Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chị Gái Tôi, Tôi Phải Bảo Vệ!

Chị Gái Tôi, Tôi Phải Bảo Vệ!
Chương 10



Tôi nhếch mép: "Sao ông không nói tiếp đi? Ông không kể rõ đầu đuôi sự việc, làm sao những người ở đây phán xét công bằng cho ông được?"

Đám đông xung quanh nghe vậy cũng thấy hợp tình hợp lý, liền nhao nhao thúc giục lão kể tiếp.

Lão già lộ rõ vẻ bối rối tột độ, vội kéo tay áo tôi, thì thầm: "Chuyện không hay trong nhà, sao lại vạch áo cho người xem lưng..."

Tôi gằn giọng: "Cút! Tôi hỏi ông câu cuối, hôm nay nếu chị tôi không về, có phải ông định quỳ ở đây đến chết không?"

Cả hai cha con đều trơ tráo gật đầu: "Đúng thế! Không được chấp thuận, chúng tôi nhất quyết không rời đi!"

Tôi cười một tiếng khinh bỉ: "Đã muốn quỳ, tôi sẽ cho các người quỳ đến mãn nguyện."

Vừa hay, anh họ tôi đã thuê được một chiếc xe bán tải tới nơi.

Chúng tôi không nói không rằng, xốc hai cha con họ lên thùng xe.

Tôi cầm lái, còn anh họ đứng ở phía sau canh chừng, tay cầm loa gào lớn:

"Loa, loa, loa! Kính mời bà con cô bác gần xa lại đây mà xem! Cùng chứng kiến bộ mặt thật của cặp cha con vô liêm sỉ này, xem họ đã gây ra những chuyện đồi bại gì!"

Tôi cho xe chạy mấy vòng quanh khu dân cư.

Nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, tôi đánh lái chạy thẳng một mạch đến nhà máy nơi Triệu Thành Tài đang làm việc. Đã là diễn kịch, thì phải diễn trước mặt toàn thể khán giả quen thuộc mới đủ kịch tính.

Triệu Thành Tài thấy tình thế chuyển biến xấu, liền lợi dụng lúc tôi giảm tốc ở một khúc cua, tung người nhảy khỏi thùng xe rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.

Trên thùng xe chỉ còn lại lão già chân què của hắn và anh họ tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Anh họ tôi ngay lập tức chĩa loa về phía hắn, hét lớn: "Này anh kia! Đến cả cha già mà anh cũng nhẫn tâm vứt bỏ để chạy lấy thân à?"

Triệu Thành Tài tuyệt nhiên không dám ngoảnh đầu lại.

Sau khi giải quyết xong mớ hỗn độn, tôi trở về nhà.

Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, chị gái đã chộp lấy cánh tay tôi, giọng nức nở trong nước mắt:

"Em ơi, cứu Tiểu Hiên, cứu con trai chị với!"

Tôi điếng người: "Cháu bị làm sao ạ?"

Chị chìa cho tôi xem dòng tin nhắn Triệu Thành Tài vừa gửi đến:

"Cô mà dám đệ đơn ly hôn, thì cả đời này cũng đừng mong nhìn thấy mặt con trai nữa!"

Sau màn kịch mềm mỏng là đến nước cờ hăm dọa. Bộ mặt khóc lóc thảm thiết mới vài giờ trước đã bị lột phăng, để lộ ra bản chất đê hèn vốn có.

Tôi đấm mạnh vào đùi, một cảm giác hối hận dâng lên: Ban nãy chỉ mải mê trừng trị kẻ ác, tôi lại sơ suất quên mất đứa cháu trai của mình.

Nghĩ kỹ lại mới thấy, chẳng phải vô cớ mà từ đầu đến cuối, mụ đàn bà mẹ của hắn không hề xuất hiện. Chắc chắn mụ ta đang giữ chặt cháu tôi và lẩn trốn ở một nơi nào đó.

