Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 100



Nếu người đêm qua không phải là anh Kỷ thì đó là ai?

“Vừa rồi… anh Kỷ và chị họ của cô – Diệp Sanh Ca cùng bước ra từ phòng 203,” Tạ Tư Ỷ u ám nói: “Tôi cũng thấy kỳ lạ, tại sao người ở cùng với anh Kỷ suốt đêm lại là cô ấy?”

“Diệp Sanh Ca?” Diệp Tư Ngôn run rẩy: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy… Đúng rồi, tối qua tôi say khướt, dường như đã va vào cô ta, chìa khóa cũng rơi mất… Chắc chắn là lúc đó cô ta đã nhầm lẫn lấy chìa khóa của tôi!”

“Nhầm lẫn?” Tạ Tư Ỷ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp nhỉ.”

“Trùng hợp?” Khuôn mặt Diệp Tư Ngôn đột nhiên trở nên méo mó: “Không, không phải trùng hợp, cô ta cố ý làm vậy!”

“Điều này… tôi không rõ lắm, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc,” Tạ Tư Ỷ thở dài một tiếng: “Người chiếm được anh Kỷ lại là cô ấy.”

“Không, không, đã có sự nhầm lẫn!” Diệp Tư Ngôn đột nhiên túm lấy tay Tạ Tư Ỷ: “Chẳng phải cô đã nói ông Kỷ rất thích tôi sao? Cô đưa tôi đi gặp ông Kỷ đi, tôi muốn nói với ông ấy rằng Diệp Sanh Ca không biết xấu hổ đã cướp lấy chìa khóa của tôi… Cô mau đưa tôi đi!”

Ánh mắt Tạ Tư Ỷ thoáng hiện lên vẻ bực bội, cô ta khó chịu đẩy tay Diệp Tư Ngôn ra: “Tôi không thể giúp cô được. Người ngủ cùng Kỷ Thời Đình một đêm là Diệp Sanh Ca, vì vậy ông cụ cũng đã chấp nhận cô ấy. Dù cô có nói với ông cụ rằng có sự nhầm lẫn, ông cụ cũng chỉ sẽ làm ngơ.”

“Nhưng tại sao lại thế!” Dòng lệ tuôn trào trong mắt Diệp Tư Ngôn: “Đêm qua… đêm qua…”

“Xin lỗi nhưng tôi cũng không muốn như vậy.” Tạ Tư Ỷ thở dài: “Cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi, tối qua chìa khóa tôi đưa cho cô có phải là của phòng 203 không, hãy hỏi người hầu xem vừa rồi có phải anh Kỷ đã đi ra từ phòng 203 không. Tôi thực lòng muốn cô làm em dâu của mình, nhưng ai biết Diệp Sanh Ca lại giỏi đến như vậy.”

“Diệp Sanh Ca, tôi muốn giết cô ta!” Diệp Tư Ngôn gào lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô ta chỉ mới mười tám tuổi, đêm qua nếu không phải nghĩ rằng người trong phòng là anh Kỷ, cô ta chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nhưng giờ đây cô ta đã mất đi sự trong trắng, vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Kỷ cũng tan biến theo.

Tất cả là lỗi của Diệp Sanh Ca! Chính cô ta đã cố tình lấy trộm chìa khóa của cô!

“Đừng khóc nữa, trước tiên hãy tìm cách xác định người đàn ông tối qua là ai đi.” Tạ Tư Ỷ vỗ nhẹ vào vai cô ta để trấn an: “Tôi còn có việc khác, không thể ở lại với cô được.”

Bây giờ đã thành công đổ hết mọi tội lỗi lên Diệp Sanh Ca, cô ta không còn hứng thú ở lại nữa.

Diệp Tư Ngôn đứng sững người nhìn theo bóng lưng của Tạ Tư Ỷ, đột nhiên bật khóc nức nở.



Ở phía bên kia, sau khi tắm rửa thay một bộ quần áo mới, Diệp Sanh Ca đang ngồi lo lắng trong phòng khách của biệt thự.

Ông Kỷ ngồi đối diện cô, theo yêu cầu của ông, Kỷ Thời Đình cũng ngồi bên cạnh cô.

“Ông nội, cháu đang bận.” Kỷ Thời Đình thản nhiên lên tiếng.

Ông Kỷ không để ý đến anh mà quay sang Diệp Sanh Ca, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cô gái, cháu và Thời Đình có quan hệ gì với nhau?”

“Cháu…”

“Đối tác làm ăn.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô.

Diệp Sanh Ca lập tức nuốt lại những lời định nói. Đúng vậy, họ chỉ là đối tác làm ăn.

“Đối tác làm ăn mà cần phải qua đêm với nhau sao?” Ông Kỷ tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình: “Nam nữ ở chung một phòng, chuyện đã xảy ra thì coi như đã xảy ra rồi đi, cháu lại còn muốn chối cãi, cháu có còn là đàn ông không?”

“Nếu ông không tin, cháu có thể đưa hợp đồng cho ông xem.” Kỷ Thời Đình cười nhạt, giọng điệu bình thản: “Tóm lại, chúng cháu trong sạch.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 101



Diệp Sanh Ca nghe người đàn ông này nói dối không chớp mắt, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất tức giận.

Tối qua ở trên giường anh tỏ ra rất quan tâm đến cô, không chỉ ép cô nhìn thẳng vào mắt anh mà còn ôm cô ngủ… Kết quả là sau khi mặc quần áo vào, anh lại phủ nhận tất cả, không chỉ lạnh lùng mà còn thản nhiên nói rằng họ trong sạch.

Ngủ với nhau ba lần rồi, trong sạch cái gì chứ!

Trong lúc bốc đồng, Diệp Sanh Ca không kìm được mà phản bác: “Ông Kỷ, không phải như vậy! Cháu và anh Kỷ… đã quen biết nhau một thời gian rồi, tối qua cũng không phải lần đầu tiên!”

Ông Kỷ đang định mắng Kỷ Thời Đình, nhưng khi nghe Diệp Sanh Ca phản bác lập tức trở nên hớn hở.

“Thật sao?” Ông cụ vui mừng đến nỗi lông mày cũng nhảy múa theo.

Diệp Sanh Ca cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông rơi lên người mình, có một khoảnh khắc cô muốn rút lui.

