Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 110



Diệp Sanh Ca đứng ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra Kỷ Thời Đình không đóng cửa cũng không tắt đèn cho cô.

Cô đành kéo chăn xuống giường, bước đến cửa để đóng lại, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng động từ dưới lầu.

Cô thò đầu nhìn xuống, thấy dìTú đang ra vào trong bếp… Giờ này chỉ có thể là dì Tú đang chuẩn bị đồ ăn khuya cho Kỷ Thời Đình.

Nhớ đến nụ cười của người đàn ông trước khi rời đi, Diệp Sanh Ca mới chợt nhận ra sự sợ hãi.

Cô đã đi ngủ trước khi anh về, có vẻ như điều đó khiến anh rất tức giận.

Vì vậy cô vội vàng khoác thêm áo rồi đi xuống lầu.

Dì Tú nhìn thấy cô, lập tức cười nói: “Cô chủ, sao cô lại dậy? Tôi đang chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu chủ, cô hãy cùng ăn với cậu chủ đi.”

“Cháu có thể giúp gì cho dì không?” Diệp Sanh Ca định show kĩ năng của một người vợ hiền dâu đảm.

Mặc dù cô và Kỷ Thời Đình đã kết hôn nhưng giữa họ không có nền tảng tình cảm, cô lại rất cần anh.

Vì vậy giai đoạn hiện tại cô phải cố gắng làm anh vui lòng.

Dì Tú suy nghĩ một lúc rồi dẫn cô đến máy ép trái cây: “Cô giúp cậu chủ ép một ly nước cam nhé.”

“Được.” Diệp Sanh Ca gật đầu.

Cô cũng tiện thể ép cho mình một ly.

Cô bưng hai ly nước cam đến bàn ăn, Kỷ Thời Đình cũng vừa bước vào phòng ăn.

Có lẽ vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen khiến các đường nét trên gương mặt thêm phần tinh tế.

Người đàn ông rõ ràng cũng ngạc nhiên khi thấy cô, không kiềm được nhướng mày.

“Nước cam tôi tự tay ép!” Diệp Sanh Ca nhanh chóng đưa một ly nước cam đến trước mặt anh.

Kỷ Thời Đình nhếch môi, cúi đầu quan sát cô.

Trên khuôn mặt cô nở một nụ cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh, khoe ra hàm răng trắng đều.

Có vẻ như cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ rồi.

Kỷ Thời Đình rất hài lòng, dự định cho cô thêm một cơ hội.

Vì vậy, anh nhận ly nước cam, mỉm cười: “Ngồi đi.”

Thấy nụ cười này, Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm… Hóa ra anh thực sự tức giận vì cô không đợi anh về mà đã đi ngủ sớm.

Sau khi cả hai ngồi xuống, chị Tú lập tức mang đồ ăn khuya lên. Đồ ăn khuya là cháo thịt nạc trứng bách thảo và bánh bao nhân cua vàng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.

Nhưng Diệp Sanh Ca kìm nén lại, cô sắp tham gia đoàn phim rồi, cần phải kiểm soát cân nặng nghiêm ngặt, chỉ có thể ngồi nhìn anh ăn.

Kỷ Thời Đình cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, tâm trạng anh ngày càng tốt hơn.

Những năm qua đã bao nhiêu lần anh ăn khuya một mình, trước đây không hề thấy cô đơn, nhưng hiện tại có người cùng ăn anh mới nhận ra cảm giác này thật sự khác biệt.

Sau khi ăn xong, anh ngẩng đầu lên thấy Diệp Sanh Ca đang chống cằm, mái tóc dài buông xõa trên vai, trông cô mềm mại đáng yêu dễ thương không thể tả.

Trong lòng anh đột nhiên dấy lên một cảm giác khô nóng.

Yết hầu anh khẽ động, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nghỉ ngơi thôi.”

“Ừm…” Diệp Sanh Ca nhìn những chiếc bánh bao nhân cua vàng còn lại, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Mùi thơm thật đấy, cô thật sự rất muốn ăn… Lâu rồi cô chưa ăn no.

Kỷ Thời Đình nhận thấy điều gì đó không đúng, nhìn theo ánh mắt của cô mới phát hiện ra cô không hề nhìn anh mà là nhìn… đồ ăn?

Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Diệp Sanh Ca.”

“Hả?” Cô ngẩng đầu lên chậm chạp, nhận ra anh đã đứng dậy, vội vàng nở nụ cười: “À, anh mau đi nghỉ đi, chúc anh ngủ ngon!”

“Thế còn cô thì sao, không cùng tôi về phòng sao?” Anh bình tĩnh hỏi, ánh mắt không rời khỏi cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 111



Diệp Sanh Ca nhận ra trong lời nói của anh có điều không ổn, vội vàng đứng dậy: “Vậy… vậy được rồi, tôi đi cùng anh.”

Dù sao cũng không được ăn bánh bao, nhìn thêm cũng vô ích.

Kỷ Thời Đình nghe cô nói vậy khuôn mặt anh liền dịu xuống, anh nhếch môi chìa tay về phía cô: “Lại đây.”

Diệp Sanh Ca bị sự dịu dàng bất ngờ của anh làm cho giật mình.

Nhưng nghĩ lại thì cô đã là vợ của anh, với trách nhiệm của Kỷ Thời Đình, dù chỉ là hình thức nhưng anh cũng sẽ dành cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất.

Dù sao dì Tú và mọi người vẫn còn ở đó, nếu Kỷ Thời Đình đối xử quá lạnh nhạt với cô, cuộc sống của cô có lẽ sẽ không dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca hơi ngại ngùng chấp nhận sự quan tâm của anh, khuôn mặt đỏ lên, cô đặt tay mình vào tay anh.

Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô, nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, anh nắm tay cô dẫn lên lầu.

Phải thừa nhận rằng vẻ dịu dàng ngượng ngùng của cô lúc này khiến anh vô cùng hài lòng.

Diệp Sanh Ca lại cảm thấy lạ lùng, tai cô bỗng nóng bừng lên.

Bàn tay thon dài của người đàn ông ấm áp mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, khiến cô cảm thấy thật lãng mạn, nhưng… dìTú và mọi người vẫn đang nhìn.

Vì vậy cô đành phải chịu đựng.

