Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 320



“Ada tiểu thư, tôi đến để thử vai nữ chính cho bộ phim mới của đạo diễn Trần.” Diệp Sanh Ca là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cô mỉm cười nói, “Vì cô đã xem qua sơ yếu lý lịch của tôi rồi, không biết cô đã xem qua đoạn phim tôi đóng trong “Tiết Ninh Truyện” chưa?”

“Tôi đã xem rồi.” Ada mỉm cười, “Biểu hiện của cô rất tốt.”

“Cảm ơn.” Diệp Sanh Ca khiêm tốn đáp, “Như cô thấy đấy, tôi chưa từng có kinh nghiệm đóng phim điện ảnh, nhưng trước khi đóng “Tiết Ninh Truyện”, tôi cũng chưa từng đóng phim truyền hình. Vì vậy, cô hoàn toàn có thể tin tưởng vào khả năng của tôi.”

“Thật sao?” Cô ta khẽ cười, “Diệp tiểu thư có vẻ rất tự tin vào bản thân.”

“Một diễn viên nếu không đủ tự tin thì không thể nào tự nhiên trước ống kính được.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói, “Cô còn muốn biết điều gì nữa không?”

Vẻ mặt và giọng điệu của người phụ nữ toát lên sự kiêu ngạo khó tả, Diệp Sanh Ca cảm thấy có chút kỳ quái.

Thậm chí, cô còn cảm nhận được một chút ghen tị xen lẫn thương hại. Không biết có phải cô đã nhầm lẫn hay không.

Vì vậy, thái độ của cô cũng vô thức trở nên cứng rắn hơn.

Ada thả lỏng người, dựa vào ghế, mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau, mỉm cười hỏi: “Tất nhiên là có.”

“Mời cô nói.”

“Diệp tiểu thư có biết cô sẽ đóng một câu chuyện như thế nào không?”

“Tôi không biết, trước đây đạo diễn Trần không tiết lộ bất kỳ nội dung nào. Nhưng tôi tin rằng đạo diễn Trần sẽ không làm tôi thất vọng.”

“Hay là tôi kể sơ qua cho cô nghe về nội dung câu chuyện, cô hãy nói cho tôi biết suy nghĩ của cô?” Giọng điệu của đối phương hơi hạ thấp một chút, toát lên vẻ kiêu ngạo khó tả.

“Tôi rất mong chờ.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nhạt.

“Câu chuyện như thế này.” Người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt cô, bắt đầu kể, “Nam chính và nữ chính là thanh mai trúc mã, cả hai đều có ngoại hình và gia thế xuất sắc, vì vậy, trong mắt người ngoài, họ là một cặp trời sinh. Nhưng không lâu sau khi đính hôn, công ty của gia đình nữ chính đứng trước bờ vực phá sản, cô ấy từ một tiểu thư cao cao tại thượng trở thành con nợ khốn khổ, cô ấy yêu nam chính sâu đậm nên không muốn liên lụy đến anh, vì vậy đã nhẫn tâm nói lời chia tay.”

Nói đến đây, cô ta hơi dừng lại một chút.

“Khụ…” Diệp Sanh Ca cố gắng kìm nén ý muốn đưa ra ý kiến, “Sau đó thì sao?”

Phần mở đầu này, quả thực là một câu chuyện tình sến súa rẻ tiền…

“Nam chính tưởng rằng cô ấy thay lòng đổi dạ, vì vậy sau ba ngày im lặng, anh đã đồng ý, nhưng anh không biết rằng lúc này nữ chính đã mang thai rồi.” Ada tiếp tục nói, giọng nói có thêm vài phần oán hận.

Diệp Sanh Ca nghe mà nổi da gà. Đừng nói với cô là bộ phim mới của đạo diễn Trần lại là một câu chuyện cẩu huyết như vậy nhé.

“Nhưng nam chính không biết cô ấy mang thai, vì vậy đã buông tay để cô ấy ra nước ngoài, nữ chính một mình sinh con ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn âm thầm theo dõi tin tức của nam chính, cô ấy biết anh ấy đã sống cô độc suốt bao nhiêu năm qua, cô ấy rất đau lòng, nhưng không có can đảm quay về gặp anh. Cho đến một ngày, cô ấy nghe tin nam chính kết hôn.” Người phụ nữ nói đến đây, khóe miệng nở nụ cười cay đắng như đã hiểu ra điều gì đó, “Cô thấy, cô ấy nên làm gì?”

Diệp Sanh Ca cảm thấy khó hiểu: “Vì nam chính đã kết hôn rồi, nữ chính đương nhiên nên làm gì thì làm thôi. Chẳng lẽ lúc này rồi mà còn quay về cầu xin tái hợp sao?”

“Nhưng mà…” Ada nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi đỏ mọng thốt ra một câu, “Cô ấy phát hiện ra, người vợ mới cưới của nam chính lại rất giống cô ấy.”

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, ra hiệu mình đang nghe.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 321



“Thật là cẩu huyết!”

Diệp Sanh Ca thầm than trong lòng, không nhịn được hỏi: “Phim mới của đạo diễn Trần, thật sự là câu chuyện như vậy sao?”

Trên thị trường có khối tiểu thuyết ngôn tình hay hơn thế này, cô không tin lựa chọn của đạo diễn Trần lại kém đến vậy.

“Cô trả lời câu hỏi của tôi trước đã.” Ada cười hỏi: “Cô thấy nữ chính nên làm gì?”

“Tôi thấy, nữ chính tốt nhất là không nên làm gì cả.” Diệp Sanh Ca vẫn không nhịn được mà nói: “Dù sao nam chính cũng đã kết hôn rồi. Hơn nữa cô ấy và nam chính đã chia tay nhiều năm như vậy, cần gì phải quay lại quấy rầy cuộc sống của người ta chứ.”

“Nhưng mà, người vợ có quyền được biết sự thật.” Giọng Ada có chút kỳ quái: “Cô ấy không biết nam chính cưới cô ấy là vì cô ấy có nét giống nữ chính. Cô không thấy cô ấy rất đáng thương sao?”

