Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả

Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 10: Chương 10



Tôi cũng cười đáp trả, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô nói đúng, nhan sắc là vốn liếng cơ bản của phụ nữ. Nhưng ai biết được vẻ ngoài này duy trì được bao lâu? Nếu tôi là cô, tôi sẽ tranh thủ lúc còn có vốn liếng mà nâng cao giá trị bản thân, chứ không phải lúc nào cũng nghĩ đến việc đi đường tắt để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.”

Kết quả của cuộc khiêu khích này là Thẩm Ý Hàn tức giận bỏ đi. Tôi, đã trải qua 7 năm, lời nói của cô ta giờ đây chẳng khác gì gió thoảng qua tai.

Vài ngày sau, khi tôi được xuất viện. Buổi chiều khi tôi đi đến bên dưới biệt thự, nghe thấy tiếng cười của Thẩm Ý Hàn từ ban công tầng hai vọng xuống. Khi ngẩng lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Phụ Từ, ánh mắt ấy vẫn mang nụ cười dịu dàng nhưng khi thấy tôi thì nó đông cứng lại. Bên cạnh anh ta, Thẩm Ý Hàn cũng nhìn thấy tôi.

Không giống Phụ Từ, cô ta không hề mảy may chút ngượng ngùng, thậm chí còn nhướng mày khiêu khích tôi, cố ý khoe khoang thân hình với tôi. Cô ta đang mặc áo sơ mi của Phụ Từ, hai nút áo trên không cài, lộ ra dây áo lót màu đen và một phần da trắng nõn.

Chỉ trong chốc lát, Phụ Từ lấy tay đẩy cô ta vào trong. Tôi mở cửa và đi thẳng vào biệt thự. Phụ Từ và Thẩm Ý Hàn cũng vừa bước xuống lầu. Tôi không nói gì, ánh mắt liếc qua Thẩm Ý Hàn rồi ánh mắt va phải vào đôi dép màu hồng dưới chân cô ta, đôi dép này là của Phụ Từ mới mua cho tôi

“Cô Thẩm, cô đã được cho ăn học đàng hoàng, chắc chắn thầy cô đã dạy cô khi làm khách ở nhà người khác thì không nên động chạm đến đồ của chủ nhà. Đó là phép lịch sự tối thiểu.”

Mắt Thẩm Ý Hàn lập tức đỏ hoe, đôi môi mím chặt, ánh mắt đầy vẻ ngây thơ vô tội nhìn Phụ Từ. Nếu lúc ở bệnh viện không thấy được bộ mặt thật của cô ta, có lẽ tôi cũng đã bị cô ta lừa dối. Phụ Từ không hề để ý đến ánh mắt cầu cứu của cô ta, mà bước nhanh về phía tôi.

“Em xuất viện sao không nói với anh một tiếng để anh đến đón?”

Tôi liếc anh ta một cái, thắc mắc: “Đón tôi? Tôi ở bệnh viện đã nửa tháng nay, nếu anh muốn thì đã đón tôi từ lâu rồi, cần gì phải đợi tôi báo trước?”

Sắc mặt Phụ Từ ngờ như trắng bệch: “Hôm đó em đã đuổi tôi đi, tôi nghĩ em không còn muốn gặp tôi nữa.”

Tôi cười mỉa mai đáp: “Người có lòng thì không cần phải dạy, người vô tâm thì có dạy như nào cũng vô ích.”
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 11: Chương 11



Trước đây chúng tôi không phải chưa từng cãi nhau. Anh ấy biết tính tôi và cũng biết cách làm tôi nguôi giận. Nói cho cùng, giờ đây anh ấy không còn muốn dỗ dành tôi nữa mà thôi. Tôi bây giờ cũng không muốn bận tâm về chuyện này thêm chút nào nữa.

“Anh nói đúng, tôi thực sự không muốn gặp anh.” Tôi ngừng lại một chút, rồi gọi tên Thẩm Ý Hàn, “Và cả cô nữa.”

