Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 300



Diệp Sanh Ca luôn tự nhận mình có thể lực tốt, cô học qua quyền anh và tán đả, đối phó với đàn ông có vóc dáng bình thường đều không thành vấn đề, bơi lội càng có thể bơi một hơi hai tiếng đồng hồ.

Nhưng mà, đó là ở trong hồ bơi ấm áp chứ không phải ở trong nước biển lạnh lẽo.

May mà hôm nay thời tiết không tệ, nhiệt độ không tính là quá thấp, thêm vào đó nhiệt độ nước biển cao hơn nhiệt độ không khí một chút, cô ước chừng nhiệt độ nước cũng phải mười độ. Sau khi thích ứng, cô thậm chí còn cảm thấy trong nước ấm áp hơn một chút, cho nên không đến mức bị đông cứng. Mặc dù vậy, nhưng chỉ trong vòng vài phút, cô đã cảm thấy tứ chi như bị rót chì.

Lúc này cô và Kỷ Thời Đình đã rời xa du thuyền, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng sóng biển ầm ầm, tiếp theo là tiếng khóc lóc và tiếng kêu thét chói tai, cô giật mình quay đầu lại nhìn một cái. Quả nhiên, du thuyền đang bị nước biển từng chút từng chút nuốt chửng, từng chiếc xuồng cứu sinh một hướng về phía bến tàu chạy tới, một số xuồng cứu sinh bị ảnh hưởng bởi xoáy nước, đang chật vật xoay vòng vòng, tiếng khóc lóc và tiếng kêu thét đều là từ nơi đó truyền đến.

Cảnh tượng như vậy khiến trong lòng Diệp Sanh Ca tràn đầy bi thương. Không biết trên du thuyền rốt cuộc có bao nhiêu người trốn thoát, Tần Hựu Huy có thuận lợi lên xuồng cứu sinh hay không.

Bây giờ ngẫm lại, kỳ thật Tần Hựu Huy là bị cô liên lụy. Cô có thể xuất hiện ở hôn lễ, căn bản không phải là trùng hợp mà là kết quả của sự sắp đặt có chủ ý. Nếu cô có thể sống sót nhất định phải nhắc nhở Tần Hựu Huy cẩn thận trợ lý của anh ta…

Diệp Sanh Ca quay đầu, lại phát hiện ánh mắt Kỷ Thời Đình cũng đang nhìn du thuyền đang chìm, anh mím chặt môi, biểu cảm không giống như đau xót, ngược lại có chút ý tứ châm chọc.

“Thời Đình, chúng ta… khụ!” Sóng biển cuồn cuộn không xa cũng ảnh hưởng đến bọn họ, mặt biển dao động dữ dội, cho nên cô vừa mở miệng đã bị sặc một cái.

Cô muốn hỏi, bọn họ muốn bơi đến khi nào, nơi này cách bến tàu xa như vậy, cho dù đến trời sáng bọn họ cũng không bơi qua được…

“Còn sức lực không?” Người đàn ông khàn giọng hỏi.

Diệp Sanh Ca không dám mở miệng nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Kỷ Thời Đình “Ừ” một tiếng: “Tiếp tục.” Nói xong anh tiếp tục hướng về một hướng nào đó rẽ sóng mà đi. Diệp Sanh Ca vung vẩy tứ chi cứng ngắc, cố gắng theo kịp tốc độ của anh.

Qua khoảng mười phút, mặt biển phía sau đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, trong lúc mơ hồ Diệp Sanh Ca cảm thấy trên cả thế giới này chỉ còn lại cô và người đàn ông bên cạnh, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại hưng phấn bí ẩn.

Cỗ hưng phấn bí ẩn này chống đỡ cô lại tiếp tục bơi theo khoảng năm phút, nhưng thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, động tác càng ngày càng không chuẩn, chỉ là dựa vào bản năng mà vùng vẫy.

Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình rảnh ra một tay ôm lấy cô, thấp giọng phân phó: “Ôm chặt.”

Trong lòng cô chấn động, hốc mắt đột nhiên chua xót: “Em sẽ liên lụy đến anh…”

Người đàn ông không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô một cái, dùng một tay tiếp tục bơi về phía trước. Mặc dù thể lực của anh hơn người, nhưng mang theo cô như vậy, không bao lâu hô hấp của anh đã trở nên dồn dập.

“Thời Đình, khụ khụ… hay là anh buông em ra đi…”

“Im lặng đi!”

Cô không dám nói chuyện nữa, hơn nữa nghĩ cũng biết người đàn ông này không có khả năng bỏ mặc cô một mình, cô chỉ có thể cố gắng đạp nước, tận khả năng giảm bớt gánh nặng cho anh.

Cứ như vậy lại qua nửa tiếng, Diệp Sanh Ca nghe tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông, trong lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng.

“Thời Đình, anh buông ra đi, em tự mình có thể.” Cô khàn giọng mở miệng.

Kỷ Thời Đình lại ôm chặt cô hơn: “Đừng nhúc nhích, sắp đến rồi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 301



Sắp đến rồi?

Diệp Sanh Ca giật mình, cố gắng nhìn về phía trước, cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, trước mắt quả nhiên có một mảng đen kịt, không giống với mặt biển mênh mông vô bờ bến.

“Đó là… đảo nhỏ?” Cô kinh ngạc lên tiếng.

“Yên tâm, chúng ta sẽ không chết.” Có lẽ là sắp đến đích, thần kinh luôn căng thẳng của Kỷ Thời Đình rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, trong giọng nói thậm chí còn có thêm vài phần chế nhạo, “Dựng tinh thần lên, đừng có ủ rũ như vậy.”

Diệp Sanh Ca mừng rỡ, nhất thời cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực: “Anh buông em ra đi, lần này em thật sự có thể rồi!”

Kỷ Thời Đình lúc này mới nghe lời buông cô ra.

Hai phút sau, bọn họ lên bờ, Kỷ Thời Đình lên trước, sau đó kéo cô lên.

Diệp Sanh Ca đã hoàn toàn kiệt sức, chân vừa đặt lên mặt đất cứng rắn, tinh thần liền thả lỏng, trực tiếp nhào vào người anh. Kỷ Thời Đình lần này không chống đỡ được, hai người cùng ngã xuống đất.

