Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 210



Buổi chiều ở phim trường, Diệp Sanh Ca đi xin lỗi Tần Hựu Huy trước.

Tần Hựu Huy đã làm việc trong giới giải trí nhiều năm, huống chi nhìn lướt qua đã biết người đàn ông tối qua là một người có thân phận không tầm thường vì vậy anh ta mỉm cười nói: “Cô yên tâm, tôi biết chừng mực, sẽ không nói lung tung đâu, Tiểu Lưu cũng vậy.”

Diệp Sanh Ca vừa cảm kích vừa xấu hổ cười với anh ta: “À, đạo diễn Từ vừa nói cảnh giường chiếu của chúng ta có thể sẽ bị cắt bỏ…”

“Ừ, tôi hiểu.” Sắc mặt Tần Hựu Huy có hơi lúng túng.

Hôm qua, mặc dù anh ta đang hóa thân vào vai diễn nhưng cũng đã có một số phản ứng nhất định, Diệp Sanh Ca không nhận ra nhưng rõ ràng người đàn ông kia đã phát hiện ra, cho nên mới có ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Việc cắt cảnh giường chiếu cũng tốt, ít nhất tránh được việc bị ghi thù.

Diệp Sanh Ca thấy anh ta hiểu chuyện như vậy, lại càng cảm thấy xấu hổ: “Xin lỗi, tôi thật thiếu chuyên nghiệp…”

“Không sao, ai ở trong giới này cũng có khó khăn cả.” Tần Hựu Huy nhẹ nhàng cười: “Điều quan trọng là… Làm tốt vai diễn.”

“Anh nói đúng.” Diệp Sanh Ca cảm thấy cực kỳ kính nể.

Sau đó, cô gạt bỏ mọi lo lắng trước đó và tập trung hết mình vào vai diễn.

Kết quả là, trước khi kết thúc công việc trong ngày, Mộ Hiểu Nhã đã biến mất được vài ngày lại quay trở về đoàn phim.

Cô ta rất kiêu ngạo, được trợ lý và vệ sĩ hộ tống đến phim trường, mặc trên mình một bộ đồ hiệu cao cấp, cô ta gần như đã đeo hết số trang sức mà Tiêu Duệ Lãng đã tặng trong những ngày qua như thể sợ người khác không biết được mình đang ở thời kỳ huy hoàng.

Lúc này, rõ ràng là cô ta không có ý định thay quần áo mà đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi để xem bọn họ quay phim.

Lúc Lâm Nhiễm vừa nhìn thấy Mộ Hiểu Nhã thì lửa giận đã bùng lên, cô ta trừng mắt nhìn Mộ Hiểu Nhã như thể muốn dùng ánh mắt để giết người.

Diệp Sanh Ca nhìn thấy cảnh này thì buồn cười, đúng lúc cảnh quay của cô đã kết thúc vì vậy cô quay về phòng trang điểm để thay trang phục và tháo trang sức.

Cô vừa bước khỏi phòng trang điểm định quay về phòng mình nghỉ ngơi nhưng không ngờ lại bị Mộ Hiểu Nhã chặn đường.

Nhìn thấy Diệp Sanh Ca đi tới, Mộ Hiểu Nhã nhìn cô từ đầu đến chân, không biết cô ta đã nhìn thấy gì mà bỗng nhiên cười khẩy.

“Sợi dây chuyền trên cổ cô, là do kim chủ cô tặng phải không?” Mộ Hiểu Nhã nói, còn sờ sờ vào viên kim cương hồng trên cổ mình, tặc lưỡi hai tiếng: “Kim chủ của cô cũng keo kiệt quá đi, tặng sợi dây chuyền bạc rẻ tiền thế này.”

Diệp Sanh Ca ngẩn người một lát, sau đó mới nhớ tới sợi dây chuyền mà Kỷ Thời Đình đã tặng cô tối qua.

Trái tim cô không tự chủ được mà đập mạnh, cô vô thức cầm lấy mặt dây chuyền, kể từ lúc đeo nó lên cổ vào tối qua cô chưa từng tháo ra và cũng chưa nhìn kỹ.

Tuy nhiên, phản ứng của cô trong mắt Mộ Hiểu Nhã lại là đang che giấu sự xấu hổ: “Tôi nói này Diệp Sanh Ca, dù sao bây giờ cô cũng là một ngôi sao. Biết trang điểm để che đi vết bớt xấu xí của mình vậy tại sao lại không biết đòi kim chủ tặng cho mình món trang sức tử tế? Nhìn thật nghèo nàn, hừ.”

Diệp Sanh Ca bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Sao, cô không sợ cậu thiếu gia đang theo đuổi cô sẽ nhìn thấy video nóng bỏng của cô và Mộ Ngạn Hoài à?”

“Cô có giỏi thì cứ đăng lên đi.” Mộ Hiểu Nhã nở nụ cười, sắc mặt đầy sự tự tin.

Hóa ra người phụ nữ này đã có chỗ dựa nếu không thì cô ta đã không dám tới gây sự với cô nữa.

“Nói thật, có cần tôi tặng cho cô một viên kim cương không? Dù sao thì chúng ta cũng là người quen cũ, nhìn cô đeo thứ đồ rẻ tiền đó, tôi cũng không nỡ.” Mộ Hiểu Nhã cười đắc ý.

Cuộc đối thoại giữa hai người đã thu hút sự chú ý của không ít nhân viên, nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía họ.

Diệp Sanh Ca đang suy nghĩ cách để thoát khỏi người phụ nữ này thì bất ngờ có một nhân viên trang điểm thốt lên.

“Sợi dây chuyền đó…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 211



Thợ trang điểm chỉ về phía cổ của Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca cầm mặt dây chuyền kim cương, nghe thấy tiếng kêu bất ngờ, cô liền vội vàng nhét nó vào trong người.

Dù sợi dây chuyền này có bình thường hay quý giá, nó vẫn là món quà đầu tiên Kỷ Thời Đình tặng cô, nên cô thật sự không muốn để bất kỳ ai bàn tán về nó.

Nhưng Mộ Hiểu Nhã làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này, cô ta mỉm cười nhìn về phía thợ trang điểm: “Chị Tuyết, có vấn đề gì với chiếc dây chuyền đó không?”

