đẹp.” Cô không buông tha, hỏi đi hỏi lại.

Kỷ Thời Đình nhíu mày một cái, cuối cùng vẫn thốt ra hai chữ: “Đẹp.”

Cô mỉm cười hài lòng, vươn tay ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng: “Anh ôm em lên giường đi.”

Người đàn ông nhìn sâu vào mắt cô: “Diệp Sanh Ca, em có nghiêm túc không?”

“Đương nhiên rồi.” Cô trả lời, âm điệu ngọt ngào: “Dù sao anh nợ em, hãy trả lại từng chút một.”

Câu nói này dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng ánh sáng trong mắt người phụ nữ khiến Kỷ Thời Đình nhận ra rằng, có lẽ anh không hiểu lầm.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên hiểu tại sao trước đây mình lại bị người phụ nữ này mê hoặc—cô thực sự là một tiên nữ.

Nhìn thấy sự do dự và giằng co trong ánh mắt của người đàn ông, Diệp Sanh Ca bỗng nở nụ cười, kéo anh về phía giường.

Kỷ Thời Đình không từ chối, anh không thể không thừa nhận, mình rất mong chờ xem người phụ nữ này sẽ chủ động đến mức nào. Vì vậy, khi cô đẩy anh, anh cũng hợp tác nằm ngửa trên giường.

Cô nhanh chóng bò lên, ngồi trên người anh, sau đó, cô cúi xuống, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh. Tóc dài của cô rơi xuống, lướt nhẹ qua khuôn mặt anh, mang lại cảm giác cực kỳ mơ hồ.

Kỷ Thời Đình nuốt nước bọt, hai tay không tự chủ được nắm chặt vòng eo cô.

“Em lừa anh như vậy sao?” Anh khàn giọng hỏi.

“Không phải. Rõ ràng là anh vì sắc đẹp mà muốn lừa em.” Cô đáp lại, giọng điệu mềm mại, nụ cười nhẹ nhàng như thể chỉ cần nhìn vào mắt anh đã đủ làm cô thỏa mãn.

Kỷ Thời Đình nhướng mày, thể hiện sự hoài nghi.

Diệp Sanh Ca hừ một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Cô hôn rất nghiêm túc, từ từ m*n tr*n một hồi lâu, cảm nhận đôi môi anh trở nên ấm áp, cô lại thăm dò đưa lưỡi vào trong.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình dần trở nên nặng nề, anh khẽ mở môi, tiếp nhận sự xâm nhập của cô. Cơ thể anh như có ký ức riêng, vì những sự ve vuốt không quá thành thạo của cô mà dần dần trở nên nóng bỏng. Anh đưa tay nắm chặt sau đầu cô, nhanh chóng tăng cường nụ hôn này, gần như tham lam m*t lấy đôi môi cô, cướp đoạt sự ngọt ngào, như thể mình đang trong sa mạc khô cằn quá lâu, khát khao một nguồn nước chỉ thuộc về riêng mình.

Âm thanh lưỡi môi va chạm vang lên rõ ràng và đầy ái muội, người phụ nữ dường như dần cảm thấy khó chịu, phát ra tiếng r*n r* khẽ khàng. Âm thanh đó lại càng làm tăng thêm hưng phấn cho người đàn ông.

Anh hôn sâu hơn, mạnh mẽ hơn, tay còn lại cũng không tự chủ được nâng lên, ôm lấy khuôn mặt cô để thuận tiện cho sự trêu chọc của mình. Tuy nhiên, vào lúc này, anh bỗng nghe thấy một tiếng nức nở thấp.

Nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống mặt anh, khiến anh bỗng chốc tỉnh táo lại.

Anh thở hổn hển, buông đôi môi cô ra, nhưng phát hiện người phụ nữ đã khóc không thể kiểm soát được.

“Diệp Sanh Ca.” Anh khàn khàn gọi tên cô, trong mắt hiếm khi lộ ra chút lúng túng
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 833



Diệp Sanh Ca lắc đầu, ôm chặt lấy anh, gương mặt ướt đẫm chôn sâu vào ngực anh.

“Không sao đâu, em chỉ là quá vui mừng.” Giọng nói cô nghẹn ngào: “Cuối cùng em cũng chờ được anh… Em không phải đang mơ đúng không?”

Dù đã đến lúc này, cô vẫn cảm thấy có chút không thật. Cô sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ khác của mình, và khi tỉnh dậy, cô lại một mình.

Kỷ Thời Đình ngẩn người, cánh tay hơi siết chặt cô hơn.

