Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị

Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị
Chương 10: Xin lỗi em



16

Tôi bật cười:

“Thử cái gì?”

“Thử duy trì một mối quan hệ yêu đương không bình thường với em.”

“Không cần nghĩ đến hiện thực, tương lai. Dù sao chị cũng sẽ không động lòng với em. Chị chỉ cần cảm thấy vui là đủ rồi.”

Cậu ta nói rất bình tĩnh và nghiêm túc. Điều đó khiến tôi bất ngờ.

Tôi vẫn luôn cho rằng cậu ta chỉ là một thằng em trai, chưa đủ trưởng thành. Giờ nghĩ lại, người suy nghĩ nông cạn hơn hóa ra là tôi.

Lương Tây Dã nhướng mày đầy khiêu khích:

“Không dám à?”

“Vậy là sợ yêu em rồi? Dù sao em cũng quá xuất sắc.”

Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cậu ta:

“Kích tướng chị à?”

Dù gì vẫn còn trẻ, dù có suy nghĩ riêng, cũng chưa giấu được hết cảm xúc. Ý đồ gì, nhìn qua là rõ.

Bị tôi nhìn thấu tâm tư, Lương Tây Dã cũng không tức giận:

“Đúng đó, em đang khích chị. Dám thử không?”

Đúng là càng nói càng hăng.

Tôi ngoắc ngoắc tay gọi:

“Lại đây.”

Lương Tây Dã hơi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa mặt lại gần.

“Chị không muốn thử, em biết vì sao không?” – Tôi ghé sát tai cậu ta, khẽ cười –

“Vì đàn ông, chị không chơi lần hai. Đó gọi là… đẳng cấp.”

Sắc mặt Lương Tây Dã tối sầm lại:

“Giang Vãn ——”

Tôi nhanh chóng lùi lại, vẫy tay:

“Chị đi trước nhé.”

Tiệc rượu của bên thương hiệu vốn luôn nhàm chán, tôi ứng phó qua loa rồi lén chuồn đi khi không ai chú ý.

Trên đường về, cô trợ lý cười tít mắt hỏi:

“Chị Vãn, Lương Tây Dã có tìm chị không?”

“Sao em biết?”

“Em đoán đó.” – Thấy tôi hỏi ngược lại, cô bé biết mình đoán trúng, đắc ý nhướn mày.

“Em vừa lướt Weibo, thấy có người bắt đầu đẩy thuyền chị với Lương Tây Dã rồi đó.”

Tôi giật giật lông mày, có hơi chột dạ.

“Chỉ là ảnh hai người đi thảm đỏ tối nay thôi, nhưng dân mạng bàn tán xôn xao. Nhiều người nói nhìn hai người đứng cạnh nhau như kiểu... nữ minh tinh cao lãnh quyến rũ và cậu chó con kiêu ngạo đó chị.”

Cô bé vừa nói vừa cười khúc khích.

Tôi nhìn cô ấy:

“Buồn cười lắm à?”

Cô trợ lý sờ mũi, không dám cười nữa.

“Chị cũng thấy buồn cười.” – Tôi nghiêm giọng giả vờ trêu.

“Đúng không? Hai người thực ra rất xứng đôi đó chị!” – Cô bé hăng hái đẩy thuyền.

“Dân mạng còn đặt tên couple rồi kia kìa – ‘Lương Giang CP’.”

Lương Giang.

Đúng là... mấy người này nghĩ ra cũng giỏi.

Tôi bật cười không tiếng.

“Lương Giang CP”… Trước đây còn có cái gọi là “Song Giang CP” nữa cơ.

Suy nghĩ tới đây, tôi bất chợt hỏi:

“Em biết tại sao chị lại ‘sa chân’ vào thuyền của Lương Tây Dã không?”

“Chị Vãn, tại sao ạ?”

“Vì trên người cậu ấy, đâu đâu cũng là những thứ quen thuộc với chị.”

Cuộc đời của Lương Tây Dã, lấp lánh ánh sáng. Đáng ra, đó cũng phải là cuộc đời của người kia.

Chỉ tiếc... anh ấy không vượt qua được.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh đôi mắt đào hoa của Lương Tây Dã lướt qua tâm trí.

Mỗi lần cậu ấy nhìn tôi, tôi đều dễ dàng nhớ đến một câu –

“Giống như con thiêu thân lao vào lửa – kiên định và chân thành.”

Thật ra, cậu ấy và người đó – hoàn toàn không giống nhau.

Điểm giống nhau duy nhất, chỉ là ánh sáng đèn sân khấu rọi lên người họ, và sức nóng mãnh liệt khi đứng trên đó theo đuổi ước mơ.

Tính cách thì hoàn toàn trái ngược.

Đèn đường ngoài xe nhấp nháy liên tục khiến tôi chói mắt, tất cả dần trở nên trắng xóa, mơ hồ.

Giang Phỉ Thạch là người dịu dàng nhất tôi từng gặp.

Sự dịu dàng khắc vào tận xương tủy – chỉ cần nhìn một cái, cũng khiến người ta lạc vào cơn gió xuân mộng mơ.

Nhà tôi có tiền, nhưng tuổi thanh xuân của tôi thì lại nghèo đến khốn cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cái nghèo này không phải là vật chất – mà là sự thiếu hụt trong tâm hồn.

Nên khi gặp một người như Giang Phỉ Thạch, tôi hoàn toàn không có sức chống cự –

đã bị cuốn vào thành phố dịu dàng mà anh ấy dựng nên.