“Tôi không thấy.” Diệp Sanh Ca nhíu mày: “Nam chính có thích cô ấy hay không, trong lòng cô ấy chắc chắn rõ ràng hơn ai hết. Nếu cô ấy còn nguyện ý kết hôn với nam chính, vậy chứng tỏ cô ấy có suy nghĩ của riêng mình. Nếu cô ấy rất yêu nam chính, vậy cô ấy có thể chấp nhận chuyện này. Còn nếu cô ấy không yêu nam chính, vậy chắc chắn cô ấy cũng chẳng quan tâm nam chính cưới cô ấy vì lý do gì. Dù thế nào, đó cũng là chuyện giữa cô ấy và nam chính, không liên quan gì đến nữ chính cả.”

Nụ cười trên mặt Ada thu lại, nhìn thẳng vào cô, một lúc sau mới cười nói: “Nhưng rõ ràng nam chính vẫn còn yêu nữ chính.”

“Ừm…” Diệp Sanh Ca có chút bất lực: “Tôi không cảm thấy nam chính còn yêu nữ chính, nếu thật sự yêu nữ chính, anh ta không thể nào đồng ý chia tay với cô ấy, cho dù biết nhà cô ấy bị phá sản.”

“Đó là bởi vì, nam chính tưởng rằng nữ chính đã không còn yêu mình nữa, cho nên mới lựa chọn chia tay!” Giọng Ada trở nên có chút kích động: “Hơn nữa, nếu anh ấy không yêu cô ấy, tại sao lại chọn một người phụ nữ có ngoại hình giống cô ấy để kết hôn?”

“Vậy… nam chính này cũng thật là hèn nhát.” Diệp Sanh Ca cười gượng, cảm giác kỳ quái càng thêm mãnh liệt.

“Tất cả đều có nguyên nhân của nó.” Ada dường như không muốn nghe cô đánh giá như vậy, nhíu mày, sau đó tổng kết: “Nam nữ chính rõ ràng rất yêu nhau, nhưng hiện tại nam chính lại bị ép phải đối mặt với một người thế thân.”

“Ừm… vậy thì, nữ chính cứ thẳng thừng dẫn con trai đến nói rõ với nam chính, để nam chính tự mình lựa chọn đi.” Diệp Sanh Ca xòe tay.

Cô cảm thấy, đây mới là câu trả lời mà vị phó đạo diễn này muốn nghe.

“Nhưng nam chính nhất định sẽ rất khó xử, dù sao người vợ kia cũng là người vô tội.” Người phụ nữ vừa cười vừa vuốt tóc: “Cho nên, nữ chính hy vọng người vợ sau khi biết được sự thật có thể chủ động rời khỏi nam chính. Dù sao, người yêu nam chính là nữ chính, người có con với nam chính cũng là nữ chính, coi như là vì con cái có một gia đình trọn vẹn, người vợ kia cũng sẽ lựa chọn như vậy đúng không?”

Diệp Sanh Ca: “…”

Cô im lặng, thật sự không biết nên tiếp lời thế nào, cô sợ mình vừa mở miệng là lại buột miệng chê bai.

“Đây chính là phim mới của đạo diễn Trần sao?” Cô nghi ngờ hỏi.

Ada cười rạng rỡ: “Có lẽ vậy.”

“Cô còn muốn hỏi gì nữa không?” Diệp Sanh Ca đã không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn kết thúc buổi thử vai này ngay lập tức.

Ada nhìn cô, khẽ lắc đầu: “Có kết quả tôi sẽ thông báo cho cô.”

“Vâng.” Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khẽ cúi người: “Vậy thì hôm nay làm phiền cô rồi. Tạm biệt.”

Nói xong, cô đứng dậy đi ra cửa.

Nhưng đi được vài bước, cô nhịn không được quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Ada tiểu thư, tôi cảm thấy cô cho tôi cảm giác rất quen thuộc, chúng ta… đã từng gặp nhau sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 322



“Trông quen?” Cô ta nhếch mép, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, “Có lẽ vậy, tôi cũng thấy cô rất dễ nhìn, nhìn thấy cô, tôi như nhìn thấy chính mình.”

Nói xong, người phụ nữ mỉm cười nhìn thẳng vào Diệp Sanh Ca, giọng nói có chút ẩn ý.

Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca ngây thơ chỉ cảm thấy khó hiểu.

“Thật sao? Vậy thì trùng hợp thật…” Cô cười gượng, một lần nữa chào tạm biệt.

Lần này, cô không chút do dự rời khỏi phòng họp.

Bước ra ngoài, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm ở góc hành lang, cậu bé ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, ra vẻ trầm tư.

“Ơ, Tiểu Tranh?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên vui mừng, bước tới ngồi xổm trước mặt cậu bé, véo nhẹ khuôn mặt bánh bao của cậu, “Sao cháu lại ở đây?”

“Cháu đang đợi mẹ cháu.” Cậu bé liếc nhìn cô, giọng nói uể oải.

“Mẹ cháu cũng đến thử vai à?” Diệp Sanh Ca không lấy làm lạ, đứa trẻ này đã là diễn viên nhí, mẹ nó chắc hẳn cũng là diễn viên. Hơn nữa hôm qua thoáng nhìn, cô nhớ mẹ đứa trẻ này có thân hình mảnh mai, rất phù hợp để lên hình.

Ơ, nói đến đây, mẹ của đứa trẻ này rất giống với vị phó đạo diễn kia, chẳng lẽ mẹ của Tiểu Tranh chính là vị phó đạo diễn trong phòng họp?

Không thể trùng hợp như vậy chứ?

Sự việc đúng là trùng hợp như vậy, trong đầu cô vừa mới nảy ra ý nghĩ này, phía sau đã vang lên tiếng gọi dịu dàng: “Tiểu Tranh.”

Tiểu Tranh lập tức nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía trước: “Mẹ!”

Diệp Sanh Ca quay đầu lại, nhìn thấy hai mẹ con dựa vào nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy khó tả. Hèn gì cô thấy Ada quen quen thì ra hôm qua ở phim trường họ đã gặp nhau một lần. Nhưng mà sự thù địch của người phụ nữ này với cô từ đâu ra?

“Tiểu Tranh dường như rất thích cô.” Người phụ nữ ôm con trai vào lòng, ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Tôi cũng rất thích Tiểu Tranh.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh đáp.

Kết quả là người phụ nữ càng ôm con trai chặt hơn, dáng vẻ như sợ Diệp Sanh Ca sẽ giành con trai với cô ta vậy.