Xem ra anh thật sự là mệt mỏi rồi… Cô cuối cùng cũng biết giới hạn thể lực của người đàn ông này.

Diệp Sanh Ca vừa thở hổn hển, vừa suy nghĩ lung tung. Bên dưới là lồng ngực cứng rắn ẩm ướt của người đàn ông, cô vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng tim đập dồn dập của anh, nước mắt đột nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống.

Kỷ Thời Đình dường như cảm nhận được. Anh khẽ đưa tay nâng mặt cô lên, khàn giọng cười nói: “Làm sao vậy, thoát chết trở về chẳng lẽ em không nên vui mừng sao?”

“Anh…” Cô nghẹn ngào, “Anh còn nói em ngốc, anh mới là người ngốc nhất!”

Lúc này cô đã ý thức được, người đàn ông này không phải bị ai đẩy xuống, mà là anh chủ động nhảy xuống từ trên tàu.

Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt lạnh lẽo của cô: “Dám nói anh ngốc, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi.”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Cô hít hít mũi, “Lúc đó anh nên nhanh chóng lên xuồng cứu sinh chạy trốn, nếu anh không quan tâm đến em, Tiêu Duệ Lãng nói không chừng cũng sẽ thả em đi.”

“Làm sao, em còn cảm thấy cậu ta có ý với em?” Anh lạnh lùng chế giễu.

Cổ họng Diệp Sanh Ca nghẹn lại, nước mắt chảy càng dữ dội: “Vậy thì thôi… Anh đi theo nhảy xuống làm gì? Chẳng lẽ anh xem phim nhiều quá? Học theo nam chính hy sinh bản thân cứu người đẹp? Anh… Anh… Không nghĩ tới anh lại là loại người này!”

Diệp Sanh Ca cũng không biết mình đang nói gì, chỉ là cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng lên, khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi.

Kỷ Thời Đình phát ra một tiếng cười khẩy lạnh lùng: “Em thật là biết tưởng tượng. Anh chỉ là sau khi cân nhắc cảm thấy đây là cách có khả năng sống sót lớn nhất.”

Diệp Sanh Ca bắt đầu nức nở, muốn phản bác nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó chặn lại.

“Còn sức không?” Người đàn ông sờ sờ nước mắt nóng hổi trên mặt cô, anh khẽ thở dài, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng, “Dậy đi. Trên đảo hẳn là có lều cỏ.”

Diệp Sanh Ca cố gắng bò dậy khỏi người anh: “Anh… Sao anh biết ở đây có đảo nhỏ?”

Người đàn ông đứng dậy, dẫn cô đi vào trong đảo: “Gần bờ biển có rất nhiều đảo nhỏ như vậy, bởi vì quá nhỏ, không có giá trị khai thác, cho nên thường được ngư dân dùng để nghỉ ngơi và dừng chân. Lúc ở trên boong tàu anh đã chú ý tới, ước chừng bơi trong vòng một giờ… Nếu không em cho rằng tại sao anh dám nhảy xuống? Du thuyền đã bị Tiêu Duệ Lãng khống chế, cho dù anh không quan tâm đến em, anh ta cũng sẽ không để anh thuận lợi lên xuồng cứu sinh.”

Diệp Sanh Ca nghe mà ngẩn người, mặc dù anh nói rất có lý, nhưng… Coi như cô tự mình đa tình đi, cô vẫn theo bản năng không tin.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 302



Với năng lực của người đàn ông này, anh không thể chỉ có một cách chạy trốn. Hơn nữa rõ ràng đây là một cách mạo hiểm nhất cũng không đáng tin cậy nhất, chỉ cần sơ sẩy một chút, anh sẽ chôn thân nơi đáy biển.

Hơn nữa, đối mặt với biển cả mênh mông lạnh lẽo, cho dù có cân nhắc lợi hại có mấy người dám không chút do dự nhảy xuống?

Một người lý trí như anh sao có thể lựa chọn cách làm thiếu lý trí như vậy?

Nghĩ đến đây, cô lại có chút muốn khóc. Chỉ là, nếu anh không muốn thừa nhận cô cũng không muốn truy hỏi nữa.

Quả nhiên như Kỷ Thời Đình dự liệu, bọn họ đi chưa được bao xa liền nhìn thấy một cái lều cỏ đơn sơ. Đi vào trong, Kỷ Thời Đình đưa tay mò mẫm một hồi, sờ đến một sợi dây, anh nhẹ nhàng kéo một cái, trong lều liền sáng lên.

Trong lều không chỉ có đèn, còn có một chiếc giường nhỏ hẹp và một chiếc chăn, bên giường để một cái lò, trên lò có ấm nước, trong góc còn có một thùng nước ngọt.

“Không tệ.” Người đàn ông rất hài lòng.

Diệp Sanh Ca lại đang nhìn Kỷ Thời Đình.

Anh toàn thân ướt sũng, áo sơ mi và quần tây dính chặt vào người, cho dù là bộ dạng chật vật như vậy, cũng không thể làm giảm đi chút nào sự quyến rũ của anh.

Cô ngây ngốc nhìn anh, lại có chút muốn khóc.

Kỷ Thời Đình quan sát xong hoàn cảnh trong lều, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của cô, chóp mũi đột nhiên hơi nhíu lại.

Gương mặt cô trắng bệch, cơ thể còn run rẩy nhẹ, rõ ràng là bị lạnh không nhẹ. Kỷ Thời Đình đột nhiên nhớ tới lúc nãy, cô như diều đứt dây từ trên boong tàu rơi xuống biển.

Yết hầu anh chuyển động, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, đôi môi lạnh lẽo rơi trên trán cô, như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Người phụ nữ ngốc ngốc này, may mà cô không sao.

“Đừng ngẩn người nữa, c** q**n áo ướt ra chui vào trong chăn đi.” Anh khàn giọng phân phó, “Muộn nhất là đến sáng mai, đội cứu hộ hẳn là có thể tìm thấy nơi này.”

Diệp Sanh Ca ngơ ngác gật đầu, cũng không còn để ý đến ngại ngùng, run rẩy cởi chiếc váy ướt sũng ra, cũng may hôm nay bọn họ mặc ít, nếu không căn bản không thể nào bơi trong biển lâu như vậy.

