Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 350



Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca càng thêm bực tức, cô cắn mạnh vào vai anh một cái.

—Người đàn ông này thật vô lý, hoàn toàn không để cho cô lối thoát nào, nhưng cô lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể để anh ép sát từng bước.

Kỷ Thời Đình khẽ rên lên một tiếng, chân mày nhíu lại.

Dũng khí của Diệp Sanh Ca chỉ kéo dài trong chốc lát, nghe thấy tiếng rên của anh, cô lập tức nhụt chí, vội vàng buông ra và nhìn vết hằn trên vai anh, ngượng ngùng hỏi: “Không… không sao chứ?”

Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt đầy chột dạ của cô, yết hầu anh khẽ chuyển động: “Xem ra em vẫn còn sức đấy.”

“Hả?” Diệp Sanh Ca ngơ ngác.

“Vậy thì làm thêm lần nữa thôi.” Anh nhướng mày, nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đỏ của cô.



Kết quả của “làm thêm lần nữa” là Diệp Sanh Ca ngủ thẳng đến giữa trưa.

Cô mơ màng tỉnh dậy, trở mình, nhưng như thường lệ, không thấy ai bên cạnh—mở mắt ra, giường bên cạnh đã trống rỗng.

Kỷ Thời Đình lại không ở bên.

Trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng dâng lên một nỗi thất vọng khó tả. Cô ôm chăn ngồi thẫn thờ, và suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Khi Kỷ Thời Đình và Lăng Vũ Đồng ở bên nhau, họ đã như thế nào? Anh có từng đối xử với người phụ nữ khác giống như cách anh đối xử với cô không?

Ngay sau đó, cô tức giận đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

… Cứ như thể hộp Pandora trong lòng cô đã bị Kỷ Thời Đình vô tình mở ra, và những cảm xúc nhỏ nhặt đó đã thoát ra ngoài, không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa.

Cô tức giận đấm vào giường. Vì vậy, có những điều tốt nhất là không nên nghĩ đến, một khi đã nghĩ, chỉ càng thêm rối rắm mà thôi.

Cô âm thầm nguyền rủa trong lòng vài câu, sau đó mới bình tĩnh lại, kéo thân thể đau nhức đi vào phòng tắm.

Vết bớt trên mặt cô đã nhỏ đi một chút nữa. Chân An Chi có lẽ sẽ gọi cô trong một hoặc hai tuần nữa, và trước khi đó, việc loại bỏ hoàn toàn vết bớt này chắc chắn không có vấn đề gì.

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Sanh Ca xuống lầu.

Tối qua ông cụ đến đây nên tất cả người hầu trong biệt thự đều biết chuyện gì đã xảy ra. Khi nhìn thấy cô, dì Tú có vẻ rất thông cảm.

“Thiếu phu nhân, cô phải nhanh chóng lên!” Dì Tú động viên cô, “Nhà họ Kỷ ít con cháu nên chỉ cần cô có thai bây giờ, không ai có thể lung lay vị trí của cô được!”

“Cảm ơn dì, dì Tú.” Diệp Sanh Ca cười gượng, “Con sẽ cố gắng.”

“Đúng rồi.” Dì Tú mỉm cười kéo cô vào phòng ăn, “Tôi đã đặc biệt dặn nhà bếp làm một số món giúp tăng khả năng thụ thai, cô phải ăn nhiều vào nhé.”

Diệp Sanh Ca nhìn bàn ăn đầy những món kỳ lạ, sắc mặt hơi cứng đờ.

Tuy nhiên, dù sao cũng là tấm lòng của dì Tú nên cô vẫn cố gắng ăn một chút.

Kỷ Thời Đình đã bảo cô không cần lo chuyện của Lăng Vũ Đồng, vậy thì cô cứ làm việc của mình. Hôm nay đến đoàn phim có lẽ cũng không quay được nhiều, nên sau khi ăn xong, cô trở về phòng để xử lý công việc của studio.

Cô đăng nhập vào Weibo và nhìn lướt qua. Chuyện của buổi tiệc tối qua chỉ lan truyền trong một số nhóm nhất định, nên trên các phương tiện truyền thông vẫn khá yên ắng. Sau khi bị lộ danh tính, Mộ Hiểu Nhã im hơi lặng tiếng vài ngày, nhưng gần đây lại bắt đầu tham gia các sự kiện, chỉ là diễn trò đáng thương để lấy lòng thương hại, và thuê đội ngũ trên mạng tạo dư luận, nhưng khán giả dường như không mấy quan tâm.

Không quan tâm là tốt rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu công việc, nhưng chỉ nửa giờ sau, điện thoại cô reo lên.

Diệp Sanh Ca tiện tay nhấc máy và đáp lời.

“Đây có phải là Sanh Ca không?” Giọng nói bên kia rất dịu dàng, “Tôi là Hứa Thiều Khanh, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 351



Mẹ chồng trên danh nghĩa muốn gặp mặt, cô nên làm gì đây?

Dù biết rõ trong lòng Kỷ Thời Đình không có bao nhiêu tình cảm với Hứa Thiều Khanh, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ của anh. Hơn nữa, rất có thể Kỷ Thời Đình đã hiểu lầm bà ấy suốt bao nhiêu năm qua.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca không khỏi mềm lòng. Vì vậy, dù biết rõ Hứa Thiều Khanh có ý đồ riêng liên quan đến chuyện của Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh, cô vẫn gật đầu đồng ý.

Hứa Thiều Khanh mừng rỡ, lập tức cho địa chỉ: “Tôi đang ở quán trà tầng hai trung tâm thương mại đối diện tòa nhà T.S, cô đến thẳng đây nhé.”

“Vâng, lát nữa gặp ạ.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, cúp điện thoại.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, thay quần áo rồi ra ngoài.

Tài xế đưa cô đến nơi, Diệp Sanh Ca nhanh chóng tìm thấy quán trà mà Hứa Thiều Khanh đã nói.

Cô đẩy cửa bước vào, vừa nhìn đã thấy Hứa Thiều Khanh đang quỳ gối pha trà. Nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu lên, mỉm cười với Diệp Sanh Ca: “Đến rồi à? Mau ngồi đi.”

