Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 310



Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt nửa cười nửa không: “Anh nghe lời ông nội lúc nào?”

“Anh đang c** q**n áo kìa!”

“Đi ngủ, tất nhiên phải c** q**n áo.” Người đàn ông nhướng mày, “Tối qua thức trắng đêm, không ngờ em vẫn còn tinh thần tốt như vậy?”

“…” Diệp Sanh Ca nghiêm túc nói, “Đúng vậy, đi ngủ tất nhiên phải c** q**n áo. Thật ra em đã buồn ngủ từ lâu rồi, nhưng vừa rồi ông nội ngất xỉu nên em phải cố gắng gượng.”

“Ồ.” Anh thản nhiên liếc nhìn cô.

“Em đi ngủ đây.” Diệp Sanh Ca nói xong, nhanh chóng cởi áo khoác chui vào chăn.

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông, cô cũng giả vờ như không nghe thấy.

Rất nhanh, cô cảm thấy người đàn ông nằm xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy cô. Cô hơi căng thẳng, không biết là mong đợi hay sợ hãi, nhưng anh không có động tác gì thêm, chỉ ôm cô như vậy, vùi mặt vào hõm vai cô, hơi thở chậm rãi và đều đặn.

… Có vẻ như anh ấy thực sự chỉ định ngủ thôi.

Diệp Sanh Ca do dự một chút, lặngẳng xoay người. Đối mặt với anh.

Người đàn ông mở mắt ra: “Sao vậy, em muốn?”

“Thời …” Cô do dự một chút, vẫn lên tiếng hỏi, “Anh có phải… đang nghĩ đến cha của anh…”

Cô có thể cảm nhận được, sau khi trở về nhà họ Kỷ, tâm trạng của người đàn ông có chút không ổn, nhưng trước mặt ông cụ, anh không hề để lộ ra chút nào.

Liên tưởng đến những lời Tiêu Duệ Lang nói khi chặn đường anh ngày hôm qua, Diệp Sanh Ca không nhịn được phải hỏi.

Cánh tay Kỷ Thời Đình siết chặt, sau đó khẽ cười khàn khàn: “Hôm nay em nhạy bén thật đấy.”

Trước đây, người phụ nữ này ngốc nghếch đến mức anh chỉ muốn đập đầu cô ra xem bên trong có gì.

Nhưng hôm nay cô lại nhạy bén đến kỳ lạ.

“Cái này… Bởi vì em quan tâm anh mà…” Cô mỉm cười nói.

Kỷ Thời Đình nhìn cô, yết hầu chuyển động, sau đó mới lên tiếng: “Cái chết của ông ấy là một tai nạn, anh luôn cảm thấy kỳ lạ, có chút nghi ngờ…”

“Anh nghi ngờ mẹ mình?” Diệp Sanh Ca không nhịn được ngắt lời, “Cho nên nhiều năm như vậy, anh mới lạnh nhạt với bà ấy?”

“Đừng chen ngang.” Anh nhíu mày.

Diệp Sanh Ca vội vàng che miệng, mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.

“Giống như em nói, anh luôn nghi ngờ là bà ấy.” Giọng Kỷ Thời Đình khàn khàn, “Bởi vì từ trước khi cha anh qua đời, bà ấy đã dan díu với người đàn ông họ Tạ kia rồi.”

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, ra hiệu mình đang nghe.

“Nhưng anh không ngờ, cha ruột của mình rất có thể cũng đã ngoại tình, hai người bọn họ… Còn chưa biết ai trước ai sau.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông thêm vài phần tự giễu.

Kỷ Tử Lương rốt cuộc có phải do Tiêu Thành hãm hại hay không, vẫn còn là một ẩn số. Nhưng chuyện Kỷ Tử Lương dan díu với mẹ của Tiêu Duệ Lãng, Tiêu Duệ Lãng có lẽ không nói dối, không có người đàn ông nào lại muốn bôi nhọ mẹ mình trừ khi đó là sự thật.

Diệp Sanh Ca nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong lòng chua xót.

“Thời Đình, bất kể sự thật là gì, anh đều vô tội.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc nói.

Người đàn ông véo véo khuôn mặt cô.

“Còn nữa…” Cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung, “Em sẽ không phản bội anh.”

Cô đột nhiên hiểu được sự chiếm hữu và kiểm soát mãnh liệt của người đàn ông này từ đâu mà có. Từ khi anh tận mắt chứng kiến mẹ mình ngoại tình, thậm chí cái chết của cha anh cũng là do mẹ anh gây ra, nên anh không tin tưởng người khác phái. Có lẽ vì vậy mà lần trước khi nhìn thấy cô và Tần Hựu Huy đóng cảnh giường chiếu, phản ứng của anh mới dữ dội như vậy.

Tuy nhiên, nghe được lời thổ lộ của cô, Kỷ Thời Đình lại cười lạnh: “Em dám sao!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 311



Diệp Sanh Ca đương nhiên không dám.

Cô nhắm mắt lại, rúc vào lòng người đàn ông, lẩm bẩm: “Em buồn ngủ quá…”

Kỷ Thời Đình nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang dụi dụi trong lòng mình, không khỏi cong môi.

Anh có thể cảm nhận được sau đêm qua, thái độ của người phụ nữ này đối với anh đã có sự thay đổi rõ rệt.

Cuối cùng cô cũng không còn trốn tránh nữa.

Kỷ Thời Đình rất hài lòng.



Hai người ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lặn, sau khi tỉnh dậy, nhận được lời hỏi han ân cần của ông cụ.

Diệp Sanh Ca rất áy náy, Kỷ Thời Đình rất bình tĩnh.

Chú Tần đã tổng hợp lại sự việc đêm qua thành một bản danh sách đưa cho bọn họ xem.

Ngón tay Kỷ Thời Đình chỉ vào danh sách những người thiệt mạng, ánh mắt u ám.

Vụ việc đêm qua, xác định có 20 người thiệt mạng, 9 người mất tích.