Kỷ Thời Đình nhìn cơ thể trắng bệch vì lạnh của cô, đồng tử co rút lại, dứt khoát bế cô lên, nhét cô vào trong chăn, sau đó nhóm lửa cho lò, đổ đầy nước ngọt vào ấm đặt lên trên lò, cuối cùng mới c** q**n áo của mình ra.

Diệp Sanh Ca cuộn tròn trong chăn, cơ thể run rẩy, ánh mắt lại vẫn luôn dừng trên người anh. Mãi đến khi cơ thể rắn chắc của người đàn ông từng chút một lộ ra trước mắt cô, cô mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng dời mắt đi.

Kỷ Thời Đình quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng muốn che giấu của cô, khẽ cười một tiếng, vén chăn chui vào.

Giường rất hẹp, căn bản không đủ chỗ cho hai người, Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy cô từ phía sau, Diệp Sanh Ca đã theo bản năng áp mặt vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo thon chắc của anh.

Kỷ Thời Đình nhíu mày kéo chăn lên cao một chút, che kín vai cô – chăn có mùi ẩm mốc, nhưng lúc này không còn để ý nhiều như vậy nữa.

Người đàn ông thấp giọng nói, nắm lấy hai tay lạnh buốt của cô, đặt trong lòng bàn tay ra sức xoa, nhưng xoa hồi lâu cũng không thấy đỡ hơn, ánh mắt anh trầm xuống: “Có cảm giác gì không?”

Diệp Sanh Ca ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Em ngốc sao?” Kỷ Thời Đình nhéo nhéo mặt cô, ánh mắt như động vật nhỏ của người phụ nữ khiến trái tim anh khẽ động, sau đó giọng nói trầm xuống, “Anh biết một cách sưởi ấm, muốn thử không?”

——Là cách gì nhỉ… hehe độc giả đón chờ chương sau nhé. Vẫn là câu nói cũ, Hố luôn cố gắng mang đến một Kỉ Thời Đình và Diệp Sanh Ca chỉn chu trong từng câu chữ, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi sai sót, mong độc giả hoan hỉ bỏ qua nha, Lớp diu mo~!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 303



Diệp Sanh Ca vẫn ngơ ngác nhìn anh, hàng mi dính đầy nước mắt chớp nhẹ, khẽ hỏi: “Cách gì?”

Cô hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn ông, chỉ có thể theo bản năng hỏi lại.

Kỷ Thời Đình giao mắt với cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống. Ánh mắt cô như động vật nhỏ mới sinh mang theo sự lệ thuộc và ngây thơ nồng đậm.

Anh khàn giọng cười khẽ, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: “Sao vậy, hửm?”

Diệp Sanh Ca đột nhiên cúi đầu, áp mặt vào ngực anh, giọng nói uất ức: “Không có gì…”

Tâm trạng dâng trào khiến cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiêu Duệ Lãng nói, anh thật sự rất để ý đến cô.

Cô muốn hỏi, có phải thật không, có phải… đối với anh mà nói, cô thật sự rất quan trọng?

Nhưng trong khoảnh khắc cô đột nhiên lại cảm thấy, kỳ thật không cần phải hỏi, cô thậm chí đã đoán được kết quả- anh hoặc là im lặng không nói, hoặc là tiếp tục lái câu chuyện sang hướng khác.

Quan trọng nhất là, một người đàn ông có thể vì cô mà không màng đến an nguy của bản thân, một người đàn ông dù nguy hiểm đến đâu cũng không từ bỏ cô, cô còn có gì phải sợ hãi nữa? Cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay chẳng phải là muốn có được một người không rời không bỏ như vậy sao, anh là vì trách nhiệm cũng được, vì điều gì khác cũng được đều không quan trọng.

Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại rơi lã chã.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực khiến Kỷ Thời Đình hơi chấn động, nâng mặt cô lên, mi tâm hơi nhíu lại: “Rốt cuộc là làm sao, em nói đi.”

Giọng điệu của anh trở nên nghiêm khắc.

Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca vừa khóc vừa lắc đầu.

Kỷ Thời Đình mím môi nhìn cô một lúc, đột nhiên nhếch mép: “Diệp Sanh Ca, chẳng lẽ em cảm động rồi?”

Cô nấc lên một tiếng, không nói gì.

“Muốn tỏ lòng cảm ơn thì phải có hành động thiết thực một chút.” Giọng anh trở nên khàn khàn, “Chỉ khóc có ích gì.”

Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, tất cả uất ức đều bị nuốt ngược vào trong.

Anh luôn như vậy, vừa hy vọng cô đối với anh một lòng một dạ, vừa sợ cô hiểu lầm. Cho dù thỉnh thoảng cô vì một hành động nào đó của anh mà rung động, người đàn ông này cũng có thể phá hỏng bầu không khí tốt đẹp.

Nhưng hôm nay, cô quyết định không so đo với anh nữa.

Vì vậy, Diệp Sanh Ca hít hít mũi, dụi nước mắt vào lồng ngực tr*n tr** của anh.

Kỷ Thời Đình bị cô dụi đến mức hơi thở hỗn loạn, giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy cổ anh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình.

Môi cô vẫn còn lạnh, nhưng anh cũng chẳng khá hơn là bao.

Cánh môi mềm mại của người phụ nữ vẫn mang đến cảm giác tuyệt vời, Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy eo thon của cô, nâng cô lên một chút để nụ hôn này diễn ra thuận tiện hơn. Không cần anh tốn sức, cô đã tự giác hé môi mặc cho anh xâm nhập, cô còn vụng về đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh nhận được sự chào đón nồng nhiệt của người đàn ông.

Nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa triền miên, kéo dài đến mấy phút, đôi môi lạnh lẽo của hai người rốt cuộc cũng nóng lên.

Đồng thời nóng lên, còn có cơ thể của anh.

… Quả nhiên là một cách hay.

Anh thở hổn hển buông môi cô ra, để d*c v*ng đang dần thức tỉnh của mình chống lên g*** h** ch*n cô, trong mắt đen cuồn cuộn ngọn lửa nóng bỏng: “Không phải em hỏi cách gì sao? Bây giờ biết rồi chứ?”

Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt.

“Anh… anh còn sức sao?” Cô hỏi, trên mặt là vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 304



“Em là đang nghi ngờ sao?” Người đàn ông giữ cằm cô, giọng nói trầm thấp mà rành rọt từng chữ.

Diệp Sanh Ca vội vàng lắc đầu, hai tay ôm chặt hơn: “Anh đừng hiểu lầm! Em biết thể lực của anh rất tốt! Nhưng mà, vừa rồi anh đã mang theo em bơi gần một tiếng đồng hồ còn chưa kịp hồi phục đã vận động mạnh, rất có thể sẽ bị căng cơ… Em nói thật đấy!”

Tuy nhiên, lời khuyên nhủ chân thành của cô không những không thể dập tắt ý định của người đàn ông, ngược lại còn khiến sắc mặt anh càng thêm u ám.

“Hồi phục hay không em thử là biết không phải sao.” Anh lạnh lùng hỏi.

Diệp Sanh Ca cảm nhận được v*t c*ng rắn kiêu ngạo của anh, bất đắc dĩ nhăn mặt.

… Nói lý lẽ, cô thật sự là vì muốn tốt cho anh mà!

“Cái giường này chật quá, không tiện lắm đâu.” Cô chỉ có thể cố gắng tìm lý do.

Người đàn ông nhếch mép, nụ cười mang theo vài phần tà khí: “Chiều rộng của một người là đủ rồi.”

“Lỡ như có người vào…”

“Hòn đảo hoang này, ai sẽ đến chứ?” Anh ngắt lời cô, nhướng mày, “Diệp Sanh Ca, em không muốn?”

Chẳng lẽ đến lúc này, cô còn muốn phân rõ giới hạn với anh sao?

Mơ tưởng!

“Không, không phải, em đương nhiên là muốn.” Diệp Sanh Ca gượng cười, cố gắng làm dịu giọng nói, “Thời Đình , chúng ta nói chuyện một chút được không?”

“Ừm, tôi đang nghe.” Người đàn ông khàn giọng nói, một tay đã luồn ra sau lưng cô, mặc dù cô đã cởi váy, nhưng vẫn mặc áo lót, Kỷ Thời Đình rất dễ dàng cởi cúc áo của cô, tiện tay ném xuống gầm giường.

Diệp Sanh Ca cảm thấy ngực lạnh, vội vàng rụt tay che lại, vừa bất đắc dĩ vừa uất ức.

Cô càng nói nhiều, người đàn ông này càng không chịu bỏ cuộc, nhất định phải chứng minh anh còn sức.

Nếu như anh làm được một nửa thì bị chuột rút thì phải làm sao! Với tình trạng hiện tại của bọn họ, khả năng này rất lớn!

Đến lúc đó cô sẽ không nhịn được mà cười nhạo anh!

“Bỏ tay xuống đi.” Ánh mắt người đàn ông hơi rời xuống, giọng nói càng thêm khàn.

Diệp Sanh Ca bất đắc dĩ đành phải buông tay xuống mặc cho anh đánh giá.

Ánh mắt của anh thật sự quá nóng bỏng, không đến mấy giây, Diệp Sanh Ca đã bị anh nhìn đến mức trong lòng nóng ran.

Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống, dứt khoát giữ chặt eo cô, hơi nâng cô lên, nhắm ngay vào điểm đỏ hồng kia cắn một cái.

Diệp Sanh Ca hít vào một hơi.

Cơ thể cô vẫn còn lạnh lẽo, ngực cũng không ngoại lệ, nhưng khoang miệng của người đàn ông lại ấm áp. Lạnh nóng giao hòa mang đến k*ch th*ch kỳ lạ, khiến cô không nhịn được mà căng thẳng cơ thể.

Kết quả hai giây sau, Diệp Sanh Ca đột nhiên cảm thấy bắp chân co rút ——

“A a a đau đau đau!” Cô kêu lên một cách không hề hình tượng, “Đau quá!”

Kỷ Thời Đình đang đắm chìm trong chốn dịu dàng, đúng lúc tình đến đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ, anh lập tức nổi giận.

… Cô lại muốn kiếm cớ gì nữa đây?

Người đàn ông buông cô ra, đặt cô xuống giọng nói có chút phẫn nộ: “Làm sao vậy?”

“Chậm chậm chậm… chậm một chút!” Giọng nói của Diệp Sanh Ca cũng thay đổi, động tác vừa rồi của anh có chút thô lỗ, kéo căng bắp chân của cô, đau đến mức cô suýt nữa thì khóc ra tiếng, “Chân em bị chuột rút!”

Kỷ Thời Đình sững sờ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rõ ràng là đau đến méo mó của cô, thần sắc có chút khó lường.

“Bên trái hay bên phải?”

“Bên phải của em!” Diệp Sanh Ca mặt mày tái nhợt.

Người đàn ông lập tức đưa tay sờ lên bắp chân của cô, xoa bóp vài cái một cách đầy kỹ thuật: “Như vậy thì sao?”

Diệp Sanh Ca đau đến mức không nói nên lời, chỉ còn biết trợn trắng mắt.

Kỷ Thời Đình dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khẽ cười một tiếng: “Hoá ra là bản thân em vô dụng.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 305



Diệp Sanh Ca ngậm nước mắt, âm thầm nghiến răng.

… Quả thật, cô dự đoán không sai, vận động trong nước lạnh lâu như vậy, bây giờ cơ bắp chỉ cần hơi dùng sức là dễ bị chuột rút, nhưng cô không ngờ người bị chuột rút lại là chính mình.

Người đàn ông này còn có mặt mũi mà cười nhạo cô! Nếu không phải tại anh cố chấp không chịu buông tha thì cô có thể bị chuột rút sao?

“Em sớm thừa nhận là bản thân mình vô dụng thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em.” Anh cười nhạo xong còn muốn khiêu khích cô.

Lời nói là vậy, nhưng động tác xoa bóp của anh đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Diệp Sanh Ca bất lực ôm lấy cổ anh, nghe vậy liền hung hăng cắn một cái vào yết hầu anh.

Hơi thở của anh lập tức thay đổi, lực đạo trên tay cũng đột nhiên mạnh hơn.