Diệp Sanh Ca điềm tĩnh ngồi xuống đối diện bà: “Dì, dì muốn hỏi chuyện của cô Lăng và Tiểu Tranh phải không ạ?”

Hứa Thiều Khanh đặt ấm trà xuống, cười nói: “Không, chuyện của mẹ con bọn họ, tôi nghĩ tôi còn hiểu rõ hơn cô.”

Diệp Sanh Ca nhướn mày.

“Thời Đình cũng ở đây.” Hứa Thiều Khanh cười nhạt, “Nó và Lăng Vũ Đồng đang ở phòng riêng bên cạnh.”

Tim Diệp Sanh Ca thắt lại.

“Dù sao thì Vũ Đồng cũng rất đặc biệt với Thời Đình.” Nụ cười của Hứa Thiều Khanh có chút chua xót, “Năm đó khi cha Thời Đình qua đời, tôi không thể quan tâm đến nó, chính Vũ Đồng đã ở bên cạnh an ủi nó. Vì vậy bao năm qua, Thời Đình luôn lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ duy nhất ngầm cho phép Lăng Vũ Đồng ở bên cạnh mình. Chúng đến với nhau là chuyện đương nhiên và cũng đã đính hôn.”

“Vâng, nhưng sau đó họ đã chia tay.” Diệp Sanh Ca chớp mắt, bình tĩnh nhìn bà.

“Đó là vì Thời Đình hiểu lầm con bé.” Hứa Thiều Khanh đặt một tách trà trước mặt cô, “Một hiểu lầm rất lớn, vì vậy bao năm qua Thời Đình không bao giờ muốn nhắc đến tên của Vũ Đồng nữa.”

Hai tay Diệp Sanh Ca siết chặt: “Dì nói với tôi những điều này rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Nhà họ Kỷ bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất đang phải đối mặt với không ít nguy cơ.” Hứa Thiều Khanh chuyển chủ đề, “Mọi gánh nặng đều đè lên vai Thời Đình, là vợ của nó, cô là người hiểu rõ nhất nó đã vất vả như thế nào. Hơn nữa hiện tại cục diện ở Dương Thành đang có sự thay đổi lớn, Tiêu Duệ Lãng lại là kẻ đầy tham vọng, thái độ của cậu ta đối với Thời Đình, tôi nghĩ cô cũng biết.”

Diệp Sanh Ca im lặng nhìn bà.

“Ngài Quân là một thế lực trung lập, thái độ của ông ấy rất quan trọng.” Cuối cùng Hứa Thiều Khanh cũng đi vào trọng tâm, “Mà hiện tại Lăng Vũ Đồng là con gái trên danh nghĩa của ông ấy, hơn nữa cô ta và Thời Đình còn có một đứa con.”

… Diệp Sanh Ca quyết định từ bỏ mọi sự thương cảm dành cho Hứa Thiều Khanh. Cô chợt thấy may mắn vì tình cảm giữa Kỷ Thời Đình và mẹ ruột không tốt, nếu không e rằng cô sẽ rất khó xử.

“Ồ, ý dì là, dì hy vọng tôi chủ động rời xa Thời Đình để tác thành cho Lăng Vũ Đồng?” Diệp Sanh Ca mỉm cười, “Xin lỗi, những lời này với tôi không có tác dụng. Chuyện của tôi và Thời Đình, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay anh ấy.”

Diệp Sanh Ca nói với giọng điệu ung dung. Dù sao đây cũng là sự thật, ngay từ đầu khi kết hôn cô đã từ bỏ cơ hội chủ động ly hôn rồi.

Hứa Thiều Khanh lặng lẽ nhìn cô một lúc: “Vừa rồi tôi đã nói, Thời Đình và Vũ Đồng chia tay là vì hiểu lầm. Vũ Đồng đang giải thích hiểu lầm đó với nó. Đợi khi hiểu lầm được hóa giải, giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.”

Mỉm cười, bà ta bổ sung thêm ba chữ: “Ngoại trừ cô.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 352



Diệp Sanh Ca bỗng bật cười: “Nếu đã như vậy, tại sao dì lại gọi tôi đến đây nói những lời này? Nếu Kỷ Thời Đình muốn ly hôn với tôi, chẳng lẽ tôi có thể ngăn cản được sao?”

“Thực ra Thời Đình là người rất coi trọng tình cảm.” Nụ cười của Hứa Thiều Khanh phức tạp, “Bao nhiêu năm qua, mặc dù trong lòng nó oán trách tôi, nhưng nếu tôi có chuyện gì, nó chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, cho dù ban đầu nó cưới cô là do bị ép buộc, nó cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cô đâu.”

Diệp Sanh Ca có một thoáng khó thở.

“Ai nói anh ấy cưới tôi là bị ép buộc.” Cô nhìn thẳng vào Hứa Thiều Khanh, hai tay siết chặt, “Dì nên hiểu rõ tính cách của Thời Đình, nếu anh ấy không muốn, ai có thể ép buộc anh ấy?”

“Cô nói đúng.” Hứa Thiều Khanh mỉm cười, “Có lẽ là vì muốn cho ông cụ một lời giải thích, nên nó mới thuận nước đẩy thuyền đồng ý, nhưng mà cô có dám nói nó nhất định phải cưới cô không?”

Diệp Sanh Ca cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Cô tin rằng, Kỷ Thời Đình dù thế nào cũng sẽ không vì những lý do bên ngoài mà ly hôn với cô, người đàn ông này có sự kiêu ngạo của riêng mình, vì vậy cô không hề sợ hãi.

Nhưng mà nói anh ấy nhất định phải cưới cô… Cô thật sự không có tự tin như vậy.

Nhìn nụ cười có phần thương hại của Hứa Thiều Khanh, Diệp Sanh Ca không muốn tỏ ra yếu thế.

“Sao tôi lại không dám.” Diệp Sanh Ca hơi ngẩng cằm, “Trước đây ông nội đã giới thiệu cho Thời Đình biết bao nhiêu cô gái, anh ấy đều từ chối, nhưng anh ấy lại kết hôn với tôi, chẳng phải là anh ấy nhất định phải cưới tôi thì là gì?”

