Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 90



“Tôi biết Lê Dĩ Niệm sắp phải gả cho lão già Tiêu Thành đó rồi.” Tạ Tư Ỷ tự tin mỉm cười: “Vừa hay tôi lại quen biết với người của nhà họ Tiêu, tôi có thể báo cho anh biết về tình hình của cô ấy.”

Mối tình của Kiều Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm ở Dương Thành không phải là chuyện không ai biết.

Nghe thấy vậy, nụ cười trên môi Kiều Nghiễn Trạch bỗng dưng vụt tắt.

Một người đàn ông với vẻ ngoài phong lưu tuấn tú, khi cười lên thì vô cùng quyến rũ, lúc nghiêm túc lại trông rất lạnh lùng và khó gần.

Tạ Tư Ỷ bỗng có chút căng thẳng, nhưng cô ta không hề có ý định sẽ rút lui, tiếp tục hất cằm lên nói: “Tiêu Thành đã hơn 60 tuổi rồi, hơn nữa nghe nói sức khoẻ của ông ta cũng không tốt…”

Kiều Nghiễn Trạch bật cười rồi ngắt lời cô ta: “Cô Tạ à, tôi phải thay đồ rồi. Hay là cô muốn tôi giúp cô giải thuốc đây?”

Trong lúc nói, anh để tay lên eo mình, dường như giây tiếp theo sẽ tháo khăn ra vậy.

Tạ Tư Ỷ đỏ mặt, lắc đầu liên tục, mau chóng chạy ra khỏi cửa.

Trước khi rời đi, cô ta còn nói thêm một câu: “Mong anh suy nghĩ về chuyện lúc này tôi đã nói, tôi biết anh vẫn còn yêu Lê Dĩ Niệm…”

“Cút.” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng đáp trả.

Tạ Tư Ỷ tức giận, không cam tâm cắn chặt răng đóng cửa lại.

Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng mỉm cười, thay đồ ngủ xong liền lấy điện thoại đang để ở đầu giường, gọi một cuộc điện thoại.

“Đúng như cậu đoán, cô ta thật sự đã lấy được chìa khoá cửa phòng cậu rồi.” Giọng điệu Kiều Nghiễn Trạch rất điềm tĩnh, lại có chút khàn đặc: “Cô ta đã bị tôi đuổi đi rồi.”

Đầu dây bên kia, Kỷ Thời Đình dường như “hừ” một tiếng.

“Lẽ nào mục tiêu của cô ta là tôi sao?”

“Tôi nói này,” Kiều Nghiễn Trạch lại mỉm cười: “Cậu có thể nào tự tin về bản thân mình một chút không? Một mình cậu là đã đủ khiến cô ra lên núi đao xuống biển lửa hết lòng chăm sóc rồi đấy.”

Kỷ Thời Đình không buồn để ý đến sự đùa giỡn của anh ta, dứt khoát ngắt điện thoại.

Kiều Nghiễn Trạch nghe thấy tiếng ngắt máy trong điện thoại liền cảm thấy rất buồn cười. Lẽ nào tên này thật sự nghĩ là Tạ Tư Ỷ tiếp cận ông cụ là vì âm mưu đoạt hết tài sản nhà họ Kỷ hay sao?

Anh bỏ điện thoại xuống, trong đầu nghĩ đến câu nói cuối cùng khi nãy của Tạ Tư Ỷ.

Còn yêu Lê Dĩ Niệm?

Hừ.



Tại phòng khách 203, Diệp Sanh Ca vẫn còn đang trốn trong phòng tắm, chần chừ không dám ra ngoài.

Thật ra thì có gì đáng sợ đáng sợ đâu chứ, người đàn ông này vẫn luôn chán ghét cô, trong trạng thái tỉnh táo thế này, anh căn bản không thèm động đến cô.

Hơn nữa… hơn nữa, cho dù là vết bớt tạm thời không gây ảnh hướng đến việc quay phim, nhưng để có thể nhận được bộ phim tiếp theo, cô vẫn cần phải loại bỏ vết bớt này đi.

“Tiết Ninh Truyện” nhiều lắm cũng chỉ quay tầm 3,4 tháng, cô bắt buộc phải lên giường với người đàn ông này cho đến khi vết bớt biến mất trong khoảng 3, 4 tháng này, khó khăn lắm mới có cơ hội đang bày ra trước mắt thế này, lẽ nào cô lại rút lui sao?

Đáng ra cô không nên mặc gì cả, trực tiếp đi đến quyến rũ anh ấy!

Nhưng chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi thì cô đã đỏ mặt tía tai hết rồi đừng nói đến chuyện có đủ can đảm hay không.

Ây, sao mà vô dụng quá đi!

Cô không nhịn được mà gõ lên đầu mình một cái.

Nếu như trong phòng có rượu thì tốt quá rồi, nếu như cô có thể uống rượu đến mức nửa say nửa tỉnh, nói không chừng sẽ đủ gan để làm chuyện đó đấy.

Lại chần chừ thêm một hồi lâu, sau cùng Diệp Sanh Ca vẫn lựa chọn mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, cô cũng không thể đứng trong phòng tắm cả đêm được.

Cô bước ra ngoài thì nhìn thấy Kỷ Thời Đình đang ngồi ở mép giường, lưng anh hơi tựa vào đầu giường, mắt nhắm nghiền, lông mày lại hơi nhíu lại.

Hình như trông anh có vẻ không được thoải mái.

“Anh Kỷ à, anh làm sao thế?” Cô cẩn thận nhẹ nhàng hỏi anh.

Kỷ Thời Đình mở mắt ra, ánh mắt tối sầm chứa đầy khao khát muốn chiếm hữu của anh khiến tim của Diệp Sanh Ca đập lên loạn xạ.

“Tôi hình như đã bị người khác bỏ thuốc rồi.” Giọng anh trầm xuống, chầm chậm thở một hơi dài: “Để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô nên đi đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 91



Yết hầu của người đàn ông di chuyển lên xuống, như thể anh đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Đôi môi đỏ của Diệp Sanh Ca khẽ hé mở, trái tim đập thình thịch. Anh bị hạ thuốc rồi, dường như đây là một cơ hội tốt… Không, không, cô không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Nghĩ một lúc, Diệp Sanh Ca bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ: “Nhưng chẳng phải vừa rồi anh vẫn còn ổn sao?”

