- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 536,252
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Cheonghwa Jin
Chương 80
Chương 80
Cheongyeon nhìn những cánh hoa sen lơ lửng rồi lại ngước mắt sang Muwon, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
Trong khi đó, hai gã say xỉn đang ngồi vào chỗ trống giữa quán, vừa gọi nhân viên vừa văng tục ngày một thô lỗ hơn.
Chúng tiếp tục chửi rủa Tae Muwon, nhưng Muwon chỉ thản nhiên cúi nhìn tách trà trong tay, tựa như đang chờ những cánh hoa sen nở bung trong làn nước lạnh.
Một nhân viên tiến lại gần thì thầm điều gì đó với hai gã say, khiến sắc đỏ vì men rượu trên mặt chúng lập tức tái mét.
Nhìn thoáng qua chiếc áo khoác sặc sỡ của Tae Muwon đang treo bên cửa sổ, cả hai vội bật dậy với tiếng động ồn ào.
Một tên loạng choạng ngã sõng soài, tên còn lại thì bỏ chạy thẳng ra khỏi quán, không thèm ngoái đầu.
Gã bị ngã phát ra vài tiếng ú ớ vô nghĩa rồi bắt đầu lồm cồm bò đi, cố trốn thoát.
Cheongyeon thoáng lo Muwon sẽ đuổi theo để đánh cho một trận, nhưng đó là nỗi lo thừa thãi.
Bất chấp tất cả ầm ĩ, Muwon vẫn không nhúc nhích lấy một phân.
Tâm trí anh dường như chỉ đặt vào tách trà.
Có lẽ anh thật sự cần trà sen để trấn tĩnh cơn nóng giận?
Hoặc thậm chí khao khát đến mức muốn lấy cho bằng được loại trà sen mà Cheongyeon đã bán cho Saturn?
"Đây là hàng giả à?"
Cheongyeon nhíu mày trước câu hỏi đột ngột ấy.
Tae Muwon giơ ngón tay trỏ chỉ vào những cánh hoa đang trôi lững lờ trong tách.
Cánh hoa khô, yên tĩnh nổi trên mặt nước.
"Trà hoa thì phải pha bằng nước ấm chứ."
"Có tác dụng với người đã bị cắt của quý không?"
"...Tôi chưa từng bán cho ai như vậy... nên cũng không rõ."
Muwon khẽ bật cười, lẩm bẩm về chuyện cắt của quý.
"Chắc uống thử mới biết, phải không?"
Rồi anh ngửa cổ, uống ừng ực tách trà sen, mặc cho những cánh hoa nguyên vẹn vẫn nổi lềnh bềnh.
Đoá sen chưa kịp nở hết, dài cỡ một đốt ngón tay.
Anh nhai hoa như nhai bít tết, rồi nuốt cùng phần nước trà còn lại, cổ họng rung lên thành tiếng.
Một kẻ uống trà hoa thô lỗ đến vậy...
Nhưng hơn cả điều đó, từ "người bị cắt của quý" mới là thứ ám ảnh Cheongyeon từ nãy giờ.
Rõ ràng chỉ vài hôm trước, anh vẫn là kẻ xuất tinh lên mặt cậu.
Vậy tại sao bây giờ lại đột nhiên... bất lực?
Tae Muwon nhìn thẳng vào vẻ mặt bối rối của Cheongyeon.
"Cậu chắc là tất cả những gì cậu từng bán trước giờ không phải đồ giả chứ?"
Anh liên tục gán cho cậu tội lừa đảo khiến Cheongyeon không giấu được sự khó chịu.
Dù chẳng có tiền bạc gì, cậu vẫn giữ chút tự tôn với tiệm thuốc mang tên mình.
"Không phải hàng giả, Hwang Ran-nim đã nói—"
"Cái thằng khốn đó mà cũng gọi là 'nim' à?"
"Dù sao thì Hwang Ran... cũng bảo là có tác dụng.
Muwon-nim cũng nghe rồi mà."
Tae Muwon đưa tay xuống phía dưới, giả vờ nắm... hoặc thực sự đã nắm lấy.
Cheongyeon hoảng hốt liếc quanh, may thay chẳng có ai ở gần.
Dù sao thì cũng chẳng ai muốn ngồi gần Tae Muwon cả.
"Nó không có tác dụng với tôi, cậu định tính sao?
Hả?"
"...Nó không có tác dụng ngay lập tức đâu."
Cheongyeon khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, để lại vệt trắng nơi bị cắn.
Khi buông ra, sắc đỏ lan dần như vệt màu nước, trở lại vẻ quyến rũ vốn có.
"Thời gian phát huy tác dụng sẽ khác nhau tùy từng người."
"Vậy tức là lừa đảo à?"
"..."