Nhưng nghĩ đến những gì xảy ra tối qua, cô không thể không gật đầu mạnh mẽ: “Đúng vậy! Còn nữa, có một ngày ông đến văn phòng của anh Kỷ để tìm anh ấy, thực ra cháu cũng ở đó, cháu trốn dưới… ừm, dưới bàn làm việc. Anh ấy sợ ông sẽ ép anh ấy cưới cháu nên không muốn để ông nhìn thấy cháu!”

Khi cô vừa dứt lời, ông Kỷ càng cười lớn hơn.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình lạnh lẽo như có thể xuyên qua người cô khiến toàn thân cô cứng đờ.

Cô thậm chí không dám quay đầu lại để đối diện với anh.

“Vậy thì dễ xử lý rồi.” Ông Kỷ vỗ tay: “Sanh Ca à, cháu có mang giấy tờ theo không? Ông sẽ sắp xếp để các cháu đăng ký kết hôn ngay bây giờ!”

Diệp Sanh Ca hoảng hốt: “Cái này… cái này… không cần đâu ạ?”

Cô chỉ muốn phản đối những việc bị Kỷ Thời Đình phủ nhận, nhưng chuyện đăng ký kết hôn này… Kỷ Thời Đình rõ ràng không hề muốn, nếu bị ép cưới cô, chắc chắn anh sẽ trả thù.

“Phải làm!” Ông Kỷ nghiêm nghị: “Ông biết các cháu còn trẻ bây giờ không câu nệ, nhưng nhà họ Kỷ chúng ta có quy tắc nếu đã ngủ cùng nhau thì phải cưới! Ông cũng như vậy, cha của Thời Đình cũng vậy, đàn ông nhà họ Kỷ từ trước đến giờ đều chung thủy một lòng, ông dám đảm bảo Thời Đình cũng sẽ như vậy!”

Diệp Sanh Ca bị sự uy nghiêm của ông Kỷ làm cho sợ hãi, hơn nữa cụm từ “chung thủy một lòng”… Cô vô thức quay đầu nhìn Kỷ Thời Đình, nhưng lại bắt gặp ánh mắt khó đoán của anh.

Đôi mắt sâu thẳm tối đen của anh dường như chứa đựng một cảm xúc khó nói khiến trái tim Diệp Sanh Ca đột nhiên lỡ nhịp.

“Ông nội đang lừa cô đấy.” Kỷ Thời Đình đột nhiên cười lạnh: “Khi còn trẻ ông cũng đã có mấy cô bạn gái.”

“Thằng nhóc hỗn xược!” Ông Kỷ đỏ mặt: “Thời bọn ông gọi là hẹn hò còn không dám nắm tay, sau khi ta kết hôn với bà nội cháu thì mới… Cháu nghĩ ông vô trách nhiệm như cháu sao?”

“Ông hỏi cô ấy xem có muốn kết hôn với cháu không.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, giọng nói mang đầy sự đe dọa.

Diệp Sanh Ca lo lắng l**m môi, bỗng nhiên hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi.

Ông Kỷ dịu giọng: “Sanh Ca à, cháu đừng để ý đến thái độ của nó. Chỉ cần cháu muốn, ông nhất định sẽ bắt nó cưới cháu!”

“Ông Kỷ…” Diệp Sanh Ca cười gượng: “Cháu và anh Kỷ… chỉ tình cờ thôi, cháu không cần anh ấy chịu trách nhiệm, ông đừng ép anh ấy nữa.”

“Ông nội, ông nghe rồi đấy, cô ấy không đồng ý, ông có thể yên tâm rồi.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng nói rồi nhếch môi cười: “Cháu đi làm đây.”

Anh nói rồi đứng dậy.

“Đứng lại!” Ông Kỷ quát lớn, tay ôm lấy ngực: “Ông bị cháu làm cho tức chết mất thôi.”

“Ông nội, người không muốn là cô ấy.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm: “Ông không thể trách cháu được.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 102



Ông Kỷ nắm bắt được sơ hở trong lời nói của Kỷ Thời Đình bèn truy hỏi: “Vậy nếu Sanh Ca đồng ý thì cháu cũng đồng ý?”

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng: “Nếu cô ấy đồng ý thì cháu sẽ xem xét.”

Ông Kỷ nhíu mày.

Diệp Sanh Ca tức muốn phát điên.

Người đàn ông này rõ ràng là không muốn, vậy mà còn đẩy trách nhiệm cho cô.

Tại sao cô lại không muốn chứ? Cô rất muốn là đằng khác! Không chỉ có thể chính đáng ngủ với người đàn ông này để làm mờ vết bớt mà còn có thể lợi dụng quyền thế của tập đoàn T.S, con đường trong giới giải trí sau này của cô sẽ càng thêm thuận lợi.

Đợi đến khi cô tận dụng xong thì sẽ tìm cớ để bỏ anh!

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca đột nhiên buột miệng nói: “Ông Kỷ, cháu đồng ý!”

Ông Kỷ sững sờ: “Cháu nói gì?”

Khuôn mặt Kỷ Thời Đình cũng tối sầm lại, anh cúi xuống nhìn cô: “Cô nói lại lần nữa đi?”

Giọng điệu không vui của anh ngược lại càng khiến cô kiên định với ý nghĩ của mình.

“Cháu nói cháu đồng ý.” Cô nói một cách rõ ràng: “Ông Kỷ, vừa rồi cháu nói không đồng ý là vì biết anh Kỷ không muốn, nhưng thực ra cháu rất muốn.”

“Nghe thấy chưa?” Ông Kỷ hớn hở, ngay lập tức chuyển mũi nhọn sang Kỷ Thời Đình: “Cô gái này đồng ý rồi! Cháu nói đi, cháu có còn ra dáng một người đàn ông nữa không hả? Mau đăng ký kết hôn đi! Đừng nói nhảm nữa!”

Ánh mắt u ám của Kỷ Thời Đình dừng lại trên người Diệp Sanh Ca.

Anh chậm rãi nhếch khóe miệng, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô đồng ý?”

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca ngẩng cao đầu đối diện với anh.

“Cô biết đấy, một khi kết hôn với tôi, cô sẽ không có cơ hội hối hận.” Kỷ Thời Đình nói từng lời từng chữ: “Tôi không phải là người mà cô có thể tùy ý sai khiến.”