Những từ ngữ đẹp nhất để nói về mối tình đầu, đặt vào tôi và Giang Phỉ Thạch, đều đúng hoàn toàn.

Hai kẻ vô danh vừa mới ra mắt, lặng lẽ yêu nhau trong những ngày chẳng ai chú ý,

tựa vào nhau mà đi về phía trước.

Không có tràng pháo tay, không có bó hoa – nhưng tình yêu ấy nồng nàn mà lặng thầm.

17

Tôi vẫn thường nghĩ, nếu hai đứa cứ lặng lẽ vô danh mãi như thế, có lẽ… cũng có thể đi hết một đời.

Cưới nhau, sinh con, cùng đầu bạc răng long.

Chỉ tiếc rằng – số phận luôn bất ngờ, mà mỗi điều bất ngờ đều có cái giá của nó.

Việc Giang Phỉ Thạch nổi tiếng, như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng –

gợn sóng, mãi mãi không yên.

Anh nhận được ánh đèn sân khấu, nhận được tiếng vỗ tay, và cả những công kích không cách nào chịu đựng nổi.

Thời gian đó, anh càng nổi tiếng, lại càng lo âu.

Trên sân khấu nhảy múa ca hát đầy năng lượng – phía sau lại trầm lặng ưu phiền, mất ngủ suốt đêm.

Tôi nghĩ anh ấy đã bệnh rồi. Tôi muốn giúp, nhưng lực bất tòng tâm.

Khi đó anh là cây hái ra tiền của giới tư bản – chẳng ai quan tâm cái cây đó có vui không, chỉ biết không ngừng lắc cho tiền rơi xuống.

Showbiz – là một nơi tô son trát phấn cho cái sân khấu hào nhoáng,

mà bên trong thì là chợ đời tàn nhẫn.

Tôi và Giang Phỉ Thạch – đều là những nô lệ tầng đáy của chốn danh lợi này.

Năm anh hai mươi hai tuổi, đã hứa với tôi một câu:

“A Vãn, đợi anh qua sinh nhật. Mình đi đăng ký kết hôn nhé.”

Tôi trêu anh:

“Lấy vợ sớm vậy không tiếc à?”

Anh đang thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, nếu kết hôn lúc đó mà để lộ ra ngoài, con đường phía trước chắc chắn trắc trở.

Anh mỉm cười dịu dàng:

“Không có gì quan trọng hơn em.”

Người như anh, thật sự quá tốt.

Tốt đến mức mọi điều đều nghĩ cho người khác, sợ tôi mất an toàn vì anh quá nổi, sợ tôi bị tổn thương.

Nên anh mới kiên quyết muốn một mình chắn gió che mưa cho tôi.

Chúng tôi từng mơ về tương lai – chẳng ngờ tương lai lại xa đến thế.

Sinh nhật năm 22 tuổi của anh, tôi dậy sớm ra ngoài mua bánh kem.

Buổi sáng hôm đó nắng vàng rực rỡ, thời tiết rất đẹp. Tôi xách bánh, vui đến mức bước đi như bay.

Vừa rẽ qua góc phố, ngẩng đầu nhìn thấy màn hình quảng cáo lớn của trung tâm thương mại bên kia đường đang phát tin tức:

“Nam nghệ sĩ nổi tiếng Giang Phỉ Thạch, sáng nay được phát hiện đã t ự t ử tại khách sạn.”

Thế nào gọi là sét đánh giữa trời quang?

Ngày hôm đó tôi thật sự nghe được tiếng trời sập đất vỡ.

Đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không muốn nhớ lại hai năm sau khi anh mất, tôi đã sống sót thế nào.

…Không dám nhớ lại.

Anh ấy quá dịu dàng – đến cái ch ế t cũng lặng lẽ không ồn ào.

Về anh, tôi chẳng giữ lại được gì – ngoài bức thư t uyệt mệnh mà anh gửi cho tôi.

Trong cái thời đại mạng xã hội phát triển, anh vẫn chọn cách nhẹ nhàng nhất – viết thư tay, gửi gắm tình cảm đến tận tay tôi.

Trong thư chỉ có vài dòng:

“Gửi em – công chúa nhỏ của anh.

Anh chắc chắn rằng mình rất yêu em,

Nhưng có vẻ…

anh đã không còn đủ sức để yêu nữa.

Xin lỗi em.”

Tôi vừa đọc vừa cười – rồi bật khóc nức nở.

Chuyện tình này, ít người biết.

Tôi đã một mình bước qua, không ai chia sẻ, cũng không muốn chia sẻ.

Tôi luôn nghĩ mình là cô gái mạnh mẽ và dũng cảm.

Anh đã chọn rời bỏ tôi, thì tôi cũng… quên anh đi thôi.

Từ đó, tôi không còn nhắc đến anh với ai nữa.

Chỉ là sau này, qua biết bao người đàn ông đến và đi – những người từng để lại dấu vết trong đời tôi –

ai cũng mang chút bóng hình của anh.

Đó là lựa chọn của tiềm thức. Tôi không cố ý –

Chỉ là, nó đã thành thói quen rồi.

Những người tôi yêu về sau, đều …giống anh.
 
Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị
Chương 11: Tình đầu



18

Lúc Yến Thời tìm đến tôi, tôi đang cãi nhau với Lương Tây Dã.