“Đó là vì cô…”

“Đừng nói là vì tôi giống Lăng Vũ Đồng. Nếu cô ta thật sự quan trọng với Thời Đình như vậy, dì không cần phải đến đây nói nhảm với tôi.” Diệp Sanh Ca không khách khí ngắt lời bà, “Tôi không thể nào chủ động rời xa Thời Đình, dì yên tâm đi.”

Nếu cô dám đề cập đến chuyện ly hôn, nói không chừng Kỷ Thời Đình thật sự sẽ đánh gãy chân cô.

Thấy cô không hề dao động, sắc mặt Hứa Thiều Khanh hơi tái đi.

Một lúc sau, bà ta khẽ cười: “Nghe nói cô là diễn viên? Cũng phải, có được tài nguyên và các mối quan hệ của nhà họ Kỷ, sao có thể từ bỏ được.”

Diệp Sanh Ca cười lạnh: “Đúng vậy, tôi chính là vì những thứ đó nên không chịu từ bỏ. Dì có vẻ rất tức giận?”

Hứa Thiều Khanh cứng họng, có lẽ bà ta không ngờ cô lại có thái độ ngang ngược như vậy.

“Cô không sợ Thời Đình biết sao?” Sắc mặt Hứa Thiều Khanh hơi tối sầm.

“Anh ấy đã biết rồi, không cần dì phải nhọc lòng.” Diệp Sanh Ca cười khẩy, “Con trai dì không ngu ngốc đâu.”

Ban đầu tại sao cô nhất định phải bám lấy anh ấy, Kỷ Thời Đình rất rõ ràng, nếu không sau này anh ấy cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận với cô.

“Nói như vậy, cô cũng không muốn thấu hiểu cho nó sao?” Hứa Thiều Khanh cắn môi, “Cho dù nhìn thấy nó phải một mình gánh vác mọi chuyện, cô cũng không thấy đau lòng sao?”

“Tất nhiên là tôi đau lòng, vì vậy tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy.” Diệp Sanh Ca không chút do dự đáp lời, “Dì còn muốn nói gì nữa không?”

Hứa Thiều Khanh nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa, chĩa vào bức tường rồi bấm.

Diệp Sanh Ca nhướn mày, lúc này mới phát hiện trên tường có treo một màn hình LED, không biết Hứa Thiều Khanh đã bấm cái gì, màn hình lóe lên, sau đó, cô nhìn thấy Lăng Vũ Đồng và Kỷ Thời Đình đang ngồi đối diện nhau.

Rõ ràng bọn họ cũng ở trong quán trà này, bởi vì cách bài trí căn phòng rất giống với căn phòng mà cô đang ở.

Màn hình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vì vậy, cô chỉ có thể nhìn thấy Lăng Vũ Đồng nước mắt lưng tròng nắm lấy cánh tay Kỷ Thời Đình, miệng không ngừng mấp máy, nhưng không biết cô ta đang nói gì.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 353



Kỷ Thời Đình trông rất bình tĩnh, dù Lăng Vũ Đồng nắm chặt cánh tay, anh cũng không tỏ vẻ gì, không hất tay cô ra, nhưng cũng không có thêm động tác nào khác.

Tay kia anh vẫn cầm ly trà, nhìn nghiêng có vẻ thâm trầm khó dò.

Một lúc sau, không biết Lăng Vũ Đồng nói gì, cuối cùng anh cũng có chút động lòng.

Anh đặt ly trà xuống, thấp giọng nói gì đó.

Sau đó, Lăng Vũ Đồng càng khóc dữ dội hơn.

Diệp Sanh Ca nhìn không chớp mắt, sau đó chuyển tầm mắt sang Hứa Thiều Khanh, mặt không chút biểu cảm: “Ý dì là gì? Thời Đình có biết dì lắp camera trong phòng không?”

“Nó có biết hay không cũng không quan trọng.” Hứa Thiều Khanh mỉm cười, “Quan trọng là, cô cũng thấy đấy, Vũ Đồng rất yêu Thời Đình, mà Thời Đình đối với nó cũng không phải là không có tình cảm. Chỉ là tính cách của Thời Đình cô cũng biết, muốn nó thừa nhận sai lầm năm xưa, thật sự quá khó.”

Diệp Sanh Ca cười nhạt hai tiếng.

“Diệp tiểu thư, cô đừng cố chấp nữa.” Trên mặt Hứa Thiều Khanh lộ ra vẻ mệt mỏi, “Ngay từ đầu, cô tiếp cận Thời Đình đã không đơn thuần. Đã như vậy, tại sao không chịu buông tay cho bọn họ được hạnh phúc. Cô muốn làm nên chuyện trong giới giải trí, cô muốn có cơ hội thử vai, những thứ này tôi đều có thể cho cô.”

Diệp Sanh Ca ngẩng phắt đầu nhìn bà ta.

Hứa Thiều Khanh bình tĩnh nói: “Đây là ông Kỷ tự mình nói với tôi, tuy ông ấy không biết mục đích của cô là gì, nhưng rõ ràng năm đó kết hôn với Thời Đình không phải vì cô yêu nó.”

Diệp Sanh Ca siết chặt hai tay, cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Rất nhiều chuyện ông nội cũng không biết.”

“Thật sao?” Hứa Thiều Khanh mỉm cười, “Vậy cô yêu Thời Đình sao?”

Diệp Sanh Ca nắm chặt chiếc cốc trong tay, môi mấp máy.

Đúng vậy, ban đầu, cô quả thật có mục đích khác, nhưng bây giờ đã khác.

Cô tưởng rằng câu trả lời đã quá rõ ràng, nhưng trong lòng dường như có gì đó đang cản trở cô khiến cô không thể thốt ra lời kia.

“Cô Diệp, tôi thật sự không có ý kiến gì với cô, tôi chỉ hy vọng Thời Đình có thể có một người thật lòng yêu thương nó ở bên cạnh.” Hứa Thiều Khanh khẽ thở dài, “Tôi với tư cách là một người mẹ cầu xin cô.”