“Không phải mơ.” Anh thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Diệp Sanh Ca dụi nước mắt lên ngực anh, hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Thời Đình, anh vẫn yêu em đúng không?”

Thực tế anh bị mất trí nhớ đã từng khiến cô rất sốc. Không lạ gì khi từ khi gặp lại, phản ứng của anh lại lạnh nhạt như vậy.

Anh nói, đối với anh, hiện tại cô chỉ là một người lạ.

Nhưng cơ thể anh vẫn giữ lại ký ức về cô, chỉ cần một nụ hôn, anh lại trở thành Kỷ Thời Đình mà cô quen thuộc.

Người đàn ông nâng tay lên v**t v* gương mặt cô, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm.

Cô khóc như hoa lê rơi, hàng mi ướt đẫm, vẫn còn dính vài giọt nước mắt, anh gần như muốn hôn đi những giọt nước mắt đó.

Liệu anh có còn yêu người phụ nữ này không?

Kỷ Thời Đình không thể đưa ra câu trả lời, nhưng không thể phủ nhận, cô luôn có khả năng dễ dàng khơi dậy bản năng của anh, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

“Trước đây anh đã rất yêu em sao?” Anh cất tiếng hỏi, giọng khàn khàn.

“Ừm.” Cô đáp, giọng có chút ủy khuất, tay trái không tự chủ bắt đầu vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Nếu anh không mất trí nhớ, chắc chắn đã đè em trên giường vài lần rồi.”

Sắc mặt anh không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sâu hơn một chút.

“Đây là cách anh yêu em?” Giọng nói của người đàn ông mang theo sự nghi ngờ sâu sắc.

“Đúng.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, bắt đầu mở cúc áo sơ mi của anh: “Dĩ nhiên không chỉ có vậy. Nhưng ngoài em ra, anh không có hứng thú với người phụ nữ nào khác, điều này đủ chứng minh em đặc biệt thế nào đối với anh.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày, nắm lấy tay cô đang lộn xộn.

Thực tế chứng minh, cô nói không sai. Dù anh đã quên cô, nhưng điều này cũng không thay đổi.

“Buông tay, em muốn kiểm tra một chút.” Cô nói một cách chính đáng: “Trong những năm qua, anh có động vào người phụ nữ nào khác không?”

Khóe môi người đàn ông khẽ giật, anh buông tay, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

“Em có thể kiểm tra ra được sao?” Đôi môi anh hơi nhếch lên, mang theo một chút châm biếm.

Lẽ nào cô đã đánh dấu trên cơ thể anh?

Diệp Sanh Ca không quan tâm đến sự chế nhạo của anh, giơ tay mở áo sơ mi của anh, để lộ b* ng*c đầy đặn, sau đó bắt đầu kiểm tra một cách nghiêm túc.

Bàn tay mát lạnh của cô lướt qua từng inch trên ngực anh, rất nhanh, nơi cô chạm tới đều trở nên nóng lên, như thể để lại nhiều lửa nhỏ trên cơ thể anh.

Hơi thở của người đàn ông dần trở nên nặng nề, đáy mắt tối tăm hiện lên chút tức giận và lúng túng, anh khàn giọng hỏi: “Em đã kiểm tra xong chưa?”

“Chưa.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt không hài lòng, rồi hơi ngồi dậy, hai tay đặt trên cơ bụng của anh.

Vị trí này quá nhạy cảm, cơ thể người đàn ông lập tức căng cứng, trạng thái trước đó dường như bị xua tan.

Diệp Sanh Ca ngồi trên người anh, đương nhiên cảm nhận được điều đó.

Mặt cô ửng hồng, cười nhìn anh như thể muốn nói, thấy chưa, em đã nói đúng mà.

Kỷ Thời Đình mím chặt môi, yết hầu khó chịu trượt xuống, anh hít sâu vài lần mới mở miệng: “Diệp Sanh Ca, em có phải đang cố ý khiến anh muốn em không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 834



Anh cố ý nói một cách thô lỗ, dự định ít nhất cũng khiến người phụ nữ phải xấu hổ một chút.

Nhưng không ngờ, ánh mắt cô lại trở nên sáng hơn.

Diệp Sanh Ca vẫn giữ tay trên bụng anh, cúi xuống cười tươi, giọng điệu ngọt ngào: “Đúng vậy, em mơ cũng muốn.”

Kỷ Thời Đình nắm chặt nắm đấm, trong phút chốc chỉ muốn đè cô xuống, tốt nhất là khiến cô ngất đi.

Nhưng rõ ràng, nếu làm như vậy sẽ đúng với ý cô. Cô gái này không có chút xấu hổ nào sao?