Vì sao mà cãi nhau?

Bởi hôm đó tôi về nhà, vừa bước vào tòa nhà đã bị tiếng ồn ào náo nhiệt của đám người chuyển nhà làm cho choáng váng.

Thật đúng là nhà người có tiền, chuyển nhà mà rầm rộ từ sáng đến tối mới xong.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, tôi thở phào nhẹ nhõm, leo lên giường chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.

Ai ngờ ngoài ban công phòng ngủ lại vang lên tiếng động ầm ầm — có người nhảy dậm xuống sàn ban công bằng hai chân.

Tôi giật mình tỉnh táo ngay lập tức, bật dậy định tìm điện thoại gọi cảnh sát.

Trong bóng tối, cả người tôi bị ai đó ôm chặt lại.

“Chị ơi.” — Giọng Lương Tây Dã nghe đầy đắc ý.

Tôi ngẩn người mất mười mấy giây mới hiểu ra chuyện gì.

Thằng nhóc này, chuyển tới ở căn hộ sát vách với tôi!

Lương Tây Dã ôm lấy tôi dụi dụi một lúc rồi mới xuống giường bật đèn, nhấc vạt áo định cởi:

“Em mới kết thúc công việc, đi tắm cái đã.”

Vừa vào phòng tắm, cậu ta còn thò đầu ra hỏi:

“Chị ơi, có áo choàng tắm không?”

“……” Tôi túm lấy cái gối ném về phía cậu ta.

“Rầm!” – Rất gọn gàng, cửa đóng lại.

Không được, tôi phải uống ngụm rượu cho tỉnh táo.

Mười phút sau, Lương Tây Dã với mái tóc còn ướt đẫm đứng trước mặt tôi, đôi mắt đen nhánh như phủ sương, chống tay lên quầy bar nhìn tôi cười:

“Chị ơi, hình như chị hơi hoảng rồi.”

Tôi lạnh mặt hỏi:

“Cậu biết đây là tầng mấy không?”

Tầng hai mươi tám! Thằng này lại dám trèo từ ban công bên kia sang nhà tôi, không sợ c.h.ế.t à?!

Cậu ta nhướng mắt cười xảo quyệt.

“Chị lại không chịu nói mật mã cửa nhà, em chỉ còn cách leo ban công mà vào thôi.”

Khóe mắt tôi giật liên tục. Ý là — nếu tôi không cho cậu ta mật mã, thì từ nay cậu ta sẽ trèo qua ban công mãi?

“Tôi mai sẽ đi gặp ban quản lý tòa nhà, kiện cậu!”

Lương Tây Dã chẳng sợ tí nào:

“Nếu chị không sợ người khác biết bí mật giữa hai ta, thì cứ đi đi. Dù sao em không ngại.”

“……” Tôi giơ ly rượu lên định đập người, “Cút đi cho tôi!”

Cậu ta lùi lại, vừa cười vừa đùa:

“Chị ơi, dạo này chị dễ nổi nóng quá, trước kia chị đâu có như vậy.”

Trước đây tôi chẳng mấy khi phát cáu, không phải vì tôi hiền, mà vì lười giận.

Còn bây giờ — tôi thật sự muốn đánh người!

“Cút ra ngoài!” – Tôi gầm lên.

Lương Tây Dã đứng dưới ánh đèn pha lê chói mắt trong phòng khách, đôi mắt đào hoa nở rộ tà khí:

“Chị nỡ để em đi sao?”

“Tôi ——” Tôi giận đến mức tìm quanh nhà xem có gì để đập.

Nhưng khổ nỗi nhà tôi quá gọn gàng, tìm một vòng vẫn chẳng thấy gì thuận tay.

Lương Tây Dã nhìn tôi như vậy thì cười đến cong cả người, còn không quên trêu:

“Chị ơi, em chắc chắn là chị nỡ mắng chứ không nỡ đánh em đâu.”

“Lương Tây Dã!” – Giọng tôi run lên vì tức, lao vào bếp, túm lấy cái xẻng nấu ăn đuổi theo cậu ta đánh.

“Ê ê, chị sao lại thật sự nổi nóng thế này.”

Cậu ta cười như kẻ đáng ăn đòn, chân dài tay dài, vài bước đã chạy ra đến cửa.

Trước khi mở cửa còn quay đầu ném lại một cái liếc mắt đưa tình:

“Chị ơi, mai nhớ để cửa nhé, em lại đến thăm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thằng nhãi ranh!” – Tôi ném cái xẻng trong tay về phía cậu ta.

Vừa đúng lúc cậu ta mở cửa, thấy vũ khí bay tới, cậu ta né sang một bên rất linh hoạt.

Chiếc xẻng bạc xinh đẹp vẽ ra một đường cong hoàn hảo giữa không trung —

“Bốp!” — bay thẳng ra ngoài và đập vào người đang đứng trước cửa: Yến Thời.

Thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng.

Yến Thời mặc bộ vest đen đắt tiền, đứng thẳng tắp ở hành lang, ánh mắt quét qua Lương Tây Dã rồi rơi xuống người tôi, ánh nhìn lạnh lẽo như sương.

19

Lương Tây Dã không hề biết điều, còn vẫy tay với tôi:

“Chị ơi, mai em lại đến.”

Nói xong rất tự nhiên bước ngang qua Yến Thời, quay về căn hộ bên cạnh.