“Buổi thử vai đã kết thúc, cô có thể về rồi.” Người phụ nữ khẽ mỉm cười, “Hy vọng cô thích câu chuyện tôi vừa kể.”

… Không, cô không thích chút nào.

Diệp Sanh Ca thầm oán thán trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười chào tạm biệt hai người.



Trở lại xe, Diệp Sanh Ca nghĩ mãi vẫn thấy không đúng, đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy ba chữ “Kỷ Thời Đình” trên màn hình điện thoại, Diệp Sanh Ca lập tức bắt máy.

“Thời Đình.” Vừa mở miệng, giọng nói của cô đã mang theo chút nũng nịu và tủi thân mà chính cô cũng không nhận ra.

Kỷ Thời Đình cảm nhận được sự thân thiết và tin tưởng vô thức toát ra từ cô.

Tâm trạng vốn đã tốt của anh càng thêm vui vẻ.

“Thử vai thế nào rồi?” Anh khẽ cười hỏi.

“Không thế nào cả.” Diệp Sanh Ca bực bội nói, “Người phỏng vấn em là một phó đạo diễn tên Ada, cũng không hỏi em câu hỏi nào, chỉ kể cho em nghe một câu chuyện kỳ quái rồi cho em về.”

“Ada?” Giọng người đàn ông trầm xuống, “Em đang ở đâu?”

“Dưới tòa nhà Huệ Cảnh, em còn chưa kịp đi.”

“Em đừng đi vội, quay lại tầng 17 đi.” Giọng người đàn ông dứt khoát, “Trực tiếp đến gặp Trần An Chi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 323



Tôn Diệp gật đầu, khoảng nửa tiếng sau, anh ta đã đặt kết quả điều tra lên bàn làm việc của Kỷ Thời Đình.

“… Trong số các trợ lý đạo diễn hoặc trợ lý sản xuất của Trần An Chi không có ai tên là Ada.” Tôn Diệp nói, “Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng nhiếp ảnh gia riêng của ông ta tên là Ada.”

“Có ảnh chứ?” Kỷ Thời Đình lạnh mặt hỏi.

“Chỉ có một bức ảnh, nhưng hơi mờ.” Tôn Diệp đưa một bức ảnh đã in ra, “Đây là ảnh cô ta chụp với Trần An Chi ở phim trường.”

Người phụ nữ trong ảnh mặc áo khoác dài, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, cô ta quay nghiêng người, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt, nhưng đường nét bên mặt của cô ta khiến Kỷ Thời Đình nhớ đến một người.

Anh nhíu mày, siết chặt bức ảnh trong tay, lạnh lùng ra lệnh: “Chuẩn bị xe, đến tòa nhà Huệ Cảnh.”



Cùng lúc đó, Diệp Sanh Ca đã ở tầng 17 tòa nhà Huệ Cảnh, sau khi cô báo tên, thái độ của nhân viên làm việc lập tức trở nên cung kính, còn đích thân đưa cô đến phòng họp.

“Diệp tiểu thư, hôm nay trong danh sách chỉ có tổng cộng năm người, cô là người cuối cùng. Mong cô thông cảm, bốn diễn viên trước đều là những nhân vật tầm cỡ ảnh hậu, thời gian của họ rất eo hẹp, chúng tôi chỉ có thể sắp xếp thời gian linh hoạt một chút. Hiện tại người mà đạo diễn Trần đang gặp là Sở Văn Giai.” Anh ta giải thích, dường như sợ Diệp Sanh Ca tức giận.

Nghe đến cái tên ảnh hậu Sở Văn Giai, Diệp Sanh Ca biết được sức nặng của bốn người phỏng vấn trước nên cô đương nhiên sẽ không tức giận.

“Không sao, tôi hoàn toàn hiểu.” Cô mỉm cười nói.

Xem ra cô vốn dĩ đã nằm trong danh sách phỏng vấn cuối cùng, không biết Ada kia là chuyện gì nữa.

Cô không khỏi cảm thán Kỷ Thời Đình làm việc thật chu đáo, mặc dù anh gần như chưa bao giờ chủ động giúp cô việc gì, nhưng một khi muốn giành lấy vai diễn cho cô, anh sẽ trực tiếp đưa cô vào danh sách. Hơn nữa, thái độ của nhân viên đối với cô rất cung kính, có lẽ là Trần An Chi đã đặc biệt dặn dò… Năng lực của Kỷ Thời Đình có thể còn lớn hơn cô tưởng tượng.

Người chồng này thật tốt, cô không thể để người khác cướp anh đi được.

“Tới rồi.” Nhân viên mỉm cười mở cửa cho cô, “Cô đợi ở đây một lát, tôi đi rót nước cho cô.”

Diệp Sanh Ca nói lời cảm ơn, đẩy cửa bước vào.

Bên trong đã có người đợi sẵn, không ngờ lại là Lam Tâm, tiểu hoa đán nổi tiếng gần đây, cô ta được trợ lý và stylist vây quanh như sao trên trời, khí thế kinh người.

Diệp Sanh Ca đang suy nghĩ có nên tiến lên chào hỏi Lam Tâm hay không nhưng ánh mắt của đối phương lướt qua người cô rồi lạnh lùng dời đi.

Diệp Sanh Ca lập tức từ bỏ ý định này.

Vài phút sau, lại có người đẩy cửa bước vào, không ngờ lại là Ada, người đã phỏng vấn cô trước đó.

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, kết quả là Ada trực tiếp phớt lờ cô, đi thẳng đến chào hỏi Lam Tâm một cách thân thiết, hai người còn ôm nhau.

Sau đó, họ bắt đầu trò chuyện bằng tiếng nước ngoài, Diệp Sanh Ca nghe ra họ đang nói tiếng Tây Ban Nha. Khi còn đi học, cô thấy tiếng Tây Ban Nha rất hay nên đã cố ý học, vì vậy cô hoàn toàn hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

“Người phụ nữ đối diện cũng đến thử vai sao?” Sau khi chào hỏi, Lam Tâm hỏi.

“Tôi thấy cô ta có trong danh sách của đạo diễn Trần. Thật kỳ lạ, đến giờ cô ta vẫn chưa có tác phẩm nào để thử vai, bộ phim truyền hình duy nhất vẫn đang trong quá trình quay.” Ada nói với giọng khinh thường.