Khi lên đến lầu rẽ phải, Diệp Sanh Ca thấy phòng mình ngay trước mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô cười gượng: “Anh Kỷ, tôi đến rồi.”

Nói xong, cô cố gắng rút tay ra nhưng không thành công.

Không những vậy, người đàn ông càng nắm chặt hơn, khuôn mặt vốn dịu dàng cũng trở nên lạnh lùng.

“Cô gọi tôi là gì?” Anh trầm giọng hỏi.

“Ờ… Tổng giám đốc Kỷ?” Diệp Sanh Ca đổi cách gọi, chỉ vào phòng phụ: “Đến phòng tôi rồi. Ngủ ngon.”

Nói xong, cô nhìn xuống tay hai người đang nắm chặt nhau, ý bảo anh có thể buông tay ra.

Kỷ Thời Đình nhìn cô không biểu cảm, đôi mắt đen láy lạnh lùng.

Anh còn tưởng rằng cô đã hiểu chuyện hơn, hóa ra anh suy nghĩ nhiều quá rồi hả?

“Diệp Sanh Ca, cô nghĩ rằng tôi đồng ý cưới cô là vì lý do gì?” Anh nhìn cô gái trước mặt, từng lời từng chữ rõ ràng.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng lại khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy ớn lạnh.

Cô lo lắng l**m môi, dần dần nhận ra điều gì đó, mặt cô đỏ bừng lên.

Có lẽ cô không đoán sai, lý do anh đồng ý cưới cô một phần là do áp lực từ ông Kỷ, một phần vì cô là một bạn tình khá tốt? Dù anh có vẻ không ưa cô, nhưng khi làm chuyện ấy anh chẳng kiềm chế chút nào.

Tất nhiên cô không phản đối, nếu anh cần, cô hoàn toàn không ngại việc tự nguyện đến bên giường của anh, chỉ là…

“Anh Kỷ, chúng ta mới… hôm qua thôi… Anh có cần nghỉ ngơi vài ngày không?” Cô đỏ mặt hỏi.

Đêm qua anh đã làm ba hoặc bốn lần gì đó, có lẽ cũng cần dưỡng sức vài ngày chứ?

Kỷ Thời Đình mím chặt môi, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Anh nắm chặt tay cô.

Hay lắm.

Đầu tiên là gọi anh bằng một cái tên xa lạ “anh Kỷ,” sau đó khăng khăng đòi ở phòng phụ, bây giờ còn dám nghi ngờ khả năng của anh?

Anh sợ rằng nếu không kiềm chế mình sẽ tức chết mất.

“Ái, đau quá!” Diệp Sanh Ca bị anh bóp đến mức nước mắt rưng rưng, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức.

Cô nói sai ở đâu chứ? Rõ ràng cô rất ân cần quan tâm mà!

Kỷ Thời Đình cười lạnh, đột nhiên buông tay cô ra.

Ánh mắt đen tuyền của anh lộ ra vẻ bí hiểm: “Đúng, tôi thực sự cần nghỉ ngơi vài ngày.”

— Kỷ Thời Đình: Tức chết mất! Tôi sẽ trói cô vào giường, làm cho cô không thể rời giường ba ngày liền!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 112



Sau khi trở về phòng, Diệp Sanh Ca vẫn còn chút bồn chồn không yên.

Trong đầu cô cứ hiện lên nụ cười cuối cùng của Kỷ Thời Đình. Mỗi lần nghĩ đến cô lại rùng mình.

Cô có cảm giác… mình đã chọc anh tức điên lên rồi…

Nhưng chẳng phải đề nghị để anh nghỉ ngơi hai ngày dưỡng sức là rất hợp lý sao… Có lẽ cô không nên nói câu đó? Nhưng chính anh cũng đã đồng ý rằng mình cần nghỉ ngơi vài ngày mà.

Diệp Sanh Ca nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không tìm ra được câu trả lời, cảm thấy bực bội, cô ném mình lên giường.

Thôi bỏ đi ngủ thôi, dù sao cũng đã bị làm phiền khi đang ngủ, ngày mai cô còn phải xem kịch bản nữa.

Chỉ vài ngày nữa là đến lễ khai máy, sau đó cô sẽ phải vào đoàn phim để bắt đầu quay. Cô tạm thời không thể quan tâm đến tâm trạng của Kỷ Thời Đình.

Nói là như vậy nhưng đêm đó cô lại không ngủ ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô ngáp dài đi rửa mặt, đứng trước gương ngắm nghía vết bớt trên mặt.

Hiện tại vết bớt đã nhỏ đi khoảng một phần ba so với ban đầu. Cô tin rằng trước khi hoàn thành bộ phim đầu tiên mình sẽ xóa sạch vết bớt này.

Dù chỉ vì vết bớt này, cô cũng cần phải cảm ơn Kỷ Thời Đình.

Cô phải tiếp tục tìm cách chiếm được anh.

Cố lên!

Cô siết chặt tay tự cổ vũ cho mình, sau đó đi xuống lầu ăn sáng. Hỏi thăm chị Tú, quả nhiên Kỷ Thời Đình đã rời đi rồi.

Diệp Sanh Ca không để ý, ăn sáng xong cô quay lại phòng tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Đến gần trưa cô mới đột nhiên nhớ ra rằng mình đã không kiểm tra điện thoại suốt một ngày hai đêm.

Vì vậy cô nhanh chóng tìm điện thoại trong túi, nhưng điện thoại đã hết pin tự động tắt máy.

Cô vội vàng sạc pin mở máy, ngay lập tức nhận được hàng loạt tin nhắn đổ về. Trong số đó nhiều nhất là cuộc gọi nhỡ từ Mộ Ngạn Hoài.

Cô bỏ qua tiếp tục kéo xuống dưới, phát hiện cũng có nhiều cuộc gọi từ Thượng Thiên Ý.

Diệp Sanh Ca lập tức gọi lại.

“Thiên Ý, cậu tìm tôi à?”

“Trời ơi, bà cô tổ của tôi ơi.” Thượng Thiên Ý cáu kỉnh nói: “Cậu đã đi đâu vậy? Sao dạo này hay không nghe điện thoại thế?”