“Đó chẳng phải là viên kim cương xanh nổi tiếng **The Premier Blue** sao? Viên kim cương xanh cắt tròn này, theo tôi nhớ, chỉ có duy nhất một viên trên thế giới, nên nó được gọi là ‘Viên kim cương xanh số một’, viên kim cương xanh hoàn mỹ nhất… Viên kim cương này đã được bán đấu giá cách đây vài năm với mức giá lên tới 20 triệu euro…” chị Tuyết rõ ràng là một chuyên gia về trang sức, vì vậy cô ta không kìm được việc giải thích tỉ mỉ.

Nhưng khi cô thốt ra những lời ấy, vẻ mặt của Mộ Hiểu Nhã dần trở nên khó coi.

“Im miệng!” Cô ta quát lớn, “Làm sao có thể là viên kim cương như cô nói được?”

“Nhưng tôi vừa mới thấy, nó thực sự được cắt theo hình tròn. Việc cắt tròn tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu, và thường không bao giờ được áp dụng cho những viên kim cương xanh quý hiếm. Chỉ có viên kim cương đó…” Chị Tuyết không nhịn được mà nói.

“Đó chỉ là do chị thiếu hiểu biết!” Mộ Hiểu Nhã cắt ngang lời chị Tuyết, nhưng nét tự mãn trên gương mặt cô đã hoàn toàn lụi tàn. Cô ta nghiến chặt hàm, ánh mắt lộ rõ sự giận dữ khi nhìn về phía Diệp Sanh Ca.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên của Diệp Sanh Ca không hề kém cạnh Mộ Hiểu Nhã. Cô không thể rời mắt khỏi mặt dây chuyền, tay run rẩy nâng nó lên dưới ánh sáng mặt trời để khám phá. Mặt dây chuyền với viền bạc lấp lánh, giữa nó là viên kim cương xanh hoàn hảo, như một vì sao huyền bí rực rỡ. Dưới ánh nắng, viên kim cương tỏa sáng với những ánh chớp lấp lánh, chiếu rọi cả không gian xung quanh, khiến tất cả mọi người có mặt đều không thể rời mắt.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mặt dây chuyền trong tay mình, Diệp Sanh Ca bình tĩnh cất nó đi rồi mỉm cười với Mộ Hiểu Nhã: “ Cô thực sự định tặng tôi một món quà còn quý giá hơn sao? Một món quà tuyệt vời hơn cả chiếc tôi đang đeo?”

Mộ Hiểu Nhã tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Hiện tại, mọi người đều đã nhìn thấy viên kim cương lấp lánh đó, và có lẽ ai cũng phải công nhận sự quý giá của nó như chị Tuyết. Ngay cả Mộ Hiểu Nhã cũng không thể trái với lương tâm để khẳng định rằng đó là hàng giả.

Hiện tại, món trang sức quý giá nhất trên tay cô là viên kim cương hồng do Tiêu Duệ Lãng tặng. Mặc dù cũng có giá trị không nhỏ, nhưng so với viên kim cương xanh nổi tiếng thì vẫn không thể so sánh được.

Mộ Hiểu Nhã ban đầu dự định làm cho người phụ nữ này cảm thấy khó chịu, nhưng không ngờ bản thân lại cảm thấy vô cùng bối rối. Đồng thời, trong lòng cô dấy lên một chút nghi ngờ. Tiêu Duệ Lãng, với vị thế là một trong những gia đình quyền quý hàng đầu ở Dương Thành, chỉ có anh mới có thể tặng một viên kim cương hồng trị giá hàng trăm triệu.

Kim chủ của Diệp Sanh Ca rốt cuộc là ai? Có tiền và quyền lực còn vượt xa nhà họ Tiêu. Có phải là nhà họ Kỷ không?”

Hừm, làm sao có thể!

Có lẽ viên kim cương mà Diệp Sanh Ca đeo chỉ là hàng giả!

Cô nghĩ một cách đầy căm phẫn và muốn phản kích lại, nhưng Diệp Sanh Ca đã nở một nụ cười rạng rỡ.

“Tôi đoán có lẽ chỉ có viên kim cương hồng đó là tạm chấp nhận được, nhưng thôi, kim cương hồng thì quá bình thường, cô vẫn nên giữ lại cho mình đi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói, “Tôi biết cô chỉ muốn cảm ơn tôi vì đã giúp cô tập kịch, viết tài liệu nhân vật trong suốt ba năm qua. Không cần phải khách sáo đâu, bây giờ cô có thể diễn tốt vai của mình là phần thưởng lớn nhất đối với tôi rồi.”

Nói xong, cô không thèm để ý đến sắc mặt của Mộ Hiểu Nhã đã chuyển sang màu gan lợn, mà trực tiếp lướt qua cô ta.

Tuy nhiên, những lời cô nói lại lọt vào tai những người xung quanh, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 212



Những người đó đều biết rằng Diệp Sanh Ca từng là quản lý của Mộ Hiểu Nhã, nhưng không ngờ rằng người quản lý này còn phụ trách việc dạy diễn xuất cho Mộ Hiểu Nhã, dẫn dắt cô ta tập luyện, và thậm chí còn giúp cô ta viết tài liệu về nhân vật ư?

Thì ra danh tiếng của Mộ Hiểu Nhã trong ngành diễn xuất lại đến từ đây? Không có gì lạ, khi vào đoàn làm phim này, sự thể hiện của Mộ Hiểu Nhã lại kém cỏi đến vậy, thậm chí còn không bằng một diễn viên phụ.

Ánh mắt của mọi người hướng về Mộ Hiểu Nhã giờ đây mang theo nhiều phần khinh thường.

Mộ Hiểu Nhã gần như tức đến nôn ra máu! Nếu không phải vì người phụ nữ này, làm sao mối quan hệ giữa cô và Mộ Ngạn Hoài lại trở thành điều đáng xấu hổ như vậy?

Diệp Sanh Ca lại còn mặt dày nói rằng cô ta cảm ơn sao?

“Mộ Hiểu Nhã muốn phản bác, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy bóng lưng của Diệp Sanh Ca rời đi một cách điềm tĩnh, mặc dù tức giận đến mức run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không nói được một lời nào.”

Cô nghiến chặt hàm răng, đập mạnh chân quay trở lại phòng trang điểm của mình. Trong cơn giận dữ, cô hất tung tất cả đồ đạc trên bàn trang điểm xuống đất, miệng không ngừng mắng chửi: “Đồ đê tiện!”