Đối mặt với Hứa Thiều Khanh như vậy, Diệp Sanh Ca không còn cứng rắn như trước nữa.

“Dì yên tâm, chỉ cần Thời Đình có chút do dự, tôi sẽ làm theo ý dì.” Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi nói.

Sắc mặt Hứa Thiều Khanh giãn ra.

“Nhưng mà, nếu Thời Đình kiên quyết, vậy xin dì đừng bao giờ đến làm phiền chúng tôi nữa.” Diệp Sanh Ca nhìn bà ta, “Đây là lần đầu tiên tôi nhận lời gặp dì, cũng là lần cuối cùng.”

Nói xong, cô cũng không quan tâm sắc mặt Hứa Thiều Khanh ra sao liền nhìn sang màn hình LED bên cạnh.

Lúc này Lăng Vũ Đồng gần như sắp ngã vào lòng Kỷ Thời Đình.

Kỷ Thời Đình vẫn cầm ly trà, anh dường như chìm vào hồi ức, thần sắc có chút dao động.

Diệp Sanh Ca bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, cô đứng phắt dậy: “Vừa rồi dì nói, Thời Đình và Lăng tiểu thư ở ngay cạnh?”

Hứa Thiều Khanh sững người: “Đúng.”

“Tốt.” Nói xong, Diệp Sanh Ca xoay người bỏ đi.

“Cô muốn đi đâu?” Hứa Thiều Khanh dường như nhận ra ý đồ của cô, giọng điệu có chút khó chịu.

“Không phải dì nói, Thời Đình đối với cô Lăng còn có tình cảm sao.” Diệp Sanh Ca đã đi tới cửa, nghe vậy quay đầu lại cười với bà ta, giọng điệu mỉa móc, “Tất nhiên là tôi phải tự mình xác nhận, nếu không làm sao tôi nhường chỗ cho cô ta được?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 354



Nói xong, Diệp Sanh Ca đóng cửa trượt lại, nhìn hành lang trống không một bóng người, dứt khoát bước về phía bên trái.

Các phòng trà ở đây đều không khóa, Diệp Sanh Ca đẩy cửa ra, bên trong trống không. Cô cũng không nản lòng, tiếp tục tìm kiếm từng phòng một, đến phòng thứ năm, cửa lại không đẩy ra được.

Xem ra người bên trong đã chốt cửa.

Nghĩ đến Kỷ Thời Đình có thể đang ở bên trong, sự tức giận trong lòng cô càng dâng cao, còn có chút tủi thân không rõ lý do. Trong cơn giận dữ, cô thật sự muốn đạp cửa xông vào nhưng do dự một chút, cô vẫn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gõ cửa.

Không lâu sau, bên trong truyền đến giọng nữ có chút nức nở: “Chúng tôi không cần thêm trà.”

Là Lăng Vũ Đồng.

Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, trong lòng càng thêm tức giận, cô coi như không nghe thấy, tiếp tục gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói có chút oán trách của Lăng Vũ Đồng, nhưng một lúc sau, cuối cùng cô ta cũng chịu ra mở cửa.

“Không phải tôi đã nói…” Giọng chất vấn của Lăng Vũ Đồng đột nhiên im bặt khi nhìn thấy Diệp Sanh Ca.

“Cô đến đây làm gì?” Vẻ mặt đau buồn của cô ta lập tức biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác.

Diệp Sanh Ca nở một nụ cười đầy sát khí: “Đến tìm chồng tôi.”

Nói xong, bất chấp sắc mặt Lăng Vũ Đồng thay đổi, cô đẩy mạnh cô ta ra rồi bước vào.

Kỷ Thời Đình đã ngẩng đầu lên kinh ngạc khi nghe thấy giọng cô, nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người của cô, không khỏi nhướng mày: “Sanh Ca?”

“Ừm.” Diệp Sanh Ca nở một nụ cười với anh, “Em còn tưởng anh đang vất vả làm việc, không ngờ anh lại ở đây uống trà chiều.”

Kỷ Thời Đình sững sờ một chút, sau đó nhếch mép đầy ẩn ý: “Vậy thì sao?”

“Vậy thì em đến uống trà cùng anh.” Diệp Sanh Ca nói xong, tự mình tìm một chỗ trống ngồi xuống, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Vũ Đồng vẫn đứng ở một bên, mỉm cười chào hỏi, “Lăng tiểu thư cũng đến ngồi đi.”

“Cô…” Lăng Vũ Đồng đỏ mặt tía tai, “Tôi và Thời Đình có chuyện muốn nói, cô ở đây e là không tiện.”

Thật là quá quắt!

“Không có gì bất tiện cả, chuyện của Thời Đình chính là chuyện của tôi.” Diệp Sanh Ca thản nhiên nói, “Dù sao tối về nhà anh ấy cũng sẽ nói với tôi, chi bằng bây giờ tôi nghe luôn, cũng đỡ mất công anh ấy phải nói lại.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, nghe vậy khẽ cười một tiếng.

Anh còn dám cười?

Diệp Sanh Ca tức giận trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ, cô liếc xéo người đàn ông một cái: “Anh nói xem có đúng không?”

Kỷ Thời Đình không đổi sắc mặt, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó khẽ gật đầu: “Ừ.”

Diệp Sanh Ca lúc này mới nở nụ cười, ân cần chào hỏi Lăng Vũ Đồng: “Lăng tiểu thư, cô cũng nghe thấy rồi đấy, qua đây ngồi đi.”

Lăng Vũ Đồng mặt mày tái mét.

Bây giờ cô ta không thể bỏ đi, nếu bỏ đi chẳng khác nào công cốc.

Vì vậy, cô ta cắn răng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống. Cô ta vẫn ngồi đối diện Kỷ Thời Đình, Diệp Sanh Ca ngồi ở vị trí bên cạnh, vừa vặn chen vào giữa hai người, gần đến mức chỉ cần giơ tay là có thể tát cô ta một cái.