Diệp Sanh Ca hơi ngượng ngùng đáp: “Tôi đang tập trung xem kịch bản mà…”

“Chuyện chúng ta đã bàn trước đây cậu còn nhớ không?” Thượng Thiên Ý hơi gấp gáp: “Tôi đã bảo nghệ sĩ dưới quyền cậu là Ôn Khả Hinh thử nộp đơn xin hủy hợp đồng với Tổng giám đốc Mộ, nhưng Tổng giám đốc Mộ thẳng thừng từ chối. Ôn Khả Hinh chỉ là một nghệ sĩ mới, phong cách lại rất giống với Mộ Hiểu Nhã, trước đây Mộ Hiểu Nhã luôn muốn đá cô ấy đi, giờ Ôn Khả Hinh chủ động muốn đi thì Tổng giám đốc Mộ lại không chịu.”

Diệp Sanh Ca lập tức ngồi thẳng dậy: “Ý cậu là Mộ Ngạn Hoài có thể đã nhận ra kế hoạch của chúng ta?”

“Đúng vậy. Anh ta còn liên tục tung tin rằng T.S sẽ đầu tư.” Thượng Thiên Ý cười lạnh: “Hơn nữa, trên mạng vẫn còn không ít tin đồn xấu về cậu liên quan đến việc cậu dùng quy tắc ngầm để thăng tiến.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Diệp Sanh Ca mím môi.

Cô nhớ lại buổi tiệc tại nhà họ Kỷ hôm đó, Mộ Ngạn Hoài dường như vẫn chưa có ý định buông tha. Thêm vào đó, hai triệu cổ phần chuyển nhượng anh ta vẫn chưa chuyển vào tài khoản của cô.

Diệp Sanh Ca cười lạnh đóng kịch bản lại.

Những món nợ sự nghiệp hôm nay cô sẽ tính toán hết với anh ta. Còn món nợ tình cảm sau này từ từ tính.



Để tránh gây chú ý, Diệp Sanh Ca không gọi tài xế của biệt thự đưa đi mà bắt taxi đến Tinh Tập.

Trên đường đi cô gọi cho Mộ Ngạn Hoài. Khi điện thoại kết nối, cô chỉ để lại một câu “Nửa tiếng nữa gặp ở công ty” rồi nhanh chóng cúp máy.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 113



Diệp Sanh Ca đến Tinh Tập trong vòng hơn mười phút.

Sau khi xuống xe cô mới phát hiện Mộ Ngạn Hoài đang đợi cô ở sảnh công ty.

Diệp Sanh Ca không khỏi nhướn mày.

Mộ Ngạn Hoài vừa thấy cô liền đứng dậy ngay: “Tối hôm trước tại sao em lại xuất hiện ở bữa tiệc nhà họ Kỷ? Còn nữa, sau khi bữa tiệc kết thúc em đã đi đâu vậy?”

Đêm đó lẽ ra anh ta phải ngủ cùng phòng với Diệp Sanh Ca.

Nhưng không hiểu sao sáng hôm sau tỉnh dậy anh ta mới phát hiện người phụ nữ ngủ cùng anh ta hoàn toàn không phải là Diệp Sanh Ca. Anh ta tức giận vô cùng, nhưng để tránh rắc rối, anh ta chỉ còn cách rời đi sớm trước khi người phụ nữ kia tỉnh dậy.

Sau đó, suốt một ngày một đêm, điện thoại của Diệp Sanh Ca luôn trong tình trạng tắt máy.

Cô rốt cuộc đã đi đâu?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô khiêu vũ cùng Kỷ Thời Đình, Mộ Ngạn Hoài đã tức đến điên người.

“Liên quan gì đến anh.” Diệp Sanh Ca tức giận nói: “Hôm nay tôi hẹn anh là để hỏi khi nào anh định trả lại hai mươi triệu cho tôi?”

“Sanh Ca, anh hối hận rồi.” Anh ta cười, giọng lạnh lùng: “Anh không đồng ý chia tay với em, cũng sẽ không trả lại hai mươi triệu, một nửa công ty mãi mãi là của em.”

Ban đầu chỉ là chút không cam lòng nhỏ nhoi, nhưng sau đêm đó nó đã trở thành một sự ám ảnh.

Anh ta không thể chịu nổi việc người phụ nữ này thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

“Anh đùa sao?” Diệp Sanh Ca hoàn toàn không tin.

“Anh không đùa, sau khi T.S đầu tư, Tinh Tập sẽ lớn mạnh và lên sàn chứng khoán, anh muốn chia sẻ thành tựu này với em.” Giọng Mộ Ngạn Hoài ấm áp: “Em có vui không?”

Vui cái rắm!

Diệp Sanh Ca tức chết đi được: “Chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, nếu anh không trả tiền, tôi có thể kiện anh.”

“Vậy thì em cứ kiện đi.” Mộ Ngạn Hoài cười đắc ý: “Tôi biết em hoàn toàn không có thời gian cho việc đó.”

“Anh…” Diệp Sanh Ca không ngờ anh ta lại vô liêm sỉ đến vậy.

Cô bình tĩnh lại: “T.S sẽ đầu tư vào Tinh Tập, đó chỉ là lời nói của anh, anh có bằng chứng gì không?”

Mộ Ngạn Hoài cười: “Muốn bằng chứng? Được, anh sẽ chứng minh ngay cho em thấy.”



Một giờ sau, trong phòng họp của Tinh Tập.

Tất cả những người có tiếng nói và ảnh hưởng trong công ty đều được Mộ Ngạn Hoài triệu tập đến, ngoài Diệp Sanh Ca còn có hai quản lý là Thượng Thiên Ý và Tống Dật Hải cùng với Mộ Hiểu Nhã, Ứng Tiểu Vũ, Ôn Khả Hinh – những nghệ sĩ không có lịch làm việc hôm nay.

“Tôi biết, từ khi Tổng giám đốc Diệp rời đi, một số người đã bắt đầu lo lắng và muốn rời khỏi Tinh Tập.” Mộ Ngạn Hoài cười nói: “Tuy nhiên, Phó Tổng Giám đốc Chu của T.S đã đạt được thỏa thuận miệng với tôi. Tôi vừa gọi điện cho anh ấy, anh ấy cũng đồng ý sẽ đến để hiện thực hóa hợp tác này. Tôi hy vọng sau khi hợp tác được thực hiện, mọi người có thể yên tâm phát triển ở Tinh Tập, những người đã rời khỏi công ty, tôi cũng hoan nghênh họ quay lại.”