“Đừng cắn lung tung!” Anh khàn giọng ra lệnh.

Diệp Sanh Ca nghe tiếng hít thở dồn dập của anh, trong lòng âm thầm hả hê.

Cô không tin, cô đã như vậy rồi, người đàn ông này còn có thể làm gì cô nữa.

Diệp Sanh Ca còn được đằng chân lân đằng đầu, nằm nhoài lên người anh, giọng nói nũng nịu: “A… thoải mái quá…”

Kỹ thuật xoa bóp của anh quả thật không tệ, sau vài cái, Diệp Sanh Ca cảm thấy cơn đau do chuột rút đã giảm bớt rất nhiều.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình càng thêm nặng nề.

b** ng*c mềm mại của người phụ nữ đè lên người anh, anh gần như có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng của hai g* b*ng đ** mềm mại kia, huống chi giọng nói của cô nũng nịu đến mức có thể nhỏ ra nước.

Cho dù là lúc bọn họ thân mật nhất, người phụ nữ này cũng chưa bao giờ phát ra âm thanh như vậy, cô luôn có thói quen cắn chặt môi, dường như phát ra bất kỳ âm thanh nào cũng là một sự xấu hổ lớn.

Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống vài cái, giọng nói trầm thấp mang theo lời đe dọa nồng đậm: “Diệp Sanh Ca, tốt nhất là em đừng chọc lửa.”

“Em không có mà…” Cô mềm nhũn nói, “Đúng rồi đúng rồi, chính là chỗ đó, mạnh thêm chút nữa, tuyệt quá~ A~”

Cô khẽ nhíu mày, vẻ mặt vừa đau đớn vừa thoải mái… Biểu cảm này lọt vào mắt Kỷ Thời Đình, càng khiến cho đáy mắt anh thêm phần u ám.

Hơn nữa, đây tuyệt đối không phải là giả vờ – Lúc xoa bóp, cảm giác vừa đau vừa sướng đó, thật sự rất giống với một loại vận động nào đó.

“Thật sự rất thoải mái?” Người đàn ông khàn giọng nói, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.

“Ừm…” Diệp Sanh Ca nói, trông cô vô cùng quyến rũ động lòng người.

Cô cảm giác được nhịp tim của người đàn ông ngày càng nhanh hơn.

Hừ, ai bảo anh không nghe lời khuyên của cô trước, còn cười nhạo cô sau… Vậy thì cho anh nhìn mà không ăn được!

Diệp Sanh Ca đang đắc ý trong lòng, đột nhiên eo thon bị người đàn ông siết chặt, một trận xoay chuyển trời đất, cô đã bị người đàn ông đè xuống dưới thân.

“Á á á, chân em còn bị chuột rút mà!” Cô bất lực nhíu mày.

“Anh biết.” Kỷ Thời Đình khàn giọng cười khẽ, “Cho nên anh đây không phải đang giúp em xoa bóp sao.”

Nói xong, người đàn ông cúi người đè lên cô, nâng chân trái của cô vòng qua eo mình, sau đó đưa tay trái ra nắm lấy bắp chân phải của cô, đôi mắt đen mang theo vẻ xâm lược nồng đậm: “Như vậy có phải là thoải mái hơn không, hửm?”

… v*t c*ng rắn của người đàn ông dường như đã hoàn toàn thức tỉnh, không chút khách khí chống đỡ lấy cô.

Diệp Sanh Ca căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng gật đầu.

“Sao không kêu nữa?” Anh hung hăng m*t một cái lên cánh môi cô, “Em tiếp tục kêu đi?”

“Không còn sức để kêu nữa…” Cô dứt khoát nhận thua, còn nở một nụ cười lấy lòng với anh.

Kỷ Thời Đình vẫn nhìn cô chằm chằm, động tác xoa bóp bắp chân trở nên chậm rãi, không hiểu sao lại thêm vài phần mờ ám.

Nhịp tim Diệp Sanh Ca đập nhanh hơn, đang định nói gì đó để phá vỡ bầu không khí mập mờ này, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng thở dài.

“Cái kia… Hai vị xong rồi chứ? Có thể cho chúng tôi vào nghỉ ngơi một chút được không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 306



Nghe thấy giọng nói này, Diệp Sanh Ca như bị sét đánh ngang tai.

Hòn đảo nhỏ bé thế này, sao lại còn có người khác?

Nghĩ đến những âm thanh vừa rồi của mình có thể đã bị người ngoài nghe thấy hết, mặt cô nóng như lửa đốt, xấu hổ muốn chết!

“Anh… anh không phải nói trên đảo không có ai sao?” Cô hạ giọng, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm đè lên người mình.

Vẻ mặt Kỷ Thời Đình hơi kỳ lạ.

Ban đầu anh thực sự kinh ngạc và khó chịu, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“Anh ra ngoài xem sao, em chui vào trong chăn nằm cho đàng hoàng.” Người đàn ông bình tĩnh lại, thấp giọng dặn dò.

Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu.

Kỷ Thời Đình thức dậy, cầm lấy bộ quần áo đang được hong khô bên cạnh bếp lửa mặc vào, sau đó mới đi tới, vén tấm rơm lên, liếc nhìn hai người đang đứng ngoài cửa, giọng nói lạnh nhạt mang theo sự không chào đón rõ ràng: “Sao hai người lại đến đây?”

Ngoài cửa, Kiều Nghiễn Trạch kinh ngạc: “Sao lại là cậu!”

“Anh Kỷ?” Người phụ nữ bên cạnh Kiều Nghiễn Trạch cũng kinh ngạc lên tiếng.

“Phu nhân Tiêu.” Kỷ Thời Đình chậm rãi nhếch mép, “Sao cô lại đi cùng cậu ta?”

Lông mi Lê Dĩ Niệm khẽ run, cúi đầu xuống, không nói gì.

“Lão Kỷ, được lắm!” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh, “Vừa mới thoát hiểm, vậy mà cậu còn có tâm trạng làm chuyện đó!”

Kỷ Thời Đình lạnh nhạt khịt mũi: “Cậu ghen tị à?”

… Cho dù tên này có thành công dụ dỗ được Lê Dĩ Niệm đi chăng nữa thì cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.