“Chắc lại là “ngủ” để có được vai diễn.” Lam Tâm cười lạnh, “Bầu không khí trong giới ngày càng tệ. Thử vai chung với loại người này đúng là mất mặt.”

Nghe đến đây, Diệp Sanh Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào họ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 324



“Tôi đang ở đây, hai vị nếu đã tò mò, sao không trực tiếp hỏi tôi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, “Tiền bối Lam Tâm cảm thấy thử vai cùng tôi sẽ làm mất mặt vậy sao không thẳng thừng từ chối buổi thử vai để thể hiện thái độ của mình?”

Hai câu này, Diệp Sanh Ca dùng tiếng Tây Ban Nha trôi chảy để nói. Cô phát âm rõ ràng, giọng nói êm tai, ngữ điệu mang theo sự vui vẻ đặc trưng của tiếng Tây Ban Nha.

Cả Lam Tâm và Ada đều đồng loạt biến sắc.

Xét cho cùng, ban đầu họ chắc chắn rằng Diệp Sanh Ca không hiểu, nên mới dám thảo luận về cô một cách công khai như vậy. Bây giờ phát hiện ra Diệp Sanh Ca hiểu được, cả hai đều cảm thấy như bị vả mặt.

Tuy nhiên, Lam Tâm dù sao cũng đã nổi tiếng nhiều năm, địa vị trong giới lại rất cao, bị Diệp Sanh Ca phản bác một cách không khách khí, cô ta làm sao chịu đựng nổi.

“Thật là không biết trời cao đất dày.” Cô ta cao giọng quát mắng, cuối cùng cũng không còn giả vờ dùng tiếng Tây Ban Nha nữa, “Tôi và Ada đang nói chuyện, có phần cho một kẻ mới vào nghề như cô xen vào sao?”

“Hai vị đang nói về tôi, tôi cũng không thể giả vờ như không nghe thấy được?” Diệp Sanh Ca mỉm cười, “Hơn nữa, tôi dù có ít kinh nghiệm đến đâu cũng biết nói xấu sau lưng người khác là hành vi vô giáo dục.”

Lam Tâm giận tím mặt, chỉ tay vào cô: “Cô tin hay không, bây giờ tôi có thể khiến cô phải cuốn gói về nhà?”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca lập tức thu lại thái độ bức người, ngược lại khẽ thở dài: “Tiền bối Lam Tần, nếu như cô lo lắng không đấu lại một người mới vào nghề lại không có danh tiếng, không có kinh nghiệm như tôi nên mới phải đuổi tôi đi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.”

Lam Tâm trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô.

“Cô…” Cô ta tức giận đến bật cười, “Miệng lưỡi cũng không tệ. Tôi mà thật sự đuổi cô đi, chẳng phải là chứng tỏ tôi sợ cô sao!”

“Tiền bối, cô quả thực nên sợ hãi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn, “Nếu không, cô cho rằng tại sao tôi lại xuất hiện trong danh sách của đạo diễn Trần? Từ khi nào ông ấy lại nể mặt những kẻ có quyền thế cơ chứ?”

Lam Tâm tức giận đến suýt ngất xỉu.

Ada nghe đến đây khẽ nhíu mày, cô ta nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Diệp Sanh Ca, luôn cảm thấy người phụ nữ này đang tính toán điều gì đó.

“Lam Tâm, đừng chấp nhặt với cô ta…” Cô ta nhịn không được khuyên nhủ Lam Tâm.

Nhưng Lam Tâm tính tình nóng nảy, làm sao nhịn được, đúng lúc này nhân viên làm việc đẩy cửa bước vào: “Cô Lam Tâm, Sở Văn Giai đã rời đi, đạo diễn Trần mời cô qua.”

“Đúng lúc lắm.” Lam Tâm chỉ tay vào Diệp Sanh Ca, “Tôi muốn thử vai cùng cô ta.”

Nhân viên làm việc sửng sốt: “Điều này không hợp quy củ…”

“Vừa hay giúp đạo diễn tiết kiệm thời gian.” Lam Tâm cười lạnh đứng dậy, “Hai người cùng diễn sẽ dễ dàng nhận ra điểm tốt điểm xấu hơn!”

Nhân viên làm việc cứng họng nhìn về phía Diệp Sanh Ca: “Diệp tiểu thư thấy sao?”

“Điều này không thích hợp lắm?” Diệp Sanh Ca lộ vẻ khó xử.

“Cô không dám sao?” Lam Tâm cười khẩy.

“Tôi là sợ tiền bối đến lúc đó không xuống đài được.” Diệp Sanh Ca thành khẩn nói.

“Đi, báo với đạo diễn Trần, tôi muốn thử vai cùng người phụ nữ này.” Lam Tâm tức giận đến mức đầu óc trống rỗng, vừa chỉ vào Diệp Sanh Ca vừa nói với nhân viên làm việc, giọng điệu dứt khoát.

Nhân viên làm việc đành phải đi xin ý kiến của đạo diễn Trần, hai phút sau anh ta quay lại: “đạo diễn Trần đồng ý, cô Lam Tần, cô Diệp, mời hai vị đi lối này.”

Lam Tâm hơi hếch cằm, liếc nhìn Diệp Sanh Ca một cái đầy khinh miệt, sau đó bước ra ngoài trước tiên với đôi giày cao gót.

Diệp Sanh Ca mỉm cười đi theo sau cô ta.

Ada nhíu mày không yên tâm cũng bước theo sau.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 325



Trần An Chi là một người đàn ông trung niên nho nhã, khí chất nghệ sĩ rất đậm, căn phòng thử vai cũng được ông bố trí rất thoải mái và ấm cúng. Hơn nữa, trong phòng ngoài ông ra chỉ có hai trợ lý, vô hình chung đã giảm bớt áp lực cho diễn viên.

Lam Tâm vừa bước vào liền thu lại vẻ kiêu ngạo trên mặt, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, ôm lấy Trần An Chi, có vẻ như cô ta và Trần An Chi có mối quan hệ khá tốt.

Sau khi Lam Tâm buông ông ra, Ada cũng mỉm cười ôm lấy ông.

Tóm lại, sau khi ba người họ chào hỏi xong đã là ba phút sau.