Khi nói đến đây, Mộ Ngạn Hoài vô thức liếc nhìn Diệp Sanh Ca.

Dù vậy Mộ Hiểu Nhã vẫn nhận ra, khuôn mặt cô ta trắng bệch vì tức giận.

“Anh! Những người đã rời đi thì đừng để ý đến họ nữa!” Cô ta cười lạnh: “Thấy công ty có T.S làm chỗ dựa thì muốn quay lại hả? Thật là không biết xấu hổ!”

Diệp Sanh Ca chỉ cười không để ý đến cô ta.

Ở phía bên kia, Ứng Tiểu Vũ và Ôn Khả Hinh nhìn nhau có chút nghi ngờ. Thượng Thiên Ý đã nói riêng với họ rằng Tổng giám đốc Diệp rời Tinh Tập là để hợp tác với T.S mở studio, còn hỏi họ có muốn theo cô hay không.

Diệp Sanh Ca có tầm nhìn sắc bén và có trách nhiệm, T.S lại có nguồn lực dồi dào. Nếu điều này là thật, họ đương nhiên rất mong muốn điều đó.

Nhưng có vẻ như những lời của Tổng giám đốc Mộ cũng không phải vô căn cứ… Rốt cuộc T.S sẽ hợp tác với ai?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 114



Không lâu sau, điện thoại của Mộ Ngạn Hoài reo lên, anh nghe máy: “Phó tổng giám đốc Chu, anh đến rồi à? Tôi xuống đón anh ngay đây.”

Nói rồi, anh ta quét mắt nhìn mọi người với nụ cười tự tin và rời khỏi phòng họp.

Thượng Thiên Ý rất lo lắng, vô thức nhìn về phía Diệp Sanh Ca.

Mộ Ngạn Hoài có thể gọi cả lãnh đạo cấp cao của T.S đến, chẳng lẽ việc hợp tác này là thật?

Diệp Sanh Ca trao cho cô một ánh mắt yên tâm.

Phó tổng giám đốc Chu chẳng phải là Chu Diên Đông sao, anh ta làm việc với T.S chắc chắn đều là do Kỷ Thời Đình chỉ đạo.

Là vợ của tổng giám đốc, Diệp Sanh Ca khá tự tin.

Không lâu sau, Mộ Ngạn Hoài dẫn Chu Diên Đông đến phòng họp, nhìn thấy nhiều người trong phòng họp như vậy, Chu Diên Đông hơi ngạc nhiên.

“Phó tổng giám đốc Chu, việc hợp tác giữa T.S và Tinh Tập đã được thúc đẩy một thời gian rồi.” Mộ Ngạn Hoài cười: “Nhưng do hợp đồng chưa ký kết nên một số nghệ sĩ trong công ty không tin tưởng, vì vậy tôi mạn phép mời anh đến, hơn nữa nếu có thể, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay hôm nay.”

Chu Diên Đông cười: “Tất nhiên, đó cũng là mục đích của tôi khi đến đây, chúng ta có thể bàn về các điều khoản hợp đồng ngay bây giờ.”

Mọi người đều bất ngờ ồ lên, Mộ Hiểu Nhã tràn đầy đắc ý, Tống Dật Hải cũng rất phấn khích.

Thượng Thiên Ý, Ứng Tiểu Vũ và Ôn Khả Hinh vô thức nhìn về phía Diệp Sanh Ca, kết quả thấy cô đầy vẻ kinh ngạc khó tin.

Diệp Sanh Ca tất nhiên phải sốc!

Chu Diên Đông hành động như vậy chắc chắn là do Kỷ Thời Đình chỉ đạo, anh rốt cuộc đang muốn làm gì?

“Tôi đi vệ sinh một lát!” Diệp Sanh Ca tái nhợt mặt đứng dậy, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Mộ Ngạn Hoài nhìn bóng lưng cô, sự đắc ý tràn ngập trên gương mặt anh ta.

Diệp Sanh Ca vào phòng vệ sinh lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Thời Đình.

Nhưng điện thoại đổ chuông mãi đến khi tự động ngắt mà không có ai bắt máy.

Cô không cam tâm gọi lại lần nữa nhưng vẫn không ai nghe.

Diệp Sanh Ca cảm thấy lòng mình lạnh đi, sao cô đã kết hôn với người đàn ông này rồi mà vẫn bị đối xử như trước vậy?

Chẳng lẽ vì tối qua cô nói gì đó chọc giận anh nên anh giận dỗi? Lấy chuyện này ra để trả thù cô?

Anh không phải người nhỏ nhen đến vậy chứ!

Diệp Sanh Ca vừa tức vừa ấm ức, liên tục gọi thêm mấy lần nữa, đến lần thứ tư, thứ năm thì Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng chịu bắt máy.

Anh nhàn nhạt “Alo” một tiếng.

“Anh Kỷ!” Diệp Sanh Ca lo lắng mở lời: “Phó tổng giám đốc Chu đến Tinh Tập rồi, sắp ký hợp đồng với Mộ Ngạn Hoài… Anh không phải đã nói là sẽ không hợp tác với Tinh Tập sao?”

“Tôi nói vậy khi nào?” Giọng Kỷ Thời Đình vẫn thản nhiên: “Cô gọi điện cho tôi để hỏi tội à?”

Diệp Sanh Ca bị nghẹn lại: “Tôi không hỏi tội, vấn đề là rõ ràng anh đã nói việc đầu tư vào Tinh Tập chỉ là một cái cớ…”

“Đây là một phần trong kế hoạch phát triển công ty.” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên lạnh lùng: “Cô đang nghi ngờ quyết định của tôi sao?”

Diệp Sanh Ca tủi thân đến mức muốn khóc.

“Anh không thể làm vậy…” Giọng cô nghẹn ngào: “Chúng ta đã kết hôn rồi, sao anh lại giúp người ngoài bắt nạt tôi chứ!”

Đầu dây bên kia, Kỷ Thời Đình ngừng lại một chút, dùng giọng nhẹ nhàng châm biếm, anh nói: “Cô cứ gọi tôi là ‘anh Kỷ’, tôi còn tưởng cô không biết quan hệ giữa chúng ta là gì chứ.”

“…!” Diệp Sanh Ca lại bị nghẹn họng, giận dỗi gọi tên anh: “Kỷ Thời Đình, Kỷ Thời Đình, Kỷ Thời Đình! Bây giờ đủ chưa?”