May thay, mọi chuyện mới chỉ diễn ra trong một ngày, bọn họ có mọc thêm cánh cũng không thể đi quá xa.

Gia đình tôi lập tức quyết định chia thành hai ngả. Ba mẹ tôi cùng bác trai bác gái sẽ ở lại thành phố để giám sát mọi động tĩnh của cha con Triệu Thành Tài. Còn tôi, chị họ và anh họ sẽ tức tốc lái xe về thẳng quê nhà của chúng.

Không một giây trì hoãn, ba chúng tôi lên đường ngay lập tức.

Chặng đường ước chừng ba tiếng đồng hồ. Anh họ tôi cầm lái, còn tôi tranh thủ chợp mắt để dưỡng sức.

Khi vào đến làng, chúng tôi tìm đến bà cụ được mệnh danh là "trạm thông tin di động" ở đầu xóm để hỏi thăm. Quả đúng như dự đoán, mụ già kia đã đưa Tiểu Hiên về đây.
 
Chị Gái Tôi, Tôi Phải Bảo Vệ!
Chương 11



Chúng tôi phóng xe thẳng tới nhà mụ ta, nhưng cảnh tượng trước cổng khiến chúng tôi khựng lại: bảy, tám gã đàn ông mặt mày bặm trợn đang đứng dàn hàng ngang.

Xem ra, mụ ta đã kịp gọi người tới trợ giúp.

Thấy chúng tôi, mụ ta không chút ngạc nhiên, hai tay chống nạnh, lớn tiếng chửi rủa:

"Cút hết về đi! Đã muốn ly hôn thì từ nay đừng mơ tưởng đến chuyện gặp lại thằng nhỏ nữa!"

Tôi khẽ hỏi hai người bên cạnh: "Hai chọi tám, tỷ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?"

Anh họ tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không có cửa thắng."

Tôi nghiến chặt răng. Không đưa được thằng bé trở về, tôi biết đối diện với chị gái mình thế nào đây?

Đúng lúc đó, anh họ tôi nảy ra kế hoạch: "Hai người cứ cầm chân chúng ở đây, tôi sẽ tìm đường vòng ra sau lẻn vào."

Đó là một căn nhà cấp bốn đã cũ, tường bao quanh sân cũng khá thấp, việc trèo vào không phải là chuyện bất khả thi.

Tôi vừa định bảo rằng thực ra chẳng cần phải phức tạp đến thế.

Thoáng quay đầu lại, bóng dáng anh họ đã biến mất tự lúc nào.

Tôi quay sang bảo chị họ chạy ra tiệm tạp hóa gần đó lo một việc.

Còn lại một mình tôi, ung dung bước về phía đám người kia.

Mụ già thấy tôi không hề nao núng, sắc mặt liền biến đổi, ra lệnh cho đám trai tráng:

"Nhanh, giữ cái thằng oắt con này lại cho tao!"

Ngay lập tức, một gã đàn ông cao lớn nhất đám đứng ra chặn đường tôi.

Tôi mỉm cười, một nụ cười không mấy thân thiện: "Định động thủ sao?"

Gã đàn ông lầm bầm: "Cậu quay về đi thì hơn."

Tôi lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu."

Rồi, bằng một động tác thản nhiên, tôi rút con dao gọt hoa quả luôn mang bên mình ra, chìa cán về phía hắn. "Đây, cầm lấy mà đâm này."

Gã kia giật mình lùi lại một bước, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh hãi như thể đang nhìn một kẻ điên.

Tôi cất cao giọng, đủ để tất cả cùng nghe:

"Xem ra các anh em không có ý định dùng bạo lực, thế thì tốt. Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, Tiểu Hiên là cháu ruột tôi, về lý mà nói, hôm nay tôi phải đưa thằng bé về."