Diệp Sanh Ca biết hai người này cố ý ra oai với cô nên cô cũng không tức giận. Hơn nữa, Ada nếu đã có quan hệ tốt với Trần An Chi như vậy, chứng tỏ cô ta rất có thể là phó đạo diễn thật.

Vậy thì vừa rồi Ada thử vai cho cô rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Diệp Sanh Ca đang trầm ngâm, Trần An Chi đã hướng ánh mắt về phía cô, ánh mắt ôn hòa: “Là Diệp tiểu thư phải không? Tôi đã xem qua một số đoạn phim của cô, rất có linh khí.”

Được thần tượng công nhận, Diệp Sanh Ca có chút kích động: “Ngài quá khen rồi.”

“Vì hai người muốn thử vai cùng nhau, vậy tôi cũng không dài dòng nữa.” Trần An Chi nói, “Hai người đều đã xem qua “Chicago” rồi chứ? Tình cờ là nữ chính trong phim mới của tôi có một số điểm tương đồng với nữ chính trong “Chicago”, nên tôi muốn xem hai người diễn xuất như thế nào.”

Trần An Chi vừa dứt lời, trợ lý của ông đã đưa kịch bản đã được in sẵn cho Lam Tâm và Diệp Sanh Ca.

“Hai người chuẩn bị một chút, ba phút sau bắt đầu. Sanh Ca đóng vai Roxie, Lam Tâm đóng vai Velma.” Trần An Chi bình tĩnh sắp xếp, “Sau đó hai người đổi vai cho nhau.”

“Không vấn đề gì.” Lam Tâm cười lạnh liếc nhìn Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca cũng đáp lại bằng một nụ cười điềm tĩnh, cúi đầu xem kịch bản.

Nghe nói Lam Tâm muốn so tài với người mới, các nhân viên làm việc nhao nhao chạy đến xem, họ đều là đội ngũ quen thuộc của Trần An Chi, nên Trần An Chi cũng không ngăn cản, dù sao thì thi đấu cũng phải có người xem mới thú vị.

Rất nhanh, ba phút trôi qua, Diệp Sanh Ca và Lam Tâm đều đặt kịch bản xuống.

Cảnh diễn trong kịch bản rất ngắn, chưa đầy hai phút nhưng lại rất kịch tính. Roxie và Velma đều là nữ tù nhân, nhưng Velma từng là minh tinh nổi tiếng của đoàn kịch, nên dù đang ở trong tù vẫn có luật sư sẵn sàng bào chữa cho cô ta, còn có đoàn kịch đưa ra mức thù lao rất cao. Roxie rất ghen tị, nên đã chặn Velma lại, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cô ta, kết quả bị Velma mỉa mai một phen.

Theo tiếng hô “Bắt đầu” của Trần An Chi, hai diễn viên lập tức nhập vai, Lam Tâm trong vai Velma bước đến từ đầu kia căn phòng với vẻ mặt lạnh lùng, không liếc mắt nhìn ai. Màn xuất hiện này vô cùng ấn tượng, lập tức dựng nên hình tượng nhân vật Velma.

Quả nhiên là minh tinh màn ảnh được các đạo diễn yêu thích nhất trong những năm gần đây.

Mọi người sau đó hướng ánh mắt về phía Diệp Sanh Ca, không ngờ chỉ một giây trước còn chưa có cảm giác tồn tại, Diệp Sanh Ca lập tức như biến thành một người khác.

Cô nhìn thấy Velma bước đến, vội vàng quay người lại, vừa che giấu việc mình vừa nghe lén, vừa nhân cơ hội tìm ra chiếc áo lót của Velma, ánh mắt đảo liên tục, khi Velma đến gần, lập tức nịnh nọt gọi cô ta lại.

Những người xung quanh đều ngạc nhiên, biểu hiện của Lam Tâm họ không lấy làm lạ, nhưng Diệp Sanh Ca này lại xuất sắc như vậy, không chỉ vậy, màn trình diễn của cô thậm chí còn thu hút hơn cả Lam Tâm.

Tiếp đó, cô dùng giọng điệu khoa trương và kịch tính để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với Velma, đồng thời cầu xin cô ta cho mình một lời khuyên. Lúc này, cô như thể chính là nữ tù nhân hèn mọn và nông cạn kia, vừa muốn thoát khỏi tội danh, vừa muốn một bước lên mây.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 326



Nhân vật Roxie có rất nhiều khuyết điểm, nhưng trong phân đoạn này, Diệp Sanh Ca dùng diễn xuất linh hoạt của mình, khiến người ta không thể nào rời mắt khỏi cô.

Đây là một loại thiên phú, cô có thể dùng diễn xuất và thần thái của bản thân diễn bất kỳ nhân vật nào cũng đều toát lên sức hút khó cưỡng.

Diễn xuất của Lam Tâm tuy cũng coi như đạt, nhưng căn bản không có mấy ai để ý đến cô ta.

Phân đoạn này kết thúc, cả trường quay im lặng trong giây lát.

“Cảm ơn tiền bối.” Diệp Sanh Ca cười rạng rỡ.

Lam Tâm từ phản ứng của mọi người đã ý thức được điều gì đó, sắc mặt cô ta trở nên khó coi. Ada ở phía xa cũng mang vẻ mặt vô cảm.

Trần An Chi mỉm cười vỗ tay: “Tốt lắm, tốt lắm. Hai người đổi vai cho nhau đi.”

Lam Tâm hạ giọng nói với Diệp Sanh Ca: “Cô đừng đắc ý, phân đoạn này Roxie có nhiều lời thoại hơn, nên nhìn có vẻ nổi bật hơn thôi.”

Diệp Sanh Ca khẽ mỉm cười.

Lại ba phút trôi qua, màn trình diễn một lần nữa bắt đầu.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà phải thay đổi nhân vật, đối với diễn viên là một thử thách rất lớn, nhưng khi Diệp Sanh Ca trong vai Velma bước đến từ phía xa, mọi người đều biết đối với cô mà nói, việc chuyển đổi vai diễn căn bản không có gì khó khăn.