Lăng Vũ Đồng như ngồi trên đống lửa, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù cô ta tự cho rằng tình cảm giữa cô ta và Kỷ Thời Đình sâu đậm hơn Diệp Sanh Ca rất nhiều, vì vậy, cô ta tuyệt đối không thừa nhận mình là kẻ thứ ba, nhưng, Diệp Sanh Ca dù sao cũng là vợ hợp pháp của Kỷ Thời Đình, trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Diệp Sanh Ca rót cho mình một ly nước trước, sau đó bưng ấm trà rót thêm trà cho hai người, mỉm cười nói: “Lăng tiểu thư sao không nói gì, tôi và Thời Đình đều đang nghe đây.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 355



Lăng Vũ Đồng trừng lớn mắt nhìn cô, ánh mắt như muốn thiêu đốt trên mặt cô một lỗ.

Diệp Sanh Ca mỉm cười đáp lại, còn bưng tách trà lên nhấp một ngụm.

Lăng Vũ Đồng dứt khoát phớt lờ cô, hướng ánh mắt về phía người đàn ông đối diện, giọng nói dịu dàng: “Thời Đình, anh còn nhớ lúc chúng ta học đại học không? Anh thường đợi em tan học rồi đưa em về nhà.”

Kỷ Thời Đình liếc mắt nhìn Diệp Sanh Ca bên cạnh một cách thản nhiên, sau đó khẽ gật đầu: “Tất nhiên là nhớ.”

Trong lòng Diệp Sanh Ca dâng lên một luồng chua xót – Lúc đó nhà họ Lăng chưa phá sản mà? Nhà cô ta không có xe sao? Còn cần người ta đưa đón!

Kỷ Thời Đình cũng vậy, chuyện cỏn con như vậy còn nhớ làm gì?

Tuy trong lòng bực bội, nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào.

Lăng Vũ Đồng không ngờ Kỷ Thời Đình lại trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng cô ta không khỏi kích động, nước mắt lưng tròng: “Lúc trước khi anh cầu hôn em, em thật sự rất vui. Còn có ngày chúng ta đính hôn, đó là ngày vui vẻ nhất trong đời em.”

Nói xong, cô ta nhìn Kỷ Thời Đình với vẻ đầy mong đợi.

Vừa rồi Kỷ Thời Đình chỉ hơi động lòng khi nghe cô ta giải thích chuyện năm xưa, sau đó, dù cô ta nói gì, người đàn ông cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Vậy bây giờ thì sao…

“Hôm đó là ngày 25 tháng 3.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, như thể đã nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.

Nước mắt Lăng Vũ Đồng tuôn rơi, cô ta nghẹn ngào gật đầu: “Đúng, đúng, là ngày 25 tháng 3, sinh nhật của em cũng vào ngày hôm đó… Nếu không phải chuyện sau đó xảy ra, chúng ta đã kết hôn rồi!”

Diệp Sanh Ca siết chặt tách trà trong tay, cố kìm nén chống chế cơn giận muốn đánh người.

… Hai người này quả nhiên đang ôn lại chuyện xưa, nếu cô không đến có phải người đàn ông này đã bị những giọt nước mắt của Lăng Vũ Đồng khuất phục rồi không?

Vừa rồi Hứa Thiều Khanh nói hai người bọn họ có hiểu lầm rất lớn, xem ra là thật, bởi vì lúc này thái độ của Kỷ Thời Đình đối với Lăng Vũ Đồng hoàn toàn khác với tối hôm đó, đây mới là phản ứng bình thường khi gặp lại người yêu cũ.

Diệp Sanh Ca nhất thời rối bời, nếu Kỷ Thời Đình thật sự dao động cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải nhường chỗ sao?

Không được, không thể nhịn được nữa. Tối qua người đàn ông này còn trên giường ôn nhu với cô, bây giờ lại với người yêu cũ ôn chuyện xưa?

Cô còn đang ngồi đây mà! Coi cô là người chết sao?

Kỷ Thời Đình lại một lần nữa bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhân cơ hội liếc nhìn Diệp Sanh Ca, lại thấy cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn phun lửa.

Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia ý cười, anh đặt tách trà xuống, đang suy nghĩ xem nên dừng lại ở đây hay là thêm dầu vào lửa, thì người phụ nữ bên cạnh đột nhiên đứng dậy.

“A, nước của anh hết rồi.” Giọng Diệp Sanh Ca cường điệu, “Để em rót thêm cho anh.”

Nói xong, cô nhấc ấm trà lên rót, kết quả không kìm được lực tay, nước trà rót ra hơn phân nửa bắn lên người người đàn ông.

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm.

“Xin lỗi, em không cố ý.” Diệp Sanh Ca mở to mắt, vẻ mặt vô tội.

Lăng Vũ Đồng biến sắc, lập tức đứng dậy: “Sao cô vụng về vậy! Thời Đình, anh không bị bỏng chứ?”

Nói xong, cô ta vội vàng rút mấy tờ khăn giấy, chồm người định lau cho Kỷ Thời Đình.

Diệp Sanh Ca một tay ngăn cô ta lại: “Không cần cô phải phí tâm. Quần áo ướt hết rồi hay là về thay một bộ khác thì hơn, tránh bị cảm lạnh. Anh nói có đúng không?”

Câu cuối cùng, cô nhìn Kỷ Thời Đình nói, ánh mắt có chút hung dữ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 356



Kỷ Thời Đình cảm thấy nếu câu trả lời của anh là không, người phụ nữ này nhất định sẽ nhào lên cắn anh một cái.

Anh khẽ cười một tiếng, phủi phủi nước trên áo khoác: “Chỉ là áo khoác bị ướt thôi, không bị cảm lạnh đâu.”

Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, Diệp Sanh Ca liền cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng lên mắt.

Lăng Vũ Đồng lại lộ ra vẻ vui mừng: “Đúng vậy. Thời Đình, anh cởi áo khoác ra đi, em giúp anh treo lên, lát nữa là khô ngay.”

Kỷ Thời Đình lộ ra vẻ trầm ngâm.