“Có lẽ là đến bây giờ mới phát tác.” Kỷ Thời Đình đưa tay kéo cổ áo, lộ ra xương quai xanh rõ ràng: “Tôi đi tắm nước lạnh, cô rời đi sớm đi.”

“Nhưng mà đã khuya thế này rồi…” Diệp Sanh Ca l**m môi, vô thức tìm một cái cớ: “Tôi không gọi được xe đâu.”

Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày: “Tôi có thể để tài xế đưa cô về.”

Nói rồi, anh đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Diệp Sanh Ca ngơ ngác nhìn bóng lưng anh, trong lòng đấu tranh mãnh liệt… Nếu anh thực sự bị bỏ thuốc, chỉ cần cô bày tỏ ý định ở lại, chắc chắn anh sẽ chủ động lao đến cạnh cô.

Như thế cô sẽ không phải tốn công thu hút anh nữa, cơ hội tốt như vậy!…

Cơ hội tốt như thế này nếu bỏ qua thì thật là trái với lẽ trời!

“Anh Kỷ…” Cô lắp bắp nói: “Có lẽ, có lẽ…”

Tuy nhiên, chưa kịp để cô bày tỏ hết ý định của mình, Kỷ Thời Đình đã dừng bước, nhìn cô một cách đầy sâu sắc.

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Sanh Ca cúi đầu chột dạ: “Không có gì… Ý tôi là, chẳng phải anh nói có thể để tài xế đưa tôi về sao, tôi nên liên lạc với tài xế như thế nào đây…”

Kỷ Thời Đình đi đến trước bàn làm việc, rút giấy bút ra, nhanh chóng viết một dãy số đưa cho cô: “Đây là số của tài xế, cô liên lạc với anh ta đi.”

Diệp Sanh Ca nhìn tờ giấy mà người đàn ông đưa đến trước mặt mình, nhận lấy với vẻ ủ rũ.

Kỷ Thời Đình đã đi đến cửa phòng tắm, mở cửa chuẩn bị bước vào.

Diệp Sanh Ca nhìn bóng lưng anh, cuối cùng vẫn không kìm được lên tiếng: “Anh Kỷ, tắm nước lạnh không tốt cho cơ thể, lỡ như… lỡ như bị bệnh thì sao?”

Nghe thấy câu này, người đàn ông quay lại nhìn cô với nét mặt nửa cười nửa không: “Vậy ư? Thế thì sao?”

“À, thật ra còn có cách khác.” Diệp Sanh Ca cười chột dạ: “Đó là… cách truyền thống. An toàn, hiệu quả nhanh, không hại sức khỏe.”

Sau đó, cô lén dùng ngón tay chỉ vào mình.

“Ý cô là cô sẵn sàng giúp tôi?” Kỷ Thời Đình liếc thấy động tác nhỏ của cô, nụ cười trong mắt càng sâu.

“Không phải tôi đang quấy rầy anh, thật sự không phải đâu.” Diệp Sanh Ca nuốt nước bọt, cố gắng tìm lý do: “Ừm… Tôi cũng biết chúng ta là đối tác, làm vậy thực sự không hợp lý, nhưng dù sao cũng không phải lần đầu. Hơn nữa anh đã giúp tôi nhiều lần như vậy rồi, tôi cũng muốn giúp anh.”

Nói rồi cô còn gật đầu nhìn anh với vẻ chân thành như thể để tăng thêm tính thuyết phục.

Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày, dường như đang cân nhắc.

Ánh mắt đen láy của anh dừng lại trên người cô mang theo sự thẩm định và dò xét khiến Diệp Sanh Ca vô thức đứng thẳng người.

Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu: “Cô nói đúng, dù sao cũng không phải lần đầu.”

Diệp Sanh Ca vui mừng khôn xiết, không khỏi cảm thấy may mắn vì dù sao họ cũng đã ngủ với nhau hai lần, ít nhất người đàn ông này không ghét bỏ cô.

“Vậy thì không cần tắm nước lạnh nữa nhỉ” Cô cười rạng rỡ.

Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên: “Đúng vậy.”

Trước ánh mắt đột nhiên nóng rực của anh, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy luống cuống, hai tay vô thức nắm chặt vạt váy.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 92



Tiếp theo phải làm gì đây?

Tại sao người đàn ông này vẫn chưa tiến tới?

Chẳng lẽ cô phải chủ động sao? Nếu cô chủ động, bước đầu tiên nên làm gì?

Trong đầu Diệp Sanh Ca tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn. Cô l**m môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng Kỷ Thời Đình vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt đen láy sâu thẳm, khuôn mặt như cười như không.

Không phải anh bị bỏ thuốc rồi ư? Tại sao trông anh vẫn tỉnh táo thế này?

Diệp Sanh Ca cảm thấy bực bội, lại có chút trách móc… Anh đã bị chuốc thuốc rồi, chẳng lẽ cô còn phải chủ động hiến thân sao?

Cô nặn ra một nụ cười, sau đó quay đầu nhìn giường, rồi lại nhìn anh.

Hay là… nằm xuống trước nhỉ?

Cô dùng ánh mắt truyền đạt thông điệp này.

Nhưng dường như Kỷ Thời Đình không nhận được tín hiệu đó, anh chỉ nhếch môi, khuôn mặt rất thoải mái, dường như đang thưởng thức vẻ lúng túng của cô.

Diệp Sanh Ca lại cảm thấy nhiệt độ trong không khí đang dần tăng lên, hơi nóng này dường như cũng lan sang khuôn mặt cô. Không cần nhìn gương cô cũng biết lúc này chắc chắn mặt cô đang đỏ bừng.

“Anh Kỷ…” Cuối cùng cô không chịu nổi áp lực, gọi nhỏ một tiếng.

Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng bật cười, giọng nói trầm khàn như phát ra từ lồng ngực khiến mặt cô càng nóng hơn.