Trong số 20 người chết, có 5 người là người nhà họ Tiêu, những người sống sót đều không có tiếng nói, 15 người còn lại, ngoài 3 người là nhân viên gặp nạn ngoài ý muốn, những người khác đều có thù oán với Tiêu Duệ Lãng. Trong đó, người phụ nữ họ Hứa đã công khai làm anh ta mất mặt trên du thuyền ngày hôm qua cũng có tên trong danh sách.

Diệp Sanh Ca không nhìn thấy tên Tần Hựu Huy, đang thở phào nhẹ nhõm thì ánh mắt lại rơi vào cái tên mà ngón tay người đàn ông đang chỉ vào, cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Anh ta trả thù cũng tàn nhẫn quá đấy!”

“Bản danh sách này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.” Ông Kỷ trầm giọng nói, “Chu Hạo cũng đã từ chức, hai ngày nữa, quan chấp chính mới sẽ nhậm chức, nghe nói họ Quân.”

Kỷ Thời Đình gập danh sách lại, thần sắc lạnh lùng: “Chu Hạo làm việc công bằng chính trực, vô cớ bị liên lụy, thật đáng tiếc.”

“Ông đã gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy ngược lại rất thoải mái.” Ông Kỷ cười nói, “Con bảo người điều tra lai lịch của vị quan chấp chính mới này, việc nhậm chức của ông ta, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Tiêu.”

Kỷ Thời Đình nhàn nhạt “Vâng” một tiếng, gập danh sách lại, đưa cho chú Tần: “Ăn cơm thôi.”

Có lẽ là để chúc mừng hai người thoát chết, bữa tối rất thịnh soạn, ông cụ nói chuyện rất hăng say nhưng nói đi nói lại trọng tâm chỉ có hai chữ: chắt trai.

Diệp Sanh Ca đột nhiên có chút xúc động. Kỳ thực ông Kỷ vội vàng như vậy cũng là do người già neo đơn rồi.

Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy áp lực.

Sau bữa tối, chú Tần đưa chiếc điện thoại đã lắp sim mới cho Diệp Sanh Ca khiến cô vô cùng bất ngờ.

“Tuyệt quá!” Diệp Sanh Ca vội vàng nhận lấy điện thoại, “Cảm ơn chú Tần.”

Điện thoại của cô hôm qua bị rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa thể liên lạc với ai.

“Thiếu phu nhân khách sáo rồi.” Chú Tần mỉm cười, liếc nhìn Kỷ Thời Đình, “Là cậu chủ dặn dò.”

Diệp Sanh Ca lập tức ngoan ngoãn nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng nói đặc biệt ngọt ngào dễ nghe: “Cảm ơn anh, anh chu đáo quá.”

Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô.

Diệp Sanh Ca đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

Ông cụ nhìn mà trong lòng rất vui mừng. Hai đứa này tình cảm tốt thật, chắt trai còn xa sao?



Sau khi cáo biệt ông cụ, hai người trở về biệt thự Thiên Phàm.

Diệp Sanh Ca tắm rửa xong, lần lượt gọi điện thoại báo bình an cho Tần Hựu Huy, Thượng Thiên Ý, Lâm Nhiễm và đạo diễn Từ, đợi đến khi cô nói chuyện điện thoại đến khô cả họng, thời gian đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ.

Trùng hợp là Kỷ Thời Đình bước ra từ phòng tắm, thân hình cao lớn, vai rộng eo thon bất ngờ lọt vào tầm mắt cô.

… Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô vẫn cảm thấy bị sốc.

Kỷ Thời Đình nhìn d** tai cô dần đỏ ửng, khẽ cười một tiếng, bước tới trực tiếp đè cô xuống.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 312



… Xem ra người nào đó đã hoàn toàn hồi phục, cả về tinh thần lẫn thể lực.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy được hơi nước nhuộm đẫm của người đàn ông, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.

“À đúng rồi, ngày kia là cuối tuần, anh bảo em cuối tuần về mà? Có bất ngờ gì vậy?” Diệp Sanh Ca chợt nhớ tới chuyện này.

Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày.

Tiêu Thành đã chết, người nắm quyền nhà họ Tiêu bây giờ đã là Tiêu Duệ Lãng.

Vậy thì, bên Trần An Chi e rằng lại có biến cố.

“Chờ anh thông báo.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, vừa nói đã cắn nhẹ lên tai cô.

“Đúng rồi, còn có…” Diệp Sanh Ca thở hắt ra, cố gắng lờ đi cảm giác người đàn ông mang đến cho mình, “Ngày mai em phải về đoàn phim… Đạo diễn Từ nói đã tìm được diễn viên nhí đóng vai con trai em rồi, bảo em ngày mai đến đoàn phim gặp mặt đứa bé đó… Anh nên kiềm chế một chút…”

Động tác của Kỷ Thời Đình đột ngột dừng lại: “Đóng vai con trai em?”

“Vâng… Nhân vật Tiết Ninh mà em đóng rất mắn đẻ. Nói đến đây, trong phim cung đấu có thể sinh con quả thực là vũ khí chiến thắng bất bại!” Diệp Sanh Ca cảm thán.

Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Tập luyện trước cũng tốt.”

Mặt Diệp Sanh Ca hơi nóng lên, cô do dự một chút rồi hỏi: “Kỷ Thời Đình, anh… có thật sự muốn em sinh con cho anh không?”

Từ trước đến nay, đều là ông nội Kỷ giục giã chuyện con cái nhưng người đàn ông này lại rất ít khi bộc lộ ý nguyện về mặt này.

Lúc trước khi cô cố gắng quyến rũ anh cũng từng lấy cớ sinh con cho anh, anh đã từ chối.

Sau đó anh còn chủ động sử dụng biện pháp an toàn.

Vì vậy, Diệp Sanh Ca không khỏi có chút không chắc chắn.

“Vậy còn em, em có bằng lòng sinh con cho anh không?” Anh nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ hai giây, gật đầu thật mạnh: “Em bằng lòng.”

Một cuộc hôn nhân, có con và không có con khác biệt rất lớn. Có con là có trách nhiệm, đến lúc đó dù là cô hay Kỷ Thời Đình, đều không thể dễ dàng bỏ mặc con cái. Vì vậy, trước đây cô như con đà điểu trốn tránh suy nghĩ về vấn đề này, dù sao cô cũng tin rằng trước khi vết bớt của mình biến mất, cô sẽ không mang thai.