Diệp Sanh Ca thấy vậy chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó hung hăng siết chặt, khó chịu đến mức gần như không thể thở nổi.

Có lẽ là do thái độ của người đàn ông này quá mức dứt khoát, có lẽ là do ảo giác mà anh mang đến cho cô, cô chưa bao giờ cho rằng anh sẽ từ bỏ cô để chọn Lăng Vũ Đồng, nhưng cô không ngờ, anh lại thật sự do dự.

Khoảnh khắc đó, trong lòng cô không chỉ có tức giận mà còn có sự hoang mang và sợ hãi to lớn.

Kỷ Thời Đình nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi mắt mở to của cô, trong lòng mềm nhũn, đang định lên tiếng không ngờ Diệp Sanh Ca lại một lần nữa nhấc ấm trà lên, mở nắp, ồ ạt đổ hết nước trà trong ấm lên người anh.

Lần này, áo khoác, áo len cashmere bên trong và cả quần của Kỷ Thời Đình đều bị ướt sũng, trên áo len còn dính vài lá trà, nước nhỏ giọt xuống, trông thật chật vật.

“A!” Lăng Vũ Đồng hét lên một tiếng, “Cô quá đáng rồi!”

“Bây giờ thì sao,” Diệp Sanh Ca không để ý đến tiếng la hét của Lăng Vũ Đồng, lạnh lùng nhìn Kỷ Thời Đình, “Có muốn về thay quần áo không?”

Khóe miệng Kỷ Thời Đình dường như hơi giật giật.

“Cô… cô dựa vào cái gì mà đối xử với Thời Đình như vậy?” Lăng Vũ Đồng lập tức đứng dậy, “Tôi biết cô không thích tôi và Thời Đình gặp mặt, nếu cô có oán khí gì cứ trút lên đầu tôi đây này!”

“Tôi dạy dỗ đàn ông của tôi, liên quan gì đến cô?” Diệp Sanh Ca lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

Lăng Vũ Đồng nghẹn họng không nói nên lời.

Lúc này, Diệp Sanh Ca đã không còn tức giận nữa, cô nghiến răng nghĩ, bất kể người đàn ông này cuối cùng sẽ lựa chọn như thế nào, ít nhất hiện tại cô vẫn là vợ của anh.

Đối mặt với Kỷ Thời Đình, cô luôn thiếu tự tin bởi vì cô có cầu xin anh, cho nên dù bọn họ đã kết hôn, cô cũng không dám thật sự giống như yêu cầu một người chồng mà yêu cầu anh.

Nhưng hiện tại, cho dù là vết bớt, con đường phát triển của studio hay thậm chí cả sự nghiệp của cô trong giới giải trí cô đều mặc kệ tất cả.

Hôm nay, liều lĩnh đánh đổi tất cả, cô nhất định phải đưa người đàn ông này đi.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm Kỷ Thời Đình, trong mắt lộ ra một tia ngoan lệ liều lĩnh.

Kỷ Thời Đình không ngờ phản ứng của cô lại kịch liệt như vậy, anh ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên lại cười.

Diệp Sanh Ca suýt chút nữa thì phát nổ.

“Được.” Người đàn ông rốt cuộc cũng khẽ thốt ra một chữ, “Chúng ta về văn phòng trước, tối cùng nhau về nhà.”

Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của người đàn ông lọt vào tai, lập tức dập tắt ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng cô.

Diệp Sanh Ca cảm thấy khóe mắt nóng ran, cô cố gắng kìm nén nước mắt, uất ức ừ một tiếng.

Kỷ Thời Đình nhận lấy ấm trà trong tay cô đặt lên bàn, cũng không quan tâm đến lá trà và nước trên người, cứ như vậy đứng dậy, ôm cô vào lòng: “Về nhà để em từ từ dạy dỗ, được không?”

Giọng nói mang theo ý cười trêu chọc.

Chuyển biến quá nhanh, Diệp Sanh Ca nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt còn có chút ngơ ngác.

Lăng Vũ Đồng đứng bên cạnh đã sớm ngây người, trên mặt đầy vẻ khó tin.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 357



Vừa rồi nhìn thấy Diệp Sanh Ca hắt nước trà lên người Kỷ Thời Đình, trong lòng Lăng Vũ Đồng ngoài khiếp sợ ra còn có chút vui mừng thầm kín, cô ta cho rằng hành động này của Diệp Sanh Ca nhất định sẽ chọc giận Kỷ Thời Đình, thậm chí còn có thể khiến anh chán ghét.

Lúc trước khi cô ta ở bên Kỷ Thời Đình, đừng nói là trái ý anh, ngay cả lạnh nhạt với anh cô ta cũng chưa từng. Bởi vì cô ta biết Kỷ Thời Đình không thích cô ta nhõng nhẽo.

Thế nhưng bây giờ, Kỷ Thời Đình không những không trách cứ người phụ nữ này, ngược lại còn ôn nhu dỗ dành cô.

Trong trí nhớ của cô ta, cô ta gần như chưa từng thấy người đàn ông này dịu dàng như vậy.

Lăng Vũ Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận, trái tim càng thêm đau đớn, nước mắt bắt đầu chực trào ra, niềm tin kiên định bấy lâu nay bắt đầu lung lay trước sự thật phũ phàng – cô ta cứ ngỡ Kỷ Thời Đình thích mình, chỉ là anh hiểu lầm cô ta nên mới lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Thế nhưng, rõ ràng anh biết chuyện năm đó không liên quan đến cô ta, tại sao anh lại có thể trước mặt cô ta, thân mật với kẻ mạo danh này như vậy?

Diệp Sanh Ca được người đàn ông ôm vào lòng, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy hàm chứa ý cười của người đàn ông, đầu tim khẽ run lên, muộn màng nhận ra có lẽ mình đã bị lừa.

… Vì vậy cô càng thêm tức giận, một mặt là tức giận người đàn ông này, một mặt là tức giận chính mình.

Tại sao cô lại không kiềm chế được như vậy chứ!

Không biết là do tức giận hay chột dạ, cô cúi đầu xuống, kết quả vừa cúi đầu liền nhìn thấy mấy lá trà dính trên áo len của anh.