“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn tỏ vẻ uy nghiêm cao quý.

Diệp Sanh Ca khẽ thở phào, nhanh chóng chạy đến đứng trước mặt anh.

Nhanh lên nào, ôm cô lên giường rồi giải quyết nhanh chóng…

Cô thầm cầu nguyện trong lòng.

Nhưng rõ ràng Kỷ Thời Đình không định làm theo ý cô. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, khẽ đỡ lấy đầu cô, dường như đang ngắm nghía cô.

Trong đôi mắt đen láy của anh phản chiếu bóng hình của cô.

Trái tim Diệp Sanh Ca đập thình thịch, lông mi cũng run rẩy dữ dội.

Quá mờ ám, quá mờ ám… Đẩy cô xuống luôn không được ư, tại sao phải tạo ra bầu không khí như thế này.

Cô cảm thấy trái tim mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Cô quen vị hôn phu cũ của mình bao lâu rồi?” Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng mở miệng, nhưng câu hỏi này lại khiến Diệp Sanh Ca hoàn toàn bối rối.

“Ba năm.” Cô run rẩy trả lời: “Lúc đầu, anh ta nói rất ngưỡng mộ tài năng của tôi, vì vậy… vì vậy tôi đã cùng anh ta thành lập công ty Tinh Tập.”

Kỷ Thời Đình ừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó anh bế bổng cô lên, ép cô vào tường.

“Á!” Diệp Sanh Ca hét lên một tiếng, vô thức ôm chặt cổ anh để giữ thăng bằng.

Nét mặt Kỷ Thời Đình vẫn lạnh lùng, nhưng bàn tay đặt trên eo cô lại nóng bỏng đến cực độ. Anh tách đôi chân cô ra, kề sát vào g*** h** ch*n cô, vừa giữ cô trên không, vừa áp sát cơ thể cô vào với mình.

Dù anh mặc áo choàng ngủ, nhưng khoảng cách gần như vậy đủ để Diệp Sanh Ca cảm nhận rõ ràng cơ bắp cứng rắn tràn đầy sức mạnh của anh.

Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng.

Đây là trò…trò chơi gì đây?

Không phải anh đang bị khống chế bởi hiệu quả thuốc ư? Sao không đi thẳng vào vấn đề luôn? Cô không cần màn dạo đầu, thật sự không cần!

“Anh ta cầu hôn cô khi nào?” Kỷ Thời Đình kề trán mình vào trán cô, tiếp tục hỏi.

Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên mặt cô khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy như sắp không thở nổi nữa.

“Một năm… không, gần hai năm rồi thì phải.” Đầu óc cô rối bời, cố gắng đáp lại: “Anh, anh hỏi điều này để làm gì…”

“Cô từng thích anh ta đến mức nào mà lại đồng ý lời cầu hôn của anh ta vậy?” Giọng nói của Kỷ Thời Đình trở nên khàn khàn.

Không hiểu sao Diệp Sanh Ca lại nghe ra được một chút khó chịu trong đó.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 93



“Không phải như vậy.” Cô vội vàng giải thích: “Thật ra, tôi cũng không thích anh ta lắm. Tôi cảm thấy… giữa tôi và anh ta giống như mối quan hệ hợp tác hơn, ngược lại… ngược lại không giống tình nhân. Tôi từng rất tin tưởng anh ta, nhưng… nhưng…”

Nhưng nếu nói là thích hay yêu sâu đậm thì thật sự không phải vậy…

Lúc bắt gặp Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã ở bên nhau, cô chỉ cảm thấy tức giận và nhục nhã. Anh ta chưa từng thích cô, việc anh ta luôn lợi dụng mình khiến cô càng không thể chịu đựng được.

Vì thế cô mới có thể chấp nhận thực tế nhanh đến vậy.

Nghĩ đến điều này, Diệp Sanh Ca nhận ra rằng về danh nghĩa cô và Kỷ Thời Đình là đối tác, nhưng những gì họ đang làm lại giống như một cặp tình nhân hơn…

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Sanh Ca bỗng nhiên trở nên dao động.

Tuy nhiên, hình như Kỷ Thời Đình cũng tạm hài lòng với lời giải thích của cô, anh khẽ “ừ” một tiếng: “Dù sao em cũng là người phụ nữ mà tôi đã ngủ cùng, đừng có tùy tiện nhặt một tên rác rưởi rồi coi như bảo vật.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, nhưng đôi tai lại đỏ ửng lên.

Không biết vì sao cô lại nghe ra một chút dịu dàng và cưng chiều từ câu nói của anh…

Chắc chắn là ảo giác của cô, chỉ là ảo giác thôi.

Diệp Sanh Ca liên tục hít thở sâu, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, chỉ là không dám đối diện với anh, miệng thì hứa hẹn: “Tất nhiên… Từ giờ điều tôi quan tâm nhất sẽ là sự nghiệp… Ưm!”

Lời hứa của cô mới chỉ được nửa chừng thì môi cô đã bị người đàn ông chặn lại.

Nói là chặn lại cũng không hoàn toàn đúng, anh ngắt lời cô rồi nhẹ nhàng c*n m** d*** của cô, sau đó lưỡi anh linh hoạt tiến vào, quét qua quét lại trong miệng cô.

Diệp Sanh Ca cảm giác những nơi bị lưỡi anh quét qua đều như có dòng điện chạy ngang, dòng điện ấy lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí đầu ngón tay cô cũng tê dại, tiếng rên khẽ trong miệng cô bị anh hoàn toàn chặn lại. Nếu không phải được anh ôm trong lòng, cô chắc chắn đã ngã xuống sàn.

Phải một lúc sau người đàn ông mới buông cô ra, tựa trán vào trán cô thở hổn hển. Diệp Sanh Ca cũng chỉ có thể th* d*c, hơi thở của hai người quấn quýt nhau tạo nên bầu không khí vô cùng mờ ám.

Yết hầu của Kỷ Thời Đình chuyển động, đôi mắt đen láy không rời khỏi cô khiến Diệp Sanh Ca hoảng sợ, có cảm giác như bị chiếm hữu, bị giam cầm.