Đôi mắt Cheongyeon ánh lên tia lửa xám nâu.
"Vậy thì đừng tin.
Mà nếu thật sự có vấn đề...
ở dưới đó, thì nên đi khám bác sĩ."
Nhìn Cheongyeon dám đáp trả mạnh mẽ như thế dù vẫn sợ mình, Muwon thấy vừa thú vị vừa khó hiểu.
Anh đẩy ghế lùi xa thêm một chút, vắt chéo chân.
Theo thói quen, anh đưa tay vào trong áo khoác tìm thuốc lá nhưng rồi chỉ tặc lưỡi, bởi Cheongyeon vẫn đang cầm cái thìa trên tay.
"Nếu đến lúc ăn xong mà vẫn không có tác dụng gì thì đúng là lừa đảo thật."
"Anh lấy cái này từ Saturn-nim đúng không?"
"Nhìn kìa, với cậu ai cũng là 'nim' hết à?"
"Không phải đồ giả đâu, nếu không có tác dụng như đã nói tôi sẽ hoàn tiền cho anh."
Rồi Tae Muwon bật cười, buông một câu:
"Bắt tại trận nhé."
"Anh có tiền để trả lại không?"
"Tôi bán trà sen đó được 300 hwan.
Lúc bán thì vẫn nguyên vẹn, nhưng giờ nhiều bông đã bị nát, còn có cái bị ăn mất..."
Cheongyeon định nói chỉ trả lại 250 hwan thôi, nhưng nghĩ như thế thì đúng là quá mặt dày, nên ngập ngừng một lát.
"Rồi sao?"
Anh ung dung chờ cậu nói tiếp.
Nếu Tae Muwon không cứu mình, Cheongyeon cũng chẳng biết trong cái thùng container ấy sẽ ra sao.
Nói cho cùng, anh đã cứu cậy.
Chính xác hơn thì tất cả người dân Thị trấn Cheonghwa, kể cả cậu, đều nợ Tae Muwon.
"..Vẫn sẽ trả đủ 300 hwan."
Cheongyeon nghĩ thầm, nếu mua được dược liệu đắt tiền ở tiệm thuốc với giá rẻ, cạy có thể nhanh chóng làm ra khoảng ba trăm phần trà.
"Ồ, hàng giả mà còn muốn lừa tôi thêm nữa à?"
"Thật mà, tôi bán nó được 300 hwan.
Nếu anh kiểm tr—"
Rầm!
Muwon đập mạnh xuống bàn, và ngay sau đó là tiếng kính vỡ vang lên từ bên trong quán.
Cheongyeon còn giật mình vì âm thanh sắc lạnh ấy hơn là cú đập bàn.
Cảm giác thật lạ.
Bình thường, chỉ cần Tae Muwon nhúc nhích một chút là cậu đã sợ tái mặt.
Thế mà giờ, dù vẫn sợ, cậu lại mơ hồ tin rằng đôi tay phát ra âm thanh dữ dội kia sẽ không làm hại mình.
"Này, không biết rằng trong nghề này, đã lừa thì phải trả gấp đôi à?"
Muwon khẽ bật cười.
Vẫn không đáng sợ.
Thì ra "đáng sợ" và "sợ hãi" là hai thứ khác nhau: "đáng sợ" là bản năng muốn tránh xa ai đó, còn "sợ hãi" là thứ có thể chế ngự được.
"Vậy anh muốn bao nhiêu?
"Không biết cậu có khả năng trả không."
Cheongyeon chỉ thấy khó chịu vì bị coi như kẻ ăn mày, chứ chẳng nổi giận mấy.
Có lẽ đây là kiểu biết ơn dành cho ân nhân cứu mạng.
Người này đã từng ép cậu uống máu, bóp cổ, trói lên thuyền, thậm chí làm những chuyện không thể nói ra...
Toàn việc tệ hại, vậy mà cũng đã hai lần cứu mạng cậu: một lần ở đường thủy Thị trấn Cheonghwa, một lần ở Nok.
Dù vậy, ông chủ cửa hàng kim khí khi xưa cũng hay chèn ép, nhưng thỉnh thoảng lại cho cậu đồ ăn vặt.
Khi được nhận mấy món bánh kẹo cũ kỹ bỏ quên từ lâu, cậu từng vui đến mức nghĩ ông ta cũng là người tốt.
Oh Jisam, người bạn thuở nhỏ, sau này cũng bắt nạt Cheongyeon chẳng ít.
Nhưng cậy vẫn muốn nhớ về những điều tốt ngày xưa, nhất là khi Jisam từng báo cho cậy biết Peira đang theo dõi mình.
Chỉ là, sau đó Jisam lại nói:
"Mẹ kiếp, tao lo lắng, quan tâm cho mày, thế mà mày đối xử thế này hả?