Diệp Sanh Ca dường như biết anh đang nghĩ gì, cô cắn môi, hừ một tiếng: “Kỷ Thời Đình, anh không nhớ, nhưng em nhớ. Chúng ta đã làm bao nhiêu lần, liệu anh có thể mong đợi em xấu hổ không?”

Đôi mắt người đàn ông khép hờ, tiếp tục điều chỉnh nhịp thở, dường như cố gắng kìm nén h*m m**n đang dâng trào.

Anh có cảm giác bị cô trêu chọc, sự sai lệch này khiến anh vô cùng không hài lòng, vì vậy, dù cơ thể đang kêu gào, anh cũng không muốn để cô được như ý.

Nhưng vào lúc này, anh cảm thấy bàn tay của cô không biết từ lúc nào đã lách vào quần âu của anh, chạm đến vị trí nhạy cảm nhất.

Kỷ Thời Đình khẽ r*n r*, cuối cùng không thể nhịn được, lập tức nâng hông cô lên, ôm cô lật người lại, đè cô xuống dưới, đồng thời nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt hai bên.

Gương mặt người đàn ông căng thẳng, h*m m**n chưa tắt, áo sơ mi của anh đã bịDiệp Sanh Ca mở ra, nửa người gần như hoàn toàn phơi bày, thắt lưng quần âu cũng đã được cô tháo ra một nửa, đường cong rõ ràng của cơ thể rất quyến rũ.

Diệp Sanh Ca cắn môi, cuối cùng nhận ra có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn không có ý định lùi bước, ánh mắt liên tục lưu luyến trên những bộ phận quyến rũ của anh, rõ ràng là tràn đầy khát vọng.

Kỷ Thời Đình càng thêm tức giận, cảm giác bị trêu chọc càng rõ ràng hơn.

“Diệp Sanh Ca, đừng quên, anh vẫn chưa đồng ý về lại Dương Thành với em.” Anh nói với giọng điệu uy h**p.

“Thời Đình, gần đây anh có tập thể hình không?” Giọng cô vừa thấp vừa nhẹ, vừa nói vừa l**m môi: “Sao em cảm thấy thân hình anh tốt hơn rất nhiều vậy?”

Hơn nữa, cô vừa mới kiểm tra, cơ thể của người đàn ông không có dấu hiệu mờ ám nào, điều này khiến cô yên tâm phần nào.

Vì vậy, cô rất hài lòng.

Kỷ Thời Đình thật sự không biết phải xử lý cô thế nào.

Anh lạnh mặt, nhấc một tay chỉnh quần lên, rồi kéo cô ngồi lên mình, tiếp đó giữ chặt gương mặt cô và hôn mạnh, như thể muốn giải tỏa h*m m**n đang căng thẳng trong cơ thể.

Diệp Sanh Ca vốn tưởng rằng anh đã mất hết lý trí, không ngờ người đàn ông chỉ hôn cô.

Nụ hôn đến rất mạnh mẽ, mang theo chút tức giận và sự phát tiết, môi lưỡi cô nhanh chóng bị anh chiếm trọn, không cho cô chút không gian để thở, nhưng sự bá đạo quen thuộc này lại khiến trái tim cô vô cùng thỏa mãn.

Trước khi cô ngạt thở, người đàn ông cuối cùng cũng thả cô ra.

Diệp Sanh Ca thở hổn hển, chỉ có thể yếu ớt dựa vào ngực anh.

Nhìn gương mặt ửng hồng của cô và dáng vẻ không thể chịu nổi, trong lòng Kỷ Thời Đình cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Dù cơ thể căng thẳng không những không giảm bớt, mà còn trở nên dữ dội hơn.

“Còn định tiếp tục náo loạn nữa không?” Anh khàn giọng hỏi.

“Em… em không náo loạn.” Cô nói với giọng ủy khuất.

Cô luôn rất nghiêm túc.

Cô cũng không thực sự thèm muốn đến vậy, chỉ là, cô hy vọng sự chiếm hữu của anh có thể mang lại cho cô cảm giác thật hơn.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 835



Kỷ Thời Đình nuốt nước bọt, bàn tay lớn v**t v* gương mặt cô, ánh mắt đen láy có chút ẩn ý.

Diệp Sanh Ca vòng tay ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Có phải anh… vẫn chưa nghĩ kỹ có muốn về cùng em không, nên không dám động vào em?”

Cơ thể căng thẳng của anh rõ ràng thể hiện sự khao khát với cô, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.