“Anh…” Cô vừa kịp thốt ra một chữ, đôi môi đỏ đã lại bị anh chiếm lấy.

“Đừng nói gì cả.” Kỷ Thời Đình ra lệnh một cách áp đảo, rồi chậm rãi tỉ mỉ hôn lên môi cô. Không lâu sau, anh tiếp tục hôn xuống cằm cô, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ c*n m*t, vừa hơi đau vừa tê dại.

Diệp Sanh Ca bị dày vò đến mức chảy cả nước mắt, cô ôm chặt lấy anh, sợ rằng nếu buông ra mình sẽ ngã xuống mặt đất mất thôi.

Tuy nhiên Kỷ Thời Đình vẫn chưa tha cho cô, anh khẽ rên lên một tiếng, giọng trầm thấp ngắt quãng. Anh nâng cao hông cô lên, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ, anh dùng răng cắn nhẹ lớp váy ngủ mỏng manh của cô. Đập vào mắt anh là bờ vai mảnh mai trắng nõn khiến ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, thậm chí có chút ánh đỏ lóe lên.

Anh cúi xuống cắn một cái.

“Ah…” Diệp Sanh Ca vô thức hít sâu một hơi, toàn thân không ngừng run rẩy. Cô cắn chặt răng, sợ rằng mình sẽ rên lên ngay giây sau.

Quá… quá đỗi mùi mẫn, trái tim cô đã không chịu đựng nổi nữa rồi.

Không nên như vậy. Giữa họ chỉ nên có mối quan hệ thuần túy về thể xác, nhưng nụ hôn dịu dàng mà chiếm đoạt của Kỷ Thời Đình lại khiến cô có ảo giác rằng mình đang được yêu thương.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 94



Kỷ Thời Đình để lại trên vai cô một loạt dấu hôn đầy ám muội.

Anh th* d*c nặng nề, yết hầu liên tục chuyển động, đôi mắt đen sẫm đã hoàn toàn bị d*c v*ng chiếm lấy. Tiếng r*n r* nghẹn ngào của cô mang theo chút âm điệu như đang khóc, không ngừng khiêu khích dây thần kinh của anh, khiến anh muốn ngay lập tức chiếm hữu cô.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Kỷ Thời Đình buông tha cho bờ vai của cô, một lần nữa chiếm lấy đôi môi mềm mại, cảm nhận sự rụt rè của cô. Anh càng trở nên mạnh mẽ, tiến vào sâu hơn, chiếm đoạt hương vị ngọt ngào của cô.

“Ưm… Không…” Diệp Sanh Ca không tài nào tìm được cơ hội để nói, dù có mở miệng thì giọng nói cũng yếu ớt, không giống như đang từ chối mà giống như đang làm nũng.

Mặt cô đỏ bừng, sức nóng như thiêu đốt cả người cô.

Cô cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo để không hoàn toàn chìm đắm vào tình thế này. Nhưng thật quá khó khăn, cơ bắp căng cứng của người đàn ông, bàn tay nóng bỏng, đôi môi và chiếc lưỡi rực lửa đang quấn quýt cùng với nhịp thở thô ráp, tất cả khiến lý trí của cô dần dần tan chảy. Cô cảm thấy khô họng, mọi tế bào trong cơ thể cô đều kêu gào mong muốn có được anh.

Diệp Sanh Ca bỗng nhiên cảm thấy rất xấu hổ.

Rõ ràng… rõ ràng người bị chuốc thuốc là anh, người không thể kiềm chế được cũng nên là anh. Nhưng tại sao người đàn ông này trông có vẻ vẫn làm chủ được tình hình, trong khi cô đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi?

Trong cơn mơ hồ, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.

Mặc dù đêm đầu tiên của họ cô đã say, nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ rằng người đàn ông này lúc đó rất khẩn trương, hoàn toàn không giống như bây giờ, trầm tĩnh và ung dung.

“Có muốn không, hửm?” Kỷ Thời Đình bất ngờ cười khẽ, ngậm lấy môi cô, giọng nói trầm khàn buông ra ba từ này.

Diệp Sanh Ca tức giận không chịu nổi, trừng mắt nhìn anh một cái.

Đã đến nước này rồi cô còn có thể từ chối sao?

Nhưng cái nhìn đó trong mắt Kỷ Thời Đình lại giống như đang làm nũng mà khát khao.

Yết hầu của anh chuyển động mạnh, cuối cùng không còn kiềm chế được nữa bế cô đến giường mạnh mẽ đè cô xuống.

“A!” Thế giới bỗng nhiên xoay chuyển, Diệp Sanh Ca theo bản năng nắm chặt lấy vai anh, ngực phập phồng dữ dội.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình dừng lại trên ngực cô, đôi mắt đen tối đầy u ám.

Anh nắm lấy một bàn tay của cô đưa lên môi hôn nhẹ, Diệp Sanh Ca khẽ rụt lại, rồi đột ngột nhắm mắt.

Nhưng ngay giây sau, cằm cô bị giữ chặt.

“Mở mắt ra nhìn tôi.” Giọng anh đã cực kì khàn đặc.

Diệp Sanh Ca đành phải run rẩy mở mắt.

Trái tim cô đập điên cuồng, cô thà rằng anh lập tức chiếm hữu cô còn hơn là phải đối diện với ánh mắt của anh từ khoảng cách gần như vậy, bởi vì… trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cô thấy hình ảnh của chính mình, trong một thoáng chốc, cô suýt đã tin rằng đó là hình ảnh của mình trong trái tim anh.

Không, không, không được suy nghĩ lung tung.

Cô nhát gan nhắm mắt lại một lần nữa…

Dường như Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, cắn mạnh lên môi cô một cái. Cô đau đớn kêu lên, buộc phải mở mắt ra một cách không tình nguyện.

Cô có hơi tủi thân, nhưng nhiều hơn là nỗi sợ hãi theo bản năng. Đây là lần đầu tiên cô có mối quan hệ thân mật với anh khi tỉnh táo như vậy, trái tim cô thực sự không thể chịu nổi… Điều đáng sợ nhất là người đàn ông này dường như cũng hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn không giống người đã bị chuốc thuốc.