Nói xong, tôi xoay người đi lên lầu, không thèm ngoảnh đầu lại. Hai người họ vẫn đang thì thầm gì đó với nhau, tôi chẳng nghe được gì. Khi tôi bước xuống trên tay cầm chiếc vali nhỏ, họ vẫn ngồi chễm chệ trên ghế sofa.

Mặc cho sự khó chịu và bất mãn của tôi đã lộ rõ nhưng Phụ Từ vẫn không nỡ đuổi Thẩm Ý Hàn đi. Tôi thật sự nên để hai người họ được bên nhau.

Khi tôi đi xuống lầu, anh ấy nhìn thấy vali trong tay tôi, Phụ Từ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Anh ta nhanh chóng bước tới, giữ lấy chiếc vali của tôi. “Em định đi đâu?”

“Ngôi nhà này để lại cho hai người. Tôi sẽ ra ngoài ở.” Đây là ngôi nhà mà Phụ Từ đã mua cho tôi khi anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Ban đầu, tôi đã nghĩ đây chính là ngôi nhà của chúng tôi sau khi kết hôn, nhưng giờ Thẩm Ý Hàn đã chạm vào, ngôi nhà đã bị vấy bẩn, Phụ Từ cũng vậy. Vì thế, tôi đã quyết định từ bỏ tất cả.

“Tại sao em phải ra ngoài ở? Đây mới chính là nhà của em.”Giọng anh ta có chút gấp gáp, thậm chí kéo theo đó là vài phần cầu xin. “Em đừng tức giận nữa được không? Đừng nói là để em đi hay để lại ngôi nhà nữa có được không?”

Có lẽ tôi đã chịu đựng sự lạnh nhạt quá lâu, sự niềm nở đột ngột của anh ta làm tôi nghi ngờ. Nhưng chưa kịp mở miệng, Phụ Từ đã nắm lấy tay Thẩm Ý Hàn, kéo cô ta ra ngoài “Anh sẽ cho người đưa em về nhà.”

Thẩm Ý Hàn bị anh ta kéo đi, cổ tay đỏ lên, cố gắng giãy giụa. “Phụ Từ, anh đừng gấp, em còn chưa thay đồ.”

“Câm miệng!” Hai người tranh cãi một lúc ở cửa, khoảng cách khá xa nên tôi nghe không rõ lắm. Chỉ thấy Thẩm Ý Hàn không cam lòng, mắt đỏ hoe ngồi lên xe của tài xế.

Thật buồn cười, trước đây vì Thẩm Ý Hàn mà Phụ Từ liên tục thách thức giới hạn của tôi, buộc tôi phải nhẫn nhịn. Hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi, dám mạnh mẽ như vậy với cô ta?

Tôi vào nhà vệ sinh một lát, quay lại thì thấy chiếc vali nhỏ ban đầu đặt ở phòng khách đã biến mất. Phụ Từ ngồi trên ghế sofa, như đang đợi tôi.

“Đã đến lúc chúng ta cần nói chuyện rồi.” Tôi đi về phía anh ta. “Dù anh có cất vali đi cũng vô ích. Phụ Từ, tôi không còn muốn sống ở đây nữa.”
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 12: Chương 12



Đôi mắt anh ta mở to, bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, giọng run run. “Đừng giận nữa được không, Nhiên Nhiên? Đây là ngôi nhà chúng ta đã cùng nhau mua. Sau này, khi chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ sống ở đây cả đời. Thời gian qua đúng là anh sai rồi, là anh không có chừng mực, để Thẩm Ý Hàn làm càn. Nhưng đó là vì tính cách của cô ấy quá giống em lúc trước. Chúng ta bên nhau đã lâu, cô ấy mang lại cho anh cảm giác như khi mới yêu em. Anh xin em hãy tha thứ cho anh lần này được không? Sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy, chúng ta sẽ lại như trước kia, được không?”