Cùng một bộ trang phục, nhưng Diệp Sanh Ca lúc này như biến thành một người khác hẳn. Cô mang vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng, còn xen lẫn vài phần mệt mỏi, chính sự mệt mỏi này lại khiến cô toát lên vẻ phong tình vạn chủng, dù cho đang mặc áo tù cũng không thể khiến người ta quên đi thân phận minh tinh sân khấu năm xưa của cô.

Lúc Roxie lao đến trước mặt cô, chặn đường đi của cô, ánh mắt cô khẽ nheo lại như đang xác nhận thân phận của đối phương. Roxie bắt đầu giãi bày, cô tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn và khinh thường, dường như còn âm thầm đảo mắt một cái.

Còn Lam Tâm trong vai Roxie lại không được như ý muốn, biểu cảm của cô ta có chút cứng nhắc, vẻ nịnh nọt lấy lòng cũng không được tự nhiên, dường như bị sự kiêu ngạo trên mặt Diệp Sanh Ca kích động, cô ta thậm chí còn bị vấp lời thoại một chút.

Lần này, sự chênh lệch giữa hai người càng thêm rõ ràng. Hơn nữa, nếu chỉ so sánh hai người trong vai Velma thì diễn xuất của Diệp Sanh Ca rõ ràng tinh tế hơn, nhiều tầng lớp hơn, dù cho cô ít lời thoại vẫn khiến người ta bất giác bị thu hút.

Màn trình diễn kết thúc, sắc mặt Lam Tâm khác hẳn với lúc đầu.

“Cảm ơn tiền bối.” Diệp Sanh Ca cười rạng rỡ với cô ta.

Đồng tử Lam Tâm co lại, đột nhiên ý thức được mình đã bị lừa!

Người phụ nữ này cố ý khiêu khích cô ta, tình huống so tài này cũng là do người phụ nữ này cố ý tạo ra!

Cô ta chỉ là một kẻ mới vào nghề, không có tác phẩm, không có danh tiếng, nếu như chỉ gặp riêng Trần An Chi cho dù diễn xuất có tốt cũng chưa chắc đã có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần An Chi, dù sao những diễn viên đến thử vai hôm nay đều là những diễn viên phái thực lực. Nhưng hiện tại, thông qua việc so tài với cô ta, cô ta không những khiến Trần An Chi lưu lại ấn tượng sâu sắc, mà còn thể hiện toàn diện khả năng diễn xuất của mình, khiến Trần An Chi không còn bận tâm đến việc cô ta không có danh tiếng, không có tác phẩm nữa – dù sao, cô ta đã vượt qua cả một minh tinh dày dạn kinh nghiệm như cô ta rồi, có tác phẩm hay không còn quan trọng nữa sao?

Cô ta vậy mà lại trở thành đá kê chân cho kẻ mới vào nghề này!

Nhận ra điều này, ánh mắt Lam Tâm như muốn phun lửa.

Không chỉ Lam Tâm nhận ra, Ada cũng nhận ra, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Sanh Ca càng thêm phần sâu xa – xem ra, người phụ nữ này còn khó đối phó hơn cô ta tưởng tượng.

Trần An Chi mỉm cười vỗ tay: “Tốt lắm, rất tốt. Tiếp theo tôi muốn nói chuyện riêng với từng người.”

“Tiền bối Lam Tâm trước đi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói xong, chủ động rời khỏi phòng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 327



Các nhân viên đều biết quy tắc của Trần An Chi, lần lượt rời khỏi phòng, trở về văn phòng của mình, chỉ để lại hai trợ lý.

Ada tình cờ đi sau Diệp Sanh Ca. Thấy Diệp Sanh Ca dừng lại, cô ta cũng dừng theo.

Cô ta nhìn bóng lưng Diệp Sanh Ca, nhíu mày, đúng lúc này, thang máy “ding” một tiếng.

Người đàn ông cao lớn tuấn tú bước ra khỏi thang máy, lông mày đen nhánh, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Ada ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của anh, trái tim bỗng chốc thắt lại, mắt nhòe đi.

Cô ta không ngờ lại gặp anh ở đây, cô ta chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại anh – chỉ trong nháy mắt, cô ta đã hạ quyết tâm nhanh chóng xoay người đi về phía phòng nghỉ bên phải.

Vì vậy, cô ta đã không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ngập tràn ý cười của người đàn ông đang hướng về phía Diệp Sanh Ca.



Diệp Sanh Ca cúi đầu, hai tay đút túi áo khoác, vẫn còn đang hồi tưởng lại màn trình diễn vừa rồi.

… Lần này, Trần An Chi chắc hẳn sẽ nghiêm túc cân nhắc đến cô rồi nhỉ? Nếu thực sự có thể nhận được vai diễn này … Diệp Sanh Ca nghĩ đến đã thấy phấn khích.

Cô mải suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy một tiếng “hừ” khe khẽ bên tai, cô mới giật mình ngẩng đầu lên.

“Thời Đình?” Cô trừng lớn mắt, giọng nói tràn đầy kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây!”

Nói xong, cô dường như nhận ra mình nói hơi to, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có nhân viên nào ở hành lang cô mới yên tâm phần nào, sau đó chạy vụt tới vòng tay ôm lấy eo anh.

Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô, khuôn mặt người đàn ông vốn có chút lạnh lùng vì bị ngó lơ lập tức dịu xuống.

“Thế nào rồi?” Anh xoa xoa tóc cô, trầm giọng hỏi.

“Em thấy cũng được.” Diệp Sanh Ca đắc ý, “Yên tâm, em không bị bắt nạt đâu … Vừa rồi em còn âm thầm tính kế người khác đấy.”

Tính cách Lam Tâm cô ít nhiều cũng hiểu được, hơn nữa cô tự tin diễn xuất của mình có thể vượt qua cô ta, cho nên mới khiêu khích cô ta, tự tay tạo ra cục diện hiện tại.

“Tốt.” Người đàn ông véo véo má cô, cúi đầu khen ngợi, “Cuối cùng cũng không làm anh mất mặt.”

Diệp Sanh Ca căn bản không để ý đến giọng điệu của anh, vẫn vui vẻ nói: “Đúng rồi, sao anh lại đến đây?”

Kỷ Thời Đình đối với việc cô đóng phim luôn giữ thái độ mặc kệ, tuy không ngăn cản, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là ủng hộ.

“Nữ phó đạo diễn kia là thế nào?” Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày.