“Có thể… nhanh lên được không.” Để chấm dứt cái nhìn chết người này, cô đành phải từ bỏ tự tôn, giọng nói mềm mại quyến luyến đến cực độ.

Đồng tử của Kỷ Thời Đình co lại mãnh liệt.

Anh nắm lấy hai tay cô, đôi mắt đen thẳm khóa chặt vào cô, cuối cùng không còn kiềm chế được nữa.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 95



Đồng tử của Kỷ Thời Đình co rút đến cực điểm.

Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên bên tai mang theo vẻ cầu xin khiến da đầu anh tê dại, máu toàn thân như dồn hết về một chỗ khiến hơi thở của anh càng trở nên nặng nề.

Cuối cùng Kỷ Thời Đình không còn nhịn được nữa, hai tay luồn vào bên trong quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng vừa di chuyển vừa cởi bỏ hết mọi thứ trên người cô. Diệp Sanh Ca khẽ kêu lên một tiếng như không thể đối mặt với cảnh tượng này, cô quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt lại, cơ thể lõa lồ trong không khí khẽ run rẩy.

Kỷ Thời Đình ném chiếc áo ngủ vướng víu sang một bên, sau đó móc chân cô lên ép sát vào mình, chuẩn bị tiến vào.

Diệp Sanh Ca cảm nhận được điều gì đó, cơ thể lại một lần nữa run lên, cắn chặt môi theo bản năng.

“Tôi đã bảo em mở mắt ra nhìn tôi mà.” Kỷ Thời Đình lại ra lệnh, giọng nói trầm khàn không chấp nhận bất kỳ sự từ chối nào.

Diệp Sanh Ca tức giận muốn chửi bậy, đến nước này rồi anh không nhanh lên mà còn bắt cô phải nhìn gì chứ?

Nhưng cô sợ rằng nếu anh tức giận rồi bỏ mặc cô thì chẳng phải nãy giờ cô đã bị hôn một cách vô ích lãng phí sao.

Cô nuốt nước bọt, cẩn thận quay đầu lại mở mắt ra.

Trước mắt là cơ thể tr*n tr** của người đàn ông, đôi vai rộng, cơ bắp săn chắc lúc này đang căng lên đầy sức mạnh. Cô đỏ mặt tía tai, tim đập loạn nhịp, càng cảm thấy trong miệng khát khô.

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, anh cúi xuống nắm lấy cánh tay cô quấn quanh cổ mình rồi ngậm lấy môi dưới của cô: “Ôm chặt, không được buông tay.”

Diệp Sanh Ca lại phải đối diện với ánh mắt anh, lần này đối diện từ khoảng cách cực kỳ gần. Lông mi cô khẽ run, nhìn vào đáy mắt u ám của người đàn ông, tim cô đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quá đỗi thân mật, thân mật đến mức trái tim cô có thể rơi vào vòng tay anh bất cứ lúc nào, chết chìm trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Bản năng không ngừng cảnh báo về sự nguy hiểm, nhưng cô hoàn toàn bất lực.

Điều quá đáng hơn nữa là người đàn ông đột nhiên cười một cái, nụ cười nhàn nhạt đó dịu dàng đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng.

Giây tiếp theo, cơ thể cô bất ngờ bị xâm chiếm, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã bị người đàn ông chặn lại bằng nụ hôn.



Khi trời mới hửng sáng, Diệp Sanh Ca đã tỉnh dậy.

Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô e thẹn tỏ tình với Kỷ Thời Đình, nhưng người đàn ông này lại lạnh lùng từ chối, còn chế giễu cô si tình viển vông.

Giấc mơ ấy như một lời cảnh báo khiến cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Rèm cửa được kéo kín mít không một chút ánh sáng nào lọt vào. Diệp Sanh Ca khẽ cựa mình, ngay lập tức cứng đờ người.

Hơi thở của người đàn ông vang lên rõ ràng ngay sát bên.

Không chỉ ngay sát bên, gương mặt của anh đang vùi trong cổ cô, môi của anh gần kề với tai cô. Cánh tay trái của anh khoác qua eo cô, còn cánh tay phải… đang được cô làm gối đầu.

Nói cách khác, đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay của người đàn ông này, còn bị anh ôm chặt vào lòng.

Sức nóng từ cơ thể người đàn ông truyền đến khiến Diệp Sanh Ca không dám động đậy. Cô mở to mắt nhìn vào bóng tối trước mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Tại sao họ lại ôm nhau ngủ? Thật vô lý!

Đây là tư thế chỉ xuất hiện giữa các cặp đôi hoặc vợ chồng, không nên có giữa họ. Hai lần trước… dù sao cô cũng không nhớ rằng khi ngủ họ đã từng thân mật như vậy.

Cô cắn chặt răng, cẩn thận nắm lấy cổ tay của người đàn ông, cố gắng gỡ tay anh ra. Nhưng ngay khi cô vừa dùng một chút lực, anh đã nắm lấy tay cô.

“Tỉnh rồi à?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 96



Giọng nói khàn khàn lười biếng của Kỷ Thời Đình vang lên bên tai cô. Có lẽ vì cảm nhận được cô định rời khỏi vòng tay mình nên anh càng siết chặt cánh tay, ôm cô sát hơn nữa.

Toàn thân Diệp Sanh Ca cứng đờ, cảm giác tê dại lan tỏa khắp nơi chạm vào da thịt của cô.

“Trông em còn tỉnh táo lắm nhỉ?” Người đàn ông cười khẽ, thuận thế cắn nhẹ lên d** tai cô: “Hay là chúng ta làm thêm một lần nữa?”

“Không…” Diệp Sanh Ca cứng đờ đáp lời: “Tôi… tôi phải dậy rồi…”

“Trời còn chưa sáng, nhắm mắt lại ngủ đi.” Tay anh siết nhẹ vòng eo mềm mại của cô, giọng càng thêm khàn khàn: “Nếu không thì chúng ta làm thêm lần nữa.”

Diệp Sanh Ca sợ hãi lập tức nhắm chặt mắt.