Giọng nói dịu dàng của anh ta khiến tôi bàng hoàng, như thể thực sự đã xuyên qua kẽ thời gian, trở về khi mọi thứ chưa xảy ra. Nhưng một lời xin lỗi đơn giản như vậy có thể bù đắp tất cả sao? Nhìn vào ánh mắt của anh ta, tôi không còn cảm giác rung động nữa, chỉ còn lại sự thanh thản.

“Phụ Từ, có những chuyện không thể chỉ cần một lời xin lỗi là có thể xóa bỏ được. Anh xin lỗi, nhưng những tổn thương tôi đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua nó không hề biến mất. Con của tôi cũng không thể nào sống lại. Anh không thể bù đắp được cho tôi.”

Trong nửa tháng nằm viện, tôi đã dành cho mình thời gian suy nghĩ thấu đáo và dũng cảm từ bỏ. “Phụ Từ, có những điều chúng ta cần làm rõ.”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã cắt ngang, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy không kiềm chế được. “Nhiên Nhiên, đừng vội được không? Em đang rất giận, chúng ta đều cần bình tĩnh lại.” Nói xong, anh ta vội vàng lên lầu, như thể muốn trốn tránh sự việc.

Có lẽ anh ta biết tôi muốn nói gì, nhưng trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề mà nó chỉ làm kéo dài thêm thời gian cho cả hai mà thôi.

Ngày hôm sau, tôi ngủ tới trưa mới dậy. Khi bước xuống lầu tôi đã thấy Phụ Từ đang bận rộn trong bếp. Tôi không biết nấu ăn, anh ấy đã làm mọi thứ từ khi chúng tôi yêu nhau đến khi sống chung. Anh ấy nói sau này hãy để anh ấy nấu ăn, tôi chỉ cần tận hưởng cảm giác được yêu thương.

Thật đẹp đẽ biết bao. Nhưng sau khi công ty phát triển, anh ấy ngày càng bận rộn.

Anh ấy không còn vào bếp nữa cho đến bây giờ. Đây là lần đầu tiên trong hai năm tôi mới được thưởng thức món ăn do anh ấy nấu. Hương vị quen thuộc, nhưng tôi không còn cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện nữa. Ba món mặn và một món canh cùng một phần bánh pudding đường đỏ nướng, đều là những món mà tôi yêu thích nhất. Anh ấy nhớ tất cả, biết tất cả, chỉ là không muốn làm thôi.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 13: Chương 13



Trong bữa ăn, nhiều lần tôi định nhắc đến những điều mà tôi chưa nói hết trong hôm qua, nhưng đều bị anh ấy chuyển sang chủ đề khác. “Hôm nay trời đẹp, chiều nay anh đưa em đi dạo nhé?”

Đi mua sắm với tôi, anh ta tự đề xuất đi mua sắm với tôi, đã rất lâu rồi anh ấy mới làm điều này. Anh ấy đang cố gắng làm lành với tôi. Tôi ăn một miếng pudding đường đỏ nướng rồi lắc đầu: “Chiều nay em muốn đến công ty xem một chút.”

Ánh mắt anh ấy tối đi vì sự từ chối của tôi, nhưng ngay lập tức lại sáng lên: “Được, ăn xong chúng ta cùng đến công ty.”

Sau bữa ăn trưa, tôi lên phòng chuẩn bị, thay váy rồi trang điểm. Khi lên xe, theo thói quen, tôi mở cửa sau nhưng bị anh ấy giữ lại: “Em hãy ngồi ghế trước, Nhiên Nhiên.”