“Cút!” Kiều Nghiễn Trạch bị chọc trúng chỗ đau, “Đừng nói nhảm nữa, mau cho chúng tôi vào trong.”

“Trên người hai người khô ráo… Đi thuyền cứu sinh đến đây à?” Kỷ Thời Đình đánh giá bọn họ một lượt, “Đã lên được thuyền cứu sinh rồi sao không quay về bờ?”

“Lúc đó chúng tôi ở quá gần du thuyền, động cơ của thuyền cứu sinh bị hỏng.” Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch rất khó coi, “Tôi đã phải chèo thuyền đến đây đấy!”

“Hèn gì phải mất hơn một tiếng đồng hồ.” Kỷ Thời Đình nói xong liền thả tấm rơm xuống, “Quần áo của tôi và Sanh Ca vẫn chưa khô, hai người đợi ở ngoài đi.”

“Này này!” Kiều Nghiễn Trạch vội vàng đưa tay ra chặn tấm rơm đang hạ xuống, “Sao quần áo của hai người lại ướt? Đừng nói với tôi là hai người bơi đến đây đấy nhé!”

“Không sai.” Kỷ Thời Đình nhíu mày, “Thả tấm rơm xuống.”

“Bơi đến đây, vậy mà còn có sức lực làm chuyện đó.” Giọng điệu của Kiều Nghiễn Trạch đầy ẩn ý, “Lão Kỷ, cậu được lắm!”

“Đúng là hơn cậu.” Kỷ Thời Đình cười lạnh, “Hai người đi tìm chỗ khác đi!”

Chuyện tốt bị phá đám, anh đang rất bực bội.

Kiều Nghiễn Trạch nghiến răng: “Cậu tưởng tôi chưa tìm rồi sao? Trên đảo chỉ có mỗi chỗ này là có thể che mưa chắn gió thôi!”

Lê Dĩ Niệm thản nhiên lên tiếng: “Hay là để anh Kỷ và thiếu phu nhân ngủ ở đây đi.”

“Không được!” Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch sa sầm, “Tên này quá đáng lắm!”

Lúc này, Diệp Sanh Ca đã trốn trong chăn mặc xong quần áo.

Cô đỏ mặt, lặng lẽ đi đến bên cạnh Kỷ Thời Đình, kéo kéo quần áo anh: “… Cho bọn họ vào đi.”

Tuy cô cũng rất ngại ngùng, nhưng cũng không thể thực sự để hai người bọn họ ở ngoài cả đêm được. Nếu chỉ có một mình Kiều Nghiễn Trạch, có lẽ cô đã nhẫn tâm rồi nhưng dù sao cũng có cả phụ nữ nữa.

Kỷ Thời Đình khó chịu nhíu mày.

“Vẫn là em dâu hiểu chuyện.” Mắt Kiều Nghiễn Trạch sáng lên.



Vài phút sau, bốn người ngồi quanh bếp lửa.

Diệp Sanh Ca vẫn còn chìm đắm trong sự ngại ngùng vừa rồi, trên mặt vẫn còn nóng ran, Kỷ Thời Đình thì sa sầm mặt mày khó chịu.

Vì vậy, Kiều Nghiễn Trạch ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Thật ra, vừa rồi chúng tôi cũng không nghe thấy gì nhiều…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 307



“Thật ra chúng tôi căn bản chưa kịp…” Diệp Sanh Ca nhịn không được giải thích.

Nếu như thực sự đã xảy ra chuyện gì đó thì thôi vậy, nhưng rõ ràng cô và Kỷ Thời Đình chưa kịp làm gì cả, như vậy thật quá oan uổng.

“Em dâu, tôi hiểu mà.” Kiều Nghiễn Trạch nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết ngay mà, tên này căn bản không thể nào có bản lĩnh đó!”

“Đúng vậy, vốn định làm thêm lần nữa, kết quả bị cậu phá đám rồi.” Kỷ Thời Đình thản nhiên tiếp lời, sau đó ánh mắt lướt qua người Lê Dĩ Niệm, rồi dừng lại trên người Kiều Nghiễn Trạch, cười như không cười, “Tôi biết cậu đang khó chịu đấy.”

Là bạn nhiều năm, Kiều Nghiễn Trạch lập tức hiểu được ý tứ trêu chọc của anh, suýt chút nữa nghiến răng ken két.

Diệp Sanh Ca xấu hổ và tức giận, trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình một cái.

Nhưng người nào đó vẫn thản nhiên như không, anh nhấc ấm nước trên bếp xuống, thản nhiên hỏi: “Nói đi, hai người sao lại ở cùng nhau vậy?”

Nghe vậy, trên mặt Kiều Nghiễn Trạch hiện lên vẻ dò xét: “Cậu có biết không? Tiêu Thành chết rồi.”

Lông mi Lê Dĩ Niệm run rẩy.

Đối với kết quả này, Kỷ Thời Đình không hề bất ngờ: “Tiêu Duệ Lãng làm.”

“Không sai.” Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh một tiếng, “Chúng ta đều biết cậu ta bất mãn với Tiêu Thành đã lâu, nhưng ai cũng không ngờ cậu ta lại tàn nhẫn đến mức này, quan trọng nhất là cậu ta bắt đầu lên kế hoạch từ lúc nào? Rõ ràng là hôn lễ của Tiêu Thành căn bản không để cậu ta nhúng tay vào? Xem ra trước đây chúng ta vẫn đánh giá thấp cậu ta rồi.”

“Không chỉ vậy đâu.” Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Thời Đình dưới ánh lửa bỗng trở nên khó lường, “E là từ nay về sau, toàn bộ cục diện chính trị và thương mại của Dương Thành sẽ phải cải tổ vì chuyện này. Nếu tôi đoán không nhầm, những người có hiềm khích với cậu ta, hoặc có khả năng ngăn cản cậu ta nắm quyền, đặc biệt là những người trong dòng họ Tiêu, phần lớn đều đã bỏ mạng trong vụ tai nạn lần này.”