Cô khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng ép bản thân nhanh chóng ngủ lại, không nghĩ ngợi lung tung nữa, nhưng cô không thể làm được.

Từ khi cha mẹ mất cô đã luôn ngủ một mình, chưa bao giờ có trải nghiệm thân mật với ai, đặc biệt là với một người đàn ông, và nhất là với Kỷ Thời Đình.

Có khoảnh khắc cô nghi ngờ mình đang nằm mơ, hoặc có lẽ cô đã mắc chứng hoang tưởng?

Nhưng… mọi thứ đều quá rõ ràng, từ cảm giác nóng bỏng của anh đến luồng khí do hơi thở của anh tạo ra, tất cả đều khiến cô không thể tự lừa dối bản thân.

Diệp Sanh Ca đột nhiên nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, nhớ rất rõ ràng. Hầu hết thời gian anh ép cô phải đối diện với anh, ép cô phải nhìn thẳng vào bản thân mình trong mắt anh, như một tấm lưới lớn bao vây cô buộc cô không thể trốn thoát.

Hơn nữa, dù bị khống chế bởi d*c v*ng, người đàn ông này vẫn tỉnh táo và lý trí, vì vậy mới có hơi sức để hành hạ cô… Cho nên anh thật sự bị chuốc thuốc sao?

Đầu óc Diệp Sanh Ca rối loạn, cô chỉ muốn chạy trốn thật nhanh, nhưng… không dám.

Cô muốn khóc mà không khóc ra được.

“Hư thật đấy.” Kỷ Thời Đình đột nhiên nói nhỏ: “Cứng đờ người thế này là… Em đang sợ hãi ư?”

“Tôi… tôi không hề.” Diệp Sanh Ca yếu ớt phản bác.

Kỷ Thời Đình khẽ hừ lạnh một tiếng, anh lập tức ôm cô quay người lại, đè cô xuống dưới: “Nếu không ngủ được thì chúng ta làm thêm lần nữa.” Nói xong, anh liền nắm lấy đầu gối cô.

Trong bóng tối, Diệp Sanh Ca mở mắt, chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo của người đàn ông.

Làm thêm lần nữa… cũng được, dù sao càng sớm xóa bỏ vết bớt càng tốt, cô thật sự không muốn có thêm mối quan hệ nào với người đàn ông này.

Vì vậy, cô run rẩy đưa tay ôm lấy cổ anh, ngầm đồng ý với hành động của anh.

Nhưng Kỷ Thời Đình đột nhiên bật đèn đầu giường.

Ánh sáng đột ngột làm Diệp Sanh Ca không tự chủ được nhắm chặt mắt: “Đừng… đừng bật đèn.”

Kỷ Thời Đình nâng khuôn mặt cô lên, giọng lười biếng: “Tôi thích bật đèn.”

“…Tôi không thích.” Diệp Sanh Ca nói với vẻ đáng thương.

Kỷ Thời Đình thấy ánh mắt côné tránh đầy sợ hãi, trong lòng thoáng qua chút tức giận.

Anh biết cô đang sợ gì, điều này chỉ càng làm anh tức giận hơn.

Vì vậy anh chậm rãi xoa bóp cơ thể cô: “Mở mắt ra.”

Lại nữa…

Diệp Sanh Ca tức tối nói: “Tôi không muốn.”

“Diệp Sanh Ca, đừng nghĩ rằng ký hợp đồng rồi là mọi chuyện đều ổn thỏa.” Người đàn ông nặng nề đe dọa: “Mở mắt ra.”

“Vậy thì… không làm nữa!” Cô bực bội nói: “Thuốc của anh chắc đã hết tác dụng rồi chứ?”

“Chưa đâu.” Người đàn ông lười biếng thốt ra hai từ rồi nắm chặt cằm cô: “Đừng bắt tôi phải nói lần thứ ba, mở mắt ra.”

Diệp Sanh Ca tức đến mức muốn chửi thề.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 97



Dưới áp lực từ sự uy h**p đầy khiêu khích của anh, cuối cùng Diệp Sanh Ca cũng phải mở mắt ra. Gương mặt đẹp trai có chút lười biếng của Kỷ Thời Đình hiện rõ trước mắt cô.

Kỷ Thời Đình nhìn đôi lông mi của cô đang run rẩy dữ dội, mỉm cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt cô: “Tại sao không dám nhìn tôi, hửm?”

Diệp Sanh Ca cảm thấy những chỗ bị anh hôn tê dại đến khó chịu, cô khẽ co rút lại.

“Tôi… tôi ngại thôi!” Cô mạnh dạn tìm một cái cớ, đồng thời mặt cô đỏ lên rất đúng lúc.

Kỷ Thời Đình nhìn cô với nét mặt đầy thích thú trong vài giây, cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo chút châm biếm: “Ngại ngùng sao? Lúc trước cô hùng hổ tuyên bố không cần trái tim tôi, chỉ cần có được cơ thể tôi, giờ cô lại ngại ư?”

“Lúc đó tôi thật không biết điều…” Diệp Sanh Ca nhớ đúng là mình đã nói những lời tương tự, khuôn mặt cô càng đỏ hơn: “Tôi sai rồi, tôi không nên có ý đồ gì với anh!”

“Không sao, cứ tiếp tục có ý đồ đi.” Kỷ Thời Đình khẽ cười lạnh: “Người muốn có tôi rất nhiều, thêm cả em cũng không nhiều lắm.”

Nói rồi anh chuẩn bị tiến tới.

“Đợi đã!” Diệp Sanh Ca bất ngờ nảy ra ý tưởng, cô l**m môi, nở nụ cười nịnh nọt: “Hay là… chúng ta đổi tư thế?”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tư thế gì?”

“Anh có muốn thử… từ phía sau không…” Diệp Sanh Ca cố nén sự xấu hổ để thốt ra những từ này, ánh mắt cô thấp thoáng chớp động.

Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý.

Anh biết cô chỉ đang cố tránh việc phải đối mặt với anh khi làm chuyện này, nhưng…

Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cơ thể anh đột nhiên căng lại.

Hầu kết của người đàn ông khẽ nhấp nhô, cuối cùng anh cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này, giọng anh khàn khàn đáp: “Có thể thử.”