Tôi cười rồi gỡ tay anh ấy khỏi cửa xe: “Xin lỗi, em hơi bị phân tâm.” Trước khi Thẩm Ý Hàn xuất hiện, ghế phụ luôn là chỗ dành cho tôi. Cho đến khi anh ấy đưa Thẩm Ý Hàn về nhà, tôi đã bị đẩy ra khỏi ghế phụ. Từ đó, nó không còn là của tôi nữa. Bây giờ anh ấy dành nó lại cho tôi, nhưng tôi không còn muốn ngồi lên nó nữa.

Xe dừng dưới tòa công ty, Phụ Từ ân cần mở cửa xe cho tôi. Sau khi tôi xuống xe, anh ấy nắm tay tôi, dẫn tôi vào công ty. Các nhân viên đi qua đều nhìn chúng tôi. Tôi là bạn gái của Phụ Từ suốt bảy năm, điều này ai cũng biết. Mối quan hệ mập mờ giữa anh ấy và Thẩm Ý Hàn cũng vậy. Vì vậy, khi chúng tôi đối diện với Thẩm Ý Hàn, mọi thứ xung quanh như tĩnh lặng lại.

Thẩm Ý Hàn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Kể từ khi chị Sở Nhiên bị sa thải khỏi công ty, đây là lần đầu tiên chị đến công ty nhỉ?” Cô ấy mặc váy trắng dài, tóc xõa, cười ngọt ngào với tôi.

Tôi cười khẩy: “Công ty ngày càng mất đi quy củ. Mặc như vậy, cô Thẩm đến đây để làm việc hay đi thi hoa hậu?”

Xung quanh có vài nhân viên xì xào bàn tán, chủ yếu là bàn nhau về việc Thẩm Ý Hàn thường ngày hay kiêu ngạo thế nào, hôm nay cuối cùng cũng có người đến đây dạy dỗ lại cô ta. Thậm chí có người còn nói cả chuyện cô ta làm “tiểu tam”.

Thẩm Ý Hàn ứa nước mắt vì ấm ức, gọi Phụ Từ: “Anh Từ…”

Phụ Từ nhíu mày, nhìn tôi một cái rồi đẩy Thẩm Ý Hàn ra xa: “Ở công ty thì gọi tôi là phó tổng nhé, thư ký Thẩm.” Nói xong, anh ấy nắm chặt tay tôi, dẫn tôi vào thang máy.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 14: Chương 14



Khi cửa thang máy đóng lại, tôi bắt chước dáng vẻ trước đây của Thẩm Ý Hàn, mỉm cười rồi nhướn mày với anh ấy. Hôm nay tôi cố ý đề nghị đến công ty. Thẩm Ý Hàn nhiều lần khiêu khích tôi, trước khi rời đi…

Không phải tôi cũng phải xả cơn tức này sao.

Cả buổi chiều, Phụ Từ đều bận xử lý công việc của công ty. Tôi ngồi trong văn phòng của anh ấy, uống trà sữa và ăn vặt. Thẩm Ý Hàn cũng vào ra vài lần, muốn nói gì đó với Phụ Từ nhưng đều bị anh ấy lạnh lùng đuổi đi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt oán hận nhưng không dám nói ra của Thẩm Ý Hàn tôi lại hạnh phúc uống một ngụm trà sữa.

Sau giờ làm việc, Phụ Từ nói muốn đưa tôi đi siêu thị mua ít đồ để tối nay nấu ăn cho tôi. Tâm trạng tôi khá tốt nên đã đồng ý. Nhưng xe vừa đi được nửa đường, Phụ Từ nhận được điện thoại của Thẩm Ý Hàn. Đầu dây bên kia khóc lóc, nghe nói là gặp tai nạn giao thông.

Phụ Từ cầm điện thoại, vẻ mặt có chút khó xử. Tôi thản nhiên tháo dây an toàn và buông một câu: “Phó tổng à, anh đúng là một tổng giám đốc tận tụy, ngay cả cuộc sống riêng của nhân viên cũng quan tâm như thế.”