Nhưng sau đêm qua, cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Cô tin tưởng người đàn ông này dù thế nào cũng sẽ không vô trách nhiệm, cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho cô, cho nên cô không có gì phải sợ.

Cô không còn sợ hãi việc yêu anh, cũng bằng lòng sinh con cho anh.

Diệp Sanh Ca kiên định nhìn anh.

Kỷ Thời Đình dùng đầu ngón tay v**t v* đôi môi mềm mại của cô, ánh mắt hơi tối lại.

“Vì sao?” Anh khàn giọng hỏi.

“Bởi vì em tin anh sẽ là một người cha tốt.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc trả lời.

Tuy nhiên, câu trả lời này lại khiến sắc mặt Kỷ Thời Đình càng thêm u ám.

Anh hơi nhíu mày, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cô, trao cho cô một nụ hôn sâu và triền miên. Sau đó, anh đưa tay kéo váy ngủ của cô.

Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến thở hổn hển, vẫn không quên nhắc nhở anh: “Ngày mai em còn phải dậy sớm, anh… chú ý kiềm chế một chút…”

Tay Kỷ Thời Đình đột ngột dừng lại.

Anh khẽ ngẩng mắt, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn nghe lời của người phụ nữ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận vô cớ.

Đúng vậy, sau đêm qua cô không còn trốn tránh sợ hãi sự gần gũi của anh, nhưng bây giờ thì sao? Báo ân sao?

Anh thà rằng cô ngang bướng cự tuyệt còn hơn là nghe thấy loại thỏa hiệp mang ý tứ báo đáp này.

Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống, đột nhiên xoay người nằm xuống, giọng nói khàn khàn gần như không mang theo chút cảm xúc nào: “Nếu em muốn dậy sớm, vậy thì ngủ đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 313



Diệp Sanh Ca ngây người.

Cô nhận ra mình lại chọc giận anh rồi, nhưng mà… tại sao chứ!

Cô vội vàng xoay người chui vào lòng anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Sao thế?”

Kỷ Thời Đình đang điều hòa lại nhịp thở, không để ý đến cô.

Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng ấm ức, ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực anh, nói một cách công bằng, cô cảm thấy hiện tại mình không hề có lỗi chút nào.

Hơi thở Kỷ Thời Đình trở nên dồn dập, anh nắm chặt tay cô: “Đừng quậy.”

“Nhưng mà anh lại giận rồi.”

Cái gì gọi là “lại”? Từ này nghe thật chói tai.

Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô: “Không phải em bảo anh phải kiềm chế sao? Đã không cho anh làm, vậy thì đợi em nghỉ ngơi rồi nói tiếp.”

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút: “Em đã nói với đạo diễn Từ rồi, ngày kia em không đến đoàn phim, vậy thì… chúng ta hẹn tối mai?”

Nói xong mắt cô sáng lên.

Đôi mắt đen láy của Kỷ Thời Đình chạm vào mắt cô, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

So với lúc đầu, người phụ nữ này đã tiến bộ hơn rất nhiều, anh thậm chí tin rằng trong lòng cô có anh.

Nhưng mà vẫn chưa đủ.

Anh cảm thấy mình giống như một kẻ săn mồi không biết thỏa mãn, chỉ bắt được con mồi thôi thì chưa đủ, anh muốn con mồi phải cam tâm tình nguyện chui vào cái bẫy mà anh đã giăng sẵn.

Anh đã đủ thận trọng rồi, nhưng người phụ nữ này còn thận trọng hơn anh. Hơn nữa ngay từ đầu, bước tiến của hai người đã không đồng nhất.

Mặc dù lý trí nghĩ như vậy nhưng Kỷ Thời Đình vẫn rất bực bội liền giữ lấy gáy cô, hơi ngẩng cằm lên, há miệng ngậm lấy vành tai cô.

Toàn thân Diệp Sanh Ca run lên: “Đừng… đừng đừng đừng!”

Kỷ Thời Đình lại cắn nhẹ lên tai cô một cái, nghe thấy tiếng kêu đau của cô, trong lòng anh mới cân bằng hơn nhiều.

“Ngủ đi.” Giọng nói trầm thấp của anh rốt cuộc cũng mang theo hai phần dịu dàng.

Diệp Sanh Ca có chút mơ màng, bất quá ít ra anh cũng không còn giận nữa.

Vì vậy, cô an tâm chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca đến đoàn phim từ rất sớm, may là phần lớn mọi người trong đoàn phim đều không biết cô cũng ở trên chiếc du thuyền gặp nạn hai ngày trước.

Sau khi gặp mặt Tần Hựu Huy, hai người trao đổi sơ qua về quá trình trốn thoát đều cảm thấy rất may mắn.

Tuy nhiên, thái độ của Tần Hựu Huy đối với cô so với trước đây có thêm hai phần kính trọng, bớt đi hai phần thân thiết, có lẽ là bởi vì biết được kim chủ của cô là Kỷ Thời Đình…

Cô trở về phòng trang điểm, nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Lâm Nhiễm, nếu như tối hôm qua cô không gọi điện thoại cho cô nhóc này thì có lẽ biểu hiện của cô nhóc sẽ còn khoa trương hơn.

“Chị Sanh Ca, tối hôm qua em còn chưa kịp nói cho chị biết, Mộ Hiểu Nhã xem ra tiêu đời rồi!” Lâm Nhiễm đắc ý dạt dào, “Cô ta lừa dối cư dân mạng, bị mắng chửi thảm thiết, rất nhiều nhãn hàng đã hủy hợp đồng còn phải bồi thường tiền nữa! Hừ! Nhưng mà Trần An Chi vẫn chưa đổi nữ chính… Thật tức chết đi được, em quyết định tẩy chay bộ phim mới của ông ta!”

Diệp Sanh Ca khẽ trầm ngâm, trước đây Tiêu Duệ Lang lăng xê Mộ Hiểu Nhã là vì muốn đối đầu với cô. Sau sự kiện du thuyền, liệu anh ta có còn tiếp tục lăng xê Mộ Hiểu Nhã nữa không?