Ánh mắt Yến Thời u ám, lướt qua tia cảm xúc khó đoán, rồi rất nhanh lại trở về vẻ thản nhiên như thường.

Anh ta cúi người, nhặt cái xẻng dưới đất lên.

Tôi luống cuống, không biết làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta không chút ngại ngần đặt cái xẻng lên quầy bar, sau đó đảo mắt nhìn quanh căn hộ của tôi.

Một lúc sau, Yến Thời chậm rãi lên tiếng:

“Không ở biệt thự lớn mà về đây ở?”

Tôi bình tĩnh rút nhẹ lông mày:

“Nơi này cũng tốt mà, không rẻ đâu.”

Lúc ly hôn, tôi không đòi hỏi gì, nhưng Yến Thời vẫn chuyển vài tài sản sang tên tôi, bao gồm cả ngôi nhà từng là nơi chúng tôi sống chung.

Ngón tay anh ta gõ nhẹ lên mặt quầy:

“Không rẻ, vậy vẫn là rẻ tiền.”

Tôi không phản bác được. Với đẳng cấp của anh ta, những gì không phải hàng đầu đều là đồ rẻ.

“Tôi rót gì cho anh?” – Tôi mở tủ lạnh.

Yến Thời chỉ vào chai rượu vang trên bàn. Tôi không nói gì, rót rượu cho anh ta.

Cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ta luôn đặt trên người tôi.

Giọng nói nhàn nhạt, xen chút trêu ghẹo:

“Cố tình chọn một thằng nhóc hao hao giống tôi, là vì không quên được tôi à?”

Tay tôi khựng lại, bình decanter va vào ly phát ra tiếng lanh canh.

“Yến tổng, không ngờ anh hài hước ghê.” – Tôi đẩy ly rượu tới, mỉm cười.

Ba năm hôn nhân của chúng tôi, tĩnh lặng như nước, trừ khi lên giường.

Mỗi người một thế giới, không can thiệp, anh ta bận, tôi không quấy rầy, bạn bè anh, tôi cũng không tham gia.

Cùng sống một mái nhà, nhưng còn kém cả bạn bè thân thiết.

Sau này nghĩ lại, tôi chẳng có ấn tượng nào về một Yến Thời hài hước, bây giờ lại thấy anh ta nói chuyện cũng khéo ghê.

Yến Thời thản nhiên:

“Vậy cô giải thích đi.”

Tôi thấy vô lý, nhưng nghĩ lại, đúng là nét mặt và đường nét của Lương Tây Dã có vài phần giống anh ta hồi trẻ.

“Cô đừng nói là trùng hợp nhé.” – Anh ta nhấp rượu, cười nhạt.

Tôi nhìn vẻ mặt đó, bực mình, buột miệng:

“Anh biết không, anh cũng rất giống mối tình đầu của tôi.”

Tay đang cầm ly rượu của anh ta khựng lại, ánh mắt cũng tối sầm.

Tốt lắm. Cuối cùng anh ta cũng không còn dáng vẻ “mọi thứ đều trong tay” nữa.

Tôi thấy hả hê, tâm trạng ổn định lại.

“Chuyện này cũng đâu có gì lạ, anh cũng từng lấy tôi làm người thay thế mà.” – Tôi thản nhiên nói ra sự thật về ba năm hôn nhân ấy.

“Chúng ta cũng sống hòa hợp mà, đúng không?”
 
Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị
Chương 12: Trân trọng người trước mắt



Yến Thời im lặng, lắc nhẹ ly rượu:

“Giang Vãn.”

Anh ta rất ít gọi tên tôi, nghe đến thấy lạ.

“Ừm?” – Tôi ngẩng lên nhìn anh.

“Chúng ta bắt đầu lại đi.”

Lời này đến quá bất ngờ, tôi ngớ người ra, bật cười:

“Sao vậy, cô Trình không khiến anh hài lòng à?”

Anh ta hiểu được ý mỉa mai trong lời tôi, chậm rãi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hạ xuống, hơi tức giận.

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ có tương lai với cô ấy.”

“Ồ.” – Tôi không có hứng thú, chuyện của anh ta chẳng liên quan gì tới tôi.

Suốt ba năm bên nhau, những tin đồn tình ái của anh ta, tôi đều nghe rồi cho qua.

Anh ta có nguyên tắc, tôi cũng có giới hạn của mình.

Yến Thời đứng dậy, bất ngờ đưa tay áp lên má tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi:

“Giang Vãn, tôi nhớ em.”

Tôi bình thản nhìn lại anh ta, không né tránh:

“Yến tổng, trò chơi là trò chơi, sao lại tưởng thật?”

“Dù là diễn hay chỉ là người thay thế,” anh khẽ cười, “có đôi khi, giả còn tốt hơn thật, chỉ cần chúng ta yêu chân thành là đủ.”

Ánh đèn sáng rực phía sau bao phủ lấy anh, gương mặt anh như chìm trong vùng sáng tối đan xen, trông càng sâu sắc khó đoán.

Tôi lùi một bước, giữ khoảng cách, khẽ cười và lắc đầu: “Tôi không muốn.”

Sắc mặt Yến Thời tối lại, nhưng anh là người thâm sâu, rất nhanh đã giấu cảm xúc vào đáy mắt.

Anh nghiêng đầu hỏi khẽ: “Vẫn chưa buông được người đó sao?”

“Quên lâu rồi.” Tôi không nói dối, điềm tĩnh đáp: “Chuyện gì cũng sẽ qua, tôi hiểu rõ điều đó.”