“Chị Hiểu Nhã…” Tiểu Thất run rẩy lên tiếng, “Điện thoại của chị đang reo…”

Mộ Hiểu Nhã vội vàng nắm lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên “Mộ Ngạn Hoài,” cuối cùng vẫn đành phải nuốt giận mà nhấn nghe.

“Anh…” Cô vừa mở miệng đã mang theo vài phần uất ức.

“Hiểu Nhã, sao hôm nay Thiếu gia Tiêu không hẹn gặp em?” Mộ Ngạn Hoài hỏi thẳng vào vấn đề.

Trên mặt Mộ Hiểu Nhã thoáng hiện vẻ không hài lòng.

Thiếu gia Tiêu, dù phong độ và ga-lăng, chưa từng ép buộc cô, nhưng tính cách khó đoán và bất thường của anh ta khiến Mộ Hiểu Nhã cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Cô hoàn toàn không muốn ở cùng anh ta, nhưng có lẽ đây là cơ hội duy nhất để cô và Tinh Tập lật ngược tình thế.

Dù Mộ Ngạn Hoài đã giải thích rõ ràng lợi hại với cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh hoàn toàn không bận tâm khi cô hẹn hò với người đàn ông khác, lòng cô lại dâng lên một cơn chua xót. Cơn chua xót ấy cuối cùng biến thành sự căm ghét, tất cả được cô đổ lên đầu Diệp Sanh Ca.

Nếu không bị Diệp Sanh Ca ép đến mức này, làm sao Mộ Ngạn Hoài lại để cô ta phải làm quen với Tiêu Duệ Lãng ?

Cô ta nghiến chặt môi nói: “Hôm nay anh ta có việc, đã hẹn vài ngày nữa sẽ đến đoàn phim đón em.”

“Vậy thì tốt.” Mộ Diễn Hoài dường như thở phào nhẹ nhõm: “Hiểu Nhã, em nhất định phải nắm bắt cơ hội này.”

Mộ Hiểu Nhã nghiến răng nói một tiếng “Được.”

Cúp điện thoại, cô khẽ cười nhạo.

Đúng vậy, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này.



Diệp Sanh Ca trở về phòng của mình và ngay lập tức nhờ Lâm Nhiễm giúp tháo chiếc vòng cổ ra.

Lâm Nhiễm lúc tháo mặt dây chuyền ra, tay đều run rẩy, mặt đỏ bừng vì xúc động: “Chị Sanh Ca, viên kim cương này… thật sự là viên kim cương xanh số một trong truyền thuyết sao?”

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là vậy…”

Vì đây là quà của Kỷ Thời Đình tặng, nên chắc chắn không thể là hàng giả.

Cô nắm chặt mặt dây chuyền kim cương trong lòng bàn tay, ánh sáng xanh của viên kim cương tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ, khiến trái tim Diệp Sanh Ca thắt lại.

Món quà mà người đàn ông này tặng, dù chỉ là tùy ý, lại quý giá đến mức khiến cô không thể gánh vác nổi. Cảm giác chua xót trong lòng và những cảm xúc mơ hồ khiến cô không khỏi muốn rơi nước mắt.

“Chị Sanh Ca…” Lâm Nhiễm nhẹ nhàng nói, “Kim chủ của chị thật sự rất tốt với chị.”

Một từ “tốt” có lẽ không đủ để miêu tả hết. Anh đã cho cô mọi thứ cô cần.

Cô từng nghĩ rằng việc đóng phim và mở studio sẽ là sự hợp tác giữa cô và Kỷ Thời Đình. Cô tin rằng với nỗ lực của mình, mình có thể mang lại cho anh những thành quả xứng đáng. Nhưng rõ ràng, những gì anh mong muốn không chỉ là những điều này.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 213



Kỷ Thời Đình cần một người vợ đủ khả năng và khiến anh yên tâm. Vì vậy, anh không chỉ muốn sự vâng lời của cô mà còn mong trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca không khỏi cảm thấy nản lòng.

Làm gì có người nào vừa bá đạo lại không công bằng như vậy? Anh muốn trái tim cô sao? Được thôi, hãy dùng chính trái tim của anh để đổi lấy!

Cô phồng má lên, rồi nói với Lâm Nhiễm: “Em về trước đi.”

Lâm Nhiễm nhìn cô với ánh mắt lo lắng, không khỏi nói: “Chị Sanh Ca, em biết trong lòng chị đang buồn. Yêu một người đã có gia đình… .”

Diệp Sanh Ca có vẻ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Chị không sao đâu, em nhanh đi đi.”

Sau khi đẩy Lâm Nhiễm ra ngoài, cô vào phòng tắm để tắm rửa. Chiếc dây chuyền quý giá được cô cất đi, vì trong thời gian ngắn, cô không dám đeo lại.

Sau khi tắm xong, Diệp Sanh Ca đã tưởng tượng lại các cảnh quay của ngày mai trong tâm trí. Khi xem giờ, đã gần mười giờ tối.

Cô cầm điện thoại trong tay, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định tắt máy và đắp chăn đi ngủ.



Lúc này, Kỷ Thời Đình đang ở chỗ ở mới của Kiều Nghiễn Trạch tại Cung Ngọc Tuyền.

Ngọc Tuyền Cung là một khu biệt thự nằm ở phía nam Dương Thành. Kiều Nghiễn Trạch mới chuyển đến đây, và khi biết Kỷ Thời Đình đã đi công tác về, anh lập tức gọi điện mời anh và Ngu Thư Hàng đến.

“Chỗ này của cậu không tệ.” Ngu Thư Hàng sau khi đi một vòng tham quan, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Sau này tổ chức tiệc ở đây là chuẩn rồi.”

“Biệt thự Thiên Phàm còn tốt hơn chỗ này của tôi nhiều,” Kiều Nghiễn Trạch hừ nhẹ.

“Thời Đình giờ là người đã có gia đình, cậu có thể hiểu chuyện chút không?” Ngu Thư Hàng nhìn Kiều Nghiễn Trạch với vẻ trách móc.

Hai người một tung một hứng nhưng vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Kỷ Thời Đình. Kiều Nghiễn Trạch không khỏi nhướn mày hỏi: “Hôm nay cậu sao vậy? Chẳng lẽ em dâu lại khiến cậu tức giận à?”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc anh ta một cái, rút điếu thuốc khỏi miệng, tay kia lấy ra một xấp thiệp mời màu đỏ tươi.