Nghe giọng nói có vẻ giận dỗi nhưng thực ra đang làm nũng của cô, yết hầu anh bất giác chuyển động lên xuống.

Anh chuyển điện thoại sang tai bên kia, giọng nhàn nhạt nói: “Chưa đủ.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 115



Diệp Sanh Ca phồng má lên, nhịn cơn tức: “Vậy… Thời Đình? Anh đừng hợp tác với Tinh Tập có được không?”

Người đàn ông vẫn chỉ hừ lạnh một tiếng.

Diệp Sanh Ca tức đến chết đi được, liều lĩnh hét lên: “Anh là chồng tôi mà, có ai làm chồng kiểu này không?”

Cuối cùng Kỷ Thời Đình cũng cười, giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền qua điện thoại khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy nóng cả tai.

“Em gọi tôi là gì?” Giọng điệu anh lười biếng thoải mái.

Diệp Sanh Ca ngẩn người, một lúc sau mới thì thầm: “…Chồng?”

“Ừm.” Anh tỏ vẻ hài lòng: “Gọi lại lần nữa thử xem?”

Diệp Sanh Ca như hiểu ra điều gì đó. Chỉ là… điều này hoàn toàn khác với ấn tượng của cô về Kỷ Thời Đình! Cách xưng hô thân mật như vậy cô gọi một lần đã thấy ngượng ngùng không chịu nổi rồi.

Vậy mà… anh lại nghe có vẻ rất thích thú?

“Sao cô không nói gì?” Thấy cô im lặng mãi, Kỷ Thời Đình không hài lòng.

“Tôi…” Diệp Sanh Ca l**m môi, run rẩy nói: “Chồng.”

Nói xong, cô cảm thấy nổi da gà vì chính mình.

Nhưng ở đầu dây bên kia Kỷ Thời Đình lại cười khẽ: “Ừ, em gọi tôi có việc gì?”

“Chu Diên Đông đang ở Tinh Tập, anh bảo anh ấy giúp em đi.” Diệp Sanh Ca nói, giọng điệu vô thức mang theo một chút làm nũng.

“Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ta.” Kỷ Thời Đình rõ ràng rất hài lòng, giọng nói khàn đi một chút: “Tối gặp lại.”

“Tối gặp lại…” Diệp Sanh Ca vừa nói xong đã vội vàng cúp máy.

Tim cô đập nhanh không biết từ khi nào.

Cô ôm ngực có chút không dám tin.

Kỷ Thời Đình sao lại đột nhiên như thế này? Phải chăng sức mạnh của giấy chứng nhận kết hôn lớn đến vậy?

Hay là… trước đây cô đã hiểu lầm rồi?

Hóa ra làm nũng lại hiệu quả như vậy!

Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa mới bước đến một thế giới mới. Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô vẫn không thể tin vào điều vừa xảy ra.

Khi cô quay lại phòng họp, Chu Diên Đông vừa vặn đang nghe điện thoại.

Diệp Sanh Ca có linh cảm rằng người ở đầu dây bên kia chắc chắn là Kỷ Thời Đình.

Quả nhiên sau khi Chu Diên Đông cúp máy, anh ta tỏ ra hơi khó xử.

Mộ Ngạn Hoài nhạy bén hỏi: “Sao vậy, Phó tổng giám đốc Chu?”

“Tôi suýt nữa quên mất, một trong những yêu cầu của T.S đối với hợp tác với Tinh Tập là các cổ đông phải rõ ràng và không có bất kỳ tranh chấp nào.” Chu Diên Đông mỉm cười: “Tinh Tập hiện do anh Mộ Ngạn Hoài và cô Diệp Sanh Ca mỗi người sở hữu 50% cổ phần, còn hai người thì đang…”

“Quan hệ giữa chúng tôi rất tốt!” Mộ Ngạn Hoài nói nhanh: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi, sẽ không có bất kỳ tranh chấp nào đâu.”

Mộ Hiểu Nhã hít sâu một hơi chuẩn bị hét lên thì bị Mộ Ngạn Hoài giữ chặt vai.

Cuối cùng cô ta cũng không ngu ngốc đến mức đó, hiểu rằng điều quan trọng nhất lúc này là giành được đầu tư từ T.S nên đành nhịn cơn tức giận.

Chu Diên Đông nhướn mày, nhìn về phía Diệp Sanh Ca: “Cô Diệp, cô nghĩ sao?”

“Tôi đã chuyển nhượng 50% cổ phần cho Mộ Ngạn Hoài, nhưng anh ta chưa thanh toán đầy đủ số tiền chuyển nhượng đã thỏa thuận.” Diệp Sanh Ca mỉm cười.

“Vì vậy hợp đồng không còn hiệu lực.” Mộ Ngạn Hoài nói ngay: “Tinh Tập vẫn là công ty mà tôi và cô ấy cùng sở hữu.”

“Phó tổng giám đốc Chu, xin hãy tin rằng mối quan hệ giữa tôi và Tổng giám đốc Mộ đã hoàn toàn tan vỡ. Nếu anh ta không đồng ý tôi chuyển nhượng cổ phần, tôi sẽ cố gắng phá hoại công ty này bằng mọi cách.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói: “Dù nó có trở thành công ty con của T.S cũng vậy thôi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 116



“Sanh Ca!” Mộ Ngạn Hoài tức giận.

“Vậy thì dễ thôi.” Chu Diên Đông cười: “Tổng giám đốc Mộ, chỉ cần anh thanh toán tiền chuyển nhượng cổ phần cho cô Diệp, Tinh Tập sẽ hoàn toàn thuộc về anh. Khi cơ cấu cổ phần của Tinh Tập thay đổi, T.S mới yên tâm đầu tư.”

Mộ Ngạn Hoài hiện vẻ do dự trên gương mặt, rõ ràng là không cam tâm.

Mộ Hiểu Nhã thì vô cùng vui mừng: “Anh, anh chuyển tiền cho cô ta đi, nếu không đầu tư của T.S sẽ tan thành mây khói!”

Giữa việc giữ lại Diệp Sanh Ca và giành được đầu tư từ T.S, Mộ Ngạn Hoài chỉ có thể chọn cái sau.

Vẻ mặt anh ta u ám, lập tức gọi điện cho ngân hàng.

