Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 870



Khi lại gần, Kỷ Thời Đình cũng đoán ra chuyện gì đang xảy ra ở ghế lái. Không có gì lạ khi hai đứa trẻ muốn xuống xe.

Anh suy nghĩ một chút, thấy hai nhóc con vẫn không chớp mắt nhìn mình, trong lòng chợt mềm đi, không kìm được mà đưa tay ra, ra hiệu cho chúng đến bên cạnh để nói chuyện.

Hai đứa trẻ như hiểu ý, ngoan ngoãn đưa tay cho anh.

Kỷ Thời Đình hơi ngạc nhiên, không ngờ chúng lại tin tưởng anh như vậy.

Đôi tay mềm mại của bọn trẻ thật sự mềm như mây, cảm giác này với anh là lần đầu tiên, anh thậm chí không dám nắm chặt, sợ làm đau chúng.

Anh nắm tay mỗi đứa, dẫn chúng đến ghế đá gần đó, nghĩ ngợi một chút, Kỷ Thời Đình buông tay chúng ra, rồi cởi áo khoác của mình trải lên mặt ghế, sau đó bế hai đứa trẻ lên, để chúng ngồi xuống ghế đá.

Hai nhóc con đung đưa đôi chân ngắn, tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh.

Kỷ Thời Đình không thể không cười: “Kiều Nghiễn Trạch là gì của các em?”

Hai đứa trẻ nhìn nhau, đồng thanh trả lời: “Bố!”

Hai chữ này không làm Kỷ Thời Đình cảm động, anh nghĩ chúng chỉ đang trả lời câu hỏi của mình.

Vậy là, Kiều Nghiễn Trạch thật sự có hai đứa trẻ.

Như vậy, anh lại không tiện kéo Kiều Nghiễn Trạch vào chuyện này, dù sao những gì anh sắp làm cũng có chút nguy hiểm.

“Các con không sợ chú à?” Kỷ Thời Đình đưa tay chọc chọc vào chỏm tóc của cô bé: “Bố mẹ các con không nói là đừng nói chuyện với người lạ sao?”

Dù sự tin tưởng của hai đứa trẻ khiến anh cảm thấy vui, nhưng với bọn trẻ mà nói, đó chưa chắc đã là điều tốt.

Nếu anh là người xấu thì sao?

Hai nhóc con lại nhìn nhau, rồi chớp chớp mắt như đang giao tiếp.

Chẳng mấy chốc, chúng quay lại nhìn anh, cô bé mỉm cười nói: “Không sợ, chú là người tốt.”

“Làm sao con biết?” Anh lại chọc chọc vào chỏm tóc của cô bé.

“Vậy… chú có phải là người xấu không?” Tử Chân mở to mắt hỏi.

“Không. Nhưng nếu chú là người xấu, thì bây giờ các con đã gặp nguy hiểm rồi.” Kỷ Thời Đình xoa đầu cậu bé.

“Nếu là người xấu, chúng ta đã kêu người rồi.” Tử Chân tự hào nói: “Con có thể phân biệt được.”

Kỷ Thời Đình không nhịn được mà bật cười: “Được, chú tin là con rất thông minh, nhưng sau này cũng phải cẩn thận nhé?”

Hai đứa trẻ suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn gật đầu.

Kỷ Thời Đình trong lòng càng thêm ấm áp, anh cười nhẹ: “Hai con là sinh đôi phải không?”

Cả hai cùng gật đầu.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ngày kia là sinh nhật ba tuổi của bọn con.” Tử Chân nói: “Chú ơi, chú có đến dự sinh nhật của chúng con không?”

Kỷ Thời Đình hơi ngẩn ra.

“Chú ơi, con hy vọng chú có thể đến tham dự.” Khuynh Nhi chớp mắt: “Chú có thể đến không?”

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô bé tràn đầy mong đợi, khiến anh không thể không nhớ đến Diệp Sanh Ca.

Anh không nỡ làm chúng thất vọng, vì vậy gật đầu nhẹ: “Được, chú sẽ mang quà đến gặp các con vào ngày đó.”

Anh nghĩ rằng đến lúc đó sẽ nhờ Kiều Nghiễn Trạch sắp xếp, xem hai đứa trẻ ra sao, chắc cũng không có gì to tát.

Khi nhận được sự hứa hẹn, hai nhóc con vui vẻ cười vang.

“Chú ơi, chú có thể ôm con không?” Cô bé lại giơ hai tay nhỏ lên: “con muốn chú ôm con.”

“Con cũng muốn.” Cậu bé cũng háo hức nhìn anh.

Kỷ Thời Đình lại một lần nữa ngẩn ra.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 871



Sự phụ thuộc và tin tưởng của hai nhóc con dành cho anh gần như không có lý do gì, nhưng Kỷ Thời Đình không thể không cảm thấy động lòng.

“Được.” Giọng Kỷ Thời Đình hơi khàn, nói xong, anh cúi xuống, một tay ôm mỗi đứa, hoàn toàn không mất sức. Hai đứa trẻ cũng tự giác mở rộng đôi tay mềm mại ôm lấy anh, nằm sà trên vai anh.

Kỷ Thời Đình cảm thấy điều này thật kỳ diệu, nhưng cũng khiến anh có chút lúng túng.

Đây là lần đầu tiên anh ôm trẻ con, không biết mình có ôm đúng cách hay không, ôm chúng như vậy có làm chúng khó chịu không.

Nhưng có vẻ như không có vấn đề gì, vì hai nhóc con dường như rất vui vẻ, cô bé còn dán mặt lên anh, cọ cọ.

Cảm giác mềm mại ấy khiến trái tim người đàn ông trong lòng dậy sóng, lúc này Kỷ Thời Đình chợt nghĩ, may mà sáng nay anh đã cạo râu.

“Như vậy có được không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Cả hai đều cười tươi gật đầu.

“Chú ơi, con thích chú.” Khuynh Nhi nghiêm túc tuyên bố.

“Con cũng vậy.” Tử Chân chăm chú đếm ngón tay: “Chú ơi, chú có thể làm bố của chúng con không?”

Kỷ Thời Đình bật cười: “Bố của các con thì sao? Không cần nữa à?”

Khuynh Nhi đảo tròn mắt, cười khúc khích: “Chúng con chỉ cần chú thôi.”