Giang Phỉ Thạch, đã là chuyện của quá khứ.

Chỉ cần anh ấy yên lặng nằm ở một góc trong tim tôi là đủ, tôi chưa từng nghĩ phải làm người canh giữ ký ức.

“Vậy là vì cậu trai trẻ kia?”

Tôi bật cười: “Không vì ai cả.”

Yến Thời nheo mắt nhìn tôi, nhất quyết truy tìm câu trả lời.

Tôi thản nhiên cười: “Tôi luôn nghĩ rằng, trong mối quan hệ nam nữ, chia tay rồi thì có thể nhìn lại, nhưng… không thể quay đầu.”

“Vì đi ngược chiều, thì phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Yến Thời ngồi bên quầy bar, chậm rãi uống hết ly rượu. Trước khi rời đi, anh nửa đùa nửa thật: “Khi nào em muốn quay về, thì hãy tìm anh.”

Tôi chỉ mỉm cười tiễn anh ra cửa, không nói gì thêm.

Yến Thời vừa rời khỏi, Lương Tây Dã liền mở cửa bước ra.

Cậu ta khoanh tay đứng tựa bên khung cửa, giọng trầm thấp: “Tình cũ chưa dứt?”

“Liên quan gì cậu.” Tôi lườm cậu ta một cái rồi đóng cửa đi ngủ.

Vừa nằm xuống, tin nhắn WeChat của Lương Tây Dã đã tới, là một loạt icon tức giận bốc lửa.

“Giang Vãn, chẳng phải …em đang ỷ vào việc anh thích em sao?”

“???” Tôi gõ ba dấu chấm hỏi. Tên này nay lại đổi cách xưng hô luôn à… Chắc thấy Yến Thời vào nhà tôi, nên không kềm chế được rồi…

“Anh không quan tâm, em không cần anh, cũng không được cần người khác!” Lương Tây Dã gửi liên tục vài tin nhắn: “Nếu em dám dẫn đàn ông về nhà, anh sẽ trèo cửa sổ vào tìm em lúc nửa đêm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi cười nhạt: “Ừ, không dẫn về nhà thì khách sạn cũng được mà.”

Bên kia lập tức gào lên: “Giang Vãn! Đừng có chọc tức anh!”

Nửa đêm, tôi lười đôi co, tắt màn hình đi ngủ.

Tôi không có thói quen vừa tỉnh dậy đã cầm điện thoại. Lững thững tập yoga một tiếng, ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài mới cầm lên xem.

Vừa mở ra, tôi dở khóc dở cười.

Hơn 99+ tin nhắn chưa đọc, phần lớn là của Lương Tây Dã.

Bình thường thấy nhiều tin như vậy, tôi toàn bấm “đánh dấu đã đọc”, chẳng buồn xem.

Nhưng sáng nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời rải khắp sàn nhà qua cửa kính, tôi ngồi trong nắng, lần đầu tiên kiên nhẫn mở từng tin nhắn ra đọc.

Lúc đầu, cậu ta đặt ra cả loạt “quy tắc hành xử” cho tôi. Tôi cười tóm gọn lại thành vài điều:

Không được có đàn ông khác, lúc nào cần cứ gọi anh.

Anh được phép xuất hiện trong đời em, không cần yêu đương, nhưng ăn cơm – xem phim – mua sắm – du lịch không được từ chối.

Không được chơi trò bốc hơi mà không báo trước.

Chắc cậu ta thấy mình nói quá nhiều mà tôi chẳng trả lời, nên giữa chừng im lặng một lúc.

Sau đó lại tiếp tục, dông dài lải nhải cả đoạn:

“Giang Vãn, em tin không? Anh tin trên đời này có hai linh hồn thực sự hợp nhau.”

“Khi mới debut, quản lý từng nhắc đến tiền bối Giang Phỉ Thạch, bảo anh nên đi theo con đường đó, rồi lại tiếc nuối thở dài.”

“Anh tò mò, tra thử quá khứ của anh ấy… và nhìn thấy em.”

“Không hiểu sao, lúc đó lại nảy sinh một suy nghĩ buồn cười – giống như linh hồn anh bị đánh thức. Giang Phỉ Thạch là anh, và em lẽ ra phải đứng bên cạnh anh.”

“Sau đó, anh âm thầm dõi theo em rất lâu. Nhưng em lười lắm, chẳng chịu xuất hiện, tin tức cũng ít. Anh lại tò mò, tìm hiểu thêm thì biết em đã ly hôn.”

“Nói không hay, nhưng anh đã thấy vui thầm, rồi mới có những lần gặp gỡ sau này.”

“Giang Vãn, em nghĩ anh còn trẻ con, chưa hiểu tình yêu. Nhưng anh biết chắc một điều: anh muốn có em – một cảm giác như …linh hồn cuối cùng đã được trọn vẹn.”

“Em nói anh ngốc, thật ra em cũng ngốc. Anh chỉ muốn nói với em một câu…”

‘Hãy giữ lấy tình xưa, trân trọng người trước mắt.’

Tôi bật cười, thầm nghĩ: đúng là thằng nhóc này bị điên rồi.

Chỉ nhắn lại một câu:

“Biết rồi, biết rồi.”

Ngay sau đó Lương Tây Dã lại gửi tiếp một tin nhắn:

“Vậy là em đồng ý với anh rồi nhé?”