Lần thử này kéo dài gần một giờ, khi kết thúc, Diệp Sanh Ca cảm thấy toàn thân mệt lả đến mức không còn đủ sức để nhấc tay lên.

Kỷ Thời Đình rất hài lòng, vô cùng hài lòng.

Bởi vì anh phát hiện ra lưng của người phụ nữ này cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần anh hôn lên đó, cô sẽ cực kì kích động. Khi nghĩ đến cảnh cô run rẩy trong vòng tay mình, Kỷ Thời Đình lại có ý định làm thêm một lần nữa.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi trống rỗng, cuối cùng anh cũng nể tình tha cho cô.

Anh kéo cô vào lòng một lần nữa, xoa nhẹ tóc cô nói khẽ: “Ngủ đi.”

Lần này Diệp Sanh Ca muốn từ chối cũng không còn sức nữa, khi mệt mỏi đến cực hạn, cô không còn tâm trí để suy nghĩ lung tung, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, bị tiếng bước chân không ngừng ngoài cửa đánh thức.

Diệp Sanh Ca nhắm mắt lật người, nhưng cơn đau nhức trong cơ thể khiến cô hít một hơi lạnh.

Ký ức đêm qua ùa về, cô đột nhiên mở to mắt.

May thay, giường bên cạnh trống không.

Cô vội vàng ngồi dậy, ngay lập tức nhìn thấy Kỷ Thời Đình đang mặc áo ngủ dài ngồi ở bàn làm việc. Anh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang ngồi trước máy tính, có vẻ như đang xử lý công việc.

“Ngủ đủ chưa?” Anh nghe thấy động tĩnh liền thản nhiên nói: “Nhanh mặc đồ vào, nếu không sẽ không kịp đâu.”

“…Gì cơ?” Diệp Sanh Ca phản ứng chậm nửa nhịp.

“À, ông nội tôi không biết từ đâu nghe tin tôi qua đêm với một người phụ nữ, ông sắp đến để bắt quả tang rồi đấy.” Anh nói với vẻ bình thản, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.

Diệp Sanh Ca ngây người trong vài giây mới phản ứng lại.

Ông nội của anh… đúng rồi, ông Kỷ luôn ép Kỷ Thời Đình phải kết hôn lấy vợ.

Nếu ông Kỷ thấy cô và Kỷ Thời Đình ở cùng một phòng, chắc chắn ông sẽ không để cô yên!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 98



Ông Kỷ sẽ không ép Kỷ Thời Đình cưới cô chứ? Nếu điều đó xảy ra, cô phải làm sao?

Nếu chuyện này xảy ra trước đây… không, ngay cả hôm qua, có lẽ cô sẽ không do dự mà gật đầu đồng ý.

Nhưng sau đêm qua, cô thật sự rất sợ hãi… Nếu chỉ là vài đêm thì có lẽ cô còn giữ được bản lĩnh, nhưng nếu phải ngày đêm chung sống với người đàn ông này, cô không tự tin lắm về bản thân mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cảm thấy tức giận: “Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn?”

Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng chịu đưa ánh mắt về phía cô.

“Tôi đã gọi mấy lần nhưng cô không phản ứng.” Khuôn mặt anh không chút thay đổi nói: “Chẳng lẽ là lỗi của tôi?”

Chưa kịp để Diệp Sanh Ca phản bác, anh lại cười: “Đúng là lỗi của tôi, có vẻ như đêm qua cô thật sự rất mệt.”

Mặt Diệp Sanh Ca đỏ bừng lên vừa vì xấu hổ vừa vì tức giận.

Thôi, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Cô quấn chặt tấm chăn quanh người, vội vã tìm lại chiếc váy dạ hội mà mình mặc tối qua. Khi vô tình bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Anh… Anh Kỷ… có thể làm ơn… tránh đi một chút không?” Cô lắp bắp.

Cô thực sự rất ngại khi phải để lộ cơ thể tr*n tr** trước mặt anh, nhất là giữa ban ngày ban mặt.

Kỷ Thời Đình không hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, khóe môi khẽ nhếch lên như thể đang chế nhạo cô.

Diệp Sanh Ca nghiến răng.

Nghĩ đến việc ông Kỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để đập cửa, cô chẳng còn tâm trí để xấu hổ nữa. Cô quay lưng lại nhanh chóng mặc váy lên người.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, Kỷ Thời Đình đã kịp nhìn thấy rõ những vết hằn trên lưng cô, những dấu vết đậm nhạt không đều.

Ánh mắt của người đàn ông trở nên tối sầm lại, hầu kết khẽ di chuyển.

Diệp Sanh Ca nhảy xuống giường, cố gắng kéo khóa váy từ phía sau. Nhưng cánh tay của cô vẫn còn mỏi nhừ, nhấc lên được một nửa thì không thể nhấc thêm nữa. Khi đang loay hoay bối rối, đôi tay của cô đột nhiên bị nắm lấy bởi một bàn tay nóng bỏng.

“Để tôi.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng nói rồi giúp cô kéo khóa lên.

Chiếc váy lụa mềm mại màu hồng cánh sen làm nổi bật làn da trắng mịn của cô. Người đàn ông ngắm nhìn cô vài giây, tay trái nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc dài của cô, vô tình chạm vào sau cổ.

Diệp Sanh Ca khẽ co người lại tránh xa bàn tay anh, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

“Vậy… tôi đi trước đây.” Cô nhanh chóng chạy đến bàn làm việc, nhét bản hợp đồng vào túi xách, chạy ra cửa như một cơn gió, trong suốt quá trình này, cô không thèm liếc nhìn anh một lần nào.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng cười, nhìn cô lao đến cửa, cố gắng vặn tay nắm cửa nhưng… không mở được.

“Sao thế này?” Diệp Sanh Ca sợ hãi: “Khóa cửa hỏng rồi à?”

“Bị khóa từ bên ngoài.” Kỷ Thời Đình nhếch môi, giọng nói đầy mỉa mai: “Ông nội sợ làm gián đoạn chuyện vui của tôi nhưng cũng sợ cô chạy mất nên đã bảo người hầu khóa cửa lại.”