“Được.” Kỷ Thời Đình gật đầu phối hợp: “Chờ một chút, chú sẽ thương lượng với bố của các con, nhé?”

Hai nhóc con nhìn nhau, bỗng nhiên che miệng cười trộm.

Kỷ Thời Đình hoàn toàn không hiểu đây là điều gì buồn cười, nhưng trẻ con mà.

Sau một lúc, hai nhóc con muốn xuống đất, Kỷ Thời Đình vui vẻ đặt chúng trở lại ghế đá. Kết quả là chiếc đồng hồ trên tay bị cô bé chú ý, nhìn anh với ánh mắt mong mỏi.

Kỷ Thời Đình nâng mày, tháo đồng hồ ra và đưa cho cô bé.

Ánh mắt anh chuyển hướng, thấy Tử Chân đang bối rối nhìn mình, có vẻ như đang suy nghĩ muốn xin gì đó.

Kỷ Thời Đình không nhịn được mà cười, chủ động lật cổ tay, cho cậu bé xem chiếc cúc áo kim cương.

“Con có muốn không?”

Cậu bé chớp mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc.

Kỷ Thời Đình tháo chiếc cúc kim cương ra đưa cho cậu, may mà hôm nay anh mặc áo sơ mi, nếu không sẽ không có thứ gì để tặng.

Nhóc con cầm lấy, ngắm nghía một lúc, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ trong tay cô bé, thế là hai đứa trẻ lại đổi quà cho nhau, cười hạnh phúc.

Kỷ Thời Đình mỉm cười, đưa tay xoa đầu chúng.

Ngay lúc này, trên xe, Kiều Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm cuối cùng cũng phát hiện ra hai đứa trẻ không thấy đâu.

Cả hai đều tái mét mặt, vội vàng bước xuống xe, may mắn thay, khi vừa quay lại đã nhìn thấy hai đứa trẻ, nhưng có vẻ như bên cạnh chúng đang đứng một người đàn ông lạ mặt.

Kiều Nghiễn Trạch nét mặt lạnh lùng, bước nhanh lại: “Cậu là ai?”

Vừa dứt lời, người kia đã quay mặt lại, trùng hợp nhìn thẳng vào anh.

Kiều Nghiễn Trạch ngay lập tức cảm thấy như bị ai đó siết chặt cổ họng.

Lê Dĩ Niệm đi chậm một bước, đang thắc mắc sao Kiều Nghiễn Trạch lại dừng bước, khi ngẩng đầu nhìn lên, cô cũng không khỏi hít một hơi lạnh.

“Kỷ…”

“Bố ơi, mẹ ơi.” Hai đứa trẻ bỗng nhiên cất tiếng gọi trong trẻo, ngắt lời Lê Dĩ Niệm, sau đó chúng chạy tới, ôm chầm lấy họ.

“Chúng con đã gặp một chú rất rất tốt.”

“Chú ấy còn tặng quà cho chúng con.”

“Chúng con mời chú ấy tham dự tiệc sinh nhật của chúng con, chú ấy đã đồng ý rồi.”

“Bố ơi, hình như chú ấy đến tìm bố.”

ps: Góc đề cử, tuy không phải truyện của Hố nhưng các nàng có ai thích thể loại nữ cường thông minh, báo thù thì ghé đọc thử bộ “Chồng hào môn sủng vợ như mệnh” nhé. Hố nghĩ mọi người sẽ thích. Cảm ơn mấy nàng đã ủng hộ nha~~~
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 872



Kiều Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm hoàn toàn choáng váng. Họ nhìn Kỷ Thời Đình, rồi lại nhìn hai đứa trẻ, biểu cảm ngây ngốc hiếm có khiến hai nhóc con lại được một trận cười thỏa thích.

Cuối cùng, Lê Dĩ Niệm phản ứng nhanh hơn.

Dù hai nhóc con không nhận ra Kỷ Thời Đình, nhưng việc chúng bỗng dưng gọi “bố mẹ” về phía Kiều Nghiễn Trạch và cô ấy là dấu hiệu cho thấy, chúng đã nhận ra thân phận của Kỷ Thời Đình, chỉ là cố tình nói như vậy để khiến Kỷ Thời Đình nghĩ rằng Kiều Nghiễn Trạch và cô ấy mới thực sự là cha mẹ của chúng.

Có lẽ đây là một trò đùa nghịch ngợm của chúng.

Trong đầu nhanh chóng chuyển động những suy nghĩ này, Lê Dĩ Niệm phối hợp nói: “Được rồi, mẹ sẽ dẫn các con về nhà, để bố và chú này nói chuyện.”

Cô ấy nói, nhưng trong lòng vẫn đầy bất ngờ. Kỷ tiên sinh đã trở lại, không biết Sanh Ca có biết không? Nghĩ đến việc trong hai ngày qua, Diệp Sanh Ca có vẻ rất hưng phấn, Lê Dĩ Niệm chợt hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng điều cô ấy thấy kỳ lạ là, khi nhìn thấy hai nhóc con, Kỷ Thời Đình hẳn phải ngay lập tức nhận ra đó là con của anh và Sanh Ca. Tại sao anh lại bị hai nhóc con lừa gạt như vậy?

“Vậy, chúng con có thể gửi thiệp mời sinh nhật cho chú không?” Tử Chân kéo kéo tay Lê Dĩ Niệm .

“Chắc chắn rồi.” Lê Dĩ Niệm cười nhẹ: “Nói tạm biệt với chú nào.”

“Dạ.” Hai đứa trẻ hớn hở trả lời, quay lại nở nụ cười rạng rỡ với Kỷ Thời Đình, vẫy tay nhỏ: “Chú ơi, hẹn gặp lại sau ba ngày nhé!”

Kỷ Thời Đình nở nụ cười: “Ừ, tạm biệt.”

Lê Dĩ Niệm nắm tay hai nhóc con đi về hướng cổng biệt thự, khi đi ngang qua Kiều Nghiễn Trạch , cô liếc nhìn anh một cái sâu sắc.

Kiều Nghiễn Trạch dường như đến giờ mới lấy lại tinh thần sau cú sốc.

“Kỷ Thời Đình.” Anh ta nghiến răng gọi tên.