Diệp Sanh Ca chợt lo lắng trong lòng. Cô nghe ra được sự đe dọa của anh, nhưng lúc này cô không hề muốn thừa nhận.

“Được thôi!” Diệp Sanh Ca trả lời ngay lập tức: “Chỉ cần anh không nhắc, tôi cũng sẽ không chủ động đòi ly hôn!”

“Ước mơ của cô là trở thành diễn viên.” Kỷ Thời Đình tiếp tục nói, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Làm vợ tôi, cô sẽ phải gánh vác trách nhiệm sinh con, nếu cô không thể làm được, tốt nhất hãy rút lại lời nói của mình ngay bây giờ đi.”

“Chuyện đó có gì khó, trong giới giải trí có bao nhiêu ngôi sao đã sinh con rồi chứ!” Diệp Sanh Ca không do dự đáp lại.

Ông Kỷ phấn khích đến mức tay chân luống cuống cả vào: “Đúng, đúng, tốt nhất là sinh thêm hai đứa!”

“Nghe thấy chưa?” Kỷ Thời Đình cười lạnh, ý đe dọa càng rõ ràng hơn.

Lúc này Diệp Sanh Ca đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô không còn kịp suy nghĩ nữa, mạnh mẽ gật đầu: “Sinh thì sinh!”

Cô nói với vẻ mặt quyết liệt.

“Thời Đình, cháu nghe thấy chưa?” Ông Kỷ xoa tay: “Sanh Ca đã đồng ý, xem cháu còn cớ gì nữa đây!”

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày trầm ngâm vài giây, dường như cuối cùng cũng không thể nói thêm gì.

Anh nhếch miệng, trong đôi mắt đen như mực lóe lên vẻ giễu cợt: “Cô Diệp, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi.”

Diệp Sanh Ca có cảm giác như vừa chiến thắng.

Người đàn ông này từ trước đến nay luôn tỏ ra cao ngạo, ngay cả sáng hôm sau lần đầu tiên, khi cầu hôn cô cũng là giọng điệu như ban ơn. Sau khi bị cô từ chối, anh càng tìm cách chê bai cô mỗi khi có cơ hội.

Nhưng khi ở trên giường với cô tối qua anh lại tỏ ra rất quan tâm đến cô. Nghĩ đến việc tối qua cô bị anh hành hạ, Diệp Sanh Ca càng không khỏi tức giận.

Giờ đây cuối cùng thấy anh không thể làm gì hơn, cô cảm thấy rất hả dạ.

“Giấy tờ của tôi luôn mang theo bên mình.” Cô đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của anh, cười tươi rạng rỡ: “Anh Kỷ, đi thôi, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 103



Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cô, đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Được, như cô mong muốn.”

“Tốt quá!” Ông Kỷ phấn khích đến mức mặt đỏ bừng.

Diệp Sanh Ca ngẩn ra.

“Sao vậy, hối hận rồi à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch mép.

“Không… Tất nhiên là không.” Diệp Sanh Ca theo phản xạ đáp lại, nhưng giọng nói có chút run rẩy.

Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, cười lạnh trong lòng.

Hối hận cũng muộn rồi.

Anh cầm điện thoại trên bàn trà gọi cho Tôn Diệp: “Đến biệt thự Thiên Phàm, mang theo giấy tờ của tôi đến cục dân chính đợi tôi.”

Nói xong anh cất điện thoại, liếc nhìn Diệp Sanh Ca với ánh mắt châm biếm: “Đi thôi, chẳng phải cô muốn đi đăng ký kết hôn với tôi sao?”

“Ồ.” Diệp Sanh Ca vô thức gật gật, nhưng trong đầu vẫn còn chút mơ hồ.

“Đi nhanh về nhanh,.” Ông Kỷ phấn khích xoa tay: “Ông sẽ bảo chú Tần chuẩn bị chút đồ ăn ngon, trưa nay về nhà ăn cơm nhé, dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi.”

“Vâng.” Kỷ Thời Đình nhạt nhẽo đáp lại, bước chân thoải mái bước ra ngoài cửa.

Diệp Sanh Ca nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Không phải cô đang mơ chứ? Sao đột nhiên lại nhảy đến bước đăng ký kết hôn với anh rồi?

Sau khi đăng ký, chẳng phải có nghĩa là họ đã là vợ chồng hợp pháp sao?

Nghĩ đến đây Diệp Sanh Ca bất giác rùng mình.

Có lẽ nhận ra sự do dự của cô, ông Kỷ thúc giục: “Sanh Ca mau đi đi. Nhất định buổi trưa phải về đấy, ông còn có thứ muốn tặng cho cháu.”

Nói xong ông cụ cười hiền từ.

Diệp Sanh Ca miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đành phải theo bước Kỷ Thời Đình.

Cho đến khi ngồi lên xe, lòng cô vẫn còn rối bời.

Trên ghế lái, Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô, ánh mắt chợt tối lại.

“Dây an toàn.” Anh lạnh lùng nhắc nhở.

“Hả? Ồ.” Diệp Sanh Ca như tỉnh mộng, vội vàng thắt dây an toàn.

Kỷ Thời Đình khởi động xe.

Trong xe yên tĩnh đến lạ lùng, một lúc sau, Diệp Sanh Ca cuối cùng không nhịn được lén lút quay đầu nhìn anh.

Gương mặt góc nghiêng của người đàn ông vẫn hoàn mỹ như thường, khuôn mặt cũng lạnh lùng như mọi khi, không có chút dấu hiệu nào của sự giận dữ hay bất mãn, tất nhiên cũng chẳng có dấu hiệu vui vẻ. Dường như việc sắp đăng ký kết hôn này với anh chẳng khác gì bình thường.

Nhưng Diệp Sanh Ca lại không thể bình tĩnh như anh.

“Anh… anh Kỷ…” Cô cười khan một tiếng: “Chúng ta… thật sự phải đi đăng ký kết hôn sao?”

Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô một cái rồi cười lạnh.

Diệp Sanh Ca hơi lúng túng, nhưng vài giây sau cô vẫn không thể nhịn được lên tiếng: “Tôi… tôi tưởng rằng anh không muốn…”

Kỷ Thời Đình đầy châm biếm cô nói: “Nhưng cô thành tâm như vậy, sao tôi có thể để cô thất vọng chứ?”