“Cái gì đây?” Ngu Thư Hàng tò mò cầm tấm thiệp mời lên.

Kiều Nghiễn Trạch như có linh cảm, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám

Quả nhiên, Kỷ Thời Đình cười nhạt: “Đám cưới của Tiêu Thành và Lê Dĩ Niệm sẽ diễn ra vào cuối tháng này, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa. Tôi và ông cụ Tiêu có chút quen biết, nên ông ấy gửi thiệp mời đến chỗ tôi, mà không chỉ có một tấm. Các cậu có hứng thú không?”

Nói rồi, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên người Kiều Nghiễn Trạch.

Sắc mặt của Kiều Nghiễn Trạch thay đổi rõ rệt, hàm răng của anh nghiến chặt, như thể đang cố gắng kiềm chế sự tức giận.

Ngu Thư Hàng mở thiệp mời ra, nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của Lê Dĩ Niệm và bên cạnh cô là Tiêu Thành đã có tuổi, không khỏi thở dài.

Bạn gái cũ sắp kết hôn, điều đó cũng không sao, nhưng lại kết hôn với người có quyền thế, chắc chắn bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy khó chịu.

Ngu Thư Hàng không nỡ làm khó anh ta thêm nữa.

Nhưng Kỷ Thời Đình không rộng lượng như vậy, anh khẽ mỉm cười: “Thôi, tôi và Ngu Thư Hàng sẽ đi. Cậu đừng cố gắng miễn cưỡng nữa.”

Nói rồi, anh đưa tay ra, chuẩn bị cất hai tấm thiệp mời còn lại.

Ai ngờ Kiều Nghiễn Trạch đột ngột nắm lấy một tấm thiệp mời, tức giận nói: “Ai nói tôi không đi? Loại náo nhiệt này, tôi sao có thể bỏ lỡ được?”

“Thế à, vậy thì tốt.” Kỷ Thời Đình gật đầu nhẹ: “Có lẽ khi tận mắt chứng kiến đám cưới của cô ấy, cậu sẽ hoàn toàn buông bỏ được.”

Kiều Nghiễn Trạch nghiến răng ken két, thiệp mời bị anh nắm chặt đến biến dạng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 214



Anh đột ngột đứng dậy, giọng khàn khàn nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Ngu Thư Hàng nhìn theo bóng lưng của anh ta, có chút lo lắng: “ Cậu có phải quá tàn nhẫn rồi không?”

“Nếu không dùng biện pháp mạnh, cậu ấy sẽ mãi như thế này thôi,” Kỷ Thời Đình chậm rãi nhả một vòng khói, “Từ sau khi Lê Dĩ Niệm nói lời chia tay, cô ta không chịu gặp cậu ấy nữa. Có lẽ trong đám cưới, cậu ấy sẽ có cơ hội để hỏi rõ câu trả lời.”

“Lê Dĩ Niệm cũng thật tàn nhẫn. Đang yêu say đắm thì đột ngột chia tay, mà chẳng có ra lý do gì,” Ngu Thư Hàng nói, rồi như nhớ ra điều gì, đột nhiên cười khổ, “Cậu nói xem, tại sao những người phụ nữ này đều nhẫn tâm như vậy?”

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình trở nên trầm lặng hơn, gương mặt điển trai của anh lạnh lùng, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã sắp cháy đến tận cùng mà anh cũng không hề hay biết.

Chỉ e rằng không phải họ tàn nhẫn, mà là hoàn toàn không có trái tim.

Đã gần nửa đêm, thời điểm này mọi khi, Diệp Sanh Ca chắc chắn đã gọi điện đến, nhưng hôm nay lại hoàn toàn im lặng.

Như thể cô đang muốn thể hiện một quyết tâm nào đó với anh.

Khuôn mặt người đàn ông cứng lại, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên gương mặt điển trai của anh.

“Người ở nhà cậu thế nào rồi?” Ngu Thư Hàng thấy sắc mặt anh không tốt, không nhịn được hỏi.

Kỷ Thời Đình cười nhạt: “Rất tốt.”

Ngu Thư Hàng ho nhẹ một tiếng, hiểu chuyện không tiếp tục hỏi. Lúc này, Kiều Nghiễn Trạch đã trở lại.

Anh có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, trên mặt nở một nụ cười đầy vẻ khinh bạc.

“Khóc xong rồi à?” Ngu Thư Hàng nhướn mày hỏi.

“Im miệng đi,” Kiều Nghiễn Trạch lạnh lùng chỉ vào Ngu Thư Hàng, hừ một tiếng rồi hướng ánh mắt về phía Kỷ Thời Đình, “Gần đây Tiêu Duệ Lãng rất tích cực. Có lẽ để dễ dàng cưới được Lê Dĩ Niệm, Tiêu Thành buộc phải chuyển giao một phần công việc của nhà họ Tiêu cho Tiêu Duệ Lãng. Trước đây, ông ta rất phòng bị đối với đứa con trai này.”

“Thảo nào gần đây Tiêu Duệ Lãng bắt đầu theo đuổi những ngôi sao trẻ,” Ngu Thư Hàng sờ cằm nói, “Cậu có đối thủ cạnh tranh rồi, Kiều Nghiễn Trạch. Tiêu Duệ Lãng rất hào phóng, nếu hai người đều để ý cùng một ngôi sao nữ, tôi đoán cậu khó mà đấu lại anh ta.”

“Gu của tôi không tệ như anh ta,” Kiều Nghiễn Trạch cười khinh bỉ.

Gu thẩm mĩ? Xét cho cùng thì gu thẩm mỹ của Tiêu Duệ Lãng cũng không tệ.

Nhớ đến đối tượng mà anh ta thực sự nhắm đến, sắc mặt Kỷ Thời Đình lại trở nên lạnh lùng hơn.

Anh dập điếu thuốc, cuối cùng lên tiếng: “Gần đây, Tiêu Duệ Lãng có nhiều hành động nhỏ, nhưng miễn là Tiêu Thành còn sống, anh ta tạm thời không thể tạo ra sóng gió gì lớn. Nếu Tiêu Thành khỏe mạnh, và Lê Dĩ Niệm sinh thêm một đứa con nữa, Tiêu Duệ Lãng có khả năng sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.”