Tôi không trả lời, đặt điện thoại xuống, xách túi ra khỏi nhà.

Hôm nay có lịch quay quảng cáo, lịch trình kín mít từ sáng. Trên xe, trợ lý đưa tôi một ly latte:

“Chị Vãn, hôm nay hơi vất vả một chút, ráng lên nha.”

“Ừm.” Tôi cúi đầu uống một ngụm, vị đắng lan đầy miệng.

Hiện trường quay phim vẫn hỗn loạn như mọi khi – chuyên viên trang điểm, tạo hình, ánh sáng, quay phim, đạo diễn… vây quanh tôi. Trợ lý cầm kịch bản đứng bên nhắc tôi chú ý lời thoại.

Tôi vốn rất chuyên nghiệp, cần phối hợp gì cũng không nề hà. Chỉ là, hôm nay… cảm giác cứ không được vào guồng.

Đạo diễn đã hai lần hô “Cắt”. Chu Dạng cũng chạy tới, lôi tôi ra ngoài mắng cho một trận:

“Giang Vãn, hôm nay cô bị làm sao vậy? Lời thoại sai be bét, ánh mắt cứ như đang lạc hồn!”

Tôi không nói gì, chỉ cầm chai nước ngửa đầu uống một ngụm.
 
Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị
Chương 13: Kết hôn thôi



Chu Dạng thấy tôi im lặng thì càng tức:

“Cô mau tỉnh táo lại đi. Biết cái quảng cáo này quan trọng thế nào không? Cô nghĩ mình còn bao nhiêu cơ hội để nổi lại chứ?”

Tôi khẽ “Ừm” một tiếng.

Cô ấy ngừng một lát, đổi giọng dịu lại, nói chân thành:

“Cô mệt thật thì nghỉ đi một thời gian, tôi có thể đỡ giúp cô. Nhưng nếu lòng cô đang rối loạn… thì tôi cũng hết cách.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy:

“Không sao.”

“Giang Vãn.” Chu Dạng thở dài, “Cô nên nghĩ cho rõ: rốt cuộc cô muốn gì?”

Tôi biết cô ấy đang lo cho tôi. Nhưng trong đầu tôi bây giờ, toàn là mớ tin nhắn dài dằng dặc mà Lương Tây Dã gửi tối qua.

“Hãy giữ lấy tình xưa, trân trọng người trước mắt.”

Câu đó như mũi kim, đ.â.m vào tim tôi, nhói từng nhịp.

Tôi đang sợ điều gì vậy?

Sợ cậu ấy còn quá trẻ?

Sợ tôi thật sự động lòng?

Hay sợ đến một ngày, cậu ấy không còn kiên định nữa?

Hay… là tôi đã sớm động lòng rồi?

Tôi cúi đầu, ôm trán, cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Sau mười phút nghỉ ngơi, tôi quay lại phim trường. Cảnh quay lần này – một phát ăn ngay.

Đạo diễn gật đầu hài lòng, tiến độ quay cũng thuận lợi hơn hẳn.

Xong việc, tôi về phòng hóa trang tẩy trang. Đúng lúc đó, điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn của Lương Tây Dã.

Một cái định vị.

Cùng với một câu:

“Anh đang ở dưới nhà em.”

21

Tôi ngồi trên bệ cửa sổ rất lâu, mãi đến khi điện thoại của trợ lý gọi đến mới hoàn hồn lại.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi nhắn lại cho Lương Tây Dã một tin:

"Sau này đừng trèo cửa sổ nữa, mật mã cửa là XXXX."

Thế gian quá ồn ào, lòng người lại quanh co rối rắm, hiếm khi có người chân thành, đến khi định phụ lòng lại bắt đầu đắn đo.

Vậy thì, sao không dũng cảm một chút, cứ thuận theo tự nhiên, không màng được mất?

Đầu năm, tôi trở lại với sự nghiệp phim ảnh. Tên keo kiệt Ôn Trạch Ngôn vậy mà chịu chi tiền khủng để nâng đỡ tôi, liên tục đầu tư vào mấy dự án lớn.

Cả năm tôi cắm mặt trong đoàn phim, gần như không có ngày nghỉ.

Lương Tây Dã thỉnh thoảng đến thăm phim trường, lén lút như làm gián điệp – đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ.

Đến năm thứ hai, phim truyền hình tôi tham gia lần lượt lên sóng, thêm cả các hợp đồng thời trang hậu thuẫn, tôi nhanh chóng bật lại thành ngôi sao hot.

Ôn Trạch Ngôn kiếm được một mớ, vui như mở cờ trong bụng, lẩm bẩm:

"Ánh mắt của Tổng Giám đốc Yến quả nhiên chuẩn, đầu tư vào cô, còn hơn là mấy đứa tân binh."

Tôi hơi khựng lại. Thì ra người đứng sau là Yến Thời.

Nhưng nghĩ cũng phải, tôi đã mờ nhạt nhiều năm, nếu không có ai chống lưng rót vốn, khó mà bật lên được.

Khó hiểu là, ba năm làm vợ chồng, anh ta chẳng hề dốc lòng cho tôi, vậy mà giờ lại tận tâm tận lực, đúng là không hiểu nổi.

Tôi không phải kiểu người thích làm quá. Dù biết người nâng đỡ mình là Yến Thời, tôi cũng chưa từng liên hệ lại với anh ta.