Kỷ Thời Đình nhướn mày, bước tới gần anh ta: “Vừa rồi các cậu đang làm gì trong xe vậy? Cha mẹ như các cậu sao lại không chú ý, để con cái đi lạc?”

Kiều Nghiễn Trạch nhíu mày.

Lúc này, trong lòng anh ta xuất hiện những nghi ngờ giống như Lê Dĩ Niệm. Hai đứa trẻ đùa nghịch cũng không sao, Kỷ Thời Đình sẽ không thể không đoán ra cha mẹ của hai nhóc là ai chứ?

“Cậu…” Anh ta bỗng nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh lên vai Kỷ Thời Đình, cười lạnh: “Cậu còn mặt mũi nói tôi, cậu đã đi đâu suốt những năm qua? Tại sao lại xuất hiện đột ngột như vậy? Cậu đã về Kỷ gia chưa? Diệp Sanh Ca có biết không?”

Kỷ Thời Đình vẻ mặt bình tĩnh: “Chúng ta tìm một nơi để nói từ từ.”

Nửa giờ sau, bên bàn đá trong sân vườn biệt thự, Kiều Nghiễn Trạch đã hút điếu thuốc thứ năm.

Thông tin quá nhiều khiến anh ta cảm thấy khó khăn để tiêu hóa.

Kỷ Thời Đình cũng châm một điếu thuốc, nhàn nhạt ngậm lấy, ánh mắt thỉnh thoảng lướt về phía phòng khách không xa. Hai đứa trẻ đầy năng lượng, đã chơi đùa hơn nửa giờ, thỉnh thoảng lại đến gần nhau thì thầm điều gì đó, khiến người ta không thể không tò mò chúng đang nói chuyện gì.

Anh thở ra một vòng khói, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc nhìn về phía Kiều Nghiễn Trạch : “Cậu có gì muốn nói không?”

“Cậu đã mất trí nhớ.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng thốt ra những lời này: “Có vẻ như lần này là thật.”

Thảo nào anh không nhớ sự tồn tại của hai nhóc.

“Đúng.” Kỷ Thời Đình gõ gõ tàn thuốc.

“Bây giờ cậu đang nghi ngờ một nơi nào đó đang tiến hành thí nghiệm phi pháp về con người, nhằm đạt được mục đích kiểm soát tinh thần. Nếu đối phương thành công, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.” Kiều Nghiễn Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Và cậu cần sự giúp đỡ của tôi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 873



“Đúng vậy.” Kỷ Thời Đình gật đầu nhẹ: “Dĩ nhiên, nếu cậu cảm thấy không phù hợp, tôi hoàn toàn hiểu. Dù sao việc này có độ nguy hiểm nhất định, mà cậu đã là cha của hai đứa trẻ, nên cẩn thận một chút cũng là điều cần thiết.”

Kiều Nghiễn Trạch im lặng không nói gì.

Theo những gì Kỷ Thời Đình nói, người cần cẩn thận thực sự phải là anh mới đúng.

“Vậy nếu tôi khuyên cậu dừng lại thì sao?” Anh trầm giọng nói: “Cậu có đồng ý không?”

“Việc này không phải tôi muốn dừng lại là có thể tách ra.” Kỷ Thời Đình cười lạnh nhạt: “Ít nhất, tôi cần phải tìm cách khôi phục trí nhớ.”

Dù giờ đây anh có thể khách quan hiểu mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng đó chỉ là “biết”, chứ không phải là “nhớ”, sự khác biệt giữa chúng là rất lớn.

Kiều Nghiễn Trạch nghĩ một hồi, đúng là như vậy. Điều quan trọng là, nếu thí nghiệm của đối phương thành công, thì toàn bộ tình hình sẽ bất ổn, họ làm sao có thể đứng ngoài cuộc.

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu.” Kiều Nghiễn Trạch dập tắt điếu thuốc, vứt vào gạt tàn: “Cậu muốn tôi làm gì?”

“Cậu chắc có thể tìm cách liên lạc với Giang Dực, đúng không? Tôi tin rằng anh ấy chắc chắn đã nhận thấy điều gì đó.” Kỷ Thời Đình suy nghĩ một chút: “Nếu anh ấy cũng có ý định tiêu diệt tổ chức này, chúng ta có thể hợp tác với anh ấy.”

“Không vấn đề gì, tôi có thể liên lạc được với anh ấy.” Kiều Nghiễn Trạch gật đầu nhẹ: “Thực ra, nếu cậu dùng danh nghĩa Kỷ Thời Đình, cũng dễ dàng liên lạc với anh ấy.”

“Đợi khi cậu xác nhận anh ấy đáng tin cậy, tôi sẽ liên lạc.” Kỷ Thời Đình từ từ thở ra một vòng khói: “Ba năm qua, ai mà biết anh ấy đã thay đổi thế nào.”

“Yên tâm, tôi sẽ thử nghiệm thái độ của anh ấy trước.” Kiều Nghiễn Trạch nói xong, anh ta chuyển đề tài: “Cậu vừa nói rằng đã gặp chị dâu?”

Kỷ Thời Đình gật đầu nhẹ: “Trong những năm qua, cũng nhờ cậu đã giúp đỡ và chăm sóc cô ấy.”

“Đâu có.” Kiều Nghiễn Trạch khinh thường hừ một tiếng: “Người phụ nữ của cậu có tính cách giống cậu, tôi tốt bụng đưa ra ý kiến, cô ấy không bao giờ để tâm, sau đó tôi cũng lười không quan tâm nữa.”

“Thực tế chứng minh, cho dù không nghe lời cậu, cô ấy vẫn làm rất tốt.” Kỷ Thời Đình mỉm cười.

Kiều Nghiễn Trạch bị phản đòn gần như không còn lời nào để nói.

Anh ta lạnh lùng cười: “Có thời gian chế nhạo tôi, chi bằng nghĩ cách nhanh chóng giữ chặt người phụ nữ này lại. Cậu không biết trong những năm qua cô ấy hấp dẫn thế nào đâu, gần như không có người đàn ông nào từng hợp tác với cô mà không động lòng. Từ các nhà ngân hàng châu Âu đến những ông trùm tài chính Mỹ, từ những ông lão bảy tám mươi tuổi đến những thanh niên hai mươi tuổi, nếu vợ cậu muốn, cô ấy có thể dễ dàng tạo ra một bãi cỏ xanh cho cậu.”