Có lẽ trong mắt anh, nếu anh ở đây chiếm lấy cô, điều đó có nghĩa là anh đồng ý về lại Dương Thành, quay về làm Kỷ Thời Đình như trước.

Nhưng rõ ràng, với danh tính xa lạ và trách nhiệm chưa từng biết, người đàn ông vẫn đang mang trong mình sự nghi ngờ sâu sắc, nên không muốn đưa ra quyết định vội vàng.

Kỷ Thời Đình ánh mắt lóe lên, giọng nói khàn khàn: “Nếu anh nói có, em có thể không làm ầm ĩ nữa không?”

“Xem ra em đoán đúng rồi.” Giọng cô có chút nén lại, khóe mắt bất giác đã đỏ lên: “Nhưng rồi anh cũng sẽ nghĩ về cùng em thôi. Kỷ Thời Đình, đừng nghĩ rằng có thể trốn tránh trách nhiệm của mình.”

Người đàn ông mím chặt môi, nhất thời không nói nên lời.

Chính vì trách nhiệm nặng nề, nên anh không thể đưa ra quyết định vội vã.

Diệp Sanh Ca bỗng bật cười, ngẩng đầu hôn cằm anh: “Em sẽ không vì thế mà đổ lỗi cho anh. Nếu anh thật sự không muốn về Dương Thành, không ai có thể ép buộc anh. Vì vậy, nếu muốn, thì hãy đến đây đi, đừng có ngần ngại.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô sâu sắc, giọng càng thêm khàn: “Anh không tin.”

Nếu thật sự ở đây chiếm lấy cô, người phụ nữ này chỉ càng khẳng định rằng anh vẫn yêu cô. Như vậy, chắc chắn cô sẽ bám lấy anh mãi không thôi.

Diệp Sanh Ca cắn môi, sắc mặt có chút chán nản, tay cô lại bắt đầu trượt xuống: “Nhưng rõ ràng anh rất muốn mà.”

Kỷ Thời Đình không biết đã bao nhiêu lần nắm lấy tay cô.

“Diệp Sanh Ca, anh không muốn làm em thất vọng.” Anh nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu anh về Dương Thành với em, có thể em sẽ hối hận.”

“Em sẽ không.” Cô nói không chút do dự: “Dù anh có không làm gì, chỉ cần được nhìn thấy anh, em đã rất vui rồi. Làm sao em có thể hối hận được?”

“Dù anh có không làm gì?” Người đàn ông nhướn mày, cúi đầu nhìn bàn tay bị mình chặn lại: “Thật sao?”

“Ô, thì ra khi anh nói không muốn làm em thất vọng là chỉ về chuyện này.” Cô chớp mắt: “Vậy anh không cần phải lo lắng, anh luôn rất giỏi. Dù giờ có kém đi cũng không sao, em rất dễ thỏa mãn.”

Kỷ Thời Đình suýt nữa bị sự thẳng thắn và chân thật của cô chọc cười.

Cô gái này thật sự dám nói tất cả mọi thứ.

Có lẽ đây chính là cách mà họ từng tương tác với nhau.

“Diệp Sanh Ca, anh không nhớ gì cả.” Anh nói khẽ: “Đến hôm nay anh mới dám khẳng định bản thân mình. Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh và em lại có mối liên kết sâu sắc đến vậy. Cũng không ngờ anh là người thừa kế của T.S Group.”

“Nhưng giờ anh đã biết.” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói: “Thanh Phong không phải muốn mua thuật toán của T.S Group sao? Nhưng thực tế, hệ thống thuật toán của T.S Group chính là do anh khi đó phát triển. Hơn nữa, ngay cả bài diễn thuyết hôm nay của em cũng là từ báo cáo của anh mà ra. Mọi người đều nghĩ em có tầm nhìn xa, nhưng thực ra đều là ý tưởng của anh.”

Kỷ Thời Đình sững sờ, môi mỏng mím chặt, nhất thời không nói gì.

“Chẳng lẽ anh sợ chính bản thân mình không phải là trước đây sao?” Diệp Sanh Ca bỗng cười một cái: “Nhưng những gì anh có thể làm trước đây, giờ đây sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 836



Kỷ Thời Đình hơi bất ngờ trước sự nhạy bén của cô.

Ký ức đôi khi là bằng chứng lớn nhất để con người xác định bản thân. Vì vậy, khi mất đi ký ức, anh cũng mất đi nhận thức về chính mình. Anh đã mất nhiều thời gian để thiết lập lại mối liên hệ với thế giới này. Nếu trở về Dương Thành, quay về làm Kỷ Thời Đình, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải đối mặt với một cuộc đập vỡ và tái cấu trúc, không hề dễ dàng.