Mười phút sau, tài khoản của Diệp Sanh Ca có thêm hai mươi triệu.

Cô cười rạng rỡ: “Cảm ơn Tổng giám đốc Mộ, hợp đồng của chúng ta chính thức có hiệu lực. Từ nay Tinh Tập hoàn toàn là của anh rồi!”

Mộ Ngạn Hoài nhìn cô lạnh lùng cười.

Chu Diên Đông không để lộ chút cảm xúc nào, cười nói: “Giờ thì ổn rồi. Tổng giám đốc Mộ, hôm nay đã muộn, tôi còn công việc khác, chi tiết hợp tác chúng ta sẽ hẹn lại lần khác để thảo luận.”

Mộ Ngạn Hoài biến sắc, không ngờ lại xảy ra biến cố: “Phó tổng giám đốc Chu, chúng ta đã thảo luận được một nửa rồi mà.”

“Xin lỗi, tôi thực sự có việc gấp.” Chu Diên Đông mỉm cười: “Xin phép.”

Nói xong anh ta quay người rời đi, dù Mộ Ngạn Hoài đầy sự không cam lòng nhưng cũng đành bất lực.

Trong lòng anh ta bỗng dấy lên một linh cảm không lành, tại sao sau khi anh ta chuyển tiền cho Diệp Sanh Ca, lời lẽ của Phó tổng giám đốc Chu lại thay đổi?

Không, không thể nào, chắc chắn là anh nghĩ quá nhiều rồi! Phó tổng giám đốc Chu đã nói sẽ hẹn lại để bàn tiếp mà.

Anh ta bỏ qua suy nghĩ đó và nói với mọi người: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, mặc dù hợp đồng chưa ký nhưng hợp tác giữa Tinh Tập và T.S đã là chuyện không thể bàn cãi.”

Mộ Hiểu Nhã và những người khác đương nhiên vô cùng mừng rỡ.

Nhưng Thượng Thiên Ý lại nhìn Diệp Sanh Ca với ánh mắt đầy ẩn ý, tin chắc rằng không thể có chuyện Tinh Tập và T.S hợp tác được.

Diệp Sanh Ca đứng dậy: “Từ giờ trở đi sống chết của Tinh Tập không còn liên quan gì đến tôi nữa. Mọi người bảo trọng.”

Nói rồi chuẩn bị rời đi.

Khuôn mặt Mộ Ngạn Hoài sầm xuống định ngăn cô lại, nhưng Thượng Thiên Ý đứng dậy chặn đường anh ta.

Thượng Thiên Ý đưa ra đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt Mộ Ngạn Hoài, cười nói: “Tổng giám đốc Mộ, thế giới ngoài kia rộng lớn, tôi muốn đi khám phá.”

“Cô…” Mộ Ngạn Hoài tức giận đến mức biến sắc.

Tinh Tập có ba người quản lý cấp cao quan trọng, một người đã rời đi là Diệp Sanh Ca, giờ Thượng Thiên Ý cũng muốn từ chức?

Đùa gì vậy?

Diệp Sanh Ca nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Mộ Ngạn Hoài, tâm trạng rất vui vẻ.

Cô nhân cơ hội rời khỏi phòng họp, vất lại ánh mắt vừa đắc ý vừa pha lẫn ghen ghét của Mộ Hiểu Nhã sau lưng.



Diệp Sanh Ca về đến biệt thự Thiên Phàm đúng lúc ăn trưa.

Buổi chiều cô tiếp tục xem kịch bản, giữa chừng còn gọi điện cho đạo diễn Từ để bàn về buổi lễ khai máy ngày kia, không biết từ khi nào đã đến chập tối.

Bữa tối cô vẫn ăn một mình. Theo lời của dì Tú, Kỷ Thời Đình hầu như chỉ ăn tối với khách, mỗi lần đều phải gặp những người khác nhau, không phải đối tác thì cũng là các lãnh đạo trong giới chính trị kinh doanh, nói chung là vừa ăn vừa làm việc.

Diệp Sanh Ca nghe vậy không khỏi suy nghĩ liệu anh có ăn được bữa nào ngon không?

Có lẽ thấy cô lo lắng, dì Tú bỗng lại gần nói: “Cô chủ, cô có muốn chuẩn bị một bất ngờ cho cậu chủ không?”

“Bất ngờ gì ạ?” Diệp Sanh Ca ngẩn người.

“Cô chủ vào phòng xem sẽ biết.” Dì Tú nói một cách bí ẩn.

Diệp Sanh Ca thực sự thấy tò mò. Cô về phòng mình, phát hiện trên giường có thêm một bộ đồ ngủ màu đỏ lụa bóng.

Cô tròn mắt mở ra xem, quả nhiên là một bộ váy ngủ gợi cảm!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 117



Bộ đồ ngủ này mỏng như cánh ve, nhỏ đến mức quá đáng, không biết che được bao nhiêu da thịt…

Cô tưởng tượng cảnh mình mặc bộ đồ ngủ này, khuôn mặt liền đỏ bừng.

Cái này… có phải quá đáng lắm không?

Mới đêm kia vừa làm chuyện ấy, người đàn ông này… ừm, liệu anh có chịu nổi không?

Hơn nữa nếu cô thực sự mặc thế này nằm trên giường anh liệu anh có chấp nhận không? Hay sẽ giận dữ ném cô ra ngoài?

Trong lòng Diệp Sanh Ca có chút mâu thuẫn, vừa suy nghĩ vừa cảm thấy xấu hổ.

Dì Tú bước vào thấy cô đang cầm bộ đồ ngủ đờ đẫn, không khỏi mỉm cười: “Cô chủ, cô có thích bộ đồ ngủ này không?”

Diệp Sanh Ca như bị bỏng, vội vã ném bộ đồ xuống giường, giữ vẻ bình tĩnh: “Không thích! Kỷ Thời Đình cũng sẽ không thích đâu!”

“Ai nói chứ, chỉ cần là cô chủ mặc thì cậu chủ đều sẽ thích cả.” Dì Tú nháy mắt với cô.

“Chắc là không đâu…” Diệp Sanh Ca cười gượng.

Xem ra sự dịu dàng hiếm có của Kỷ Thời Đình đêm qua đã có tác dụng, khiến người hầu cho rằng anh rất coi trọng cô.