Diệp Sanh Ca thừa hưởng toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa Kỷ Thời Đình, lại còn trẻ đẹp, thông minh, tài năng, những ưu điểm này cộng lại tạo ra sức hút như một lỗ đen với đàn ông.

Mặt Kỷ Thời Đình bỗng trở nên nặng nề. Điều này, anh thực sự không nhận ra.

Chủ yếu là khi ở bên anh, biểu hiện của Diệp Sanh Ca khiến anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng dù người phụ nữ này trung thành với anh, cũng không có nghĩa là người khác không có ý định với cô.

Chỉ cần nghĩ đến việc có rất nhiều đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, tay Kỷ Thời Đình không tự chủ được nắm chặt lại.

“Đây cũng là lỗi của cậu, sao lại để lại di chúc như vậy?” Kiều Nghiễn Trạch cười hừ: “Người bình thường khi để lại toàn bộ tài sản cho người bạn đời thường có điều kiện đi kèm, như là nếu tái hôn thì sẽ tự động mất hiệu lực, nhưng cậu thì không. May mà chị dâu thật sự yêu cậu, chứ nếu là người bình thường, sớm đã không giữ được.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 874



Kỷ Thời Đình từ từ thở ra một hơi, giọng điệu bình tĩnh: “Thực tế chứng minh, tôi đã tin tưởng cô ấy là đúng.”

“Hừ.” Kiều Nghiễn Trạch khinh thường: “Đó là vì ba năm chưa tính là quá lâu, cậu thử biến mất thêm một hai năm xem.”

Kiều Nghiễn Trạch không thích sự kiêu ngạo của Kỷ Thời Đình, vì thế không ngừng đâm chọt vào ngực anh.

“Nhưng giờ thì tôi đã trở lại.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt liếc nhìn anh: “Vì vậy, sẽ không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra.”

Kiều Nghiễn Trạch li3m môi, cuối cùng cũng ngừng lại tất cả những trò đùa giỡn.

“Lần này cậu phải cẩn thận.” Anh nhìn vào phòng khách, nơi hai đứa trẻ đang chơi xếp khối. “Cậu không thể để lỡ thêm lần nào nữa.”

Kỷ Thời Đình nuốt một ngụm nước bọt, sau một lúc, anh chậm rãi và kiên định gật đầu.

“Hai đứa trẻ sinh nhật sau ba ngày.” Anh nói bằng giọng trầm.

“À.” Kiều Nghiễn Trạch đáp lại: “Chúng thực sự rất thích cậu.”

“Đúng vậy, chúng còn nói muốn tôi làm bố của chúng, không cần cậu nữa.” Kỷ Thời Đình nói, ánh mắt nhìn anh đầy ý nghĩa.

Kiều Nghiễn Trạch thở dài trong lòng, hai đứa nhỏ này đúng là biết đùa.

“Thật sao?” Anh ta cười khô khan: “Chúng chỉ biết nói dối thôi, cậu nghe một chút cũng được, nhưng đừng nghiêm túc.”

“Tôi thấy chúng rất nghiêm túc.” Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Có lẽ cậu nên tự xem xét lại mình.”

Kiều Nghiễn Trạch trong lòng thầm cười khẩy.

Người cần tự xem xét là anh, chính anh còn không nhận ra con của mình, mà lại dám chỉ trích tôi.

“Không bằng tôi tặng cậu một đứa.” Anh ta nửa đùa nửa thật nói.

Kỷ Thời Đình sửng sốt: “Cậu nghiêm túc à?”

“Đúng vậy.” Kiều Nghiễn Trạch cười hì hì: “Hai đứa trẻ làm tôi đau đầu quá.”

“Thật ra cậu tặng luôn cả hai đứa cho tôi cũng được.” Kỷ Thời Đình mỉm cười: “Hai đứa sinh đôi làm sao có thể tách ra? Hơn nữa, hai nhóc này rất ăn ý với nhau.”

Kỷ Thời Đình luôn cảm thấy mỗi lần hai đứa trẻ nhìn nhau, đó chính là cách mà chúng giao tiếp, có lẽ đó chính là sự liên kết tâm linh của những đứa trẻ sinh đôi.

Kiều Nghiễn Trạch nghĩ thầm: “Cậu đúng là ngốc.”

“Cậu cứ tự sinh đi.” Anh ta phải cố nén lại sự muốn lật mắt.

Trong phòng khách, hai đứa trẻ cuối cùng cũng chơi chán, vì vậy Lê Dĩ Niệm bế chúng lên ghế sofa, mang đến cho chúng một phần món tráng miệng mà cô tự tay làm.

Hai đứa trẻ ngọt ngào cảm ơn và bắt đầu ăn vui vẻ.

Lê Dĩ Niệm mỉm cười xoa đầu chúng: “Hai đứa đang giở trò gì vậy? Hai đứa biết đó là ba của mình đúng không?”

“Bởi vì ba không nhớ chúng con.” Tử Chân li3m môi: “Và mẹ muốn giữ bất ngờ này đến ngày sinh nhật của chúng con, vì vậy, chúng con chỉ có thể giả vờ không nhận ra thôi.”

Lê Dĩ Niệm bật cười: “Hai đứa nhóc thật thông minh.”

“Đây là của ba cho con.” Khuynh Nhi giơ tay lên, trên cổ tay cô bé đang đeo chiếc đồng hồ của Kỷ Thời Đình, nhưng chiếc đồng hồ này quá lớn so với cô bé, tay cô bé giơ lên, chiếc đồng hồ đã trượt xuống, nhưng cô bé vẫn rất vui vẻ khi đeo nó.

“Các con có thích bố không?” Lê Dĩ Niệm cười hỏi.

“Thích.” Tử Chân gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Bố cao quá, lại còn khỏe nữa.”

“Điều quan trọng nhất là, bố thích con và anh con.” Khuynh Nhi nói với giọng tự hào.

Dù người khác có nói cả trăm câu tốt về bố trước mặt bọn trẻ, thì cũng không bằng việc gặp một lần. Thực ra, bọn trẻ không phải không có sự kỳ vọng và tưởng tượng về bố, chỉ là mỗi lần nhắc đến bố, mẹ lại rất buồn, nên dần dần chúng không muốn đề cập nữa.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 875



Bây giờ, khi đã nhìn thấy bố, bọn trẻ nhận ra rằng ba tốt hơn những gì chúng tưởng tượng, vì vậy chúng rất phấn khích.