Điều quan trọng nhất là, những người như Viên Tuấn Khôn không hề quen biết anh như trước đây.

Nhưng Diệp Sanh Ca thì khác, cô đã có một ấn tượng và kỳ vọng nhất định về anh. Anh không biết mình nên làm gì để không phụ lòng kỳ vọng của cô.

Vì vậy, anh không thể không thận trọng.

“Diệp Sanh Ca, em có rất tin tưởng anh không?” Anh lên tiếng trầm thấp.

“Em luôn tin tưởng anh.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nhẹ: “Dù anh đã mất ký ức, nhưng tính cách của anh không hề thay đổi. Anh vẫn là Kỷ Thời Đình mà em quen thuộc. Tất nhiên, nếu anh có thể nhiệt tình hơn một chút thì tốt.”

Nhiệt tình hơn một chút.

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, trái tim bỗng dưng có chút xao xuyến.

Mặc dù họ chỉ tiếp xúc hơn một giờ, nhưng anh mơ hồ hiểu tại sao mình lại yêu cô.

Anh đưa tay nắm lấy gáy cô, đón nhận ánh mắt bất ngờ mở to của cô, và để môi mỏng của mình chạm vào môi cô.

Diệp Sanh Ca không kìm được, nhịp tim đập nhanh, và ngay khi đôi môi họ chạm nhau, cô bất ngờ cảm thấy một niềm k*ch th*ch không thể diễn tả.

Ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên.

Bầu không khí mờ ám ngay lập tức bị phá hỏng, Kỷ Thời Đình nhíu mày, lập tức buông cô ra.

“Có người tìm em.” Anh thở hổn hển, giọng nói khàn khàn.

Diệp Sanh Ca trong lòng thất vọng, nhìn anh với ánh mắt chờ đợi.

Nhưng người đàn ông đã khôi phục lại lý trí, anh ôm lấy eo cô, đặt cô xuống đất.

Diệp Sanh Ca không chịu buông tay, không cam lòng nói: “Đợi em đuổi anh ta đi, chúng ta tiếp tục nhé?”

Không khí vừa rồi thật tuyệt vời, cô khó khăn lắm mới thuyết phục được người đàn ông này, nếu không phải tiếng chuông khốn kiếp đó, có lẽ anh đã áp đảo cô rồi.

Kỷ Thời Đình liếc cô một cái, giọng khàn khàn nói: “ Anh phải về rồi.”

“Không được, không phải đã hứa tối nay ở lại sao?” Diệp Sanh Ca sốt ruột.

“Ai nói với em là sẽ ở lại?” Anh nhướng mày.

Diệp Sanh Ca tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Nghe lời một chút. Anh về là để làm rõ một số chuyện.” Anh do dự vài giây, cuối cùng vẫn hứa hẹn: “Anh sẽ quay lại tìm em.”

Ông Viên và cha anh không hề nói rõ về quá trình mất trí nhớ của anh, trước đây anh chưa bao giờ truy cứu. Nhưng bây giờ, có những điều anh phải làm rõ. Nếu không, anh không thể đưa ra quyết định chính xác.

Diệp Sanh Ca cắn môi, trông vẫn không tình nguyện: “Em có thể cùng anh về không?”

“Không được.” Người đàn ông không chút do dự.

Nếu anh ở lại tối nay, chắc chắn sẽ không thể chống lại sự tấn công của cô. Anh đã thấy rõ điều đó. Anh không muốn thách thức khả năng kiềm chế của mình thêm nữa.

Diệp Sanh Ca thở dài thất vọng, dựa mặt vào ngực trần của anh.

Kỷ Thời Đình gần như lại muốn bùng cháy vì sự tiếp xúc đó, anh đẩy cô ra, lạnh mặt bắt đầu cài cúc áo sơ mi, không quên lườm cô.

Nhìn thấy vẻ mặt như thể đối mặt với kẻ thù của anh, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy thật thú vị.

Thực ra khi mới quen, người đàn ông này cũng đã từng từ chối cô để không để cô đạt được mục đích.

Cô không ngờ rằng lịch sử lại có ngày tái diễn.

Nhưng tâm trạng của cô giờ đây đã hoàn toàn khác với trước đây.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 837



“Cô ở trong đó không?” Tiếng chuông cửa réo rắt, kèm theo tiếng kêu lo lắng của Tôn Diệp.

Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy có chút chột dạ.