"Tôi đã gửi ở tiệm tạp hóa hai cây thuốc lá, xem như chút quà mọn bồi dưỡng các anh em. Hiện tại, trước mặt các anh chỉ có hai lựa chọn: Một, là hôm nay liều mạng với tôi, sau đó vào tù bóc lịch, gia đình tan nát. Hai, là ra đầu làng nhận thuốc, rồi về nhà ăn bữa cơm tối yên ổn, ngày mai tiếp tục cuộc sống của mình, tận hưởng tuổi trẻ."

Dứt lời, ánh mắt của gã đàn ông đối diện tôi đã có sự dao động, rõ ràng là đang phân vân.

Tôi tiếp tục sải bước về phía trước, lần này không một cánh tay nào dám giơ ra cản lối.

Mụ già sau lưng bắt đầu hoảng loạn:

"Chúng mày làm cái gì thế? Đánh nó đi chứ! Tao trả tiền cho chúng mày để làm gì?!"

Tuyệt nhiên không một ai động đậy.

Mụ ta điên tiết đẩy vào người gã thanh niên đứng gần nhất:

"Thằng Cột, mày lên đi chứ! Còn đứng đực ra đấy làm gì?"

Gã thanh niên tên Cột nhăn mặt, giọng đầy vẻ bực dọc:

"Thôi đi bác ạ, lúc đầu bác gọi bọn con đến chỉ bảo đứng cho có khí thế chứ có dặn là phải đánh người đâu. Thời buổi này là xã hội pháp luật, con không muốn đi tù, mẹ già ở nhà còn chờ con phụng dưỡng... Mà nói thật, bọn con đứng đây cả buổi trưa, bác không mời nổi một bát nước chè, bác tính toán quá. Người ta lần đầu gặp mặt đã biết điều như thế rồi."

Một câu nói như châm ngòi cho cả đám.

Những gã đàn ông to con lần lượt buông xuôi, tỏ ý không can dự nữa.

Tôi bước đến đối diện mụ già, cười nhạt:
 
Chị Gái Tôi, Tôi Phải Bảo Vệ!
Chương 12: Hoàn



"Cách đối nhân xử thế của bà, thật sự có vấn đề."

Mụ ta níu chặt lấy áo tôi, gào lên:

"Mày đừng hòng mang thằng Tiểu Hiên đi!"

Tôi gỡ tay mụ ra một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

"Bà nghĩ bà có đủ tư cách sao?"

Thấy không thể dùng sức địch lại tôi, mụ ta liền giở bài ăn vạ, la lối om sòm:

"Cứu tôi với! Có người bắt cóc trẻ con! Chính quyền đâu rồi? Bọn buôn người vào tận làng rồi!"

Thật ồn ào.

Tôi giơ tay, tặng cho mụ ta một cái tát, một biện pháp giảm thanh thuần vật lý.

Mụ ta ngã phịch xuống đất, ôm mặt gào khóc:

"Mày dám đánh tao, tao sẽ gọi công an bắt mày đi tù!"

Tôi bình thản đáp:

"Cứ tự nhiên, bà cứ báo đi. Vết thương thế này không đủ cấu thành tội danh đâu, căng lắm là phạt hành chính 200 tệ. Tôi đây có sẵn 2000, cứ tát đủ mười cái rồi chúng ta cùng lên đồn giải quyết một thể."

Quả nhiên, mụ ta bị lời đe dọa của tôi làm cho khiếp sợ, lồm cồm bò lùi ra xa.

Đúng lúc này, anh họ tôi từ trong nhà lao ra, một tay kẹp cứng Tiểu Hiên, tay kia lăm lăm một xiên que nướng thịt không biết kiếm ở đâu, miệng hét lớn:

"Em đưa thằng bé đi trước, ở đây có anh cản hậu!"

Cơn nghiện diễn xuất của anh ta lại trỗi dậy.

Tiểu Hiên bị kẹp dưới nách, mặt mày đỏ bừng vì khó thở, đôi mắt to tròn đen láy ngấn nước nhìn tôi đầy oan ức.

Chị họ tôi sầm mặt lại, quát:

"Anh đặt ngay thằng bé xuống, nó sắp tắt thở đến nơi rồi kìa!"