Kiều Nghiễn Trạch, sau khi khó khăn mới lấy lại được bình tĩnh, lại một lần nữa nổi cơn khi nghe câu “Lê Dĩ Niệm sinh thêm một đứa con nữa.”

“Sinh đứa con cái gì!” Anh ta không nhịn được mà chửi, “Người đã lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn sinh thêm một đứa trẻ, đúng là mơ tưởng!”

Ngu Thư Hàng thông cảm vỗ vai anh.

Kỷ Thời Đình thì bình tĩnh phân tích: “Xét đến việc Lê Dĩ Niệm đã kết hôn với ông ta, đây là kết cục không thể thay đổi. Nếu cậu thật sự từng yêu cô ấy, tốt nhất là chúc phúc cho cô ấy sớm có một đứa trẻ. Nếu không, một khi Tiêu Thành qua đời, cô ấy sẽ không có gì để cạnh tranh với Tiêu Duệ Lãng.”

Kiều Nghiễn Trạch cười nhạt: “Người phụ nữ ích kỷ và lạnh lùng như vậy, cậu còn muốn tôi chúc phúc cho cô ta sao?”

Ngu Thư Hàng không khỏi một lần nữa cảm thán: “Cậu nói xem, sao những người phụ nữ này lại lạnh lùng đến vậy!”

Gương mặt điển trai của Kiều Nghiễn Trạch trở nên u ám đến đáng sợ, anh kéo nhẹ cổ áo, nghiến răng nghiến lợi, như thể từng chữ đều rướm máu: “Tất cả đều do sự nuông chiều mà ra, mẹ kiếp, phụ nữ chính là không thể nuông chiều!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 215



“Những ngôi sao và người mẫu trẻ mà cậu gần đây hẹn hò, cậu quả thực không nuông chiều họ,” Ngu Thư Hàng thẳng thắn chỉ trích, “Nhưng đó là vì cậu căn bản không đặt họ vào lòng. Nếu là người phụ nữ cậu thật sự yêu thích, cậu vẫn sẽ không thể không nuông chiều.”

Kiều Nghiễn Trạch mặt mũi có phần méo mó, cười nhạt: “Xem xem, nếu Lê Dĩ Niệm trở lại cầu xin hàn gắn, tôi còn có thể nuông chiều cô ta không?”

“Được đấy,” Ngu Thư Hàng châm chọc.

Kiều Nghiễn Trạch không giữ được bình tĩnh, liền chuyển mục tiêu sang Kỷ Thời Đình: “Cậu xem, Thời Đình đối xử với vợ mình còn tốt hơn nữa, kết quả thì sao? Vì vậy, phụ nữ chính là không thể nuông chiều!”

Nghe vậy, Kỷ Thời Đình siết chặt ly trong tay, cười lạnh lùng: “Kết quả thế nào?”

“Anh bạn, đừng có giả vờ,” Kiều Nghiễn Trạch đắc ý nói, “Nhìn sắc mặt của cậu là biết vợ cậu gần đây lại khiến cậu khó chịu rồi.”

Kỷ Thời Đình hừ lạnh, uống cạn ly rượu trong tay: “Tôi đi trước đây.”

“Đi đâu chứ?” Kiều Nghiễn Trạch không hài lòng, “Ở đây tôi có nhiều phòng lắm.”

“Tôi là người đã có gia đình,” Kỷ Thời Đình đứng dậy, lấy áo khoác.

“Đừng tưởng tôi không biết, vợ cậu rõ ràng vẫn ở trong đoàn làm phim, cậu về nhà cũng chỉ một mình thôi!” Kiều Nghiễn Trạch trừng mắt nói.

Kỷ Thời Đình đáp lại bằng một cái nhìn lạnh lùng.



Lên xe, Kỷ Thời Đình mở cửa sổ, để gió lạnh tràn vào, xua tan mùi rượu nhẹ còn vương lại trên người.

Anh nghịch ngợm với điện thoại trong tay, tâm trí đắm chìm trong những dòng suy tư sâu lắng, lúc sau cuối cùng vẫn quyết định gọi điện.

Nếu cô đã do dự, thì việc anh chủ động một chút cũng chẳng sao

Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia: “Số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng thử lại sau.”

Tắt máy?

Không thèm gọi điện thoại cũng đã đành, vậy mà còn dám tắt máy.

Điều này rõ ràng là cô cố tình tránh mặt anh!

Tốt lắm, rất tốt.

Khi sự tức giận của Kỷ Thời Đình đạt đến đỉnh điểm, hắn lại bật cười một cách lạnh lùng.

Hắn nuốt nước bọt, ánh mắt lạnh lẽo không hề lay chuyển ra lệnh cho tài xế: “Đến phim trường!”

Tài xế ngạc nhiên nhìn hắn: “Thưa ngài, đã muộn thế này rồi… Phim trường cách đây khá xa, đi xe ít nhất cũng mất hơn một giờ đồng hồ.”

“Đừng lắm lời,” Kỷ Thời Đình nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“Vâng,” tài xế không dám cãi lại, lập tức lái xe về hướng phim trường.

*

Tối hôm đó, Lạc Thương Ca nằm trên giường, mãi không thể chợp mắt.

Có lẽ vì không gọi điện, tâm trạng của cô cảm thấy bất an.

Dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chọc tức Kỷ Thời Đình, nhưng cô cảm thấy bực bội khi nhận ra rằng bản năng của cô là làm cho anh vui vẻ. Giờ đây, khi phải làm những việc rõ ràng khiến anh tức giận, lòng cô lại đầy bất an.

Cô do dự vài lần định bật lại điện thoại để sửa chữa lỗi lầm này, nhưng cuối cùng lại rút tay về.

Thôi vậy, có lẽ Kỷ Thời Đình đã ngủ rồi.

Hơn nữa, chỉ một buổi tối không gọi điện, anh chắc cũng sẽ không để bụng đâu.

Cô tự an ủi mình như vậy, cuối cùng cũng thiếp đi trong mơ màng.

Tuy nhiên, giấc ngủ của cô không yên ổn chút nào, cô liên tục mơ thấy những giấc mơ lộn xộn. Đặc biệt đáng sợ là, vào giữa đêm, cô mơ thấy mình bị một viên đá lớn đè lên, làm cho cô khó thở và cảm giác như mình sắp bị nghẹt thở.