Tuy nhiên, thủ đoạn của người đàn ông này không thể nào đoán trước được, cho nên Diệp Sanh Ca cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, cô cười tủm tỉm chọc chọc vào má Lâm Nhiễm: “Nghe nói ‘con trai’ của chị đến rồi, nó đâu rồi?”

“Đúng rồi! Cậu bé tên Tiểu Tranh ấy!” Hai mắt Lâm Nhiễm sáng rực, “Vừa nãy em nhìn thấy thằng bé ở bên kia, đứa nhỏ đó đẹp trai đáng yêu quá đi! Tim em muốn tan chảy luôn rồi!”

Sự tò mò của Diệp Sanh Ca lập tức bị khơi dậy.

Sau khi trang điểm xong đi ra ngoài, quả nhiên cô nhìn thấy một cậu bé khoảng ba bốn tuổi bên cạnh Từ Hướng Kiệt.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 314



Đúng là cậu bé rất kháu khỉnh, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đôi mắt đen láy như hai hòn bi ve, lúc nào cũng nghiêm nghị nhíu mày. Từ Hướng Kiệt đang mỉm cười nói gì đó với cậu bé, nhưng cậu không hề đáp lại.

Diệp Sanh Ca tiến lại gần, cười chào: “Đạo diễn Từ.”

“Sanh Ca! Mau đến xem con trai cô này!” Từ Hướng Kiệt vẫy tay với cô, sau đó nói với cậu bé: “Tiểu Tranh, đây là Hoàng mẫu phi của con trong phim đấy.”

Cậu bé quay đầu nhìn cô một cái rồi lại quay đi, có chút kiêu ngạo.

Vẻ mặt này bất giác khiến Diệp Sanh Ca trong thoáng chốc nhớ đến Kỷ Thời Đình.

Cô phì cười, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Con tên là Tiểu Tranh sao?”

Cậu bé có vẻ không vui lắm, né tránh tay cô, không trả lời.

Từ Hướng Kiệt giải thích: “Đứa nhỏ này ít nói, nhưng nó rất thông minh, tôi đang nói chuyện cho nó hiểu đây.”

“Không sao đâu, trẻ con mà, sợ người lạ là chuyện bình thường.” Diệp Sanh Ca nói rồi lại tinh nghịch xoa đầu cậu bé một cái.

Cậu bé lộ rõ vẻ mặt vừa muốn đẩy ra nhưng lại không đẩy được, chọc Diệp Sanh Ca bật cười.

Ai ngờ cậu bé lại hậm hực đáp lại: “Hoàng mẫu phi chỉ giỏi bắt nạt con!”

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên nhìn cậu bé, sau đó cô vừa tự giễu vừa áy náy nói: “Hoàng mẫu phi cũng chỉ có thể bắt nạt con thôi.”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống, chỉnh lại cổ áo cho cậu bé, ánh mắt dịu dàng: “Xuống ăn bánh đi con.”

Nghe thấy câu này, cậu bé liền chạy vụt đi nhưng không phải đi ăn bánh mà là chạy về phía phòng hóa trang, lát nữa cậu bé phải thay trang phục tiểu hoàng tử.

Diệp Sanh Ca nhìn theo bóng lưng cậu bé, rất hài lòng: “Đạo diễn, đứa nhỏ này quả nhiên rất có thiên phú.”

Mới tí tuổi đầu đã biết cách thử thách cô rồi.

Từ Hướng Kiệt rất đắc ý: “Đúng vậy. Đứa nhỏ này bên J quốc là một diễn viên nhí khá nổi tiếng, hai ngày trước nó vừa đến Dương Thành, tôi lập tức mời nó đến đây, nó cũng có kha khá fan hâm mộ ở trong nước.”

Diệp Sanh Ca tỏ vẻ rất mong đợi.

Đến lúc chính thức bấm máy, cậu bé quả nhiên không khiến cô thất vọng. Cậu bé rất có năng khiếu, diễn xuất tuy còn non nớt nhưng rất có tài năng, biểu cảm và giọng điệu đều rất đúng chỗ. Trong phim, hai người là mẹ con có mối quan hệ tương đối thoải mái, Tiết Ninh đối với Hoàng đế và các phi tần đều phải giữ lễ nghi, chỉ khi đối diện với con trai mới có thể bộc lộ vài phần vui tươi, vì vậy quan hệ mẹ con rất tốt. Sau một ngày hợp tác, cậu bé cũng dần quen với Diệp Sanh Ca, lúc nghỉ ngơi, cuối cùng cũng từ chỗ im lặng không nói tiến bộ đến mức ậm ừ để trả lời cho qua chuyện.

Diệp Sanh Ca thấy thú vị, càng thích trêu chọc cậu bé. Tuy cậu bé tỏ vẻ không vui nhưng có vẻ cũng không ghét cô.

Tan sở hôm đó, cô cố ý bắt tay chào tạm biệt cậu bé, cậu bé khịt mũi, ra vẻ người lớn nắm lấy tay cô lắc lắc: “Tạm biệt.”

Nói xong liền chạy biến.

Diệp Sanh Ca bật cười.

Cô tẩy trang, thay trang phục ra ngoài, tình cờ nhìn thấy cậu bé cũng đã thay một bộ đồ bình thường đang nép vào lòng một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, chắc là mẹ của cậu bé.

Người mẹ trẻ tuổi như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sanh Ca.

Cách một khoảng khá xa, Diệp Sanh Ca không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng mơ hồ cảm nhận được vài phần dò xét và đánh giá, nhưng rất nhanh, người phụ nữ liền thu hồi ánh mắt, dắt tay cậu bé rời đi.

Diệp Sanh Ca cũng không suy nghĩ nhiều, chào tạm biệt nhân viên đoàn phim, lên xe trở về biệt thự Thiên Phàm.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 315



Lúc này, Kỷ Thời Đình vẫn chưa về, Diệp Sanh Ca một mình ăn tối xong rồi quay về phòng ngủ tắm rửa.

Tắm xong, cô chuẩn bị mặc đồ ngủ mới phát hiện ra dì Tú lại chuẩn bị cho cô một bộ váy ngủ mỏng manh gợi cảm.