“Nhiên Nhiên, cô ấy chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, chúng ta đều đã trải qua giai đoạn đó. Giúp đỡ một chút cũng không sao mà,” Phụ Từ vội vàng giải thích. Tôi ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý hiểu: “Không sao đâu, anh cứ đi đi, em tự bắt xe về.”

Phụ Từ do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng dừng xe và thả tôi xuống bên đường. Tôi không bắt taxi, chỉ kéo chặt áo khoác và đi một đoạn. Cuối cùng tôi vào một quán lẩu ven đường. Ăn lẩu một mình cũng rất vui. Nhân viên phục vụ còn mang ra một con búp bê rất dễ thương để “ăn cùng” tôi. Ăn lẩu xong, tôi đi xem bộ phim mới nhất. Vừa cười vừa khóc.

Tôi chợt nhận ra rằng cuộc sống một mình cũng có thể tự do và dễ chịu. Ít nhất không phải rơi vào vòng xoáy tình cảm không ngừng nghỉ. Cho đến khi xem xong phim, tôi tắt chế độ không làm phiền trên điện thoại, mới thấy rất nhiều tin nhắn và hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Phụ Từ. Màn hình đầy những tin nhắn từ anh ấy, hỏi tôi đang ở đâu, hỏi tôi có phải đang giận không. Sau đó là những dòng giải thích dài dằng dặc, đầy kín chữ khiến mắt tôi đau.

Khi tôi cảm thấy chán nản, trái tim tôi chợt đập mạnh. Ngày xưa, khi tôi rơi vào vòng xoáy vô tận của cảm xúc, anh ấy khi đọc tin nhắn của tôi cũng chắc hẳn có cảm giác như vậy. Bực bội và không kiên nhẫn, thậm chí muốn tránh xa.

Tôi gọi điện cho Phụ Từ: “Phụ Từ, em đang đợi anh ở quán ăn vặt chúng ta hay đến thời đại học.”
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 15: Chương 15



Khi Phụ Từ đến, tôi đang ngồi bên lề đường ăn đồ nướng. Quán ăn vặt trước kia, thời đại học của chúng tôi bây giờ đã không còn nữa, thay vào đó là một quán đồ nướng. Quán rất đông khách, có rất nhiều sinh viên đại học đến ăn, chỗ ngồi đã kín hết, tôi chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh.

“Nhiên Nhiên.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Phụ Từ đang đứng đối diện. Anh ấy đã thay bộ vest đen bằng áo phông trắng, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, vài sợi tóc rủ trước trán, trông rất trẻ trung. Tôi bỏ que xiên xuống, lau miệng: “Đi dạo một chút nhé.”

Sân trường đại học không có nhiều thay đổi, vẫn đầy những đôi tình nhân nắm tay đi dạo và có những quầy bán đồ trang sức nhỏ ở rìa sân. Tôi bị thu hút bởi một chiếc vòng tay hoa mộc lan trắng. “Thích không? Anh mua cho em nhé.” “Không cần đâu,” Tôi đặt lại chiếc vòng, giơ cổ tay với vết sẹo lên: “Em có một vết sẹo.”

Chiếc vòng tay không thể che đi được vết sẹo.

Tôi cười nhẹ, nhưng Phụ Từ thì im lặng. Anh ấy nắm chặt tay tôi, nắm càng lúc càng chặt. “Xin lỗi,” Anh nói, “Sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Tôi biết anh ấy đã nhớ ra. Nhớ ra vết sẹo này là do khi anh ấy bảo vệ Thẩm Ý Hàn, anh đã đẩy tôi ra, khiến tôi va vào bàn trà, những mảnh kính vỡ đâm sâu vào cổ tay tôi khiến máu chảy đầy ra đất. Nhưng anh ấy lại cúi xuống an ủi Thẩm Ý Hàn, bảo cô ấy đừng sợ. Quay đầu lại, anh ấy trách tôi bạo lực và đuổi tôi ra khỏi công ty. Những chuyện này từng cái từng cái, như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi. Dù có dùng những ký ức đẹp của chúng tôi để che đậy, cũng không thể che giấu được sự ghê tởm của tôi danh cho anh.