Anh ta cho tôi tài nguyên, tôi cố gắng trả lại kết quả – suy cho cùng, cũng là một thương vụ đầu tư công bằng.

Yến Thời là thương nhân thành công, rõ hơn tôi đạo lý này.

Đôi khi gặp nhau ở các sự kiện, ngoài câu chào hỏi xã giao, giữa chúng tôi không còn gì khác.

Anh ấy sống tốt, tôi cũng không tệ – ai cũng đang nỗ lực sống đời mình.

Năm thứ ba tôi nổi tiếng trở lại, Lương Tây Dã bắt đầu con đường chuyển hình, cố thoát khỏi cái mác "ngôi sao lưu lượng".

Cả hai đều quá bận, gặp nhau chẳng mấy khi, nhưng cũng không cắt đứt.

Đến cuối năm, cậu ấy trở lại nơi ngày xưa từng diễn ra nhiều kỷ niệm, chuẩn bị tổ chức một buổi concert ở thành phố phía Nam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trợ lý của tôi háo hức chạy đến:

"Chị Vãn, em không cướp được vé, ôm đùi chị mong giúp!"

"Chị cũng không có." Tôi giơ tay đầu hàng.

Lần này Lương Tây Dã làm rất bí mật. Mấy lần gặp nhau, cậu ta không hề nhắc đến concert, tôi chỉ biết được qua nguồn khác.

Tôi đoán, chắc là… không muốn tôi đến?

Nghĩ vậy, tôi cũng thoải mái chấp nhận.

Dù sao thì khi ở bên nhau, tôi và cậu ấy chưa từng định trước kết thúc sẽ thế nào. Đến lúc rồi, mỗi người có hướng đi riêng – vậy thôi.

Không níu kéo, không can thiệp – có lẽ đây là quy ước ngầm giữa chúng tôi.

"Chị Vãn, hỏi anh ấy giùm em đi mà~ em thật sự rất muốn đến…" Trợ lý níu tay tôi năn nỉ.

Không chịu nổi trò mè nheo, tôi nhắn hỏi Lương Tây Dã. Cậu ta chỉ trả lời:

"Tối anh đưa vé cho em, nhưng em không được đến."

Tôi vốn không định đi, nhưng bị nói trắng như vậy thì lại buồn cười.

Đấy, trẻ con thì vẫn là trẻ con, không đáng tin chút nào.

Từ đó, tôi cũng lạnh nhạt với cậu ta hẳn. Cậu thì vẫn giở giọng cợt nhả, nhưng cũng không đả động gì đến chuyện concert nữa.

Hôm diễn ra concert, tôi hiếm hoi được nghỉ, cả ngày nằm nhà ngủ bù.

Tối tỉnh dậy mò tìm đồ ăn, điện thoại đột nhiên bị gọi dồn dập.

Vô tình nhấc máy đúng lúc trợ lý gọi tới:

"Chị Vãn mau lên Weibo, nổ rồi!"

Âm thanh bên kia là tiếng la hét tại concert, dường như bắt đầu hỗn loạn, cô ấy hoảng loạn cúp máy.

Chưa kịp định thần, Chu Dạng gọi tới, lần đầu tiên thấy cô ấy gào toáng lên:

"Giang Vãn! Cô dính phốt rồi! Về công ty ngay!"

“Tút…”

Tôi tự hỏi: mình kín tiếng thế này, nhiều năm không vướng scandal, có chuyện gì nghiêm trọng chứ?

Tôi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay để chặn hết các cuộc gọi, sau đó mở Weibo lên một cách rất bình thản.

Nhưng Weibo bị "sập", người đổ vào quá đông, tôi không tài nào vào nổi.

Phải mất hơn mười phút, tôi mới mở được hot search – vừa nhìn liền đơ người.

Toàn bộ top hot search bị Lương Tây Dã chiếm sạch, và… có cả tôi.

Tôi mở đoạn video gây bão – cảnh Lương Tây Dã đứng trên sân khấu, tóc ướt đẫm mồ hôi, trong mắt là tinh tú lấp lánh.

Cậu ấy mỉm cười bình thản tuyên bố:

"Tôi muốn kết hôn."

"Có thể các bạn sẽ bất ngờ, nhưng tôi đã suy nghĩ chuyện này mấy năm rồi."

Bên dưới sân khấu, tiếng la hét dậy trời, fan gào khản cổ:

"Lương Tây Dã, anh điên rồi!"

"Tôi không điên." Cậu ấy cười nhẹ, nói tiếp:

"Tôi đang cầu hôn. Cô ấy vẫn chưa đồng ý, mong mọi người đừng công kích cô ấy."

Cuối cùng, Lương Tây Dã cúi đầu thật sâu:

"Đây là lựa chọn cá nhân của tôi. Tôi muốn công khai tình yêu của mình với thế giới. Dù sau này thế nào, tôi cũng đã sẵn sàng chấp nhận."

"Tôi chắc chắn, đời này, chính là cô ấy."

Tôi lặng lẽ xem hết video, đầu óc chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

Tôi sắp bị netizen bóc phốt rồi. Lương Tây Dã tiêu chắc.

Chu Dạng gọi không được, chuyển sang gào trong WeChat:

"Cô đang ở đâu?! Tôi gọi xe tới đón!"

Tôi tưởng tượng ra cảnh cô ấy tức điên, bật cười một mình, bình tĩnh gõ từng chữ:

"Đừng hoảng. Tôi đi kết hôn trước đã."