Diệp Sanh Ca nhớ đến những điều kiện mà mình đã đồng ý trước đó, lập tức cảm thấy mất tinh thần.

Sao cô lại không giữ được bình tĩnh như vậy cơ chứ!

Cô cắn môi, cẩn thận mở miệng: “Ừm thì, anh Kỷ, nếu một ngày nào đó anh định ly hôn, xin hãy nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ chấp nhận. Nếu ông nội anh không đồng ý, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục ông.”

Kỷ Thời Đình đột nhiên giẫm mạnh dây phanh.

Diệp Sanh Ca giật mình, nếu không phải có dây an toàn chắc chắn cô đã ngã vào cửa sổ xe rồi.

“Chuyện gì vậy?”

“Còn chưa đăng ký kết hôn đã nghĩ đến ly hôn rồi sao?” Kỷ Thời Đình nắm lấy cằm cô cười lạnh: “Diệp Sanh Ca, cô đang nằm mơ sao.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 104



Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt, đôi môi hé mở, trông ngây ngô như thể bị dọa đến nỗi ngu ngơ.

Kỷ Thời Đình đột nhiên cười, nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô: “Ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân nhà họ Kỷ. Đừng quên cô còn hứa với ông nội sẽ sinh cho ông hai đứa cháu nữa đấy.”

Nói xong anh buông cô ra, khởi động xe lần nữa.

Diệp Sanh Ca từ đầu đến cuối vẫn ở trong trạng thái bị sốc không nói nên lời.

Mãi đến khi họ đến nơi cô vẫn chưa hoàn hồn, là Kỷ Thời Đình kéo cô ra khỏi xe.

Trước cổng cục dân chính, Tôn Diệp cũng vừa mới tới không lâu, thấy Kỷ Thời Đình và Diệp Sanh Ca bước tới, anh ta lập tức lấy ra một tập tài liệu: “Sếp, giấy tờ tùy thân của sếp đều ở đây.”

“Ừm.” Kỷ Thời Đình thuận tay nhận lấy, ôm người phụ nữ đang hồn bay phách lạc bên cạnh bước vào trong.

Bên trong cục dân chính ngoài nhân viên ra thì không có ai, hiển nhiên là Tôn Diệp đã dọn sạch hiện trường trước đó.

Thủ tục diễn ra rất nhanh, chỉ là khi đến phần ký tên người phụ nữ bên cạnh cầm bút mà mãi vẫn không động đậy.

Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm cô từ phía sau, nắm lấy tay phải của cô, thì thầm vào tai cô: “Không biết viết tên mình à?”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai khiến Diệp Sanh Ca rùng mình.

“Không, không quên…” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại như thể đang đối mặt với cái chết, ký tên mình.

Chẳng bao lâu sau, giấy chứng nhận kết hôn mới toanh đã được phát ra.

Kỷ Thời Đình không thèm nhìn đã nhận lấy giấy kết hôn, sau khi bước ra khỏi cục dân chính là ném luôn cùng các giấy tờ khác cho Tôn Diệp để anh ta mang về biệt thự Thiên Phàm.

Sau đó anh đưa người phụ nữ bên cạnh lên ghế phụ.

Thấy cô vẫn còn đờ đẫn, Kỷ Thời Đình bật cười, cúi người giúp cô thắt dây an toàn, rồi bóp nhẹ má cô: “Diệp Sanh Ca, cô có thể có chút tiền đồ được không?”

Diệp Sanh Ca chớp mắt nhìn anh: “Tôi hiểu rồi, anh cố tình…”

Kỷ Thời Đình nhướng mày, khuôn mặt lạnh nhạt: “Cố tình gì?”

“Anh cố tình nói với ông nội rằng anh không muốn cưới tôi, để áp lực chuyển sang tôi…” Diệp Sanh Ca nhớ lại mọi chi tiết từ đêm qua đến sáng nay: “Còn nữa, thực ra tối qua anh rõ ràng không bị chuốc thuốc!”

Điều này cô đã nghi ngờ từ trước, dựa vào hành vi của anh sáng nay, cô càng tin rằng mình đã rơi vào bẫy!

Kỷ Thời Đình không hề tỏ ra tức giận khi bị vạch trần, ngược lại còn nhìn cô đầy ẩn ý: “Vậy cô nói xem mục đích của tôi khi làm vậy là gì? Vì tôi khao khát có được cô sao?”

Diệp Sanh Ca bị anh hỏi ngược lại. Thật ra nếu anh muốn ngủ với cô, hoặc thực sự muốn đăng ký kết hôn thì không cần phức tạp như vậy. Chỉ cần anh đề nghị, sau khi đấu tranh nội tâm cô sẽ đồng ý. Dù sao cô cũng cần anh ở nhiều mặt…

“Ảo tưởng quá mức cũng là một loại bệnh.” Kỷ Thời Đình nói đầy vẻ trêu chọc.

Diệp Sanh Ca lập tức đỏ mặt xấu hổ cúi đầu.

Thôi vậy, chuyện đã đến nước này,có hối hận cũng chẳng ích gì, dù sao… kết hôn với người đàn ông này cô cũng chẳng thiệt thòi.

Kỷ Thời Đình đóng cửa ghế phụ, đi vòng qua bên kia xe, bước lên khởi động xe.

“Chiều nay cô chuyển đồ đến biệt thự Thiên Phàm.” Kỷ Thời Đình thản nhiên dặn dò: “Tôi sẽ bảo chú Tần qua giúp cô.”

“Hả? Có cần thiết phải vậy không?” Diệp Sanh Ca cố gắng cười: “Tôi… vài ngày nữa phải vào đoàn phim quay phim rồi, nên…”

“Bà Kỷ, xin nhớ kỹ thân phận của cô.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô: “Là vợ chồng, chúng ta phải sống cùng nhau.”

Đầu tiên là “Bà Kỷ”, sau đó là “vợ chồng”, hai từ này khiến Diệp Sanh Ca choáng váng, mặt đỏ bừng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 105



Đầu tiên là “Bà Kỷ”, sau đó là “vợ chồng”, hai từ này khiến Diệp Sanh Ca choáng váng.

Cuối cùng cô nhận ra rằng họ đã kết hôn, cô là vợ hợp pháp của người đàn ông này, được pháp luật bảo vệ.

Ý thức được điều này, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ ửng.