“Cô ta rất thân thiết với Trần An Chi, cho nên thân phận của cô ta chắc là thật.” Diệp Sanh Ca cau mày, “Nhưng mà em cũng không quen biết cô ta, không hiểu sao cô ta lại đối đầu với em. Vừa rồi lúc em diễn xuất cô ta cũng ở đó, giờ không biết đi đâu rồi.”

Đôi mắt đen láy của Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm một lúc, “Cô ta đã nói gì với em?”

“Nói một câu chuyện cẩu huyết.” Diệp Sanh Ca lộ ra vẻ mặt đau răng, “Cẩu huyết quá, em cũng không nhớ rõ lắm nội dung, tóm lại là rất kỳ quái.”

Kỷ Thời Đình trầm ngâm một lúc: “Sau này đừng để ý đến cô ta. Bất kể cô ta nói gì với em, đều đừng tin.”

“Hả?” Diệp Sanh Ca ngẩn người, “Chẳng lẽ anh quen biết cô ta?”

“Không quen.” Kỷ Thời Đình không chút do dự phủ nhận, lại véo véo mặt cô, “Em nhớ kỹ lời anh nói!”

Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa.

“Đi thôi.” Người đàn ông nắm lấy tay cô.

“Em còn chưa phỏng vấn xong, lát nữa đạo diễn Trần còn muốn nói chuyện riêng với em.” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt.

Hai chữ “riêng” khiến Kỷ Thời Đình có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tuổi tác và phẩm hạnh của Trần An Chi, anh đành miễn cưỡng gật đầu: “Anh ở đây đợi em.”



Vài phút sau, Lam Tâm mặt mày xám xịt rời khỏi phòng, cô ta đi thẳng về phía phòng nghỉ, không lâu sau, trong phòng nghỉ liền truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Diệp Sanh Ca thầm xin lỗi trong lòng nhưng cô không hề hối hận. Lúc này, trợ lý của Trần An Chi đi ra: “Diệp tiểu thư, đạo diễn Trần mời cô vào trong.”

“Vâng, tôi đến ngay.” Cô thè lưỡi với Kỷ Thời Đình, sau đó dưới ánh mắt kiên nhẫn của người đàn ông, bước vào phòng.

Lúc này, hành lang chỉ còn lại một mình Kỷ Thời Đình.

Anh vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ trầm tư.

Đúng lúc này, từ phòng nghỉ cách đó không xa, một bóng dáng yểu điệu bước ra.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 328



Nhiều năm không gặp, ngũ quan người đàn ông ấy càng thêm phần sâu thẳm, khí chất cũng trở nên chín chắn, sức hút nam tính mãnh liệt phả vào mặt.

Ada cảm thấy tim mình đập loạn xạ, nước mắt làm mờ cả mắt.

Cô muốn chạy đến nói rõ mọi chuyện, nhưng… vẫn chưa phải lúc.

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây, là vì Diệp Sanh Ca sao?

Anh… rất quan tâm đến người phụ nữ đó? Còn giành giật cho Diệp Sanh Ca đó cơ hội thử vai cho phim mới của Trần An Chi?

Ada không nhịn được nghĩ, có phải… sự quan tâm của anh đều là vì cô ta?

Ý nghĩ này càng khiến tim cô ta thắt lại.

Tuy nhiên, người đàn ông dường như nhận ra có người đang nhìn mình, ánh mắt khó chịu quét về phía này.

Ada sợ hãi lập tức rụt người lại, kết quả quay đầu lại thì phát hiện con trai Lăng Vân Tranh đang nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Cậu bé nhỏ giọng hỏi.

Ada ngồi xổm xuống trước mặt con trai, v**t v* khuôn mặt non nớt của con, giọng nghẹn ngào: “Tiểu Tranh, con không phải vẫn luôn muốn có bố sao? Bố con đang ở ngoài kia kìa.”

Cậu bé trố mắt nhìn.

“Con… có muốn gặp bố không?” Ánh mắt Ada lóe lên tia sáng kỳ lạ.



Kỷ Thời Đình luôn là tâm điểm của mọi người, vì vậy trong hầu hết các trường hợp, đối với những ánh mắt tò mò hoặc có mục đích không trong sáng, anh đều trực tiếp phớt lờ.

Nhưng hôm nay, có một ánh mắt quá mức nóng rực khiến anh có chút khó chịu, tuy nhiên khi anh quét mắt nhìn qua lại chỉ nhìn thấy một mảnh áo.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Có phải cô ta không?

Cô ta có về nước hay không, anh không quan tâm, nhưng anh không thể dung thứ cho việc cô ta đi quấy rầy Sanh Ca.

Nhưng người phụ nữ kia không muốn lộ diện thì anh cũng không có hứng thú truy cứu, dù sao anh cũng đã có phòng bị, sẽ không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào.

Kỷ Thời Đình thu hồi tầm mắt, nhưng nửa phút sau, khóe mắt lại phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé.

Anh nhướng mày nhìn, một cậu bé đang rụt rè đi về phía này, vẻ mặt có chút bối rối.

Cậu bé đi đến cách anh hai mét thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh một cách khó khăn, miệng hơi há ra, đôi mắt mở to tròn xoe.

Kỷ Thời Đình nhíu mày khó chịu.

Cậu bé sợ hãi lập tức cúi đầu.

Tiểu Tranh trong lòng vô cùng tủi thân. Hung dữ như vậy, người này nhất định không phải bố của cậu.

Kỷ Thời Đình cũng không lấy làm lạ về sự xuất hiện của đứa trẻ này. Xét cho cùng, dãy này còn có vài phòng nghỉ, đều bị nhân viên công tác sử dụng, đứa trẻ này có lẽ là con của nhân viên nào đó, vì vậy chỉ cần đứa trẻ này đừng nhìn chằm chằm vào anh, Kỷ Thời Đình cũng lười quản.

Đúng lúc này, Diệp Sanh Ca như một cơn gió lao ra, trên mặt cô mang theo nụ cười rạng rỡ, vốn định nhào vào lòng Kỷ Thời Đình, kết quả lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cậu bé.

“Tiểu Tranh?” Cô lập tức mỉm cười, bước tới véo véo khuôn mặt cậu bé, “Sao con lại ở đây một mình, mẹ con đâu?”

