- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 513,977
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Cheonghwa Jin
Chương 20
Chương 20
Sau đó, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cheongyeon với ánh mắt sắc bén
đến mức có thể cắt mỏng da mặt của cậu ra từng mảnh.
Cheongyeon chỉ trưng một khuôn mặt dường như muốn nói,
'Tại sao tên điên này lại làm điều này một lần nữa?'
Không lâu sau khi nó được cắt, Muwon mang bông hoa vẫn còn tươi đến gần mặt
Cheongyeon, như thể so sánh bông hoa với khuôn mặt của Cheongyeon.
Cậu lo lắng nhìn xuống bông hoa gần môi mình.
Chạm, chạm,
Anh gõ bông hoa trên môi.
Giống như ngày hôm đó ở quán bar, Cheongyeon cẩn thận mở miệng để đáp lại lệnh.
"Mở miệng."
Người đàn ông nhổ một cánh hoa và đặt nó chắc chắn trên lưỡi của
Cheongyeon.
Đôi mắt vàng như thể nhìn thấu mọi người nhìn thẳng vào miệng cậu.
Cheongyeon dường như bị đóng băng vì cậu thậm chí không dám nuốt nước bọt của mình, cánh hoa trên lưỡi cậu dần trở nên ướt hơn.
"Tại sao cậu không ăn nó?"
Đó là một giọng nói nghe có vẻ thân thiện.
Cổ họng của Cheongyeon vẫn bất động.
"Hoặc có thể cậu không cố tình ăn nó?"
Cheongyeon bắn một cái nhìn ngụ ý rằng mình không thể hiểu anh ta nói gì.
'Tae Muwon vẫn nghi ngờ mình.'
Anh ta biết rằng gia tộc Hwa phải ăn hoa Boksu.
Trái tim cạu đập thình thịch vì sợ hãi, trong khi miệng đang chảy nước.
Cheongyeon biết rằng cậy phải rèn luyện sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc của mình, mặc dù nó giống như một người đã chết đói trong vài ngày đã được phục vụ một bữa ăn xa hoa.
Sô cô la có mùi hương ngọt ngào không thể nào so sánh được với mùi hương nồng nàn của hoa Boksu.
Cheongyeon nói thầm một cách cẩn thận, đừng nuốt những cánh hoa.
"...Tôi không ăn hoa hay bất cứ thứ gì tương tự."
Đột nhiên, Muwon bật cười.
Anh ta nắm lấy những cánh hoa và kéo nó ra khỏi miệng Cheongyeon sau đó nuốt nó trong một lần cùng với bông hoa Boksu trong tay.
Cheongyeon hét lên trong
lòng, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ miệng cậu nhờ sự chặt chẽ và kiểm
soát miệng của mình.
Muwon dùng răng nghiền nát những cánh hoa và thân hoa, trong một ngụm, bông hoa biến mất vào dạ dày của Tae Muwon.
"Ồ, bây giờ tôi nghĩ về việc-"
Anh dùng mắt quét toàn bộ cơ thể của Cheongyeon.
"Tôi là khách hàng đầu tiên của cậu, phải không?"
Cheongyeon khẽ nhăn vầng trán mịn màng một cách rõ ràng."...Khách hàng?"
"Tôi vừa bắt đầu một việc kinh doanh mới, nhưng kỳ vọng của mọi người lại cao đến mức... e rằng sẽ chỉ là một khoản phí tổn thất khổng lồ thôi."
"Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Số tiền tôi đã đưa là cái giá phải trả cho việc lột trần cậu."
Số tiền mà cậu cứ ngỡ là một khoản an ủi, nhanh chóng biến thành số tiền trả cho tình dục.
Khuôn mặt Cheongyeon nóng bừng lên vì xấu hổ.
Đôi tay cậu siết chặt, cứng đờ như chính đôi môi đang mím chặt của mình.
"Những gì tôi nhận được... là cái giá cho sự hiểu lầm, ông chủ của Peira đã nói như vậy."
"Tên khốn này, cậu cứ đứng về phía Tae Cheonoh, hả."
Muwon ngắt lời của Cheongyeon với một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt, không phải một nụ cười chế nhạo.
Chỉ sau đó Cheongyeon mới nhận ra rằng anh ta chỉ cố tình khiêu khích cậu.
"Mẹ kiếp, anh chàng nói tôi đáng sợ đã đi đâu rồi?"
Cheongyeon nghi ngờ thái độ của anh ta đối với mình khác với trước đây.
Trên thực tế, cậu vẫn còn sợ Tae Muwon.
Tuy nhiên, cậu không thể kiểm soát cơn giận của mình vào lúc này và đã đáp lại.