Cô vội vàng tự tát mình một cái, hừ, đỏ mặt gì chứ.

Kỷ Thời Đình thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trong mắt lóe lên một nụ cười khó thấy.

“Nhưng nếu tôi chuyển đến đó có ảnh hưởng đến anh không…” Diệp Sanh Ca khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh tiếp tục hỏi.

“Đó cũng là nhà của cô.” Giọng Kỷ Thời Đình rất nhẹ: “Biệt thự Thiên Phàm tôi đã ở vài năm rồi nhưng cũng không để tâm lắm. Chiều nay cô và chú Tần đi qua đó, muốn sửa sang gì thì nói với chú Tần.”

Nhà của cô…

Người đàn ông này chỉ nhẹ nhàng nói từ đó nhưng lại khiến Diệp Sanh Ca ngẩn ra một lúc lâu.

Hồi trước khi đính hôn với Mộ Ngạn Hoài, cô tưởng tượng về ngôi nhà tương lai của họ, nhưng cuối cùng Mộ Ngạn Hoài lại dùng hành động thực tế để phá vỡ giấc mơ của cô.

Cô đã nghĩ rằng mình khó mà tìm được một người đàn ông nào muốn xây dựng gia đình với cô nữa, nhưng chỉ trong hơn mười ngày, giấc mơ của cô đã thành hiện thực theo cách kỳ lạ này.

Và người đàn ông đó lại là Kỷ Thời Đình.

Cô đột nhiên có cảm giác muốn khóc.

Thật là không có tiền đồ.

Cô không kìm được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc nghiêng của người đàn ông này, mặc dù họ mới quen nhau chưa lâu, mặc dù cách họ bắt đầu cuộc hôn nhân có phần hoang đường khiến cô cảm thấy cuộc hôn nhân này không kéo dài được lâu, nhưng cô vẫn không tự chủ bắt đầu mong chờ.

Tất nhiên Kỷ Thời Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, dù không nhìn thấy, anh cũng có thể tưởng tượng được đôi mắt trong veo của cô lúc này đang rực rỡ thế nào…

Một ngọn lửa nóng cháy đột ngột dâng lên trong lòng anh.

“Quay đi, nhìn về phía trước.” Kỷ Thời Đình đột nhiên khàn khàn giọng quát.

“Cái gì?”

“Nghe lời đi.” Anh cau mày.

Diệp Sanh Ca không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn dời ánh mắt đi, không nhịn được lẩm bẩm: “Nhìn cũng không được hả…”

Cảm giác xúc động của cô chỉ kéo dài chưa đến mười giây đã bị người đàn ông này phá hỏng. Mới cưới mà đã không cho cô nhìn anh là có ý gì chứ? Cô buồn bực nghĩ.

Kỷ Thời Đình nghe được lời lẩm bẩm của cô, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt lại.

Cô đúng là đồ ngốc.



Xe đến dinh thự sau nửa giờ.

Diệp Sanh Ca tháo dây an toàn xuống xe, phát hiện Kỷ Thời Đình đã đứng cạnh xe đợi cô, ánh mắt thâm trầm.

“Chúng ta vào… Ưm!” Cô chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đột ngột tiến đến ôm lấy eo cô, hôn mạnh lên môi cô.

Kỹ thuật hôn của người đàn ông ngày càng thành thạo, anh dễ dàng xâm nhập vào miệng cô, quét qua mọi nơi, giảm bớt cơn nóng đột ngột trong lòng, sau đó mới buông cô ra v**t v* đôi môi đỏ mọng của cô, hài lòng hừ nhẹ một tiếng.

“Vào thôi.” Nói xong anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào trong.

“Kỷ Thời Đình…” Diệp Sanh Ca lúc này mới nhận thức được, mặt đỏ bừng: “Anh có ý gì đây?”

Trên đường đến cục dân chính, anh cũng đã hôn cô rồi!

Chẳng phải anh luôn chê bai cô sao? Ngoại trừ khi cảm xúc dâng trào, anh chưa bao giờ làm điều gì thân mật như vậy với cô.

“Có vấn đề gì sao?” Kỷ Thời Đình liếc cô một cái, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.

“Không, không có gì…” Diệp Sanh Ca phồng má lên.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy thái độ của người đàn ông này đối với cô có sự thay đổi rất nhỏ.

Vẫn chê bai, nhưng giờ là chê bai một cách thẳng thắn, hợp lý đầy tự nhiên. Hôn xong vẫn tiếp tục chê bai…
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 106



Ông cụ đã đứng đợi từ lâu ở cửa, trông ngóng từ xa.

Khi thấy hai người bước xuống xe, ông mừng rỡ vô cùng, định giơ tay gọi họ nhưng lại thấy cháu trai mình ôm cháu dâu vào lòng hôn cô một lúc lâu…

Ông cụ sững người.

Thực ra từ lúc thấy Diệp Tư Ngôn tối qua, ông đã nhận ra rằng Tạ Tư Ỷ có lẽ nhầm lẫn rồi, nên sáng nay khi thấy người mở cửa là Diệp Sanh Ca, ông không hề ngạc nhiên.

Bao gồm cả việc sáng nay Kỷ Thời Đình liên tục từ chối kết hôn, ông cũng đã lường trước được.

Dù sao nếu Kỷ Thời Đình thực sự muốn kết hôn, anh đã không giấu diếm ông lâu như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Thời Đình chủ động ôm hôn Diệp Sanh Ca, ông nhận ra có điều gì đó không đúng.

Ông cụ hiểu khá rõ tính cách của cháu mình. Nếu Kỷ Thời Đình không có chút tình cảm hay suy nghĩ nào với cô gái ấy, chắc chắn anh sẽ không chủ động như vậy, nhất là ở ngoài đường.

Ánh mắt ông cụ trở nên đầy vẻ suy tư.

Tuy nhiên khi thấy hai người cùng nhau bước tới, ông tạm gác lại những suy nghĩ đó.

“Mau vào đi, chú Tần đã chuẩn bị sẵn những món cháu thích rồi.” Ông cụ cười tít mắt rồi quay sang Diệp Sanh Ca: “Sanh Ca, cháu thích ăn gì thì cứ nói với chú Tần, lần sau về sẽ có sẵn cho cháu.”