Cô vùng vẫy để đẩy viên đá ra, nhưng đôi tay lại bị siết chặt không thể cử động. Đột nhiên, cô cảm thấy một cơn lạnh lẽo ập đến, ngay lập tức chuyển thành sự nóng bức, khiến cô không kìm được mà rùng mình và phải cố mở mắt ra.

Ánh sáng chói lọi trong phòng khiến cô không thể không nhắm mắt lại. Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, cô đã kịp nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt điển trai và lạnh lùng của người đàn ông.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 216



“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, rõ ràng mang theo vài phần chế giễu.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hàng mi cô khẽ run. Cô chậm rãi mở mắt, khoảnh khắc nhìn thấy anh cô còn ngỡ mình đang mơ.

“Kỷ Thời Đình?” Cô thều thào, đầy mơ hồ.

Đáp lại cô chỉ là một tiếng cười lạnh. Tiếp theo, cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh nâng hông mình lên, một thứ nóng rực áp vào g*** h** ch*n khiến cô giật mình tỉnh táo.

“Chờ, chờ đã!” Cô vội đưa tay chống lên ngực anh, lắp bắp nói, “Sao, sao anh lại đến nữa?”

Lại?

Nghe thấy chữ này, sắc mặt Kỷ Thời Đình lạnh đi, đáy mắt u ám như bùng lên ngọn lửa giận dữ, hoặc cũng có thể là d ục vọng.

Cơ thể anh nặng nề đè xuống, không chút báo trước mà tiến vào.

Đồng tử Diệp Sanh Ca đột nhiên co rút, cơn đau khiến cô chỉ có thể hít thở dồn dập, nhất thời không thể thốt nên lời.



Cơ thể của cô rõ ràng còn chưa kịp chuẩn bị, theo bản năng kháng cự lại sự xâm nhập của anh.

Yết hầu Kỷ Thời Đình lên xuống, suýt chút nữa cậu bạn nhỏ của anh đã đầu hàng trước sự siết chặt của cô.

Cơ bắp toàn thân anh căng cứng, cố gắng tiến vào sâu hơn. Tiếng r3n rỉ khe khẽ thoát ra từ người con gái bên dưới. Hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh, gương mặt trắng bệch đầy đau đớn.

Kỷ Thời Đình thở hắt ra, bàn tay nóng rực lướt trên bụng của cô. Những ngón tay chai sạn thô ráp khẽ vuốt v e xuống phía dưới. Hành động này ngay lập tức có tác dụng khiến Diệp Sanh Ca không nhịn được mà bật ra những tiếng r3n rỉ, cơ thể cứng đờ cũng dần thả lỏng.

Hàng mi cô run rẩy, theo bản năng giải thích: “Em không… Em vô tình ngủ quên mất, không phải cố ý không gọi cho anh…”

Giọng nói mềm mại, yếu ớt của cô càng khiến d ục vọng trong anh bùng cháy dữ dội hơn. Kỷ Thời Đình phát ra tiếng cười khàn khàn, kéo cô lại gần, bàn tay mân mê cơ thể cô, ánh mắt mang theo sự áp bức.

“Thật sao?” Anh khẽ cười, giọng nói khàn đặc khiến da đầu Diệp Sanh Ca tê dại.

“Thật…” Cô run rẩy đáp, “Anh… Anh đừng giận có được không…”

“Vậy, em cũng không phải cố ý tắt máy?” Anh hỏi, giọng điệu có phần dịu dàng hơn.

Diệp Sanh Ca mấp máy môi, không nói nên lời.

Nếu cô dám nói “phải” thì chẳng khác nào đang sỉ nhục trí thông minh của người đàn ông trước mặt.

Nhìn thấy đáy mắt u ám của anh dần lộ ra tia máu đỏ, Diệp Sanh Ca vội vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.



Lần ân ái này tiêu hao thể lực hơn mọi lần. Có lẽ vì bị nỗi sợ hãi thúc đẩy nên Diệp Sanh Ca chủ động hơn. Cô liên tục hôn lên môi, cằm anh, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ yết hầu anh, quyết tâm biến cơn giận của anh thành d ục vọng để hoàn toàn trút bỏ.

Kỷ Thời Đình quả nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của cô, d ục vọng trong anh khiến anh muốn giày vò cô đến khi cô không thể chịu đựng được. Màn ân ái kết thúc cũng là lúc cả hai đều nhễ nhại mồ hôi.

Kỷ Thời Đình còn đỡ, Diệp Sanh Ca lại vô cùng chật vật. Cô nằm trên giường thở hổn hển, đôi mắt vô hồn, đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi dính trên gò má và bờ ngực phập phồng, toát lên vẻ đẹp mê người và mong manh.

Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, hơi thở vốn đã ổn định lại trở nên gấp gáp.

Diệp Sanh Ca mở mắt ra liền nhìn thấy tia tối quen thuộc trong mắt anh. Trong lòng có chút hoảng sợ vội vàng ôm chặt lấy anh.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 217



“Đừng…” Cô hổn hển nói với chất giọng khàn khàn nghe thật đáng thương, “Em thật sự không chịu được nữa rồi, anh thương em thì tha cho em…”

Tối qua cô vừa bị người đàn ông này hành hạ cả đêm, cơn đau nhức khắp người còn chưa dứt, vừa rồi lại cố hết sức phối hợp với anh, lúc này cô thật sự không còn chút sức lực nào nữa.

Kỷ Thời Đình nuốt khan, cúi đầu xuống nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Tại sao lại tắt máy?”

“Em mệt quá… Có thể để em ngủ một giấc rồi nói sau được không…” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, cố gắng lảng tránh.

Nhưng Kỷ Thời Đình lại giữ cằm cô, cười lạnh: “Hoặc là trả lời tôi, hoặc là tiếp tục.”

Diệp Sanh Ca cắn chặt răng, bất đắc dĩ mở mắt ra.

“Em sợ rồi, được chưa?” Cô tủi thân phồng má, “Sức hấp dẫn của anh quá lớn, em sợ mình không chống đỡ nổi.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày, đôi mắt đen láy khó lường nhìn cô. Anh giữ chặt cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.

Diệp Sanh Ca chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim không tự chủ được mà đập loạn nhịp.

“Không chống đỡ nổi thì ngoan ngoãn nhận thua đi.” Anh cong môi cười, giọng nói trầm thấp vô cùng gợi cảm.

Trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy cay đắng.

Người đàn ông này cố ý, rõ ràng là cố ý!