“Bố lần này trở về, có phải sẽ không đi nữa không?” Tử Chân mong chờ nhìn Lê Dĩ Niệm .

“Cô Lê cũng không biết nữa.” Lê Dĩ Niệm xoa đầu chúng: “Nhưng vào ngày sinh nhật của các con, ba chắc chắn sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, các con hãy hỏi nhé.”

“Vâng vâng.” Cả hai đứa trẻ vui vẻ gật đầu.

Lúc này, Kiều Nghiễn Trạch và Kỷ Thời Đình bước vào phòng khách.

Kiều Nghiễn Trạch nhẹ ho khan: “Các bé, chú yêu quý của các con sắp đi rồi, mau lại đây chào tạm biệt nào.”

“Á!”

Tử Chân và Khuynh Nhi lập tức nhảy khỏi sofa, lao về phía Kỷ Thời Đình, khiến anh phải cúi người xuống, dang rộng vòng tay đón chào chúng.

“Chú, chú đã đi luôn à?” Tử Chân chớp mắt.

“Chú, chú có thể ở lại ăn tối với chúng con rồi hãy đi không?” Khuynh Nhi kéo lấy cà vạt của anh.

Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt lưu luyến của hai nhóc, lòng anh bất chợt mềm lại.

“Xin lỗi, chú còn một số việc phải làm.” Anh giọng trầm: “Chú sẽ đến thăm các con khi có thời gian, được không?”

Cả hai đều gật đầu ngoan ngoãn, lại còn năn nỉ hôn một cái, Kỷ Thời Đình đành phải lần lượt hôn lên má chúng, mới có thể làm cho hai đứa trẻ thỏa mãn.

Anh cảm thấy hơi buồn cười, đột nhiên nhận ra hai nhóc này đúng là thừa hưởng sự mềm mỏng từ Diệp Sanh Ca, đều thích nũng nịu, rất quấn người.

Nhưng không thể không nói, anh rất thích điều này.

Có lẽ anh và Sanh Ca cũng nên có con của riêng mình, không biết con của họ có giống hai đứa nhóc này không.

Kỷ Thời Đình nghĩ vậy, cuối cùng cũng từ biệt ra đi.

Kiều Nghiễn Trạch tiễn anh ra cửa.

“Cậu phải cẩn thận với Tiêu Duệ Lãng. Gã này trước đây đã không hợp với cậu, lại còn luôn nhòm ngó vợ cậu. Người ở Bắc Kinh chưa chắc đã phát hiện ra dấu vết của cậu ngay lập tức, nhưng Tiêu Duệ Lãng thì không nói trước được, gã là một tên điên.” Kiều Nghiễn Trạch dặn dò: “Nếu có chuyện gì, hãy liên lạc với tôi, nhưng nơi gặp mặt tốt nhất là nên đổi chỗ, ở đây không an toàn.”

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình trở nên nặng nề: “Tôi hiểu.”

Anh đi xuống cầu thang, quay đầu lại nhưng phát hiện hai đứa trẻ không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, đang nhìn anh đầy lưu luyến.

Kỷ Thời Đình mím môi, một góc nào đó trong lòng bỗng dưng nhũn ra.

Cuối cùng anh vẫy tay chào chúng, rồi vẫn quay người hòa vào màn đêm.

Cố Dĩ Mạc ngồi trong xe chờ anh, vì quá chán nên đã ngủ một giấc.

Kỷ Thời Đình lên xe, anh ta mới tỉnh dậy sau một cái ngáp dài: “Xong rồi.”

“Ừm, đi thôi.” Kỷ Thời Đình nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không kìm được rơi vào cổng biệt thự ở xa, dường như anh vẫn có thể nhìn thấy hai hình bóng nhỏ bé.

Bỗng dưng Kỷ Thời Đình nắm chặt tay lại, trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy như từng trải qua cảm giác thai nghén, cảm giác ấm áp và mạnh mẽ đó thật sự quá chân thực, nhưng khi anh cố gắng nhớ lại thì trong đầu đột nhiên nhói đau như bị kim châm.

Lông mày anh nhíu chặt.

Sau bữa tối, Kiều Nghiễn Trạch đưa hai đứa trẻ về biệt thự Thiên Phàm, khi anh ta quay lại Y Quân Cung, đã không còn sớm nữa.

Lê Dĩ Niệm vẫn chưa đi, cô ấy ngồi trên sofa, dường như đang đợi anh ta.

Kiều Nghiễn Trạch ném chìa khóa xe lên bàn trà, môi hơi cong lên: “Chúng ta về phòng thôi.”

“Em nhận được tin từ Tần Hoành Vũ, anh ấy nói, sau khi thanh toán xong, anh ấy dự định quay lại tìm em, nhưng lại bị hai gã bảo vệ mặc đồ đen đẩy ra khỏi nhà hàng, còn bị thô bạo đưa lên taxi, khi anh ấy về đến nhà hàng thì em đã không còn ở đó nữa.” Lê Dĩ Niệm ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 876



Kiều Nghiễn Trạch khẽ cười: “Em tin anh ta à?”

“Em tin.” Lê Dĩ Niệm không chút do dự: “Lẽ ra em đã phải đoán ra rằng anh sẽ ra tay, nếu không thì anh đã không tự tin đến mức cược với em như vậy.”

Kiều Nghiễn Trạch lặng lẽ nhìn cô ấy, đôi mắt phượng của anh ánh lên vẻ sâu sắc, mang đến cho người khác một ảo giác về tình cảm vô cùng mãnh liệt.

“Lê Dĩ Niệm , bất kể em có tin hay không, anh sẽ không cưới người phụ nữ khác.” Anh ta nhìn cô ấy, từng chữ từng câu rõ ràng: “Cuộc sống hôn nhân của anh chỉ có anh mới có quyền quyết định, không ai có thể ép buộc anh.”

“Thật vậy sao? Chúc mừng anh.” Lê Dĩ Niệm cười nhạt: “Nhưng điều đó có liên quan gì đến em?”

Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch tối lại, đột nhiên bước tới gần, cúi xuống và vác cô ấy lên vai.