“Thật đấy tôi có thể thấy cậu chủ rất thích cô.” Dì Tú mỉm cười nói: “Khi tôi bắt đầu làm việc ở nhà họ Kỷ cậu chủ mới mười mấy tuổi, lúc đó cậu ấy đã rất chín chắn, ít khi thấy biểu cảm trên mặt, càng đừng nói đến việc thấy cậu ấy cười. Ngay cả ông chủ cũng khó mà thấy được gương mặt tươi cười từ cậu ấy. Nhưng khi cậu chủ ở bên cô, cậu ấy lại có nhiều biểu cảm, hơn nữa cũng cười rất nhiều.”

Nhiều biểu cảm sao… Thật không? Chẳng lẽ không phải toàn là sự khó chịu sao?

Cười ư… rõ ràng toàn là cười lạnh mà.

Diệp Sanh Ca nghĩ rằng mấy người hầu trong biệt thự này chắc chắn đã hiểu lầm rồi, nhưng đó là sự hiểu lầm mà Kỷ Thời Đình cố ý tạo ra, làm sao cô dám đính chính chứ, chỉ biết cười gượng mà thôi.

“À thì, tôi đi tắm trước đây.” Diệp Sanh Ca khéo léo nói.

“Được thôi.” Dì Tú chỉ vào bộ đồ ngủ trên giường: “Nhớ mặc cái này nhé.”

Nói xong dì mới rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ màu đỏ trên giường với vẻ phân vân.



Chín giờ tối Kỷ Thời Đình trở về biệt thự Thiên Phàm.

Lúc bước vào cửa anh vẫn đeo tai nghe Bluetooth để nói chuyện điện thoại. Thấy người hầu bước tới, anh cởi áo vest ra đưa cho họ, miệng vẫn lưu loát nói bằng tiếng Tây Ban Nha.

Dì Tú đưa cho anh một ly nước chanh, anh nhận lấy, trong lúc người bên kia đang nói, anh uống một ngụm.

Một lúc sau anh mới kết thúc cuộc gọi, uống cạn ly nước chanh.

“Cậu chủ, cô chủ đang đợi anh ở phòng ngủ chính.” Dì Tú nhận lại chiếc ly trống, cười mỉm nói.

Khuôn mặt Kỷ Thời Đình vẫn không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại tối sầm lại.

“Cần tôi chuẩn bị bữa khuya cho cậu không?” Dì Tú tiếp tục hỏi.

“Không cần đâu.” Kỷ Thời Đình vừa tháo cà vạt vừa bước nhanh về phía cầu thang. Có lẽ vì đã nói chuyện điện thoại quá lâu nên giọng anh có chút khàn.

Bước chân của anh không quá nhanh nhưng cũng không hề dừng lại. Khi lên đến tầng hai anh đã cởi ba cúc áo sơ mi.

Dì Tú nhìn theo bóng lưng anh mỉm cười, dì vẫy tay ra hiệu cho những người hầu khác về phòng nghỉ sớm, tránh nghe thấy những gì không nên nghe.

Kỷ Thời Đình đẩy cửa phòng ngủ chính, bật đèn lên.

Trên giường, người phụ nữ đang trốn dưới chăn vội vàng ngồi dậy, ôm chặt chăn cười với anh đầy vẻ nịnh nọt: “Anh về rồi à? Em… đợi anh ngủ cùng đây.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 118



Thật ra Diệp Sanh Ca không trốn dưới chăn quá lâu.

Sau khi tắm xong cô lặng lẽ đến phòng ngủ chính, đi một vòng tham quan.

Phòng ngủ của người đàn ông này cũng mang phong cách lạnh lùng, toát lên sự lạnh lẽo như muốn đuổi người khiến cô nhiều lần muốn rút lui. Nhưng khi nghĩ đến vết bớt trên mặt, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nghe thấy tiếng động dưới lầu cô mới chui vào chăn, quả nhiên không bao lâu sau Kỷ Thời Đình đã bước vào.

Lúc này cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa xấu hổ.

Sự xuất hiện của cô rõ ràng không khiến người đàn ông bất ngờ. Ánh mắt anh có chút hứng thú, dừng lại trên mặt cô trong vài giây, sau đó khóe môi anh hơi nhếch lên mang theo vẻ chế giễu.

“Em làm gì ở đây?”

Làm gì à? Câu hỏi hay đấy.

Diệp Sanh Ca l**m môi: “À, hôm nay em đã lấy được tiền chuyển nhượng cổ phần từ Mộ Ngạn Hoài, hai mươi triệu đấy! Tất cả đều nhờ có anh.”

“Ừ.” Kỷ Thời Đình bước đến bên giường, cúi nhìn cô từ trên cao, trong đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán: “Vậy thì sao?”

Diệp Sanh Ca cảm thấy má mình nóng lên.

Cô đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh không hiểu sao?

Không đúng, chắc chắn anh hiểu, chỉ là anh cố ý thôi.

“Chúng ta là vợ chồng.” Diệp Sanh Ca nhớ lại kỹ năng mới học hôm nay, giọng mềm mại hơn: “Anh là chồng mà.”

Mặc dù nói xong cô cảm thấy mình tự khiến mình buồn nôn, nhưng rõ ràng sự làm nũng của cô thực sự có tác dụng.

Vì yết hầu của Kỷ Thời Đình khẽ động, đôi mắt anh cũng trở nên tối sầm hơn.

Đó là biểu hiện của việc bị k*ch th*ch.

Diệp Sanh Ca cảm thấy được khích lệ, quyết định tiến thêm một bước, chớp mắt nói: “Anh làm việc rất vất vả phải không? Có muốn tắm không, em sẽ chuẩn bị nước tắm cho anh.”

Rồi cô đỏ mặt bổ sung thêm: “Chồng à…”

Kỷ Thời Đình đột nhiên bật cười.

Nụ cười ấy đến đột ngột tự nhiên, suýt nữa làm Diệp Sanh Ca choáng váng.

Người đàn ông tiến đến bên giường kéo chăn ra, thấy cô mặc áo choàng tắm quấn chặt kín đáo, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt cô, yết hầu lại khẽ động, giọng trầm lạnh đầy ý cười chế nhạo: “Tối nay tôi không có hứng, về phòng của em đi.”

Diệp Sanh Ca ngơ ngác. Sao lại không có hứng chứ? Anh vừa nuốt nước bọt, rõ ràng là rất có hứng mà.