… Cô thực sự nghi ngờ là ông cụ đã gọi điện cho dì Tú, bảo dì Tú tạo cơ hội cho cô và Kỷ Thời Đình.

Nghĩ một hồi, Diệp Sanh Ca vẫn cắn răng mặc vào, dù sao hôm qua cô và Kỷ Thời Đình đã hẹn rồi, cho nên ăn mặc như vậy, anh ấy hẳn là sẽ vui vẻ chứ?

Mặc váy ngủ xong, cô lại khoác thêm một chiếc áo choàng ngủ dày cộp, sau đó đứng trước gương.

Bình thường ra ngoài, cô đều dùng kem nền và che khuyết điểm che đi vết bớt trên mặt, nhưng mỗi lần rửa mặt sạch sẽ, vết bớt này lại lộ ra rõ ràng.

So với trước đây, nó quả thật đã nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn rất nổi bật và chói mắt.

Có lẽ bởi vì tâm trạng đã thay đổi, hiện tại đối với vết bớt này, cô đã không còn để tâm như vậy nữa. Thế nhưng vì muốn tiến quân màn ảnh rộng, cô vẫn phải xóa bỏ hoàn toàn vết bớt này.

Cho nên vẫn phải cố gắng ngủ với Kỷ Thời Đình.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười.

Lúc trước cô hùng hồn tuyên bố muốn ngủ với anh, lại chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ phát sinh ràng buộc sâu đậm như vậy với người đàn ông này.

Diệp Sanh Ca trở về phòng ngủ, nằm úp sấp trên giường dùng ipad xem kịch bản, cô xem rất nhập tâm, bất tri bất giác một tiếng đồng hồ trôi qua, ngay cả Kỷ Thời Đình đã trở về lúc nào cũng không biết.

Cho đến khi phía sau vang lên tiếng cười khẽ của người đàn ông.

Lúc này cô mới bật dậy, nhìn Kỷ Thời Đình đang cởi áo khoác, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ: “Anh về rồi!”

Gương mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng có lẽ là nhìn thấy nụ cười của cô, tâm trạng anh cũng khá hơn, khẽ nhếch môi, bước về phía cô, ngồi xuống mép giường, thuận tay ôm cô vào lòng.

“Về lúc nào vậy?” Giọng nói có chút khàn khàn.

“Khoảng sáu giờ mấy.” Diệp Sanh Ca tựa vào lòng người đàn ông, một mùi thuốc lá xộc vào mũi.

Cô có chút kinh ngạc.

Kỷ Thời Đình không nghiện thuốc lá lắm, mỗi lần anh hút thuốc đều là lúc tâm trạng không tốt hoặc là đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

“Anh ăn cơm chưa?” Cô do dự một chút rồi hỏi.

“Ừ.” Kỷ Thời Đình hơi cụp mắt nhìn cô, bỗng nhiên cười một tiếng, “Anh hun khói em à?”

Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là bình thường anh hút thuốc không có nặng như vậy… Gặp chuyện gì phiền lòng sao?”

Kỷ Thời Đình mân mê bàn tay cô, thản nhiên đáp: “Nhiều năm qua, người nắm quyền thực sự ở Dương Thành là mấy gia tộc lớn, chức vụ Thị trưởng chẳng qua chỉ là vai trò điều phối, quyền hạn rất có hạn. Vị Thị trưởng tiền nhiệm là người chính trực công bằng, duy trì sự cân bằng của Dương Thành, nhưng hiện tại, thế cân bằng đã bị phá vỡ, cho nên anh cần phải sắp xếp trước một số việc.”

Đặc biệt là, tư liệu của tân Thị trưởng rất bí ẩn, cho dù anh đã dùng hết mọi nguồn lực trong tay, tư liệu có được cũng chỉ có chút ít, điều này khiến anh càng thêm bất an.

Diệp Sanh Ca nhíu mũi, tức giận nói: “Đều tại Tiêu Duệ Lãng! Anh ta rõ ràng là ghen tị với anh cho nên hôm đó trên du thuyền anh ta mới muốn làm nhục anh!”

Nhìn gương mặt phẫn nộ của cô, trong lòng Kỷ Thời Đình bỗng chốc mềm nhũn.

“Hôm đó, tại sao em lại làm chuyện liều lĩnh như vậy?” Anh trầm giọng hỏi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 316



“Không thể nhìn anh cúi đầu trước anh ta… anh rõ ràng là giỏi hơn anh ta, sao phải vậy chứ!” Diệp Sanh Ca hừ một tiếng.

Kỷ Thời Đình nhìn cô, ánh mắt khó lường.

Phần lớn thời gian, sự lấy lòng của người phụ nữ này đều mang theo vài phần cố ý nịnh nọt, hơn nữa anh rất rõ ràng, thái độ như vậy của cô đối với anh, cũng gần như là do một tay anh tạo thành.

Thế nhưng có đôi khi anh vẫn nhịn không được mà so đo với cô.

Nhưng hôm nay, anh tin rằng đây là lời nói thật lòng của cô, cho nên anh rất hưởng thụ, đưa tay nâng cằm cô lên.

Ai ngờ Diệp Sanh Ca lại phẫn uất bổ sung thêm một câu: “Thực ra em cũng không tính là l* m*ng, chỉ là hơi xui xẻo thôi, nếu như du thuyền không đột nhiên bị lật úp, lúc ấy có lẽ em đã trốn thoát thành công rồi…”

Kỷ Thời Đình nhíu mày, trực tiếp hôn lên môi cô một cái thật sâu, chặn đứng những lời cô chưa kịp nói ra.

Nụ hôn này không hề mãnh liệt, nhưng vẫn sâu lắng và triền miên, Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến mức dần dần khó thở, nhất là khi đầu lưỡi của người đàn ông sắp chạm đến cổ họng cô.

Tuy nhiên, hơi thở hoà quyện cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt của người đàn ông lại khiến cô có chút mê muội, bất tri bất giác, cô đã nằm nhoài lên người anh, cũng không biết là cố ý hay vô ý, hai tay đều đặt trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Mãi đến vài phút sau, Kỷ Thời Đình mới buông cô ra, hơi thở gấp gáp của hai người quấn quýt lấy nhau, bầu không khí càng thêm ám muội.