Anh xem cô như con mồi để chinh phục, nhìn cô từng bước sa ngã vào cái bẫy mà anh giăng ra, anh rất có cảm giác thành tựu nhỉ?

“Em không nhận thua.” Cô bất giác dời mắt nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói, “Em nhận sợ cũng không được sao…”

Kỷ Thời Đình không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Vậy, em định tránh xa tôi sao?” Anh lại đưa tay xoay mặt cô lại.

“Ngài Kỷ, anh bận trăm công nghìn việc… dây dưa với em mấy chuyện yêu đương vặt vãnh này thật sự là quá uổng phí thời gian của anh…” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói, “Chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Làm một cặp vợ chồng tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau là đủ rồi, như vậy mối quan hệ sẽ càng bền vững. Mà chuyện này với anh mà nói, rủi ro cũng nhỏ nhất.”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói: “Ai nói rõ với em?”

Diệp Sanh Ca nghẹn họng.

Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt oán trách của cô, bỗng nhớ tới câu nói của Kiều Nghiễn Trạch “Phụ nữ chính là thứ không thể quá nuông chiều”.

Có phải anh đối xử với cô quá tốt nên cô xem tất cả những điều này là lẽ đương nhiên?

Hay là cô cho rằng tất cả những gì cô đang hưởng thụ đều nhờ vào danh phận ” phu nhân Kỷ” nên chưa bao giờ để tâm?

“Đây là điều em muốn sao? Em suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng điệu Kỷ Thời Đình khó hiểu.

Diệp Sanh Ca thở dài, khẽ gật đầu.

Kỷ Thời Đình giữ cằm cô, bỗng nhiên cười: “Tốt. Vậy thì theo ý em.”

Anh sẽ để cô biết, nếu chỉ đơn thuần là “phu nhân Kỷ” liệu cô có thể sống thuận buồm xuôi gió như bây giờ hay không.

“Vậy… anh không giận nữa?” Diệp Sanh Ca mừng rỡ mở to mắt.

Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt phấn khích của cô, không nhịn được nghiến răng.

“Ừ.” Anh kiềm chế, véo nhẹ má cô, “Tôi không giận.”

“Vậy… anh còn động vào em nữa không?” Diệp Sanh Ca dè dặt hỏi.

Kỷ Thời Đình nhíu mày, làm ra động tác như muốn tách chân cô ra.

“Em hiểu rồi em hiểu rồi!” Diệp Sanh Ca vội vàng nói, sợ anh sẽ dùng hành động thực tế để trả lời.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng hừ một tiếng. Anh buông cô ra, cầm áo choàng lên mặc vào rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, may mắn vì mình lại một lần nữa thoát nạn.

Cô cuộn chăn xuống giường, lấy chiếc dây chuyền Kỷ Thời Đình tặng từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 218



Không lâu sau, Kỷ Thời Đình bước ra từ phòng tắm, điều khiến Diệp Sanh Ca ngạc nhiên là anh lại mặc áo sơ mi và quần tây.

“Anh muốn về sao?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, sẽ như em mong muốn?” Kỷ Thời Đình nhếch mép, giọng điệu mỉa mai.

Diệp Sanh Ca có chút xấu hổ: “Đã trễ thế này rồi, anh ngủ lại đây đi, mai về cũng được mà.”

Mặc dù cô thật sự muốn tránh thân mật với anh hết mức có thể, nhưng cũng không đến mức phũ phàng như vậy.

Kỷ Thời Đình cài cúc áo, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, tôi vốn không có ý định ở lại.”

Diệp Sanh Ca nhất thời cứng họng.

Vậy nên, anh cố tình chạy đến đây vào lúc tối muộn chỉ là để ngủ với cô… ư…

“Đúng rồi… sợi dây chuyền anh tặng em tối qua, hóa ra mặt dây chuyền lại là viên kim cương xanh quý giá như vậy… Để nó ở chỗ em thật sự không an toàn, hay là anh cầm về trước đi?” Cô nói rồi xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh.

Kỷ Thời Đình hơi khựng lại, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Em muốn tôi lấy lại món quà mình đã tặng?”

“Không phải không phải!” Diệp Sanh Ca vội vàng phủ nhận, “Chủ yếu là… an ninh khách sạn này cũng bình thường. Hôm nay ở phim trường, lại có người nhận ra giá trị của viên kim cương xanh này nên em sợ có kẻ gian…”

“Đồ đã tặng tôi không có thói quan lấy lại.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn cô, “Đã đưa cho em rồi chính là đồ của em, cho dù có bị mất tôi cũng sẽ không tìm em gây phiền phức, em cứ yên tâm.”

Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn anh: “Món quà đắt như vậy, cho dù anh không tìm em gây phiền phức, em cũng sẽ rất đau lòng đó!”

“Vậy thì cất giữ cho kỹ.” Kỷ Thời Đình nói xong liền cầm áo khoác lên, dừng một chút, vẫn nhìn cô một cái, “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, anh xoay người, sải bước rời đi.

Diệp Sanh Ca nhìn bóng lưng anh, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác khó tả.

Cô ngửa mặt nằm xuống, trong không khí dường như vẫn còn lưu lại hơi thở đặc trưng của Kỷ Thời Đình, khiến cô không khỏi đỏ mặt. Nỗi nhớ nhung trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Ảo giác, nhất định là ảo giác của cô!

Diệp Sanh Ca bình tĩnh lấy gối che đầu lại.



Diệp Sanh Ca quay ngoại cảnh liên tục hai ngày.

May mà cái gọi là ngoại cảnh cũng chỉ là một bãi đất hoang gần phim trường, đi xe buýt chỉ mất mười phút là đến nơi.

Diệp Sanh Ca bị Kỷ Thời Đình hành hạ đến mức không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lại thêm hai ngày quay phim cường độ cao liên tục, lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ. Cô bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên lề đường, vừa uống sữa vừa bổ sung thể lực.

Nói thật, bất kỳ bộ phim truyền hình nào trông có vẻ hào nhoáng thì khi quay thực tế đều chẳng có chút thẩm mỹ nào. Ví dụ như lúc này, từng ngôi sao lớn đều tiều tụy ngồi bệt ven đường, bởi vì… không có phòng nghỉ.

Lâm Nhiễm đảo mắt nhìn xung quanh: “Mộ Hiểu Nhã lại không đến à?”