Đừng có hối hận!
Mày nghĩ Tae Muwon sẽ hứng thú với mày được bao lâu?
Tao biết mày đẹp đến mức ai cũng ngoái nhìn, nên tao mới đối xử tốt khi còn nhỏ, đúng không?
Thế mày biết vì sao sau này bọn mình gần như thành người dưng không?"
"Rồi mày cũng sẽ bị chán thôi.
Ha!
Người yêu á?!
Tae Muwon hứng thú được bao lâu?!"
Từ tin đồn "người yêu giả" mà ra nông nỗi này, để rồi về sau, Tae Muwon lại bảo anh làm "người yêu thật".
"Wow, nhìn mắt cậu kìa."
"Mắt tôi thì sao?"
"Dù cậu có nheo lại thế nào thì vẫn to khủng khiếp, đúng không?"
Cheongyeon vẫn chẳng hiểu anh nói gì về mắt mình, chỉ âm thầm tự nhủ không nên bị kẻ xấu lung lay.
Kẻ đã làm trăm chuyện ác, chỉ cần làm một việc tốt là sẽ khiến người ta xiêu lòng.
Cậu cố tình trừng mắt dữ hơn.
Tae Muwon giơ ba ngón tay.
"30.000 hwan."
"...Cái gì?"
"Số tiền tôi trả cho Saturn, đúng gấp một trăm lần."
Miệng Cheongyeon nhỏ xíu mà lúc này mở to đến kinh ngạc.
Muwon múc một thìa cơm chiên đút vào miệng cậu, khiến cậu nuốt luôn mà chẳng kịp nhai.
"Thật ra tôi chẳng định đòi lại đâu, nhưng người bán muốn trả thì tôi đành nhận thôi."
Số tiền Tae Muwon đã đưa cậu trước đó là 20.000 hwan, số tiền cậu làm mất là 20.000 hwan.
Vậy mà giờ anh còn đòi thêm 10.000 hwan nữa.
" Tôi đài đâu ra chỗ tiền đó!
Tôi chỉ trả lại 300 hwan thôi!
Cheongyeon bất giác hét lên, khác hẳn mọi khi.
"Không bất ngờ lắm, động đến tiền mà."
"Dù chết tôi cũng không có đủ số tiền đó!"
"Chết gì chứ, chỉ cần chứng minh là hàng thật thôi."
Muwon đưa ra cái túi chưa kịp buộc miệng.
"Hwang Ran đã chứng minh rồi, sao anh vẫn không tin?"
"Tôi không tận mắt thấy thì không tin.
Tôi chỉ tin những gì mình thấy."
Cheongyeon thầm nghĩ, chẳng phải anh tin vào trực giác của mình hơn sao... cậu nheo mắt lần nữa.
"300 hwan, tôi sẽ trả anh ngay khi về Thị trấn Cheonghwa"
"Thế thì tôi sẽ loan tin khắp Cheonghwa rằng tiệm thuốc của Cheongyeon bán đồ giả."
Tai Cheongyeon như sắp chai lì vì nghe từ "giả" quá nhiều, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
"Anh bảo tôi là ăn mày đúng không?
Làm sao tôi trả nổi 30.000 hwan?"
"Chứng minh."
Muwon, với dáng điệu của một kẻ lưu manh, chống tay lên bàn, lắc lắc cái túi.
"Nếu nó không chữa được bất lực nhưng khiến đàn ông cương lên được, tôi sẽ công nhận là thật."
Nói trắng ra, anh muốn Cheongyeon uống thử để chứng minh công hiệu.
"Anh có thấy mình vô lý không?"
Muwon nhún vai.
Anh nhận ra Cheongyeon khá dễ bị ép đến đường cùng, nên càng trêu chọc.
"Này, chỉ vì tôi nói không lấy quá 0,4 thì nghĩa là hàng có vấn đề à?
Nếu vậy, với tư cách người trung gian, tôi phải chịu trách nhiệm chứ?
Vậy kiểm tra hàng là điều đương nhiên."
Cheongyeon cố gắng lắm mới phản bác được cái lý lẽ vừa đúng vừa khó ưa ấy.
"Tôi chưa từng nói đồng ý làm ăn với anh."
"Sao phải ngại khi cậu có thể uống thứ mình làm để chứng minh?"
Khi Cheongyeon đưa tay định giật lấy túi, Muwon lại nắm cổ tay cậu.
Ang đứng bật dậy, kéo cậu theo.
"C- cái gì!
Đi đâu thế?!"
"Chẳng lẽ cậu muốn tụt quần giữa chỗ đông người?"
Muwon sải bước dứt khoát, vẫn nắm chặt cổ tay Cheongyeon.
Trên đường, hễ ai cản, trông anh cứ như sẵn sàng vung rìu chém ngang.