Kiều Nghiễn Trạch nhớ lại tình hình trước khi bọn họ lên du thuyền, sắc mặt trầm xuống gật đầu: “Nhìn thì có vẻ điên cuồng, nhưng thực tế mỗi bước đi của cậu ta đều tính toán rõ ràng, lợi dụng vụ tai nạn lần này để loại bỏ dị kỷ, thu phục lòng người, một mũi tên trúng hai đích, hơn nữa còn tự mình thoát khỏi sạch sẽ…”

“Thư Hàng đâu?” Kỷ Thời Đình hỏi.

“Cậu ta đã lên thuyền cứu sinh an toàn.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng nói, “Là cậu ta tìm được tôi, thuật lại lời cậu nói… Tôi tìm thấy cô ấy trong phòng, lúc đó cô ấy đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, Tiêu Thành nằm trên giường đã tắt thở. Nếu không phải tôi đưa cô ấy ra ngoài, cô ấy không chỉ chôn th*n d*** đáy biển cùng du thuyền mà còn trở thành hung thủ g**t ch*t Tiêu Thành.”

Nói xong, Kiều Nghiễn Trạch nhìn về phía Lê Dĩ Niệm, ánh mắt vừa mỉa mai vừa tự giễu.

Sắc mặt Lê Dĩ Niệm tái nhợt, nghe vậy rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tôi vừa vào phòng đã hôn mê bất tỉnh.”

“May là cô còn sống, nếu không Tiêu Duệ Lãng sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu cô.” Kỷ Thời Đình khách quan đánh giá, “Dù sao trong hôn lễ, ai cũng nhìn ra được cô đối với Tiêu Thành là thật lòng thật dạ, không có động cơ giết người. Ngược lại Tiêu Duệ Lãng là kẻ tình nghi lớn nhất, cậu ta chưa chắc đã có thể toàn thân trở lui.”

“Đúng vậy, thật lòng thật dạ.” Kiều Nghiễn Trạch cười châm chọc, “Vừa mới kết hôn đã thành góa phụ, đại tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Lê Dĩ Niệm dường như không nghe thấy lời chế giễu của anh ta, đôi mắt to nhìn chằm chằm ngọn lửa, trong đáy mắt dường như là một mảng trống rỗng.

Diệp Sanh Ca không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô.

Tuy nhiên, khi tay cô đặt lên lưng Lê Dĩ Niệm, cô mới phát hiện ra cô ấy gầy đi rất nhiều, sống lưng khẽ run rẩy như thể không gánh vác nổi nữa.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 308



Diệp Sanh Ca vốn dĩ có đầy bụng lời muốn an ủi, nhưng lúc này lại không nói nên lời.

Lê Dĩ Niệm gầy yếu như vậy, chắc chắn không phải chỉ vì Tiêu Thành mới chết hôm nay, cho nên phần lớn là vì…

Cô nhìn Kiều Nghiễn Trạch đối diện.

Tuy nhiên, Kiều Nghiễn Trạch đã thu hồi ánh mắt, chỉ còn lại đôi môi nhếch lên cùng nụ cười lạnh lùng, mỉa mai.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc duy nhất còn sạch sẽ trên bàn, rót một cốc nước nóng đưa cho Lê Dĩ Niệm, nhẹ giọng nói: “Cô Lê, cô uống một chút nước nóng đi.”

Lê Dĩ Niệm có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó nở một nụ cười nhợt nhạt: “Cảm ơn.”

Cô ấy cười lên, ngũ quan càng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Không có gì.” Diệp Sanh Ca không nhịn được dịu dàng giọng nói.

Diệp Sanh Ca phần nào hiểu được tại sao Kiều Nghiễn Trạch lại nhớ mãi không quên cô ấy, một người đẹp như vậy, ngay cả cô cũng không khỏi sinh lòng thương xót, huống chi là đàn ông bình thường, nhưng mà… Cô không nhịn được liếc nhìn Kỷ Thời Đình .

Người đàn ông này đối với Lê Dĩ Niệm chỉ là khách sáo, chưa từng để lộ ra bất kỳ thần sắc kinh diễm nào, dường như cho dù là mỹ sắc nào trong mắt anh cũng chỉ là xương khô mà thôi.

Vậy… còn cô thì sao? Kỷ Thời Đình thấy cô xinh đẹp sao?

Diệp Sanh Ca không nhịn được bắt đầu suy nghĩ về vấn đề nhàm chán này…

Lê Dĩ Niệm nhấp một ngụm nước nóng, có lẽ là đã hồi phục một chút sức lực, cô ấy nhìn về phía Kiều Nghiễn Trạch: “Tứ thiếu, cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Không dám.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng nói.

“Tôi biết anh có chút hiểu lầm tôi.” Lê Dĩ Niệm cười rạng rỡ, so với vẻ mặt nhợt nhạt, trống rỗng vừa rồi, quả thực là hai người, “Lúc trước tôi không nói lời chia tay với anh kịp thời là lỗi của tôi, nhưng tôi cứ nghĩ anh sẽ hiểu ý của tôi. Tóm lại, tôi xin lỗi anh, bây giờ chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ được không?”

Hai tay Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên siết chặt, đồng tử đen kịt cũng co rút đến cực hạn.

“Cô nghĩ… tôi chỉ cần một lời xin lỗi sao?” Giọng anh trở nên khàn đặc.

“Chứ không phải sao?” Lê Dĩ Niệm chớp chớp mắt, “Anh không phải loại người dây dưa không dứt.”

Kiều Nghiễn Trạch nhìn cô chằm chằm hồi lâu, khàn giọng cười: “Cô nói đúng.”

Bầu không khí chìm vào im lặng kỳ lạ.

Diệp Sanh Ca không khỏi rụt rè dựa vào người Kỷ Thời Đình, người đàn ông liếc nhìn cô, đưa tay ôm cô vào lòng: “Sao vậy?”

“Vừa rồi anh nói, sau này Tiêu gia sẽ do Tiêu Duệ Lãng nắm quyền… Cậu ta vốn đã căm hận anh, sau này chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu nhỉ?” Diệp Sanh Ca lo lắng nói.

Trước kia lúc Tiêu Thành còn sống, Tiêu Duệ Lãng đã là một mối nguy lớn, huống chi bây giờ Tiêu Thành đã chết.

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Cậu ta muốn đứng vững gót chân cũng không dễ dàng như vậy.”