… Thật là chướng mắt.

Nhưng Diệp Sanh Ca không có ý định giúp anh gỡ ra, cứ để anh như vậy trở về công ty đi để cho cấp dưới của anh xem cho đã.

Cô nghĩ một cách ác ý, miệng giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy thì trở về thôi.”

Kỷ Thời Đình nhìn gò má vẫn chưa tan hết hồng của cô, ánh mắt sâu hơn vài phần.

Anh chuyển sang nắm lấy tay cô, cười khẽ: “Được.”

Nhìn thấy hai người chuẩn bị tay trong tay rời đi, Lăng Vũ Đồng cuối cùng không nhịn được nữa, nức nở nói: “Thời Đình, anh cứ như vậy mà đi sao? Vậy em phải làm sao?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình rơi vào người cô ta, sắc mặt không gợn sóng: “Lăng tiểu thư, tôi đã kết hôn rồi.”

“Nhưng anh biết rõ chuyện năm đó…”

“Ừ, chuyện năm đó không phải lỗi của cô.” Giọng người đàn ông lạnh nhạt, “Nhưng chúng ta đã kết thúc rồi, hy vọng cô tự trọng.”

Sắc mặt Lăng Vũ Đồng trắng bệch: “Vậy Tiểu Tranh thì sao? Anh vẫn không chịu nhận nó sao?”

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô đồng ý, tôi luôn sẵn sàng đưa nó đi làm xét nghiệm ADN lần nữa.” Kỷ Thời Đình ngắt lời cô ta.

Hai tay Lăng Vũ Đồng xoắn vào nhau, trên mặt đầy vẻ đau khổ: “Nhưng đứa bé chỉ có thể là con của anh, hơn nữa Thư Hàng đã giúp anh và Tiểu Tranh làm xét nghiệm ADN rồi, tại sao anh lại không tin em?”

“Nếu cô khẳng định Tiểu Tranh là con trai tôi, tại sao lại không muốn làm xét nghiệm ADN lần nữa?” Kỷ Thời Đình nhìn cô ta với ý nghĩa sâu xa, “Tôi sẽ không tin tưởng kết quả xét nghiệm không minh bạch này.”

Lăng Vũ Đồng cắn chặt môi, qua hai giây, cô ta đột nhiên quyết định: “Được! Nếu đã như vậy, ngày mai em sẽ đưa Tiểu Tranh đến!”

“Tôi sẽ sắp xếp người liên lạc với cô.” Người đàn ông gật đầu nhẹ, thu hồi ánh mắt, dắt Diệp Sanh Ca đi ra ngoài.

Diệp Sanh Ca nghe cuộc đối thoại của hai người này càng thêm chắc chắn Kỷ Thời Đình vừa rồi là cố ý.

Cô thầm nghiến răng, hận bản thân không bình tĩnh.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến ba chữ nhẹ bẫng: “Kẻ mạo danh…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 358



Là Lăng Vũ Đồng.

Giọng cô ta rất nhẹ, như thể lời nguyền rủa từ đáy lòng vô tình thốt ra, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn nghe rõ mồn một.

Cô nhíu mày, thù mới hận cũ cùng ùa về, thế là cô buông tay Kỷ Thời Đình ra, xoay người bước đến trước mặt Lăng Vũ Đồng.

Hôm nay Lăng Vũ Đồng vì muốn gặp Kỷ Thời Đình, đặc biệt ăn mặc rất trẻ trung dịu dàng, áo len trắng rộng rãi kết hợp với chân váy dài màu đỏ, tuy nhìn trẻ ra vài tuổi, nhưng so với Diệp Sanh Ca mặc áo khoác dài và bốt dài màu đen, khí chất lập tức kém hơn hẳn.

Cô ta mím chặt môi, vẻ mặt đau khổ buồn bã cuối cùng cũng biến mất.

“Lăng tiểu thư.” Diệp Sanh Ca cười mỉm, rất hài lòng vì mình cao hơn cô ta một chút, “Nếu tôi thực sự là kẻ mạo danh, vậy thì khi gặp được chính chủ là cô, Thời Đình phải lập tức ly hôn với tôi rồi. Nhưng anh ấy đã không làm như vậy, cô biết tại sao không?”

“Đương nhiên là vì cô mặt dày.” Lăng Vũ Đồng hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt chế giễu, “Nếu năm đó không phải cô mặt dày bám lấy, Thời Đình căn bản sẽ không cưới cô.”

“Sai rồi, đó là vì trong lòng anh ấy căn bản không có cô. Thời Đình cưới tôi, cũng chẳng liên quan gì đến cô.” Diệp Sanh Ca vẫn cười mỉm, “Còn nói tôi mặt dày bám lấy…”

Cô như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn người đàn ông kia: “Cục dân chính chưa tan làm phải không? Hay là chúng ta đi ly hôn ngay bây giờ đi. Em không cần một đồng tiền trợ cấp nào, cũng không chia tài sản của anh lấy một đồng nào, anh thấy thế nào?”

Kỷ Thời Đình đang thưởng thức vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ, không ngờ cô lại đổ thêm dầu vào lửa.

Lời cô nói nghe có vẻ thoải mái, nhưng nhìn thì không được chắc chắn cho lắm, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ ngoài đe dọa nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa vài phần lo lắng, thậm chí là… hoảng sợ.

Trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên một cơn chua xót.

Anh nhếch môi nhàn nhạt: “Nói linh tinh gì vậy? Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”

“Nếu em nhất định muốn ly hôn với anh thì sao?” Diệp Sanh Ca gặng hỏi.

“Vậy thì đánh gãy chân em.” Kỷ Thời Đình nheo mắt lại, “Xem em còn chạy đi đâu được nữa.”

Diệp Sanh Ca vô thức cắn môi, tuy cô biết Kỷ Thời Đình đang phối hợp với mình, nhưng giọng điệu chắc nịch của anh vẫn khiến cô cảm thấy rung động.