“Cháu không kén ăn đâu ạ, ông Kỷ.” Diệp Sanh Ca ngượng ngùng vì sự nhiệt tình của ông cụ.

“Cháu vừa gọi ông là gì?” Ông cụ thay đổi nét mặt.

“Dạ… ông nội.” Dưới áp lực, Diệp Sanh Ca đành phải sửa lại lời nói.

“Ngoan lắm.” Ông cụ vui vẻ cười tươi.

Kỷ Thời Đình khẽ cười lạnh ngắt lời ông nội, không chút do dự ôm lấy Diệp Sanh Ca bước vào trong.

Ông cụ cười mắng một câu “Thằng nhóc thối tha.”

Mới vậy đã bắt đầu bảo vệ vợ rồi.



Trong bữa trưa ông cụ vô cùng phấn khởi, liên tục kéo Diệp Sanh Ca vào cuộc trò chuyện. Ban đầu Diệp Sanh Ca còn hơi ngại ngùng, nhưng dưới thái độ thân thiện và hòa nhã của ông cụ, cô dần dần thoải mái hơn.

Sau bữa ăn, Diệp Sanh Ca xin phép ra về để chuẩn bị đồ đạc ở Minh công quán.

Kỷ Thời Đình đứng dậy cầm lấy áo khoác: “Tôi đưa cô về.”

“Đợi đã.” Ông cụ nhìn anh: “Để chú Tần đưa Sanh Ca về đi, cháu ở lại, ông có chuyện muốn hỏi.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Chuyện công việc.” Ông cụ giữ vẻ mặt điềm nhiên.

Kỷ Thời Đình quay sang Diệp Sanh Ca: “Để chú Tần đưa cô về, thu xếp xong thì đến biệt thự Thiên Phàm.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu cùng chú Tần rời đi.

“Rốt cuộc ông muốn nói gì?” Kỷ Thời Đình cười như không cười nhìn ông cụ.

“Cháu rốt cuộc nghĩ gì về cô bé Sanh Ca đó?” Ông cụ thực sự tò mò: “Ông thấy cháu rất thích cô ấy, sao sáng nay lại cứ nói không muốn kết hôn?”

Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ rút ra một điếu thuốc châm lửa, ngậm lấy đầu điếu thuốc, bỗng cười lạnh một tiếng.

“Vì mục đích của cô ấy không trong sáng.” Kỷ Thời Đình cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Nếu không ép cô ấy chủ động, chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ bỏ chạy.”

Diệp Sanh Ca tiếp cận anh chẳng qua chỉ để loại bỏ vết bớt, tất nhiên còn vì tài nguyên của T.S, nói chung không liên quan gì đến anh. Điều này khiến anh không khỏi tức giận.

Anh đã quen với việc nắm quyền chủ động, quen với việc ở thế mạnh, một khi anh đã quyết định muốn có người phụ nữ này thì phải đảm bảo cả thân thể lẫn tâm hồn của cô ấy đều thuộc về anh.

“Cái gì?” Ông cụ sững người: “Nếu con bé có mục đích không trong sáng, cháu còn cưới con bé về làm gì?”

“Chẳng phải ông đã nói chỉ cần là phụ nữ thôi, những điều khác ông không quan tâm sao.” Kỷ Thời Đình lườm ông một cái.

“Ông không quan tâm điều kiện bên ngoài, nhưng phẩm chất con người phải tốt!” Ông cụ sốt ruột.

“Không phải vấn đề về đạo đức.” Kỷ Thời Đình kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cười nhẹ: “Nói chung cháu có tính toán riêng của mình.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 107



Diệp Sanh Ca trở về chung cư Minh dưới sự tháp tùng của chú Tần. Cô thu dọn một vài thứ đơn giản, tạm biệt nơi mình đã ở hơn ba năm qua.

Biệt thự Thiên Phàm nằm trong thành phố nhưng xung quanh biệt thự chỉ có những mảng cây xanh rộng lớn hoặc hồ nhân tạo, vì vậy nơi đây cực kỳ yên tĩnh.

Chiếc xe từ cổng chính đi vào, mất thêm vài phút mới tới cửa biệt thự.

Trong thành phố mà có thể chiếm một mảnh đất rộng lớn như vậy chỉ để xây một tòa nhà thì đúng là không phải người bình thường.

Diệp Sanh Ca đã biết Kỷ Thời Đình rất giàu có nhưng cô vẫn bị sự hoành tráng này làm cho choáng ngợp.

Sự nghèo khó thực sự giới hạn trí tưởng tượng của cô…

Khi xuống xe, toàn cảnh biệt thự hiện ra trước mắt cô. Không hổ là công trình của kiến trúc sư hàng đầu thế giới, tòa nhà theo phong cách Baroque này toát lên vẻ uy nghi, thanh lịch và sang trọng, hồ nước màu xanh nhạt ở bên cạnh phản chiếu lóng lánh trên tường hòa quyện với rừng cây nhỏ phía bên kia tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời.

Diệp Sanh Ca nuốt nước bọt trong vô thức.

Mặc dù Kỷ Thời Đình đã nói rằng đây cũng là nhà của cô, nhưng để cô thực sự coi đây là nhà mình thì khó quá.

“Cô chủ, vào đi thôi.” Chú Tần dường như nhận ra sự không thoải mái của cô, mỉm cười nói: “Từ khi trưởng thành cậu chủ đã không còn sống ở biệt thự cũ nữa. Cậu ấy sống một mình ở nơi rộng lớn như vậy thực sự rất buồn tẻ, nhưng bây giờ đã có cô rồi. Tôi và chủ tịch đều rất vui.”

Giọng chú Tần rất dịu dàng, nụ cười cũng rất thân thiện.

Cảm giác không thoải mái trong lòng Diệp Sanh Ca giảm bớt phần nào. Cô có thể cảm nhận được ông cụ và chú Tần đều thực lòng chào đón cô. Nhưng Kỷ Thời Đình đã độc thân suốt bao năm nay sao?

“Cháu nhớ là anh Kỷ từng có một vị hôn thê…” Cô không kìm được hỏi.

Hơn nữa sau khi vị hôn thê rời đi, anh vẫn luôn từ chối việc sắp xếp gặp mặt do ông cụ tổ chức…

Chú Tần sững lại một chút rồi cười nói: “Cô nói đến cô Lăng Vũ Đồng đúng không? Mối quan hệ giữa cô Lăng và cậu chủ… tôi cũng không rõ lắm, cô có thể hỏi trực tiếp cậu chủ.”