Bỗng nhiên, trời đất như xoay vòng, Lê Dĩ Niệm thốt lên một tiếng kinh ngạc, dùng sức đấm lưng anh ta, bảo anh ta thả cô ấy xuống, nhưng Kiều Nghiễn Trạch không chút nào nhúc nhích. Cô ấy bị ném lên giường, cảm thấy khó chịu.

Kiều Nghiễn Trạch với vẻ mặt lạnh lùng bắt đầu cởi bỏ quần áo, Lê Dĩ Niệm ho khan hai tiếng, lăn mình định xuống giường, nhưng anh ta nhanh chóng chồm lên, nặng nề áp sát cô ấy. Một tay anh ta mạnh mẽ giữ chặt hai tay đang vùng vẫy của cô ấy, tay còn lại luồn vào dưới váy, nhanh chóng kéo xuống chiếc q**n l*t của cô ấy.

Lê Dĩ Niệm mặt đỏ bừng: “Kiều Nghiễn Trạch , anh đang làm gì vậy?”

“Đúng vậy.” Anh ta cười khẽ với giọng khàn: “Anh đang chờ em kiện anh.”

Trong lúc nói, anh ta đã mạnh mẽ tiến vào.

Lê Dĩ Niệm nghiến chặt môi, cho dù lý trí có chống cự như thế nào, cơ thể cô vẫn vô thức thích nghi với sự hiện diện của anh. Ba năm qua, họ đã quá quen thuộc với cơ thể của nhau, người đàn ông này biết cách khiến cô trở nên nhạy cảm.

Kiều Nghiễn Trạch đè chặt cô ấy, hơi thở nặng nề. Anh ta vừa mạnh mẽ thúc vào cơ thể cô ấy, vừa cúi xuống hôn lên trán cô ấy đang nhẫn nhịn. Anh ta ghét cái vẻ bướng bỉnh và chịu đựng của cô ấy, nhưng lại yêu thích âm thanh r*n r* dịu dàng của cô ấy khi không thể nào khác ngoài việc chấp nhận anh ta. Cuộc ân ái ban đầu bắt đầu bằng sự ép buộc, cuối cùng lại trở nên khác biệt. Tay Lê Dĩ Niệm dần buông lỏng, từ bỏ vùng vẫy, Kiều Nghiễn Trạch bật cười khẽ, bế cô ấy lên và để cô ấy ngồi lên người mình.

Đây là tư thế anh ta thích nhất, vì nó cho phép anh ta đi vào sâu hơn, thuận tiện cho việc hôn và không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô ấy.

Kiều Nghiễn Trạch thở hổn hển, gương mặt căng thẳng càng trở nên quyến rũ hơn.

Lê Dĩ Niệm cũng không ngừng hổn hển, có lẽ do cảm giác bị chiếm hữu quá rõ ràng, cô ấy khó chịu nhíu mày, tay bám chặt vào vai anh ta, sắc mặt tái nhợt toát lên vài phần ngơ ngác và yếu đuối.

Kiều Nghiễn Trạch nhìn chằm chằm vào cô ấy, yết hầu anh ta di chuyển, anh ta ghé sát lấy môi cô ấy và hôn.

“Thời Đình mất trí nhớ rồi, anh ấy nghĩ hai đứa trẻ đó là của anh.” Anh ta cười khẽ: “Nhưng anh ấy không biết, anh ghen tị với anh ấy đến mức nào.”

Lê Dĩ Niệm chớp mắt, không khỏi mở to mắt, ánh mắt có chút kinh ngạc.

“Em thích đôi song sinh như vậy, sao không tự sinh cho mình một đứa?” Anh ta ngậm lấy môi cô và mạnh mẽ hôn.

Lê Dĩ Niệm cúi đầu, dường như muốn tránh xa nụ hôn của anh ta.

Nhưng Kiều Nghiễn Trạch lại nắm chặt sau đầu cô ấy, không cho cô ấy rút lui.

“Em cũng thích trẻ con, đúng không?” Anh ta thì thầm: “Đừng uống thuốc nữa, anh sẽ tặng em một đứa trẻ.”

Hai tay Lê Dĩ Niệm đột nhiên siết chặt, cô ấy bật cười nhẹ: “Kiều Nghiễn Trạch , anh nghĩ em vẫn đang uống thuốc sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 877



Kiều Nghiễn Trạch ánh mắt tối lại, giọng nói ngày càng khàn: “Em đang ám chỉ gì?”

“Ý em là, em chưa bao giờ uống loại thuốc mà anh nghĩ.” Lê Dĩ Niệm cười nhẹ, nụ cười có chút xa lạ và châm chọc: “Bởi vì không cần thiết.”

Kiều Nghiễn Trạch bỗng từ trong cơn k1ch thích vô tận tỉnh lại.

Yết hầu anh chuyển động, giọng nói khàn khàn: “Lê Dĩ Niệm , em đang ám chỉ điều gì?”

“Kiều Nghiễn Trạch , em không thể có con.” Cô khẽ nâng tay lên, nâng mặt anh, mỉm cười: “E rằng anh không thể cho em một đứa trẻ.”

“Không thể nào!” Người đàn ông quát lớn, ánh mắt chớp động sự kinh ngạc và không thể tin.

“Hoặc là, anh nên đi kiểm tra sức khỏe.” Giọng nói của cô lạnh lùng tự mỉa mai, bàn tay mềm mại chạm vào bụng cơ bắp của anh: “Ba năm qua, bao nhiêu lần, anh không từng để em mang thai. Nếu anh nghĩ vấn đề không phải ở em, vậy thì vấn đề là ở anh.”

Kiều Nghiễn Trạch thở hổn hển, lâu lắm không nói gì, cơ thể hai người vốn dính sát lại không biết từ khi nào đã tách rời.

Anh ta nhận được tin tức này, chỉ cảm thấy tâm tư rối bời, không biết nên đau lòng cho cô ấy hay nên giận dữ với sự giấu giếm của cô ấy.

“Vậy, đây chính là lý do em rời bỏ anh lúc đó.” Anh ta cười nhạt.

Đôi môi Lê Dĩ Niệm nhúc nhích, cuối cùng cô ấy cũng khàn khàn nói ra ba chữ: “Coi như vậy đi.”