Tiểu Tranh chớp chớp mắt nhìn cô một lúc, đột nhiên xoay người, ba chân bốn cẳng chạy về.

Diệp Sanh Ca có chút tiếc nuối nhìn bóng lưng cậu bé, giây tiếp theo, Kỷ Thời Đình nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.

“Em quen đứa trẻ này?” Giọng anh có chút khó chịu.

“Đứa bé đó là con trai trong phim của em, mẹ của bé chính là vị phó đạo diễn mà em đã nói với anh!” Diệp Sanh Ca giải thích, “Cậu bé chắc là thấy anh nên tò mò thôi.”

Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày: “Trùng hợp như vậy?”

Diệp Sanh Ca gật đầu: “Đúng vậy, trùng hợp thật.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình hơi trầm xuống, nếu Ada thật sự là Lăng Vũ Đồng, vậy đứa trẻ này… chẳng lẽ là con trai của Lăng Vũ Đồng?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 329



Kỷ Thời Đình quyết định điều tra rõ ràng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của người phụ nữ trước mắt…

“Kết quả thử vai có rồi sao?” Anh khẽ nhếch môi.

“Đạo diễn Trần nói, màn thể hiện của em khiến ông ấy rất bất ngờ.” Diệp Sanh Ca hai mắt sáng rực, “Kịch bản của ông ấy còn đang sửa đổi, mấy hôm nữa ông ấy sẽ cho em diễn thử một đoạn, nếu em có thể cho ông ấy cảm giác ông ấy muốn, vai diễn này chính là của em! Ông ấy còn nói ông ấy rất tin tưởng em!”

“Tốt lắm, không uổng công anh.” Kỷ Thời Đình tỏ vẻ tán thưởng, ôm lấy eo cô, “Đi thôi.”

“Thời Đình, cảm ơn anh!” Diệp Sanh Ca trịnh trọng nói, “Nếu không có anh, em căn bản không thể có được cơ hội thử vai!”

Vừa rồi Lam Trâm mỉa mai cô là dựa hơi người khác mà lên, theo một ý nghĩa nào đó… lời này thật sự không sai.

Diệp Sanh Ca thầm nghĩ.

“Cảm ơn?” Kỷ Thời Đình khẽ cười bóp nhẹ mặt cô, “Tối nay dùng hành động thực tế để bày tỏ đi.”

Kim chủ đại nhân không khách khí đòi hỏi thù lao.

Cơ thể Diệp Sanh Ca vẫn còn đau nhức, vì vậy cô dứt khoát ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ như không nghe thấy.



Bên kia, Tiểu Tranh ấm ức chạy về phòng nghỉ, lao thẳng vào lòng Ada.

“Sao vậy?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân của con trai, Ada đau lòng không thôi.

“Đó không phải bố con, con không thích chú ấy.” Tiểu Tranh phồng má, “Mẹ, có phải mẹ nhầm rồi không?”

Nghe vậy, mắt Ada càng thêm nóng rực: “Tiểu Tranh, sao mẹ có thể nhầm được? Chú ấy còn chưa biết con là con trai của chú ấy, nếu chú ấy biết nhất định sẽ rất vui mừng.”

Tuy nhiên, cô thật sự không thể cứ thế mà dẫn con trai đến gặp anh, cô cần bằng chứng.

Nghĩ đến đây, cô bế con trai ngồi lên ghế, sau đó đi vào phòng trong gọi điện thoại.

“Thư Hàng, là em.” Cô hít sâu một hơi, “Em cần anh giúp…”

*

Thang máy đến tầng một.

Trợ lý và vệ sĩ đều đang đợi ở tầng một, vì vậy khi cửa thang máy mở ra, Diệp Sanh Ca ngượng ngùng thoát khỏi vòng tay người đàn ông. Cô vẫn chưa quen thân mật với anh trước mặt người khác.

Nhưng trong mắt Kỷ Thời Đình, cô đây là đang phân định ranh giới với anh.

Sắc mặt anh trầm xuống.

Nhưng Diệp Sanh Ca không hề chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của anh, bởi vì điện thoại của cô vang lên. Cô nhìn thoáng qua, là Thượng Thiên Ý.

Cô vui vẻ bắt máy: “Thiên Ý, tôi thử vai xong rồi, nữ chính phim mới của đạo diễn Trần chín mươi chín phần trăm là của tôi rồi! Tôi thật sự đã có được nó!”

“Mẹ kiếp!” Thượng Thiên Ý kích động đến mức giọng nói the thé, “Tôi vừa mới đến tòa nhà Huệ Cảnh! Chuẩn bị vào đây! Cậu đang ở đâu vậy? Bạn yêu, cậu giỏi quá!”

“Tôi vừa xuống lầu, đang ở sảnh.” Cô mỉm cười nói.

“Được rồi, tôi nhìn thấy cậu rồi!” Thượng Thiên Ý cúp điện thoại.

Giây tiếp theo, Diệp Sanh Ca nhìn thấy Thượng Thiên Ý lao tới với tốc độ trăm mét.

Trong lúc kích động, anh ta căn bản không nhìn thấy bên cạnh Diệp Sanh Ca còn có người khác, hoặc là anh ta nhìn thấy rồi, nhưng lúc này cũng không còn quan tâm nữa.

Chạy đến trước mặt Diệp Sanh Ca, Thượng Thiên Ý lập tức ôm chầm lấy cô, nhìn dáng vẻ đó nếu không phải đang ở nơi công cộng, anh ta còn muốn tặng cho cô vài nụ hôn nồng nhiệt!

“Bạn yêu của tôi, cậu giỏi quá! Tôi đã nói là đi theo cậu nhất định sẽ không sai mà! Tôi yêu cậu chết đi được! Cậu…” Thượng Thiên Ý còn chưa nói hết lời, đột nhiên cảm thấy Diệp Sanh Ca trong lòng đang ra sức đẩy anh ta ra.

Thượng Thiên Ý khó hiểu, trước đây anh ta cũng không phải chưa từng ôm cô, cô ấy để ý cái gì chứ?

Nhưng rất nhanh, Thượng Thiên Ý liền ý thức được bầu không khí có chút không đúng.

Sao… đột nhiên lạnh như vậy…

Lạnh đến mức anh ta không nhịn được rùng mình một cái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back