Cô chuyển ánh mắt trở lại, nhìn Lăng Vũ Đồng mặt mày tái nhợt, thờ ơ nói: “Cô nghe thấy chưa? Người mặt dày bám lấy không phải tôi. Hầy, thật là phiền phức.”

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông.

Diệp Sanh Ca hơi chột dạ, cô ho nhẹ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì: “Lăng tiểu thư, bây giờ cô còn gì muốn nói nữa không?”

Lăng Vũ Đồng trông như sắp ngã đến nơi, cô ta nghiến răng: “Không thể nào! Nhất định là cô đã dùng thủ đoạn gì đó.”

“Đúng vậy, tôi đã hạ bùa yêu anh ấy, cho nên anh ấy mới nghe lời tôi như vậy.” Diệp Sanh Ca không nhịn được liếc xéo, “Lăng tiểu thư, tôi biết cô không muốn chấp nhận sự thật này. Bấy lâu nay cô vẫn luôn tin rằng người Thời Đình thích là cô, tôi chỉ là kẻ mạo danh, cho nên cô mới đường đường chính chính quấy rầy anh ấy. Nhưng kết quả cô cũng đã thấy rồi đấy. Tôi là người độ lượng lớn, chuyện trước kia tôi sẽ không tính toán nữa. Nhưng, nếu cô còn tiếp tục dây dưa không rõ ràng, vậy thì tôi sẽ phải hỏi thăm Quân tiên sinh một chút, con gái riêng của ông ta lại trèo cao muốn làm tiểu tam, chắc ông ta cũng không vui vẻ gì đâu nhỉ?”

Lăng Vũ Đồng trông như vừa bị tát vài cái, mặt đỏ bừng lên.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 359



“Nếu… Nếu lúc trước không phải chuyện đó, tôi và Thời Đình đã kết hôn rồi!” Lăng Vũ Đồng thốt lên đầy oán hận, nhìn chằm chằm Diệp Sanh Ca. “Tôi quen anh ấy gần hai mươi năm! Cô nói tôi là kẻ thứ ba? Hừ…”

“Quen biết lâu thì đã sao?” Diệp Sanh Ca cười khẩy. “Hai người không đến được với nhau, chứng tỏ là không có duyên phận.”

Lăng Vũ Đồng siết chặt nắm tay.

Không, cô ta mới không phải kẻ thứ ba, cô ta và Thời Đình còn có Tiểu Tranh, chỉ cần Thời Đình xác nhận Tiểu Tranh là con trai anh, anh nhất định sẽ thay đổi thái độ. Đến lúc đó, cho dù là Kỷ lão gia, hay mẹ của Kỷ Thời Đình, đều sẽ ủng hộ cô ta.

Nghĩ đến đây, cô ta cố gắng bình tĩnh lại: “Tùy cô muốn nói gì thì nói.”

Diệp Sanh Ca nhìn bộ dạng cố chấp của cô ta, cũng không muốn nhiều lời nữa.

Kẻ thứ ba tuy đáng ghét, nhưng đáng ghét hơn chính là người đàn ông không giữ được mình.

Vì vậy, chỉ cần Kỷ Thời Đình không gặp lại cô ta, Lăng Vũ Đồng cũng không thể làm gì được.

Nếu Kỷ Thời Đình tiếp tục gặp cô ta… Dù bây giờ cô có nói gì đi chăng nữa cũng vô nghĩa.

Nghĩ vậy, cô chỉ cười nhạt một tiếng, xoay người đi đến bên cạnh Kỷ Thời Đình, ôm lấy cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta đi thôi.”

Kỷ Thời Đình nhéo nhéo má cô, nụ cười nhàn nhạt mang theo vài phần cưng chiều.

Lăng Vũ Đồng nhìn thấy rất rõ, trong lòng càng thêm đau đớn, nhất là khi Kỷ Thời Đình rời đi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

Hai người đi được vài bước liền nhìn thấy Hứa Thiều Khanh, bà ta đứng ở cửa, dường như đang đợi bọn họ, không biết có nghe thấy cuộc cãi vã vừa rồi giữa Diệp Sanh Ca và Lăng Vũ Đồng hay không.

Nhưng dù có nghe thấy thì đã sao?

Lúc này trong lòng cô vẫn còn đầy tức giận, nếu Hứa Thiều Khanh nói năng không khách sáo với cô, cô không dám đảm bảo mình sẽ không nói ra những lời khó nghe.

Vì vậy, Diệp Sanh Ca cúi đầu xuống, giả vờ như không nhìn thấy bà ta.

“Mẹ.” Kỷ Thời Đình thản nhiên gọi một tiếng.

Nói xong, anh liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh – xem ra việc Diệp Sanh Ca xuất hiện ở đây có liên quan đến Hứa Thiều Khanh.

“Thời Đình.” Hứa Thiều Khanh dịu dàng cười. “Vũ Đồng đâu? Con bỏ mặc con bé một mình ở đó sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Kỷ Thời Đình nhìn bà ta, trên mặt không chút biểu cảm.

Hứa Thiều Khanh cười khổ: “Mẹ cứ tưởng…”

“Chuyện của tôi bà đừng nhúng tay vào nữa.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng cắt ngang lời bà ta. “Tôi và Tang Ca đi trước.”

Hứa Thiều Khanh mấp máy môi, còn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh, bóng dáng hai người đã biến mất ở cuối hành lang.



Trong phòng riêng, Lăng Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào chỗ Kỷ Thời Đình vừa ngồi, đôi mắt lại một lần nữa nhòe đi.

Bao nhiêu năm mong mỏi, chờ đợi, đều bị nghiền nát trong ngày hôm nay.

“Vũ Đồng.” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.

Lăng Vũ Đồng quay đầu lại, nhìn người đến, cười khổ: “Vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy.”

Tạ Tư Ỷ khẽ gật đầu: “Không ngờ Thời Đình thực sự bị cô ta mê hoặc rồi.”

“Nếu lúc trước không phải cô nói cho tôi biết, có lẽ tôi đã không quay về.” Lăng Vũ Đồng hít sâu một hơi. “Thực ra tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng tôi không ngờ, anh ấy lại không nhận Tiểu Tranh.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back