Trước đó trong cuộc họp, cô đã nói với Tôn Diệp qua điện thoại rằng mình sẽ trở về sớm, nhưng vừa quay lưng lại thì va phải Kỷ Thời Đình, khiến cô quên sạch sẽ Tôn Diệp. Khi vừa vào phòng ngủ, cô đã để điện thoại ở phòng khách để không bị quấy rầy. Không biết Tôn Diệp đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca không còn sức để mặc cả với Kỷ Thời Đình nữa, vội vàng quay người chạy ra phòng khách.

“Tôi đây.” Cô vừa đáp vừa tiến đến mở cửa.

Thấy cô, Tôn Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu phu nhân, hóa ra cô đã về khách sạn trước. Tôi vừa đi khắp nơi tìm cô, điện thoại không ai nghe, làm tôi sợ hết hồn.Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Diệp Sanh Ca nói, ngoái đầu nhìn về phía phòng ngủ, cười nói: “Anh vào trong đi, chúng ta bàn lại lịch trình.”

Tôn Diệp ngẩn ra, mới nhận ra có gì đó không bình thường ở Diệp Sanh Ca.

Ba năm qua, anh ta thường đi công tác cùng Diệp Sanh Ca, nhưng dù anh ta gặp cô lúc nào, cô cũng luôn ăn mặc gọn gàng, tóc tai được búi gọn gàng. Nhưng bây giờ, người phụ nữ trước mắt tóc tai rối bời, môi hồng thắm, trang phục thì nhăn nhúm, dễ khiến người khác nảy sinh những liên tưởng không trong sạch.

Tôn Diệp trong lòng khẽ chấn động.

Chẳng lẽ, ba năm trôi qua, cô đã không chờ nổi nữa? Dù rằng không có gì sai trái, nhưng nếu tổng giám đốc quay lại thì sao…

Nghĩ đến đây, Tôn Diệp bỗng dưng cúi đầu, ấp úng nói: “Thiếu phu nhân, hay cô nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì để khi nào cô nghỉ ngơi xong thì liên lạc với tôi.”

Trong khi nói chuyện, người đàn ông kia đã tiến đến cửa, Tôn Diệp thậm chí còn thấy một ống quần thẳng tắp.

Tôn Diệp muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng ngay lúc đó, bên tai bỗng vang lên một giọng nam quen thuộc.

“Anh ta là ai?” Giọng đàn ông trầm thấp, lãnh đạm.

Tôn Diệp như bị sét đánh.



“Anh ta là Tôn Diệp, trợ lý trưởng của anh trước đây, cũng là một trong những người mà anh tin tưởng nhất.” Diệp Sanh Ca nắm tay người đàn ông, vui vẻ nói: “Sau khi anh mất tích, anh ấy trở thành trợ lý của em.”

Kỷ Thời Đình ánh mắt tối sầm lại, giọng nói bình thản: “Hai người thường đi công tác cùng nhau à?”

Trợ lý này tuy không nổi bật, nhưng dù sao cũng là đàn ông.

Còn người phụ nữ Diệp Sanh Ca này, nhìn cũng chẳng phải loại dễ dãi.

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca mắt sáng lên, tiến gần hơn: “Anh có để ý không? Nếu để ý thì em sẽ trả anh ấy lại cho anh, dù sao em còn một trợ lý khác, là nữ. Yên tâm đi, mặc dù anh đã mất tích lâu như vậy, nhưng em không để anh đội nón xanh đâu. Nếu không thì vừa rồi em cũng không cố gắng quấn quýt lấy anh.”

Câu cuối cùng, giọng cô nhẹ nhàng và đầy ẩn ý.

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm.

Người phụ nữ này đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khiêu khích anh.

Hai người trò chuyện như thể không có ai khác xung quanh, đã cho Tôn Diệp đủ thời gian để bị sốc.

Anh ta chăm chú nhìn Kỷ Thời Đình, như không thể tin vào mắt mình.

Anh ta không phải đang mơ chứ? Tổng giám đốc thật sự đã trở lại…
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 838



Kỷ Thời Đình liếc nhìn Tôn Diệp, thấy anh ta vẫn còn ngơ ngác, có thể đoán rằng người phụ nữ này dù có cô đơn cũng sẽ không nhìn trúng trợ lý này.

Vì vậy, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, khẽ nói: “Anh phải đi rồi.”

Thực tế, chiếc điện thoại trong túi quần của anh đã rung lên mấy lần.

Diệp Sanh Ca vẫn ôm chặt tay anh, chớp chớp mắt nói: “Nhưng mà em không yên tâm. Biết đâu thằng nhóc họ Viên kia không chịu cho anh đi, lại nhốt anh lại thì sao? Anh sao lại tin tưởng họ đến vậy, biết đâu họ chính là kẻ đã hại anh?”