“Lê Dĩ Niệm .” Bàn tay to lớn của Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên siết chặt, giọng điệu chứa đầy sự tức giận không thể kìm nén: “Em đã hỏi anh chưa? Em đã thương lượng với anh chưa? Tại sao lại tự ý quyết định thay anh, hả?”

Lê Dĩ Niệm sững sờ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Anh không quan tâm à?”

“Anh quan tâm.” Yết hầu anh ta chuyển động: “Nhưng nếu bên em có nghĩa là anh sẽ không bao giờ có đứa trẻ của riêng mình, nhưng anh chấp nhận.”

Lê Dĩ Niệm bỗng nhiên nước mắt rưng rưng, cô ấy cố gắng hít sâu, dường như muốn đè nén cảm xúc yếu đuối đột ngột dâng lên.

Cô ấy làm thế nào để khiến anh biết, việc cô ấy không thể mang thai không bao giờ là lý do khiến họ không thể ở bên nhau, mà chỉ là kết quả.

Trong khoảnh khắc đó, cô ấylại nhớ về cảm giác lạnh lẽo và tuyệt vọng khi thiết bị được đưa vào cơ thể, bất chợt rùng mình, giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Kiều Nghiễn Trạch .” Giọng cô ấy khàn đặc: “Đó không phải lý do cốt yếu, thực chất, vẫn là vì em không yêu anh.”

“Câm miệng.” Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời cô: “Lê Dĩ Niệm , em nghe này, anh không quan tâm, những điều mà em bận tâm, đối với anh chưa bao giờ là vấn đề.”

Dù cho cô ấy không thể mang thai hay gia đình anh ta không chấp nhận cô ấy, chỉ cần cô ấyđồng ý, anh ta sẽ tìm cách giải quyết. Dù sao đi nữa, anh ta cũng sẽ từ bỏ mọi thứ hiện tại. Dù sao, anh ta có tự tin rằng giá trị và năng lực của mình sẽ không biến mất chỉ vì rời khỏi danh tính của Kiều Nghiễn Trạch .

Nhưng cô ấykhông tin anh ta, cũng không bao giờ cho anh ta cơ hội đó.

“Nhưng em lại quan tâm.” Lê Dĩ Niệm thở hổn hển: “Kiều Nghiễn Trạch , nếu anh không yêu em nhiều như vậy, có lẽ em còn có thể ở bên anh. Nhưng càng quan tâm đ ến anh, em càng không thể đồng ý với anh. Sự hy sinh, sự đánh đổi của anh, đối với em chỉ là gánh nặng. Em là một người phụ nữ ích kỷ, em không muốn phải chịu đựng tất cả.”

“Vậy.” Anh cười lạnh, nắm chặt cằm cô: “Em để anh ngủ với em suốt ba năm này thì được xem là gì? Là lòng thương hại à?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 878



Lê Dĩ Niệm chớp chớp mi mắt, bỗng cười lên: “Không phải. Bởi vì có quá nhiều người thèm muốn em, có lẽ em có thể tránh được một hai người, nhưng không thể tránh được tất cả. Em chỉ có thể chọn một người đàn ông đủ mạnh để bảo vệ em khỏi mọi ánh mắt thèm thuồng. Kiều Nghiễn Trạch , anh chính là lựa chọn tốt nhất của em, em đã quen thuộc với anh và anh cũng quan tâm đ ến em.”

Kiều Nghiễn Trạch im lặng một lúc, đột nhiên cười lạnh: “Tốt lắm, đây đúng là điều em có thể làm. Vậy bây giờ thì sao? Em nghĩ những người thèm muốn em không còn nữa à? Em nghĩ em không cần được bảo vệ nữa à?”

“Ít nhất là những người từng có hứng thú với em đã từ bỏ rồi.” Cô nhẹ giọng nói: “Trong thế giới này, đàn ông kiên trì không nhiều, Kiều Nghiễn Trạch , anh thật sự như một dị nhân. Em từng nghĩ anh sẽ rất nhanh chán em.”

“Anh cũng thấy lạ, tại sao cơ thể của em, anh không thể nào chán được.” Anh khàn giọng nói, đột nhiên đẩy cô ấy ngã xuống giường, ôm hông cô ấy từ phía sau và đâm mạnh vào.

Lê Dĩ Niệm siết chặt ga trải giường dưới cơ thể, cơ thể bị buộc phải chịu đựng sức nặng của anh ta, cô ấy nhanh chóng cảm thấy đau lưng mỏi chân. Tuy nhiên, người đàn ông đang giận dữ thì không thể dễ dàng buông tha cho cô ấy, những động tác của anh ta mạnh mẽ, như thể không biết đến mệt mỏi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh ta cũng kết thúc, Lê Dĩ Niệm cảm thấy phần dưới của mình đã hoàn toàn tê liệt, cô ấy không thể tự chủ mà ngã ra giường, Kiều Nghiễn Trạch hôn lên lưng cô ấy, nơi đẫm mồ hôi, giọng nói khàn khàn.

“Dĩ Niệm.” Anh ta thấp giọng gọi tên cô ấy: “Nói cho anh lý do thực sự.”

Người phụ nữ dưới thân như run rẩy, mất một lúc mới lên tiếng: “Em đã nói rồi, vì em không yêu anh, nên em không thể chịu đựng sự hy sinh và đánh đổi của anh.”

“Những lời này, em không thể lừa anh, cũng không thể lừa dối chính mình.” Anh ta khàn khàn ngắt lời cô ấy, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống gương mặt cô ấy: “Em không muốn nói, anh cũng sẽ tìm ra thôi.”

Trong ba năm qua, giữa họ không bàn về tình cảm, nhưng cũng có thể gọi là hòa hợp, thậm chí hình thành một sự ăn ý nhất định. Kiều Nghiễn Trạch luôn nghĩ rằng anh ta có thể khiến cô ấy tin tưởng vào quyết tâm của mình, nhưng cho đến hôm nay, anh ta mới nhận ra rằng mọi thứ anh ta làm, trong mắt cô ấy đều vô nghĩa, cô ấy chưa bao giờ ngừng nghĩ đến việc rời bỏ anh ta. Mối quan hệ của họ, mong manh đến nỗi không thể chịu nổi một tin đồn mơ hồ nào.