Diệp Sanh Ca gật đầu, nhưng cô sẽ không hỏi đâu, vì cô không tò mò, đúng vậy, cô chẳng tò mò chút nào.

“Hơn nữa, cô chủ à, cô đã là vợ của cậu chủ rồi.” Giọng chú Tần có chút không hài lòng: “Cô có thể gọi thẳng tên cậu chủ.”

“Dạ…” Diệp Sanh Ca cười ngượng ngùng: “Được, cháu sẽ nhớ.”



Chú Tần cho người giúp việc trong biệt thự mang đồ của Diệp Sanh Ca vào trong.

“Chú Tần, để ở phòng nào?” Người giúp việc lớn tuổi hỏi.

“Đặt vào phòng chính của cậu chủ.” Chú Tần mỉm cười chỉ vào Diệp Sanh Ca: “Đây là cô chủ, sau này là chủ nhân của biệt thự Thiên Phàm, mọi người phải nghe lời cô chủ.”

Người giúp việc lập tức tươi cười: “Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng có nữ chủ nhân! Cô chủ, tôi là Lý Tú, mọi người gọi tôi là dì Tú cũng coi như quản gia. Trong biệt thự có khoảng mười người bao gồm cả đầu bếp và người giúp việc, mọi người đều mong chờ cô đến!”

“Chào dì, chào mọi người…” Diệp Sanh Ca cười gượng, cô không ngờ người giúp việc nhà họ Kỷ lại nhiệt tình như vậy…

Hình như như chỉ có mỗi Kỷ Thời Đình là suốt ngày lạnh lùng thôi.

“Để cô chủ có thời gian rảnh đã, trước tiên hãy giúp cô chủ thu xếp đồ đạc đi.” Chú Tần ra lệnh.

“Được rồi!” Dì Tú xách hành lý lên chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.” Diệp Sanh Ca không kìm được nói: “Dì sắp xếp cho cháu vào phòng phụ hoặc bất cứ phòng nào khác, đừng để đồ vào phòng của Kỷ Thời Đình…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 108



“Tại sao? Cô không nên ở cùng phòng với cậu chủ sao?” Dì Tú đầy vẻ ngạc nhiên.

“Trước tiên dì cứ sắp xếp như vậy giúp cháu đã.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói.

Đăng ký kết hôn thì đã đành, ở chung một mái biệt thự cũng đành vậy, nhưng đột nhiên phải ở cùng một phòng, hàng đêm chung chăn gối thì thực sự quá sức với cô…

Chú Tần cũng không đồng ý: “Cô chủ, cô và cậu chủ là vợ chồng.”

“Đồ của tôi hơi lộn xộn, trước tiên cứ để ở phòng phụ đã, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ngủ ở phòng phụ.” Diệp Sanh Ca cười trừ.

Dì Tú lập tức cười tươi: “Đúng vậy, thế tôi đi trước nhé!”

Nói xong, dì Tú xách hành lý của Diệp Sanh Ca bước vào biệt thự, vừa đi vừa hô to: “Lão Từ, An Tử, đến hết đây!”

Không lâu sau, một nhóm người giúp việc khoảng ba, bốn mươi tuổi chạy tới, dì Tú nói nhỏ với họ vài câu, tất cả đều nhìn về phía Diệp Sanh Ca với ánh mắt đầy hứng khởi.

Diệp Sanh Ca thực sự tò mò: “Tại sao họ lại vui mừng đến vậy?”

“Họ đều là người từ biệt thự cũ đến, đều biết ông cụ có tâm sự, ví như dì Tú cũng được xem là người lớn lên cùng cậu chủ, tất cả đều mong cậu chủ có một người bạn đời.” Chú Tần cười: “Vì vậy cô có thể yên tâm giao việc cho họ.”

“Ồ.” Diệp Sanh Ca ngơ ngác gật đầu.

Là gia đình giàu có nhất Dương Thành, nhà họ Kỷ không giống như cô tưởng tượng. Nhưng không thể không nói, cô thực sự thích bầu không khí này.

Nội thất và trang trí bên trong biệt thự cũng rất sang trọng nhưng lại không kém phần ấm cúng, Diệp Sanh Ca nói rõ với chú Tần rằng mình không có gì không hài lòng, chú Tần mới yên tâm rời đi.

Dì Tú dẫn cô đến phòng phụ, cười tít mắt nói: “Cô chủ, đồ của cô tôi đã sắp xếp ở đây rồi, còn nữa, phòng thay đồ của cô mấy năm qua tôi đã thu thập được không ít thứ hay ho, cô chủ qua đây xem thử đi.”

“Phòng thay đồ?” Diệp Sanh Ca ngơ ngác.

“Đúng vậy, mỗi mùa cậu chủ đều cho tôi một khoản tiền để mua sắm, còn dư rất nhiều, tôi đã mua quần áo nữ và các loại trang sức, nghĩ rằng chờ cậu chủ kết hôn thì cô chủ sẽ dùng được, nên khi thấy cô tôi thực sự rất vui!” Dì Tú hào hứng nói: “Đừng nhìn tôi lớn tuổi thế này, những bộ quần áo tôi mua đều trở thành những mẫu kinh điển của các thương hiệu, cô mặc lúc nào cũng không hề lỗi mốt đâu.”

Diệp Sanh Ca bị dẫn đến phòng thay đồ, lập tức bị choáng ngợp bởi hàng loạt giá treo quần áo, giày dép và trang sức…

Chỉ còn bốn chữ “Xa hoa vô đối” hiện lên trong đầu cô.

“Cô yên tâm, tôi sẽ ngay lập tức xin cậu chủ tăng gấp đôi ngân sách mua sắm sau này, muốn mua gì cứ bảo tôi hoặc bảo cậu chủ đưa thẻ tín dụng cho cô.” Chị Tú dẫn cô đi vào: “Tính tình cậu chủ lạnh lùng không thích chơi bời, kiếm được nhiều tiền cũng không có ai tiêu giúp nên cô đừng ngại.”