“Kệ cô ta.” Diệp Sanh Ca đứng dậy phủi bụi trên quần, cố gắng lấy lại tinh thần, “Chị đi quay đây.”

Lâm Nhiễm nhìn quầng thâm dưới mắt cô, ánh mắt đầy thương cảm: “Cố lên, chị Sanh Ca!”

Yêu phải người không nên yêu thật sự là ủy khuất cho chị Sanh Ca rồi.

Diệp Sanh Ca nghe ra ý tứ thương hại trong lời nói của cô ấy, nhìn cô ấy một cách khó hiểu.

Kết thúc cảnh quay hôm đó, cô đã mệt đến mức sắp kiệt sức, kết quả Thượng Thiên Ý lại gọi điện thoại đến.

“Sao cậu lại lên hot search nữa rồi?” Thượng Thiên Ý gầm lên, “Có mấy blogger giải trí nói cậu bắt nạt Mộ Hiểu Nhã ở phim trường, còn có cả ảnh chụp cậu ra tay với cô ta! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 219



Diệp Sanh Ca bị tiếng hét của cậu ta làm cho choáng váng. Lúc này Lâm Nhiễm cũng cầm điện thoại đi tới: “Chị Sanh Ca, chị còn nhớ lần trước Mộ Hiểu Nhã chiếm phòng trang điểm của chị chứ? Lúc đó chị rất hung dữ túm lấy cổ tay cô ta, không biết sao cảnh tượng đó lại bị chụp được. Bây giờ lan truyền khắp nơi trên mạng nói chị bắt nạt Mộ Hiểu Nhã! Fan của cô ta, bao gồm cả fan của Mộc Hạ đều quay qua mắng chửi chị!”

Nói xong, cô ấy còn mở ảnh phóng to cho cô xem.

Quả nhiên, trong ảnh cô đang túm lấy cổ tay Mộ Hiểu Nhã, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, còn Mộ Hiểu Nhã thì ra vẻ bị bắt nạt đầy đau khổ.

Trong mắt những người không biết đầu đuôi câu chuyện thì bức ảnh này là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cô bắt nạt Mộ Hiểu Nhã ở phim trường.

Trong điện thoại, Thượng Thiên Ý rõ ràng cũng nghe thấy lời Lâm Nhiễm nói, giọng điệu cậu ấy rất sốt ruột: “Hôm đó ở phòng trang điểm chỉ có mấy người, ai có cơ hội chụp bức ảnh này?”

Sắc mặt Lâm Nhiễm hơi tái đi, ấp úng nói: “Chắc là Tiểu Thất… Lúc đó em chắn cô ta ở phía sau, em chỉ lo chú ý chị Sanh Ca nên không để ý xem cô ta làm gì. Có lẽ lúc đó đã để cho cô ta có cơ hội chụp ảnh!”

“Xem ra là vậy rồi.” Diệp Sanh Ca ngược lại bình tĩnh hơn cả hai người bọn họ, “Không có gì to tát, chẳng qua chỉ là một bức ảnh thôi mà, cứ nói là chúng ta đang tập diễn là được. Bình tĩnh nào.”

“Cậu tưởng tôi không nghĩ đến sao?” Thượng Thiên Ý có chút bực bội nói, “Vấn đề là, tôi đã thuê người đi giải thích là hai người đang tập diễn, thậm chí còn nói thẳng là Mộ Hiểu Nhã bắt nạt cậu trước, nhưng căn bản không át được sự bất bình của dư luận! Điều này chứng tỏ dư luận đã bị Mộ Hiểu Nhã khống chế, cô ta hoặc Tinh Duệ căn bản không có bản lĩnh lớn như vậy? Rõ ràng là cô ta đang mượn thế lực của Tiêu Duệ Lãng! Nhất định muốn bôi nhọ cậu!”

Diệp Sanh Ca nhíu mày, cô biết Thượng Thiên Ý nói không sai.

“Vậy cậu thấy bây giờ tôi nên làm gì?”

“Nhanh chóng gọi điện thoại cho kim chủ của cậu đi!” Thượng Thiên Ý hận rèn sắt không thành thép nói, “Tôi đã hỏi Chu Diên Đông rồi, anh ta nói loại truyền thông cấp độ này anh ta không điều động được. Tôi nghe Tiểu Nhiễm nói kim chủ của cậu là người khác, cho nên, bây giờ chỉ có anh ta mới giúp được cậu.”

“Ừm…” Diệp Sanh Ca có chút do dự, “Chuyện này không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?”

“Hừ, cậu đừng nghĩ tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề! Mộ Hiểu Nhã khó khăn lắm mới mượn được thế lực của nhà họ Tiêu, cậu nghĩ cô ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu sao? Cứ chờ xem, đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi!”

Nói xong, Thượng Thiên Ý tức giận cúp điện thoại.

Diệp Sanh Ca tròn mắt.

“Chị Sanh Ca, chị cứ gọi điện thoại cho kim chủ đại nhân của chị đi! Em tin chắc chuyện này anh ấy nhất định có thể giải quyết được!” Lâm Nhiễm nói.

“Đừng nói nữa.” Diệp Sanh Ca bất lực đẩy cô ấy ra.

Gọi điện thoại cho Kỷ Thời Đình? Nói thì dễ.

Nhưng trên thực tế, cô chưa từng chủ động cầu cứu anh. Hơn nữa, tối qua cô vừa mới nói rõ ràng với Kỷ Thời Đình là hai người sẽ làm một cặp vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, là một người vợ biết điều, sao cô có thể lấy chuyện nhỏ nhặt này ra làm phiền anh được?

Cô luôn cảm thấy dù là trong sự nghiệp hay hôn nhân cô và Kỷ Thời Đình cùng lắm chỉ là quan hệ hợp tác. Đây cũng là lý do khiến cô từ chối yêu anh, nếu chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng cầu cứu anh thì mối quan hệ giữa bọn họ sẽ mất cân bằng, đến lúc đó, cô còn mặt mũi nào từ chối yêu cầu của anh nữa?

Diệp Sanh Ca do dự một hồi, cuối cùng vẫn kiên quyết tắt điện thoại: “Chúng ta về trước đã.”

“Không gọi điện thoại nữa sao?” Lâm Nhiễm sốt ruột.

“Không gọi.” Diệp Sanh Ca hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là chút scandal nhỏ nhặt thôi mà, cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim của mình.”
 
Back
Top