Tay lớn của người đàn ông đặt trên bụng cô ấy, vẻ mặt âm trầm.

Có lẽ đó là lý do, nhưng trực giác anh ta cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Lê Dĩ Niệm thở hổn hển, đưa tay chống lên ngực anh ta, giọng nói đã nhuốm màu nức nở: “Kiều Nghiễn Trạch , tại sao anh không thể buông tha cho em?”

Dù cho anh ta có tìm ra sự thật, cũng chỉ làm tăng thêm nỗi đau, không thể thay đổi điều gì.

Cô ấy nghĩ, cuối cùng cô ấy vẫn yêu anh ta, nên thà tiếp tục như thế này, cũng không muốn để anh ta biết được sự thật mà anh ta có thể không chịu nổi.

“Anh cũng mong mình có thể buông tha cho em.” Kiều Nghiễn Trạch bỗng cười, giọng nói ôn nhu không thể tưởng tượng nổi, anh ta nâng mặt cô ấy lên, ánh mắt đen láy của cô ấy đụng vào ánh mắt anh ấy: “Nhưng rõ ràng là em không chịu buông tha cho anh, em đã chặt chẽ cắm rễ trong trái tim anh không chịu ra ngoài, anh làm sao có thể hả? Nếu phải trách, thì trách chính em, ai bảo em đã làm anh động lòng.”

Lê Dĩ Niệm nghiến chặt môi, cô ấy sợ mình sẽ bật khóc.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 879



Cô ấy đã không còn nhớ mình đã không khóc từ bao giờ, dường như từ sau cái ngày ấy, cô ấy đã mất đi khả năng cảm nhận nỗi đau và sự buồn bã.

Nhưng hôm nay, hàng phòng thủ của cô ấysuýt bị câu nói của anh ta đánh gục.

Kiều Nghiễn Trạch đưa tay vuốt v e khuôn mặt cô ấy, đột nhiên đứng dậy, bế bổng người phụ nữ trên giường và đi về phía phòng tắm.

Nước nóng chảy xuống, Kiều Nghiễn Trạch giúp cô ấy rửa sạch mọi dấu vết mập mờ trên cơ thể. Bàn tay nóng bỏng của anh ta khắp nơi di chuyển, dần dần, động tác của anh ta bắt đầu thay đổi, sức mạnh gia tăng, hơi thở trở nên rối loạn.

Cuối cùng, anh ta vẫn không thể kiềm chế được, lại một lần nữa ấn cơ thể xinh đẹp của cô ấy vào tường, một lần nữa đưa cô ấy l3n đỉnh.

Lê Dĩ Niệm thở hổn hển, toàn thân mềm nhũn dựa vào anh ta.

“Người mà em hẹn hò hôm nay có vẻ là một bác sĩ.” Kiều Nghiễn Trạch cắn nhẹ tai cô, cười khẽ. “Nói thật nhé, ừ.”

Anh ta nhớ rằng cô đã từng nói, vào ngày anh ta buông tha cho cô ấy, cô ấy sẽ tìm một bác sĩ hoặc luật sư để kết hôn.

Lê Dĩ Niệm cố gắng nâng đầu lên, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Đúng, em nói thật đấy.”

Hai tay người đàn ông tăng thêm sức mạnh: “Sao, em không sợ anh ta chê bai em không thể sinh con sao?”

“Nếu chê bai thì đổi người khác.” Cô nói bình thản: “Cuối cùng cũng sẽ có người chấp nhận.”

Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh: “Anh có thể chấp nhận, tại sao phải làm những chuyện thừa thãi đó.”

“Kiều Nghiễn Trạch , anh lại đùa rồi.” Cô từ từ nhếch môi cười: “Gia đình bình thường thì không có gì để thừa kế, không có con cái cũng không sao, nhưng nhà anh thì có một công ty trị giá hàng tỷ đô la. Nếu không có hậu duệ, phần thừa kế của anh chắc chắn sẽ bị anh chị anh chia hết.”

Kiều Nghiễn Trạch nhất thời không nói gì, vì anh ta biết lời của cô ấy là sự thật.

Nhưng anh ta cũng không thực sự quan tâm.

Tuy nhiên, anh ta không muốn lặp lại điều này, vì người phụ nữ này rõ ràng không tin tưởng, hoặc có lẽ cô ấy chỉ không quan tâm.

Anh ta nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nâng cằm cô ấy lên: “Em hãy thử từ bỏ đi, có anh ở đây, sẽ không ai dám cưới em.”

Lê Dĩ Niệm quay mặt đi, không nói gì.

“Tốt nhất em hãy nói rõ với cái vị bác sĩ kia.” Kiều Nghiễn Trạch lại xoay mặt cô về phía mình. “Nếu không, anh không ngại cho anh ta xem, nữ thần trong lòng anh ta sẽ như thế nào khi bị anh đè lên.”

“Anh” Lê Dĩ Niệm kinh ngạc mở to mắt: “Kiều Nghiễn Trạch , anh thật vô liêm sỉ.”

“Một bên ngủ cùng anh, một bên đi hẹn hò với người khác, chuyện này cũng chỉ có em làm được.” Anh ta nói với giọng châm biếm.

Lê Dĩ Niệm cười lạnh: “Kiều Nghiễn Trạch , rõ ràng là anh ép em.”

“Sao, anh vừa nãy không khiến em thoải mái sao?” Anh ta tiến gần cô ấy, đột nhiên cười: “Hay là em đã quên rồi, có muốn thử lại không?”

Lê Dĩ Niệm tức giận không chịu nổi, không thể kiềm chế mà tát vào mặt anh ta, nhưng Kiều Nghiễn Trạch nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ấy.

“Anh biết em đang chờ gì, em đang chờ anh không chịu nổi áp lực từ gia đình.” Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên cười khan: “Nhưng, sẽ không có ngày đó đâu, Lê Dĩ Niệm , em sẽ biết quyết tâm của anh.”

Lê Dĩ Niệm chớp chớp mi mắt, bỗng nhiên cười: “Anh nên biết, hôm nay anh có thể trói em bên cạnh anh, là nhờ vào danh phận Kiều Nghiễn Trạch . Nếu anh vì không nghe lời gia đình mà đánh mất tất cả, thì anh càng không thể có em.”
 
Back
Top Bottom