Kiều Nghiễn Trạch cũng đã bình tĩnh lại, cười nhẹ tiếp lời: “Em dâu, em yên tâm đi. Dương Thành còn chưa đến lượt Tiêu Duệ Lãng tác oai tác quái.”

Diệp Sanh Ca không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng trong miệng Kỷ Thời Đình, Tiêu Duệ Lãng lúc thì là mối nguy lớn, lúc thì lại căn bản không phải là đối thủ của anh.

Cô có chút choáng váng.

Kỷ Thời Đình có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của cô, thản nhiên giải thích: “Chuyện lần này những người có lòng đều biết là do cậu ta gây ra, kẻ thù tiềm ẩn của cậu ta đã nhiều hơn rồi.”

Diệp Sanh Ca bừng tỉnh “Ồ” một tiếng.

Kỷ Thời Đình mỉm cười an ủi: “Cho nên, không cần lo lắng.”

Kiều Nghiễn Trạch đối diện nhướng mày: Tên này lại lừa gạt cô vợ nhỏ rồi!



Bốn người, một chiếc giường hẹp, ai ngủ cũng không tiện, vì vậy bọn họ đành tiếp tục ngồi vây quanh lò sưởi. Đến khi trời tờ mờ sáng, thuyền cứu hộ cuối cùng cũng đến.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 309



Bọn họ vừa cập bến, Kiều Nghiễn Trạch như vô tình nói với người phụ nữ bên cạnh: “Tiêu Thành đã chết rồi, cô định làm gì?”

Lê Dĩ Niệm mỉm cười nhìn anh ta: “Chuyện này không cần Tứ thiếu phải lo lắng.”

Sau đó, cô ấy lại mỉm cười ôm Diệp Sanh Ca: “Chúc cô và anh Kỷ trăm năm hạnh phúc.”

“Vâng… Cảm ơn cô.” Diệp Sanh Ca có chút thụ sủng nhược kinh. Dù sao Lê Dĩ Niệm trông có vẻ cao ngạo và khó gần, không ngờ cô ấy lại chủ động thể hiện thiện chí.

Cô ấy lại mỉm cười, sau đó xoay người rời đi không chút do dự, lên một chiếc xe sang trọng đến đón.

Kiều Nghiễn Trạch nhìn theo bóng lưng cô ấy, sắc mặt u ám.

Kỷ Thời Đình vỗ vai anh ta, không nói thêm lời nào chọc vào nỗi đau của anh ta nữa, trực tiếp đưa Diệp Sanh Ca về nhà họ Kỷ.

Ông cụ Kỷ tối hôm qua nhận được tin lo lắng đến mức suýt thì lên cơn đau tim, nếu không phải chú Tần liều mạng ngăn cản, ông thật sự muốn đích thân ra biển tìm người.

Mặc dù bị ngăn cản nên ông cụ Kỷ đành phải ở nhà chờ tin tức, nhưng trong lòng vẫn không yên, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Kỷ Thời Đình và Diệp Sanh Ca xuất hiện trước mặt, thần kinh căng thẳng của ông mới thả lỏng.

Kết quả vừa thả lỏng, ông cụ Kỷ liền ngất đi, ngay cả Kỷ Thời Đình luôn bình tĩnh cũng không nhịn được lộ ra vẻ luống cuống.

May mà bác sĩ kiểm tra xong nói ông cụ Kỷ không có gì đáng ngại, sau khoảng hơn một tiếng, ông cụ tỉnh lại.

Ông cụ Kỷ mở mắt ra, nhìn thấy cháu trai và cháu dâu đã thay quần áo ngồi bên giường, không khỏi rơi lệ: “May mà cháu không sao, nếu không ông già này cũng đi theo luôn rồi.”

“Ông nội, đừng nói vậy.” Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày.

“Tối qua ông cứ nghĩ lỡ như cháu có mệnh hệ gì, nhà họ Kỷ chúng ta phải làm sao, cháu không có chú bác anh em, cũng chưa có con.” Ông cụ Kỷ vô cùng đau buồn, “Ông đã từng chứng kiến cảnh tóc bạc tiễn người đầu xanh một lần rồi, chẳng lẽ còn phải trải qua lần nữa…”

“Cháu không phải vẫn khỏe mạnh sao.” Kỷ Thời Đình liếc nhìn Diệp Sanh Ca bên cạnh, “Ông yên tâm, chuyện chắt trai chỉ là sớm muộn thôi.”

Vừa nghe vậy, ánh mắt tràn đầy hy vọng của ông cụ Kỷ lập tức hướng về phía bụng Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca lập tức cảm thấy áp lực đè nặng, ấp úng nói: “Ông nội, cháu… cháu sẽ cố gắng…”

“Ừm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ông cụ Kỷ lúc này mới nở nụ cười, “Các cháu còn trẻ, chỉ cần có lòng, chuyện mang thai chỉ là chuyện một hai tháng.”

Diệp Sanh Ca cười gượng: “Cháu biết… Vậy, ông nội nhất định phải giữ gìn sức khỏe, sau này con của cháu và Thời Đình còn cần ông giúp đỡ chăm sóc nữa.”

“Không thành vấn đề.” Ông cụ Kỷ lập tức ngồi bật dậy, “Nhân lúc ông còn khỏe mạnh, mau sinh thêm mấy đứa nữa!”

Diệp Sanh Ca nhìn ông cụ Kỷ trong nháy mắt đã rạng rỡ hẳn lên, trong lòng rối bời.

“Dạ, ông nội nghỉ ngơi cho khỏe, chúng cháu đi sinh em bé đây.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói.

“Tốt!” Ông cụ Kỷ kích động vỗ tay, “Đi nhanh đi! Bình thường Tang Ca phải đóng phim, hai đứa khó có dịp ở bên nhau, ngàn vạn lần đừng lãng phí thời gian!”

Diệp Sanh Ca đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn người nào đó, nhưng Kỷ Thời Đình cũng không thèm liếc nhìn cô, trực tiếp nắm tay cô đưa về phòng mình.

Hơn nữa vừa vào phòng, anh đã bắt đầu cởi áo khoác.

Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt: “Từ khi nào anh lại nghe lời ông nội như vậy?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back