Chẳng lẽ anh vẫn còn giận? Cô cứ nghĩ sau cuộc gọi buổi sáng anh đã hết giận rồi.

Thấy cô không động đậy, sắc mặt Kỷ Thời Đình càng lạnh lùng hơn.

“Không chịu đi à?” Kỷ Thời Đình nắm lấy cổ tay cô: “Vậy đừng trách tôi không khách sáo.”

“Đợi đã, đợi đã!” Diệp Sanh Ca dùng tay còn lại ôm lấy anh, nhân cơ hội bám vào người anh, giọng điệu đáng thương: “Anh đang giận đúng không?”

“Hôm qua không phải em nói để tôi nghỉ vài ngày sao.” Kỷ Thời Đình cúi xuống nhìn cô, giọng điệu mỉa mai: “Sao lại nhanh chóng hồi phục thế?”

“Vậy… nếu không làm được nhiều lần, thì làm một lần cũng được mà.” Diệp Sanh Ca dụi người vào anh, không cam lòng bỏ cuộc: “Chỉ một lần thôi, anh có đủ sức chứ?”

Cô vừa dứt lời, khuôn mặt Kỷ Thời Đình càng lạnh hơn, lập tức cúi xuống bế cô lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ rồi ném cô ra ngoài.

“Kỷ Thời Đình!” Diệp Sanh Ca quyết không buông tay.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, giọng nói đã pha chút tức giận: “Buông tay.”

Diệp Sanh Ca cắn môi không cam lòng buông tay, thấy anh sắp đóng cửa, cô cắn răng nhanh chóng kéo dây thắt lưng mạnh mẽ giật xuống.

Áo choàng tắm trượt xuống đất.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 119



Lúc này đã là giữa mùa thu, nhiệt độ trong hành lang thấp hơn so với trong phòng, làn da bỗng chốc tiếp xúc với không khí có cảm giác lạnh lẽo.

Diệp Sanh Ca không khỏi rùng mình một cái, cô lo lắng vén tóc lên rồi cẩn thận ngẩng đầu.

Kỷ Thời Đình dựa vào cửa, động tác đóng cửa đã dừng lại.

Biểu cảm của anh rất bình tĩnh nhưng đồng tử co lại, ánh mắt đen nhánh của anh không rời khỏi cô mang theo ý xâm lược mãnh liệt.

Kỷ Thời Đình không ngờ rằng dưới lớp áo choàng tắm lại là một cảnh tượng quyến rũ đến vậy.

Làn da của người phụ nữ rất trắng, dưới ánh đỏ tươi của áo choàng lại gần như trong suốt. Lúc này, làn da của cô hầu hết đã lộ ra ngoài, bờ vai mỏng manh, xương quai xanh tinh tế, khe hở mờ ảo… Ngực của cô không quá lớn nhưng hình dáng rất đẹp, chỉ cần một tay là có thể nắm được, cùng với hơi thở càng lúc càng dồn dập của cô, hai miếng vải mỏng manh như sắp không chịu nổi, anh như muốn đưa tay đỡ lấy cho cô.

Ánh mắt anh tiếp tục di chuyển xuống, lớp vải sát người ở điểm giao giữa eo và hông của cô tạo thành một đường lõm hoàn hảo.

Diệp Sanh Ca bị anh nhìn chằm chằm đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Có lẽ là vì ánh nhìn của anh quá nóng bỏng, cô cảm thấy cơ thể mình cũng dần nóng lên, dưới chân là lớp thảm mềm mại, cô lo lắng di chuyển một chút.

Nhưng động tác nhỏ này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Kỷ Thời Đình, ánh mắt anh ngay lập tức bị các ngón chân nhỏ nhắn tròn trịa của cô thu hút, móng chân trong suốt ánh màu hồng nhạt, ngay cả động tác nhỏ của cô cũng trở nên quyến rũ.

Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, nhưng anh cố ý nén lại rất chậm.

Diệp Sanh Ca cuối cùng không chịu nổi, cảm giác như toàn thân cô sắp bốc cháy.

Cô thật hối hận vì đã nghe theo lời của dì Tú… Mặc dù anh thật sự nhìn không chớp mắt, nhưng cũng không thấy anh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ kéo cô vào phòng! Có thể thấy trò này không thể làm lay chuyển anh, chỉ khiến anh thỏa mãn thị giác mà thôi.

Hơn nữa không biết dưới lầu có người hầu không… Nếu bị họ nhìn thấy thì thật xấu hổ.

Diệp Sanh Ca bắt đầu hối hận về sự hấp tấp của mình, cô cắn môi, một tay ôm ngực — cô biết chiếc áo này ngắn đến mức nào, chỉ cần cô hơi cúi người là tất cả sẽ lộ ra ngoài — cô khom người chuẩn bị nhặt chiếc áo choàng tắm lên.

“Lạnh sao?” Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng lên tiếng, một từ ngắn ngủi như mang cả ngàn cân nặng.

Diệp Sanh Ca ậm ừ một tiếng, giọng điệu đầy vẻ ấm ức: “Em… em về phòng đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, tay cô đã chạm vào chiếc áo choàng tắm.

Nhưng chưa kịp nhặt lên, một lực mạnh mẽ đột ngột truyền đến từ vai cô, sau đó cả người cô bị đẩy mạnh vào ngực của người đàn ông.

“Ưm!” Cô kêu lên một tiếng đau đớn, ngay lập tức, lưng cô đã dựa vào bức tường ấm áp.

Kỷ Thời Đình chống tay lên tường hơi cúi xuống nhìn cô, tay còn lại nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cô.

Diệp Sanh Ca đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, lo lắng l**m môi nở một nụ cười: “Kỷ… không, chồng à.”

Người đàn ông phát ra một tiếng rên khẽ từ cuống họng, anh nâng cằm cô lên, cảm giác mịn màng từ đầu ngón tay truyền đến khiến anh trong lòng dâng lên cảm giác nóng bỏng.

Kỷ Thời Đình không thể tin rằng anh lại dễ dàng bị người phụ nữ này mê hoặc đến vậy, mặc dù cô không phải kiểu người quyến rũ, dù biểu cảm trên mặt cô là sự lo lắng vụng về làm anh cảm thấy đáng ghét.
 
Back
Top Bottom