Người đàn ông lại m*t nhẹ lên môi cô một cái, cúi đầu nhìn xuống, bỗng nhiên khàn giọng cười nói: “Nôn nóng như vậy sao?”

Diệp Sanh Ca vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, nghe vậy liền thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống, lại phát hiện không biết từ lúc nào, chiếc áo sơ mi của anh đã bị cô cởi ra, để lộ ra hơn nửa lồng ngực rắn chắc.

Cô trừng lớn mắt, vội vàng rụt tay về.

“Đừng vội.” Anh dùng tay nhéo nhéo mặt cô, ánh mắt u ám, “Chờ anh tắm rửa xong sẽ cho em.”

“Em… em không hề vội.” Cô cười khan một tiếng, vội vàng lăn xuống khỏi người anh, chui vào trong chăn, lí nhí nói: “Anh cứ từ từ tắm…”

Chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi.

Kỷ Thời Đình thầm cười nhạo cô một câu, đưa tay kéo cô lại, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên người cô.

“Ngày mai nhớ đi thử vai.” Bỗng nhiên anh trầm giọng nói.

“Hả…” Diệp Sanh Ca ngẩn người, “Thử vai gì?”

“Phim mới của Trần An Chi, ngày mai sẽ tổ chức casting lại nữ chính ở tòa nhà Huệ Cảnh.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, “Em có muốn thử xem không?”

Diệp Sanh Ca lập tức mở to hai mắt: “Tiêu Duệ Lãng cuối cùng cũng không bảo vệ Mộ Hiểu Nhã nữa sao?”

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng.

Rõ ràng đây là kết quả sau khi anh và nhà họ Tiêu giành giật, Tiêu Duệ Lãng bất đắc dĩ phải nhượng bộ thôi.

“Cho nên, em phải thể hiện cho tốt, nếu như em không thể nổi bật, vai diễn này cũng sẽ không rơi vào tay em đâu.” Anh đưa tay v**t v* khuôn mặt cô, “Đừng làm anh mất mặt.”

“Đương nhiên là không rồi!” Đôi mắt cô sáng rực, “Em cam đoan sẽ giành được vai diễn này!”

“Sau khi giành được rồi thì sao?” Giọng nói của anh khàn khàn ám muội, “Vết bớt này phải làm sao đây?”

“Cái này… đương nhiên là phải làm phiền anh rồi.” Diệp Sanh Ca nháy mắt với anh.

Hơi thở Kỷ Thời Đình hơi hỗn loạn, lại cúi đầu hôn cô thật sâu thêm một lúc lâu.

Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, cô tìm cơ hội nói một cách mơ hồ: “Bây giờ… anh không cảm thấy em đang lợi dụng anh sao?”

“Em có thể lợi dụng anh một cách triệt để.” Người đàn ông nói ra câu này xong, nụ hôn dày đặc đã men theo môi cô, hôn xuống tận xương quai xanh.

Ngay sau đó, anh đưa tay vén áo ngủ của cô lên, chiếc váy ngủ màu đen tuyền của cô đập vào mắt anh.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 317



Sự tương phản đen trắng cực độ khiến đồng tử của người đàn ông càng thêm sâu thẳm đáng sợ.

“Xem ra em đã chuẩn bị từ trước.” Giọng anh khàn khàn.

Diệp Sanh Ca chậm rãi l**m môi, nở nụ cười ngây thơ vô tội với anh: “Chẳng phải tối qua em đã hẹn anh rồi sao…”

Hơi thở của Kỷ Thời Đình đột nhiên trở nên dồn dập.

Người phụ nữ này không còn trốn tránh nữa, sự nhiệt tình của cô khiến anh gần như không thể chống đỡ. Ngay cả so với lúc trước, khi cô cố ý quyến rũ anh để xóa bỏ vết bớt, thì bây giờ cô còn có thêm vài phần quyến rũ và ung dung.

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, đưa tay che lại chiếc váy ngủ của cô.

Diệp Sanh Ca ngẩn người: “Sao vậy?”

Tối qua anh cũng vậy, đột nhiên dừng lại.

Khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Thời Đình lộ ra vẻ kìm nén sâu sắc, anh nhìn chằm chằm cô vài giây: “Anh đi tắm.”

Anh nên đi tắm trước, để tránh việc phải dừng lại khi hứng thú lên cao.

Diệp Sanh Ca biết anh không phải là không muốn động vào cô, cô yên tâm, do dự một chút, cánh tay trắng nõn của cô bất chợt vòng lên, giọng nói mềm mại vang lên bên tai anh: “Hay là em tắm cùng anh nhé?”

Vừa dứt lời, hơi thở của người đàn ông đột nhiên nghẹn lại.



Hơi nước bốc lên nghi ngút trong phòng tắm.

Người đàn ông cao lớn ghì chặt người phụ nữ trong lòng vào tường, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống ngực cô.

Hai tay Diệp Sanh Ca luồn vào mái tóc ngắn của anh, miệng phát ra những tiếng r*n r* đứt quãng, đôi môi đỏ mọng run rẩy, khuôn mặt ửng hồng vì d*c v*ng.

Kỷ Thời Đình ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ chìm đắm của cô, yết hầu trượt lên xuống, sau đó khóe môi từ từ nhếch lên.

Tốt lắm, lúc này cô hoàn toàn đắm chìm trong cuộc yêu đương này, không liên quan đến báo đáp hay lấy lòng, cũng không có bất kỳ mục đích nào khác.

Trong lòng người đàn ông dâng lên một cảm giác thỏa mãn và vui sướng khó tả, nhưng sự thỏa mãn và vui sướng này lại càng khiến d*c v*ng của anh bùng cháy mãnh liệt hơn.

Anh lại một lần nữa ngậm lấy cánh môi cô, không biết có phải do nhiệt độ trong phòng tắm quá cao hay không, hay là do nhiệt độ cơ thể của cô đã truyền sang anh, mà lúc này đôi môi cô nóng bỏng và mềm mại đến kinh ngạc, như thể có thể tan chảy trong miệng anh bất cứ lúc nào.