Tôi thoát ra khỏi khung trò chuyện với cô ấy, mở khung chat với Lương Tây Dã, ngồi im lặng rất lâu.

Là cậu ấy nhắn trước:

"Tôi thấy khung chat cứ hiện 'đang gõ', chị tính bao giờ mới gửi?"

Tôi cong môi mỉm cười. Rất nhiều điều muốn nói… cuối cùng chỉ còn ba chữ:

"Kết hôn thôi."
 
Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị
Chương 14: Ngoại truyện



[Phiên ngoại – Lương Giang]

Tôi là Lương Giang, con gái của siêu sao – Lương Tây Dã.

Ba tui từng là đỉnh lưu nổi đình nổi đám, đỉnh cao sự nghiệp thì cầu hôn mẹ tôi, sau đó… flop thảm. Nhưng mà, ba tui chuyển hình thành công, suốt bao năm vẫn giữ vững vị trí hàng đầu.

Mẹ tui – Giang Vãn, mấy năm nay ít xuất hiện nhưng giới showbiz vẫn còn truyền kỳ về mẹ. Hồi xưa, mẹ là nữ thần lạnh lùng đẹp ngất trời, từng nổi tiếng rầm rộ.

Chuyện tình giữa ba mẹ tôi là truyền thuyết.

Có người tức tối vì nó, có người lại mê mệt không buông.

Tôi chẳng biết thực hư ra sao, chỉ biết mình lớn lên bằng "cơm chó", à nhầm, "cẩu lương".

Nghe bảo, ba tôi đuổi theo mẹ tôi tận năm, sáu năm mới rước được về, thương như báu vật.

Bà nội kể: mẹ tôi 33 tuổi mới sinh tôi, ba tôi sợ mẹ chịu không nổi cực khổ nên suýt định… bỏ tôi luôn.

Nghe xem! Đấy là ba ruột đấy!

May là mẹ tôi kiên quyết giữ lại, nên mới có tôi.

Mẹ tôi sinh khó, suýt m ấ t m ạng. Sau đó ba tôi cả một thời gian dài không thèm bế tôi, cứ như tôi là kẻ thù gi ế t cha.

Nhưng tôi sống trong gia đình ấy, thật sự rất vui vẻ.

Mẹ tôi điềm tĩnh, không hay quản tôi, còn coi tôi như bạn bè. Tôi bị bà nội đánh, mẹ toàn bênh vực.

Bà nội tức giận:

"Nó y chang con, lười biếng chẳng chịu tiến thân! Nói hay thì là 'không tranh với đời', nói thật ra là đồ cá mặn không lật mình được!"

Mẹ tôi gật đầu, khiêm tốn nhận hết.

Ba tôi thì không chịu, lập tức gắt lên:

"Con thích vợ con thế đấy, mẹ đừng bắt nạt người của con."

Chất chơi không?

Ba tôi dạy tôi bằng một câu kinh điển:

"Liệu mà ngoan, đừng chọc mẹ mày giận, không thì khỏi về nhà!"

Chỉ cần mẹ hơi buồn là ba tôi như phát điên, thà đập nồi chứ không để mẹ tôi khóc.

Hai người cứ sống thế – mười mấy năm trời vẫn như đang yêu nhau.

Tôi lớn một chút, họ lập tức… tống tôi đi.

Lý do của ba tôi:

"Có con ở nhà, không tiện."

Ba bỏ tiền mua hẳn một căn nhà sát bên, nhét tôi và bà nội sang đó, còn ở riêng với mẹ tôi ân ái hạnh phúc.

Tôi thành… khách viếng thăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi là ngoại lệ, còn họ là chân ái.

Dù thế, tôi vẫn ngoan ngoãn học hành, thành tích tốt, kỹ năng đầy đủ.

Nhớ có lần tôi thi nhất quận, hí hửng mang bảng điểm về khoe.

Vừa bước vào nhà thì nghe thấy… tiếng động đáng sợ vang từ tầng trên.

Giữa ban ngày ban mặt…

Tôi mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.

Thảo nào ba tôi cứ kêu “không tiện”!

Gần đây, ba tôi lại chuẩn bị dắt mẹ tôi đi du lịch.

Tôi hăm hở lại gần:

"Ba ơi, dắt con đi theo đi, con xách túi cho!"

Ba tôi lạnh lùng:

"Cút qua bên!"

Tôi chuyển sang bám mẹ, mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:

"Ba con nói sao thì nghe vậy."

Tôi: "…"

Tôi c.h.ế.t lặng, nhìn hai người họ say sưa bàn chuyện đi chơi.

Ba tôi:

"Đi phía Nam đi, trời hơi lạnh rồi." (tay nắm tay mẹ tôi)

Mẹ tôi gật đầu:

"Ừ, nghe anh."

Ba tôi cười mơ màng:

"Vậy đi Tam Á nhé. Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?"

Mẹ tôi mỉm cười:

"Nhớ chứ."

"Anh nói gì nào?"

"Anh nói: Chị ơi, eo chị nhỏ quá trời."

"Bây giờ vẫn nhỏ nha~" – ba tôi sàm sỡ thành thục.

Trời vào đông, tôi bị gió quất vào mặt lạnh tê tái.

Ăn cơm chó mười mấy năm, lòng tôi cũng đã lạnh như gió rồi.

Hai người vui là được. Tôi quen rồi.

[Hết]
 
Back
Top Bottom