“Anh không cần xin lỗi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Tôi nói với giọng điệu bình thản nhất, nhưng lại với những lời tàn nhẫn nhất. “Anh đã phụ lòng tôi, cũng phụ mối tình 7 năm của chúng ta. Phụ Từ, những gì không nên cưỡng cầu thì đừng cưỡng cầu nữa.”

“Chúng ta vẫn là…” Phụ Từ lại ngắt lời tôi, anh chỉ vào tòa giảng đường không xa. “Chúng ta quen nhau ở đó, em còn nhớ không? Lúc đó em…”

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Phụ Từ một cách nghiêm túc. “Phụ Từ, đừng trốn tránh nữa. Rồi sẽ có ngày chúng ta phải đối mặt với tất cả, đối mặt với thực tế rằng chúng ta không còn phù hợp với nhau nữa.”

Phụ Từ khựng lại. Trong mắt anh ấy dường như có những tia sáng nhỏ lấp lánh, anh bối rối lắc đầu. “Tại sao không hợp? Nhiên Nhiên, 7 năm rồi, 7 năm chúng ta đã vượt qua, tại sao lại bảo không hợp?
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 16: Chương 16



Có phải vì Thẩm Ý Hàn không? Em tin anh đi, giữa anh và cô ấy thật sự không có gì cả. Sau này, bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ vô điều kiện đứng về phía em, được không? Chỉ cần em tha thứ cho anh, anh sẽ làm mọi thứ. Nhiên Nhiên, anh chỉ yêu em. Sau bao năm như vậy, anh cũng chỉ yêu mình em. Em coi như anh phạm sai lầm, tha thứ cho anh lần này thôi, được không?”

Tôi mím môi, ngập ngừng một lúc rồi mới mở lời: “Bao lâu nay, tôi đã cho anh vô số cơ hội nhưng cán cân trong lòng anh chưa bao giờ nghiêng nó về phía tôi. Tại sao vậy? Vì trong lòng anh, tôi là người không thể thiếu. Anh có sự tự tin đó, nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh. Anh nghĩ rằng chỉ cần để mặc cảm xúc của mình, khi anh chơi chán rồi muốn trở về, tôi vẫn sẽ vô điều kiện đón nhận anh, vì tôi yêu anh quá nhiều. Chính vì có suy nghĩ đó, anh mới dám không kiêng nể mà làm tổn thương tôi, đạp đổ lòng chân thành của tôi.”

Mỗi câu nói của tôi đều đè nén vào tim anh ấy. Anh run rẩy, muốn nắm lấy tay tôi. “Đừng chia tay, được không? Cho anh thêm một cơ hội, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu.”

Một giọt nước mắt rơi trên bàn tay tôi. Nhưng tôi vẫn nhẫn tâm rút tay mình ra. “Không, gương vỡ không thể lành. Chúng ta cũng không thể nào quay lại quá khứ.”

Dưới ánh trăng, xung quanh đầy tiếng người đùa ồn ào, nhưng ánh sáng trong mắt anh ấy đang dần tắt. “Em biết không,” anh cười khổ, “Anh tưởng em gọi anh đến đây là để nhắc anh nhớ về quá khứ, rồi chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại.”

Tôi lắc đầu. “Bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó một cách đàng hoàng.”

Tôi dọn ra khỏi biệt thự.

Phụ Từ vẫn không từ bỏ. Anh ấy vẫn mỗi ngày gửi tin nhắn WeChat, chia sẻ về cuộc sống của mình với tôi. Nhưng tôi không hồi âm bất kỳ tin nhắn nào. Tôi không muốn gieo cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào nữa.