Người đàn ông không thể kiềm chế được bản thân, chiếc lưỡi mạnh mẽ tiến sâu vào, như thể không bao giờ là đủ, liên tục đòi hỏi và chiếm đoạt.

Diệp Sanh Ca khẽ “ưm” một tiếng, hơi vùng vẫy một chút để có cơ hội hít thở không khí trong lành, lúc này đôi mắt cô đã long lanh ướt át, vẻ mặt có chút mệt mỏi không chịu nổi.

“Đủ rồi…” Cô phàn nàn với vẻ bất mãn.

“Chưa đủ.” Kỷ Thời Đình khàn giọng nói, một lần nữa chặn môi cô lại.

Diệp Sanh Ca chỉ có thể bất lực thở hổn hển, không chỉ vậy, không lâu sau, người đàn ông đã mạnh mẽ tiến vào, sự gần gũi tột độ khiến da đầu cô tê dại. Lưỡi của cô bị anh chặn chặt, cô muốn hít thở sâu cũng không được, lồng ngực như muốn nổ tung, cảm giác chưa từng trải qua, thật sự là…

Ngón tay cô bấu chặt vào vai anh, muốn có chút không gian để thở nhưng anh lại tiến vào sâu hơn, cơ thể cô như bị lấp đầy hoàn toàn.

Nước mắt của Diệp Sanh Ca sắp trào ra vì khó chịu. Sự hung hăng và chiếm hữu của anh cũng thể hiện rõ ràng trên giường, nhưng chưa bao giờ có lần nào giống như bây giờ, như thể anh bước vào thế giới của cô vẫn chưa đủ, còn muốn thế giới của cô chỉ có một mình anh mới được.

Mãi cho đến khi cô sắp ngất xỉu, anh mới chịu buông môi cô ra, Diệp Sanh Ca thở hổn hển, nhưng chỉ hai giây sau, môi lưỡi cô lại bị anh chặn lại một lần nữa.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 318



Cảm giác cận kề cái chết là gì?

Ngày hôm đó, khi cô rơi xuống biển, cô đã cảm nhận được, và hôm nay, dưới sự tấn công của Kỷ Thời Đình, cô lại cảm nhận được một lần nữa. Giác quan bị đẩy đến cực hạn, nỗi sợ hãi cận kề cái chết và niềm vui sướng tột độ cùng song hành, khiến đầu óc cô trống rỗng.

Sau khi kết thúc, Diệp Sanh Ca đã tối sầm mặt mũi, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào, thở hổn hển như vừa chạy marathon xong.

Lồng ngực của Kỷ Thời Đình phập phồng dữ dội, anh cắn nhẹ lên cằm cô một lúc, rồi bế cô về phòng ngủ.

Vết nước loang lổ trên đường đi, nhưng người đàn ông không có ý định lau đi, cứ thế ôm cô lên giường.

“Đừng…” Diệp Sanh Ca yếu ớt lên tiếng, giọng khàn đặc, “Em không được nữa…”

Người đàn ông bật cười trầm thấp, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn, chậm rãi hôn lên mặt và cổ cô.

“Mới một lần đã không được rồi sao, hửm?”

“… Không được nữa.” Hai tay cô yếu ớt đẩy anh ra, đôi mắt ướt át càng thêm long lanh, “Xin anh…”

Anh đòi hỏi quá nhiều, mặc dù Diệp Sanh Ca không còn kháng cự, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi. Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này luôn được đòi hỏi, chỉ cần tâm trí cô hơi thả lỏng, người thợ săn tinh ranh này sẽ nắm bắt được khoảnh khắc sơ hở của cô để phát động tấn công, khiến cô không còn cơ hội để hối hận.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi cầu xin của cô, Kỷ Thời Đình trầm mặc, trong lòng vẫn không cam lòng, cúi đầu hôn cô thêm một cái nữa.

Diệp Sanh Ca r*n r* một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng buông cô ra.

Kỷ Thời Đình ôm cô lăn sang đầu giường bên kia, dùng chăn quấn lấy cơ thể tr*n tr**ng của cô, lòng bàn tay nóng bỏng của anh nhẹ nhàng x** n*n eo thon của cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh có chút xao xuyến.

Vừa rồi anh đúng là có chút mất kiểm soát. Có lẽ là đã lâu rồi không động vào cô, hoặc có lẽ là vì cuộc yêu ái này diễn ra một cách tự nhiên, không liên quan đến bất kỳ sự trừng phạt hay lợi dụng nào, giống như những cặp vợ chồng bình thường nhất. Ít nhất là trông có vẻ như vậy.

Đầu ngón tay anh khẽ v**t v* vết đỏ tươi trên má phải của cô – có lẽ cô vẫn còn tâm tư riêng, nhưng bây giờ anh không muốn truy cứu.

Diệp Sanh Ca dựa vào lòng anh, vẻ mặt mệt mỏi đã nửa tỉnh nửa mê, cô tưởng rằng như vậy có thể yên tâm ngủ, ai ngờ một lúc sau, hai chân bị người ta tách ra, người đàn ông nặng nề đè lên.

Cô giật mình mở to mắt: “Thời…”

Người đàn ông liền dùng nụ hôn để phong ấn môi cô.



Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh dậy nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần trưa.

Cô lập tức bật dậy khỏi giường, kết quả là đôi chân mềm nhũn không chịu nghe lời, cô lại ngã xuống giường.

Sự hối hận trong lòng cô đã tuôn trào như sông dài. Rõ ràng biết hôm nay phải đi phỏng vấn, tại sao tối qua còn đi trêu chọc anh, kết quả là ngủ quên mất.

Dì Tú có lẽ biết cô đã tỉnh, gõ cửa nói: “Thiếu phu nhân, cậu chủ nói buổi phỏng vấn của cô vào lúc ba giờ chiều nên cô không cần phải vội.”

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng bò dậy, rửa mặt thay quần áo.

Nhìn thấy vết bớt trên gương chỉ còn lại đường kính hai cm, cô cũng được an ủi phần nào.

Khi cô đến phòng ăn, trên mặt những người giúp việc đều là nụ cười thấu hiểu, khiến Diệp Sanh Ca đỏ mặt, đặc biệt là lúc dì Tú bày biện bát đũa cho cô, còn trêu chọc thêm một câu: “Thiếu phu nhân vất vả rồi.”