“Anh đã làm việc với họ ba năm.” Kỷ Thời Đình nhướn mày: “So với điều đó, anh còn lo lắng hơn việc em sẽ nhốt anh lại.”

“Anh lại tin tưởng họ hơn!” Diệp Sanh Ca nổi giận: “Họ với anh đâu có gì, chỉ vì mấy kẻ lạ hoắc từ đâu xuất hiện mà anh định bỏ vợ bỏ con sao?”

Kỷ Thời Đình nhíu mày.

Bỏ vợ thì có thể, nhưng bỏ con thì là ý gì?

Người phụ nữ này đôi khi rất thông minh và điềm tĩnh, dịu dàng và quan tâm, nhưng đôi khi lại rất không hợp lý.

Tuy nhiên, đứng từ góc độ của cô, sự nghi ngờ và bài xích đối với ông Viên và những người khác là điều dễ hiểu. Thực tế, anh cũng không chắc đã tin tưởng và gần gũi với họ đến vậy, chỉ là anh tự tin rằng hiện giờ họ không dám nói dối anh nữa.

Nghĩ đến đây, người đàn ông ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng: “Anh đã nói rồi, anh sẽ quay lại tìm em. Như vậy đi, anh cho em số điện thoại của anh, có việc gì cứ gọi cho anh nhé?”

Diệp Sanh Ca mắt bỗng ướt nước.

Cô đã rất lâu rồi không nghe thấy anh nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.

“Em còn muốn địa chỉ hiện tại của anh.” Cô nhõng nhẽo yêu cầu.

Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái, gật đầu nhẹ: “Được.”

Sau khi Diệp Sanh Ca có được số điện thoại và địa chỉ của anh, cô vẫn không chịu buông tay. Hai tay cô nắm chặt tay áo anh, mắt rưng rưng, trong đôi mắt hiện rõ sự hoảng sợ.

Cô ghét sự chia ly. Lần trước, anh đã nói sẽ quay lại nhanh chóng, nhưng lại để cô chờ đợi ba năm. Cô sợ lần này cũng sẽ như vậy.

Kỷ Thời Đình bỗng thấy mềm lòng.

Anh thở dài bất lực: “Không phải anh không muốn em cùng về. Anh chỉ lo nếu có em ở đây, ông Viên và họ sẽ không thành thật với anh .”

Sau khi thấy cô, ông Viên và cha anh chắc chắn sẽ đề phòng, như vậy có thể khó khăn để anh moi được sự thật từ họ.

“Vậy sáng mai em sẽ đến tìm anh.” Diệp Sanh Ca nhanh chóng nói: “Có được không?”

“Không cần, anh sẽ quay lại tìm em.” Kỷ Thời Đình nói, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.

Nhưng Diệp Sanh Ca vẫn không chịu buông tay.

Người đàn ông nhíu mày: “Em trước đây cũng dính người như vậy sao?”

“Anh còn mong em dính lấy anh nữa kìa.” Diệp Sanh Ca nói, cuối cùng cũng miễn cưỡng buông tay: “Kỷ Thời Đình, lần này anh nhất định không được nuốt lời.”

Trong lòng Kỷ Thời Đình chỉ thấy một cơn đau nhẹ.

“Được.” Anh trầm giọng hứa.

Sau khi Kỷ Thời Đình rời đi, Tôn Diệp cuối cùng cũng tìm được cơ hội để lên tiếng.

“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc… anh ấy…”

“Anh ấy không nhớ tôi.” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói: “Cụ thể là, anh ấy không nhớ ai cả, nên mới không quay lại. Trước hôm nay, anh ấy thậm chí còn không biết mình là ai.”

Tôn Diệp hít một hơi thật sâu.

Không ngờ vừa rồi tổng giám đốc lại nhìn anh ta lạnh lùng như vậy, thậm chí còn có chút thù địch.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 839



Nhưng nhìn chung, Tổng giám đốc và phu nhân vẫn rất hòa hợp, không có chút nào ngăn cách.

Vì vậy, phu nhân rốt cuộc vẫn là điều khác biệt. Dù Tổng giám đốc không nhớ phu nhân, nhưng anh vẫn đau lòng và không nỡ rời xa cô.

So với ánh mắt lạnh nhạt mà mình nhận được, Tôn Diệp bỗng cảm thấy một nỗi chua xót nhẹ.