Diệp Sanh Ca: “…”

Cả buổi chiều cô bị chị Tú dẫn đi tìm hiểu mọi ngóc ngách của biệt thự Thiên Phàm, cũng hiểu thêm một chút về Kỷ Thời Đình. Cô biết người đàn ông này rất bận rộn với công việc, phần lớn thời gian trong năm đều đi công tác, về biệt thự Thiên Phàm cũng chỉ để ngủ.

Cô cũng biết rằng Kỷ Thời Đình “chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà”.

Cuối cùng cũng đi hết biệt thự, gặp gỡ xong mọi người thì trời đã tối rồi.

“Cậu chủ lại không về ăn tối.” Dì Tú thở dài: “Cô chủ, cô cứ ăn trước đi.”

Diệp Sanh Ca gật đầu, cô sắp chết đói rồi.

Sau bữa ăn, cô trở về phòng của mình, thấy đồ đạc trong vali đã được sắp xếp ngăn nắp, bất chợt cảm thấy mơ hồ.

Ngày hôm nay… thật giống như một giấc mơ.

Vì vậy, cô thực sự đi đánh một giấc luôn.



Kỷ Thời Đình trở về khi đã gần nửa đêm.

Anh bước nhanh vào nhà, tiện tay cởi áo khoác đưa cho chị Tú: “Cô chủ đã đến rồi à?”

“Vâng, cô chủ đã nghỉ ngơi rồi ạ.”

Kỷ Thời Đình mỉm cười, không dừng bước, nhanh chóng lên tầng hai, đẩy cửa phòng chính.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 109



Vì lo sợ làm cô thức giấc, Kỷ Thời Đình không bật đèn.

Anh bước đến bên giường mới phát hiện có điều gì đó không đúng, giường được trải rất gọn gàng, làm gì có ai ở đó?

Sắc mặt anh trở nên u ám, quay người bước ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc gặp dì Tú đang vội vã chạy tới.

“Cậu chủ, tôi còn chưa kịp nói với ngài, cô chủ đang nghỉ ở phòng phụ…” Dì Tú nói, giọng dần dần nhỏ lại.

Vì chị nhận thấy sắc mặt của cậu chủ ngày càng tối sầm.

“Là dì sắp xếp như vậy,” giọng Kỷ Thời Đình rất bình thản: “hay là do cô ấy tự yêu cầu?”

“Đó… là do cô chủ tự yêu cầu.” Dì Tú giải thích: “Nhưng cô chủ nói cô ấy chỉ để đồ ở phòng phụ, sẽ nghỉ ngơi ở phòng chính. Có lẽ vì cậu chủ chưa về nên cô ấy…”

“Tôi biết rồi.” Kỷ Thời Đình hờ hững ngắt lời: “Dì giúp tôi chuẩn bị chút đồ ăn đêm.”

“Dạ vâng.” Dì Tú lập tức quay người xuống lầu.

Kỷ Thời Đình cất bước đi về phía phòng phụ, lần này anh không còn nhường nhịn nữa, vươn tay bật đèn lên, lập tức làm sáng bừng cả căn phòng.

Nhưng người trên giường vẫn ngủ rất say, khuôn mặt cô chìm một nửa trong chăn, mái tóc dài xoăn nhẹ trải rộng trên gối, hơi thở đều đặn.

Kỷ Thời Đình đứng bên giường cởi khuy tay áo, gương mặt điển trai vô cùng bình tĩnh.

Tuy nhiên ánh mắt tối tăm của anh đã để lộ cảm xúc bên trong.

Cái gì mà chỉ để đồ ở phòng phụ chứ… Cô gái này hoàn toàn không có ý định ở chung phòng với anh.

Kỷ Thời Đình cười lạnh lùng cúi xuống giữ lấy cằm cô, sau đó hôn thật mạnh.

Đôi môi người đàn ông còn mang theo chút lạnh lẽo của đêm khuya, cô phản xạ theo bản năng giãy giụa một chút.

Kết quả chỉ làm Kỷ Thời Đình càng thêm tức giận.

Anh dứt khoát kéo cô ra khỏi chăn, đè cô lên đầu giường, hôn cô một cách mãnh liệt, thậm chí còn cắn xé khám phá sâu hơn, đưa lưỡi vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô m*t mạnh——

“Ưm…” Diệp Sanh Ca đau đớn cuối cùng cũng tỉnh hẳn, nhưng ánh mắt vẫn còn mơ màng, có lẽ cô nghĩ rằng mình đang mơ.

Kỷ Thời Đình hôn mạnh thêm một lúc nữa sau đó mới buông cô ra cười lạnh.

Diệp Sanh Ca giật mình, giọng nói hơi chói tai: “Anh… sao anh lại ở đây?”

“Hỏi rất hay.” Người đàn ông khẽ cười, trong ánh mắt lạnh lẽo: “Hãy nghĩ kỹ xem tại sao tôi lại ở đây.”

Diệp Sanh Ca nhận ra có điều không ổn, theo bản năng quan sát xung quanh——vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc vì cô thấy những đồ dùng quen thuộc và đống sách của mình, xa lạ vì đây không phải là căn hộ của cô.

Đúng rồi, đây là biệt thự Thiên Phàm, cô đã kết hôn với Kỷ Thời Đình!

Nghĩ đến điều này, Diệp Sanh Ca nhìn về phía anh, khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh, lòng cô chợt trùng xuống.

“Xin lỗi… hôm nay tôi mệt quá nên không đợi anh về ăn tối…” Cô cười gượng: “Anh đói không, có cần… à…”

Sau đó cô bị mắc kẹt.

Dù người này là chồng mới cưới của cô nhưng giữa họ thực sự không thân quen lắm.

Kỷ Thời Đình vừa xắn tay áo vừa lạnh lùng nhìn cô nghĩ lý do.

Thấy cô bối rối, anh mới lạnh nhạt hỏi: “Tại sao cô lại ngủ ở phòng này?”

“À… phòng này tốt mà.” Diệp Sanh Ca bỗng nhiên thấy căng thẳng: “Dì Tú vốn định để đồ của tôi ở phòng anh, nhưng tôi nghĩ chắc anh không vui…”

Anh không vui sao?

Tốt lắm, rất tốt.

Kỷ Thời Đình nhếch môi, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: “Xem ra cô không bị lạ nhà, vậy tiếp tục ngủ đi.”

Nói xong anh quay người rời khỏi phòng.

Diệp Sanh Ca ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của anh, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
 
Back
Top Bottom