… Cô thật sự rất vất vả.

Diệp Sanh Ca thầm nghĩ.

PS: Mụi ngừi ơi, nguyên tác lúc gọi là dì Tú, lúc gọi là chị Tú nên nếu chương nào thấy Hố bị sót thì mụi ngừi hoan hỉ bỏ qua nha mụi người. Lớp diu mo~~~
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 319



Sau bữa tối, Diệp Sanh Ca gọi điện thoại cho Thượng Thiên Ý.

Tin tức Trần An Chi tuyển chọn lại nữ chính được giữ kín như bưng, giới truyền thông hoàn toàn không có tin tức gì, lần này Thượng Thiên Ý cũng không có người bạn nào “vô tình” tiết lộ tin tức cho anh ta, vì vậy, anh ta hoàn toàn không biết chuyện này.

Nhưng lần này anh ta không còn kích động như vậy nữa, ngược lại có chút nghi ngờ: “Chắc chắn chứ? Lần này thật sự có thể cạnh tranh công bằng sao? Sẽ không phải lại là ông lớn nào đó cố ý dành riêng để nâng đỡ tình nhân nhỏ chứ?”

“À…” Diệp Sanh Ca do dự một chút, “Tin tức này là do kim chủ của tôi nói cho tôi biết, cho nên… Anh ta nói như vậy cũng không sai.”

Diệp Sanh Ca không ngốc, mặc dù Kỷ Thời Đình nói rất hời hợt nhưng nếu đã là anh cố ý nói cho cô biết, vậy thì cơ hội này chắc chắn là do anh giành được cho cô.

Giọng điệu của Thượng Thiên Ý lập tức trở nên ngọt ngào khác thường: “Kim chủ nhà cậu đúng là yêu cậu thật lòng!”

Hai chữ “thật lòng” khiến trong lòng Diệp Sanh Ca dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cô cười gượng hai tiếng: “Dù sao thì chúng ta gặp nhau ở tòa nhà Huệ Cảnh đi.”

“Tôi không rảnh.” Thượng Thiên Ý bực bội nói, “Ai bảo tôi có một ông chủ vô trách nhiệm, ném hết mọi việc cho tôi chứ.”

“… Không phải lần trước tôi đã trả lời email cho cậu rồi sao?”

“Đó là chuyện của mấy ngày trước rồi?” Thượng Thiên Ý tức giận đến mức mũi cũng méo xệch, “Cậu còn có mặt mũi mà nói sao?”

Diệp Sanh Ca áy náy một lúc: “… Tối nay tôi về sẽ xử lý. Chủ yếu là, tôi quá bận.”

“Bận hầu hạ kim chủ?”

“…”

“Thôi được rồi, hầu hạ kim chủ cũng là chuyện quan trọng.” Thượng Thiên Ý dịu giọng, “Chờ tôi giải quyết xong chuyện trong tay sẽ đến tìm cậu, cậu tự mình đến đó trước đi, cẩn thận đừng để người ta bắt nạt.”

“Vậy tôi đợi cậu.” Diệp Sanh Ca cười tủm tỉm nói, cúp điện thoại.

Kỷ Thời Đình đã yên tâm để cô đến buổi thử vai, điều đó có nghĩa là Tiêu Duệ Lãng sẽ không xuất hiện. Vì vậy, cô không hề lo lắng.

Hai giờ rưỡi chiều, cô đến tòa nhà Huệ Cảnh, sau khi báo tên, nhân viên công tác lập tức dẫn cô đến phòng họp ở một tầng nào đó.

“Diệp tiểu thư, xin hãy thông cảm. Bởi vì đạo diễn quá bận cho nên hôm nay do phó đạo diễn tiến hành phỏng vấn sơ bộ cho cô.” Nhân viên công tác giải thích, “Chỉ cần vượt qua cửa ải của phó đạo diễn, cô mới có thể gặp đạo diễn Trần.”

“Tôi hiểu.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nhạt, “Nhưng tôi thấy kỳ lạ là tại sao chỉ có một mình tôi?”

“Các diễn viên đều đang ở các phòng họp khác nhau để phỏng vấn.” Nhân viên công tác cười nói, “Để thể hiện sự tôn trọng đối với các diễn viên, đạo diễn Trần chưa bao giờ để một đám người chờ đợi để ông ấy phỏng vấn từng người một.”

Diệp Sanh Ca sững sờ.

Vậy ra, buổi thử vai lần trước quả nhiên là cái bẫy mà Tiêu Duệ Lãng giăng ra cho cô. Ngày hôm đó Trần An Chi căn bản không hề xuất hiện! Chẳng trách ngày hôm đó các diễn viên đến đều không có địa vị cao.

Diệp Sanh Ca tức giận trong lòng, sau đó mới mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn cô.”

“Chúc cô may mắn.” Nhân viên công tác nói xong liền đẩy cửa cho cô.

Diệp Sanh Ca bước vào, vừa nhìn đã thấy bóng dáng mảnh mai, yểu điệu đang đứng trước cửa sổ sát đất.

… Phó đạo diễn trông rất trẻ tuổi.

“Ada tiểu thư, xin chào.” Diệp Sanh Ca lễ phép lên tiếng.

Đối phương rốt cuộc cũng xoay người lại, lọt vào mắt cô là một khuôn mặt xinh đẹp, diễm lệ khiến Diệp Sanh Ca có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

“Cô là Diệp Sanh Ca?” Giọng nói của cô ta uyển chuyển, tao nhã, trong giọng nói toát lên vẻ kiêu ngạo khó tả.

“Đúng vậy. Đây là sơ yếu lý lịch của tôi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, đặt sơ yếu lý lịch của mình lên bàn.

“Không cần, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô rồi.” Cô ta khẽ mỉm cười, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, “Cô cũng ngồi đi.”

Diệp Sanh Ca ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó phát hiện đối phương đang đánh giá mình, ánh mắt dò xét mang theo chút kiêu ngạo đó khiến trong lòng Diệp Sanh Ca dâng lên một cảm giác kỳ quái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back