Cậu nghĩ rằng mình đã được xóa bỏ cáo buộc sai lầm về việc là một thành viên của tộc
Hwa, và bởi vì Tae Cheonoh đã hứa nên cậu thấy tự tin hơn một chút.
Đó là một
quyết định ngu ngốc.
Sẽ tốt hơn nếu không đáp lại bất cứ điều gì và cứ tiếp tục run rẩy.
Đột nhiên, Muwon nghiêng dáng người to lớn của mình và đặt môi lên tai Cheongyeon.
"Này, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phá vỡ niềm tin của cậu?
Tôi không nghe lời ông chủ."
Trong suốt thời gian người đàn ông thì thầm ngay bên cạnh, Cheongyeon thậm chí
không thể thở được, vì mùi hương của hoa Boksu phảng phất trong hơi thở của Tae Muwon.
Bản năng sinh tồn của tộc Hwa liên tục cố gắng áp đảo lý trí của Cheongyeon.
Sự khao khát hoa Boksu lớn đến mức nó sẽ lao đến môi anh nếu cậu không nắm bắt được tinh thần của mình.
Ngay từ đầu, tại sao anh ta lại ăn bông hoa...
Cheongyeon cảm thấy khoảnh khắc Muwon đứng thẳng cơ thể của mình một lần nữa vô cùng dài.
Vì Cheongyeon cứ đứng im mà không nói gì, Tae Muwon lấy điếu thuốc ra và lẩm bẩm, như thể anh ta đã mất hứng thú.
"Trừ khi cậu muốn bị lột đồ, đừng cố gắng bỏ trốn một lần nữa hoặc làm bất cứ điều gì ngu ngốc tương tự."
Khi Muwon hành động như thể anh ta không quan tâm, Cheongyeon giật mình và bờ vai run rẩy.
Anh ta đã phá vỡ Cheongyeon đang đóng băng một cách nhanh chóng.
Cheongyeon vội vã chạy đến tiệm thuốc, túi nilong treo trên cổ tay
xào xạc một cách bất cẩn.
Tiếng bước chân của Muwon phía sau khiến cậu lo lắng, nhưng may mắn là cậu đã có
thể mở cửa cửa hàng bình an vô sự.
Cheongyeon đi vào bên trong và giữ chặt tấm rèm đã mở một bên.
Cậu ngay lập tức đóng rèm lại vì nghĩ rằng Tae Muwon có thể
đang theo dõi mình.
"Phù"..."
Cheongyeon, người đã che phủ toàn bộ cửa hàng, thở ra và nhanh chóng lùi lại một
bước.
Khi đùi chạm vào quầy, tất cả sức mạnh của cậu đều biến mất khỏi cơ
thể.
Cậu đặt chiếc túi nilong lên cổ tay xuống quầy và ấn trái tim đang đập của
mình xuống.
Vào thời điểm anh ta lê mình đến Tòa nhà Hàng hải, mùi hương của hoa Boksu trên người người đàn ông đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng khi xuất hiện trước tiệm thuốc, anh ta lại có mùi của hoa Boksu, có nghĩa là anh ta đã hái một bông hoa Boksu khác.
Nếu Cheongyeon không ngửi thấy mùi hương của bông hoa trước đó...cậu hẳn đã không thể che giấu sự kích động của mình ngay khi thấy bông hoa được lấy ra.
Giống như trong bãi rác, cậu chắc hẳn đã bị cuốn hút bởi bông hoa đến mức không thể tỉnh lại được.
Tae Cheonoh nói rằng Muwon đã sai, nhưng Tae Cheonoh là người thực sự hiểu sai.
Trực giác của Tae Muwon hoàn toàn đúng.
Lông trên cẳng tay và gáy anh ta dựng lên do nỗi ám ảnh sâu sắc với tộc Hwa.
Nhưng lần này, chắc hẳn Tae Muwon đã tin rằng cậu không phải là một thành viên của tộc Hwa.
Cheongyeon thu thập những hạt gạo bị đổ từ túi nilong lên quầy.
Có vẻ như việc cố mua hoa Boksu khô từ các tàu buôn lậu sẽ phải tạm dừng trong một thời gian.
Sẽ tốt hơn nếu không làm điều gì đó lại khiêu khích Tae Muwon một lần nữa.
Cậu ấn tay vào vết thương thỉnh thoảng bị châm chích trên cổ.
May mắn thay, vết cắt không nghiêm trọng, vì vậy cậu chỉ cần bôi thuốc mỡ.
'Nhưng nếu đã nghi ngờ nhiều như vậy, tại sao Tae Muwon lại để mình đi sau khi cho mình uống máu của anh ta...?'
Cheongyeon đứng tại quầy, nhìn chằm chằm một cách cảnh giác vào những tấm rèm không cho ánh sáng xuyên qua.
Vẫn có cảm giác như Tae Muwon đang đứng bên ngoài.