“Tranh thủ trời chưa tối, đi nào, anh đi cùng tôi đến trung tâm mua sắm.” Diệp Sanh Ca bỗng lên tiếng.

Tôn Diệp ngẩn người “À” một tiếng, không hiểu cô đang định làm gì.

“Thiếu phu nhân, cô muốn mua sắm à? Tôi có thể đi mua giúp cô mà.”

“Không được.” Diệp Sanh Ca vừa nói, vừa đi đến ghế sofa lấy áo khoác: “Tôi muốn đi mua quần áo, tôi không tin vào gu thẩm mỹ của anh.”

Lần này đi công tác, cô chỉ mang theo đồ công sở, hoặc là chân váy và quần ống rộng, ngay cả một chiếc váy liền cũng không có. Cô không thể mặc đồ công sở để quyến rũ người đàn ông này được.

Nếu biết trước sẽ gặp lại Kỷ Thời Đình, chắc chắn cô đã mang theo mười chiếc váy.

Ánh nhìn ngưỡng mộ của Kỷ Thời Đình vẫn rất nam tính. Thời trang không quan trọng, chỉ cần có thể tôn dáng thì anh chắc chắn sẽ không thể kiềm chế.

Cô đã không nhớ mình đã bao lâu rồi không chăm sóc bản thân. May mắn là trong những năm qua, cô vẫn duy trì vóc dáng, dù đã sinh hai đứa trẻ, nhưng cô phục hồi cũng khá tốt, vóc dáng hẳn không kém gì hồi trước.

Tôn Diệp tất nhiên không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vui mừng khi thấy phu nhân bỗng tỏa sáng.

Tổng giám đốc đã trở lại, còn lại không có gì là vấn đề. Chẳng qua là mất trí nhớ mà thôi, có gì lớn lao đâu.

“À đúng rồi, chuyện này có nên nói cho Chủ tịch và hai đứa nhỏ không? Họ chưa từng gặp tổng giám đốc mà.” Tôn Diệp hào hứng nói.

“Đừng vội.” Diệp Sanh Ca cười tươi nói: “Đợi tôi đưa Thời Đình về, tạo bất ngờ cho ông nội một phen.”

“Được, được, như vậy tránh cho Chủ tịch phải vui mừng vô ích.” Tôn Diệp gật đầu. Dù sao vừa rồi nghe cuộc trò chuyện giữa Tổng giám đốc và phu nhân, có vẻ như Tổng giám đốc vẫn còn một số việc chưa hoàn thành.

Khi anh ta vừa dứt lời, thì bỗng có một cái gõ nhẹ vào đầu.

“Cái gì gọi là vui mừng vô ích?” Diệp Sanh Ca tức giận: “Tôi nhất định sẽ đưa anh ấy về nhà!”

Tôn Diệp gật đầu như giã tỏi.

Bên kia, Kỷ Thời Đình cũng đã quay trở lại chỗ ở hiện tại của mình.

Chỉ sau nửa ngày, khi anh bước vào đây lần nữa, cảm giác đã hoàn toàn khác biệt. Anh chưa bao giờ cảm thấy sâu sắc như hiện tại rằng mình không thuộc về nơi này.

Dù có là cha anh, cũng khó để khiến anh cảm thấy gần gũi. Nhưng cảm giác Diệp Sanh Ca mang lại lại hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ ngay từ đầu anh đã sai, nếu anh biết người phụ nữ này đang chờ đợi mình, anh sẽ không để lãng phí thời gian như vậy.

Anh bước vào phòng khách, phát hiện không chỉ có cha mình, mà còn có ông Viên và Viên Tuấn Khôn.

Vừa nhìn thấy anh, Viên Tuấn Khôn đã lao tới.

“Thời Đình, cuối cùng anh cũng về rồi.” Anh ta nói và nháy mắt với anh: “Anh đi đâu mà lâu vậy? Chú Lương và bố tôi đã chờ anh rất lâu rồi.”

Kỷ Tử Lương đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm: “Về là tốt rồi. Bữa tối đã sẵn sàng, chúng ta ăn trước đi.”

Kỷ Thời Đình nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng, và đụng phải ánh mắt của ông Viên.

Ông Viên kiên trì nhìn thẳng vào anh trong hai giây, cuối cùng vẫn phải thất bại, cúi đầu tránh ánh mắt của anh.

Kỷ Thời Đình khẽ cười nhạt, bước về phía phòng ăn.

Khi ngồi xuống bàn ăn, suy nghĩ đầu tiên của anh là không biết Diệp Sanh Ca có ăn tối ngon miệng không.
 
Back
Top Bottom