Một tuần trước khi nhận được hộ chiếu, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư. Ông nói rằng Phụ Từ đã chuyển toàn bộ cổ phần của mình trong công ty Phúc Thị sang tên tôi. Tôi không chủ động yêu cầu anh ấy điều gì, thành công của anh ấy có một nửa công lao của tôi, anh ấy không cho, tôi cũng không chủ động đòi. Nhưng anh ấy đã cho, tôi cũng sẽ đón nhận một cách bình thản.

Nhưng khi tôi từ văn phòng luật sư trở về, một người phụ nữ hét lên lao về phía tôi. Tôi không kịp né tránh rồi bị cô ta đẩy ngã xuống đất, từng cái bạt tai đánh vào mặt tôi.
 
Trong Mưa, Tôi Mất Tất Cả
Chương 17: Chương 17 - Hết



Tôi nghe thấy tiếng Thẩm Ý Hàn hét lên chói tai: “Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Cô dựa vào đâu mà khiến Phụ Từ sa thải tôi? Dựa vào đâu mà bắt anh ấy phải cắt đứt quan hệ với tôi? Dựa vào đâu mà cô còn được nhận nhiều cổ phần như thế? Đi chết đi, cô đi chết đi!”

Cô ta gần như bóp nghẹt cổ tôi đến mức không thở được, cho đến khi có người kéo cô ta ra. Tôi được ôm vào một vòng tay quen thuộc và ấm áp. Đôi mắt của Phụ Từ đỏ ngầu như muốn rỉ máu, anh ấy ôm chặt tôi, sức mạnh như thể tôi sẽ biến mất bất kỳ lúc nào. “Nhiên Nhiên,” so với nửa tháng trước, anh ấy trông tiều tụy hơn nhiều, trong ánh mắt đầy đau khổ và mệt mỏi.

Tôi đẩy tay anh ấy ra, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Ý Hàn đang nằm khóc lớn bên cạnh đó. Tôi biết lý do tại sao cô ta lại hoảng loạn như vậy. Người trong công ty nói với tôi, Phụ Từ đã sa thải cô ta. Không cam lòng, cô ta cố gắng leo lên giường của anh ấy, kết quả bị anh ấy mắng không thương tiếc. Bây giờ, chuyện cô ta can thiệp vào tình cảm cá nhân của tổng giám đốc và trơ trẽn quyến rũ anh ấy đã lan truyền đi khắp nơi. Từ nay về sau, có lẽ cô ta sẽ không thể tìm được một công việc tử tế nào nữa.

Xem kìa, sự buông thả và sa ngã của một người đã ảnh hưởng đến cuộc sống của ba người. “Chuyện của anh tự giải quyết đi,” tôi nói. Phụ Từ đồng ý, sau đó gọi cảnh sát. Sau khi ghi chép lại lời khai, Phụ Từ dặn tôi ở đây chờ anh ấy. “Đợi anh ra rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Tôi gật đầu, nhìn anh ấy đi vào phòng thẩm vấn. Sau đó, tôi về nhà thu dọn hành lý, mua vé máy bay sớm nhất và đi thẳng ra sân bay. Trước khi lên máy bay, tôi rút thẻ SIM ra, vứt nó vào thùng rác. Tôi không nói với anh ấy rằng tôi sẽ đi đến Anh. Khi anh ấy ra khỏi phòng thẩm vấn và không thể tìm thấy tôi nữa, có lẽ anh ấy sẽ nhận ra rằng cảnh tượng ở đồn cảnh sát có lẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau trong cuộc đời này.

Tôi không cần một lời tạm biệt tốt đẹp với anh ấy, anh ấy không xứng đáng. Máy bay bay qua bầu trời Giang Thành, không để lại một dấu vết. Tôi từ cửa sổ nhìn xuống lần cuối thành phố đã chứa đựng cả tuổi thanh xuân của tôi. Tạm biệt Phụ Từ, tạm biệt bảy năm tôi đã dốc lòng.

HẾT.
 
Back
Top Bottom