Đồng thời lúc đó...
Có một sự hỗn loạn trên tầng 5 của Tòa nhà Hàng hải, vì một thân cây đột nhiên nhô ra khỏi cái cây đâm xuyên qua tòa nhà.
Thân cây lớn một cách bất thường kéo dài về phía nhà kho ở bên trái, giống như một bàn tay đe dọa.
Những người thuộc hạ cấp thấp bối rối trước thân cây mọc từ hư không, nhưng họ chỉ đơn giản là cưa bỏ thân cây đang chặn đường đi của họ.
Không đề cập rõ ràng về thân cây đã sớm biến thành củi cho đến khi có ai đó quan tâm.
***
Phần 2.
Cá nhà tán[Báo cáo]
Muwon lật trang giấy với tiêu đề lớn được viết trên đó.
[Chủ đề: Cheongyeon
Tuổi: 27 tuổi]
Anh đã nhận được báo cáo này từ lâu rồi, nhưng anh đã rất ngạc nhiên mỗi khi lật
trang đầu tiên.
"Cũng nhiều đó."
"Ai?"
Tae Cheonoh đột nhiên ngắt lời Muwon, người đang lẩm bẩm với chính mình.
Một
chàng trai xinh đẹp bên cạnh Tae Cheonoh cũng lén lút liếc nhìn Muwon.
Đôi mắt cậu
ta cho thấy rõ ràng rằng đang cố gắng tóm lấy hai người đàn ông và muốn bắn hai con
chim chỉ bằng một mũi tên.
Hoặc có thể cơ thể cậu ta đang nóng lên như điên.
Khi Muwon nhấc ngón giữa lên và mút nó bằng miệng, cậu chàng trở nên phấn khích và thu hẹp khoảng trống giữa đáy quần.
"Đem cậu ta biến đi, đồ khốn."
"Tại sao?
Em ấy thật dễ thương vậy mà."
Tae Cheonoh bóp mông của cậu chàng nhỏ hơn mình rất nhiều.
"Một cái mông nhỏ nhắn là sở thích của tao."
Thật buồn cười khi người dược sĩ nhìn tên khốn này như thể anh ta là một vị cứu tinh.
Có một lý do tại sao Tae Cheonoh, người yếu đuối với vàng hoặc những thứ đẹp đẽ,
không tán tỉnh dược sĩ; Tae Cheonoh thích những người lăng nhăng như chính
mình.
Muwon ném cái gạt tàn khi anh ta đưa tay vào trong quần của chàng trai.
Mặc dù có thân hình lớn, Tae Cheonoh nhanh nhẹn né nấp trong khi giữ vẫn giữ chặt cậu trai.
Anh ta chắc hẳn đã phấn khích hơn bởi tình huống bất ngờ, vì vậy ngay lập tức xé quần của cậu trai và nhét củ khoai lang nóng bản thân vào.
Trong khi đó, anh chàng đang bị chịch gây ồn ào với từng đợt hét lên "Oppa, oppa".
"Mẹ kiếp, tụi mày bỗng nhiên phát tình à?"
Tae Cheonoh hít một hơi thật sâu bất chấp lời chửi thề của Muwon.
"Phew, em yêu, anh đoán đó là vì Muwon oppa đang ghen tị.
Em có muốn mút của Muwon oppa không?
"
"Mhm, hhng!
Em muốn, em sẽ mút của Muwon oppa."
Anh chàng đang bị chịch với hai cánh tay nắm sau lưng mở miệng và thè lưỡi ra.
Cậu ta trợn mắt và làm một khuôn mặt gợi cảm để bằng cách nào đó khơi dậy sự quan tâm của Muwon.
Muwon nhìn xuống phần thân dưới vẫn bất động của mình.
Khi Tae Cheonoh buông tay ra, anh chàng ngã về phía trước.
Khi Tae Cheonoh tiếp tục đánh cậu ta, cậu ta bò đến bằng bốn chân.
Bàn tay của chàng trai run rẩy vì phấn khích khi vươn tay nắm lấy đùi săn chắc của Muwon.
"Nếu anh dùng em như một nhà vệ sinh, em sẽ mút sạch cho anh."
"Ha!
Mẹ kiếp!"
Tae Cheonoh chắc hẳn đã tưởng tượng ra việc đi tiểu lên mặt chàng trai và rên rỉ.
Muwon thô bạo nhích ra khỏi người cậu trai đang xoa mặt vào dương vật của mình trong khi giữ chặt đùi anh.
Tae Cheonoh hỏi, kéo chặt núm vú dày của cậu trai.
"Mẹ kiếp, em yêu, em có phải là một cái bồn tiểu không?
Ôi, vậy thì tôi có thể đi tiểu
bên trong em không?"