Diệp Sanh Ca chán nản đập đầu vào cánh cửa. Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng “cạch” mở khóa, tiếp theo là tiếng gõ cửa liên tục khiến cô giật mình lùi lại một bước.

“Đến nhanh thật.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói: “Mở cửa đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, ông nội sẽ không ăn thịt cô đâu.” Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, giọng càng lạnh hơn: “Mở cửa đi.”

Anh biết người phụ nữ này sẽ chùn bước.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình càng thêm tối sầm.

Diệp Sanh Ca không còn cách nào khác đành phải xoay tay nắm cửa mở ra.

Ông Kỷ đứng đó, hai tay chắp sau lưng, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ uy nghiêm. Đáng sợ nhất là ông không đi một mình.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 99



Phía sau ông Kỷ là chú Tần quản gia, tiếp theo là vài người hầu trong biệt thự, dường như còn có thêm người nữa nhưng Diệp Sanh Ca không còn tâm trí để quan sát thêm.

Bởi vì lúc này tất cả bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt tò mò và đầy thích thú, đặc biệt là ông Kỷ mang nụ cười tươi rói trên mặt. Ánh mắt ấy khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Cô mở miệng định chào hỏi nhưng chưa kịp nghĩ ra cách thì Kỷ Thời Đình đã bước tới, che chắn cô ở sau lưng anh.

“Ông nội, sao ông lại đến đây?” Anh bình thản nói.

Nụ cười đầy ưu ái trên mặt ông cụ nhanh chóng biến mất, ông lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Thời Đình: “Cháu lại đây!” Sau đó, ông quay sang nhìn Diệp Sanh Ca, giọng điệu dịu dàng hơn: “Cô gái, cháu cũng lại đây, ông nhất định sẽ bắt thằng nhóc này phải cho cháu một lời giải thích.”

Nói xong, ông Kỷ xoay người bước đi.

Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày đi theo sau ông. Diệp Sanh Ca do dự một lúc định nhân cơ hội này rút lui, nhưng chú Tần quản gia mỉm cười chặn trước mặt cô: “Diệp tiểu thư, mời cô đi cùng.”

Diệp Sanh Ca đành phải lo lắng đi theo.

Chú Tần dặn dò mấy người hầu vào trong dọn dẹp phòng, sau đó quay lại thấy Tạ Tư Ỷ đang đứng ở một góc hành lang, không khỏi mỉm cười: “Cô Tạ, nhờ có cô mà ông cụ mới trừ bỏ được mối lo này.”

Khuôn mặt Tạ Tư Ỷ tái nhợt, khi nghe thấy lời nói của chú Tần, cô ta chỉ có thể gượng cười.

Trước đó cô ta đã đề nghị với ông Kỷ tổ chức một bữa tiệc tối, lấy lý do là bữa tiệc sẽ tạo cơ hội để đưa Diệp Tư Ngôn lên giường Kỷ Thời Đình, sáng hôm sau ông cụ có thể đến bắt quả tang, buộc Kỷ Thời Đình phải chịu trách nhiệm với Diệp Tư Ngôn.

Tạ Tư Ỷ biết thực ra ông Kỷ không quan tâm Kỷ Thời Đình cưới ai, điều quan trọng là ông phải bắt được bằng chứng Kỷ Thời Đình ở cùng với một người phụ nữ nào đó. Vì vậy, nếu người ở cùng với Kỷ Thời Đình là cô ta, cộng sự thúc ép của ông cụ và áp lực từ Hứa Thiều Khanh, Kỷ Thời Đình dù không muốn cũng phải cưới cô ta làm vợ.

Nhưng sự việc lại diễn ra không như mong đợi, tối qua khi cô ta nhìn thấy người ở trong phòng của Kỷ Thời Đình là Kiều Nghiễn Trạch, cô ta hiểu rằng Kỷ Thời Đình có lẽ đã sớm phát hiện ra âm mưu này. Vừa rồi khi nhìn thấy người mở cửa là Diệp Sanh Ca, cô ta càng thêm tuyệt vọng.

Dưới sự sắp đặt của cô ta, cả hai người bọn họ vốn không nên ngủ trong căn phòng này, nhưng họ lại ở chung một phòng – điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.

Đến nước này cô ta chỉ còn cách tạm thời nhẫn nhịn. Ít nhất cũng không thể để mất đi sự tin tưởng của ông cụ.

“Ngài khách khí quá, có thể khiến ông Kỷ đồng ý là điều tôi mong còn không được.” Tạ Tư Ỷ vẫn giữ nụ cười dịu dàng như mọi khi: “Tôi đi xem thử những vị khách khác còn ở đây không.”

“Được, vất vả cho cô rồi cô Tạ.” Chú Tần cười đáp, cũng bước về phía gian chính.

Tạ Tư Ỷ cắn chặt môi, quay người đi về phía phòng 207.

Lúc này đã là mười giờ sáng, hầu hết các vị khách nghỉ tại bộ phận khách sạn tối qua đã rời đi, vì vậy các phòng gần như đều mở, người hầu đang dọn dẹp bên trong.

Nhưng cửa phòng 207 vẫn đóng chặt.

Tạ Tư Ỷ gõ cửa, một lúc sau, Diệp Tư Ngôn với khuôn mặt ửng đỏ mới đến mở cửa.

“Á, cô Tạ, sao lại là cô?” Diệp Tư Ngôn thấy cô ta, khuôn mặt có chút thất vọng: “Anh Kỷ đâu? Sáng nay khi tôi tỉnh dậy anh ấy đã không còn ở đây, tôi vẫn đang đợi anh ấy.”

Tạ Tư Ỷ cười lạnh trong lòng, thật ngu xuẩn.

Nhưng trên mặt cô ta lại cười đầy ngạc nhiên thương cảm: “Anh Kỷ? Anh ấy ngủ ở phòng 203 tối qua! Tôi đã đưa cho cô chìa khóa của phòng 203 mà!”

Sắc mặt Diệp Tư Ngôn thay đổi hẳn: “Không thể nào!”
 
Back
Top Bottom