Anh họ tôi ngơ ngác nhìn quanh, thấy đám côn đồ đã giải tán từ lúc nào, liền nảy ra một suy luận sắc bén:

"Lẽ nào... chúng đang ẩn nấp đâu đó để mai phục?!"

Tôi thầm nghĩ:

"... Bác trai không cho anh theo học ngành diễn xuất, quả là một quyết định sáng suốt vô cùng."

Trên đường trở về.

Anh họ và chị họ đã gọi điện báo tin mừng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Hiên đang nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ hờn dỗi.

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác áy náy, tôi đưa tay gãi mũi:

"Tiểu Hiên, chúng ta về nhà rồi. Con trai có nhớ mẹ không?"

Tiểu Hiên lí nhí:

"Cậu ơi, cậu đã quên mất con rồi, phải không ạ?"

Tôi vội vàng thanh minh:

"Đâu có, sao mà quên được chứ? Cháu là đứa cháu trai độc nhất của cậu, cậu quên sao được!"

"Thế nhưng tối qua con đã gọi cậu, gọi đến khản cả cổ họng, vậy mà cậu vẫn không thèm nhìn con lấy một lần."

Anh họ và chị họ ngồi bên cạnh đồng loạt liếc tôi một cái, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt.

Tôi lắp bắp:

"...Lúc về nhà cậu đã hối hận lắm, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, nhớ con đến độ sụt mất ba cân thịt..."

Thằng bé bò lại gần, cái mũi nhỏ xinh hít hít mấy cái lên người tôi:

"Cậu nói dối! Trên người cậu còn có mùi lẩu!"

Tôi chống chế:

"Thì đúng rồi còn gì! Không trà, không cơm, chẳng phải chính là 'ăn không ngon, ngủ không yên' hay sao!"

Nó bĩu đôi môi nhỏ, trông như sắp bật khóc.

Tôi không dám trêu nữa, hạ giọng dỗ dành:

"Thôi được rồi, là cậu sai. Cuối tuần này cậu dẫn con đi thủy cung, chịu không? Coi như chúng ta xóa hết chuyện cũ nhé?"

"Con còn muốn cả bộ mô hình Siêu Nhân Giáp Sĩ nữa!"

"Đúng là thằng nhóc ranh ma!"

Kết thúc

Chị tôi và Triệu Thành Tài nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn.

Bên kia một mực không từ bỏ quyền nuôi dưỡng, chúng tôi quyết định đưa vụ việc ra tòa. Ngay khi những lý do ly hôn được trình bày, tòa án đã không một chút do dự mà phán quyết quyền nuôi con thuộc về gia đình tôi.

Hiện tại, chị tôi cùng Tiểu Hiên đang sống cùng ba mẹ. Hai ông bà cũng không còn hứng thú với bài bạc hay khiêu vũ nữa, mỗi ngày đều quấn quýt bên đứa cháu nhỏ.

Cuộc sống cứ thế trôi đi trong bình yên và hạnh phúc.

Chỉ có một điều là…

Ngày hôm đó, hình ảnh của tôi đã để lại một ấn tượng quá sâu đậm trong tâm trí Tiểu Hiên.

Đến mức dù tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng, "Thực ra cậu là một người rất mực ôn hòa và nhã nhặn," nhưng nó vẫn kiên quyết không tin.

Thế là, chị tôi liền nhân cơ hội đó mà tận dụng.

Mỗi khi Tiểu Hiên biếng ăn, lười làm bài tập, hay không chịu đến lớp, chị tôi lại nói:

"Con có muốn mẹ gửi con sang nhà cậu ở vài hôm không?"

Và thằng bé lập tức trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường.

Kết quả là bây giờ, mỗi lần trông thấy tôi, nó đều mang một vẻ mặt có phần kiêng dè.

Tôi thật sự cảm thấy bất lực vì chuyện này…
 
Back
Top Bottom